1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu Như Yêu - Born (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 15.4

      Cảm giác đau đớn choáng váng ập đến, cả người tưởng như vỡ vụn. thấy trước mặt mình là màn đen tối, tức ngực đến mức thở được, phải nằm im để xoa dịu cơn đau của mình nhưng tiềm thức vẫn luôn gào lên với rằng bằng mọi giá phải gọi điện thoại thông báo cho ba biết để ông trốn . Sau khi cố hít hơi, cắn môi chịu đựng, cố nâng người đứng dậy nhưng thể nào nhấc thân thể lên được nữa.

      Trước mặt , Cảnh Phong và mấy người khác từ cửa lao ra. Tuy họ đều là những hình ảnh nhoạt nhòa nhưng Kiều Chinh càng cuống quýt cố ngồi dậy hơn dù biết mình thể. thả người nằm xuống, trước mắt tối sầm, trong tiềm thức còn sót lại, nghĩ đến mảnh giấy mình ghi, đặt hết toàn bộ hi vọng vào mảnh giấy đó.

      Hi vọng người đó hiểu.

      Hi vọng…

      Kiều Chinh từ từ lịm , bên tai là tiếng bước chân dồn dập.

      Kiều Chinh hôn mê đến hai ngày mới tỉnh lại, thế nhưng như người mất cảm xúc, mở mắt ra nhìn lên trần nhà, cả người thể nhúc nhích. Trong phòng ngoài tiếng tích tắc của đồng hồ còn thanh nào nữa, thậm chí còn nghe được hơi thở của . Nếu như đôi mắt động đậy, như cái xác hồn.

      vị bác sĩ từ bên ngoài bước vào, ông mặc chiếc áo blouse trắng, người vẫn còn mùi cồn, dáng vẻ ông hối hả giống như vừa chạy vội đến từ bệnh viện. Ông vừa đến nhanh chóng xem xét tình trạng của Kiều Chinh, ánh đèn rọi vào mắt khiến hơi chói, quay mặt né tránh, nghe thấy vị bác sĩ thở cái rồi tắt đèn. Sau đó ông tiến hành xem xét lớp băng quấn quanh đầu .

      Kiểm tra tổng quát lát, ông mới quay ra nhìn những người sau lưng mình.

      - ấy sao rồi? – Cảnh Phong lên tiếng hỏi.

      - sao đâu, có thể não bị chấn động nên mới thế thôi. Nghỉ ngơi vài ngày là có thể ổn định lại.

      Cảnh Phong gật đầu rồi né qua bên cho bác sĩ rời , Hải vội vàng mở cửa tiễn ông.

      Cảnh Phong bước đến bên cạnh giường, ánh mắt Kiều Chinh trống rỗng vô hồn bất động, chỉ thỉnh thoảng mới khẽ chớp. Đôi môi xinh đẹp của khô nứt còn lưu nhiều dấu răng. Nhìn mái tóc đen tuyền của bị quấn băng trắng, trái tim đau nhói.

      Giây phút nhìn rơi từ ban công xuống đất mà bản thân bất lực làm gì được, như chết theo . lặng rất lâu cho đến khi Hải lên tiếng giục xuống xem thế nào, mới ba chân bốn cẳng chạy xuống. Khi thấy nằm im bất động, quỳ sụp xuống, hận đến mức muốn cầm dao đâm vào ngực mình.

      may, may sao cả.

      may…

      Cảnh Phong siết chặt tay, cảm giác muốn chạm vào nhưng ý thức lại ngăn lại. Bởi vì bị hủy hoại, có tư cách chạm vào , nếu chạm vào , chỉ làm tổn thương nhiều hơn.

      Cảnh Phong quyết định rời . Hai mi mắt Kiều Chinh cũng khẽ nhắm lại, nước mắt rớt xuống.

      tuần sau, có thể tự mình ngồi dậy được. Mấy ngày nay có nữ y tá đến chăm sóc , giúp thay băng, lau người, vệ sinh, thay quần áo. ta nhìn Kiều Chinh với ánh mắt thương hại, nhưng lại chẳng lời nào. Kiều Chinh cũng lên tiếng, muốn cầu xin ai cứu mình ra khỏi chốn này cả.

      Nhưng khi có sức lực trở lại, Kiều Chinh liền hất đổ chén cháo tay y tá xuống đất. Tiếng đổ vỡ đến tai người bên ngoài, Cảnh Phong nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy chén cháo đổ vỡ, y tá thu dọn, cau mày khó chịu. y tá sợ hãi vội vàng thanh minh:

      - phải tôi làm vỡ, là ấy hất đổ.

      Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh, vẫn giữ nguyên nét mặt của mình. Cảnh Phong liền :

      - Lấy chén khác .

      y tá vội vàng xuống dưới. Cảnh Phong ngồi kế bên Kiều Chinh, dịu dàng hỏi :

      - Sao lại hất đổ nó? Có phải thích ăn cháo nữa ? Ngoan , chỉ vài bữa nữa thôi làm món khác cho em ăn.

      Kiều Chinh vẫn im lặng đáp. y tá lại bê chén cháo khác vào, lần nữa Kiều Chinh lại hất đổ.

      - muốn cháo, vậy em muốn ăn gì?

      - Tôi muốn ăn gì hết. Cứ bỏ đói tôi – Kiều Chinh đột ngột lên tiếng đáp.

      Cảnh Phong mới vỡ lẽ là phản kháng, tức giận đứng lên, đưa tay nâng cằm , xoay mặt nhìn về phía mình, lạnh lùng buông câu:

      - Nếu em muốn chết, nên suy nghĩ xem ba mẹ em giờ thế nào?

      Kiều Chinh nghe Cảnh Phong , trừng mắt nhìn nhưng Cảnh Phong buông ra và bỏ ra ngoài.

      Cảnh Phong vừa bỏ ra ngoài Thái và Hải hớt hải chạy đến, tay cầm chiếc điện thoại để chế độ nghe nhận, họ đưa chiếc điện thoại cho Cảnh Phong:

      - mau nghe .

      Nhìn thái độ khẩn trương của Hải và Thái, Cảnh Phong nhíu mày, đưa tay nhận lấy điện thoại tay Hải:

      - A lô.

      - Là mày đó phải ? Cảnh Phong – Giọng bên kia dường như là cố làm biến dạng giọng của mình bằng cách ém hơi xuống thấp nhất.

      - Là tao – Cảnh Phong lạnh lùng đáp – Mày là ai?

      - Tao là ai mày cần phải biết, mày chỉ nên biết tên là Cẩm Tú nằm trong tay tao là được rồi.

      Rồi giống như cố tình để Cẩm Tú lên tiếng chuyện, Cảnh Phong nghe Cẩm Tú gào lên:

      - Cảnh Phong, cứu em với.

      Sau đó tiếng của Cẩm Tú tắc nghẽn ngay lập tức thay bằng giọng của :

      - Thế nào? Món hàng trong tay tao được đấy chứ?

      - Mày muốn gì? – Cảnh Phong giận dữ hỏi .

      - Chẳng có gì hết. Tao muốn cùng mày làm cuộc trao đổi. Mày thấy thế nào?

      - Trao đổi ra sao?

      - Tao muốn mà mày giữ, thế nào, đổi , tao cũng tham lam lắm phải ?! – lên giọng trêu chọc.

      Cảnh Phong đưa mắt nhìn Hải và Thái, cả hai người cũng tròn mắt nhìn Cảnh Phong, vì để ở chế độ loa, nên họ có thể nghe được hết những lời đầu bên kia . Chuyện họ bắt Kiều Chinh ai biết. Lúc ở nhà ông Nghiêm, họ cố tình đánh ngất Kiều Chinh rồi êm thấm rút lui. Cảnh Phong quá quen với người giúp việc, bà chỉ nghĩ đến vì công việc có ý nghi ngờ gì.

      Thấy chần chừ lên tiếng, đầu dây bên kia liền :

      - Sao hả? muốn trao đổi sao?

      - Tao hiểu mày muốn gì? Tao giữ nào hết – Cảnh Phong khàn giọng đáp.

      - Vậy là mày muốn làm cuộc giao dịch này đúng ? Vậy cũng được, ngày mai mày cứ chờ nhặt xác con Cẩm Tú. Đừng quá bi thương nhé, ha ha…

      Giọng cười cợt khiến Cảnh Phong giận dữ, Thái và Hải cũng tức giận kém. Thái gào lên:

      - Thằng khốn, nếu Cẩm Tú có bề gì tụi tao nhất định xẻo thịt mày.

      - Ha ha… tao sợ lắm, sợ đến vãi đái ra quần rồi, tao ngồi yên để mày tìm ra tao. Nhớ nhanh lên nhé, tính kiên nhẫn của tao có hạn lắm đấy.

      - Được rồi. người mày muốn bọn tao giao dịch là ai? – Cảnh Phong vì an toàn của Cẩm Tú đành nuốt giận lên tiếng hỏi.

      - Mày đùa tao đấy à? Tất nhiên là Hoàng Kiều Chinh con của Hoàng Sĩ Nghiêm rồi. Đừng với tao là mày giữ ấy đấy nhé?

      - Mày là ai? – Cảnh Phong khó chịu vô cùng khi cảm giác bị đe dọa bởi kẻ mình biết là ai. Hơn nữa cũng biết làm vậy là vì mục đích gì, quen biết với Kiều Chinh hay muốn dành lấy Kiều Chinh cho mục đích riêng.

      - Tao muốn nhiều với mày nữa – bỏ giọng giễu cợt sang bên để chuyện nghiêm túc – Đổi hay đổi?

      Cảnh Phong đưa mắt nhìn Hải và Thái lưỡng lự, cuối cùng quyết định:

      - Đổi.

      - Tốt lắm. Bây giờ hãy đưa Kiều Chinh đến đoạn đường đua ở khu ngoại ô. Đến đó gọi điện cho tao. Tao cho tụi bây bốn mươi lăm phút. phút tụi bây chậm trễ, tao xẻo miếng thịt người Cẩm Tú xuống. Đến lúc trả hàng còn nguyên vẹn cũng đừng trách tao đó. Ha ha…

      xong cười rộ lên rồi cúp máy. Cảnh Phong siết chặt điện thoại trong tay mình mắng:

      - Đồ khốn. Từ đây ra khu đua xe ở ngoại ô khoảng bao nhiêu phút?

      Hải nhẩm tính rồi đáp:

      - Cũng phải mất tiếng.

      - ra chuẩn bị xe.

      Cảnh Phong ra lệnh xong mất. Thái hùng hổ mở cửa vào, ta nắm lấy tay Kiều Chinh lôi nhanh mặc kệ vừa bị thương chưa khỏe lại.

      - theo tôi.

      - tay chút – Hải thấy Thái thô lỗ như thế bèn – Kiều Chinh có bề gì tên đó buông tha Cẩm Tú đâu.

      Thái nghe vậy liền buông Kiều Chinh ra, lảo đảo muốn ngã xuống Hải giơ tay đỡ lấy .

      - sao chứ?

      Kiều Chinh gạt tay Hải ra, biết họ đưa đâu. Nhưng biết, cần phải xuống bên dưới.

      Khi cả ba đến trước xe Cảnh Phong, Thái định ngồi vào ghế lái phụ nhưng Hải ngăn lại, Hải mở cửa trước đẩy Kiều Chinh ngồi vào đó, còn cẩn thận giúp thắt dây an toàn. Sau đó mới ngồi sau xe cùng với Thái, Thái chồm lên phía trước, hỏi Cảnh Phong:

      - Phong, chúng ta có cần dẫn thêm người ?

      - Cứ gọi thêm .

      Thái lập tức lôi điện thoại ra rồi ra lệnh cho đàn em ở gần đó.

      Kiều Chinh biết họ đưa đâu, làm gì? mặc kệ tất cả mọi thứ. nhìn qua bầu trời bên kia cửa kính ô tô, giờ này chắc ba vẫn an toàn.

      Chiếc xe chạy liên tục, thắng gấp ở những khúc ngoặt và lao nhanh những con đường thẳng. Cảnh Phong lái xe rất liều lĩnh. Bên ngoài từng khung cảnh mờ nhạt đến mức Kiều Chinh chẳng thể định hình đâu là nhà, đâu chỉ là những ảo ảnh, chiếc xe cứ lao về phía trước như thể sẵn sàng tông vào bất cứ vật gì cản trở nó... chút sợ hãi, chút lo lắng nào cả, Kiều Chinh khẽ nhắm mắt lại để thân người lắc lư theo chuyển động của xe.

      Khi xe dừng, Kiều Chinh mới mở mắt nhìn quanh, nơi đây vắng vẻ, biết họ đưa đâu. Đối diện với đầu xe của họ là chiếc xe mô tô màu đỏ chót, chiếc xe ngang tàn nằm ngang ngay giữa đường. Tuấn ngồi xe, tay hút điều thuốc mắt nheo nheo nhìn về phía họ, biết là chói nắng hay có ý cười nhạo. Cẩm Tú bị trói lại nằm dài dưới đất, trông khổ sở đáng thương vô cùng.

      Cảnh Phong phóng xe với tốc độ rất nhanh, cho đến khi xe dừng bánh cũng là vừa tròn bốn mươi lăm phút. Cả ba người lập tức mở cửa lao xuống xe nhìn Tuấn với ánh mắt tức giận. Tuấn phun điếu thuốc miệng mình xuống đất sau đó cười khẩy rồi bước đến bên Cẩm Tú. lôi đứng dậy mạnh chút thương tiếc nhìn Cảnh Phong hất mặt hỏi:

      - Người đâu?

      Cảnh Phong liền ra hiệu, Hải lập tức mở cửa kéo Kiều Chinh ra ngoài, Kiều Chinh nhìn thẳng vào Tuấn, cũng nhìn sau đó lên tiếng:

      - Xem ra mày cũng lo lắng cho ta nhỉ. Bốn mươi lăm phút mà đến được đây. Biết vậy, tao đòi thêm vài thứ nữa.

      - Mày muốn gì? – Thái bước lên bước nhìn Tuấn quát.

      - Thả người, tao chắc chắn thả – Tuấn cười nhạt đưa tay vuốt ve gương mặt Cẩm Tú buông điệu cười khiếm nhã.

      Cẩm Tú hất mặt tránh né bàn tay của người mình, hét lên:

      - Cảnh Phong, mau cứu em.

      - Thả người mau.

      Cảnh Phong gằn giọng đe dọa nhưng Tuấn vẫn điềm tĩnh :

      - Tao là chắc chắn thả người mà. Loại đàn bà sử dụng qua, tao đây hứng thú, trái lại vẫn còn trong trắng trong tay mày kia, tao lại hứng thú nhiều hơn. Ha ha, xém chút nữa ấy bị ả này bán làm rồi, nếu tao thương hoa tiếc ngọc còn lâu mà ấy còn ở trong tay mày. Em cưng, lần này ngoan ngoãn theo hầu , dù sao đối với ta, em còn bằng bị chơi qua.

      Những lời khó nghe của Tuấn làm Cảnh Phong tức giận mà khiến kinh ngạc đến sững sờ. Cẩm Tú bắt cóc Kiều Chinh và muốn bán làm ư? Hóa ra, biết mọi chuyện từ Cẩm Tú vậy mà làm như biết gì, vẫn trở về bên như thế. nhìn Kiều Chinh, sắc mặt lạnh tanh nhưng trong đôi mắt chứa nỗi đau tuyệt vọng. vội xoay người , ánh mắt ném về phía Cẩm Tú, cúi đầu dám đối diện với ánh mắt oán trách của .

      - Được rồi, mau đưa người cho tao. Tụi bây đừng có giở trò – Tuấn lên tiếng thúc giục, đồng thời móc từ túi quần ra khẩu súng chĩa về phía Cẩm Tú – Nếu tụi bây dám động đậy, tao bắn nát óc ta. Để Kiều Chinh về phía tao, tao để ả này về phía tụi bây.

      Tuấn vừa xong Kiều Chinh bước qua Cảnh Phong, khẽ nhắm mắt rồi mở mắt ra tiếp tục tiến về phía trước. Cùng lúc đó Tuấn cũng đẩy Cẩm Tú về phía họ.

      cánh tay đưa ra giữ lấy Kiều Chinh, bàn tay siết chặt tay , Kiều Chinh quay đầu chớp mắt nhìn Cảnh Phong chờ đợi. Đáng tiếc chỉ vài giây sau đó, buông tay ra. Cánh tay thõng xuống, Kiều Chinh cảm thấy tim mình cũng rơi như thế, đau đớn trước lựa chọn của . cười nhạt, sau đó bước tiếp về phía Tuấn, ngang qua Cẩm Tú phớt lờ ánh mắt của Cẩm Tú nhìn .

      Tuấn lập tức ngồi lên xe, tay vẫn lăm le khẩu súng chĩa về phía mấy người Cảnh Phong. Đến lúc rồ máy chạy , Kiều Chinh quay đầu nhìn về phía Cảnh Phong lần nữa. Cẩm Tú lúc ấy mới bật khóc nức nở :

      - Em sợ quá!

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 15.5

      Hải và Thái định vào xe đuổi theo nhưng Cảnh Phong giơ tay ra hiệu ngăn lại:

      - Mặc kệ họ, cứ để họ rời . Đợi thấy Hoàng Sĩ Nghiêm liên lạc với ấy chúng ta tóm lão ta.

      nhìn theo bóng chiếc xe đến khi nó biến mất mới kéo Cẩm Tú sợ hãi nép chặt vào lòng mình.

      Ngồi sau xe Tuấn, Kiều Chinh nắm chặt vạt áo . Tuấn chạy đoạn xa thấy Cảnh Phong đuổi theo mừng rỡ dừng xe lại. bước xuống khỏi xe, tức tối quăng chùm chìa khóa tay xuống đất rồi mở miệng chửi bới:

      - Đồ khốn khiếp. Tôi muốn nã viên đạn vào đầu bọn khốn đó.

      xong quay sang Kiều Chinh, nhìn bộ dạng đau buồn của lại càng bực bội:

      - buồn cái gì?! có gì đáng để phải như thế chứ? xem, lần này hại chết ba rồi đấy.

      - Xin lỗi – Kiều Chinh cúi đầu ân hận đáp bằng giọng khàn đặc chứa đau thương cùng cực, sau đó mới – Ba tôi sao rồi, biết ?

      Tuấn lườm , thở dài rồi :

      - Xem như vẫn còn đủ lí trí, còn biết lo cho ba nên mới để lại cho tôi mảnh giấy có số điện thoại của ông ấy. Tôi thấy quay lại, cũng thấy gọi điện thoại, nghi ngờ xảy ra chuyện nên xem ngay mảnh giấy đó. Nếu như tôi cứ theo giao hẹn ba ngày sau mới mở ra của có lẽ ông chủ giờ này ở trong tù rồi.

      - Cám ơn rất nhiều.

      - Thôi bỏ . Giờ tính sao? Tôi nghĩ ông chủ giờ an toàn rồi.

      - Liệu có cách nào để ba tôi ra nước ngoài ? – Kiều Chinh lo lắng nhìn Tuấn ra suy nghĩ tại.

      Tuấn trầm mặc ngồi phịch xuống đất, đưa tay vò đầu bứt rứt, dường như việc đưa ba ra nước ngoài tạm thời trốn tránh pháp luật là điều khó khăn vô cùng.

      - Tôi chỉ biết xưa nay đại ca Năm Lục và Hưng là cánh tay trái và phải của ông chủ, mọi chuyện đều do họ giải quyết. Chuyện quan hệ giao tiếp với bên ngoài đều là do họ làm. Chuyện của ông chủ, Hưng đích thân giải quyết, căn bản là bọn đàn em tép riu như tôi khó lòng mà biết được. Giờ Hưng lại ở nước ngoài, đại ca Năm Lục bị giam – Tuấn lắc đầu – Nhưng yên tâm , tôi nghĩ, ông chủ biết cách liên lạc với Hưng. ấy cho đàn em đến đưa ông chủ . Chỉ có điều, tôi đoán nay có nhiều tên đàn em theo phe bọn khốn kia rồi. Chắc chắn cần thời gian khá dài để ông chủ ổn định lực lượng .

      - Giúp tôi liên lạc với ba tôi ?

      - Ông chủ có dặn khi nào cần ông liên lạc với tôi – Tuấn đáp rồi nhìn Kiều Chinh – Giờ định thế nào? Bọn họ biết là tôi, chắc chắn cho người tìm kiếm ngay. Tôi đưa trốn cùng đợi liên lạc của ông chủ vậy.

      - cần đâu. Tôi phải tìm mẹ tôi, tôi thể bỏ mặc mẹ tôi mình được. Tôi nghĩ bà ấy hay tin rồi, có lẽ trở về nhà.

      - Nhưng bọn chúng liệu có…

      - đâu. Tôi nghĩ bọn họ bắt cóc tôi nữa đâu. Bọn họ nhất định cần tôi làm mồi nhử để liên lạc với ba tôi. Họ thừa hiểu ông để mặc mẹ con tôi – Kiều Chinh trầm tĩnh trấn an Tuấn.

      - Vậy để tôi đưa về nhà – Tuấn gật đầu.

      - Chỉ cần đưa tôi vào thành phố là được. mau trốn chỗ khác , có gì tôi liên lạc với .

      - Vậy cũng được – Tuấn đáp rồi lên xe nổ máy chở Kiều Chinh vào trong thành phố.

      Khi Tuấn thả Kiều Chinh xuống xe, ta dúi vào tay ít tiền, lắc đầu tứ chối nhận:

      - cần đầu. Về đến nhà, tôi có thể lấy tiền trả taxi được mà.

      - Cứ cầm , chẳng đáng là bao nhiêu. Vào nhà lấy phiền phức – Tuấn khăng khăng nhét tiền vào tay Kiều Chinh – Tôi đây. Có gì gọi tôi.

      - Cám ơn – Kiều Chinh gật đầu, định xoay người bước .

      - Đồ ngốc – Tuấn đột nhiên kêu lên khiến Kiều Chinh quay đầu lại nhìn cười khổ .

      - Tôi biết mình ngốc.

      - phải. Đó là câu mở đầu của ám hiệu liên lạc. loại trừ việc bị người ta bắt ép phải gọi điện cho tôi. Nếu gọi tôi là đồ ngốc nghĩa là an toàn, còn gọi nghĩa là bị uy hiếp. Tôi tùy tình hình mà ứng biến – Tuấn giải thích.

      - Tôi biết rồi, chu đáo – Kiều Chinh khẽ cười – Cẩn thận nhé.

      - Yên tâm – Tuấn khoát tay rồi lên xe chạy mất.

      Kiều Chinh thêm đoạn đón được chiếc taxi, cứ thế lên taxi về nhà. Đến ngã tư, xe dừng lại chờ đèn xanh, bên cửa kính có người đàn ông chở con . tay bé là quyển truyện Mị Châu, Trọng Thủy. nhớ lại lời thần Kim Quy: “Giặc ở sau lưng của nhà vua đấy”. cảm thấy đau đớn vô cùng. Cảm thương cho nhân vật Mị Châu ngây thơ bị lừa dối. Dù sao, ấy vẫn là kẻ vô tội vì hề hay biết những mưu của người mình với cha mình, còn , ràng là biết, thế mà vẫn khiến ba lâm vào tình cảnh ngày nay.

      Ăn năn, dằn vặt và đau khổ giằng xé tâm hồn , bật khóc lớn xe khiến người tài xế hoảng hốt.

      Nhưng điều đáng đau buồn hơn vẫn chờ ở nhà.



      Chiếc xe vừa về tới nơi, Kiều Chinh thấy trước cửa nhà mình có rất nhiều người, có tiếng mẹ la hét. Kiều Chinh đợi lúc xe dừng lại hẳn, vội mở cửa lao ra ngoài khiến người tài xế bất ngờ, tưởng định quỵt tiền liền mở cửa chạy theo.

      Thế nhưng Kiều Chinh chỉ chạy mấy bước khựng lại nhìn những người khuân đồ từ trong nhà ra chất vào những cái thùng. Tất cả đều là đồ cổ quý báu mà ba sưu tầm cất giữ, ông rất quý chúng. đứng chắn ngang đường hét lên:

      - Các người làm gì vậy?

      người nhìn chăm chú rồi hỏi:

      - có biết chúng tôi là ai ?

      biết chứ, nhìn trang phục biết họ là ai, vì sao họ làm vậy rồi.

      - Chúng tôi thi hành công vụ, phiền tránh ra – Người cảnh sát trung niên cất giọng uy quyền đe dọa.

      Thế nhưng nhất quyết chịu nhường đường, ông ta nhíu mày, nghiêm giọng :

      - là ai?

      - ấy là con của Hoàng Sĩ Nghiêm – giọng từ trong sân nhà vang ra đáp lời thay Kiều Chinh, giọng quen thuộc đến mức Kiều Chinh giật mình quay đầu nhìn.

      Dáng dấp ta oai vệ, từng bước từng bước chắc chắn cho tới khi dừng lại trước mặt vị cấp của mình, cao giọng báo cáo:

      - ấy tên là Hoàng Kiều Chinh.

      - Long Sơn – Kiều Chinh vội nắm lấy hai tay áo rồi – Xin , với bọn họ, đừng...

      - Xin lỗi, chúng tôi làm nhiệm vụ – Long Sơn nghiêm giọng đáp – hãy đứng tránh qua bên .

      Lời lạnh lùng khiến Kiều Chinh sững sờ buông thõng hai tay. như cái phao vừa bám được, thế nhưng khi chạm vào mới biết cái phao đó phải thứ an toàn, thậm chí khi có nó, chìm nhanh hơn.

      - , tôi cho các người lấy cái này , đây là thứ chồng tôi thích nhất – Tiếng bà Kim Xuân gào thét bên trong nhà ngày càng lớn hơn.

      Kiều Chinh vội quay đầu chạy vào trong, mẹ đầu tóc rối bù, nước mắt đầy mặt giữ chặt chiếc bình hoa cổ của ba .

      - Mẹ – nhào đến ôm chầm lấy mẹ khóc.

      Bà Kim Xuân nghe con gọi, đờ đẫn nhìn sang rồi ôm khóc lớn hơn:

      - Kiều Chinh! Làm sao đây…?

      - Mẹ… – biết làm gì ngoài việc ôm lấy mẹ mình chặt.



      - Bây giờ chúng ta đâu hả con? – Bà Kim Xuân đau khổ nhìn con hỏi.

      - Tạm thời chúng ta tìm chỗ nào đó ở trước mẹ – Kiều Chinh liền .

      Cuối cùng, hai người dọn đến căn nhà hai tầng bỏ trống do mẹ đứng tên bằng số tiền mà Tuấn đưa cho . Kiều Chinh gọi cho Tuấn thông báo mọi chuyện và hỏi tình hình của ba Tuấn chỉ trả lời thế này:

      “Về phía cảnh sát chúng ta có thể lo liệu được. Điều chúng ta lo là bên Cảnh Phong, nếu bọn họ tìm thấy ông chủ, chỉ e là…”.

      Tuấn bỏ dở câu thế nhưng Kiều Chinh hiểu chuyện gì xảy ra, cúp máy. Mẹ ngồi run rẩy khóc ngừng sô pha. người đàn bà quý phái, kiêu sa đến vậy chỉ trong phút chốc trở nên tiều tụy đến mức nhận ra. bước đến ôm lấy bà vỗ về, nước mắt ngừng rơi.

      - biết ba con như thế nào rồi? Đến nhà cũng bị tịch thu chắc chắn họ truy nã ông ấy rất gắt gao. Mẹ lo cho ba con lắm, nếu mẹ biết vậy theo ba con trở về nhà mình thế này. biết có ai chăm sóc cho ba con ?

      Mẹ vẫn là người vợ thương lo lắng cho chồng. Mặc dù ông khiến mẹ con lâm vào tình cảnh này, phản bội gia đình để nuôi nhân tình khác.

      - Mẹ có từng hận ba con ? - bất ngờ hỏi.

      - Hận. Mẹ hận lắm chứ. Nhưng mẹ ba con nhiều hơn. Khi ba con đến tìm mẹ, nhìn vẻ mệt mỏi của ông ấy, mẹ biết ông ấy cũng hối hận rất nhiều, ăn năn rất nhiều. Ba con cầu xin mẹ tha thứ. Hơn nữa…

      Bà lại bật khóc nức nở:

      - Nếu như ba con có mệnh hệ nào mẹ biết chúng ta sau này ra sao. Chắc là mẹ chết mất.

      - đâu, bằng mọi giá con để ba xảy ra chuyện gì đâu – ôm chầm lấy mẹ ngăn những suy nghĩ điên rồ của bà và hứa, dù cũng biết lời hứa này có thể thực được hay ?



      bàn tiệc, Thái xoa hai tay vào nhau hí hửng :

      - là hả dạ. ngờ lão Nghiêm cũng có ngày này. Giờ lão bị tịch thu tài sản rồi, chuyện làm ăn của lão cũng thuộc về chúng ta, là đáng mừng.

      - Nào, nâng li chúc mừng vì kế hoạch của chúng ta thành công triệt để –Hải vui vẻ nâng li giơ lên.

      - Cảnh Phong, từ nay con cứ tiếp quản địa phận của lão Nghiêm để lại – Ông chủ Thạch bảo.

      - Con , con cần, tất cả mọi thứ đều là của ba cả – Cảnh Phong uống cạn li của mình rồi lạnh lùng từ chối.

      - Được rồi, coi như con thay ba quản lí – Ông chủ Thạch đành gật đầu .

      Cẩm Tú ở bên cạnh vui vẻ với Cảnh Phong:

      - Chúc mừng .

      Cảnh Phong đáp, chỉ đưa li lên cụng cái rồi uống cạn.

      Tàn tiệc, lấy lí do mệt, từ chối lời gợi ý của Cẩm Tú, mình lái xe về nhà. ràng thành công thế nhưng lại chẳng có chút vui vẻ nào. Nhất là khi nhìn thấy dáng đứng chết lặng của Kiều Chinh trước ngôi nhà bị niêm phong, lồng ngực nhức nhối.

      cơn mưa trút xuống. cơn mưa buồn thảm.

      Nếu như mưa có thể xóa nhòa được hết mọi thứ tốt biết mấy, muốn xóa hết ký ức về . Chỉ cần xóa ký ức về , có thể thoải mái vui vẻ mà sống. Đáng tiếc, mưa chỉ càng làm tăng nỗi nhớ trong . “Mưa cũng như em, trong trẻo và buồn đau”.

      Chiếc xe về đến nhà, ánh sáng đèn xe rọi ngay vào thân hình bé co ro. Hai bàn tay siết chặt vô lăng cho đến khi xe dừng lại hẳn. thấy về, đưa tay vuốt mặt, gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt run rẩy. Đôi mắt buồn nhìn chờ đợi.

      Cảnh Phong bước xuống, làm như thấy , về phía cổng nhà và mở cửa. thấy phớt lờ mình, muốn lên tiếng nhưng lại mím môi nên lời.

      Lúc lâu sau mới lên tiếng gọi:

      - Cảnh Phong.

      quay đầu nhìn , cũng là lúc thấy quỳ gối xuống, cả người ướt nhẹp, dáng vẻ cầu xin đáng thương đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng khôn xiết.

      - Cảnh Phong, em cầu xin . Xin hãy tha cho ba em.

      Cảnh Phong nhìn lâu, giây phút mắt họ nhìn nhau chỉ có tiếng mưa rơi xung quanh như tiếng nước mắt rơi.

      Lạnh lẽo.

      Buồn bã.

      Cảnh Phong siết cây dù trong tay, quyết định quay lưng, nhưng Kiều Chinh ôm lấy chân níu giữ:

      - Em cầu xin , xin hãy tha cho ba em. Em nguyện làm trâu làm ngựa để bù đắp cho suốt đời.

      - đáng tiếc, ông ta gieo quá nhiều tội ác.

      gằn giọng khẽ rồi bước , nhưng vẫn giữ chặt lấy chân .

      - đâu. Chỉ cần chịu tha cho ba em, ông ấy có cơ hội sống và thay đổi. Cầu xin , cầu xin .

      - mà cầu xin ông trời ấy.

      xong dứt khoát thoát bước hẳn vào nhà, đóng chặt cửa lại. Kiều Chinh nhìn theo bóng Cảnh Phong luôn miệng cầu xin, nước mắt hòa lẫn trong làn mưa ướt lạnh.

      Mưa lạnh buốt. Kiều Chinh chỉ biết co ro ngồi dựa vào cổng chờ đợi , chờ đợi để cầu xin tha cho ba .

      Mệt mỏi và lạnh lẽo khiến Kiều Chinh lịm .

      “Tình nhiều khi chỉ mang đến niềm đau. Vài người qua rồi chỉ như gió lạ, nồng nàn rồi cũng xa cách. đành…”.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 15.6

      Căn phòng vô cùng quen thuộc, quần áo ấm áp khiến cơ lạnh lẽo của Kiều Chinh dần ấm lại.

      Khi sắp gục ngã dưới cơn mưa, tiếng mở cửa vang lên khiến đôi mắt mệt mỏi của bỗng tỉnh hẳn. Chiếc dù tay Cảnh Phong che những hạt mưa cho . Kiều Chinh nằm dưới đất nhìn Cảnh Phong, nằm, còn đứng, bỗng thấy khoảng cách giữa xa vời. nghe giọng vang bên tai:

      - Nếu đủ sức vào trong nhà, tôi suy nghĩ lại lời cầu xin của .

      xong xoay người bỏ vào trước, Kiều Chinh khẽ cười trong nước mắt, cắn chặt răng, tự nhủ với bản thân. “ thể ngã bây giờ, phải mạnh mẽ hơn, vì ba, vì mẹ và vì…”.

      bước vào nhà lủi thủi đến bên Cảnh Phong, ngồi trầm mặc ghế. bàn có hai chiếc cốc bóc khói, chính là hai chiếc cốc tình nhân mà rất thích. đứng đó, vò vò hai tay áo, chờ đợi.

      - Ngồi xuống .

      ngoan ngoãn ngồi xuống.

      - Uống – Cảnh Phong đẩy cốc trà nóng về phía .

      Kiều Chinh nhanh chóng uống cạn. Là trà gừng.

      - Cám ơn .

      - Được rồi, ngủ – Cảnh Phong đứng dậy và lạnh lùng . lên cầu thang chuẩn bị về phòng mình, nhưng đột ngột quay đầu hỏi , chỉ cần tha cho ba , chấp nhận làm tất cả mọi việc đúng ?

      Nghe Cảnh Phong hỏi thế, khẽ run nhưng rồi kiên định gật đầu.

      - Vậy đừng hối hận.

      Cảnh Phong buông câu đầy ý, cắn chặt môi nhìn theo bóng , đôi mắt cay xé nhưng vẫn cố nuốt nước mắt vào trong lòng. Đừng khóc!

      Sáng sớm khi Cảnh Phong thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng. liền nhanh chân xuống bếp. Kiều Chinh mặc tạp dề làm đồ ăn sáng.

      Từ lúc chuyển đến nhà , tuy từng nhiều lần đề nghị muốn thử nấu cơm thế nhưng Cảnh Phong cho phép. Lúc học nấu ăn với các sơ, xém tí nữa làm đổ cả nồi canh nóng lên người. Cảnh Phong sợ lúc nấu ăn lỡ có bề gì mà có nhà, biết ra sao.

      Đây là lần đầu thấy nấu ăn như thế.

      - dậy rồi sao? – Kiều Chinh phát thấy bóng Cảnh Phong quay đầu mỉm cười. Nụ cười của rất đẹp, nhất là vào buổi sáng, cứ như ánh nắng ấm áp xuyên thẳng vào tim . Cảnh Phong muốn bước đến ôm lấy nhưng bước chân khựng lại, nhanh chóng giấu ánh mắt của mình kéo ghế ngồi xuống.

      Kiều Chinh liền bê đến trước mặt tô súp nóng, mắt Cảnh Phong khẽ lướt qua bàn tay , tay được quấn băng keo cá nhân đến hai chỗ. Thấy ánh mắt chiếu tay mình, Kiều Chinh ngượng ngùng rụt tay lại, :

      - Con dao hơi sắc.

      Cảnh Phong gì, lấy muỗng múc từng thìa lên ăn. Kiều Chinh nhìn ăn, khẽ mỉm cười. Mong ước nấu cho bữa cơm giờ thành thực rồi.

      Ăn xong, rời khỏi nhà. Trước khi , Kiều Chinh khẽ như để cho mình nghe:

      - Cảnh Phong, đồng ý...

      - Đợi xem biểu của chiều nay thế nào – Cảnh Phong lạnh lùng .

      vẫn biết con đường này phải dễ dàng, thế nhưng khoảnh khắc mà rời khiến trái tim băng lạnh. Bên ngoài bầu trời u báo hiệu trận mưa lớn lại kéo đến.

      Thấp thỏm, sợ hãi, cuối cùng Kiều Chinh cũng nhận được điện thoại của Cảnh Phong gọi đến nơi. Kiều Chinh vừa đến thấy Thái đứng đợi sẵn. Thái nhìn cách ăn mặc của Kiều Chinh rồi lập tức dẫn , nơi đó toàn các diêm dúa, hở hang, người sực nức nước hoa, trang điểm đậm đà. Thái đẩy vào trong.

      - Trang điểm cho ta. Hàng mới.

      Thái nhấn mạnh hai chữ “hàng mới” rồi bỏ khiến Kiều Chinh thấy lạnh cả người. người phụ nữ trông như má mỳ bước đến bên rồi bảo:

      - Theo tôi.

      Kiều Chinh rất muốn chạy khỏi nơi đây, linh tính mình sắp rơi vào động sói, thế nhưng còn lựa chọn nào khác. Họ thay đồ cho , mặc cho bộ váy màu trắng, quá hở như mấy kia nhưng tận dụng được hết các ưu thế cơ thể . Trang điểm , làm tóc bình thường, hiểu “hàng mới” như càng tỏ ra ngây thơ càng được giá. Nhìn mình trong gương, có chút cảm xúc nào.

      theo má mỳ đến trước mặt Cảnh Phong, Thái và Hải:

      - Cậu Thái, thế này được chưa? - Má mỳ hỏi Thái.

      - Tốt lắm – Thái gật đầu hài lòng rồi bảo – Đưa ta , phòng VIP C12.

      - Cái gì? – Hải giật mình quay đầu nhìn Cảnh Phong kinh ngạc – để ấy tiếp khách sao?

      - ấy bảo chỉ cần tha cho lão Nghiêm, ấy bằng lòng làm tất cả mọi chuyện. Đây là cái giá mà ấy phải đánh đổi – Cảnh Phong khàn giọng , Kiều Chinh nhìn trân trối, trong ánh mắt của tràn đầy đau khổ nhưng Cảnh Phong vẫn lạnh lùng – Đưa .

      Má mỳ liền kéo tay Kiều Chinh lôi . Kiều Chinh vung tay khỏi tay bà ta, tiến tới trước mặt Cảnh Phong, cố để giọng mình quá bi thương:

      - chưa từng em sao?

      - Đúng vậy – Cảnh Phong chậm rãi đáp.

      - Vậy được rồi – Lòng Kiều Chinh chết lặng, đáp án này quá ư tàn khốc, khẽ cười rồi quay người bước .

      được má mỳ đưa vào phòng VIP C12. đường , bà ta căn dặn phải làm thế này thế nọ để lấy lòng khách, bà giới thiệu với ba người đàn ông ăn bận rất lịch , còn nhanh miệng khoe trinh trắng trăm phần trăm của . Sau đó đẩy vào lòng người đàn ông rồi cẩn thận đóng cửa lui ra ngoài.

      Trong phòng ngoài ra còn có ba khác. Người nào người nấy đều õng ẹo sà vào lòng ba người đàn ông kia. ba người kia cũng ngừng sờ soạng người họ. Thấy ngồi im, gã liền kéo lại gần, tay bắt đầu an phận người , Kiều Chinh định phản kháng, thế nhưng bàn tay đưa lên lại bỏ xuống. nuốt nước mắt vào trong lòng chấp nhận số kiếp của mình.

      Cảnh tượng trong phòng màn hình đập vào mắt Cảnh Phong, nhìn Kiều Chinh như con búp bê hề nhúc nhích cứ để mặc gã đàn ông đó hôn lên làn da nõn nà của . Từng ngón tay siết chặt như muốn bóp nát li rượu. Hải khó chịu, đứng bật dậy với Cảnh Phong:

      - Nể tình em theo lâu như vậy chưa từng cầu xin lần nào. Lần này em xin hãy tặng Kiều Chinh cho em.

      Cảnh Phong chau mày nhìn Hải, ngờ Hải những lời này. Thái cũng bất ngờ đến nỗi đánh rơi điếu thuốc ngậm môi.

      đợi Cảnh Phong gì, Hải quay người lao nhanh về phía phòng VIP C12. Chẳng chẳng rằng, tông cửa vào lôi Kiều Chinh theo.

      Vừa ra tới ngoài cửa, Hải gọi điện cho Cảnh Phong và :

      - Em đưa ấy về nhà thu gom ít quần áo rồi đưa ấy xa mãi mãi. Xin từ nay đừng chạm vào ấy nữa.

      Hải lái xe đưa Kiều Chinh mạch rời . Về đến nhà Cảnh Phong, Hải nhìn vừa đau xót, vừa tức giận:

      - Sao em phản kháng?

      - Để làm gì? – Kiều Chinh hỏi lại với đôi mắt vô hồn – Trái tim chết rồi còn cần thân thể để làm gì nữa?

      Hải lặng lẽ quan sát , đứng đó, giữa gian trống trải của căn phòng trong chiếc váy trắng, cảm thấy mong manh mờ ảo vô cùng, giống như chỉ cần chạm vào, lập tức biến mất.

      - cần ư? Em cần thân thể này hay sao? – Hải vô vọng nhìn .

      - Thân thể của người con chỉ giữ gìn vì người con trai mình thương nhất. Nếu người ấy nhẫn tâm chà đạp người nào khác giữ nó cũng thế thôi.

      - Được.

      Hải lạnh lùng thốt ra từ rồi đẩy ngã Kiều Chinh xuống ghế. Ánh mắt nhìn tràn đầy dục vọng.

      - muốn làm gì? – Kiều Chinh bất giác thu người lại nhìn Hải sợ hãi hỏi.

      - Chẳng phải em cần thân thể này hay sao? Vậy nên để uổng phí, Hải lao vào .

      Kiều Chinh hoảng hốt ngồi bật dậy muốn trốn thoát, nhưng bị Hải giữ chặt eo đè xuống, nụ hôn của rơi người . Kiều Chinh hét lên, hóa ra buông xuôi thân thể mình hề dễ dàng như nghĩ:

      - ... ...

      giãy giụa phản kháng, đáng tiếc Hải chịu dừng tay, giữ lấy tay ấn chặt đầu, tay bắt đầu di chuyển người , giật mạnh chút, chiếc áo người bị kéo xuống để lộ bầu ngực đầy đặn.

      - Đừng mà... – Kiều Chinh khóc nấc nghẹn cầu xin.

      - Rầm...

      Cánh cửa nhà bật mở, Cảnh Phong bước vào với sắc mặt đỏ ngầu giận dữ như muốn giết người. Hải quay lại thấy Cảnh Phong, cười nhạt buông Kiều Chinh hoảng loạn ra, giễu cợt :

      - Xem ra về nhanh hơn em nghĩ đó.

      Cảnh Phong nhìn Hải, nhìn Kiều Chinh thu người sợ hãi ghế, cả người run rẩy như đứa trẻ đáng thương bị bắt nạt.

      Hải nhìn đau khổ của Cảnh Phong khẽ lắc đầu rồi bỏ ra về.

      Cảnh Phong đưa tay chạm vào Kiều Chinh, hoảng hốt hét lên:

      - Đừng chạm vào tôi.

      Rồi lại co người lại, càng lúc càng bé hơn. Chiếc váy vẫn bị lệch vai, để lộ da thịt mềm mại, càng thấy sợ hãi của . ngây dại như người điên loạn, ngừng vung vẩy né tránh.

      phẫn nộ, chạy theo chân Hải, Hải đứng nhìn trời đổ mưa lớn. giữ Hải lại rồi tung cú đấm mạnh khiến Hải ngã rạp xuống đất. Cảnh Phong vẫn chịu buông tha, tiếp tục lao vào Hải đấm thêm nhiều cú nữa, miệng rủa xả:

      - Là cậu cố ý đúng ? Vì sao lại làm như vậy chứ?

      Cả hai lao vào nhau như hai con hổ hăng máu. Vật lộn dưới đất lâu, Hải chiếm thế thượng phong, nắm chặt cổ áo Cảnh Phong tức giận :

      - Còn sao? Biết là đau lòng muốn chết vì sao còn đối xử với ấy như vậy? Dù em chặn lại cũng ngăn bọn cầm thú đó, nhưng vậy sao, chẳng phải ấy cũng bị tổn thương rồi hay sao? ràng từng : “Lỗi đều ở lão Nghiêm chứ phải là ở Kiều Chinh”. Tại sao vẫn ngừng làm tổn thương ấy như vậy? ấy chỉ là yếu đuối thôi mà.

      Bị Hải trúng tim đen, Cảnh Phong ngã vật xuống đất, để mặc nước mưa rơi người mình, nước mắt đau khổ cũng rơi xuống hòa vào nước mưa mặn chát. Vì sao mà vẫn muốn hành hạ người con mình như thế? Bản thân cũng thể trả lời được, là hận thù làm che mờ lí trí, hay là quá cố chấp?!

      Hải lảo đảo đứng dậy nhìn Cảnh Phong nằm dưới mưa và bảo:

      - Cảnh Phong, dừng tại đây . Đừng tự đưa mình vào con đường lối thoát. Lão Nghiêm có tội cũng trả giá rồi. Đừng để người vô tội như Kiều Chinh bị liên lụy.

      Hải xong bỏ về, Cảnh Phong bất lực đấm tay mạnh xuống đất. Nỗi đau thể xác vẫn thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng .

      đôi chân trần bước qua người về phía cửa. Cảnh Phong ngẩng đầu nhìn bước như cái xác vô hồn. Từng bước chân chạm vào nước mưa nhàng là thế nhưng lại đầy bi thương. Mưa vẫn trút từng giọt nặng nề, dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng dáng hòa trong mưa. Giống như chờ đợi cơn gió đến và cuốn lấy biến mất khỏi cuộc đời này. Tim đau nhói, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, trong giây phút này, bỗng sợ mất . đứng bật dậy lao đến ôm chầm lấy , miệng khẽ :

      - Đừng . Em đừng bỏ .

      Kiều Chinh mặc kệ cái ôm của , vẫn cố bước chân :

      - em – Cảnh Phong ôm chặt cho rời , như sợ chỉ cần bước thêm bước là tan vào màn mưa – em...

      Cơ thể run lên dưới cơn mưa lạnh và vòng tay ấm áp của . Cảnh Phong xoay người lại, hôn lên môi đột ngột, tay luồn vào mái tóc dài ướt đẫm của . muốn vùng ra nhưng được, đành nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi chảy qua gò má lạnh như băng. Nụ hôn của trượt lên gò má của , nuốt lấy những giọt nước mắt hòa nước mưa. nụ hôn cuồng dại, say đắm của bao tháng ngày đau khổ, bao nhiêu ngày chờ đợi. Sau bao nhiêu đau khổ, oán hận, vậy mà vẫn yếu đuối đáp trả lại nụ hôn của .

      Trong căn phòng ấm áp, từng ngón tay Cảnh Phong trượt cơ thể xinh đẹp của . Hơi thở nóng rực phả người . Ánh mắt nhìn dịu dàng, môi hôn lên từng đường nét gương mặt : mắt, mũi và đôi môi ngọt ngào. Từng chút xóa hết cái lạnh của cơn mưa còn sót lại. Kiều Chinh cũng đưa tay vuốt ve cơ thể cường tráng, chạm vào từng vết sẹo của .

      : “Cả đời này em hối hận khi ”.

      Cảnh Phong nghe , càng ôm chặt lấy hơn, để cho cơ thể hai người tiếp xúc nhau nhiều hơn, tưởng như có lấy khe hở . Hai cơ thể nóng rực như hòa tan vào nhau.

      - đau. Cắn vào vai – Cảnh Phong âu yếm .

      Kiều Chinh lắc đầu, , chấp nhận nỗi đau ngọt ngào này. Thế nhưng Cảnh Phong vuốt tóc :

      - Hãy để cùng em cảm nhận nỗi đau của em. Bởi vì thời khắc này đối với là mãi mãi.

      Phải! Đây là thời khắc mãi mãi của họ, dù tình của họ có bị đẩy xuống vực sâu thế nào nó vẫn tồn tại mãi mãi ở thời khắc này.

      cắn vào vai , tiến vào trong . Cái đau xé nát cơ thể , đau đến mức cắn chặt răng hơn vào vai , mùi máu tanh loang vào trong miệng rồi hòa vào dòng máu chảy trong người rừng rực.

      Kiều Chinh khẽ nhắm mắt lại cảm nhận từng chút hạnh phúc trong đau khổ của mình.



      Ánh sáng ấm áp len lỏi vào trong căn phòng khiến Kiều Chinh mở mắt tỉnh giấc. đưa tay chạm vào người bên cạnh nhưng Cảnh Phong rời từ bao giờ.

      Cố gắng ngồi dậy, Kiều Chinh nhìn thấy vệt đỏ hồng đệm khô. khẽ cười, đây là tình đầu của . Cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim .

      Thay áo rồi xuống lầu, vẫn hoàn toàn thấy Cảnh Phong, Kiều Chinh hơi hoang mang. Tiếng mở cửa khiến vui mừng quay đầu lại, định lên tiếng hỏi mua đồ ăn sáng gì giật mình nhận ra đó là Cẩm Tú. Cẩm Tú nhìn bằng ánh mắt căm ghét, giễu cợt :

      - Xem ra rất vui vẻ.

      Kiều Chinh quyết định lờ Cẩm Tú , quay người lên lầu tiếng Cẩm Tú lại vang lên:

      - có muốn biết tin của ba ?

      Kiều Chinh lập tức quay đầu nhìn Cẩm Tú, lo sợ hỏi:

      - biết ba tôi ở đâu?

      - Tất nhiên rồi. thấy Cảnh Phong ở đây à? ấy hận ông ta như vậy, đương nhiên phải đến đó ngay lập tức. Phải chính tay ấy trả thù cho ba mẹ ấy chứ.

      - đâu – Kiều Chinh lắc đầu – Cảnh Phong làm vậy đâu.

      - tin tưởng ấy đến thế sao? Tôi khuyên , đừng bao giờ tin vào bất cứ người đàn ông nào, đặc biệt là những người như ba và Cảnh Phong. Tôi nghĩ giờ này ba trả giá cho tội ác của ông ta rồi. chuẩn bị mua quan tài cho ông ta là được rồi đấy.

      Kiều Chinh thấy như có sét đánh bên tai, sợ hãi nắm lấy cánh tay Cẩm Tú:

      - Làm ơn cho tôi biết, bây giờ họ ở đâu?

      - Ba trốn ở kho hàng cũ...

      Cẩm Tú chưa xong, Kiều Chinh lao ra bên ngoài. Quanh , mọi thứ đều trở nên quay cuồng tuyệt vọng.

      --------------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 16.1 Tình phù du

      Love you and love me, ước mơ, em chưa từng quên: cuộc sống ngọt ngào bên .

      Love you and love me,

      điều, em chưa từng hoài nghi: với em, là duy nhất và mãi mãi.

      Nhưng đâu ngờ, giờ... em mất rồi...

      Chất giọng trầm buồn của ca sĩ càng khiến bài hát phát ra từ chiếc laptop đặt bàn cùng tách cà phê vẫn còn bốc khói rung động lòng người. Mùi cà phê ngọt ngào theo gió lan tỏa khắp gian.

      Kiều Chinh ngồi góc sân thượng của căn nhà lầu ba tầng, ánh mắt nhìn về khoảng trời xa xăm cùng điệu nhạc buồn hòa làm trở nên bi thương vô hạn. Đôi mắt đẹp u buồn long lanh như bị điệu nhạc làm cho rơi lệ.

      Sắc chiều vàng nhạt buồn man mác quanh . Người và cảnh hợp lại tạo thành gian trầm lặng, khiến người nào nhìn thấy cũng khỏi chạnh lòng.

      bàn tay mềm mại khẽ chạm vào vai Kiều Chinh. Kiều Chinh quay đầu cũng biết bàn tay đó của ai, đưa tay vỗ lên bàn tay, miệng khẽ cười gọi:

      - Chị.

      Tố Quyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Kiều Chinh, đưa tay nhấn nút tắt bản nhạc buồn bã, nhìn Kiều Chinh :

      - Lại nghe nữa, em nghe bài này mãi chán sao?

      - Hợp tâm trạng làm sao mà chán được hả chị?! – Kiều Chinh khẽ cười buồn với tay cầm tách cà phê nóng lên nhấp ngụm.

      - Lại uống cà phê đen, tốt cho dạ dày đâu, mất ngủ nữa – Tố Quyên đưa tay ngăn li cà phê tay khẽ mắng.

      - sao đâu chị. Dù uống em cũng ngủ được mà – Kiều Chinh lắc đầu, tiếp tục đưa li cà phê lên miệng.

      - Từ lúc em và Nhân về, tâm trạng em bỗng trầm tư buồn bã như thế. Hai người đâu?

      - Mục tiêu duy nhất của em chỉ có mà thôi – Kiều Chinh đưa mắt xa xăm nhìn về phía ánh nắng dần tắt nơi chân trời.

      Tố Quyên nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt phảng phất buồn của , bất giác thở dài. Biết Kiều Chinh lâu, cũng hiểu nhiều về hoàn cảnh của , thế nhưng Tố Quyên chưa từng nắm bắt được nội tâm của Kiều Chinh. Trong nội tâm của Kiều Chinh có hàng rào ngăn cách Kiều Chinh với những người bên ngoài, đến cả vốn tự coi mình là chị em thân thiết với Kiều Chinh mà vẫn tài nào tiếp cận được.

      - Được rồi. Trời bắt đầu trở gió, em mau xuống kẻo bị bệnh đó.

      - Chị xuống trước . Em muốn ngồi thêm chút nữa.

      - Đừng ngồi quá lâu – Tố Quyên rồi đứng dậy vào trong nhà.

      Kiều Chinh bước đến bên rìa sân thượng nhìn xuống dưới. Khoảng cách từ đây đến mặt đất khá xa, nếu nhảy xuống chết cũng trở thành người thực vật. Độ cao này hoàn toàn giống độ cao năm xưa mà rơi xuống. Kiều Chinh đưa tay ngắt bông hoa trong chiếc chậu đặt gần đó, thả những cánh hoa rơi vãi xuống mặt đất. Cánh hoa cuộn tròn rồi theo gió bay lâu mới chịu đáp xuống.

      - Bay ... - lẩm bẩm.



      Cảnh Phong lại trở về nhà trong tình trạng say rượu, đá tung cánh cửa nhà mình, bước chân lảo đảo, phải dựa vào cửa để ngã. Khó khăn lắm mới chống lại cơn buồn nôn chực trào ra trong cuống họng để đến sô pha. chỉ muốn ngã vật xuống sô pha và chìm vào giấc ngủ.

      Nhưng bước về phía sô pha mấy bước, Cảnh Phong thấy mờ ảo bóng người ngồi đó. Thấy tới, người đó đứng lên khỏi ghế và gọi tên :

      - Cảnh Phong! đâu về vậy?

      Giọng rất và dịu dàng, cơn say khiến hoa mắt, thể nhìn thấy gương mặt của người đó, đổ người lên thân thể người đó.

      - Cảnh Phong! – Người đó khẽ kêu rồi dìu đến ghế, tỉ mỉ giúp nới rộng cổ áo cho thoải mái hơn.

      định xoay người rời Cảnh Phong chụp lấy tay , níu lại khiến bất ngờ ngã vào lòng . Tay ôm chặt vào lòng, khàn giọng kêu lên:

      - Em đừng .

      ngoan ngoãn ở trong vòng tay , dụi đầu vào lòng nũng nịu :

      - Em . Em chỉ muốn giúp lấy khăn lau mặt thôi mà.

      - cần, ở lại đây với .

      Cảnh Phong vươn tay ôm chặt hơn.

      - Được, em đáp, tay choàng lên cổ , môi hôn lên môi rồi – Em đâu hết, em ở mãi bên cạnh . Bởi vì em .

      Lời thiết tha chân thành, môi vừa chạm vào môi làm dấy lên trong thèm khát, giữ lấy , cuốn trong nụ hôn cuồng nhiệt của mình. Nụ hôn như muốn hòa cả hai làm , chủ động đáp lại , giống như chờ đợi lâu.

      Lí trí quay cuồng của Cảnh Phong dần dần thức tỉnh, cảm thấy nụ hôn kia phải nụ hôn mà hằng nhung nhớ. Nó nóng bỏng, cuồng nhiệt nhưng trống rỗng, hương vị, ấm áp, có vị ngọt, cũng e ấp của người đó.

      Cảnh Phong đẩy mạnh trong lòng mình ra, đôi mắt cũng đủ tỉnh táo để nhìn Cẩm Tú. ngã nhào ra ghế, sửng sốt lẫn đau lòng đưa mắt oán trách . Cảnh Phong xoa xoa đầu, thở dài :

      - Xin lỗi, uống say quá, tắm trước đây.

      xong Cảnh Phong bước nhanh lên lầu, vào trong bồn tắm, xả nước liên tục lên người, dù người vẫn còn nguyên quần áo. Rồi tức giận đập mạnh tay vào tường, những ngón tay tê dại vẫn làm sao khiến lòng bớt nghĩ về . Cảm giác khi lần nữa thức dậy thấy bên cạnh khó chịu. Bàn tay này của cũng là bàn tay nắm chặt số tiền mà để lại để trả công cho chuyện tình đêm của họ.

      Cả ngày trời điên cuồng tìm kiếm thế nhưng bóng dáng vẫn như năm trước, biến mất dấu vết. Hơn năm trời, ngừng tìm kiếm , khi nhìn thấy , quyết định giữ bên cạnh , cưỡng ép ngủ cùng thế nhưng khi tỉnh dậy biến mất.

      Khi Cảnh Phong bước ra khỏi phòng tắm, người chỉ quấn chiếc khăn, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. sững lại khi thấy Cẩm Tú ngồi trong phòng mình, Cảnh Phong lạnh nhạt hỏi câu, xem như nhìn thấy chiếc váy ngủ vừa mỏng vừa đầy gợi cảm của Cẩm Tú.

      - Em vẫn chưa về sao?

      - Cảnh Phong – Cẩm Tú lao đến bên , ôm chặt cơ thể từ phía sau, áp sát thân hình gợi cảm của vào cơ thể vẫn còn ẩm ướt của Cảnh Phong – Hôm nay em muốn ở lại đây. Em muốn được ở bên cạnh .

      Cảnh Phong lạnh lùng gỡ tay Cẩm Tú ra, xoay lại nhìn :

      - Xin lỗi em.

      xong, Cảnh Phong đến tủ quần áo của mình, bỏ lại Cẩm Tú hụt hẫng sau lưng. tiếng động như tiếng rơi của mảnh lụa, qua tấm kính cửa tủ, thân hình đầy gợi cảm của Cẩm Tú ra trước mặt Cảnh Phong nóng bỏng đầy sức cuốn hút. Cảnh Phong vẫn im lặng bình thản lấy quần áo của mình rồi xoay người định về nhà tắm, quyết ngó lơ Cẩm Tú.

      - Vì sao em lại được? – Cẩm Tú đau khổ bật khóc hỏi.

      Cảnh Phong im lặng, nhắm mắt thở dài.

      Năm đó, sau khi rời , bỏ mặc Kiều Chinh bên xác ba mình, cùng bạn bè ăn mừng vì cuối cùng trả được thù. Hoàng Sĩ Nghiêm chết, và gia đình họ xem như chấm dứt ân oán, cũng đồng thời, và Kiều Chinh chấm dứt cuộc tình ấy.

      Cảnh Phong từng nghĩ, có thể dễ dàng quên được , có thể loại hình bóng của ra khỏi trái tim mình, chỉ cần chút thời gian.

      Khi Cẩm Tú luôn chờ ở nhà và bảo hãy , vẫn tưởng mình có thể làm được. Cẩm Tú hi sinh quá nhiều vì , thể phụ . Thế nhưng, mỗi khi bước vào khoảnh khắc gần gũi với Cẩm Tú, gương mặt của Kiều Chinh lại xuất chiếm giữ tâm trí . biết mình làm tổn thương Cẩm Tú nên hết lòng bù đắp cho , ngoài danh phận bạn ra, bất cứ cái gì muốn, đều làm thỏa mãn.

      - lần thôi. Chỉ lần thôi, hãy để em chứng minh rằng em có thể thay thế ấy, chỉ lần này thôi – Cẩm Tú gào khóc bất lực, lao vào Cảnh Phong đẩy ngã xuống giường, chiếc khăn tắm của cũng rơi xuống, đến bên hôn kịch liệt, ngừng dùng những động tác kích thích .

      Thế nhưng lâu sau, vẫn kích thích được cảm giác ham muốn của . Cẩm Tú đau khổ ngồi xuống giường bật khóc nức nở.





      chiếc xe sang trọng màu đen bóng lưỡng chạy vào sân trong của hội trường lớn, lập tức có người chạy đến tận tình mở cửa. Cảnh Phong nắm tay Cẩm Tú bước xuống. mặc chiếc váy màu vàng đính kim tuyến rực rỡ và kiêu sa, càng tăng thêm phần xinh đẹp. Cảnh Phong còn nổi bật hơn với mái tóc vuốt keo ngược ra sau, gương mặt lạnh cùng ánh mắt sáng đẹp thu hút khiến mấy tham gia buổi đấu giá khỏi ngưỡng mộ.

      chiếc xe màu xám chạy lướt qua họ rồi dừng lại.

      người đàn ông trung niên bước ra, sau đó nắm tay chờ đợi. đôi chân dài thon thả trắng trẻo đôi giày đỏ đưa ra trước. bước xuống kèm theo mùi hương cùng nụ cười hết sức ngọt ngào. nhanh chóng khoác tay người đàn ông, cả hai sóng đôi bước vào bên trong hội trường.

      Cảnh Phong giật mình, người bất động khi gặp lại gương mặt kiều của Kiều Chinh. Cẩm Tú lúc đó bước vào trước ngồi yên vị ở chỗ ngồi đặc biệt của mình, hề để ý Kiều Chinh cũng đến. Mặt Cảnh Phong chuyển sang sắc xám xịt.

      Buổi đấu giá bắt đầu.

      Mỗi doanh nhân đem đến vật quý để tham dự buổi đấu giá, người của họ tự đem vật quý ra trưng bày, chính người đó cũng làm MC phát ngôn cho sản phẩm của ông chủ mình luôn. Sản phẩm đầu tiên là bộ trang sức làm thủ công rất tinh xảo, đính rất nhiều ngọc trai hồng. Cẩm Tú thích thú, cầm tấm biển giá giơ lên ngay lập tức, dường như ai cũng muốn có được bộ trang sức đó. Chỉ có Kiều Chinh là quan tâm, dựa người vào ghế, cúi đầu nhìn xuống đôi tay đặt đùi mình, mái tóc bồng bềnh buông thả rơi xuống theo cái cúi đầu của , vẻ đẹp u buồn đầy rung cảm.

      Kiều Chinh bất ngờ ngẩng đầu lên phát ánh mắt Cảnh Phong nhìn đăm đăm. Bốn mắt nhìn nhau cứ như thể lửa và băng va chạm, ánh mắt nồng nàn, ánh mắt lại lạnh lẽo. tỏ ra như thấy , sau đó quay mặt nhìn lên sân khấu, mặc kệ hụt hẫng cúi đầu.

      Cuộc đấu giá đầu tiên kết thúc, người chiến thắng là Cẩm Tú, ra giá khá cao. Vui mừng hớn hở định khoe với Cảnh Phong, nhưng khi quay lại, thấy Cảnh Phong hề chú ý đến buổi đấu giá mà nhìn ai đó, tò mò chồm người và nhìn về phía Cảnh Phong nhìn chỉ thấy nửa gương mặt lạnh của Kiều Chinh.

      Cẩm Tú tức giận siết chặt tấm bảng đấu giá trong tay, trừng mắt nhìn Kiều Chinh, lòng như lửa đốt. Kiều Chinh mất tích hơn năm nay, vậy mà giờ lại xuất ở đây. Cảnh Phong thấy ta lại giấu nổi vẻ say đắm.

      - Cảnh Phong – ôm chầm lấy cánh tay Cảnh Phong lắc lắc, giả vờ nũng nịu gọi – Em mua được bộ trang sức đó rồi.

      Cảnh Phong ngay từ giây phút nhìn thấy Kiều Chinh, lòng dạ và trái tim đều hướng về , nào có để ý bộ trang sức đó đẹp thế nào. Nghe Cẩm Tú bảo thế, hờ hững đáp lấy lệ:

      - Bộ trang sức rất đẹp, rất phù hợp với em.

      Cẩm Tú cười ngọt ngào, nhào tới hôn lên môi Cảnh Phong cái vui vẻ, sau đó ngước nhìn sân khấu. Cảnh Phong lại quay sang nhìn Kiều Chinh, dù cố dằn lòng nhưng thể điều khiển được ánh mắt luôn hướng về .

      Kiều Chinh cũng nhìn .

      Thấy Cẩm Tú hôn môi , rồi lại thấy nhìn , nhếch môi cười nhạt chế giễu, quay . Nụ cười này của khiến đau nhói, chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười đó ở trước đây. Nhìn thái độ thân mật của với người đàn ông kia, lòng quặn thắt, Cảnh Phong phải chật vật lâu mới có thể xua hình ảnh khỏi tâm trí để nhìn lên sâu khấu.

      chiếc vòng ngọc màu lục bảo rất đẹp, từng hạt trong xanh lấp lánh, nếu đeo vào đôi tay trắng nõn càng khiến đôi tay đài các hơn nữa. Cảnh Phong biết chiếc vòng đó trước đây thuộc về ai. từng thấy Kiều Chinh đeo chiếc vòng này, những khi ngã vào lòng , thường nghịch chiếc vòng này cánh tay trắng mịn của . Vậy nên thể nhận ra nó.

      liếc mắt nhìn Kiều Chinh, nhìn xuống tay mình, nơi từng đeo chiếc vòng. Cảnh Phong lấy điện thoại ra nhắn tin ngay lập tức, sau đó nhàng cất điện thoại vào túi. tiếp tục dõi mắt nhìn về sân khấu cho đến lúc chiếc vòng được người ra giá cao nhất mua. Kiều Chinh và người đàn ông bên cạnh vẫn im lặng nhúc nhích.

      Cuối cùng, vật quan trọng nhất cũng được trưng bày. Đó là chiếc bình cổ bằng ngọc thạch màu trắng có niên kỉ lâu đời. Người phát ngôn cho biết ông chủ là doanh nhân giấu mặt. Cuộc đấu giá cái bình được dự đoán là khá gay cấn. Những ai có hứng thú muốn mua chiếc bình có thể giơ tấm biển đấu giá của họ lên, sau đó có người đến đưa họ tấm phiếu điền thông tin.

      Kiều Chinh lập tức giơ tấm bảng của mình lên để nhận phiếu đấu giá.

      Cảnh Phong nhìn chiếc bình lâu, chợt nhớ ra cái ngày mà nhà bị tịch thu tài sản, mẹ gào thét cho ai đem chiếc bình đó vì đó là cái bình mà ba thích nhất. Mục đích đến đây chắc chắn là vì cái bình.

      lập tức chộp lấy tấm biển đấu giá tay Cẩm Tú, sau đó giơ lên cao.

      Nhiều người quen biết khá bất ngờ vì hành động này của . Ai cũng biết, những ông chủ lớn thường đích thân đứng ra đấu giá bao giờ, họ thường nhờ vợ, tình nhân hay trợ lí thay mặt. Giá trị của cái bình trong mắt đám người giàu sang đó vì thế mà càng tăng thêm. Tuy nhiên vì nể địa vị tối cao của ông chủ Cảnh Phong mà họ nhận giấy xong, chỉ ghi số tiền tượng trưng, chẳng ai ra giá cao hơn giá ban đầu là bao cả.

      Cảnh Phong cũng biết vậy, khẽ cười nhìn sang phía Kiều Chinh thấy hờ hững nhìn lên sân khấu. Sắc mặt Kiều Chinh có chút hài lòng khi nhìn số tiền người đàn ông bên cạnh có thể trả thay . Cảnh Phong lần nữa cười nhạt, ghi ngay số tiền mà mình quyết định mua. Sau đó gấp lại, chờ người đến thu phiếu. Ngón tay gõ nhịp như chắc chắn phần thắng thuộc về mình, chỉ chờ đến lúc công bố mà thôi.

      Cẩm Tú ngồi kế bên kinh ngạc khi thấy Cảnh Phong điền số tiền giấy cùng tên và chữ ký. hoài nghi, Cảnh Phong chưa bao giờ có hứng thú với đồ cổ, nghĩ Cảnh Phong muốn tặng cái bình đó cho ông chủ Thạch, ba nuôi của . Nhưng nếu đúng là vậy cũng cần bỏ ra số tiền lớn đến thế.

      Phiếu được thu xong, và gần như ngay lập tức kết quả được công bố.

      - trăm năm mươi tỷ. Vâng thưa các vị, trăm năm mươi tỷ là số tiền mà chàng trai trẻ có tên Cảnh Phong của chúng ta đưa ra để trả cho cái bình cổ này – Tiếng MC vang lên khiến tất cả mọi người đều giật mình quay đầu nhìn về phía Cảnh Phong, ít người trầm trồ ngưỡng mộ.

      Kiều Chinh tỏ ý thất vọng, đưa mắt nhìn sang Cảnh Phong, trong lòng lửa giận bùng cháy, nhưng vẫn ung dung coi như thấy ánh nhìn của . Giá mà người đàn ông bên cạnh đưa ra cho cái bình chỉ là bảy mươi tỷ.

      - Tôi nghĩ tại, chẳng còn ai đưa ra mức giá cao hơn thế này nữa. Mức giá của hai lần cao nhất quá chênh lệch, ông chủ tôi xem ra thu được món lời.

      - Khoan , vẫn chưa mở ra hết mà – thanh niên trẻ đứng dậy từ hàng ghế phía sau kêu lên phản đối.

      Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chàng trai trẻ kia. Mặt ta biến sắc ung dung :

      - Phiếu của chúng tôi vẫn chưa được mở ra.

      MC ngượng ngùng, tỏ vẻ sai sót rồi mới lên tiếng:

      - Vâng, còn lá phiếu nằm dạt sang bên khiến tôi nhìn thấy. Thưa các vị, sau đây là lá phiếu cuối cùng cho cái bình cổ.

      MC dừng lại chút để mở lá phiếu ra, bỗng ta lập cập lúc, miệng há hốc khi nhìn con số đó. Sau đó ta nuốt khan, hít sâu với tất cả mọi người trong khán phòng:

      - Ba trăm tỷ, thưa các vị. Cái bình có giá khởi điểm là bốn mươi sáu tỷ này được mua với giá là ba trăm tỷ và là do...

      MC đưa mảnh giấy lên định đọc tên người mua chàng trai lúc nãy lên tiếng.

      - cần đọc tên, chúng tôi theo các vị vào trong làm thủ tục thanh toán tiền.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 16.2

      Mọi ánh đèn lập tức chuyển hướng về phía chàng trai, cứ như ta tại là trung tâm của nơi này. Thế nhưng, bên cạnh ta, người đàn ông dáng vẻ cao sang, mặc bộ vest màu đen lịch ung dung đứng dậy. Chàng trai lập tức tránh sang bên cung kính để ông ta bước ra khỏi hàng ghế, sau đó mới theo sau ông ta.

      Sau giây phút ngỡ ngàng, mọi người lập tức nhận ra, chàng trai kia chỉ là trợ lí cho người đàn ông đó, ông ta mới chính là người hào phóng vung tay bỏ tiền ra mua cái bình ngọc với giá gấp sáu lần. Kiều Chinh lập tức đứng dậy theo họ, bỏ mặc gã đàn ông cùng từ đầu buổi đấu giá.

      Cảnh Phong sầm mặt. cũng đứng dậy rời .


      Buổi đấu giá thất bại, Kiều Chinh mang vẻ thất vọng vào toilet, vọc nước liên tục lên mặt mình, cố xua tan bực dọc trong lòng. Nhưng chợt nhớ lại vẻ mặt đắc chí của Cảnh Phong phút chốc chuyển thành vẻ mặt của kẻ thất trận, chẳng khác nào người mây xanh bỗng chốc bị đẩy xuống vực sâu, đột nhiên thấy thích chí vô cùng. bật cười, cười như điên dại sau đó nghiêm sắc mặt, đôi mắt thoáng sầm xuống.

      - Cách…

      Tiếng cửa toilet bật mở, vào, người là bộ váy vàng kim rực rỡ. Kiều Chinh quay đầu lại nhìn, nhưng qua tấm kính to và dài dùng để soi mặt trong những tolet sang trọng, biết đó là Cẩm Tú. Kiều Chinh rút khăn giấy trong chiếc hộp gần đó, chậm rãi lau nước mặt mình, làm như để ý đến người vừa bước vào. Nhưng Cẩm Tú luôn là người chủ động, nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt soi mói. Trước đây, đẹp hơn Kiều Chinh rất nhiều, dù nhà nghèo hơn nhưng để bị khinh thường, luôn tỏ ra kiểu cách tiểu thư, mặc váy, làm tóc. Còn Kiều Chinh, tuy giàu nhưng ăn bận khá đơn giản. Kiều Chinh trước mặt bây giờ hoàn toàn khác, mặc người bộ váy đẹp đẽ và lịch thiệp nhất, đôi chân dài thon thả thu hút hầu hết ánh nhìn của đám đàn ông, mái tóc uốn lượn xõa sau lưng cực kì gợi cảm. Kiều Chinh của ngày hôm nay đẹp rạng rỡ như đóa hoa hồng. Cẩm Tú bước đến gần Kiều Chinh hơn, tỏ ra thân thiết hỏi:

      - Lâu quá gặp. Chinh thế nào rồi, mọi chuyện vẫn ổn chứ?

      Nghe Cẩm Tú lên tiếng hỏi thăm, Kiều Chinh dừng động tác lại, hơi nghiêng đầu nhưng nhìn thẳng Cẩm Tú mà chỉ cười nhạt cái. nụ cười đầy mỉa mai cho giả tạo của ả đàn bà trước mặt mình. Sau đó quăng mẩu giấy lau mặt vào sọt rác. Cẩm Tú vẫn nhẫn nhịn, vòng qua người Kiều Chinh trong lúc Kiều Chinh lấy hộp phấn ra dặm lại, Cẩm Tú buông giọng mỉa mai:

      - Nhìn Chinh bây giờ chắc chắn cuộc sống rất tốt, là bạn bè, mình cũng mừng cho Chinh, nhưng mà người đàn ông đó hình như tuổi cũng hơi cao phải. Cố gắng chăm sóc ông ta cho tốt nhé.

      Kiều Chinh bật cười lớn, đóng nắp hộp phấn lại rồi bỏ vào trong bóp đầm của mình, sau đó kề đầu sát vào tai Cẩm Tú :

      - Học thầy tày học bạn. Chiêu này mình chính là học từ Tú mà ra. Có lẽ mình nên cảm ơn Tú chỉ dạy, sau này hi vọng được Tú chỉ dạy nhiều hơn nữa.

      Cẩm Tú tái mặt khi nghe Kiều Chinh , sững sờ, mím môi vừa tức giận vừa xấu hổ được lời nào cả.

      Kiều Chinh bật cười lớn, đắc ý quay .

      Cẩm Tú nhìn theo thét lớn:

      - Tôi hoàn toàn khác , tôi là vì hi sinh cho tình của mình, giúp Cảnh Phong hoàn thành mục đích. Còn , bán thân xác vì tiền. So với tôi, đúng là thấp hèn.

      - Thấp hèn? – Kiều Chinh tức giận, tay siết chặt cái bóp đầm màu nâu nhạt, nhưng nhanh chóng dẹp ngay cơn tức giận đó , quay lại nhìn Cẩm Tú với nụ cười rất đẹp, bước đến bên Cẩm Tú, mặt đối mặt với ta.

      - Tôi đúng là thấp hèn đó sao nào? Tôi kiếm sống bằng cách bán thân xác của mình đó, sao hả, đố kị à?

      Kiều Chinh nhướn mày nhìn Cẩm Tú đầy thách thức, sau đó cười khẩy :

      - Hãy giữ cho chặt người đàn ông của , đừng để ánh mắt ta liếc ngang liếc dọc nữa, nếu , khi có cơ hội, tôi quyến rũ ta ngay lập tức. Lúc đó đừng trách tôi nể tình bạn xưa kia nhé.

      Cẩm Tú tái mặt muốn tát Kiều Chinh, nhưng Kiều Chinh nhanh tay hơn giữ tay Cẩm Tú lại rồi giáng vào mặt Cẩm Tú cái mạnh, năm ngón tay hằn gương mặt Cẩm Tú.

      - dám đánh tôi?! – Cẩm Tú bất ngờ khi bị nhận cái tát đau đớn như thế, căm phẫn nhìn Kiều Chinh thét lên.

      - Là ra tay trước – Kiều Chinh chẳng chút e sợ nào cả, đanh mặt nhắc nhở – Còn nữa, tôi có thấp hèn hay , cũng chưa đến phiên lên tiếng chửi mắng đâu. Cái tát này là để cảnh cáo , từ nay về sau nếu còn dám lăng nhục tôi, tôi để trả giá gấp mười lần. Hãy nhớ lấy…

      xong, Kiều Chinh thẳng người bước ra ngoài.

      Cẩm Tú siết chặt tay giận dữ, nhất định bắt Kiều Chinh trả giá cho cái tát ngày hôm nay. Cảnh Phong... là của .



      Kiều Chinh vừa ra khỏi cửa toilet, ngang hành lang gặp hai người đối diện tới, người đàn ông ăn bận lịch , người thanh niên đeo kính bên ông ta vô tình va vào , tay ta điếu thuốc, tàn thuốc bay vào váy áo Kiều Chinh.

      - xin lỗi – Chàng thanh niên áy náy lên tiếng – Xin phép để tôi đền cho bộ váy khác.

      - sao, hề gì – Kiều Chinh mỉm cười lắc đầu, hờ hững – Cũng cần phải đền lại.

      - Như thế được – Người đàn ông lúc này mới lên tiếng, ông ta chính là người bỏ ra ba trăm tỷ để mua chiếc bình cổ đó – Trợ lí của tôi làm sai, tôi là chủ nhất định phải bồi thường.

      - Xin lỗi ông chủ – Người thanh niên cúi đầu nhận lỗi.

      - Thôi được. Ngài đưa tôi danh thiếp của ngài, nếu như tôi phát chiếc váy có vấn đề gì gọi điện thoại cho ngài. Đến lúc đó, hi vọng ngài đừng bảo là quen biết tôi là được.

      Người đàn ông nhìn Kiều Chinh lúc lâu rồi gật đầu hòa nhã :

      - Tôi mong nhận được điện thoại của .

      xong ông hất mặt ra lệnh cho người trợ lí lấy danh thiếp của mình đưa cho Kiều Chinh. Sau đó ông cùng người trợ lí rời .

      Kiều Chinh lướt nhìn tấm danh thiếp rồi khẽ cười. Siết chặt tấm danh thiếp trong tay, ngờ mọi việc lại thuận lợi như thế, tìm ông ta, ông ta tự nộp mình cho .

      Cảnh Phong đứng từ xa nhìn Kiều Chinh đắc ý, trong lòng biết sắp tới mục tiêu của là gì.

      Tiếng bước chân cộp cộp vang lên phía trước mặt khiến Kiều Chinh giật mình, thấy gương mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao ném về phía . Kiều Chinh hiểu Cảnh Phong thấy cảnh vừa rồi, cất danh thiếp vào trong bóp, vuốt lại váy áo mình rồi kiêu kì bước về phía trước, ngại đối mặt với Cảnh Phong.

      Khi cả hai ngang qua nhau, Cảnh Phong nắm tay giữ lại. Kiều Chinh lạnh giọng hỏi:

      - muốn gì?

      Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh mỉa mai:

      - Người đàn ông cùng em lúc nãy đâu rồi?

      Kiều Chinh nhếch môi cười, cao giọng trả lời :

      - Đàn ông chỉ là công cụ để phụ nữ lợi dụng mà thôi. khi lợi dụng được hay lợi dụng xong rồi đương nhiên là vứt bỏ.

      ý trong câu của Kiều Chinh khiến lòng Cảnh Phong dâng lên nỗi chua xót. Năm xưa, lợi dụng xong rồi vứt bỏ cách thương tiếc. Nhưng bây giờ muốn dùng thân xác này để lợi dụng kẻ khác.

      - Vậy theo em nghĩ, đàn bà là gì? – Cảnh Phong tiến thẳng về phía Kiều Chinh ép sát vào bức tường sau lưng.

      Kiều Chinh mím môi, bị hơi thở nóng ấm của từng phút từng giây đẩy lùi vào tường, mở mắt nhìn chằm chằm. Cảnh Phong đưa tay tém lại tóc cho , ngón tay chạm khẽ vào vành tai khiến run lên, cúi đầu sát bên tai :

      - Đàn bà chỉ là công cụ để cho đàn ông thỏa mãn.

      Kiều Chinh tức giận trừng mắt nhìn , giơ tay lên định tát nhưng Cảnh Phong giữ tay lại, cũng nhanh chóng chụp lấy cánh tay kia của . càng vùng vẫy càng bị giữ chặt hơn.

      Ngay lúc cả hai giằng co, Cẩm Tú mở cửa bước ra, thấy cảnh tượng trước mắt, sững người, đứng im, kích động đến mức lắp bắp thành lời.

      - Hai.. người… làm gì vậy?

      Kiều Chinh nhân lúc Cảnh Phong quay đầu nhìn Cẩm Tú liền thoát khỏi tay rồi mạch bỏ . Đáng tiếc, Cảnh Phong chẳng quan tâm sắc mặt tái nhợt của Cẩm Tú, nắm lấy tay Kiều Chinh kéo nhanh.

      Kiều Chinh bị lôi , thể phản ứng được, đành cứ thế mà theo. đẩy mạnh vào căn phòng mở cửa rồi đóng sầm cửa lại khóa chặt.

      - làm gì vậy hả? – Kiều Chinh giận dữ.

      - Đưa danh thiếp đó cho ? – Cảnh Phong lập tức chìa tay, thẳng thắn cầu.

      - Vì sao tôi phải đưa cho ? – Kiều Chinh cao giọng hỏi lại.

      - Vì nó cần thiết với em.

      - Nực cười! Sao biết nó cấn thiết với tôi? Tôi trịnh trọng cho biết, nó cực kì cần thiết với tôi.

      Cảnh Phong tức tối hỏi:

      - Em định dùng nó để làm gì? Liên lạc với ông ta sau đó gạ tình đổi lấy cái bình sao?

      - Đúng vậy – Kiều Chinh chớp mắt, thay đổi sắc mặt, chút xấu hổ cũng có mà thẳng thắn đáp – Mục đích tôi đến đây là vì cái bình nên bằng mọi giá tôi phải có được nó – Sau đó mở miệng cười chế giễu – Tôi giàu như , tùy tiện để bạn vung tiền mua sắm. Ngoài thân xác ra tôi chẳng có gì.

      - Em…

      Cảnh Phong vừa định lên tiếng Cẩm Tú đấm mạnh cửa gọi:

      - Cảnh Phong. mau ra đây.

      Cả hai nhất thời im lặng. Kiều Chinh định mở cửa ra ngoài nhưng Cảnh Phong giữ lại, giật lấy cái bóp khỏi tay Kiều Chinh sau đó lấy tấm danh thiếp.

      - Việc gì phải như vậy? – Kiều Chinh khoanh tay bật cười nhìn Cảnh Phong vò nát tờ danh thiếp – Nếu thích cứ việc lấy , dù sao tên và số điện thoại của ông ta, tôi cũng đều nhớ kĩ rồi.

      Cảnh Phong bực bội ném tờ danh thiếp bị vò nát xuống đất, đẩy mạnh Kiều Chinh vào tường, ánh mắt nhìn đỏ ngầu đáng sợ.

      - Em nhất định phải dùng cách này đánh đổi sao?

      - Vậy nghĩ ngoài thân xác ra tôi còn gì để trao đổi? – Kiều Chinh hỏi vặn lại – Tất cả mọi thứ của tôi, đều lấy hết còn gì, ngay cả thân xác của tôi cũng có bỏ qua đâu…

      Kiều Chinh cụp mắt xuống, cổ họng đau buốt sau từng lời . Cảnh Phong vòng tay siết lấy eo , đưa tay chạm vào gương mặt , mơn man đôi má mịn màng của . Kiều Chinh nhất thời bị cái vuốt ve nhàng đó làm chìm đắm, nhưng tiếng đập cửa của Cẩm Tú khiến bừng tỉnh, hất tay Cảnh Phong ra:

      - Đừng luyến tiếc cơ thể của tôi đấy nhé.

      Ánh mắt Cảnh Phong rực lửa, sau đó khàn giọng:

      - Nếu , luyến tiếc sao?

      Vừa dứt lời, thô lỗ quấn lấy môi , đầu lưỡi lướt qua môi dưới của , lưu luyến mãi rời, mặc kệ bên ngoài Cẩm Tú đập cửa ngừng. Khi cắn chặt lấy môi mình, cho tấn công vào bên trong, Cảnh Phong đè mạnh vào cánh cửa, giống như nếu nhất quyết đầu hàng cũng nhất quyết để Cẩm Tú đập cửa ầm ĩ mãi như thế. Chỉ chút nữa, sợ mọi người kéo đến vậy

      Kiều Chinh bất lực, đành chấp nhận thua cuộc để tiến vào. Sau khi thỏa mãn với nụ hôn của mình, Cảnh Phong nhàng đưa tay chạm vào vành môi sưng mọng của , ánh mắt phải thỏa mãn mà là đau xót.

      Kiều Chinh đẩy mạnh ra, tức giận trừng mắt nhìn rồi hậm hực mở cửa bước ra ngoài, thèm để ý đến ánh mắt muốn giết người của Cẩm Tú, hất lại tóc gọn gàng, chỉn chu như để chọc tức Cẩm Tú.

      Tuy Cảnh Phong giúp lau vết son môi bị nhòe, nhưng Cẩm Tú vẫn thấy được và biết vừa rồi hai người ở trong đó làm gì.

      - đúng là đê tiện – Cẩm Tú buông tiếng chửi mắng.

      - Quản ta cho tốt .

      xong Kiều Chinh bỏ , để lại Cẩm Tú với đôi mắt sắc như dao nhìn theo. Cảnh Phong mở cửa, làm như có chuyện gì với Cẩm Tú:

      - Về thôi.



      Tin về người đàn ông thần bí hào phóng bỏ ra ba trăm tỷ để mua cái bình cổ nhanh chóng lan rộng. Người chủ cái bình còn phát ngôn thêm rằng: “Tôi nhận đủ số tiền, giờ cùng gia đình du lịch”.

      Các trang tin tức đăng ầm ĩ, người người xôn xao, ai cũng muốn nhìn ngắm xem cái bình đó ra sao, có đáng giá đến mức phải bỏ ra đến ba trăm tỷ mới mua được hay ? Tất nhiên ai cũng tò mò về người đàn ông giàu có kia. Báo chí có đăng hình nhưng chỉ là hình nửa bên mặt hoặc sau lưng ông ta mà thôi. Người trợ lí và đoàn vệ sĩ ngăn cản cho ai đến làm phiền ông ta, có người nào tiếp cận được ông ta cả. Người ta đều gọi ông ta là người đàn ông hào nhoáng bí . Tin tức về ông nóng đến mức có báo đăng giải thưởng cho ai chụp được gương mặt chính diện của ông ta.

      Người đàn ông nhìn tờ báo tay mình lâu rồi khẽ cười.

      - Người đàn ông hào nhoáng bí ư? – Giọng tới tươi cười đọc lại dòng tờ báo.

      Ông ta bật cười gập tờ báo lại để sang bên, chìa tay về phía , nhanh chóng đặt tay mình vào lòng bàn tay ông. Ông kéo mạnh ngồi vào lòng mình, hôn lên môi , sau đó :

      - Đến em cũng trêu chọc sao?

      - Trả em ba trăm tỷ đây – chìa tay trước mặt ông ta đòi.

      - Chẳng phải viết cho em tờ séc ba trăm tỷ rồi hay sao? – Ông ta nhàng đáp.

      - Hứ, ba trăm tỷ của chỉ là con số, chẳng đào đâu ra được tờ tiền nào cả – bĩu môi lườm ông ta.

      Người đàn ông bật cười, sau đó hôn lên môi cái nữa và :

      - thà để ba trăm tỷ đó cho em mua sắm và vỗ béo em còn hơn. Ai lại điên khùng mà bỏ ra số tiền lớn thế để mua cái bình cổ đó chứ?

      - Chẳng phải chính là kẻ điên đó hay sao? – chỉ tay lên trán ông ta.

      - mua người bán thôi – Ông ta bật cười ha ha.

      - vui rồi, từ ngày mai, người ta làm loạn lên để truy tìm cho xem. đúng là cáo già , tự mình bán, tự mình mua, dù có trả bao nhiêu cũng thuộc về mà thôi. Ba trăm tỷ ư? Từ nay nổi tiếng rồi. chiêu mà bắn ra vạn mũi tên.

      - Chúng ta ăn mừng thôi. Chúc mừng kế hoạch tiến quân vào thị trường rộng lớn này thành công – Người đàn ông đứng dậy ôm eo bước .

      -----------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :