1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố - Paolo Giordano

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 15
      Những người khác nhận thấy trước tiên điều mà Alice và Mattia phải mất rất nhiều năm sau mới hiểu ra. Hai em nắm tay nhau bước vào phòng. Dù cười và mỗi đứa nhìn hướng khác nhau, nhưng như thể cơ thể chúng đồng điệu nối tiếp nhau thông qua cánh tay và ngón tay nắm lại.

      tương phản nét giữa màu tóc sáng của Alice quấn xung quanh làn da mặt quá xanh xao của em, với màu tóc sẫm của Mattia rối bời lòa xòa xuống trán che lấp đôi mắt đen, hoàn toàn biến mất trong cái vòng cung mềm mại nối hai đứa lại. Có khoảng chung giữa hai đứa, nơi đó đường giới hạn được xác định ràng, nơi có vẻ như chẳng thiếu thốn điều gì và khí trở nên bất động, yên bình.

      Alice bước trước bước và sức kéo của Mattia giúp em lấy được thăng bằng, lấp thiếu hoàn thiện của cái chân yếu. Mattia để mình bị kéo và chân cậu gây nên tiếng động sàn nhà. Những vết sẹo của cậu được che kín, an toàn trong bàn tay .

      Họ dừng lại ngưỡng cửa nhà bếp, cách nhóm các và Denis chút, thử cố hiểu xem chuyện gì diễn ra. Họ có vẻ như mơ ngủ, như thể vừa tới từ nơi xa xôi nào đó, chỉ có mình họ biết.

      Denis đẩy mạnh Giulia ra, miệng chúng tách soạt cái. Nó nhìn Mattia và tìm xem trong thái độ của bạn những dấu vết cho điều mà nó sợ. Nó nghĩ cậu ta và Alice với nhau điều gì đó, điều mà nó bao giờ biết được và thế là máu nóng dâng đầy trong não nó.

      Nó chạy ra khỏi phòng, cố tình huých vai để bẻ gãy cái thế cân bằng đáng ghét kia. Mattia nhìn thấy giây lát ánh mắt nó đỏ lựng, tổn thương. hiểu sao cậu lại nhớ tới ánh mắt bất lực của Michela buổi chiều hôm đó trong công viên. Trong suốt nhiều năm, hai cái nhìn ngấm sâu vào trong trí nhớ của cậu, hòa chung thành nỗi sợ hãi thể nào xóa bỏ được.

      Cậu buông tay Alice ra. Như thể điểm tận cùng của dây thần kinh tập trung lại chính điểm đó, và khi tách mình ra, cậu thấy có vẻ từ cánh tay mình phát ra những tia lửa điện lấp lánh như từ đầu dây điện hở.

      "Xin lỗi", cậu thầm với Alice và bước ra khỏi phòng bếp để đuổi theo Denis.

      Alice lại gần Viola nhìn em với cặp mắt hóa đá.

      "Bọn mình..." em dợm .

      "Tao quan tâm", nó ngắt lời. Nhìn cảnh Alice và Mattia, nó lại nghĩ tới chàng trai ở biển, tới lúc từ chối bàn tay nó khi nó muốn trở về chỗ bọn bạn bãi biển, nắm tay nhau như thế kia. Nó ghen, nỗi hờn ghen đau đớn và bạo lực; bởi chính nó trao tặng cho người khác cái hạnh phúc mà nó ao ước. Nó cảm thấy bị đánh cắp, như thể Alice cướp cả phần của nó.

      Alice ghé tai định thầm với nó, nhưng nó quay .

      "Mày muốn gì nữa?"

      Khng có gì đâu." Alice co người lại hoảng sợ.

      Đúng lúc ấy Giada gập người lại phía trước, như thể có ai đó đấm vào bụng nó cái. Nó đặt tay lên kệ bếp, tay kia ôm bụng.

      "Mày làm sao thế?" Viola hỏi.

      "Buồn nôn", con kia .

      "Tởm quá, vào phòng tắm ", bà chủ nhà ra lệnh.

      Nhưng muộn mất rồi. Với tiếng ợ Giada nôn thốc tháo ra sàn nhà, đầy những đồ đỏ lòm lòm pha lẫn rượu, trông giống cái thứ nước xay lẫn đống bánh của bà Soledad.

      Mấy đứa kia bước thụt lùi về phía sau vẻ kinh tởm. Trong khi Alice xốc hai bên mạng sườn cố dựng nó dậy. Trong giây lát khí lấp đầy mùi chua ngòm.

      "Ngu thế biết", Viola rên lên. "Đúng là bữa tiệc chó chết."

      Nó bước ra khỏi phòng, tay chống lại cạnh sườn, như thể cố đập cái gì đó. Alice nhìn nó băn khoăn, rồi quay lại lo cho Giada. Con này sụt sịt thút thít khóc.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 16
      Các vị khách tản mát thành từng nhóm trong phòng khách. Phần lớn lũ con trai gật lắc đầu theo điệu nhạc, trong khi bọn con nhìn ngó nhìn nghiêng trong phòng. vài đứa tay cầm cốc. Sáu hay bảy đứa nhảy theo điệu nhạc A question of time.Mattia tự hỏi làm sao họ có thể cảm thấy thoải mái như thế kia, làm sao có thể ngoáy loạn xạ thế kia trước mắt bao người. Rồi cậu lại nghĩ đó là điều tự nhiên nhất trần đời, và chính vì lẽ đó mà cậu thể làm được.

      Denis biến mất tăm. Mattia quanh phòng khách, vào cả phòng của Viola, phòng đứa chị và phòng bố mẹ Viola để tìm nó. Cậu ngó cả vào hai phòng tắm và thấy cặp nam nữ cùng trường. Con bé ngồi bồn cầu đóng nắp, thằng con trai ngồi quỳ bó chân trước nó. Cả hai ngó Mattia với cái vẻ rất ư là rầu rĩ và dò hỏi. Cậu liền đóng vội cửa lại.

      Mattia quay trở lại phòng khách, ra ngoài ban công. Ngọn đồi tối thẫm xuôi xuống phía dưới thành phố phủ đầy những chấm tròn sáng giống hệt nhau nối tiếp đến hết tầm mắt. Mattia nhoài người ra ngoài lan can nhìn vào đám cây trong khu vườn biệt thự nhà Bai, nhưng trông thấy ai. Cậu quay vào trong, lo lắng bắt đầu khiến Mattia thấy khó thở.

      cầu thang xoáy ốc dẫn từ phòng khách lên phòng xép tối om. Cậu bước vài bước lên cầu thang, rồi dừng lại, nghĩ ngợi. "Nó có thể biến đâu được kia chứ?"

      Mattia tiếp tục trèo lên. Ánh sáng lờ mờ hắt lên từ tầng dưới giúp cậu nhận ra bóng Denis đứng giữa phòng.

      Cậu gọi Denis. Trong suốt thời gian kết bạn tới giờ cậu mới gọi tên nó vài ba lần gì đó. Chẳng cần phải gọi, vì Denis lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, giống như thêm chân thêm tay vậy.

      "Biến ", Denis .

      Mattia lần tìm công tắc điện tường rồi bật nó lên. Căn phòng rất rộng, xung quanh là giá sách cao. Đồ đạc duy nhất khác trong phòng là cái bàn học trống trơn bằng gỗ. Mattia có cảm giác lâu lắm rồi chẳng có ai mò lên đây.

      "Gần mười giờ rồi. Tụi mình phải thôi."

      Denis đáp. Nó quay lưng , đứng giữa tấm thảm lớn. Mattia lại gần. Tới trước mặt cậu rồi mới nhận ra thằng bạn vừa khóc. Nó thở hơi qua răng, môi hé mở run lên nhè , ánh mắt nó nhìn chăm chăm ra phía trước.

      Vài giây sau Mattia mới để ý tới cái đèn bàn bị vỡ tan dưới chân.

      "Cậu làm gì vậy?"

      Tiếng thở của Denis chuyển sang thành tiếng nấc.

      "Denis, cậu làm gì vậy?"

      Mattia đành phải đặt tay lên vai bạn và Denis giật nảy mình lên. Mattia lắc mạnh nó.

      "Cậu làm gì?"

      "Mình..." Denis , rồi nó tắc nghẹn.

      "Làm sao?"

      Denis mở lòng bàn tay trái, giơ ra cho Mattia xem mảnh đèn vỡ, mảnh thủy tinh vụn màu xanh, phủ mồ hôi trong bàn tay nó giữ lại mọi ánh sáng cho mình.

      "Mình muốn cảm thấy những gì mà cậu cảm thấy", nó thào.

      Mattia chẳng hiểu gì. Cậu bối rối lùi lại bước. cái nhói đau quặn lên bao tử, lan xuống chân tay.

      "Nhưng rồi mình thể làm được", Denis thú nhận.

      Lòng bàn tay nó ngửa lên cao như thể đợi điều gì.

      Mattia dợm hỏi nó tại sao, nhưng cậu chỉ ngậm tăm. Tiếng nhạc vẫn vẳng lên từ tầng dưới. Những nốt nhạc trầm lan qua sàn nhà, trong khi những nốt nhạc cao lại bị giữ lại ở đó.

      Denis sịt mũi cái : " thôi."

      Mattia gật đầu, nhưng chẳng đứa nào nhúc nhích khỏi chỗ của mình. Rồi Denis quay mạnh người, bước về phía cầu thang. Mattia theo qua phòng khách, rồi ra ngoài, nơi khí trời mát mẻ ban đêm chờ đón, trả lại hơi thở cho cả hai.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 17
      Viola là đứa quyết định bạn được nhập hội hay bị đá ra ngoài. Sáng Chủ nhật ba của Giada Savarino gọi điện cho ba nó, đánh thức cả nhà Bai dậy. Cuộc chuyện kéo dài và Viola, vẫn còn trong bộ đồ pyjama, áp tai vào cánh cửa phòng ba mẹ, nhưng thể nghe được dù chỉ lời.

      Khi nghe tiếng giường kêu cọt kẹt, nó chạy biến về phòng, chui vào chăn giả vờ ngủ. Ba nó lay nó dậy, kêu nó giải thích mọi việc thử xem, rằng có thêm tiệc tùng chi hết ở cái nhà này, và rằng xém chút nữa, chỉ chút nữa thôi nó cũng quên luôn việc dự tiệc . Trong bữa trưa bà mẹ hỏi nó sao cái đèn bàn phòng xép lại bị vỡ, còn chị nó chẳng bênh nó tí nào vì phát ra Viola lục lọi đồ riêng của mình.

      Nó bị nhốt trong phòng cả ngày, lại còn bị cấm được xài điện thoại. Chán nản, nó thể rũ ra khỏi đầu Alice và Mattia với cái cách hai đứa cầm tay nhau. Trong khi lấy móng tay cạy cạy những mảnh vữa tường nó quyết đinh: Alice bị đá ra ngoài.

      Sáng thứ Hai Alice khóa mình trong nhà tắm và tháo hẳn miếng gạc phủ hình xăm ra. Em cẩn thận gấp nó lại rồi vứt vào sọt rác, cùng với đống bánh quy bóp vụn của bữa sáng em động đến.

      Em ngắm hình bông hoa păng xê trong gương, thầm nghĩ đây là lần thứ hai em thay đổi hoàn toàn cơ thể mình. Em rùng mình cái thích thú lẫn hối tiếc, lại vừa băn khoăn bối rối. Em nghĩ cơ thể này chỉ là của riêng mình em mà thôi, rằng nếu muốn em cũng có thể hủy hoại nó, phá hỏng nó bằng các dấu hiệu thể tẩy xóa được; hoặc khiến nó héo khô héo quắt , như bông hoa bị bé nghịch ngợm ngắt khỏi cành rồi sau đó vứt xuống đất.

      Sáng đó em khoe Viola và các bạn nữ khác hình xăm trong phòng vệ sinh. Em kể họ nghe em và Mattia hôn nhau lâu như thế nào. Chẳng cần phải bịa thêm nữa. Nếu họ hỏi em thêm chi tiết em chỉ cần chiều theo trí tưởng tượng của họ mà thôi.

      Tới lớp em vứt cặp sách vào chỗ ngồi và tiến lại gần bàn Viola, nơi mấy đứa con xúm lại trước đó. Trong lúc lại gần, em nghe Giulia Mirandi , "đến rồi kìa." Em hớn hở chào cả bọn, nhưng chẳng có đứa nào đáp lại. Em cúi xuống sát Viola để hôn hai má nó, như cách chính nó dạy em, nhưng con này chẳng nhúc nhích lấy phần.

      Alice ngẩng lên nhìn lần lượt bốn cặp mắt nghiêm nghị.

      "Hôm qua bọn này đứa nào cũng mệt", Viola bắt đầu.

      "Thế à?" Alice hỏi, thực quan tâm đến bạn. "Các cậu làm sao vậy?"

      "Tất cả đều bị đau bụng khủng khiếp", Giada chen vào khống lên.

      Alice nhớ lại cảnh Giada nôn mửa sàn nhà và em muốn nó uống nhiều thế cũng phải thôi.

      "Mình chẳng bị làm sao cả." Em .

      "Hẳn là thế rồi", Viola cười gằn, nhìn mấy đứa khác. "Đây nghi ngờ gì điều đó."

      Giada và Federica cười, Giulia cụp mắt xuống.

      "Ý cậu là sao?" Em băn khoăn hỏi.

      "Mày biết thừa tao muốn gì?", Viola bắt bẻ, giọng nó thay đổi đột ngột, đôi mắt đẹp chiếu qua Alice sắc lẻm.

      Khng, mình biết." Alice chống đỡ.

      "Mày đầu độc chúng tao." Giada xấn vào .

      "Các cậu gì kia? Sao lại đầu độc?"

      Giulia rụt rè : "Thôi mà các cậu, phải vậy mà."

      "Đúng là nó đầu độc bọn mình đấy." Giada phản bác. "Ai mà biết được nó cho cái quái gì vào trong bánh kia chứ."

      Rồi nó lại quay sang Alice: "Mày muốn làm hại chúng tao phải ? Giỏi lắm, mày làm được rồi đấy."

      Alice nghe mấy lời đó mà mất vài giây em mới hiểu ra được. Em nhìn Giulia. Đôi mắt to xanh của nó như xin lỗi, mình chẳng làm được gì. Rồi em tìm kiếm giúp đỡ trong đôi mắt của Viola, nhưng nó chỉ nhìn em trống rỗng.

      Giada đặt tay lên bụng, như thể nó vẫn còn cảm thấy khó chịu.

      "Nhưng mình làm món bánh đó với Soledad mà. Bọn mình mua tất cả đồ nấu ở siêu thị."

      Chẳng có đứa nào trả lời. Bọn chúng nhìn ra chỗ khác, như thể đợi kẻ sát nhân biến .

      " phải do bánh của Soledad đâu. Mình cũng ăn mà có bị làm sao đâu." Alice dối.

      "Mày dối", Federica Mazzoldi bật ngay lập tức. Từ nãy tới giờ nó chỉ im lặng. "Mày hề động tới miếng. Tất cả đều biết là..." Rồi nó im bặt.

      "Thôi mà", Giulia . Có vẻ như chính nó cũng sắp khóc đến nơi.

      Alice đặt tay lên cái bụng phẳng lì của em, cảm thấy sau làn da là trái tim đập thình thịch.

      "Biết gì kia?" Em hỏi cả bọn, giọng bình tĩnh đến lạ.

      Viola Bai lắc đầu nhè . Alice im lặng nhìn chằm chằm vào đứa bạn cũ, chờ đợi những lời được ra, nhưng bay lượn trong khí như những lưỡi khói trong suốt. Em cũng nhúc nhích khi chuông kêu. Tubaldo, giáo viên dạy môn khoa học, phải gọi tên Alice hai lần em mới trở lại chỗ ngồi.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 18
      Denis tới trường. Tối thứ Bảy khi quay về nhà, nó và Mattia với nhau lấy lời. Denis trả lời nhát gừng câu hỏi của ba Mattia và khi xuống xe nó còn chào tạm biệt.

      Mattia chạm tay vào chỗ ngồi trống bên cạnh. Thỉnh thoảng những lời Denis trong căn phòng tối lại dội lại trong óc cậu. Rồi chúng lại tan biến mất, quá nhanh khiến cậu kịp hiểu được ý nghĩa của chúng.

      Cậu nghĩ với cậu hiểu hay cũng thực quan trọng. Cậu chỉ muốn Denis có ở đây, phía bên kia bàn để làm bình phong che chắn cho cậu.

      Hôm trước ba mẹ bảo cậu ngồi xuống văng trong phòng khách. Họ ngồi ở phía đối diện cậu. Ba hỏi thế nào, kể ba mẹ nghe về buổi tiệc hôm qua . Mattia nắm chặt tay, nhưng rồi cậu lại đặt chúng lên đầu gối, để ba mẹ có thể nhìn thấy. Cậu nhún vai, với cái giọng chẳng có gì mà kể. Mẹ cậu bồn chồn đứng dậy biến mất hút trong phòng bếp. Ba ngược lại, tới gần và vỗ vỗ lên vai cậu, như thể biết cần phải an ủi cậu vì điều gì đó. Mattia nhớ lại khi còn bé, trong những ngày hè nóng nực nhất, ba thường hay thổi lần lượt vào mặt cậu và Michela cho mát. Cậu nhớ tới cảm giác mồ hôi bốc hơi dần dần khỏi da, và cậu lại cảm thấy nỗi nhớ mênh mang vô hạn, nhớ về phần thế giới bị nhấn chìm xuống đáy sông sâu cùng với Michela.

      Cậu tự hỏi liệu các bạn học cùng có biết chuyện đó . Có lẽ cả các giáo viên cũng biết. Cậu cảm thấy những cái nhìn trộm của họ đan xen vào nhau như tấm lưới đánh cá lơ lửng treo đầu mình.

      Mattia vớ bừa cuốn sách lịch sử và bắt đầu học thuộc lòng tất cả các dữ kiện ngày tháng được in trang giấy. Dãy số theo bất cứ logic nào tạo thành hàng mỗi lúc thêm dài hơn trong đầu cậu. Cuốn mình theo dãy số đó, Mattia dần rời xa ý nghĩ về Denis đứng trong bóng tối và quên cả khoảng trống bên cạnh mình.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 19
      Tới giờ ra chơi Alice lẩn vào phòng y tế dưới tầng hai. Đó là căn phòng hẹp, màu trắng, chỉ có cái giường cấp cứu , tủ thuốc treo có gương đựng đủ các dụng cụ sơ cứu. Trước đây mới chỉ có duy nhất lần em vào trong này. Ấy là lần em ngất xỉu trong giờ thể dục bởi suốt bốn mươi tiếng trước đó em chỉ ăn có hai thanh kẹo bỏng và phong bánh gầy tách bơ. Hôm đó thầy dạy thể dục, trong bộ đồ thể thao Diadora màu xanh với cái còi đeo trước cổ chẳng dùng đến bao giờ, khuyên em hãy suy nghĩ, nghĩ cho kỹ những gì làm. Rồi thầy bước ra ngoài, để em lại ở đó mình dưới ánh đèn nê ông, chẳng có gì để làm hay để xem suốt tiếng sau đó.

      Ngăn kéo đựng đồ sơ cứu vẫn mở. Alice lấy cuộn bông bé bằng quả mận và chai cồn . Em đóng cửa lại, nhìn xung quanh xem có vật gì nặng . Chỉ có mỗi thùng rác làm bằng nhựa cứng màu nâu đỏ. Em thầm hy vọng từ bên ngoài ai nghe thấy gì và lấy đáy thùng rác đập vào gương chiếc tủ treo.

      Rồi cẩn thận để bị đứt tay, em nhặt mảnh gương hình tam giác. Qua mảnh kính vỡ em nhìn thấy mắt phải của chính mình, và em thấy tự hào là mình khóc, dù chỉ là tí xíu. Em nhét tất cả vào túi giữa chiếc áo len bông mặc rồi quay trở lại lớp học.

      Suốt cả quãng thời gian còn lại của buổi sáng em ngồi trong cái thế cứng đờ đó. Em chẳng quay ra nhìn Viola lẫn mấy đứa con , cũng chẳng nghe được bất cứ lời nào trong bài giảng về nghệ thuật sân khấu của Aeschylus.

      Lúc theo chân lũ bạn rời khỏi phòng, Giulia Mirandi giấu giếm nắm lấy tay em.

      "Mình rất tiếc", nó thầm vào tai, hôn lên má em rồi bước vội theo lũ bạn ra tới hành lang.

      Alice đứng đợi Mattia trong tiền sảnh của trường, phía cuối các bậc thang lát gạch, nơi các học sinh ùa ra như dòng chảy hỗn độn hướng về phía cửa. Em vịn tay vào lan can. Cái lạnh của kim loại giúp em bình tĩnh hơn.

      Mattia bước xuống cầu thang từ nửa mét vuông trống vắng quanh cậu mà ai dám chiếm lấy, trừ Denis. Mớ tóc đen lòa xòa phủ xuống dưới trán hầu như che kín cả mắt cậu. Mattia chỉ nhìn xuống đất nơi cậu phải đặt chân và bước xuống cầu thang, người hơi mất cân bằng ngả về phía sau.

      Alice gọi. Lần đầu cậu quay lại. Em gọi "Mattia" to hơn, lần này cậu ngước đầu lên, ngượng ngùng chào, rồi vẫn tiếp tục bước tới cửa ra vào.

      Alice len qua các học sinh khác bắt kịp Mattia. Em giữ tay cậu lại khiến Mattia giật mình.

      "Cậu phải với mình", em .

      " đâu?"

      "Giúp mình làm chuyện."

      Mattia bối rối nhìn xung quanh xem có gì hăm dọa .

      "Ba đợi mình bên ngoài", cậu .

      "Ba cậu đợi. Cậu phải giúp mình. Ngay bây giờ." Alice .

      Mattia thở mạnh. Rồi thôi cũng được mà lúc ấy chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao.

      "Qua bên này."

      Alice cầm tay cậu ta, giống như trong bữa tiệc của Viola nhưng lần này những ngón tay của Mattia đan xen tự nhiên vào những ngón tay em.

      Hai đứa tách ra khỏi đám đông lũ học sinh đo. Alice nhanh, giống như phải trốn chạy ai đó. Hai em về phía hành lang vắng tầng hai. Những cánh cửa phòng học mở toang trống vắng tạo cảm giác bị bỏ rơi.

      Chúng bước vào phòng vệ sinh nữ. Mattia do dự. Cậu định mình thể vào đây nhưng rồi cũng mặc kệ. Alice kéo cậu vào trong buồng, khóa trái cửa lại. Chúng đứng gần nhau tới mức chân cậu run lên. Khoảng trống từ bồn cầu tới bệ xí bệt chỉ là dãy gạch lát và bốn chân chúng đứng thoải mái chút nào. Có cả dải giấy vệ sinh vứt bừa đất, nửa dính trong lỗ thoát nước.

      Giờ ấy hôn mình, Mattia nghĩ.

      Mình cũng chỉ phải hôn lại ấy thôi mà. Chắc khó, ai cũng làm được cả.

      Alice kéo khóa chiếc áo khoác bóng và bắt đầu cởi quần, giống như em làm ở nhà Viola. Em lôi áo xỏ trong chính cái quần jeans ấy lên, và kéo quần xuống nửa mông. Em nhìn Mattia, như thể em ở trong đó mình vậy.

      Thế vào chỗ miếng gạc trắng tối hôm thứ Bảy là hình bông hoa xăm da. Mattia định điều gì, nhưng rồi cậu lại ngậm tăm, nhìn tránh chỗ khác. Có cái gì bủn rủn nơi chân cậu, cậu cố gắng để ý tới. Cậu đọc mấy hàng chữ tường mà hiểu chúng viết gì, nhận thấy ai viết song song với đường gạch lát. Hầu như tất cả tạo thành góc so với sàn nhà và Mattia tin là góc đó khoảng giữa ba mươi và bốn lăm độ.

      "Cầm lấy cái này ", Alice .

      Em đặt vào tay cậu mảnh kính, mặt phản chiếu, mặt bôi đen, sắc như con dao găm. Mattia hiểu. Alice nâng cằm cậu ta lên, đúng như em tưởng tượng khi lần đầu tiên hai đứa gặp nhau.

      "Cậu phải xóa nó . Tự mình thể làm được." Em .

      Mattia nhìn mảnh gương vỡ, rồi bàn tay phải của Alice chỉ vào hình xăm bụng.

      Alice trước khi cậu kịp phản đối.

      "Mình biết là cậu biết làm. Mình bao giờ muốn thấy nó nữa. Xin cậu đấy, hãy làm giúp mình ."

      Mattia xoay miếng gương sắc trong tay, cái rùng mình chạy dọc cánh tay cậu.

      "Nhưng..." cậu .

      "Làm cho mình", Alice cắt ngang, úp tay lên miệng cậu để cậu ta im, rồi buông ra ngay lập tức.

      Làm cho mình, Mattia nghĩ. Ba từ đó xuyên vào tai, khiến cậu quỳ gối xuống trước Alice.

      Gót giày cậu chạm vào tường sau vai. Cậu biết phải xoay xở thế nào. lấy gì làm chắc chắn lắm, cậu chạm vào phần da xung quanh hình xăm để dãn nó ra. Mặt cậu chưa bao giờ áp sát cơ thể như thế này. Theo bản năng, cậu hít hơi mạnh, để khám phá mùi cơ thể đó.

      Cậu đưa mảnh gương vào lại gần da thịt. Tay cậu giữ chắc khi rạch đường , dài khoảng đốt ngón tay. Alice rùng mình kêu thét lên.

      Mattia ngừng lại ngay tức khắc, giấu miếng gương sau lưng, như thể phủ nhận chính mình làm.

      "Mình thể làm được", cậu , mắt ngước nhìn lên . Alice khóc thầm. Em nhắm mắt lại, vẻ đau đớn lắm.

      "Nhưng mình muốn nhìn thấy nó nữa." Em sụt sịt .

      Mattia thấy lòng can đảm của Alice vơi bớt rất nhiều rồi. Cậu thấy cả người, đứng dậy có lẽ tốt hơn là ra khỏi đây.

      Alice lấy tay lau giọt máu ở bụng. Em cài lại quần, trong lúc Mattia nghĩ điều gì để an ủi em.

      "Rồi cậu quen thôi. Cậu thậm chí còn thấy nó nữa kia."

      "Sao thế được? Nó luôn ở đây, ngay trước mắt mình."

      "Chính thế đấy", Mattia . "Chính vì thế mà cậu nhìn thấy nó nữa.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :