1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau - Mị Bảo (Chương 9)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Phong này có phải nam chính k? :-O :-O

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12: Truy tìm thân thế.

      lúc sau, Linh Tố đưa cuốn vở cho Hoa Thanh xem. Hoa Thanh thèm rỏ dãi, luôn miệng hỏi: “Cậu lấy từ đâu ra thế? Pháp thuật trong này vô cùng ảo diệu đó biết ?”

      Linh Tố : “ người đàn ông xa lạ cho mình.”

      Hoa Thanh làu bàu: “Sao mình lại gặp được người xa lạ nào tốt như thế?”

      Bạn của cậu ta tên là Linh Tố, lúc này đàn ngồi kế bên cười nhạt : “Dù có muốn lân la làm quen chưa chắc người ta có hứng thú với đàn ông.”

      Linh Tố cố nhịn cười.

      Hoa Thanh vò đầu : “Tiểu Thẩm, cuốn vở này cứ để chỗ mình, mình xem xem bên trong có gì cấm kị . Cậu thấy phiền chứ?”

      “Đương nhiên là ! Mình định hưởng thụ mình đâu, cậu cứ cầm về xem .”

      Tố Tỉnh sán lại hỏi: “Người xa lạ đó như thế nào?”

      Linh Tố cười đáp: “Tối qáu nhìn , chỉ biết giọng rất dịu dàng truyền cảm.”

      Tố Tỉnh nghe mà ngây ngất, Hoa Thanh đứng bên ho khù khụ nhắc .

      Bạn bè xung quanh Linh Tố đều dần dần có đôi có cặp cả, chỉ còn mình vẫn độc thân. phải có người theo đuổi , hồi còn học thường xuyên có nam sinh mượn men say lao tới cầm tay , giãi bày ruột gan.

      Nhưng bọn họ đều phải là người mà muốn tìm kiếm.

      Thường sau khi gặp trắc trở đường tình, mọi người đều có xu hướng thay đổi thẩm mỹ quan. Nhưng Linh Tố vẫn chỉ có thiện cảm với tuýp đàn ông dịu dàng nho nhã. Tận đáy lòng khao khát lãng mạn ngọt ngào. Nếu gặp được đỉnh núi cao, xin hẹn tương phùng dưới ánh trăng ngần. Tình cần cuồng nhiệt say đắm, nhưng phải thanh khiết cao cả.

      Linh Tố thường , kiếp này ế chắc rồi.

      Phùng Hiểu Nhiễm dần dần bắt đầu tán thành với ý nghĩ đó: “Con có đôi khi nên khờ khạo chút hạnh phúc hơn, giống như mình đây này.”

      Công việc vẫn nhàm chán như mọi khi. Vị sếp nữ chua ngoa ghê gớm bị cách chức, mọi người còn chưa kịp vỗ tay hoan hô người đàn ông trung niên được điều đến nhậm chức.

      Người này bụng dạ hẹp hòi, rất khó đối phó. Vào cuộc họp đầu tuần, có đồng nghiệp hiểu cục diện đưa ra chút ý kiến phản đối, hôm sau liền bị giáng xuống làm nhân viên tạp vụ, chịu kiếp khổ sai. Ông ta còn dặn, cà phê phải tự xay, thìa đường, hai thìa sữa, sáu miếng bánh, đặt khay sứ màu trắng viền vàng, ngày nào cũng phải bưng vào phòng sếp.

      Nhưng kì lạ là, ông ta lại đặc biệt quý mến Linh Tố, thân mật gọi là Tiểu Thẩm, bắt bẻ bao giờ. Thi thoảng làm sai, ông ta cũng chuyện to hóa , chuyện coi như có. Đôi khi nhân lúc ít người, ông ta sán lại gần , bộ quần áo mấy ngày thay người ông ta bốc mùi mồ hôi khó chịu.

      Vì thế dần dần có nhiều lời đồn đại, nội dung như nào chẳng cần nữa, chuyện như thế này ở đâu mà chẳng có.

      Người thích cảm thông cho , người thích cố tình buông lời ác ý hãm hại . Phòng làm việc như xã hội thu , mà ở đấy cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt. Linh Tố thủy chung lời nào, như thế chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến cả.

      Lúc Linh Tố đem tài liệu đến xin chữ kí của sếp, ông ta : “Chỗ này tôi hiểu, nghĩa là sao?”

      Linh Tố lại gần xem. Giấy trắng mực đen, câu từ ràng, chẳng có chỗ nào thỏa đáng cả.

      Trong lúc rầu rĩ suy nghĩ, đột nhiên có bàn tay nóng hổi đặt lên bắp tay .

      Linh Tố cảm thấy da gà nổi đầu người, lập tức lùi ra bên.

      Ông ta nở nụ cười nham nhở, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

      Về đến nhà, Linh Tố vẫn còn ngửi thấy mùi nước hoa kì quái trộn lẫn với mùi mồ hôi. tắm mấy lần mới chịu thôi.

      Làm sao bây giờ?

      Cuộc sống cho Linh Tố lựa chọn, hôm sau vẫn phải làm.

      Đứng bên ngoài phòng trà nước, Linh Tố nghe tháy tiếc tặc lưỡi của nữ đồng nghiệp: “Đương nhiên để mắt đến ta rồi, trong cơ quan ta trẻ trung xinh đẹp nhấ mà, tìm ta tìm ai.”

      “Sao ta lại thích được hạng người đó nhỉ?”

      “Cái tên thanh cao, nhưng người chưa chắc. ta sống côi cút mình, nơi nương tựa, bám được vào , khác nào trèo lên đầu ngọn cây?”

      “Nhưng có vợ rồi mà?”

      “Vậy sao? Hạng con như thế đau có ít? Chẳng qua là nhân lúc trẻ trung xinh tươi muốn vớ phải món hời thôi. Nếu chúng ta cũng cũng xinh đẹp như thế, chắc cũng chẳng thua kém gì ta đâu.”

      Chín người mười ý, những lời lẽ chói tai nghe riết cũng nhàm. Linh Tố vốn tức run người, mặt mày đỏ ửng, nhưng chợt nghĩ, chỉ có những trẻ trung xinh đẹp mới có tư cách bị tổn thương như này, nên trong lòng nhõm hẳn, mỉm cười coi như gió thoảng bên tai.

      Chỉ là vấn đề mà họ đến khiến đau đầu.

      tới hai hôm, vị sếp đó quả nhiên gọi vào phòng làm việc. Linh Tố để ý thấy cố tình khóa cửa lại.

      ta giả vờ mỉm cười thân mật: “Tiểu Tố, xem lý lịch của em, người thân của em đều còn nữa à?”

      Nếu phải vậy, sao phải chịu ức hiếp của người khác chứ? Linh Tố cười nhạt.

      “Em làm việc hiệu quả cao như vậy, sao mãi vẫn chưa được bao lâu, cần thêm thời gian.”

      ta sán lại gần , vội vàng lùi về sau. ta : “Tiểu Tố, rất xem trọng em. Công ty muốn đầu tư vào khu chung cư Lệ Sơn, em có hứng thú ?”

      A! Miếng mồi mới hấp dẫn làm sao!

      Nhưng Linh Tố chỉ điềm tĩnh : “Em đủ năng lực, gánh vác nổi.”

      ta cười cười giơ tay ra: “Đừng coi thường bản thân thế…”

      Linh Tố cơ thể nhắn, mau mắn né sang bên.

      ta hơi sững người chút, sau đó càng làm càn hơn, ép sát Linh Tố : “Tiểu Tố, để chăm sóc em, được sao?”

      Linh Tố mặt mày lạnh te, từ chối thẳng thừng: “ cần! Bản thân tôi có thể chăm sóc tốt cho mình.”

      ta mất kiên nhẫn, giơ tay định kéo lại. Nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm vào người , đột nhiên cơn đau kinh khủng ập tới, làm thét lên thảm thiết.

      Linh Tố lạnh lùng nhìn ôm cánh tay lăn lộn nền đất. Cơn đau chỉ kéo dài vài giây, sau đó biến mất hoàn toàn để lại dấu tích gì. ta kinh hoàng đưa mắt nhìn Linh Tố, giống như nhìn thấy quỷ vậy, sợ hãi thu mình về sau.

      Mới nãy còn định sàm sỡ , bây giờ lại sợ như sợ bệnh phong vậy.

      Linh Tố cười nhạt, quay người mở cửa bước ra. Hành động bất ngờ của khiến đồng nghiệp ngã nhào, những người khác đứng góc tường nghe lén thấy động bèn hoảng hốt tản chỗ khác.

      Linh Tố bước nhanh về phía bàn làm việc, thu dọn đồ đạc quan trọng, sau đó quay người thẳng.

      Công việc này thể tiếp tục làm nữa rồi.

      Do nghĩ mọi việc đơn giản quá, hay tưởng mình kiên cường giỏi giang quá?

      Thành phố vừa mới lên đèn, cao ốc và đèn màu tô điểm sắc chiều, nền trời xanh tách thành từng lớp nhạt đậm khác nhau bao trùm thành phố.

      Linh Tố thích nhất thành phố vào giờ khắc này, những người bận bịu cả ngày trời được nghỉ ngơi, nhưng hồn say ngủ suôt ngày dài giờ mới thức giấc, lúc này mới là thời điểm huyên náo nhất của thành phố.

      Trong cốc thủy tinh hình hoa uất kim hương, chất lỏng màu vàng thơm ngọt hấp dẫn. Linh Tố thèm thuồng uống hơi cạn sạch, định gọi thêm cốc rượu khác đặt trước mặt.

      Người đàn ông : “Đây là Latte. Thử ngụm xem.”

      Linh Tố quay đầu lại, nhất thời kinh ngạc sững người.

      Dưới ánh đèn mông lung, hai bên tóc mai dày rậm, sống mũi thẳng tắp của người đàn ông quen thuộc đến đáng sợ.

      Suýt nữa hét lên. Nhưng định thần nhìn kĩ, lại giống nữa.

      Khuôn mặt này trông tuấn tú thâm trầm hơn, nụ cười dịu dàng như nước, toát lên gần gũi thân thuộc khó tả, làm người đối diện bất giác nảy sinh thiện cảm.

      Linh Tố hỏi: “Tiên sinh, ngài nhiều lần khuyên tôi uống rượu, biết là có ý gì?”

      Người đàn ông xòe tay ra vẻ vô tội: “Tôi tưởng em qua tuổi vị thành niên rồi?”

      Linh Tố mỉm cười, nâng cốc latte lên.

      : “Cảm ơn tặng tôi cuốn vở đó.”

      “Hữu dụng ?”

      “Tôi mới luyện ít, cảm thấy tiến bộ hơn nhiều.”

      “Em có tư chất thông minh mà.”

      “Tại sao lại tặng cuốn vở đó cho tôi?”

      “Cuốn vở đó vốn dĩ là của em mà.”

      “Vốn dĩ là của tôi?” Linh Tố hiểu.

      “Đây là câu chuyện dài, sau này em hiểu thôi.”

      Linh Tố lại hỏi: “Tại sao lại đối xử tốt với tôi như thế?”

      Người đàn ông : “Vì tôi luôn cảm thấy em xứng đáng được tôi quý.”

      Câu này có phần ám muội, nhưng sau ngày làm việc vất vả, nghe ta thế, Linh Tố lại cảm thấy trong lòng ấm áp, thậm chí có hơi cảm động.

      Trong thế giới của , ta là người hiếm hoi cất tiếng an ủi .

      Linh Tố hỏi: “ biết nhiều chuyện về tôi lắm sao?”

      “Nhiều lắm.” Người đàn ông dịu dàng : “Bao gồm những chuyện em biết và chưa biết.”

      “Vậy có thể kể cho tôi biết ?”

      Người đàn ông lắc đầu: “ phải là lúc này.”

      Linh Tố còn định gì, nhưng người đàn ông cướp lời: “Người em chờ đợi cuối cùng cũng đến rồi.”

      nào có chờ đợi ai? Linh Tố ngơ ngác quay đầu, chợt nhìn thấy người phụ nữ trung niên mỉm cười bước về phía .

      Linh Tố mở tròn mắt, đứng bật dậy.

      Câu đầu tiên mà đại sư Dương Bích Hồ với Linh Tố là: “Cháu lớn thế này rồi cơ đấy.”

      Kỳ thực Linh Tố cũng chưa từng mong đợi bà mấy câu kiểu như cháu giống mẹ quá. Bởi vì và mẹ ra giống nhau lắm. Em Linh Tịnh mới là bản sao của mẹ.

      Dì Dương kéo ngồi xuống, mỉm cười : “Cháu là Linh Tố phải ?”

      Linh Tố hơi cúi người: “Vâng ạ, cháu chào dì.”

      Dì Dương bất giác đưa tay vuốt tóc , “Lúc cháu còn bé dì từng gặp cháu, lúc đó dì biết rằng sau này chắc chắn cháu trở thành thiếu nữ xinh đẹp. tại cháu còn học hay làm rồi?”

      “Cháu tốt nghiệp rồi ạ, bắt đầu làm.”

      “Thời gian trôi qua nhanh .” Dì Dương cảm thán, “Mẹ của cháu…”

      “Mẹ cháu qua đời từ lâu rồi ạ.”

      Dì Dương thở dài hơi, “Quả nhiên là thế.”

      Linh Tố bổ sung: “Em Linh Tịnh cũng may bệnh nặng qua đời, trong nhà chỉ còn lại mình cháu thôi.”

      Dì Dương thất kinh: “Em cháu cũng còn nữa sao?” Người đàn bà nhất thời quá đỗi đau xót, Linh Tố nắm chặt bàn tay bà như muốn an ủi.

      Hồi lâu sau, dì Dương mới : “Cháu tìm dì cũng lâu rồi, dì biết cháu muốn hỏi chuyện gì.”

      Người phụ nữ chần chừ vài giây, sau đó : “Thẩm gia phải là gia tộc, mà là môn phái.”

      Câu này hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của Linh Tố.

      “Buổi đầu sư tổ Thẩm Mi sáng lập môn phái, chỉ thu nhận nữ đệ tử có tư chất thông minh, những nười này được mang họ Thẩm và được truyền pháp thuật. Suốt mấy trăm năm, Thẩm gia danh tiếng lẫy lừng . Cho đến thế kỉ trước, chiến tranh liên miên, vì cuộc nội chiến mà nội bộ Thẩm gia tách thành nhiều nhánh. Đến nay, trừ nhánh của mẹ cháu, những nhánh khác thất truyền hết rồi. Vì thế, Linh Tố, cháu là truyền nhân chính tông cuối cùng của Thẩm gia.”

      Linh Tố cười: “Trừ cháu ra, có lựa chọn nào khác sao?”

      Dì Dương ngao ngán : “Cái nghiệp của chúng ta, dạo suýt nữa bị mai , khó khăn lắm mới vực dậy được, nhưng cũng chỉ là lay lắt hơi tàn thôi. Tương lai như thế nào chẳng ai biết được.”

      Linh Tố : “Ngày nay chẳng ai còn tin mấy chuyện này nữa, cùng lắm họ coi như trò tiêu khiển thôi.”

      Dì Dương cũng hỏi Linh Tố có định theo nghiệp này hay .

      Linh Tố lại : “Mẹ rút về thành phố sống đời sĩ, đến cháu cũng hiểu được bà.”

      Dì Dương biết vẫn còn nhiều câu hỏi, “Muốn hỏi gì cháu cứ hỏi .”

      Linh Tố hỏi chuyện quan tâm nhất: “Cháu muốn biết chuyện của bố mẹ cháu.”

      Dì Dương hơi giật mình, chuyện phải đến cuối cùng cũng đến rồi. Dì hỏi: “Cháu biết được những gì rồi?”

      Linh Tố : “Cháu chỉ biết ông ta là ai thôi.”

      “Cháu muốn biết chuyện của họ sao?”

      Linh Tố gật đầu.
      Dì Dương : “Lúc đó họ còn quá trẻ. Gia đình người kai vì muốn dời mộ tổ tiên nên nhờ mẹ cháu giúp họ xem phong thủy, họ quen nhau như thế. Gia đình người kia sống ở Hồng Kông, tổ tiên thuộc tộc Chính Bạch, rất có thế lực, còn mở công ty vaanh chuyển đường biển, có vườn cao su ở Đông Nam Á. Còn mẹ cháu chỉ là đại lục vô danh.”

      Chỉ với đôi lời giới thiệu có thể biết được kết cục bi thảm của họ rồi.

      Linh Tố : “Cháu biết sau đó ông ấy bị gia đình gọi về, nhưng biết tại sao, ông ấy bao giờ quay lại tìm mẹ con cháu nữa.”

      Dì Dương : “Chuyện này dì biết. ra sau khi bỏ nhà ra , họ có cuộc sống ổn định yên bình. Sau đó gia đình bên kia bày mưu hãm hại mẹ cháu vào tù với tội danh lừa gạt, để cứu mẹ cháu, bố cháu chỉ còn cách quay về nhà. Sau khi ra tù, mẹ cháu chờ bố cháu quay về mà tự đem con cái biến mất. Thời gian đó dì cũng hoàn toàn mất liên lạc với mẹ cháu.”

      Linh Tố sững người: “Là mẹ cháu chủ động bỏ ạ?”

      Dì Dương gật đầu: “Tuệ Quân rất dễ mềm lòng, lại có chút tự ti, có lẽ mẹ cháu muốn liên lụy đến ông ấy.”

      Ông ấy muốn cứu bà ấy ra tù, nhưng bà ấy lại muốn liên lụy thêm gì tới ông ấy, vì thế chỉ còn cách chia ly. Chuyện này liên quan gì đến tin tưởng hay phản bội, chỉ là thỏa hiệp trước thực của đôi nam nữ còn trẻ người non dạ.

      ngờ câu chuyện lại thê thảm đau lòng như vậy.

      “Nhưng mẹ chẳng gì với cháu cả…”

      “Trước giờ mẹ cháu đều thích giải thích.”

      Ánh mắt dì Dương có chút rầu rĩ, nhưng Linh Tố tâm trí rối loạn, hề nhận ra.

      Dì Dương nắm chặt tay , thân mật : “Mẹ cháu là chị em tốt của dì, cháu cũng như con của dì vậy. Sau này có khó khăn gì nhất định phải đến tìm dì. Dì giúp gì được cho Tuệ Quân, nhưng dì có thể giúp cháu.”

      đoạn, dì Dương trìu mến vuốt tóc . Cử chỉ này làm Linh Tố nhớ đến mẹ mình, sống mũi chợt cay xè.

      Sau khi rời khỏi quán Ba Cây Chổi, mình bước dọc theo con phố rực rỡ ánh đèn.

      Đột nhiên nghĩ đến, có lẽ vào đêm cách đây nhiều năm, mẹ cũng từng thất thểu bước trong đêm tối như thế này. Lúc đó trời đêm chưa rực rỡ ánh đèn, mà cao cũng chẳng có ánh sao, bà dẫn theo hai đứa bé, chìm dần trong nỗi tuyệt vọng.

      Khó khăn lắm mới đợi đến ngày con đầu lòng có thể tự lập được, ngờ bà lại đổ bệnh nặng. là bi kịch đời người.

      cơn gió thu thổi qua, Linh Tố ôm chặt lấy mình.

      Linh Tố của lúc này, mất việc rồi có thể tìm việc khác, bất luận đến đâu cũng nhận được quan tâm của ban bè. còn đơn độc lẻ loi nữa, vì thế cần bi thảm u sầu nữa.

      Vài ngày sau, Phùng Hiểu Nhiễm hay tin Linh Tố nghỉ việc. bèn làm dấu chữ thập trước ngực, : “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi công việc thân trâu kiếp ngựa đó rồi.”

      Linh Tố chống nạnh: “Dù có là thân trâu kiếp ngựa cũng là công việc, tiền nhà tiền điện tiền nước tiền ăn tiền bảo hiểm đều phải nhờ cả vào nó.”

      “Cậu muốn tìm việc phải dễ dàng quá sao? Hồi trước mình chẳng bảo công ty xây dựng của bố nuôi mình tuyển người sao, cậu đến đó là có thể phụ trách thiết kế cho dự án ngay.”

      “Dù sao cũng thể cả đời nhờ cậy cậu được phải ?”

      “Cậu nghĩ đâu thế? Mình chỉ giới thiệu công biệc cho cậu thôi, còn làm tốt hay là do cậu. Rốt cuộc cậu có chịu hay ?”

      Sao lại chứ? là người sống tất nhiên cần ăn cơm rồi.

      Linh Tố đến nhận việc tại công ty xây dựng Cố Thị. Ông chủ là người đàn ông chững chạc, tuấn tiêu sái, phong độ phi phàm, ta tự giới thiệu: “Tôi là Nguyên Trác.”

      Chữ Nguyên đó làm Linh Tố hơi giật mình, sau đó tự cười mình quá nhạy cảm.

      Cố Nguyên Trác là lãnh đạo hoàn hảo chê vào đâu được. Linh Tố có biểu xuất sắc trong công việc, được ta đánh giá cao, từng bước phát huy năng lực của .

      Có điều công việc vẫn hết sức vất vả, giữa trời đông giá rét, phải đương đầu với gió lớn, theo sau tiền bối chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Khuôn mặt non tơ bị gió khô làm cho nứt nẻ, tay xuất nhiều vết xước. Mùa hè nóng nực, ngày nào cũng phải ngồi trong phòng điều hòa vẽ bản thiết kế, nên cảm nặng vì gió lạnh.

      Phùng Hiểu Nhiễm tuyên bố: “Chẳng có công việc nào hủy hoại nhan sắc người đẹp bằng công việc này.”

      Phùng đại tiểu thư đảm nhiệm công việc nhàn hạ tại nhà xuất bản sách nước ngoài, ngày ngày uống trà lên mạng, người ngoài nhìn mà ngưỡng mộ.

      Tất cả chỉ vì ông bố toàn năng, còn Linh Tố .

      Cứ tưởng ngày tháng trôi qua như thế mãi, rồi đến ngày Linh Tố trở thành kiến trúc sư cao cấp, tiết kiệm được khoản tiền lớn, có thể về hưu sớm. Nhưng khó khăn lại bất thình lình ập đến.

      Mẫu thiết kế dự án đầu tư của công ty bị người khác nhái lại.

      Linh Tố nhận được tin vội vàng lao đến công ty, lúc này bầu khí lo lắng bao trùm tất thảy, ai nấy đều hốt hoảng sợ hãi.

      Cố Nguyên Trác sầm mặt gọi Linh Tố vào văn phòng, hỏi: “Chuyện này em nghĩ thế nào?”

      Linh Tố thầm tính toán: “Còn ba ngày tròn và buổi tối, nếu cố sức vãn có thể hoàn thành bản thiết kế mới.”
      “Em nghĩ hung thủ có thể là ai?”

      câu hỏi khó khăn.

      Linh Tố liều lĩnh trả lời cách hàm hồ: “Người mới đáng tin cho lắm.”

      Cố Nguyên Trác gật đầu : “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

      “Ông chủ, bản thiết kế phải nhanh chóng hoàn thành.”

      Cố Nguyên Trác buồn bã : “Bây giờ tôi có thể tin tưởng được ai đây?”

      Linh Tố cười: “Ít nhất vẫn còn tin tưởng được em phải ? Xin hãy giao cho em.”

      Cố Nguyên Trác dường như chỉ đợi câu này của , ta cười thích chí : “Tiểu Thẩm là hiểu chuyện. Xong việc rồi, bất luận có trúng thầu hay , đều thưởng cho em tháng lương.”

      Linh Tố dở khóc dở cười.

      Lần tăng ca bất ngờ này làm ngủ đủ năm tiếng trong ba ngày trời, lập được đại công rồi, mọi người trong công ty dù rất vui sướng cũng chẳng còn sức lực mà ăn mừng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đầu tóc bù xù mặt mũi nhếch nhác. Đến Linh Tố cũng mặt mày vàng vọt, hai mắt sưng húp.

      Cố Nguyên Trác tuyên bố: “Mọi người vất vả rồi.”

      Mọi người vội dỏng tai lên nghe.

      Cố Nguyên Trác cố tình ngừng lại hồi lâu, cuối cùng mới : “Ai tăng ca lần này đều được thưởng tháng lương.”

      Linh Tố từ công ty bước ra, bên ngoài ánh nắng chói chang, trời gợn mây, lúc này là thời điểm nóng bức nhất của mùa thu.

      Linh Tố giương mắt nhìn chằm chằm bầu trời to bằng lòng bàn tay giữa các tòa nhà cao tầng, chỉ cảm thấy cả thế giới xoay chuyển. lắc lắc đầu, cúi nhìn nền đất, cảm thấy nền đất cũng lắc lư, đột nhiên cơ thể mất thăng bằng, ngã về bên.

      Đúng lúc này, bên cạnh có người lao đến, giơ tay đỡ lấy .

      Linh Tố hoa mắt chóng mặt, ngã vào lòng người này, hề hay biết về chuyện vừa xảy ra.

      Người này đưa tay đặt lên trán , giúp che bớt ánh mặt trời.

      Linh Tố dần dần trấn tỉnh lại: “Là …”

      Người đàn ông dịu dàng : “Là tôi đây. Em mệt quá rồi, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe.”

      Linh Tố cười cười. Người đàn ông đứng ngược sáng, Linh Tố nhìn khuôn mặt ta, nhưng giọng trầm ấm truyền cảm và luồng hơi ấm bao trùm xung quanh làm cảm thấy vô cùng quen thuộc.

      Người đàn ông đỡ đứng dậy. Lúc này có đồng nghiệp cũng nhìn thấy Linh Tố bị ngã, vội vàng chạy lại hỏi: “Tiểu Thẩm sao chứ?”

      sao.”

      “Linh Tố sao thế?” Cố Nguyên Trác cũng chạy lại.

      Người đồng nghiệp trả lời: “Tiểu Thẩm vừa ngất thưa giám đốc.”

      “Vậy à?” Cố Nguyên Trác thất kinh, “ sao chứ? Chỗ nào thấy khó chịu?”

      Linh Tố vội : “Bây giờ sao nữa rồi.”

      Cố Nguyên Trác yên tâm: “Sắc mặt em khó coi quá. Để tôi đưa em về.”

      “Em…” Linh Tố tiện từ chối, bị giám đốc lôi vào trong xe. quay đầu nhìn, mới phát người đàn ông đó biến mất từ lúc nào hay. Biển người ùa ra, ai cũng hốt hoảng cảnh tượng ban nãy tựa như giấc mộng.
      Người đàn ông xa lạ bấy lâu nay luôn xuất vào thời điểm quan trọng, an ủi vỗ về , còn tặng cuốn vở quý báu, mất tích để lại dấu vết.

      Về đến nhà, Linh Tố ăn tạm ít đồ, sau đó lăn ra giường ngủ thiếp .

      Trong cơn mê mang, đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập làm bừng tỉnh. Linh Tố còn chưa kịp tỉnh hẳn, cánh cửa bị mở ra, Phùng Hiểu Nhiễm và Đoàn Giác xông vào.

      “Chuyện gì thế?” Linh Tố kinh ngạc nhìn hai người.

      Phùng Hiểu Nhiễm tức điên lên: “Cậu làm bọn mình sợ muốn chết! Gọi điện thoại bắt máy, gõ cửa cũng ra mở. Chẳng ai biết cậu ở đâu cả!”

      mình nằm ngủ ở nhà thôi mà.”

      “Ngủ gì mà ngủ ác thế? Ngủ cả ngày rồi đấy!”

      Chẳng trách bọn họ lại lo lắng như thế, Linh Tố cười lấy lòng: “Đừng lo lắng. Làm như mình bị ăn thịt bằng ấy.”

      Phùng Hiểu Nhiễm ngoạm mạnh miếng táo cho hả cơn tức, rồi bất ngờ : “Bố nuôi dự án trúng thầu rồi.”

      Linh Tố cực kì vui sướng: “Vậy mình món tiền nho rồi.”

      “Bố nuôi còn , bản thiết kế của cậu rất được coi trọng, có rất nhiều người dò la tung tích của cậu đó.”

      Linh Tố trêu bạn: “Vậy cần lo ế nữa rồi.”

      Phùng Hiểu Nhiễm thương xót nhìn bạn: “Nhìn cậu mà xem, người ra người, quỷ ra quỷ. đáng thương cho mỹ nhân kiều diễm năm nào, Tiểu Long Nữ còn chẳng xuất thần bằng cậu.”

      Linh Tố cười sảng khoái: “Dạ dày của Tiểu Long Nữ tốt hơn mình nhiều, ấy có thể vướng khói bếp trần gian.”

      Đoàn Giác nghe xong điện thoại, chạy vào phòng hỏi: “Linh Tố, em có rảnh ?”

      Phùng Hiểu Nhiễm lườm cái, “ thấy cậu ta mệt sắp chết rồi à?”

      Linh Tố nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đoàn Giác, bèn hỏi: “Chuyện nghiêm trọng lắm sao?”

      Đoàn Giác gật đầu: “ vụ bắt cóc, phía cảnh sát chút tiến triển, giao tiền nhưng đứa trẻ vẫn chưa được thả về. Bố mẹ chúng lo muốn phát điên lên rồi.”

      Linh Tố nghe thấy nạn nhân là trẻ con, lập tức đứng dậy. mặc quấn áo, lau qua mặt, kịp chải đầu, theo Đoàn Giác ra ngoài.

      Lý Quốc Cường đợi ở cục cảnh sát, nhìn thấy Linh Tố, suýt nữa buột miệng hô to ba tiếng vạn tuế.

      Linh Tố thở dốc, hỏi: “ có tiến triển gì sao?”

      “Chẳng có chút manh mối nào, hai đứa bé giống như biến mất khỏi trần gian vậy.”

      “Hai đứa cơ à?”

      em sinh đôi, mới bốn tuổi.” Lý Quốc Cường hừ tiếng, “Thế mới , có lúc đẻ nhầm vào nhà giàu có quá cũng chưa chắc là chuyện tốt.”

      Linh Tố giục: “Mau đưa tôi đến gặp bố mẹ của bọn trẻ.”

      Tiểu Lý kinh ngạc: “Em chịu gặp người đương sao?”

      “Manh mối mà bố mẹ bọn trẻ cung cấp là có ích nhất.”

      Lý Quốc Cường đưa đến phòng tiếp khách, vừa vừa : “Chuyện này được giấu nhẹm, giới truyền thông vẫn chưa hay biết, em đừng kinh ngạc quá.”

      Linh Tố cười: “Nhà nào mà thần bí thế? Chỉ tịch thành phố hay bí thư thành ủy?”

      Lý Quốc Cường mở cửa : “Là Bạch gia…”

      Linh Tố bước vào phòng, đúng lúc Bạch Khôn Nguyên quay người lại.
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Hồi hộp hồi hộp quá :-O

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13: Cố nhân trùng phùng.

      Bạch Khôn Nguyên và Đồng Bộ Hoa cùng lúc quay lại nhìn .

      gian im lìm ngượng ngập.

      Linh Tố sững sờ vài giây, rồi miễn cường bước bước về phía trước. Thời khắc đó thực cảm thấy toàn thân xương cốt hoen rỉ, tứ chi còn nghe theo điều khiển của trí óc.

      Đại đội trưởng gọi lại: “Tiểu Thẩm, em đến đúng lúc lắm. Hai vị này là Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân.”

      Linh Tố đờ đẫn gật đầu.

      “Bạch tiên sinh, Thẩm tiểu thư đây chính là vị chuyên gia mà chúng tôi với .”

      Linh Tố suýt nữa phì cười. Từ lúc nào trở thành chuyên gia thế này? Chuyên gia thông linh sao?

      Cơ quan nhà nước đâu thể tuyên truyền mấy thứ mê tín dị đoan được. Người phụ nữ này thông minh như thế, sao lại lập tức nghĩ ra nhiệm vụ thực của được chứ? ta đanh giọng hỏi: “Đội trưởng Trương, nghiêm túc đấy chứ?”

      Đội trưởng Trương thấy ta hoài nghi năng lực phán đoán của mình, vội vàng : “Đương nhiên rồi, Tiểu Thẩm giúp chúng ta phá ít các vụ án khó nhằn rồi.”

      Đồng Bộ Hoa còn định gì đó, Bạch Khôn Nguyên chợt giọng cắt ngang: “Chỉ cần cứu được bọn trẻ là được.”

      Đồng Bộ Hoa hai mắt đỏ hoe, vội ngậm miệng lại.

      Bạch Khôn Nguyên hướng ánh mắt về phía Linh Tố. trẻ trung có khuôn mặt trắng bệch tiều tụy, chút cảm thông, ánh mắt lạnh nhạt, dường như chưa từng quen biết họ.

      thực Linh Tố rất hi vọng đời này chưa từng quen biết họ.
      Đại đội trưởng ngừng, hình như giới thiệu tình tiết vụ án, nhưng Linh Tố chẳng để lọt tai chút nào. Tai bị nhiễu loạn bởi tiếng trách móc, tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng trẻ con thút thít khóc. cứ cúi đầu mãi, đuôi mắt chỉ nhìn thấy bộ Âu phục màu xám của Bạch Khôn Nguyên.

      Vừa lúc Bạch Khôn Nguyên buông tay xuống, ánh sáng trắng phản chiếu lấp lánh, làm nhức mắt Linh Tố.

      Đó là chiếc nhẫn cưới.

      Chính vào lúc đó, từ sâu bên trong cơ thể Linh Tố đột nhiên trào dâng dũng khí và sức mạnh bất tận. ngẩng đầu lên, thở sâu cái, : “Tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc.”

      Tất thảy mọi người đều đờ người ra, vợ chồng Bạch Khôn Nguyên mặt mày tối sầm.

      Linh Tố chắc nịch: “Đứa trẻ khóc. Đội trưởng Trương, tôi cảm thấy điềm lành.”

      Đồng Bộ Hoa đứng bật dậy, hét lên: “ linh tinh cái gì thế?”

      Đằng nào mấy năm trước cũng trở mặt rồi, bây giờ chẳng cần giữ hình tượng làm gì nữa. Đồng Bộ Hoa ném cho ánh mắt hung ác, như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

      Linh Tố chút sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt ta, : “Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông trách cứ bọn trẻ, bọn trẻ cứ khóc mãi. Có lẽ bọn trẻ vẫn còn sống, nhưng chắc chắn phải chịu giày vò.”

      Đồng Bộ Hoa toàn thân run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, chỉ vào mặt Linh Tố : “Mày…mày là con nữ! Mày vừa bước vào là tao biết rồi, đến nước này mà mày còn mở miệng trù yếm gia đình tao! Nhìn gia đình tao thế này, mày sung sướng lắm…”

      “Bội Hoa!” Bạch Khôn Nguyên vội vàng ngăn vợ lại.

      ta quay sang với Linh Tố bằng giọng kiên định: “Chúng tôi cần tìm thấy bọn trẻ.”

      Linh Tố mệt mỏi lắc đầu, “ tại tôi có thêm manh mối gì.”

      Đồng Bộ Hoa hét lớn: “Còn lâu nó mới giúp chúng ta! Nó vui sướng còn chẳng hết nữa là!”

      Mọi người nhất thời chết lặng, họ ngầm đoán ra chút nội tình, nhưng lúc này ai dám thở mạnh, chỉ sợ bất cẩn trở thành vật hi sinh ngay tức khắc.

      Bạch Khôn Nguyên kéo tay Đồng Bộ Hoa: “Em mệt quá rồi. Về nhà nghỉ ngơi .”

      Đồng Bộ Hoa cơn tức giận, nghĩ ngợi nhiều, buột miệng luôn: “Sao? còn bênh nó? Đau lòng rồi hả? Hối hận rồi hả?”

      Linh Tố quay mặt chỗ khác.

      Bạch Khôn Nguyên trách vợ: “Em lung tung gì thế? Còn bao nhiêu người ngồi đây nữa.”

      Đồng Bộ Hoa hai mắt đỏ bừng: “Nó trù yếm con , còn bênh nó sao?”

      Bạch Khôn Nguyên mắt nặng như chì, kéo vợ ra ngoài cửa: “Em kích động quá rồi đấy. Chúng ta về nhà. Về nhà chờ tin cũng thế cả.”

      Linh Tố vẫn điềm nhiên như , như thế tất cả mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cả, đôi mắt u tối lạnh lùng xa cách, giống như khung cửa sổ nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài. Những người trong phòng sau khi nghe cuộc đối thoại, nhìn vẻ mặt của đương , là có thể đoán ra đại khái nội tình, ai nấy ngậm chặt miệng, dám thở mạnh.

      Đồng Bộ Hoa bị chồng lôi ra ngoài, chưa chạy được mấy bước gập lưng, khóc toáng lên.

      “Con của tôi ở đâu? Chúng ở đâu?”

      Đồng Bộ Hoa xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo, lúc này chỉ là người mẹ đáng thương.

      Bạch Khôn Nguyên đỡ ta ra ngoài. Trước khi còn quay đầu nhìn Linh Tố cái. Hai mắt Linh Tố trống rỗng như thể có tiêu cự.

      ta dìu vợ bỏ .

      Vào giây phút cánh cửa được đóng lại, ly mới kinh hoàng nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi.

      Tiếng gào khóc của Đồng Bộ Hoa vẫn lảng vảng bên tai. Linh Tố hy vọng xiết bao cảnh tượng ban nãy chỉ là giấc mộng.

      Sau bao năm gặp lại , vốn định thầm chúc phúc trong nước mắt, ngờ gặp lại nhau trong tình huống thê lương thế này.

      Bàng hoàng, khóc lóc, ân ân oán oán.

      Vì sao chứ?

      Chỉ là người đó chững chạc hơn, tóc mai vẫn dày rậm như xưa, bộ Âu phục sẫm màu ôm sát cơ thể, cao ráo điển trai, nho nhã hơn người. Đối mặt với biến cố to lớn như thế, ta vẫn điềm tĩnh ung dung. Nhưng khóe mắt tiều tụy bi thương, làm người ta đau lòng xót xa.

      Bởi vì mấy năm nay chưa lần mơ thấy, hôm nay đột nhiên gặp lại, cứ ngỡ như còn trong cõi mộng.

      Linh Tố đưa tay sờ mái tóc rối bù của mình, mặc người chiếc áo rộng thùng thình nhày nát. cần soi gương cũng biết bộ dạng lúc này của lôi thôi lếch thếch nhếch nhác thế nào, rất phù hợp với hình tượng mà Đồng Bộ Hoa gán cho .

      bà đồng chuyên buông lời xằng bậy lừa phỉnh đám đông.

      Đoàn Giác bưng cốc trà đến, nhàng đặt trước mặt , định gì nhưng lại thôi.

      Linh Tố cười khẽ, : “Trước đây tôi có quen họm cũng năm sáu năm gặp mặt rồi. ngờ hôm nay lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”

      Đoàn Giác là người thà, nhưng đần. biết vào lúc này, cách làm hay nhất là ngậm miệng gì cả.

      Linh Tố cười với : “Có điều chuyện nào ra chuyện ấy.” quay sang hỏi Lý Quốc Cường, “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”

      Lý Quốc Cường vẫn chưa hết run, giọng : “Ngày hai mươi lăm tháng trước, có hai đứa bé bị bắt lúc chơi ở khu vui chơi của chung cư, bảo mẫu bị ăn đòn. Ba ngày sau Bạch gia mới chịu báo cảnh sát, đối phương đồi hai nghìn vạn tiền chuộc. Hôm giao tiền chuộc, bọn tôi giăng lưới khắp nơi, nhưng ngờ tên đó vẫn chạy thoát được. Bây giờ bọn nó có tiền rồi, cũng có dấu hiệu thả người. Bọn tôi chờ xem liệu đối phương có liên lạc thêm lần nữa ?”

      Dứt lời đưa cho bức ảnh. Trong ảnh là cặp song sinh taamg nốn tuổi, cặp mắt tròn đen, mái tóc hơi xoăn, cánh tay mũm mỉm như củ sen, giống nhau như đúc. Hai đứa trẻ cười rạng rỡ hồn nhiên, Linh Tố dường như có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của chúng.

      Bố mẹ nào mà để lạc mất hai đứa con quý báu này đều bạc tóc chỉ trong đêm.

      Linh Tố thở dài tiếng, “Tiểu Lý, tôi chỉ có thể rằng, tôi cảm thấy điềm chẳng lành.”

      Hai người đàn ông rơi vào im lặng.

      “Lúc này đầu óc hỗn loạn quá, hãy cho tôi chút thời gian. Tôi tìm ra manh mối.”

      Lý Quốc Cường cũng bất mãn: “Đừng là em, tôi cũng cảm thấy cặp vợ chồng này hết sức kì quặc, hỏi họ nhiều chuyện họ đều chịu thành khai báo.”

      Đoàn Giác : “Người có tiền mà.”

      “Tôi hỏi bà Bạch gần đây có bị ai uy hiếp , nghe thế ta bèn đảo mắt chỗ khác, ràng có uẩn khúc gì đó, nhưng lại chịu ra.”

      “Sao điều tra?”
      “Điều tra thế nào đây, điều tra từ đâu đây? Người ta , vụ và bắt và việc làm ăn dính dáng đến nhau.”

      Đoàn Giác lắc đầu: “Đúng là thể hiểu nổi người có tiền.”

      Linh Tố đầu đau như búa bổ, muốn nghe thêm nữa, vội vã cáo từ.

      lao như bay ra khỏi cục cảnh sát, chạy đường lớn, cơn gió thổi qua làm đầu đau khủng khiếp, đành vào tiệm thuốc mua Aspirin . Vừa nuốt viên thuốc xuống bụng, chiếc Benz màu đen chậm rãi tiến tới.

      Cửa xe hạ xuống, Bạch Khôn Nguyên ngồi ghế lái, lặng lẽ nhìn .

      ta đỗ xe ở đầu đường bên kia, Linh Tố đứng ở đầu đường bên này, ngăn giữa hai người là dòng xe cộ tấp nập. Ngọn gió ấm áp đầu thu thổi bay mái tóc Linh Tố, che mất tầm nhìn của . Khoảng thời gian hơn sáu năm xa cách trôi qua như chưa từng có.

      Vào giây phút đó, khung cảnh mấy năm trước dường như tái , đến đón giờ tan trường, cửa xe hạ xuống, dịu dàng mỉm cười, làm trái tim say sưa ngây ngất.

      thiếu nữ ngây thơ đơn thuần, sao có thể vượt qua được cám dỗ lớn như thế?

      Người đàn ông dạn dĩ tình trường, đương nhiên có thể đành lòng lợi dụng làm tổn thương người vô tội.

      Hai người họ cứ lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu giữa con phố huyên náo. Sau đó Linh Tố quay lưng bỏ , Bạch Khôn Nguyên nâng kính xe, lái thẳng về phía trước.

      Chẳng có gì để cả, mọi thứ chết chìm trong im lặng.

      Trời còn chưa tối hẳn, Linh Tố có mặt tại Quán Ba Chổi.

      Tường Tử lắc đầu: “Càng ngày cậu càng đến đây sớm hơn, trốn chạy điều gì chăng?”

      Đến cậu ta cũng nhìn ra được tâm của Linh Tố.

      Nữ ca sĩ thử giọng sân khấu, hát thử câu: “Chúng ta hiểu quá ít về tình .”

      Lẽ nào lại đúng?

      Linh Tố thấy đói bụng, bèn gọi chiếc bánh nhân vanila, cốc trà sữa cỡ lớn, ăn như chết đói, màng đến hình tượng. Mứt hoa quả rớt xuống tay, thè lưỡi liếm.

      Bàn bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ.

      Linh Tố cũng chẳng buồn để tâm.

      Người đàn ông : “Hình như em ngày rất thú vị.”

      câu trúng tim đen, Linh Tố rầu rĩ : “Lại còn à? Gặp lại tình xưa, trời long đất lở, sóng dâng biển giật.”

      “Nghe có vẻ rất kích thích nhỉ?” Người đàn ông cảm thấy rất thú vị, cười hỏi: “Có phải ta già nua xấu xí?”

      Linh Tố ngẫm nghĩ chút rồi lắc đầu: “. Ngược lại càng thêm chững chạc tràn đầy mê lực, may mà năm đó người tôi gặp phải ta bây giờ, nếu chắc tôi sớm chết có chỗ chôn rồi.”

      “Đừng hàm hồ đưa ra kết luận, đừng quá tin vào đôi mắt của mình.”

      “Còn chưa hết đâu. Phu nhân của ta chỉ vào mũi chửi tôi là nữ. Thế mà tôi còn biết điều, to gan dự đoán lũ trẻ mất tích của họ lành ít dữ nhiều.”

      Người đàn ông cười khẽ: “Là do em quấ tốt bụng.”

      Linh Tố kinh ngạc hỏi: “Từ đâu mà nhìn ra tôi quá tốt bụng?”

      “Em vẫn còn để tâm đến chuyện của họ.”

      “Tôi muốn mặc kệ lắm chứ, nhưng lúc đó còn nhiều người vô can, muốn quay đầu bỏ là chuyện thể.”

      “Nếu là người vô can, sao lại thể quay đầu bỏ chứ?”

      Linh Tố nghĩ thấy cũng đúng, bèn đổi giọng: “Xem ra tôi cũng có chút tinh thần nhân đạo chủ nghĩa nhỉ?”

      Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông làm lay động hồn phách người đối diện: “Lúc đó chắc tim em đập loạn nhịp nhỉ?”

      Linh Tố nghĩ chút rồi : “ có.” chút kích động cũng , trái tim hoàn toàn bình thường. Chỉ là Đồng Bộ Hoa làm sợ hãi mồ hôi tuôn đầm đìa. Nhưng mà ít ai sợ hãi người phụ nữ mang tên Đồng Bộ Hoa đó.

      Người đàn ông lại hỏi: “Lòng bàn tay có đổ mồ hôi ?”

      có, đều có.” Linh Tố cười : “Tôi chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung. Nguyên do có lẽ tại ba ngày tăng ca ngủ đủ giấc.”

      “Vậy em còn lo lắng gì nữa?”

      “Tôi lo mình tỏ ra đủ kiên cường, lạnh lùng, ung dung.”

      Người đàn ông nhìn xót xa: “Em cần tỏ ra mạnh mẽ quật cường như vậy đâu. Em chỉ là , em có thể đường hoàng tỏ ra yếu đuối. Em xứng đáng được thương che chở.”

      Linh Tố hơi đờ người, sau đó khẽ mỉm cười.

      Người đàn ông lại : “ nên giao du với người có tì vết, vì người ta thực lòng; nên giao du với người có ham mê, vì người ta sâu sắc.”

      Linh Tố gật đầu: “Đúng thế, làm người ai thập toàn thập mỹ cả.”

      Người đàn ông cười : “ chuyện với em nhõm.”

      Linh Tố hiếu kì liếc nhìn đối phương. Đó là người đàn ông trẻ trung tuấn, khí chất xuất chúng, nhìn là biết phải hạng người nhàn nhã vô công rỗi nghề, nhưng ta lại tình nguyện lặng lẽ quan tâm tầm thường như . để lại danh tính, cũng màng báo đáp.

      Tầng lớp quyền quý đôi khi cũng cao quý .

      Linh Tố : “Hôm trước cảm ơn nhé.”

      Người đàn ông cười: “Chuyện vặt ấy mà.”

      “Khiêm nhường nhã nhặn, ga lăng quá.”

      “Nếu là vì em, tôi rất sẵn lòng.”

      Linh Tố mỉm cười, duyên dáng đứng dậy, ngồi xuống đối diện ta. ta khoảng chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, mặc bộ vest trang trọng vừa vặn, nhìn thoáng qua thần thái có chút giống Bạch Khôn Nguyên năm nào.

      Nhưng ta phải Bạch Khôn Nguyên.

      khuôn mặt Bạch Khôn Nguyên lúc nào cũng toát lên khách sáo xa cách, hồi đó Linh Tố quá đỗi ngây ngô nên nhận ra, bây giờ nghĩ lại, vẻ mặt đó lạnh lùng như lớp băng, bề ngoài phẳng lặng nhưng sâu bên trong sóng ngầm trào dâng.

      Còn người đàn ông trước mặt dù là hành tung bí , chỉ để lộ ra mặt tốt đẹp nhất, nhưng mỗi lời nụ cười đều vô cùng chân thành. Thẩm Linh Tố dám tự nhận mình thông minh, nhưng ít nhất vẫn có thể chắc chắn về điều này.

      tự giới thiệu: “Tôi là Thẩm Linh Tố, còn ?”

      Người đàn ông dịu dàng nhìn , chần chừ vài giây, rồi : “ là Tiêu Phong.”

      Nụ cười khuôn mặt Linh Tố dần đông cứng.

      Tiêu…
      ra phải người lạ.” Linh Tố mỉm cười có phần chế giễu.

      Còn tưởng lần này được tình cờ gặp gỡ người đàn ông xa lạ thần bí đẹp trai, dịu dàng tâm lý, viết nên giấc mộng thiếu nữ. Thẩm Linh Tố cũng là xuân sắc, hiểu tại sao giấc mộng nào của cũng có kết thúc có hậu.

      Tiêu Phong dịu dàng : “ phải cố ý giấu giếm, chỉ là biết nên mở lời thế nào mới phải.”

      Linh Tố hỏi: “ biết tôi sao?”

      “Biết từ rất lâu rồi.”

      “Rất lâu là bao lâu?”

      “Mọi người luôn tìm kiếm mẹ con em. Bảy năm trước cuối cùng mới tìm thấy.”

      Bảy năm trước. “Lúc đó mẹ tôi qua đời rồi.”

      “Đúng thế.” Tiêu Phong thở dài cảm thán, “Sau đó thấy em sống rất tốt, nên muốn quấy nhiễu cuộc sống của em, vì thế ra mặt.”

      “Nhưng lúc đó Linh Tịnh vẫn còn sống.” Ngữ khí Linh Tố lạnh dần, “Nó nằm giường bệnh triền miên, sao các người có động tĩnh gì? Nếu vậy trước đó còn tìm chúng tôi làm gì?”

      Tiêu Phong dịu giọng lại hỏi: “Em thực cho rằng chúng ta làm gì ư?”

      Linh Tố chợt nhớ tới vị bác sĩ tiếp nhận ca mổ giữa chừng và món tiền ba mươi vạn biết từ đâu rơi xuống, lúc này mới bàng hoàng tỉnh ngộ.

      ra món tiền đó là của .”

      Nực cười mỗi nỗi còn tưởng đó là tấm lòng của Bạch Khôn Nguyên, cảm động khôn xiết, nên nhất thời mê đắm ta, kết quả bị tạt cho gáo nước bẩn.

      Bây giờ nghĩ lại, lúc đó trong đầu Bạch Khôn Nguyên chỉ nghĩ đến di chúc của Lâm Lang, làm gì có tâm trạng quan tâm bệnh tình của em . Cũng chỉ có người thân mới có thể làm chuyện đội rét cho than thôi.

      Linh Tố cảm kích : “Cảm ơn .”

      Tiêu Phong : “Chỉ tiếc là vẫn cứu được con bé.”

      “Đó là mệnh của nó rồi. Sau khi giải thoát khỏi cơ thể đó, nó đầu thai vào gia đình hạnh phúc, sống vui vẻ khỏe mạnh. Như thế tốt hơn nhiều phải ?”

      Tiêu Phong gật đầu, “ tình như thế, chi bằng thay cơ thể khác hơn.”

      Linh Tố chần chừ vài giây, rồi khẽ hỏi: “ có quan hệ thế nào với ông ấy?”

      Tiêu Phong : “Tiêu Bá Bình là bác ruột . Linh Tố, họ của em.”

      Linh Tố chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn người họ xa lạ trước mặt.

      Vào giây phút này, hi vọng chỉ là người xa lạ có chút quan hệ huyết thống nào với mình.

      hỏi: “Sao bây giờ lại tự dưng ra mặt?”

      “Bệnh ung thư của bác càng ngày càng xấu , bác muốn gặp em lần cuối.”

      Linh Tố cảm thấy tim mình thắt lại, có chút đau. Mẹ và em đều qua đời rồi, khó khăn lắm mới đợi đến ngày bố cho người đến tìm , ngờ lại vì ông còn nhiều thời gian nữa. biết mệnh là mệnh gì nữa, lần nào cũng phải tận mắt nhìn từng người thân lần lượt rời bỏ , để lại mình lẻ loi thế gian này.

      Linh Tố thần người ra.

      Tiêu Phong thở dài: “Em gặp bác chứ?”

      Bản thân Linh Tố cũng cảm thấy hồ nghi: “Tôi nên hay ? Ông ấy vứt bỏ tôi bao năm nay, bây giờ vẫy tay cái là muốn tôi đến bên giường bệnh làm đứa con hiếu thảo, nghĩ như vậy hình như có hơi đơn giản quá nhỉ?”

      “Linh Tố.” Tiêu Phong bất lực gọi tên .

      Linh Tố lạnh lùng : “Ba mươi vạn đó tôi động đến xu. Tôi trả lại cho .”

      “Tiền là vấn đề.” Tiêu Phong , “ là ngươi nhà…”

      “Ai là người nhà với các người?” Linh Tố cắt ngang lời , “Tôi họ Thẩm, họ Tiêu, chúng ta phải người nhà.”

      “Linh Tố, bác còn nhiều thời gian nữa. Bác có chuyện muốn với em.”

      thay ông ấy đến gặp tôi, sao thay ông ấy chuyển lời luôn ?”

      Tiêu Phong thở dài: “Có những lời phải tự mình ra mới được.”

      Linh Tố lạnh lùng nhìn : “Hồi đó lúc ông ta cho đem tiền đến cho, ra chẳng phải xong chuyện rồi ư?”

      “Linh Tố…”

      “Đừng có luôn miệng gọi tôi Linh Tố Linh Tố như thế, tôi với nào có thân thiết gì!” Linh Tố cao giọng, vài vị khách trong quán bar đưa mắt nhìn hai người.

      Linh Tố mím chặt môi, ra sức trấn tĩnh, nhưng cơn giận dâng lên đầy bụng, làm cánh mũi cay cay, khóe mắt nóng bừng. giận dữ quay mặt .

      Lúc này Tiêu Phong mới níu lại : “Em gặp bác lần, muốn hết ra, như vậy cũng tốt cho cả em nữa.”

      Linh Tố đứng dậy: “Chẳng có gì là tốt! Tôi chấp nhận ông ta, tôi muốn chạy đến xem ông ta chết như thế nào.”
      Tiêu Phong dịu giọng : “Em nỡ lòng nào để người già hấp hối phải ôm hận lìa đời?”

      Linh Tố lạnh lùng phản bác: “Đương nhiên có con hiền cháu thảo khóc lóc quanh giường ông ta. Còn tôi đối với ông ta, thuộc về quá khứ rồi.”

      gạt tay Tiêu Phong ra, vội vàng vbỏ .

      cứ hoài mãi, biết qua bao nhiêu con phố, mới dừng chân lại.

      Màn đêm buông xuống, đèn điện lấp lánh như châu ngọc điểm xuyến đường phố náo nhiệt, người người mặc áo khoác qua lại tấp nập, ma quỷ ngật ngưỡng xuyên qua, nhưng chẳng ai hay biết, chỉ mình Linh Tố nhìn thấu.

      phố người đông như nêm, nhưng đối với Linh Tố mà , đây là thành phố có bóng người. Con đường trống và ánh đèn nhấp nháy làm nổi bật đơn của . Chuyện xưa lần lượt ra trong đầu, lúc là Bạch Khôn Nguyên thâm trầm điềm tĩnh, lúc là Đồng Bộ Hoa kiêu ngạo đáng sợ, lúc là bóng dáng lúc lúc của người mẹ, lúc là đứa em trắng bệch tiều tụy. Cuối cùng là khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng của Tiêu Phong.

      họ?

      Linh Tố cười nhạt.

      Mơ mộng hão huyền bao lâu nay, ngờ lại là em họ.

      Vào giây phút đó, nỗi bi thương khi phải lật bài ngửa với Bạch Khôn Nguyên mấy năm trước lại ùa về trong .

      ***

      Linh Tố theo dõi tiến triển vụ án từ chỗ Đoàn Giác. đúng hơn là, chẳng có tiến triển gì cả.

      Bọn trẻ mất tích mười ngày, sống chết. Tin tức dần che giấu nổi, giới truyền thông phát được chút dấu vết, lập tức làm nhặng xị lên. Đây là thời khắc cực kì khó khăn của Bạch gia.

      Đột nhiên Linh Tố nghĩ đến Lâm Lang.

      Thiếu nữ xinh đẹp bạc mệnh đó, nếu còn sống, bây giờ bà Bạch là ấy mới phải.

      Linh Tố ngẫm nghĩ rồi tự châm biếm, nếu năm đó Lâm Lang chết, quen biết Bạch Khôn Nguyên. Đối với người nhà Bạch gia chỉ là những kẻ xa lạ.

      Rằm trung thu, giám đốc Cố là người hào phóng, chẳng những tặng nhân viên bánh trung thu cao cấp, mà còn phát cho mỗi người bao lì xì.

      đồng nghiệp : “Giám đốc hôm nay vui vẻ lắm, nghe người bạn lâu gặp của giám đốc vừa về nước.”

      “Chính là người đàn ông vừa bước vào sao? Dáng vẻ của ta làm mình liên tưởng đến đại hiệp Tiêu Phong.”

      Linh Tố khẽ run tay, tách trà suýt nữa trào ra ngoài.

      Đúng là thần hồn nát thần tính mà.

      Linh Tố thầm cười nhạo mình, đứng dậy bước vào phòng trà nước. Sau lưng đột nhiên có người gọi: “Linh Tố?”

      Nhất thời tưởng mình bị ảo giác nên vẫn tiếp tục bước . Nhưng chưa được hai bước lực mạnh xoay lại.

      Trước mặt là người đàn ông có mái tóc dày rậm và làn da bánh mật, áo jacket phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn nở nụ cười mừng vui rạng rỡ.

      Linh Tố run run ngón tay chỉ ta: “…là Bạch Sùng Quang?”

      Người này như vừa chui từ dưới đất lên vậy.

      Bạch Sùng Quang cười ha hả, dùng sức ôm chặt Linh Tố, luồng khí trong phổi bị đẩy hết ra ngoài.

      “Suýt nữa nhận ra em rồi! Em cao hơn, xinh đẹp hơn! Vẫn sống tốt chứ? Có nhớ ?”

      Bạch Sùng Quang vẫn phóng khoáng như hào sảng như xưa.

      Cố Nguyên Trác tò mò hỏi: “Hai người quen nhau à?”

      “Bạn cũ đó.” Bạch Sùng Quang cười đáp: “Sao, ấy là nhân viên của à?”

      “Tiểu Thẩm là vị tướng đắc lực của tôi đó.”

      Bạch Sùng Quang khỏi tự hào: “Linh Tố của chúng tôi giỏi giang từ tấm bé.”

      Linh Tố bị ôm trong lòng, giống như con gà bị chim ưng quắp chặt, toàn thân đau nhức, nhưng lại rất thích chào đón nồng nhiệt này.

      Bạch Sùng Quang ôm kéo ra ngoài, “Nào, Bạch mời em bữa nhé, hôm nay chúng ta phải uống cho mới được.”

      Cố Nguyên Trác vội hỏi: “Còn mình sao?”

      Bạch Sùng Quang phủi tay: “Hôm khác . Hôm khác nhất định mời cậu.”

      Cố Nguyên Trác cười mắng: “Mê sắc quên bạn!”

      Linh Tố có quyền phất ngôn, bị đưa thẳng đến quán ăn Tứ Xuyên rất đông khách gần đó.

      Lúc này Bạch Sùng Quang chịu nữa, miệng thưởng rượu, mắt nhìn Linh Tố chăm chú, làm sởn hết cả gai ốc.

      Linh Tố hắng giọng hỏi: “ về nước từ khi nào thế?”

      “Mới xuống máy bay hôm qua. được nghỉ phép, thuận đường ghé qua thăm Nguyên Trác. ta là đàn hồi đại học. ngờ lại gặp được em.” Bạch Sùng Quang cười, “Mấy năm nay, lúc nào cũng nhớ đến em.”

      Linh Tố mỉm cười với : “Em sống tốt lắm. sao?”

      làm về nhiếp ảnh.”

      Linh Tố trợn tròn hai mắt.

      Bạch Sùng Quang dịu dàng nhìn : “ là nhớ nhung biểu cảm ngây thơ đáng này của em.”

      Linh Tố đỏ mặt: “Đừng quanh. Bây giờ là nhiếp ảnh gia sao?”

      Bạch Sùng Quang rút xâu chìa khóa ra, chỉ vào biểu tượng đó: “ làm ở đây.”

      móc chìa khóa là biểu tượng xa lạ gì.

      “Tạp chí địa lý quốc gia.” Linh Tố vỗ tay, “ cừ quá!”

      Bạch Sùng Quang giơ tay làm bộ định búng trán .

      Linh Tố mỉm cười né tránh, hỏi tiếp: “Công ty của sao? Chẳng lẽ công ty hồi đó phá sản rồi sao?”

      Bạch Sùng Quang đáp: “ phá sản, nhưng muốn làm nữa. Lời lãi ít mà phải tốn công tốn sức, chán lắm. chỉ là cậu ấm lười nhác, hưởng lợi nhuận từ cổ phiếu cũng đủ ăn đủ mặc rồi, thế nên đành bằng lòng với kiếp lang thang.”

      Linh Tố cười: “Than gì nữa? Biết bao người mơ ước có được cuộc sống như thế.”

      Bạch Sùng Quang hỏi: “Em sao?”

      “Em à? học, tốt nghiệp, làm. Chẳng có gì đáng để cả.”

      Ánh mắt Bạch Sùng Quang trở nên sâu thẳm: “Em thay đổi nhiều rồi.”

      “Em già sáu tuổi mà.”

      . Em cởi mở hơn, có khí chất hơn, tự tin hơn. Toàn thân phát ra hào quang.”

      Linh Tố cười trừ: “ đâu. Chỉ tại chưa nhìn thấy bộ dạng nhem nhuốc từ đầu tới chân lúc đo đạc tại công trường của em thôi.”

      Bạch Sùng Quang : “Lúc qua đời, chị dâu để lại phần tài sản cho em.”

      Linh Tố gật đầu: “Em rất bất ngờ.”

      Bạch Sùng Quang đốt điếu thuốc, “Hôm đó chị ấy đột nhiên tỉnh táo trở lại, lần lượt gọi tên từng người, chuyện xảy ra trong mấy năm trời dường như chị ấy cũng biết cả. Có lẽ đó chính là hồi quang phản chiếu mà người ta hay nhắc đến, sau khi lập xong di chúc, đêm đó chị ấy trúng gió qua đời.”

      khí quanh bàn ăn chìm trong im lặng.

      Hồi lâu sau, Linh Tố mới : “ ngờ dì ấy lại nhớ đến em.”

      Ánh mắt Bạch Sùng Quang khẽ lay động, “Ai có thể quên được em chứ?”

      Linh Tố bối rối ho khẽ: “Bọn họ…bọn họ xảy ra chuyện rồi, có biết ?”

      Bạch Sùng Quang hiểu: “Bọn họ nào? Xảy ra chuyện gì?”

      Linh Tố ngẩng đầu: “ biết sao?”

      “Biết cái gì?”

      “Ôi!” Linh Tố lắc đầu, “ trở về đúng lúc lắm. Hai đứa con của vợ chồng Bạch Khôn Nguyên bị bắt cóc rồi.”

      Bạch Sùng Quang lập tức ngồi thẳng người: “Em là Hạo Cần và Hạo Miễn?”

      Lúc này Linh Tố mới biết tên của hai đứa trẻ. khẽ gật đầu.
      Bạch Sùng Quang kinh ngạc vô cùng: “Sao có thể thế được?”

      Linh Tố : “Em thường giúp bạn phân tích số vụ án khó nhằn, lần này họ lại đến tìm em. Lúc đến nơi, nhìn thấy hai người bọn họ, ha ha, suýt nữa em sợ mất vía đấy.”

      Bạch Sùng Quang nhìn bằng ánh mắt cảm thông: “Bọn họ làm khó em chứ?”

      “Bạch Khôn Nguyên vẫn kiệm lời như xưa, Đồng Bộ Hoa chỉ thẳng mặt em mà mắng chửi.”

      Bạch Sùng Quang cười: “Trước đây đoán rằng Đồng Bộ Hoa biến thành người đàn bà chua ngoa mà. hiểu sao Bạch Khôn Nguyên có thể chịu được ta.”

      Ngữ khí của Linh Tố giấu nổi bực tức, nhưng chỉ thở dài : “Em luôn cho rằng ta là kẻ máu lạnh vô tình, nhưng dù sao ta vẫn là người mẹ. Chắc trong cơn rối trí, ngay bản thân ta cũng biết mình gì nữa.”

      Bạch Sùng Quang hỏi: “Tìm thấy bọn trẻ chưa?”

      Linh Tố lắc đầu: “Vẫn chưa. Em có linh cảm tốt. Bạch, em cảm thấy chuyện này đơn giản chút nào. em cảm thấy, hai đứa trẻ lành ít dữ nhiều.”

      Bạch Sùng Quang nhíu mày: “ ai với chuyện này cả.”

      “Dạo trước họ cố gắng giấu nhẹm, nhưng gần đây giấu được nữa, rất nhanh thôi tin này lan truyền khắp nơi.”

      “Bạch gia có ngày hôm nay, đương nhiên thiếu kẻ thù. Chỉ là biết kẻ nào lại làm ra chuyện điên cuồng vô nhân tính này?”

      “Nghe bên trong có nội tình, nhưng bọn họ cho phía cảnh sát tiến hành điều tra nội bộ công ty.”

      đến nước này rồi, còn khăng khăng giữ chút cơ mật làm gì?”

      “Bọn trẻ là con của họ, quyền quyết định nằm trong tay họ.”

      “Cũng chỉ có bọn họ mới làm thế được.”

      Linh Tố khẽ vỗ tay , : “Bản thân cũng phải cẩn thận.”

      ư?”

      cũng biết vợ chồng họ dễ đối phó mà.”

      “Nhưng cũng chỉ để đối phó với đối thủ thương trường thôi. Giữa và bọn họ còn mối quan hệ lợi ích nào nữa.”

      Linh Tố cũng hiểu tại sao trong lòng lại có chút lo lắng.
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Vậy là nam chính là Sùng Quang hả? :-O
      Buồn quá, thế nào kia lại là họ cơ chứ :-(((

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :