1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu Thời Gian Có Tên - Cốc Hựu Tử (43 Chương+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại truyện: Ác mộng của Giang thiếu


      Giang thị là hãng vận tải thủy đứng đầu, gần đây vì khối đất mà vô cùng nhộn nhịp.

      Miếng đất đó được Đại lão gia của nhà họ Giang dùng vào mục đích tư nhân, tại do dự án quy hoạch của chính quyền nên miếng đất vừa hay nằm trong phạm vi của khu thương mại mới. Tin tức vừa được truyền ra, mấy gia tộc lớn liền có ý hợp tác.

      Với tình hình này, mỗi người trong nhà họ Giang đều tránh được việc bận tối mặt tối mũi, ngay cả Giang thiếu nằm trong bệnh viện dưỡng thương cũng may mắn thoát được.

      “Nghe ông bị đánh đến mức chấn thương não?” Từ Trạm thản nhiên cười, ngay cả thần sắc cũng vô cùng tươi sáng.

      Chính bàn xong, giờ đến lúc chuyện phiếm.

      Giang Lạc nghe vậy liền bất giác đưa tay ôm mặt, cảm thấy cái vẻ cảm thông đó quá thiếu muối: “Câm mồm.”

      Cái gì gọi là trộm gà mà còn mất gạo? Chính là ta. Quả nhiên làm người nên gây chuyện xấu.

      Từ Trạm nhìn thấy người chậm rãi hành lang, trong vẻ tươi cười liền chứa vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa: “Với tình cảnh trước mắt của ông, vợ tôi bảo tôi chuyển cho ông câu, cá nhân tôi cảm thấy những lời này hoàn toàn có thể khắc lên bia mộ của ông đấy.”

      “Lễ cưới còn chưa tổ chức, lấy đâu ra vợ của ông chứ?” Giang Lạc phát ra tai vạ sắp đến, còn nghiêng đầu tranh cãi với Từ Trạm, “Nhờ trò vẽ đường cho hươu chạy, Diệp Tiểu Vi đúng là càng ngày càng biết sợ ai. ấy gì?”

      “Kẻ đều tự bị trời phạt.” Từ Trạm vỗ vỗ vai ta, rồi nhanh nhẹn đứng sang bên, “Bảo trọng.”

      Giang Lạc nhất thời phản ứng kịp với ý trong lời đó, chỉ nhíu mày trầm tư.

      “Giang thiếu, lại gặp rồi!” Hàn Như Hinh vận bộ váy đỏ tươi, chân giày cao gót, bước đến trước mặt hai người, lịch cười với Từ Trạm rồi tao nhã đưa tập tài liệu cho người ở bên cạnh, lại chậm rãi xắn hai cổ tay áo.

      Từ Trạm gật đầu, đưa tay ý bảo cứ tự nhiên.

      Giang Lạc quay đầu nhìn về phía Hàn Như Hinh, nụ cười và giọng đều cứng ngắc: “Đúng vậy, cả đời có lí nào lại gặp lại chứ.”

      “Ồ, chào hỏi trước .” Khách sáo câu, Hàn Như Hinh lập tức tung quyền, giáng thẳng xuống bên má mới hồi phục của Giang Lạc.

      Khuỷu tay trái thuận tiện huých thẳng vào bụng ta.

      Thấy ta nhăn nhó xoay người lại, vẫn cảm thấy chưa hết tức, chút do dự đạp gót giày vào mũi chân ta.

      “Mẹ kiếp!” Giang Lạc ngờ bị nàng này triệt đường sống như thế, chẳng phòng bị nên ngã rạp xuống đất.

      Con ranh này! Dám đánh nhau ngay địa bàn của ta!

      “Tôi rồi, việc này chưa xong đâu mà.” Hàn Như Hinh nhìn vào ánh mắt phẫn nộ mà đau đớn của ta, cười lạnh thấu xương nhưng vẫn mang vẻ quyến rũ, kiêu kỳ.

      Từ Trạm sờ mũi, nhịn cười rồi lui về sau vài bước.

      Chắc chắn người nào biết ngọn nguồn mà nhìn thấy cảnh này trong đầu có hai chữ ——

      Đáng đời.

      Tứ cố vô thân, Giang Lạc gượng đứng lên, nhưng nào biết Hàn Như Hinh lại giở trò cũ. Cứ mỗi khi Giang Lạc định đứng dậy lại đạp ta xuống, cú nào cú nấy đều vô cùng hung bạo, chút nương tình.

      Người trợ lý của Giang Lạc há hốc mồm, mãi mới hoàn hồn lại, rồi cuống cuồng gọi bảo vệ đến, tiện thể gọi luôn cảnh sát.

      ra cảnh sát lao đến với tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn cứu nổi Giang thiếu khỏi “cơn hấp hối”. Sức chiến đấu của Hàn Như Hinh quá mạnh, đứng trước , Giang Lạc hoàn toàn chịu nổi đòn tấn công.

      Giang Lạc nguýt Từ Trạm cái, rồi nhọc nhằn quay đầu với cảnh sát: “Lần thứ hai rồi, đây là lần thứ hai cái này đánh tôi! Tình tiết nghiêm trọng thế này đủ để tạm giam mười lăm ngày đúng ?”

      “Đúng vậy.” Viên cảnh sát nghiêm túc trả lời.

      “Giang Lạc, tôi vẫn câu kia, việc này chưa xong đâu.” Hiển nhiên Hàn Như Hinh chút chột dạ hay sợ hãi.

      “Hàn Như Hinh!” Giang Lạc đưa tay chỉ , lại bị khí thế sắc bén của làm cho kinh hãi, “Tôi nhớ rồi đấy.”

      Hàn Như Hinh vừa lòng gật đầu: “Tốt.”

      Giang Lạc sụp đổ tựa vào bức tường hành lang, thều thào với viên cảnh sát: “Trong vòng mười lăm ngày, nếu tôi nhìn thấy ta xuất , tôi …tôi …”

      Cứ cho là ta lợi hại !

      Hàn Như Hinh kiên định để cho viên cảnh sát nhấc mình đứng dậy, lúc qua Giang Lạc chợt dừng lại, nghiêng đầu thầm với ta, “Mười lăm ngày sau gặp lại. Tôi nhất định đúng giờ còn hơn “dì cả”, tôi cam đoan đấy.”

      Trước mắt Giang Lạc tối sầm, máu me trào dâng.

      — Hết —

      ***

      Đây có lẽ là bộ truyện mình lấp chậm nhất luôn, suốt từ tháng 2 năm ngoái đến tận gần tháng 2 năm nay. Nhiều lúc muốn bỏ nhưng chị em động viên nên lết nốt.

      Cảm ơn mọi người ủng hộ suốt thời gian qua.

      Chắc khoảng hơn 1 tuần nữa có ebook vì mình còn phải nhờ beta với đóng ebook nữa =D

      Hẹn gặp lại trong dự án sắp tới, khà khà…

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :