Chương 19
Trở lại "Bán Nguyệt Loan", Tô Tử Duyệt tắm, Giang Dực đứng ở ban công nghe điện thoại. Là Dương Mộng Như gọi đến, hỏi trong khoảng thời gian này làm cái gì, có phải quá bận rộn hay , thế nào mà vẫn về nhà. liếc mắt nhìn phòng tắm theo bản năng, chỉ gần đây công ty bận rộn, mới vừa công tác về, hơi mệt chút, Dương Mộng Như nghe như thế, lại dặn dò nghỉ ngơi cho tốt, đừng có coi trọng thân thể của mình, chú ý nhiều hơn, nếu như lúc còn trẻ lưu tâm, về sau già rồi cố mà chịu tội, mực đáp ứng .
Chỉ là từ lâu, Giang Dực cảm thấy cả đời ba mẹ mình đều phải lo lắng. Em Dương Tử Hân của từng mất tích rất nhiều lần, trong đoạn thời gian đó, cả ngày cha mẹ đều hoảng loạn, ngày đêm đều lo lắng cho tình trạng của em , cũng may, bọn họ rất may mắn, em của quay về, hơn nữa còn là an toàn hoàn chỉnh quay về. tại em kết hôn sinh con, bọn họ rốt cuộc cũng cần phải lo lắng cho . Chỉ là Dương Mộng Như và Giang Hữu Vi vẫn chưa giảm bớt lo lắng, hồi trước lo lắng cho bình an của em , còn bây giờ lo lắng cho chuyện lớn cả đời của . Đời này của ba mẹ, hình như nhất định phải vì chuyện của con cái mà lo lắng ngày đêm.
từng nghĩ, tương lai có phải mình cũng giống cha mẹ , lo lắng cho con cái, liên tưởng đến bộ dạng sau khi mang thai của Tô Tử Duyệt, cảm giác mình chỉ phải lo lắng, sợ rằng còn phải bồi bổ cho Tô Tử Duyệt lơ đễnh kia chút.
Có vẻ như Dương Mộng Như chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên điện thoại di động lại bị Dương Tử Hân nhanh chóng đoạt mất, ", tự chút , bao lâu rồi về?"
ra hôm nay Tiểu Hân cũng về nhà, Giang Dực bất giác nở nụ cười, " phải là chủ nhật, thế nhưng lại ở nhà, Diệc Cảnh công tác?"
Dương Tử Hân hừ hừ hai tiếng, " như kiểu chỉ có ấy công tác em mới về nhà, đây là em có hiếu, hiểu được phải làm bạn với ba mẹ của mình, nếu là ai cũng giống như , phải là ba mẹ đều đau lòng chết."
" ra là Diệc Cảnh công tác." còn có thể làm trọng điểm.
"Hừ, đáng ghét." Hình như Dương Tử Hân cầm điện thoại đến chỗ khác, sau lúc mới lên tiếng, ", tại mẹ ở bên cạnh em."
"Hả?" Giang Dực tay phải cầm điện thoại di động, tay trái nửa chống lên lan can, mắt nhìn rừng cây tối tăm phía xa, khó trách Tô Tử Duyệt vào bên trong giống như xuyên qua, ai có thể biết, nơi tĩnh lặng như thế, cách đó xa chính là khu buôn bán phồn hoa nhất?
"Mẹ ở bên cạnh em, cũng cần lấy cớ cho có lệ, thành , tại sao luôn về nhà?" mình Dương Tử Hân biết nguyên do bên trong, "Có phải làm hòa với bạn rồi ?"
Giang Dực là có chút kinh ngạc, lúc sau cười ra tiếng.
Dương Tử Hân cũng để ý có phản ứng gì, " đánh giá sức quan sát và độ mẫn cảm của phụ nữ quá thấp rồi, từ năm trước, thời gian ở nhà bắt đầu có chiều hướng giảm bớt, nhất là thời gian cá nhân sau khi tan làm, người đàn ông thành thục, thói quen sinh hoạt bình thường rất ít thay đổi, nếu như thay đổi, có khả năng rất lớn là bởi vì bên cạnh ta xuất người phụ nữ. Cho nên nhất định đoạn thời gian đó có đối tượng kết giao. Mà mấy tháng trước, dọn ra ngoài ở, phải muốn có gian riêng, mà là tình cảm của và vị đối tượng kết giao kia có phát triển nhảy vọt về chất. Nhưng được mấy tháng, lại về nhà, đó chính là bởi vì và vị đối tượng kết giao kia có chút chuyện sinh ra chia rẽ, chia tay. Bây giờ lại hay về nhà, chỉ có khả năng, và ấy lại hòa hợp..."
Giọng của Dương Tử Hân lộ ra phần đắc ý ràng, chỉ thiếu chút nữa là câu - xin hãy gọi ta là Conan nữ.
Giang Dực đúng là biết em mình lại có mặt này, ra phụ nữ chuyện đều có dạng như thế, " xin ngỏ lời xúc động, em ngoài cực kỳ quan tâm đến chồng ra vẫn có thể quan tâm đến , xem ra địa vị của người làm như đây cũng chưa bị lung lay hoàn toàn."
" lấy lệ với em ít thôi, có phải em đoán đúng rồi ? Nhất định có bạn ."
"Diệc Cảnh có nhìn thấy mặt này của em ? Đừng hù cậu ấy sợ."
"Chớ sang chuyện khác, nếu em cho mẹ..."
"Ừ, em !"
Uy hiếp thành công, Dương Tử Hân rất buồn bực, ", mang kia vị mang đến cho em nhìn chút có được , em tò mò, nữ sinh mà thích là loại nào, rất tò mò..."
" tại phải xử lý chuyện, sau này hãy ."
", ..." Dương Tử Hân cầm điện thoại bị cúp, cực kỳ buồn bực, cũng quá đáng ghét, hết sức gợi lên lòng hiếu kỳ của .
Giang Dực vừa xoay người nhìn thấy Tô Tử Duyệt nghiêng người dựa vào cạnh cửa, đứng nghiêng, tay phải chống ở viền cửa chống đầu, hơi hứng thú nhìn . Tô Tử Duyệt thực rất tò mò, rất ít khi nghe được dùng giọng vui vẻ như thế chuyện với người khác, nghe điện thoại hơn nửa là ngắn gọn, mấy câu trọng điểm, sau đó lập tức cúp điện thoại, giống như nhiều hơn mấy giây lãng phí tiền điện thoại.
Nghe lời , có lẽ đối phương là phụ nữ.
Mọi người đều có loại tâm lý kỳ lạ, hi vọng mình là người đặc biệt nhất trong lòng người, khi phải có chút thoải mái, giống như đối phương mắc nợ mình vậy.
Cho đến khi quay đầu nhìn về phía vẫn còn nhìn điện thoại của tha.
Giang Dực bật cười, khoát khoát điện thoại di động trong tay, "Em ."
Tô Tử Duyệt chau chau mày theo bản năng, em ? Lúc học cao trung, là lúc nam nữ hay nhận trai em nhất, trai em cực kỳ mập mờ, cũng ít người mượn thân phận em để cạy góc tường.
Giang Dực tới trước mặt đồng thời đưa tay ra, né tránh theo bản năng, vì vậy tay véo mặt , "Em ruột của , nghĩ vớ vẩn cái gì?"
"Em mới đoán mò!" Tô Tử Duyệt được tự nhiên nháy mắt mấy cái, "Trong lòng mình quá gì kia, mới có thể cho là trong lòng người khác gì kia..."
"Như vậy sao." Giang Dực bừng tỉnh đại ngộ mở miệng, "Vậy cũng chớ bày ra vẻ mặt như bắt gặp vụng trộm."
"Em mới có."
"Đúng vậy, em có, em có."
"Em vốn là có." mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
" có mà..."
"..." Buồn bực, buồn bực cực kỳ.
Tô Tử Duyệt bị Giang Dực kéo đến ngồi xuống, sấy tóc cho . phải nhàn nhã như vậy, mà là có thói quen để cho tóc khô tự nhiên, nhưng Giang Dực lại hết sức quen nhìn như thế, vì vậy dưới tình huống hết sức tự giác, đành phải tự mình ra tay.
Mà Tô Tử Duyệt cân nhắc sau này tóc mình bị tổn thương thảm thiết như thế nào, cảm thấy ra cũng có thể chấp nhận, dù sao có thể được hưởng thụ phục vụ của Giang Dực, loại cảm giác này rất tốt. Nếu thêm cái tiền tố, biến thành Giang Dực - người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang, người đàn ông trường mạnh mẽ vang dội ở thương kia, giờ phút này sấy tóc cho .
Cách này rất có thể thỏa mãn người phụ nữ ảo tưởng.
"Em là người như thế nào?" tò mò về em của , tính tình có thể giống như ?
Dương Tử Hân sao? Giang Dực suy nghĩ chút, "Đáng !" Cái loại đáng đó phát ra từ trong xương, mà phải như đại đa số nữ sinh bây giờ bởi vì đáng mà đáng , nhìn qua là biết các loại làm bộ.
Tô Tử Duyệt quay đầu lại nhìn rất nhanh, hình như hiểu tính tình hai đứa bé cùng cha mẹ sinh ra khác xa nhau như vậy, ngờ lại đột nhiên quay đầu lại, vì vậy máy sấy chĩa về phía mặt thổi cái, mà tóc của , nhanh chóng thổi loạn ở mặt , trong nháy mắt liền trở nên thảm hại. tự nhiên quên mất mình muốn gì, chỉ có cảm giác lúc này phong độ của mình bị mất hết rồi, vì vậy thẹn quá hóa giận, " cố ý!"
Giang Dực tắt máy sấy, "Oan uổng, ràng là chính em xoay đầu lại..."
"Chính cố ý, muốn biến em thành trò cười." lấy tay sửa sang lại tóc của mình, sợ tóc mình bị rối, mái tóc là bảo bối đặc biệt của , trình độ của bảo bối này là, cho dù năm đó thất tình, cũng có dũng khí cắt nó , hơn nữa trong lòng vẫn tự với mình, muốn nuôi tóc, như vậy ít nhất sau này tóc của theo cả đời.
Chỉ là bởi vì tóc rất ít, chất tóc phải đặc biệt tốt, mặc dù rất thẳng, lại hết sức mảnh, vì vậy mới cố ý bảo vệ tóc của mình, dám dùng máy sấy để sấy, thậm chí ngay cả lược cũng ít dùng.
nhìn buồn cười, "Đừng so đo với tóc của mình."
" cần lo."
" cần?" thu máy sấy lại, " còn muốn cho người nào đó quà của ấy còn chưa bỏ đâu, xem ra ấy cần."
Tô Tử Duyệt nhanh tay lẹ mắt bắt được Giang Dực chuẩn bị đứng dậy rời , cười híp mắt với mở miệng, " ra , cũng có thể trông nom quan tâm ."
Tô Tử Duyệt nghĩ tới, Giang Dực mang thạch về cho . có thói quen thu thập thạch , chỉ là bởi vì mỗi viên có nét đẹp khác nhau, thể nào thích hình dạng thạch theo quy tắc, cảm thấy thạch nên có hình dạng tự nhiên như vậy, hình thái khác nhau, óng ánh trong suốt tràn ra mỹ cảm đặc biệt của nó, cho nên mỗi viên thích đều phải được gia công thành lắc tay hay là dây chuyền. Hơn nữa ghét thạch bị xuyên qua, nhất định đó chính là chà đạp mỹ cảm của thạch .
Làm cho có mấy phần cảm động cũng phải là vì thích thạch mà mua cho, mà là vì thạch mua, màu sắc khác nhau, nhưng lại biết , đây cũng phải là là đến cửa tiệm bất kỳ mua viên, mà là chính tự mình chọn lựa từng viên . Có lẽ biết, thích hình dạng tự nhiên, về phần có phải tự nhiên hay , sao cả, hơn nữa thích thạch có mỹ cảm thuần túy, về phần có phải là được con người làm ra hay cũng sao, bởi vì căn bản thích chính là thích mỹ cảm của nó, liên quan tới giá trị.
cũng đối xử với thạch như châu báu, mà thích để mấy viên ở người, lúc nhàm chán, cầm tay, ngừng vuốt, có lúc rất biến thái thích nghe tiếng vang ma sát giữa những viên thạch , khi nghe cảm thấy rất hưởng thụ.
đều biết.
Ít nhất có dụng tâm ?
thu lại mấy viên thạch này, "Em rất thích, cám ơn."
Giang Dực rất thích thái độ này của , thích thạch , lại che chở nó như bảo bối, nếu như vỡ, liền thay bằng viên khác, vì vậy mà canh cánh trong lòng, đồng thời cũng khăng khăng có được viên kia, chỉ là tự nhiên thích như vậy mà thôi. biết số người, có thu thập thứ thích gì đó, nhưng chỉ vì để thể với người khác là ta thích mà thôi, nhưng phải như vậy.
nhìn mấy viên thạch này, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, " xem, dùng thạch làm cờ nhảy như thế nào?"
"Xa xỉ."
"Như vậy liền bị coi là xa xỉ à? Em làm bằng kim cương, thế mới gọi là xa xỉ, có được ?"
ra trong hộp thạch mà thu thập có viên kim cương, chỉ là bị bỏ vào giữa thạch , phát thạch màu trắng đẹp, vì vậy dùng kim cương thay thế, viên kim cương kia rất to, to đến mức giống như giả, vì vậy rất ít người biết đó là viên kim cương, dù sao kim cương to như vậy, giá trị tính được có thể là giá trời, lại bị đặt trong đống thạch .
Viên kim cương kia, là quà sinh nhật của ông nội năm tròn mười tám tuổi. Khi đó nguyện vọng của là trở thành người phụ nữ giống như kim cương, cao quý, trong suốt, mỹ lệ, rồi lại cứng rắn vô cùng, vừa có thể giữ vững vẻ đẹp của mình, cũng để cho người khác thương tổn mình dễ dàng.
Giang Dực lắc đầu cái, dùng kim cương làm cờ nhảy, xác thực là xa xỉ.
"Thích làm ! Màu sắc thạch nhiều, làm cờ nhảy cũng có thể được."
"Em cũng nghĩ như thế..." Hơn nữa như vậy, có thể gọi là được cho phép, chỉ là xét về giá trị sử dụng của nó, đây quả thực là nhảy vọt về chất, "Đến lúc đó chúng ta chơi ván chứ?"
"Vậy tiếp nhận khiêu chiến của em."
Chương 20
Tô Tử Duyệt cứ có cảm giác giữa và Giang Dực có biến hóa vi diệu, loại biến hóa này thể là tốt hay xấu, thậm chí hiểu , đối với loại biến hóa này và cũng có thể nhận thấy được, hơn nữa cũng mặc kệ phát triển. Trước lúc ngủ, có thể cảm thấy đưa tay sờ lên bụng , hơn nữa sau khi sờ soạng lúc lâu còn bất mãn, còn muốn dựa đầu vào để nghe. Trong lòng cảm thấy buồn cười, đứa bé cũng chưa hình thành hoàn toàn, bây giờ có thể nghe được cái gì? Đừng , ngay
cả chính , cũng cảm thấy đứa bé có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ là có thể cảm thấy ràng trong bụng mình có sinh mạng, hơn nữa sinh mạng này ở trong bụng lớn lên, có loại cảm giác ấm áp khó hiểu. Diệp Tiêu Tiêu hình như tại có gì có thể lay động , ra phải, chỉ là giấu chút cảm xúc này ở tận đáy lòng, hề cố ý biểu ở mặt.
biết bắt đầu gửi từ iPhone của tôi
mơ mơ màng màng ngủ thiếp .
ra Tô Tử Duyệt phải là người nằm mơ dễ dàng, chỉ là lâu chưa mơ. Có quãng thời gian, thường gặp số cảnh kỳ lạ trong mơ, thỉnh thoảng quay về lúc học cấp 3, hơn nữa còn là hồi lớp mười hai, khi tỉnh lại cảm thấy vô cùng may mắn khi mình trở lại trong cuộc sống thực. Còn có vài cảnh là thi, hơn nữa còn ngủ thiếp ở trong trường thi, khi tỉnh lại phải nộp bài thi lập tức, nhưng bài thi của là giấy trắng….Giấc mơ kỳ dị tương tự như thế này rất nhiều, chính kết luận là do đoạn thời gian đó thiếu ngủ, bạch thiên hắc dạ ngủ đến ngày đêm đảo lộn. Nhưng lại thực gặp được giấc mộng đẹp có hương vị ngọt ngào hoặc là cơn ác mộng, nhưng lần này lại khác, cơn ác mộng khi đó, làm cho dù ở trong mộng cũng hốt hoảng khổ sở.
Khi mở mắt ra, vẫn còn thở dốc ngừng.
Bóng đèn ở đầu giường bên kia sáng lên, ánh sáng mông lung, cũng chói mắt, mà phản ứng của có chút chậm, thậm chí còn kịp xử lý chính mình nữa, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, lúc ngủ rất dễ dàng chảy nước mắt, là chảy nước mắt, phải khóc, chính là cầm điện thoại di động xem tiểu thuyết, nhìn chút liền chảy nước mắt, chính cũng có cách nào giải thích loại tượng này, mà bây giờ, lại chảy nước mắt, là sợ và khó chịu.
“Gặp ác mộng?” Giọng của Giang Dực rất nhàng, nhìn thấy trán có tầng mồ hôi mỏng cau mày lại theo bản năng, lúc này mới đưa tay ra lau mồ hôi cho .
còn thở hổn hển ngừng, lúc lâu mới quay về phía nở nụ cười,”Ừ”.
Coi như là cơn ác mộng , mấu chốt là loại cảm giác vô lực kia, làm cho lập tức nên lời, muốn la to, trong mơ giãy giụa ngừng, lúc này mới tỉnh lại. Giang Dực nhìn lúc lâu mới đứng dậy, lấy cho chiếc áo ngủ khác, để trước mặt ,”Thay”.
Áo ngủ người ướt đẫm mồ hôi, mà mặc tiếp như vậy, chắc hẳn ngày mai phải nhập viện mất. cũng gì, nhận lấy thay liền.
Trạng thái tinh thần của phải rất tốt, ràng có mấy phần lo lắng,”Nằm mơ thấy cái gì?”
Nếu như nằm mơ thấy vật đáng sợ gì, ra tốt hơn so với để trong lòng, ít nhất có người chia sẻ, làm biết mình phải mình đối mặt, cũng sợ như vậy.
Sauk hi nằm xuống còn lắc đầu 1 cái, qua lúc lâu mới hỏi :” có tin thế giới này có dự báo trước ?”
Thời học tiểu học, có ngày mắt ngừng nháy, nháy đến mức làm hoảng hốt. Mẹ , chính là ngày hôm đó qua đời, từ khi đó, đặc biệt sợ loại cảm giác đó, chuyện xấu sắp sửa xảy ra, nhưng vô lực ngăn cản, chỉ có thể đợi nó xảy ra. Còn ngày Phương Văn Thành muốn chia tay với , mắt của cũng nháy, nháy ngừng, bất kể làm gì cũng hoảng hốt yên lành.
tại, mắt của lại bắt đầu nháy.
“ tin, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Giang Dực nằm bên cạnh , ôm vào lòng,” nghĩ là những ngày qua em ngủ ngon giấc, có phải sau khi , cuộc sống liền bắt đầu có quy luật?”
“Mới có, chớ xử oan em.” Vì cường điệu nghe lời của , còn cố ý cường điệu tiếp,”Em ghét nhất người khác xử oan cho em.”
Tay nhàng vỗ phía sau lưng của , loại cảm giác này làm cho an tâm, hình như tim cũng còn đập rộn lên như vậy nữa. Nếu như chuyện xấu xảy ra, lo lắng cũng vô ích. Nếu như nó xảy ra, hoảng loạn như thế trừ ảnh hưởng tâm tình bên ngoài cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi. nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp rất nhanh.
Nửa đêm còn lại coi như ngủ an ổn, ở trong ngực Giang Dực rất an tâm, cho là mình rất lâu mới ngủ được, nghĩ tới chỉ lát ngủ rồi, sau khi tỉnh lại, chính là ngày mới. Loại cảm giác đó, làm cho nghĩ đến 1 bộ phim Hàn Quốc, nữ chính chỉ cần ở bên cạnh nam chính thấy những thứ tốt kia. biết, nghĩ Giang Dực như vậy, chẳng qua là vì tăng thêm thừa số lãng mạng cho mình. Nhưng rất vui.
Giờ này còn sớm, Giang Dực làm. Lúc rời giường phát Giang Dực để lại cho tờ giấy , để đừng quên ăn điểm tâm, nấu cháo, nếu như thức dậy muộn quá, mang đến lò vi sóng hâm nóng lên. đặt tờ giấy ở trong lòng bàn tay, hiểu rất , nếu như nhắc nhở như vậy, có lẽ ăn sáng. xoa bụng mình cái, hình như có chút đói.
Trước kia Giang Dực luôn muốn ngủ nướng, trực tiếp kéo từ giường lên, hôm nay lại làm như vậy, có lẽ bộ dạng ngày hôm qua của làm cho lo lắng.
nghe theo nhắc nhở của Giang Dực, hâm cháo nóng lên mới bưng ra từ từ ăn cháo. Hơn nữa còn do dự mấy giây xem có nên rửa chén hay , cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lựa chọn cầm chén rửa.
Khi cầm chén rửa sạch từ trong phòng bếp ra, tự hỏi ngày hôm nay của mình nên trải qua như thế nào điện thoại di động của liền vang lên. Giống như có dự cảm, lòng thắt chặt lại, sợ hãi vừa nhận điện thoại lại truyền đến tin tức xấu.
Có lẽ là nghĩ đến chuyện xấu nhất, vì vậy khi nghe được tin xấu, còn có thể lý trí ứng đối được. Hướng Huy gọi điện tới, khi ông Tô tham gia hội nghị té xỉu tại chỗ, bây giờ được đưa đến bệnh viện.
cầm điện thoại di động, chỉ với Hướng Huy, lập tức chạy đến bệnh viện.
đến bệnh viện tự Hướng Huy đến đón , thông qua tường thuật của Hướng Huy, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra. Trong khoảng thời gian này, ông nội vẫn ngừng bôn ba vì công ty, thực tình trạng của công ty tốt lắm, hơn nữa còn có khuynh hướng tệ hơn, ông cũng buông tha mà kêu gọi đầu tư như trước, nhóm người trẻ tuổi cùng tranh giành hợp đồng này cũng có lý lịch tinh như ông. Vốn là ông đàm phán chi tiết xong rồi, cuối cùng cũng sắp ký hợp đồng rồi, ở thời điểm này, đối phương lại đổi ý. Ông vốn cho rằng hợp đồng này là liều thuốc tốt có thể khiến công ty cải tử hồi sinh, bây giờ lại gặp phải đả kích lớn như vậy. Nếu như chỉ là như vậy, ông cũng tức giận đến té xỉu, khiến ông tức giận công tâm là nhà họ Hạ, Hạ Tông Vân chỉ phá hỏng lần hợp tác này, còn lấy thân phận cổ đông công ty Tô thị xuất ở hội nghị, Hạ Tông Vân lén lút bí mật thu mua 5% cổ phần công ty Tô thị.
Nhà họ Hạ ép sát từng bước, luôn cậy mạnh , làm sao ông Tô cam tâm, trước kia luôn bị ông giẫm ở dưới chân nhà họ Tô, bây giờ lại bò lên đầu ông.
“Bây giờ sức khỏe ông nội như thế nào?”
những lời này rất bình tĩnh, khiến Hướng Huy cũng có chút kinh khạc, còn tưởng tượng rằng đại tiểu thư này, tại chỉ biết hỏi nên làm gì, hoặc là khóc thút thít, nhưng có.
Hình như cũng hiểu ánh mắt của Hướng Huy hàm hàm nghĩa gì, chỉ là quan tâm. Nếu như người, giống như , biết mình hình thành từ tinh trùng của người chết, biết mẹ mình vì buồn bực vui mà chết, sau đó lại có kinh nghiệm bạn trai nhau hơn ba năm phản bội, thản nhiên cũng được.
“Chủ tịch bây giờ có gì đáng ngại, chỉ là bác sĩ dặn dò thể mệt mỏi, càng thể xúc động…”
gật đầu cái,”Cám ơn trợ lý Hướng.”
Hướng Huy hơi sững sờ, khi phản ứng lại đẩy cửa phòng bệnh vào. Hướng Huy lại mơ hồ hiểu được, đây là cảm kích đưa chủ tịch tới bệnh viện, cũng là cảm kích vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ chủ tịch, trung thành tận tâm đối với chủ tịch, có hai lòng. So với những gì chủ tịch cho , làm những thứ này, hoàn toàn đủ để báo đáp ân tình của chủ tịch.
Tô Tử Duyệt vào phòng bệnh, ông Tô tỉnh, quay đầu có chút khó khăn, thấy , hình như vẻ u sầu ở mi tâm càng nhiều hơn, ông có chút bất mãn. Hướng Huy thế nhưng lại gọi điện cho Tiểu Duyệt. Trước kia té xỉu ông cho Hướng Huy, nhất định được chuyện này cho Tiểu Duyệt, ông thể để Tiểu Duyệt lo lắng cho ông.
Tô Tử Duyệt tới, ngồi ở mép giường. Ông nội sắc mặt tái nhợt, vốn gương mặt đầy nếp nhăn có màu vàng, bây giờ chuyển thành trắng bệch, làm cho ông giống như ông già bị hút khô máu chỉ còn lại da thịt, khuôn mặt chịu ít gió táp mưa sa. Đột nhiên lòng đau xót, mắt hơi đỏ lên, nhưng lại cố gắng làm cho minh cười,”Ông nội hư, biết con thích tới bệnh viện nhất, cố tình lại ở đây, đây là cố ý?”
Ông Tô cười cười, vươn tay ra, Tô Tử Duyệt lập tức vươn tay, kéo tay ông lại.
“Con đấy…” Ông Tô cười lên, nhưng cũng muốn những lời khác.
“Đây là ông tự thừa nhận mình hư?” nhìn đôi tay của ông nội,”Xem đôi tay này, ông là người có thể sống hạnh phúc tới trăm tuổi, chỉ là nhất định phải chăm sóc mình tốt, nếu tự mình cũng biết quý trọng, thần tiên trông coi sinh mạng tức giận.”
“Vẫn nghịch ngợm như vậy.”
Tô Tử Duyệt cũng vừa ý,”Con đều là , tin, ông thử lần. Nghỉ ngơi nhiều, chăm sóc mình tốt, được mệt mỏi, cũng bị bọn người xấu kia chọc giận, ông nhất định sống lâu trăm tuổi.”
“Được được được, ông nội nghe Tiểu Duyệt.”
Tô Tử Duyệt chuyện với ông Tô ngừng, chỉ là muốn ông mệt mỏi quá, để ông nằm xuống, chỉ nghe chuyện thôi. nửa tựa vào giường, cười với ông, “Ông nội, nhất định ông phải nhớ, trong lòng Tiểu Duyệt, chỉ có sức khỏe của ông nội là quan trọng nhất, cho nên bất kể lúc nào nhất định ông phải lấy sức khỏe của mình làm trọng, ngàn vạn lần được vì người quan trọng mà thương tổn mình…”
Những đạo lý này, sao ông Tô lại , thậm chí đích thân ông còn cho nghe. Chỉ là như vậy, đối mặt với Hạ Tông Vân hung hổ dọa người ông nhịn được phải nổi giận, lửa giận thiêu đốt hừng hực trong ngực. Tiểu Duyệt đúng, ông ngã xuống chỉ làm Tiểu Duyệt lo lắng mà thôi, mà những người nhà họ Hạ kia chỉ hận ông bị thiên đao vạn quả, vì như thế mà vui mừng, ông thể cho những người đó được như ý.
Chỉ là ông nhịn được mà cười khổ, chỉ tràn đầy nhiệt huyết có ích gì, thương trường chính là nơi ăn tươi nuốt sống, nhà họ Tô bọn họ biến thành như vậy ai lại hạ thủ lưu tình? lập tức cắn phát, cũng được cho là có tình có nghĩa rồi. số khách hàng cùng làm ăn trước kia, tại cũng cự tuyệt hợp tác làm ăn với nhà họ Tô…
Ông thể ngã, ông còn chưa nhìn thấy cháu ông có được hạnh phúc, còn chưa thấy kết hôn sinh con.
“Cho nên ông phải quý trọng chính mình, coi như vì Tiểu Duyệt, cũng phải quý trọng mình”
Last edited by a moderator: 14/5/15