1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau - Lục Xu (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9:

      Edit: Tuệ Như

      Tô Tử Duyệt rất hy vọng nghe đến tên của Phương Văn Thành, cũng như muốn nhớ đến tên của Hạ Ngữ Đình, hai cái tên này ngoại trừ khiến đau đớn vì bị phản bội còn làm cảm nhận được mình ngu ngốc biết bao, hơn nữa dại dột đến hết thuốc chữa, sâu đến nỗi muốn nhớ lại chút

      chơt phát , nhiều năm trôi qua, vậy mà vẫn còn có thể nhớ diện mạo của Hạ Ngữ Đình, cho dù Diệp Tiêu Tiêu từng an ủi , Hạ Ngữ Đình đứng ở trước mặt chỉ là đóa hoa tầm thường, làm sao so được với vẻ phong hoa tuyệt đại của , nhưng cũng có mắt nhìn, phải thừa nhận Hạ Ngữ Đình là người con đẹp, hơn nữa còn thuộc vẻ đẹp mà đàn ông thích. Vì thế lúc Hạ Ngữ Đình đứng ở trước mặt , vẫn cảm thấy uy hiếp, ta dùng dáng vẻ kiêu ngạo và tự tin :

      “Tô Tử Duyệt, mặc kệ tin hay tin, tôi chỉ cần 1 tháng, là có thể cướp bạn trai 3 năm của

      Lúc đầu khi nghe ta như thế, cảm thấy như thế nào nhỉ?. Buồn cười!. Thấy rằng Hạ Ngữ Đình quả thực là điên rồi, trước Hạ Ngữ Đình có thể cướp Phương Văn Thành ra khỏi hay , chỉ là Hạ Ngữ Đình những lời này, quả thực có bệnh rồi. Huống chi, 3 năm qua, tình của bọn họ phải là qua đường, vì vậy cười đáp lại:

      “Phải ?. Tôi đây chờ, chờ xem mất mặt”

      Khi lướt qua Hạ Ngữ Đình, cũng thầm so sánh diện mạo của cũng thua kém Hạ Ngữ Đình, hơn nữa Phương Văn Thành ở bên , đều dùng cảm giác chân thành để đối đãi, phải giả vờ dịu dàng, hay giả nhân giả nghĩa, Phương Văn Thành và Diệp Tiêu Tiêu là người hiểu tính cách của nhất, mặc dù ghét ở ngoài miệng nhưng hành đông lại hết sức “ủng hộ”. nhớ trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, khi người nào đó bị vạch trần bộ mặt mới bị bạn trai chán ghét, nhưng có bộ mặt để người khác vạch trần, Phương Văn Thành biết là người như thế nào, Hạ Ngữ Đình làm sao có thể cướp Phương Văn Thành từ tay ?. dùng logic của mình để kê cho mình liều thuốc an thần

      Vì thế lúc biết Hạ Ngữ Đình cố ý tiếp cận Phương Văn Thành, vẫn duy trì thái độ bình thường, nên làm cái gì làm cái đó, nghĩ mình cũng giống như mọi ngày, biết hơn 3 năm qua vẫn luôn như vậy cần phải lo được lo mất vào lúc này, huống chi muốn chứng minh cho Hạ Ngữ Đình thấy, cho dù Tô Tử Duyệt rất kém cỏi, nhưng lại rất chân thực, từ trước đến nay hề giả bộ, hoàn toàn khác với vẻ giả dối của Hạ Ngữ Đình, mà ánh mắt của Phương Văn Thành nhìn trúng Hạ Ngữ Đình

      Chỉ cần 1 tháng, Hạ Ngữ Đình chỉ cần mất 1 tháng, dễ dàng đánh bại Tô Tử Duyệt

      nhớ ta đứng ở trước mặt mình cười vui vẻ biết bao: “Tô Tử Duyệt, xem, ngu xuẩn đến dường nào, cho là bây giờ Phương Văn Thành muốn người tùy hứng lại biết gì hết như sao?. Người con ta cần là người con tốt đẹp, khéo léo hiểu lòng người, giống như tôi đây. Có phải cảm thấy rất căm phẫn hay ?. Tôi chỉ cần ở trước mặt ta lắng nghe những lời trong lòng của ta, ta liền coi tôi là tri kỉ, tâm phiền não của ta với tôi, dần dần rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi”

      Hạ Ngữ Đình chiến thắng hoàn toàn, cho nên có quyền kiêu ngạo đứng ở trước mặt khoe khoang. Tô Tử Duyệt lúc ấy rất khờ khạo, coi trọng tình , khi Phương Văn Thành cần người hiểu ta nhất ở bên cạnh, Tô Tử Duyệt lại giống như trước đây, giống như cần ta che chở, cũng biết đàn ông cũng có lúc mệt mỏi, cảm thấy phiền, ngày xưa, tính cách của làm cảm thấy dễ thương, nhưng bây giờ lại trở thành nỗi buồn bực và trách nhiệm. Phương Văn Thành ở bên cạnh Tô Tử Duyệt, luôn sắm vai người con trai ưu tú, Phương Văn Thành chưa bao giờ tâm phiền não ở trước mặt , dần dần cũng hình thành bức tường kiên cố, nhưng ràng Tô Tử Duyệt có cơ hội vượt qua bức tường kia, nhưng lại .

      Tô Tử Duyệt chỉ nhìn Hạ Ngữ Đình, muốn thừa nhận mình thua, lại càng muốn dùng những lời độc ác công kích đối phương chứng tỏ mình thảm hại biết mấy. vì thế chỉ yên lặng xoay người rời

      Sau đó, Phương Văn Thành chia tay với .

      từng kéo tay Diệp Tiêu Tiêu, nhưng thể nào lý giải được : “Vì sao chứ?. Tớ và ta ở bên nhau 3 năm, 3 năm phải là 3 tháng hay 3 ngày, nhưng tại sao tớ lại bại dưới tay Hạ Ngữ Đình?”

      nghĩ ra, cũng ko hiểu vì sao, biết tính nết của mình được tốt lắm, lười lại thích ăn ngon, nhưng mà lúc mới quen nhau, cũng tỏ ra chán ghét , ngược lại rất cưng chiều , vì sao bây giờ lại thay đổi bất thường như thế?.

      Diệp Tiêu Tiêu chỉ có thể thở dài, Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy có lẽ biết, nhưng dường như biết, gia cảnh của Phương Văn Thành hoàn toàn thể so sánh với Tô Tử Duyệt, mà là người luôn kiêu ngạo về thành tích của mình, người ưu tú, hình như muốn đối mặt với thất bại của mình. Mà Phương Văn Thành muốn tỏ ra là người thất bại ở trước mặt Tô Tử Duyệt. Trong cuộc thi khảo hạch chuẩn bị ra nước ngoài, Phương Văn Thành lại làm tốt, lúc này Hạ Ngữ Đình giúp ôn tập, còn an ủi , bảo cố lên!. Có lẽ cân bằng trong lòng Phương Văn Thành bắt đầu thay đổi, vì thế vẻ đáng của Tô Tử Duyệt còn bất kì hấp dẫn gì nữa

      Diệp Tiêu Tiêu gạt Tô Tử Duyệt, từng tìm Phương Văn Thành lần, tại Tô Tử Duyệt là gánh nặng của , còn ở bên Hạ Ngữ Đình lại cảm thấy rất nhàng, khi ở bên cạnh Hạ Ngữ Đình, có thể hết những lời trong lòng mình, cần phải lo lắng về hình tượng của mình, mà Hạ Ngữ Đình cũng có thể hiểu , nhưng khi ở bên Tô Tử Duyệt, thể thốt nên lời, vốn muốn làm hình ảnh Phương Văn Thành trong lòng sụp đổ, vì thế sẵn lòng đối mặt với Tô Tử Duyệt

      Sau đó, Diệp Tiêu Tiêu chỉ có thể an ủi Tô Tử Duyệt, mà trong đời Tô Tử Duyệt, lần đầu tiên gặp phải thất bại, cho rằng mình chết , giống như những nữ sinh bị thất tình khác, chưa gượng dậy nổi, phí hoài cả đời như vậy

      hỏi Diệp Tiêu Tiêu: “Có phải vì tính của tớ tốt, nên ta mới rời xa tớ ?”

      Nhất định là vậy , vì thế Tô Tử Duyệt ở trước mặt người khác, dịu dàng, tốt đẹp, khéo léo hiểu lòng người, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng trong lòng chỉ có bản thân hiểu nhất, của ngày xưa rất chán ghét những hành động như vậy, bên vừa châm biếm mình, bên ngày nào hay ngày ấy

      Nhưng nhận được cái gì?. Ngay cả chính cũng ?.

      Sau khi Phương Văn Thành bỏ , mới chính thức ý thức được, cần , người đàn ông ràng rất thương cưng chiều , cần nữa, trong lòng ôm người phụ nữ khác rồi

      khổ sở, đau lòng, vì thế học người ta uống rượu, hút thuốc, chân chính biến mình thành người ra người, quỷ ra quỷ, dáng vẻ vốn giống như trẻ con, lại trở nên gầy trơ xương, ốm yếu cách khỏe mạnh, đến nỗi vì vậy mà nhập viện

      Ông nội với , những người đối xử với tốt, đều có tư cách bắt trả giá vì họ, cũng cần thiết phải trả giá vì những người đó, thế gian này, ông nội mãi mãi là người xem trọng , là người thương nhất

      Vì thế, từ từ học cách bảo vệ mình cẩn thận, chỉ nỗ lực vì những người lòng thương mình, còn hình tượng ôn nhu, tốt đẹp, giống như bức tường vô hình, chỉ vì muốn từ chối thái độ tiếp cận của người khác mà thôi

      Nhưng sống rất tốt, có bị tổn thương, phải sao?.

      *

      Xe của Giang Dực chạy vào ngã tư, mất bao lâu liền nhìn thấy có vài bóng dáng xuất bên đường. Con đường này thỉnh thoảng có vài chiếc xe băng qua, mà hiếm khi thấy người. Vì thế muốn chú ý cũng được, hơn nữa, chỉ cần liếc mắt cái nhận ra người đó là Tô Tử Duyệt.

      Trước giờ biết thích tản bộ như vậy, rất chậm, đầu hơi cúi xuống, dường như suy nghĩ đến điều gì đó, tựa hồ giấu mình ở trong thế giới của mình, mà người khác chỉ có thể đứng ngoài làm khan giả

      tắt đèn xe, thả chậm tốc độ, chậm rãi chạy đến gần , hơi tò mò, muốn biết với trạng thái giờ của , khi nào mới phát ra

      Tô Tử Duyệt đắm mình trong dòng suy nghĩ miên man, nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, ko thể thừa nhận mình rất ngu ngốc, lại thể người cực kì sỉ diện. cho dù đến cuối cùng, cũng trở mặt với Phương Văn Thành.

      Kỳ , có lẽ đánh giá tình quá cao, cho rằng tình của mình kiên định như vậy, vì thế làm gì cả, cũng tin có người cướp được Phương Văn Thành ra khỏi tay , chưa từng nghĩ tình cảm lại mong manh như vậy, cố tình làm gì hết, để ương ngạnh chứng minh tình cảm kiên định trong lòng , nhưng mà thua rồi, thua hoàn toàn rồi

      Sau đó ông nội khuyên , đồng ý với ông nhất định vực dậy bản thân mình, tình trạng sức khỏe của cũng có khởi sắc, chỉ là khuôn mặt tròn tròn giống trẻ con hoàn toàn biến mất, dường như từ khuôn mặt đáng cách rất xa, rất xa rồi.

      Có lần “Chân Hoàn truyện” trở nên rất nóng, ngày trước nhìn thấy bộ tiểu thuyết này rồi, hơn nữa còn cực kì nhẫn nại đọc hết bộ truyện, ấn tượng sâu sắc của , khi mất đứa bé, Chân Hoàn rất đau lòng, Mi Trang dẫn đến lãnh cung để nhìn những người phụ nữ mất con, nếu như Chân Hoàn tiếp tục đau lòng, vậy dẫm lên vết xe đổ của những người phụ nữ đó. biết vì sao Tô Tử Duyệt lại nhớ đoạn đó, nếu như chọn tỉnh lại chỉ còn con đường chết, có ai tội nghiệp . Nếu vì Phương Văn Thành mà tự chà đạp bản thân mình, nhiều năm sau khi gặp lại biết ta có cảm thấy áy náy với , chắc là cảm thấy may mắn, vì nhiều năm trước vứt bỏ người phụ nữ thảm hại như vậy, vì thế có thể tiếp tục tự do

      Cho nên phải phấn chấn lên, phải vì tranh hơi, mà vì còn biện pháp nào khác, muốn nhìn thấy bộ dạng chẳng ra làm sao của mình

      Về phần Phương Văn Thành sao?. tự với mình, là ta xứng với , là chịu được thử thách của tình

      Vì thế tâm tình thoáng bị đè nén, giờ phút này chuyển biến tốt đẹp hơn

      Tâm tình chuyển biến tốt đẹp bắt đầu mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh, lại về phía trước khoảng, sau đó bỗng nhiên quay đầu

      Lòng còn vốn thấp thỏm yên nhìn chiếc xe phía sau, nhưng thoáng cái bình tĩnh trở lại, mặc dù hiểu về xe, nhưng từng ngồi chiếc xe này


      đến trước mặt xe, trực tiếp kéo cửa ra, ngồi vào trong xe cười tủm tỉm nhìn : “Sao gọi em?”

      chỉ cần ấn tiếng kèn tiếng, là có thể lập tức phát ra , cũng biết lái xe theo bao lâu

      “Có vẻ có khuynh hướng thích em tự giác tới” khe khẽ cười

      phát khi an tĩnh và khi cười rộ lên, hoàn toàn là 2 dáng vẻ khác nhau, khi yên tĩnh, dường như hòa mình vào cảnh sắc, làm cho người ta muốn quấy rầy, ít nhất chính muốn

      “Thú vị ác” lập tức đánh giá

      cũng phản bác


      Xuống xe, chủ động kéo cánh tay , cúi đầu nhìn tay , lên tiếng, gần đây thích làm những động tác thân mật, cũng bài xích nhưng cũng chờ mong nhiều

      rất thích nắm tay , phải vì thể giữa bọn họ có bao nhiêu thân mật, mà nhiệt độ tay rất ấm, , vuốt cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng khá hơn, vì thế mặt cũng lên ý cười

      Giang Dực chú ý tới vẻ mặt của hơi thay đổi, cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy tâm trạng của khá tốt, phát tâm tình của mình cũng tệ

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.1:

      Edit: Cellina

      Buổi tối, Tô Tử Duyệt và Giang Dực nằm ở giường, gối đầu lên cánh tay của . Trước đây, bọn họ làm nhiều động tác thân mật hơn thế, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy được tự nhiên, mặc dù cố gắng cân bằng loại cảm xúc kì quái này, nhưng mà làm thế nào cũng cảm thấy được. Có lẽ, quan hệ của đôi bên khác biệt, cho dù lúc trước từng là người , nhưng vẫn chậm bước, bây giờ bước này, trong lòng vẫn chưa tìm được cảm giác thích hợp để thích ứng


      Tô Tử Duyệt cũng cảm thấy bầu khí cứng đờ, lại nghĩ, nếu như có đứa bé này, bây giờ bọn họ như thế nào chứ?. vẫn giống như trước đây, ở thời điểm thích hợp, tìm người phụ nữ thích hợp, kết hôn rồi sinh con. Mà sao, chắc cũng tìm người đàn ông phù hợp, cần phải là người , chỉ cần ghét là được, kết hôn, rồi có con. Vì thế, mỗi người bọn họ đều có cuộc đời riêng, liên quan gì đến nhau. nhịn được giơ tay sờ lên bụng mình, đứa bé này mang tới điều gì đó rất thần kì, khiến lại gắn kết với nhau. Lúc đề nghị chia tay từng nghĩ, muốn có bất kì quan hệ gì với nữa

      Nhưng, vì đứa này, tất cả đều thay đổi

      nghiêng đầu nhìn , ra, khuôn mặt nhìn nghiêng của rất đẹp, vô cùng tinh xảo. hơn nữa mặc dù diện mạo của rất tuấn, nhưng làm cho người ta cảm thấy giả tạo. cũng cảm nhận được ánh mắt của nên quay đầu nhìn lại

      …. Có mối tình đầu ?” dùng giọng điệu nghi vấn hỏi, nhưng rất nhanh cảm thấy mình sai rồi. nên dùng giọng điệu như vậy, nên trần thuật mới đúng

      Giang Dực hoàn toàn chú ý đến bối rối nho của , chỉ nhìn , mặt có cảm xúc gì, cũng tò mò vì sao lại hỏi như vậy

      “Có phải thường nhớ tới ấy ?” hiểu sao lại hỏi vấn đề này, chỉ cười tủm tỉm nhìn

      “Em sao?” Giang Dực hỏi lại

      suy nghĩ vài giây, thành trả lời: “

      nở nụ cười, dùng bàn tay để gối đầu nhàng xoa tóc , biết là bày tỏ câu trả lời hài lòng hay là ý gì. Rất nhanh, cảm thấy mình bị thiệt thòi, ràng là hỏi , tại sao lại biến thành hỏi , hơn nữa còn ngoan ngoãn trả lời rồi.

      nhìn lâu: “Nếu như gặp lại mối tình đầu của mình. có phản ứng như thế nào?”

      “Chưa từng nghĩ tới”

      “Vậy ví dụ chút xem”

      “Giả thiết này vững chắc, bởi vì có khả năng” Giang Dực nhanh chóng phủ định

      ràng vừa lòng, hơn nữa còn nghiêm trọng hoài nghi chỉ cho có lệ, muốn cho biết. nghĩ ngợi, làm thế nào để ép ---- ví dụ như: Vì tương lai của hai người, cho nên phải tăng cường niềm tin lẫn nhau, thành trả lời câu hỏi của đối phương

      Lời nghĩ ra còn chưa kịp thực thi, nghe thấy thanh mang theo ý cười của :

      “Giả thuyết của có khả năng, nhưng mà nếu như giả thuyết của em có khả năng, có thể cho em ý kiến”

      nhướng mi chút

      “Em có thể dẫn , ừm, đối phương tự biết xấu hổ…”

      sửng sốt vài giây, mới phát tự khen chính mình, bất giác lắc đầu:

      “Tại sao có thể tự kỉ như vậy?”

      Giang Dực kéo chăn, đắp lên cười , véo mặt : “Ngủ, ngoan”

      vốn còn muốn gì đó, nhưng mà từ ngoan có tác dụng vỗ về rất tốt, nằm xuống bên cạnh , ngoan ngoãn nhắm mắt lại

      Hơn nữa, nghĩ ý kiến Giang Dực cho cũng tệ, mang theo Giang Dực đến, cho dù thể khiến cho đối phương cảm thấy tự ti, nhưng mà cũng làm cho họ cảm thấy thoải mái, dù sao cũng sống rất ổn, nhưng đối phương chưa hẳn. Lúc này mới phát , từ sau khi và Phương Văn Thành chia tay, chưa bao giờ quan tâm đến tin tức của Phương Văn Thành và Hạ Ngữ Đình, bất kể là vô tình hay cố ý, nhưng hình ảnh của bọn họ cũng chưa từng xuất trong đầu của .

      nghiêng người, đưa tay đặt lên người Giang Dực, ôm ngủ

      Mày Giang Dực nhíu chặt lại, căn bản thích ứng với tư thế ngủ như vậy, nhớ trước đây có như thế, vì vậy biết khi ngủ còn có thói quen ôm người khác, nhưng cũng hất tay ra, mà chỉ nghĩ, có phải sau này, mình nên từ từ thích ứng với thói quen này của hay

      ***

      Hôm sau là ngày chủ nhật, Giang Dực gọi điện thoại về nhà, vài tuần nay có vài việc cần phải xử lý chắc là thể trở về biệt thự Giang gia. Cha mẹ nghe cũng gì, ông bà rất yên tâm về đứa con trai này tuy rằng ko thể hoàn toàn lý giải hành động của , nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định của như cũ. Nhưng mà, sau khi Giang Dực cúp điện thoại, lại cảm thấy có chút áy náy,nếu như quyết định giữ lại đứa bé, cũng nên chuyện này cho bố mẹ biết. Thế nhưng, Tô Tử Duyệt lại hy vọng cho thời gian 2 tháng suy nghĩ, cảm thấy chờ thêm 2 tháng cũng có việc gì. hiểu phụ nữ lắm, em của trước đây kết hôn hết sức vội vàng, nguyên nhân là vì Dương Tử Hân sợ sau khi bụng to ra mặc áo cưới đẹp. Cho nên kiên trì muốn thừa dịp bụng còn mà kết hôn. Mà Tô Tử Duyệt tựa hồ có lo lắng đến phương diện này….

      suy nghĩ rất đơn giản, nếu như quyết định cùng sinh con nuôi dưỡng chúng, là người gắn bó với suốt cuộc đời này. Bởi vậy, bọn họ cần có nhiều thời gian để hiểu lẫn nhau, giống như mấy ngày nay, phát ra rất nhiều thói quen của . Nếu như đụng phải chỗ nào, hay bị thương ở đâu đều kêu lên, chỉ dùng tay để che miệng vết thương lại, dường như làm như vậy có thể làm cho vết thương tiếp tục đau nữa.

      nhìn thấy con chuột hay con gián, cũng thét chói tai. Hơn nữa hết sức bình tĩnh, chính cũng , chỉ cần chúng đến gần sợ, nhưng nếu đặt chúng trước mặt , biết phản ứng như thế nào nữa

      người phụ nữ rất thú vị, đột nhiên cảm thấy tương lai của mình cũng trở nên thú vị hơn

      Chủ nhật, phải làm, Tô Tử Duyệt cho là nếu ở nhà cả ngày lãng phí, vì vậy đề nghị bọn họ cùng nhau ra ngoài leo núi
      nghe người ta , ra khỏi tiểu khu này, dọc theo con đường nào đó, thẳng, là có thể tới ngọn núi, muốn tới đó xem thử

      Giang Dực cảm thấy mang ra ngoài dạo cũng tốt, cho nên cũng từ chối

      Chẳng qua là, khi bọn họ đến con đường đó, đằng trước vẫn là kiến trúc nhà lầu như cũ, Giang Dực nhịn được hỏi:

      là liên tục thẳng sao?”

      Tô Tử Duyệt kiên định gật đầu, lúc sau lại xác định : “Hình như là vậy?”

      Giang Dực nhìn thấy bộ dạng rối rắm của , cười lắc đầu lại nhịn được vươn tay ra xoa đầu , tại sao lại cảm thấy biểu của lại đáng như con mèo như vậy?.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.2:

      Edit: Tâm Di
      (Chương hơi dài nên chia làm 3 nhé)

      Dường như dưới bề ngoài ngoan ngoãn của giấu tính cách khác, chẳng qua là lúc bình thường biểu ra mà thôi, nhưng biết, vì thế thầm cảm thấy vui vẻ

      Cho dù sai đường cũng sao, hai bên đường đều là bồn hoa. Ngắm hoa cũng tệ, huống chi chỉ muốn dẫn ra ngoài dạo chút, đâu cũng quan trọng dien

      Tô Tử Duyệt vẫn nhớ khi người đó chỉ đường cho , cứ tiếp tục thẳng.
      “Chúng ta cứ tiếp thử xem, chừng nó nằm ở đằng trước”

      gật đầu, để cho ở bên trái của mình, mặt trời mọc lên, ánh nắng tươi sáng. Thế nhưng, lúc đầu khi dưới ánh nắng mặt trời, còn có thể “tắm nắng” lát sau cũng có thể sử dụng từ “phơi nắng” để hình dung.

      Bọn họ càng về phía trước càng vắng, cũng phải vắng lắm, vì có ít kiến trúc tòa nhà, nhưng đường xá chung quanh rất rộng, tín hiệu đèn giao thông dường như chỉ dùng để bài trí

      Tô Tử Duyệt nhìn thấy vùng núi xanh biếc, có tòa tháp: “Chính là chỗ đó, chúng ta sai”

      bỗng nhiên vui sướng hẳn lên

      hơn 1 giờ đường, chỉ vì leo núi, Giang Dực lắc đầu, lại nhìn thân thể gầy của , ý niệm đầu tiên của là, khi tới chân núi, mệt lắm rồi, làm sao có thể leo lên được?.

      Nhưng đánh giá thấp thể lực của , sau khi đến chân núi, cực kì cảm thấy hứng thú, còn muốn theo đường , Giang Dực chỉ có thể sau lưng Tô Tử Duyệt, hết sức hài lòng :

      “Nếu như em có bị trượt, có thể đỡ em”

      “Em nghĩ, nhất thời chú ý, khi em trượt xuống, chúng ta cùng lăn xuống dưới sao?”
      Tô Tử Duyệt cảm thấy lời rất có lý, nghĩ lát :

      “Em bên trái, bên phải, nếu em có lăn xuống cũng liên lụy đến

      “Em sợ hại đến người khác sao?”

      Tô Tử Duyệt cảm thấy đây cũng là vấn đề, bởi vì bậc thang cũng có rất nhiều người như bọn họ:

      “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Thôi”

      Giang Dực thở dài hơi: “ phía sau em, em chỉ hại mình là được rồi”

      Tô Tử Duyệt dừng lại, nhìn về phía ánh mắt hơi chớp động. Hai bên thềm đá có ít chữ hoa cảnh nổi tiếng, hoa cỏ có sức sống rất mãnh liệt, khi đối diện với ánh mặt trời, nở rộ rực rỡ, đứng ở giữa lộ, nhìn chằm chằm, quả thực còn nổi bật hơn cả hoa

      Khí chất của thay đổi rồi. Ngày xưa, khi đứng giữa vạn vật, có thể dung hòa vào cảnh vật xung quanh, bây giờ tách ra được, người có thêm sắc thái linh động, khiến cho ánh mắt của hơi sáng lên

      Phía sau có người chạy tới, bọn họ né sang bên phải để cho người khác trước

      Tay của Tô Tử Duyệt nắm góc áo của , lúc sau mới mở miệng :

      “Em cố gắng cẩn thận, liên lụy đến

      Giang Dực gật đầu: “ cảm kích vô cùng”

      Dường như rất vui vẻ, ý cười mặt cũng sâu hơn, giống như ánh mặt trời rực rỡ ngày hôm nay, Tô Tử Duyệt như vậy, khiến cho Giang Dực cảm thấy, ngày trước hiểu về quá ít, cũng là có tính cách hồn nhiên và thích cười

      Chuyện này làm cho nghĩ, bọn họ quả hơn kém nhau 6 tuổi TâmDi

      Hơn nữa, thói quen của biểu ra bên ngoài ngày càng nhiều. Khi người ta mệt mỏi, đa phần đều muốn nghỉ ngơi, đồng thời chậm lại. Còn , càng mệt càng nhanh, căn cứ theo logic của , nếu như leo lên nhanh chút, có thể nghỉ ngơi sớm chút. Vả lại, nhìn những thềm đá trải dài như thế, chỉ muốn leo lên đến đích, muốn đứng ở giữa đường, như vậy thoải mái

      Chờ đến khi lên đến đỉnh núi, Giang Dực nhanh chóng đỡ , động tác của hơi vội vàng, làm cho có phần khó hiểu, nghi ngờ nhìn , tim cũng đập lỗi nhịp, cũng biết có phải do mệt mỏi hay ?.

      chợt nhớ đến lần đầu tiên khi đưa về nhà, chân đau, chỉ có mình, nhưng vẫn hung hăng dậm chân xuống đất vài cái, sau đó giả vờ như có chuyện gì gọi xe taxi, rất thích chứng tỏ mình mạnh mẽ, cho dù thời điểm đối diện với chính mình, vẫn muốn giấu mọi thứ ở trong lòng. biết vì sao, nhưng biết hình thành thói quen như thế.

      Khi đến chân núi, ràng chân mỏi nhừ, nhưng vẫn ép buộc bản thân leo hết cầu thang, cho dù làm xong tất cả, nhưng mồ hôi và hô hấp gấp gáp của bán đứng rồi.

      làm nhưng cảm thấy thoải mái, thậm chí còn hơi tốn sức, nhưng mà hành động của khiến người ta cảm thấy có thể hoàn thành mọi việc cách dễ dàng

      “Sao vậy?”

      cảm thấy ánh mắt của hơi kì quái

      Giang Dực vươn tay lau mồ hôi trán : “ cần nhanh như vậy…”

      “Em sao, em…”

      ngắt lời : “Em phải chỉ có mình”

      lập tức câm miệng, phát sắc mặt của tốt lắm, có lẽ là vì bây giờ trông rất mệt, lại nghe người ta , mấy tháng đầu đứa bé ở trong bụng rất nguy hiểm, tựa như nhiều ngôi sao có thai, chưa được 3 tháng công bố cho người khác biết, giờ phút này là lúc thai nhi yếu ớt nhất

      Lo lắng của trực tiếp biểu mặt, chút kiêng kị, tính toán. hiểu, thái độ của dành cho , thay đổi rất nhiều, nhưng mà trong lòng thầm than, chẳng qua chỉ vì đứa bé mà thôi

      “Em sao”

      cười cười với , mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ, nhưng vẫn lộ ra vài phần nhu nhược

      rất gầy, rất gầy, nhìn giống người mang thai

      Giang Dực bỗng nhiên cảm thấy vô lực. cũng để cho tiếp tục , mà kéo đến chỗ nghỉ ngơi. Bởi vì đường núi dốc đứng, lại nhanh, bây giờ còn thở dốc, ở đây có chỗ ngồi chuyên biệt, tất cả mọi người đều ngồi xuống đất, cũng cảm thấy có gì phù hợp.

      Tô Tử Duyệt lấy giấy trải mặt đất, lúc này với Giang Dực mới cùng nhau ngồi xuống. Đối diện với bọn họ có cây dâu lớn, biết là được chăm sóc riêng, hay là chỉ là cây dại bên đường. Cây có quả, nhưng vẫn chưa chín, biết khi nào mới có thể ăn được

      nhớ hình như nhìn thấy rất nhiều chỗ bán quả dâu, nhưng như bây giờ, thoạt nhìn còn chưa đến mùa dâu. rất muốn ăn dâu, nhưng mà nghĩ đến chúng được người khác hái xuống, ko biết có bao nhiêu người sờ qua chúng, lập tức mua nữa

      Gần đây, thời gian nghỉ ngơi nhiều, có lẽ lâu rồi ngồi xuống đất, cho nên tâm trạng cũng khá hơn nhiều:

      hy vọng ngày nào đó có thể tự mình hái quả dâu, như vậy thú vị biết mấy”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.3:

      Edit: Cellina

      Giang Dực nhìn thấy khuôn mặt bình thản, thở gấp như vừa rồi, vẻ mặt cũng khá hơn. Ban nãy khi thấy dáng vẻ thở ra hơi của , cảm thấy chán nản, tựa hồ nên nghe theo ý kiến của .

      gầy, tuy rằng mỗi người phụ nữ đều trải qua chuyện mang thai, cũng nên lo lắng thái hóa như thế, chỉ có điều thân thể như thế, sợ thể nào mang thai cách an toàn được. Bây giờ nhìn tinh thần có chiều hướng tốt, lo lắng trong cũng giảm nhiều:

      “Chờ nửa tháng nữa, dẫn em

      rất ngạc nhiên nhìn , gật đầu, hỏi vì sao

      Giang Dực tính thời gian, nghe ngày mồng tháng năm, có rất nhiều trẻ con hái dâu ăn, quả dâu chín cần phải chờ tháng 5 mới tới mùa, bây giờ mới tháng 4,

      Tô Tử Duyệt hình như là người thích vận động, giờ phút này ngồi xuống nghỉ ngơi, mồ hôi phía sau lưng mỏng manh, man mát lành lạnh, thậm chí có cảm giác thoải mái

      nghiêng đầu, nhìn về phía bên kia, phát số người tiếp tục leo lên , nơi ấy là đỉnh cao nhất, nhưng đó có chỗ ngồi, vì thế số người leo lên cũng ít. nhìn những người xuống, tay hoặc là cầm nước, hoặc là kem, bỗng có cảm giác thèm ăn

      lập tức đứng lên, theo bản năng lấy tay phủi mông: “Chúng ta cũng leo lên xem thử

      Giang Dực đứng lên theo , mới phát còn dáng vẻ yếu đuối như khi nãy, trong mắt có ý cười sâu, lo lắng trong lòng cũng dần dần biến mất, gật đầu

      Tô Tử Duyệt ở phía trước, hơi nhanh, khiến cho Giang Dực nhịn được lôi kéo :

      “Chậm chút”

      Khi những lời này, mặt biểu cảm, có phần hiểu thái độ của , bọn họ cùng , phát phía rất xa rất xa có thể nhìn thấy tháp. Nhưng đáng tiếc, công dụng duy nhất của tháp lại bị coi là nơi buôn bán, có chút cảm giác khôi hài.

      Rất nhiều người vây ở phía trước tủ lạnh, vừa đưa tiền vừa lấy thứ gì đó

      Tô Tử Duyệt muốn chen lấn, nhưng chờ lát lại phát ra vấn đề, khi chờ, có người liên tục tiến lên, vì thế, nghiêng đầu nhìn :

      muốn ăn kem ?”

      hỏi rất đơn thuần, khóe miệng Giang Dực khẽ nhúc nhích:

      cần”

      thích ăn đồ ngọt, bao gồm những thứ ăn có vị ngọt

      cong miệng, mua kem mà mình muốn ăn, giá cũng rất đắt, đắt gấp 2 lần so với chỗ bán bình thường, nhưng điều này ảnh hưởng đến tâm tình tốt của . lại còn tốt bụng mua chai nước cho

      Giang Dực tiếp nhận chai nước, nhìn hai tay , mỗi tay cầm que kem, vốn muốn gì đó, nhưng dáng vẻ khi ăn kem lại thỏa mãn và vui sướng như thế, khiến tài nào mở miệng được

      Bọn họ lại từ từ xuống. Địa hình nơi này cao, cái gọi là đỉnh núi cũng cao nhưng quy mô tương đối lớn. Giang Dực phát ăn rất mau, chỉ nhìn chỗ khác chút, ăn xong 2 que kem rồi, hơn nữa mặt còn có vài phần tiếc nuối

      Bên kia người địa phương càng nhiều, có đình nghỉ mát lớn, vì thế, có rất nhiều người ngồi phía dưới đình. Tô Tử Duyệt muốn tìm chỗ chấm đất ngồi xuống, lại nghe đôi nam nữ bàn luận phim điện ảnh nay xuống dốc như thế nào. Người con trai kia , đạo diễn nổi tiếng Trương Nghệ Mưu và Trương Vĩ Bình có mâu thuẫn, bây giờ Trương Nghệ Mưu rời khỏi Trương Vĩ Bình.

      Bởi vì trong lúc theo Trương Vĩ Bình, phim bộ lại kém bộ. Tô Tử Duyệt cảm thấy mình bái quái, phía đối tác tách ra phải vì bộ phim điện ảnh thập tam thoa sao?.

      Nghĩ lại, người con trai ấy biết chân tướng, nhưng có lẽ mình cũng biết.

      Bên cạnh đình hóng mát có cái miếu , phụ mong đợi của mọi người, nó lại là cửa hàng. Tô Tử Duyệt rất hưng phấn chạy sang bên đó

      Giang Dực lành lạnh đứng ở phía sau : “Trở về”

      Tô Tử Duyệt quay đầu, chỉ thấy đem bình nước khoáng đưa cho mình, tiếp, vẫn muốn ăn kem, cảm giác man mát lành lạnh xuyên qua yết hầu, là thích!

      Giang Dực vẫn cố chấp nhìn , vừa rồi ăn 2 cây, vượt quá giới hạn của rồi

      Tô Tử Duyệt kiên trì hồi, cuối cùng vẫn có cốt khí tiếp nhận chai nước, theo Giang Dực tìm chỗ ngồi xuống

      Bọn họ vừa ngồi xuống lâu, mang vòng hoa qua từ bên cạnh bọn họ, đáng , nhưng mà ong mật đuổi theo vòng hoa đáng chút nào!.

      Ong mật cứ hết lần này đến lần khác bám theo bé, chịu bỏ , mà lưu tại bên người bọn họ. Tô Tử Duyệt vừa uống nước vừa quan sát ong mật, có ý tốt nghĩ, nếu con ong đó chích phát, tốt biết mấy.

      Nhưng mà, con ong này cứ lượn qua lượn lại bên người , bay hồi lâu, lại bay về phía , lập tức đứng dậy, dùng chai nước khoáng làm vũ khí để xua con ong mật

      Có lẽ nó bị thương, nên bay theo hướng khác. Con người quả nhiên nên có ý nghĩ xấu xa, trong nháy mắt vừa rồi, bị dọa sợ

      Khi phục hồi tinh thần, nhìn thấy đánh giá , ý cười mặt sâu nhưng có thể thấy tâm trạng của tệ

      “Nhìn cái gì?”

      vai em có gì đó…”

      lập tức ngây ngẩn cả người, thân thể cũng trở nên cứng ngắc, nhìn cũng dám nhìn. Ý cười mặt Giang Dực lan tỏa khắp cả mặt, đến trước mặt , hai tay đặt ở hai vai của :

      “Lừa em thôi”

      tiếp nhận bình nước khoáng, sau đó đánh cái: “ là xấu…”

      cười, cũng phản bác. Tô Tử Duyệt ngồi xuống bao lâu cảm thấy thú vị. thấy cho mua những đồ mát lạnh như nước và kem, thể làm gì khác hơn là cam chịu số phận dời lực chú ý của mình. quyết định làm cho mình vòng tròn hoa. Phần lớn ở đây khắp nơi đều là hoa hoa cỏ cỏ, vì thế muốn làm vòng hoa là chuyện dễ dàng

      Giang Dực tay cầm nước suối ném tới. Nhìn hái đủ loại hoa , sau đó quấn thành vòng, ngồi xổm ở trong bụi hoa, sợi tóc tung bay, kiều diễm xinh đẹp khiến cho lòng bình tĩnh cũng phải giật mình. Vòng hoa được làm xong rất nhanh, đội lên đầu mình, quay đầu nhìn : “Chụp mấy tấm cho em”

      để nước suối qua bên, cầm điện thoại, chụp mấy tấm theo cầu của

      thích chụp ảnh cũng vậy. Nhưng hôm nay tâm trạng của Tô Tử Duyệt tệ, vì thế lôi kéo chụp tấm, Giang Dực trốn tránh lâu nhưng vẫn bị cuốn lấy, vì thế bèn miễn cưỡng chụp tấm

      Ánh mặt trời vẫn long lanh như cũ, Giang Dực kéo chuẩn bị xuống núi. Tô Tử Duyệt chỉ lo nhìn mấy tấm hình trong điện thoại của , nhìn đường, Giang Dực chỉ có thể nắm lấy tay dẫn đường, sợ vấp ngã

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Edit: Blessed
      Beta: tử đinh hương

      đường xuống núi, bọn họ rất chậm, Tô Tử Duyệt đặt tất cả tâm tư lên điện thoại của Giang Dực, nhìn mấy tấm ảnh vừa mới chụp, phát ra chụp ảnh rất tốt, chỉ là tấm ảnh hai người chụp chung, vẻ mặt Giang Dực có chút kì lạ, từ nét mặt cũng có thể thấy bị bắt chụp, nhưng lại có dáng vẻ hơi được tự nhiên này, làm cho người ta nên lời, rất muốn cười.

      "Khó trách thích chụp ảnh, quả đẹp" vừa xem, vừa nhịn được lắc đầu đánh giá, hơn nữa bản lĩnh trợn mắt dối ngày càng tiến bộ. Ngay cả chính xem ảnh bọn họ đứng chung chỗ, cũng phải thừa nhận, hai người nhìn qua rất xứng đôi, mà có bất kì cảm giác xa cách nào.

      biết Giang Dực có nghe được lời của hay , chỉ là vẻ mặt có chút bắc đắc dĩ: "Nhìn đường."

      vốn là cầm tay của , nhưng như vậy dễ lấy di động xem ảnh chụp rồi, kiên định bỏ tay ra. Giang Dực hoàn toàn hiểu vì sao lại hất tay của mình, nhưng trong lòng dù sao vẫn có chút khó chịu.

      Tô Tử Duyệt thèm nhìn cái:" Biết rồi... Khi nào mà em nhìn đường rồi hả ?"

      Thế nhưng trong album hình ảnh của tất cả chỉ là những tấm ảnh vừa rồi chụp, tấm hình dư thừa điều này làm cho Tô Tử Duyệt có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cái, pixel điện thoại di động của khá vô cùng, dưới tình huống bình thường, dù là người thích chụp ảnh cũng chụp vài bức, nhưng trong điện thoại di động của , tấm ảnh chụp đồ vật khác.

      chỉ cố tò mò, có nhìn dưới chân, con đường núi vây quanh có vài cục đá , cẩn thận đạp lên, thân thể lặp tức lảo đảo chút, Giang Dực nhanh tay lẹ mắt đỡ : "Nhìn đường."

      Tô Tử Duyệt bĩu môi, lời này, giống như nhưng câu kia của đều là nhảm, có nhìn đường làm sao có thể ? Nhưng nhìn đường vì sao có thể bị cục đá làm sắp ngã? Buồn bực, vô cùng buồn bực, nên chuyện thứ nhất mà làm sau khi đứng vững chính là hung hăng đá cục đá này xuống dưới, vì vậy cục đá ngừng lăn xuống.

      Bộ dáng được tự nhiên rơi vào trong mắt Giang Dực, nhất thời buồn cười, lúc này giống như nhiều khác, nên đôi tay ôm ngực nhìn rời.

      "Nhìn cái gì?" nâng cằm, cho dù là cố gắng làm dáng vẻ tức giận, nhưng nhìn qua chỉ là làm nũng: "Em xinh đẹp lắm sao?"

      Giang Dực buông tay xuống, đưa tay ra véo mũi của :"Tự luyến."

      " mới tự luyến." đem trả điện thoại di động của cho :"Tự cầm , em cầm giúp bất cứ thứ gì."

      xong liền từ trước mặt Giang Dực qua, sải bước về phía trước.

      Giang Dực đứng tại chỗ nhìn bóng lưng lúc lâu,lúc này mới đuổi theo, bước nhanh, lập tức đuổi theo :" chậm chút."

      "." Miệng khẽ nhếch lên:"Cũng ."

      xong nhanh hơn, Giang Dực cảm thấy buồn cười, cũng chỉ có thể theo bước chân của . Mặc dù lúc này là xuống dốc, nhưng dù sao cũng là quốc lộ, mặt đường rất bằng phẳng, cũng lo lắng bị té ngã, vì vậy nhanh bao nhiêu, nhanh bấy nhiêu, tốc độ luôn luôn bằng .

      Tô Tử Duyệt biết vậy nên buồn bực, nên càng chạy càng nhanh, thấy vẫn có thể nhanh chóng đuổi theo mình, dứt khoát cất bước chạy. Giang Dực đúng là nghĩ tới làm như vậy, nhất thời cười khúch khích, ngay sau đó lập tức theo. Trong quá khứ làm sao phát còn có tính tình này? Hơn nữa sau khi leo núi, vô cùng mệt mỏi, nhưng bây giờ lại có thể chạy nhàng như vậy, có chút khâm phục đối với .

      đuổi theo, tay kéo lấy quần áo của : " Dừng lại cho ."

      "Làm gì hả?"

      Ánh mắt của Giang Dực rơi vào mặt đầu tiên, sau đó lại rơi bụng , hình như chuẩn bị điều gì. Tô Tử Duyệt vừa nhìn ánh mắt của cũng biết, đại khái là muốn nóicô và đứa bé trong bụng có quan hệ, vì vậy mở miệng trước:"Con trai của có yếu ớt như vậy, lúc chạy em cũng dùng nhiều sức..."

      Giang Dực vuốt đầu của , loại tâm tình này rất giống lúc còn bé khi nhìn thấy em làm nũng vậy, thể làm gì:" cho phép chạy."

      Ánh mắt kiên định, hàm vài tia cảnh cáo.

      Tô Tử Duyệt bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời , dám chạy, chỉ là cũng cho sắc mặt tốt. cảm thấy phụ nữ có thai có yếu ớt như vậy, cũng phải diễn phim truyền hình, chẳng lẽ chạy cái hay té cái đứa bé còn? thấy đứa bé cũng yếu ớt, nên lúc làm việc chưa bao giờ suy nghĩ đến mấy từ mình còn là phụ nữ có thai, xem ra về sau phải cảnh giác với chính mình chút ít, phải nghĩ việc mình làm biết có ảnh hưởng đến đứa trong bụng hay , dù ảnh hưởng rất thấp, cũng phải suy tính.

      cũng nhìn , suy xét ý nghĩ tại của , nghĩ tới hay là muốn mình chủ động:"Sức khỏe của em rất tốt?"

      Tô Tử Duyệt quét mắt nhìn cái: " tốt. . . . . . Chạy bộ cũng được, chỉ là chịu đựng của em rất tốt, cũng đảm bảo khi có tốc độ." vẫn có thể chạy ngừng, nhưng tốc độ, đại khái là khác tốc độ bộ của ông lão lắm, lần này căn bản tính là ưu điểm.

      Giang Dực suy nghĩ chút, thuộc loại người chịu đựng tương đối, lên núi xuống núi, hoàn toàn cần nghỉ ngơi như thế, vì vậy gật đầu cái.

      Tô Tử Duyệt muốn gì, cách đó xa chỗ , có con chó con màu trắng hướng về phía chạy tới, chó con hết sức đáng . lập tức kêu Giang Dực lấy điện thoại di động ra nhanh lên chút, chụp ảnh cho chó con, chó con đáng cỡ nào.

      ngừng vỗ, làm cho chủ nhân của con chó cũng nhịn được nhìn vài lần, cũng tự chủ, vẫn là tiếp tục vỗ, đáng .

      "Thích chó như vậy, về sau nuôi con !" Giang Dực nhìn bộ dáng hưng phấn của nhịn được đưa đề nghị, mặc dù thích nuôi những động vật này ở nhà, nhưng cũng bài xích thế nào, nếu như thích, cũng để ý.

      lại đến nhìn hình ảnh mình chụp được trước tiên, hài lòng xóa sạch, đáp lại với Giang Dực chỉ là lắc đầu: " cần."

      "Hả?"

      "Những thứ đồ này, chính là nhà người ta mới có thể , mình nuôi phải là chuyện như vậy rồi. . . . . . Hơn nữa em sợ phiền toái." thực , phải chăm sóc tốt động vật này, dù sao người ta cũng là sinh mạng, bình thường phải ra khỏi cửa, trước còn phải suy nghĩ nó làm thế nào, cảm thấy mình nhất định chịu nổi loại cảm giác đó, mặc dù thỉnh thoảng thích những động vật này nhưng đây cũng là nguyên nhân để nuôi bọn nó.

      như vậy, Giang Dực cũng miễn cưỡng .

      đường bọn họ xuống núi, đụng phải vài con chó, phát chỉ cảm thấy hứng thú với thân hình chó , về phần chó lớn, hoàn toàn thích.

      Rốt cuộc tới chân núi, lui về phía sau liếc mắt nhìn cửa chính: "Nơi này cũng cao!"

      "Đúng vậy , cao, chẳng qua là sau khi em lên phía thở ra hơi mà thôi."

      Chế nhạo trắng trợn như thế, bĩu môi với : "Hừ."

      Lúc bọn họ tới, là từ ngày rằm tới đây, tại phải trở về. Mặc dù Tô Tử Duyệt cảm giác mình trở về hình như cũng có thể làm được như khi đến, chỉ là nếu trở về, cặp chân kia nhất định bủn rủn cảm giác, huống chi vừa mới có chút tính tự giác của người mẹ, thể để cho mình mệt mỏi và mệt nhọc. Nếu như có mang thai, có lẽ kéo Giang Dực bộ trở về, trong lòng thỉnh thoảng tế bào tự ngược, thích cảm giác hoàn toàn mệt mỏi đến bước cũng được, trở về Đại Thụy, ngay cả cũng nên lời, cảnh giới kia ra lòng tệ, hơn nữa hữu ích cho người khỏe mạnh. Nhưng bây giờ quả được, vì vậy chỉ có thể than thở.

      dọc theo đường cũ lát , rốt cuộc quyết định,"Chúng ta ngồi xe buýt trở về thôi!"

      Giang Dực gật đầu, nụ cười mặt có mấy phần trêu ghẹo.

      Nơi này tương đối vắng vẻ, xe ít, con đường lại rất rộng, nhất là có ngã ba, đường lớn rộng rãi ngay cả chiếc xe cũng có, nếu như là có người nghĩ muốn tập lái xe, hoàn toàn có thể lựa chọn đến nơi này, đường rộng mở, xe lại ít. Tô Tử Duyệt yên lặng nghĩ tới, vì vậy sau khi đến trạm xe buýt, nghiên cứu nên ngồi chiếc xe buýt nào.

      Lúc nghiên cứu, đột nhiên nghĩ đến, người giống như vậy, hẳn là rất nhiều năm cũng có ngồi xe buýt chứ? Chỉ là thỉnh thoảng ngồi lần, cảm giác kia hẳn tệ.

      nghiên cứu lúc lâu, Giang Dực đứng ở phía sau ,"Em biết xuống xe ở đâu sao?"

      suy nghĩ chút, kiên định lắc đầu.

      hoàn toàn biết nên ngồi vào cái nào, càng đừng là nên ngồi xe nào.

      " có biết?" xoay người nhìn .

      Giang Dực liếc nhìn cái, lấy điện thoại di động ra, tra bản đồ.

      Xác định xuống xe nào, bọn họ mới lại tìm nên ngồi xe nào. Vì vậy an tâm chờ xe , chỗ này vắng vẻ, có người nhiều, xe buýt phần lớn rất trống, bọn họ hoàn toàn sợ xuất tình huống chật chội, vì vậy khi xe tới trong nháy mắt, Tô Tử Duyệt và Giang Dực khó ăn ý nhìn đối phương cái.

      Xe khác đều rất trống, thậm chí có chiếc xe buýt chỉ có người ngồi, nhưng kì lạ chính là bọn họ muốn ngồi cái xe này, thế nhưng nhiều người ngồi như vậy, đừng chỗ ngồi, cũng ít người đứng. Cái này gọi là cái gì?

      Nhưng bọn họ vẫn thành lên xe.

      Tô Tử Duyệt rất thích nhiều người, thời điểm học đại học, vào giờ cơm ăn cơm, nguyên nhân lớn nhất chính là giờ cơm quá nhiều người, vì vậy ăn sớm chút, hoặc là ăn chậm chút, hơn nữa đặc biệt sợ xếp hàng. Trường Đại Học của ,các máy rút tiền tự động vĩnh viễn đều luôn kín người hết chỗ , mỗi lần vào thời điểm muốn lấy tiền, chân mày cũng nhăn cao, Diệp Tiêu Tiêu cười , như vậy nơi nào có dáng vẻ người có tiền, dường như rớt lại.

      Mặc dù là chủ động lên xe, Tô Tử Duyện vẫn là nhịn được thở dài, sau đó đến toa xe phía sau, kiên định cho là đuôi xe là nơi bị chen lấn nhất , hơn nữa cũng có thói quen cầm vòng treo, tay luôn cầm dọc theo chỗ ngồi. tính cần dừng lại mấy trạm mới xuống xe, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Dực nhìn mình. cái tay cầm vòng treo, cái tay nhàng đỡ , giống như vây góc an toàn, để bên ngoài ảnh hưởng chút nào đến .

      Lòng của khỏi an ổn, nơi ngực cũng ấm áp, hình như nhịn xuống mùi xăng và cảm giác chật chội phiền muộn khó chịu xe buýt cũng phải khó khăn như vậy.

      nhàng cười nhìn , rước lấy tay của xoa tóc của , hơn nữa cố ý hăng hái, hình như vò rối tóc của bỏ qua, để cho nhịn được liếc xéo cái. Ở xe sau lảo đảo tới trung tâm, bọn họ rốt cuộc xuống xe.

      Trời chiều rất đẹp, tâm tình cũng tệ, khí thoải mái, nhưng cố tình chọn chủ đề tốt nhất:" Giang Dực, nếu như mà em có mang thai, có phải hay chúng ta cứ như vậy hay ??"

      Cầu về cầu, đường về đường, sờ sờ bụng của mình.

      Hình như lần này Giang Dực cũng cảm thấy lúng túng hoặc là khó chịu, "Tô Tử Duyệt, em đừng dùng giọng uất ức mà lời như vậy, là bị em bỏ rơi rồi."

      Tô Tử Duyệt nháy nháy mắt, giống như là như vậy.

      Giang Dực lại ngoắc ngoắc môi, nếu duyên phận, phải là ngoài ý muốn hoặc là tình cờ tiếp cận xuyên suốt đó sao? như vậy, cần gì với ngoài ý muốn mà canh cánh trong trong lòng đây?
      Mẹ Mìn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :