1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố - Paolo Giordano

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 5
      Nữ sinh nào cũng vừa ngưỡng mộ vừa sợ Viola Bai. Bởi vì vẻ đẹp của nó khiến chúng cảm thấy khó ở, và cũng bởi vì mới có mười lăm tuổi mà nó biết chuyện đời hơn bất cứ đứa nào cùng lứa, hay ít nhất là nó làm ra vẻ như vậy. Buổi sáng thứ Hai, trong giờ nghỉ giải lao, các nữ sinh xúm xít quanh bàn Viola, thèm thuồng lắng nghe những gì nó làm dịp cuối tuần. Thực ra phần lớn là chuyện xào xáo lại của đứa chị Serena, hơn nó tám tuổi vừa kể cho nó hôm trước; nhưng Viola biết biến hết thành chuyện của chính mình. Nó biết thêm mắm thêm muối vào, đủ các chi tiết tỉ mẩn bẩn thỉu bịa đặt trắng trợn, nên với bọn con những câu chuyện đó mới bí hiểm và hấp dẫn làm sao. Nó kể về chỗ này chỗ nọ, toàn nhưng nơi nó còn chưa đặt chân đến bao giờ. Viola có khả năng tả sống động hết sức cái cảm giác lâng lâng đê mê vì thuốc, hay nụ cười đầy ý của gã phục vụ quầy bar khi rót cho nó ly rượu rum pha Coca-Cola.

      Phần lớn trường hợp như thế kết thúc giường, hay phía sau quầy bar, giữa các két bia hay thùng vodka. quặp nó lại từ đằng sau, tay bịt miệng để nó hét to tiếng.

      Viola Bai biết cách kể chuyện lắm kia. Nó biết thừa cao trào tập trung tại chi tiết đó thôi nên tính toán thời gian sao cho chuông reo đúng lúc gã trai bắt đầu tụt chiếc quần jeans hàng hiệu của nó xuống. Ấy là lúc công chúng xung quanh đỏ tía mặt lên vì ghen tị và phẫn nộ bị buộc phải giải tán. Viola liền tung ra lời hứa tiếp vào giờ nghỉ sau, nhưng nó quá ư là láu cá chẳng bao giờ chịu giữ lời. Nó luôn kết thúc tình tiết bằng cái nhếch đôi môi đẹp cách rất ư là phớt đời, như thể đó chẳng phải là chuyện gì to tát cả. Đó chỉ là chi tiết trong cuộc đời khác thường của nó, và nó luôn giả bộ trước cả ngàn năm ánh sáng.

      Quả là nó biết thế nào là tình dục và từng thử vài loại ma túy mà nó vẫn thích liệt kê cho lũ bạn nghe. Nhưng thực ra nó mới chỉ với gã, và cũng mới chỉ có lần. Đó là bữa biển còn là bạn của chị nó. Đêm ấy hút và uống quá say, còn đủ sức nhận ra đứa con mới mười ba tuổi còn quá trẻ để làm số thứ. Chuyện ấy xảy ra chớp nhoáng, ngay đường, phía say dãy thùng rác. Khi quay lại chỗ lũ bạn, với cái mặt cúi gằm Viola muốn nắm tay , thế mà rụt lại làm gì vậy? Nó vẫn còn ngứa râm ran đôi gò má, và hơi nóng còn sót lại giữa hai chân khiến nó thấy đơn. Mấy ngày sau đó gã trai kia còn chẳng thèm lời với Viola, nó đành tâm với đứa chị. Bà chị cười nhạo nó quá ngây thơ: "Khôn lên chút , mày muốn gì hơn nữa?"

      Nhóm công chúng trung thành của Viola gồm Giada Savarino, Federica Mazzoldi và Giulia Mirandi. Cùng nhau chúng tạo thành nhóm kết thân ác hiểm: bốn con hỡm, như cách gọi của vài thằng trong trường. Viola tuyển chọn từng đứa trong nhóm, và đòi hỏi mỗi đứa được chọn phải hy sinh điều gì đó cho nó, để xứng đáng với tình bạn nó dành cho. Nó luôn là đứa duy nhất quyết định ai được nhập bọn, ai bị đá ra khỏi nhóm. Quyết định của nó vừa mập mờ khó đoán trước lại vừa dứt khoát thể lay chuyển được.

      Alice nhìn trộm Viola. Từ chỗ ngồi cách hai dãy bàn, em lắng nghe câu được câu mất. Rồi đêm đến mình trong phòng, em tự tắm mình trong những câu chuyện của Viola.

      Trước buổi sáng thứ Tư ấy Viola chưa bao giờ lời với em. Viola luôn có cách khởi đầu rất đặc biệt. Chẳng có nữ sinh nào biết chắc được Viola chỉ vừa đột ngột nghĩ ra cực hình để thử thách họ hay nó tính toán cực hình đó từ lâu rồi. Nhưng tất cả đều nhất trí là nó hết sảy.

      Alice ghét phòng thay quần áo. Bọn bạn cùng lớp quá hoàn hảo nên chúng bao giờ cũng lần lữa kéo dài thời gian trong bộ quần áo lót càng lâu càng tốt nhằm khiến những đứa khác phải phát ghen lên. Chúng tạo dáng này nọ, tư thế điệu bộ bất thường hết sức: bụng thót lại, ngực ưỡn ra, thờ phì phò trước tấm gương treo tường vỡ nửa, miệng kêu nhìn này, tay đo quanh cái hông thể nào cân đối và quyến rũ hơn được nữa.

      Thứ Tư Alice mặc quần thể dục trong quần bò, để khỏi phải cởi hết ra. Những đứa con khác nhìn em nghi ngờ đầy ác ý, tưởng tượng ra điều gì ghê gớm lắm khiến em phải che giấu dưới lớp quần áo. Alice xoay lưng lại cởi áo để ai nhìn thấy bụng em.

      Em đôi giày thể thao và đặt đôi kia gọn gàng sát tường. Em cũng gấp cẩn thận chiếc quần bò. Trong khi quần áo của các nữ sinh khác bị vứt bừa bãi ghế gỗ, giày úp ngược, nằm rải rác khắp sàn nhà, vì tất cả đều lấy chân này tụt giày chân kia.

      "Alice, cậu có ham ăn ?" Viola hỏi em.

      Mất vài giây Alice mới tin là Viola Bai với mình. Trước nay em cứ nghĩ với nó em hoàn toàn vô hình kia đấy. Em kéo hai dải dây giày, thế mà nút buộc lại trơn tuột khỏi ngón tay.

      "Mình á?" Em lúng túng nhìn xung quanh.

      "Ở đây làm gì có hai Alice nhỉ."

      Những đứa khác rúc rích cười.

      ". Mình ham ăn đâu.

      Viola đứng dậy khỏi ghế băng, lại gần em hơn. Alice nhìn vào đôi mắt đẹp của ta bị che mất phần bởi bóng của mớ tóc cắt ngang trán hất lên khuôn mặt.

      "Nhưng mà kẹo cậu thích chứ, đúng ?" Viola tiếp tục bằng giọng đầy quyến rũ.

      "Ừ , cũng tàm tạm."

      Alice cắn môi, và em cảm thấy hối tiếc ngay lập tức vì cái cách năng ấp úng ngốc nghếch ấy. Em dựa sát tấm lưng gày gò của mình vào tường. Cái chân lành lặn của em run lên. Còn chân kia vẫn trơ ì ra như mọi khi.

      "Sao lại tàm tạm? Ai chẳng thích ăn kẹo. Đúng bọn mày?" Viola với ba đứa còn lại, mà chẳng hề quay đầu lại.

      "Ừm. Đúng rồi." Mấy đứa kia hòa theo. Alice nhận ra bối rối trong ánh mắt của Federica Mazzoldi nhìn em từ phía kia của phòng thay đồ.

      "Ừ, mình cũng thích", em sửa lại, bắt đầu thấy sợ, dù chưa biết là sợ cái gì.

      Trước đây bốn con quỷ cái này chặn Alessandra Mirano lại, cái con bé sau này thi trượt, giờ theo học tại viện thẩm mỹ ấy mà. Chúng dồn con bé vào phòng thay đồ nam, khóa nó lại trong đó. Hai thằng con trai tụt hết quần ra ngay trước mặt nó. Từ hành lang Alice nghe thấy những tiếng kêu kích động, lẫn với tiếng cười ha hả của bốn tên đao phủ bên ngoài.

      " là thế. Mình chắc vậy mà. Bây giờ cậu có muốn ăn kẹo ?" Viola hỏi em.

      Alice nghĩ ngợi.

      Nếu là có, chẳng biết nó cho mình ăn cái gì nữa.

      Nếu , có khi nó lại nổi cáu, rồi nhốt mình lại trong phòng thay đồ nam.

      Em cứ lặng yên như con ngốc như vậy.

      "Thế nào? Câu hỏi có gì là khó đâu nhỉ", Viola chế giễu em. Nó lôi từ trong túi ra vốc kẹo gôm hoa quả.

      "Bọn mày thích loại nào?"

      Giulia Mirandi lại gần Viola, dòm vào tay nó. Viola vẫn thôi nhìn Alice chằm chằm khiến em cảm thấy cơ thể mình cuộn tròn lại như mẩu giấy bị thiêu rụi trong lò sưởi.

      "Có vị cam, mâm xôi, việt quất, dâu tây và đào", Giulia , lướt nhanh ánh mắt lo lắng về phía Alice mà để cho Viola trông thấy.

      "Tao vị mâm xôi", Federica chọn.

      "Tao vị đào", Giada theo.

      Giulia ném kẹo cho hai đứa kia rồi bóc vỏ kẹo cam. Nó nhét viên kẹo vào mồm rồi lui về phía sau, nhường sân khấu lại cho Viola.

      "Chỉ còn vị dâu tây và việt quất. Thế nào, cậu có muốn hay ?"

      Có lẽ nó chỉ định cho mình kẹo thôi mà, Alice nghĩ. Có lẽ bọn nó chỉ xem mình có ăn hay thôi.

      Chỉ là cái kẹo thôi mà.

      "Mình thích vị dâu tây", em chậm rãi .

      "Úi chà, mình cũng thích vị ấy." Viola giả vờ tiếc. "Nhưng mình sẵn sàng cho cậu đấy."

      Nó bóc viên kẹo gôm, vứt bỏ xuống nền nhà. Alice giơ tay ra đón.

      "Đợi chút . Làm gì mà tham ăn thế." Viola .

      Nó cúi thấp người xuống, ngón cái và ngón trỏ cầm viên kẹo quét dọc nền phòng thay đồ bẩn thỉu. Cứ thế nó khom người chậm rãi suốt dọc tường phía trái Alice, cho đến tận cuối góc nơi bụi bẩn và tóc rối kết dính lại với nhau.

      Giada và Federica rũ ra cười. Giulia cắn môi lo lắng. Những đứa con khác hiểu trò gì dang diễn ra nên lần lượt kéo nhau hết, đóng cửa lại sau lưng.

      Đến cuối tường rồi, Viola lại gần bồn rửa mặt, nơi các nữ sinh lau mặt và nách sau giờ thể dục. Nó lấy viên kẹo quết lớp chất nhờn trắng nhởn đọng lại quanh ống thoát.

      Quay lại chỗ Alice, nó gí đống tởm lợn ấy vào mặt em.

      "Đây. Kẹo dâu mày thích đây."

      cười mà lại mang vẻ mặt nghiêm túc và quyết tâm của kẻ biết mình làm chuyện đau đớn nhưng cần thiết.

      Alice lắc đầu tỏ ý muốn. Em càng ép sát lưng hơn nữa vào tường.

      "Sao? Giờ mày lại thích nữa à?"

      "Mày đòi kia mà, giờ ăn ." Con Federica xen vào.

      Alice nuốt nước bọt, lấy can đảm hỏi: "Thế nếu tao ăn?"

      " ăn mày lĩnh hậu quả." Viola mập mờ.

      "Hậu quả gì?"

      "Mày muốn biết đâu. bao giờ muốn biết đâu."

      Bọn chúng lôi mình qua chỗ lũ con trai, Alice nghĩ. Hoặc chúng lột mình ra và trả lại quần áo.

      Em run run nhưng theo cách hầu như nhận thấy được, tay em giơ ra đón lấy cục nhầy nhầy Viola thả xuống lòng bàn tay em. Từ từ em cho lên miệng.

      Những đứa khác im bặt, thể nghĩ em làm . Viola đứng im bất động.

      Alice cho miếng gôm vào miệng, cảm thấy mớ tóc dính cuốn vào lưỡi làm khô cả nước miếng. Em nhai hai lần, cái gì đó mắc vào răng, nghiến ken két.

      được nôn, em tự nhủ. Mình được phép nôn ra. Em nuốt luồng ợ hơi và cố nuốt theo viên kẹo. Nó trôi xuống dưới cách khó nhọc như viên đá dọc thực quản.

      Đèn nê ông trần nhà vẫn kêu o o. thanh tạp nham tiếng cười, tiếng la hét của các học sinh trong phòng tập thể dục vẳng lại. Phía tầng dưới này khí ngột ngạt, cửa sổ lại quá bé thể đón thêm khí mới.

      Viola nghiêm mặt nhìn Alice. Nó gật đầu cái; rồi hề mỉm cười, hất đầu ra hiệu giờ chúng ta có thể được rồi. Nó xoay người tiến về phía cửa, ngang qua ba đứa bạn thèm nhìn chúng.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 6
      điều quan trọng cần biết về Denis. Hay đúng hơn Denis nghĩ đó là điều quan trọng duy nhất cần phải biết về nó. Ấy mà chính vì lẽ đó nó chưa bao giờ ra với ai cả.

      Bí mật của nó có tên gọi kinh khủng, như mảng ny lông đủ sức phủ kín mọi suy nghĩ của Denis, khiến nó tài nào mà thở được. Nó cứ trơ lỳ, đè nặng đầu óc như bản án tuyên, trước sau gì cũng phải thực thi mà thôi.

      Khi Denis lên mười, thầy giáo dạy đàn piano cầm tay hướng dẫn nó chạy gam Rê trưởng. Bàn tay ấm của thầy áp vào mu bàn tay nó, và Denis cảm thấy nghẹt thở. Nó phải gập mình, rướn ngực ra trước chút để che cái của ấy cương lên trong quần. Suốt cuộc đời nó nghĩ về giây phút ấy như tình thực buổi ban đầu; và rằng nó lần mò tới cùng tồn tại của mình để tìm lại nóng bỏng gắn kết trong cái chạm tay ấy.

      Mỗi lần những ý nghĩ như thế xâm chiếm đầu óc, tới độ cổ và tay nó ướt đầm mồ hôi, Denis lại khóa mình trong nhà tắm, ngồi xoay ngược bồn cầu và thủ dâm cách điên cuồng. Cơn hứng khởi chỉ kéo dài chốc lát, lan ra vài xăng ti mét xung quanh dương vật. Trong khi đó cảm giác tội lỗi dâng tràn khiến nó thấy mình như ngập ngụa trong làn nước bẩn, thấm qua da, thâm nhập vào trong cơ thể, dần dần ăn sâu, hủy hoại từng bộ phận, giống như nước rỉ ăn tường các tòa nhà cũ kỹ.

      Suốt giờ sinh học trong phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, Denis quan sát Mattia chọn lựa mẩu bít tết để tách sợi thịt trắng ra khỏi sợi đỏ. Nó muốn vuốt ve bàn tay Mattia. Nó muốn kiểm tra xem nỗi khao khát chất chứa trong đầu có thể tan chảy như bơ được nếu được dù chỉ chạm tay vào người bạn cùng lớp nó rất quý ấy.

      Bọn chúng ngồi cùng nhau. Cả hai đều chống khuỷu tay lên bàn thí nghiệm. dãy các loại bình chứa và ống thủy tinh thí nghiệm trong suốt ngăn tụi nó với phần còn lại của lớp và làm biến dạng các tia nắng cũng như tất cả mọi vật chiếu qua chúng.

      Mattia chăm chú đến mức hề ngước mắt khỏi công việc suốt hơn mười lăm phút đồng hồ. Cậu thích môn sinh vật, nhưng vẫn nghiêm túc học như với bất cứ môn nào khác. Với cậu mảnh vật chất hữu cơ dễ bị xâm phạm và thiếu hoàn thiện khó hiểu. Mùi miếng thịt sống ẩm và mềm chẳng gợi lên cho cậu điều gì ngoài cảm giác hơi khó chịu mà thôi.

      Dùng nhíp kẹp Mattia kéo sợi gân trắng ra, đặt lên kính. Cậu gí mắt vào kính hiển vi và chăm chú quan sát kỹ. Trong vở cậu ghi chép lại mọi chi tiết và còn vẽ thêm cả hình minh họa bên cạnh.

      Denis hít hơi sâu. Rồi thu hết can đảm như thể trước cú nhảy lộn ngược, nó :

      "Mattia, cậu có bí mật đúng ?"

      Mattia ra vẻ nghe thấy gì, nhưng con dao dùng để xẻ mẩu cơ khác tuột khỏi tay, rơi đánh keng xuống nền nhà kim loại. Cậu chậm rãi nhặt nó lên.

      Denis đợi thêm vài giây. Mattia vẫn bất động, tay cầm dao giơ cách miếng thịt chỉ vài xăng ti mét.

      "Cậu có thể với mình bí mật của cậu", Denis .

      Giờ tiến bước, xâm nhập vào cái tôi bí đầy hấp dẫn của thằng bạn. Mặt nó run run kích động và nó có ý định từ bỏ.

      "Cậu biết , mình cũng có bí mật", nó tiếp.

      Mattia cứa vào miếng thịt nhát mạnh như thể muốn giết cái gì đó chết rồi.

      "Mình có bí mật nào hết", cậu .

      "Nếu cậu bí mật của cậu, mình bí mật của mình", Denis khăng khăng. Nó đẩy ghế lại gần hơn, còn Mattia trở nên cứng đơ cả người. Cậu nhìn vào mẩu thịt, biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.

      "Bọn mình phải làm xong thí nghiệm này", Mattia giọng đều đều, "nếu hoàn thành hết bản báo cáo."

      "Mình chẳng quan tâm tới bản báo cáo. cho mình biết cậu làm gì với hai tay thế kia."

      Mattia hít ba hơi. Trong khí các phân tử etanol bay lượn, vài phân tử chui tọt cả vào mũi cậu, gây cảm giác cay cay thú vị dọc theo sống mũi, lên tận mắt.

      "Cậu thực muốn biết mình làm gì với hai tay à?" Mattia hỏi Denis, nhưng mắt lại nhìn dãy bình dung dịch formol xếp dọc phía vai cậu, khoảng chục bình thủy tinh, chứa phôi thai và chân tay tách rời của các loài động vật khác nhau.

      Denis run run gật đầu.

      "Thế nhìn đây này."

      Mattia nắm chặt con dao bằng cả năm ngón tay, luồn lưỡi dao vào khe giữa ngón trỏ và ngón giữa rồi cứ thế rạch dọc xuống tận cổ tay.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 7
      Thứ Năm, Viola đợi em ở bên ngoài cổng trường. Alice bước qua, đầu cúi thấp, nhưng nó gọi tên và kéo tay áo em lại, khiến em giật nảy người. Ngay lập tức em nghĩ tới cái kẹo hôm trước và cơn buồn nôn lại nổi lên khiến em chóng cả mặt mày. khi bốn con quỷ cái đó nhắm vào ai có cách nào thoát ra được. Viola bà giáo môn toán thế nào cũng hỏi bài: "Mình chẳng biết gì cả nên mình vào học đâu." Alice nhìn nó, chẳng hiểu gì cả. Nó còn cái vẻ thù địch, nhưng em thể tin được. Em tìm cách thoái lui. Con bé kia lại tiếp tục: "Bọn mình dạo vòng ." "Mình và cậu á?" "Ừ, hai bọn mình." Alice nhìn xung quanh, hoảng sợ. " thôi nào", Viola giục, " lại bị tóm cổ bây giờ." "Nhưng mà..." Alice thử thoái thác. Viola cho em tiếp, nó kéo tay áo em mạnh hơn. Alice đành theo nó, lập cập chạy đến bến xe buýt.

      Hai đứa ngồi cạnh nhau. Alice ngồi sát vào cửa sổ để chiếm chỗ của Viola, chờ đợi điều gì đó kinh khủng xảy ra, lúc này lúc khác. Viola ngược lại, rất phởn phơ. Nó lôi thỏi son trong túi ra tô, hỏi xem em có muốn dùng . Em : "Ba giết mình mất." Chân em run lên. Viola thở dài: "Vấn đề gì đâu, đưa sổ liên lạc xem nào." Nó săm soi chữ ký của ba Alice, rằng quá dễ bắt chước, nó ký cho em. Rồi nó đưa Alice xem cuốn sổ liên lạc của nó, chỉ ra tất cả các chữ ký giả mạo mỗi khi nó thích vào học. "Dù sao ngày mai giờ đầu tiên cũng là bà Follini, bà ấy chẳng bao giờ để ý đâu."

      Viola bắt đầu về trường học. Rằng nó chẳng thấy môn toán có gì là quan trọng, sau này nó học luật kia mà. Alice mệt mỏi nghe nó . Em nghĩ tới ngày hôm trước, trong phòng thay quần áo, và tài nào cắt nghĩa được thân mật đột ngột này.

      Xuống xe buýt, hai đứa bộ dưới các mái vòm. Viola vào trong cửa hàng quần áo cửa kính sáng bóng ánh đèn mà Alice chưa bao giờ đặt chân tới. Nó xử như thể hai đứa là bạn thân thiết lâu ngày lắm, khăng khăng cả hai đều phải thử những bộ quần áo nó chọn. Nó hỏi cỡ của Alice và em ngượng phải thú cỡ ba mươi tư. Mấy chị bán hàng liếc xéo hai đứa, nhưng Viola chẳng thèm bận tâm. Cả hai thay quần áo chung phòng. Alice ngầm so sánh cơ thể mình với đứa bạn. Cuối cùng chúng chẳng mua gì hết cả.

      Tụi nó lại vào quán bar. Viola gọi hai cốc cà phê mà chẳng bận tâm hỏi xem em muốn uống gì. Tình bạn mới khiến em ngạc nhiên chẳng hiểu ra làm sao, nhưng cảm giác hạnh phúc đến bất ngờ chờ đợi dần dần xâm chiếm đầu óc em. Dần dần em quên ba, cũng như trường học. Em ngồi đó, trong quán bar với Viola Bai và thời gian như thể chỉ dành riêng cho hai đứa mà thôi.

      Viola hút ba điếu thuốc và đòi Alice cũng thử hút điếu. Mỗi lần bạn mới ho sặc sụa nó lại cười phá lên, khoe hàm răng ngọc đẹp tuyệt vời. Nó hỏi em về bọn con trai, về những nụ hôn mà em chưa có. Alice trả lời, đầu cúi thấp, "Cậu muốn mình tin là cậu chưa bao giờ có bạn trai sao? Chưa bao giờ à?" Alice gật đầu. " thể thế được. thảm họa", Viola nống lên. "Tụi mình phải làm gì đó. Cậu muốn chết mà vẫn còn là trinh nữ chứ hả?"

      Thế là ngày hôm sau, trong giờ nghỉ lúc mười giờ, cả hai vòng quanh trường để tìm bạn trai cho Alice. Viola với Giada và mấy đứa con còn lại "Bọn tao có việc phải làm", và thế là chúng đành nhìn nó bước ra khỏi lớp, tay trong tay với bạn mới.

      xếp đặt hết rồi. Chuyện đó đến trong tiệc sinh nhật nó vào thứ Bảy tới. Giờ chỉ còn mỗi việc tìm đúng người nữa thôi. Trong lúc dọc hành lang nó chỉ cho Alice đứa này đứa nọ, bảo Alice nhìn bộ mông mà xem, tệ chút nào, chắc chắn nó biết làm đấy.

      Em cười lo lắng, chẳng thể quyết định được. Em băn khoăn yên nghĩ đến cảnh tên con trai nào đó luồn tay vào chiếc áo lót của em. Và nó phát ra rằng dưới lớp quần áo tử tế là vậy chỉ có toàn vết sẹo và lớp da bọc xương mà thôi.

      Giờ tụi nó ngồi dựa lưng vào chấn song cầu thang thoát hiểm tầng ba, nhìn xuống chỗ bọn con trai chơi đá bóng dưới sân. Quả bóng vàng có vẻ bị bơm hơi quá căng.

      "Trivero được ?" Viola hỏi.

      "Là ai kia?"

      "Làm sao lại có thể biết ta chứ? Học năm cuối đấy, cùng câu lạc bộ chèo thuyền với chị mình. Mọi người kể nhiều chuyện hay về ta lắm kia."

      "Chuyện gì?"

      Viola giơ tay lên chỉ độ dài, rồi cười phá lên, thích thú vì điệu bộ mập mờ của ta khiến Alice băn khoăn bối rối. Em cảm thấy má đỏ rực vì xấu hổ, nhưng cũng thấy tuyệt vời vì từ nay nỗi đơn của mình chấm dứt rồi.

      Xuống tầng dưới, cả hai tới trước máy bán bim bim và nước ngọt tự động. Học sinh đứng xếp hàng lộn xộn, nhiều đứa xóc đống tiền xu leng keng trong túi quần jeans.

      "Thế nào, quyết định chứ." Viola .

      Alice nhìn xung quanh, hoang mang.

      "Bạn ở đằng kia có vẻ dễ thương." Em , tay chỉ hai thanh niên ở góc, gần cửa sổ. Hai đứa đứng cạnh nhau, nhưng chẳng ai năng chi, cũng chẳng nhìn nhau.

      "Ai kia?" Viola hỏi "Thằng đeo băng hay thằng bên cạnh?"

      "Bạn đeo băng."

      Viola nhìn chăm chú. Đôi mắt sáng của nó mở to như hai đại dương.

      "Cậu bị điên à?" Nó . "Có biết thằng đó làm gì ?"

      Alice lắc đầu.

      "Nó tự cứa tay, cố tình đấy nhé. Ngay ở trường."

      Em nhún vai. "Mình thấy bạn ấy có vẻ thú vị."

      "Thú vị gì? Nó bị thần kinh đấy. Loại như nó sẵn sàng băm cậu ra thành từng miếng cho vào tủ đá."

      Alice cười, nhưng em vẫn tiếp tục nhìn cậu con trai tay quấn băng. Có cái gì đó trong cách cậu ta cúi thấp đầu xuống khiến cho em muốn lại gần, nâng cằm cậu ta lên mà rằng hãy nhìn mình , mình ở đây này.

      "Chắc chưa đấy?" Viola hỏi em.

      "Chắc", Alice .

      "Thế nào", nó nhún vai , cầm tay em, dẫn tới chỗ hai cậu con trai đứng cạnh cửa sổ.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 8
      Mattia nhìn ra ngoài trời qua cửa kính mờ khu tiền sảnh. Đó là ngày đầu tháng Ba, rực nắng mới sang xuân. Buổi đêm gió thổi mạnh, rửa sạch bầu khí và dường như cuốn cả thời gian bay theo, khiến thời gian có vẻ trôi nhanh hơn. Mattia cố gắng tính toán xem chân trời cách đấy bao xa bằng cách đếm số mái nhà có thể nhìn thấy được từ chỗ đứng.

      Denis đứng cạnh quan sát, đoán thử bạn mình nghĩ gì. Tụi nó hề lại về chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm sinh học. Cho dù trải qua phần lớn thời gian bên nhau nhưng hai đứa ít khi chuyện, mỗi đứa chìm sâu trong suy nghĩ riêng của mình, và biết rằng có đứa kia ở bên cạnh là đủ, cần nhiều lời.

      "Chào", Mattia nghe giọng sát mình.

      Qua lớp kính phản chiếu cậu thấy bóng hai nắm tay nhau đứng ngay sau lưng. Mattia quay lại.

      Denis nhìn cậu dò hỏi. Hai có vẻ đợi gì đó.

      "Chào", Mattia chậm rãi . Cậu cúi đầu xuống, tránh cái nhìn sắc sảo của trong hai .

      "Mình là Viola, bạn này là Alice." đó lại tiếp tục. "Bọn mình ở lớp 10 B."

      Mattia gật đầu còn Denis há hốc miệng. Chẳng đứa nào năng gì.

      "Ê, sao hai cậu tự giới thiệu ?"

      Mattia tên mình, như thể chính cậu cũng cố nhớ lại. Cậu hờ hững đưa bàn tay bị quấn băng ra và Viola bắt tay rất chặt. kia chỉ hơi chạm tay, mỉm cười và nhìn ra hướng khác.

      Denis cũng tự giới thiệu vụng về y hệt như thế.

      "Tụi này muốn mời các cậu tới dự sinh nhật mình thứ Bảy tuần sau nữa", Viola .

      Denis quay sang nhìn bạn. Nhưng Mattia lại chăm chú vào nụ cười bẽn lẽn của Alice. Cậu thầm nghĩ đôi môi của ấy thanh tú và quá mỏng khiến miệng giống như lưỡi dao.

      "Tại sao?" Cậu hỏi.

      Viola nhìn cậu ta vẻ chán phèo rồi quay sang Alice như muốn bảo thằng này bị dở người rồi mà.

      "Sao lại phải tại sao? Hiển nhiên là vì tụi này muốn mời, thế thôi."

      ", cám ơn", Mattia . "Tôi được."

      Denis thấy cả người, vội theo: "Mình cũng vậy."

      Viola chẳng thèm để ý tới Denis. Nó quay sang tập trung tấn công tên con trai tay quấn băng.

      "Sao lại ? Ai biết được cậu bận gì tối thứ Bảy kia chứ? Phải chơi game với bạn quý hóa này à? Hay lại cắt gân tay lần nữa?"

      Viola thấy rùng mình khoái trá biết bao khi mấy lời cuối cùng này. Alice nắm tay nó mạnh hơn để bảo nó thôi .

      Mattia nghĩ mình quên mất số mái nhà vừa đếm xong mất rồi. Và cậu đủ thời gian đếm lại trước khi chuông reo.

      "Tôi thích tiệc tùng." Cậu giải thích.

      Viola cười gượng trong giây lát, nó híc híc cụt lủn khô khốc.

      "Đúng là lạ đấy." Nó chọc ghẹo. "Làm gì có ai lại thích tiệc tùng." Rồi nó xoay ngón trỏ hai lần quanh thái dương trái.

      Alice buông tay nó ra từ trước, cách vô thức em áp tay lên bụng.

      "Tôi thích", Mattia nghiêm nghị đáp lại.

      Viola nhìn cậu thách thức và Mattia nhìn lại, chút biểu cảm. Alice lùi lại sau bước. Đúng lúc Viola há miệng định gì đó chuông reo ầm ĩ. Mattia quay lưng thẳng về phía cầu thang, như thể với cậu câu chuyện kết thúc ở đó rồi. Denis theo sau, bước nối theo chân bạn.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Phần 2 - bề mặt và ngay dưới da - Chương 9
      Từ khi vào phục vụ cho gia đình Della Rocca, Soledad Galienas mới chỉ phạm sai lầm có lần. Chuyện đó xảy ra bốn năm về trước, vào đêm mưa gió khi ông bà Della Rocca qua nhà bạn bè ăn tối.

      Trong tủ quần áo của Soledad chỉ có các bộ đồ màu đen, kể cả đồ lót. Bà nhắc quá nhiều lần về cái chết của người chồng trong tai nạn lao động đến mức cuối cùng chính bà cũng tin vào điều đó. Bà tưởng tượng chồng mình đứng giàn giáo cách đất hai mươi mét, miệng ngậm điếu thuốc lá, trát lớp vữa để đặt hàng gạch mới. Bà nhìn thấy ông trượt chân dụng cụ vứt dưới chân, hay chính cuộn dây đáng lẽ được dùng để làm dây thắt an toàn, nhưng ông vứt sang bên vì dây thắt an toàn chỉ để dành cho bọn thợ học việc mà thôi. Bà tưởng tượng cảnh ông chới với ván gỗ rồi rơi xuống kịp kêu lên lấy tiếng. Trí tưởng tượng lại mở rộng thêm nữa để lồng vào cảnh ông chồng nằm dưới đất như chấm đen , tay vẫn còn giơ lên bầu trời trắng. Rồi trí nhớ giả tưởng của bà kết thúc bằng khung cảnh nhìn từ xuống: cơ thể còn sống của người chồng bẹp dí dưới lớp đất bụi mù, cặp mắt vẫn còn mở thao láo và vệt máu sẫm chảy dọc ra từ phía sau lưng.

      Cứ nghĩ đến đấy, nỗi thống khổ lại khiến bà rùng mình thích thú, vị đau đớn thấm đượm vòm họng, xộc lên sống mũi và nếu cứ nghĩ thế đủ lâu, bà có thể ra được vài giọt nước mắt cho chính cái thân bà.

      người chồng bỏ bà mà . Lão bỏ bà vào buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác, có lẽ để bắt đầu lại cuộc sống mới với mụ đàn bà nào đó mà bà quen biết. Từ đó chẳng có tin tức gì. Khi chuyển đến Ý, bà bịa ra câu chuyện góa bụa này để có quá khứ mà kể, vì quá khứ của bà chẳng có gì đáng . Những bộ quần áo màu đen, cùng với suy nghĩ rằng người khác có thể nhận thấy trong mắt bà dấu vết của bi kịch, nỗi đau chưa bao giờ nguôi ngoai, khiến bà an tâm hơn. Soledad mặc quần áo tang đức hạnh và cho đến buổi tối hôm đó bà chưa bao giờ phản bội lại kỷ niệm về người chồng quá cố.

      Thứ Bảy bà dự lễ mixa vào lúc sáu giờ để còn kịp về nhà chuẩn bị bữa tối. Ernesto theo đuổi bà nhiều tuần nay rồi. Sau buổi lễ ông ta đứng đợi bà trước cổng nhà thờ, và như mọi khi đề nghị được đưa bà về nhà. Soledad co người lại dưới lớp áo khoác đen, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Ernesto kể bà nghe công việc ở bưu điện như thế nào, rồi buổi tối đằng đẵng mình ở nhà trống trải ra sao, với bao năm quá khứ vai cùng bao ký ức đen tối vẫn còn khiến ông phiền muộn. Ernesto lớn tuổi hơn Soledad, vợ ông chết vì ung thư tuyến tụy.

      Họ khoác tay nhau bước . Tối đó Ernesto giương ô cho bà khỏi ướt, còn mình rúc đầu trong áo khoác. Ông khen bà tiếng Ý tốt, rằng bà tiến bộ hàng tuần, còn Soledad cười bẽn lẽn, giả vờ xấu hổ.

      là thiếu suy xét, hành động bất cẩn, khi thay vì chào nhau bằng hai cái hôn lịch má như giữa những người bạn đôi môi họ lại khóa chặt vào nhau trước cổng nhà Della Rocca. Ernesto xin lỗi, nhưng ngay sau đó ông lại tiếp tục hôn lên môi Soledad và bà cảm thấy lớp bụi phủ lên trái tim bao năm qua bị cuốn tung bay lên mắt.

      Chính bà mời ông ta vào nhà. Ernesto phải trốn trong phòng bà vài giờ để Soledad còn chuẩn bị bữa tối cho Alice và cho nó ngủ. Vợ chồng Della Rocca sắp rời nhà và họ quay trở về muộn.

      Ernesto thầm cảm ơn bất cứ vị thần hộ mệnh nào trời, vì ở cái tuổi của ông mà vẫn còn có khối chuyện hay ho thế này. Họ lặng lẽ lẩn vào nhà. Soledad cầm tay dắt người tình vào trong phòng như mới lớn, ngón tay đặt lên miệng ý bảo ông đừng gây ồn. Rồi bà chuẩn bị qua quýt bữa tối cho Alice. Sao bà thấy nó ăn chậm thế biết. Bà bảo Alice trông có vẻ mệt, nên ngủ sớm . Nhưng Alice lại phản đối, là nó muốn xem tivi. Soledad đành đồng ý, miễn là để nó đỡ vướng chân là được, với điều kiện nó phải xem ở tầng . Alice lợi dụng có bố kéo lê bàn chân lên tầng xem tivi.

      Soledad quay lại chỗ người tình. Họ ngồi sát, hôn nhau lâu, tay chân lóng ngóng chẳng biết phải làm gì. Cuối cùng Ernesto cũng có đủ can đảm để xốc bà lên đùi.

      Khi tay ông lần mò giật cái nịt áo của nợ ấy ra, thầm xin lỗi vì mình lóng ngóng quá, Soledad cảm thấy mình trẻ đẹp, chút nghi ngại. Đôi mắt bà nhắm lại, và khi mở ra bà thấy Alice đứng ngưỡng cửa.

      "Của nợ", bà buột miệng "Cháu làm gì ở đây?"

      Bà đẩy Ernesto ra, tay che ngực. Alice nghiêng đầu sang bên, quan sát hai người như ngắm gà trong sân, chẳng biểu bất cứ ngạc nhiên nào.

      "Cháu ngủ được", em gọn lỏn.

      Chẳng hiểu sao Soledad lại nghĩ tới giây phút đó đúng lúc bà quay lại và thấy Alice bậc cửa phòng đọc. Soledad quét bụi giá sách, lôi từng chồng ba cuốn trong bộ bách khoa toàn thư bìa màu xanh thẫm, gáy mạ vàng của ông luật sư. Bà ôm chúng bằng tay trái, cảm thấy mỏi trĩu tay rồi, trong khi tay phải bà lia cây phất trần vào cả những góc trong cùng của giá sách bằng gỗ dái ngựa, vì lần ông luật sư phàn nàn bà chỉ lau lớt phớt mỗi bên ngoài.

      Nhiều năm rồi Alice vào phòng đọc sách của ba. Dường như có hàng rào thù địch vô hình nào đó ngăn em lại trước ngưỡng cửa. Em dường như chắc chắn rằng chỉ cần bước chân thôi lên cái sàn lát gỗ đều đặn đến buồn ngủ này, ngay lập tức lớp gỗ bị sụt dưới sức nặng của em, và em bị rơi tõm xuống vực thẳm đen ngòm nào đó.

      Căn phòng ám mùi của ba, ám cả vào đống giấy tờ được xếp gọn gàng bàn, phủ bóng tấm rèm che màu kem. Lúc bé Alice thường nhón chân vào đây gọi ba khi bữa tối xong. Em vẫn thường lần lữa trước khi lên tiếng vì bị mê hoặc trước dáng ba cúi gập bàn làm việc, đôi mắt sau cặp kính gọng bạc đọc lướt đủ các loại tài liệu phức tạp. Khi ngẩng đầu lên nhận thấy có mặt của con , trán ông luật sư nhíu lại như hỏi con làm gì ở đây. Rồi ông gật đầu mỉm cười : "Ba tới đây."

      Alice cảm thấy chắc chắn còn nghe được câu đó dội lại từ lớp giấy dán tường, nó vẫn lưu mãi trong bốn bức tường và vang trong đầu em.

      "Chào cưng", Soledad . Bà vẫn gọi em như thế, cho dù mảnh khảnh như cây bút chì đứng trước mặt bà còn giống bé ngái ngủ mỗi sáng bà mặc quần áo cho và đưa đến trường nữa.

      "Chào Soledad", Alice đáp lại.

      Soledad nhìn em vài giây, đợi xem em có , nhưng Alice lãng , vẻ bồn chồn. Bà lại quay về với cái giá sách.

      "Sol này", cuối cùng Alice .

      Sao kia?

      "Cháu muốn hỏi bác chuyện."

      Soledad để đống sách lại bàn, tiến lại gần em.

      " cưng."

      "Cháu phải nhờ bác việc."

      "Việc gì kia? Cháu cứ ."

      Alice xoắn ngón trỏ quanh đai quần :

      "Thứ Bảy này cháu dự tiệc ở nhà bạn Viola."

      "Ôi tuyệt quá", Soledad mỉm cười.

      "Cháu muốn mang bánh ngọt đến. Cháu muốn tự mình làm kia. Bác giúp cháu nhé?"

      "Dĩ nhiên rồi cưng. Cháu thích làm bánh gì?"

      "Cháu chẳng biết nữa. cái bánh ngọt thôi. Hoặc món tiramisu. Hoặc bánh quế bác vẫn làm ấy."

      "Công thức của mẹ bác đấy", Soledad , giọng tự hào. "Bác dạy cháu."

      Alice ngước nhìn bà, vẻ thỉnh cầu:

      "Thế là thứ Bảy này mình mùa đồ làm bánh bác nhé. Kể cả đó là ngày nghỉ của bác?"

      "Dĩ nhiên rồi cưng." Soledad . Đột nhiên bà cảm thấy mình quan trọng, và lại nhận ra bé hồi nào trong cái vẻ rụt rè ấy.

      "Bác có thể dẫn cháu đến chỗ khác nữa được ?" Alice tiếp tục.

      "Chỗ nào kia?"

      Alice hơi do dự chút. Rồi em nhanh: "Chỗ xăm mình."

      "Ôi trời, cưng ơi", Soledad thở dài, hơi thất vọng. "Ba cháu muốn vậy, cháu biết thế mà."

      "Mình cho ba biết. Ba thấy nó đâu." Alice rầu rầu .

      Soledad lắc đầu.

      " mà Soledad", Alice van nài. " mình họ làm cho cháu. Cần phải có cho phép của ba mẹ."

      "Thế bác làm được gì?"

      "Bác giả vờ là mẹ cháu. Chỉ cần ký vào tờ giấy thôi, bác phải gì hết cả."

      " làm thế được, cháu quý. Ba cháu sa thải bác mất thôi."

      Alice đột ngột nghiêm mặt lại. Em nhìn thẳng vào mặt Soledad.

      "Đó là bí mật của bác cháu mình, Sol à", ngừng chút em tiếp. " cho cùng giữa hai ta từng có bí mật rồi mà, đúng ?"

      Soledad mở to mắt nhìn em. Lúc đầu bà chưa hiểu gì cả.

      "Cháu biết giữ bí mật mà." Alice tiếp, chậm rãi hơn; cảm thấy mình mạnh mẽ và tàn nhẫn như Viola. "Nếu bác bị sa thải từ lâu rồi."

      Soledad cảm thấy cổ họng tắc nghẽn.

      Nhưng mà..."

      "Thế nào, bác có hay ?" Alice nóng nảy hỏi.

      Soledad cúi đầu, chậm rãi : "Thôi đành vậy"; rồi quay lưng , sắp xếp số sách giá, mắt ầng ậc nước.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :