1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu Như Yêu - Born (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 14.2

      Kiều Chinh bị hai tên đàn em xốc nhưng cũng chẳng màng phản ứng lại nữa. Chúng ném nằm phịch xuống bộ sô pha đỏ. Nơi này có tiếng nhạc, có ánh đèn nhiều màu sắc, Kiều Chinh cảm thấy đỡ nghẹt thở hơn, hô hấp cũng dễ chịu hơn. Khi lấy lại bình tĩnh, mới ngồi dậy nhìn Cẩm Tú, ánh mắt nén giận nghiến răng hỏi:

      - Bây giờ Tú muốn gì? Vì sao lại bắt mình đến đây?

      - Chinh ghê tởm những thứ này? – Cẩm Tú trả lời mà nghiêng đầu với thái độ thú vị hỏi.

      - Đúng vậy – Kiều Chinh ném câu hằn học.

      - Ha ha… ghê tởm ư? Người sống bằng những đồng tiền kiếm từ những nơi như thế này mỗi ngày như Chinh mà lại cảm thấy ghê tởm nó à? – Cẩm Tú chế giễu. câu giễu như nhát dao chém vào tim .

      Cẩm Tú đúng.

      - Sao hả? Sao nữa – Thấy Kiều Chinh ngồi thẫn thờ bất động, Cẩm Tú đưa tay giữ lấy cằm nâng mặt lên hỏi.

      Kiều Chinh khẽ lắc đầu để cằm mình thoát khỏi bàn tay được sơn vẽ rất đẹp của Cẩm Tú. thấy cổ họng đắng nghét, mọi thứ với bỗng trở nên đáng sợ và thể tin tưởng được, giống như vũ trụ vững vàng của bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn. ngăn được dòng nước mắt đau khổ của mình nhìn Cẩm Tú hỏi:

      - Tại sao đối xử với mình như thế? Mình làm gì sai, làm gì có lỗi với Tú mà Tú lại phá hủy hạnh phúc gia đình mình như thế? Chúng ta là bạn mà.

      Hai dòng nước mắt nóng hổi, mặn chát của Kiều Chinh rơi gương mặt đau khổ của , nếu như bất cứ ai nhìn thấy cũng thể thương cảm, chỉ tiếc rằng… nước mắt đối với chốn này chẳng có chút lay động nào.

      - Ha ha… Chinh nghĩ mình làm gì sai sao? Để mình cho Chinh biết, cái sai thứ nhất của Chinh chính là sinh ra làm con của Hoàng Sĩ Nghiêm, cái sai thứ hai của Chinh là quá ngây thơ đến nỗi ngu ngốc. Cái sai thứ ba của Chinh là dám cướp lấy Cảnh Phong của mình, người con trai duy nhất mình .

      - Chỉ vì Cảnh Phong sao? Sao Tú có thể vì người đàn ông mà hủy hoại mình như thế?! – Kiều Chinh lắc đầu nức nở – Tú xinh đẹp, sau này còn rất nhiều người đàn ông tình nguyện chăm sóc cho Tú. Sao phải vì Cảnh Phong mà phá hoại gia đình mình? Mình cướp Cảnh Phong, mình và ấy cùng thương nhau.

      - thương… ha ha… mình rồi, cái sai thứ hai của Chinh chính là Chinh quá ngây thơ.

      Cẩm Tú cong đôi môi đỏ lên, khoanh tay nhìn Kiều Chinh cười :

      - Chinh quá ngây thơ tin vào tình , trong khi người ta chỉ muốn lợi dụng Chinh để tiếp cận ba Chinh, tiếp cận tên trùm giang hồ khét tiếng Hoàng Sĩ Nghiêm đấy.

      Cẩm Tú cao giọng hơn khi tên ba ra, Kiều Chinh hơi tái mặt nhìn Cẩm Tú, nhận ra điều mà Cẩm Tú muốn , lẩm bẩm:

      - thể nào? thể nào? gạt tôi…

      Kiều Chinh tin Cảnh Phong lợi dụng để tiếp cận ba , ra sức lắc đầu phủ nhận.

      - Tôi gạt , tôi cần gì gạt chứ? Ngay từ lúc bắt đầu, tôi chính là con cờ được đặt ở đó để tiếp cận .

      Kiều Chinh trợn tròn mắt choáng váng thể tin được, cảm thấy nghẹt thở, tai ù , đầu óc mơ hồ. dám tin cũng muốn tin những lời Cẩm Tú . Hóa ra ngay từ đầu, Cẩm Tú và ngồi cùng bàn, Cẩm Tú chủ động trò chuyện với , tâm với như người bạn thân đều nằm trong kế hoạch tiếp cận của họ sao?!

      - có biết Cảnh Phong bỏ bao nhiêu tiền để cho tôi trở thành sinh viên cùng lớp với ? Nhưng số tiền đó quả rất xứng đáng, bởi vì tôi tiếp cận được .

      Cảm thấy mình vừa rơi xuống miệng vực thẳm sâu đáy, nhưng lại bật cười lớn, cười cho cái tình bạn mà trân trọng, để rồi đổi lấy cái kết cục này. lạnh tanh nhìn Cẩm Tú khinh bỉ :

      - Phải khen ngợi tài đóng kịch tài tình của mới đúng chứ.

      - Đóng kịch, đúng vậy, đối với những người như tôi, nếu đóng kịch gạt người làm sao lấy được lòng thương hại. tưởng rằng chúng tôi muốn đóng kịch hay sao? – Giọng Cẩm Tú gầm , ánh mắt đầy căm ghét – kẻ vừa sinh ra sống trong nhung lụa như hiểu gì về cuộc sống vất vả của chúng tôi? có tư cách khinh khi tôi.

      Kiều Chinh trầm mặt, đúng là sung sướng hơn rất nhiều người, có thể tưởng tượng ra những như Cẩm Tú phải sống ra sao.

      - có biết, dù cực khổ thế nào, tôi vẫn cố giữ tôn nghiêm cho mình, cái tôn nghiêm trong tình cảnh như vừa rồi thấy đó, quả là khó giữ được – Giọng Cẩm Tú đượm buồn, im lặng lúc như nhớ lại những ngày tháng tủi nhục của mình – Cái chúng tôi phải cố gắng lắm mới giữ lại được chính là đời con . Cảnh Phong cứu thoát tôi khỏi tay bọn người cuồng vọng đó, giúp đỡ và cưu mang tôi nên tôi ấy, tôi muốn hiến dâng đời con mình cho ấy. Nhưng chính ba , chính lão già đó đoạt đời con của tôi – Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh với ánh mắt căm hận cao độ như muốn giết chết .

      Kiều Chinh há hốc miệng kinh ngạc.

      - dối… – Kiều Chinh yếu ớt .

      - Nếu tin có thể hỏi , chính đưa tôi đến đây và cho tôi uống li rượu có thuốc mê – Cẩm Tú chỉ tay vào mặt tên răng xỉn màu.

      cười giả lả:

      - Em chỉ làm theo lệnh mà thôi. Chị Tú xin đừng trách.

      - nghe rồi chứ? – Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh nhếch môi hỏi – Người cha tốt đẹp của đấy.

      Kiều Chinh run rẩy cố gắng hỏi:

      - Vì sao? Vì sao các người muốn tiếp cận ba tôi? Vì tiền… hay là vì thù?

      - Xem ra cũng ngốc đến mức hết thuốc chữa – Cẩm Tú cười nhạt – sai, vì thù.

      Kiều Chinh vốn muốn nhen nhóm trong lòng tia hi vọng, nhưng giờ hoàn toàn tuyệt vọng rồi. có thể mặc kệ mục đích tiếp cận vì tiền, chỉ cần tại lòng là được, sẵn sàng gạt bỏ mọi thứ sang bên. ngờ tiếp cận là để trả thù, vậy giữa họ có điểm gì chung ngoài mối thù khắc cốt ghi tâm đó của ?!

      - Có phải ba tôi hại ba Cảnh Phong ở tù hay ? – Kiều Chinh dè dặt hỏi câu.

      - nghĩ ấy còn mối thù nào nữa?!

      Kiều Chinh nhắm mắt lại, cay đắng:

      - Tóm lại bắt tôi đến đây làm gì? Chắc phải chỉ là muốn tôi biết được những việc này thôi chứ? Các người làm gì ba tôi rồi?

      - Giờ chưa đâu? Đến khi Cảnh Phong lấy được mọi thứ từ ba .

      Kiều Chinh run lên, ngẫm nghĩ rồi bật cười lớn. Cẩm Tú sầm mặt khi nghe tiếng cười của Kiều Chinh, quát lên:

      - cười cái gì?

      - Tôi cười vì ghen – Kiều Chinh bình thản nhìn Cẩm Tú đáp – ghen tị vì tôi và Cảnh Phong sống cùng nhau đúng ? Vì vậy mới vội vã ra hết tất cả bí mật cho tôi nghe nhằm khiến tôi nghi kị Cảnh Phong mà rời xa ấy.

      - Ha ha… nghĩ tôi đơn giản chỉ bắt đến đây để những lời này, sau đó thả về nhà để chia tay với Cảnh Phong và cho ba nghe hết mọi chuyện hay sao?

      Kiều Chinh tái mặt nhìn Cẩm Tú, ánh mắt Cẩm Tú như thiêu đốt . Ý của Cẩm Tú quá ràng, hề có ý định thả Kiều Chinh về. Kiều Chinh lùi lại mấy bước, mặc dù biết mình chạy thoát. Cẩm Tú lắc lắc đầu nhìn Kiều Chinh chế giễu:

      - Chinh chạy thoát đâu. Đừng làm những việc vô ích.

      - Chị Tú, vậy giờ làm thế nào với ta? – tên bước đến hỏi.

      - Trói lại, nhốt vào trong nhà kho – Cẩm Tú hất đầu ra lệnh.

      - Nhưng mà ấy là con ông chủ – Tên này nhăn mặt e ngại.

      Cẩm Tú liền trừng mắt đe dọa khiến sợ hãi im lặng cúi đầu:

      - Chuyện hôm nay mà đồn đến tai ông chủ, các người có mười cái mạng cũng đền nổi đâu. Tốt nhất là hãy im lặng.

      Cẩm Tú xong bỏ mạch để lại Kiều Chinh cùng mấy tên đàn em. Tên răng xỉn vẫn chà tay sau gáy, nhìn Kiều Chinh cười nham nhở:

      - Xin lỗi nha người đẹp. Bọn này cũng đành bất đắc dĩ thôi. Lúc nãy, biết cưng là con ông chủ. Bây giờ dù biết rồi cũng thể thả em được.

      - đâu, nếu các người thả tôi ra, ba tôi biết được các người còn khó sống hơn – Kiều Chinh sợ hãi .

      Bọn chúng có vẻ nghĩ ngợi, đưa mắt nhìn nhau.

      - đó. Ba tôi rất thương tôi. Chỉ cần các người thả tôi ra, chuyện lần này tôi xem như có. Mà dù có cũng liên quan đến các người – Kiều Chinh cố gắng năn nỉ chúng.

      - là khó nghĩ quá – Tên răng xỉn cho cưng biết, sở dĩ chị Tú dám ngang nhiên ra tay với cưng như thế là vì chị ấy mang thai, cái thai tuy chưa biết là hay trai nhưng giờ ông chủ rất cưng chiều chị ấy. Nếu thai là con trai chỉ sợ rằng cưng chẳng còn là gì nữa đâu.

      Lại cú sốc nữa đánh mạnh vào lồng ngực Kiều Chinh, ngã sụp xuống đất tài nào gượng dậy nổi. Hóa ra, Cẩm Tú mang thai con của ba rồi. Mọi chuyện trở nên hỗn độn đến mức chịu đựng nổi nữa mà ngất .



      Những tiếng khóc nức nở sợ hãi đánh thức Kiều Chinh tỉnh dậy. Trước mặt tối om.

      - Đây là đâu?

      Câu hỏi lập tức xuất trong đầu Kiều Chinh. đưa tay quờ quạng, bất ngờ chạm vào người nào đó mà nhìn mặt, đó liền gào lên:

      - Đừng đụng vào tôi.

      Kiều Chinh vội rụt tay, áy náy :

      - Xin lỗi, tôi cố ý.

      - phải lỗi tại đâu, ấy rất sợ tiếp xúc với người khác – Giọng khác nghe có vẻ điềm đạm vang lên, rồi lại nghe ấy vỗ về hoảng sợ – Đừng la lên nữa, phải bọn chúng đâu. Là cùng chung số phận với chúng ta.

      Nghe mấy từ “cùng chung số phận” quả nhiên kia thôi kích động.

      - Các là ai? Vì sao các lại ở đây?

      - cũng như bị bắt đến đây nhốt lại sau đó đem bán sang Campuchia, Đài Loan hay đâu đó làm – Giọng kia bình thản.

      - Cái gì? Làm á? – Kiều Chinh sửng sốt hỏi lại.

      kia cười buồn rồi mới lên tiếng:

      - Đứa nào may mắn được để ý có cơ về làm vợ cho họ, còn đứa nào xấu số suốt đời phải làm nô lệ tình dục – ta ra loạt cái tên và nội dung công việc phải làm.

      - Sao chị rành như thế? – Kiều Chinh chết lặng hỏi.

      - Bởi vì tôi từng là bên đó mà sao rành chứ. Khó khăn lắm mới có tiền về đây. ngờ về nhà chưa được bao lâu lại bị bắt.

      - Vậy sao? - lặng lẽ đáp như người vô hồn.

      Trong phòng đều là những trẻ, có người xinh đẹp, có người ưa nhìn, có người bình thản chấp nhận số phận, có người khóc lóc thảm thiết, có người úp mặt vào hai tay đặt đầu gối, khóc hay sợ hãi. Chẳng có ai vui vẻ cả.

      - vào đây thế nào? – lúc nãy thấy Kiều Chinh nhìn khắp nơi sợ hãi bèn hỏi.

      Kiều Chinh chưa biết nên trả lời hay nên im lặng, thấy ngập ngừng, tưởng hiểu ý, kia bèn giải thích:

      - Ý là tự bán mình để kiếm tiền hay bị dụ dỗ?

      - Tôi bị bắt vào đây – Kiều Chinh buột miệng đáp.

      - Bị bắt cóc ư? – kia ngạc nhiên hỏi.

      Kiều Chinh rầu rĩ gật đầu, khuôn mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên. Kiều Chinh chau mày nhìn ta:

      - Sao vậy?

      kia lắc đầu, lúc sau mới lên tiếng:

      - Chúng tôi đều là con nhà nghèo khổ cả, vì muốn giúp gia đình nên có người chấp nhận bán mình làm xứ người, số là bị ba mẹ hay chồng bán, số bị họ dụ dỗ. chung đều là chúng tôi hưởng lợi của họ trước, cũng có thể xem như cuộc mua bán sòng phẳng. Còn , tôi trông giống tiểu thư con nhà giàu có... Tôi chưa từng thấy ai bị bắt cóc đến đây cả.

      Kiều Chinh khẽ cười buồn đáp, quay mặt nơi khác, cắn chặt môi để bật khóc. Xót xa đau đớn, khiến trái tim nhói lên từng đợt. Chỉ khoảnh khắc, phải đối mặt với tất cả những đắng cay nhất. Ba phản bội gia đình, lại là ông chủ của thế giới đen tối, ghê tởm. Người ra lợi dụng để trả thù ba . Bạn thân lại đẩy vào địa ngục.

      Nước mắt gần như cạn kiệt bởi trái tim hóa thành tro bụi khô cằn, ngồi đó chờ thời gian trôi qua.

      - Két…

      Tiếng mở cửa cùng ánh sáng ập vào.

      - Ăn cơm – Giọng tên đàn em vang lên.

      Kiều Chinh nghe mấy động viên nhau ăn cơm để tìm cho mình con đường sống. Trong lúc ai cũng rời tìm chút ánh sáng và khí Kiều Chinh muốn cất mình. sợ hãi thế giới ngoài kia biết nhường nào.

      - ra ăn cơm mau – Tên đàn em thấy ngồi im liền bước đến đá vào chân .

      Kiều Chinh im lặng, lì lợm ngồi im nhúc nhích.

      - Con mẹ nó! – Tên kia thấy như thế tức giận chửi thề câu rồi lồng lộn – Tao mà dạy dỗ mày, tao phải là người.

      Vừa xong, ta liền lao đến nắm lấy tay Kiều Chinh lôi , bị kéo lê ra ngoài.

      - Mày làm gì vậy? – tiếng gầm giận dữ vang lên.

      Tên này nghe quát ấp úng giải thích:

      - Con này nó lì lợm quá.

      Nhưng vừa xong bị ăn ngay cước vào bụng, cả thân hình lảo đảo ngã vật xuống đất.

      - sao chứ người đẹp?

      Kiều Chinh nhận ra giọng này, đây là giọng của gã răng xỉn. tự mình ngồi dậy, trừng mắt nhìn chúng căm ghét. Ngay lúc đó, thấy bóng dáng Cẩm Tú đến gần. Tên răng xỉn liền bước đến nắm lấy tóc , tỏ vẻ giận dữ nhưng rất khẽ với :

      - Ngoan ngoãn ăn cơm , nếu muốn có sức thoát khỏi đây.

      Lời rất khẽ, đủ để mình Kiều Chinh nghe thấy. Kiều Chinh kinh ngạc mở to mắt nhìn , hiểu lời có ý gì, là muốn giúp thoát khỏi đây hay là muốn lừa ăn cơm?!

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 14.3

      Cẩm Tú cũng vừa bước đến bảo tên:

      - Đưa ấy vào phòng, cho ăn uống tử tế.

      quay sang Kiều Chinh, buông ra câu:

      - Tắm rửa luôn cho thoải mái .

      xong Cẩm Tú liền quay lưng rời bước, Kiều Chinh khó hiểu nhìn theo, lời Cẩm Tú là lo lắng hay thương hại cho ?! Sau đó cười nhạt, lại có mưu gì nữa đây!?

      Kiều Chinh phản kháng nữa, lầm lũi bước .

      Căn phòng được dẫn đến khá sạch , nó giống như căn phòng trong khách sạn, có tủ quần áo, có buồng tắm…, giường còn có bộ quần áo sạch để thay.

      - Mau cầm lấy quần áo rồi tắm – Tên kia ra lệnh cho .

      Khi tắm xong bước ra, bàn bày đồ ăn vẫn còn bốc khói. Kiều Chinh nhìn mấy món ăn bàn bật cười chua chát: “ ta cũng có tình người ”. Đây đều là món thích ăn, chỉ có thể là Cẩm Tú sai người làm cho ăn. Kiều Chinh muốn hất đổ hết tất cả mọi thứ, nhưng nhớ lại lời của gã răng xỉn, dù giúp hay giúp chăng nữa nhưng đúng, nếu muốn trốn ra khỏi đây cần phải ăn để có sức. Kiều Chinh quyết định ngồi xuống ăn no để nghĩ cách thoát khỏi đây.

      - Xem ra Chinh cũng thức thời lắm.

      Cẩm Tú biết vào trong phòng từ bao giờ. Kiều Chinh chỉ ngừng lại giây đưa mắt thờ ơ nhìn Cẩm Tú rồi gắp đồ ăn ăn tiếp. Cẩm Tú thấy Kiều Chinh phớt lờ mình, liền bước đến khiêu khích:

      - Tôi mang thai con của ba .

      Kiều Chinh liền ngừng đũa, tay có chút run run.

      - có biết ông ấy thế nào về bào thai trong bụng tôi ? – Cẩm Tú thấy tay Kiều Chinh run lên thích thú cười tiếp – Ông ấy hi vọng cái thai trong bụng tôi là con trai.

      Kiều Chinh cố nuốt miếng cơm trong miệng nhưng chỉ thấy cổ họng nghẹn đắng. khẽ nhắm mắt lại.

      Cẩm Tú liền vỗ lên vai Kiều Chinh, giọng tỏ ra vui vẻ nhưng ràng chứa giận dữ:

      - Ông ta còn , chỉ cần tôi sinh con trai cho ông ta sau này gia tài, ông ta để lại tất cả cho con trai tôi. Nếu như tôi sinh con tiếp tục sinh con cho ông ấy, đến khi ông ấy có thằng con trai thôi.

      Kiều Chinh siết chặt đôi đũa trong tay mình, thân người cứng đờ bất động. Cẩm Tú khom người kề tai :

      - Có muốn biết vì sao ông ấy chọn tôi hay ?… Bởi vì ông thầy xem tướng cho ba biết rằng, số ông ta và tôi rất hợp, tôi có thể sinh con trai cho ông ta, đứa con như hoàn toàn vô dụng.

      Đôi đũa tay Kiều Chinh rơi xuống mặt bàn rồi rơi xuống đất. Cẩm Tú liền bật cười lớn vỗ vỗ tay vào vai Kiều Chinh an ủi:

      - yên tâm . Nể tình chúng ta từng là bạn, tôi tiết lộ cho tin. Tôi sinh con cho ba đâu.

      Kiều Chinh bất ngờ nhìn chằm chằm vào Cẩm Tú. Cẩm Tú thay gương mặt tươi cười bằng gương mặt phẫn nộ:

      - nghĩ tôi chấp nhận sinh con cho ông ta à?! bao giờ có chuyện đó. Tôi căm thù ba , hận đến tận xương tủy, vì lời của tên thầy bói mà ông ta cưỡng hiếp tôi. Ngay sau khi tôi đưa ra những bằng chứng đầy thuyết phục rằng tôi mang thai khiến ông ta vui mừng và chiều chuộng tôi như bây giờ, tôi phá cái thai. Vậy nên mãi mãi là đứa con duy nhất của ông ta. Yên tâm .

      Lời giận dữ pha lẫn lạnh lùng của Cẩm Tú khiến thấy lạnh dọc sống lưng. Dù sao đó cũng là sinh mạng, vậy mà Cẩm Tú lại có thể nhẫn tâm như thế.

      - Nếu như Chinh ngoan ngoãn, biết đâu sau khi Cảnh Phong trả thù xong, nghĩ đến tình bạn còn sót lại mình có thể suy nghĩ đến việc cho Chinh trở về sao – Cẩm Tú buông ra lời dụ dỗ đáng ghê tởm.

      Nếu số phận định đoạt, Kiều Chinh cũng chẳng thể oán trách. Ba hại chết ba Cảnh Phong, em mất, mẹ phát điên, phải dấn thân vào giang hồ hiểm ác để tìm đường sống. Nên hận và muốn trả thù, nợ cha, con trả, thể oán trách . Thế nhưng trái tim thôi đau đớn khi nghĩ tình của dành cho là giả dối. ân cần, ánh mắt thương dành cho là giả dối.

      - Có thể cho mình biết điều ?

      Cẩm Tú ngờ cuối cùng cũng lên tiếng, bèn gật đầu đồng ý.

      - Cảnh Phong, ấy… ấy có biết việc Tú bắt cóc mình đến đây ? Chủ ý này là của ai, của ấy hay của Tú?

      Ánh mắt Cẩm Tú tối sầm lại, nghiến răng :

      - Chinh hi vọng điều gì? Cho dù đây phải là chủ ý của Cảnh Phong sao? Nếu bây giờ mình thả Chinh ra sao? Chinh làm gì nào? tìm ba Chinh ra hết , sau đó ông ta cho người đến xử Cảnh Phong và mình? Hay tiếp tục im lặng xem như có gì để bảo vệ Cảnh Phong?

      Kiều Chinh im lặng, quả biết bản thân nên làm gì. Cả hai người ấy, đều muốn làm tổn thương. Dù ba có làm gì, ông vẫn là ba , mãi mãi là con của ông, làm sao có thể nhìn Cảnh Phong hại ông. Còn Cảnh Phong, là ba nợ , nhẫn tâm nhìn xảy ra chuyện gì.

      - Ha ha… tình đúng là thứ khiến con người trở nên ngu ngốc – Cẩm Tú nhìn dáng vẻ phân vân của Kiều Chinh rồi bật cười.

      - Coi như mình xin Tú...! – Giọng Kiều Chinh lạc khi những lời cầu xin.

      Cẩm Tú mím môi trừng mắt nhìn Kiều Chinh rồi quay người bỏ , nhưng khi xoay nắm cửa xong, Cẩm Tú bỗng dừng chân :

      - ấy hề biết, nếu như ấy biết

      Cẩm Tú bỏ dở câu rồi đóng sầm cửa lại.

      Kiều Chinh thẫn thờ đứng dậy, mệt mỏi đến bên chiếc giường nằm vật xuống, thân người co lại như đứa bé. Trong đầu vang lên câu của Cẩm Tú.

      Cảnh Phong biết, biết Cẩm Tú bắt cóc , nếu biết cái gì? cho Cẩm Tú làm vậy?

      Tại sao?

      Vì thương hại ?

      Hay vì ?

      Nửa đêm khi Kiều Chinh ngủ, cánh cửa phòng khẽ mở ra, giật mình mở mắt. nắm chặt tấm chăn, khép hờ mắt nhìn bóng đen từ từ bước bên giường khẽ, biết định làm gì .

      - Dậy , Kiều Chinh.

      Giọng rất khẽ, dường như sợ bên ngoài nghe thấy. Kiều Chinh thấy ngạc nhiên, siết chặt chăn hơn, giả vờ như ngủ say.

      - Dậy – Lần này nhận ra là giọng của gã răng xỉn.

      chợt nhớ đến mấy lời lúc trưa, kìm nén được thở hắt hơi mạnh. thấy thở mạnh, biết thức dậy, vội vàng đưa tay bịt miệng , khẽ ra hiệu:

      - Suỵt… Đừng sợ, tôi đến giúp thoát khỏi đây.

      Trong đêm tối, nhìn được gương mặt .

      - Tôi thả tay ra, im lặng ngồi dậy, đừng gây tiếng động – Kiều Chinh gật đầu, mới nhàng thả tay ra khỏi miệng .

      - Theo tôi – khẽ .

      hít thở nhón chân cố gây ra tiếng động theo . thấy đứng sau lưng :

      - Bám sát tôi.

      lặng lẽ gật đầu, trong lòng rối bời. Cả hai như hai cái bóng bên cạnh nhau, bước bước, quẹo quẹo, cuối cùng khi đến nơi gần có ánh đèn, mới đưa tay ra hiệu dừng lại, rồi quan sát xem phía trước có người hay ? Thấy có người, mới an tâm kéo tiếp.

      - Cầm lấy cái này – quay lại đưa cho cây đèn pin rồi dặn - sát vào tường bên này, tôi cắt tất cả dây điện ở đây.

      Kiều Chinh ngây ngốc hiểu có ý định gì, nuốt nước bọt siết chặt cây đèn pin trong tay quyết định liều lĩnh làm theo lời . Chỉ chút sau, thấy phía trước toàn màn tối thui.

      - nhanh lên – Gã răng xỉn khẽ giục .

      Kiều Chinh vội giữ chặt đèn, tay kia bám vào thành tường cố gắng bước nhanh. được đoạn, nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, gã răng xỉn gọi khẽ:

      - Bật đèn .

      khó hiểu, quay đầu nhìn gã răng xỉn lúc này đứng chỗ nào trong bóng tối. hiểu định làm gì, giờ phút này ràng nên im lặng lẩn trốn mới đúng, vì sao lại giục mở đèn. Làm thế bị bọn chúng phát chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

      - Bật đèn lên mau – Thấy Kiều Chinh bật đèn, tiếng bước chân đến gần hơn, nóng giận thúc giục.

      Kiều Chinh lúng túng bật đèn pin lên, ánh sáng bao trùm chỗ đứng ngay lập tức.

      - Ai đó? – Giọng người quát lên, nhanh về phía . muốn quăng cây đèn pin xuống đất rồi quay người bỏ chạy nhưng biết vì sao run đến mức cứng đờ người cất bước nổi.

      Người kia nhanh chóng xuất trước mặt , giơ tay định tóm lấy , Kiều Chinh tái xanh mặt mày.

      - Hự…

      rên lên tiếng rồi ngã vật xuống đất. Răng Xỉn liền chộp lấy kéo . Cứ theo cách đó, họ hạ gục thêm ba tên, cuối cùng cả hai cũng thoát ra ngoài. Bên ngoài đèn điện sáng chói, Kiều Chinh mới tìm lại cảm giác mình sống. quay đầu nhìn Răng Xỉn, toàn thân mồ hôi vã ra như tắm.

      - Mau lên – giục trèo lên chiếc xe đậu sẵn bên ngoài quán bar.

      Cả hai rời khỏi nơi đó đoạn khá xa mà thấy bất cứ chiếc xe nào đuổi theo, mới thở phào nhõm. đưa mắt nhìn Răng Xỉn, cân nhắc chút rồi mới :

      - Cám ơn .

      lên tiếng, cứ im lặng lái xe, tốc độ xe chậm dần, còn hối hả như lúc trước nữa.

      - là...

      - Tuấn, tôi tên Tuấn, ai cũng gọi tôi là Tuấn cao kều cả – nghiêm giọng đáp lời , còn giọng bỡn cợt trêu ghẹo như lúc đầu.

      Kiều Chinh hít hơi rồi quyết định hỏi:

      - Vì sao lại cứu tôi? Nếu cứu tôi ra, liệu có bị gì hay ?

      - Cưng lo cho à? – quay lại nhìn , lấy lại giọng cợt nhả – uổng công cứu cưng.

      Kiều Chinh chau mày, biết thái độ lúc thế này lúc thế khác của là như thế nào. dường như cũng muốn trêu đùa thêm nữa, hắng giọng :

      - em phải lo cho , dù sao cũng chuẩn bị biến khỏi đó rồi. Cứu em phần là muốn chọc tức bọn đó mà thôi. Dù sao em cũng là con của ông chủ, ông chủ rất thương em, dù cho ả đàn bà đó có thai cũng thay đổi được tình thương của ông chủ với em đâu. chịu ơn đại ca, đại ca chịu ơn ông chủ, cứu em xem như trả ơn với đại ca vậy.

      - Sao báo trực tiếp cho ba tôi tới cứu tôi có phải nhanh hơn ?

      - nghĩ gặp được ông chủ dễ dàng đến thế sao? Trước giờ chỉ có đại ca và đại ca Năm Lục mới được chuyện với ông chủ. Theo đại ca hai năm trời, mới biết mặt ông chủ đấy – làm ra vẻ nghiêm trọng đáp.

      - Đại ca của là ai?

      - Hưng đại bàng.

      Kiều Chinh hơi giật mình. Hưng đại bàng?? Giờ hiểu. Mấy lần bị bắt rồi được thả ra, hóa ra do là con của ba - ông chủ của họ. Cảnh Phong mấy lần tranh chấp với , hóa ra là tranh chấp với ba .

      - Bây giờ ấy phải trốn nơi khác rồi, tên khốn Cảnh Phong thế chỗ ấy. Nó chắc chắn hãm hại ấy, báo cảnh sát để chúng bắt ấy. Cũng may mà ấy trốn được – Răng Xỉn với giọng tức tối – còn dám đưa ả Cẩm Tú đó vào để dụ dỗ ông chủ, nghe ả là em họ của . Nhưng đợi mà xem, chỉ thời gian nữa ông chủ lại gọi đại ca về. Đến lúc đó, để xem bọn chúng còn huênh hoang được .

      Kiều Chinh mỉm cười cay đắng.

      - Mà giờ em định thế nào khi trở về? Chạy đến trước mặt ông chủ khóc lóc à?! Bảo ông chủ trừng trị ta thay mình? – nhìn tò mò hỏi.

      Kiều Chinh trầm mặc, ánh mắt buồn bã nhìn ra bên ngoài, ánh đèn phản chiếu vào xe cũng làm mờ ánh mắt loang loáng nước của . Vì sao ông trời lại trớ trêu như thế?! Ông ta cứ như đùa giỡn với , bắt phải lựa chọn giữa tình và tình cha con. Nếu chọn tình , đồng nghĩa với việc phản bội lại ba mình. Nếu như chọn tình cha con, tố cáo Cảnh Phong, vậy ba đối với Cảnh Phong thế nào? Ông liệu có đẩy vào con đường tù tội ? Hay là cho người hành hạ trận, chém đến tàn phế?! Cả hai lựa chọn, đều đành lòng.

      - Tuấn – quay đầu nhìn Răng Xỉn khẽ gọi – Đưa em đến nơi được ?

      - em muốn đâu? – Răng Xỉn cau mày nhìn , tưởng nhờ đưa ngay về nhà.

      Kiều Chinh khẽ khàng đáp:

      - Nghĩa trang.

      Kiều Chinh đứng trong nghĩa trang lâu ngắm nhìn hai ngôi mộ, là mộ ông Cảnh Hàn, là mộ của Như Ngọc.

      Tuy kí ức về những việc xảy ra lúc chẳng ràng cho lắm nhưng Kiều Chinh vẫn nhớ dịu dàng của ông dành cho , vỗ về, dỗ dành ăn khi khóc đòi về nhà. Ông còn mua nhiều đồ chơi cho để đơn buồn bã khi bị nhốt trong căn phòng kín. Ông ràng cần phải làm như vậy, cần đối xử tốt với đứa bé bị bắt cóc như vậy. người tốt như thế mà bị đẩy vào con đường phạm pháp rồi tự sát trong tù. Còn bé bên cạnh kia, gương mặt bầu bĩnh đáng khá giống lúc , vậy mà phải chết sớm như thế. Đáng lí họ có thể có gia đình hạnh phúc, vậy mà… Tất cả đều là do ba .

      - Chú à, con xin lỗi.

      Kiều Chinh đau đớn ngước nhìn bầu trời, những vì sao lặn dần để nhường cho ánh dương sắp xuất . cứ đứng đó nhìn hai ngôi mộ, sương trút tóc, vai lạnh giá.

      Khi trời gần sáng, Kiều Chinh ra khỏi nghĩa trang đến gõ cửa xe của Tuấn cao kều. ngủ say từ lúc nào hay. Tuấn giật mình khi nghe tiếng gõ cửa, choàng mở mắt, khi thấy Kiều Chinh mới thở phào đưa tay xoa xoa mặt cho tỉnh ngủ. nhìn đôi mắt thâm quầng vì thức suốt đêm của Kiều Chinh tò mò hỏi:

      - em thức suốt đêm ở trong đó à. Mộ ai thế?

      Kiều Chinh trả lời câu hỏi của , đóng sầm cửa lại. Sau đó, dùng sắc mặt trắng bệch vì lạnh của mình với Tuấn:

      - Gọi điện thoại cho Hưng đại bàng giúp tôi.

      Tuấn nhìn Kiều Chinh nghi ngờ, lạnh giọng hỏi:

      - muốn gọi điện cho đại ca làm gì?

      Sau đó ngẫm nghĩ rồi tiếp:

      - Bây giờ đại ca ở đâu, tôi cũng biết. Làm sao mà liên lạc giúp đây.

      - Tôi làm gì bất lợi cho Hưng đại bàng cả, yên tâm. Điều tôi biết đâu là có lợi cho đại ca chừng. Tôi biết còn liên lạc với Hưng đại bàng, nếu đâu có bất phục bọn người Cảnh Phong đến thế.

      - Lời ? – nghi ngại hỏi thêm lần nữa.

      - nghĩ tôi có thể làm gì được đại ca của ? – Kiều Chinh cười nhạt trước lo lắng của Tuấn.

      Tuấn cắn môi mình nhìn Kiều Chinh trân trân, quyết định đánh giá độ an toàn trong lời của . Cuối cùng chọn cách tin . lấy điện thoại ra, nhập dãy số, sau đó chờ đợi. Người bên kia phải mất khoảng thời gian mới bốc máy.

      - Đại ca… - Tuấn khẽ kêu lên khi bên kia đầu dây nhận điện thoại.

      Kiều Chinh lập tức đưa tay sang giành lấy điện thoại tay Tuấn, lên tiếng :

      - Hưng đại bàng, tôi là Kiều Chinh, con của ông chủ .

      xong im lặng chờ đầu dây bên kia lên tiếng. mở cửa bước ra ngoài để có thể trò chuyện thoải mái hơn. Tuấn cao kều chau mày lo lắng nhìn . Lát sau Kiều Chinh quay trở lại, ngồi vào ghế và đưa điện thoại trả lại cho .

      - Nghe điện thoại lạnh lùng .

      Tuấn liền cầm máy ngay lập tức. Đầu dây bên kia , chỉ thấy Tuấn liên tục vâng dạ, lâu lâu liếc mắt nhìn Kiều Chinh, Kiều Chinh ngồi dựa lưng vào ghế, nhàng nhắm mắt lại.

      - Bây giờ muốn tôi làm gì? – Tuấn cất điện thoại vào trong túi, nghiêm giọng hỏi .

      Kiều Chinh lúc này mở mắt ra, mệt mỏi :

      - Bắt cóc Cẩm Tú cho tôi.

      -----------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 15.1 Nếu như

      Khi Cảnh Phong thức dậy, cảm giác đau đầu cũng giảm bớt, lần đầu tiên uống say như thế.

      Trong mơ hồ nhớ đêm qua mình gì đó với Kiều Chinh, nhưng lại thể nhớ những gì.

      Lúc xuống phòng khách thấy Kiều Chinh ngồi ghế nhìn ra bên ngoài, rèm cửa màu trắng tinh khiết tung bay theo gió, ánh nắng tràn ngập xuyên qua cửa kính phủ kín người . Nét mặt đăm chiêu âu sầu. Cảnh Phong bước đến bên cạnh mà cũng hay biết, ôm từ phía sau, hôn lên mái tóc dài đen bóng của khẽ :

      - Em sao vậy? Sao lại ngồi trầm tư thế này?

      - dậy rồi sao? – Kiều Chinh khẽ quay đầu mỉm cười với . nắm lấy tay rồi đặt vào đó chùm chìa khóa – Cái này của .

      Cảnh Phong nhìn chùm chìa khóa sắc mặt được tốt, Kiều Chinh liền :

      - Đêm qua làm rơi sàn.

      - Ừm – Cảnh Phong gật đầu rồi cho chùm chìa khóa vào túi.

      - Đây là chìa khóa của ba em – Kiều Chinh khẽ lên tiếng tiếp – Bình thường ba em giữ rất kĩ, ít ai có thể đụng vào nó lắm. Sao lại có nó? – nhìn bằng ánh mắt hiếu kì nhưng chẳng có ý nghi ngờ gì mà còn thoáng nở nụ cười háo hức chờ câu trả lời.

      - Là ba em đưa cho – Cảnh Phong trầm giọng đáp.

      - sao? – Kiều Chinh reo lên – Phải là ba em tin tưởng lắm mới giao chìa khóa cho. làm gì mà khiến ba em tin tưởng như thế chứ? – Mắt long lanh hỏi.

      - Giúp ba em vài chuyện vặt thôi – Cảnh Phong cười đáp rồi đứng dậy.

      - Chỉ vì chuyện vặt mà ba em tin tưởng giao cho chùm chìa khóa quan trọng này sao? – Kiều Chinh cười nữa.

      Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh lâu, lên tiếng. Bỗng đưa hai tay ôm mặt khóc, khổ sở :

      - Cảnh Phong, em sợ lắm biết ? Dạo gần đây, từ khi biết chuyện ba với Cẩm Tú, em thường hay nằm ác mộng. Em mơ thấy nhiều chuyện khủng khiếp xảy ra lắm. Vì sao ba em lại thuê làm vệ sĩ cho em? Công việc dạo gần đây của là gì em biết nhưng giờ em chắc chắn làm việc cho ba em. Công việc ba em muốn làm là gì? phải là chém giết hay làm ăn phi pháp đó chứ?

      Thấy Kiều Chinh khóc, rất đau lòng. vốn lương thiện, quen sống cuộc sống bình yên nên đối với những chuyện như thế này khó lòng đối mặt. giang tay ôm vào lòng, vỗ về:

      - có chuyện như em nghĩ đâu, đừng tự dọa mình như thế, hứa với em để bản thân xảy ra chuyện gì.

      Kiều Chinh nghe Cảnh Phong hứa, ngẩng đầu nhìn hỏi:

      - sao?

      - – Cảnh Phong lau những giọt nước mắt của hứa hẹn.

      Sau khi ăn sáng xong, Cảnh Phong quyết định ở bên cạnh ngày khiến rất vui.

      - Bây giờ em muốn đâu, đưa em – Cảnh Phong đề nghị nhưng Kiều Chinh lại lắc đầu.

      - Em muốn đâu hết, em muốn ở bên cạnh như thế này thôi.

      Cảnh Phong chiều theo ý , ở bên cạnh cả ngày, hai người ngồi tựa bên nhau xem tivi, được lúc lên tiếng:

      - Hôm nay, em lên mạng đọc được câu chuyện rất cảm động. Em kể nghe nha.

      đợi Cảnh Phong đồng ý, Kiều Chinh liền hắng giọng kể:

      - Vì ba hãm hại gia đình chàng trai nên quyết định trả thù. từng bước tiếp cận , khiến , ép phải lệ thuộc vào . Từng chút từng chút hủy hoại , khiến gia đình tan nát mà lại hề hay biết. Cho đến ngày biết được , quá đau khổ, quá tuyệt vọng gieo mình xuống sông tự vẫn. xem, ấy có ngốc lắm ?

      - Rất ngốc.

      - Vậy xem, chàng trai đó có ấy ?

      - nghĩ là có.

      - Phải đó, chàng trai thế nhưng ta vẫn quyết trả thù, vẫn dồn người mình đến chết, để rồi khi ấy chết, ta hối hận khôn cùng. xem, là ấy ngốc hay là chàng trai đó ngốc?

      Tay Cảnh Phong cứng đờ, môi mím chặt lâu rồi mới lên tiếng:

      - Cả hai đều ngốc.

      - Chàng trai đó có ôm mối hận cả đời cũng là đáng kiếp, thế nhưng lại chọn cho mình cái chết, đáng. Nếu em là ấy, em cũng chọn cái chết. Bởi vì chỉ có cái chết mới là giải thoát tốt nhất cho ấy.

      Cảnh Phong nhíu mày, nâng gương mặt Kiều Chinh lên rồi nhìn thẳng vào , đôi mắt tràn đầy ưu tư nhưng nụ cười lại tươi tắn.

      - Hôm nay em rất kì lạ.

      - Chỉ là em đồng cảm với hoàn cảnh của ấy thôi – Kiều Chinh cúi đầu khẽ cười, nhàng đáp lời thấy đó đáng thương lắm sao?

      - Nhưng chàng trai đó cũng có nỗi khổ của mình – Cảnh Phong buột miệng lên tiếng.

      - Nếu như là chàng trai đó, còn em là đó. Vậy có quyết định trả thù ? – Kiều Chinh đột nhiên nắm chặt tay Cảnh Phong, nhìn thẳng vào hỏi, kiên quyết muốn tìm đáp án. Nụ cười lại nở môi giống như những thiếu nữ thường đặt ra những hoàn cảnh khốn đốn giả định nào đó để thử thách người con trai mình .

      - biết.

      Cảnh Phong lưỡng lự lâu sau đó quyết định né tránh ánh mắt của rồi mới trả lời. Giây phút trả lời, cảm thấy tim mình bị vật nhọn đâm vào.

      - Chắc là có đúng ? – Kiều Chinh buông tay khỏi người Cảnh Phong, ngồi sụp xuống ghế – Là hận cả đời mà đúng ? – Giọng gần như vỡ ra nhưng vẫn cố khống chế để nó trở nên quá bi thương.

      Cảnh Phong đứng dậy, vuốt tóc :

      - Từ nay đừng có đọc mấy loại truyện kiểu này nữa.

      xoay người định bỏ lên lầu nhưng giọng Kiều Chinh vẫn vang lên phía sau lưng :

      - Là vì đủ hay là vì hề ?

      Bước chân Cảnh Phong khựng lại nhịp, quay đầu nhìn Kiều Chinh, chỉ nhìn thấy phía sau lưng . Bóng dáng nhoi đáng thương, thấy đau lòng vô cùng. hoài nghi, hoài nghi biết tất cả toan tính của , nhưng vì sao nụ cười của vẫn tươi tắn đến thế? Cảnh Phong thấy mệt mỏi, mục tiêu của dần đạt được thế nhưng vì sao lòng vẫn ngổn ngang thế này?

      Cánh cửa phòng khép lại cũng là lúc nước mắt Kiều Chinh rơi xuống, nóng và mặn, đau đớn và bi thương. Điều muốn hỏi, điều chờ đợi cuối cũng . vẫn lựa chọn trả thù.

      Thế nhưng có câu hỏi lúc nào cũng gào thét trong lòng mãi vẫn có đáp án: , có chút rung động vì ? Đáng tiếc, ai có thể trả lời cho biết cũng như trong câu chuyện kia mãi mãi biết được mình có được cho đến khi chết. Kiều Chinh muốn đem theo nỗi đau đó xuống mồ, nên để biết được chấp nhận đánh đổi. Đó là lí do vì sao hợp tác với Hưng đại bàng bắt cóc Cẩm Tú.

      Khi Cẩm Tú bị bắt , việc bị bắt cóc lộ ra, Cảnh Phong cũng biết phát ra mưu của họ. Sở dĩ làm vậy là vì muốn cho bản thân mình và Cảnh Phong thời gian ba ngày cơ hội. muốn trong ba ngày này tìm hiểu xem, Cảnh Phong có hay ?

      Có lẽ quá ngu ngốc, biết mình bị lợi dụng vậy mà vẫn kéo dài thời gian bị lợi dụng của mình để đánh đổi chỉ câu trả lời. Nhưng bất cứ nào lại ngốc nghếch như ? Văng vẳng bên tai là giọng Cẩm Tú cười nhạo khi bị bắt :

      - nghĩ mình có thể thay đổi được mọi chuyện sao? nghĩ Cảnh Phong mà dừng tay hay sao? ấy chỉ lợi dụng thôi. Ha ha… Kiều Chinh, tôi muốn mở to mắt để nhìn xem lựa chọn thế nào. Là ba hay Cảnh Phong? đừng quên điều rằng, Cảnh Phong, nếu ba biết được, ấy nhất định chết. có thể nhìn ấy chết mà cứu sao? chắc chắn để ấy chết như vậy đúng ?

      Lúc Cẩm Tú câu này, biết Cẩm Tú khích để cân nhắc đến việc báo lại cho ba mưu của họ. Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ có ba ngày để quyết định. Nhưng dù thế nào chăng nữa, cũng muốn ai trong hai người họ bị tổn thương.



      - thấy Cẩm Tú là sao? – Cảnh Phong có chút giận dữ chất vấn bên đầu kia điện thoại – ấy đâu chứ?



      - Mau tìm ra ấy trước khi lão Nghiêm biết ấy mất tích.

      Đúng lúc muốn tìm Cẩm Tú để dụ ông Nghiêm ra khỏi nhà lại mất tích. Sau bao nhiêu ngày, biết được chứng cớ phạm pháp của ông ta được chuyển về nhà cất giữ. Con cáo già như ông ta, lúc đầu nhất định bao giờ cất giữ chứng cứ phạm tội của mình ở trong nhà vì sợ cảnh sát lục soát nhưng từ lúc Hưng đại bàng rời , Năm Lục lại bận việc khác, nên ông ta đành chuyển về nhà. giờ chỉ cần ông ta vắng nhà vài ngày, tìm cách đột nhập để lấy hết được số bằng chứng đó. Thời cơ rất tốt khi vợ ông ta bỏ nhà còn Kiều Chinh ở nhà .

      Bực mình ném điện thoại xuống giường, tâm trạng vốn bất an của Cảnh Phong càng trở nên bức bối hơn. Chợt có tiếng gõ cửa, Cảnh Phong vội lấy lại sắc mặt bình thường. Kiều Chinh bước vào, tay là hai chiếc li thích, bên trong có socola nóng thơm lừng.

      - Thơm ? – Kiều Chinh nhoẻn miệng cười, hơi nghiêng đầu nhìn hỏi.

      xong Kiều Chính dúi cái li vào tay Cảnh Phong, cũng ngồi lên giường chậm chạp nhấm nháp socola. Sau đó đưa tay của mình lên xăm soi, tay vệt đỏ hồng, Cảnh Phong nhận ra ngay lập tức, nắm tay xem xét.

      - Chỉ là em sơ ý bị bỏng thôi – Kiều Chinh cười ngượng, khẽ nhăn mặt vì cái chạm của .

      ra cố tình đổ nước sôi lên tay mình, muốn biết thái độ của đối với vết thương của . Ánh mắt của Cảnh Phong chua xót, nhìn âu yếm :

      - Lần sau phải cẩn thận chút mới được.

      Kiều Chinh ngoan ngoãn gật đầu. Thái độ này chứng tỏ, trong lòng ít nhiều cũng có . Nhìn Cảnh Phong dịu dàng bôi thuốc cho , Kiều Chinh thấy hạnh phúc lắm. sà vào lòng khẽ .

      - Cảnh Phong! Em .

      dụi dụi đầu vào lồng ngực giống như đứa trẻ làm nũng, Cảnh Phong khẽ cười, ôm , kéo chặt vào lòng mình, hôn lên mái tóc của . Kiều Chinh cười lém lỉnh rồi hỏi :

      - Cảnh Phong! Em muốn hỏi câu hỏi. chỉ được trả lời Có hoặc thôi, được thêm lời nào nữa hết.

      Cảnh Phong đáp, khẽ ừ trong miệng, ánh mắt nhìn Kiều Chinh thắc mắc biết lại bày trò nghịch ngợm gì.

      - Có phải em?

      Cảnh Phong định , Kiều Chinh giơ tay đặt lên môi chặn lại:

      - Khoan . phải điền từ Có hoặc vào trước câu… em. Phải , được dối.

      Cảnh Phong chợt nhận ra điều dù có trả lời thế nào vẫn là “ em”. khẽ bật cười, cọ trán mình vào trán , hôn lên sống mũi rồi :

      - Câu trả lời là cả hai.

      Kiều Chinh thích thú.

      “Có. em” vẫn có nghĩa là “ em”.

      . em” vẫn có nghĩa là “ em”.

      - Em đúng là con cáo ranh ma – Cảnh Phong cười lớn, hơi thở phả lên mặt nhột nhoạt lại khiến tim rung động, đôi môi khẹ chạm vào môi . Tim đập nhanh, trong gian đầy mê hoặc này, mắt nhìn mắt sau đó từ từ khép lại, đôi môi hé mở đón nhận nụ hôn của .

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 15.2

      mười hai giờ đêm mà Cảnh Phong vẫn ngủ được, hết nằm lại ngồi, thuốc cũng được châm khá nhiều, khói thuốc ngập tràn trong phòng. Cuối cùng quyết định mở toang cửa sổ để gió lùa vào phòng, những cơn gió đêm mát lạnh thổi vào mặt xua phiền muộn và nắm giữ lí trí lại.

      ra khỏi phòng, mở cửa vào phòng Kiều Chinh, ngủ rất ngon lành, vẻ mặt thánh thiện và bình yên khiến người ta chỉ nhìn ngắm thôi cũng cảm thấy tâm hồn bình thản. Cảnh Phong ngồi xuống giường ngắm nhìn gương mặt , đưa tay muốn chạm khẽ vào đó thế nhưng bàn tay dừng lại khá lâu vẫn dám chạm vào. Nhìn vẻ mặt vô lo vô nghĩ của , tâm trạng Cảnh Phong chùng xuống. Nếu như ra tay đối phó với ba sao, vẻ mặt bình yên này thế nào? Trong lòng chỉ mong giữ mãi bình yên này, đáng tiếc, có những điều thể chỉ dựa vào ước muốn mà được.

      Cảnh Phong siết chặt tay lại, quay mặt dám nhìn thêm nữa. đưa tay cầm lấy bức hình của em Như Ngọc, gương mặt bé cũng đáng như gương mặt Kiều Chinh lúc này. Cảnh Phong siết chặt khung hình trong tay lặng lẽ nhắm mắt cố kìm nén đau thương. nhàng đặt lại khung hình cẩn thận bàn rồi dứt khoát đứng dậy về phòng.

      Khi cánh cửa phòng khép lại, trong ánh sáng đèn ngủ mờ ảo, đôi mắt Kiều Chinh mới khẽ lay động mở to ra nhìn lên trần nhà. Dòng nước mắt nóng lăn dài mặt xuống gối.

      Cả đêm trăn trở ngủ được, nên khi nghe tiếng cửa mở nhắm mắt giả vờ ngủ. cảm thấy đau đớn vô cùng, nghĩ gì vào giây phút đó? Ghê tởm hay là căm ghét hoặc cũng có thể là muốn. Kiều Chinh muốn nghĩ tới nữa, đứng bật dậy, lau nước mắt mở cửa đến trước phòng Cảnh Phong. gõ cửa mà lên tiếng hỏi khẽ:

      - Cảnh Phong, ngủ chưa?

      - Có chuyện gì? – Giọng Cảnh Phong trầm bổng vang lên.

      Kiều Chinh mở cửa vào, tay là con thú bông , trông như đứa trẻ sợ hãi giữa đêm khuya. Cảnh Phong nhổm người ngồi dậy hỏi :

      - Em sao vậy?

      - Em mơ thấy ác mộng – Kiều Chinh khẽ đáp rồi ngả đầu vào vai Cảnh Phong, ôm chặt lấy , cả người có chút run run giống như vừa trải qua cơn ác mộng, đôi mắt ửng đỏ sợ hãi.

      Cảnh Phong tựa cằm vào vai , đưa tay vỗ về:

      - Chỉ là ác mộng thôi mà. Trẻ con mới sợ, sao em lại sợ như thế chứ?

      - có biết em mơ thấy gì ? Em mơ thấy bỏ em – dùng giọng buồn bã nhất đáp – Em mơ thấy nhìn em bằng ánh mắt căm thù. hận em, hề em – trong nức nở.

      Cảnh Phong chết lặng trước giọng nức nở của , thấy đau, đau vô cùng. có lúc là người ra những lời này.

      - Ngốc quá, chỉ là mơ mà thôi, thành đâu.

      - sao? Nó thành sao? – ngẩng đầu nhìn bằng đôi mắt đỏ hoe đầy hi vọng.

      - – Cảnh Phong gật đầu.

      Kiều Chinh khẽ cười, chạm tay vào lồng ngực bên trái của , áp chặt rồi khẽ bảo:

      - Tim đập rất chậm. Người ta , người dối tim đập rất nhanh. Em tin dối em.

      Im lặng chút, Kiều Chinh lên tiếng:

      - biết ? Nếu như người có thể vì người ấy làm tất cả mọi chuyện, chấp nhận hầu như tất cả những thứ thuộc về người ấy. bao giờ muốn làm tổn thương người ấy. Có những vết thương bao giờ lành và cũng có những nỗi nhớ bao giờ nguôi. Có những con đường rồi thể quay lại. Nhưng nếu người đó, người đó, vì người đó mà chấp nhận buông tay. Bởi vì quá khứ mãi mãi là quá khứ, còn tương lai chính là thứ hướng đến, nếu cứ mãi chìm trong quá khứ, chẳng những đánh mất chính mình mà còn đánh mất cả người mình .

      - Vẫn còn nghĩ đến câu chuyện đó sao? – Cảnh Phong hỏi khẽ câu.

      - Những câu chuyện buồn luôn khiến người ta ấn tượng.

      - Từng có người với điều này – Cảnh Phong im lặng hồi lâu mới lên tiếng - Nước mắt phải điều kiện sinh tồn.

      Trong đầu Cảnh Phong, câu của ông chủ Thạch cứ văng vẳng. Năm đó khi thu nhận , ông mỉm cười với :

      “Nhóc con! Có biết vì sao ta chọn nhóc hay ? Bởi vì khi bị đánh bầm dập mà nhóc vẫn khóc. Nước mắt phải là điều kiện sinh tồn, ý chí và nghị lực mới là điều kiện sinh tồn”.

      - Để có thể sống sót và tồn tại, trả giá rất nhiều – Cảnh Phong vừa , ngón tay mở từng nút áo sơ mi của mình để lộ ra thân thể cường tráng đầy sẹo to , có những vết mờ, có những vết vẫn còn – Bao nhiêu nỗi đau đớn phải đối mặt ngày khắc sâu vào tâm trí của . Những vết sẹo này chẳng khác nào những vết sẹo ghi mãi trong tim . Em nghĩ trước những tổn thương này, có thể dễ dàng quên hay sao? Chàng trai đó cũng vậy, ta chỉ là muốn lấy lại những gì thuộc về mình mà thôi, đòi hết món nợ mà người ta nợ mình. ta hề ép tự sát. Chỉ là quá nông cạn. Biết đâu khi ấy tự sát, tương lai của ấy hạnh phúc khi chàng trai biết trái tim mình thuộc về .

      Tuy phải lần đầu Kiều Chinh nhìn thấy những vết sẹo người Cảnh Phong thế nhưng khi lần nữa thấy những vết sẹo này lại thấy đau thắt cả lòng. Những ngón tay thon trắng trẻo tì vết chạm vào làn da đồng đầy sẹo tạo ra đối lập rệt. hiểu nỗi đau của Cảnh Phong rất lớn, lớn đến mức thể nào xoa dịu được.

      - Em ước gì tác giả câu chuyện đó để chết, cho ta hôn mê hay đại loại thế.

      - Vậy em cứ viết ra kết thúc khác cho câu chuyện đó – Cảnh Phong thều thào bảo – Số phận nằm trong tay con người. Con người tạo ra số phận chứ số phận tạo ra con người.

      - phải – Kiều Chinh khẽ cười – Em cố gắng tạo ra kết cục khác.

      dụi đầu vào lòng :

      - Cảnh Phong, em , tình này em lúc nào cũng khắc sâu trong tim. Nếu có lúc nào đó em có thể quên lúc đó vũ trụ này chưa từng có tồn tại.

      Cảnh Phong khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi và bảo:

      - Mau ngủ .

      - Em muốn ngủ bên cạnh , được ? – Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong với ánh mắt long lanh khẩn cầu.

      Cảnh Phong nhìn lắc đầu chịu thua, khẽ nhích người qua mép giường bên kia. Kiều Chinh hớn hở nằm lên giường ngay ngắn. nhắm mắt lại nhưng lâu sau, lại mở mắt quay người nhìn Cảnh Phong, ánh mắt như đứa trẻ muốn ăn kẹo mà chẳng dám lên tiếng. chuẩn bị ngủ, Cảnh Phong cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, thở dài kéo lại gần để gối đầu lên tay . Quả nhiên Kiều Chinh ngoan ngoãn cuộn người vào lòng ngủ ngon lành.

      Nhìn ngủ say trong lòng mình, Cảnh Phong khẽ khàng câu:

      - Có phải em biết rồi ?

      Tất nhiên đáp lời , chỉ có hơi thở của phả vào người đều đều.

      phải đồ ngốc, cũng phải là người kém nhạy bén đến mức bỗng chốc thay đổi như thế mà chẳng nhận ra. Nhưng vì sao lại làm như biết, cố gắng giấu giếm của càng khiến Cảnh Phong thấy đau lòng.

      “Là vì đủ hay là vì hề ?” – Câu hỏi của như nhát dao đâm vào .

      Giây phút nhận ra mình là khoảnh khắc đau khổ nhất trong cuộc đời . quỳ hàng giờ trước mộ ba ăn năn cắn rứt và tự hứa. Hứa gạt bỏ thứ tình cảm vướng bận này ra khỏi trái tim mình. Thế nhưng nụ cười và ánh mắt của quá đỗi bi thương khiến chùn bước.

      Có nên trả thù nữa ? Bản thân còn chưa quyết định được. Bởi vì sợ mình giống chàng trai trong câu chuyện kia, hối hận đến suốt cuộc đời.

      Buổi sáng, Kiều Chinh thức dậy, Cảnh Phong vẫn bên cạnh , khẽ cười hạnh phúc ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của . Đôi lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi dày mỏng đầy gợi cảm của như những nét vẽ, Kiều Chinh nhè chồm người đến hôm trộm . Nhưng chưa kịp rút lui bị Cảnh Phong bắt được, xoay người cái, người :

      - Có biết hình phạt khi lén tập kích là gì ?

      - biết – Kiều Chinh cười khúc khích bĩu môi đáp.

      - Giờ em biết – Cảnh Phong mỉm cười gian manh, cúi người áp chế môi , nhàng vờn lên cánh môi khiến Kiều Chinh phải hít hơi sâu, cả thân người run lên, sắc mặt đỏ hồng vì xấu hổ. lúc sau, cảm giác được đầu lưỡi của Cảnh Phong chiếm dần khoang miệng , trêu chọc, kích động phản ứng đáp lại . Kiều Chinh cuối cũng cũng đáp lại. Hai đầu lưỡi quấn quýt dây dưa khiến tim đập ngừng.

      - Reng…

      Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt cảm xúc lãng mạn nồng nàn của hai người. Cảnh Phong luyến tiếc rời khỏi bờ môi Kiều Chinh, cười khẽ bảo:

      - Chờ chút.

      Nhưng Kiều Chinh xấu hổ, đẩy ra rồi đứng dậy bước xuống khỏi giường.

      Nhưng chợt thấy sắc mặt Cảnh Phong được tốt, trong lòng đột nhiên hoang mang. Linh tính mách bảo xảy ra điều khủng khiếp.

      Cảnh Phong quay đầu lại, thấy ánh mắt nhìn mình, bốn mắt chạm nhau mang vẻ đau đớn thành lời. Khoảnh khắc đó cả hai như rơi vào khoảng đen tối, hận đan xen.

      - Có chuyện gì sao ? – Khó khăn lắm Kiều Chinh mới mở lời được, dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng cả cơ thể đều run lên thấy .

      - Có chút chuyện, phải gấp – Cảnh Phong đáp nhưng nhìn , quay người tìm kiếm chìa khóa xe.

      - Tối nay có về nhà ?

      Cảnh Phong với tay lấy chìa khóa, nghe Kiều Chinh hỏi, giọng gần như vỡ òa ra. Lòng chùng lại, hít sâu hơi, tay siết chặt chùm chìa khóa trong tay rồi mới :

      - về…

      - Vậy em đợi về.

      Cảnh Phong đáp, cứ thế bỏ . muốn giơ tay giữ lại thế nhưng tay đưa lên rồi lại thể nào chạm đến . Nhìn dáng Cảnh Phong hối hả rời , Kiều Chinh càng sợ hãi, linh cảm cả hai sau giây phút này khó có thể bên cạnh nhau nữa. Giữa và ba , lựa chọn. Nếu lựa chọn, muốn ngăn cản mọi việc diễn ra.

      quyết định lằng lặng bám theo .

      Khi xuống dưới lầu, Kiều Chinh nghe Cảnh Phong với ai đó câu:

      - Tất cả đến bệnh viện .

      Đó là bệnh viện mà mẹ nằm. vội vàng thay đồ rồi đeo chiếc túi bắt xe ôm đến ngay bệnh viện. Khi đến gần phòng của bà Vân Trang, Kiều Chinh vào thẳng mà lén lút đưa mắt nhìn qua tấm kính mờ.

      Có nhiều người ở trong phòng, họ đứng quây quần quanh giường bà Vân Trang, che kín tầm nhìn của . biết chuyện gì xảy ra với bà Vân Trang. Nhưng linh tính mách bảo rằng, bà Vân Trang hấp hối. Kiều Chinh cố nhón gót nhìn cho hơn bên trong.

      Cảnh Phong quỳ bên cạnh nắm lấy bàn tay của mẹ mình. bật khóc, miệng gọi bà lạc cả giọng.

      - Mẹ… con xin mẹ, đừng bỏ con.

      Chưa bao giờ Kiều Chinh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối như thế. đưa tay che miệng ngăn tiếng khóc nấc nghẹn của mình. Tuy gặp bà Vân Trang nhiều, nhưng từ giây phút gọi bà là mẹ và bà coi như con , Kiều Chinh thương bà như mẹ mình. vẫn thường lui tới thăm bà mỗi khi rảnh, mỗi lần gặp, bà đều ôm vào lòng vuốt ve. đau lòng khi thấy bà sắp ra như thế, nếu có thể, cũng muốn lao vào ôm lấy bà.

      - Cảnh Phong – Bà Vân Trang khẽ gọi tên , ánh mắt bà tràn ngập thương. Mấy năm qua bà sống trong điên dại nhưng giờ phút này bà lại tỉnh táo vô cùng.

      - Mẹ…

      - ấy… – Bà Vân Trang thều thào – Mẹ biết ấy phải là em con. Mẹ điên loạn nhưng làm sao mẹ có thể nhận nhầm con của mình được. Em con chết rồi.

      - Mẹ…

      - Là ấy giúp mẹ xoa dịu nỗi đau trong lòng, giúp mẹ bồi đắp bình thản. Đó là dịu dàng, có lẽ giờ mẹ đủ bình tĩnh để đối mặt với cái chết của em con cũng là nhờ ấy – Bà mỉm cười, nụ cười buồn đến thắt lòng – Mẹ bỏ rơi em con lâu quá rồi, có lẽ nó đơn lắm, nó rất nhớ mẹ, mẹ phải đến gặp em con thôi.

      - đâu mẹ, còn con sao, sao mẹ lại bỏ rơi con như thế này được? – Cảnh Phong lắc đầu, ôm chầm lấy mẹ rơi nước mắt.

      - Mẹ xin lỗi con. Mẹ rất lo cho con nhưng có ấy bên cạnh con, mẹ cũng yên tâm. Hãy thương ấy, mẹ tin ấy là người khiến con hạnh phúc nhất.

      Bà Vân Trang xong mấy lời này từ từ nhắm mắt lại và ra .

      - Mẹ… – Cảnh Phong gào lên trong đau xót, liên tục lay người bà – Mẹ đừng mà mẹ ơi.

      Tất cả mọi người ai cũng lặng im, tuy họ khóc nhưng mắt ai cũng đỏ hoe. Chẳng ai được lời nào an ủi Cảnh Phong trong thời khắc này.

      Kiều Chinh cắn môi đến chảy máu vì thương xót cho bà Vân Trang, hóa ra bà tỉnh trí từ lâu rồi. Vậy mà lần vừa rồi đến, bà vẫn ôm lấy như con mình, còn gọi cái tên Như Ngọc đầy thương đến thế.

      - Cảnh Phong, đến lúc hành động rồi. Nếu còn chần chừ nữa có lỗi với ba mẹ và em của con đó – Ông chủ Thạch bước đến vỗ vai Cảnh Phong.

      Cảnh Phong nghe ông chủ Thạch , ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng nước mắt ngừng rơi. Trong đôi mắt lúc này là nỗi hận khôn nguôi, siết chặt tay:

      - Lập tức đến nhà lão Nghiêm lấy hết chứng cứ phạm tội của lão, lần này chúng ta để cho lão chết kịp trở tay.

      Kiều Chinh như bị tiếng sét giáng xuống, dựa lên tường thở dốc, tim đập mạnh ngừng, cả người run lập cập. biết mình cần phải thông báo cho ba . để ông hại Cảnh Phong, nhưng cũng để Cảnh Phong hại ông. Dù ông có ngàn lần sai phạm với người ngoài, ông vẫn là ba , dòng máu chảy trong cơ thể là của ông.

      lảo đảo bước ra khỏi bệnh viện.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 15.3

      Vừa ra đến đường, thều thào với người tài xế taxi rồi để mặc ông chạy . ngã người vào thành ghế nhắm mắt lại cảm nhận nỗi đau khổ khốn cùng đến. biết phải làm sao để ngăn cản mọi chuyện, nhưng biết tạm thời cách duy nhất là để Cảnh Phong và người của lấy được chứng cứ.

      Khi bắt Cẩm Tú , nghe Cẩm Tú đến kế hoạch này, biết Cẩm Tú ngại ra kế hoạch đó với là muốn trêu đùa , vì Cẩm Tú biết chắc lại với ba mình. Vì thế nên dùng điện thoại của Cẩm Tú nhắn tin báo cho ba biết rằng Cẩm Tú muốn về quê thăm ba mẹ trước khi cái bụng bự lên để ba nghi ngờ vì sao Cẩm Tú mất tích. Nhưng biết cách thức Cẩm Tú thường liên lạc với Cảnh Phong thế nào. Ngay sau khi nhắn tin cho ba xong, dùng điện thoại của mình gọi điện cho ba :

      - Ba…

      Tiếng gọi ba của khiến ông Nghiêm vui mừng khôn xiết, ông lo con vẫn giận mình nên vội vàng :

      - Kiều Chinh, tha lỗi cho ba, sau này ba cho con biết mọi chuyện.

      - Con biết rồi. Chuyện vỡ lở rồi, con cũng muốn truy cứu nữa, chỉ là mẹ… Nếu ba vẫn còn thương con và mẹ, ba hãy dỗ dành mẹ trở về . Nếu mẹ trở về con cũng tự khắc trở về thôi.

      - Được, được… ba lập tức tìm mẹ con. Bằng giá nào ba cũng năn nỉ mẹ con trở về, con yên tâm – Ông Nghiêm vội vàng hứa với ?

      - Ba biết mẹ ở đâu ?

      - Ba biết. Nhưng ba cho người tìm ngay.

      - cần đâu. Mẹ ở chùa đó. Là chùa nào, chắc ba biết phải ?

      - Biết, biết. Ba lập tức lên đường tìm mẹ con về ngay.

      - Vậy con chờ ba đưa mẹ về – xong tắt máy.

      Thời gian về về để ba rước mẹ cũng phải mất ba ngày. Ba ngày, cho mình thời gian ba ngày để kiểm chứng tình của Cảnh Phong. Chỉ tiếc là vừa mới ngày xảy ra chuyện rồi. kiểm chứng của mãi mãi có kết quả. Bây giờ ba có ở nhà, ông kịp trở tay nếu bị truy tố, nên cần về trước người của Cảnh Phong bước.

      Tuy Cảnh Phong có chìa khóa phòng ba , nhưng biết ba để khóa ở két sắt trong phòng. Mật khẩu két sắt có biết, mẹ thường cất đồ trang sức quý giá ở đó, cả trang sức của cũng ở trong đó.

      Đoạn đường đến nhà dài lắm nhưng hôm nay nó như dài ra bất tận. cứ lên tiếng thúc giục người tài xế. Ông cũng có chút khó chịu nhưng thấy sắc mặt tái mét của , ông cho rằng bị mệt nên cũng ra sức lái nhanh.

      Vội vã nhét tiền vào tay người tài xế, vào nhà.

      Mở toang cửa ra rồi lao đến bên két sắt, nhấn mật khẩu, nhưng két sắt mở, vội nhấn lại lần nữa, nhưng vẫn được. ràng mật khẩu đúng nhưng vì sao lại mở được. Run rẩy lo lắng, Kiều Chinh nhớ ra, cửa tủ này ngoài mật khẩu còn có chìa khóa. lao nhanh đến hộp đựng đồ trang điểm của mẹ , lục tung nó để tìm hộp phấn, mẹ giấu chìa khóa bên dưới hộp phấn đó. May mắn Kiều Chinh tìm ra cái hộp. vội lấy chìa khóa rồi đóng sầm cửa két sắt mà buồn khóa lại.

      lao ngay đến phòng làm việc của ba . Bối rối, mãi vẫn nhớ chìa khóa nào là chìa khóa mở cửa.

      - Bình tĩnh – Kiều Chinh tự nhắc mình. siết chặt tay lại rồi thả lỏng ra, cố tra chìa vào ổ rồi vặn , cánh cửa mở ra. vội vàng lao vào bên trong, giật bức tranh treo ở tường xuống, để lộ ra cái két sắt tường khác.

      Ngay lúc đó, có tiếng xe bên ngoài ầm ĩ, tiếng nhấn chuông cửa vang lên, Kiều Chinh hoảng hốt, chạy ra cửa sổ, ghé mắt nhìn bên ngoài thấy đoàn mấy người đứng trước cửa nhà bấm chuông. Quýnh quáng, vội thử nhấn mật khẩu mà nghĩ đến. Chiếc két này chưa từng thử mở bao giờ, chỉ biết ba để nó sau bức tranh nên phải thử tất cả mật khẩu mà biết, lòng thầm mong người giúp việc lâu mới mở cửa. Nhưng đáng tiếc, bà chạy ra mở cửa ngay.

      Kiều Chinh cắn môi, cố bình tĩnh nghĩ xem và rồi thử nhấn dãy số. Cánh cửa két tường bất ngờ mở ra. Mật khẩu chính là ngày tháng năm sinh của đảo ngược.

      Kiều Chinh nghe tiếng bước chân vào nhà, vội vơ hết những thứ có trong đó bỏ vào cái túi đeo. Sau đó vội vàng lao ra khỏi phòng khóa lại như cũ, làm như có gì mà xuống bên dưới. làm ra vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Cảnh Phong và người của .

      - Sao lại ở đây? Ba em bảo đến lấy gì à?

      Cảnh Phong nhìn trân trối, trong khi Thái cầm chìa khóa lên lầu.

      - Em về nhà lấy ít đồ. Lấy xong rồi, em đây. Em chờ ở nhà nhé.

      Kiều Chinh cố tỏ ra bình tĩnh, tay siết chặt cái túi xách của mình, nhìn thẳng Cảnh Phong, cười ngọt ngào như để ý đến việc mấy người kia là ai mà xông vào nhà .

      - Phong, cửa két sắt đó mở – Thái hét lên lầu.

      Trong lúc vội vàng, Kiều Chinh quên mất việc đóng cửa két, nghe Thái hét lên, biết mình bị lộ rồi, vội vàng quay người bỏ chạy. Đáng tiếc lại đâm sầm vào Hải. Hải tóm lấy rồi tay chặt mạnh vào gáy , Kiêu Chinh hự lên tiếng rồi ngã xuống đất.



      Đó là cảm giác trống rỗng và đáng sợ nhất của . đứng bờ vực, cả ba và Cảnh Phong đều chỉ còn khoảnh khắc nữa là rơi xuống. Có người có hi vọng sống nếu đưa tay giữ lấy, chỉ có điều lại biết chọn ai bỏ ai. Nhưng sức chỉ có thể giữ lấy người.

      Cả hai đều nhìn bằng ánh mắt tha thiết cầu xin.

      nhìn về phía Cảnh Phong, vòng xoáy hình ảnh bi thương của gia đình ra trước mặt . Hình ảnh chạy theo nắm lấy đôi tay chai sạn của ba réo gọi cho cảnh sát bắt ông . Hình ảnh bà Vân Trang và bé Như Ngọc cùng gục ngã dưới đất mặt họ là những giọt nước mắt chảy ngừng. cuộc sống tồi tàn cơ cực. Hình ảnh Cảnh Phong phải chiến đấu để có thể tồn tại trước những nhát dao sắc bén đáng sợ. Hình ảnh bà Vân Trang từ từ biến thành cát bụi mặc tiếng kêu gào của Cảnh Phong. Nỗi đau của là do ba gây ra. có quyền hận ông, ông đáng trách và ông cần trả giá cho những hành động sai lầm của mình.

      Thế nhưng...

      Kiều Chinh quay nhìn ba mình. Vòng xoáy của ông là những hình ảnh hạnh phúc nhất của . Từ lúc được sinh ra, chập chững bước , học , học viết, đánh đàn... đều có bàn tay dẫn dắt của ông. Từng tiếng khóc hay nụ cười của đều có diện của ông: thương, bao bọc, vỗ về. Trong ký ức của , ông luôn là người cha hiền lành, chưa từng nổi giận, chưa từng la rầy. Cho dù ông có tội với tất cả mọi người thế gian này nhưng ông hề có tội với . Cho dù ông là người xấu xa nhất, đối với ông vẫn là người cha tốt nhất.

      Hai người, hai con đường, Kiều Chinh khó lựa chọn.

      khóc...

      Khóc bi thương, nước mắt làm nhòe gương mặt . Cuối cùng cũng là ngốc nghếch lựa chọn cả hai người. Tay giơ ra nắm chặt cả hai người và thấy mình cũng rơi xuống vực cùng với họ.

      hét lên trong cơn mê sảng, bàn tay nắm lấy tay khiến cơn hoảng sợ trong giấc mơ của dần lắng lại. Đầu óc bắt đầu mơ màng nửa tỉnh nửa mê.

      - Cốc... Cốc... Cốc...

      Bàn tay ấy rời khỏi tay khiến cảm giác bình yên biến mất, Kiều Chinh tỉnh giấc. Nhưng mở mắt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại im lặng giả vờ ngủ.

      - Mọi chuyện sao rồi? – Giọng Cảnh Phong vang lên.

      - yên tâm, em giao toàn bộ giấy tờ lại cho cảnh sát. Họ bảo nhanh chóng làm thủ tục truy bắt ông ta – Tiếng này là của Hải.

      Kiều Chinh căng cứng cả người, tay nắm chặt lấy ga giường để phát ra tiếng sợ hãi.

      - tìm ra ông ta chưa?

      - ông ta đâu nữa. Chẳng nghe bọn đàn em gì. Em nghĩ chỉ có gã Năm Lục mới biết hành tung của ông ta. Gã đó giờ ngồi trong sở cảnh sát rồi nhưng chưa chắc gì Năm Lục chịu khai ra.

      Cả cơ thể căng cứng của Kiều Chinh bỗng thả lỏng hơn, ba vẫn chưa bị bắt, thấy mừng vì báo ông rời . Nhưng ngày mai, ngày mai ông trở về. thể để ông rơi vào tay cảnh sát được, phải làm sao để ông trốn xa.

      - Cho người tìm . Chúng ta nhất định phải tìm ra ông ta trước cảnh sát – nghe giọng Cảnh Phong lạnh băng thúc giục, trái tim đau như bị ai dày xéo. làm gì ba đây? Chỉ đưa ông vào tù xem ra vẫn còn nhàng cho ông quá.

      - Được, em hi vọng tìm ra ông ta trước khi chôn cất mẹ – Hải với giọng căm hận, sau đó nhìn Kiều Chinh nằm bất động giường - tính thế nào với ấy?

      Kiều Chinh biết biểu cảm gương mặt Cảnh Phong ra sao.

      - Cho đến khi bắt được lão Nghiêm, ta vẫn còn giá trị lợi dụng.

      Cảnh Phong xong đóng cửa phòng lại rồi cùng Hải bỏ .

      cảm thấy thể thở được, hai mắt đỏ hoe từ lúc nào rồi, nhưng có điều rơi nước mắt, bởi vì nước mắt đều chảy ngược vào tim. tự hỏi:

      “Mưa nước mắt đau thế nào?

      Có đau bằng việc nuốt nước mắt vào tim ?

      Cái nào đau hơn?

      nhận ra, tất cả đều đau“.

      cố gắng ngồi dậy, phải thoát khỏi đây, phải báo cho ba biết mà lẩn trốn. Kiều Chinh cố sức về phía ban công. Từ ban công, có thể nhìn thấy Cảnh Phong và Hải lên xe chạy , có mấy tên đàn em tiễn họ, bọn chúng chắc ở lại canh chừng . ở lầu hai, bên dưới là con đường đông đúc xe cộ, chỉ cần có thể xuống được bên dưới có thể thoát.

      Nghĩ vậy, cố hết sức đẩy những vật dụng như bàn ghế lại để chặn cửa, tạo khoảng cách an toàn giữa và người bên ngoài. cố hết sức kéo đứt những khoen ở rèm cửa, để chiếc rèm cửa dài rơi xuống. Tấm màn vừa mới bung được vài nút Kiều Chinh thấp thoáng thấy chiếc xe của Hải và Cảnh Phong quay lại, hoảng hốt vội vã giật tung tấm màn, cả người cùng tấm màn đổ ập xuống. Nhưng chỉ biết cắn răng nén đau, tiếp tục kéo tấm màn thứ hai. Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng đạp cửa ầm ĩ. Kiều Chinh hoảng hốt, cắn răng giật mạnh tấm rèm còn lại.

      - lấy búa lại đây - Giọng Cảnh Phong quát lên.

      Kiều Chinh run rẩy, cắn răng bật máu kéo hết các tấm rèm xuống. Xong xuôi, liền cột hai tấm rèm cùng với ga giường tạo thành sợi dây để leo xuống. Vừa cột nút đầu tiên, thấy tiếng búa đập mạnh vào cánh cửa gỗ. run lên, mặt tái mét, người đầy mồ hôi, miệng thấm máu tanh, hối hả cột những tấm vải còn lại với nhau rồi chạy đến ban công.

      vừa chuẩn bị leo xuống cánh cửa cũng bị phá ra, Cảnh Phong lao vào. Kiều Chinh liền bám dây để leo xuống dưới. sợ bị bắt lại nên dù tay đau rát vẫn buông dây. Đến khi Cảnh Phong và mọi người lao đến ban công muốn nắm dây kéo lên, hoảng hốt rơi xuống đất rồi.

      chỉ kịp thét lên tiếng thê thảm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :