1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu Như Yêu - Born (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 7.2

      Rồi lồng ngực như bị ai đâm mạnh, nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi bị ướt của . phải mồ hôi mà là máu. Trong ánh đèn xe mờ mờ, những vết máu dài loang lổ càng trở nên ghê sợ. Lúc ấy mới ngửi thấy mùi máu tanh càng lúc càng nồng. định hỏi cho bất ngờ lên tiếng:

      - Đến nhà ngủ lại đêm .

      Kiều Chinh há miệng kinh ngạc. Bàn tay đưa lên của đành thu về, ngồi im lặng, lòng bối rối. chưa từng qua đêm ở nhà người khác, càng chưa từng ở nhà của người đàn ông độc thân nào cả. Nhưng muốn xa khi máu người đổ nhiều vì như thế.

      Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước nhà Cảnh Phong. Họ lặng lẽ bước vào nhà, khí ngượng ngùng như bức tường ngăn cản cả hai lên tiếng. Rồi thấy vết thương ở đầu gối mình đau nhói, khẽ rên lên. Cảnh Phong im lặng lấy bông băng băng bó cho khi vết thương người vẫn liên tục rỉ máu. nhàng và cẩn thận của càng khiến thấy đau. Những vết máu áo càng lúc càng lan rộng. Cảm giác rát buốt nơi vết thương của Kiều Chinh dịu lại. đưa tay sờ vào vết thương của , hai hàng nước mắt lăn dài xuống má. chưa bao giờ thấy dịu dàng và ân cần như thế. Khi Cảnh Phong ngẩng đầu bắt gặp những giọt nước mắt của , đưa tay lau rồi :

      - Xong rồi. Em nghỉ ngơi . tự lo được.

      gật đầu bước về phía buồng tắm, lòng chợt thấy đau, đau đến mức nghẹt thở. Tay lặng lẽ siết chặt lại, ánh mắt mờ đục, trước mặt xuất gương mặt của đứa em kêu la: “ Hai, Hai…”, đồng thời lúc đó gương mặt Kiều Chinh cũng xuất : “Cảnh Phong”, cả hai đều nở nụ cười như cánh hoa hé nở dưới ánh mặt trời soi rọi vào trái tim khô cằn của . mệt mỏi dựa vào tường thở dài. Có phải đây gọi là oan trái hay ?

      Kiều Chinh ngâm mình lâu trong bồn để nước ấm xua tan những mệt mỏi. có chút xấu hổ khi mặc chiếc áo này. Vẫn thường thấy các người mẫu, diễn viên mặc thế để chụp hình khoe vẻ gợi cảm chết người của họ trước công chúng nhưng ngờ khi chính mình mặc nó lên người lại cảm thấy kì lạ đến thế. Tuy chiếc áo khá dài, nhưng nó chẳng thể che phủ được hết cơ thể . Tim đập mạnh hơn khi chiếc áo mặc là của Cảnh Phong, nó có mùi của . đưa tay áo lên mũi hít hơi sâu, áo có mùi bạc hà dịu mát, dễ chịu.

      Cảnh Phong tắm rửa và thay băng, quần áo sạch đứng dựa tường chờ ở bên ngoài. Bộ váy bẩn tay rơi xuống đất để lộ thân hình mỏng manh vẫn còn ẩm ướt qua lớp áo, mái tóc đọng hơi nước rũ xuống khiến trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Đôi chân dài để lộ cả bắp đùi như khép nép trước mặt càng khiến trái tim rung lên những nhịp đập rộn ràng. Cảnh Phong vội vã quay mặt như để giấu giếm cảm xúc của mình rồi nhắc:

      - Ngủ . khuya quá rồi – xong tiến về phía , Kiều Chinh sợ hãi lùi về sau vài bước nhưng chỉ bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của . mở cửa vào phòng em rồi đóng sầm cửa lại.

      Kiều Chinh đứng trước cửa phòng ngây dại. Sau đó, quyết định vào phòng của Cảnh Phong ngủ.

      Tim run lên khi cánh cửa phòng mở ra. Tất cả đều mang màu xám độc. khí trong phòng lạnh lẽo, mọi đồ vật đều hết sức đơn giản. Kiều Chinh mơ màng mở tủ quần áo của ra, đưa tay lướt từng bộ quần áo được treo ngay ngắn đó. Vẻ gọn gàng, sạch của căn phòng càng khiến nó lạnh hơn. Kiều Chinh nhàng ngồi xuống giường, thích thú nằm dài xuống tấm đệm êm ái, vùi mình vào trong gối chăn để cảm nhận mùi của . Khắp nơi, đâu đâu cũng tràn ngập mùi của . Kiều Chinh khẽ cười sung sướng khi nghĩ đến việc hàng ngày đều nằm ngủ ở đây, đều thay quần áo ở đây. đỏ bừng cả mặt, dù có ai bên cạnh nhưng vẫn trùm chăn kín mít. vừa nghĩ điều gì thế này? vui đến phát điên rồi sao?! Nụ cười hạnh phúc khiến quên nỗi ám ảnh của ngày hôm nay mà chìm dần trong giấc ngủ miên man.



      - Em xinh đẹp, đến đây với nào… - Giọng của Hưng đại bàng cùng nụ cười dâm đãng của vang lên khiến Kiều Chinh sợ hãi.

      Dù cố gắng bỏ chạy, nhưng vẫn bắt được . Bàn tay nhớp nhúa của chạm vào thèm khát. Kiều Chinh vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng tay như gọng kìm, kìm chặt lại rồi đẩy ngã xuống giường. nở nụ cười nham nhở bắt đầu cởi cúc áo của mình ra, có thể thấy hình con đại bàng đầu giật giật, bóng nhẫy mồ hôi. hoảng sợ hét lên:

      - , đừng mà…

      bàn tay nắm lấy tay , bàn tay đó vô cùng mạnh mẽ cũng vô cùng ấm áp. Người đó vỗ về, an ủi bằng giọng thều thào:

      - Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi.

      Lời êm dịu khiến Kiều Chinh từ từ tỉnh lại. bất giác thở gấp, mồ hôi chảy ròng ròng. Bàn tay ấm áp đó lướt gương mặt , tém giúp những sợi tóc mong manh phủ bết trán, lau giọt nước mắt vừa rơi. mơ màng mở mắt, khẽ như để cho mình nghe:

      - Cảnh Phong.

      - Ừm… - chỉ đáp như thế rồi im lặng mãi.

      Trong lúc mơ hồ nửa tỉnh nửa mê bất giác co người về phía như muốn tìm kiếm bình yên. Người căng cứng lại trước hành động của , tay siết chặt lấy tay , bàn tay nhắn mịn màng nhưng yếu ớt, nếu muốn rời ra, dễ dàng thoát ra, nhưng lại chẳng muốn làm thế.

      - Kể chuyện cho em nghe – Giọng Kiều Chinh như gió.

      Vẻ mặt khi làm nũng và đôi mắt mơ màng của càng khiến người ta dễ dàng bị mê hoặc.

      - Ngủ nhàng bảo.

      - thích, muốn nghe kể chuyện – vẫn nũng nịu.

      muốn cho biết hồi rất sợ ma nên mỗi khi dỗ ngủ, ba mẹ đều phải kể chuyện cho nghe. muốn mình trong lòng đứa trẻ, cảm giác cứ thế ùa về.

      Thái độ khăng khăng của khiến Cảnh Phong trầm mặc, nhớ đến đứa em cũng thường nắm lấy tay mà vòi vĩnh: “ Hai phải kể chuyện em mới chịu ngủ”. Trong lòng lại như có trận cuồng phong đau đớn, muốn buông bàn tay của ra, nhưng tay vẫn giữ lấy tay .

      - Được… - Cảnh Phong thở dài đáp, thả người dựa vào thành giường bắt đầu nghĩ đến câu chuyện.

      Kiều Chinh khẽ mỉm cười, nhìn chờ đợi.

      - Có hai người bạn cùng hợp tác làm ăn với nhau. Người bạn hiền lành luôn đặt niềm tin ở bạn của mình. Ông thường dạy con trai, con : “Ở đời này phải biết tin tưởng lẫn nhau, nếu cứ sống mãi trong ích kỉ nhen, ganh tị, mãi mãi chẳng tìm được hạnh phúc cho bản thân mình”. Chỉ có điều, cuối cùng ông bị bạn mình bán đứng. Ông bị bắt giam. Vì uất ức, ông tự sát trong tù, gia tài bị tịch thu, đứa con vì còn quá , chịu được đả kích buồn rầu sinh bệnh, lại có tiền, dù vay mượn cũng chẳng ai chịu giúp đỡ, cuối cùng cũng chết. Chồng chết, con chết khiến người vợ phát điên. Mọi thứ đều đổ lên đầu cậu con trai , lúc đó mới hơn mười tuổi đầu…

      Hai, đừng bỏ em nhé Hai!”. Từng lời của em trước lúc chết, chưa bao giờ quên được. Đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt rơi xuống. Trong lòng bùng lên ngọn lửa hận thù. Cảnh Phong đắm chìm trong hồi ức, bỗng thấy eo mình bị vòng tay giữ chặt, quay đầu nhìn thấy Kiều Chinh ngủ ngon lành từ bao giờ. Khóe môi hồng , hai má thấp thoáng nụ cười duyên.

      Cảnh Phong kìm lòng được mà hôn lên môi . tuần khiết trong sáng, nếu như có thể, muốn tự mình chăm sóc suốt cả cuộc đời này. Chỉ tiếc lại là con của Hoàng Sĩ Nghiêm - kẻ thù mà cuộc đời bao giờ bỏ qua được.

      Kiều Chinh ngủ giấc tới sáng. Sau cơn mộng mị, thức dậy sảng khoái vô cùng, mệt mỏi hôm qua gần như tan biến. Rồi như giật mình nhớ ra, mặt đỏ bừng tự hỏi: “Liệu đêm qua có xảy ra chuyện gì nhỉ?”.

      run run lật tấm chăn phủ người mình, sau đó thở phào nhõm. Dường như mọi thứ vẫn nguyên vẹn, ngay cả tấm đệm giường cũng vẫn là màu xám liêu nếp nhăn.

      Kiều Chinh vội vàng tìm Cảnh Phong.

      vừa bước xuống lầu thấy Cẩm Tú và Cảnh Phong ngồi sô pha chuyện, nét mặt hai người đều rất căng thẳng khó coi. Họ thấy xuống liền im bặt.

      - Cẩm Tú, bạn đến rồi à? - Kiều Chinh thấy Cẩm Tú vui mừng.

      Có chút cảm giác quen thuộc với cái nhìn của Cẩm Tú, chợt nhớ ra mình mặc áo sơ mi của Cảnh Phong. ngại ngùng kéo vạt áo, bước từng bước xuống lầu khàn giọng hỏi Cẩm Tú:

      - Bạn có đem giúp mình quần áo ?

      - Có, ở đằng kia kìa – Cẩm Tú lạnh giọng đáp.

      Kiều Chinh lấy vội cái túi giấy rồi chạy thẳng lên lầu mà để ý nét mặt càng lúc càng khó đoán của Cẩm Tú.

      Kiều Chinh biết được, vẻ mặt lúc bối rối kéo vạt áo xuống của quyến rũ. Cẩm Tú lặng lẽ nhìn Cảnh Phong, hướng ánh mắt theo bóng dáng bé của Kiều Chinh như lưu luyến lắm, lòng Cẩm Tú bỗng như có ai đánh mạnh vào, cắn môi, tay siết chặt.

      Kiều Chinh thay đồ xong xuống thấy Cẩm Tú làm đồ ăn sáng xong.

      - Ngồi xuống ăn sáng – Cẩm Tú hững hờ .

      Kiều Chinh vốn quen với việc được người ta phục vụ bữa sáng, tự nhiên ngồi xuống ăn, mệt mỏi đêm qua khiến bụng đói meo, ra sức ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhìn cách ăn rất tự nhiên, ăn nhiệt tình nhưng phong thái lại kiều nhàng, Cảnh Phong mỉm cười. Biểu của hề lọt khỏi ánh mắt của Cẩm Tú.

      Khi cả hai cùng rời khỏi nhà Cảnh Phong, Kiều Chinh ôm chầm lấy Cẩm Tú từ phía sau khi Cẩm Tú chạy xe chở :

      - Mình bạn quá mất. Nếu có bạn, mình cũng biết phải làm sao nữa.

      Cẩm Tú im lặng trả lời. Thay vì chở Kiều Chinh lên trường, Cẩm Tú lại chở Kiều Chinh về nhà.

      - Sao lại về nhà? – Kiều Chinh ngạc nhiên hỏi.

      - Mình sợ bạn vẫn còn mệt nên sáng sớm nhờ người viết đơn xin cho chúng ta nghỉ học hôm nay rồi.

      Kiều Chinh gật đầu, mỉm cười với Cẩm Tú thay lời cảm ơn vì lo nghĩ cho rất nhiều. Nhưng khi Kiều Chinh trở về phòng, Cẩm Tú cũng theo, nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt lạnh lùng :

      - Kiều Chinh, cuộc sống này có nhiều điều mà bạn thể biết được. Cảnh Phong càng là người mà bạn bao giờ có thể hiểu được. Mình ở bên ấy bao lâu nay vẫn thể hiểu được suy nghĩ của ấy là như thế nào… Hơn nữa cuộc sống của ấy hoàn toàn khác với bạn.

      Kiều Chinh im lặng nhìn Cẩm Tú, Cẩm Tú thấy vậy hỏi lại:

      - Bạn có hiểu những lời mình vừa ?

      - Mình hiểu bạn lo lắng cho mình, sợ mình hợp với cuộc sống giang hồ của Cảnh Phong. Nhưng mà mình ấy, chỉ là , thể nào tính được thiệt hơn, nếu còn là nữa rồi. Mình Cảnh Phong có liên quan gì đến thân phận của ấy cơ chứ. Cuộc sống của ấy là của ấy, cuộc sống của mình là của mình, mình có thể học cách chấp nhận hoàn cảnh sống của ấy. Chẳng phải người ta bảo, khi ai phải cả đường lối về của người đó hay sao?

      - Kiều Chinh, bạn đừng ngây thơ như thế. mấy lần bạn gặp nguy hiểm khi ở bên ấy rồi mà vẫn hiểu ra cuộc sống khác biệt của hai người hay sao? Nếu còn ở bên cạnh ấy, bạn vẫn còn gặp nguy hiểm, bạn biết ? – Cẩm Tú bực tức gắt lên.

      - Mình biết, những lời bạn mình đều hiểu. Nhưng mình tin Cảnh Phong nhất định bảo vệ mình – Kiều Chinh nghiêm túc nhìn Cẩm Tú .

      - Kiều Chinh… - Cẩm Tú bất lực kêu lên.

      - Cẩm Tú, xin bạn hãy ủng hộ mình – Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú bằng ánh mắt tha thiết.

      - được – Cẩm Tú dứt khoát đáp – Cảnh Phong nhờ mình với bạn là từ nay về sau, bạn đừng đến làm phiền ấy nữa. ấy chán ghét mỗi khi thấy bạn.

      - Mình tin – Kiều Chinh kêu lên.

      - Mình lừa bạn đâu. Là chính miệng Cảnh Phong bảo mình như vậy. Nếu tin bạn có thể gọi điện cho ấy. Còn nữa, mình dọn ra khỏi nhà bạn ngay hôm nay – Cẩm Tú khẽ khàng bảo.

      - Tại sao chứ? – Kiều Chinh kinh ngạc nhìn Cẩm Tú.

      - Mình làm phiền bạn quá nhiều rồi, giờ mình cũng xin được công việc, mình nên rời hơn. Cũng vì mình bạn mới quen với Cảnh Phong, ấy cũng vì việc mình ở nhà bạn mà đối xử tốt với bạn khiến bạn hiểu lầm và ngộ nhận, cho nên mình thấy có lỗi với bạn rất nhiều. Mình muốn tiếp tục đẩy bạn xuống vực sâu lối thoát nữa.

      Cẩm Tú như thế, Kiều Chinh cũng biết phải gì, thái độ của Cẩm Tú ràng là bất mãn với việc của và Cảnh Phong. muốn xa Cẩm Tú nhưng biết phải thế nào để giữ chân Cẩm Tú.

      Thái độ này giống như là nếu ngày Kiều Chinh vẫn Cảnh Phong, ngày đó họ còn là bạn. Kiều Chinh đứng trước cửa nhà thẫn thờ nhìn Cẩm Tú xách hành lí ra trong ánh nắng chiều vàng vọt.

      -----------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 8.1 Theo đuổi tình

      Kiều Chinh chưa trấn tĩnh được vì ra của Cẩm Tú nhận được cuộc điện thoại. Là số lạ.

      - Là , Long Sơn – Người bên kia khẽ đáp.

      - Long Sơn, sao rồi? – Kiều Chinh reo lên.

      - sao, chỉ là bây giờ thể lại được – Long Sơn đáp với giọng hiền từ.

      - ở đâu? Mau em biết để em đến thăm .

      Khi Kiều Chinh đến bệnh viện, Long Sơn tựa người vào thành giường đọc sách, toàn thân đều quấn băng trắng xóa. Kiều Chinh đau lòng khi nghĩ cũng vì bảo vệ ra nông nỗi này. nhìn Long Sơn cười:

      - Nhìn giống xác ướp.

      Long Sơn cũng cười, gấp quyển sách lại. Thăm hỏi hồi, nghiêm túc nhìn :

      - Em và chàng đó có quan hệ gì với nhau vậy?

      - ấy là trai của bạn thân em… và cũng là người em thích – Kiều Chinh ngập ngừng.

      Long Sơn cảm thấy trong lòng hụt hẫng. nỗi buồn xâm chiếm lấy .

      - Kiều Chinh, em có biết gì về con người của ta ?

      Kiều Chinh gật gật đầu nhưng sau đó lại lắc lắc đầu. Cảnh Phong vẫn luôn khó hiểu, ràng là người trong giang hồ, nhưng lại có vẻ nham hiểm, tàn độc mà thường nghe đến. Thậm chí có thể , Cảnh Phong là người rất dịu dàng. Nghĩ đến , Kiều Chinh cảm thấy ngọt ngào, hai má bất giác lại ửng đỏ. Tâm trạng của người trong Kiều Chinh, đương nhiên là Long Sơn nhận thấy.

      - Vậy mà em vẫn thích ta sao?

      - Câu hỏi này em cũng tự hỏi bản thân mình nhiều lần, nhưng liều thuốc độc ngọt ngào. Mặc dù biết là nó có độc, nhưng vẫn thích hương vị ngọt ngào của nó. Cam tâm tình nguyện uống nó.

      Long Sơn nghe Kiều Chinh , nén tiếng thở dài... Là biết quá muộn.



      Cẩm Tú muốn lảng tránh Kiều Chinh, ở trường, cố ý ngồi xa Kiều Chinh, cũng còn giữ chỗ cho Kiều Chinh như trước nữa. Hôm nay Kiều Chinh đành phải ngồi xuống góc dưới cùng trong hội trường.

      ngồi học mà cứ hướng ánh nhìn về phía Cẩm Tú, buồn bã vô cùng. Kiều Chinh nghĩ là Cẩm Tú lại cư xử như thế với mình. biết, chuyện thích Cảnh Phong có liên quan gì đến Cẩm Tú, vì sao Cẩm Tú lại phản ứng gay gắt đến thế. Dù Cẩm Tú có lo lắng cho thế nào chăng nữa cũng thể giận dữ đến vậy.

      Chẳng lẽ thích Cảnh Phong là sai?!

      - Hù! – Giọng Vỹ Thanh gọi phía sau khiến Kiều Chinh giật mình.

      Kiều Chinh bất giác quay đầu sang bên cạnh, đáng tiếc bây giờ còn Cẩm Tú ở bên thay mắng Vỹ Thanh. Vỹ Thanh có chút ngạc nhiên, nếu là bình thường Cẩm Tú quát : “Muốn chết à?”, rồi sau đó Kiều Chinh cũng phụ họa theo, nhưng hôm nay Kiều Chinh lại mình.

      - Sao vậy, hai đứa giận nhau à?

      - Chắc là vậy – Kiều Chinh gật đầu buồn bã.

      - Đừng lo, con bé Cẩm Tú tính tình giống như con nít ấy. Chỉ cần em dụ ăn, bảo đảm lát sau Cẩm Tú hết giận em cho mà xem – Vỹ Thanh với vẻ đắc ý vô cùng, giống như hoàn toàn nắm tất cả tính tình của Cẩm Tú khiến Kiều Chinh cũng phải bật cười.

      - thích Cẩm Tú hả? - Kiều Chinh nhìn Vỹ Thanh lâu rồi lên tiếng hỏi.

      Vỹ Thanh bị hỏi thẳng như thế đỏ mặt bối rối, lát sau đanh mặt bảo:

      - Em nghĩ đâu vậy hả? Ai mà thèm thích con bé lóc chóc như thế chứ.

      - ? Vậy để em thẳng với ấy là thích ấy nhé – Kiều Chinh nheo mắt cười thầm, rồi giả vờ quay lưng .

      - Này… – Vỹ Thanh vội vàng gọi lại, ngượng ngùng – Ừ Cẩm Tú cũng có chút đáng cho nên… cho nên…

      Kiều Chinh bật cười lớn khiến Vỹ Thanh há hốc miệng kêu lên:

      - Em dám trêu .

      xong, vẻ mặt có chút tức giận, trừng mắt nhìn , Kiều Chinh bèn vỗ vai Vỹ Thanh :

      - Vậy sao mau bày tỏ với ấy .

      - cũng muốn, nhưng... Cẩm Tú nhìn bề ngoài dễ gần như vậy thôi, ra ấy dễ gần đâu. Đôi lúc cảm thấy Cẩm Tú có quá nhiều bí mật riêng muốn cho ai biết – Vỹ Thanh lắc đầu.

      Nghe Vỹ Thanh thế, bỗng mông lung nghĩ về những gì xảy ra giữa với Cẩm Tú. Có lẽ nào...

      - Nhưng bỏ cuộc – Vỹ Thanh hít hơi sâu, ánh mắt cương nghị nhìn về phía trước khẳng định – Trong tình , đôi lúc cần nhẫn nại chờ đợi. tin chỉ cần chân thành có lúc trong trái tim Cẩm Tú cũng .

      Kiều Chinh nhìn Vỹ Thanh sững sờ, những lời là những lời muốn biết. Đúng vậy, bây giờ và Cảnh Phong là hai khoảng trời cách biệt, nhưng chỉ cần hiểu thêm về , tin con đường được tạo ra nối hai người lại với nhau.

      - Vỹ Thanh! Cám ơn - khẽ rồi mỉm cười từ biệt.

      Kiều Chinh quyết định tìm Cảnh Phong lần nữa. Khi vừa đến, cũng là lúc Cảnh Phong định ra ngoài, vừa thấy , cau mày có chút khó chịu, giọng lạnh lùng hỏi:

      - Sao em lại đến đây? Chẳng phải bảo với Cẩm Tú với em là đừng đến tìm mà, Cẩm Tú sao?

      - Có với em. Nhưng mà…

      Kiều Chinh còn chưa kịp tiếp điện thoại của Cảnh Phong đột nhiên reo lên. Nhận được điện thoại, gương mặt Cảnh Phong tái xanh buông ra hai chữ bệnh viện rồi vội vàng chạy khiến Kiều Chinh ngơ ngác, cũng vội vàng đuổi theo sau . Cảnh Phong đến bệnh viện rồi nhanh chóng biến mất. phải mất lúc lâu mới tìm được .

      Đó là căn phòng lộn xộn, đồ đạc văng tung tóe, bác sĩ và y tá đứng đầy trong phòng. Tiếng la hét của phụ nữ vang lên, ai dám lại gần bà.

      - Các người hết cho tôi, trả lại con cho tôi. Mau trả Như Ngọc cho tôi, trả lại đây… - Bà gào lên, tay là cây kéo.

      - Xin lỗi cậu, chúng tôi chỉ thử lấy con gấu bông của bà ấy để giúp bà ấy khôi phục từ từ lí trí thôi. Chúng tôi biết bà ấy giấu cây kéo từ bao giờ... - Vị bác sĩ vội vàng giải thích.

      - Mẹ… mẹ bình tĩnh lại - Giọng Cảnh Phong dịu dàng vô cùng, đứng trước mặt người phụ nữ, chìa tay về phía bà ta – Đưa cây kéo cho con.

      - … mẹ tin con. ta làm em con bị thương – Bà Vân Trang chỉ tay về y tá, mặt ta tái mét – Tại sao con lại để cho họ bắt em con ? – Bà Vân Trang nhìn con trai oán trách.

      - Mẹ, đó phải là em con, đó là con gấu bông, em con vừa ra ngoài mua chút đồ rồi. Lát nữa vào. Bây giờ mẹ mau đưa kéo cho con, kẻo lát nữa mẹ làm đau em ấy mất.

      - Con gạt mẹ… mẹ muốn nhìn thấy em con. Con mau tìm em con về đây cho mẹ – Bà Vân Trang kích động .

      - Mẹ! – Kiều Chinh lớn tiếng gọi giữa phòng bệnh, giọng mềm mại ngọt ngào, nhàng pha chút nhõng nhẽo của trẻ con.

      Cả phòng bệnh từ bác sĩ đến y tá cùng hộ lí, cả bà Vân Trang đều quay mặt lại nhìn . Cảnh Phong cũng chau mày, biết định giở trò gì.

      - Mẹ - bước về phía bà Vân Trang bình thản gọi thêm lần nữa.

      Bà Vân Trang nhìn đăm đăm, sau vài phút ngỡ ngàng mới lên tiếng hỏi:

      - là ai? Vì sao gọi tôi là mẹ?

      - Mẹ gì thế? Con là Như Ngọc, con của mẹ đây mà – giả vờ dùng giọng nhõng nhẽo hờn trách. Đôi mắt tròn khẽ chớp như sắp sửa chảy ra hai hàng nước mắt giận dỗi.

      Bà Vân Trang có chút chấn động nhìn , sau đó hét lên:

      - bậy. phải con của tôi. Con tôi kia kìa – Bà run rẩy chỉ tay vào con gấu bông nằm trơ trọi nơi góc tường – Con tôi còn rất .

      Tất cả mọi người đều hoảng hốt.

      - Sao mẹ lại có thể vậy? Sao mẹ lại bảo con phải là con của mẹ?! – giậm chân nhìn bà Vân Trang hờn trách – Mẹ xem, con kém Cảnh Phong bao nhiêu tuổi nào. Cảnh Phong bây giờ là người đàn ông to lớn thế này, làm sao con cứ mãi là bé được cơ chứ?! – chỉ tay vào Cảnh Phong sừng sững cạnh đó – Có phải vì mẹ thương con nên mới chịu nhận con là con của mẹ hay ? – giả vờ đưa tay dụi mắt ấm ức khóc.

      Bà Vân Trang nhìn sang Cảnh Phong, đứng sát bên bà cùng vị bác sĩ, nhưng lại cao hơn vị bác sĩ đó những cái đầu. Rồi quay sang nhìn kĩ Kiều Chinh so sánh, đôi mắt bà hoang mang cực độ và dường như dần dần cho rằng, lời vừa là hoàn toàn đúng. Cảnh Phong định đến ngăn cản Kiều Chinh làm loạn nhưng bị bác sĩ nhanh tay giữ lại, ông đưa tay lên miệng làm dấu im lặng.

      Kiều Chinh rấm rứt khóc, tỏ vẻ tủi thân:

      - Hóa ra mẹ thương con.

      Bà Vân Trang thấy biểu của như thế hoảng hốt bước xuống giường, xém chút ngã vật dưới đất. Nhưng bà quan tâm, vội lao đến ôm lấy Kiều Chinh chặt.

      - Mẹ xin lỗi. phải mẹ ghét con đâu. Con đừng giận mẹ nhé.

      - Mẹ bảo con phải con mẹ - Kiều Chinh vẫn giả vờ hờn trách.

      - Mẹ xin lỗi. Là mẹ sai. Là mẹ đãng trí nhận ra con – Bà Vân Trang rối rít nhận lỗi.

      Trong tâm trí của bà vẫn luôn có cảm giác mình quên lãng điều gì đó, và giờ đây, bà cho rằng mình quên lãng hình dáng của đứa con . lớn đáng trước mặt bà đây chính là con bà rồi, bà khẳng định là như vậy.

      - Mẹ hãy nghe lời bác sĩ, uống thuốc tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi cho tốt còn về nhà với con và Cảnh Phong nha mẹ - nhanh chóng có mẹ bên cạnh, con buồn lắm.

      - Mẹ nghe lời con – Bà Vân Trang gật đầu.

      Bác sĩ, y tá thấy vậy lập tức tiến tới gần bà, dìu bà nằm xuống giường, nhưng bà Vân Trang vẫn níu chặt cánh tay Kiều Chinh, kéo ngồi xuống bên cạnh, lúc đó bà mới an tâm để các bác sĩ tiêm thuốc cho mình. Móng tay bà bấm vào tay để lại những vết hằn sâu chảy máu. Kiều Chinh vẫn cố gắng nhịn đau chờ cho đến khi bà ngủ.

      Cảnh Phong thấy mẹ thôi kích động, thở phào nhõm. Cánh tay trắng mịn màng của Kiều Chinh bị bà Vân Trang làm chảy máu nhưng vẫn tươi cười nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp, trong lòng bỗng dao động.

      Ra khỏi phòng bệnh, họ im lặng sánh bước bên nhau. Cảnh Phong bất ngờ nắm chặt bàn tay Kiều Chinh. bàng hoàng vì cử chỉ dịu dàng của , trái tim đập rộn ràng. khẽ cười hạnh phúc.



      Ngoài phố bắt đầu thưa dần những chuyến xe qua lại, thành phố chìm vào gian vắng lặng. Đó cũng là lúc những quán bar ồn ào nhộn nhịp nhất. Tuy vậy, tầng của quán bar lại quá ồn ào. Đứng ở đây có thể nhìn thấy mọi hoạt động bên dưới.

      Cảnh Phong ngồi uống bia ở dãy ghế, nhớ đến chuyện ngày hôm nay, vẻ mặt trầm ngâm suy tư, đáy mắt vừa sâu vừa đầy cân nhắc. Cuối cùng khẽ ngửa đầu vào thành ghế mệt mỏi thở hơi dài.

      - Cảnh Phong! ngờ gặp lại con ở đây - giọng mang đầy ý tứ tưởng như vui vẻ nhưng thực ra rất lạnh lẽo vang lên.

      Cảnh Phong khẽ cười nhạt đứng dậy nhìn người đó đáp:

      - Ông chủ! Lâu quá gặp, ông vẫn khỏe chứ?

      - Sao lại gọi là ông chủ xa lạ đến như thế chứ, cứ gọi chú Thạch như trước đây là được - Người đàn ông vừa đến mặc chiếc áo màu xám, vóc người hơi mập mạp. Ông ta tự nhiên ngồi xuống ghế, tay vân vê điếu xì gà Cuba.

      Cảnh Phong khẽ đưa mắt nhìn Thái và Hải theo sau ông ta cùng với mấy tên đàn em mặt mày bặm trợn, đứa nào đứa nấy đều xăm đầy rồng phượng tỏ vẻ mình là giang hồ thứ thiệt. Cảnh Phong khẽ cười nhạt, bọn chúng quả đúng là thứ dữ. Bọn này là bọn chẳng hề quen biết, xem ra ông chủ tuyển sau khi rời .

      - Được, vậy chú Thạch – Cảnh Phong chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện, khóe môi nhếch lên, tay với chai rượu bàn rót vào li rồi đẩy về phía ông chủ Thạch – Mời chú.

      Đáy mắt của ông chủ Thạch tối sầm lại nhưng nhanh chóng sáng rực như thể chẳng có gì xảy ra. Ông ta nở nụ cười giả tạo :

      - Được.

      Uống cạn li rượu, ánh mắt ông ta gian xảo nhìn Cảnh Phong hỏi:

      - Nghe dạo trước con bị người ta đánh trọng thương, giờ sao rồi?

      - Chỉ là vết thương cỏn con mà thôi, đáng lo ngại. Bọn đó toàn là lũ ăn hại, đánh đấm cũng chẳng ra gì, tiếc cho kẻ bỏ tiền ra nuôi chúng – Cảnh Phong hững hờ đáp, giọng đầy châm biếm.

      Mấy tên to con đứng khoanh tay phía sau dường như có chút tức giận, tên trong bọn chúng định bước lên phía trước, nhưng bị Hải ngăn lại. Cảnh Phong lại cười nhạt, ném về phía tên đó ánh mắt khiêu khích.

      - Con biết là do ai làm hay ? Chú giúp con cho chúng bài học.

      - cần đâu chú, chuyện của con, con có thể tự giải quyết được. Chỉ có điều, ai nợ con , con trả lại gấp đôi – nghiến răng nhả từng từ.

      Ông chủ Thạch dường như rất tức giận nhưng ông ta rất giỏi kiềm chế. Đưa thuốc lên miệng rít hơi mạnh, sau đó nhả từng đợt từng đợt khói, ông nheo mắt nhìn Cảnh Phong qua làn khói mỏng manh nhưng Cảnh Phong chẳng hề tỏ vẻ khiếp sợ chút nào, nhìn thẳng vào ông như đáp lại cái nhìn kia.

      - Được thôi – Ông ta bỗng lóe lên ánh mắt hung dữ đáng sợ nhưng khóe môi vẫn cười với Cảnh Phong.

      - Có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chú từng nghe qua chưa? – Cảnh Phong cười gằn.

      Ông chủ Thạch thấy câu chút kiêng dè gì của Cảnh Phong cười lớn:

      - Đáng tiếc, phải ai đời cũng ngu ngốc đến mức để cho kẻ thù của mình yên ổn để rồi quay lại trả thù mình.

      - Cái đó còn phải tùy thuộc vào bản lĩnh – Cảnh Phong vẫn cười nhạt.

      Ông chủ Thạch giận đến đỏ cả mặt nhìn Cảnh Phong như muốn ăn tươi nuốt sống, vẻ giả mạo ân cần nhanh chóng bay biến để lại gương mặt méo xệch.

      - Nếu còn chuyện gì nữa, con xin phép chú nhé – Cảnh Phong xong đứng dậy rời .

      Thấy Cảnh Phong rời , ông ta gằn giọng với bọn đàn em:

      - Tụi bây, dạy cho nó bài học cho tao.

      Cuộc đánh đấm cân sức diễn ra dữ dội. Ở góc xa xa, chiếc xe hơi màu xám sang trọng im lìm thưởng thức cuộc chiến như thưởng thức trò chơi. Nụ cười khó hiểu của người đàn ông trong xe càng khiến chiếc xe trở nên mờ ảo.

      - Ông chủ!

      Tiếng gọi của gã to con phốp pháp vang lên khe khẽ nhưng vẫn giấu được tôn kính. Gã trọc đầu, bụng phệ, tay xăm hình con rắn, chiếc áo rực rỡ màu sắc như con tắc kè hoa càng khiến cảm giác về “ông chủ” của gã có chút bí hiểm. Tay gã cẩn thận bật lửa châm thuốc cho người đàn ông mặc bộ vest trắng kia, ánh mắt người đó vẫn dõi theo từng hành động của Cảnh Phong lần lượt hạ gục mấy tên đàn em của ông chủ Thạch. Những cú trúng đòn và phản đòn liên tiếp xảy ra, trận đấu đáng đồng tiền. Khóe môi người đàn ông mặc áo vest trắng nhếch lên thành nụ cười thích thú. Ông ta rít điếu thuốc hơi sâu, sau đó nhả ra làn khói dày đặc, ngón tay thuần phục búng điếu thuốc tay ra xa, quay đầu vào trong xe giục:

      - .

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 8.2

      Chiếc xe lập tức lăn bánh nhưng thay vì rời , chiếc xe lại đậu ngay nơi “chiến trường”.

      - Cảnh Phong! Mày khá lắm. Chỉ đáng tiếc… hừ… chỉ vì con đàn bà mà mày dám phản bội tao. đáng tiếc – Ông chủ Thạch nghiến răng gằn từng chữ .

      Cảnh Phong cười nhạt:

      - Ông thừa hiểu tôi người đàn bà mà làm điều đó. Chẳng qua ông lo sợ tôi giành được vị trí tại của ông mà thôi.

      Ông chủ Thạch hơi tái mặt nhưng nhanh chóng lấy lại sắc mặt rồi khẽ cười:

      - Tốt tốt, xem ra mày có ý định phản tao.

      - Lúc trước . Nhưng bây giờ có – Cảnh Phong buông ra lời đe dọa.

      Mặt ông chủ Thạch đen kịt lại, lão quẳng điếu thuốc xuống dưới chân mình sau đó dùng gót giày giẫm nát, giọng lạnh lùng:

      - Tao muốn nhìn thấy nó vào sáng ngày mai.

      Hải và Thái đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

      - Sao hả? Hai đứa bây nghe tao gì à? – Ông chủ Thạch quắc mắt nhìn Hải và Thái.

      Thái còn lưỡng lự Hải lao đến bên Cảnh Phong tung ra cú đấm, quá bất ngờ, Cảnh Phong ngã nhào xuống đất. Ngay khi Hải giơ chân định đá Cảnh Phong cú chốt ánh đèn lóe lên. Ánh đèn như ánh sáng sân khấu khi kết thúc màn gay cấn. Tất cả đều giơ tay che mắt, hướng về phía chiếc xe lạ. Ở bên này, ông chủ Thạch khẽ cau mày.

      - Ồ, Thạch, lâu quá gặp, xảy ra chuyện gì rồi?

      Nhìn người đàn ông bước xuống xe, ông chủ Thạch lấy lại vẻ mặt hớn hở giả tạo của mình:

      - Nghiêm, lâu quá gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?

      - Tất nhiên. Còn , dạo này nghe công việc làm ăn bên rất khá – Ông Nghiêm cũng nhiệt tình bắt tay ông chủ Thạch, hai cánh tay vừa chạm nhau liền siết chặt như thể kẻ nào rút tay trước thua cuộc.

      - Cũng nhờ Nghiêm nhường cho mà thôi – Ông chủ Thạch cười đáp.

      Ánh mắt cả hai giao nhau sắc lẹm.

      Cảnh Phong lúc này lảo đảo đứng dậy. Ông Nghiêm hất đầu về phía Cảnh Phong hỏi ông chủ Thạch:

      - Chàng trai trẻ kia là ai? Cậu ta đắc tội gì với à? Sao lại cho người ra tay nặng như thế?

      - Chỉ là thằng nhóc ngỗ nghịch cần được dạy dỗ chút thôi – Ông chủ Thạch nhìn Cảnh Phong, ánh mắt cũng khẽ quan sát xem ông Nghiêm và Cảnh Phong có quan hệ gì ?

      - Đúng là lớp trẻ bây giờ biết dưới gì hết, là ngạo mạn, coi trời bằng vung, tụi nó đâu biết, chúng ta ăn muối còn nhiều hơn chúng ăn cơm – Ông Nghiêm buông câu tỏ ý đồng tình.

      - Hừ… – Cảnh Phong nghe ông Nghiêm , khẽ hừ khinh miệt.

      Ông Nghiêm cau mày, gã đầu trọc hùng hổ bước đến định trừng trị thái độ vô lễ với ông chủ mình của Cảnh Phong, nhưng ông Nghiêm giơ tay ngăn lại:

      - Bỏ , dù sao cũng là người lớn, cần phải chấp nhất với thằng nhóc miệng còn hôi sữa làm gì. Nhìn nó bị ông chủ Thạch trừng trị như thế cũng như giúp chúng ta dạy dỗ nó rồi.

      Ông chủ Thạch nghe vậy, liếc mắt nhìn Cảnh Phong và ông Nghiêm, trong lòng có chút nhõm. Giờ ông có thể tạm thời tin Cảnh Phong và ông Nghiêm hề có liên hệ gì với nhau. Ông hất đầu:

      - Hải, đưa mấy em điều trị. Từ nay chúng ta xem như biết nó.

      Thái nghe vậy, vội vàng chạy đến đỡ Cảnh Phong nhưng Hải hất tay Thái ra, Thái có chút bất bình với hành động của Hải từ nãy đến giờ nhưng trước mặt ông chủ, cố đè nén xuống. Lần này kìm được, trừng mắt với Hải.

      Ông chủ Thạch thấy vậy nghiến răng nhìn Thái :

      - Nếu mày muốn có thể theo nó, tao muốn nuôi lũ vô ơn.

      - Ông chủ, Thái chỉ niệm tình em bấy lâu mà thôi, dù sao cậu ấy cũng còn chưa hiểu chuyện, ông bỏ qua cho cậu ấy lần này – Hải quay sang ông chủ Thạch giọng cầu xin.

      Ánh mắt ông chủ Thạch có chút hậm hực nhưng gì, xem như chấp nhận lời cầu xin của Hải. Thái mím môi, tay siết chặt nhìn Cảnh Phong rồi nhanh chóng rời . Cảnh Phong quẹt máu ở khóe miệng, đưa tay ôm lấy vết thương rồi bước chậm rãi quay lưng ra về.

      - Đưa nó băng bó vết thương – Ông Nghiêm hất đầu ra lệnh cho gã đầu trọc.

      - cần – Cảnh Phong hất tay.

      - Mày nên biết điều chút , ông chủ tao có lòng tốt mà thôi – Gã đầu trọc đe dọa.

      - Haiz, lòng tốt… cho các người biết, lòng tốt đời này đều bị chó tha mất rồi – Cảnh Phong cười nhạt.

      - Xem ra cậu mất lòng tin với con người khá nhiều nhỉ – Ông Nghiêm bước đến bên , ánh mắt thâm trầm – Tin ta , con trai à, đây là lòng tốt có điều kiện đó.

      xong ông bước nhanh về chiếc xe của mình, gã đầu trọc ở lại, móc trong túi ra tấm card nhét vào tay Cảnh Phong :

      - Mày rất may mắn, ông chủ tao rất có hứng thú với mày. Nếu mày thích, hãy đến làm việc cho ông chủ tao, bảo đảm ông chủ bạc đãi mày, hơn nữa… – Gã đầu trọc vào tai Cảnh Phong mấy câu, sau đó cười nhạt quay đầu về xe.

      Chiếc xe lại lần nữa lăn bánh lao vút vào màn đêm.

      Trong đêm tối, chỉ còn tiếng gió và lá cây xào xạc. Cảnh Phong siết chặt tấm card trong tay mình, ánh mắt bừng lên ngọn lửa.



      sân trường, Kiều Chinh lững thững bước mình ra căng tin, mua hai hộp sữa ướp lạnh và hộp bánh sandwich kẹp thịt. suất ăn lớn, trước đây và Cẩm Tú chia nhau, giờ đây mình ăn quả thể hết. Kiều Chinh thở dài. Là quá cố chấp khi quyết định Cảnh Phong hay vì Cẩm Tú quá lo lắng khi ở bên Cảnh Phong?!

      suy nghĩ mông lung, ngờ vừa bước đến cầu thang, giáp mặt với Cẩm Tú, trùng hợp là tay Cẩm Tú lại cũng cầm suất ăn lớn giống như . Cả hai đưa mắt nhìn nhau, hẹn mà cùng cười.

      Đột nhiên cả hai cảm thấy thể mất nhau.

      Cuối giờ học, Cẩm Tú mời Kiều Chinh đến chỗ ở mới của mình.

      Trước mặt Kiều Chinh là căn nhà hai tầng khá đẹp nằm trong con hẻm sạch . Cẩm Tú hỏi:

      - Thấy thế nào?

      - Ừ, khá đẹp – Kiều Chinh gật đầu cười đáp.

      - Ngồi . Mình lấy nước cho bạn – Cẩm Tú chỉ tay vào bộ ghế sô pha màu đồng.

      Kiều Chinh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn bóng dáng của Cẩm Tú xuống bếp. Chẳng phải nhà Cẩm Tú rất nghèo hay sao? Vì sao lại có căn nhà thế này?

      - Nghĩ gì vậy? – Cẩm Tú bước ra, tay cầm hai li nước lọc mát rượi.

      Kiều Chinh cười gượng lắc đầu đáp:

      - có gì. Nhà đẹp quá!

      - Ừ, mình rất thích – Cẩm Tú gật đầu, tay mân mê li nước lọc tay mình, đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà lần nữa.

      - Căn nhà này… – Kiều Chinh e dè hỏi, cụp mắt xuống, cảm thấy dường như mình quá tò mò.

      - Là nhà của Cảnh Phong – Cẩm Tú uống hớp nước lọc rồi khẽ đáp – ấy muốn để mình phải sống chật vật trong nhà trọ. Dù sao ấy cũng bỏ trống căn nhà này lâu rồi, vì vậy mình dọn đến đây ở. Sẵn tiện giúp ấy chăm coi nhà cửa.

      - ra vậy, xem ra Cảnh Phong rất tốt với Tú – Kiều Chinh chợt hiểu ra.

      Đột nhiên Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt chứa nhiều tâm . Kiều Chinh cũng hiểu, im lặng lúc rồi mới lên tiếng:

      - Vẫn còn giận mình vì việc đó sao?

      Cẩm Tú ngẩng mặt lên trần nhà, thở ra hơi dài.

      - Vì sao lại Cảnh Phong? Người như ấy thích hợp với Chinh đâu.

      biết chứ, cần Cẩm Tú nhắc nhắc lại hàng ngàn lần, cũng hiểu điều đó. biết là hai thế giới khác nhau, nhưng chính khác biệt đó lại khiến tò mò, muốn tìm hiểu thế giới của . Kiều Chinh nghĩ đến đôi mắt của Cảnh Phong, nó giống như đáy vực thẳm sâu hun hút, đôi mắt lạnh lùng nhiều đơn nhưng cũng chính đôi mắt ấy lại luôn khiến cảm nhận được dịu dàng như nước len lỏi từng chút vào trái tim .

      - Mình biết. Nhưng mình ấy mất rồi, Tú bảo mình phải làm sao đây?!

      - Tốt hơn hết, bạn hãy quên ấy – Cẩm Tú đột nhiên trở nên gắt gỏng đứng bật dậy lớn tiếng – Mình cho Chinh biết, mặc kệ Chinh ấy hay ? Mình muốn thấy Chinh cứ lảng vảng bên cạnh ấy.

      - Vì sao? Vì sao cứ luôn miệng bảo mình rời xa ấy? Cho dù Tú có là em ấy chăng nữa cũng đâu có quyền ngăn cản mình được ở bên cạnh ấy.

      Kiều Chinh ngờ Cẩm Tú lần nữa phản ứng mạnh đến thế, thái độ gay gắt của Cẩm Tú giống như người ghen.

      - , Cảnh Phong hề thích mình. Chỉ là mình đơn phương mà thôi - cười nhạt nhẽo.

      Ánh mắt Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh có phần dịu lại nhưng giọng vẫn mực ép buộc:

      - Vậy càng tốt để Chinh rời xa ấy.

      - Mình nghĩ mình từ bỏ dễ dàng thế đâu.

      Cẩm Tú bất ngờ sau câu tưởng như dửng dưng của Kiều Chinh. nhất thời câm lặng, biết gì. Ngay sau đó, Kiều Chinh dường như quên mất kiêu hãnh khi nãy của mình, nắm lấy tay Cẩm Tú cầu xin:

      - Cẩm Tú, xin bạn hãy ủng hộ mình có được ?

      Cẩm Tú lặng lẽ giật tay ra khỏi tay Kiều Chinh, quay lưng khẽ :

      - Xin lỗi, mình nghĩ nếu Chinh quyết định như vậy, chúng ta còn là bạn.

      lạnh lùng trong lời và cái quay lưng của Cẩm Tú khiến hồn chết lặng. Đúng lúc ấy điện thoại reo lên. Là Cảnh Phong. vội vàng nghe máy, miệng khẽ gọi:

      - Cảnh Phong.

      Kiều Chinh còn chưa kịp hỏi, Cảnh Phong vội :

      - Đến nhà – Giọng Cảnh Phong đầy mệt mỏi.

      - A lô… Cảnh Phong…

      vội vàng tắt điện thoại lao nhưng bị Cẩm Tú giữ tay lại:

      - ấy làm sao thế?

      - Mình biết – Kiều Chinh lắc đầu đáp.

      - Mau cho mình biết – Cẩm Tú quắc mắt nạt lớn, tay siết chặt tay .

      - ấy chỉ bảo mình đến nhà ấy thôi - nhìn Cẩm Tú đáp.

      - Đến nhà ấy?! – Cẩm Tú choáng váng lùi lại vài bước. ngờ Cảnh Phong lại gọi cho Kiều Chinh, chẳng lẽ Kiều Chinh hay sao?

      - Hình như ấy được khỏe, mình phải đến xem ấy thế nào – Kiều Chinh quyết định như chờ đợi thêm câu nào của Cẩm Tú.

      - Mình cùng Chinh – Cẩm Tú hít hơi sâu rồi như thở hắt ra.

      Khi cả hai đến, cửa vừa mở Cảnh Phong ngã lên người Kiều Chinh, thân nhiệt nóng hơn lửa. vội lay nhưng Cảnh Phong bất tỉnh rồi. Kiều Chinh vội vàng cùng Cẩm Tú đưa Cảnh Phong về phòng, đặt lên giường rồi giúp tháo giày ra. Cẩm Tú đưa tay sờ trán Cảnh Phong, khẽ kêu lên:

      - ấy sốt cao quá!

      - Vậy phải làm sao? – Kiều Chinh lo lắng hỏi.

      - lấy thau nước ấm và cái khăn lau mặt lại đây.

      Khi vừa bước trở lại phòng, nghe tiếng Cẩm Tú quát lớn:

      - Tại sao ông chủ lại cho người đánh ấy nữa chứ? Ông ta quá đáng, chỉ vì mỗi việc đó thôi mà có thể hành động như thế sao? ấy cũng là muốn cứu người thôi mà.

      Cẩm Tú thêm vài lời nữa rồi bực tức tắt máy, sau đó quay lại nhìn với ánh mắt tức giận vô cùng, gần như thét vào mặt Kiều Chinh:

      - Kiếp trước Cảnh Phong mắc nợ gì bạn hả, tại sao bạn cứ đeo bám khiến ấy liên tiếp gặp nạn?! Lần này là lần thứ ba rồi nên vết thương mới thành ra nghiêm trọng thế này. Chẳng may bị nhiễm trùng, cánh tay này mãi mãi dùng được nữa.

      Kiều Chinh khẽ run run, cổ họng khô khốc thể thành lời. ngờ xuất của mình trong cuộc đời lại mang đến cho nhiều rắc rối như thế.

      Cẩm Tú lau người cho Cảnh Phong xong, thân nhiệt của cũng tạm ổn định lại, bèn đứng dậy mua thuốc. Kiều Chinh ngồi xuống bên cạnh , nhìn đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt của , lòng nhói đau. Gương mặt dường như hóp lại, gầy hơn trước, thân thể còn có thêm nhiều vết bầm. Thế giới của , hoàn toàn biết, thế giới đáng sợ với chém giết, đổ máu, thanh toán lẫn nhau. là sai sao? Muốn ở bên lại đem phiền phức đến cho sao? Vì sao? Cả cơ hội được yên lặng ở bên cũng thể có được ư? Nước mắt đau xót ngừng tuôn lã chã gương mặt xinh đẹp của . Chúng rơi xuống thân thể nóng hổi của Cảnh Phong lại trở nên lành lạnh đánh thức cơn mê man, hé mắt nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của liền đưa tay chạm vào.

      - Đừng khóc, đừng vì mà khóc.

      Chưa từng có ai vì mà khóc. Vậy mà lại vì mà khóc, khóc đau lòng đến như thế. Tại sao người khóc vì lại là ?

      Kiều Chinh ngây người, khẽ run trước cái chạm của Cảnh Phong, ngước đôi mắt đầy nước nhìn . lặng im để trái tim mình run lên xao xuyến.

      - Vì sao lại ? – Cảnh Phong thều thào hỏi – Cho lí do .

      - Nếu như tình có thể lên tiếng, chắc biết được lí do. Còn em, em chỉ nghe theo trái tim mình mà thôi, trái tim em giờ chỉ có hình bóng nắm lấy bàn tay Cảnh Phong áp vào má mình.

      - Kiều Chinh, em chưa biết con người thế nào vội đặt tình vào. Nếu ngày em phát dối lừa em, làm tổn thương em hay ở bên cạnh , em gặp nhiều nguy hiểm, nhiều đau khổ em có hối hận ?

      - ! Em biết tương lai sau này ra sao. Em cũng biết có lừa dối em hay ? Ở bên em có nguy hiểm và đau khổ hay ? Nhưng em biết, em . Trái tim con người có nhiều ngăn, ngăn rụt rè, ngăn hèn nhát, ngăn dũng cảm, ngăn lí trí… Để ai đó, họ phải sử dụng ngăn trong trái tim mình. Em dùng ngăn dũng cảm trong trái tim em để , lấy hết dũng cảm của cả đời em để . Cho nên, khi ra những điều này, em càng tin tưởng vào tình của mình. Nếu lừa em, lo nghĩ cho em như thế. Cho nên à, dù mai này ra sao, em đau khổ và gặp nguy hiểm thế nào, chỉ cần được ở bên cạnh , em hối hận. Chỉ cần cho em cơ hội được là đủ rồi.

      Cả người Cảnh Phong run lên, trân trân nhìn . Trong khoảnh khắc, lời chân thành của như biến thành chàng trai trẻ đầy ước mơ về hạnh phúc và tình , phải con người đầy hằn thù và tổn thương nữa.

      Kiều Chinh nhìn ngây người, luồn từng ngón vào tay , siết chặt lại, khẽ hỏi lần nữa:

      - Có được ? Có thể dành cho em vị trí trong trái tim ?

      nhìn chờ đợi, đôi mắt đẫm lệ nồng cháy tình , lí trí của bị ánh mắt ấy thiêu rụi, trái tim lại thổn thức dâng lên tình cảm bao trùm tất cả con người . khẽ luồn tay qua eo ôm , cảm nhận ngọt ngào và cảm giác an toàn mà mang lại.

      - Cho chút thời gian được ?

      - Được – Kiều Chinh khẽ gật đầu vai đáp. Đây là lời hứa hẹn ngọt ngào nhất mà từng biết.

      “Có sống mới biết cuộc sống tươi đẹp, có mới biết tình mãnh liệt biết chừng nào, hãy sống vì người và hãy vì người đó chỉ có thể là ” – thích câu này và giờ khắc này, Kiều Chinh chắc chắn điều: người nhất, đáng để đánh đổi nhất là .

      Cẩm Tú vừa , chợt nhớ ra là quên dặn Kiều Chinh vài điều khi chăm sóc người ốm nên quay lại. Nào ngờ chứng kiến cảnh tượng mà hề mong đợi. lặng lẽ nép vào góc, dựa người vào tường, ngửa mặt lên cao ngăn những giọt nước mắt chực trào ra:

      - Cảnh Phong! Em hi vọng là đóng kịch.

      Khi Kiều Chinh rời , Cảnh Phong ngã người giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà. “Cảnh Phong! Kiều Chinh là con bài tốt nhất của chúng ta nay. đừng chần chừ nữa”, lời của Hải đêm qua ngừng thôi thúc . Bàn tay Cảnh Phong siết chặt, mắt nhắm lại. Có những thứ khi quyết định rồi còn cơ hội quay đầu lại. bất giác thấy đầu óc mình trống rỗng, kéo hộc bàn lấy ra khung hình. Trong khung hình là nụ cười hạnh phúc của ba mẹ và em . Nếu phải vì bị kẻ đó lừa, ba cũng đến nỗi ngồi tù rồi phẫn uất mà tự vẫn, nhà cửa cũng bị tịch thu, em chắc chắc chết. Mẹ cũng vì thế mà phát điên, cũng phải sống cuộc sống giang hồ rẻ rúng này. Món nợ này là kẻ đó nợ , nhất định phải bắt trả lại gấp đôi.

      Cảnh Phong nhấc điện thoại lên gọi cho Cẩm Tú, Cẩm Tú vừa nhấc máy, khàn giọng hỏi ngắn gọn:

      - Em thấy?

      - Em thấy ôm ấy – Cẩm Tú nghèn nghẹn giọng đáp, im lặng vài giây mới tiếp – Cảnh Phong, cho em biết , đó phải là đúng ? Là làm theo kế hoạch của Hải đúng ?

      Cảnh Phong im lặng, khoảnh khắc này như bóp nghẹn trái tim Cẩm Tú.

      - Đúng thế – Cảnh Phong cuối cùng cũng trả lời.

      Cẩm Tú thở phào nhõm, vội :

      - Cảnh Phong! Em giúp . Bởi vì, em .

      -----------

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 9.1 Hụt hẫng

      Trong bãi container. Mấy chục tên đàn em đứng bao quanh thành vòng tròn.

      Cảnh Phong đứng chính giữa trung tâm của vòng tròn đó, gương mặt đanh thép lạnh lùng, ánh mắt sáng quắc, kiên định, gợn chút sợ hãi. Ông Nghiêm ngồi ghế gỗ màu đen đánh bóng sang trọng, ánh mắt thầm quan sát Cảnh Phong. Lát sau ông mới lên tiếng:

      - Lí do gì cậu muốn đến đây?

      - Là vì ông chủ Nghiêm có lời mời – Cảnh Phong nhàng đáp lời.

      - Chỉ đơn giản vậy sao? – Ông Nghiêm cau mày nhìn Cảnh Phong, ánh mắt ngờ vực.

      - Vậy ông chủ Nghiêm cho là vì điều gì nữa? – Cảnh Phong hỏi lại, mặt vẫn giữ nét cười lạnh.

      - Tôi nhớ là cậu từ chối.

      - Ồ, tôi cho là người thông minh nên biết suy nghĩ cặn kẽ. Tôi là người thận trọng, luôn cân nhắc kĩ lưỡng hành động của mình. Tin chắc ông chủ Nghiêm cũng thích đám tay chân đầu óc bã đậu làm việc cho mình đâu nhỉ – Cảnh Phong nhếch môi khiêu khích.

      Ông Nghiêm trầm mặc lúc rồi vỗ tay khen ngợi:

      - hay lắm. Cảnh Phong, lần đầu tiên gặp cậu, tôi thấy thích cậu rồi. Vì sao cậu lại muốn đầu quân sang bên tôi?

      - Ông chủ Nghiêm, tôi rồi. Là tôi cân nhắc kĩ lưỡng chuyện ông mời tôi. Còn cân nhắc của tôi thế nào, chắc ông chủ Nghiêm cũng muốn biết đúng ?

      Ông Nghiêm im lặng, ánh mắt thôi dò xét.

      - Ông chủ Nghiêm, để tránh tình trạng nghi kị như với ông chủ Thạch, tôi xin thẳng luôn. Tôi xưa nay có hứng thú với việc làm ông chủ này ông chủ nọ. Ông chủ Nghiêm đúng, tôi có bản lĩnh tự lập ra cho mình địa bàn riêng rồi làm ông chủ mà cần phải sống cúi đầu trước ai, có thể bây giờ địa bàn của tôi lớn, nhưng ai biết sau này thế nào? Liệu đến khi đó ông chủ Nghiêm có được xem là đối thủ của tôi hay còn phải xem xét lại – Cảnh Phong cười lớn – Nhưng vì sao tôi lại làm, chỉ đơn giản là vì tôi thích. Tiền, ai cũng muốn có, nhưng tôi lại hứng thú với quá nhiều tiền. Hơn nữa, việc làm ông chủ quá vô vị, chỉ biết ngồi chỗ sai bảo, còn tôi lại thích đó đây, phiêu lưu mạo hiểm đầy kích thích. Vậy sao lại đầu quân cho ông chủ có thực lực và biết “trọng nhân tài”. Câu trả lời thế này, biết làm hài lòng ông chủ Nghiêm chưa?

      - Khá lắm – Ông Nghiêm vỗ tay tán thưởng, sau đó nheo mắt hỏi – Vết thương của cậu lành chưa?

      - Sắp lành rồi - tự tin đáp.

      - Rất tự tin, tôi thích điều này – Ông Nghiêm cười lớn – Vậy chúng ta cứ thế bắt đầu. Cậu thấy thế nào?

      - Tùy ông!

      Ông Nghiêm rời mắt khỏi Cảnh Phong, ngoắc tay ra hiệu cho gã đàn em trọc đầu. Gã lập tức gật đầu, sau đó lấy điện thoại gọi cho người. Cảnh Phong thoáng cau mày. Ánh mắt đắc ý của Hoàng Sĩ Nghiêm làm thấy lạnh sống lưng.

      - Cảnh Phong! – Ông Nghiêm bất giác gọi lớn – Tuy tiếng tăm của cậu khá lớn nhưng tin đồn vẫn là tin đồn, có gì chứng thực cả. Như cậu , tôi thích mướn những người đầu óc, càng mướn người đủ bản lĩnh. Với khả năng của cậu, vị trí thấp xứng đáng, nhưng vị trí quá cao, chỉ e là em phục. Cho nên, muốn để cậu có vị trí đúng với thực lực của mình, tôi cần màn chào hỏi ấn tượng.

      Dứt lời, ông Nghiêm hất mặt ra lệnh cho bọn đàn em vốn bao vây Cảnh Phong nhanh chóng bước vào cuộc chiến. Cảnh Phong vẫn giữ ánh mắt thâm trầm sâu lắng, chẳng ai có thể đọc được trong đó là điều gì: sợ hãi hay coi thường?

      Cả đám người xông vào Cảnh Phong, nhưng rất dễ dàng hạ gục từng tên . Mấy tên đó đều chưa có nhiều kinh nghiệm giao chiến. Xem ra, ông Nghiêm là muốn sỉ nhục , hai là muốn đầu quân cho ông ta.

      - Ông chủ! Ông thấy thế nào? Cậu ta được chứ? – Gã đầu trọc cúi người .

      - Khá lắm! – Ông Nghiêm nheo mắt như toan tính điều gì đó, rồi cất giọng lạnh lùng hỏi – gọi điện chưa?

      - Dạ, ông chủ. Chắc sắp đến rồi – Gã đầu trọc cung kính trả lời, giấu được vẻ đắc ý.

      Đúng lúc đó trận đấu cũng kết thúc bằng việc Cảnh Phong hạ đo ván tên đàn em cuối cùng.

      - đủ làm ông chủ Nghiêm hài lòng chưa? – lên tiếng hỏi.

      - Ha ha… đánh có vài con tép riu mà cũng bày đặt lớn giọng – Giọng của Hưng đại bàng từ xa vang tới.

      - Cảnh Phong, lúc nãy chỉ là màn dạo đầu cho cậu thôi. Bây giờ mới thực là thử thách – Ông Nghiêm lớn tiếng , ánh mắt tà ác giấu giếm.

      Cảnh Phong giờ mới biết thủ đoạn cao siêu của ông chủ Nghiêm khét tiếng này. Ông ta trước tiên muốn tiêu hao bớt sức lực của rồi mới tung ra con át chủ bài.

      - Ông chủ, Năm, hai người gọi em đến để dọn dẹp đúng ? – Hưng đại bàng ưỡn ngực, đắc ý .

      - phải! – Gã đầu trọc lên tiếng – Cảnh Phong muốn gia nhập với chúng ta, ông chủ gọi mày đến là để kiểm tra năng lực của nó chút thôi. Nếu Cảnh Phong có thực lực, nó cùng chú mày tiếp quản công việc thay ông chủ.

      - Cái gì? – Hưng đại bàng ngạc nhiên vô cùng, trừng mắt nhìn Cảnh Phong, tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại – Năm, nhầm lẫn điều gì à? Cậu ta là người của lão Thạch mà.

      Gã đầu trọc bèn đáp cụt ngủn kết thúc màn giải thích với Hưng đại bàng:

      - Ông chủ chúng ta là người trọng nhân tài.

      - Nhưng mà… – Hưng đại bàng nghẹn lời được gì nữa. Chia bớt địa bàn cho người khác, đặc biệt lại là Cảnh Phong, là điều chưa bao giờ mong muốn.

      - Được rồi. Cậu hình như hơi thiếu tự tin khi đối đầu với Cảnh Phong phải?

      Hưng đại bàng liếc ánh mắt sắc như dao nhìn Cảnh Phong. nhanh chóng xác định đối thủ ở đẳng cấp nào. Cảnh Phong cũng bất động suy nghĩ, chưa từng giao đấu với Hưng đại bàng nên đánh giá được thực lực của .

      Cả hai gườm nhau vài chục giây, hai chân di chuyển chẳng khác nào khúc gỗ nặng. Thay vì đứng yên, lần này Cảnh Phong ra tay trước. lao đến, vung nắm đấm về phía Hưng đại bàng, quả nhiên cũng rất có nghề, lanh lẹ né người và đáp trả bằng nắm đấm khác.

      cuộc chiến vô cùng sôi nổi.

      lúc sau, cả Hưng đại bàng và Cảnh Phong đều bị đối phương đánh cho tan tác. Cuối cùng, Hưng đại bàng như nhớ ra, lập tức tấn công bên vai bị đau của Cảnh Phong. Bị trúng hai đấm liên tiếp vào vết thương, Cảnh Phong lảo đảo ngã xuống. Hưng đại bàng lao đến vung nắm đấm cuối cùng, cả người đổ rạp. đắc ý thu tay về, đứng thẳng lưng dậy, ném lại câu:

      - Đồ vô dụng.

      Sau đó, quay lại nhìn ông Nghiêm :

      - Ông chủ thấy trận này thế nào?

      Ông Nghiêm lên tiếng. Hưng đại bàng quay lại, thấy Cảnh Phong đứng dậy từ lúc nào. đưa tay lau khóe miệng bị chảy máu, nhìn ung dung :

      - Cám ơn gãi ngứa!

      Hưng đại bàng mặt biến sắc nhưng vẫn nở nụ cười mỉa mai:

      - Cảnh Phong, thể diện đàn ông đúng là cần phải giữ, nhưng so với thể diện tính mạng quý giá hơn. Tao khuyên mày đừng nên bày đặt tỏ vẻ hùng. Tao bỏ qua cho mày.

      - Mày sai rồi – cười khẩy – Thể diện là cái đáng trân trọng nhất, chỉ có thứ đàn ông vứt mới cần thể diện. Tính mạng tao cần phải giữ, thể diện lại càng phải giữ – Cảnh Phong buông nụ cười lạnh.

      câu chửi xéo ràng đến thế khiến Hưng đại bàng tức điên lên, hùng hổ lao đến Cảnh Phong tung nắm đấm.Lần này, đáp đòn mà chọn giải pháp tránh đòn để quá tiêu hao sức lực. ỷ mình sức trâu, liên tiếp ra đòn mạnh, cuối cùng hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, cơ bắp bắt đầu nhức mỏi như muốn rời ra, động tác chậm lại đáng kể.

      Cảnh Phong nhếch môi cười nhạt, đến lúc ra tay rồi.

      nhàng chụp lấy nắm đấm vừa tung ra của Hưng đại bàng, ngay sau đó trả lại cho cú đấm chốt. Hưng đại bàng ôm bụng, miệng nhễu máu, nằm vật dưới đất bất động. Cảnh Phong cười khẩy cái rồi phủi tay đứng dậy.

      - Khá lắm – Ông Nghiêm vỗ tay lớn đầy thích thú, đứng dậy nhìn Cảnh Phong khen ngợi.

      Bọn đàn em hùa đến đỡ Hưng đại bàng đứng lên, nhưng thấy quắc mắt lên rụt tay. Chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như thế. đối với tất cả trước giờ đều tự cao tự đại, vậy mà… Hưng đại bàng nghiến răng, muốn lao vào Cảnh Phong quyết đấu lần nữa nhưng ánh mắt của Năm Lục giữ lại. Hưng đại bàng tức giận, ném ánh mắt căm phẫn về phía Cảnh Phong và ông Nghiêm trò chuyện. tự nhủ với lòng mình, nhất định có ngày bắt Cảnh Phong phải trả giá cho mối nhục hôm nay.

      - Hưng! – Ông Nghiêm lớn tiếng gọi – Từ nay địa bàn ở QK giao lại cho Cảnh Phong.

      - Cái gì? – Hưng đại bàng dường như sốc trước quyết định này, trợn mắt nhìn ông chủ của mình rồi đến Cảnh Phong. nắm giữ trong tay cả chục địa bàn, giao ra cũng chẳng đáng gì, nhưng đó lại là QK. Địa bàn này nằm ngay trung tâm thành phố, thu rất nhiều món lợi mà đâu có được.

      Cảnh Phong nhìn vẻ tức tối của Hưng đại bàng, nhếch môi cười. ngờ khuôn mặt ông Nghiêm cũng nở nụ cười khó đoán khác.



      Tình bạn là gì?

      Kiều Chinh đọc được bài viết về tình bạn như thế này:

      “Tình bạn là món quà vô giá thể bán cũng thể mua, giá trị của tình bạn còn tuyệt hơn núi vàng rất nhiều. Bởi vì vàng là vật vô tri, biết nhìn cũng thể lắng nghe. Và trong lúc ta gặp rắc rối, vàng thể lời cổ vũ, vàng có trái tim để thấu hiểu. Vàng thể đem lại cho bạn bình yên hoặc chở che.

      Hãy cảm ơn cuộc đời tặng bạn món quà vô giá, phải kim cương, châu báu mà là tình cảm chân thành từ người bạn .

      Nếu ngày nào đó bạn cảm thấy buồn và muốn khóc... Hãy gọi cho tôi, tôi hứa đến bên bạn, tôi hứa làm bạn cười, nhưng biết đâu tôi khóc cùng bạn.

      Nếu ngày nào bạn cảm thấy đơn độc... Hãy gọi cho tôi, tôi hứa đến bên bạn, chỉ để im lặng lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh bạn.

      Nếu ngày nào đó, bạn phân vân trước những lựa chọn của mình... Hãy gọi cho tôi, tôi quyết định thay bạn nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước lựa chọn ấy.

      Nếu ngày nào đó, bạn gặp thất bại... Hãy gọi tên tôi, tôi mang lại cho bạn thành công, tôi chỉ giúp bạn tìm thấy cánh cửa khác.

      Nếu ngày nào đó bạn gặp phải sai lầm và vô cùng đau khổ... Hãy gọi cho tôi, tôi thể sửa chữa sai lầm đó, nhưng tôi có thể giúp bạn nhận ra rằng sai lầm giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.

      Nếu ngày nào đó, bạn cảm thấy sợ những điều tốt đẹp qua ... Hãy gọi cho tôi, tôi níu giữ nó lại, nhưng tôi có thể giúp bạn hiểu rằng mọi việc đều có điểm khởi đầu và kết thúc.

      Nếu ngày nào đó, bạn trở nên bế tắc và tuyệt vọng... Hãy gọi cho tôi, tôi dám hứa làm bạn quên tất cả. Nhưng tôi có thể giúp bạn tìm thấy niềm tin trong cuộc sống.

      Nếu ngày nào đó, cuộc sống quá khắc nghiệt, khiến những ước mơ và niềm tin tưởng của bạn nằm trong vùng giông bão... Hãy gọi cho tôi, tôi chẳng đủ sức chống chọi đâu. Nhưng bờ vai tôi đây là nơi bạn có thể dựa vào và chúng ta cùng “chiến đấu”.

      Nhưng... ngày nào đó bạn gọi mà thấy tôi trả lời, bạn hãy đến bên tôi vì lúc đó tôi cần bạn”.

      Lòng Kiều Chinh bỗng buồn bã, giữa tình bạn và tình , khó mà lựa chọn. Đối với đàn ông, tình bạn quan trọng hơn tình ; đối với phụ nữ, tình quan trọng hơn tình bạn. Còn với , tình và tình bạn đều quan trọng như nhau.

      Mắt nhìn thấy Cẩm Tú càng ngày càng rời xa mình mà làm gì được, cảm thấy bất lực vô cùng.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 9.2

      Dạo gần đây, Cẩm Tú khó gần hơn bao giờ hết, ánh mắt Cẩm Tú nhìn giống như chất chứa bao nỗi oán hận đáng sợ. càng ngày càng hoang mang. vẫn luôn cho rằng, Cẩm Tú lo lắng cho mình nên mới ngăn cản đến bên Cảnh Phong, nhưng có vẻ phải vậy... Mải suy nghĩ, biết Vỹ Thanh ngồi xuống cạnh mình từ bao giờ.

      - Haiz, em và Cẩm Tú, hai đứa bỗng nhiên đều trở nên khác lạ – Vỹ Thanh bỗng than dài tiếng.

      - Em có gì khác lạ đâu? – Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn Vỹ Thanh hỏi lại.

      - Mọi người bảo rằng, hai đứa em cùng thích chàng trai nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú nhưng bị em xen vào – Vỹ Thanh với vẻ mặt nghiêm trọng.

      - Em… – Kiều Chinh thảng thốt kêu lên.

      - Ừ! Mọi người bảo thế đó.

      Vỹ Thanh sau đó yên lặng mãi khiến Kiều Chinh hoài nghi, vội thanh minh:

      - Chuyện đó chỉ là đồn thổi mà thôi.

      - Có lẽ Cẩm Tú có bạn trai rồi. Cũng đúng, xinh đẹp, hoạt bát, đáng như ấy, sao lại có người thích cơ chứ – Vỹ Thanh khẽ cười buồn, như chỉ để cho mình nghe rồi đứng dậy bỏ , để ý đến thái độ của .

      Trong lòng Kiều Chinh xuất cảm giác mơ hồ. Cảnh Phong là chàng trai xuất sắc như thế. Cẩm Tú cũng như trước chàng như Cảnh Phong lẽ nào động lòng?! Cho dù hai người họ có là em chăng nữa, cũng chỉ là em họ mà thôi.

      Tim Kiều Chinh nhói đau, vội vã nhắm mắt lại, hít sâu, lắc đầu xua ý nghĩ đó của mình. Nhưng sau đó, tâm trạng trở nên rất xấu, còn muốn học hành gì nữa, liền chạy xe về nhà.

      Căn nhà rộng, vắng vẻ, cảm giác đơn tràn ngập. bước đến bên cây đàn dương cầm, bắt đầu dạo đoạn nhạc. Ông Nghiêm trở về nhà thấy con ngồi đánh đàn nhàng đến bên, đặt tay lên vai âu yếm hỏi:

      - Con của ba hôm nay có tâm gì sao?

      - Ba! – Kiều Chinh thấy ông, hai mắt rưng rưng, dựa vào người ông yên lặng khóc.

      Ông Nghiêm giang tay ôm con vào lòng, nhàng hỏi:

      - Sao thế? Ai ăn hiếp con à?

      - phải – Kiều Chinh lắc đầu.

      - Con của ba, có phải là rồi hay ? – Ông Nghiêm đẩy Kiều Chinh ra, nhìn hỏi.

      Kiều Chinh hai má đỏ ửng lên, khẽ gật đầu.

      - Là chàng nào tốt phước được con của ba để mắt đến thế hả? – Ông Nghiêm trêu .

      Kiều Chinh xấu hổ khẽ lườm ông, xong lại thở dài:

      - Người ta thèm để ý đến con ba.

      - Thằng đó đúng có mắt, con ba xinh đẹp, đáng thế này mà còn để ý hay sao?! Con yên tâm , chỉ cần con lên tiếng, ba tin chắc người xếp hàng theo con dài đến cuối phố.

      Biết ba an ủi mình, bật cười:

      - Ba nè! Sau này dù con ai, ba cũng ủng hộ con đúng ? – Kiều Chinh đột nhiên hỏi.

      - Ba tin vào con mắt lựa chọn của con ba.

      - Con cám ơn ba! – Kiều Chinh mỉm cười hạnh phúc, vòng tay ôm lấy ba mình. Giờ có thể yên tâm rằng, ba ngăn cản chuyện của .



      Thời gian trôi qua thấm thoát hơn tuần.

      - Lão rất đa nghi và xảo quyệt, dù em có hỏi thế nào, lão cũng hé lấy lời – Cẩm Tú với Cảnh Phong.

      - Em cứ tiếp tục ở bên cạnh lão quan sát tiếp. Đợi thời cơ chín muồi, đến khi lão tin tưởng em rồi mới moi được thông tin. Thời gian này, lão vẫn chưa tin tưởng lắm – Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú thở dài, đau xót – Cẩm Tú, xin lỗi, là hại em ra nông nỗi này.

      - Cảnh Phong, là em cam tâm tình nguyện.

      - Em phải cẩn thận hơn mới được – Ánh mắt Cảnh Phong chìm trong đau khổ.

      - Em biết rồi – Cẩm Tú gật đầu nhìn chan chứa thương, tiến sát lại gần hơn – Cảnh Phong, em vì tiếc hi sinh bản thân mình. an ủi em chút có được ? Xóa hết dấu vết đáng thương người em – Lời Cẩm Tú da diết, giọng khiêu gợi, đôi mắt đong đưa đầy tình ý.

      Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú hồi, chính sắp đặt để làm tình nhân của ông Nghiêm, hi sinh thân xác , để mặc ông ta dày vò, chà đạp. Trước lời cầu này của , có quyền từ chối.

      choàng tay qua eo của Cẩm Tú, tay kia khẽ nâng cằm lên, cúi người hôn . Cẩm Tú nhanh chóng đáp lại , cuồng nhiệt quấn lấy . Nụ hôn của rất điêu luyện, rất biết cách phối hợp gây kích thích cho đối phương nhưng trong đầu lại nghĩ đến Kiều Chinh và nụ hôn của hôm nào.

      Hai người con này thực quá khác nhau. người thành thục, biết cách dẫn dắt, biết cách thu hút. Còn người lại nhàng, gượng gạo, biết cách mời gọi cũng biết cách đáp lại, ràng là chưa từng trải. Bờ môi Kiều Chinh cùng hơi thở của giống như hương dâu ngọt ngào, khiến người ta rung động biết bao nhiêu.

      Đúng lúc đó nhác thấy bóng người đứng sững sờ trước cửa nhà, hai cánh cửa mở toang đầy nắng. Hai chiếc túi chợ tay rơi xuống, mấy trái táo cứ thế lăn tròn. Gương mặt tái xanh, ánh mắt vừa sửng sốt vừa đau buồn nhìn hai người họ, nên lời:

      - Hai người…

      Cẩm Tú và Cảnh Phong vội vàng buông nhau ra. Khóe mắt bắt đầu ậng nước. Cuối cùng đưa tay che miệng quay người bỏ chạy. Cảnh Phong nghĩ ngợi, vội đuổi theo .

      Kiều Chinh vừa chạy vừa khóc. Lời Vỹ Thanh hôm nào vọng vào tai : “Mọi người bảo rằng hai đứa em cùng thích chàng trai nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú nhưng bị em xen vào”. từng nghĩ đến điều này nhưng nhanh chóng phủ nhận. ngờ đó lại là , thể phủ nhận. Cuối cùng cũng hiểu vì sao Cẩm Tú bỗng trở nên lạnh lùng với như thế. Hóa ra tất cả là vì Cảnh Phong. Nếu hai người họ nhau, vì sao lại để cho ngộ nhận, vì sao lại lừa dối ?!!

      Chỉ lát sau, Cảnh Phong đuổi kịp Kiều Chinh. nắm lấy tay giữ lại khàn giọng :

      - Để đưa em về.

      - cần đâu. Tôi muốn bị các người đùa giỡn nữa – Kiều Chinh lạnh giọng đáp.

      Cảnh Phong rằng nắm tay , lôi theo mình. tức giận mắng:

      - làm gì vậy, buông tay tôi ra.

      - Ở đây khó bắt xe lắm, để đưa em về – Cảnh Phong cương quyết .

      - cần.

      - chỉ xem Cẩm Tú là em - Cảnh Phong bất ngờ thanh minh.

      - trai có thể hôn em như vậy sao? – Giọng bỗng vỡ òa – Cho dù hai người có nhau hay , tôi cũng để ý. Nhưng vì sao hai người lại gạt tôi chứ?

      - gạt em, chỉ xem Cẩm Tú là em . Chuyện vừa rồi… – muốn giải thích nhưng làm sao có thể giải thích ràng đây.

      - Đủ rồi, tôi muốn nghe gì nữa – bịt hai tai lại rồi vừa khóc vừa chạy.

      Cảnh Phong nhói lòng nhìn theo bóng , hai tay siết chặt. tự nhủ: được đau lòng nhưng trái tim nghe lời, cứ thổn thức nhức nhối mãi thôi.

      Kiều Chinh vừa chạy được lúc nghe tiếng còi sau lưng, Long Sơn chạy xe tới gần .

      - đâu vậy? Sao lại chạy mình ở khu này? – Sau đó, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của – Em khóc à?

      - Em vừa mất người bạn – buồn bã đáp.

      Long Sơn nghe thế im lặng, lúc lâu sau mới :

      - Mất người bạn phải là mất tất cả.

      - Em cũng mất luôn người con trai mà em thích – chua xót thêm.

      - Lên xe , đưa em đến nơi này – Long Sơn bèn bảo.

      Long Sơn chở đến nơi bờ sông vắng lặng, Kiều Chinh ngồi chiếc áo khoác của trải nền cỏ non. Mặt sông phản chiếu những ánh đèn hiu hắt, buồn bã. nhớ đến cảnh Cẩm Tú và Cảnh Phong ôm hôn nhau, trái tim như bị ai siết chặt, nước mắt lại lặng lẽ rơi. Long Sơn lấy khăn lau nước mắt cho rồi cũng đưa mắt nhìn về hướng dòng sông trôi, lời nào.

      lâu, lâu, Kiều Chinh cũng biết mình ngồi như thế bao lâu, Long Sơn vẫn bên cạnh tĩnh lặng chờ đợi. Nước mắt đúng liều thuốc tốt nhất cho những trái tim đau khổ, khóc đến lúc người mệt mỏi kiệt sức nỗi buồn trong lòng cũng vơi cạn . hít hơi khí mát mẻ ven sông, cuối cùng lên tiếng:

      - Giống như cảm giác bị phản bội vậy, rất hụt hẫng.

      Long Sơn quay đầu nhìn chăm chú cứ như thể chờ rất lâu rồi đủ để quen với chờ đợi ấy.

      - Là Cảnh Phong đúng ?

      Kiều Chinh trả lời, ánh mắt đau thương nhìn mặt sông.

      - Tình bạn, tình … Đây là lần đầu tiên em thấy thân thiết với người nhiều đến thế, cũng là lần đầu tiên trái tim em rung động vì người, vậy mà… đều cùng lúc mất .

      - Rồi qua thôi – Long Sơn bên tai Kiều Chinh nhàng như làn gió.

      Kiều Chinh nhắm mắt lại, cố gắng ghi nhớ từng lời của Long Sơn, đúng vậy, rồi mọi việc qua thôi.



      Kiều Chinh chưa từng về nhà khuya đến thế.

      - Con về rồi, là tốt quá – Giọng mẹ mừng rỡ.

      Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, siết chặt tay mẹ mình, nước mắt lại chực trào ra. Đúng lúc đó, ông Nghiêm lên tiếng:

      - Tôi là con sao mà bà chịu tin.

      - Ông biết gì. Tóm lại, ngày mai ông phải lo xong vụ kia cho tôi, nếu xong với tôi đâu – Bà Kim Xuân gắt lên.

      Kiều Chinh hơi ngạc nhiên hỏi:

      - Chuyện kia là chuyện gì ạ?

      - Ba mẹ phải đám cưới con người bạn ở Thụy Điển. Có lẽ cả tuần mới về. Để con ở lại mình, ba mẹ yên tâm nên ba con đưa vệ sĩ đến bảo vệ con.

      - Sao ạ!? – Kiều Chinh kêu lên nghi ngại.

      - Cậu ta đến đây vào ngày mai – Bà Kim Xuân mỉm cười hiền từ - Có như thế ba mẹ mới yên tâm được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :