1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau - Lục Xu (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: Ngoại truyện

      Tô Tử Duyệt vẫn có bóng ma tâm lý đối với chuyện đến nhà họ Giang, bóng ma này bắt đầu từ lần đầu tiên đến nhà họ Giang, trước hết đừng con bảo bối của em Giang Dực vẫn nhìn ngừng, mẹ Giang Dực quả thực là nhiệt tình quá độ với Tô Tử Duyệt, hận thể dính vào người , hỏi chuyện tổ tông mười tám đời của . Ứng đối của Tô Tử Duyệt là lần nào có thể , nhưng kết quả là lần, người nhà Giang Dực liền nhiệt tình với lần, cũng theo thời gian càng ngày càng nhiệt tình, Tô Tử Duyệt nâng trán, ra cần khách khí như thế, thích nhất chính là người khác nhìn chăm chú vào .


      Thái độ của Giang Dực đối với tượng này là — đó là người nhà của ?


      Được rồi, Tô Tử Duyệt thừa nhận — đó là người nhà chúng ta.


      Hôm nay bọn họ từ nhà họ Giang cùng nhau trở lại Bán Nguyệt Loan, Giang Dực tỏ ra kỳ quái, " phải em và ông ngoại em chung đụng rất tốt sao?" Lời ngầm là và lão nhân gia chung đụng rất tốt, sao lại thích sống cùng với lão nhân gia như vậy.


      Tô Tử Duyệt quét mắt nhìn cái, thấy sau thời gian ngắn ở nhà khẳng định ra ngoài, thời gian chung đụng cùng lão nhân gia nên quá nhiều, giới hạn cho chính , nếu kiên nhẫn rất nhanh bị phai nhạt, nhưng , ra cảm giác khỏi tốt với lão nhân, nhưng chính nghĩ như vậy, thường xuyên ở cùng nhau rất dễ xuất mâu thuẫn, cho nên cho dù đối tốt với ông ngoại mình, cũng luôn ở bên, vì vậy đối với khó hiểu của giang dực, có ý định giải thích nghi hoặc.


      Chỉ là ngày hôm sau, mẹ Giang Dực - Dương Mộng Như liền chạy thẳng tới Bán Nguyệt Loan.


      Tô Tử Duyệt thích sống chung cùng người già còn có chút là, người già là trưởng bối, làm tiểu bối, rất lâu cho dù thích cũng thể thích.


      Vì vậy sau khi Giang Dực làm, Tô Tử Duyệt còn mặc đồ ngủ tới mở cửa, chỉ cho là Giang Dực lấy thứ gì đó, còn chuẩn bị mở miệng hỏi tại sao lại trở lại, kết quả thấy Dương Mộng Như, đôi mắt mông lung buồn ngủ, lập tức tỉnh táo vô cùng, "Mẹ…."


      vốn muốn hỏi "Mẹ sao mẹ lại tới đây?", nhưng lời này nếu như ra, giống như hoan nghênh bà, vì vậy khuôn mặt tươi cười chào đón, lập tức liền thay quần áo, có thể có bộ dạng lười biếng tùy ý này với Giang Dực, nhưng thể như vậy với người khác, nếu thấy có cái gì đó đúng. Vì vậy sau khi sửa sang cho mình xong, liền phát Dương Mộng Như bận rộn ở trong phòng bếp.


      tựa vào cửa phòng bếp, "Mẹ, đây là mẹ làm gì?"


      "Hầm canh gà cho con. Tốt cho đứa bé."


      Tô Tử Duyệt cúi đầu liếc mắt nhìn bụng mình, được rồi, quả mang thai, nhưng từ đến lớn thích nhất chính là cháo gà canh vịt gì đó, vẻ mặt đau khổ, nghĩ xem lấy cớ gì để từ chối, sau đó chỉ nghe thấy Dương Mộng Như đến gà tốt bao nhiêu, sai người từ thôn rất xa mua được, con gà này phải là ăn ngũ cốc lớn lên, mà là ăn cỏ, cấu tạo thịt tuyệt đối mịn màng, chút cũng mỡ ngán, vì vậy lời trong miệng Tô Tử Duyệt cũng ra được nữa. còn cự tuyệt như vậy, cũng thái quá rồi….


      Khi Dương Mộng Như hầm canh cách thủy xong, sau đó bắt Tô Tử Duyệt uống chén to, mới dọn dẹp phòng bếp.


      Tô Tử Duyệt ngồi ghế sa lon, vẫn ngừng buồn bực.


      Mẫu bằng tử quý, vấn đề là muốn quý mà.


      Vì vậy sau khi Giang Dực trở lại, cho sắc mặt tốt. Sau khi Giang Dực trở lại, cởi áo khoác xuống cất xong, thấy khay trà hôm nay sạch bóng, còn có chút — thích ứng, bình thường đều thả rất nhiều vỏ trái cây ở , đột nhiên gọn gàng sạch , trách sao ra được.


      "Thế nào?" ngồi vào bên cạnh .


      "Tránh ra, đừng đụng vào em."


      Giang Dực nhìn , chứng u buồn tiền sản, phát tác nhanh như vậy?


      Chỉ là đây là chứng u buồn tiền sản sớm tốt, bởi vì Tô Tử Duyệt nhìn dáng vẻ Giang Dực bưng cháo gà uống, cảm giác khỏi phải có bao nhiêu sảng khoái, uống chén, liền uống hai chén. Vì vậy lần sau Dương Mộng Như tới, cũng khó chịu, những cái được gọi là thuốc bổ, ngay cả khi uống thuốc bắc, sau đó tưởng tượng bộ dáng khổ sở khi Giang Dực uống chút, sao lại vui vẻ như vậy chứ.


      A, thể là vui, như vậy có vẻ hiền hậu lắm.


      Dương Mộng Như thấy uống đến sảng khoái, phỏng đoán khẳng định thích uống, vì vậy số lần chạy tới càng nhiều….


      Rốt cuộc, Giang Dực có chút nhịn được, “Mẹ, có thể đừng hầm canh nữa ?”


      Dương Mộng Như cho là con trai có cảm giác mình có con dâu liền quên nó, lập tức bày tỏ ân cần, “Lần sau lúc hầm canh cho Tiểu Duyệt, cũng thuận tiện hầm cho con chút….”


      Giang Dực: ………….


      ………..


      Lúc Tô Tử Duyệt mang thai sáu tháng, cùng Diệp Tiêu Tiêu dạo phố, sau khi Tô Tử Duyệt mang thai, ăn tốt hơn so với trước kia chút, trước kia Tô Tử Duyệt tuyệt đối ăn gì đó đường, tại ăn chút, mặc dù chỉ là nước mà thôi.


      Sau khi hai người phụ nữ càn quét trong siệu thị phen, Tô Tử Duyệt cầm chai nước Sảng Oai Oai chuẩn bị trả tiền, Diệp Tiêu Tiêu nhìn cái, Tô Tử Duyệt lắc chai Sảng Oai Oai trong tay cái, “ lấy , mình mời cậu chai.”


      Diệp Tiêu Tiêu từ chối hồi lâu, ôm ý tưởng ăn cũng uổng, cũng cầm chai, chỉ là mới vừa cầm, liền nhìn thấy Tô Tử Duyệt cười đến đặc biệt…. cổ quái?


      Ra khỏi siêu thị, Tô Tử Duyệt lập tức liền bắt đầu uống chai Sảng Oai Oai kia, uống đến quá ngon khiến Diệp Tiêu Tiêu cũng nhịn được uống, chỉ là Diệp Tiêu Tiêu phát , mùi vị này thế nào có loại khổ ra được!


      Cửa siêu thị có rất nhiều bạn vây quanh, Diệp Tiêu Tiêu nhìn những bạn này, cũng uống được nữa, hận thể cầm chai Sảng Oai Oai trong tay trực tiếp cho những bạn này, nhất là bạn có cái ánh mắt ra được đó, Diệp Tiêu Tiêu lập tức nhớ tới làm quảng cáo ti vi đều là bạn , vì vậy thiếu chút đỏ mặt….


      Nhìn lại Tô Tử Duyệt, uống đến mức so với ai khác cũng ngon hơn.


      “Tô Tử Duyệt, cậu cảm thấy có cái gì đó đúng sao?”


      có.” Tô Tử Duyệt vừa uống vừa cười.


      Mãi cho đến khi Diệp Tiêu Tiêu về đến nhà, mới buồn bực biết Tô Tử Duyệt cười cái gì, ra là Tô Tử Duyệt cho rằng có cái gì đúng là mùi vị, Tô Tử Duyệt sớm tự động nhìn những đứa bé kia. Diệp Tiêu Tiêu nhìn chai Sảng Quai Quai mình cầm trong tay, thể thừa nhận tài nghệ bắt chước của dân tộc này cao bao nhiêu, nhìn kỹ, ngay lập tức bị lừa gạt, túi kia giả kiểu chữ, hoàn toàn cũng cùng dạng…. Sau đó Diệp Tiêu Tiêu ôm nguyên tắc lãng phí, vẫn uống hết chai Sảng Quai Quai, vừa uống vừa an ủi mình, cũng phải rất khó uống mà.


      Tô Tử Duyệt và Giang Dực trở lại nhà họ Giang, bây giờ là phụ nữ có thai, khỏi phải người của nhà họ Giang có bao nhiêu khách khí với .


      bàn trà để mấy chai Sảng Oai Oai, khát, trực tiếp cầm chai uống. Tiểu Tinh Tinh ngồi bên cạnh Tô Tử Duyệt, cứ nhìn uống….., khi uống nửa Tiểu Tinh Tinh nhướng mày lên, “Bác , phải bác cảm thấy uống cái này có chút đúng?”


      Tô Tử Duyệt liếc nhìn, có gì đúng, cũng coi Sảng Quai Quai thành oai oai, mới ngu như vậy, a, phải là những người nhìn lầm kia là đồ ngốc.


      Diệp Tiêu Tiêu đột nhiên hắt hơi cái, người nào mình?


      Tô Tử Duyệt hướng Tiểu Tinh Tinh lắc đầu, “ có gì đúng.”


      Tiểu Tinh Tinh bĩu môi, thấy Giang Dực về phía bên này, lập tức kéo bác, “Bác ơi, bác uống cái này.”


      Tô Tử Duyệt nhìn Giang Dực, “Rất đúng sao?”


      Giang Dực kiên định lắc đầu, “ có gì đúng.”


      Tiểu Tinh Tinh hướng Giang Dực làm mặt quỷ, “Bà ngoại bác có vợ quên mẹ, mẹ bác có vợ quên em , tại bác có vợ còn quên cháu…..”


      Đây ràng là đồ uống của bạn , bác người lớn như vậy còn uống đồ uống của bạn .


      Tô Tử Duyệt vội vàng an ủi Tiểu Tinh Tinh, “Về sau cháu phải tìm đàn ông như vậy làm chồng.”


      Tiểu Tinh Tinh chạy, người này có cách nào trao đổi ! ! !


      Tô Tử Duyệt nháy mắt mấy cái, đưa ống hút trong miệng cho Giang Dực uống hớp, “Mùi vị đúng sao?”


      có.”


      Đugs vậy, cũng có quá hạ, vậy sao bọn họ có phản ứng này?


      Giang Dực đẩy đẩy , có phản ứng, lại đẩy nữa, rốt cuộc liếc cái, “Làm gì?”


      “Em xem, bởi vì em, người nhà cũng đắc tội hết sạch.”


      muốn em có bao nhiêu quan trọng?”


      gõ xuống đầu , “Em thể bày tỏ cảm động?”


      “Ai nha, em rất cảm động rất cảm động.” cười ngừng, ném cái chai uống sạch cho . “Ném vào trong thùng rác cho vợ .”


      Giang Dực tỏ ra bất đắc dĩ.


      Tô Tử Duyệt lại trực tiếp áp vào trong ngực , “Đừng động, để cho em ngủ lát thôi.”


      tại ăn xong liền muốn ngủ.


      Giang Dực nhìn người trong ngực, nghĩ đến lời mới , lại nhìn mặt , đưa tay sờ sờ, lại để tay bụng , gương mặt thoả mãn.



      Toàn Văn Hoàn

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :