1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu Thời Gian Có Tên - Cốc Hựu Tử (43 Chương+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 39:

      [​IMG]


      Sau khi trở về từ chuyến công tác bí mật, Từ Trạm kinh ngạc phát ra, đối với mối quan hệ của hai người, Diệp Thái Vi đột nhiên chủ động hơn.

      Tuy rằng vô cùng vui sướng vì chuyển biến này của , nhưng vẫn khỏi lo lắng về “xum xoe bất thình lình” này của .

      “Sao tự nhiên lại muốn họp ở “trà lư”?” Từ Trạm ôm từ sau lưng, như thể phải ôm bù cho mấy ngày xa cách.

      Diệp Thái Vi tựa vào lòng , nở nụ cười ngọt ngào, tầm mắt lưu lại ở chiếc máy ép hoa quả chạy, “Thành viên chủ chốt chia làm mấy phe, họp ở đấy an toàn, ai mà biết được liệu Giang Lạc có đột nhiên giở trò gì , em thấy gần đây ta nhàn quá hóa điên ấy.”

      thấy em có dáng biết ở nhà tiếp khách, vậy mà còn tưởng cuộc sống kim ốc tàng kiều vẫn còn bám dài dài cơ đấy.” Từ Trạm giận, chỉ cúi đầu cắn vành tai của cái.

      Ở nhà đấy nhé.

      ra giống , hẹn mà cùng cho rằng nơi này là nhà của họ.

      Diệp Thái Vi đỏ mặt, né tránh theo phản xạ rồi liếc mắt nhìn ra cửa bếp, lại quay đầu lườm : “ được vớ vẩn, em với em rể còn ở phòng khách đấy.”

      Người này từ tối hôm qua về là gây , ngồi máy bay lâu mà vẫn thấy dấu hiệu mệt mỏi, giờ chỗ nào đấy lại rục rà rục rịch, hiểu tinh lực ở đâu mà tràn trề như vậy.

      Ngoài phòng khách truyền đến tiếng bất mãn của Từ Ánh Kiều: “, nhốt Diệp Thái Vi trong bếp làm chuyện xấu hay sao đấy hả? Đừng quên hai người có khách đấy nhé!”

      Đúng là em ngoan.

      Từ Trạm tiếc nuối buông người đẹp trong lòng ra, chờ rót nước ép trái cây vào cốc rồi đặt lên khau, mới tươi cười theo sau ra phòng khách.

      Diệp Thái Vi đỏ mặt đặt khay lên bàn, dáng vẻ như nữ chủ nhân, “Mấy hôm nay tớ bận quá nên chưa mua được gì, uống tạm nước trái cây nhé.”

      Từ Trạm mà chỉ cười, rất biết phối hợp mà cầm ly nước trái cây lên.

      Từ Ánh Kiều huých củi trỏ vào ông chồng tương lai ngồi bên cạnh, cười đầy vẻ trêu chọc: “Nhìn này, nhìn này, nhìn này…”

      “Cấm lung tung.” Mặt Diệp Thái Vi càng đỏ hơn, đưa tay chỉ vào Từ Ánh Kiều, “ chuyện chính .”

      Thấy vẻ nghiêm nghị của trai mình, Từ Ánh Kiều thức thời im lặng ngay lập tức.

      Đoàn Vũ Phi liếc nhìn vợ tương lai cái, bất đắc dĩ cười với vợ: “ cả, chút về tình hình giờ .”

      “Tình hình vẫn thế, nguồn nguyên vật liệu gieo trồng, khu gia công thành phẩm đều xa xưởng hoạt động chính, nông dân trồng chè đều là thành viên của các gia đình, ngoài mấy xưởng kha khá của địa phương ra hầu hết là nông dân tự trồng chè rồi tự bán tươi.” Từ Trạm lấy tập tài liệu, ngay lập tức vào trạng thái làm việc, “Như vậy, nếu chúng ta muốn quy trình chuẩn chỉ phải đầu tư vào xưởng sản xuất chè, mà còn phải mở vườn chè tương đối chút, thế mới đảm bảm được chất lượng sản phẩm của chúng ta.”

      Đoàn Vũ Phi nhận tập tài liệu Từ Trạm đưa, mở ra rồi nghiêm túc đọc.

      Từ Ánh Kiều ngạc nhiên sán lại gần lướt qua lượt, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thái Vi có vẻ mệt mỏi: “Mấy hôm nay cậu bận rộn vì cái này à?”

      Diệp Thái Vi ngượng ngùng cười, gật đầu thừa nhận: “Tớ sợ chờ cậu về lại chậm kịp họp, mấy hôm nay cứ vừa chuyện điện thoại với ấy vừa làm.”

      ra cũng là vì lo Từ Trạm vất vả, lo phải bận bịu thêm vì mấy chuyện vặt vãnh này.

      Từ Ánh Kiều vô cùng hài lòng với biểu của bạn thân, còn cảm thấy đây đích thực là người chị dâu lý tưởng của rồi.

      Nhanh chóng xem xong tài liệu, Đoàn Vũ Phi ngẩng đầu nhìn Từ Trạm, “ cách khác, nếu chúng ta quyết định triển khai, chính quyền địa phương có thể giúp đỡ chúng ta chút về mặt chính sách?”

      “Ừ, nhưng chỉ là về mặt chính sách thôi, họ ra mặt hỗ trợ về tài chính cho chúng ta.” Từ Trạm thở dài hơi, “Nếu chúng ta quyết định triển khai kế hoạch, chắc phải đến từng nhà từng nhà nông dân để chuyện.”

      “Chuyện tài chính thành vấn đề, hoàn toàn có thể giải quyết được.” Từ Ánh Kiều nhanh chóng suy nghĩ, “Vấn đề chính là cần người làm, xem tình hình trước mắt ít cũng phải ba tháng, ai được?”

      thể gióng trống khua chiêng tìm người ngoài giúp đỡ, dù sao “trà lư” cũng là hạng mục hợp tác ba bên. tại nhà họ Từ có hai phần, tính thành tập đoàn để đấu với Giang Lạc, họ và Giang Lạc ra bên ngoài nhưng đối phương làm gì đại khái đều hiểu. cạnh tranh ngầm nho ảnh hưởng đến tình nghĩa kề vai sát cánh chiến đấu, nhưng nếu tin tức bị lộ ra ngoài, người ngoài cuộc đoán là cục diện hợp tác ba bên bị phá bỏ, như vậy Giang Lạc xuống khỏi vũ đài được.

      Phải là người nhà mới được.

      Nhìn xung quanh, “người nhà” cũng chỉ là bốn người bọn họ. Từ Ánh Kiều được nuông chiều từ bé như đại tiểu thư, thời gian này lại lại ở “trà lư” là cực hạn chịu khổ của rồi, nếu bắt xuống vùng nông thôn hiển nhiên là khả thi, cẩn thận còn khiến đại đổ bể như chơi.

      Còn Đoàn Vũ Phi năm có đến hai phần ba thời gian phải nước ngoài, đương nhiên thể vì dự án của “trà lư” mà đình công ba tháng được.

      Từ Trạm càng thể. Tuy rằng vẫn chưa chính thức nắm quyền cao nhất, nhưng là ngôi sao mai của nhà họ Từ, mấy việc trong tay thể dễ dàng giao cho người khác được, nếu tùy tiện bỏ dở công việc tại để chạy ra ngoài trong thời gian dài như vậy, e là dưới nhà họ Từ loạn cả lên.

      Hiển nhiên, ngoài Diệp Thái Vi ra, có người thích hợp hơn.

      “Để em cho.” Diệp Thái Vi hề đắn đo, liền chủ động đề nghị.

      Từ Trạm đâu thể để xa mình những ba tháng, lập tức bác bỏ: “Em đừng làm loạn lên, để nghĩ cách.”

      “Lấy đâu ra biện pháp tốt hơn chứ, em là lựa chọn ok nhất.” Diệp Thái Vi quyết định.

      Từ Ánh Kiều và Đoàn Vũ Phi có thể hiểu được tâm trạng của Từ Trạm, nhưng Diệp Thái Vi cũng đúng, quả là lựa chọn thích hợp nhất.

      Trong tình thế khó xử, mọi người đều biết nên quyết định thế nào.

      Cuối cùng, Từ Ánh Kiều đành : “Hai người…cứ trao đổi nhé. Hai bọn em trước, có quyết định báo tiếng.”

      ***

      Sau khi Từ Ánh Kiều và Đoàn Vũ Phi , chỉ còn lại Từ Trạm và Diệp Thái Vi vẫn nhìn nhau chằm chằm.

      được, cần thương lượng gì hết.” Cuối cùng, vẫn là Từ Trạm thiếu kiên nhẫn.

      Đùa cái gì đấy? trong giai đoạn lửa bùng bùng đấy nhé! Mấy ngày xa nhau mà khó chịu rồi, ba tháng ư? bằng bảo chết !

      Diệp Thái Vi giữ chặt tay , nhàng lay lay: “Có thể nghe lý do em muốn trước ?”

      , em , cũng cho em !

      Từ Trạm bực bội kéo ngồi lên đùi mình, siết chặt vòng tay lại.

      Diệp Thái Vi cười, cúi đầu, tầm mắt dừng cúc áo thứ hai của .

      “Mấy ngày nay em nghĩ, nếu em làm chuyện gì đó có ý nghĩa, mãi mãi dám đứng trước mặt bố mẹ . Em muốn nghiệp lẫy lừng gì cả, chỉ muốn chuẩn bị nhiều hơn chút, để có thể đối mặt với cân nhắc của họ.”

      Sắc mặt Từ Trạm có vẻ vui, trừng mắt nhìn , giọng điệu cứng nhắc: “Sao em biết họ nhất định hài lòng với em? cảm thấy rất tốt rồi, cần làm thêm chuyện gì nữa.”

      là vậy, nhưng ra cũng thái độ của bố mẹ với chuyện này, có điều, quyết định để họ làm rào cản mà thôi.

      “Em tin là dù họ hài lòng với em cũng để em chịu ấm ức.” Diệp Thái Vi quàng tay qua cổ , gối đầu lên vai cọ tới cọ lui, “Nhưng mà em thể ỷ lại vào hết mà làm gì cả, em muốn khiến cho bố mẹ thấy ngay cả thành ý cơ bản em cũng có.”

      mong Từ Trạm bị khó xử. Trận này đánh được, chẳng ngại mình chỉ có thể làm được chút việc bé , ít ra cũng cho họ biết, người bắt cóc con trai họ dù phải là người ưu tú nhất, nhưng có thành ý nhất.

      sau, chuyện này để sau nốt, cục diện nào đối với cũng đều là tiến được lùi được, sợ phải đối mặt với họ.”

      nghĩ xem, mọi chuyện cơ bản là ổn rồi, em chỉ cần làm theo thôi, vất vả gì cả. Nếu thành công, em đến gặp bố mẹ mà chẳng phải lo nghĩ gì. Nếu họ muốn nhìn thấy vợ có thể hỗ trợ , vậy đó chính là chiến tích của em. Nếu họ hy vọng đứng cạnh vợ động lòng người, vậy dễ rồi, dù sao em cũng vốn là đứa ham ăn lười làm, đợi đến ngày được nuôi cũng chẳng thấy áp lực.”

      Dáng vẻ như giảng đạo lý của , cả ánh mắt đầy vẻ kiên định, khiến Từ Trạm biết phải gì mới có thể dẹp được suy nghĩ đó trong đầu .

      Thấy vẫn còn chưa đồng ý, Diệp Thái Vi híp mắt, rất có đạo đức mà giở mỹ nhân kế.

      Ngón tay mảnh khảnh xoay xoay quanh cúc áo của , vòng rồi lại vòng, như gợn sóng lăn tăn mặt hồ.

      “À, trước tiên phải cái này , ba tháng em , tuyệt đối được có hành vi phạm tội nào đâu nhé.” Ví dụ như chuyện hồng hạnh vượt tường ấy. “Bằng , chậc chậc…”

      “Em cứ tự quyết định xong rồi sao?” Thấy vô cùng thoải mái với ba tháng chia cách, Từ Trạm hận thể cắn chết , “Chậc chậc là cái quỷ gì?”

      Ngón tay vờn quanh chiếc cúc áo bỗng hung hãn giật phăng nó xuống.

      “Nghe , chiếc cúc áo thứ hai là gần trái tim nhất, giờ, trái tim trong tay em.” Chiếc cúc áo sẫm màu nằm trong tay Diệp Thái Vi, càng khiến vẻ mặt nghiêm nghị của thẫm hơn. Còn lại mang vẻ hồn nhiên xen lẫn với quyến rũ ma mị, “Chậc chậc nghĩa là, nếu có ai đấy phạm tội, em tàn bạo xé người đó thành trăm mảnh.”

      “Mỹ nhân kế ư, đều …” Từ Trạm biết mình có cách nào ngăn cản quyết tâm đến cố chấp của , chỉ có thể ngã vào mê hoặc của , hung hãn đẩy xuống sô pha.

      Diệp Thái Vi cười, chủ động hôn lên môi .

      muốn bên lâu, vì vậy nhất định phải thận trọng.

      39, Chương 39


      Sau khi trở về từ chuyến công tác bí mật, Từ Trạm kinh ngạc phát ra, đối với mối quan hệ của hai người, Diệp Thái Vi đột nhiên chủ động hơn.

      Tuy rằng vô cùng vui sướng vì chuyển biến này của , nhưng vẫn khỏi lo lắng về “xum xoe bất thình lình” này của .

      “Sao tự nhiên lại muốn họp ở “trà lư”?” Từ Trạm ôm từ sau lưng, như thể phải ôm bù cho mấy ngày xa cách.

      Diệp Thái Vi tựa vào lòng , nở nụ cười ngọt ngào, tầm mắt lưu lại ở chiếc máy ép hoa quả chạy, “Thành viên chủ chốt chia làm mấy phe, họp ở đấy an toàn, ai mà biết được liệu Giang Lạc có đột nhiên giở trò gì , em thấy gần đây ta nhàn quá hóa điên ấy.”

      thấy em có dáng biết ở nhà tiếp khách, vậy mà còn tưởng cuộc sống kim ốc tàng kiều vẫn còn bám dài dài cơ đấy.” Từ Trạm giận, chỉ cúi đầu cắn vành tai của cái.

      Ở nhà đấy nhé.

      ra giống , hẹn mà cùng cho rằng nơi này là nhà của họ.

      Diệp Thái Vi đỏ mặt, né tránh theo phản xạ rồi liếc mắt nhìn ra cửa bếp, lại quay đầu lườm : “ được vớ vẩn, em với em rể còn ở phòng khách đấy.”

      Người này từ tối hôm qua về là gây , ngồi máy bay lâu mà vẫn thấy dấu hiệu mệt mỏi, giờ chỗ nào đấy lại rục rà rục rịch, hiểu tinh lực ở đâu mà tràn trề như vậy.

      Ngoài phòng khách truyền đến tiếng bất mãn của Từ Ánh Kiều: “, nhốt Diệp Thái Vi trong bếp làm chuyện xấu hay sao đấy hả? Đừng quên hai người có khách đấy nhé!”

      Đúng là em ngoan.

      Từ Trạm tiếc nuối buông người đẹp trong lòng ra, chờ rót nước ép trái cây vào cốc rồi đặt lên khau, mới tươi cười theo sau ra phòng khách.

      Diệp Thái Vi đỏ mặt đặt khay lên bàn, dáng vẻ như nữ chủ nhân, “Mấy hôm nay tớ bận quá nên chưa mua được gì, uống tạm nước trái cây nhé.”

      Từ Trạm mà chỉ cười, rất biết phối hợp mà cầm ly nước trái cây lên.

      Từ Ánh Kiều huých củi trỏ vào ông chồng tương lai ngồi bên cạnh, cười đầy vẻ trêu chọc: “Nhìn này, nhìn này, nhìn này…”

      “Cấm lung tung.” Mặt Diệp Thái Vi càng đỏ hơn, đưa tay chỉ vào Từ Ánh Kiều, “ chuyện chính .”

      Thấy vẻ nghiêm nghị của trai mình, Từ Ánh Kiều thức thời im lặng ngay lập tức.

      Đoàn Vũ Phi liếc nhìn vợ tương lai cái, bất đắc dĩ cười với vợ: “ cả, chút về tình hình giờ .”

      “Tình hình vẫn thế, nguồn nguyên vật liệu gieo trồng, khu gia công thành phẩm đều xa xưởng hoạt động chính, nông dân trồng chè đều là thành viên của các gia đình, ngoài mấy xưởng kha khá của địa phương ra hầu hết là nông dân tự trồng chè rồi tự bán tươi.” Từ Trạm lấy tập tài liệu, ngay lập tức vào trạng thái làm việc, “Như vậy, nếu chúng ta muốn quy trình chuẩn chỉ phải đầu tư vào xưởng sản xuất chè, mà còn phải mở vườn chè tương đối chút, thế mới đảm bảm được chất lượng sản phẩm của chúng ta.”

      Đoàn Vũ Phi nhận tập tài liệu Từ Trạm đưa, mở ra rồi nghiêm túc đọc.

      Từ Ánh Kiều ngạc nhiên sán lại gần lướt qua lượt, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thái Vi có vẻ mệt mỏi: “Mấy hôm nay cậu bận rộn vì cái này à?”

      Diệp Thái Vi ngượng ngùng cười, gật đầu thừa nhận: “Tớ sợ chờ cậu về lại chậm kịp họp, mấy hôm nay cứ vừa chuyện điện thoại với ấy vừa làm.”

      ra cũng là vì lo Từ Trạm vất vả, lo phải bận bịu thêm vì mấy chuyện vặt vãnh này.

      Từ Ánh Kiều vô cùng hài lòng với biểu của bạn thân, còn cảm thấy đây đích thực là người chị dâu lý tưởng của rồi.

      Nhanh chóng xem xong tài liệu, Đoàn Vũ Phi ngẩng đầu nhìn Từ Trạm, “ cách khác, nếu chúng ta quyết định triển khai, chính quyền địa phương có thể giúp đỡ chúng ta chút về mặt chính sách?”

      “Ừ, nhưng chỉ là về mặt chính sách thôi, họ ra mặt hỗ trợ về tài chính cho chúng ta.” Từ Trạm thở dài hơi, “Nếu chúng ta quyết định triển khai kế hoạch, chắc phải đến từng nhà từng nhà nông dân để chuyện.”

      “Chuyện tài chính thành vấn đề, hoàn toàn có thể giải quyết được.” Từ Ánh Kiều nhanh chóng suy nghĩ, “Vấn đề chính là cần người làm, xem tình hình trước mắt ít cũng phải ba tháng, ai được?”

      thể gióng trống khua chiêng tìm người ngoài giúp đỡ, dù sao “trà lư” cũng là hạng mục hợp tác ba bên. tại nhà họ Từ có hai phần, tính thành tập đoàn để đấu với Giang Lạc, họ và Giang Lạc ra bên ngoài nhưng đối phương làm gì đại khái đều hiểu. cạnh tranh ngầm nho ảnh hưởng đến tình nghĩa kề vai sát cánh chiến đấu, nhưng nếu tin tức bị lộ ra ngoài, người ngoài cuộc đoán là cục diện hợp tác ba bên bị phá bỏ, như vậy Giang Lạc xuống khỏi vũ đài được.

      Phải là người nhà mới được.

      Nhìn xung quanh, “người nhà” cũng chỉ là bốn người bọn họ. Từ Ánh Kiều được nuông chiều từ bé như đại tiểu thư, thời gian này lại lại ở “trà lư” là cực hạn chịu khổ của rồi, nếu bắt xuống vùng nông thôn hiển nhiên là khả thi, cẩn thận còn khiến đại đổ bể như chơi.

      Còn Đoàn Vũ Phi năm có đến hai phần ba thời gian phải nước ngoài, đương nhiên thể vì dự án của “trà lư” mà đình công ba tháng được.

      Từ Trạm càng thể. Tuy rằng vẫn chưa chính thức nắm quyền cao nhất, nhưng là ngôi sao mai của nhà họ Từ, mấy việc trong tay thể dễ dàng giao cho người khác được, nếu tùy tiện bỏ dở công việc tại để chạy ra ngoài trong thời gian dài như vậy, e là dưới nhà họ Từ loạn cả lên.

      Hiển nhiên, ngoài Diệp Thái Vi ra, có người thích hợp hơn.

      “Để em cho.” Diệp Thái Vi hề đắn đo, liền chủ động đề nghị.

      Từ Trạm đâu thể để xa mình những ba tháng, lập tức bác bỏ: “Em đừng làm loạn lên, để nghĩ cách.”

      “Lấy đâu ra biện pháp tốt hơn chứ, em là lựa chọn ok nhất.” Diệp Thái Vi quyết định.

      Từ Ánh Kiều và Đoàn Vũ Phi có thể hiểu được tâm trạng của Từ Trạm, nhưng Diệp Thái Vi cũng đúng, quả là lựa chọn thích hợp nhất.

      Trong tình thế khó xử, mọi người đều biết nên quyết định thế nào.

      Cuối cùng, Từ Ánh Kiều đành : “Hai người…cứ trao đổi nhé. Hai bọn em trước, có quyết định báo tiếng.”

      ***

      Sau khi Từ Ánh Kiều và Đoàn Vũ Phi , chỉ còn lại Từ Trạm và Diệp Thái Vi vẫn nhìn nhau chằm chằm.

      được, cần thương lượng gì hết.” Cuối cùng, vẫn là Từ Trạm thiếu kiên nhẫn.

      Đùa cái gì đấy? trong giai đoạn lửa bùng bùng đấy nhé! Mấy ngày xa nhau mà khó chịu rồi, ba tháng ư? bằng bảo chết !

      Diệp Thái Vi giữ chặt tay , nhàng lay lay: “Có thể nghe lý do em muốn trước ?”

      , em , cũng cho em !

      Từ Trạm bực bội kéo ngồi lên đùi mình, siết chặt vòng tay lại.

      Diệp Thái Vi cười, cúi đầu, tầm mắt dừng cúc áo thứ hai của .

      “Mấy ngày nay em nghĩ, nếu em làm chuyện gì đó có ý nghĩa, mãi mãi dám đứng trước mặt bố mẹ . Em muốn nghiệp lẫy lừng gì cả, chỉ muốn chuẩn bị nhiều hơn chút, để có thể đối mặt với cân nhắc của họ.”

      Sắc mặt Từ Trạm có vẻ vui, trừng mắt nhìn , giọng điệu cứng nhắc: “Sao em biết họ nhất định hài lòng với em? cảm thấy rất tốt rồi, cần làm thêm chuyện gì nữa.”

      là vậy, nhưng ra cũng thái độ của bố mẹ với chuyện này, có điều, quyết định để họ làm rào cản mà thôi.

      “Em tin là dù họ hài lòng với em cũng để em chịu ấm ức.” Diệp Thái Vi quàng tay qua cổ , gối đầu lên vai cọ tới cọ lui, “Nhưng mà em thể ỷ lại vào hết mà làm gì cả, em muốn khiến cho bố mẹ thấy ngay cả thành ý cơ bản em cũng có.”

      mong Từ Trạm bị khó xử. Trận này đánh được, chẳng ngại mình chỉ có thể làm được chút việc bé , ít ra cũng cho họ biết, người bắt cóc con trai họ dù phải là người ưu tú nhất, nhưng có thành ý nhất.

      sau, chuyện này để sau nốt, cục diện nào đối với cũng đều là tiến được lùi được, sợ phải đối mặt với họ.”

      nghĩ xem, mọi chuyện cơ bản là ổn rồi, em chỉ cần làm theo thôi, vất vả gì cả. Nếu thành công, em đến gặp bố mẹ mà chẳng phải lo nghĩ gì. Nếu họ muốn nhìn thấy vợ có thể hỗ trợ , vậy đó chính là chiến tích của em. Nếu họ hy vọng đứng cạnh vợ động lòng người, vậy dễ rồi, dù sao em cũng vốn là đứa ham ăn lười làm, đợi đến ngày được nuôi cũng chẳng thấy áp lực.”

      Dáng vẻ như giảng đạo lý của , cả ánh mắt đầy vẻ kiên định, khiến Từ Trạm biết phải gì mới có thể dẹp được suy nghĩ đó trong đầu .

      Thấy vẫn còn chưa đồng ý, Diệp Thái Vi híp mắt, rất có đạo đức mà giở mỹ nhân kế.

      Ngón tay mảnh khảnh xoay xoay quanh cúc áo của , vòng rồi lại vòng, như gợn sóng lăn tăn mặt hồ.

      “À, trước tiên phải cái này , ba tháng em , tuyệt đối được có hành vi phạm tội nào đâu nhé.” Ví dụ như chuyện hồng hạnh vượt tường ấy. “Bằng , chậc chậc…”

      “Em cứ tự quyết định xong rồi sao?” Thấy vô cùng thoải mái với ba tháng chia cách, Từ Trạm hận thể cắn chết , “Chậc chậc là cái quỷ gì?”

      Ngón tay vờn quanh chiếc cúc áo bỗng hung hãn giật phăng nó xuống.

      “Nghe , chiếc cúc áo thứ hai là gần trái tim nhất, giờ, trái tim trong tay em.” Chiếc cúc áo sẫm màu nằm trong tay Diệp Thái Vi, càng khiến vẻ mặt nghiêm nghị của thẫm hơn. Còn lại mang vẻ hồn nhiên xen lẫn với quyến rũ ma mị, “Chậc chậc nghĩa là, nếu có ai đấy phạm tội, em tàn bạo xé người đó thành trăm mảnh.”

      “Mỹ nhân kế ư, đều …” Từ Trạm biết mình có cách nào ngăn cản quyết tâm đến cố chấp của , chỉ có thể ngã vào mê hoặc của , hung hãn đẩy xuống sô pha.

      Diệp Thái Vi cười, chủ động hôn lên môi .

      muốn bên lâu, vì vậy nhất định phải thận trọng.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 40:


      [​IMG]

      Bất kể thế nào, việc Diệp Thái Vi đột ngột , nguyên tắc cũng cần báo cho ông chủ Giang Lạc để xin nghỉ phép. Có điều, mãi đến trước lúc lên máy bay, vẫn chưa nghĩ ra lý do thích hợp, cuối cùng đành phải giao nhiệm vụ cho Từ Trạm.

      Bởi vì phải xa Diệp Thái Vi khiến Từ Trạm có chút khó chịu nên tìm Giang Lạc để chuyện này, mà đợi đến khi hai người chạm mặt ở bữa tiệc tại nhà họ Hà mới bâng quơ ra. giải thích nhiều, chỉ là Diệp Thái Vi chơi.

      Đương nhiên Giang Lạc biết phải là Diệp Thái Vi chơi, có điều ta cũng chẳng lỗ mãng ra khiến cho đôi bên cùng bối rối, mà chỉ pha trò luyên thuyên: “Diệp Tiểu Vi đâu chơi đấy? Nghỉ lâu như vậy mà chịu tự xin nghỉ, đúng là để tôi vào mắt mà.”

      “Sao phải để ông vào mắt?” Điền Văn liếc ta cái, cầm ly rượu khay của người phục vụ vừa ngang qua, “Nếu trong mắt ấy có ông chắc chắn Từ Trạm liều mạng với ông luôn.”

      Từ Trạm vô cùng tán thành, đầu gật gù, “Tôi ra chào mấy người lớn, các ông có ?”

      Điền Văn phất tay vẻ thứ lỗi cho kẻ bất tài: “Ba ly tôi còn khó mà qua nổi, ngộ nhỡ làm loạn lên khó coi lắm.”

      Vì chuyện bị ép đính hôn, gần đây Điền Văn luôn xung đột với bố, cẩn thận lửa đạn lại văng khắp nơi.

      Giang Lạc vỗ vỗ vai ta, tỏ vẻ tiếc rèn sắt thành thép, rồi ngồi xuống góc sáng sủa sô pha: “Nếu ông sớm có ý thức phản kháng thế này chẳng bị rơi vào cảnh trâu bắt chó cày.”

      “Phản nghịch sau tuổi dậy .” Từ Trạm cười , thấy Giang Lạc cũng có ý định chẳng thêm nữa, thẳng ra phía mấy người lớn tuổi.

      Giang Lạc nhàn rỗi có việc gì làm bèn tiếp tục chọc ngoáy Điền Văn: “Lời của Từ huynh phát trúng đích luôn.”

      Điền Văn ngồi xuống cạnh Giang Lạc, tức giận : “Đúng đúng đúng, ông đây dậy muộn, được sao?”

      Hai người tán gẫu những chuyện thiếu dinh dưỡng lúc thấy đám thiếu gia tiến lại gần.

      “Giang thiếu, Mạnh công tử, chơi ?” người hồ hởi .

      Giang Lạc và Điền Văn liếc nhau, hứng thú vô cùng: “Mở xới hả?”

      “Đương nhiên rồi, thanh niên có thế giới của thanh niên, bọn tôi phải đeo mặt nạ trước mặt mấy ông già cả tối rồi, giờ thích là phải nhích ngay.”

      Hai người cùng gật đầu, đồng loạt đứng dậy.

      Giang Lạc nhìn thấy gương mặt mới trong số họ, khóe miệng lập tức nở nụ cười vô cùng đào hoa: “Ấy, hôm nay có bạn mới gia nhập này.”

      “À phải rồi, quên giới thiệu với các ông. Đây là tiểu thư của nhà họ Hàn, mới về Thượng Hải…”

      “Tuy mới lần đầu chính thức gặp mặt, nhưng mà nghe tên nhiều rồi.” Giang Lạc đợi đối phương giới thiệu xong liền cười tươi rói, đưa tay phải ra, “Hàn tiểu thư, nghe danh lâu.”

      Lần trước gặp bố mẹ Từ Trạm ở Nguyệt Cư, Giang Lạc chạm mặt với ấy lần, sau này giám đốc Hàn dẫn ấy đến chào hỏi bố Giang Lạc ta có mặt, nhưng cũng nghe bố nhắc tới. Bố Giang Lạc đánh giá rất cao tiểu thư họ Hàn này, cho nên lời này của Giang Lạc hề khách sáo chút nào.

      Hàn đưa tay ra, mỉm cười, đầu mày khóe mắt đầy vẻ quyến rũ: “Đều là người trẻ tuổi cả, phải mấy lời khách sáo làm gì.”

      “Cá nhân tôi thích nhất những thẳng thắn.” Giang Lạc cười to, thấy Từ Trạm chuyện với mấy ông già có vẻ rất vui, vì thế định chờ , “Mọi người trước , tôi với Mạnh công tử gọi Hà Thiên Lam.”

      Hôm nay Hà thị mở tiệc mừng khánh thành trung tâm thương mại mới, Hà Thiên Lam là người quản lý cao nhất của Hà thị, đương nhiên phải trở thành nhân vật chính rồi.

      xong, Giang Lạc và Điền Văn cáo từ, xuống tầng dưới tập hợp với mọi người.

      Lúc lên xe, Điền Văn gọi điện thông báo cho Từ Trạm: “Đổi địa điểm sang Tục Than nhé, xong việc tự đến.” Báo xong địa điểm, ta ngắt điện thoại rồi lái xe .

      ***

      Lúc Từ Trạm vào phòng, bầu khí bên trong vô cùng nóng rồi.

      Vài người tiến lại chào hỏi, Từ Trạm đáp lại với thái độ phù hợp, tiện tay lấy ly rượu rồi ngồi xuống góc sáng trong phòng.

      Ánh đèn trong phòng hơi mờ, Từ Trạm ngồi xuống mới phát ra chỗ đó cũng có người.

      Hàn.” Từ Trạm nâng ly.

      Hàn nhoẻn miệng cười, phóng khoáng nâng ly đáp lại: “Lại gặp rồi.”

      Mười chỗ đến chín chỗ để lại bước chân, Giang Lạc lao đến, suýt chút nữa hất đổ ly rượu trong tay Từ Trạm: “Đến muộn tự phạt .”

      Mọi người nhất trí, cùng phụ họa theo: “Đúng, tự phạt !”

      Hàn gì, nụ cười tươi tắn như thể có ý nối giáo cho giặc.

      Từ Trạm cảm thấy nên cò kè tranh luận làm gì, nâng ly hơi cạn sạch rồi khách sáo cười: “Tửu lượng tốt, có thành ý đến là được rồi chứ nhỉ?”

      Tửu lượng của tốt là chuyện mọi người đều biết, vì thế ai ép cả mà tiếp tục cuộc vui của mình.

      Điền Văn lân la đến góc đó, cảm thán cách vô vị: “Nếu Diệp Tiểu Vi ở đây tốt biết mấy, tửu lượng của ấy hoàn toàn có thể kiêu ngạo xưng hùng.”

      “Diệp Tiểu Vi là ai?” Hàn nghi hoặc hỏi.

      của cậu ta.” Điền Văn chỉ vào Từ Trạm, “ gặp rồi đấy, lần trước ở Nguyệt Cư ấy.”

      Giang Lạc đưa mắt quan sát Hàn, lên tiếng.

      Thần sắc vẫn bình thường, ấy gật đầu rồi cười: “ đó thoạt nhìn có vẻ là người hướng nội.”

      ấy và Diệp Thái Vi chỉ tình cờ gặp nhau lần. Trong ấn tượng ít ỏi của ấy, kia có vẻ rất căng thẳng, rất hoảng sợ, tuy rằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rụt rè.

      Nhắc đến Diệp Thái Vi, biểu cảm của Từ Trạm sinh động hơn hẳn: “Hướng nội? Đây là đánh giá kỳ quặc nhất về ấy mà tôi từng nghe.”

      “Ai chả có nhiều mặt khác nhau.” Rốt cuộc Giang Lạc cũng mở miệng tranh luận, “Có lẽ Hàn đây vừa hay thấy được khía cạnh sâu kín của Diệp Tiểu Vi.”

      Có người gào lên đòi hát cùng Hàn, ấy quả nhiên là người biết giao tiếp, nhã nhặn đứng dậy bước đến đó.

      Nhìn theo bóng dáng Hàn, Điền Văn nhịn lâu rồi cuối cùng vẫn ra nghi vấn cần được giải đáp: “Từ Trạm, hỏi ông chuyện này nhé.”

      “Gì?” Từ Trạm quay đầu nhìn ta.

      “Có phải nhà ông định tác hợp cho ông cả ấy ?” Điền Văn hất cằm về phía Hàn.

      Từ Trạm sửng sốt chút, “Tin tức ở đâu ra đấy? Đừng có linh tinh.”

      “Loại suy luận này là vô lý.” Người đầy hơi rượu, Giang Lạc sà vào giữa bọn họ, thanh cực lớn trong phòng khiến ta cũng chẳng cần giọng, “Bố ấy đưa ấy đến chào hỏi mấy nhà liền đúng ? Nhưng mà chỉ mỗi bố mẹ ông là ra mặt tiếp đãi, quá ràng .”

      “Đúng, chính là ý đấy.” Suy luận của Điền Văn cũng dựa vào điểm ấy mà ra.

      Từ Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, “Thời gian gần đây mẹ tôi vẫn cùng bố tôi mà.”

      Hai ông bà gặp Hàn nhiều ngày như vậy rồi, nếu có tâm tư gì chắc chắn chẳng im lặng như bây giờ, vì thế Từ Trạm dám khẳng định suy luận của hai ông bạn là sai.

      “Đừng xem thường ấy, có khi việc ấy sắp làm khiến các ông khiếp hãi đấy.” Tuy rằng Từ Trạm qua lại với Hàn, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác ấy phải là bình hoa, “Các ông tiếp xúc với người ta cả buổi tối mà nhìn ra điều gì à?”

      Điền Văn mờ mịt lắc đầu: “Nhìn ra chứ… ấy rất đẹp.”

      “Giỏi!” Giang Lạc được Từ Trạm nhắc nhở, trong suy nghĩ hỗn loạn dường như lại nảy sinh ra ý nào đó, “ cũng phải, cách ấy giao thiệp rất lạ!”

      bài hát kết thúc, Hàn quay lại cầm ly của mình, vừa nghe thấy câu đó liền nâng ly lên, thuận miệng hỏi: “ tôi sao?”

      “Ừ.” Điền Văn bất giác gật đầu.

      “À, tôi có thể giải thích.” ấy dựa lưng vào tường, khẽ lắc cái ly trong tay, thản nhiên cười, “Tại mới trở về lâu, mọi chuyện đều biết , cho nên chỉ có thể theo bố đến chào hỏi các chú các bác. Nhưng thế giới này chung quy thuộc về chúng ta, tôi phải có các mối quan hệ của tôi mới có thể làm được việc chứ. Cho nên, chuyện này rất dễ hiểu, kỳ lạ chút nào!”

      thẳng thắn của ấy khiến người khác vài kính nể vài phần.

      Hàn quả nhiên phải là bình hoa.” Giang Lạc hì hì gật đầu, như tán thưởng, lại như là coi lời .

      Từ Trạm hơi bồn chồn, liền đứng dậy: “Mọi người tiếp tục , tôi về trước đây.”

      “Sớm thế về làm gì? Diệp Tiểu Vi có nhà, hay là bị ấy giám sát?” Đáng tiếc, lời khiêu khích của Giang Lạc giữ chân Từ Trạm được.

      ước gì được giám sát.

      nàng kia chỉ gọi cuộc điện thoại báo tin bình an vào lúc chiều, sau đó hoàn toàn có động tĩnh gì.

      Phải gọi cú điện thoại nhắc nhở đừng có mà vui quên cả trời đất mới được.

      Tạm biệt mọi người xong, Từ Trạm mình ra ven đường. Cậu tài xế Tiểu Ngô lập tức lái xe đến trước mặt .

      Tiểu Ngô hỏi chuyện “hôm nay về bên kia” vô tình khiến Từ Trạm bực bội.

      rầu rĩ đáp câu: “Về Đông Sơn.”

      Sau đó lấy di động ra, bấm số của Diệp Thái Vi.

      “Số máy quý khách vừa gọi liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

      Mười cuộc điện thoại liên tiếp, lại chỉ có giọng nữ máy móc lặp lặp lại đến sốt ruột. Từ Trạm đành thôi, tựa lưng vào ghế chợp mắt.

      lát sau, điện thoại đổ chuông, là số máy lạ.

      “A lô?” Do dự trả lời.

      “Em đây, em đây.” Giọng Diệp Thái Vi rất thấp, “Vừa nãy gọi cho mà máy bận.”

      Từ Trạm bật cười: “Tại vì vừa gọi cho em.”

      “Ừm, di động em hết pin, vội quá nên quên mang sạc.” Giọng điệu rất ổn, có chút hoài nghi hay bất an, “Báo cáo chút nhé, em ở chỗ Cao Vận, mai chính thức bắt đầu rồi, nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi có thể rút ngắn nửa thời gian.”

      Nghe xong lời này, tâm tình Từ Trạm tốt lên rất nhiều: “Vừa rồi còn nghĩ, em vui quá nên quên hết cả trời đất rồi…”

      đâu. Máy bay vừa cất cánh là em bắt đầu nhớ rồi.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 41:


      [​IMG]


      Sao lại có thể nghĩ “vui đến quên cả trời đất” chứ?

      Đúng vậy, nơi này sơn thủy hữu tình, trời xanh gợn mây, tình người ấm áp, đôn hậu hiền hòa.

      Nhưng mà, Từ Trạm, nếu , nơi này dù có tốt cũng đâu có nghĩa gì với em.

      ra, hối hận rồi.” Giọng của Từ Trạm chứa vẻ ảo não, cúi đầu : “ nên để em cách xa như vậy.”

      Nỗi nhớ nhung rất khủng khiếp, còn chưa xa nhau đến hai mươi tư giờ, có dấu hiệu luống cuống rồi.

      Diệp Thái Vi hạ giọng, cất tiếng cười trấn an : “Nhưng mà chuyến này em mãi mãi thể đứng thẳng lưng trước mặt bố mẹ được, cũng cách nào đối mặt với người khác.”

      làm rất nhiều vì , còn lại cứ ngây thơ chờ hoa tự nở, chờ hạnh phúc nghiễm nhiên rơi từ trời xuống.

      ai làm mà lại được hưởng cả.

      công mà hưởng lộc, ăn ngon, ngủ yên.

      “Em cần đối mặt với ai hết, ai cố ý gây gọi người đó đến tìm , cứ để chiều, thế nào?” Giọng điệu của Từ Trạm kiêu ngạo như ông vua vậy.

      Diệp Thái Vi mỉm cười, ánh mắt đong đầy nỗi ngọt ngào: “Chắc là uống ít nhỉ?”

      Người này mỗi lần uống nhiều là lại vô cùng kiêu ngạo, như thể nhân cơ hội này để giải phóng những mặt bình thường vẫn hay phải khống chế.

      “Ai bảo em xa thế làm gì, có em đỡ rượu, bọn họ bắt nạt .” ra hôm nay Từ Trạm uống nhiều, cho dù tửu lượng kém cũng đến nỗi say, có điều tâm trạng buồn bực, nhân cơ hội làm nũng mà thôi.

      “Ai da, đáng thương quá, nựng cái nào.” Ngồi dưới ngọn đèn nhạt trong căn phòng khách đơn sơ, Diệp Thái Vi cúi đầu cười ra tiếng, sợ đánh thức Cao Vận ngủ, dừng lại đúng lúc: “Nhớ kĩ tên của kẻ bắt nạt , chờ em về, em xử lý cho . Bây giờ ngủ sớm .”

      .”

      “Sao lại giở tính thiếu gia rồi? ràng là bình thường ngủ cũng cần dỗ mà.” Diệp Thái Vi nhịn cười vô cùng khổ sở.

      “Bình thường cần dỗ vì được ngủ cùng em…” Có phúc lợi đương nhiên là phải tích cực chủ động rồi.

      Diệp Thái Vi nổ tung trong nháy mắt, may là bên cạnh có ai, bằng chắc chắn phải dùng chậu nước để dập lửa.

      , muốn làm gì?”

      “Em đoán xem.”

      Diệp Thái Vi áp mu bàn tay lên má cho đỡ nóng, bất đắc dĩ : “Đừng nghịch nhá, em nhịn cũng khổ sở lắm…”

      Phía bên kia điện thoại, hình như Từ Trạm bị nghẹn, lúc lâu sau mới : “Thế này có tính là cùng gặp khó khăn ?”

      Cuối cùng Diệp Thái Vi cũng nhịn được nữa, cưới phá lên: “Được rồi, được rồi, đùa nữa, em dùng máy báy riêng của nhà Cao Vận, nhưng đợi em đánh thức người ta .”

      sợ tiếp tục với cuộc trò chuyện trong sáng biến thành cuộc điện thoại SE tình* mất.

      *Từ “sắc” trong “sắc tình” viết phiên là [se]

      cầu.”

      nghe xem.” Diệp Thái Vi nghiêm mặt, bất đắc dĩ tỏ vẻ khinh thường.

      Tốt nhất phải là cầu quá đáng, còn phải ở đây rất lâu đấy.

      “Diệp Tiểu Vi, em còn nợ lời thổ lộ.”

      Giọng của Từ Trạm có vẻ ngang bướng mà lại ấm ức.

      Hồi ức về cái đêm trước ngày hai người xác định quan hệ, vì cơn say, vô cùng mơ hồ. Tuy rằng Diệp Thái Vi đêm đó thổ lộ với , nhưng biết chắc được có phải là hay , bởi chút ấn tượng cũng có.

      Ngẫm lại ấm ức.

      Canh giữ nhiều năm như vậy, đợi chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đoạt được người ta về tay, việc nên làm hay nên làm đều làm cả, nhưng vẫn được nghe người ta nghiêm túc thổ lộ lấy câu.

      Ôm hận! cam lòng!

      Nụ cười của Diệp Thái Vi lan tới tận đuôi mắt, tiếc là cách điện thoại nhìn thấy, “Từ Trạm.”

      “Ơi?”

      Lời gọi rất nghiêm túc, dường như câu tiếp theo vô cùng quan trọng.

      Ở đầu kia điện thoại, Từ Trạm ngừng thở, hồi hộp chờ mong.

      ra em thổ lộ với tổng cộng hai lần rồi, còn vô cùng vô cùng nghiêm túc nữa…”

      Còn chưa xong bị Từ Trạm nóng nảy chặn ngang: “Chưa lần nào được nghe cả!”

      Diệp Thái Vi chờ rống lên xong mới thong thả tiếp câu trước: “Chuẩn bị rất lâu, luyện tập rất nhiều, đánh tiếc là, cả hai lần đều bị từ chối.”

      Đây đúng là án oan chết người mà.

      Từ Trạm bị đả kích gấp đôi “ thể nào! Lời đáp lại cũng chuẩn bị rất lâu rồi!”

      Nếu được nghe ràng lời thổ lộ của , sao có thể từ chối được? Từ lúc xác định mình thích , chuẩn bị tốt để đáp lại ba chữ kia rồi!

      Còn, còn tận hai lần? phải cả hai lần đều chọn lúc say rượu đấy chứ?

      “Thế có thể tiết lộ chút , đáp án chuẩn bị từ lâu là gì?” Diệp Thái Vi có chút tò mò.

      “Ba chữ.” Từ Trạm ra vẻ thần bí, “Em đoán xem.”

      “Đoán cái đầu ý.” Diệp Thái Vi cười, “Ba chữ của chắc chắn là, cũng thế”.

      đúng là quá hiểu mà.

      Từ Trạm thầm chột dạ, dám lên tiếng nữa.

      ấy đúng.

      ***

      Chiều hôm sau, con đường ra ruộng, Diệp Thái Vi đột nhiên dừng bước lại, nhìn thấy dãy trà trước mát, lập tức cười đến ngây ngô.

      Cao Vận trước dẫn đường, lúc quay đầu sang mới phát ra người bên cạnh đâu mất, ngoảnh đầu lại thấy Diệp Thái Vi đờ đẫn ngây ngẩn, nàng bước đến rồi trêu:

      “Này…có ý gì đây? chỗ này của chúng tôi rồi phải ?” Cao Vận sóng vai với , dùng bả vai nhàng huých cái.

      Diệp Thái Vi hoàn hồn, quay đầu sang cười với nàng: “Chỗ này đáng đấy.”

      “Nhưng mà đáng hơn cậu cũng ở lại đây, đúng ?” Cao Vận gật gù.

      “Bởi vì có kí ức trưởng thành ở đây, mọi buồn vui giận hờn đều liên quan gì đến mảnh đất tươi đẹp này, những hình ảnh trân quý trong trí nhớ đều ở đây. Nếu phải ở lại đây, tìm được thứ gì của mình cả.” Nghe Cao Vận về nơi trở thành “quê hương” mà lại như “nơi tha hương”, Diệp Thái Vi liền giải thích bằng giọng điệu trịnh trọng nhưng đầy tiếc nuối.

      “Nghe như là cậu nhớ ai ấy nhỉ?”

      “Chắc thế.” Diệp Thái Vi thần bí cười, xoay người tiếp về phía trước, “ thôi.”

      trân trọng quãng thời gian đó, là vì có chàng thanh niên kia.

      Cao Vận đuổi kịp theo , hưng phấn tán gẫu với : “Hình như mỗi thế hệ đều có cố chấp phổ biến đáng sợ, đa phần đều cảm thấy những kỉ niệm đẹp trong hồi ức là thể xâm phạm được.”

      “Đúng vậy, cho nên mọi người đều cố tìm cho được mấy món ăn vặt hồi bé, hoặc là mấy món đồ chơi trẻ con.” Công việc hôm nay tiến triển thuận lợi, coi như xuất quân đại thắng, ngay cả khi chuyện phiếm, Diệp Thái Vi cũng khống chế được giọng vui mừng.

      Đương nhiên phải vui rồi, vì mỗi ngày tiến triển nhiều thêm chút, lại càng gần Từ Trạm hơn.

      Cao Vận than thở: “Đúng vậy, lúc tìm kiếm những món ăn vặt hay đồ chơi, người ta cũng tìm người vô tình đánh mất, nhưng mà khi có được lại rồi thường cảm thấy có hương vị ngày xưa. Có điều, cuối cùng tớ cũng cảm thấy được, ra những thứ đó thay đổi, mà chỉ là do chúng ta trưởng thành, thái độ đối với những thứ đó còn giống trước nữa.”

      Có những thứ thay đổi, chỉ là thế xoay vần, cảnh còn người mất.

      Diệp Thái Vi trầm mặc, trong lòng cảm thấy may mắn.

      Có lẽ và Từ Trạm suýt chút nữa đánh mất nhau?

      May mắn là, khi lần nữa tìm lại được, họ vẫn chưa già, phần tình cảm đơn thuần mà bướng bỉnh vẫn ở yên đó.

      ***

      Vì thư ký của Từ Trạm chuẩn bị tốt giai đoạn đầu, nên Diệp Thái Vi cứ thế làm theo, công việc tiến triển vô cùng thuận lợi.

      Hơn tháng sau, thư ký của Từ Trạm đến tiếp nhận, nhanh chóng hình thành trụ sở.

      Buổi tối cùng ngày, sau khi ăn uống với chính quyền địa phương xong, Diệp Thái Vi về chỗ Cao Vận ngay, mà mình về trụ sở.

      Ở nông thôn, dù vào ban đêm cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, bầu trời giăng đầy sao như những đôi mắt mong ngày trở về.

      Diệp Thái Vi lẳng lặng đứng yên lâu, hồi tưởng lại quá khứ qua.

      Khi còn , hiểu được nóng bỏng và xúc động lúc thích người, hết lần hết lượt bị quấy nhiễu bởi muôn vàn tình huống.

      Tại mọi thời khắc chuyển ngoặt trong đời, vượt qua những thời gian khó khăn cách thoải mái nhờ bảo vệ của Từ Trạm.

      Cho nên mới sợ phải gặp bố mẹ đến vậy.

      Vì sợ hãi, vì bất an.

      Bởi vì đứa học vấn, nghề nghiệp, đến nỗi gần như thể tự lập sống yên ổn được, biết nên dùng bộ mặt nào để đến gặp bố mẹ , chẳng lẽ là cái mặt dày?

      Chẳng lẽ lại dùng cái vẻ lợn chết sợ nước sôi để với họ rằng: “Tuy cháu là đứa vô tích , nhưng cháu bắt cóc đứa con trai vĩ đại của các bác. Nếu hài lòng các bác cắn chết cháu .” ư?

      Chuyện đó chắc chắn là tự chuốc nhục vào thân.

      Cho nên muốn làm chút việc, sau đó với họ, “Tuy cháu tài giỏi, nhưng cháu có chân thành, có cố gắng nỗ lực kiên định, hy vọng các bác có thể cho phép cháu ở bên ấy.”.

      cho hồi ức tươi đẹp, vì vậy muốn cùng cố gắng dệt tương lai còn tươi đẹp hơn.

      Suy nghĩ lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng Diệp Thái Vi rơi lệ, lại mỉm cười như trút được gánh nặng.

      lấy di động ra, dưới ánh sáng của vầng trăng và ngọn đèn, chụp hình trụ sở trồng trà chìm trong bóng đêm rồi gửi cho Từ Trạm.

      Tin nhắn trả lời của Từ Trạm là: ?

      cười, viết hai chữ trả lời tin nhắn: Quà cưới.

      Lần này, Từ Trạm trả lời chậm hơn, lúc sau mới thấy.

      Cũng là tin nhắn ảnh, là bóng Từ Trạm đứng trước khung cửa sổ sát đất với nụ cười tươi tắn môi.

      Đúng vậy, tuy rằng nhìn gương mặt, nhưng tư thái của bóng hình đó lộ niềm vui sướng vô tận.

      Lại có tin nhắn nữa đến ngay sau, chỉ là hai chữ: Sính lễ.

      giao hết thảy của cho em, giao cho em.

      Mà em chỉ cần làm việc, đó là, cưới .

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 42:


      [​IMG]


      Dàn xếp công việc ổn thỏa, ngày Diệp Thái Vi trở về nhanh chóng được ấn định.

      Có điều, thời gian máy bay hạ cánh là mười giờ đêm, nhưng Giang Lạc lại nhiệt tình đánh trống khua chiêng đòi mở tiệc mà thiếu nhân vật chính.

      Thành phần tham gia bữa tiệc thiếu nhân vật chính hề đơn giản, hơn nửa là những người trạc tuổi họ trong giới, ngay cả Hàn tiểu thư mới nhập hội cũng có mặt.

      Đối với việc này, Từ Trạm có ý kiến, chỉ dặn họ náo loạn có chừng mực, lại làm nhỡ mất đêm trùng phùng của và Diệp Thái Vi.

      Bữa chính diễn ra sớm, lại vừa vào đầu hạ, ngày dài hơn hẳn, ăn xong mà vẫn thấy mặt trời. Thế nên, Giang Lạc lại hớn hở rủ cả đám uống rượu.

      “Mọi người chơi , tôi tính sổ sách.” Từ Trạm còn vội ra sân bay, bất đắc dĩ lắm mới đến đây với Giang Lạc và Điền Văn.

      Giang Lạc dùng cái mồm dẻo kẹo để dụ dỗ: “Ông phải đón làm gì, để em ông . Diệp Thái Vi dù gì vẫn là con , vừa xuống máy bay còn phải nghỉ lấy sức chứ. Con mà, vô cùng để ý chi tiết, chắc chắn ấy muốn đêm trùng phùng của hai người phải lãng mạn. Cái vẻ ông nhìn thấy gương mặt xám xịt của ấy, chưa chắc khiến ấy vui vẻ.”

      Tuy rằng Diệp Thái Vi có dạng gì nữa vẫn , nhưng Giang Lạc vậy lại khiến cảm thấy có lý, thầm trách mình quan tâm quá mà đủ tỉ mỉ.

      Thế nên, Từ Ánh Kiều nhận lệnh ra sân bay, những người còn lại uống rượu.

      ***

      “Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Điền Văn giữ Giang Lạc lại, hỏi ra điều nghi hoặc từ lâu.

      Điền Văn cảm thấy biểu của thằng nhãi Giang Lạc này rất khác thường, cứ như mưu đen tối nào đó. Từ Trạm “vui” đến choáng đầu, bị chuốc đến mức sắp mê mệt rồi, nhưng Điền Văn vẫn tỉnh táo, ta muốn biết rốt cuộc Giang Lạc muốn giở trò gì đây.

      Giang Lạc cười ranh mãnh, tránh khỏi chỗ ồn ào rồi ghé sát vào Điền Văn: “Ông xem đợt trước Từ Trạm bị Diệp Tiểu Vi hại thành ra cái dạng gì , đúng là quá uất ức mà. Chung quy vẫn là ông mãnh nỡ ra tay nặng với nàng thôi, em mình phải giúp ông kia xả giận trong phạm vi khả năng cho phép.”

      Liệu ta có là, ra ta muốn nhân cơ hội này để trả thù cái vụ năm đó, vì Diệp Thái Vi nên bị Từ Trạm đánh cho phun mật…à , là hộc máu ?

      Điền Văn vẫn hiểu ta định làm gì, chỉ có thể hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

      Giang Lạc cười thần bí: “Đừng uống say nhé, chờ xem kịch vui.”

      Đợi lát nữa có việc còn cần nhờ ta đồng lõa, à , hỗ trợ.

      xong, ta bỏ rơi Điền Văn để sang chỗ Hàn.

      Hàn nghi hoặc nhìn Giang Lạc ngồi xuống cạnh mình: “Giang thiếu, có gì chỉ giáo?”

      Hàn, mọi người đều là thanh niên cả, có việc này tôi định thẳng.” Nụ cười chân thành của Giang Lạc khiến người ta thầm sợ hãi.

      “Xin lắng nghe.” Hàn phải loại người ỡm ờ dài dòng.

      “Định nhờ hỗ trợ diễn xuất.”

      Chậc chậc, có mưu, có mưu, đúng là vô liêm sỉ.

      Thấp giọng hết kế hoạch của mình xong, Giang Lạc mỉm cười đợi Hàn trả lời.

      Hàn chối thẳng: “Tôi từ chối. Làm hại nhân duyên, chết được tử tế.”

      Giang Lạc thi triển món nghề miệng lưỡi xương lần hai: “ phải làm thế đâu, chỉ đùa hai người họ chút thôi mà. Thỉnh thoảng đương phải có bạn bè kích thích, con đường tình mới nhiều hương vị được. Bởi vì mục đích cuối cùng là vô cùng tốt đẹp, cho nên tuyệt đối phải là trò phá hoại nhân duyên, thậm chí còn là công đức vô biên ấy chứ, người đẹp!”

      “Tại sao lại tìm tôi?” Hàn cố nhịn , dựa vào giao tình của và Giang Lạc, đáng lý ra nên tìm nhờ loại chuyện này.

      “Việc này phải được, người đẹp ạ!” Đổi ai cũng hỏng việc hết, “ giờ mọi người đều cho rằng hai nhà Hàn – Từ định kết thông gia, cho nên tôi phải nhờ thân chinh độ tin tưởng mới cao.”

      “Xin lỗi, tôi thể làm chuyện này được.” Với đề nghị “não tàn” này của Giang Lạc, Hàn hề có ý định tham gia.

      Giang Lạc nhún vai, đứng dậy lấy hai ly rượu, đưa ly cho : “Vậy được rồi, mua bán cũng phải coi trọng đạo lý, coi như tôi chưa . Cạn nhé?”

      Hàn nhìn ta bằng vẻ sâu xa, nhận ly rượu rồi đưa lên môi.

      ***

      “Ông định làm gì? Đùa thế này hơi quá đấy.” Điền Văn ngồi sô pha, có chút bất an nhìn nam nữ vừa bị mình và Giang Lạc đưa lên giường trong khách sạn.

      Giang Lạc lui về sau hai bước, quan sát cẩn thận góc độ giữa hai người say mê mệt, lại điều chỉnh tư thế, vò cho chăn nệm lộn xộn, rồi mới phủi tay, quay đầu trả lời vấn đề của Điền Văn.

      “Có muốn xem dáng vẻ nổi cơn điên của Diệp Tiểu Vi ?” Giang Lạc giơ tay lên xem đồng hồ, cười sung sướng: “Được rồi, thời gian đếm ngược cho Diệp Tử Vi bắt gian bắt đầu, chuẩn bị lui .”

      “Á, tỉnh rồi à?” Điền Văn kinh ngạc nhìn người đẹp vừa chậm rãi ngồi dậy, bất giác tiến lên phía trước hai bước.

      Giang Lạc kinh hãi, quay đầu đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Hàn, khỏi thấp giọng kêu lên: “Ơ kìa! Sao lại thế được!”

      ràng trong ly rượu đó của ấy có bỏ thuốc, sao tỉnh lại nhanh như thế? Hay là mua phải thuốc giả rồi?

      “Người có chỉ số thông minh thấp như đời này nhiều lắm đâu, cho rằng tôi vừa khéo lại là trong số những kẻ ngốc ấy sao?” Hàn sửa lại quần áo, thong dong xuống giường.

      “Nếu tôi đề phòng mà rời mắt khỏi đồ uống, biết rơi vào bẫy của bao nhiêu lần rồi.”

      Giang Lạc có cảm giác như vừa trúng chưởng đau điếng người.

      Hàn tao nhã bước đến trước mặt ta, khoanh hai tay trước ngực, hơi cúi đầu, rồi đưa mắt nhìn ta: “ có biết tôi là ai ?”

      “Tôi biết là Đại tiểu thư của nhà họ Hàn.” Giang Lạc biết mình đuối lý, nhưng căn cứ vào đạo lý của kẻ thua, đành chột dạ đón nhận ánh mắt sắc lẹm của , “Tôi cũng tin chắc biết tôi là ai.”

      Ý là tuy ta giở trò hại người vô tôi, nhưng ta có chỗ dựa là việc nhà họ Hàn thể chọc vào nhà họ Giang là được rồi.

      “Tôi cảm thấy vô cùng tiếc cho tầm hiểu biết hữu hạn của , cho nên đành tốt bụng câu, quá ngây thơ, chàng trai ạ.” Hàn lạnh lùng cười, nhàng cởi chiếc khăn lụa cổ xuống, chậm rãi cuốn quanh bàn tay phải, “Chắc chắn biết, ba năm trước đây, trong bảng xếp hạng nữ quyền thủ ở Thượng Hải, có người đứng hạng nhất liên tiếp mười sáu tuần, kỉ lục này chưa ai phá vỡ được.”

      “Người có phong cách đấy, phải là đấy chứ?” Giang Lạc rùng mình, đột nhiên có dự cảm tốt.

      “Đúng là kém cỏi.” Hàn lễ phép khum tay hành lễ, rồi lập tức dùng tốc độ tia chớp giáng chưởng vào mặt Giang Lạc, đập nát vẻ chờ mong xuất kì tích mặt ta.

      Điền Văn trơ mắt nhìn Giang Lạc bị hạ KO, trong lòng vừa kinh hãi vừa kính phục…


      *KO = knock out

      Động tác quá tuyệt!

      Gọn gàng, lưu loát, tràn ngập sức mạnh mà lại lộ vẻ thô lỗ, kết hợp với gương mặt tao nhã, đây đúng là cú đánh mẫu được ghi trong sách giáo khoa!

      Lúc này, Hàn hoàn toàn ở trong trạng thái chiến đấu, bình tĩnh mà hung tàn tẩn Giang Lạc tiếp hiệp hai, rồi hiệp ba, tẩn vô cùng có chừng mực.

      nghĩ tôi chỉ là đại tiểu thư nhà họ Hàn thôi sao? nhầm rồi.” Đánh đến mức người ta rũ xác sô pha, Hàn mới dừng tay, dùng luôn bàn tay quấn khăn để lau mồ hôi trán, giọng điệu kiêu hùng, cả người toát ra vẻ dũng mãnh đầy áp lực, “Tôi đây là nữ quyền thủ số có thể đánh cho rụng hết răng, Hàn Như Hinh!”

      “Mỹ nhân, tôi sùng bái !” Điền Văn hoàn toàn bị thuyết phục, nhịn được lập tức hô to lên.

      Thế nên, Giang Lạc muốn Từ Trạm bị Diệp Thái Vi đánh ghen cuối cùng chính mình lại bị tẩn cho biết trời sáng hay tối luôn.

      Thời điểm Diệp Thái Vi vào tới phòng, lập tức nhìn thấy tình cảnh cực kỳ quái dị như vậy.

      Giang Lạc nằm sô pha nhúc nhích, vị tiểu thư của nhà họ Hàn ung dung khoanh tay đứng trước mặt ta.

      Điền Văn hẵng còn mở to mắt nhìn.

      Từ Trạm say bất tỉnh nhân nằm yên giường, đột nhiên trở mình, úp người xuống rồi tiếp tục ngủ.

      Diệp Thái Vi mơ hồ chào hỏi mọi người, ai đáp lại, vì thế đành yên lặng ngồi xuống cạnh giường.

      Giang Lạc rên hừ hừ, chống tay xuống sô pha định ngồi dậy.

      Nhưng ta vừa hơi nhổm dậy bị Hàn Như Hinh hung hãn đấm cho gục trở lại.

      Dường như bị đánh thức, Từ Trạm nặng nề mở mắt, lúc vừa nhìn thấy Diệp Thái Vi ngồi bên cạnh liền nở nụ cười đầy vẻ yên tâm.

      Diệp Thái Vi cười đáp lại , vội vàng đưa tay che mắt rồi dỗ như dỗ trẻ con: “ có gì, có gì, ngủ tiếp .”

      Tuy rằng biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác nhất định Giang Lạc làm chuyện động trời gì đó, nên mới có thể khiến Hàn vung tay như vậy.

      Nửa mặt bên trái của Giang Lạc gần như thành cái mặt lợn, rốt cuộc ta cũng nhịn được, hai tay ôm đầu rồi gào lên: “Tôi sai rồi, được chưa? Sao cái này để cho tôi yên là thế nào hả?”

      “Chỉ biết đánh vào mặt trái của tôi thôi, ngoài quyền phải ra, còn chiêu khác sao?”

      Hiển nhiên Hàn Như Hinh tiếp nhận lời hối lỗi thiếu thành ý này, “Tay trái của tôi có lực bằng tay phải, về sau nhất định phải tập luyện nhiều hơn.”

      “Bụp” – tiếng, lại quyền nữa, bây giờ là giáng thẳng xuống gáy Giang Lạc. Tiếng động quá lớn khiến Diệp Thái Vi và Điền Văn đều lo ta bị chấn thương não.

      “Con người tôi trước nay có thù tất báo, người ta đánh vào mặt trái của tôi, tôi nhất định giơ tay phải đánh cho đối phương thảm đến nỗi ngay cả mẹ ta cũng nhận ra.” Hàn Như Hinh tao nhã cười, ngăn lại Điền Văn có ý định ra can ngăn rồi trịnh trọng tuyên bố, “Giang Lạc, chuyện này yên được đâu.”

      Sau đó, Giang Lạc bị tha vào bệnh viện, còn Diệp Thái Vi còn chưa biết mô tê gì khóc ra nước mắt, chỉ biết nhìn Từ Trạm ngủ say giường.

      Tuy rằng biết Giang Lạc phạm phải lỗi gì, nhưng có thể cảm nhận ràng được tức giận và cú đánh vừa rồi của tiểu thư họ Hàn kia tuyệt đối phải vô cớ.

      Diệp Thái Vi nhìn ra bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nguyền rủa, có điều, ngờ, lời nguyền rủa của mình sau này lại trở thành .

      Đương nhiên là sau này.

      Hôm nay vốn là đêm trùng phùng tuyệt đẹp của Từ Trạm và Diệp Thái Vi, kết quả là nam nữ chính chẳng với nhau được gì, vô cùng khó chịu.

      tại, câu nguyền rủa hoàn chỉnh trong lòng Diệp Thái Vi là —

      Tên trời đánh Giang Lạc! Nguyền rủa cho bị Hàn mạnh mẽ kia đuổi giết đến tận chân trời góc biển luôn!!!

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 43:


      [​IMG]


      biết mình nằm mơ. Bởi đôi mắt nhìn về quá khứ, nhìn về năm mình mười bảy tuổi.

      Ánh trời chiều bao trùm cả thành phố, Diệp Thái Vi mười bảy tuổi lẻ loi đứng dưới bóng cây trước cổng khu vui chơi giải trí. Tán cây rộng che được ánh mặt trời gay gắt, nhưng cách nào ngăn được luồng nhiệt nóng nực phả lên từ mặt đất.

      Đừng khó chịu, gọi điện thoại .

      Gọi điện với ấy, mày đón sinh nhật , cho nên ngày hẹn là hôm nay.

      Trong mơ, đứng dưới gốc cây, rút di động ra mấy lần, do dự xem có nên ra lời mình ấp ủ mấy năm hay , nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại, phát ra được thanh gì, chỉ có thể sốt ruột chờ.

      tại biết nguyên nhân, cho nên có phán đoán như trước nữa. biết, năm đó Từ Trạm nghĩ hai người hẹn vào sinh nhật dương lịch của , chứ phải vì hối hận hay khinh thường mà thất hẹn.

      Nhưng, Diệp Thái Vi mười bảy tuổi biết.

      Vì thế mới sợ hãi, mới khổ sở, mới xấu hổ, mới uể oải.

      vẫn phát ra thanh gì, chỉ có thể nhìn.

      Nhìn khóe môi cong cong của Diệp Thái Vi mười bảy tuổi từ từ hạ xuống, nhìn hy vọng trong mắt Diệp Thái Vi mười bảy tuổi dần bị thay bằng nỗi bất an, nghi hoặc, nhìn Diệp Thái Vi mười bảy tuổi từng chút từng chút thất vọng đến đờ đẫn.

      Diệp Thái Vi mười bảy tuổi đứng bất động trước cổng khu vui chơi ngập tràn nắng ấm, bình tĩnh nhìn về phía trước, hai mắt lại thể nào tập trung được.

      nhớ mình đứng đó bao lâu, chỉ cảm thấy cả người mình như sắp bị nướng chín, vậy mà người ấy vẫn xuất .

      Khuôn mặt chút phấn trang điểm bị cái oi nóng nhuộm hồng, ánh mắt sáng ngời lặng lẽ trào lệ, lại lặng lẽ bị ánh mặt trời hong khô.

      có thể nghe được giọng trong lòng Diệp Thái Vi mười bảy tuổi.

      —— Từ Trạm… đến chứ? ấy đồng ý rồi mà.

      —— Nhưng, lúc định chính xác sinh nhật của mình, lại cho cơ hội . Thế nên, đó là lời từ chối cách uyển chuyển sao?

      cảm thấy bất lực với con người ở tuổi mười bảy của mình, cứ mãi chìm đắm trong nỗi ưu tư đó, muốn buông bỏ nhiều thứ, nhưng lại sợ vừa lỡ mất.

      Cổng khu vui chơi nhộn nhịp người qua lại, ra ra vào vào, nhiều người tan sở ngang qua, nhưng vẫn mãi có người chờ.

      Lúc đó sao lại bướng bỉnh, ngốc nghếch thế? ràng chỉ cần gọi điện là có thể thông suốt mọi chuyện, nhưng lại vì cố chấp trẻ con mà im lặng. Lại còn nghĩ, người mình thích nên tâm ý tương thông với mình, phải nhìn được mọi chi tiết.

      Đó là kiểu ăn khớp vô lý đến mức nào chứ.

      vừa bực mình vừa buồn cười thở dài hơi, trong lòng sinh ra nỗi muộn phiền chua chát.

      Cho dù là trong mơ, cũng thể nào thay đổi được chuyện xảy ra.

      Nếu Diệp Thái Vi mười bảy tuổi có thể thản nhiên ra lời đó, nhiều năm sau, câu chuyện giữa và Từ Trạm, liệu có khác ?

      Ít nhất, ít nhất tiếc nuối và u oán bí như vậy.

      ràng là rất thích người kia mà.

      Hao tổn tâm sức tiếp cận, thân quen như tằm ăn rỗi ngày qua ngày, cuối cùng dùng chút giảo hoạt nho để cược ván bài, được cố tình thả nên rốt cuộc cũng thăm dò được tâm ý của .

      Sau đó là luyện tập lời bày tỏ rất lâu.

      Mỉm cười với độ cong bao nhiêu mới là đẹp nhất và chân thành nhất, giọng điệu và vực phải khống chế ở tiết tấu và tần suất nào mới là động lòng người nhất, hai tay phối hợp thế nào với tạo thành tư thái dũng cảm và kiên định nhất.

      Tập luyện mình trước gương lâu.

      Từ Trạm, em thích .

      Chỉ là năm chữ ngắn gọn, nhưng vì chút trúc trắc nên thể với người thương nhất vào thời điểm đẹp nhất.

      của tại biết, tất cả đều là tự mình chuốc lấy, còn nhịn được tiếc nuối cho Diệp Thái Vi mười bảy tuổi.

      Tiếc nuối tại sao vào lúc tốt nhất lại thể đợi được chàng trai mình thương.

      ***

      Diệp Thái Vi bị ánh mặt trời ấm áp rọi mặt đánh thức.

      Vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt của Từ Trạm kề sát mình, nhìn thấy nỗi đau lòng, lo lắng trong mắt .

      Trong lúc ngủ mơ, giọt lệ thấm qua khóe mắt được ngón tay ấm áp của nhàng lau , xúc cảm dịu dàng lan từ khóe mắt tới tận con tim, lẳng lặng làm dịu gợn sóng chua chát trong lòng .

      Rất nhiều khi, ngay chính cũng biết tầm ảnh hưởng của mình đối với .

      “Gặp ác mộng à?” Thấy tỉnh lại, Từ Trạm mới khẽ nhích người.

      Diệp Thái Vi gì, chỉ nở nụ cười ngọt ngào, đưa tay ôm thắt lưng , chôn mặt trong lòng nhưng con thỏ cuối cùng cũng tìm được tổ ấm.

      , sau nhiều năm, rốt cuộc cũng xuất trước mặt em.

      Tuy rằng đến muộn, nhưng hề thất hẹn.

      Cám ơn .

      Từ Trạm bị ôm chặt, nhất thời biết nên làm gì, chỉ có thể vỗ vỗ vai như dỗ trẻ con, chậm rãi đỡ ngồi dậy dựa vào thành giường, cúi đầu nhìn : “Sao vậy?”

      Diệp Thái Vi nép trong lòng , lắc đầu rồi ngửa mặt lên: “Tối qua uống rượu.”

      Thấy cười, Từ Trạm thở phảo nhõm, cười với rồi ấm ức : “Bị chuốc đấy.”

      “Này, người ấm ức phải là em chứ?” Diệp Thái Vi liếc xéo cái, nhưng hề có vẻ buồn bực, “Em mệt mỏi trở về, mà lại nhìn thấy nằm giường với mỹ nữ…”

      Tên khốn Giang Lạc này!

      Bị như vậy, Từ Trạm mơ hồ nhớ lại tối qua kẻ đầu sỏ chuốc say mình là Giang Lạc. Tuy sau đó say mèm, biết chuyện gì cả, nhưng đến lúc này có thể mang máng đoán ra. Có điều, chỉ có thể nghiến răng hận mình làm thế nào lại để tên khốn đó đặt bẫy.

      “Này này này, oan quá cơ! chưa làm gì cả! biết gì hết!”

      Vẻ cuống cuồng muốn chứng tỏ mình trong sạch của khiến Diệp Thái Vi hẵng còn chưa thoát hẳn ra khỏi tâm trạng trong mơ nhịn được phải hôn cái lên môi .

      “Em biết rồi.”

      Nhìn Giang Lạc bị Hàn kia đánh thảm như vậy, dùng đầu gối nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Giang thiếu gia nhàm chán đến vô cùng vô tận, đủ rồi đấy.

      chủ động hiếm có của khiến Từ Trạm vô cùng mừng rỡ, ánh mắt và bộ phận nào đó dần thay đổi, “Thế nên, mới sáng sớm em thương nhung nhớ, là khen thưởng hả?”

      Diệp Thái Vi cười né tránh nụ hôn của , tay ôm lấy cánh tay , cùng mười ngón đan nhau, “, em muốn làm gì cả.”

      quen làm chuyện xấu hổ ở nơi phải nhà mình, cảm thấy địa điểm bất ổn, hơi là lạ.

      “Nhưng mà, cái gì cũng muốn làm.”

      Hơi thở của Từ Trạm bao phủ xung quanh. Vị bạc hà mát lạnh sau khi tắm và hơi thở nam tính quyện vào nhau, sau đó, đôi môi của bị bắt giữ cách chính xác, đường chạy trốn.

      Đầu lưỡi của bị cuốn , ngay cả hơi thở cũng bị đoạt mất.

      cuồng nhiệt trước nay chưa có khiến Diệp Thái Vi kiềm chế được, biết đây có phải là cái mà giang hồ gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn” hay . Dù sao cũng xác định, ngay cả lần đầu tiên của cũng cuồng nhiệt đến thế.

      Vui sướng tràn trề, hai linh hồn hòa lại chặt chẽ, vị mật ngọt ngào của dục vọng lan đến từng lỗ chân lông.

      Kết thúc nụ hôn, chặn lại, mơ hồ cười, giọng khàn khàn xin tha: “Chúng ta… chuyện lát nhé, được ?”

      phải định già mồm cãi láo, mà có rất nhiều chuyện muốn .

      Ví dụ như, tâm về những chuyện hai người từng trải qua, tâm về tương lai sắp tới.

      Giọng Từ Trạm nghèn nghẹt, hạ thấp như dỗ dành: “Được, gì nào…”

      Lời còn chưa ra khỏi miệng đôi môi lại lấn tới, lại là nụ hôn mãnh liệt như trước.

      Thế nên…

      cũng biết điều mình vốn muốn là cái quỷ gì.

      biết ai dựa vào lòng ai, biết ai đè lên ai, lại chẳng biết ai đẩy ngã ai trước.

      Từ Trạm.

      Cái tên này xuyên qua thời gian mấy năm của , qua quãng hồi ức mà quý trọng nhất.

      Khi hai chữ ngọt ngào đó ra khỏi tim , mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, như thể cùng nắm lấy toàn bộ thời gian.

      Thế mênh mông, chỉ có người này, chỉ có đôi tay này, là ở bên , giữ lại từng mảnh của thời gian.

      bất lực thở dốc, cảm nhận giọt mồ hôi và ấm áp sau hồi mãnh liệt, hàng loạt chi tiết cứ xẹt qua xẹt lại trong đầu .

      Nhiều năm trôi qua, luôn cho bảo vệ thầm lặng, nhẫn nại làm bạn, vào lúc nghĩ cũng dám nghĩ cho quyết tâm đến cùng, rồi cuối cùng xuất trước mặt .

      Ánh ban mai chiếu vào qua khung cửa sổ, nhuộm hồng hình ảnh từng bước thong thả trong kí ức .

      Nỗi tiếc nuối bí , mơ hồ về tương lai chưa biết ra sao, đều chầm chậm tan biến, trở nên còn quan trọng nữa.

      Sau đó, khóc, tầng tầng lớp lớp suy nghĩ tán loạn bao phủ mọi cảm giác, rốt cuộc chẳng nhớ nổi gì nữa.

      khi ngã vào cảnh ngọt ngào, điều duy nhất có thể xác định là ——

      Mặc kệ sau này gặp phải chuyện gì, mặc kệ sau này phải đối mặt với việc chi, chỉ cần buông tay phải sợ hãi, phải tự ti, càng cần hoang mang lo lắng.

      Bởi vì Từ Trạm và Diệp Thái Vi, vẫn mãi bên nhau.

      Vẫn, mãi bên nhau.

      ***

      Hoàn chính văn rồi đấy cả nhà ạ. Đây là cái bộ có kết lơ lửng nhất mình từng làm, hụt hẫng v~ chưởng luôn T_T

      Còn 1 ngoại truyện về Giang Lạc mình định ko làm nhưng thôi có 5 trang word nên mình cố. Mai hoàn bộ này luôn :3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :