1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố - Paolo Giordano

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 40
      Hôm làm trở lại Alice tới trễ gần tiếng đồng hồ. tắt chuông báo thức mà chẳng tỉnh ngủ và trong lúc chuẩn bị phải ngừng lại biết bao lần, bởi mỗi hành động khiến thấy mệt mỏi biết bao.

      Crozza trách móc gì. Chỉ cần nhìn vào mặt là ông hiểu. Má Alice hóp lại, và đôi mắt , cho dù vẫn nổi bật khuôn mặt, chúng trống rỗng, lộ vẻ lạnh đạm lạ lùng.

      "Xin lỗi cháu đến muộn", dù chẳng có ý định xin lỗi.

      Crozza lật trang báo và thể nhìn đồng hồ.

      "Có vài bức phải rửa xong trước mười giờ. Vẫn những hình vớ vẩn ấy mà."

      Ông hắng giọng và giơ tờ báo lên cao hơn. Khóe mắt ông dõi theo mọi cử động của Alice. Ông nhìn đặt túi vào chỗ thông thường, cởi áo khoác và ngồi bên máy. cử động chậm chạp với chính xác thái quá, phản lại nỗ lực của giả như mọi thứ đều ổn thỏa cả. Crozza thấy đăm đăm vài giây, tay chống cằm và cuối cùng, sau khi vuốt mớ tóc sau tai, quyết định bắt đầu.

      Ông bình tĩnh suy xét gầy gò thái quá của giấu dưới làn áo vải sợi bông cao cổ và cái quần hẳn chẳng thể bó chặt chút nào, nhưng vẫn lộ ra qua cẳng tay và nhất là khuôn mặt. Ông cảm thấy bất lực đáng giận dữ, bởi ông chẳng liên quan gì tới cuộc đời của Alice, nhưng lại liên quan tới cuộc đời ông, như thể đứa con mà ông thể đặt tên cho.

      Họ làm việc tới giờ ăn trưa mà chẳng năng gì với nhau, chỉ trao đổi vài cái gật lắc đầu khi cần thiết. Sau bao năm qua mỗi cử chỉ trở nên tự động và họ chuyển động mau lẹ thuần thục, chia sẻ gian cách cân bằng. Chiếc Nikon cũ kỹ vẫn ở chỗ của nó dưới quầy, trong túi đen, và đôi khi cả hai đều tự hỏi liệu nó còn có thể xài được nữa hay .

      "Bữa trưa chúng ta tới..." ông dợm .

      "Trưa nay cháu có việc phải làm rồi. Xin lỗi bác." Alice cắt ngang.

      Ông gật đầu đăm chiêu.

      "Nếu thấy ổn chiều nay cháu có thể ở nhà. Cũng chẳng có gì nhiều mà làm."

      Alice nhìn ông cảnh giác. giả tảng thu dọn đồ vật quầy: cái kéo, phong bì đựng ảnh, cái bút và cuộn phim cắt thành bốn đoạn bằng nhau. chỉ đơn giản là tráo đổi vị trí của chúng mà thôi.

      ". Sao vậy? Cháu..."

      " bao lâu rồi hai người gặp nhau?" Ông cắt ngang.

      Alice giật mình. đút tay vào túi như để bảo vệ nó.

      "Ba tuần. Khoảng thế."

      Crozza gật đầu, rồi nhún vai.

      " thôi."

      "Nhưng..."

      "Nào, thôi." Ông nhắc lại quyết đoán hơn.

      Alice nghĩ chút. Rồi quyết định theo ông. Họ khóa cửa hiệu lại. Dây đeo móc cửa kêu tinh tinh trong bóng râm rồi ngừng. Alice và Crozza về phía xe của ông. Crozza chậm nhưng để Alice biết ông cố tình như vậy để sóng đôi với bước di chuyển khó nhọc của .

      Chiếc Lancia cũ kỹ chỉ khởi động sau lần nổ máy thứ hai và Crozza lẩm bẩm chửi thầm trong miệng.

      Họ dọc đường quốc lộ cho tới gần cầu, rồi ông thợ ảnh rẽ phải theo con đường dọc sông. Khi ông chuyển sang đường bên phải và nháy tín hiệu quay đầu lần nữa về phía bệnh viện, Alice đột ngột đờ người ra.

      "Nhưng tới..." định .

      Ông đỗ xịch lại trước cửa hàng có mái hiên che nửa đối diện cửa vào khoa Cấp cứu.

      " phải việc của bác", ông nhìn Alice. "Nhưng cháu phải vào trong đó. Tới chỗ Fabio hoặc bác sĩ nào khác."

      Alice nhìn ông chằm chằm. chắc chắn bắt đầu nhường chỗ cho tức giận. Con đường vắng lặng. Tất cả giờ này rúc trong nhà hoặc quán bar nào đó ăn trưa. Lá cây tiêu huyền đung đưa trong gió gây ra bất cứ tiếng động nào.

      "Bác thấy cháu như thế này kể từ khi..." ông thợ ảnh ngập ngừng. "Từ khi quen cháu."

      Alice ngẫm nghĩ cân nhắc trong đầu cái từ như thế này. Nghe nó thảm quá, khiến phải ngó lại mình trong gương, nhưng nó lại chỉ phản chiếu cạnh sườn phải của xe. lắc đầu, rồi mở cửa xuống xe. đóng sập cửa, chẳng quay đầu thẳng hướng ngược lại bệnh viện.

      bước nhanh, nhanh nhất có thể, để rời xa chỗ này, xa cái mặt xấc xược của Crozza, nhưng được vài trăm mét phải dừng lại. thấy khó thở và mỗi bước lại khiến chân đau hơn, nó run run như thể cầu xin rủ lòng thương. Xương cẳng như thọc trong da thịt, chỉ thiếu mỗi việc nó thọc ra khỏi hông nữa thôi. Alice dồn hết trọng lượng sang chân phải, đặt tay lên bức tường xù xì bên cạnh cố giữ thăng bằng.

      đợi cơn đau qua , đợi cho cái chân trở lại trơ lì như mọi khi và hít thở lại như hành động tự nhiên vô thức. Trái tim bơm máu chậm chạp, chắc chắn, nhưng đủ để nghe được từ trong tai.

      Tới chỗ Fabio hoặc bác sĩ nào khác, giọng Crozza vẳng lại trong đầu.

      Thế rồi sau đó sao? tự hỏi.

      quay lại về phía bệnh viện, bước chậm chạp chẳng chút ý định ràng nào cả. Cơ thể như chọn lựa con đường theo bản năng và những người bộ vỉa hè tránh sang bên vì hơi loạng choạng mà để ý. Vài người trong số họ dừng lại, băn khoăn có nên hỏi giúp , nhưng rồi họ lại bước .

      Alice vào trong sân bệnh viện Maria Ausiliatrice mà nghĩ từng bước con đường này cùng Fabio. cảm thấy như thể chưa từng có quá khứ, như thể thấy mình ở chỗ này mà biết từ đâu tới. mệt, mệt mỏi chỉ đem lại trống rỗng hoàn toàn.

      bám vào tay vịn leo lên cầu thang và dừng lại trước cửa vào. chỉ muốn tới đó thôi, làm cánh cửa tự động mở ra và đợi vài phút, thời gian cần thiết để tìm được đủ sức lực quay . Đó là cách để xoay vần ngẫu nhiên, chỉ thế thôi, để tới nơi có Fabio và xem chuyện gì xảy ra. làm điều mà ông Crozza bảo, chẳng thèm nghe ai hết, và cũng cho phép bản thân mình hy vọng thực tìm thấy ta ở đây.

      Chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Cánh cửa tự động mở ra và khi Alice lùi về phía sau bước, nó lại khép lại.

      Mày đợi điều gì chứ? tự hỏi.

      nghĩ ngồi xuống vài giây, hy vọng ta ngang qua. Cơ thể đòi hỏi điều gì đó, mỗi dây thần kinh đều như thúc giục , nhưng lờ muốn nghe.

      dợm quay người nghe tiếng cửa tự động mở ra. Theo phản xạ ngước mắt nhìn, tin rằng lần này chắc hẳn thấy chồng mình trước mặt.

      Lối vào rộng mở. Chẳng có Fabio ở đó. Thay vào chỗ của ngưỡng cửa là . ta nhấn nút mở cửa, nhưng ra ngoài mà vẫn đứng nguyên chỗ đó, tay vuốt váy. Cuối cùng ta bắt chước Alice bước lùi ra sau và cánh cửa lại khép lại. Alice nhìn , thấy tò mò vì hành động ấy. nhận thấy ta thực ra cũng còn trẻ lắm. Có lẽ khoảng dưới tuổi Alice. có dáng ngực hơi nhô ra trước và vai so thõng xuống, như thể có đủ chỗ xung quanh.

      Alice thấy ta có gì đó quen thuộc, có lẽ trong biểu nét mặt, nhưng tài nào nhớ ra được. Mọi ý nghĩ của cứ lờ đờ lượn xung quanh trống rỗng.

      Rồi lặp lại động tác ấy. ta tiến lên phía trước, chụm hai chân sát nhau, rồi sau đó vài giây lại bước ra.

      Đúng lúc đó ta ngẩng đầu lên mỉm cười với Alice từ sau cánh cửa kính.

      luồng điện giật sống lưng Alice, từng đốt sống , cho tới khi biến mất tại cái chân tật. nín thở.

      C bít người cũng có nụ cười như thế, chỉ có môi là cong lên,vừa đủ hở hai răng cửa, trong khi toàn bộ phần còn lại của miệng vẫn bất động.

      nghĩ thể có chuyện đó.

      lại gần để nhìn kỹ hơn khiến cánh cửa mở toang ra. có vẻ thất vọng, nhìn Alice dò hỏi. Alice hiểu ý, bước lùi lại sau để ta tiếp tục trò chơi của mình. ta lại tiếp tục như có chuyện gì.

      ta cũng có mớ tóc đen, dày, lượn sóng phía cuối mà Alice chỉ mới vuốt có vài lần. Gò má hơi nhô, giấu đôi mắt đen, nhưng nhìn vào đó Alice nhận ra những vòng xoáy từng nhiều đêm khiến thao thức mất ngủ, và cũng là những ánh sáng mờ ảo lóe lên đột ngột như trong mắt Mattia.

      Chính là ta, Alice nghĩ. Và cảm giác như kinh doàng dâng lên bóp nghẹn cổ họng .

      tìm vội chiếc máy ảnh trong túi, nhưng lại mang theo mình thậm chí là cái máy tự động ngu ngốc ấy.

      tiếp tục nhìn , biết phải làm gì. thấy đầu óc quay cuồng, mắt đôi lúc mờ như thể con ngươi tìm được độ cong thích hợp. Môi khô khốc gọi tên Michela, nhưng đủ khí thoát ra khỏi miệng.

      có vẻ chẳng thấy chán trò này. ta đùa nghịch với con mắt điện tử như đứa trẻ con. Giờ ta nhảy lên trước và sau, như thể muốn đánh lừa cái cửa.

      phụ nữ lớn tuổi lại gần ta từ phía trong tòa nhà. Trong túi bà ló lên phong bì hình chữ nhật khổ lớn màu vàng, có lẽ là kết quả siêu . Chẳng lời, bà nắm tay dắt .

      ta chống đối gì. Khi bước ngang qua Alice, ta quay lại nhìn cánh cửa đóng mở tự động như thể muốn cảm ơn nó giúp giải trí. ta gần Alice tới mức cảm nhận được cả luồng khí di chuyển từ cơ thể ta. Chỉ giơ tay ra thôi Alice có thể chạm vào , nhưng người cứ đờ ra.

      nhìn theo hai người phụ nữ xa dần.

      Giờ có thêm người qua lại. Cánh cửa mở ra đóng lại liên tục, theo nhịp điệu đều đặn thôi miên đầu óc Alice.

      Rồi như giật tỉnh lại, gọi "Michela", lần này gọi to tiếng.

      Cả lẫn người phụ nữ cùng đều quay lại. Họ chẳng thay đổi nhịp nào trong bước , như thể cái tên đó chẳng gợi nên điều gì.

      Alice nghĩ phải theo họ, phải nhìn kỹ hơn, chuyện với ta, tìm hiểu mọi chuyện. bước chân phải lên bậc đầu tiên và kéo chân kia theo, nhưng nó trơ lì nhúc nhích. thấy loạng choạng mất thăng bằng phía sau. tay tìm tay vịn cầu thang, nhưng được.

      ngã bổ nhào như cành cây rụng, trượt xuống hai bậc cuối cầu thang.

      Từ dưới đất vẫn kịp nhìn hai người phụ nữ di khuất sau góc. Rồi cảm thấy khí đẫm hơi ẩm và tiếng động vo ve xung quanh ngày xa dần.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 41
      Mattia bước ba bậc cầu thang lúc. Giữa tầng và tầng hai gặp sinh viên muốn dừng lại hỏi điều gì. vượt qua rất tiếc tôi phải , trong lúc tránh cậu ta thiếu chút nữa bị trượt ngã. Tới tiền sảnh giảm tốc độ cho chững chạc lên chút, nhưng vẫn bước nhanh. Sàn nhà men xám sáng bóng phản chiếu mọi vật và người qua lại như tấm gương bằng nước. Mattia ra dấu chào người gác cổng và bước ra ngoài.

      khí lạnh đột ngột dội ào lên người ngạc nhiên tự hỏi mình làm gì vậy.

      Giờ ngồi bức tường đối diện cổng vào, băn khoăn sao mình lại phản ứng như vậy, như thể bao năm qua chẳng làm gì ngoài việc chờ đợi tín hiệu để quay trở lại.

      nhìn lần nữa tấm ảnh Alice gửi. Đó là bức hình hai người chụp chung trước giường ba mẹ Alice, mặc bộ quần áo dâu chú rể đượm mùi bạch phiến. Mattia có vẻ cam chịu, trong khi Alice mỉm cười, tay vòng ôm eo Mattia, tay kia giơ máy ảnh nên mất phần ấy trong khung hình, giờ như hướng về người trưởng thành, để âu yếm .

      Phía sau tấm hình Alice chỉ viết dòng và ký bên dưới.

      Cậu phải về đây.

      Ali.

      Mattia thử tìm giải thích cho bức thông điệp đó và hơn thế là cho phản ứng kỳ cục của mình. tưởng tượng mình ra khỏi khu vực Nơi Đến ở sân bay và thấy Alice cùng Fabio chờ đón sau thanh chắn, tưởng tượng mình chào , hôn má và bắt tay tự giới thiệu với chồng . Họ vờ tranh cãi xem ai vác va li cho tới chỗ để xe và quãng đường họ thử kể cho nhau nghe cuộc sống vô nghĩa, gần như có thể tóm gọn lại được của mỗi người. Mattia ngồi ghế sau, họ ngồi ghế trước: ba người xa lạ giả tảng có điều gì chung và gại gại lớp bề mặt việc để tránh phải im lặng.

      tự nhủ vô nghĩa.

      Ý nghĩ sáng tỏ ấy giúp thấy bớt, như thể tìm lại được bản thân sau chút lẫn lộn. búng búng ngón trỏ vào tấm hình, sẵn sàng quẳng nó rồi quay lại chỗ Alberto và tiếp tục công việc của họ.

      Trong lúc còn miên man nghĩ ngợi Kirsten Gorbahn, tiến sĩ người Dresden mà từng cộng tác viết số bài gần đây, bước ngang qua Mattia và ghé nhìn tấm hình.

      "Vợ à?" ta vui vẻ hỏi, tay chỉ Alice.

      Mattia ngoái cổ nhìn Kirsten. muốn giấu tấm hình , nhưng rồi nghĩ thế thô lỗ. Kirsten có cái mặt dài như từng bị ai đó kéo mạnh cằm. Trong hai năm học tại Roma ta bập bẹ được chút tiếng Ý, phát với tất cả các nguyên o đóng.

      "Chào", Mattia lưỡng lự . ", phải vợ mình, chỉ là người bạn thôi."

      Kirsten cười lục khục chẳng hiểu thích thú chuyện gì, uống hớp cà phê trong chiếc cốc nhựa cầm tay.

      " ấy dễ thương đấy", ta bình luận.

      Mattia nhìn ta, hơi khó chịu, rồi quay lại nhìn tấm ảnh. Phải, ấy dễ thương.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 42
      Khi tỉnh lại Alice thấy y tá đo nhịp tim . nằm chiếc giường cạnh lối vào, hơi nghiêng người, chân vẫn giày tấm đệm trắng. Ngay lập tức nghĩ Fabio có thể thấy thảm hại thế này, liền ngồi bật dậy.

      "Tôi ổn", .

      "Chị nằm xuống ", y tá . "Chúng tôi kiểm tra cho chị."

      " cần đâu. Tôi ổn rồi." Alice khăng khăng và thắng được y tá cố giữ lại. Fabio có đấy.

      "Chị này, chị vừa bị ngất. Cần phải khám bác sĩ."

      Nhưng Alice đứng dậy rồi. kiểm tra xem túi xách có đó .

      " sao. Chị cứ tin tôi ."

      y tá ngước mắt nhìn trời thôi nài nữa. Alice hoang mang nhìn quanh như tìm ai đó. Rồi cảm ơn và nhanh.

      Cú ngã khiến đau. Chắn hẳn bị khuỵu đầu gối chân phải. cảm thấy mạch động đều đặn của máu tụ dưới lớp quần jeans. Bàn tay hơi bị trầy xước và dính bụi, như thể chúng bị miết lớp sỏi lát sân. thổi phù cho sạch bụi.

      lại gần quầy tiếp bệnh nhân, tiến sát lỗ kính tròn. Người phụ nữ ngồi trong ngước mắt nhìn .

      "Chào chị", Alice . chưa biết phải giải thích thế nào. còn chẳng biết ngất xỉu mất bao lâu.

      "Lúc trước..." , "tôi đứng đây..."

      chỉ tay nơi mình từng đứng, nhưng người phụ nữ quay đầu nhìn theo.

      "Có phụ nữ chỗ cửa ra vào. Rồi tôi thấy mệt và ngất . Sau đó... Thế đấy, tôi cần biết tên người phụ nữ đó."

      Người nhân viên từ sau bàn nhìn khó hiểu.

      "Sao kia?" Chị ta nhăn mặt hỏi.

      "Vâng tôi biết nghe hơi kỳ cục", Alice tiếp tục. "Nhưng có thể chị giúp được tôi. Chị có thể cho tôi biết tên các bệnh nhân hôm nay tới thăm bệnh trong khu này. Hoặc tới khám, kiểm tra. Chỉ cần tên phụ nữ thôi, tôi cần biết thế thôi."

      Chị ta nhìn Alice, rồi cười lạnh lùng.

      "Chúng tôi được phép cung cấp các thông tin kiểu như thế này."

      "Quan trọng lắm. Tôi xin chị đấy. nó rất quan trọng."

      Người nhân viên đập bút xuống cuốn sổ trước mặt.

      "Tôi rất tiếc, thể được", chị ta cáu kỉnh .

      Alice thở hắt. dợm khỏi quầy, nhưng rồi lại sát lại.

      "Tôi là vợ bác sĩ Rovelli", .

      Chị ta ngồi thẳng hơn ghế, nhíu lông mày và lại đập bút cuốn sổ.

      "Tôi hiểu. Nếu chị muốn gặp chồng được."

      Chị ta nhấc ống nghe để gọi theo hệ thống nội bộ, nhưng Alice giơ tay ngăn chị ta lại.

      "", kiểm soát giọng mình. " cần đâu."

      "Chị có chắc ?"

      "Vâng, cho qua . Cám ơn chị."

      bước về nhà. Suốt quãng đường thể nghĩ tới điều gì khác. Đầu óc lấy lại minh mẫn, nhưng tất cả các hình ảnh lướt qua đầu đều bị phá tan bởi khuôn mặt ấy. Mọi chi tiết xáo trộn lẫn nhau, chìm sâu nhanh chóng trong đại dương mênh mông các ký ức khác quan trọng, nhưng vẫn lưu lại cảm giác thân thuộc sống động lạ kỳ thể giải thích được. Và nụ cười ấy, nụ cười của Mattia, hòa cùng hình ảnh phản chiếu của ta lớp cửa kính.

      Có lẽ Michela còn sống và nhìn thấy ta. là điên rồ, vậy mà Alice cứ khăng khăng tin đó là thực như thể trí não cần đến ý nghĩ ấy cách tuyệt vọng. Như thể bấu víu vào đó để được sống sót.

      thử suy xét, thử nêu các giả thuyết. thử tái dựng lại xem việc có thể như thế nào. Có thể người phụ nữ lớn tuổi kia bắt cóc Michela, bà ta tìm thấy con bé giữa công viên và lôi nó mất vì bà muốn có đứa con quá, nhưng lại thể có con. Dạ con của bà ta cũng có vấn đề hoặc bà ta muốn sinh con.

      Giống y như mình, Alice nghĩ.

      Bà ta bắt cóc nó, nuôi nó trong căn nhà xa chỗ cũ, với cái tên khác, như thể nó là con bà ta vậy.

      Nhưng tại sao lại quay trở về? Tại sao lại mạo hiểm để bị phát ra sau bao nhiêu năm? Có lẽ cảm giác tội lỗi giày vò bà ta. Hoặc có thể bà ta muốn thách thức số phận, như chính làm trước cửa khoa ung thư.

      Cũng có thể người phụ nữ lớn tuổi chẳng liên quan gì cả. Bà ta gặp Michela rất nhiều năm sau này và biết gì về lai lịch ta, biết gì về gia đình của ta, như chính Michela nhớ gì về bản thân mình.

      Alice nghĩ tới Mattia ngồi trong chiếc xe cũ kỹ của chỉ hàng cây đối diện. cái nhìn yếu ớt, trống rỗng tối sầm như chết. Nó giống hệt như mình, ấy vậy.

      Đột nhiên thấy mọi việc ràng, đó chính là Michela, đứa em sinh đôi bị mất tích, và mọi chi tiết đều đúng vị trí của nó: cái trán rộng, ngón tay dài và cái cách thận trọng chuyển động các ngón tay... Và nhất là cái trò chơi trẻ con ấy.

      Nhưng chỉ giây sau mọi thứ lại trở nên lộn xộn. Tất cả những chi tiết ấy đổ sập xuống trong mệt mỏi cộng thêm cái đói siết chặt thái dương vài ngày nay. Alice sợ lại bị bất tỉnh thêm lần nữa.

      Về tới nhà vẫn cứ để cửa hé mở với chìa khóa cắm trong ổ. vào bếp mở tủ trước khi kip cởi áo khoác ngoài. thấy hộp cá ngừ, mở hộp và ăn luôn, chẳng thèm đổ dầu . Vị của nó làm buồn nôn. ăn hết rồi vứt hộp trong bồn rửa và lấy thêm hộp đậu. dùng dĩa vớt đậu khỏi lớp nước mờ đục và ăn hết nửa, chẳng nghỉ lấy hơi. chỉ thấy chúng như có vị cát với những lỗ sáng giắt trong răng. Rồi lôi hộp bánh quy mở từ hôm Fabio . ăn năm chiếc, nhai vài nhát từng cái . Nuốt chúng khiến thấy cổ họng bị cứa như bởi những mảnh kính vụn. chỉ dừng lại khi dạ dày nhào bóp mạnh tới mức phải ngồi phịch xuống dưới sàn nhà để chống đỡ cơn đau.

      Khi qua cơn đau rồi, đứng dậy vào phòng tối, bước lệch lạc chẳng che giấu như vẫn làm khi chỉ có mình. lấy hộp giấy trong ngăn thứ hai. Bên cạnh hộp có dòng chữ Ảnh chụp nhanh bằng bút dạ đỏ tẩy được. đổ ụp nó xuống bàn. Các ngón tay quét lia qua đống ảnh. Vài cái dính với nhau. Alice lướt nhanh tất cả và cuối cùng tìm được tấm mình cần.

      ngắm nó lâu. Mattia còn trẻ, và cả cũng thế. Đầu cậu nghiêng nghiêng. khó để nhận ra vẻ mặt và xem xét giống nhau theo cách này. Thời gian trôi qua lâu rồi. Có lẽ quá lâu.

      Tấm hình bất động ấy kéo theo những hình ảnh khác và trí óc Alice lắp ráp chúng lại với nhau tạo chuỗi chuyển động, những thanh rời rạc, những mảnh vụn cảm giác, gợi nên từ nỗi nhớ nao lòng đến da diết mà lại dễ chịu mênh mang.

      Nếu được chọn thời điểm để khởi đầu lại, chọn chính lúc đó, khi và Mattia trong căn phòng yên ắng sống với thân tình mà lưỡng lự chẳng dám chạm vào nhau nhưng vạn vật xung quanh họ hòa khớp với nhau rồi.

      phải báo cho biết. Chỉ khi nhìn thấy , mới hiểu được. Nếu em còn sống, Mattia có quyền biết điều đó.

      Lần đầu tiên cảm thấy tất cả gian chia cách họ là khoảng cách nực cười. chắc chắn còn ở đó, nơi từng viết cho vài lần nhiều năm về trước. Nếu lập gia đình rồi thế nào cũng cảm nhận được điều đó. Bởi vì và Mattia gắn với nhau bằng sợi dây thun vô hình, chôn sâu dưới đống những điều chẳng có gì là quan trọng, sợi dây chỉ có thể tồn tại giữa hai người như họ: hai kẻ cảm nhận được nỗi đơn của chính mình trong nỗi đơn của người kia.

      sục tay dưới đống ảnh, lôi ra chiếc bút. ngồi xuống viết, chú ý để mực dây ra tay. Cuối cùng thổi cho khô mực. tìm cái phong bì, đút ảnh vào và dán nó lại.

      Có lẽ ấy về, nghĩ.

      cơn rùng mình dễ chịu chạy dọc khắp xương khớp khiến mỉm cười, như thể thời gian bắt đầu lại chính xác từ thời điểm này đây.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 43
      Trước khi hướng về đường băng để hạ cánh, chiếc máy bay chở Mattia lượn qua điểm xanh của quả đồi, vượt nhà thờ lớn, bay qua trung tâm thành phố theo đường chiếu vòng cung hai lần. Mattia nhìn cây cầu cũ như điểm quy chiếu và từ đó lần theo con đường dẫn về nhà ba mẹ . Nó vẫn còn mang màu sơn như từ trước khi rời .

      nhận ra công viên ở gần đó, bị thu hẹp lại bởi hai đường lớn giao nhau tại điểm vòng rộng và bị chia đôi bởi con sông. Vào buổi chiều trong veo như thế này người ta có thể nhìn thấy tất cả từ cao: chẳng gì có thể tự nhiên biến mất trong hư .

      rướn lên trước để nhìn được cả nơi máy bay bỏ lại phía sau. lướt mắt theo con đường ngoằn nghoèo lượn phần đồi và thấy tòa biệt thự Della Rocca, với mặt tiền màu trắng và các cửa sổ cách xa nhau như khối đá vững chắc. đó chút nữa là ngôi trường cũ có cầu thang thoát hiểm dùng khi hỏa hoạn màu xanh mà vẫn còn nhớ bề mặt lạnh lẽo và thô xù khi chạm vào.

      Nơi trải qua nửa cuộc đời mình, phần kết thúc ấy, giống như mô hình khổng lồ tạo bởi các hình khối màu sắc và hình thể vô hồn.

      Xuống tới sân bay bắt taxi. Ba khăng khăng đòi ra đón nhưng , con tự về được bằng cái giọng mà ba mẹ biết rất có muốn phản đối cũng vô ích.

      đứng chôn chân vỉa hè phía bên kia đường nhìn ngôi nhà cũ ngay cả khi chiếc taxi xa rồi. Cái túi đeo bên vai nặng lắm. Bên trong chỉ có quần áo sạch cho hai ba ngày là cùng.

      thấy lối vào khu nhà để mở và trèo tới tầng nhà mình. bấm chuông, nghe thấy tiếng động gì từ trong. Rồi ba mở cửa và trước khi có thể được điều gì, họ nhìn nhau mỉm cười, mỗi người nhìn ngắm nét thời gian trôi qua trong chuyển biến của người kia.

      Pietro Balossino già rồi, chỉ là mớ tóc bạc và đường gân dày, nổi quá mu bàn tay. Ông già từ cái cách đứng trước con trai, cách cơ thể ông run run mơ hồ và cách ông bấm vào tay nắm cửa, như thể đôi chân đủ giúp ông đứng vững nữa.

      Họ ôm nhau, hơi lóng ngóng chút. Cái túi của Mattia trượt qua vai chen giữa hai người. để nó rơi xuống đất. Cơ thể họ vẫn cùng chung nhiệt độ. Pietro Balossino chạm vào tóc con trai, và ông nhớ tới nhiều điều. Cảm thấy tất cả cùng lúc khiến ngực ông đau nhói.

      Mattia nhìn ba như hỏi mẹ đâu, và ông hiểu.

      "Mẹ con nghỉ, bà được khỏe. Chắc là tại cái nóng mấy ngày nay."

      Mattia gật đầu.

      "Con đói ?"

      ", con chỉ muốn chút nước thôi."

      "Để ba lấy cho."

      Ba nhanh vào bếp, gần như thể kiếm cớ khỏi chỗ đấy. Mattia nghĩ chỉ còn lại có thế thôi, rằng tất cả tình cảm ba mẹ chuyển sang những ân cần nho , những mối quan tâm mà họ liệt kê ra trong điện thoại vào mỗi thứ Tư: chuyện ăn uống, thời tiết nóng hay lạnh, mệt mỏi, đôi khi là chuyện tiền nong. Tất cả những điều còn lại nằm yên như bị đè nén dưới đáy sâu tài nào với tới được, trong mớ những câu chuyện đổ bê tông chưa bao giờ được nhắc tới, những cái cớ viện ra hay nhận được, những kỷ niệm đáng chỉnh sửa nhưng mãi giữ nguyên như vậy.

      dọc hành lang về tới phòng mình. chắc chắn thấy mọi thứ nguyên xi như lúc rời , như thể khoảng này được miễn dịch khỏi ăn mòn của thời gian, như thể tất cả những năm vắng nhà tạo dựng điều gì ngoại trừ khoảng nghỉ nơi này. Vậy nên thấy thất vọng lạ lùng khi thấy mọi thứ đều thay đổi, giống như cảm giác đáng sợ như chính mình còn tồn tại nữa. Bức tường trước đây màu xanh sáng giờ phủ thảm treo màu kem, khiến căn phòng sáng sủa hơn. Thay vào cái giường của là chiếc văng từng ở phòng khách bao năm. Bàn học của vẫn kê trước cửa sổ, nhưng đó còn gì thuộc về nữa, mà là chồng báo và chiếc máy khâu. có tấm hình nào, dù là của hay của Michela.

      đứng lại ngưỡng cửa, như thể được phép bước vào. Ba lại gần với ly nước tay và có vẻ như đọc được suy nghĩ của .

      Mẹ con muốn học may", ông , gần như để bào chữa. "Nhưng mà rồi lại thấy chán ngay."

      Mattia tu hơi hết ly nước. để chiếc túi sát tường, nơi vướng gì.

      "Giờ con phải đây."

      " ngay sao? Con vừa mới về mà..."

      Con phải gặp người."

      tránh cái nhìn của ba, lách ngang qua ông, lưng sát tường. Cơ thể họ quá giống nhau, kềnh càng và trưởng thành, thể ở cạnh nhau như vậy. đem ly vào bếp, tráng qua nước rồi úp vào giàn cốc chén.

      "Tối con về."

      ra dấu chào ba đứng giữa phòng khách, chính tại nơi trong nửa phần đời trước kia ông ôm vợ và về . phải là Alice đợi , còn chẳng biết tìm ở đâu, nhưng phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 44
      Năm đầu tiên họ viết cho nhau. Alice vẫn là người bắt đầu như trong tất cả các điều khác liên quan tới hai người. gửi cho tấm hình chụp chiếc bánh ga tô có dâu tây xắt đôi với dòng chữ hơi run Chúc mừng sinh nhật. Phía sau tấm hình chỉ ký chữ A và chấm cái thêm gì nữa. tự làm chiếc bánh đó vào ngày sinh nhật của Mattia, rồi sau đó ném cả cái vào thùng rác. Mattia trả lời với bức thư dài bốn trang giấy, trong đó kể khó khăn biết bao khi phải bắt đầu lại ở chỗ mới, biết ngôn ngữ, và xin lỗi vì ra . Hay ít nhất là có vẻ như thế với Alice. chẳng hỏi gì về cái chàng Fabio nào đó, kể cả trong thư đầu tiên lẫn các bức tiếp theo và cũng kể gì với .

      Thế nhưng cả hai đều cảm nhận được diện lạ lùng và đe dọa ngay bên lề trang giấy. Cả vì điều đó nữa mà hai người sớm trả lời thư cho nhau theo cách lạnh lùng hơn và thưa dần hơn, cho tới khi việc trao đổi liên hệ hoàn toàn chấm dứt.

      Sau vài năm Mattia nhận thêm tấm thiếp nữa. Đó là thiệp mới đám cưới của Alice và Fabio. dùng băng dính dán nó lên tủ lạnh, như thể để nó ở đấy nhắc nhớ điều gì đó. Mỗi sáng và mỗi tối lại thấy nó trước mặt và sau mỗi lần lại thấy đỡ đau đớn hơn. tuần sau đám cưới cuối cùng cũng có thể gửi điện chúc mừng Cảm ơn vì lời mời nhưng vì bận công việc tôi thể tới dự được. Chúc mừng hạnh phúc, Mattia Balossino. Trong cửa hàng ở trung tâm bỏ cả sáng chọn bình pha lê và gửi tới đôi vợ chồng theo địa chỉ mới của họ.

      tới địa chỉ ấy khi rời nhà ba mẹ. Ngược lại theo hướng lên đồi, tới biệt thự nhà Della Rocca, nơi và Alice trải qua nhiều buổi chiều cùng nhau. chắc chắn thấy ở đó nữa, nhưng cứ muốn giả tảng như chẳng có gì thay đổi cả.

      lưỡng lự rất lâu trước khi nhấn chuông cửa. giọng phụ nữ trả lời, chắc là Soledad.

      "Ai vậy?"

      "Tôi tới tìm Alice", trả lời.

      "Alice sống ở đây nữa."

      Phải, đúng là Soledad. nhận ra được qua cái giọng vẫn pha tiếng Tây Ban Nha rất .

      "Ai tìm ấy vậy?" Người quản gia hỏi.

      "Tôi là Mattia."

      Im lặng kéo dài. Sol cố thử nhớ.

      "Tôi có thể cho địa chỉ mới của ấy."

      "Cám ơn cần đâu. Tôi có rồi."

      "Vậy tạm biệt", Sol sau chốc im lặng ngắn hơn trước.

      Mattia rời xa chỗ đó, chẳng ngước đầu nhìn lên . chắc chắn Sol áp mặt sau cửa sổ náo đó quan sát , chỉ bây giờ mới nhận ra và tự hỏi làm gì suốt bao năm qua và quay về đây lúc này để kiếm tìm cái gì. là ngay chính cũng biết điều đó.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :