Chương 26
Những ngày qua Tô Tử Duyệt luôn ở nhà của Diệp Tiêu Tiêu, tình trạng của và Giang Dực như thế, thích hợp ở chung chỗ, khi ở chung chỗ, mỗi ánh mắt nhìn đối phương đều mang ý nghĩa khác, hoặc cuối cùng chỉ là trầm mặc. Ông cụ Tô xuất viện từ lâu, hơn nữa mấy ngày nay vẫn bận rộn vì chuyện công ty, rảnh để quan tâm . Ngược lại Hướng Huy gọi điện tới cho , ngầm báo với tình hình tại của công ty có chuyển biến tốt, lúc này lqd ông cụ Tô mới yên tâm, dù sao ông cụ Tô là người dễ nhận thua, khi biết công ty còn có cơ hội giữ lại, tiếc bất cứ giá nào để cố gắng đạt được. Trong quá khứ Hướng Huy cho biết những chuyện này, cũng hiểu, đây là Hướng Huy cho biết, công ty có bước ngoặt lớn, phải ngẫu nhiên, mà nguyên nhân bởi vì Giang Dực.
biết Giang Dực làm gì, cũng muốn biết. Công ty có chuyển biến, được mình nên vui hay nên buồn.
Lúc ăn cơm tối, Tô Tử Duyệt ghét bỏ món ăn do Diệp Tiêu Tiêu làm vì có vị, khiến Diệp Tiêu Tiêu nổi giận, "Cậu ăn của người ta mà còn đòi xoi mói?"
"Tớ bới móc vì muốn cậu tiến bộ, sao cậu biết điều như vậy?" Tô Tử Duyệt tự giác nhắc nhở bạn mình.
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt phẫn nộ, hung hăng lấp đầy cơm trong miệng, sau đó mới trút tức giận ra, "Gần đây khẩu vị của cậu nặng, chỉ thiếu mức cay vui." Vừa ấy vừa nhìn bụng Tô Tử Duyệt, "Chua nam cay nữ, trong bụng cậu chắc là con ."
Tô Tử Duyệt vui, "Ít vớ vẩn."
"Ồ, phải trước kia cậu cho rằng sinh con tốt hơn con trai hay sao? Có thể đối xử với con như búp bê, con là áo bông của mẹ, còn con trai phải."
"Điều này thể ép buộc, trai đều được, tớ đều chấp nhận."
Diệp Tiêu Tiêu nhìn lát, "Haiz, đúng là bị vị kia nhà cậu đồng hóa à? Lúc trước cậu nghĩ như vậy."
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. tốt đẹp cậu sang người khác làm gì?"
"Cứng đầu, lúc này các cậu trong thời kì chiến tranh lạnh."
"Ai chiến tranh lạnh?"
" chiến tranh, vậy cậu chạy sang nhà tớ làm gì? Nhà mình là trại tị nạn à."
"Diệp Tiêu Tiêu, chỉ có tớ mới thương hại người đơn và khó chịu như cậu mà thôi, cảm ơn tớ thôi, đúng là lqd thể làm chỗ dựa cho tớ. Tớ cảm thấy cậu thân mình lâu quá rồi, sợ cậu vắng vẻ khó nhịn. . ."
"Tô Tử Duyệt!"
"Cậu đánh, cậu đánh, cậu đánh tớ thử xem!"
Diệp Tiêu Tiêu muốn đánh , mà muốn xé ra.
Vào ngày chủ nhật, khi Diệp Tiêu Tiêu cùng bộ với Tô Tử Duyệt, Giang Dực lái xe tới đón Tô Tử Duyệt. Diệp Tiêu Tiêu thấy xe của Giang Dực, ghé vào bên người Tô Tử khẽ với thanh dễ nghe, "Cuối cùng cũng thấy người đẹp trai giàu có chân thực trong truyền thuyết, có phải vai nam chính trong tiểu thuyết mới chiếc xe sang trọng ?"
Tô Tử Duyệt cười như cười, "Tớ còn phải đóng vai nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết đây, sao thấy cậu tán tỉnh tớ ?"
"Tớ có hứng thú với phụ nữ."
Trong lúc bọn họ chuyện, Giang Dực xuống xe, hơn nữa còn tới cạnh hai . đứng bên cạnh Tô Tử Duyệt gật đầu với Diệp Tiêu Tiêu cái, Diệp Tiêu Tiêu cũng quan sát , thể , tiền bạc và gia thế chỉ là vẻ ngoài của đàn ông, khí chất người mới là thứ đàn ông có, phải khen ngợi ánh mắt của bạn mình.
Tô Tử Duyệt và Giang Dực là do giới thiệu, Diệp Tiêu Tiêu luôn có sức chống cự với khí chất người đàn ông, trong nháy mắt có thiện cảm với Giang Dực, thậm chí lúc Giang Dực khách khí những ngày qua Tô Tử Duyệt ở đây làm phiền toái , cũng chối bỏ Tô Tử Duyệt, Tô Tử Duyệt ở đây rất phiền phức, may là hôm nay tới đón người.
Dĩ nhiên, Diệp Tiêu Tiêu bị Tô Tử Duyệt khinh bỉ vạn lần trong lòng.
Sau khi tạm biệt Diệp Tiêu Tiêu, Tô Tử Duyệt mới lên xe của Giang Dực. Trước khi , Diệp Tiêu Tiêu còn ở bên tai , bọn họ rất xứng đôi, phải quý trọng tốt. nhìn lái xe, chẳng qua xuất có mấy lqd phút ngắn ngủi thôi, lại tạo ra thiện cảm với Diệp Tiêu Tiêu, chẳng lẽ vẻ bề ngoài được thêm điểm? Bất kể đàn ông hay phụ nữ, với người có bề ngoài đẹp, luôn là dễ dàng có thiện cảm, đều là động vật sống bằng thị giác.
Hôm nay là chủ nhật, chọn ngày này tới đón , hôm qua phải trở về bên kia với cha mẹ. Lúc ở cùng chỗ với nhiều nhất là liên tục hai chủ nhật về nhà, nhưng đến chủ nhật thứ ba, nhất định phải rút ra ngày để về nhà thăm cha mẹ . từng , cho dù về nhà làm gì và gì, cũng phải xuất trước mặt cha mẹ, để cho bọn họ biết, con trai vẫn ở bên cạnh họ như trước.
là người gia đình, khẳng định trong lòng.
Giang Dực đưa về “Nguyệt Bán Loan”, mà đưa ăn cơm. đưa tới nhà hàng tư nhân, nơi này khác nơi lúc trước đưa , ở đây tương đối lịch ,cũng có chủ đề chính, có thể nhìn ra chủ nhà hàng lấy việc kiếm tiền làm mục tiêu chính.
Thực ra chưa ăn cơm, trước lúc Diệp Tiêu Tiêu làm, Diệp Tiêu Tiêu Giang Dực tới đây, nhất định đưa ăn cơm, cần gì phải hiểu tình cảnh. Xem ra, đúng là bị Diệp Tiêu Tiêu đoán trúng.
Bọn họ ngồi đối diện ở cái bàn , đưa thực đơn tới trước mặt , tùy ý gọi vài món thức ăn, sau đó lại đưa thực đơn cho . gọi thêm món, trực tiếp đưa người phục vụ mang thực đơn .
“Thời gian hai tháng hòa hoãn của em, còn hiệu lực ?” Hai tay đặt ở bàn, hai ngón tay đan chéo, nhìn ra suy nghĩ bây giờ của .
Mấy ngày nay, bọn họ liên lạc, bọn họ cần thời gian để suy nghĩ kỹ về mối quan hệ này, chẳng qua phát , cho quyết định như vậy, có điều gì vì mà thể làm chứ? đưa đáp án, nhưng nhận ra mình bỏ được, bất kể vì lý do gì mà bỏ được, tóm lại là bỏ được.
“Dĩ nhiên.” cười cười,”Chẳng qua hai tháng từ lâu…dường như vẫn đếm lùi.”
cố ý làm khí sôi nổi, nhưng phát hiệu quả. nghĩ nếu cứ khăng khăng làm thế, chỉ có thể tôn trọng, hơn tháng àm thôi, trôi qua rất nhanh.
“Lúc đầu nghĩ…” dừng chút,khi đó người phục vụ mang thức ăn lên,”Ăn cơm !”
nghĩ, nếu tỏ thái độ của mình, đáng nhẽ có thể cần phải lo lắng, cho cuộc hôn nhân chẳng lẽ phải chứng minh tốt nhất? Đây là chỗ hiểu, nếu như có thể, lập tức cưới , nếu đây là điều muốn. phải muốn mình là nguyên nhân làm như vậy, chẳng lẽ muốn đối xử với như thế, phải mang thai đứa bé của , loại vấn đề này, ở trong mắt hoàn toàn cần phải nghiên cứu, cuộc sống là việc ngẫu nhiên, nếu là chuyện được sắp xếp, định trước, cần gì phải suy nghĩ những điều xảy ra….
cầm đôi đũa, gắp miếng măng , măng rất tươi ngon, mùi rất thơm. được ăn những món mình thích, tâm tình trở nên đặc biệt tốt, ngẩng đầu nhìn , phát chỉ nhìn mình, khỏi cau mày,” cũng ăn cơm , món ăn này rất ngon…” do dự hai giây rồi thêm câu,”So với món làm món này cũng ngon.”
Giang Dực nghe thấy câu thứ hai , lúc này mới cười, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
Suy tính nhiều như vậy để làm gì, chỉ cần bằng lòng sinh đứa bé cho , cho dù tháng hay hai tháng sau trở thành người vợ được pháp luật công nhận, cũng khác so với kết quả tính đến, như vậy, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Về phần chuyện của nhà họ Tô, cố gắng hết sức mình.
Khi hai người ăn cơm, đột nhiên có người tới trước mặt bọn họ
Tô Tử Duyệt nhìn thấy người đẹp đứng trước mặt mình, hơn nữa che giấu đánh giá , lập tức nhìn về phía Giang Dực, biết người đẹp này, như vậy chắc hẳn biết .
Dương Tử Hân cố ý nhìn Tô Tử Duyệt, cũng ra thân phận mình, muốn biết, trai phản ứng như thế nào. lúc sau, Giang Dực mới giúp đỡ, bất đắc dĩ ,”Em , Dương Tử Hân.”
Nghe qua tên Dương Tử Hân, Tô Tử Duyệt kinh ngạc, nghĩ tới họ của mẹ Giang Dực, lập tức hiểu. Cha mẹ của bọn họ, nhất định vô cùng nhau, nghĩ như vậy.
Dương Tử Hân lại vui nhìn Giang Dực,” chưa giới thiệu người đẹp này với em!”
Giang Dực lắc đầu cái, tự nhiên biết ý định của em ,”Em lại muốn làm gì?”
“Em chỉ muốn làm quen với người đẹp thôi, được sao?” Dương Tử Hân bĩu môi, sau đó cười với Tô Tử Duyệt,” xem, ấy là mọn, muốn tôi biết , tôi cũng tốn nhiều thời gian của hai người…. làm phiền hai người quá lâu.”
Tô Tử Duyệt đáp lại bằng nụ cười, nghĩ tới lời Giang Dực đúng là sai, em của , quả rất đáng .
“Tôi tên là Tô Tử Duyệt, rất hân hạnh được biết .”
“vậy đúng là rồi.” xong quăng Giang Dực sang bên,”Khó trách gần đây tôi thường xuyên về nhà, tị tôi có thể hiểu được nguyên nhân.”
Tô Tử Duyệt chỉ cười.
Giang Dực nhìn đằng sau Dương Tử Hân, thấy Lăng Diệc Cảnh ngồi đó xa, đành phải cười với đối phương , mặt Lăng Diệc Cảnh cười có chút miễn cưỡng. Lăng Diệc Cảnh và Dương Tử Hân ngồi trong nhà hàng từ lâu, sau đó thấy Giang Dực và Tô Tử DUyệt cũng vào, Dương Tử Hân tỏ vẻ rất hiếu kỳ với việcanh trai và người khác phái ăn cơm cùng nhau dù Lăng Diệc Cảnh thuyết phục như thế nào, nhất định phải quấy rầy.
Dường như Dương Tử Hân rất tò mò về Tô Tử DUyệt, hỏi liên tiếp nhiều vấn đề, Tô Tử Duyệt cũng rất phối hợp. , tại Dương Tử Hân hơi kích động, bỗng nhiên nhận ra Tô Tử Duyệt chính là hôm ở tiệc rượu, khi đó thấy đẹp và trai nhìn rất xứng đôi, hôm nay lại thấy bọn họ ngồi chung chỗ có thể kích động ư?
Dương Tử Hân càng càng kích động, cuối cùng Giang Dực nhịn được lên tiếng,”Em để Diệc Cảnh ngồi mình ở bên kia à?”
Lúc nãy Dương Tử Hân mới nhớ ra, phải mình mình,”Nếu , chúng em qua đâycùng ăn với hai người, vừa đúng có thể…”
“ muốn.” Giang Dực quả quyết cự tuyệt,”Em qua đây, chúng ta còn có thể ăn cơm sao?”
chung mọi người đều bị em biến thành khán giả.
Dương Tử Hân buồn bực, trợn mắt nhìn trai, lại cười với Tô Tử Duyệt, lúc này về phía chồng .
Tô Tử Duyệt nhìn bóng lưng của Dương Tử Hân, lại nhìn Giang Dực ở đối diện,”Sao lại từ chối, khiến em thất vọng…” hiểu ra, rất ít khi em thấy ngồi ăn cơm với người khác phái, vì vậy đối xử rất tốt với .
Giang Dực than ,”Nếu nó qua đây, vấn đề của em phải là ăn đồ nguội, mà phải chết đói.”
sững sờ, sợ em lôi kéo cùng chuyện, khiến thể yên tâm ăn cơm?
Tác giả có lời muốn :
DIệp Tiêu Tiêu : huhuhu, đẹp trai…
Tô Tử Duyệt : đừng nhìn
Diệp Tiêu Tiêu : thấy màu lúa mạch, tớ muốn nhìn muốn xem.
Tô Tử DUyệt : nhìn nữa người đàn ông của mình lôi ra ngoài và chém.
DIệp Tiêu Tiêu : rất sợ đó….tiếp tục nhìn!
Chương 27
xúc động, là hoàn toàn thể. Chỉ là loại xúc động này vừa lúc trở thành cảm động lập tức ngăn cản, tự với mình, chỉ là thuận miệng mà thôi, lại theo bản năng phóng đại cảm thụ trong lòng. vẫn tránh làm người phụ nữ quá mức tình cảm nhưng nhiều lần lại vẫn phạm phải sai lầm này.
cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, nhìn , cũng chuyện với .
Lúc cơm nước xong, ngẩng đầu lên, phát cũng nhìn mình, theo bản năng muốn tránh khỏi ánh mắt như vậy, chỉ là lại ép buộc mình cần tránh, tâm lý và hành động vô cùng mâu thuẫn. Cũng may, lúc này Dương Tử Hân lôi kéo chồng mình tới, mặt là nụ cười hoà thuận vui vẻ, "Hai người ăn cơm xong chưa?"
Dương Tử Hân nhìn qua giống như hỏi thăm, như là chuyện đương nhiên. Còn Giang Dực hiểu khá em của mình, nét mặt nhìn về phía Dương Tử Hân chính là: em lại muốn như thế nào?
Nhìn ánh mắt của Giang Dực, Lăng Diệc Cảnh làm chồng của Dương Tử Hân cũng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, quản được vợ của mình rồi, cũng chỉ là muốn quản còn là quản được, đều vui lòng phối hợp với .
Dương Tử Hân đề nghị bốn người bọn họ cùng ra ngoài chút, khu vui chơi chơi, Giang Dực lập tức liền đánh giá ngây thơ, Dương Tử Hân trực tiếp kéo tay của Tô Tử Duyệt, hướng trai mình bất mãn mở miệng, "Phụ nữ ngây thơ chút đáng hơn." xong còn nâng cằm, bộ ta đây ngây thơ đáng , bộ dạng ta ngây thơ nhất.
Giang Dực nhìn về phía Tô Tử Duyệt ở bên cạnh Dương Tử Hân, phát chỉ cười, đối với đề nghị của Dương Tử Hân cũng phản đối, vì vậy cũng theo Dương Tử Hân.
Dương Tử Hân và Tô Tử Duyệt ở phía trước, hai người đàn ông ở phía sau. Tô Tử Duyệt dám tin tưởng, Dương Tử Hân lại là người sớm làm mẹ, vẫn cho là làm mẹ của trẻ con cũng càng thêm thành thục và có tư thái dịu dàng nghĩ tới còn có thể duy trì bản tính lúc đầu. Lúc này Tô Tử Duyệt mới quay đầu lại theo bản năng, nhìn chồng của Dương Tử Hân cái, phụ nữ có thể duy trì bản tính lúc đầu, đây là chuyện khó có được cỡ nào, mà người phụ nữ bên cạnh người đàn ông phải trả giá bao nhiêu mới có thể làm được.
thế giới này chắc chắn có người may mắn, có thể gặp được người đàn ông cưng chiều, thương mình vô điều kiện, tựa như chắc chắn có người hạnh phúc đến già, cũng hầu như có người như ý.
Dương Tử Hân nhìn thấy động tác của , cho là nhìn trai mình, cảm thấy buồn cười, " cần phải để ý đến bọn họ, chúng ta tự mình chơi."
Dương Tử Hân thoải mái khiến Tô Tử Duyệt càng tăng thêm thiện cảm đối với .
Tô Tử Duyệt chỉ có mình nên rất ít tới chơi những cái này, Dương Tử Hân lôi kéo nhất định chơi thử, từ chối được, cũng liền như tâm nguyện của Dương Tử Hân, Dương Tử Hân vừa lôi kéo , vừa cười, "Có phải cảm thấy trở lại tuổi thơ? Mỗi lần mình tới chơi cái này, cũng nghĩ đến khi mình còn bé."
Tô Tử Duyệt cười, mỗi lần chơi ngựa gỗ xoay tròn nghĩ tới chỉ là bi thương, trong lúc ngựa gỗ truy đuổi nhau, vĩnh viễn đuổi kịp đối phương. Trước kia có người từng đánh giá , mặt ngoài rất lạc quan, sâu trong nội tâm lại cực kỳ bi quan, cách này có lẽ cũng đúng.
Họ chơi cực kỳ vui, Giang Dực và Lăng Diệc Cảnh đứng ở bên nhìn họ, thỉnh thoảng mấy câu.
Lăng Diệc Cảnh nhìn về phía vợ mình, "Mấy ngày trước tôi còn tò mò, sao nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tô, tại hình như cũng cần hỏi nhiều. . . . . ."
Giang Dực biết Lăng Diệc Cảnh là chỉ chuyện nào, thể nín được cười , "Lại để cho người ta thấy rất ngoài ý muốn?"
Lăng Diệc Cảnh suy tư chút, "Có chút, " nét mặt nhìn về phía Giang Dực có chút kỳ lạ, "Chẳng qua là cảm thấy phải người như vậy."
"Hả? Loại nào?"
"Tự tìm phiền toái."
Đối với việc Lăng Diệc Cảnh đánh giá như thế, Giang Dực có biểu bất mãn gì, "So với cậu , chút phiền toái đó đới với tôi hình như có thể bỏ qua tính."
So với việc Lăng Diệc Cảnh làm vì chuyện của Dương Tử Hân, có kiểu "Vết xe đổ", Giang Dực hoàn toàn cảm thấy hành động việc làm của mình có gì ổn. Chuyện của Dương Tử Hân, đối với Lăng Diệc Cảnh mà , cũng phải là phiền toái lớn? Nhưng phải Lăng Diệc Cảnh vẫn vui vẻ chịu đựng sao.
Lăng Diệc Cảnh lắc đầu cái, "Chưa chắc."
Tính tình của Dương Tử Hân và Tô Tử Duyệt hoàn toàn giống nhau, Dương Tử Hân thuộc kiểu người chỉ cần việc qua , nhắc lại, dũng cảm đối mặt với cuộc sống sau này. Tô Tử Duyệt ràng lại phải người như thế, thuộc kiểu người cho dù việc qua , ngoài mặt làm bộ như vân đạm phong khinh, nhưng nội tâm lại đè nén cực độ, hơn nữa còn có thể bởi vì việc kia mà sinh ra loạt phản ứng dây chuyền.
Giang Dực nhíu mày, sao nghĩ tới những thứ này, chẳng qua là cảm thấy mọi chuyện phát triển theo chiều hướng xấu nhất thôi.
nhìn Dương Tử Hân và Tô Tử Duyệt cười rực rỡ khỏi khẽ thở dài than thở.
Lăng Diệc Cảnh tỏ vẻ tò mò với Giang Dực, "Vốn còn muốn khuyên đừng đụng tới phiền toái này, chắc cũng cần khuyên nữa. . . . . ." Đàn ông nghiêm túc, nhìn cái là có thể nhìn ra được, nếu nghiêm túc, người khác gì cũng vô dụng, "Lần trước bên nhà họ Tô, là tôi thu tay, muốn cảm ơn tôi như thế nào?"
"Người nhà còn những thứ này?" Giang Dực liếc xéo Lăng Diệc Cảnh, khóe miệng khẽ giơ lên.
Lăng Diệc Cảnh lắc đầu cái, cũng biết là như thế này, "Thôi. . . . . . đối với nhà họ Tô như vậy, cũng sợ bên nhà họ Hạ bất mãn."
"Tôi có gì phải sợ?"
"Trước kia phải . . . . . ." Lăng Diệc Cảnh suy nghĩ chút, cảm thấy nếu Giang Dực lựa chọn làm như vậy, nhất định suy tính đến nhà họ Hạ, vì vậy im lặng nữa.
Giang Dực biết Lăng Diệc Cảnh chỉ cái gì, chỉ là muốn nhắc tới cái đề tài này. Lăng Diệc Cảnh biết Giang Dực với nhà họ Hạ có hợp tác, hơn nữa còn phải là hợp tác đơn giản như vậy.
******************************************************
Khi hai đôi tách ra, Dương Tử Hân dùng ánh mắt của mình biểu đạt lưu luyến rời, lúc này mới cùng Lăng Diệc Cảnh nắm tay rời . Trước khi rời , Dương Tử Hân bị Giang Dực ám chỉ qua, để cho chuyện ngày hôm nay ở trước mặt ba mẹ, suy nghĩ chút, ràng nhìn bộ dạng của đối với Tô Mỹ nữ rất nghiêm túc, vì sao để cho ? Khi đàn ông như vậy ở thời điểm này, hơn nửa là có ý định tiến thêm bước cùng người phụ nữ này, dù sao dính đến ba mẹ còn là tình đơn thuần.
“ xem, ấy có nghiêm túc với Tô Tử Duyệt ?” nghĩ mãi, hay là hỏi ra khỏi nghi ngờ của mình.
Lăng Diệc Cảnh nhíu mày,”Cái này em nên hỏi em.”
Nếu như ấy chịu , vẫn còn ở đây suy đoán sao.
Dương Tử Hân lắc đầu cái, hoàn toàn hiểu suy nghĩ của đàn ông, vì vậy thở dài tiếng, quyết định thèm nghĩ nữa, mặc kệ , chỉ là vẫn phải giữ miệng, thể chuyện ngày hôm nay cho ba mẹ, cái này làm cho mơ hồ cảm thấy có chút tội lỗi, ba mẹ vẫn mong có kết hôn sớm sau đó ôm cháu trai mập mạp a.
Lúc Dương Tử Hân cùng Lăng Diệc Cảnh rời , Tô Tử Duyệt theo bản năng quay đầu lại, thấy tuấn nam mỹ nữ nắm tay, trong lòng cảm giác có chút ê ẩm. đôi như vậy, ai cảm thấy bọn họ là vợ chồng kết hôn hơn mấy năm? Kiểu sống cùng nhau hoàn toàn là kiểu tình nhân, hơn nữa còn là đôi tình nhân cuồng nhiệt trong tình , dắt tay đùa cố kỵ chút nào.
cười cười, chỉ là trong tiếng cười kia có chút miễn cưỡng, từng muốn tìm người đàn ông như vậy, trải qua cuộc sống như thế, nhưng biết bắt đầu từ lúc nào, từ từ thỏa hiệp với cuộc sống, tự với mình niềm hạnh phúc như vậy chỉ tồn tại trong thế giới của truyện trẻ con, vì vậy trong cuộc sống gặp phải khó khăn cũng trở thành bình thường, như này mới gọi là cuộc sống.
“EM và ấy ngược lại rất hợp nhau.” Giang Dực giải thích được thốt ra câu như vậy.
“Hả?” hình như hiểu lắm.
“Em và tiểu Hân ở chung 1 chỗ số lần cười nhiều hơn so với khi ở bên .” tỉnh táo ra những lời này.
Tô Tử Duyệt sâu kín thở dài, anhcũng như vậy, còn có thể cười với được sao?
Sau khi lên xe, do dự, có nên ngỏ ý cảm ơn , dù sao chuyện trong công ty, chính là dựa vào giúp tay. do dự rất lâu,vẫn là ra. cảm ơn, gật đầu, ngược lại khiến hai người lúng túng hơn
Còn chưa tới “Nguyệt Bán Loan” dừng xe lại, nghi hoặc nhìn, lúc này mới lên tiếng giải thích,” có thức ăn, siêu thị mua ít thức ăn rồi về.”
Cho nên bọn họ hai người cùng nhau xuống xe, vào siêu thị.
Cuộc sống như thế, làm cho trong lòng thực tế hơn. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, về “Nguyệt Bán Loan” nữa, cũng có nơi nào để ? làm việc cho bây giờ đều thích nghĩ đến là làm nếu như ở chỗ nào, nhất định mua thức ăn trước, mà phải như tại dạo siêu thị cùng với .
Lúc này sớm cũng muộn, mặc dù siêu thị nhiều người, vẫn chưa đến nỗi đầy ắp cả người. đẩy xe, chọn mua, sau đó khi thức ăn còn chưa chọn được, trong xe đẩyđã khá nhiều đồ. Giang Dực cúi đầu xem xét, các loại sữa chua, khẽ cay màu, liền lấy ra để lại giá hàng, Tô Tử DUyệt nhìn thấy động tác của , mắt mở to nhìn chằm chằm.
“Ăn ít.”
“Ăn sữa chua ảnh hưởng gì đến sức khỏe.”
“Em mua nhiều như vậy, quá hạ sử dụng làm thế nào?” nhớ hạn sử dụng của thứ này vô cùng ngắn.
Lúc này trong lòng Tô Tử Duyệt phục tiếp tục chọn thứ khác, rất thích uống sữa chua, lúc tâm tình tốt uống… cần ống hút, trực tiếp coi sữa chua như nước uống, sau đó môi đều là màu trắng sữa chua, khiến Diệp Tiêu Tiêu đánh giá là kẻ trúng độc miệng sùi bọt mép.
Thấy do dự chọn đồ ăn vặt tốt cho sức khỏe, vươn tay chặn ngang kéo ,” mua thức ăn.”
vốn do dự mua loại bánh bích quy nào, bị lôi như vậy, cũng phiền muộn bao nhiêu, bởi vì xác thực còn chưa cân nhắc kỹ, buông tha cũng là 1 loại lựa chọn.
Giang Dực mua thức ăn chỉ mua đồ mới, hễ là đồ ăn tươi, nhìn 1 cái, hơn nữa cũng mua đồ ăn phá giá hoặc giảm giá. Tô Tử Duyệt theo phía sau, nhìn ngón tay khớp xương ràng của lấy khoai tây cảm thấy hình tượng này rất…
Chính là nếu như cầm máy ảnh chụp được, lại chụp được bộ dáng có hai lúc ngồi trong phòng làm việc, so sánh hai cái, cảm giác khẳng định vô cùng tốt.
muốn nhắc nhở , khoai tây còn dính bùn…
Sau đó lại lấy rau muống.
nhìn thấy động tác sau đó của , tự chủ bĩu môi. Hình như là lúc học sơ trung, lúc học môn sinh học, thầy giáo có loại sinh vật là châu chấu, lúc con trâu uống nước uống vào con, bao lâu con trâu này chết , trung bụng đều bị con châu chấu này hấp thụ hết. Thầy giáo kia còn , lúc ăn rau muống cẩn thận chút, thỉnh thoảng cũng có châu chấu lẫn ở trong đó.
Sau này, nhìn thấy rau muống đều liên tưởng đến châu chấu, quả có thuốc chữa.
Sau đó chuyện này cho người bạn ngồi cùng bàn, bạn nam kia hung hăng phê bình phen: bạn muốn thấy loại châu chấu này đâu phải dễ, tại đồng ruộng có thêm các loại hóa học, loại châu chấu này cũng còn rồi, loại đai tiểu thư như bạn, có phải còn tưởng nông thông chính là trồng hoa màu , sau đó bác nông dân trồng ra hạt gạo dẻo thơm hạt đắng cay muôn phần?
Tô Tử DUyệt đặc biệt muốn hỏi, chẳng lẽ đúng sao? Nhưng thông minh hỏi, nếu bị xem thường rất thảm.
Giang Dực phát sắc mặt kỳ lạ,”Thế nào?”
lắc đầu cái, lại lắc đầu.
“Còn muốn mua cái gì đó sao?” để ý thái độ của .
vẫn lắc đầu.
“Mua hoa quả ướp lạnh , lúc em xem ti vi ăn.”
ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy đến khu trái cây. xem TV thực rất thích ăn gì đó, thậm chí vì muốn ăn cái gì đó, còn cố tình tìm bộ phim xem, vẫn cho rằng vừa xem phim vừa ăn, là chuyện rất hạnh phúc.
Chỉ là lúc làm như vậy, luôn lộ ra nét mặt cho phép. Tựa như thấy đổ canh vào trong bát cơm, ngăn cản, như thế này tốt cho sức khỏe, bao tử tiêu hóa tốt, ep ăn cơm và uống canh phải tách ra.
nhìn ánh mắt của ah có cái gì đó chính cũng được.
Tác giả có lời muốn :
Tô Tử Duyệt : về sau muốn rời khỏi…nhất định phải trước cho em biết.
Giang Dực : hả?
Tô Tử Duyệt : trước tiên em phải chuẩn bị tìm 1 người khác lắm.
Giang Dực : hả?
Tô Tử Duyệt : Thời gian chuẩn bị hẳn là rất lâu?
Giang Dực : ….
Tô Tử Duyệt : Cần bao lâu đây!
Giang Dực : Em cần phải chuẩn bị
Tô Tử Duyệt Cau mày : đàn ông tốt rất khó tìm
Giang Dực : ừa nhưng em phải tin tưởng, bình thường đàn ông tốt đều bị phụ nữ xấu cất , cho nên em có cơ hội.
Tô Tử Duyệt nghe như vậy lại thấy có gì đúng?
Last edited by a moderator: 23/5/15