1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố - Paolo Giordano

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 10
      Mattia cố tình lại cử động mà gây bất cứ tiếng ồn nào. Cậu biết rằng thế giới ngày càng trở nên hỗn độn hơn mà thôi, rằng những thanh ồn ào ngày to hơn, chát chúa hơn, lấn át mọi tín hiệu liên kết, nhưng cậu cũng tin rằng nếu chú ý trong từng cử động của mình, có lẽ cậu bớt phần tội lỗi trong quá trình xuống cấp chậm chạp này.

      Cậu học được cách giẫm đầu ngón chân trước, rồi mới đến gót chân, dồn trọng lượng mất cân bằng về phía ngoài lòng bàn chân để giảm thiểu diện tích tiếp xúc với mặt đất. Mattia học cách này từ nhiều năm về trước, khi buổi đêm thức dậy, cậu phải rón rén lại trong nhà để sục sạo tìm kiếm vật gì sắc, bởi da tay cậu trở nên khô khốc đến nỗi cách duy nhất để cảm thấy chúng vẫn còn là của mình là rạch cho chúng đường dao. Cùng với thời gian, cách lại cẩn trọng mà kỳ quặc này trở thành kiểu bình thường của cậu.

      Nhiều khi đột nhiên bố mẹ thấy cậu xuất trước mặt như cái bóng ba chiều được chiếu sàn nhà với cái nhìn rầu rĩ và miệng luôn mím chặt. lần mẹ cậu giật mình khiếp sợ mà đánh rơi chiếc đĩa cầm tay. Mattia cúi xuống nhặt đống mảnh vụn và phải cố gắng để chống lại ý muốn cứa tay vào những mảnh sắc nhọn ấy. Mẹ cậu xấu hổ chỉ cảm ơn, rồi khi đứa con rồi bà vẫn còn ngồi thần người sàn nhà như thế hơn mười lăm phút đồng hồ.

      Mattia xoay chìa mở khóa cổng. Cậu cũng học được rằng nếu kéo tay cầm về phía mình trong khi ấn lòng bàn tay lên lỗ khóa có thể tránh được tiếng kim loại kêu "cạch" khô khốc khi mở cổng. Giờ tay cậu băng bó, nên cách ấy lại càng hiệu quả hơn.

      Cậu bước vào tiền sảnh. Đút chìa khóa vào ổ, cậu lại lặp lại động tác đó giống như kẻ trộm vặt trong ngôi nhà của chính mình.

      Ba cậu về nhà sớm hơn mọi khi. Mattia nghe thấy tiếng ông . Cậu dừng lại, đắn đo xem nên bước vào phòng khách làm gián đoạn cuộc chuyện của ba mẹ, hay lại ra ngoài sân, chờ đợi và chỉ quay vào khi nào cậu thấy đèn phòng khách tắt.

      "... rằng như thế là đúng", ba cậu kết luận, giọng khiển trách.

      "Phải rồi", Adele bẻ lại. " lúc nào chẳng thích giả vờ như có chuyện gì, lờ như thể chẳng có gì bất thường cả."

      "Thế cái gì là bình thường?"

      Lặng yên lúc. Mattia có thể tưởng tượng khá cảnh mẹ cậu cắn môi, đầu gục xuống như thể vô ích khi chuyện với chồng.

      "Cái gì là bình thường?" Bà đay nghiến. "Tôi ..."

      Mattia đứng cách vệt ánh đèn hắt từ phòng khách ra ngoài tiền sảnh bước chân. Mắt cậu lướt theo đường bóng đèn từ sàn nhà hắt lên tường rồi lên trần nhà. Mattia tin rằng thực tế nó tạo ra hình thang, và rằng cái cậu nhìn thấy chẳng qua là do toàn bộ khung cảnh xung quanh đánh lừa thị giác.

      Mẹ cậu bỏ lửng câu giữa chừng, như thể quên mất phần cuối trong khi bà . Cái ngắt quãng đó lưu lại trong mắt bà và cả trong khí nữa những bong bóng trống rỗng, và Mattia tưởng như chỉ lấy ngón tay chọc thôi cũng đủ khiến chúng vỡ tan ra.

      "Lạ là nó cứa tay trước mặt tất cả bạn bè trong lớp. Lạ là cứ tưởng cơn ác mộng ấy qua rồi nhưng ràng là chúng ta lại nhầm lẫn thêm lần nữa." Mẹ cậu lại tiếp tục.

      Mattia hiểu ra bố mẹ về mình nhưng cậu cũng chẳng có phản ứng gì ngoài cảm giác tội lỗi thoáng qua vì đứng đó mà nghe lén cuộc chuyện lẽ ra được phép nghe.

      "Đó phải là lý do để chuyện với giáo viên mà có nó." Ba , giọng hạ xuống. "Con nó đủ lớn để có quyền có mặt ở đó rồi."

      "Khỉ Pietro", mẹ thốt lên, chẳng bao giờ bà gọi tên chồng. "Đó đâu phải vấn đề chính, có hiểu ? có muốn thôi ngay cái cách đối xử với nó như thể nó..."

      Rồi bà tắc nghẹn lại. Im lặng sục vào bầu khí dưới dạng cái sạc tĩnh điện. cú giật làm vai Mattia so lại.

      "Như thể nó làm sao?"

      "Bình thường", mẹ . Giọng bà run run và Mattia tự hỏi liệu có phải bà khóc hay . Dù sao kể từ buổi chiều hôm đó bà cũng thường xuyên khóc lóc. Nhiều lần chẳng vì lý do gì. Đôi khi chỉ vì bà nấu thịt quá dai, hay bởi đống cây cảnh ban công bị ký sinh trùng bám vào. Cho dù là bất cứ lý do gì, nỗi tuyệt vọng của bà cũng khắc khoải đến tột cùng. Như thể có điều gì là còn có thể cứu vãn được nữa.

      "Các giáo viên bảo nó đơn độc có bạn bè. Con nó chỉ chuyện với thằng bé ngồi cùng bàn, cả ngày cùng nó. Thế đấy, trong khi thanh thiếu niên tuổi nó ra ngoài buổi tối, gặp gỡ bạn ."

      "Em nghĩ là nó..." ba ngắt lời. "Ừ, quả thực ..."

      Mattia thử nghĩ nốt câu của ba, nhưng cậu nghĩ ra được gì.

      ", em nghĩ điều đó. Thực ra có khi em lại muốn giá chỉ có thế thôi. Đôi khi em nghĩ phần của Michela chuyển qua nó."

      Ba hít mạnh hơi sâu.

      "Em hứa về nó nữa kia mà." Ba , hơi bực dọc.

      Mattia nghĩ tới Michela. Nó hoàn toàn biến mất trong hư . Nhưng cậu chỉ nghĩ tới con bé trong tích tắc thôi. Rồi cậu lại bị hình ảnh mờ ảo của ba mẹ làm cho lơ đãng, khám phá những bóng hình thu phản chiếu bề mặt cong và nhẵn của giá đựng ô. Cậu lấy chìa khóa gãi khuỷu tay trái, lắng nghe tiếng răng cưa sồn sột cứa qua khuỷu tay.

      " có biết điều gì khiến em thấy rùng mình nhất ?" Adele . "Là tất cả những điểm số cao nó đạt được. Toàn là chín, mười, luôn luôn là những điểm cao nhất. Có cái gì đó đáng sợ phía sau những con số ấy."

      Mattia nghe mẹ xì mũi lần. Rồi lại thêm lần nữa, nhưng lần này như thể mũi bị nghẹt lại. Cậu nghĩ có lẽ ba ôm mẹ, giữa phòng khách.

      "Nó mười lăm tuổi", ba . "Đó là lứa tuổi rất khó khăn."

      Mẹ gì thêm. Mattia nghe tiếng nấc cụt đều đặn cho tới đỉnh điểm, rồi lại nguôi dần, chìm vào yên lặng.

      Đợi tới lúc ấy Mattia bước vào phòng khách. Mắt cậu hơi nheo lại khi gặp ánh đèn chiếu chụm lại. Cậu dừng lại vài bước cách ba mẹ ôm nhau, nhìn cậu ngạc nhiên, bối rối như hai thanh niên bị bắt gặp lúc bên nhau. Vẻ mặt bất ngờ của cả hai như hổi cậu ở đó từ bao giờ.

      Mattia nhìn vào điểm giữa ba mẹ. Cậu chỉ đơn giản cậu có bạn bè, và rằng thứ Bảy này cậu dự tiệc. Rồi cậu bước về phía hành lang, biến vào trong phòng mình.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 11
      Gã thanh niên ở cửa hàng xăm mình nhìn Alice đầy nghi ngờ, rồi chuyển qua săm soi người phụ nữ có làn da quá tối màu và ánh mắt hoang mang hoảng sợ mà giới thiệu là mẹ mình. chẳng tin điều ấy dù chỉ giây, nhưng đâu phải việc của . quen với những loại người này, những đứa choai choai đồng bóng mới lớn. Ngày càng có thêm nhiều bọn trẻ tới đây. Con bé này còn chưa đến mười bảy tuổi, nghĩ thế. Nhưng hẳn là từ chối làm chỉ vì ba cái chuyện vớ vẩn đó. chỉ cái ghế cho người phụ nữ và bà này ngồi im re ở đó, chẳng thêm lấy lời. Bà ta nắm chặt cái túi trong tay, như thể phải khỏi đó bất cứ lúc nào, mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng tránh nhìn vào cây kim.

      Đứa con hề kêu ca gì cả. hỏi có đau , chẳng phải do quan tâm mà chỉ vì đó là câu cần phải hỏi thôi, nhưng nó , răng nghiến chặt lại.

      Rồi dặn con bé phải giữ nguyên miếng gạc ít nhất ba ngày, làm vệ sinh vết thương buổi sáng và tối trong vòng tuần. khuyến mại thêm lọ vazơlin rồi nhét tiền vào túi.

      Vào phòng tắm ở nhà, Alice mở miếng băng trắng ra. Hình xăm mới được vài giờ mà em mở ra ngắm nghía cả chục lần rồi. Mỗi lần nhìn nó hứng thú ban đầu lại giảm bớt chút, như thể đầm nước bốc hơi dưới cái nắng tháng Tám. Lần này em chỉ nghĩ tới lớp da tấy đỏ khắp xung quanh hình vẽ. Em tự hỏi biết rồi màu da có trở lại bình thường , và trong lúc nỗi sợ hãi khiến em nghẹn thở. Rồi em xua ngay nỗi lo lắng vớ vẩn ấy . Em quyết tâm là mỗi hành động của mình phải dứt khoát, thay đổi. Trong đầu em tự gọi đó là gánh nặng của hậu quả và em chắc rằng đó lại là suy nghĩ của ba ăn sâu vào trí não em cùng năm tháng. Em ghen tị ước sao mình có được đầu óc thảnh thơi, trống rỗng các giá trị đạo đức răn dạy như bọn bạn cùng lứa. Em ước sao mình cũng phổi bò như tất cả những đứa nhóc mười lăm tuổi, nhưng cũng trong lúc tìm cách có được điều ấy em lại giận dữ cảm thấy thời gian dành cho em trôi nhanh qua mất rồi. Vậy là gánh nặng của hậu quả lại càng trở nên thể chịu đựng được và suy nghĩ của em lại xoay vòng ngày càng nhanh hơn, theo những vòng quay ngày càng thắt chặt hơn.

      Vào phút cuối cùng Alice thay đổi ý định. Em với người thanh niên chỉnh cái máy ù ù hướng mũi kim vào bụng là em thay đổi ý định. Chẳng ngạc nhiên chút nào, ta hỏi em muốn làm nữa hả. Alice vẫn muốn, nhưng thích hình hoa hồng nữa. Em thích bông hoa păng xê([1]) kia.

      ta ngạc nhiên nhìn em. Rồi thú nhận biết phải xăm hình păng xê thế nào. Alice giải thích gần giống hoa cúc thôi, với ba cánh hoa bên và hai cánh bên dưới, thế là thành hoa păng xê. thanh niên được rồi và bắt tay vào làm.

      Alice nhìn bông hoa tím ngắt xung quanh rốn, tự hỏi liệu Viola có hiểu đó là dành cho ấy, cho tình bạn giữa hai đứa hay . Em quyết định để ấy xem cho đến tận thứ Hai. Em muốn khoe hình xăm bong lớp vảy, sạch màu da sáng. Em tiếc nghĩ ra sớm hơn để nó sẵn sàng cho buổi tối hôm đó. Alice tưởng tượng ra cảnh em giấu giếm khoe cậu con trai mà em mời đến buổi tiệc. Hai hôm trước đây Mattia bất ngờ xuất trước mặt em và Viola với vẻ mặt bất cần đời. Cậu ta tôi và Denis tới dự tiệc. Viola còn chưa kịp buông ra lời châm biếm nào cậu quay lưng biến mất hút trong hành lang, đầu cúi gằm.

      Thậm chí em cũng chắc có muốn hôn cậu ấy nữa kia. Nhưng giờ mọi việc được quyết rồi. Em thành con đại ngốc trước Viola nếu rút lại lời.

      Alice cân nhắc kỹ xem kéo đai quần lót tới đâu để có thể nhìn thấy hình xăm mà lộ vết sẹo chạy dọc ngay dưới đó. Em mặc quần jeans, áo phông và áo khoác đủ rộng để che tất cả: hình xăm, vết sẹo, hai bên sườn; rồi ra khỏi phòng tắm, vào bếp nhìn Soledad chuẩn bị món bánh ngọt vị quế đặc biệt của bà.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 12
      Denis hít hơi dài và sâu, cố lấp đầy buồng phổi mùi xe của ông Pietro Balossino, cái mùi chua của mồ hôi, có lẽ phải bốc ra từ người, mà từ vỏ bọc chống lửa của ghế đệm, và của cái gì đó ẩm ướt lưu lại nhiều ngày, có lẽ ở dưới những tấm thảm lót sàn xe. Denis cảm thấy cái mùi trộn lẫn ấy cuộn quanh mặt nó như dải băng nóng.

      Nó có thể ở lại trong xe cả đêm cũng được, để lòng vòng quanh những con đường nhập nhoạng tối đồi, để được nhìn ánh đèn những chiếc xe ngược chiều chiếu mặt cậu bạn, rồi lại trả lại bóng đêm khuôn mặt ấy.

      Mattia ngồi ghế trước, cạnh ba cậu. Denis nhìn trộm khuôn mặt của hai người. Theo nó có vẻ như hai cha con thống nhất từ trước hé răng lời nào suốt quãng đường, chú ý để ngay cả cái nhìn của họ cũng nhầm lẫn mà giao vào nhau.

      Nó nhận thấy cả hai đều có cách cầm nắm đồ vật giống nhau: các ngón tay chỉ vừa chạm bề mặt của vật mà thực nắm chặt, như thể sợ món đồ trong tay bị méo mó . Ông Balossino có vẻ chỉ chạm hờ vô lăng. Bàn tay chằng chịt sẹo đáng sợ của Mattia miết dọc thành gói quà đặt đùi khép chặt mà mẹ cậu chuẩn bị cho Viola.

      "Vậy là cháu học cùng lớp với Mattia hả", ông Balossino gắng sức hỏi.

      "Vâng, là vậy", Denis bằng cái giọng the thé như thể bị giữ quá lâu trong cổ họng. "Bọn cháu ngồi cùng bàn."

      Ba Mattia nghiêm nghị gật đầu, rồi như thể thế là xong phép lịch , ông lại quay trở về với những suy nghĩ riêng của mình. Mattia thậm chí còn có vẻ chẳng nghe thấy đoạn hội thoại ngắn ngủi vừa rồi. Cậu rời mắt khỏi cửa sổ, cố hiểu xem việc nhìn thấy đường viền của vạch ngăn giữa đường như đường thẳng nối tiếp là do tiếp nhận từ từ của mắt hay là còn có cơ chế nào đó phức tạp hơn.

      Ông Pietro Balossino phanh xe lại cách cổng lớn nhà Bai mét. Ông kéo phanh tay vì phố hơi dốc chút.

      " bạn của các con có vẻ vương giả đấy nhỉ", ông bình luận, rướn người ra trước chút để nhìn được toàn bộ phía cổng chính.

      Cả Denis lẫn Mattia đều chẳng buồn thú nhận rằng chúng chẳng biết gì về này trừ cái tên ra.

      "Ba đến đón hai đứa lúc nửa đêm nhé?"

      "Mười giờ ba", Mattia vội.

      "Mười giờ? Nhưng bây giờ là chín giờ rồi. Hai tiếng làm được gì?"

      "Cứ mười giờ ." Mattia khăng khăng.

      Ông Pietro Balossino khục khặc đầu, được rồi.

      Mattia xuống xe. Denis cũng làm theo dù chẳng muốn chút nào. Nó sợ tới buổi tiệc này rồi thằng bạn kết thêm bạn mới, vui nhộn và sành điệu; sợ rằng chỉ trong chớp mắt thôi bọn chúng cướp cậu ấy mất. Nó sợ chẳng được leo lên cái xe này thêm lần nữa.

      Nó lịch chào ba Mattia, rồi cho ra dáng người lớn, nó còn đưa tay ra bắt. Ông Pietro Balossino lúng túng xoay người để bắt tay nó mà phải tháo dây an toàn.

      Hai đứa bạn cùng bàn đứng lặng trước cổng biệt thự, đợi cho xe rẽ rồi mới quyết định bấm chuông.

      Alice ngồi nép vào góc chiếc văng trắng. Tay em cầm cốc nước Sprite và liếc trộm qua khóe mắt cặp đùi to tướng của Sara Turletti bó chặt trong đôi tất liền thân tối màu. Bành ra văng, trông chúng càng to hơn, gần như gấp đôi bình thường. Alice nghĩ tới khoảng gian em chiếm lấy so với đứa bạn. Ý nghĩ là em nhắn hầu như vô hình khiến bụng em thắt lại vì vui sướng.

      Khi Mattia và Denis bước vào phòng, em ngồi thẳng lưng lại ngay lập tức. Em nhìn quanh tìm Viola mà thấy đâu. Em nhận thấy Mattia còn dải băng quấn nữa nên em cố nhìn xem cậu ấy có bị sẹo cổ tay hay . Trong giây lát ngón trỏ của em vuốt dọc vết sẹo của chính mình. Em biết dưới lớp quần áo vết sẹo vẫn chạy loằng ngoằng da như con giun đất.

      Hai vị khách mới đến nhìn xung quanh, như thể bị bao vây tứ phía vậy. Nhưng thực tế chẳng ai trong số khoảng ba chục thanh niên tản mát trong phòng để ý đến họ. ai ngoài Alice.

      Denis bắt chước mọi cử động của Mattia. Nó tới nơi Mattia , nhìn nơi Mattia nhìn. Mattia lại gần Viola. Con bé kể đống chuyện tầm phào của nó cho lũ bạn nghe. Cậu thậm chí còn chẳng tự hỏi xem liệu nhìn thấy những này ở trường bao giờ chưa. Cậu đứng lại phía sau, tay cầm món quà, giữ chặt nó ngang ngực. Viola quay lại khi nhận thấy lũ bạn rời mắt khỏi cái miệng quyến rũ của nó để nhìn điểm gì đó phía sau vai.

      "À, đến rồi đó." Viola giọng xấc xược.

      "Cầm lấy này", Mattia bảo, tay dúi món quà cho Viola, gục gặc thêm "Chúc mừng sinh nhật."

      Cậu định quay rồi, Viola lại ới bằng cái giọng phấn khích của nó.

      "Ali, Ali, lại đây. Bạn cậu tới nè."

      Denis nuốt nước bọt khó nhọc như thể nuốt bọc kim. đứa bạn của Viola cười khùng khục vào tai đứa bên cạnh.

      Alice đứng dậy khỏi văng. Trong khi bước vài bước về phía nhóm bạn, em cố gắng che đậy dáng lệch của mình, nhưng thế nào em cũng chắc chắn rằng tất cả đều tập trung vào cái dáng lệch lạc ấy thôi.

      Em mỉm cười chào nhanh Denis rồi quay sang Mattia, hơi nghiêng đầu lí nhí câu chào. Mattia chào lại, nhíu lông mày khiến cậu trông lại càng ngố và cứng đờ hơn trong con mắt của Viola.

      Tiếp đó là khoảng im lặng kéo dài mà chỉ Viola mới có khả năng phá vỡ.

      "Mình phát ra bà chị để thuốc ở đâu", nó hớn hở khoe.

      Các ồ lên phấn khích.

      "Các cậu có muốn thử chút ?"

      ta quay lại hỏi Mattia, nhưng biết thừa là cậu ta chẳng hiểu quái gì đâu mà. Và quả thực nó nhầm.

      " lấy thôi bọn mày", ta . "Cả cậu nữa Ali."

      Viola tóm tay Alice. Cả năm đùn đẩy nhau , biến mất trong hành lang.

      Denis còn lại mình với Mattia và nó lại tìm được nhịp thở bình thường. Cả hai tới gần bàn để đồ uống.

      "Có cả whisky này", Denis quan sát, hơi ngạc nhiên pha lẫn giật thột. "Lại cả vodka nữa chứ."

      Mattia trả lời. Cậu lấy cốc nhựa từ dãy cốc xếp đống rồi rót Coca-Cola cho tới tận mép, thử rót cho tới khi độ căng bề mặt của chất lỏng đủ để nó tràn ra ngoài. Rồi cậu đặt cốc lên bàn, Denis rót whisky vào cốc của mình, thận trọng nhìn xung quanh, thầm hy vọng gây ấn tượng với bạn mình, trong khi Mattia thậm chí còn chẳng để ý tới.

      Cách hai bức tường, trong phòng của chị Viola, các để Alice ngồi giường, chỉ bảo em phải làm như thế nào.

      " được dùng mồm. Kể cả nếu cầu, hiểu chưa?" Giada Savarino căn dặn. "Lần đầu nhiều nhất cũng chỉ được dùng tay thôi."

      Alice cười lo lắng, hiểu Giada có nghiêm túc hay .

      "Giờ cậu qua đó chuyện với ." Viola giải thích, nó lập kế hoạch ràng lắm rồi. "Sau đó viện cớ lôi qua phòng mình, chưa?"

      "Viện cớ gì bây giờ?"

      "Ai biết được. Cứ cậu khó chịu vì tiếng nhạc, muốn tới chỗ nào yên tĩnh hơn chút."

      "Còn thằng bạn sao? Lúc nào cũng dính lấy cậu ấy."

      "Thằng đó để bọn này lo", Viola với nụ cười tàn nhẫn của mình.

      Rồi nó leo lên giường, giẫm cả giày lên chăn phủ giường màu xanh nhạt. Alice nghĩ tới ba vẫn cấm em giày lên thảm. Trong khoảnh khắc em nghĩ ba gì nếu ở đây lúc này, nhưng rồi em nuốt chửng xuống bụng cái ý nghĩ đó ngay lập tức.

      Viola mở ngăn kéo tủ đầu giường. Tay nó phải lần mò chút vì nó nhìn được tới đó. Rồi nó lôi ra hộp phủ vải đỏ có đường viền vàng xung quanh.

      "Nuốt cái này ." Nó , chìa tay về phía Alice. viên thuốc màu xanh sáng, hình vuông vẹt cạnh nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay nó. Giữa viên thuốc có hình con bướm khắc chìm. Alice lại như thoáng thấy viên kẹo gôm bẩn thỉu nhận từ chính bàn tay này, cảm thấy nó vẫn còn tắc trong bao tử.

      "Cái gì vậy?" Em hỏi.

      "Cứ nuốt . khiến cậu khoái hơn đấy."

      Viola nháy mắt . Alice nghĩ thoáng. Cả bọn nhìn em. Có lẽ lại thêm thử thách nữa chăng. Em cầm lấy viên thuốc từ tay Viola, cho vào miệng.

      "Cậu sẵn sàng rồi đấy", Viola hài lòng . " thôi."

      Cả lũ rồng rắn ra khỏi phòng, tất cả đều cụp mắt xuống, nụ cười hiểm độc môi. Federica nài Viola cả nó cũng muốn thử viên. Viola xẵng đợi đến lượt mày .

      Alice rời phòng sau cùng. Khi tất cả quay lưng rồi em đưa tay lên miệng, nhè viên thuốc ra, nhét vào túi và tắt đèn.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 13
      Như bốn con chim săn mồi, Viola, Giada, Federica và Giulia quây tròn lấy Denis.

      " với bọn này nhé", Viola hỏi nó.

      "Tại sao?"

      "Lý do đây giải thích sau", Viola cười khẩy.

      Denis co cứng người lại. Nó quay sang tìm trợ giúp của Mattia, nhưng cậu ta còn mải nhìn nước Coca rung lên tận mép cốc. Tiếng nhạc ầm ĩ khiến mặt nước dội lên sau mỗi tiếng trống. Mattia chờ đợi lúc nước tràn ra ngoài với cảm giác lo lắng kỳ lạ.

      "Mình thích ở đây hơn", Denis .

      "Mẹ ơi chán thế biết",Viola sốt ruột . " lôi thôi nữa, với bọn này", rồi kéo tay Denis .

      Nó chống cự lại yếu ớt. Giada cũng kéo nốt tay kia, thế là nó đành chịu. Trong khi bị lôi vào bếp, nó còn ngoái lại lần nữa cậu bạn đứng bất động tại chỗ.

      Mattia nḥn ra có mặt của Alice khi đặt tay lên bàn: cân bằng bị phá vỡ, nước tràn ra mép cốc, chảy xuống tạo thành vòng đen xung quanh đáy cốc.

      Cậu ngước mắt lên, bắt gặp cái nhìn của Alice.

      "Cậu thế nào?"

      Mattia gật đầu: "Ổn cả."

      "Cậu có thích bữa tiệc ?"

      "Ừm."

      "Nhạc to quá làm mình thấy đau đầu."

      Alice đợi Mattia gì tiếp theo. Em nhìn cậu ta, có vẻ cậu ấy còn như chẳng thở nữa kia. Mắt cậu ta hiền lành và có vẻ đau đớn nữa. Cũng giống như lần gặp đầu tiên, em muốn hướng đôi mắt ấy về phía mình, muốn ôm lấy đầu của Mattia mà với cậu ấy rằng mọi chuyện đều ổn cả.

      "Cậu cùng mình qua phòng khác nhé?" Em tiếp tục.

      Mattia gật đầu, như thể chính cậu cũng chờ nghe những lời đó. "Okay."

      Alice tiến vào trong hành lang, cậu bước theo em, cách hai bước chân. Cũng giống như mọi khi, Mattia cúi nhìn phía trước. Cậu nhận thấy chân phải của Alice bước nhịp nhàng, gập lại phía đầu gối giống như tất cả các cẳng chân khác thế giới; và bàn chân chạm xuống đất gây tiếng động. Chân trái ngược lại, cứng đơ. Để đẩy nó tiến lên phải quay hất nó theo hình bán nguyệt ra phía ngoài. Trong khoảnh khắc, hông bị lệch sang bên, như thể Alice đổ người về bên đó vậy. Cuối cùng chân trái cũng chạm xuống đất, nặng nề như cái nạng.

      Mattia tập trung quan sát cái nhịp đều đặn ấy, rồi cách vô thức, cậu cũng bắt chước dáng đó.

      Khi cả hai vào trong phòng của Viola, Alice lại sát gần Mattia. Rồi em đóng cửa lại với táo bạo làm chính em cũng phải ngạc nhiên. Họ vẫn đứng, Mattia tấm thảm chùi chân, Alice ngay phía ngoài thảm.

      Sao cậu ấy gì nhỉ, Alice nghĩ.

      Trong giây, em định bỏ qua chuyện này, mở cửa ra ngoài, hít thở lại như bình thường.

      Nhưng rồi mình kể gì cho Viola đây? Em băn khoăn.

      "Ở đây tốt hơn đúng ?"

      " là thế." Hai tay Mattia thả xuôi theo mạng sườn thành ra trông cậu như con bù nhìn biết tiếng bụng. Ngón tay trỏ bàn tay trái lần mò rứt cái xước móng rô ngón tay cái, khiến cho cậu cảm thấy như vừa bị kim châm và trong chốc lát cậu quên khí tù túng của căn phòng.

      Alice ngồi xuống mép giường của Viola. Tấm đệm thậm chí còn lún xuống dưới sức nặng đáng kể của em. Em nhìn quanh, như tìm cái gì đó.

      "Cậu ngồi đây chứ?" Cuối cùng em hỏi Mattia.

      Cậu ta nghe theo, thận trọng ngồi xuống cách em ba gang tay. Tiếng nhạc từ phòng khách vẳng lại như tiếng thở nặng nề mà dồn dập của bốn bức tường. Alice nhòm vào hai bàn tay nắm chặt của Mattia.

      "Tay cậu khỏi chưa?"

      "Gần khỏi rồi."

      "Sao cậu lại bị thế?"

      "Mình cứa vào tay. Trong phòng thí nghiệm sinh học. Nhầm lẫn thôi mà."

      "Mình xem được ?"

      Mattia nắm bàn tay chặt hơn. Rồi cậu từ từ mở bàn tay trái ra. đường rạch xám ngoét cắt chéo bàn tay. Xung quanh đó Alice nhận thấy cả các vết sẹo sáng và ngắn hơn, hầu như chuyển sang màu trắng, chằng chịt đan vào nhau như những cành cây ngược nắng trơ trụi lá.

      "Mình cũng có sẹo đấy", em .

      Mattia nắm tay lại, kẹp vào đùi như muốn giấu nó . Alice đứng dậy, kéo áo ngoài ra và kéo khóa quần jeans. Mattia giật mình hoang mang. Cậu cụp mắt thấp nhất có thể, nhưng vẫn nhìn thấy tay Alice tụt quần xuống, để lộ ra dải băng cuốn xung quanh miếng gạc trắng và ngay dưới đó là mép quần slip màu xám nhạt.

      Alice vắn quần lót xuống thấp mấy phân trong khi Mattia dám thở nữa.

      "Nhìn này", em .

      vệt sẹo dài dọc xương hông. Sẹo nổi, dày và rộng hơn sẹo của Mattia. Miệng vết sẹo ăn ngang, cách đều nhau khiến nó giống như vết sẹo bọn trẻ con hay vẽ lên mặt giả làm cướp biển trong lễ hội hóa trang carnaval.

      Mattia chẳng biết phải gì. Alice kéo quần jeans lên, nhét áo vào trong quần. Rồi em lại ngồi xuống, gần Mattia hơn chút.

      im lặng khó chấp nhận nổi với cả hai đứa. Khoảng trống giữa hai khuôn mặt như nấu sôi những chờ đợi và xấu hổ.

      "Cậu có thích trường mới ?" Alice hỏi, để có cái mà .

      "Có."

      "Ai cũng bảo cậu là thần đồng."

      Mattia hít hai bên lợi vào trong răng cho tới lúc cảm thấy vị máu tanh trong miệng.

      "Cậu thích học à?"

      Mattia gật đầu.

      "Tại sao?"

      "Đó là điều duy nhất mình biết làm." Cậu trả lời chậm rãi. Cậu muốn cậu thích học vì cậu có thể làm việc đó mình, bởi vì tất cả những gì phải học đều chết rồi, lạnh lẽo và cứng ngắc máy móc. Cậu muốn với Alice rằng những trang sách ở trường đều có nhiệt độ giống nhau, chúng sẵn sàng cho bạn thời gian để chọn lựa, chẳng bao giờ gây đau đớn và bạn cũng chẳng thể khiến chúng thấy đau. Nhưng cậu chỉ im lặng.

      "Thế cậu có thích mình ?" Alice đánh liều. Giọng thốt lên hơi khàn khàn, và mặt em trở nên đỏ ửng.

      "Mình biết", Mattia vội trả lời, vẫn nhìn xuống đất.

      "Tại sao?"

      "Mình biết", cậu vẫn khăng khăng. "Mình chưa nghĩ đến điều đó."

      "Đâu cần phải nghĩ gì đâu."

      "Nếu nghĩ, mình chẳng thể hiểu được gì."

      "Mình thích cậu", Alice . " chút, mình nghĩ thế."

      Mattia gật đầu. Cậu hết nheo rồi lại dán con ngươi ra khiến lúc nhìn thấy, lúc lại thấy các họa tiết hình học trang trí của tấm thảm.

      "Cậu có muốn hôn mình ?" Alice hỏi. Em thấy ngại, nhưng trong lúc điều đó cái bao tử trống rỗng của em thót lại vì sợ cậu ta trả lời .

      Mattia động đậy trong vòng vài giây. Rồi cậu lắc đầu, nhè , từ bên này sang bên kia, mắt vẫn dán chặt vào những hình trang trí thảm.

      Bồn chồn, em chống hai tay lên hông và đo chính vòng eo của mình.

      " quan trọng", em nhanh, giọng khang khác, rồi thêm: "Đừng kể chuyện này với ai nhé."

      Mày đúng là con ngốc, em tự nhủ.

      Mày còn tệ hơn cả con bé cấp .

      Rồi em đứng dậy. Đột nhiên sao em thấy phòng ngủ của Viola lạ lẫm và thù địch thế. Em cảm thấy đầu óc quay quay như say rượu bởi màu tường, bởi cái bàn đầy đồ trang điểm vứt rải rác, bởi đôi giày múa để dựa vào tủ, trông giống đôi chân bị treo ngược, bởi tấm ảnh Viola ở biển, nằm dài bờ cát đẹp tuyệt vời, bởi đống băng bừa bãi cạnh chiếc đài, và bởi đống quần áo chất đống ghế bành.

      "Chúng ta quay lại bên kia thôi", em .

      Mattia đứng dậy. Cậu nhìn em thoáng và Alice cảm tưởng cậu muốn xin lỗi. Em mở cửa, để tiếng nhạc ầm ĩ dội vào trong phòng. Em dọc hành lang đoạn ngắn. Rồi em nghĩ tới khuôn mặt của Viola. Em lại quay lại, nắm lấy bàn tay cứng đờ của Mattia mà chẳng cần hỏi xem cậu ta có đồng ý hay . Rồi cứ thế nắm tay nhau cả hai bước vào phòng khách nhộn nhịp của gia đình Bai.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 14
      Mấy đứa con dồn Denis vào góc cạnh tủ lạnh, cũng là để chơi đùa chút cho vui. Chúng đứng dàn hàng trước mặt nó, tạo thành hàng rào với những cặp mắt phấn khích, tóc dài xa xuống, khiến n khng trng thấy Mattia bước sang phng khc.

      Tun lệnh hay thực? Viola hỏi.

      Denis rụt rè lắc đầu, ni n chẳng thch chơi tr ny. Viola ngước mắt lên trời rồi mở tủ lạnh, khiến Denis phải nép người sang bên để lấy chỗ. Con bé lôi chai vodka đào ra rồi chẳng thèm lấy cốc, hớp luôn hụm. Rồi nó đưa ra mời Denis, mỉm cười đồng lõa.

      Denis cảm thấy chóng mặt và hơi buồn nôn từ trước rồi. Whisky để lại vị đăng đắng trong mũi và miệng. Nhưng trong động tác của Viola có cái gì đó khiến nó thể từ chối được. Nó đỡ lấy cái chai, tu ngụm; rồi đưa qua Giada Savarino. Con này lập tức tóm lấy tu, như thể uống nước cam vậy.

      "Thế nào, Tuân lệnh hay thực?" Viola hỏi lại. "Nếu bọn này chọn hộ vậy."

      "Mình thích trò này", Denis phản đối, dù chẳng tự tin lắm.

      "Hừm, cậu và thằng bạn đúng là chán phèo. Thôi được rồi, đây chọn cho vậy. ."

      Nó đặt ngón trỏ lên cằm, mắt đảo vòng tròn trần nhà, giả vờ suy nghĩ.

      Nghĩ ra rồi." Nó reo lên. "Cậu phải ra thích ai nhất trong tụi này."

      Denis rụt rè nhún vai. "Úi giời."

      "Sao lại úi giời. Ít nhất cũng phải thích đứa chứ, đúng ?"

      Denis nghĩ nó chẳng thích ai trong số bốn này cả, nó chỉ muốn họ dẹp sang bên và buông tha nó ra để nó được quay trở lại chỗ Mattia mà thôi; rằng nó chỉ còn có tiếng đồng hồ nữa được ở bên cậu ấy, được nhìn thấy cậu ấy cả vào ban đêm, vào cái giờ mà bình thường nó chỉ có thể tưởng tượng đến cậu ấy trong phòng ngủ, dưới lớp chăn đệm mà nó còn biết có màu gì.

      Rồi nó nghĩ nếu chọn bừa đứa, có lẽ tụi nó thả mình ra.

      " ấy." Nó chỉ Giulia Mirandi, vì trông con bé có vẻ còn ngây thơ vô tội nhất trong nhóm.

      Giulia đưa tay lên miệng, như vừa được bình chọn làm nữ hoàng dạ tiệc. Viola cong miệng lên. Hai đứa còn lại rú lên cười thô hết mức.

      "Được rồi." Viola "Giờ đến trò tuân lệnh."

      ", thế đủ rồi." Denis phản đối.

      "Kiểu đâu chán thế biết. Được vây xung quanh bởi bốn mà lại muốn vui đùa chút. Có phải ngày nào cũng được như thế đâu."

      "Giờ đến lượt ai khác ."

      Vẫn là lượt của cậu. Cậu phải tuân lênh. Chúng mày thấy đúng ?"

      Mấy đứa kia háo hức gật gật đầu. Cái chai lại lần nữa dừng lại trong tay Giada. Cứ chập nó lại ngửa đầu lên tu nhanh, như thể muốn xực hết cả chai trước khi bọn kia kịp nhận ra.

      "Thấy chưa?" Viola .

      Denis thở hắt ra. Nó đành nhượng bộ "Mình phải làm gì?"

      "Chà, vì đây là chủ nhà gia giáo đàng hoàng, nên ra mệnh lệnh dễ chịu." Viola vẻ bí hiểm. Ba đứa kia dán mắt vào miệng nó, sốt sắng lắng nghe trò hành hình mới. "Cậu phải hôn Giulia."

      Giulia đỏ mặt. Denis cảm thấy hai bên mạng sườn thắt lại.

      "Cậu điên à?" Giulia hoảng hốt hỏi, có lẽ nó cũng chỉ làm bộ vậy thôi.

      Viola nhún vai với vẻ mặt của đứa con ngỗ nghịch. Denis lắc đầu hai ba cái liền.

      "Cậu thích nó kia mà."

      "Nếu mình làm sao?" Denis hỏi.

      Viola đột nhiên trông nghiêm nghị hết sức, nó nhìn thẳng vào mắt Denis.

      "Nếu phải chọn khác. Ví dụ về bạn bé của cậu chẳng hạn."

      Trong đôi mắt sáng quắc và sắc sảo ấy Denis tưởng như nhìn thấy tất cả những gì mà nó trước nay vẫn tin là vô hình. Cổ nó cứng đơ lại.

      Nó quay sang Giulia Mirandi. Hai cánh tay vẫn buông xuôi dọc mình, nó áp mặt vào Giulia, nhắm mắt và hôn con bé. Rồi nó dợm thu người về, nhưng Giulia giữ lấy đầu nó, tay đặt lên gáy, và ép lưỡi nó tách hai môi Denis dính chặt ra.

      Denis cảm thấy trong miệng có nước bọt phải của nó, và thấy sao kinh quá. sắp có nụ hôn đầu tiên nó mở mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy Mattia bước vào bếp, tay trong tay với què.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :