1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố - Paolo Giordano

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 35
      Fabio dậy sớm. tắt chuông đồng hồ báo thức để Alice khỏi nghe thấy và bước ra khỏi phòng, cố nhìn vợ nằm thu người giường, cẳng tay thò ra ngoài chăn, bàn tay nắm lại như thể mơ phải bấu víu vào cái gì đó.

      ngủ thiếp vì mệt mỏi, trải qua bao ác mộng ngày càng ảm đạm hơn. Giờ đây cảm thấy phải làm điều gì đó bằng hai tay, phải dây bẩn, phải đổ mồ hôi, phải làm cơ bắp mỏi nhừ. thử xem xét ý tưởng tới bệnh viện làm thêm ca, nhưng ba mẹ tới đây ăn trưa như mọi thứ Bảy tuần thứ hai của tháng. Hai lần nhấc điện thoại lên định gọi cho họ, bảo họ đừng tới, rằng Alice được khỏe lắm, nhưng vốn hay lo nghĩ họ lại gọi điện hỏi thăm, rồi lại phải chuyện với vợ lần nữa và như thế còn tệ hơn.

      vào bếp cởi áo ra, uống sữa trong tủ lạnh. có thể giả tảng có chuyện gì, cư xử như thể tối qua có gì xảy ra và cứ tiếp tục sống, như vẫn luôn làm, nhưng cảm thấy sâu trong cổ họng cơn buồn nôn rất mới. Da mặt ngứa ngáy bởi những giọt nước mắt khô cong má. rửa mặt trong bồn rửa và lau bằng khăn lau tay treo cạnh đó.

      nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trời vẫn chưa sáng hẳn nhưng mặt trời sắp ló lên rồi. Khoảng thời gian này trong năm luôn như vậy. Vào ngày như thế này có thể cho con xe đạp, theo đường dọc con kênh và tới tận công viên. Ở đó họ uống nước trong đài phun nước, ngồi chơi bãi cỏ khoảng nửa tiếng gì đó. Rồi họ lại quay về, lần này đường chính. Họ ghé lại tiệm thực phẩm, mua liễn mì cho bữa trưa.

      Chẳng cầu nhiều nhặn gì. Chỉ là điều thông thường hoàn toàn xứng đáng.

      vẫn mặc nguyên đồ lót mà xuống nhà để xe. lôi hộp dụng cụ để trong ngăn cao nhất và sức nặng của nó cho giây nhõm. lôi chìa vít, chìa vặn đai ốc loại chín và mười phân, và bắt đầu tháo chiếc xe đạp theo thứ tự, từng phần .

      Đầu tiên bôi dầu vào các trục ốc, rồi đánh bóng khung xe bằng mảnh giẻ nhúng cồn. lấy móng tay cạy vết bùn khô bám đó. lau sạch cả bàn đạp, cả các đường rãnh mà ngón tay lách vào được. lại lắp các phần, kiểm tra lại phanh, chỉnh cho phanh vừa ăn. bơm hai bánh xe, bóp thử xem chúng đủ căng chưa.

      lùi ra sau bước, chùi tay lên đùi và ngắm nghía công trình của mình với cảm giác khó chịu khác biệt. thẳng chân đá đổ chiếc xe. Nó gập lại như con vật. Bàn đạp quay vòng vòng và Fabio cứ đứng đó mà nghe tiếng ù ù như thôi miên cho tới khi tất cả lại im lặng trở lại.

      dợm khỏi nhà để xe, nhưng rồi quay lại, dựng chiếc xe lên, dắt lại chỗ của nó. thể ngăn mình kiểm tra lại xem nó có bị hỏng hóc gì . tự hỏi tại sao mình thể vứt nó lại chỏng chơ chỗ đó để xả cơn tức giận dâng đầy trí não, sao nổi điên lên, đập phá mọi thứ. Tại sao lại muốn giả tảng rằng mọi việc ở đúng nguyên chỗ của nó ngay cả khi phải như vậy.

      tắt đèn, trèo lên cầu thang.

      Alice ngồi cạnh bàn ăn. đăm chiêu uống từng ngụm trà. Trước mặt chỉ có hộp đường. ngước mắt nhìn.

      "Sao gọi em dậy?"

      Fabio nhún vai. lại gần vòi nước mở hết cỡ.

      "Em ngủ ngon."

      cho nước rửa bát vào tay, kỳ xát mạnh dưới nước để tẩy vết dầu mỡ.

      "Em muộn bữa trưa mất", .

      Fabio so vai.

      "Chúng ta cũng có thể kệ xác nó, cái bữa trưa ấy mà."

      "Sao lại có điều mới mẻ này vậy?"

      kỳ mạnh hai tay hơn nữa.

      "Chẳng sao cả. Chỉ là ý nghĩ thôi."

      "Đó là ý nghĩ mới."

      "Phải, đúng thế. ý nghĩ chó chết", Fabio đáp lại, nghiến chặt răng.

      đóng vòi nước, gần như vội vã bước khỏi phòng. lúc sau Alice nghe tiếng xả nước trong nhà tắm. đặt tách vào bồn rửa bát, quay lại phòng thay đồ.

      Chỗ của Fabio tấm chăn đệm nhăn nhúm, đầy các nếp gập lại bởi sức nặng cơ thể . Chiếc gối gập đôi lại, như thể đầu đè lên nó, tấm chăn bị chân đạp dồn đống lại phía cuối giường. Có mùi mồ hôi cơ thể nhè , mùi quen thuộc của tất cả các sáng, và Alice mở tung cửa sổ ra cho khí trong lành ùa vào.

      Đồ đạc đêm trước với còn có hồn, có cả hơi thở , giờ chỉ là những đồ đạc thông thường trong phòng, vô vị như cam phận nhạt thếch của c.

      dọn lại giường, trải căng tấm ga, đút nó lại vào bốn đầu tấm đệm. gập riềm ga xuống nửa gối như bà Sol dạy và thay quần áo. Từ trong phòng tắm vang lên tiếng máy cạo râu rè rè của Fabio mà quen gắn với những buổi sáng cuối tuần ngái ngủ.

      tự hỏi cuộc tranh luận đêm qua có khác gì chăng hay lại tự nó qua như mọi khi. Fabio có cởi trần quay trở vào ôm vai , giữ đầu trong tóc lâu, đủ lâu để mọi giận dữ bay biến . Trong lúc này chẳng có giải pháp nào khác cả.

      Alice cố thử tưởng tượng xem mọi việc có thể khác thế nào. đăm đăm nhìn tấm rèm cửa căng phồng trong gió, nhận thấy cảm giác hiếm hoi như bị bỏ rơi, dường như linh cảm, điều gì đó tương tự mà từng biết tới trong cái rãnh ngập trắng tuyết ấy, rồi trong căn phòng của Mattia và cho tới giờ mỗi khi đứng trước cái giường trống nguyên vẹn của mẹ. miết ngón trỏ dọc xương chậu nổi lên bởi gầy gò thái quá mà hề muốn từ bỏ, và khi nghe tiếng rè rè của dao cạo ngắt, lúc lắc đầu, quay trở lại bếp với mối bận tâm ràng hơn về bữa trưa sắp tới.

      xắt hành, xắn bơ, cho tất cả vào đĩa . Fabio dạy làm tất cả những việc này. quen với việc chuẩn bị đồ ăn trong khi vẫn giữ khoảng cách vô hại với nó, chỉ lần lượt làm theo các chỉ dẫn, kết quả cuối cùng ra sao bận tâm.

      tháo dây lạt đỏ buộc túm rau atisô. rửa chúng trong nước lạnh rồi đặt lên thớt. cho nồi nước đầy lên bếp, bật lửa.

      Alice cảm thấy diện của Fabio qua các tiếng động . cứng người lại, chờ đợi tiếp xúc với cơ thể .

      Ngược lại ngồi xuống văng, lơ đãng giở tờ tạp chí.

      "Fabio", gọi mà chẳng mình gì.

      đáp mà lật trang giấy mạnh hơn cần thiết, tay nắm góc báo, chẳng xé nó ra hay .

      "Fabio", , giọng đổi, nhưng lần này quay lại.

      "Sao?"

      " lấy giúp em bịch gạo được ? Nó ở hộc cao, em với tới."

      Đó chỉ là cái cớ, cả hai đều điều ấy. Chỉ là cách để bảo hãy tới đây.

      Fabio quẳng tờ tạp chí bàn, nó va vào chiếc gạt tàn đẽo từ nửa trái dừa khô, làm chiếc gạt tàn quay tròn. ngồi im vài giây, tay đặt đầu gối như phải suy nghĩ lung lắm; rồi đột ngột đứng dậy, lại gần chậu rửa bát.

      "Ở đâu?" hỏi giọng bực tức, tránh nhìn Alice.

      "Chỗ đó đó", chỉ.

      Fabio kéo lê ghế lại gần tủ lạnh khiến nó ken két nền gạch men. đứng ghế. Alice nhìn đôi chân trần của chồng như thể chưa từng biết tới chúng và thấy bị hấp dẫn, nhưng theo cách đáng sợ mơ hồ nào đó.

      lấy bịch gạo trong hộp giấy. Nó mở rồi. lắc nó, rồi mỉm cười, nụ cười chua chát mà Alice thấy lạ lẫm. nghiêng hộp và gạo bắt đầu rơi lả tả xuống đất giống như trận mưa trắng mỏng manh.

      " làm gì vậy?" Alice .

      Fabio cười phá lên.

      "Gạo của đây."

      lắc nó mạnh hơn, gạo bắn tung tóe khắp bếp. Alice tiến lại gần.

      "Thôi ", , nhưng lờ . Alice nhắc lại to hơn.

      "Giống như cuộc hôn nhân của chúng ta, thấy ? Cuộc hôn nhân thảm hại của chúng ta", Fabio gào lên.

      túm cẳng chân để thôi , nhưng Fabio rắc gạo lên đầu . Vài hạt gạo mắc lại trong mớ tóc suôn của . ngước nhìn , nhắc lại hãy thôi .

      hạt gạo chọc vào mắt khiến tối mắt lại. Mắt nhắm chặt, Alice phát vào cẳng chân Fabio. hất mạnh chân đá ngay phía dưới vai trái . Cái chân bệnh của vợ làm tất cả những gì nó có thể để giúp đứng được, nó gập lại trước rồi oặt ra sau như bản lề chệch khớp, rồi để mặc ngã bổ nhào xuống đất.

      Gạo trong bịch hết. Fabio đứng im ghế, sửng sốt với hộp giấy chúc ngược trong tay, nhìn vợ nằm co dưới đất như mèo. luồng sáng mạnh xuyên qua đầu .

      Fabio bước xuống.

      "Ali, em có đau ? Để xem nào."

      đặt tay dưới đầu để nhìn mặt , nhưng lắc đầu.

      "Để tôi yên", hét lên.

      "Em , xin lỗi em. Em có..." khẩn nài.

      "Cút !" Alice gào lên bằng giọng mạnh mẽ mà cả hai đều ngờ tới.

      Fabio rụt lại ngay lập tức. Tay run rẩy. bước hai bước lại phía sau, lắp bắp "được rồi". chạy vào phòng ngủ, mặc áo thun, xỏ giày rồi rời khỏi nhà mà ngoái nhìn vợ vẫn bất động tại chỗ.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 36
      Alice vén tóc ra sau tai. Cánh cửa tủ treo vẫn còn mở rộng đầu, chiếc ghế vô hồn vẫn ở nguyên trước mặt. bị đau. khóc. thể hiểu nổi những gì vừa mới xảy ra.

      bắt đầu thu dọn đống gạo tung tóe rải rác khắp sàn nhà. Lúc đầu nhặt từng hạt . Rồi bắt đầu vun chúng lại bằng lòng bàn tay.

      đứng dậy, vứt nắm vào nồi nước sôi. cứ đứng im nhìn chúng lềnh bềnh hỗn độn dưới bởi chuyển động của các dòng đối lưu. lần Mattia gọi nó là đối lưu nhiệt. tắt bếp, ngồi xuống văng.

      chẳng sắp xếp chuẩn bị gì hết. đợi cho ba mẹ chồng tới thấy thế này. kể cho họ Fabio đối xử với thế nào.

      Nhưng chẳng có ai đến cả. Hẳn báo cho họ. Hoặc tới chỗ họ và kể theo phiên bản của mình, rằng dạ con của Alice khô như nước hồ cạn và mệt mỏi vì phải sống tiếp như thế này.

      Căn nhà chìm trong yên lặng và cả ánh sáng dường như cũng tìm được chỗ cho mình. Alice nhấc ống nghe lên, quay số gọi cho ba.

      "Alô?" Soledad nghe điện.

      "Chào bác, Sol."

      "Chào cưng. bé của chúng ta có khỏe ?" Người quản gia hỏi, giọng âu yếm như mọi khi.

      "Cũng tàm tạm", Alice .

      "Sao lại thế? Có chuyện gì à?"

      Alice im lặng vài giây.

      "Ba có đó ?"

      "Ông ngủ. Bác gọi ông dậy nhé?"

      Alice nghĩ tới ba mình trong căn phòng lớn giờ đây ông chỉ biết chia sẻ với những suy nghĩ của riêng mình, với tấm mành hạ thấp tạo những đường nắng chiếu cơ thể chìm trong giấc ngủ của ông. thù oán vốn chia cách hai người tan biến theo thời gian, Alice thậm chí còn chẳng nhớ tới nó. Cái nhìn nghiêm nghị và xuyên thấu của ông, điều từng đè nén nhất trong ngôi nhà đó, lại là điều nhớ nhất lúc này. Giờ đây ông với nữa, ông rất ít. Vuốt má , rồi bảo bà Sol thay chăn đệm trong phòng, chỉ vậy thôi. Sau cái chết của mẹ , có điều gì đó thay đổi trong ông, như thể tự buông lỏng bản thân. Điều trái khoáy là kể từ khi Fabio bước vào cuộc đời của Alice, ba lại trở nên bao bọc hơn. Ông còn về bản thân, mà để cho kể chuyện, ông thả mình trong giọng của con, để mình cuốn theo giọng của con , tùy theo giọng điệu chứ phải lời và bình luận với những suy tư thầm .

      Những khoảnh khắc mất trí tạm thời bắt đầu xuất năm trước đây. Lần đầu tiên là vào chiều tối khi ông nhầm lẫn Soledad với Fernanda. Ông lôi bà lại để hôn như với vợ, và Sol bắt buộc phải tát vào má khiến ông phật ý phụng phịu như trẻ con. Ngày hôm sau ông chẳng nhớ gì nữa, nhưng có cảm giác mơ hồ có gì đó ổn, gián đoạn trong nhịp rơi thời gian bắt buộc ông phải hỏi Sol chuyện gì xảy ra. Bà tìm cách lảng tránh, trả lời, nhưng ông cho bà yên. Khi người quản gia , ông thấy tối sầm mặt mũi, gật đầu quay lẩm bẩm xin lỗi. Rồi ông khóa mình trong phòng làm việc, ở nguyên đó, chẳng ngủ cũng chẳng làm gì cho tới tận bữa tối. Ông ngồi bên bàn, chống tay lên mặt bàn làm bằng gỗ hồ đào, vô vọng thử tìm cách lắp lại mảng thiếu hụt ấy trong dãy trí nhớ của mình.

      Các thời điểm như vậy lặp lại thường xuyên hơn và cả ba người: Alice, ba và Sol đều cố giả tảng như có chuyện gì, chờ cho tới lúc thể lờ mãi được nữa.

      "Ali?" Sol giục. "Bác gọi ba cháu dậy nhé?"

      ", ", Alice vội . "Đừng gọi ba dậy. Chẳng có chuyện gì đâu."

      " ?"

      "Vâng. Bác cứ để ba nghỉ ngơi."

      gác máy, ngồi lại văng. cố mở mắt, nhìn lên trần nhà trát thạch cao. muốn có mặt trong thời điểm này, khi cảm thấy thay đổi gì cưỡng lại được diễn ra. muốn chứng kiến cái thảm họa nho biết là lần thứ bao nhiêu này, ghi nhớ từng giai đoạn của nó, nhưng chỉ vài phút sau hơi thở của trở nên đều đặn hơn và Alice ngủ thiếp .
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 37
      Mattia ngạc nhiên vì bản năng bị chôn sâu dưới lớp lưới dày đặc của những suy nghĩ và bao lơ đãng mà chăng ra xung quanh mình thực ra vẫn còn tồn tại. ngạc nhiên bởi bản năng bật thoát ra ngoài bạo liệt tới mức đó và dẫn dắt từng cử động của cách chắc chắn đến vậy.

      Quay trở lại với thực còn đau đớn hơn. Cơ thể lạ lẫm của Nadia nằm cơ thể . tiếp xúc với bên là mồ hôi của bên là tấm đệm nhàu nhĩ phủ văng cùng quần áo vứt đống của cả hai khiến thấy khó thở. Nadia thở chầm chậm. Mattia nghĩ nếu quan hệ giữa các nhịp thở của họ là số vô tỉ, có cách gì kết hợp chúng lại với nhau được hay tìm ra quy tắc chung.

      Để hít được nhiều ôxy hơn phải há miệng thở mái tóc Nadia, nhưng khí bão hòa trong ngưng tụ nặng nề. muốn mặc lại quần áo. xoay chân vì cảm thấy dương vật lạnh lẽo và quặt quẹo dưới chân , vụng về thúc đầu gối khiến giật mình ngẩng đầu lên. Nadia ngủ thiếp rồi.

      "Xin lỗi", Mattia .

      " sao."

      hôn , hơi thở của nóng bỏng quá. nhúc nhích, đợi ngừng.

      "Mình lại phòng nhé?" hỏi.

      Mattia gật đầu. muốn quay lại căn hộ của mình, trống vắng mà thoải mái, nhưng biết thế là đúng.

      Cả hai đều thấy xấu hổ và mất tự nhiên trong lúc chui vào dưới tấm chăn từ hai bên giường đối diện. Nadia mỉm cười với như thể muốn tất cả rồi ổn. Trong bóng tối vuốt ve vai . hôn lần nữa và ngủ thiếp rất nhanh.

      Cả Mattia cũng nhắm mắt lại, nhưng buộc phải mở mắt ra ngay sau đó bởi đống các ký ức lộn xộn đáng sợ chất đống dưới mi mắt chờ đợi . Lại lần nữa hơi thở bị chặn nửa. luồn bàn tay trái xuống dưới giường, miết miết lại ngón cái vào điểm giao nhau của hai thanh giát giường bằng sắt. Trong bóng tối cho ngón tay lên miệng cắn mút. Vị máu giúp bình tĩnh được vài giây.

      Dần dần nhận ra tiếng động lạ lẫm trong căn hộ của Nadia: tiếng kêu o o của chiếc tủ lạnh, tiếng lò sưởi kêu vài giây rồi bị ngắt bằng tiếng tách của hệ thống làm nóng và tiếng đồng hồ từ phòng khách phát sang mà thấy có vẻ chạy quá chậm. muốn cử động chân tay, dậy khỏi giường. Nadia nằm ở giữa cho chỗ để quay người. Tóc chọc vào cổ và hơi thở làm khô lông ngực . Mattia nghĩ chẳng nhắm mắt được mất. muộn rồi, có lẽ là hai giờ đêm, và còn có bài giảng vào sáng mai. quá mệt và chắc chắn mắc lỗi ngay bảng, trở thành kẻ vụng về lóng ngóng trước tất cả các sinh viên. Ở nhà mình có thể ngủ được, ít nhất là vài tiếng còn lại.

      nghĩ nếu tỉnh giấc đâu.

      còn nằm im nghĩ ngợi thêm phút nữa. Tiếng động mỗi lúc lại càng hơn. Thêm tiếng tạch của bình nóng lạnh làm cứng đờ người lại và quyết định ra .

      Với vài cử động chậm rãi có thể rút cánh tay dưới đầu Nadia. Trong giấc ngủ cảm thấy được hẫng hụt và ngọ ngoạy để tìm lại cánh tay đó. Mattia nhỏm người dậy. đặt chân xuống sàn nhà rồi nốt chân kia. Khi đứng dậy giường kêu cọt kẹt chút rồi lại trở lại như cũ.

      quay lại nhìn trong bóng tối lờ mờ và nhớ láng máng giây phút xoay lưng bỏ lại Michela trong công viên.

      chân trần tới tận phòng khách, nhặt đống quần áo văng và giày vứt dưới sàn nhà. mở cửa, hề gây tiếng động nào như mọi khi, và chỉ khi ra đến ngoài hành lang với cái quần vẫn cầm tay, mới có thể hít thở sâu được.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 38
      Thứ Bảy hôm đổ gạo đó Fabio gọi vào di động cho Alice vào lúc chiều tối. Alice tự hỏi sao thử gọi tới số điện thoại cố định ở nhà trước, rồi sau đó nghĩ có lẽ điện thoại bàn là vật liên quan tới cả hai và muốn có gì chung lúc này, cũng như chính cũng muốn. Đó là cú điện thoại ngắn ngủi, cho dù có nhiều khoảng lặng xen giữa. đêm nay ở lại đó, như quyết định đưa ra trước rồi, và đáp trả: với tôi có thể ở đó cả ngày mai và bao lâu tùy thích. Rồi khi làm chi tiết khó chịu ấy, Fabio thêm: Ali, rất tiếc, còn gác máy, thêm vào: cả tôi cũng vậy.

      trả lời điện thoại thêm nữa. vắng mặt của Fabio nhanh chóng trở nên nhàng hơn với , tự thương hại mình, nhủ thầm mày thấy chưa. chân trần trong căn hộ, nhặt nhạnh đồ đạc của chồng theo lối được chăng hay chớ, giấy tờ, vài bộ quần áo và nhét tất cả vào trong thùng các tông lớn, để ở lối vào.

      tối quay trở về từ chỗ làm và thấy nó nữa. Fabio cũng chẳng mang theo nhiều hơn thế, đồ đạc vẫn nguyên chỗ cũ, tủ quần áo vẫn đầy đồ của , nhưng giá sách trong phòng khách giờ có những chỗ trống trơn, những khoảng đen chứng kiến điểm bắt đầu của đổ vỡ. Alice đứng lại nhìn chúng, và lần đầu tiên lãnh đạm cuối cùng cũng choán lấy đường viền cụ thể của nhân tố thực , đọng chắc nịch của hình thái rắn chắc. để mình bị cuốn với nhõm nhất định. thấy dường như mình luôn làm tất cả mọi việc để cho ai khác, nhưng giờ còn lại mình, có thể chỉ đơn giản là từ bỏ, đầu hàng, chỉ vậy thôi. có nhiều thời gian cho mình hơn, nhưng lại cảm thấy uể oải trong mọi cử động, khó nhọc như thể di chuyển trong chất lỏng dẻo quánh. Cuối cùng lờ cả những việc dễ dàng nhất. Quần áo cần giặt chất đồng trong nhà tắm trong khi nằm dài văng hàng tiếng đồng hồ, biết là chúng ở đó, chỉ cần nỗ lực tầm thường nhất, nhưng có vẻ như chẳng cơ bắp nào của thấy thế là đủ lý do để nhúc nhích.

      Rồi viện cớ bị cảm để làm. ngủ nhiều hơn cần thiết, thậm chí là cả ngày dài. còn kéo mành cửa sổ, chỉ cần nhắm mắt để lờ ánh nắng chiếu vào, để xóa hết những đồ vật xung quanh, quên cơ thể đáng ghét của mình ngày càng trở nên yếu đuối nhưng vẫn ngoan cố bám riết lấy suy nghĩ.

      Gánh nặng của hậu quả vẫn luôn ở đó, như kẻ xa lạ ngủ trong , canh cho ngay cả khi Alice chìm sâu trong giấc ngủ đầy đặn và bão hòa của tất cả các giấc mơ, giấc ngủ ngày càng giống như lệ thuộc. Nếu khô cổ họng, Alice tưởng như mình bị tắc thở. Nếu tay bị tê do đè quá lâu dưới gối ấy là vì con chó sói ăn nó. Nếu chân bị lạnh bởi thò ra ngoài chăn trong lúc cựa quậy, Alice lại thấy mình chìm sâu trong hố tuyết ngập tới tận cổ. Nhưng thấy sợ, hầu như bao giờ. tê liệt chỉ cho phép cử động lưỡi và thè ra liếm tuyết. Nó ngọt và Alice muốn ăn hết, nhưng thể xoay đầu. Thế là đành ở đó mà chờ đợi cho tới lúc cái lạnh chạy từ chân lên bụng, từ đó tỏa ra theo các đường ven làm máu đông cứng lại.

      thức giấc chỉ phá hủy phần các cấu trúc ý nghĩ. Alice dậy khi thể làm khác được nữa và lộn xộn của giấc ngủ mơ dần dần giảm , để lại trong đầu những vết rơi rớt, giống như ký ức ngắt quãng trộn lẫn với những ký ức khác và có vẻ gì là cả. lang thang trong căn hộ vắng lặng như bóng ma của chính mình chậm chạp bám theo minh mẫn của bản thân. Đôi khi nghĩ mình phát điên. Nhưng cũng chẳng lấy làm tiếc về điều đó. ngược lại, nó khiến mỉm cười, bởi cuối cùng chính là người chọn lựa.

      Buổi tối ăn rau xà lách ngay từ trong bịch ny lông. Chúng ròn ròn chẳng có vị gì. Mùi vị duy nhất tiết ra chỉ là nước mà thôi. Chẳng phải ăn để làm đầy dạ dày, mà chỉ để thay thế nghi lễ bữa tối và theo cách nào đó lấp vợi khoảng thời gian mà chẳng biết phải dùng làm gì. nhai nhai xà lách cho tới khi cảm thấy buồn nôn vì đống mềm nhũn trong miệng.

      từ bỏ Fabio và chính bản thân mình, tự bỏ mọi nỗ lực vô ích mà làm chỉ để được tới đây mà chẳng tìm thấy gì cả. quan sát với tò mò thản nhiên xuất trở lại của những yếu đuối, những ám ảnh trong . Lần này để chúng quyết định, bởi cũng chẳng thể làm gì hơn. Trong lúc bước lùi về thời còn là đứa con , tự nhủ người ta trở nên bất lực nếu cố chống đối lại những khía cạnh nào đó của chính mình. quay lại thời điểm Mattia rời và sau đó ít lâu là cả mẹ cũng ra , theo hai con đường khác nhau nhưng cũng xa cách như thế cả thôi. Mattia. Phải. nghĩ rất nhiều tới . Lại lần nữa. Như thể ảm ảnh về căn bệnh khác mà thực muốn khỏi. Người ta có thể bị ngã bệnh chỉ vì ký ức và ngã bệnh vì kỷ niệm chiều hôm đó trong xe ôtô, trước công viên, khi mặt sát bên mặt để che cho hình ảnh chốn khủng khiếp ấy.

      Dù cho nỗ lực gắng sức, nhưng bao năm qua sống cùng Fabio thể tìm được hình ảnh khiến cho trái tim mình phải đập rộn lên mạnh mẽ đến vậy, kỷ niệm với cùng mạnh mẽ bạo liệt đầy màu sắc đến giờ còn cảm nhận thấy da, tới từng chân tóc và giữa hai cẳng chân. Đúng là có lần trong bữa tối ở nhà Riccardo và vợ, họ cười và uống rất nhiều và trong lúc giúp Alessandra rửa đĩa chén bị chiếc ly vỡ cứa đầu ngón tay cái. buột miệng kêu ái, thôi, nhưng Fabio nhận thấy. săm soi ngón tay dưới ánh đèn, cho lên miệng mút để nó ngừng chảy máu như thể đó là ngón tay . Miệng ngậm ngón tay, nhìn bằng ánh mắt trong suốt mà thể chống chọi. Rồi nắm gọn nó trong lòng bàn tay mình và hôn Alice. cảm thấy trong nước miếng của là máu của chính mình và tưởng như nó khắp cơ thể chồng để rồi quay trở lại với , sạch như vừa được thẩm tách.

      Lần đó và biết bao lần khác Alice nhớ nữa, bởi tình của người mà ta chỉ lưu lại bề mặt và bốc hơi rất nhanh. Cái còn lại chỉ là vết đỏ gần như thể thấy da, nơi Fabio đá vào.

      Đôi khi, nhất là vào ban tối, nghĩ lại lời . thể chịu thế này thêm được nữa. vuốt ve bụng và thử tưởng tượng như thế nào nếu có đứa trẻ trong đó, bơi lội trong chất lỏng lạnh lẽo của . Giải thích nghe xem sao lại thế? Nhưng chẳng có gì để giải thích cả. Chẳng có lý do, hay chẳng phải chỉ có mà thôi. có điểm bắt đầu. Chỉ là và thế thôi, với cái bụng rỗng chứa ai khác cả.

      Có lẽ mình phải với điều đó, nghĩ.

      Thế là cầm điện thoại, lướt tới tận vần F. bấm phím bằng ngón cái, như thể hy vọng mình gọi điện vì nhầm lẫn. Rồi nhấn nút đỏ. Gặp Fabio, chuyện với , tái tạo lại: tất cả tưởng như nỗ lực phi nhân tính và thích cứ thế này, ở lại đây mà nhìn đống đồ đạc trong phòng khách phủ lớp bụi ngày càng dày đặc thêm.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 6 - Những gì còn lại - Chương 39
      Hầu như chẳng bao giờ nhìn sinh viên. Khi giao phải những cặp mắt sáng nhìn lên bảng và chiếu vào , Mattia cảm thấy như bị lột trần. viết các phép tính, bình luận chính xác chặt chẽ như thể giải thích cho chính mình. Căn phòng thiếu cân xứng khi chỉ chứa khoảng chục sinh viên năm thứ tư theo khóa học tôpô đại số. Họ chiếm ba dãy ghế đầu tiên, gần như ngồi cố định và để bàn trống giữa bàn này và bàn kia như chính cũng từng làm thời còn học Đại học, nhưng thể tìm thấy ở bất kỳ ai trong số họ điều gì đó khiến nhớ lại chính bản thân mình.

      Trong yên ắng nghe tiếng cửa cuối phòng đóng lại, nhưng quay đầu cho tới khi làm hết phần chứng minh. lật bài ghi chép của mình dù cần thiết, sắp xếp lại đống giấy tờ và chỉ tới lúc đó mới nhận thấy hình ảnh mới nơi góc cao nhất của ánh mắt. ngẩng đầu lên và nhận thấy Nadia. ở hàng cuối, mặc bộ quần áo trắng, ngồi vắt chân và cũng chẳng ra hiệu chào .

      Mattia cố che giấu cơn hoảng loạn và tiếp tục giảng định lý tiếp theo. Tới nửa bài mất mạch giảng, Xin lỗi và quay sang lật tìm đoạn đó trong bài ghi chép mà thể nào tập trung được. Trong đám sinh viên nổi lên tiếng thầm nho bởi từ đầu khóa học tới giờ thầy giáo chưa bao giờ có bất cứ lưỡng lự nào.

      lại tiếp tục giảng tới cuối bài, viết nhanh và ngày càng xuôi dốc, dần dần viết tới lề phải bảng. Hai đoạn cuối đành viết lên hóc cao vì đủ chỗ. vài sinh viên chồm người lên trước để phân biệt số mũ lũy thừa và các chỉ số bị lẫn với các công thức xung quanh. Còn mười lăm phút nữa mới hết giờ Mattia : "Được rồi, gặp lại các bạn ngày mai."

      đặt viên phấn xuống nhìn nhóm sinh viên hơi phân vân đứng dậy, chào trước khi rời lớp học. Nadia vẫn ngồi đó, nguyên tư thế cũ và chẳng ai có vẻ nhận ra .

      Chỉ còn lại họ trong phòng. Có vẻ như quá xa nhau. Nadia đứng dậy cùng lúc Mattia nhúc nhích để về phía . Họ gặp nhau khoảng giữa lớp học và đứng cách xa nhau hẳn mét.

      "Chào", Mattia , " nghĩ..."

      "Nghe này", cắt ngang, mắt nhìn vẻ quyết đoán. "Chúng ta còn chẳng biết về nhau. Em rất tiếc đường đột tới đây thế này."

      ", ..." cố thử , nhưng cho tiếp.

      "Tỉnh dậy thấy . Ít nhất có thể..."

      ngừng lại giây. Mattia buộc phải nhìn xuống vì mắt cháy bỏng như thể chưa chớp mắt cả phút rồi.

      "Dù sao cũng chẳng quan trọng", Nadia lại tiếp tục. "Em chạy theo ai cả. Giờ em muốn nữa."

      đưa tấm danh thiếp ra và Mattia cầm lấy.

      "Ở đó có số điện thoại. Nếu quyết định dùng nó đừng để quá lâu nhé."

      Cả hai nhìn xuống đất. Nadia dợm bước về phía trước, gót giày hơi nhấc lên rồi, nhưng sau đó quay đột ngột.

      "Chào ."

      Mattia hắng giọng thay vì chào đáp lại. nghĩ có khoảng thời gian xác định trước khi ra tới cửa. khoảng thời gian đủ để quyết định, để khai thông ý nghĩ.

      Nadia dừng lại ngưỡng cửa.

      "Em biết có chuyện gì", . "Nhưng dù là chuyện gì chăng nữa, em nghĩ là em thích ."

      Rồi khỏi phòng, Mattia nhìn tấm danh thiếp, nơi chỉ ghi cái tên và dãy số, chủ yếu là các số lẻ. cất đống giấy tờ bàn, đợi hết giờ mới ra khỏi phòng.

      Alberto chuyện điện thoại trong phòng làm việc. ta kẹp ống nghe giữa cằm và má để có thể thoải mái múa may hai tay, rướn lông mày lên chào Mattia.

      Gác máy rồi ta ngả người dựa vào lưng ghế, duỗi thẳng chân, nhìn Mattia cười vẻ đồng lõa.

      "Thế nào?" ta hỏi. "Tối qua xong muộn nhỉ?"

      Mattia cố tình tránh nhìn ta, chỉ nhún vai. Alberto đứng dậy bước ra sau ghế lắc vai Mattia như huấn luyện viên lắc vai đấu sĩ quyền . Mattia thích bị chạm vào người.

      "Mình hiểu rồi, cậu thích chuyện đó. Alright then, đổi chủ đề vậy. Mình vạch vài nét chính cho bài viết rồi. Cậu muốn xem thử ?"

      Mattia gật đầu, gõ gõ ngón trỏ lên phím 0 của bàn phím, đợi ta bỏ tay ra khỏi vai mình. vài hình ảnh đêm trước, vẫn luôn là những hình ảnh đó, chạy qua đầu như những ánh đèn yếu ớt.

      Alberto quay lại chỗ mình, chán nản ngồi phịch xuống ghế. ta lật tìm bài viết giữa xấp giấy tờ.

      "À, có cái này gửi cho cậu đây."

      ta quẳng phong bì lên bàn Mattia. Mattia nhìn mà động tới nó. Tên và địa chỉ trường Đại học được viết bằng mực xanh đậm, chắc chắn in sang mặt kia của giấy. Chữ cái Mattia của tên Mattia được viết bắt đầu bằng nét thẳng rồi sau đó hơi tách rời ra tạo nét lượn mềm mại và lõm rồi tiếp tục xuôi xuống theo nét vòng hõm bên phải. Hai chữ cái t được nối liền bởi gạch ngang duy nhất và tất cả các chữ đều khá nghiêng, dồn lại như sắp đổ lên nhau. Có lỗi trong địa chỉ, thừa chữ ctrước sh. Với chỉ cần bất kỳ chữ cái nào trong số này, thậm chí chỉ cần cái lệch lạc giữa hai khoảng tròn của chữ B trong từ Balossino là đủ để nhận ra ngay nét chữ của Alice.

      nuốt nước bọt, lần tìm dao rọc giấy trong chỗ của nó ở ngăn kéo thứ hai. lo lắng kẹp nó giữa các ngón tay, lật lật lại rồi rọc mép phong bì. Tay run run và để trấn tĩnh nắm chặt hơn cán dao.

      Alberto nhìn trộm từ phía kia của bàn viết, giả tảng chưa tìm thấy tập giấy thực ra ở trước mặt rồi. Có thể nhận ra được ngón tay run rẩy của Mattia kể cả từ khoảng cách như vậy, nhưng bức thư được giấu trong lòng bàn tay và Alberto thể nhìn thấy nó.

      ta quan sát đồng nghiệp của mình nhắm mắt lại và cứ nhắm nguyên trong vòng vài giây, rồi lại mở mắt ra nhìn xung quanh, như thể bị lạc và đột nhiên xa cách, phải ở tại.

      "Ai viết cho cậu thế?" Alberto dò hỏi.

      Mattia nhìn ta có chút oán giận như thể nhận ra Alberto vậy. Rồi đứng dậy, lờ câu hỏi .

      "Mình phải thôi."

      "Hả?"

      "Mình phải . Về Ý."

      Cả Alberto cũng đứng dậy, như thể muốn ngăn lại.

      "Cậu gì vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"

      ta lại gần thử lén nhìn tờ thư nhưng Mattia vẫn giấu nó ngang bụng trong lòng bàn tay áp vào lớp vải thô chiếc áo như thể điều gì đó bí mật. Ba trong bốn góc trắng ló ra ngoài ngón tay chỉ để nhìn thấy khổ giấy vuông và gì khác cả.

      " gì cả. Mình biết." Mattia , cánh tay xỏ vào áo khoác gió. "Nhưng mình phải ."

      "Thế còn bài viết?"

      "Mình đọc lúc quay về. Cậu cứ làm tiếp ."

      Rồi ra, để cho Alberto kịp có thời gian mà phản đối.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :