1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố - Paolo Giordano

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 3 - Căn phòng khác - Chương 20
      Mattia đúng: thời gian cứ thế trôi , trơn trượt làn da như chất dung môi, mỗi ngày lại cuốn theo nó lớp màu rất mỏng hình xăm của Alice, phai mòn dần trong trí nhớ cả hai người. Nét phác thảo và các chi tiết vẫn còn nguyên, đen và nét, nhưng màu sắc bị hòa lẫn với nhau thành tông màu bạc phếch đều đều, mờ nhạt, giữa trống vắng vô nghĩa.

      Với Mattia và Alice những năm trung học để lại vết thương sâu hoắm khó mà khép miệng được. Những năm tháng nghẹt thở đó dần qua , Mattia từ chối thế giới, Alice cảm thấy bị thế giới chối từ, và rồi cả hai nhận ra cũng đều như nhau cả thôi. Chúng tình bạn hoàn hảo, cân xứng, tạo dựng nên bởi những lúc vắng mặt lâu dài và rất nhiều im lặng, khoảng trống vắng và sạch , nơi cả hai đều có thể quay trở về hít thở mỗi khi những bức tường ở trường trở nên quá chật hẹp sao quên được cảm giác nghẹt thở.

      Rồi cùng với thời gian, nỗi đau tuổi vị thành niên cũng được hàn gắn lại. Hai mép vết thương dần xích lại gần nhau hơn, từ từ chậm chạp đến khó nhận biết, nhưng dai dẳng ngừng. Sau mỗi lần va chạm bị tổn thương, trầy xước, lớp vảy bị bong ra, nhưng sau đó bướng bỉnh quay trở lại tái tạo chính nó, sẫm màu hơn và dày dặn cứng cáp hơn. Cuối cùng lớp da mới, nhẵn nhụi và dẻo dai sinh ra thay thế cho lớp da cũ mất . Từ màu đỏ, vết sẹo chuyển sang màu trắng, và cuối cùng hòa lẫn với tất cả những vết sẹo khác.

      Giờ cả hai nằm dài giường của Alice. Em nằm đầu, cậu ta xoay ngược nằm đầu kia. Mỗi người đều để chân cách thiếu tự nhiên để chạm vào bất cứ phần cơ thể nào của người bên cạnh. Alice nghĩ em có thể xoay người, chạm đầu ngón chân vào lưng Mattia và giả vờ nhận thấy. Nhưng em chắc cậu ta dịch người lại, nên quyết định để mình phải chịu thất vọng nho đó.

      Chẳng đứa nào có ý định bật nhạc lên. Chúng chẳng có ý định làm gì, nếu phải cứ nằm ườn ra đấy mà đợi cho buổi chiều Chủ nhật tự trôi qua cho tới lúc phải làm gì đó cần thiết như ăn tối, ngủ, và rồi lại bắt đầu tuần mới. Nắng vàng tháng Chín ùa vào qua cửa sổ mở toang, kéo theo sau tiếng ồn đứt đoạn của đường phố.

      Alice đứng lên giường, nhún nhảy khiến tấm đệm lượn sóng dưới đầu của Mattia. Em chống hai tay vào mạng sườn, chăm chú nhìn cậu bạn, tóc xòa xuống dưới giấu vẻ mặt nghiêm nghị.

      "Nằm yên nhé, cấm động đậy", em bảo.

      Rồi em trèo qua người cậu, nhảy xuống giường, tiếp đất bằng cái chân lành lặn và kéo lê chân kia như thể cái gì đó do nhầm lẫn mà dính vào em. Mattia tì cằm lên trước ngực để theo dõi mọi cử động của Alice trong phòng. Cậu thấy em mở chiếc hộp hình lập phương đặt giữa bàn học mà lúc trước cậu để ý tới.

      Alice quay lại, nhắm mắt, mắt kia ngắm sau chiếc máy ảnh cũ. Mattia làm bộ muốn ngồi dậy.

      "Nằm xuống", em ra lệnh. "Mình bảo cậu phải nằm yên kia mà."

      Rồi em bấm máy. Chiếc Palaroid đẩy ra ngoài tấm hình trắng và mỏng. Alice vẩy vẩy nó để màu ra.

      "Ở đâu ra cái máy ấy vậy?" Mattia hỏi.

      "Trong nhà kho. Đồ của ba mình, mua từ bao giờ biết, thế mà chưa bao giờ dùng."

      Mattia ngồi dậy giường. Alice thả rơi tấm hình xuống dưới thảm và lại bấm thêm pô nữa.

      "Thôi ", cậu phản đối. "Trong ảnh trông mình ngố lắm."

      "Trông cậu lúc nào chẳng ngố."

      Em lại bấm tiếp.

      "Mình nghĩ mình làm phó nháy. Ừ, mình quyết định rồi." Alice .

      "Thế còn trường đại học?"

      Alice nhún vai. "Chỉ có ba mới quan tâm tới nó thôi. Cho ông ấy mà học."

      "Cậu định bỏ à?"

      "Có lẽ."

      "Cậu thể sáng tỉnh dậy, quyết định thích chụp ảnh và bỏ phí luôn năm học hành được. thể thế được." Mattia trách.

      "Ôi dào, quên mất là cậu cũng giống hệt ba", Alice mỉa mai . "Lúc nào cũng biết cần phải làm gì. Từ lúc lên năm cậu biết muốn học chuyên toán rồi. Cả hai đều chán phèo. Già cả và chán phèo."

      Rồi em hướng ra cửa sổ, bấm bừa pô. Em cũng thả rơi tấm hình này, cạnh hai tấm trước. Em nhảy lên, giẫm chúng như thể giẫm lên nho vậy.

      Mattia nghĩ điều gì đó để chưa lại, nhưng chẳng nghĩ được gì. Cậu cúi xuống để lôi từ dưới bàn chân Alice tấm hình đầu tiên. Đường cẳng tay chắp lại sau đầu dần dần ra nền màu trắng. Cậu tự hỏi phản ứng kỳ diệu nào xảy ra bề mặt bóng loáng này, và cậu định ngay khi về nhà kiểm tra trong bách khoa toàn thư.

      "Mình muốn cho cậu xem cái này nữa." Alice .

      Em vứt chiếc máy ảnh lên giường như chán đồ chơi vì thấy có đồ mới hấp dẫn hơn, rồi ra khỏi phòng.

      Em biến mất khoảng mười phút. Mattia đọc tiêu đề các cuốn sách xếp chéo giá sách treo bàn học. Vẫn là những cuốn cũ. Cậu ghép các chữ đầu các tiêu đề, nhưng chẳng tạo được bất cứ từ gì có nghĩa. Cậu nghĩ cậu thích nhận ra được thứ tự logic trong dãy sắp xếp chúng theo màu gáy sách, ví dụ như bắt chước màu hàm phổ điện tử, từ màu đỏ sang màu tím, hoặc theo thứ tự cao dần của sách.

      "Tà ta", giọng Alice làm cậu sao lãng .

      Mattia quay lại và thấy Alice đứng ngưỡng cửa, tay bám vào khung cửa như sợ bị ngã. Em mặc bộ váy dâu chắc từng có màu trắng sáng, nhưng thời gian làm các đường viền chuyển sang màu vàng, giống như căn bệnh dần dần tự ăn chính nó. Những năm tháng bị cất trong hộp khiến nó trở nên khô cứng. Vạt thân buông bộ ngực phẳng của Alice. Cổ khoét sâu, nhưng cũng đủ để thấy dây quai áo tuột xuống vài xăng ti mét dưới bờ vai. Trong tư thế này xương đòn của Alice lại càng nổi hơn, phá vỡ đường mềm mại của cổ và tạo hõm sâu, như đáy cái hồ khô cạn. Mattia tự hỏi thế nào nếu nhắm mắt mà lướt đầu ngón tay vòng quanh hõm đó. Đường viền đăng ten dưới ống tay áo bị xơ ra, và đăng ten cánh tay trái bị gấp ngược lên. Đuôi váy dài còn ở ngoài hành lang nơi Mattia nhìn thấy được. Chân Alice vẫn đôi dép trong nhà màu đỏ, thòi lòi ra khỏi chân váy rộng, tạo ra lạc điệu kỳ cục.

      "Này, cậu phải chứ", Alice nhìn Mattia, tay vuốt lớp váy ngoài cùng. Chạm vào nó em thấy xoàng xĩnh và có cảm giác .

      "Của ai vậy?" Mattia hỏi.

      "Của mình chứ còn gì nữa."

      "Thôi nào."

      "Thế theo cậu của ai được. Của mẹ mình đấy."

      Mattia gật đầu, tưởng tượng bà Fernanda trong bộ váy này. Cậu nghĩ tới vẻ mặt duy nhất bà luôn dành cho cậu những lúc trước khi về nhà xuống phòng khách cậu gặp bà ngồi xem tivi. Đó là vẻ mặt hiền dịu pha lẫn ái ngại thương cảm, giống như cái cách người ta hay nhìn những người ốm khi thăm họ trong bệnh viện. là nực cười, bởi người bệnh chính là bà, căn bệnh dần dần hủy hoại toàn bộ cơ thể bà.

      "Đừng có đứng chết trân ở đó chứ. Chụp cho mình ."

      Mattia nhặt chiếc Palaroid giường. Cậu xoay nó trong tay để xem cần phải bấm vào đâu. Alice đảo qua đảo lại ngưỡng cửa, như thể cơn gió thoảng mà chỉ mình có thể cảm nhận được trong khi chuyển động. Thấy Mattia giơ máy ảnh lên, Alice thẳng lưng lại, vẻ mặt nghiêm nghị, hầu như khiêu khích.

      "Được rồi", Mattia .

      "Giờ chụp cái cùng nhau."

      Cậu lắc đầu.

      "Thôi nào, đừng có chán phèo như mọi khi thế. Dù chỉ lần mình cũng muốn nhìn thấy cậu trong bộ quần áo tử tế. Chứ phải cái áo cũ mèm mặc cả tháng nay rồi đâu."

      Mattia nhìn xuống. Cổ tay áo xanh của cậu bươm ra như bị nhạy cắn. Cậu có thói quen dứt dứt nó bằng móng ngón tay cái, để cho ngón tay có gì đó để làm và thôi cào vào chỗ hõm giữa ngón trỏ và ngón giữa.

      "Mà cậu cũng muốn phá hỏng ngày cưới của mình, đúng ?" Alice bĩu môi thêm.

      Em biết mình chỉ chơi đùa chút thôi. Đó chỉ là trò nghịch ngợm để đánh lừa thời gian, vở diễn, chuyện ngốc nghếch như bao chuyện khác. Ấy thế mà khi mở tủ, chiếc gương phía sau cánh cửa tủ phản chiếu em trong bộ váy trắng và Mattia, sao em lại thấy hoang mang đến nghẹn thở.

      "Ở đây chẳng có bộ cánh nào cả", em vội . "Lại đây với mình."

      Mattia đành nhượng bộ theo Alice. Mỗi khi Alice làm như vậy cậu lại thấy như có kiến bò chân khiến cậu chỉ muốn khỏi chỗ đó. Có cái gì đó trong cách ấy làm, trong vẻ thúc giục khi bạn chiều theo từng trò nghịch ngợm đồng bóng trẻ con khiến cậu cảm thấy thể chịu đựng được. Cậu cảm thấy như thể Alice, sau khi trói cậu vào cái ghế, gọi cả chục người tới để khoe với họ về cậu như cái gì đó thuộc quyền sở hữu của , kiểu như con vật nuôi buồn cười. Nhiều lần cậu giữ im lặng và để cho chịu đựng nổi thể qua cử chỉ, cho đến khi Alice mệt mỏi bởi thờ ơ lãnh đạm của cậu và đành thôi, miệng : cậu lúc nào cũng làm cho mình cảm thấy như con ngốc.

      Mattia bước sau lớp váy của bạn cho tới tận phòng ba mẹ Alice. Cậu chưa vào trong đó bao giờ. Các bức mành đều được hạ thấp và ánh nắng chiếu vào thành từng dải song song cách đều gọn ghẽ khiến cậu tưởng như chúng được tô sàn nhà gỗ. khí dày đặc và nặng nề hơn so với phần còn lại của ngôi nhà. Kê sát tường là chiếc giường đôi, cao hơn nhiều giường ba mẹ Mattia, thêm hai tủ đầu giường giống hệt nhau.

      Alice mở tủ tường, tay lật lật mấy bộ vest của ba được treo cẩn thận, bộ nào cũng được bảo vệ trong lớp giấy bóng. Em lôi ra bộ màu đen và tung ra giường.

      "Cậu mặc nó vào ", em ra lệnh cho Mattia.

      "Cậu điên à? Ba cậu biết đấy."

      "Ba chẳng biết gì cả."

      Trong phút chốc Alice lặng lại như thể suy nghĩ về chính những lời em vừa , hoặc nhìn cái gì đó xuyên qua bức tường quần áo đen.

      "Giờ mình tìm cho cậu áo sơ mi và cà vạt nữa."

      Mattia vẫn đứng nguyên tại chỗ, chắc phải làm gì. Alice nhận thấy điều đó.

      "Này, làm chứ. Cậu xấu hổ khi thay đồ ở đây chứ hả?"

      vậy mà chính em lại thấy dạ dày mình quặn lên. Trong giây em cảm thấy mình trung thực chút nào. Những lời ấy như cưỡng ép nhàng.

      Mattia khịt mũi. Rồi cậu ngồi lên giường và cởi dây giày ra.

      Alice quay lưng lại, giả vờ chọn áo sơ mi mà thực ra em chọn trước rồi. Khi nghe thấy tiếng leng keng kim loại của thắt lưng em đếm đến ba rồi quay đầu lại. Mattia cởi quần jeans. Cậu mặc quần boxer màu xám mềm bên trong chứ phải quần bó như em tưởng tượng.

      Alice nghĩ em nhìn thấy cậu ta mặc quần cộc vài chục lần rồi, và chắc trong quần áo lót thấy khác nhiều như thế này đâu. Thế mà em vẫn thấy run dưới lớp váy trắng dâu. Cậu kéo áo xuống che rồi xỏ nhanh quần áo. Vải mềm và , lướt lông chân tạo điện khiến chúng thẳng tưng như lông bọn mèo.

      Alice lại gần đưa cậu chiếc áo sơ mi. Cậu cầm lấy mà chẳng ngước mắt lên. Cậu mệt mỏi và chán ngán đóng cái vai vô nghĩa này. Cậu ngượng phải trưng ra cánh tay khẳng khiu, lớp lông ít ỏi ngực và xung quanh rốn. Alice nghĩ giống như mọi khi cậu ta làm tất cả khiến cảnh tượng thêm ngại ngùng. Rồi em nghĩ với cậu ấy đương nhiên là lỗi tại em và em cảm thấy cổ họng thít lại. Dù muốn nhưng em quay và để cho Mattia cởi áo phông ra mà em nhìn.

      "Giờ sao nữa?" Mattia gọi em.

      Em quay lại, cảm thấy hụt hơi khi nhìn thấy bạn trong bộ quần áo của ba mình. Chiếc áo khoác hơi rộng, vai còn chưa căng hết, nhưng em thể nghĩ cậu ấy đẹp trai.

      "Thiếu cà vạt", em sau khi ngừng lát.

      Mattia cầm lấy chiếc cà vạt màu boọc đô từ tay Alice và lướt ngón trỏ dải vải sáng. cái rùng mình từ cẳng tay chạy dọc xuống lưng. Cậu thấy lòng bàn tay mình khô như cát. Ngay lập tức cậu đưa tay lên miệng thổi, để làm ẩm tay mình bằng hơi thở. Cậu thắng nổi ý muốn cắn cho ngón tay cái và cố gắng để Alice biết, nhưng dù sao ấy cũng nhận thấy rồi.

      "Mình biết phải thắt nút thế nào", cậu uể oải .

      "Ừ, cậu đúng là vụng về đấy."

      Thực ra Alice đá đoán trước điều đó rồi. Em nóng lòng đợi tới lúc có thể cho cậu ta thấy là em có khả năng. Ba dạy em từ khi em còn bé. Hàng sáng ba để cà vạt giường em rồi trước khi làm đảo qua phòng hỏi xong chưa. Ba cúi thấp đầu, chắp tay sau lưng như thể cúi mình trước nữ hoàng. Em choàng cà vạt vào cổ ba và ông chỉnh lại nó chút cho vừa vặn. "Hoàn hảo", cuối cùng ông . buổi sáng sau vụ tai nạn, ba của Alice vào phòng thấy cà vạt vẫn nguyên xi như lúc ông để nó lại. Từ đó ông tự thắt nút và cái nghi lễ đó hoàn toàn biến mất cũng như rất nhiều điều khác nữa.

      Alice thắt nút, các ngón tay khẳng khiu làm nhiều động tác hơn cần thiết. Mattia nhìn theo ngón tay em, thấy sao mà phức tạp quá. Cậu cứ để cho bạn chỉnh nút quanh cổ.

      "Chà chà, trông khá chững chạc rồi đấy. Cậu có muốn soi gương ?"

      Khng, Mattia . Cậu chỉ muốn ra khỏi đây, trong bộ quần áo bình thường của mình.

      "Chụp ảnh", Alice vỗ tay cái .

      Mattia lại theo em về phòng. Em cầm máy ảnh lên.

      " có chế độ chụp tự động", em . "Chúng ta phải tự chụp thi.

      Em vòng tay ôm eo, kéo Mattia lại phía mình. Cậu ta cứng đơ lại, còn em bấm máy. Bức ảnh trôi ra ngoài trong tiếng rè rè.

      Alice nằm vật xuống giường, y hệt như dâu mệt mỏi sau những nghi lễ dài dòng, tay vẩy vẩy tấm ảnh.

      Cậu ta vẫn đứng nguyên chỗ đó, tâm trí hoàn toàn bị thu hút bởi bộ quần áo phải của mình, bởi cảm giác được biến mất trong bộ cánh đó. Ánh đèn trong phòng thay đổi đột ngột. Từ màu vàng, chuyển sang tông màu lam bởi tia nắng cuối cùng của mặt trời vừa tắt sau lưng tòa nhà đối diện.

      "Giờ mình thay đồ ra được chưa?"

      Mattia cố ý như vậy để bạn hiểu cậu chán cái trò chơi này rồi. Alice như chìm trong suy nghĩ sâu xa nào đó. Em nhíu cong đôi lông mày lại.

      "Còn nốt điều nữa", Alice đứng dậy . "Chú rể bế dâu qua ngưỡng cửa."

      "Là sao?"

      "Cậu phải bế mình. Bế qua bên kia." Alice chỉ ra hành lang. "Sau đó cậu được tự do.

      Mattia lắc đầu. Alice lại gần, lúc lắc cánh tay cậu như đứa bé.

      "Dũng cảm lên nào hùng của mình." Em trêu cậu bạn.

      Mattia lại càng thuỗn vai xuống, cam chịu. Cậu cúi người xuống để nâng lên. Cậu chưa bế ai như vậy bao giờ. Cậu vòng tay dưới đầu gối, tay kia dưới lưng bế Alice. Cậu ngờ lại đến thế.

      Mattia loạng choạng bước về phía hành lang. Cậu cảm thấy được cả hơi thở quá gần của Alice xuyên qua lớp vải mỏng chiếc áo sơ mi, và đuôi váy quét dài sàn nhà. Khi họ qua cửa phòng, tiếng xe toạc khô khốc kéo dài vang lên khiến cậu đứng chôn chân tại chỗ.

      "Chết tiệt", cậu buột miệng.

      Mattia thả Alice xuống. Cái váy bị mắc vào bản lề cánh cửa. Vết rách dài khoảng gang tay, trông như cái miệng há rộng cười chế nhạo. Cả hai hơi đờ người ra đứng nhìn miếng rách.

      Mattia đợi Alice điều gì, tuyệt vọng và dỗi hờn chăng. Cậu cảm thấy phải xin lỗi, nhưng cho cùng chính ấy nằng nặc đòi diễn cái trò ngớ ngẩn này. Chính ấy tự chuốc lấy rắc rối.

      Alice nhìn vết rách, chẳng tỏ vẻ gì.

      Cuối cùng : "Ai thèm quan tâm. Cũng chẳng ai còn dùng tới nó nữa."
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 4 - Bên trong và bên ngoài làn nước - Chương 21
      Các số nguyên tố chỉ có thể chia hết cho 1 và cho chính nó. Chúng có vị trí của mình trong dãy vô tận các số tự nhiên, và cũng như các con số khác chúng bị kẹp giữa hai số, nhưng là đứng cách xa bước. Chúng là những con số đa nghi và độc, cũng chính vì thế Mattia thấy chúng tuyệt vời. Đôi khi cậu nghĩ các số nguyên tố chỉ vì nhầm lẫn mà bị nhét vào cái chuỗi này, chúng bị kẹt lại như những hạt ngọc xinh xắn luồn trong chuỗi hạt. Đôi khi ngược lại, cậu nghi ngờ biết đâu chính chúng cũng muốn được giống như bao con số thông thường khác, chỉ là những con số bất kỳ nào khác mà thôi, nhưng vì lý do nào đó chúng thể được như thế. Dòng suy nghĩ thứ hai này thường đến với cậu nhất là vào buổi tối, trong đan xen hỗn độn của các hình ảnh trước khi chìm vào giấc ngủ, khi đầu óc quá mệt mỏi thể kể cho chính nó nghe những lời dối.

      Năm thứ nhất Mattia học được rằng trong các số nguyên tố còn có những số thậm chí còn đặc biệt hơn nữa. Các nhà toán học gọi chúng là những cặp số nguyên tố sinh đôi: đó là các số đứng cạnh nhau, đúng hơn là gần nhau bởi giữa chúng luôn có số chẵn ngăn cho chúng sát lại bên nhau thực . Đó là những số như 11 và 13, 17 và 19, 41 và 43. Ai đó đủ kiên nhẫn mà ngồi liệt kê ra thấy chúng giảm bớt dần . Ta bắt gặp những số nguyên tố ngày càng tách biệt, tản mát trong khoảng yên lặng và tuần tự theo nhịp số, khiến ta cảm thấy hoang mang biết đâu những cặp số bắt gặp tới lúc ấy chỉ hoàn toàn do run rủi mà thôi, và rằng số phận thực thụ của chúng là cứ tồn tại mình mãi mãi. Thế rồi đúng lúc ta định bỏ cuộc, còn muốn liệt kê mãi các con số nữa, lại bắt gặp cặp số nguyên tố sinh đôi khác, kẹp chặt lẫn nhau. Các nhà toán học đều tin rằng cứ tìm mãi vẫn còn các cặp số nguyên tố sinh đôi khác, cho dù ai được phải tìm ở đâu cho tới lúc chúng được phát ra.

      Mattia nghĩ cậu và Alice giống cặp số nguyên tố sinh đôi độc và mất mát, tuy rất gần mà đủ để đến được với nhau. Cậu chưa bao giờ với điều đó.

      Khi nghĩ tới việc thú với điều này lớp mồ hôi mỏng tay lại bốc hơi hết và suốt mười phút cậu thể chạm vào bất cứ vật gì.

      ngày mùa đông cậu quay về nhà sau khi ở nhà Alice cả chiều mà chẳng làm gì ngoài việc chuyển hết kênh tivi này sang kênh khác. Mattia chẳng để ý tới lời cũng như hình. Chân phải Alice gác cái bàn con phòng khách như đầu con rắn, choán mất tầm nhìn của cậu từ phía trái. Alice hết bẻ ra lại gập vào các ngón tay, đều đều như thôi miên. Cái động tác lặp lặp lại này khiến cậu thấy có gì đó chắc nịch mà bất an trong dạ dày và cậu cố gắng nhìn chằm chằm càng lâu càng tốt để gì thay đổi được trong cái khung hình ấy.

      Về đến nhà cậu giật từ cuốn vở gáy xoắn ra xấp giấy, xấp đủ dày để cây bút có thể lướt đó mà bị cào lên mặt bàn cứng. Cậu xốc cho chúng ngay ngắn cân bằng, đầu tiên là phía và phía dưới, rồi cả hai bên cạnh. Cậu chọn cây bút còn nhiều mực nhất trong đống bút bàn, mở nắp và cắm nó vào phía cuối bút cho khỏi rơi ra. Rồi cậu bắt đầu viết từ giữa giấy, cần phải đếm số dòng.

      2760889966649. Cậu đóng bút lại, đặt bên cạnh tờ giấy, đọc to thành tiếng: Hai ngàn bảy trăm sáu mươi tỉ tám trăm tám mươi chín triệu chín trăm sáu mươi sáu ngàn sáu trăm bốn mươi chín. Rồi cậu lại đọc thầm thêm lần nữa, như thể làm quen với trò đọc các xoắn lưỡi. Cậu quyết định con số này là của mình. Cậu chắc chắn rằng chưa có ai đời này, chưa có bất kỳ ai trong lịch sử dừng lại xem xét con số này. Có lẽ cho tới giờ cũng chưa có ai viết ra giấy nữa là đọc to lên thành tiếng như vậy.

      Sau thoáng do dự cậu viết tiếp, cách hai dòng, con số 2760889966651. Số này là của ấy, cậu nghĩ. Trong đầu cậu con số nhuốm màu xám ngoét của cái chân khuyết tật của Alice nghiêng nghiêng cắt chéo qua bóng màn hình xanh của chiếc tivi.

      Chúng cũng có thể là cặp số nguyên tố sinh đôi, Mattia nghĩ. Nếu mà như vậy...

      Cậu bị túm chặt bởi ý nghĩ này và bắt đầu tìm ước số cho hai con số đó. Với số 3 dễ thôi: chỉ cần cộng các số lại xem chúng có phải là bội số của 3 hay . 5 chắc chắn bị loại ngay từ đầu rồi. Có lẽ có cả quy tắc chia cho 7, nhưng Mattia nhớ nên cậu bắt đầu chia theo cột. Cả với 11 và 13, cứ thế phép tính ngày càng phức tạp hơn. Lúc chia cho số 37 cậu bắt đầu thấy buồn ngủ, bút trượt theo trang giấy. Tới 47 cậu dừng lại. Vòng xoáy dâng đầy trong bụng khi cậu ở nhà Alice tan biến, loãng dần ra trong cơ bắp cậu giống như mùi trong khí và cậu còn đủ khả năng nhận biết được nó nữa. Trong phòng chỉ có mình cậu với đống giấy tờ lộn xộn, đầy những phép chia vô ích. Đồng hồ điểm ba giờ mười lăm phút sáng.

      Mattia cầm lại tờ giấy đầu tiên với hai con số viết ở giữa trang giấy, cảm thấy mình ngu ngốc. Cậu xé chúng ra làm đôi, cho tới khi mép giấy dù cứng như lưỡi dao có thể xuyên dưới móng tay ngón tay đeo nhẫn của bàn tay trái.

      Trong suốt bốn năm đại học môn toán học dẫn dắt cậu tới những góc xa xôi và hấp dẫn nhất của trí tuệ con người. Mattia chép lại tất cả các bài chứng minh những định lý cậu bắt gặp trong quá trình học theo cách thức tỉ mỉ kỹ càng. Ngay cả vào những chiều hè nóng nực cậu cũng hạ thấp mành cửa xuống và miệt mài làm việc trong ánh đèn. Cậu dọn hết khỏi bàn học bất cứ thứ gì có thể khiến cậu sao lãng, để thực chỉ có mình cậu với tờ giấy mà thôi. Cậu viết ngừng nghỉ. Nếu cậu thấy phải đắn đo quá nhiều tại chỗ nào đó hoặc viết biểu thức sau dấu bằng được thẳng hàng lắm, cậu liền vứt nó xuống đất và bắt đầu lại từ đầu. Tới cuối những trang giấy dày đặc các biểu tượng, chữ và con số, cậu viết đ.p.c.m., và trong tích tắc cảm thấy sắp xếp gọn gàng được phần của thế giới. Thế là cậu dựa vào lưng ghế, chắp hai tay vào nhau và cứ giữ nguyên tư thế đó.

      Dần dần cậu đánh mất cảm giác với trang giấy, những biểu tượng mới chỉ trước đó thôi còn tuôn chảy ra từ cử động của cổ tay, giờ với cậu trở nên xa xôi, đông cứng ở nơi nào đó cậu được phép bước vào. Đầu cậu chìm trong bóng tối căn phòng, lại quay trở lại đắm trong những dòng suy nghĩ tối tăm và chán chường và nhiều lần Mattia chọn bừa cuốn sách, mở ra và lại tiếp tục học.

      Giải tích phức, hình học xạ ảnh và tính toán sức căng thể khiến cậu xa rời niềm đam mê ban đầu của mình đối với số học. Mattia thích tính toán, bắt đầu từ số 1 và theo những cấp số phức tạp thường do cậu nghĩ ra vào lúc đó. Cậu để mình cuốn theo những con số và có vẻ như cậu biết chúng, từng số, từng số . Chính vì vậy khi tới lúc phải lựa chọn đề tài tốt nghiệp cậu hề lưỡng lự tới phòng làm việc của giáo sư Niccoli, giáo viên môn tính gián đoạn mà cậu chưa hề theo học, và cũng mới chỉ biết tên ông mà thôi.

      Phòng làm việc của giáo sư Francesco Niccoli nằm ở tầng bốn tòa nhà xây từ thế kỷ mười chín dành cho văn phòng khoa Toán. Đó là phòng , gọn gàng, có mùi gì hết, bị thống trị bởi màu trắng của các bức tường, của giá sách, của cái bàn làm việc với chiếc máy tính cồng kềnh đặt bên . Mattia gõ cửa. Bên trong, thầy Niccoli chắc ai đó gõ cửa phòng mình hay phòng bên. Ông : "Mời vào", hy vọng mình làm điều ngớ ngẩn.

      Mattia mở cửa và tiến bước vào trong.

      "Em chào thầy."

      "Xin chào", thầy Niccoli chào đáp lại.

      Cái nhìn của Mattia bị cuốn hút ngay bởi bức ảnh treo sau lưng thầy giáo. Trong ảnh trông ông trẻ hơn, để râu, tay cầm tấm bằng khen, tay kia bắt tay ai đó có vẻ quan trọng. Mattia nheo mắt, nhưng đọc được chữ viết tấm bằng đó.

      "Trò có việc gì vậy?" Thầy Niccoli rướn lông mày hỏi.

      "Em muốn được làm đề tài về Chuỗi số 0 hàm số zeta của Riemann." Mattia , mắt nhìn vai phải của ông thầy, nơi gàu rụng xuống giống như mảng trời sao.

      Thầy Niccoli nhăn mặt như mỉm cười giễu cợt.

      "Xin lỗi, nhưng cậu là ai nhỉ?" Ông hỏi mà giấu giếm vẻ giễu cợt, tay chắp lại sau đầu như thể hưởng chút vui thú.

      "Mattia Balossino. Em thi xong hết tất cả các môn và em muốn tốt nghiệp năm nay.

      "Cậu có mang theo bảng điểm ?"

      Mattia gật đầu. Cậu tụt ba lô, ngồi xổm dưới đất và khoắng tay tìm. Thầy Niccoli vươn tay lấy bảng điểm, nhưng Mattia thích đặt nó xuống bàn hơn.

      Từ vài tháng nay để nhìn cho giáo sư bắt buộc phải để các vật ra xa chút. Ông lướt nhanh qua dãy các điểm số ba mươi và ba mươi cộng([2]). có bất cứ lần vấp váp, do dự nào hay bài thi tốt kiểu như sau mối tình tan vỡ nào đó.

      ng gập bảng điểm lại, nhìn Mattia chăm chú hơn. Cậu ta ăn mặc kiểu vô danh, điệu bộ lóng ngóng của người biết dùng cơ thể mình mà choán chiếm gian. Giáo sư nghĩ lại thêm kẻ học tốt chỉ vì trong đời thực chúng là những kẻ ngốc. Ông tự nhủ những đứa như vậy chỉ vừa rời ghế nhà trường thấy ngay là những kẻ vô dụng.

      "Cậu nghĩ tôi mới là người đưa ra đề tài sao?" Ông chậm rãi .

      Mattia nhún vai. Đôi mắt đen của cậu nhìn từ phải qua trái theo góc cạnh bàn.

      "Em quan tâm tới các cặp số nguyên tố sinh đoi. Em muốn làm về Hàm số zeta của Riemann", cậu nhấn mạnh.

      Thầy Niccoli thở dài. Rồi ông đứng dậy, lại gần cái tủ trắng. Trong lúc ngón tay trỏ lướt qua tiêu đề các cuốn sách, ông phùng má thở đều. Cuối cùng ông rút ra vài tờ giấy in được dập ghim lại.

      "Thôi được." Ông , tay đưa tập giấy cho Mattia. "Cậu có thể quay lại khi làm lại được hết các phép tính trong bài này. Làm tất cả."

      Mattia cầm tập giấy, đọc tiêu đề mà nhét chúng vào luôn trong ba lô vẫn mở nằm dựa dưới chân. Cậu cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng.

      Thầy Niccoli quay trở lại ghế ngồi và nghĩ trong bữa tối phàn nàn với bà vợ thế nào về mớ phiền phức mới mong đợi này.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 4 - Bên trong và bên ngoài làn nước - Chương 22
      Ba Alice coi ý thích chụp ảnh chỉ là thói đỏng đảnh nhất thời của hay quấy rầy. Tuy nhiên trong dịp sinh nhật lần thứ hai mươi ba của con ông mua tặng chiếc Canon Reflex với túi đựng, lại thêm cả chân máy, và cảm ơn ông với nụ cười xinh đẹp và thể nắm bắt tựa như làn gió băng giá. Ông còn trả học phí cho khóa học ở tòa thị chính kéo dài sáu tháng và Alice bỏ lỡ buổi học nào. Thỏa thuận ngầm với hàm ý rất ràng: trước hết phải học xong Đại học.

      Thế rồi đến thời điểm chính xác như đường ranh giới ngăn ánh sáng và bóng tối, căn bệnh của bà Fernanda ngày nặng thêm, cuốn cả ba vào đường xoắn ốc ngày càng thắt chặt những bổn phận mới, hướng về điểm đến thể tránh khỏi, nơi chỉ có ác cảm, thờ ơ và lãnh đạm lẫn nhau. Alice bước chân tới trường Đại học nữa và ba giả như nhận thấy điều này. hối hận mà dấu hiệu khởi đầu giờ thuộc vào nơi xa xôi nào đó ngăn cho ông bắt ép đứa con theo ý mình, đồng thời ngăn cho ông hết mọi điều với nó. Đôi khi ông nghĩ cũng cần cố gắng gì nhiều, chỉ cần bước vào phòng con buổi chiều nào đó để với nó... Mà gì mới được kia chứ? Vợ ông dần biến mất khỏi thế giới này như vạt ướt khô áo, và cùng với bà là sợi dây vẫn kết nối giữa ông và con ngày lỏng dần thả rơi xuống đất để mặc nó tự quyết định số phận của mình.

      Trong nhiếp ảnh Alice đam mê các động tác hơn là kết quả. thích mở nắp phía sau máy, quấn cuộn phim vài xăng ti mét, đủ để kẹp nó lại trong thanh cuốn, nghĩ tới việc cuộn phim trắng này trở thành điều gì đó mà còn chưa biết, bấm linh tinh vài pô đầu tiên, ngắm nghía, lấy nét, người chuệch choạc nghiêng ngả trước sau, quyết định lồng vào hay loại bỏ phần của thực bên ngoài, phóng to, thay đổi hình dạng kích thước theo ý thích của .

      Mỗi lần nghe máy ảnh bấm tách cái, theo sau đó là tiếng sột soạt , lại nhớ khi còn bắt châu chấu trong vườn nơi ngôi nhà núi. giữ chúng trong lòng hai bàn tay úp chụm. nghĩ chụp ảnh cũng như vậy thôi, nhưng giờ đây bắt chụp được thời gian, đóng đinh nó lại trong chất xen lu lô ít, thu lượm nó trong lưng chừng bước nhảy tới thời điểm tiếp theo.

      Trong khóa học người ta dạy cần phải cuộn hai vòng dây máy ảnh quanh khuỷu tay. Như thế nếu có ai muốn lấy cắp bắt buộc phải giật máy ảnh cùng với cả cánh tay. Trong hành lang bệnh viện Maria Ausiliatrice nơi mẹ điều trị Alice thấy có nguy cơ nào như vậy, nhưng quen mang chiếc Canon theo cách đó rồi.

      bước dọc theo bức tường hai màu, chốc chốc lại co vai phải lại để khỏi va vào ai đó. Giờ thăm bệnh nhân buổi trưa mới bắt đầu nên dòng người túa ra khắp hành lang bệnh viện như dòng chảy lớn.

      Các cửa phòng bằng nhôm và gỗ dán mở toang. Mỗi khoa có mùi đặc trưng riêng. Khoa ung thư có mùi chất tẩy uế và gạc nhúng cồn.

      bước vào phòng mẹ gần cuối hành lang. Bà chìm trong giấc ngủ nhân tạo phải của mình và các máy móc nối với người bà phát ra tiếng động nào. Ánh sáng ít ỏi khiến người ta buồn ngủ. bệ cửa các bông hồng đỏ được cắm cẩn thận trong lọ hoa: Soledad đem chúng tới hôm trước.

      Alice đặt chiếc máy ảnh lên mép giường, nơi tấm ga trải giường hơi kênh lên vì bị căng ở khoảng giữa bởi thân hình của mẹ hạ thấp xuống trở lại.

      Ngày nào cũng đến dù chẳng để làm gì cả. Các y tá lo hết mọi việc. đoán nhiệm vụ của mình là chuyện với mẹ. Rất nhiều người làm thế. Họ cư xử như thể người bệnh có thể lắng nghe, hiểu được lời người đứng cạnh và chuyện bằng đầu óc, như thể người ốm có thể mở được kênh giao tiếp khác với người xung quanh.

      Alice tin điều đó. Trong căn phòng này cảm thấy chỉ có mình, chỉ thế thôi. Thông thường ngồi đó, đợi nửa tiếng trôi qua rồi ra. Nếu có gặp bác sĩ hỏi thông tin, mà thường là chẳng có gì mới. Lời và cái rướn lông mày của họ như ám chỉ chúng ta cứ đợi rồi điều gì ổn đến thôi.

      Tuy nhiên sáng hôm đó đem theo chiếc lược. lôi nó ra khỏi túi và nhàng chải tóc cho mẹ, ít nhất là những mớ tóc bị ép dưới gối, tránh cào vào mặt bà. Mẹ nằm bất động và ngoan ngoãn như con búp bê.

      duỗi thẳng cánh tay mẹ phía ngoài tấm chăn, để chúng dọc thân bà trong tư thế thả lỏng. Thêm giọt dung dịch muối xuống ống dẫn từ bình tiếp nước và biến mất trong ven của bà Fernanda.

      Alice dịch xuống cuối giường với chiếc Canon dựa thanh nhôm ngang thành giường. nheo mắt trái lại, mắt phải ngắm ống kính. Cho tới lúc này chưa bao giờ chụp ảnh mẹ. bấm nút chụp, rồi lại nhích người lên chút mà vẫn giữ nguyên khung hình.

      tiếng roạt vang lên hầu như khiến phát hoảng, căn phòng đột nhiên tràn ngập ánh sáng.

      "Vậy có hơn ?" giọng nam phía sau lưng hỏi.

      Alice quay lại. Cạnh cửa sổ bác sĩ giữ dây mành. ta còn trẻ.

      "Vâng, cám ơn." Alice hơi hoảng sợ đáp.

      ta đút tay vào túi áo bờ lu trắng và đứng đó nhìn như đợi chụp tiếp. lại cúi xuống chụp bừa thêm pô nữa, hầu như để làm ta hài lòng.

      Chắc ta nghĩ mình điên, tự nhủ.

      Ngược lại bác sĩ ung dung lại gần giường mẹ . Trong khi đọc bảng theo dõi ta nheo mí, khiến mắt díp lại tạo thành đường nứt. ta lại gần bình tiếp nước, lấy ngón tay cái xoay bánh răng. Các giọt nước xuống nhanh hơn và ta đứng nhìn chúng vẻ hài lòng. Alice nghĩ trong cử động của ta có cái gì đó khiến người ta thấy an tâm.

      Bác sĩ lại gần phía , đặt hai tay lên lắc lắc thành giường, mà như tự bình luận với chính mình: "Các bà y tá cứng nhắc quá. Họ muốn chỗ nào cũng tối. Cứ để thế trong phòng chẳng thể phân biệt ngày với đêm nữa."

      ta quay lại mỉm cười với :

      " là con bà à?"

      Vng.

      ta gật đầu, chẳng tỏ vẻ ái ngại gì.

      "Tôi là bác sĩ Rovelli.

      Sau đó như thể nghĩ ngợi gì ta thêm "Fabio."

      Alice bắt tay, tự giới thiệu mình. Trong vòng vài giây cả hai đều im lặng nhìn chăm chăm vào Fernanda ngủ.

      Rồi ta gõ hai lần lên thanh kim loại thành giường tạo tiếng kêu coong coong rồi rời . Khi bước qua Alice ghé về phía tai :

      "Đừng là tôi làm nhé", ta thầm, nháy mắt chỉ cửa sổ tràn đầy ánh sáng.

      Vào cuối giờ thăm bệnh nhân Alice trèo xuống hai tầng dưới, qua tiền sảnh và bước ra ngoài, qua cái cửa kính tự động mở toang khi lại gần.

      Alice qua sân và dừng lại trước ki ốt cạnh cổng bệnh viện, hỏi mua chai nước lọc có ga từ người bán hàng đứng tuổi nhễ nhại mồ hôi. đói, nhưng quen kiểm soát nhu cầu đòi ăn cho tới lúc nó qua . Uống nước lọc có ga là trong số các mẹo của , uống cho đầy dạ dày, ít nhất là cho khoảng thời gian đủ để vượt qua được thời điểm nhạy cảm của bữa trưa.

      lần tìm ví trong cái túi vắt chéo vai, hơi bị vướng víu bởi chiếc máy ảnh lủng lẳng ở cổ tay.

      "Để tôi", ai đó sau lưng .

      Fabio, bác sĩ mới quen nửa giờ trước, đưa người bán hàng ở ki ốt tờ bạc. Rồi ta mỉm cười với Alice theo cách khiến đủ dũng cảm để phản đối. Thay vào áo bờ lu trắng là chiếc áo phông ngắn tay màu xanh da trời và ta có mùi nước hoa mạnh lúc trước nhận thấy.

      "Và cả chai Coca nữa", ta thêm.

      "Cám ơn ", Alice .

      mở nắp chai, nhưng nút chai cứ trơ ra vặn được.

      "Tôi giúp nhé?" Fabio .

      ta cầm lấy cái chai trong tay và mở nó ra, chỉ cần dùng tới ngón trỏ và ngón cái. Alice nghĩ chẳng có gì là lạ trong cái hành động đó cả, rằng chính cũng có thể làm như vậy, cũng như bất cứ ai, nếu phải vì lúc này tay đổ mồ hôi như vậy. Thế nhưng vẫn thấy cái gì đó cuốn hút, như thể hành động hùng nho vừa dành cho .

      Fabio đưa nước cho , và lại cảm ơn lần nữa. Họ uống nước, mỗi người có chai riêng của mình, và nhìn trộm nhau, như thể để xem gì sau đó. Fabio để tóc ngắn và loăn xoăn thành những lọn . Nơi tia nắng mặt trời chiếu thẳng vào màu tóc hạt dẻ ánh đỏ lên. Alice có cảm giác ta biết được trò chơi này của ánh sáng, rằng theo cách nào đó ta nhận biết được bản thân và cả mọi thứ xung quanh nữa.

      Họ cùng vài bước ra khỏi ki ốt, như thể ngầm thỏa thuận trước với nhau. Alice biết phải thoát ra như thế nào. cảm thấy mắc nợ, phần vì ta trả tiền mua chai nước, phần vì ta giúp mở nó ra. thực lòng cũng chẳng muốn khỏi nhanh như vậy.

      Fabio hiểu điều đó.

      "Tôi có thể cùng tới chỗ ", ta hỏi, e dè chút nào.

      Alice đỏ mặt.

      "Tôi tới chỗ để xe."

      "Vậy tới chỗ để xe."

      chẳng có hay , chỉ mỉm cười ngó lơ qua chỗ khác. Fabio lịch giơ tay ra như muốn mời trước.

      Họ ngang qua đường chính, rẽ vào phố hơn, nơi vỉa hè còn được bảo vệ bởi bóng cây nữa.

      Trong lúc hai người bên nhau, chính từ cái bóng Alice mà bác sĩ nhận ra dáng cân xứng của . Vai phải đeo máy ảnh trở thành đối trọng với đường chuyển động của cái chân trái cứng đơ như cây gậy. Dáng người mảnh khảnh đến đáng lo ngại của Alice càng bị nhấn mạnh hơn trong cái bóng thuôn đổ về phía, khiến trông có vẻ mỏng dẹt, dài ngoẵng như đường xám bị tách làm đôi theo hai chân vừa đối xứng lại vừa máy móc đối lập nhau.

      " bị đau chân à?" ta hỏi.

      "Sao kia?" Alice cảnh giác hỏi lại.

      "Tôi hỏi bị đau chân à? Tôi thấy lết chân."

      Alice cảm thấy cả cái chân bình thường cũng co thắt lại. cố gắng chỉnh lại dáng của mình, gập cái chân bị tật lại nhiều hết mức, cho tới lúc cảm thấy đau . nghĩ tới tàn ác và chính xác của động từ "lết".

      "Tôi gặp tai nạn", . Rồi như để bào chữa, thêm: "Từ lâu rồi."

      "Xe hơi à?"

      ", trượt tuyết."

      "Tôi thích trượt tuyết." Fabio hào hứng , đinh ninh tìm được điều gì để trò chuyện.

      "Tôi ghét." Alice đáp trả khô khốc.

      "Tiếc ."

      "Phải, đáng tiếc."

      Họ cạnh nhau, thêm gì nữa. bác sĩ trẻ được bao xung quanh bởi vòng yên bình, bởi quả cầu an toàn, cứng mà trong suốt. ta có cái miệng biết cười kể cả khi ta mỉm cười. Có vẻ ta thấy rất thoải mái, như thể ngày nào ta cũng gặp trong phòng bệnh và tán gẫu với ta, cùng ta đến bãi đậu xe. Alice ngược lại, cảm thấy cả người đờ ra như khúc gỗ. Mọi đường gân nổi lên, cơ bắp cứng quèo dính ép vào xương, các khớp nối kêu lên răng rắc.

      chỉ chiếc Fiat 600 màu xanh dương như muốn xe tôi đó. Fabio ra hiệu thấy rồi. chiếc xe lướt qua con đường sau lưng họ, phát ra tiếng ồn từ hư , rồi thanh dần và lại tan biến mất.

      "Vậy là thợ chụp ảnh?" bác sĩ hỏi, chỉ để kéo dài thời gian.

      "Vâng", Alice trả lời. Rồi thấy hối hận ngay lập tức. Trong lúc này chỉ là bỏ học, lang thang đường chụp ngẫu hứng các tấm hình. tự hỏi như thế có thể coi là thợ chụp ảnh được chưa và đâu là ranh giới chính xác phân định ta là ai hay là ai đó.

      mím cặp môi mỏng lại chút, thêm: "Đại loại như thế."

      "Tôi xem được ?" bác sĩ hỏi, giơ tay ra để cầm chiếc máy ảnh.

      "Dĩ nhiên."

      Alice tháo dây đeo khỏi cổ tay và đưa máy cho ta. Fabio xoay xoay nó trong tay, tháo nắp bảo vệ, nhòm nhòm đưa ống kính ra trước mặt, rồi lại giơ cao, hướng lên trời.

      "Chà", ta bình luận. "Có vẻ chuyên nghiệp đấy."

      đỏ mặt và bác sĩ dợm đưa máy lại cho .

      " có thể chụp nếu muốn."

      ", . Tôi biết chụp. chụp ."

      "Chụp gì mới được?"

      Fabio nhìn xung quanh, lưỡng lự quay đầu từ bên này sang bên kia. Rồi ta nhún vai.

      "Chụp tôi."

      Alice nhìn ta nghi ngờ.

      "Sao tôi lại phải chụp ?" bật hỏi, với vẻ nanh nọc ngoài ý muốn.

      "Bởi vì như thế bị buộc phải gặp lại tôi, ít nhất là để cho tôi xem tấm ảnh."

      Alice lưỡng lự giây. Lần đầu tiên nhìn kỹ vào mắt Fabio, và thể chịu được cặp mắt ấy quá giây. Chúng màu xanh và hề phủ bóng tối, trong như bầu trời vai cảm thấy mình bị lạc vào trong đôi mắt ấy, như thể bị lột trần trong căn phòng rộng mênh mông.

      Alice nghĩ ta đẹp trai. Đẹp theo cái cách thanh niên cần phải đẹp.

      chĩa ống kính vào chính giữa mặt ta. Fabio mỉm cười, chẳng ngại ngùng chút nào. cũng chẳng cúi nghiêng đầu như người ta thường làm khi đứng trước ống kính. Alice lấy nét rồi bấm nút bằng ngón trỏ. khí bị xé toang bởi tiếng tách.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 4 - Bên trong và bên ngoài làn nước - Chương 23
      Mattia quay trở lại văn phòng thấy Niccoli tuần sau cuộc gặp gỡ đầu tiên. Ông thầy nhận ra cậu từ cái cách gõ cửa và điều này làm ông cảm thấy xáo trộn cách rất khác biệt. Nhìn Mattia bước vào, ông hít hơi sâu, sẵn sàng trút giận ngay khi cậu ta mở miệng vài câu đại loại như có vài chỗ em hiểu hay em muốn nhờ thầy giải thích số đoạn. Thầy Niccoli nghĩ nếu đủ chua cay ta còn có thể hất cẳng đống của nợ này cũng nên.

      Mattia xin phép vào phòng rồi đặt lên mép bàn tập bài được giao mà nhìn vào mặt thầy giáo. Niccoli nhấc chúng lên, trong tay ông là xấp giấy đầy số và chữ viết đẹp, ngay ngắn, kẹp kèm với tập bài dập ghim lần trước. Chúng kẹp cùng nhau và các con số tính toán trong bài được triển khai rất ràng, mỗi phép tính đều có phần chỉ dẫn gắn với bài viết. Ông lật nhanh qua và cần phải kiểm tra kỹ cũng thấy được là chúng đều đúng cả: chỉ riêng thứ tự các trang cũng đủ để lên chính xác.

      Ông thấy hơi thất vọng, cảm thấy cơn giận dữ sẵn sàng tuôn ra bị tắc lại ở giữa cuống họng, giống như khi muốn hắt xì hơi mà bật ra được. Ông gật gật đầu trong lúc chăm chú quan sát kết quả của Mattia. cách vô ích ông cố gắng kìm nén nỗi ghen tị với đứa sinh viên này, kẻ trông có vẻ hề phù hợp với tồn tại nhưng nghi ngờ gì nữa hoàn toàn phù hợp với môn học ấy, trong khi chính ông lại chưa bao giờ cảm thấy điều đó.

      "Rất tốt", cuối cùng ông , nhưng trong thâm tâm chẳng hề có ý định khen lòng. Rồi cố ý nhấn mạnh nỗi chán chường trong giọng : "Có vấn đề được nêu lên trong những khổ cuối cùng, liên quan tới biến thiên của hàm zeta."

      "Em làm rồi", Mattia ngắt lời. "Em tin giải xong."

      Niccoli nhìn cậu ta với vẻ thiếu tin tưởng và coi thường thấy .

      "Vậy sao?"

      "Trong trang cuối tập giấy của em."

      Thầy giáo liếm ngón trỏ rồi lật lật giấy tới trang cuối cùng. Trán nhíu lại, ông đọc lướt bài chứng minh của Mattia, dù chưa hiểu lắm nhưng cũng chẳng tìm thấy gì để phản đối. Rồi ông lại đọc lại từ đầu, chậm hơn, và lần này ông thấy suy luận ràng, rất mạch lạc, cho dù đôi chỗ quá cẩn thận cầu kỳ của kẻ chuyên. Trong lúc đọc trán ông dãn ra và cách vô thức ông vuốt môi dưới. Ông quên bẵng cả Mattia vẫn đóng đinh đúng tại vị trí ban đầu, đầu cúi nhìn xuống chân, tự nhắc nhắc lại là cầu cho mình đúng, cầu cho mình đúng, như thể toàn bộ quãng đời còn lại của cậu phụ thuộc vào lời phán xét của ông thầy. Tự nhủ là vậy nhưng cậu cũng thể tưởng tượng nổi rồi mọi chuyện đúng như vậy.

      Thầy Niccoli cẩn thận đặt lại xấp giấy lên bàn, ngả mình ra dựa vào ghế đệm, chắp hai tay lại sau đầu trong tư thế mà ông vẫn thích.

      "Tôi nghĩ như vậy là ổn."

      Ngày bảo vệ luận án tốt nghiệp được lên lịch vào cuối tháng Năm và Mattia cầu ba mẹ đến dự. Sao lại thế? Mẹ chỉ có thể hỏi cậu như vậy. Cậu lắc đầu, nhìn ra cửa sổ. Cửa kính giáp bức tường xám phản chiếu hình ảnh ba người ngồi xung quanh cái bàn bốn cạnh. Mattia nhìn hình ảnh phản chiếu cảnh ba nắm lấy cánh tay mẹ, tay kia ra hiệu cứ để như vậy . Rồi cậu nhìn bóng bà bụm miệng rời khỏi bàn tới mở vòi nước rửa chén bát, ngay cả khi bữa tối còn chưa kết thúc.

      Ngày bảo vệ tới như bất kỳ ngày nào khác. Mattia dậy trước khi nghe chuông đồng hồ báo thức reo. Những bóng ma lởn vởn trong đêm giăng đầy trong mắt cậu như những tờ giấy nháp gạch xóa lung tung. Cậu mất vài phút để xua đuổi chúng . Trong phòng khách có ai, chỉ có bộ vest màu xanh lịch và mới toanh, đặt cạnh áo sơ mi màu hồng sáng là cẩn thận. chiếc áo có tấm thiệp ghi dòng chữ "Tặng cử nhân của chúng ta" kèm chữ ký của ba mẹ nhưng chỉ thấy nét chữ của ba. Mattia mặc quần áo, rời khỏi nhà mà nhìn vào gương.

      Trong buổi sáng bảo vệ luận văn cậu nhìn vào mắt từng thành viên ban giám khảo, thời gian nhìn mỗi người là như nhau và hề bị líu lưỡi chút nào. Thầy Niccoli ngồi ở hàng đầu cùng với các thành viên khác, lo lắng gật gật đầu, liếc nhìn vẻ ngỡ ngàng của các đồng nghiệp.

      Khi tới thời điểm công bố kết quả, Mattia xếp hàng cùng với các sinh viên khác. Họ là những người duy nhất đứng trong căn phòng rộng lớn. Mattia cảm thấy những cái nhìn của đám người đằng sau như kiến bò lưng. Cậu cố để ý tới chúng bằng cách đánh giá độ lớn của gian phòng, sử dụng chiều cao của ngài chủ tịch làm thước đo. Nhưng cảm giác kiến bò dâng lên tận cổ và từ đó túa ra, quấn lấy hai bên thái dương. Cậu cảm tưởng như có cả ngàn con côn trùng luồn trong tai, cả ngàn con mối đào các đường hầm trong não.

      Bản nhận xét đánh giá với mỗi sinh viên mà ông chủ tịch đọc lên đều na ná như nhau và cậu cảm thấy nó mỗi lúc lại dài thêm phải, lại bị che lấp bởi tiếng ồn ào mỗi lúc thêm to dần trong đầu cậu, tới mức Mattia nhận ra cả lúc được xướng tên lên. Cái gì đó rắn chắc như cục đá vuông vắn, khiến cậu mắc nghẹn cổ họng. Cậu bắt tay ông chủ tịch và cảm thấy nó khô đến mức trong tích tắc cậu lần tìm thanh kim loại của chiếc thắt lưng, nhưng cậu đeo nó. Đám đông đứng cả dậy với tiếng ầm ào như sóng biển. Thầy Niccoli lại gần cậu, vỗ hai cái lên vai, câu chúc mừng. Trước khi tiếng vỗ tay dứt Mattia ra khỏi phòng, nhanh trong hành lang, quên cả việc giẫm đầu ngón chân trước để vang lên tiếng bước chân hướng về phía lối ra.

      Mình làm được, mình làm được rồi, cậu thầm nhắc lại nhiều lần. Nhưng càng tiến về phía cửa lớn cậu càng cảm thấy như có vực thẳm mở rộng dần trong dạ dày. Bên ngoài ánh sáng mặt trời phủ lên người cậu cùng với cả sức nóng của nó và tiếng ồn ã của xe cộ. Cậu hơi nghiêng ngả chút trước ngưỡng cửa, như thể sợ bị ngã xuống chút trước ngưỡng cửa, như thể sợ bị ngã xuống bậc thềm xi măng. vỉa hè nhóm đứng, Mattia đếm được tất cả mười sáu người chỉ bằng cái lướt mắt. Rất nhiều người cầm hoa trong tay, chắc hẳn đón đợi các sinh viên tốt nghiệp giống cậu hôm nay. Trong chốc lát Mattia ước gì có ai đó đứng đợi cậu thế này. Cậu cảm thấy muốn được trút bỏ gánh nặng lên cơ thể người khác như thể những gì chất chứa trong đầu cậu đột nhiên trở nên quá tải khiến đôi chân tài nào gánh được nữa. Cậu tìm kiếm ba mẹ, Alice và Denis, nhưng chẳng có ai ngoài những người quen biết sốt ruột kiểm tra đồng hồ, người phe phẩy tờ giấy chẳng biết nhặt được ở đâu, người hút thuốc, người chuyện ầm ĩ chẳng nhận biết thấy điều gì xung quanh.

      Cậu nhìn tấm bằng cuộn tròn tay, nơi dòng chữ nghiêng rất đẹp chứng nhận Mattia Balossino cử nhân, người có chuyên môn, người trưởng thành, rằng đến lúc cử nhân Mattia tự lo lấy cuộc đời chính mình, thể cứ nhắm mắt bịt tai mãi được vì rằng giờ đây đường ray dẫn cậu từ thời tiểu học tới đại học kết thúc. Hơi thở bị tắc lại như thể khí đủ để hết vòng hô hấp của nó.

      Bây giờ sao đây? Cậu tự hỏi.

      Cậu tránh đường cho phụ nữ thấp bé mướt mồ hôi bước vào trong. Cậu lại theo bà vào tòa nhà, dù bà cũng chẳng thể dẫn cậu tới câu trả lời. Cậu ngược lại dọc hành lang rồi trèo lên tầng hai, vào thư viện, tới chỗ ngồi quen thuộc cạnh cửa sổ. Cậu để tấm bằng xuống ghế trống bên cạnh và đặt tay lên bàn. Cậu tập trung vào từng nhịp thở vẫn tiếp tục bị mắc nghẹn lại trong luồng xoáy giữa cổ họng và sâu trong buồng phổi. vài lần cậu bị kiểu này rồi, nhưng chưa bao giờ lâu đến thế.

      Mày thể quên cách phải thở như thế nào, cậu tự nhủ. Đó là điều mà người ta thể quên được, vậy thôi.

      Cậu thở hắt mạnh tất cả khí ra ngoài và bị ngạt lại trong vòng vài giây. Rồi cậu lấy hết sức há miệng và hít vào, tới mức thấy đau cả cơ ngực. Lần này hơi thở xuống được đến tận cùng và Mattia tưởng như nhìn thấy cả các phân tử ôxy trắng, tròn vo, rải rác trong động mạch và dồn lại trong tim.

      Cậu cứ ngồi nguyên tư thế ấy trong khoảng thời gian xác định, chẳng suy nghĩ, chẳng để ý tới các sinh viên ra vào thư viện. Cứ lim dim trong trạng thái vừa mê mệt vừa bồn chồn.

      Rồi đột nhiên có gì đó ra trước mắt cậu, điểm đỏ, làm Mattia giật mình. Trong tầm ngắm là bông hồng cuộn trong giấy bóng kính bị ai đó vứt mạnh lên bàn với thanh như tiếng tát. Cậu lướt nhìn dọc theo thân bông hoa và nhận ra bàn tay của Alice từ những khớp tay nhô lên hơi đỏ hơn so với các ngón tay trắng, và từ những móng tay tròn cắt vòng sát đầu ngón tay.

      "Cậu đúng là đồ tồi."

      Mattia nhìn như người ta nhìn ảo ảnh. Cậu cảm thấy như bị tách khỏi khung cảnh xa xôi, chốn hư ảo mà cậu nhớ . Khi quay được về với thực tại, cậu nhận ra gương mặt Alice nỗi buồn sâu lắng nên lời.

      "Sao cậu gì với mình?" tiếp. "Cậu phải báo cho mình chứ, cậu phải báo chứ."

      Alice mệt mỏi thả phịch người xuống ghế đối diện Mattia. nhìn ra phía ngoài đường, lắc lắc đầu.

      "Làm sao cậu..." Mattia lên tiếng.

      "Ba mẹ cậu. Mình biết là nhờ có ba mẹ cậu." Alice gắt và nhìn Mattia chăm chăm với nỗi tức giận tràn đầy trong mắt màu xanh. "Cậu thấy thế là đúng sao?"

      Mattia do dự. Rồi cậu lắc đầu và cái bóng xiêu vẹo chuyển động cùng với cậu bề mặt gập nếp của giấy bóng kính.

      "Mình luôn tưởng tượng có mặt ở đó. Mình tưởng tượng rất nhiều lần. Trong khi cậu ..."

      Alice ngừng lời, bởi phần còn lại của câu tắc nghẹn trong miệng. Mattia vẫn còn suy nghĩ xem sao đột nhiên giây phút đó lại thực đến thế. Cậu cố thử nhớ xem chỉ vài giây trước thôi mình ở đâu mà thể.

      "Chẳng gì cả", Alice kết thúc. "Với cậu chẳng là gì cả. Lúc nào cũng vậy."

      Cậu thấy đầu mình lún xuống giữa hai vai và lại lần nữa cảm giác bao côn trùng bò lổn nhổn trong hộp sọ.

      Cậu thào: "Có quan trọng gì đâu. Mình muốn..."

      "Im ", ngắt lời cậu.

      Từ những bàn học khác ai đó kêu suỵtttttttt... và im lặng sau đó lưu giữ trong trí nhớ cái suỵt đó.

      "Trông cậu nhợt nhạt thế kia", Alice . nhìn Mattia dò hỏi: "Cậu khỏe à?"

      "Mình biết. Mình thấy quay cuồng đầu óc."

      Alice đứng dậy. hất tóc ra khỏi trán và cùng với nó là mớ suy nghĩ hỗn độn. Rồi cúi xuống Mattia, hôn lên má cậu, nhàng và lặng lẽ. Chỉ hơi thổi đó thôi đủ xua tan hết lũ sâu bọ .

      "Chắc chắn là cậu rất giỏi. Mình biết thế." thầm.

      Mattia cảm thấy mớ tóc cọ vào cổ. Cậu thấy khoảng trống nhoi trong khí chia cách hai người tràn đầy hơi ấm của và đè như bông gòn lên da. Bản năng bảo cậu giữ lại bên, nhưng tay cậu vẫn nằm yên bất động như mê ngủ.

      Alice đứng thẳng người dậy. nhấc tấm bằng dưới ghế lên, mở nó ra và mỉm cười khe khẽ đọc.

      "Chà!" Cuối cùng . Giọng pha màu phấn khởi. "Chúng ta phải ăn mừng thôi. Nào chàng cử nhân, đứng dậy ."

      chìa tay cho Mattia. Cậu nắm tay , lúc đầu hơi lưỡng lự. Rồi cậu để lôi ra khỏi thư viện, với cùng niềm tin giản đơn như vài năm trước khi cậu để lôi vào phòng vệ sinh nữ. Cùng với thời gian kích thước bàn tay hai người thay đổi. Giờ đây những ngón tay cậu nắm trọn toàn bộ ngón tay Alice, giống như lớp vỏ sần sùi của con sò.

      " đâu đây?" Cậu hỏi.

      " vòng. Hôm nay nắng đẹp. Cậu cần phải sưởi nắng chút."

      Cả hai cùng rời khỏi khu nhà và lần này Mattia sợ ánh sáng, xe cộ hỗn độn lẫn đám người túm tụm trước cổng nữa.

      Họ để cửa kính xe hạ thấp. Alice lái xe, cả hai tay đặt vô lăng, hát bài Pictures of You, ư ử theo điệu vì nhớ lời bài hát. Mattia dần cảm thấy các cơ trong người dãn ra, buông xuôi tựa theo thế ngồi chiếc ghế đệm. Cậu cảm giác chiếc xe để lại sau lưng nó dải xám và dính dớp tạo bởi quá khứ cùng những nỗi phiền muộn của cậu. Dần dần cậu cảm thấy nhàng hơn, giống như chiếc lọ được dốc đổ ra. Cậu nhắm mắt lại và trong vòng vài giây thấy như có thể nổi lềnh bềnh khí bao quanh mặt và giọng của Alice.

      Khi mở mắt ra cậu thấy đường về phía nhà mình. Cậu tự hỏi liệu có phải họ tổ chức bữa tiệc bất ngờ , và cậu thầm hy vọng là phải.

      "Thế nào, mình đâu đấy?" Cậu hỏi lại.

      "Ừm", Alice thào. "Cậu cần biết. Nếu ngày cậu đưa mình dạo lúc ấy cậu có quyền lựa chọn."

      Lần đầu tiên Mattia thấy ngại vì hai mươi hai tuổi mà vẫn chưa có bằng lái xe. Đó là trong số những điều cậu bỏ lại đằng sau, trong những bước hiển nhiên trong đời chàng trai mà cậu quyết định chọn để có thể rời xa hết mức khỏi bánh răng cuộc đời. Giống như ăn bỏng ngô trong rạp chiếu phim, giống như ngồi lên thành ghế băng trong công viên, giống như nghe theo lệnh giới nghiêm của ba mẹ, giống như chơi đá bóng với quả banh bằng giấy cuộn tròn, hay ở trần đứng trước . Cậu nghĩ kể từ giây phút này cậu khác. Cậu quyết định lấy bằng lái càng nhanh càng tốt. Cậu làm điều đó vì ấy, để đưa ấy chơi. Bởi vì cho dù cậu sợ phải thú nhận, nhưng khi ở bên cậu cảm thấy tất cả những điều bình thường mà những người bình thường vẫn làm là rất đáng làm.

      Giờ họ ở trong vùng gần nhà Mattia nhưng Alice ngoặt sang hướng khác. rẽ vào đường chính và lái tiếp vài trăm mét rồi đậu lại trước công viên.

      "Đến rồi", , tháo thắt lưng an toàn và xuống xe.

      Mattia ngồi đóng đinh ghế, mắt dán vào công viên.

      Nè, xuống chứ."

      " phải chỗ này", cậu .

      "Thôi nào, đừng ngốc như thế."

      Mattia lắc đầu. "Chúng ta chỗ khác ."

      Alice nhìn xung quanh.

      "Có vấn đề gì nào?" khăng khăng. "Ta chỉ dạo vòng thôi mà."

      lại gần cửa kính phía Mattia. Cậu ta trông cứng đơ như thể bị ai đó chĩa dao vào lưng vậy. Tay cậu xòe như nhện quặp lấy tay nắm cánh cửa xe. Mắt cậu chăm chăm dán vào những cái cây cách đó khoảng trăm mét. Những lá cây to và xanh tươi bao phủ khung xương làm mẫu, cái cấu trúc phân dạng của cành cây. Chúng che giấu bí mật đáng sợ của mình.

      Cậu chưa bao giờ quay trở lại đây. Lần cuối cùng cậu với cảnh sát, cái ngày ba cậu bảo đưa tay cho mẹ, và mẹ cậu đút tay lại trong túi. Hôm đó cả hai tay cậu còn phải quấn băng, từ đốt ngón tay tới tận khuỷu, với dải dây dày và quấn thành nhiều lớp cần tới con dao có lưỡi cưa mới có thể sục vào được đến lớp da. Cậu chỉ cho cảnh sát chỗ Michela ngồi. Họ muốn biết chính xác chỗ đó và rồi họ chụp ảnh, ban đầu từ phía xa, rồi lại sát gần.

      Từ xe ôtô chở họ về nhà Mattia nhìn các máy xúc sục cánh tay xuống dòng sông, nhấc lên từng tảng đất ẩm và tối màu rồi ném chúng xuống bờ sông cách nặng nề. Mattia nhận thấy mỗi lần như thế mẹ nín thở lại cho tới khi tảng đất rơi vụn ngay ra. Michela phải ở trong đống đất đó, nhưng ngược lại chẳng có gì. Họ chưa bao giờ tìm thấy con bé.

      " thôi. Xin cậu đấy", Mattia nhắc lại. Giọng cậu hề van xin. Đúng hơn là nó có vẻ khô khốc và đăm chiêu phiền muộn.

      Alice trèo lên xe.

      "Nhiều lúc mình hiểu nếu

      "Mình bỏ lại đứa em song sinh ở chỗ này", cậu ngắt lời bằng giọng đều đều, gần như vô hồn. Cậu giơ tay, ngón trỏ phải chỉ hàng cây trong công viên. Rồi cậu cứ để tay giữa chừng như vậy, như thể quên mất nó.

      "Em sinh đôi? Cậu gì vậy? Cậu làm gì có em..."

      Mattia gật đầu nhè , mắt vẫn dán chặt vào hàng cây.

      "Nó giống hệt mình. Giống hệt mình." Cậu .

      Rồi chẳng để Alice có thời gian hỏi, cậu kể lại tất cả cho . Cậu kể hết mọi chuyện, giống như nước ồng ộc trào dâng khi bờ đê bị vỡ. Con giun đất, buổi tiệc sinh nhật, bộ đồ xếp hình Lego, dòng sông, những mảnh thủy tinh vụn, căn phòng bệnh viện, thẩm phán Berardino, mục tìm người tivi, bác sĩ tâm lý, tất cả mọi chuyện cậu chưa từng kể với ai. Cậu nhìn , có chút cảm xúc nào. Rồi cậu im lặng, tay phải sục xuống dưới ghế, nhưng cậu chỉ thấy đệm mút viền tròn. Cậu bình tĩnh. lần nữa Mattia lại thấy xa xăm và lạ lẫm với cơ thể của chính mình.

      Alice nâng cằm cậu lên và nhàng xoay đầu cậu lại. Mattia chỉ nhìn thấy cái bóng hướng về phía mình. Trong giây lát cậu nhắm mắt lại và cảm thấy miệng Alice nóng bỏng miệng mình, nước mắt ướt má cậu, hay có lẽ là nước mắt của cậu cũng nên, và cuối cùng là đôi bàn tay nhàng đặt đầu cậu, túm chặt các ý nghĩ, giam giữ chúng lại trong đó, trong cái khoảng cách còn tồn tại nữa giữa hai người.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 4 - Bên trong và bên ngoài làn nước - Chương 24
      Họ gặp lại nhau nhiều lần trong tháng, hẳn là hẹn hò trước, nhưng cũng hẳn là tình cờ ngẫu nhiên. Sau giờ thăm bệnh nhân Alice lúc nào cũng loăng quăng xung quanh khoa của Fabio và thế nào ta cũng tìm cách để có ở đó. Họ dạo trong sân bệnh viện, hầu như theo lộ trình giống nhau được thống nhất trước dù ra. Hàng rào quanh bệnh viện tách vùng riêng biệt giới hạn địa điểm câu chuyện của họ, nơi cần phải nêu tên cho cái điều kỳ bí và sạch lượn sóng giữa hai người.

      Có vẻ như Fabio biết chính xác tất cả các chiêu bài cưa cẩm. biết chờ đợi và kiệm lời, giống như thực thi nghi thức ngoại giao. Bằng trực giác hiểu được nỗi đau của Alice, nhưng chỉ đứng ở phía ngoài, giống như ở bên bờ mép. Những điều thái quá của thế giới, cho dù dưới bất cứ dạng thức nào, cũng thực đụng chạm tới . Mặc chúng va đập chống lại cân bằng và ý thức cảm nhận của mình, chọn cách tảng lờ , coi như chúng hề tồn tại. Nếu có vật cản nào chắn ngang con đường đời, né tránh nó bằng cách bước vòng qua mà phải thay đổi bước , dù chỉ là chút ít và sau đó quên luôn nó . do dự nghi ngờ, hầu như bao giờ.

      Tuy nhiên cũng biết phải đạt đến mục tiêu như thế nào. Thế nên rất để ý tới tâm trạng của Alice, theo cách thức đầy tôn trọng và hơi có vẻ mô phạm. Nếu , hỏi có điều gì ổn, nhưng bao giờ hỏi hai lần liên tiếp. quan tâm tới các bức ảnh của , tới tình hình mẹ và lấp đầy khoảng trống bằng những câu chuyện trong ngày của mình, toàn chuyện vặt vãnh, tếu táo hài hước nhặt nhạnh được trong khoa.

      Alice để mình được cuốn bởi chắc chắn của , nơi cứ dần dần thả mình, giống như vẫn thả mình nổi lềnh bềnh trọng lượng mặt nước bể bơi khi còn .

      Họ sống trong thẩm thấu vào thế giới của nhau cách chậm rãi vô hình, giống như hai thiên thạch cùng xoay quanh trục theo quỹ đạo ngày càng tiến sát lại gần nhau hơn, nơi vận mệnh ràng là hợp nhất tại điểm nào đó trong gian và thời gian.

      Họ ngưng điều trị cho mẹ Alice. Với cái gật đầu, chồng bà đồng ý để bà chìm sâu vào giấc ngủ đau đớn, dưới cái vỏ bọc nặng nề của moóc phin. Alice chỉ chờ đợi mẹ ra , và còn cảm thấy có lỗi vì điều này. Mẹ trong chỉ còn là kỷ niệm, như túm phấn hoa nằm góc, phần nào đó trong đầu ở đó mãi trong suốt cuộc đời còn lại của , đóng đô chính trong cái mớ hình ảnh thiếu thanh này.

      Fabio nghĩ tới việc hỏi , và cũng thuộc loại bốc đồng, nhưng buổi chiều hôm ấy Alice có điều gì đó khác thường, giống như chứng run của bệnh nhân tê bại, lo lắng chờ đợi điều gì đó, kể từ cách xoắn ngón tay và mắt lướt từ bên này qua bên kia như thể tránh nhìn vào mắt . Lần đầu tiên từ khi quen biết trở nên nóng vội và bất cẩn.

      "Cuối tuần này ba mẹ biển", đột ngột .

      Alice có vẻ chẳng nghe thấy hoặc bận tâm tới câu đó. Từ vài ngày nay đầu óc như tổ ong vò vẽ. Mattia gọi cho kể từ hôm tốt nghiệp qua được tuần rồi. ràng là bây giờ phải đến lượt cậu ấy chứ.

      " nghĩ thứ Bảy này em có thể qua ăn tối", Fabio liều.

      tự tin của hiển trong lời trong phút chốc, nhưng rồi ngay lập tức nhường chỗ cho chắc chắn. đút hai tay vào túi áo, chuẩn bị chấp nhận bất cứ câu trả lời nào với thái độ nhàng tương đương nhau. biết cách tìm cho mình chỗ núp trước khi phải xài đến nó.

      Alice rặn ra nụ cười phủ chút bóng điều gì đau đớn.

      "Em biết", chậm rãi. "Có lẽ phải..."

      "Em đúng", Fabio ngắt lời . "Đáng lẽ nên hỏi em như vậy. Xin lỗi nhé."

      Họ kết thúc cuộc dạo lòng vòng trong im lặng và khi quay lại khoa bệnh của Fabio dài giọng tự nhủ chính mình: Okay.

      Chẳng ai trong hai người nhúc nhích. Họ trao cho nhau cái nhìn lướt rồi cụp mắt xuống ngay lập tức. Fabio phá lên cười.

      " và em chẳng bao giờ biết cách chào nhau."

      "Đúng thế ", Alice mỉm cười. lấy tay vuốt tóc, ngón trỏ xoắn nhúm tóc rồi từ từ buông ra.

      Fabio bước bước dứt khoát lại gần , lớp sỏi đường kêu lạo xạo, xáo trộn dưới chân . trìu mến hôn tạm biệt vào má trái, rồi bước lui lại phía sau.

      "Vậy ít nhất em cũng nghĩ nhé", .

      cười tươi với , cười bằng cả miệng, mắt và má. Rồi quay , bước thẳng về phía cửa.

      Bây giờ ta quay lại, Alice nghĩ khi Fabio tới cửa kính.

      Ngược lại ta rẽ vào và mất hút trong hành lang.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :