1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu Như Yêu - Born (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 12.1 Cuộc sống tàn nhẫn

      Trong căn biệt thự sang trọng nhưng khí bên trong có phần ảm đạm,

      cái tát nảy lửa vang lên, gian rơi vào im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng từng tia nắng rỉ rả chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông trung niên ngồi ghế. Cảnh Phong đứng cúi mặt nhận lỗi với ông Nghiêm trong khi bà Kim Xuân ôm chặt con vào lòng.

      Mặt ông Nghiêm đỏ gay vì tức giận, hôm nay ông ta vừa mới hay tin con bị bắt cóc, chẳng bao lâu sau lại hay tin cảnh sát tịch thu hết lô hàng đồ cổ quý giá.

      Ông sốc hơn nữa khi chính đàn em của ông lại ra tay bắt cóc con ông, đúng là chuyện hi hữu đến nực cười. Con ông ra làm chứng chỉ định chính Hưng đại bàng bắt cóc , cảnh sát lập tức tầm nã Hưng đại bàng. Và từ mối liên hệ đó, cảnh sát tuy chưa động đến ông, nhưng cũng bắn tin cho ông thấy họ nghi ngờ ông nhiều nhất.

      Và cái tát xảy ra quá nhanh.

      - Bắt đầu từ hôm nay, cậu có thể nghỉ rồi.

      - Ba! Sao ba làm vậy? – Kiều Chinh nhìn ba mình lớn – thể đuổi việc ấy.

      - Ba đền bù cho cậu ta xứng đáng – Ông Nghiêm liếc nhìn con bình thản .

      Kiều Chinh nhìn , phán đoán thái độ của ba mình rồi lặng lẽ lên lầu. Cảnh Phong bình thản ra về. Cánh cửa vừa đóng kín lại sắc mặt lạnh lùng của Cảnh Phong càng băng giá hơn, khóe môi xuất nụ cười mỉa mai. ngờ ông Nghiêm nhanh chóng xử lí như vậy, xem ra lô hàng vừa mất khiến ông ta tổn thất ít và gấp rút chuẩn bị chạy lô hàng mới để lấp vào.

      Sáng hôm sau, Kiều Chinh dối ba mẹ rằng mình đến trường, thế nhưng lại đến nhà Cảnh Phong tìm . Chờ mãi thấy Cảnh Phong, trời chiều đầy gió thổi, đành lủi thủi về. đường về, ngang quán ăn bóng người xuất chặn xe lại. Long Sơn đứng trước mặt nở nụ cười rạng rỡ.

      - Em đâu đấy? - hỏi.

      Rồi họ sóng bước trong ánh hoàng hôn rực lửa, tiếng thành phố chìm vào đêm dịu dàng như bản nhạc. Lúc về tới cổng nhà, định lời tạm biệt với Long Sơn thấy cũng xuống xe. Ánh mắt Long Sơn nhìn tha thiết, dường như nghe được cả nhịp tim gấp gáp của .

      - Em vào nhà đây – bối rối lên tiếng trước.

      - Kiều Chinh – Long Sơn khẽ gọi , giọng hòa vào trong làn gió đêm tĩnh mịch.

      - Sao vậy ? – Kiều Chinh run run hỏi.

      Rồi đợi trả lời, khẽ :

      - Khuya rồi, mau về .

      xong, Kiều Chinh hồi hộp nhìn Long Sơn, ánh mắt vẫn đầy say đắm. Nhưng trái với lo lắng của , Long Sơn chỉ cười , tiến tới gần , đặt lên trán nụ hôn rất , rồi khẽ cười :

      - Ngủ ngon nhé.

      Kiều Chinh bất ngờ nhưng cuối cùng cũng mỉm cười đáp lại :

      - ngủ ngon. Lái xe về nhà cẩn thận, nhớ gọi cho em để em biết về nhà bình an nhé.

      - biết rồi – Long Sơn gật đầu rồi lên xe chạy .

      Kiều Chinh còn mải nhìn theo bóng xe Long Sơn bỗng giật mình khi thấy đằng xa có bóng dáng đứng im lặng từ bao giờ. liền quay người lại, ánh mắt xúc động, trái tim nhảy nhót trong lồng ngực, rằng, lao nhanh về phía đó, ôm chầm lấy người mà hằng nhớ mong.

      - Cảnh Phong! Cảnh Phong – Kiều Chinh khẽ gọi.

      Thế nhưng Cảnh Phong đứng im bất động, lâu mới lên tiếng:

      - Xem ra mấy ngày nay em sống khá thoải mái. Còn hẹn hò với bạn trai nữa.

      Khi Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn ngơ ngác lạnh lùng đưa tay đẩy Kiều Chinh ra rồi :

      - Em vào nhà . về đây.

      hốt hoảng vội vàng nắm lấy cánh tay Cảnh Phong giữ lại, miệng khẽ :

      - Cảnh Phong! phải như vậy đâu.

      ngờ, tay vừa siết chặt tay nghe tiếng rên . Đầu ngón tay lạnh toát, ướt át, trong khí thoang thoảng mùi máu tanh. kinh hãi, đưa tay đến trước mặt mình, quả nhiên tay đầy máu.

      - Cảnh Phong! bị làm sao vậy? - Mặt tái xanh.

      Hai mắt rưng rưng, làn mi cong cũng lay động, gần như chỉ chớp mắt nữa thôi nơi đó tràn ra những giọt nước mắt nóng hổi. Vẻ mặt lo lắng của khiến Cảnh Phong chẳng còn lòng dạ gì hờn dỗi, giang tay ôm chặt , khẽ khàng :

      - sao đâu, chỉ muốn được ôm em lúc.

      Kiều Chinh im lặng nghe tiếng những giọt sương rả rích rơi trong thinh , sợ mình chỉ cựa quậy chút làm cảm xúc này tan vỡ. Trời khuya, gió bắt đầu thổi, sương bắt đầu rơi, hai người họ đứng nép bên cột đèn, bóng họ trải dài mặt đường, cảm giác xung quanh toàn đơn và lạnh lẽo. Chỉ mình họ là ấm áp bên nhau. Rất lâu sau đó, Cảnh Phong buông Kiều Chinh ra, nhìn bằng đôi mắt trầm ấm, đôi mắt đen sâu hun hút như muốn cuốn lấy . cất giọng khàn khàn hỏi:

      - Nhớ ?

      giữ bàn tay đó lâu mặt mình, cái động chạm nhàng khiến tim run rẩy, chẳng muốn rời . khe khẽ gật đầu. Đôi mắt long lanh tròn dưới rèm mi cong khẽ chớp buồn bã :

      - nghe máy khiến em lo lắng, ngày nào em cũng đến ngồi chờ ở nhà .

      Như chợt nhớ ra, vội lên tiếng thanh minh:

      - Cảnh Phong, chuyện lúc nãy…

      Cảnh Phong đưa ngón tay lên miệng ngăn tiếp:

      - tin em.

      thốt ra ba chữ đó rất bình thản nhàng lại khiến tim rộn ràng hẳn lên, cảm thấy mình hạnh phúc. Nỗi mong nhớ cùng niềm vui sướng khiến cảm xúc trong bùng nổ, nhón chân lên hôn vào môi , mặt ửng đỏ. Rồi lại bị Cảnh Phong ôm lấy lần nữa, đầu phủ xuống khuôn mặt , đôi môi mỏng quyến rũ của chạm vào môi , cuốn lấy rời. Ngọt ngào và đầy hương vị, cảm giác của nụ hôn của tình luôn khiến người ta say đắm, luôn khiến người ta ngất ngây.

      Gió đêm lạnh thổi từng cơn buồn bã.

      Sau bức tường gần đó, ánh mắt Long Sơn nhìn về phía đôi tình nhân âu yếm mà trái tim quặn thắt, đáng lí nên quay đầu lại nhìn , để rồi…

      Nụ hôn vừa dứt, Cảnh Phong để Kiều Chinh dịu dàng dựa vào ngực mình, vuốt ve tóc cách âu yếm.

      - Mấy ngày nay đâu vậy? Sao lại để bị thương như thế? - chợt nhớ ra, lo lắng hỏi.

      Cảnh Phong bèn lôi trong túi ra xâu chìa khóa trao cho Kiều Chinh:

      - Giữ lấy nó. Sau này cứ mở cửa vào nhà chờ .

      Kiều Chinh cầm lấy xâu chìa khóa, siết chặt tay hơn như lời hứa.



      Trong căn phòng sang trọng, bàn đầy đồ ăn ngon được nhân viên phục vụ bày ra trước mặt Năm Lục và ông Nghiêm. Sắc mặt cả hai đều lạnh băng, ông Nghiêm im lặng hút thuốc, Năm Lục cúi đầu.

      - Nghiêm! Chuyện lần này...

      Ánh mắt ông Nghiêm sắc nhọn quét qua người Năm Lục như lưỡi dao. Năm Lục theo ông rất nhiều năm, lập công ít, kiếm cho ông cũng khá nhiều tiền, đối với tổn thất lần này, tuy ông có giận, nhưng ông hoàn toàn có ý định đánh mất tay chân thân tín nhất của mình.

      Năm Lục cũng biết điều đó nên mới ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội mà có bất cứ hành động tạo phản nào. Ít ra biết, ông Nghiêm vẫn chưa dồn vào đường cùng. Chỉ tiếc là Hưng đại bàng, cánh tay đắc lực của Năm Lục, tên đàn em trung thành và liều lĩnh của phải trốn ra nước ngoài chờ đợi mọi việc êm xuôi. Kẻ thay thế ai khác chính là Cảnh Phong. Cảnh Phong luôn hoàn thành tốt mọi việc dù cái giá phải trả đương nhiên luôn là máu. có đôi chút bất mãn với Cảnh Phong nhưng cũng thầm vừa lòng với tên đàn em mau lẹ này.

      Bữa tiệc hôm nay chính là để ăn mừng và bày tỏ thái độ trọng dụng của ông Nghiêm với Cảnh Phong.

      - Đại ca, Cảnh Phong đến rồi - tên đàn em vào báo cáo.

      - Nghiêm, biểu lần này của cậu ta rất khá, nhưng dù sao cậu ta là người mới... – Năm Lục e dè , mắt vẫn luôn để ý sắc mặt của ông Nghiêm.

      Đáp lại chỉ là im lặng.

      Năm Lục im bặt vì thừa hiểu cung cách làm việc của ông Nghiêm. Nếu trọng dụng Cảnh Phong, ông ta gọi người bày thức ăn ra bàn sớm thế này mà chờ Cảnh Phong đến.

      Vài phút sau, Cảnh Phong được đưa đưa thẳng lên phòng.

      - Ông chủ, Năm – Cảnh Phong vừa vào theo phép chào hỏi ngay lập tức.

      - Ngồi – Năm Lục chỉ tay vào cái ghế bên cạnh ông Nghiêm cho Cảnh Phong.

      Cảnh Phong gật đầu rồi thẳng lưng bước đến chỗ ngồi, sắc mặt lạnh lùng, uy nghiêm chẳng chút e sợ, càng cho thấy cúi đầu nào trong . Ông Nghiêm nhìn thái độ cao ngạo của như thế nhếch môi khẽ cười. Con người, ai cũng có giá của mình, đó là cái giá của kiêu ngạo, mà Cảnh Phong là người kiêu ngạo cao giá. Ông ta biết điều đó.

      - Chuyến hàng lần này cậu làm rất tốt, ông chủ rất hài lòng nên đặc biệt đãi cậu bữa tiệc này – Năm Lục vươn tay cầm chai rượu rót cho Cảnh Phong.

      Thái độ tuy kiêu ngạo nhưng vẫn thành kính của Cảnh Phong khiến Năm Lục hài lòng lắm.

      - Cám ơn ông chủ, cám ơn Năm.

      Ông Nghiêm lúc này mới lên tiếng:

      - Được rồi, đừng khách sáo nữa. Hãy tĩnh dưỡng cho tốt .

      Cảnh Phong chỉ cười đáp. Bữa ăn diễn ra trong dò xét lẫn nhau.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 12.2

      Chiếc xe lặng lẽ dừng lại ở khu nghĩa trang cao cấp, những nghĩa trang thế này phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể có được vài mét vuông đất. Năm xưa, Cảnh Phong tốn rất nhiều công sức để ba và em có thể yên nghỉ ở cùng chỗ.

      Cảnh Phong trước, đôi mắt buồn bã như nước hồ thu. Kiều Chinh theo sau đến trước hai ngôi mộ được xây rất khang trang. quỳ rất lâu trước ngôi mộ của người đàn ông có nhiều nét giống , khuôn mặt trầm mặc càng khiến đôi mắt lạnh lẽo hơn. Gió chiều nghĩa trang lặng lẽ quét qua khiến hai ngôi mộ càng hiu quạnh. Cảnh Phong im lặng từ đầu tới cuối, đột nhiên lên tiếng:

      - Con bé rất ngoan.

      Trong gian này tự nhiên cảm thấy mình phải im lặng.

      - Chúng ta về thôi - .

      nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay :

      - Chúng ta thăm mẹ .

      Cái chạm nhàng của khiến Cảnh Phong hoang mang, như người lữ hành đơn sa mạc tìm thấy nguồn nước, khẽ siết chặt tay hơn. Từ nay có thể chia sẻ người thân duy nhất của với ư? Người đàn bà điên bị nhiều người xa lánh ấy cũng là mẹ của ư?

      Cảnh Phong đột ngột đạp thắng dừng xe lại giữa đường.

      - Cảnh Phong! sao chứ - lo lắng hỏi.

      Cảnh Phong choàng tay ôm chặt. lâu, lâu sau mới lên tiếng:

      - từng có gia đình rất hạnh phúc...

      Giọng nghẹn ngào lạc khiến người nghe thấy đau lòng thương xót. Nhưng Cảnh Phong có ý định tiếp câu chuyện của mình, chỉ siết chặt nhiều hơn nữa. Kiều Chinh biết, vẫn chưa sẵn lòng chia sẻ với bí mật của . vòng tay ôm , khẽ bên tai :

      - Em hiểu.

      Cảnh Phong vùi đầu vào vai lâu. Cảm nhận mùi hương thơm nhè tóc , hơi ấm tỏa ra từ cơ thể , tâm tình dường như bình yên lại.

      Trong công viên, trông trẻ đưa Kiều Chinh lúc đó còn rất dạo chơi. Bé Kiều Chinh mệt nhoài ôm lấy trái banh đòi trông trẻ mua kem cho mình. trông trẻ mỉm cười hiền lành gật đầu đồng ý.

      Hàng kem rất đông người, khi trông trẻ quay lại thấy Kiều Chinh đâu nữa.

      Khi tỉnh lại, thấy mình nằm ở căn phòng xa lạ, bé Kiều Chinh lên tiếng gọi ba mẹ và giúp việc, nhưng chẳng ai lên tiếng. Sợ quá, đưa tay dụi mắt khóc lóc ngừng.

      Khá lâu sau, cánh cửa mới bật mở, người đàn ông bước vào, ông ngồi xuống trước mặt Kiều Chinh, đưa tay bế bé lên vỗ về:

      - Bé Chinh ngoan, đừng khóc nữa. Chú đưa cháu về với ba mẹ nha.

      Kiều Chinh nghe vậy liền nín khóc, mếu máo nhìn người đàn ông hiền lành trước mặt, giọng của ông cũng trầm ấm như cái vỗ về của ông.

      - Còn nhớ chú ?

      Kiều Chinh gật đầu. bé vẫn còn nhớ, ba từng mời chú ấy đến nhà chơi, chú còn tặng con búp bê rất đẹp nữa.

      - Con ngoan , chỉ cần ba con chịu trả lại số tiền đó cho chú, chú thả con về ngay, giờ lên giường ngủ tiếp nha. Con nhìn xem, bên ngòai trời vẫn còn tối lắm. Trẻ con mà ngủ, bị ma bắt đó. Uống li sữa rồi ngủ nào.

      Chú ấy tốt. Kiều Chinh hoài nghi uống hết li sữa, bé được bế đặt lên giường. Kiều Chinh từ từ ngủ thiếp .

      Bên tai Kiều Chinh dường như vẫn thầm hai tiếng: “Xin lỗi”.

      Kiều Chinh giật mình thức dậy, cảm giác gian trong căn phòng của chính mình xa lạ và lạnh lẽo vô cùng. Mồ hôi trán bắt đầu chảy dài xuống mặt , mái tóc bết lại. Tim đập nhanh khiến hơi thở vừa nóng vừa dồn dập. Ấn tượng về người đàn ông đó giống như ký ức ngủ quên bị đào bới trở lại.

      Kiều Chinh trở nên hoang mang. Người đàn ông trong giấc mơ mang khuôn mặt của ba Cảnh Phong bia mộ. ớn lạnh, linh cảm thấy những điều chẳng lành đến gần. Đầu óc mơ hồ sợ hãi, bỗng liên hệ mối quan hệ giữa gia đình Cảnh Phong với gia đình , có khi nào cái chết của ba có liên quan đến hay ? Vậy gia đình li tán, phải bước chân vào con đường phiêu bạt này, lẽ nào có liên quan đến ?

      nhắm mắt cố gắng nhớ lại gương mặt người đàn ông trong giấc mơ kia, nhưng gương mặt lại là gương mặt bức hình ở ngôi mộ của ba Cảnh Phong. Là ông ta sai.

      Vẫn sợ bản thân nhầm lẫn lần nữa, quyết định tìm lại album hình hồi . Kiều Chinh nhanh chóng nhập mật mã rồi bước vào phòng ba . lần mở từng bức hình, cố gắng tìm kiếm khuôn mặt người đàn ông đó.

      Rồi tim thắt lại khi nhìn thấy ông ta trong bức hình tập thể, ông ta có vẻ là người bạn thân thiết của ba mẹ .

      Cả người run lên.

      - Ai? – Giọng mẹ đột ngột vang lên.

      - Mẹ, là con - khẽ.

      - Sao con ngủ mà lại ngồi đây? - Mẹ lo lắng hỏi.

      - Con ngủ được nên xuống đây xem lại đống hình hồi . Mẹ, chú này là ai? Con thấy quen quen nhưng nhớ.

      Bà Kim Xuân hơi nhíu mày nhìn bức hình hồi lâu rồi như nhớ ra bèn đáp:

      - Đây là chú Cảnh Hàn, chú ấy là bạn học cũng là đồng hương với ba con. Từ hồi ông bà con mất, ba con ít về quê nên gặp nhau. Nghe đâu nhà chú ấy chuyển lên đây sống, cũng kinh doanh gì đó. Do làm ăn mà gặp lại nhau, ba con lúc đó hay mời chú ấy về nhà mình chơi lắm. Nhưng về sau ít thấy chú ấy đến, mẹ nghe chú ấy làm ăn thất bại rồi buồn rầu sinh bệnh mà mất. Ba con cũng buồn mất thời gian, mẹ thấy ba con cứ nhốt mình trong phòng này mãi chịu ra ngoài.

      - Vậy sao? – Tuy nghe mẹ giải thích như thế nhưng trong lòng Kiều Chinh lại có cảm giác có điều gì đó đúng lắm, trầm tư hồi lâu rồi quyết định hỏi thẳng mẹ mình – Mẹ! Có phải con từng bị bắt cóc ?

      Bà Kim Xuân giật mình hỏi:

      - Sao con biết. Con nhớ ra rồi sao?

      - Nghĩa là sao ạ? – Kiều Chinh hoang mang hỏi lại.

      - Năm chín tuổi, con bị người ta bắt cóc, cũng may bọn chúng chỉ cần tiền nên khi ba con đưa tiền cho chúng, chuộc được con về, chỉ có điều lúc đó con sợ hãi quá ngất , khi tỉnh dậy nhớ gì đến vụ bắt cóc nữa.

      gật đầu, hỏi gì thêm rồi ra khỏi phòng, nhưng vừa lên cầu thang vừa trầm mặc suy nghĩ. Mọi chuyện năm đó ra là sao, vì sao ông Cảnh Hàn là bạn thân với ba mà lại bắt cóc như thế? Nếu ông ấy chỉ nhất thời nghĩ quẩn muốn có tiền cứu công ty, vậy khi thả về, ông ấy ra sao? Vì sao mà chết? Ba lí nào cho người điều tra chân tướng kẻ bắt cóc?

      mệt mỏi chìm vào giấc ngủ như điềm gở cho những chuỗi ngày đau khổ tiếp theo.

      Ngày hôm sau, Kiều Chinh quyết định quay lại nghĩa trang lần nữa, muốn nhìn kĩ lại bức ảnh ba Cảnh Phong, xác định ông có là Cảnh Hàn hay ? Và ông có phải là người đàn ông bắt cóc năm xưa hay ?

      Khi đứng trước bia mộ của ông Cảnh Hàn, nhìn cái tên mộ bia, sắc mặt tái xanh. ràng gương mặt của người bắt cóc năm xưa trong đầu chính là ông Cảnh Hàn.



      Trong nhà hàng của khách sạn yên tĩnh, Kiều Chinh lơ đãng :

      - Dù là con, nhưng em hiểu ba mình cho lắm - Kiều Chinh trầm tư .

      Khung cảnh xung quanh dường như lạnh lẽo dần sau câu của .

      - Vậy sao? – Cảnh Phong lạnh nhạt đáp.

      - Còn sao Cảnh Phong? có hiểu được ba ? – Kiều Chinh nhìn thẳng vào mắt Cảnh Phong hỏi.

      cụp mắt xuống, hàng mi dài che phủ gần hết đôi mắt, giọng khàn khàn:

      - Ba là người cha tốt nhất đời. Dù chưa hiểu hết ông ấy, nhưng tin ông đối với tất cả mọi người đều lòng, luôn tốt với tất cả mọi người và đặc biệt thương gia đình. Là người đàn ông có trách nhiệm…

      Cảnh Phong về ba mình với giọng trầm buồn nhưng vẫn xen lẫn niềm tự hào và nuối tiếc. nhìn lâu. Phải rồi, dù quá khứ có ra sao, ba Cảnh Phong là người thế nào cũng là quá khứ. và Cảnh Phong mới là tương lai của nhau. bèn cười với Cảnh Phong rồi kết thúc chủ đề này ở đây. Từ lúc đó quyết định bao giờ rời tay khỏi tay nữa.

      Khi cả hai ra về, cửa phòng họ vừa mở ra, Cảnh Phong bất ngờ ôm lấy eo Kiều Chinh, xoay người đối diện với , đóng sập cánh cửa lại. nhanh chóng đặt môi mình lên môi . Trước đây, nụ hôn này luôn khiến luôn chìm đắm, thế nhưng bây giờ thể, lần này hoàn toàn chết lặng.

      Khi cánh cửa phòng mở ra, Kiều Chinh thấy bóng ba cùng lạ, họ ôm eo tình tứ vào trong gian phòng ở hành lang đối diện.

      vừa bước ra khỏi cửa Cảnh Phong giữ tay lại, nhìn bằng ánh mắt né tránh. phẫn nộ, cố tình bao che bí mật ra gì trong căn phòng kia. Liếc nhìn cánh tay giữ chặt tay mình, hít hơi mạnh, vung mạnh tay ra.

      bước nhanh về phía căn phòng đó, nơi cánh cửa phòng vẫn chưa đóng lại được bao lâu. Cảnh Phong bước nhanh hơn , lần nữa chụp lấy tay giữ lại:

      - Em có biết khi mình mở cánh cửa đó ra hậu quả ra sao ?

      - có hậu quả gì chứ? thử xem? – Vẻ mặt bi thương, hỏi .

      - Em có nghĩ đến mẹ em ?

      Kiều Chinh sững sờ trước mấy lời này của Cảnh Phong.

      Chẳng người đàn bà nào có đủ sức chịu đựng trước tin bị chồng phản bội, nhất là khi người đàn bà đó lại rất mực thương, tin tưởng chồng mình. Mẹ là người phụ nữ đài các, từ sống trong giàu sang, nhung lụa. Cha mẹ mất để hết toàn bộ gia sản cho bà nhưng mẹ đều giao hết cho chồng quản lí. Bà tin tưởng chồng cách vô điều kiện. Ba cũng nhờ số tiền đó mà nghiệp ngày càng phát triển, có thể , gia sản của gia đình có được như ngày hôm nay đều là công của mẹ . người vợ như thế, trước tin chồng phản bội, chắc chắn gục ngã.

      Kiều Chinh đưa hai tay ôm mặt, từ từ ngồi xuống, nước mắt từng giọt rơi xuống bàn tay, cả thân hình run lên nức nở. Đau khổ và chua xót. Người ba mà rất mực thương kính trọng, người luôn vợ thương con, biết lo lắng cho gia đình, vậy mà…

      Cảnh Phong lặng lẽ ngồi xuống trước mặt , khẽ :

      - đưa em về.

      Đúng lúc đó, dứt khoát xoay người bước thẳng đến căn phòng kia. Hít hơi sâu, kéo mạnh cánh cửa ra. Hai người bên trong giật mình quay lại. chết lặng. Trước mắt , nhân tình của ba phô ra hết vẻ quyến rũ của mình trong tấm áo ngủ mỏng manh. Nhân tình xinh đẹp của ba cũng là người bạn thân vừa mới trở mặt với bao lâu trước.

      - Các người… - lắp bắp .

      Lời của tắc nghẽn như bị nỗi đau đớn chặn đứng chỉ có ánh mắt phẫn nộ là thành lời. Ba đẩy Cẩm Tú ra khỏi người ông, Cẩm Tú cũng vội kéo lại vai áo, sắc mặt tái xanh vì xấu hổ, chỉ biết cúi đầu.

      Ông Nghiêm đứng dậy, chỉnh lại áo quần rồi nhìn con gọi khẽ:

      - Con nghe ba .

      Kiều Chinh lắc đầu dứt khoát quay bước. như chạy bỏ ngoài tai tiếng gọi của những người phía sau và cả tiếng khóc nức nở của chính mình.

      -------------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 13.1 Niềm tin

      Kiều Chinh cứ thế bỏ chạy, trong đầu bùng nhùng những câu hỏi.

      Làm sao ba có thể ôm ấp đứa con bằng tuổi của con mình như thế? Làm sao ba lại phản bội và mẹ như thế?

      Cẩm Tú, ràng trước đó bao lâu, còn hùng hổ thừa nhận Cảnh Phong, vậy mà chẳng mấy chốc chuyển sang làm tình nhân của ba . vẫn biết, Cẩm Tú là có tham vọng, nhưng đến mức đeo bám người đàn ông đáng tuổi cha mình thể tưởng tượng được. biết ngoài Cẩm Tú, liệu ba phản bội mẹ bao nhiêu lần!? Càng nghĩ, càng thấy giận, càng giận bao nhiêu càng xót xa cho mẹ mình bấy nhiêu.

      Chính , chính cõng rắn cắn gà nhà. Nếu đưa Cẩm Tú về nhà mình, nếu giúp Cẩm Tú năn nỉ ba cho vào làm trong công ty của ông giờ đây, phải chứng kiến cảnh tượng này. vừa chạy vừa đưa tay lau nước mắt, dù cắn răng vẫn thể ngăn được nước mắt trào ra.

      chiếc xe trờ tới, thấy liền bấm còi inh ỏi. Toàn thân bất động nhìn chiếc xe lao tới với tốc độ chóng mặt mà biết phải làm thế nào để tránh né. Người tài xế hoảng hốt đạp thắng, tiếng ma sát tạo ra thanh kinh hoàng. bóng người nhanh như chớp kéo ngã ra lề đường. nhận ra ngay vòng tay ấm áp của Cảnh Phong.

      - Em sao chứ? - lo lắng hỏi.

      trừng mắt hất tay ra rồi hét lên:

      - Đừng có đụng vào tôi.

      - Em sao vậy? - Cảnh Phong hơi chau mày.

      - biết từ trước đúng ?

      Cảnh Phong im lặng trả lời, thấy vậy lại càng tức giận.

      - mau trả lời . biết điều này từ trước đúng ?

      Cảnh Phong vẫn im lặng, lúc lâu sau mới lạnh lùng đáp:

      - Biết sao?

      Kiều Chinh sững sờ, ngờ lại thản nhiên như thế. Tức giận đến mất lí trí, giơ tay tát mạnh vào mặt Cảnh Phong.

      - Bốp…

      - cho em biết sao, em thay đổi được gì? – Cảnh Phong lúc này mới lớn tiếng – Bây giờ em tức giận vì điều gì? Vì chuyện này cho em nghe hay vì phát ra ba mình là hạng người thế nào? Nếu em tức giận vì cho em biết chỉ là vì muốn em buồn đau mà thôi. Nếu em tức giận vì ba em phản bội gia đình đừng nên trút lên . quản chuyện gia đình em. Chuyện của ba em, chẳng xen vào được, ông ấy muốn làm gì với ai là quyền của ông ấy, chẳng liên quan gì đến .

      “Chẳng liên quan gì đến ”, câu này khiến trái tim tê buốt. là bạn trai , việc ba có người đàn bà khác khiến gia đình có nguy cơ tan vỡ lại chẳng có liên quan đến sao? Kiều Chinh sững sờ đưa mắt nhìn Cảnh Phong, buột miệng :

      - Chúng ta chia tay .

      nhìn ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc của Cảnh Phong, giống như luôn tin chẳng bao giờ ra lời này với . Thế nhưng… .

      đau đớn quay bước, nhanh chóng lên chiếc taxi chạy tới. Cảnh Phong đứng nhìn theo bóng hồi lâu, khuôn mặt liêu hơn dưới nắng chiều.

      Về tới nhà, vội vàng lau nước mắt.

      - Mẹ!

      - Gì vậy? Lại giở chứng tiểu thư nữa à?! – Bà Kim Xuân vỗ lưng con mắng – Con của mẹ bao giờ mới lớn, làm sao mà mẹ yên tâm gả con lấy chồng đây?!

      - Con muốn lấy chồng đâu, đàn ông chẳng ai tốt hết – phụng phịu – Con ở với mẹ suốt đời.

      - Con bé này, sao lại thế. Đàn ông có người này người kia. Con xem, ba con chẳng phải là người tốt nhất hay sao.

      Nghe đến ba, lòng càng đau đớn, thương mẹ lòng vì ba , vậy mà…

      - Mẹ, nếu như lúc nào đó mẹ phát ba phản bội mẹ theo khác, mẹ làm thế nào? Mẹ có đánh ghen ?

      - Tất nhiên là rồi. Phụ nữ sợ nhất là chọn lầm chồng nên phải chọn lựa kĩ. Năm xưa, mẹ chọn ba con làm chồng trong số những người đeo đuổi vì mẹ tin ba con mẹ chứ phải cưới mẹ vì của cải của ông bà ngoại. là cho đến ngày nay, ba con luôn là người đàn ông biết thương vợ thương con, chăm sóc tốt cho gia đình này. Đối với mẹ như vậy là quá đủ. Nếu như ba con thay lòng đổi dạ, mẹ cũng oán trách. Khi trái tim của đàn ông hướng về người phụ nữ khác cách thể tình tốt nhất là buông tay, cũng là để lưu giữ cho trái tim mình những hình ảnh đẹp của quá khứ. cần phải tự làm khổ bản thân bằng việc khóc lóc níu kéo, hơn nữa, lòng tự trọng và kiêu ngạo của con người cho phép mẹ làm như thế. Có ra cũng phải để lại hình ảnh đẹp nhất của mình trong mắt người đó. Để có lúc nào đó, người đó hối hận vì để vuột mất chúng ta.

      Kiều Chinh ngước mắt nhìn mẹ, cánh mũi cay cay, ôm chầm lấy mẹ :

      - Mẹ, sau này có thế nào, con cũng ủng hộ mẹ, con nhất định bên cạnh mẹ, thương và chăm sóc cho mẹ.

      - Con ngoan – Bà Kim Xuân vui vẻ vỗ tóc con .

      - À mẹ, thời gian tới con phải thực tập, con dọn đến gần công ty – Kiều Chinh cắn môi .

      - Thực tập? – Bà Kim Xuân nhíu mày nhìn – Con mới học năm hai, sao lại thực tập sớm thế?

      - Là con muốn sớm. Thực tập sớm, có nhiều kinh nghiệm hơn nữa năm sau rất bận rộn, nếu phải vừa học vừa thực tập con sợ mình đủ sức khỏe.

      - được, con muốn thực tập đến chỗ ba con mà thực tập.

      - Con muốn thực tập ở nơi khác để học tính độc lập và quyết đoán, sau này còn có khả năng làm việc. Nếu cứ núp bóng ba hoài, con khó mà trưởng thành được.

      - Kiều Chinh, con phải biết, con là con duy nhất của ba mẹ nên cái gì của ba mẹ đều thuộc về con. Con cần cực nhọc bên ngoài làm gì. Con quá ngây thơ, mẹ chỉ sợ con bị người ta lừa gạt.

      Kiều Chinh nghe mẹ đến chữ “gạt” liền cụp mắt, mẹ đâu hay bản thân bà cũng bị lừa dối.

      Bà Kim Xuân thở dài nhìn con , Kiều Chinh trước mặt bà đúng là lớn rồi, còn là bé con nhõng nhẽo nữa. Bà Kim Xuân đưa tay xoa mặt con , ánh mắt thương :

      - Ý con quyết, mẹ cũng đành ủng hộ nhưng cần phải có ý kiến của ba con nữa.

      - Mẹ yên tâm . Ba đồng ý rồi – Kiều Chinh cười cay đắng.



      - Con giận đến thế sao? - Ông Nghiêm nhìn con khệ nệ xách vali ra khỏi cổng .

      Kiều Chinh thèm liếc mắt nhìn ông cũng trả lời ông.

      - Con định đâu?

      - Con đâu cũng được, chỉ cần phải ở cái nhà này nữa – Kiều Chinh gằn giọng – Càng muốn đối mặt với ba.

      Ông Nghiêm hổ thẹn, cúi mặt.

      - Hi vọng ba tiếp tục lừa dối mẹ con - buông câu trước khi kéo vali .

      Ông Nghiêm đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng con bé dần con đường trước mặt.



      Bởi vì quyết tâm tự lập nên đem theo gì ngoài ít tiền và giấy tờ tùy thân. Nhờ bạn bè tìm giúp nơi giá rẻ, dọn đến ở ngay.

      Căn phòng trọ trông khá cũ kĩ, lụp xụp vì được xây dựng từ mấy chục năm trước. Kiều Chinh từ sống trong sung sướng, chưa từng phải động tay vào dù chỉ là vết bẩn trong nhà nhưng căn phòng mà thuê trông khủng khiếp. Vách đầy lỗ đục nham nhở, trong đó lại còn có cả rêu mọc, mùi mốc, mùi hôi quyện vào nhau. Nhưng vẫn nghĩ mình ở đây cho đến khi tìm được công việc làm thêm đủ trang trải mọi sinh hoạt.

      Buổi chiều mưa đồ suy nghĩ mông lung bỗng có người chặn ngay trước mặt .

      - Là à.

      - Em đâu mà xách nhiều đồ vậy? – Long Sơn đưa tay đỡ lấy túi đồ tay , dịu dàng hỏi.

      Kiều Chinh trả lời câu hỏi của chỉ khẽ mỉm cười.

      đường , Long Sơn, chỉ những câu chuyện bâng quơ. Tới khi họ về đến phòng trọ của Kiều Chinh, khẽ nhíu mày, :

      - Em sống ở đây à?

      Kiều Chinh lấy chìa khóa ra mở cửa phòng rồi mới trả lời:

      - Em vừa mới thuê phòng này.

      - Em thuê!? – Long Sơn kinh ngạc, nhìn Kiều Chinh với vẻ bàng hoàng. là con duy nhất của Hoàng Sĩ Nghiêm - triệu phú, dù muốn ở mình cũng thể nào ở trong căn phòng trọ tệ như thế này.

      - Em muốn thử tự lập giống như nhiều sinh viên khác – Kiều Chinh lấp liếm giải thích.

      – Em ở đây bị bệnh mất, tìm giúp em chỗ tốt hơn, ít nhất là còn ở được - Long Sơn lo lắng.

      - Em đâu – Kiều Chinh nhất quyết trả lời.

      - Nhưng phòng trọ thế này làm sao mà sống được chứ – Long Sơn gắt .

      - Người ta sống được chẳng lẽ em sống được. Bây giờ giúp em thuê phòng trọ, sau này sao, cuộc sống của em vẫn còn dài, thể cứ dựa vào mãi như thế.

      Ánh mắt long lanh lại ra những lời rất dứt khoát, tâm trí của Long Sơn cũng dịu lại. thở dài:

      - Được rồi. Nhưng em phải để phụ giúp em dọn dẹp nơi này.

      bật cười gật đầu.

      Cả hai bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng, chà sạch hết rêu tường, lau sạch từng viên gạch. Long Sơn còn mua sơn, sơn lại căn phòng cho thơm ngát hương hoa. Làm cả buổi, cả hai người mệt nhoài nhìn thành tựu của mình.

      - Đói rồi, mời em ăn cơm - hổn hển .

      Sau khi ăn uống no nê, Long Sơn lại đưa Kiều Chinh về nhà mà hay có chiếc xe chầm chậm theo chân họ. Ánh mắt đau đớn của người ngồi trong xe rời mắt khỏi hai người.

      Đến khi tiếng bước chân Long Sơn rời hẳn, Kiều Chinh mới quay lại thở dài, nhìn khắp căn phòng, tuy được sơn mới, nhưng trần nhà vẫn rất cũ kĩ, ẩm thấp. Ngoài vali quần áo, trong phòng chẳng có thứ gì. Cái lạnh lẽo bao trùm mọi thứ. Hoá ra cuộc sống của hầu như tất cả mọi người đều cơ cực và đáng sợ như vậy.

      Kiều Chinh lôi vài cái áo và váy ra trải làm chỗ nằm, dùng áo khoác để đắp tạm.

      - Rầm…

      giật mình nhổm dậy, giọng nhừa nhựa say xỉn vang lên:

      - Mở cửa cho tao mau lên.

      Kiều Chinh run run nhìn cánh cửa cũng run lên bần bật, ổ khóa dường như sắp rơi ra.

      - Mẹ nó! Tao bảo mày mở cửa cho tao mau lên – Gã say rượu vẫn lè nhè.

      - Khốn khiếp! Ngày nào cũng như ngày nào, cứ uống rượu say là về phá giấc ngủ của người khác là sao? Sao đâm đầu ra đường chết cho rồi giọng đầy phẫn nộ vang lên từ phòng bên cạnh.

      Thế là cả hai quay sang chửi mắng nhau. sợ hãi bịt chặt tai lại.

      Khu nhà trọ bỗng nhiên ồn ào rồi cũng bỗng nhiên im lặng. gian yên tĩnh đến mức, nghe được cả tiếng tim mình đập. gục mặt xuống hai tay bật khóc. Tủi hổ và đơn khiến khóc mãi thôi.

      Long Sơn xin giúp vào trại trẻ mồ côi làm thêm sau giờ học. Ở đây giúp các sơ làm bếp, cũng bắt đầu học nấu ăn. Cuộc sống chung là tạm thời ổn thỏa.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 13.2

      hôm chợt thấy sắc mặt các em vui tươi như hội, tay chúng đều có đồ chơi mới nên ngạc nhiên hỏi:

      - Ở đâu mà các em có nhiều đồ chơi thế?

      - Phong cho tụi em đó chị – Bọn trẻ vô tư đáp.

      - Phong? – chợt buồn khi nhắc đến cái tên này.

      - Chị Kiều Chinh, Phong tốt lắm, ấy…

      Thế rồi, mỗi đứa câu ca ngợi “ Phong” trước mặt .

      - A! Phong đến rồi kìa chị – em bé nhìn ra cửa lớp reo lên.

      Kiều Chinh quay mặt lại nhìn dáng người ấy, gương mặt ấy. Người mà vẫn nhớ mong đến trước mặt bằng những bước chân vững chắc và ánh mắt đắm đuối nhìn rời. mím môi lờ , siết chặt quyển sách trong tay mình, quay người với lũ trẻ:

      - Trật tự . Chúng ta vào học nào?

      Cảnh Phong đưa tay chào bọn trẻ. nhìn thẳng đến dãy ghế cuối phòng học, chọn chỗ trống rồi ngồi vào. ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của giữa đám trẻ con mắt sáng long lanh. Lấy lại bình tĩnh, phớt lờ để tiếp tục bài giảng.

      Cứ như thế, kết thúc buổi học, Kiều Chinh mới thở phào nhõm, vội vã ra về. Cảnh Phong vội đuổi theo, lên tiếng gọi:

      - Kiều Chinh.

      Nhưng đáp, chỉ hướng bến xe buýt mà . nắm lấy tay giữ lại:

      - Vẫn còn giận sao?

      Kiều Chinh lạnh lùng rụt tay mình lại và :

      - Nếu đến đây chỉ để hỏi xem em hết giận chưa câu trả lời là hết rồi. Chúng ta chia tay, em có giận thêm nữa cũng vô ích.

      - Em đừng ngang bướng nữa. Về nhà , căn phòng trọ đó thích hợp với em đâu – Cảnh Phong trầm giọng.

      Sau đó bước đến gần , nâng gương mặt cúi gằm xuống của lên, giọng xót xa:

      - Có mấy hôm mà em ốm nhiều rồi.

      - Cám ơn quan tâm. Nhưng chuyện của em giờ liên quan gì đến nữa – Kiều Chinh vẫn lạnh nhạt.

      Vừa lúc xe buýt tới, lập tức leo lên. Nhìn bất lực đứng bên dưới dõi mắt nhìn theo, rất muốn khóc. nhớ , chỉ muốn vùi mặt trong lòng mà khóc để trút hết những mệt mỏi, sợ hãi của mấy ngày nay, thế nhưng trong lòng còn nhiều mối nghi ngờ chưa xác định . Chuyện của ba Cảnh Phong – người từng bắt cóc , chuyện Cẩm Tú đột nhiên có quan hệ với ba , cả hai đều có liên quan đến Cảnh Phong. Những câu chuyện ấy là chuỗi rời rạc nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó bất bình thường. Với cá tính của Cảnh Phong, thể nào nhắm mắt nhìn Cẩm Tú chấp nhận cuộc sống sa đọa như thế. Hơn nữa, vẫn luôn cảm thấy cái chết của ba Cảnh Phong và tan nát của gia đình có liên quan đến .



      Trời bắt đầu chuyển sang mùa mưa. Mưa tầm tã, rả rích suốt ngày.

      Cảnh Phong ngồi trong xe cả đêm dài. Mấy ngày nay, đêm nào cũng đến, nhìn vào bên trong dãy nhà trọ, chờ đến sáng lại thấy bước ra học. Nhưng hôm nay đợi mãi mà thấy bước ra khỏi cửa. Rất lâu sau bèn bước xuống xe đến phòng gõ cửa. Gõ mãi thấy mở cửa, cảm giác lo lắng trong lòng tăng thêm.

      lúc định phá cửa cánh cửa bật mở. Gương mặt Kiều Chinh đỏ bừng lên, hai mi mắt cụp xuống, vẻ mặt xanh xao. Nhìn thấy Cảnh Phong, chỉ kịp câu:

      - Là sao?

      Thế rồi ngã nhào vào lòng ngất xỉu .

      - Em… – Cảnh Phong hốt hoảng kêu lên.



      Cảm giác nóng bừng trong người dường như dịu lại, thân thể cũng còn nhức mỏi vì nằm tấm đệm khô cứng nữa. Đây là tấm đệm rất êm ái. Mở mắt ra, thấy mình ở trong căn phòng quen thuộc, chính là căn phòng mà Cảnh Phong dành cho em mình.

      - Em tỉnh rồi sao?

      - Sao lại đưa em đến đây? – Kiều Chinh nhìn thắc mắc.

      - Em có biết mình bị sốt cả ngày hôm qua ? Nếu đến kịp có lẽ em chết vì bệnh rồi – lạnh giọng , trong giọng pha lẫn tức giận.

      im lặng phản bác, cũng biết sức khỏe của mình rất tệ, trận mưa chỉ góp phần thêm cho việc đổ bệnh của sau những chuỗi ngày mệt mỏi mà thôi.

      - Cám ơn ! chờ em cả đêm hôm ấy sao?

      - chỉ cả đêm hôm ấy – Cảnh Phong vừa nhìn ra ngoài trời vừa – Bắt đầu từ lúc em dọn , có mặt ở đó hàng đêm rồi. Em nghĩ nỡ để em mình bên ngoài như thế sao?

      Ánh mắt dịu dàng âu yếm của Cảnh Phong cùng lời chân của khiến xúc động, sống mũi cay cay, khóe mắt rớt ra hai giọt nước trong veo. Cảnh Phong cười ấm áp nắm lấy bàn tay xanh xao của :

      - Đừng khóc, ở đây rồi.

      vội rụt tay lại, quay mặt muốn đối diện với . Cảnh Phong giữ chặt lấy khuôn mặt của , khẽ khàng :

      - Em nghe .

      Kiều Chinh vẫn nhìn .

      - xin lỗi vì giấu em, xin lỗi vì hiểu tâm trạng của em mà quát nạt em như thế. cũng muốn khuyên can Cẩm Tú nhưng lại biết lấy tư cách gì để khuyên can ấy. Đó là con đường ấy lựa chọn, thể can thiệp. biết em trân trọng hạnh phúc gia đình em, nhưng bây giờ đàn ông thành đạt như ba em có ai là hai nhân tình bên ngoài cả. Có điều họ cũng chỉ vui đùa như thế, nhưng cái họ xem trọng nhất vẫn là gia đình và vợ con mình.

      Kiều Chinh im lặng, hai chân mày chau lại, vẻ nghĩ ngợi rất nhiều.

      - Đừng bướng bỉnh nữa, nếu em muốn về nhà, hãy dọn đến đây. Hãy để chăm sóc, che chở cho em.

      Kiều Chinh biết nên gì tiếp theo, sà vào lòng òa khóc, bao đau khổ uất ức giờ đây cứ theo nước mắt mà tuôn ra. xin lỗi , thành khẩn muốn chăm sóc che chở cho , sao có thể chối từ được nữa.

      Cảnh Phong ôm chầm lấy Kiều Chinh vỗ về, trong đầu vang lên giọng của ông Nghiêm:

      - Chăm sóc con bé giúp tôi.

      Ông Nghiêm mở lời như thế với , xem như ông ta bắt đầu tin tưởng . Ngày mà hạ được ông ta càng đến gần rồi.

      Sáng hôm sau thức dậy, Kiều Chinh cảm thấy nụ cười vẫn hiển môi . Những lời nồng nàn của Cảnh Phong đêm qua khiến chẳng thể nào quên được. Chẳng có nào mong chờ lời hứa vững chắc cho tình của mình. đối với Cảnh Phong lại càng thể nào rời xa.

      Tiếng gõ cửa khiến Kiều Chinh giật mình, vừa vặn nhìn thấy đẩy cửa bước vào, nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Nụ cười của hòa với ánh nắng ban mai tỏa sáng sau lưng, trông như thể nàng tiên ánh sáng xinh đẹp vừa bước ra từ thế giới nhiệm màu.

      - Em dậy rồi sao? - khẽ .

      ấp úng:

      - Em vệ sinh chút.

      xong vội vàng lao ra cửa nhanh về phía nhà tắm.

      Lao vào buồng tắm rồi mới nhận ra mình mang theo gì hết. Đêm qua khóc rồi ngủ thiếp cho đến sáng. Bộ dạng bây giờ chắc chắn rất thê thảm.

      mang theo vẻ xấu hổ ra khỏi nhà tắm chạm mặt Cảnh Phong, tay bộ quần áo của , bàn chải, khăn tắm và còn có… đồ lót nữa.

      - Đồ của em – Cảnh Phong làm như chẳng có gì đưa đồ cho .

      vừa chạm tay vào quần áo của mình đưa tay giữ lấy tay , cúi đầu sát vào tai , câu:

      - thích bộ dạng này của em hơn, rất quyến rũ.

      Ba chữ cuối cùng cố ý nhấn mạnh khiến muốn nổ tung, giật lấy quần áo tay rồi quay đầu lao thẳng vào nhà tắm, bên tai còn thoảng tiếng cười khúc khích của .

      Sau những ngượng ngùng đó lại là nụ cười hạnh phúc. Từ hôm nay, ở lại nhà , mỗi ngày đều có thể nhìn thấy . Mỗi sáng thức dậy đều có thể câu chào buổi sáng, mỗi buổi tối có thể câu chúc ngủ ngon. Tình đôi khi cần đòi hỏi quá nhiều mới gọi là tình . Chỉ đơn giản được bên cạnh, nhìn thấy nhau mỗi ngày là hạnh phúc.

      Khi Kiều Chinh tươm tất ra khỏi nhà tắm, Cảnh Phong ngồi ngay ngắn bên bàn ăn trong bếp đọc tờ báo. Trước mặt chỉ có hai đĩa bánh mì ốp la và hai tách trà sữa bốc khói.

      Thấy vào, gấp tờ báo lại nhìn :

      - chỉ có thể làm cái này thôi.

      - Như vậy là được rồi – Kiều Chinh giấu nổi ánh mắt hạnh phúc đáp.

      - Em cần tẩm bổ nhiều, nhìn em xem, gầy đến như thế – Cảnh Phong nắm lấy cánh tay gầy guộc của khỏi nhíu mày.

      - Em biết rồi – Kiều Chinh gật đầu.

      - Đừng đến trại trẻ nữa, chạy chạy lại nhiều thế, làm sao em có đủ sức khỏe - – Em lại trong giai đoạn thi cử nên tập trung cho việc học.

      đáp chỉ cúi đầu buồn bã ngầm chấp thuận cầu của . Thấy có vẻ buồn, bèn hắng giọng .

      - Em thích dạy học à?

      nghe hỏi hai mắt mở to nhìn vui vẻ gật đầu:

      - Em rất thích mấy đứa trẻ đó, chúng rất ngoan.

      Cảnh Phong giả vờ ăn bánh mì rồi buông câu.

      - Thi xong rồi hãy đến dạy chúng.

      Kiều Chinh nghe xong hớn hở gật đầu:

      - Em có thể học nấu ăn từ các sơ. Sau đó mỗi ngày em đều có thể nấu ăn cho , chúng ta giống như là…

      Câu tiếp theo là: “vợ chồng mới cưới” bị nuốt vào trong bụng. ngại ngùng cắm cúi ăn, cố gắng lắm mới bị nghẹn nên vẻ mặt có chút nhăn nhó khó coi.

      - Uống nước đẩy cốc trà trước mặt , cố nhịn cười.

      Kiều Chinh cắn môi trừng mắt nhìn , sau đó đưa li trà lên uống hai ngụm lớn. Khi nhìn lại chiếc cốc tay mình, chợt nhận ra nó giống cái cốc mà dạo trước hội chợ nhìn thấy và muốn có.

      - Cái này… – đưa mắt nhìn , phát ra cái cốc tay cặp với cái cốc tay .

      - Chẳng phải em bảo rất thích hay sao? – Cảnh Phong nhìn thương, lời rất bình thường thế nhưng Kiều Chinh lại thấy xúc động.

      mân mê chiếc cốc như báu vật.

      Tại quán nước, Long Sơn trầm xuống khi biết tin chuyển đến ở cùng Cảnh Phong.

      - Hai người … – Giọng Long Sơn ngập ngừng.

      Kiều Chinh lập tức hiểu ý, vội vàng giải thích:

      - có. Lúc đó em bị sốt mê man, Cảnh Phong đưa em về nhà ấy. Em ở tạm đó trong phòng em ấy thôi.

      Hai chân mày chau lại của Long Sơn giãn ra nhõm, ân hận :

      - Xin lỗi. Vì điều tra vụ án nên thể đến thăm em, biết em bị bệnh, khiến em phải khổ sở như thế. May mà em sao.

      - Đâu thể trách được. giúp em như thế là quá nhiều rồi, em dám đòi hỏi gì thêm nữa…

      Hai người ngồi trò chuyện thêm lúc, Kiều Chinh mới từ biệt Long Sơn ra về. vừa bước ra khỏi cửa quán phía bên kia đường, người đàn ông đeo kính đen vất điếu thuốc hút dở tay mình xuống lòng đường, dùng mũi giày day day. Sau đó, ông ta bước đến gần Long Sơn đứng nhìn theo bóng Kiều Chinh.

      - Chính bé đó làm cậu xém chút bỏ rơi nhiệm vụ đấy à?

      - Là ấy.

      - Xem ra cũng thuần khiết lắm. Cậu xem, ấy có biết những điều ba ấy làm ?

      - ấy biết đâu – Long Sơn lắc đầu thiểu não – Nếu ấy biết, chỉ e ấy còn thuần khiết như thế được nữa.

      --------------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 14.1 cay đắng

      Trong phòng họp kín, ông Nghiêm hất mặt ra hiệu cho Năm Lục.

      Gã lập tức lấy ra từ trong túi áo xâu chìa khóa thảy lên mặt bàn trước mắt Cảnh Phong. Cảnh Phong điềm tĩnh nhận lấy.

      - Chìa khóa này chỉ có ba chùm. Ông chủ, tôi và cậu là người giữ nó. Cậu có hiểu ý của ông chủ ? – Năm Lục cao giọng hỏi.

      Cảnh Phong nắm lấy chùm chìa khóa trong tay chặt, chùm chìa khóa mát lạnh. run . Cuối cùng cũng có được tin tưởng của ông ta. Cái ngày đưa ông ta vào tù còn xa nữa, bắt ông ta nếm trải nỗi đau mà ba từng trải, nỗi đau mà mười mấy năm qua bao giờ nguôi nghĩ về. mỉm cười :

      - Tôi để ông chủ thất vọng.

      Năm Lục khẽ gật đầu:

      - Tốt lắm.

      - Con bé thế nào rồi? - Ông Nghiêm đột ngột chuyển chủ đề.

      - ấy…

      - Tôi biết nó ở nhà cậu.

      Cảnh Phong thể gì hơn ngoài việc thừa nhận. thấy trong ánh mắt ông Nghiêm dịu dàng hiếm thấy, ánh mắt tràn ngập tình thương con cái, giống như ánh mắt từng nhìn thấy ở ba mình. Tay siết chặt chùm chìa khóa hơn.

      - Chăm sóc nó giúp tôi, đừng để nó xảy ra chuyện gì, hãy bảo vệ nó như chính tính mạng của cậu.

      Cảnh Phong lảo đảo bước vào nhà. Hôm nay uống rất nhiều, trong đầu chỉ luẩn quẩn suy nghĩ: tiến đến gần mục đích cuối cùng của mình rồi.

      ngồi ghế sô pha thấy vậy vội chạy đến đỡ , cả người đổ ập lên người .

      - Cảnh Phong - khẽ rên lên đau đớn.

      Gương mặt Cảnh Phong gần sát gương mặt , chau mày, mắt khẽ nhíu lại như muốn nhìn kĩ người nhìn bên dưới mình là ai. nhìn gương mặt rồi, lại thấy cái nhăn mặt vì đau của liền đưa tay vuốt ve, ngón tay chạm vào những sợi lông mi cong cong đôi mắt đẹp của rồi kéo xuống gò má mịn màng, chạy thẳng đến cánh môi mềm. Hơi thở phả lên người , khẽ gọi:

      - Kiều Chinh.

      Tình cảnh này của họ khiến trái tim Kiều Chinh đập mạnh, nghe gọi tên mình càng run rẩy hơn.

      - Nếu như ba em bị người ta hại chết, em có trả thù cho ông ấy ?

      - ...

      - Em có hận kẻ đó ?

      - ...

      - Vì sao em lại là con của kẻ đó… Nếu như em phải con ông ta tốt quá.

      Kiều Chinh ngơ ngác trước những câu hỏi dồn dập của , hiểu vì sao lại hỏi những câu này, trong lòng chợt có linh cảm yên. Cảnh Phong xưa nay ít khi nào uống say như thế. Chắc chắn phải có chuyện gì đó.

      - Phong, sao vậy, xảy ra chuyện gì?

      cố gắng đẩy Cảnh Phong ra khỏi người mình, lo lắng hỏi. Nhưng nắm hai cánh tay đưa lên cao, sau đó nhìn bằng ánh mắt trầm đục u mê, môi cúi xuống hôn lên môi .

      cảm giác đau đớn bóp nghẹn trái tim . bật khóc thành tiếng, nước mắt lăn dài. phải vì nụ hôn mà vì những gì vừa ra trong đầu . Phải rồi! là con của Hoàng Sĩ Nghiêm. Ba có lí nào hại chết ba ?

      Nước mắt vô tình chạm vào da , nóng hổi, khiến Cảnh Phong dừng lại, ngẩn người nhìn , trong lòng dậy lên chua xót:

      - Xin lỗi! quá lỗ mãng rồi – Giọng đầy hối hận.

      lắc đầu, cổ họng nghèn nghẹn. Cảnh Phong đứng lên vào phòng.

      Sáng hôm sau, mẹ gọi điện thoại về nhà gấp. Giọng đứt quãng của bà làm hoảng sợ. vừa về nhà chứng kiến cảnh bà Kim Xuân ngồi ủ dột ghế sô pha, đầu tóc rối bù, vẻ quý phái thanh lịch trước giờ của bà biến mất hoàn toàn. Đồ đạc trong nhà tan tành ngổn ngang. biết xảy ra chuyện gì, lao nhanh đến bên mẹ mình, lay vai bà:

      - Mẹ! xảy ra chuyện gì vậy? phải nhà mình bị cướp chứ?

      Mẹ ngồi im bất động trả lời. Kiều Chinh định lay người bà lần nữa nhìn thấy góc hình bị xé nát rơi bên cạnh bà, trong hình là nửa gương mặt của trẻ. Tuy chỉ là nửa gương mặt thôi, nhưng vẫn có thể nhận ra người trong hình là ai.

      chết lặng nhìn mẹ mình, gương mặt bà trắng bệch. Kiều Chinh nhắm mắt, đau đớn mà cố giấu giếm cuối cùng cũng bị bóc trần. Kiều Chinh quay người tìm kiếm những mảnh hình vụn nát còn lại, từng tấm từng tấm khiến đủ can đảm để nhìn tiếp nữa. buông rơi mấy bức hình đó xuống, ôm lấy mẹ nghẹn ngào :

      - Mẹ.

      Bà Kim Xuân bật khóc, đau đớn buông lời oán trách:

      - Con biết ?! Mẹ sống với ba con bao nhiêu năm nay, chưa từng có ý phản bội ông ấy dù chỉ lần. Trước đây, lúc mẹ còn trẻ, có biết bao nhiêu người phải quỳ dưới chân mẹ mong mẹ đoái hoài. Vậy mà mẹ lại phải lòng ông ấy. Giờ ông ấy phản bội mẹ như thế. Con mẹ phải làm sao?

      - Bây giờ ba ở đâu?

      - Mẹ và ông ấy cãi nhau trận. Ông ấy bỏ rồi – Bà Kim Xuân đau đớn đáp, sau đó bà nhìn với ánh mắt nghi ngờ – Có phải con biết hết mọi chuyện rồi nên con mới bỏ như thế?

      - Con… – bối rối biết thế nào. giấu giếm chẳng qua là muốn tốt cho mẹ mình, nhưng dường như đó phải là giải phát tốt nhất.

      - Mẹ ngờ lại là con đó, vậy mà chúng ta lại có lòng tốt cho nó ở nhờ, cho nó công việc. ngờ lòng tốt của chúng ta được đáp lại thế này đây.

      - Mẹ, con xin lỗi – Kiều Chinh bật khóc nức nở – Là lỗi ở con, nếu con đưa Cẩm Tú về nhà mình có lẽ mọi chuyện như thế này đâu.

      Bà Kim Xuân nghe khóc liền đưa tay lau dòng nước mắt đau đớn của mình:

      - Mẹ từng với con, nếu người đàn ông còn mình, cách tốt nhất thể tình là buông tay. ra, đó chỉ là những lời suông thôi, có ai khi mà có đủ dũng khí để buông tay bao giờ. Chỉ là bị bắt buộc phải buông tay mới có thể buông tay. Mọi chuyện thể trách con được, khi người đàn ông thay lòng có người phụ nữ này cũng có người phụ nữ khác – Bà Kim Xuân lắc đầu nhìn Kiều Chinh rồi lau nước mắt cho , sau đó ăn năn – Vì chuyện này mà con phải bỏ nhà ra như vậy, nhìn con gầy hơn trước, mẹ đau lòng quá. Có phải bên ngoài rất vất vả ? Mẹ gọi điện thoại lên ngân hàng, họ con hề rút tiền, vậy làm sao mà con có thể sống suốt thời gian qua, con ăn gì, làm gì? Chỉ trách mẹ chịu để ý mới khiến con ra nông nỗi này.

      - Mẹ đừng như vậy mà – Kiều Chinh xót xa – Con sống rất tốt, con thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Trước đây có nhiều việc con thể làm được, nhưng bây giờ, con có thể tự làm được hết mọi chuyện.

      - Nhưng mà… – Lòng dạ bà Kim Xuân đau như cắt trước lời của đứa con duy nhất.

      – Mấy tấm hình này từ đâu mà mẹ có - chợt hỏi mẹ.

      - Mẹ biết, lúc về mẹ thấy có bưu kiện gửi cho mình, xé ra xem nhìn thấy chúng. Mẹ liền gọi ba con về để chất vấn. Ông ấy thừa nhận tất cả – Bà Kim Xuân nằm vật xuống sô pha – Mẹ thể chấp nhận phản bội này được, mẹ càng thể đánh ghen được. Mẹ quyết định li hôn ba con rồi.

      lúc sau, Kiều Chinh im lặng nhìn mẹ mình lên lầu chuẩn bị hành lí bởi hơn ai hết hiểu quyết định của bà. Ngay lúc đó, điện thoại của Kiều Chinh reo lên, màn hình hai chữ Cẩm Tú.

      cơn giận bùng nổ trong lòng , ngờ Cẩm Tú lại dám gọi điện cho . cần nghĩ quá nhiều cũng biết những tấm hình kia do Cẩm Tú gửi đến. Ba luôn là người thận trọng, ngay cả ăn cơm ông cũng chọn nơi kín đáo để vào, làm thế nào có thể bị chụp những tấm hình như thế này, trừ khi Cẩm Tú là người chụp ảnh. ta ràng là cố ý, ràng là có mục đích.

      - Là mình – Cẩm Tú ngập ngừng mở lời.

      - Tôi biết là – Giọng Kiều Chinh lạnh băng – làm trò quỷ gì vậy? Giờ định chơi trò gì tiếp theo đây?

      Giọng Cẩm Tú được thoải mái lắm, hằn học :

      - muốn biết tôi chơi trò gì đến gặp tôi rồi biết. Bar Hot Music. Ngay bây giờ.

      xong Cẩm Tú lập tức gác máy, Kiều Chinh nhìn chiếc điện thoại siết chặt. Dù Cẩm Tú muốn gặp cũng đến tìm ta.

      Ba mươi phút sau, Kiều Chinh đến quán bar như hẹn. Đó là quán bar vô cùng vắng vẻ, vắng vẻ đến khác thường. Vừa bước vào, thấy Cẩm Tú ngồi bên quầy bar, dáng vẻ kiêu sa trong bộ váy màu tím than đắt tiền. Đó cũng chính là bộ váy mà thích nhất.

      - Xin chào, ngờ Chinh đến nhanh như vậy – Cẩm Tú cầm chiếc li cao chứa thứ rượu màu đỏ lảo đảo đứng dậy bước đến bên Kiều Chinh, miệng cười ngọt. đưa li ra trước mặt Kiều Chinh :

      – Uống chút chứ?

      Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi . lùi lại, hất tay Cẩm Tú ra. Thấy Kiều Chinh né tránh, Cẩm Tú bật cười to, sau đó uống cạn li rượu rồi thẳng tay ném nó sang bên, ánh mắt kì lạ dán lên người Kiều Chinh. Ánh mắt chẳng chút đe dọa, nhưng lại khiến Kiều Chinh thấy lạnh sống lưng.

      - Ngạc nhiên vì thấy tôi uống rượu ? Biết vì sao bây giờ tôi thích uống rượu ?

      Kiều Chinh trả lời, Cẩm Tú bật cười chỉ vào :

      - Là vì . Là vì ba .

      - Ý là sao? có tư cách gì mà những lời này - Kiều Chinh cười khẩy.

      - có tư cách ư? Để tôi cho biết vì sao tôi có đủ tư cách - Cẩm Tú chua xót .

      Thế nhưng sau đó Cẩm Tú im bặt, đưa hai tay vỗ mạnh vào nhau, miệng nhếch lên nụ cười thâm hiểm. cảm giác đau đớn đến từ sau gáy, Kiều Chinh lập tức ngất xỉu.

      - Dậy, dậy mau… – bàn tay tát tát vào má Kiều Chinh mấy cái khiến tỉnh dậy.

      Kiều Chinh mơ màng mở mắt ra, trước mặt gương mặt đen nhẻm xấu tệ, hàm răng xỉn màu gớm ghiếc. Thấy tỉnh, nham nhở cười:

      - Người đẹp, tỉnh rồi sao?!

      Bàn tay vừa tát vẫn đưa về phía , Kiều Chinh hoảng sợ đưa tay gạt ra. Cẩm Tú ngồi đó, vẫn đu đưa li rượu trong tay, nhưng lần này sắc mặt tươi tỉnh hơn nhiều.

      - bắt tôi đến đây làm gì? – Kiều Chinh trừng mắt nhìn Cẩm Tú oán giận.

      Cẩm Tú giương đôi mắt kẻ chì sắc sảo nhìn .

      - Chẳng phải muốn biết tôi chơi trò gì hay sao? Tôi cho xem đây.

      xong, Cẩm Tú hất đầu ra lệnh cho mấy tên đàn em vai u thịt bắp đứng khoanh tay bên cạnh:

      - Dẫn ta . Gương mặt đó kiếm được bộn tiền đấy. Chúng mày phải cẩn thận chút mới được.

      xong Cẩm Tú lạnh lùng đứng dậy bước .

      Kiều Chinh nhìn theo bóng Cẩm Tú chớp mắt. Chỉ sau vài tháng mà Cẩm Tú thay đổi quá nhiều, thay đổi gần như là con người khác. Điều gì làm con người thay đổi cách đáng sợ như thế?! Đột nhiên thấy sợ hãi vô cùng.

      Đám đàn em của Cẩm Tú dẫn Kiều Chinh ngang hành lang có ánh đèn mờ ảo, những tiếng bước chân nền đá vang dội khô khốc. Ngay sau đó là tiếng rền vang cùng với ánh đèn màu hỗn loạn. Càng sâu vào trong tiếng nhạc càng chói chát, tiếng hò hét khắp nơi. Kiều Chinh phải cố gắng lắm mới giữ được bản thân gục ngã. Nhưng khi đến trước bức màn màu đen lớn, Cẩm Tú đẩy về phía trước. sững sờ vì cảnh tượng trước mặt.

      Đây là câu lạc bộ thoát y. Trong bóng tối, giữa những tiếng thét ầm ĩ, nhìn thấy sàn mấy vũ công uốn éo trong những động tác gợi tình, khiêu khích. Những vũ công lắc lư thân người cách uyển chuyển, lần lượt cởi đồ rồi tùy tiện quăng xuống bên dưới. Tiếng hò hét càng vang dội.

      - Cởi tiếp , cởi tiếp … - Tất cả đều gào thét.

      Trong ánh đèn mờ, khán giả bên dưới sôi sục, những gương mặt dâm cuồng đầy dục vọng tràn ngập khắp nơi, những thân hình uốn éo, xoay qua xoay lại.

      - Thế nào? Có tuyệt ? – Cẩm Tú đứng sau lưng Kiều Chinh mỉm cười thích thú kề sát tai hỏi.

      Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú khinh bỉ:

      - Ba tôi có biết như thế ?

      - Ba ? – Cẩm Tú kêu lên rồi sau đó bật cười lớn – Ha ha… ông ta chẳng những biết, mà còn rất rành nơi này.

      - Cái gì? – Kiều Chinh kinh ngạc tin vào tai mình. Cảm giác trong lòng như vụn vỡ. Ba , người đàn ông hiền lành mà luôn tôn thờ là thế này ư?

      - Thế nào? Bất ngờ quá phải ? – Cẩm Tú càng cười lớn trước biểu của Kiều Chinh, ánh mắt lộ vẻ đắc ý – Để Tú cho Chinh biết thêm điều bí mật nữa nhé – Cẩm Tú kề tai Kiều Chinh - Ông ta là ông chủ của nơi này đấy.

      Đất trời như sụp đổ dưới chân Kiều Chinh, ngã rạp xuống đất. Bên tai bỗng thấy ồ ồ tiếng nhạc inh tai, như bị tiếng sét đánh trúng, tan vỡ và bất động. Cẩm Tú vẫn thôi cười, xoay người với bọn đàn em:

      - Đưa ta về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :