1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau - Lục Xu (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29

      Tô Tử Duyệt trở lại nhà họ Tô, có thể cảm thấy ràng gần đây tâm tình ông nội rất tốt, có lẽ là trải qua đoạn thời gian khó khăn trước kia, cho dù tình hình công ty bây giờ cũng tốt hơn bao nhiêu, nhưng đến mức tuyệt vọng, khiến ông thấy được hi vọng lần nữa, vì vậy tất cả ý chí chiến đấu đều trở lại, mỗi ngày bận rộn rồi lại hưng phấn. Buổi tối Tô Tử Duyệt cùng ông Tô ăn cơm xong, cùng ông Tô ra ngoài dạo chút, bàn luận chút chuyện quan trọng lại thoải mái vô cùng. Tô Tử Duyệt thu thập ít chuyện cười thấy được internet thành thói quen, khi ở cùng ông liền kể cho ông những chuyện cười này, chọc cho ông cũng cười ngừng.

      thích nhìn ông nội cười, như vậy làm cho cảm thấy ấm áp trong lòng.

      đến mấy ngày nữa là sinh nhật 70 của ông Tô, vốn dĩ ông Tô thích tổ chức bữa tiệc sinh nhật này cách đặc biệt, nhưng lần này lại khác, mặt là tình trạng công ty nay, để cho người ta thấy tình trạng nhà họ Tô bây giờ, hơn nữa sinh nhật lần thứ 70, căn bản đây là lần sinh nhật đặc biệt, vì vậy ông Tô quyết định tổ chức tiệc rượu sinh nhật, như vậy cũng có thể làm cho mấy người đầu tư vẫn còn dao động kia biết, mặc dù công ty Tô thị bắt đầu xuống dốc, nhưng dù sao cũng là công ty lâu năm, vẫn kiên quyết cải tử hồi sanh, còn có nghị lực sinh tồn nữa.

      Vì tiệc rượu sinh nhật này, Tô Tử Duyệt cũng bận rộn, biết chuyện này giống bình thường, ông nội phải mượn chuyện này bày ra tư thái của mình, nếu như ngay cả bọn họ cũng có bộ dạng chật vật, công ty Tô thị là bị hủy trong chốc lát rồi. Tô Tử Duyệt quan tâm như thế, ông Tô nhìn thấy nhưng vẫn ngăn cản.

      Chỉ là ông Tô gặp Hướng Huy thỉnh thoảng cảm thán, "Tiểu Duyệt của ta rốt cuộc trưởng thành."

      Trong giọng có mấy phần thông tin, ngược lại phiền muộn lại nhiều hơn mấy phần.

      "Tiểu thư luôn rất hiểu chuyện."

      Ông Tô lại cười đến có mấy phần chua xót. Ông Tô thương cháu này đến mức hận thể đem tất cả những gì tốt đẹp đều mang đến trước mặt , mỗi khi ông Tô nhìn Tô Tử Duyệt, áy náy trong lòng lại khó có thể giải trừ, năm đó ông cố chấp quá mức, nếu để cho Tiểu Duyệt vừa sinh ra có ba, được bao lâu lại mất mẹ, nhiều năm trôi qua như vậy, ai đúng ai sai thể , ông chỉ biết cháu này chính là sinh mệnh của mình, có thể chính ông sống tốt, cũng thể để cho sống tốt.

      Cả đời này, luôn phải có người mình muốn bảo vệ, mới có thể có dũng khí tiếp tục kiên trì.

      Tiệc sinh nhật hôm nay, Tô Tử Duyệt cùng xuất tại bữa tiệc với ông Tô. Cách ăn mặc của dày đặc, phải trang điểm, mà là phục sức, để cho có vẻ cao cao tại thượng, hơn nữa cho phép kẻ khác khinh nhờn. Căn bản vốn xinh, dưới thủ pháp của thợ trang điểm, khí chất càng tốt hơn. xuất của cũng hấp dẫn ánh mắt của phần lớn những người có mặt ở đây, trong mắt ít người cũng thoáng qua tia kinh ngạc. lại chỉ kéo tay ông Tô, yên lặng đợi ở bên người ông Tô, tư thái cũng phô trương.

      Ông Tô vỗ vỗ tay , ý bảo có thể thoải mái hơn chút.

      Ông Tô tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, ít người còn chịu cho mặt mũi, huống chi phần lớn người trong đó vẫn còn xem thái độ thế nào, đều rất muốn biết, ông Tô có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này hay , chỉ là phần lớn số người xem trọng lắm, tuổi ông Tô lớn, người bình thường ở độ tuổi này cũng về hưu, nên giao thương trường cho lớp người trẻ tuổi rồi.

      Phần lớn người đến dự, hầu hết Tô Tử Duyệt đều nhận ra, chỉ lúc ông Tô bảo chào hỏi đều cười vui vẻ, ngọt ngào chào. Mà ông Tô vẻ mặt tươi cười chuyện với người khác, từ tham chính đến mắt xích lưu thông hàng hóa bị chậm, nhìn qua chủ khách đều vui mừng.

      bao lâu, Tô Tử Duyệt liền phát tinh thần ông nội chấn động, cũng nhìn sang hướng ông nhìn, Hạ Tông Vân đến, người khoác tay của Hạ Tông Vân là Hạ Ngữ Đình. cũng quên mất bao lâu mình chưa thấy Hạ Ngữ Đình rồi, vai diễn mà mình sắm vai trong cuộc đời rất quan trọng, loại vai diễn này giống với diễn sân khấu lắm, lại cứ vào vai nhân vật phụ, trọng điểm là mỗi lần ra sân khấu, cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc đời của .

      Tô Tử Duyệt cùng tiếp đón với ông nội.

      "Thế mà tổng giám đốc Hạ lại tự mình đến, làm cho người ta bất ngờ." Ông Tô hé mắt, nhìn hậu bối này đáy mắt hài lòng lắm, về phần Hạ Ngữ Đình bên cạnh Hạ Tông Vân, ông Tô lại chưa từng liếc mắt nhìn cái, dù là từ góc độ huyết thống mà , Hạ Ngữ Đình cũng coi là cháu của ông, nhưng ông Tô biết, đời này mình chỉ có cháu , chỉ có Tiểu Duyệt mới là thân nhân duy nhất của ông.

      "Sinh nhật 70 của chủ tịch Tô, sao tôi có thể tự thân trình diện chúc mừng chứ! Dù sao nhà họ Tô, nhà họ Hạ cạnh tranh nhiều năm, nhà họ Hạ có thể tới ngày hôm nay, còn phải cám ơn chủ tịch Tô hào phóng, nhường hơn nửa thị trường cho Hạ thị, sao tôi có thể tự mình bày tỏ lòng biết ơn với chủ tịch Tô chứ. Nhất định xin hãy nhận lấy cảm kích của tôi, nếu tôi khó an lòng." Hạ Tông Vân cười đến vô cùng vô hại, ra lại châm chọc như cây đao xuyên qua lòng người.

      "Lòng biết ơn của tổng giám đốc Hạ, tất nhiên ta nhận. Chỉ là làm trưởng bối, vẫn có thể chỉ điểm đôi lời cho hậu bối, sông có khúc người có lúc, cười đến cuối cùng mới là người thắng."

      " phải vậy sao? Ba mươi năm trước chủ tịch Tô là nhân vật phong vân cõi." Hạ Tông Vân bỏ nửa câu sau, tại, còn có bao nhiêu người để chủ tịch Tô ở trong mắt, cũng phải là sông có khúc người có lúc sao? Về phần người cười đến cuối cùng, ta cũng nhìn ra ông lão 70 tuổi còn có hơi sức tiếp tục tranh đoạt.

      Ông Tô vẫn cười , "Tổng giám đốc Hạ nhớ là tốt rồi, đừng quên, gừng càng già càng cay."

      "Trí nhớ tệ, đối với chuyện qua, còn nhớ hai." Sau khi Hạ Tông Vân nhìn bốn phía, cười đến chút để ý, "Mặc dù làm vãn bối nên ra ý kiến gì, chỉ là chủ tịch Tô, dùng số tiền lớn như vậy để tổ chức bữa tiệc sinh nhật, bằng bỏ khoản tiền này vào công ty,
      như vậy cũng có thể để người bên ngân hàng ít gọi điện thoại thúc dục mấy khoản tiền kia..."

      " Xem ra tình trạng kinh doanh của Hạ thị tốt, bữa tiệc sinh nhật như vây, cũng có thể là số tiền khổng lồ trong mắt tổng giám đốc Hạ" Ông Tô lạnh lùng hừ cười tiếng " Tổng giám đốc Hạ vẫn là suy nghĩ vãn hồi mức tiêu thụ như thế nào , ta cũng thể tiếp thêm được nữa..."

      Đầu ông Tô quay lại, liền mang theo Tô Tử Tuyệt rời .

      Hạ Tông Vân liếc mắt nhìn bóng lưng ông Tô " Toi xem ông còn có thể ngông cuồng đến khi nào , ngày nào , để cho ông khóc cũng thể khóc nổi"

      " Cậu đừng nóng giận, nên sa bẫy của ông ta, bây giờ người nhà họ Tông chỉ eo thể phô trương uy phong đầu lưỡi thôi" Hạ Ngữ Đinh ở bên cạch Hạ Tông Vân bình tĩnh mở miệng.

      " Cũng được qua thời gian ngắn, chỉ sợ uy phong đầu lưỡi của họ cũng phô trương nổi" xong liền cười đến mặt mày hài lòng.

      Hạ Ngữ Đinh cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

      Hạ Tông Vân thích cháu này cực kì, có năng lực, gặp chuyện còn có thể sợ hãi.

      Ông Tô cũng bị khiêu khích của Hạ Tông Vân ảnh hưởng, tiếp tục cũng người khác trò chuyện. Tô Tử Duyệt cũng cảm xúc trong lòng ông nội là gì. quay lại có thể thấy Hạ Ngữ Đình bên cạch Hạ Tông Vân cười đến mặt mày tự tin kiêu ngạo, nếu như ông nội biết năm đó từng bị nữ nhân này đoạt mất người , có lẽ giận đến thể đè nén

      Sau lát, Tô Tử Duyệt liền gặp được người quen, Dương Tử Hân và Lăng Diệc Cảnh cùng nhau đến. có thể cảm thấy rằng, ông nội rất khánh khí với Lăng Diệc Cảnh, loại khách khí này phải lấy lòng, mà là loại thưởng thức, xem ra ông vô cùng tán thành đối với năng lực của Lăng Diệc Cảnh, vì vậy mới để lộ ra ánh mắt tán thưởng như vậy.

      Chỉ gặp thoáng qua, Dương Tử Hân nhanh chóng bên tai tôi:" tôi cũng tới"

      nhìn hướng Dương Tử Hân cười cười, lúc này Dương Tử Hân giống vơi hành động tùy ý ngày đó, mà ngoan ngoãn cười cười bên cạch Lăng Diệc Cảnh, mười phần đại gia khuê tú. Tô Tử Duyệt thấy Dương Tử Hân như vậy, đột nhiên bật cười, người phụ nữ thông minh, luôn luôn biết có ở trường hợp khác nhau sắm vai thân phận khác nhau.

      Dương Tử Hân tiếp xúc Tô Tử Duyệt chưa được mấy lần, người phụ nữ có chút dối trá, hết lần này tới lần khác làm cho người ta ghét, đây chính là bản lĩnh, tựa như bạn biết người lừa gạt bạn, nhưng người này lại có thể làm cho bạn tức giận, nổi giận, ngược lại, lại đứng ở góc độ của người đó mà nghĩ, người đó bị ảnh hưởng bởi cái gì mới có thể tự gạt mình, đây chính là bản lĩnh, hơn nữa còn là bản lĩnh rất lớn.

      Người ngụy trang có hai loại, loại là giả, loại còn lại là dùng vỏ ngoài đặc biệt bảo vệ mình, Dương Tử Hân nghĩ Tô Tử Duyệt là loại thứ hai.

      Tô Tử Duyệt ngạc nhiên, Giang Dực mà tới loại trường hợp này, thực làm cho người ta ngoài ý muốn. Huống chi Giang Dực đến, đối với nhà họ Tô bọ họ chỉ có tốt chứ có xấu, bất kể là ở thời đại nào, đều tin tưởng cách dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát.

      Loại ý niệm này của vừa toát ra nhìn thấy Giang Dực.

      Bộ dạng mặc tây trang, giày da làm cho kinh ngạc là nét mặt bây giờ của , xa cách lại lạnh nhạt, lúc chuyện với người khác có vẻ khiêm tốn lễ độ, lại làm cho người ta có loại cảm giác bị áp bức vô hình. Người này nhìn qua xa lạ, hình như lại quá xa lạ, quen thuộc lại trở thành quen thuộc.

      Trước kia khi họ chưa qua lại nhiều, sau khi mấy câu liền tách ra.

      Lúc rời cùng ông nội, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Giang Dực cũng nhìn mình. e dè chút nào quan sát toàn thân , tựa hồ đánh giá trang phục hôm nay của , khỏi tức giận, lập tức quay đầu .

      Lại ở bên ông nội lát, mới mình có chút mệt mỏi , nghỉ ngơi lúc. Ông Tô liền để cho về, cũng cười, bảo ông chớ đuổi người, ông Tô bị bắt bí cũng có cách nào, chỉ có thể theo . Sau khi Tô Tử Duyệt thấy Hướng Huy tới đây cùng với ông, lúc này mới yên tâm dời .

      Giống như là có loại ăn ý, ra đại sảnh bao lâu, Giang Dực liền theo tới. Thấy bốn phía cũng có người, liền ôm lấy co từ phía sau.

      nghĩ tới như thế, sau khi thoáng sửng sốt, liền nhanh chóng khôi phục thần thái, " Từ tiểu nữ lập chí muốn làm trinh tiết liệt nữ, thề bảo vệ trong sạch của mình, muốn vũ nhục ta, bằng giết ta luôn "

      " Mỹ nhân như thế sao ta có thể xuống tây được ?" đặt cằm vai , ngừng thổi khí về phía tay .

      cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, hình như trong lòng cũng ngứa chút, toàn thân cũng tê tê dại dại.

      " Đừng làm rộn, bị người ta thấy là tốt" ổn định tâm trạng thoáng nhắc nhở .

      sâu kín thở dài, cũng khôi phục nghiêm chỉnh, tây đặt ở ngang hông dời đến miệng , " co chút nương tâm.., mấy hôm nay có nghĩ đến ?"

      " có"

      " Cũng biết, điện thoại cũng gọi cuộc "

      " phải cũng gọi điện thoại cho em?"

      " Chính là muốn biết em có chủ động gọi điện thoại cho ?"

      "..."

      được tự nhiên vô cùng.

      Rốt cuộc nới lỏng tay, cũng thở pháo nhõm, ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, lại ra lới đúng đắn như vậy, làm cho hoài nghi có phải là hay , chỉ là nghĩ lại lại muốn, có lẽ thỉnh thoảng lúc riêng tư chính là như thế, chỉ là do vấn đề thị giác, đại đa số người đến chỉ có thể nhìn thấy mặt thân sĩ có phong độ thôi.

      Ông Tô thấy Tô Tử Duyệt ở trong đại sảnh, vì vậy ra ngoài đại sảnh, bên này cũng có người, ông lại tiến lên phía trước, dưới gốc cây có đôi đứng. Ông Tô dừng bước, đứng ở đó nhìn lúc, lúc này mới nhìn Hướng Duy, " Trở về"

      Hướng Duy cũng liếc mắt nhìn bên kia rồi theo Tô lão rời .

      vị bạn học cũ của ông Tô cũng tham dự bữa tiệc này, chỉ là ông Tô nhắc tới Tô Tử Duyệt đối phương bày tỏ nhiều năm gặp cháu này của ông, lúc này ông Tô muốn mang Tô Tử Duyệt tới gặp bạn cũ, nhưng tìm được người.

      Tác giả có lời muốn :

      Lục lục: ý niệm ngu ngốc nhất của ngươi là gì?

      Tô Tử Duyệt: người cả đời chỉ người...

      Lục Lục: tại sao cái ý niệm này rất ngu ngốc.

      Tô Tử Duyệt: có điều này người biết, kể từ khi tác giả tin liền trở thành ngu ngốc...

      Lục Lục: thế nào nghe mà muốn ói...

      Giang Dực: rốt cuộc biết được bà xã ta bị người nào dạy hư rồi...
      Last edited by a moderator: 25/5/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30

      con đường khác, Hạ Ngữ Đình đứng ở đó, cách đó xa, cũng nhìn thấy đôi này, ánh sáng có chút tối, nhưng vẫn thấy đôi này rất ràng, thậm chí còn nhìn thấy bọn họ cười, lần đầu tiên trong đời, có chút tự trách mình, thị lực tốt như vậy làm cái gì?

      Tô Tử Duyệt và Giang Dực?

      Hạ Ngữ Đình nhàng thở ra hơi, Tô Tử Duyệt, cũng đáng có nụ cười vui vẻ vậy sao? Làm sao có thể xứng đáng để Giang Dực bên ?

      Giang Dực từ trường bữa tiệc rời , mới vừa ngồi vào xe của mình, có người gõ cửa sổ xe, hạ cửa sổ xe xuống, liền nhìn thấy Dương Tử Hân đứng ở bên ngoài. Dương Tử Hân cười với đặc biệt có thâm ý khác: "Tư vị đương vụng trộm như thế nào?"

      tâm Giang Dực đối với em này là bất đắc dĩ: "Cũng tệ lắm"

      Bộ dáng che dấu chút nào khiến Dương Tử Hân hơi thất vọng: "Được rồi, tiếp tục cố gắng!"

      lắc đầu cái, nghĩ tới cũng biết bọn họ thấy được bao nhiêu, vậy hẳn là cũng nhìn thấy cái gì, đại khái chính là nhìn thấy và Tô Tử Duyệt cùng ra ngoài, em này của còn thích việc tìm tòi nghiên cứu người khác. Khi chuẩn bị kéo cửa sổ xe lên Dương Tử Hân lập tức đưa tay cản trở, ánh mắt của khẽ nhìn lên, nhìn về phía vẻ mặt Dương Tử Hân trở nên nghiêm túc.

      "". Dương Tử Hân nhàng thở ra hơi, "Có phải là ấy hay ?"

      "Hả?"

      "Em phát em rất thích ấy, sợ bỏ ra tình cảm sau thành công dã tràng."

      tay nâng cằm lên hình như suy nghĩ chút: " Tỷ lệ này hẳn là rất ."

      biết ý tưởng trong lòng , lúc này Dương Tử Hân mới sáng sủa cười tiếng: ", cái này rất tốt, em thích, ít nhất tốt hơn so với bạn trước của ."

      Vẻ mặt dừng lại, Dương Tử Hân cũng biết mình sai, biết bắt đầu từ lúc nào, thể về kia trước mặt người khác G

      iang Dực gật đầu cái, lúc này mới lái xe rời .

      Nhưng Dương Tử Hân vẫn đứng tại chỗ, nhìn xe của rời , có cách nào che giấu chua xót gương mặt. Lăng Diệc Cảnh ngồi ở trong xe thấy vợ của mình vẫn tới, nhấn kèn hai tiếng nhưng vẫn có phản ứng, thể làm gì khác hơn là chấp nhận từ xe bước xuống, tới bên cạnh Dương Tử Hân: "Đây là thế nào? Bị của em dạy dỗ sao?"

      lắc đầu cái: "Chỉ là nghĩ đến chút chuyện vui."

      "Nếu là chuyện vui, vậy cũng đừng suy nghĩ."

      suy nghĩ chút, cảm thấy cũng đúng, chỉ là có chút chuyện ra thoải mái trong lòng: "Có lúc cảm thấy rất hổ thẹn với hai, trước kia ấy có người bạn , rất đẹp, rất có cá tính, đại khái thuộc loại hình mà nhiều nam sinh thích, hai em cũng rất thích ấy. Có thể có đoạn thời gian, em liên tục bị bệnh, hai luôn ở cùng với em, bạn tức giận, vì vậy gây gổ với ấy. .. .Hình như chính là từ đó về sau, bọn họ luôn gây gổ."

      Sau khi Lăng Diệc Cảnh nghe xong, cười cười:" liên quan gì đến em."

      "Hả?"

      "Hai người có ở chung chỗ hay , quan trọng nhất là bản thân bọn họ,về phần người khác, chẳng qua là chất xúc tác mà thôi."

      Lúc này mới khẽ thoải mái, theo chồng mình cùng lên xe.

      Hôm nay tâm tình ông Tô cũng tệ lắm, Tô Tử Duyệt khuyên bảo để cho ông về nghỉ ngơi sớm chút, thể quá muộn, dù sao tuổi ông lớn, hôm nay ông Tô rất dễ chuyện, mặc dù bữa tiệc kết thúc coi là sớm, nhưng cũng tuyệt đối muộn. Chỉ là sau khi ra khỏi đại sảnh, dặn dò tốt công việc sau này, Tô Tử Duyệt cảm thấy sắc mặt ông thay đổi ràng, thậm chí sau khi lên xe cũng với câu, dù chủ động mở miệng hỏi có phải ông quá mệt mỏi , ông cũng có đáp lại.

      Trở lại nhà họ Tô, Tô Tử Duyệt đỡ ông vào nhà, sau khi tiến vào, nhóm người hầu lập tức biết vâng lời tùy lúc chờ bọn họ phân phó. Ông kéo tay của ra, tự mình từng bước tới lầu hai, nhận ra cảm xúc đúng của ông, chỉ là hoàn toàn hiểu, cảm xúc bất thình lình của ông nội là vì sao.

      Là vì công ty sao? Tình huống bây giờ tốt? Cho nên ông cảm thấy lực bất tòngtâm?

      thấp thỏm ngồi xuống, ra cũng biết, với tính tình của Giang Dực, ra làm dư cái gì, nhiều nhất là mượn thân phận của mình, để cho người khác nhìn mặt mũi của mà xuống tay lưu tình thôi. cũng luôn luôn biết, ngườikia kia mà làm ra cái gì. .. .. thở dài sâu kín, có lẽ vẫn là ông cảm thấy buồn rầu !

      "Tiểu thư, lão gia gọi đến thư phòng." Người giúp việc cung kính truyền lời.

      sững sờ, sau khi đứng dậy vẫn còn có chút hiểu. lâu, chưa từng thư phòng của ông nội rồi, chỗ đó tràn đầy sách, chất chồng chồng lớp lớp, chỉ nhìn thấy thôi để cho cảm thấy nhức đầu, khi còn bé nghe lời ông liền nhốt ở thư phòng, có lẽ bản thân ông cũng ràng, có thiện cảm đối với thư phòng của mình. Thời điểm sau này, thư phòng liền trở thành nơi ông chuyện nghiêm túc, mà lần trước vào thư phòng, là cực kỳ lâu trước kia, hình như là sau khi thất tình trở về, căn bản ông và trò chuyện.
      Vì vậy, đối với hai chữa thư phong này, vẫn có tình cảm bình thường, loại cảm giác này giống như là nơi để Hoàng đế duyệt tấu chương, tràn ngập trang nghiêm cùng nghiêm cẩn.
      lên lầu hai, đứng ở ngài cửa thư phòng, gõ cửa, sau đó vào.
      "Ông" vào, thấy ông ngồi ở vị trí chủ phòng, vì vậy chuẩn bị tới ngồi đối diện với ông.
      "Lấy cái ghế ra" Đột nhiên ông Tô phân phó.
      Tô Tử Duyệt khẽ sửng sốt, nhưng vẫn nghe lời làm, đây là ông muốn cho ngồi xuống, thầm suy nghĩ ở trong lòng, làm chuyện gì khiến ông tức giận?
      Ông Tô khẽ liếc nhìn cái: " Qùy xuống cho ta"
      Tô Tử Duyệt khó có thể tin nhìn ông cái, nhưng cũng hỏi gì, vẫn cúi chân xuống, quỳ gối trước mặt ông.
      Sau khi quỳ gối, ông Tô cầm quyển sách xuống trước mặt mình, căn bản tính toán để ý đến . cũng giám hỏi vì sao, chỉ là im lặng quỳ xuống, biết đây là ông trừng phạt mình, nhất định là mình làm ra chuyện gì để ông bất mãn, thói quen của ông là như thế, đầu tiên là công kích nội tâm của bạn, trước để cho bạn vừa tự mình suy nghĩ lung tung vừa tự thông suốt, đợi lát nữa ông hỏi đối phương trả lời thành .
      Nửa gờ sau, ông Tô mới đặt sách xuống, nhìn Tô Tử Duyệt quỳ mặt đất: " Còn nhớ lời của ta sao?"

      ngẩn người nhìn ông, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
      "Ta rồi, cả đời này ta cần con dùng cuộc sống để trao đổi, ta có những lời này với con ?" xong ông Tô có chút kích động đứng dậy, ném sách trong tay qua chỗ , có lẽ vẫn nỡ, chỉ là ném sách vào bên cạch , tiếng vang nặn nề kia chỉ hành hạ màng nhĩ của , còn hành hạ màng nhĩ của chính ông.
      Sau khi ông Tô thấy và Giang Dực ở chung chỗ, lập tức liền hiểu được rất nhiều chuyện, khó trách gần rất nhiều người rất khách khí đối với ông, ông còn tưởng rằng vì người khác còn bị vây ben trong quan trọng, hoàn toàn muốn đắc tội với ông, tại mới biết được, tác dụng ở trong đo là do thằng nhà họ Giang kia.
      Đúng vậy, nhà họ Giang luôn luôn xưng lớn ở thành phố Nam Giang, chỉ là người nhà họ Giang là người khiêm tốn, tác phẩm cũng nghiêm cẩn, đề tài tính nhiều lắm thôi. Nhưng chỉ cần ra tên tuổi của Giang Dực, có ai cho vài phần mặt mũi đâu?
      Mà vì sao Tiểu Duyệt và Giang Dực lại ở cùng chỗ? Dùng đầu ngón chân cũng đoán được.
      Tô Tử Duyệt nhìn ông nôi, cũng biết suy nghĩ của ông: "Ông, con nhớ lời ông , cho tới bây giờ cũng bao giờ dám quên"
      "Nếu biết, con vẫn cùng thằng ngóc nhà họ Giang kia ở cùng chỗ?" Ông Tô cầm khối nghiêm mực chục năm lâu nặng nề đặt lên bàn, tiếng vang nặng nề, thậm chí bên trong phòng vang lên hồi trầm thấp.
      "Ông, phải như ông nghĩ, con ở chung với ấy phải vì chuyện của công ty"
      "Ta mặc kệ có phải hay . Ta chỉ muốn con nhớ, ông có chết ở thương trường, cũng cần cháu của mình tự dùng bản thân để cứu công ty, con có nghe thấy "
      Tô Tử Duyệt gật đầu: " Ông đừng tức giận, chính là con sợ ông tức giận, nên mới giám cho ông biết. Ông suy nghĩ nhiều rồi, con giống như suy nghĩ của ông..."
      "Ta muốn nghe con những thứ này. Chuyện của công ty, ta tự xử lý, mấy ngày nay con đợi ở trong nhà cho ta."
      Tô Tử Duyệt nhất thời ngậm miệng, biết nhiều hơn nữa đều có tác dụng, mọi chuyện ông quyết định, tuyệt dối sửa đổi. Giống như Tô Mặc Xuyên cha lúc trước, ông chia rẽ liền chia rẽ, tuyệt đối nghe lời cầu tình. cũng lĩnh giáo cố chấp của ông rồi, có cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí cảm thấy rất tốt, vẫn là ông của nhiều năm trước, bất kể đối mặt khó khăn như thế nào, cũng dám chịu khó tiến lên.
      Ông rời trước, lúc này mới từ từ đứng dạy, chân đều quỳ đến chết lặng, lâu chưa từng quỳ như vậy. Khi còn bé, hình như mẹ cũng cho quỳ lần, bởi vì cẩn thận trộm đậu phộng mẹ nấu, làm cả bàn đậu phộng đều đổ mặt đất, mẹ trực tiếp phạt quỳ xuống.
      Khi đó liền thành quỳ xuống, mình quỳ ngày đêm, vẫn bị ông phát , ôm , chân sớm có tri giác, từ đó về sau, ông tự mình chăm sóc .
      Chuyện ông định, ai đều có tác dụng. Những ngày qua đều ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, cũng dám ra cửa, chỉ sợ làm ông tức giận, mà ông vẫn sớm về trễ như cũ, mặt luôn ra vẻ mệt mỏi, vì vậy, giám khiến ông tức giận.
      Mấy này sau, ông Tô và Giang Dực gặp nhau lần.
      Ông Tô nhìn người trẻ tuổi ngồi đối diện mình, người này làm việc lộ ra trước mặt người khác, lại cẩn thận đến quá đáng, nếu làm sản nghiệp nhà họ Giang to lớn đến thế, hơn nữa thực lực hùng hậu. phải ông Tô đề cao chí khí người khác, mà thực tế ông nhận thấy ràng, sợ rằng người nhà họ Giang cho rằng công ty của nhà họ Tô hợp thời, chỉ là người thế, lại coi trọng ích lợi hơn.
      " biết ông Tô gọi vãn bối đến vì chuyện gì?" Giang Dực nhìn hơi nóng cà phê bốc lên trước mắt, ánh mắt nhìn ông Tô về phía mình, chút thiện cảm, chỉ có thể chịu khó tiến lên.
      "Ta tới nơi đây, chỉ là muốn cho tổng giám đốc Giang câu "
      " Vãn bối rửa tai lắng nghe"
      "Mặc dù nhà họ Tô ta giống như trước, thậm chí ngụy cơ từng bước, nhưng ta bán cháu "
      Cả người Giang Dực dừng lại, ánh mắt khẽ biến hóa nhìn về phía ông Tô, chỉ là mặt có vài tia cười:" Có lẽ tổng giám đốc Tô hiểu nhầm tôi, giữa cháu và Tiểu Duyệt, tuyệt đối như giám đốc Tô nghĩ, năm trước đây chúng cáu ở cùng nhau..."
      cố ý ra thời gian này, khiến ông Tô tin tưởng, giữa bọn họ dính đến ích lợi.
      " vậy đây là các người nhau lòng hả?" khuôn mặt già nua của ông tô lộ ra ý cười trâm trọc.
      Giang Dực gật đầu.
      Ông Tô ha ha nở nụ cười: " Vậy xem ra ta phải là gậy đánh uyên ương"
      Giang Dực biết ông Tô cố chấp, nhưng biết ông lão này cố chấp như thế: " Giám đốc Tô đây là ý muốn gì.... Nếu như là chuyện của công ty, chúng ta có thể chuyện"
      Sắc mặt già nua của ông Tô càng lạnh hơn, thằng nhóc này tưởng rằng ông lấy bản thân cháu mình để cứu vớt công ty: " Xem ra trí hướng của tổng giám đốc Giang tốt lắm, ta rồi ta bán cháu "
      " khi như vậy, tổng giám đốc Tô cần gì phải như vậy....."
      "Ta khiến cho Tiểu Duyệt ở cùng với cậu" Ông Tô đứng dậy, gọi bồi bàn đến trả tiền: " Cái này ta tính là trưởng bối mời cậu"
      Giang Dực cũng nhìn ra, ông Tô nghiêm túc, vì vậy cũng đứng dạy: " Giám đốc Tô, ông đây là..."
      Ông Tô lạnh lùng nhìn : " Mặc dù ta già đến mờ mắt, cũng hồ đồ, đừng cho là ta biết cậu và Hạ gia có điểm mờ ám"
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31

      Tô Tử Duyệt ra khỏi cửa, cũng tìm được điện thoại di động của mình, biết đây là ông nội muốn giam lỏng ở nhà rồi, hơn nữa để cho liên hệ với bên ngoài, biểu của rất bình tĩnh, cũng rất lạnh nhạt. Thậm trí khi ông trở về, còn có thể đùa cùng ông, chỉ là ông đối với quan tâm, hỏi. biết được tin tức bên ngoài, cũng biết Giang Dực có gọi điện thoại tới cho mình hay , với tính tìnhcủa , phải nhận thấy được ổn.

      Trừ ra thể chơi điện thoại di động và đụng máy vi tính, cuộc sống coi như có ảnh hưởng quá lớn. Chỉ là có thể cảm thấy, áp lực của ông rất lớn. thể ràng mình phải có tâm tình như thế nào, ông làm như vậy, hoàn toàn có thể hiểu, trước đây ông từng qua thái độ của mình, chuyện của công ty có quan hệ gì với , cũng liên quan với cuộc đời của , lời này chỉ chút mà thôi. Chỉ là có chút hiểu, vì sao giống như ông nhận định và Giang Dực ở chung chỗ, chỉ vì công ty? Buộc lòng phải suy nghĩ vấn đề phương diện khác, ông có bất mãn với Giang Dực, chỉ là bất mãn này, đến từ chính nơi nào.

      Buổi tối, và ông cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong, ông cũng lên thư phòng lầu hai như bình thường, mà ngồi nhưcũ, Tô Tử Duyệt lập tức bày ra tư thế ngay ngắn, biết ông lại có lời muốn cùng mình rồi, vẫn cười với ông, biết trạng thái như vậy, coi như ông tức giận, cũng có biện pháp.

      "Gần đây, khẩu vị của con thay đổi." Vẻ mặt ông Tô nghiêm túc nhìn cháu duy nhất này, cũng có chút mê hoặc, ông luôn luôn tự cho là hiểu , nhưng lại phát , hình như cũng biết.

      Trong lòng Tô Tử Duyệt hơi kinh hãi, mặt cũng biểu : "Người có chút thoải mái, ăn được những thức ăn trước kia thích."

      suy nghĩ biểu gần đây của mình ở bàn cơm chút, có phải bị ông phác giác khác thường hay , càng nghĩ càng kinh hãi, biết tính tình của ông, khi để ý tới chuyện gì, ai cũng đừng nghĩ gạt ông cái gì. Chính là biết ông cố chấp, tên Giang Dực và kiện kia, chỉ vì biết , ông thay đổi thái độ của mình, nếu hôm nay nhà họ Tô và nhà họ Hạ phải cái bộ dạng này.

      Ông Tô có hỏi tiếp, Tô Tử Duyệt cũng thở dài nhõm hơi.

      biết chuyện, ông Tô đều gọi tất cả người giúp việc và quản gia lập tức vào thư phòng, để cho bọn họ nhớ lại những tình huống khác lạ trong khoảng thời gian này của , nhất là chuyện về mặt thân thể của . Vì vậy từtrong hồi ức của người giúp việc và quản gia, ông Tô dần dần cho ra cái kết luận.

      Tô Tử Duyệt tắm rửa xong từ trong phòng tắm ra, vừa lúc cửa phòng bị gõ ba cái, mở cửa. thói quen, chỉ cần ngủ mình, bất cứ ở nơi nào, đều thích khóa trái cửa phòng ngủ.

      "Ông." ngọt ngào kêu.

      Ông Tô chỉ nhìn cái, sau đó nghiêng người, cho người khác vào.

      nghi hoặc nhìn ông, lúc này ông mới chậm rãi mở miệng: "Đây là bác sĩ Lâm, phải con thân thể có chút thoải mái sao? Để ông ấy xem cho con."

      Sắc mặt Tô Tử Duyệt khẽ cứng đờ, cười cũng rất miễn cưỡng: "Ông, con có gì, ông cũng quá. . . . " Ở bên trong ánh mắt lợi hại của ông, cũng có dũng khí tiếp, "Con cần bác sĩ."

      Ánh mắt và ông Tô nhìn nhau trung mấy giây, bác sĩ Lâm đứng ở cửa,cũng biết phản ứng gì.

      "Con cần bác sĩ." nhấn mạnh lần nữa.

      Ông Tô nhìn hồi lâu, lúc này mới vẫy tay, cho bác sĩ Lâm ra ngoài, cũng làm cho quản gia tùng bác sĩ Lâm ra ngoài.

      Cửa bị đóng, Tô Tử Duyệt mới vừa thở ra hơi, tâm tình tốt ít, con ngươi ông Tô chợt phóng đại, trực tiếp vươn tay tát cái, hoàn toàn nghĩ tới ông như thế, lực độ của ông to lớn, để cho khó có thể tưởng tượng, che mặt trong nháy mắt sưng đỏ ngã mặt đất, trong mắt vẫn khó có thể tin như cũ: "Ông.. . . ."

      Đối với , ông có nhiều loại phương thức trừng phạt, nhưng chưa bao giờ đánh thẳng .

      Vẻ mặt ông dữ tợn: " Thế nhưng ta nuôi cái. . . . . ."

      "Ông." nhàng gọi ra miệng, hốc mắt đỏ lên, nhưng chưa khóc thút thít, qua nhiều năm như thế, bọn họ vẫn sống nương tựa lẫn nhau, ở thế giới này, có thể xác định duy nhất chính là ông hại mình, chỉ có ông mới toàn tâm toàn ý đối với mình, dù hôm nay ông cho bàn tay, vẫn tin tưởng điểm này như cũ.
      Ông Tô tức giận tới cực điểm, nghĩ tới vợ ông chết , nghĩ tới con trai ông tự sát, còn có con dâu uất ức bỏ mình, tất cả những thứ kia đều có liên quan cùng người nhà họ Hạ, đời này việc duy nhất mà ông thể chịu được chính là dính vào người nhà họ Hạ. Các hình ảnh lên trong đầu ông, làm cho sắc mặt ông lạnh hơn, ông ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Tử Duyệt : " bệnh viện, lập tức bỏ thứ trong bụng con ra cho ta"
      Tô Tử Duyệt mở to mắt, cho dù vừa rồi đoán được cái gì, nhưng nghĩ đến ông hoàn toàn ràng. biết mình giấu giếm được bao lâu, nhưng nghĩ lại nhanh đến vậy, mà thái độ của ông hề có đường cứu vãn.
      lắc đầu, thể tin được " , nên..."
      "Con chính là dùng đứa né này khiến Giang Dực giữ được công ty Tô thị? Làm sao con có thể ngu như vậy, cho là dùng đứa bé có thể giữ được người đàn ông"
      " phải như vậy, ông hãy nghe con , phải như vậy. Con và ấy ở cùng nhau cũng phải vì ấy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang, ấy cũng biết con là cháu của người, như vậy..."
      "Ta muốn nghe những thứ này, phá thai cho ta"
      lắc đầu, đứng dạy từ dưới đát, ngã quỵ trước mặt ông, "Ông, người thể như vậy, con muốn đứa bé này, chỉ vì đứa bé này là của con, và liên quan người khác"
      Nước mắt của , rốt cục lúc này cũng chạy xuống.
      "Bắt đầu vừa biết có đứa bé này con rất hoảng hốt lo sợ... Nhưng nó ở trong bụng con từ từ lớn lên, mỗi ngày con tưởng tượng, đặc biệt tình hình lúc nó ra đời là hình gì, con phải nên làm như thế nào khi có tư cách người mẹ....."
      "Ông, con mong đợi nó ra đời, tựa như lúc ông đợi con ra đời....."
      "Ông, con vạn cầu người để cho con hạ sinh nó"
      . . . . .
      Khuôn mặt ông Tô dự tợn lại kéo ra thoáng cười" mong đợi đứa bé này, vậy con người đàn ông kia rồi hả?"
      Qùy xuống dưới đất, toàn thân Tô Tử Duyệt lập tức suy sụp, cũng biết, cũng biết, đây mới là bản chất ,"Dạ, con ấy, cho nên can tâm tình nguyện sinh con cho ấy, muốn sinh hoạt chung chỗ cùng với ấy...."
      Chính là như vậy, dù muốn thừa nhận, nhưng so với ai khác đều biết, nếu như phải động tâm trước, làm sao hoảng loạn như thế, "Ông, con van người, để cho con hạ sinh đứa bé này, con muốn ở cùng với ấy."
      Ông Tô run rẩy đứng dậy, giống như nhiều năm trước ông thấy, đúng là con ông quỳ trước mặt ông như vậy, ngừng dập đầu với ông.
      "Cha, van người, thành toàn cho con với Thiếu Vân , con lòng ấy, van người, để cho chúng con ở chung chỗ."
      "Cha, con hiểu con bất hiếu, nhưng con thể có Thiếu Vân, con muốn tất cả của người, cũng càn tí gì của nhà họ Tô, con chỉ muốn Thiếu Vân..."
      " mẹ chết chỉ là ngoài ý muốn, có quan hệ với người nhà họ Hạ, con van cầu người đừng có cố chấp như thế nữa, nếu như thể cùng với Thiếu Vân ở chung chỗ, con thà chết......"
      . . . . . .
      Con thà chết.
      Sau đó, truyền tin tức Tô Mặc Xuyên tự sát chết.
      Con ông, con trai duy nhất, nằm vũng máu, chết tại chỗ.
      Ông Tô mở miệng thở dốc, đột nhiên mở hai mắt, ngã mặt đất.
      . . . . . . .
      "Ông...." Trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng Tô Tử Duyệt quát tháo, người giúp việc và quản gia đều như ong vỡ tổ vọt vào...
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32

      Tô Tử Duyệt luôn luôn trông coi ông Tô, cho đến khi ông tỉnh lại, ấn chuông ở đầu giường, làm cho bác sĩ trở lại, lại kích động nắm giữ tay ông, "Ông, thực xin lỗi. . ." nên giận ông, biết tình trạng cơ thể ông nội tốt lắm, tại tuổi cũng cao, lại vẫn phản bác ý nguyện của ông như vậy.

      Ông Tô mở nửa mắt liếc nhìn , giật giật khóe miệng, lại hóa thành thở dài tiếng động. Ông luôn luôn hi vọng có thể hạnh phúc, đem hạnh phúc thể đến được với ông, đem hạnh phúc thể đến được với cha mẹ , toàn bộ đều đền bù cho , vì vậy đương nhiên nên có được hạnh phúc, ông cũng dùng toàn lực lớn nhất của mình để cho hạnh phúc. Quanh quẩn lại, người đàn ông lại chính là Giang Dực, là Giang Dực, phảng phất như chuyện cha trở lại lần nữa. Đây là lần đầu tiên ông Tô cảm nhận được cái gì gọi là số mạng trêu ngươi. Ông thà rằng tìm người đàn ông bình thường, cũng đồng ý người đàn ông kia là Giang Dực.

      Những thứ thị phi kia dường như bị quấy thành đống loạn tựa như ma, mở cũng được.

      Bác sĩ chạy tới, tiến hành kiểm tra với ông Tô, dặn dò Tô Tử Duyệt rất nhiều việc, lúc này mới rời .

      "Ông, ông đừng vì Tiểu Duyệt mà tức giận có được hay ?" Hốc mắt hơi đỏ lên, lại cố gắng cười với ông, "Tiểu Duyệt bao giờ làm những chuyện khiến ông tức giận nữa."

      Lúc này ông Tô mới mở miệng, vẫn thở dài như cũ, "Là ông tốt. . . . . . Con cũng mệt mỏi, về nghỉ ."

      lắc đầu, chịu rời .

      Ông Tô cũng vội vã ép , nhìn hồi lâu, lộ ra nụ cười , tựa hồ để cho yên tâm, phải lo lắng ông, "Ông mệt chết , muốn ngủ lát."

      lắc đầu, sau đó lại gật đầu, trơ mắt nhìn ông nhắm mắt lại, ông có chuyện gì , nhất định có chuyện gì.

      Tô Tử Duyệt vẫn ngồi ở bên giường, cho đến khi ông Tô ngủ, có thể cảm thấy ông ngủ rất sâu, dịch chăn cho ông, lúc này mới đứng dậy, ra ngoài hóng mát chút. vẫn hiểu, vì sao ông nghe được chuyện của Giang Dực lại kích động như vậy, thậm chí lập tức để cho phá bỏ đứa trong bụng. đứng ở hành lang thông gió bên cửa sổ, dấu tay lên bụng của mình, nhất thời tim man mát lành lạnh .

      Bọn họ đứa bé cũng có cảm ứng, nếu như bên ngoài hoan nghênh nó, nó trở nên rất yếu ớt, thế nên thể đến thế giới này. Là lỗi của chính mình, thái độ ngay từ đầu với đứa bé này là có cũng được mà có cũng được, muốn bỏ ra tình cảm, đến bây giờ ông Liên cũng hoan nghênh nó đến.

      Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, xoay người, liền nhìn thấy Hạ Ngữ Đình đứng cách xa.

      Khí chất người Hạ Ngữ Đình biến hóa ràng, bây giờ trở nên giỏi giang lại quyến rũ, đôi mắt lấp lánh, cho dù Tô Tử Duyệt thích, cũng phải thừa nhận, như thế rất dễ làm cho đàn ông động lòng, chỉ là loại đẹp này, hoàn toàn thưởng thức nổi.

      " tới nơi này làm cái gì?" Tô Tử Duyệt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Ngữ Đình.

      "Tới xem tình huống giám đốc Tô như thế nào." Hạ Ngữ Đình mở miệng cười hình như tâm tình rất tốt.

      Khóe miệng Tô Tử Duyệt hạ xuống, chuyện.

      Hạ Ngữ Đình lại hết sức, "Có phải cảm thấy tôi có lòng tốt như vậy hay ? Chính xác là, tôi đến xem chút có phải giám đốc Tô mệnh . . . . . ."

      Phía sau hai chữ ra miệng, Hạ Ngữ Đình thấy Tô Tử Duyệt trừng mắt nhìn mình, khỏi phải bộ dáng mày làm cho người ta thoải mái, sung sướng.

      "Ông nội tôi trường mệnh trăm tuổi , xin lỗi, để cho thất vọng."

      "Này cũng có gì thất vọng, dù sao gieo họa sống ngàn năm !"

      "Đúng vậy, cho nên tại và mẹ cũng còn sống." Tô Tử Duyệt mỉm cười, cho dù giả cười, cũng cười động lòng người, đôi mắt đẹp vô địch, cực kỳ linh động.

      Sắc mặt Hạ Ngữ Đình lạnh cực nhanh, " có tư cách mẹ tôi." cái thế giới này, Tô Tử Duyệt là người có tư cách nhắc tới mẹ nhất, chính là Tô Tử Duyệt, là chỗ làm bẩn tình của cha mẹ .

      "Tôi liền ra, có thể làm gì tôi?" Tô Tử Duyệt hất cằm lên.

      "Tô Tử Duyệt, cuối cùng có ngày tôi thấy bộ dáng khóc." xong Hạ Ngữ Đình lại cười, " đúng, trước đây lâu, đại khái tôi làm đến, từ khắc Phương Văn Thành tôi kia. . . . . . A."

      "Đáng tiếc bây giờ người khóc thầm phải là mẹ của ." Tô Tử Duyệt nghiêng đầu, "Biết người đàn ông mình cùng khác sinh con, mùi vị kia rất dễ chịu, bằng mỗi ngày trốn ở nhà, ngày ngày hiểu ra."

      "." Lúc này Hạ Ngữ Đình bị Tô Tử Duyệt chọc giận, "Kẻ lừa đảo, các người đều là kẻ lừa đảo, cha tôi chỉ thích mẹ của tôi, là các người lừa gạt, ông ấy mới động lòng với khác. . . . . ."

      "Vậy tôi ra đời thế nào? Tiếp nhận thực tế khó như vậy sao? Ba tôi mẹ tôi rất nhiều, người của toàn thế giới đều biết, ba vì cứu mẹ mang thai mà chết." " thể nào, tại làm sao người trong thời gian ngắn ngủi có thể với khác. . . . . ." Đây là chỗ Hạ Ngữ Đình vẫn hoài nghi, tin cha phản bội với mẹ, tuyệt đối tin.

      "Cái này có gì thể?" Tô Tử Duyệt cười cái, "Lúc trước phải dùng thời gian tháng làm cho Phương Văn Thành lựa chọn sao? Vậy ba tôi mẹ của tôi, cũng thuộc tình hữu khả nguyên."

      Sắc mặc của Hạ Ngữ Đình càng khó coi hơn, siết chặt tay của mình, hận thể cào nát mặt của trước mắt này, nhưng có làm như vậy. Chỉ có chỉ có bản thân Hạ Ngữ Đình ràng, cho dù kiện năm đó, cũng có thắng, dù mặt ngoài thắng, mừng cho rằng sau khi Phương Văn Thành chia tay Tô Tử Duyệt tìm mình nhưng lại với mình, có cách nào ở chỗ với , bởi vì phát sâu trong nội tâm của còn Tô Tử Duyệt, đối với , có lẽ chỉ là lúc... thương tiếc.

      Nhưng thế nào, tất cả mợi người đều biết, Phương Văn Thành vì Hạ Ngữ Đình , từ bỏ Tô Tử Duyệt, đây là muốn lấy gì được đó.

      Tô Tử Duyệt thấy Hạ Ngữ Đình chuẩn bị rời , nhàng mở miệng, “ thong thả, tiễn.”

      Ở trong lòng Hạ Ngữ Đình — để cho ngông cuồng mấy ngày nữa , mấy ngày sau, tôi khiến so với ai khác cũng khóc thảm hơn.

      Nhìn bóng lưng Hạ Ngữ Đình rời , Tô Tử Duyệt hơi cong môi cái, đại khái nghĩ mình là người thuộc về cái loại ác độc đến mức tận cùng, chuyện năm đó, ràng biết được nên tính là lỗi của ông nội, nhưng lại cố chấp lựa chọn đứng ở bên ông, hơn nữa còn tốt như vậy. vĩnh viễn cũng có ý định chân tướng cho người khác biết, dù mẹ con Hạ Ngữ Đình vì cái chết của cha canh cánh trong lòng khổ sở nhiều năm như vậy, cũng cho bọn họ biết, cha của tự sát.

      Cha của , chính là vì xảy ra tai nạn xe cộ cứu mẹ mới chết, trước kia như vậy, về sau cũng là như vậy.

      Nếu như biết chân tướng, tốt biết bao nhiêu, cũng có thể tự với mình như vậy, cha mẹ của mình đúng là nhau. Nếu cảm thấy bản thân có chút đáng thương, ràng cái gì cũng kém, đời này cũng có thể áo cơm lo, như vậy đáng thương nên tính là đáng kể chứ?

      tự giễu cười, xoay người, tiếp tục đứng ở cửa sổ.

      Gió vù vù thổi tới, đồng thời mang đến lạnh, cũng làm cho càng thêm tỉnh táo, cảm thấy lạnh, phải thân thể, mà là tâm, lạnh quá lạnh quá.

      Sau khi đứng lát, phải phòng bệnh nhìn ông nội, ông còn ngủ, hình như ngủ say, lúc này mới yên tâm, lại tới sân thượng, gió sân thượng lớn hơn, phải có cảm giác, sợ nóng, cũng sợ lạnh, thích cảm giác man mát lành lạnh.

      Gió sân thượng xác thực rất lớn, thổi trúng sợi tóc bay loạn, ngừng sửa sang lại tóc, đại khái cũng ghét bỏ phiền toái, liền tới cửa sân thượng, cứ như vậy tùy chỗ ngồi xuống, cũng có gió thổi tới, chỉ là ràng rất nhiều, loại cảm giác lành lạnh vừa đúng.

      bàn tay chống lên tường, để đầu tay, nhắm mắt lại suy tưởng.

      Cũng biết suy nghĩ bao lâu, cảm thấy thế giới suy nghĩ cùng thế giới chân có cùng cảm giác, ra cảm giác gì, mà sau khi bị người ôm lấy, mới phục hồi tinh thần lại.

      Giang Dực ôm lấy , phát người cũng lộ ra cỗ lạnh lẽo, nhịn được ôm chặt hơn nữa. Mặt của cũng dán lên mặt của , để cho càng có thêm loại cảm giác đau lòng ra được, mặt của cũng rất lạnh rất lạnh, vì vậy đem hành vi mát thành tự hại mình.

      Đầu tiên thân thể của căng thẳng tới cực điểm, nữa buông lỏng, “... Làm sao biết em ở nơi này?”

      vốn muốn hỏi vì sao lại tới, lại nghĩ đến ngay cả Hạ Ngữ Đình cũng biết chuyện ông nội nằm viện, vậy biết cũng hợp tình hợp lý.

      “Em có ở phòng bệnh, liền lên tới xem chút, kết quả em ở nơi này.” buông ra, ngồi ở bên cạnh , lại dùng tay ôm trong ngực, “ nên quá lo lắng, bác sĩ tình huống nghiêm trọng.”

      Khóe miệng hạ xuống, lại phát mình cười nổi, rất muốn với — chúng ta tách ra thôi. Cái ý niệm này, hôm qua từ khác ông ngã xuống có, cho là mình có thể rất bình tĩnh làm lại phát trước mặt , mình hoàn toàn nên lời.

      Trong ngực ấm áp, để cho ý niệm tham lam như thế, đúng vậy, chính là quá mức tham luyến rồi, vừa làm vui vẻ, vừa lại khó chịu. ngẩng đầu lên, nhìn về khuôn mặt có góc cạnh ràng của “Giữa và ông nội, có phải có hiểu lầm gì hay ? Hình như ông...” Câu kế tiếp hóa thành tia than .

      Giang Dực nhíu mày, “ lúc cũng giải thích ràng được.

      cúi mắt, đại khái nhớ biết tính tình của ông, coi như giải thích ràng vô dụng. đều biết, cái ôm trong ngực này, mình còn có thể dựa vào bao lâu, mỗi lần, đều trở thành ban ân !

      Buổi sáng trận mưa xuống, làm cho nhiệt độ cao giảm xuống, vuốt tay lạnh như băng của , chân mày càng thêm nhô cao lên, nhanh chóng cởi áo của mình xuống khoác lên người của .

      thừa nhận, ngày hôm qua ngay trước mặt ông nội, thừa nhận . phải tại, phải lúc phát mình mang thai, mà lúc trước, chính là cảm thấy mình động lòng, mới chịu rời , muốn ở trong đoạn tình cảm, ấy là trước kia luân hãm cái.

      cảm thấy hình như bản thân vẫn làm chuyện sai lầm, muốn rời khỏi phải nên rời hoàn toàn mới đúng, lại trở về bên cạnh , đưa đến cái cục diện khó giải nay.

      thấy quá trầm mặc, khỏi nhìn về phía bụng của , “Em thích con trai hay con ?”

      cũng cúi đầu nhìn bụng mình, “ sao?”

      “Đều thích !” cười cười, “Con trai muốn nhúng tay vào phải nghiêm chút, con cưng chiều hơn.”

      gật đầu, “Em cũng nghĩ giống vậy.” lại nhướng mày, “Nghĩ đến đứa bé trong bụng mình chui ra ngoài, suy nghĩ còn rất khẩn trương chút.”

      “Hả?”

      lấy tay khoa tay mứa chân lung tung, “ ra loại cảm giác đó, chính là cảm thấy thần kỳ!”

      Bọn họ liền lấy đề tàu đứa bé hàn huyên lát, Tô Tử Duyệt muốn phòng bệnh xem ông nội, vào lúc này ông nên tỉnh. Giang Dực và cùng nhau xuống lấu, chỉ đứng ở bên ngoài phòng bệnh, cũng vào.

      Tô Tử Duyệt vào ông Tô tỉnh, mắt có chút vô hồn, sau khi vào, ánh mắt có tiêu điểm, rơi vào người .

      nhận thấy được vẻ mặt ông có chút bất đồng, lúc này mới có chút khẩn trương, người còn khoác áo của Giang Dực, hồ đồ, thậm chí ngay cả cái này cũng quên lấy xuống.

      “Ông nội...”

      cũng biết phải gì rồi, ông Tô chỉ nhìn , “Giang Dực ở chỗ này?”

      cắn môi, biết mình nên gật đầu hay lắc đầu, vì vậy chỉ nhìn ông.

      “Cho vào.”

      có chút nóng nảy, muốn cái gì, lại ngậm miệng sau khi thấy ánh mắt ông.

      Lúc này mới ra ngoài, kêu Giang Dực vào. Giang Dực cũng cảm thấy có mấy phần kinh ngạc, ngờ vào thời điểm này, ông Tô lại cầu gặp . Sau khi vào, ông Tô liếc mắt nhìn Tô Tử Duyệt, “Con ra ngoài.”

      “Ông nội.” có chút nóng nảy.

      ra ngoài.”

      Tô Tử Duyệt liếc mắt nhìn Giang Dực, gật đầu với cái, ý bảo có gì, lúc này mới từ phòng bệnh ra, cũng đóng cửa phòng bệnh lại.

      PS: Đoán , đoán ! Ông Tô gì bới Giang Dực? :-*
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33

      Tô Tử Duyệt ngồi ở ghế dài bên ngoài hành lang, người luôn có mấy viên thạch , màu sắc khác nhau, vào loại thời điểm này, lấy ra, đặt ở trong tay vuốt vuốt, như thế này ngăn cản thành công việc suy nghĩ lung tung. biết ông nội muốn gì với Giang Dực, dám nghĩ đến chuyện tốt nhất, như vậy làm người ta thất vọng, cũng nguyện ý nghĩ đến chuyện xấu nhất, như vậy quá khó chịu, vì vậy dứt khoát cái gì cũng nghĩ.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc cửa phòng bệnh được mở ra, lập tức dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn qua. Giang Dực đứng ở cửa, hướng cười cười, nhìn qua vẻ mặt hết sức nhõm.

      lập tức đứng dậy, lúc muốn tới chỗ , tới đây, vươn tay vuốt tóc , miệng hơi cười, "Lo lắng cho ?"

      lắc đầu, cũng lo lắng, có khả năng ông nội làm gì . chỉ khẩn trương, muốn ông nội lời khó chịu với , cũng sợ cái gì kích thích ông. Cũng may, bây giờ là loại tình trạng này, vẫn trong phạm vi tiếp nhận.

      Nụ cười mặt Giang Dực nhạt hai phần, tay đặt đầu lập tức rơi vào mặt , nhàng bấm cái, tựa hồ như vậy mới có thể tiêu trừ bất mãn bởi vì lắc đầu.

      tuyệt đối để ý thái độ lúc này của , "Ông nội với cái gì?"

      "Em cảm thấy chúng ta có thể cái gì?"

      nhìn lúc lâu, vẫn là lắc đầu, vẫn là hi vọng giải thích nghi hoặc. "Chúng ta có thể , tất nhiên cũng chỉ có em."

      vẫn nhìn , "Sau đó?"

      kéo vào trong ngực, hung hăng ôm chặt, nhàng chuyện ở bên tai , "Ông ấy bảo chăm sóc em tốt, đồng ý rồi."

      mở to hai mắt, hoàn toàn biết nên có phản ứng gì, ngờ là kết quả như vậy, ông lại đưa ra quyết định như vậy? Trong nháy mắt trở nên áy náy, còn nghĩ ông nội như vậy, phải cháu tốt.

      phát lúc ở trong lòng mình tâm lập tức trở nên tràn đầy, thế này mới phát giác được có lẽ mình phạm vào sai lầm cực lớn. Luôn cho là, theo tuổi tác gia tăng, điều mà họ gọi là và tình dục đều phai nhạt, hình như những thứ đó chỉ thuộc về tuổi trẻ khinh cuồng mới có thể có, đàn ông ở độ tuổi của cũng chỉ có thể yên ổn, mưu cầu phần tình cảm ổn định, kết hôn sinh con. phải như vậy, phải…. Có lẽ là phương thức biểu đạt tình cảm khác với thời niên thiếu, nhưng nội tâm giấu vui vẻ lại giống nhau.

      Đột nhiên nghĩ đến Đình Đào , nếu như dáng dấp phù hợp với nội tâm mong đợi, loại cảm giác đó khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, mà lúc lần đầu tiên thấy là cảm giác gì?

      quên rồi, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lại biết, là loại hình phụ nữ trong lòng , chính là như vậy, nếu độc thân lâu như vậy, làm sao ngay lập tức lại chọn !

      Bọn họ lại chuyện lát, mới rời , mà cũng xoay người vào phòng bệnh.

      Sau khi Giang Dực vào thang máy, mới vừa rồi nét mặt lạnh nhạt như gió hoàn toàn thay đổi. Mới vừa rồi tư thái lúc ông Tô chuyện hệt như người gây , đúng là để cho ấn tượng khắc sâu. Nhìn từ biểu của ông Tô, thế nhưng lại biết, ông lão này tuyệt đối là lòng đối đãi Tiểu Duyệt, thậm chí ngại cảnh cáo , nếu như dám đối xử tốt với Tiểu Duyệt, ông nhất định bỏ qua cho .

      cười cái, nhàng thở ra hơi.

      ***********************************************

      Tô Tử Duyệt vào phòng bệnh, nhìn ông nội nằm giường bệnh, lập tức cau mày, cảm giác ông có chỗ khang khác, tựa như trước kia ông như con cọp hung mãnh, tại ông lại giống con cọp bị người ta nhổ mất răng, mặc dù vẫn là con cọp, lại bớt khí chất bén nhọn.

      "Ông nội." tới ngồi xuống, " tại cảm thấy thế nào?"

      mặt ông Tô lộ ra nụ cười, "Tốt vô cùng, đừng lo lắng, ông nội nhất định sống lâu trăm tuổi."

      gắng sức gật đầu, "Ông nội nhất định sống lâu trăm tuổi."

      Ông Tô vươn tay ra, lập tức hướng đến chút, ông Tô đưa tay đến mặt , má trái sưng đỏ của hoàn toàn biến mất, "Còn đau ?"

      lắc đầu cái, " đau, tuyệt đối đau." Ông nội làm việc gì, tuy có lúc cố chấp chút, nhưng cũng có lý do của ông, vô duyên vô cớ làm ra hành động khó hiểu, "Ông nội, phải ông và ấy có chuyện gì vui?"

      Tối hôm qua ông nội quá kích động, loại kích động này làm cho có cách nào ra vẻ bình tĩnh cái gì cũng biết.

      Ông Tô lắc đầu cái, “ liên quan tới Giang Dực.” Ông khẽ thở dài cảm thán, “Là ông nội tốt, trong lúc công ty rối loạn, tâm tình tốt, nhất thời kích động. Ông nội nên xin lỗi con, mong con tha thứ cho ông.”

      “Con làm sao có thể trách ông nội thương nhất của con đây, nhưng ngàn vạn lần ông được gạt con.”

      “Có lúc nào ông lừa gạt con?” Ông Tô cười đến càng thêm rực rỡ, “Xác thực ông nên xin lỗi, thế mà lại hoài nghi Tiểu Duyệt lấy cuộc sống của chính mình làm tiền cược. Tiểu Duyệt của ông làm sao có thể làm ra chuyện đần độn như vậy đây. tại ông biết, là ông hiểu lầm, con và Giang Dực là tâm đối đãi đối phương, như vậy, tất nhiên ông cố chấp chia rẽ các con. Nếu có thể ông mất cháu thương nhất.”

      “Ông ?”

      “Đương nhiên là . Ông hỏi Giang Dực rồi, cậu ấy chỉ bởi vì con là con, mà phải bởi vì con là cháu của ông, như vậy, ông rất yên tâm.”

      “Ông nội.” tựa vào người ông, có loại xúc động ra được.

      Ông Tô vuốt đầu , “Cũng lớn như vậy rồi, còn làm nũng như vậy.”

      ràng con vẫn còn .”

      “Đúng vậy, Tiểu Duyệt của ông còn .” Ông Tô nhịn được lắc đầu, “Cũng sắp làm mẹ người ta rồi, phải có tư thái làm mẹ.” Ông Tô nhìn bụng , có mấy phần vui mừng, đột nhiên biết mình làm cụ ngoại, loại cảm giác này rất kỳ diệu, nếu như ông có thể nhìn thấy đứa bé này ra đời, cả đời này cũng hối tiếc.

      “Làm mẹ thể sao?”

      “Có thể, có thể, có thể.” Ông Tô cười đến mặt mày thỏa mãn.

      Tô Tử Duyệt cúi đầu nhìn bụng mình, bảo bối, con xem, tại có nhiều người mong đợi con đến như vậy, con nhất định phải khỏe mạnh lớn lên, mẹ mong đợi con, ba cũng mong đợi con, tại cụ ngoại cũng rất mong đợi con.

      Ông Tô nhìn , lúc này trong lòng thầm thở phào hơi, có thể ông ra quyết định chính xác rồi, chỉ cần Tiểu Duyệt có thể hạnh phúc, rất nhiều chuyện, ông đều có thể so đo.

      *****

      Lúc xế chiều, Diệp Tiêu Tiêu cũng chạy tới, trong phòng bệnh đùa với ông Tô lúc. Ông Tô vẫn luôn biết Diệp Tiêu Tiêu là bạn tốt nhất của Tô Tử Duyệt, cũng coi Diệp Tiêu Tiêu như nửa cháu mà đối đãi, khiến Tô Tử Duyệt ở bên ghen tỵ mà cảm thán liên tục, thế mà ông nội lại đối xử với người ngoài tốt như vậy, làm cho Diệp Tiêu Tiêu bấm phen.

      Sau khi ông Tô chuyện lúc, lại thấy buồn ngủ, Tô Tử Duyệt và Diệp Tiêu Tiêu cùng ra ngoài.

      Sau khi ra ngoài sắc mặt Tô Tử Duyệt liền trở nên có chút nặng nề.

      Diệp Tiêu Tiêu cũng có chút hiểu, “Aizz, phải là cậu ông nội cậu tiếp nhận tồn tại của Giang Dực rồi sao? Thế nào còn mặt mày ủ ê như vậy, cẩn thận vị kia nhà cậu nhìn thấy bộ dạng này của cậu lại cần cậu nữa.”

      Tô Tử Duyệt đưa Diệp Tiêu Tiêu xuống lầu, “Tóm lại mình cảm giác có chút lạ?”

      “Cái gì?”

      “Cảm giác bọn họ gạt mình chuyện.”

      “Nếu như bọn họ gạt cậu chuyện, đây chẳng qua là sợ sau khi cậu biết thoải mái, cậu cần gì phải rối rắm? Chỉ cần ông nội cậu nguyện ý thành toàn các cậu, mà cậu cũng ở cùng Giang Dực rất tốt, cần gì tự tìm khổ não!”

      Tô Tử Duyệt suy nghĩ chút, cũng cảm thấy có chuyện như vậy, cần gì lo lắng những thứ biết kia, “Cậu mình và Giang Dực có thể tới cuối cùng ? Mình cảm giác, hình như thấy được tương lai giữa bọn mình.”

      Lúc này bọn họ ra khỏi thang máy, Diệp Tiêu Tiêu cảm giác có chút biết gì, “Tô Tử Duyệt, lúc học cao trung cậu cậu hoàn toàn tưởng tượng nổi đại học, lúc học đại học cậu bảo hoàn toàn tưởng tượng nổi tốt nghiệp... Chừng nào cậu tưởng tượng được? Nhưng coi như cậu tưởng tượng nổi, nó cũng đến.”

      phải loại cảm giác này, chính là, đồng thời có chút khẩn trương, cũng có chút tâm tình hoảng hốt.”

      Diệp Tiêu Tiêu nhún vai, hoàn toàn có biện pháp hiểu trạng thái của Tô Tử Duyệt, “Mình khuyên cậu, nếu quả là có thời gian, có thể thử cùng Giang Dực... Ừm, thẳng thắn gặp nhau.”

      Tô Tử Duyệt lắc đầu, “ cần.”

      Thế này Diệp Tiêu Tiêu càng bất đắc dĩ hơn.

      Tô Tử Duyệt vẫn đưa Diệp Tiêu Tiêu đến cổng bệnh viện, lúc này mới xoay người tới khu nội trú. hoảng hốt, loại cảm giác này, làm cho thấp thỏm ra được, dù là mực cố ý đè nén. Hình như từng trải qua cảm giác như vậy, lần đầu tiên là bởi vì mẹ qua đời, lần thứ hai là bởi vì Phương Văn Thành lời chia tay, lần thứ ba lại là ông nội té xỉu... Như vậy tại hoảng sợ biết lại là vì cái gì?

      cúi đầu nhìn bụng mình, tay để lên, “Con nhất định phải khỏe mạnh bình an, nhất định.”
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      bellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :