1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu tình yêu chưa từng nói dối - Lục Xu [ 11 chương - hoàn ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      Chương 9
      Cuối cùng Tiểu Quai tỉnh lại, câu đầu tiên bé là, “Con muốn mẹ.”
      Lê Khê nắm tay Tiểu Quai, “Mẹ ở đây.”
      Tiểu Quai nhìn , nước mắt chảy xuống, “Con cứ nghĩ mẹ cần Tiểu Quai nữa, Tiểu Quai được gặp mẹ nữa.”
      Lê Khê lắc đầu, “Sao mẹ lại cần Tiểu Quai! Mẹ vẫn ở bên Tiểu Quai mà.”
      Tiểu Quai nghe vậy mới ngừng khóc, nhưng tay cứ nắm chặt Lê Khê buông, Lê Khê biết làm sao, chỉ đành thuận theo bé.
      Hướng Đình đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng có phần chua xót. Tờ đơn ly hôn kia vẫn để bàn hề động bút, với chính mình, chỉ cần ký chữ tự do, nhưng muốn tự do, cho dù quan hệ giữa bọn họ chỉ còn là những chữ viết vô nghĩa giấy tờ, vẫn luyến tiếc.
      Lê Khê dỗ Tiểu Quai ngủ, vuốt ve gương mặt Tiểu Quai, đây là đứa con của , sinh ra từ cơ thể . Mạng sống con người quả thực là điều thần kỳ, cười, kéo chăn cẩn thận cho Tiểu Quai xong mới đứng lên. Vừa quay đầu thấy Hướng Đình, cặp mắt chứa điều gì đó mà hiểu.
      và Hướng Đình đều nhàng ra ngoài, muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiểu Quai. Bọn họ ngồi bên ngoài phòng bệnh, yên lặng và hòa bình, khó tin rằng đây lần đầu tiên bọn họ ngồi bên nhau mà phẫn nộ hay oán trách, chỉ đơn giản là ngồi.
      Hướng Đình dựa vào ghế, muốn cầm thứ gì đó cho tay đỡ trống, nhưng vừa sờ đến thuốc lá và bật lửa lại do dự, cuối cùng đành bỏ cuộc.
      cố gắng để giọng của mình nghe có vẻ ổn định chút, “Khi nào ?”
      kinh ngạc nhìn sang, “ có ý gì?”
      “Khi nào rời ? xin lỗi làm phiền xuất ngoại.”
      Câu đơn giản phát ra từ miệng lại khiến ý thức được trước đây mình tàn nhẫn đến mức nào, so ra, khó chịu bây giờ của là gì, “ muốn tôi rời ?”
      Hướng Đình cười, “Nếu Tiểu Quai bị tai nạn quay về. khi vậy, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra , bây giờ Tiểu Quai cũng ổn rồi.”
      cắn môi, “Nếu tôi tôi nữa sao?”
      muốn , muốn ở ở, coi tôi là ai?”
      ngồi tại chỗ gì. Tất cả đều là do tạo ra, chẳng thể trách được ai. thường nghĩ rằng gặp gỡ Hướng Đình là sai lầm cả đời, chịu thừa nhận sai lầm này, cũng muốn thừa nhận Hướng Đình, vậy nên luôn hờ hững với , vờ như bọn họ bình đẳng, ai từng nợ ai, cũng ai từng trả giá tình cảm.
      ghét người hút thuốc uống rượu, cho nên rất hiếm khi hút thuốc uống rượu trước mặt .
      thích thứ gì có lông, cho nên sau khi bọn họ kết hôn liền đem tặng con chó nuôi nhiều năm cho người khác.
      thích ăn gan lợn, cho nên bàn cơm chưa bao giờ xuất món đó.
      thích cần tây và rau thơm, trong nhà có giúp việc quen dùng hai loại rau này để nấu nên bị cho nghỉ việc lý do.
      thích màu xanh da trời nhạt, tường trong nhà đều sơn màu như vậy.
      Dép lê trong nhà là kiểu dáng thích, vật dụng trong nhà là phong cách thích, ngay cả cây trồng ban công cũng là Lan Quân Tử mà thích nhất, đây đều là những chuyện cố tình chú ý, hờ hững tốt đẹp của để mình cảm thấy đỡ áy náy hơn chút, sau đó có thể bình thản rời .
      Tình cảnh bây giờ chẳng qua là tự làm tự chịu.
      Hướng Đình , “ về nghỉ ngơi , tôi ở đây trông Tiểu Quai.”
      lắc đầu, “Tôi phải ở lại.”
      kiên nhẫn, nhàng khép mắt, dường như rất mệt mỏi, “Tiểu Quai có quần áo để thay, về lấy cho bé mấy bộ, nhớ cầm cái váy màu hồng phấn có nơ đến, Tiểu Quai thích nhất cái đó.”
      chần chừ lát rồi gật đầu, “Được rồi.”
      có thể được quần áo thích của Tiểu Quai, còn chẳng biết gì cả.
      quay về biệt thự, dì Lý rằng có người mới gửi bưu kiện, tất cả đều là hành lý của . nhìn đống đồ của mình, trong lòng chua chát.
      nhớ tới câu hỏi lúc trước của Kha Văn Hằng, “ ra em thích Hướng Đình phải ?”
      nhớ tới lời trách mắng của Tỉnh Lan, “Cậu đúng là kẻ nhu nhược, thích người mà chịu thừa nhận. Cái cậu gọi là lòng quan trọng đến thế sao? Vì sao hỏi xem trái tim mình cảm nhận thế nào? thế giới này có biết bao người sóng vai với người phải mối tình đầu của mình, thế sao. Tổn thương người khác vì muốn thỏa mãn cái cậu gọi là toàn vẹn và hoàn mỹ, dựa vào đâu mà cậu làm vậy?”
      Đúng thế, thích người phải xấu.
      Có điều, thể chấp nhận người thay lòng đổi dạ lại là mình.
      ràng khinh bỉ nhất loại người đó, nhưng ngày đột nhiên phát , hóa ra mình lại là người như vậy.
      Ngày ấy, Kha Văn Hằng tụ họp với nhóm người Hướng Đình, Kha Văn Hằng gọi theo. vốn thích nhưng bất đắc dĩ vẫn cùng Kha Văn Hằng. Trước đó từng gặp Hướng Đình, cảm giác cũng bình thường.
      Bọn họ chuyện ầm ĩ, biết ai nhắc đến chuyện Hướng Đình tính nhẩm rất siêu. Mọi người ở đó đều muốn thử xem Hướng Đình có giỏi . Lê Khê ngồi cạnh Kha Văn Hằng, quan sát mấy nam sinh cố tình tìm mấy câu tính phức tạp để làm khó Hướng Đình, nhưng chung quy Hướng Đình vẫn có thể mỉm cười và đưa ra đáp án sau vài giây, điều này khiến mọi người phục được. Lê Khê cũng cảm thấy rất kỳ diệu, nóng lòng muốn thử nhưng lại ngại mở miệng.
      Hình như Hướng Đình nhận ra ánh mắt của , nhíu mày lên tiếng. “Em có muốn thử ?”
      có thể ra ngay à?”
      Hướng Đình cười , theo trực giác, cảm thấy nụ cười kia mang theo chút khinh thường.
      Vì thế cũng cười . “Em đố câu rất đơn giản.”
      Hướng Đình gật đầu.
      cười gian xảo, “Bình phương của tổng các nét viết tên em.”
      Hướng Đình chỉ hơi sửng sốt, sau đó lập tức thốt ra, “784.”
      Mọi người ở đó cực kỳ choáng váng, dồn dập vỗ tay hoan hô.
      Còn lại đắm chìm vào nụ cười bình tĩnh mà tự tin của , rất lâu sau chưa hoàn hồn.
      Hồi đó biết, vì là nên mới có thể trả lời được câu hỏi này.
      Bởi lẽ chỉ có tên của mới từng viết trong lòng, đọc qua khó quên, luôn luôn ghi nhớ.
      Cái gọi là nhân duyên, cái gọi là nhân quả, cũng chỉ đến thế.
      Lê Khê lấy lại tinh thần, đến phòng Tiểu Quai tìm quần áo. Thấy quần áo trong tủ của Tiểu Quai được sắp xếp gọn gàng, cảm xúc trong lòng khỏi lẫn lộn.
      Tìm mãi thấy chiếc váy Hướng Đình bảo, đành gọi điện thoại cho .
      “Xin chào.” Người bắt máy lại là Tỉnh Lan.
      Lê Khê hơi nhíu mày, “Cậu gọi Hướng Đình nghe điện thoại .”
      “Cha của con cậu giờ hầu con cậu đại tiện, cậu xác định muốn gọi ấy nghe điện thoại à?”
      Lê Khê hít hơi sâu, “ cần.”
      cúp máy, khoảnh khắc nghe thấy giọng Tỉnh Lan, cảm giác khác thường trong lòng dần dần trào dâng.
      chạy xuống lầu nhờ dì Lý tìm giúp cái váy kia, còn ngồi giường, hiểu sao cảm thấy khó chịu.
      tart_trung thích bài này.

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      Chương 10
      Tỉnh Lan nhìn Hướng Đình tay cầm bình truyền tay bế Tiểu Quai ra khỏi toilet, bé kia tay vẫn cắm kim chích, bây giờ chu môi giận dỗi.
      cười, đúng là đáng khiến người ta muốn nựng.
      Hướng Đình ru Tiểu Quai ngủ, đây đúng là công việc vĩ đại, điều này khiến Tỉnh Lan cảm thấy ấm áp, dẫu cho ấm áp này thuộc về .
      Hướng Đình dỗ được Tiểu Quai xong mới quay sang nhìn Tỉnh Lan, ra hiệu ra ngoài chuyện.
      Tỉnh Lan thầm thở dài, chỉ cần thấy chăm sóc con như vậy, suốt mấy năm qua thích cũng coi như có mắt.
      mỉm cười đưa điện thoại cho , “Vừa rồi Lê Khê gọi điện đến.”
      Ánh mắt quả nhiên sáng lên, “À, gì vậy?”
      “Chưa ngắt rồi.”
      cầm điện thoại tay, phân vân lúc rồi ngẩng lên nhìn , “Em làm à? Sao thích đến đây thế.”
      ngồi xuống cạnh , “Em đến trông chừng chứ còn gì nữa, với Lê Khê cãi nhau phải , em đến canh, biết đâu lại có cơ hội.”
      Hướng Đình nghe giọng điệu là biết đùa, mấy năm nay quan hệ của bọn họ giống như bạn bè, cảm giác cũng tệ.
      phải cảm ơn em rồi, ai đời lại thừa hơi đến trông chừng .”
      cười xòa.
      phải chỉ mất người đàn ông sao? Mà , phải mất , chẳng qua là thể có được, cũng phải điều gì ghê gớm lắm.
      với Lê Khê giờ sao rồi?”
      Mặt trầm xuống, “Vẫn vậy thôi.”
      cảm thấy an toàn?” cười, “Vẫn nghĩ rằng người ấy thích mãi mãi là Kha Văn Hằng ư?”
      im lặng.
      có biết vì sao em với Lê Khê lại đối xử với nhau như người dưng ?” nhìn , đối diện với cặp mắt kinh ngạc của mà xác nhận, “Vì đấy.”
      Năm đó ký túc xá của nữ sinh đổi phòng, chuyện này cũng chẳng to tát gì, ai cũng cần chuyển này chuyển nọ. Cả tòa nhà vô cùng náo nhiệt, người người tất bật dọn dẹp đồ của mình, Tỉnh Lan dọn nhanh nhất, thế nên xong việc liền chạy đến giúp Lê Khê.
      Lê Khê ôm chồng sách, Tỉnh Lan lập tức ra đón. Lê Khê bảo cần, Tỉnh Lan cứ khăng khăng giành lấy, hai người giằng co chút làm mấy quyển sách rơi xuống đất. Tỉnh Lan lập tức cúi xuống nhặt, phát bức ảnh rơi ra từ quyển sách.
      Tỉnh Lan vốn nghĩ nhiều, nhưng khi cầm bức ảnh kia lên lại phát là ảnh Hướng Đình chụp mình.
      nhìn Lê Khê, cặp mắt đó hề đơn giản.
      vài tâm cần nhiều lời, cũng cần , ai cũng hiểu được.
      Tỉnh Lan nhìn Hướng Đình lặng người, “ xem vì sao ấy lại giữ ảnh của ?”
      vẫn lời nào.
      Tỉnh Lan dường như rất thông suốt , “Lê Khê luôn là người theo chủ nghĩa tình cảm hoàn mỹ, nếu có tình ý đặc biệt với người khác, chắc chắn ấy bóp chết chúng từ trong trứng nước.”
      Cặp mắt Hướng Đình sáng lên, “Cảm ơn, hiểu ý của em.”
      Lúc Lê Khê cầm quần áo đến bắt gặp Hướng Đình ngồi cùng với Tỉnh Lan, hai người trò chuyện có vẻ rất vui.
      dừng chút, gì, đẩy cửa vào phòng bệnh.
      Tỉnh Lan liếc mắt qua Hướng Đình chào, “Em trước đây.”
      Hướng Đình gật đầu.
      Lê Khê đến bên giường bệnh, thấy dịch truyền chỉ còn chút, chắc cũng sắp hết, nghĩ rằng đợi lát rồi gọi y tá đến rút kim.
      Tiểu Quai nghe thấy tiếng động liền mở mắt, nhìn Lê Khê cười ngọt, “Mẹ ơi, vừa rồi con nằm mơ thấy mẹ đấy!”
      ngồi xuống cạnh bé, “Con mơ gì nào?”
      “Con mơ mẹ mua cho con xâu mứt quả.”
      Lê Khê xì tiếng rồi cười, “Bây giờ Tiểu Quai được ăn mấy thứ đó, biết ?”
      Tiểu Quai chu môi, “Mẹ tốt bằng bố, bố mua cho con.”
      “Thế mẹ đây, để bố con đến mà mua!”
      Tiểu Quai nhìn Lê Khê rồi nhìn Hướng Đình, biết phải gì. Lê Khê đặt túi quần áo xuống rồi quay người ra ngoài, đứng cuối hành lang, ở đó có cửa sổ to có thể nhìn ra bên ngoài.
      Tiểu Quai hỏi Hướng Đình, “Có phải con sai bố? Hình như mẹ giận phải.”
      Hướng Đình xoa đầu Tiểu Quai, “ phải đâu, mẹ khỏe thôi mà, con đừng lo.”
      Tiểu Quai gật đầu.
      Hướng Đình ra thấy Lê Khê đứng ở ban công gió lùa lạnh buốt, lại gần bảo, “Khuya rồi, về nhà .”
      đứng đó động đậy.
      “Tiểu Quai tạm thời chưa thể ra viện, tôi đưa về trước vậy?”
      vẫn gì, cũng động đậy.
      muốn thế nào, chí ít cũng phải lời chứ!”
      chỉ đứng im yên lặng.
      Hướng Đình cau mày, vươn tay kéo , “Lê Khê, tôi chuyện với .”
      “Ừ.” Giọng phát ra nghèn nghẹn mũi.
      than thở, “Rốt cuộc có nghe thấy lời tôi ?”
      “Nghe thấy.” Giọng có phần kiên nhẫn.
      Hướng Đình khoanh tay trước ngực, “ nghe thấy mà còn như vậy?”
      lại đáp trả.
      nhìn cứ ngang bướng thế, quả thực cười khổ biết làm sao.
      “Chỗ này gió mạnh, muốn đứng cũng nên chọn chỗ thích hợp chứ?”
      “Liên quan gì đến ? Ai cần lo cho tôi? Tôi và có quan hệ gì à?”
      đứng bất động ở đó, chẳng hiểu vì sao, chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái.
      Hướng Đình nhìn lúc rồi lên tiếng, “Vậy cứ đứng !”
      nghe thấy tiếng bước chân của càng lúc càng xa, bất động vẫn bất động, có điều trong lòng len lỏi tia ấm ức.
      Hướng Đình gọi y tá đến rút kim truyền dịch, Tiểu Quai làm nũng đòi ăn này nọ, chẳng biết làm sao.
      Khi ra Lê Khê vẫn đứng ở chỗ cũ.
      đành dỗ, “ vào chơi với Tiểu Quai , tôi mua đồ ăn cho bé.”
      phản ứng.
      Rốt cuộc thái độ của chọc giận , kéo lại, “Lê Khê, cáu kỉnh cái gì?”
      đúng là hai mẹ con, đều có thể giày vò như thế.
      cần phải lo.”
      kéo về phòng bệnh, dùng sức giãy ra, sống chết chịu theo . Hướng Đình cũng nổi giận, lôi được chịu thôi. Tay bị siết đỏ ửng nhưng nhất quyết nghe lời, dùng tay kia giữ lấy ghế dựa hành lang, kiểu gì cũng phải làm trái ngược với .
      Hai người giằng co như vậy lúc, tóc hơi rối, sắc mặt cũng ngày càng xấu, nhưng cứ khăng khăng túm ghế, bộ dạng tuyệt đối chịu thỏa hiệp.
      Hướng Đình buông tay, nhất thời chú ý nên bị ngã.
      nhìn , vẫn chưa cảm thấy hết giận, quả tra tấn .
      Lê Khê vừa ngã xuống đất, nước mắt lập tức trào ra.
      vốn định mặc kệ, nhưng thấy tay ôm bụng, chung quy nhịn được mở miệng hỏi, “Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
      cần lo.”
      Hướng Đình nhìn gương mặt trắng bệch của Lê Khê, vội vàng bế lên chạy đến phòng khám.
      Đứng cạnh , chờ bác sĩ chẩn đoán.
      có gì, chẳng qua cơ thể mẹ khỏe, ăn uống lại điều độ nên bị thiếu dinh dưỡng.” tới đây, bác sĩ nhìn Hướng Đình, “Làm chồng nên quan tâm nhiều hơn đến vợ mình, tình trạng bây giờ của ấy có thể dẫn đến sẩy thai, muốn giữ đứa bé phải chăm sóc ấy cho tốt.”
      Hướng Đình đờ người nghe bác sĩ , cứ tưởng đứa bé kia biết trong bụng còn đứa bé, biết.
      Lời của bác sĩ nghe lọt tai nữa, chỉ ngẩn người nhìn bụng .
      Lê Khê bị nhìn chẳng hiểu ra sao, “ làm sao vậy?”
      trừng mắt lườm cái, sau đó bế .
      Lúc này, chợt nhớ đến lời của Kha Văn Hằng, “Lê Khê, em cần phủ nhận, khi em lao ra khỏi phòng giải phẫu, biết em còn là Lê Khê của trước đây. Mọi người đều phải thay đổi, vì sao em chịu thừa nhận rằng mình thay đổi chứ?”
      lời nào, mặc cho bế mình.
      tức giận vì cho đứa bé vẫn còn, vừa rồi còn làm bị ngã, nếu đứa này có gì bất trắc, nhất định tha thứ cho bản thân.
      “Bây giờ em còn nữa sao?”
      dựa sát vào hơn chút, lời nào.
      “Muốn cũng được.” khẽ thở dài.
      Lần này có phản ứng. “Vì sao?”
      “Vì ký cái đơn chết tiệt kia.”
      “Ừ.”
      “Ừ là có ý gì.”
      “Ý là em hiểu.”
      *
      Chương 11
      Năm đó, tháng đó, ngày đó, khoảnh khắc đó.
      Mỗi phút mỗi giây đều có khả năng thích người.
      Lúc mới gặp.
      Bạn học của lỡ đắc tội tên ‘đại ca’ trong khi chơi saxophone, vốn nghênh ngang kiêu ngạo mà cuối cùng lại biến thành nhu nhược sợ phiền phức.
      Tên ‘đại ca’ tình cờ là người trong đám bạn của .
      hứng thú nhìn kia luống cuống, nếu bảo thích nhìn mấy nữ sinh ràng chẳng có da có thịt còn cố làm đỏm bị cho bài học liệu có vô lại quá ?
      Nhưng cảm thấy thú vị.
      Giây phút đó, xuất , đứng bên cạnh kia, ràng còn sợ hãi hơn kia, thế nhưng lại có thể vừa run rẩy vừa bàn điều kiện với ‘đại ca’.
      chăm chú nhìn , nhìn chớp mắt vẻ căng thẳng lại cố tỏ ra bình tĩnh của .
      ‘Đại ca’ căn bản chịu ghi nợ, ai đắc tội tên đó mà có thể thoát được.
      đưa mắt nhìn ‘đại ca’, ‘đại ca’ tất nhiên hiểu ý , chuyện này đành cho qua như vậy.
      Điều kiện là phải thay bạn kia chơi saxophone, hơn nữa phải thắng .
      dùng kế kéo dài thời gian, rằng mình biết chơi, phải tập tháng mới thi được với .
      Thế mà tin , bảo bạn kia tên và trường học của ra.
      ghi nhớ tên ‘Lê Khê’, cũng ghi nhớ cái tên viết bằng 28 nét bút.
      biết, ngày nào cũng đến chỗ đó, ngày nào cũng thế.
      Nhưng chưa từng xuất .
      cười nhạo chính mình, bị lừa mà còn vui vẻ chấp nhận như vậy.
      Những chuyện này hoàn toàn biết.
      tháng sau cũng xuất , ngồi chờ cả ngày. nghĩ, đừng để gặp lại ấy, dù có gặp cũng đừng cho cơ hội có được ấy, ấy là người rất biết giày vò người khác, cực kỳ chắc chắn.
      Khi vào đại học, ra ít chơi bời hơn, khá thân với Kha Văn Hằng. biết Kha Văn Hằng quen bạn , nghe trông khá xinh.
      Hôm ấy, Kha Văn Hằng , “Tôi đưa cậu giới thiệu với bạn tôi nhé! Cho cậu biết thế nào gọi là mỹ nữ.”
      cười nhạt, nhưng nể mặt nên vẫn .
      thấy được Kha Văn Hằng nắm tay giới thiệu với mình, “Lê Khê, bạn tôi.”
      Nhất thời thể được cảm giác của mình là gì.
      Hối hận, vì sao hồi trước lại ước cái nguyện vọng kia, vì sao lại có cơ hội có được ?
      Nếu có thể, nguyện ý để giày vò.
      - Hết -
      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :