1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu Như Yêu - Born (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 5.1 Quá khứ đau thương

      Mười hai năm trước, Cảnh Phong vẫn là cậu bé mười ba tuổi. Gia đình có ba, có mẹ và em hơn sáu tuổi. Họ sống ở ngay trung tâm thành phố, cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc.

      Ba , ông Cảnh Hàn, lúc đó có công ty riêng, quy mô công ty lớn nhưng làm ăn rất tốt. Tuy có nhiều nhân viên, nhưng ai đối với ba cũng đều hết mực kính trọng.

      Mẹ người phụ nữ bình dị, bà ở nhà nuôi dạy hai con . Em xinh xắn đáng và biết nghe lời. Gia đình xem như hoàn hảo.

      Cho tới ngày, ba dẫn về người đàn ông rất sang trọng. Từ cách ăn mặc đến cách chuyện cho thấy ông ta là người khôn ngoan. Giọng của ông ta rất sảng khoái. Ba giới thiệu với cả nhà: “Đây là bác Nghiêm, bạn cùng quê với ba. Cũng là người cùng công ty nhà ta hợp tác”.

      Khi Cảnh Phong thay mẹ bê nước mời ông ta uống, ông ta nhìn chăm chú hỏi vài câu, Cảnh Phong lễ phép trả lời rành rọt rồi đứng lui một bên, ông ta cười nói:

      - Chú có thằng con khá , xem ra sau này nhân tài đó.

      - Nó trông vậy chứ khờ lắm – Ông Cảnh Hàn cười đáp.

      - Cứ tin , nhìn người chưa bao giờ sai cả – Ông Nghiêm rút gói thuốc trong túi ra châm mồi lửa rồi .

      - Dạ, thằng con này là niềm tự hào của em đó – Ông Cảnh Hàn lúc này mới sảng khoái đáp.

      - Ha ha, chỉ có mỗi đứa con , thấy thằng con của chú mày mặt mày sáng sủa lại thông minh thích lắm. Sau này, để thằng nhóc làm con rể – Ông Nghiêm quay sang Cảnh Phong hỏi đùa – Con muốn làm con rể bác ?

      - cứ trêu cháu, mau xuống gọi mẹ đem thức ăn đãi bác Nghiêm con…

      Hôm ấy, ông Cảnh Hàn vui lắm, ông bảo vợ làm nhiều món ngon đãi khách, lần này nếu hợp tác thành công, công ty của ông có nhiều cơ hội phát triển hơn nữa.

      Cảnh Phong rất ấn tượng với ông Nghiêm, tự thấy con người ông ta rộng rãi thoải mái vô cùng, chỉ thích ánh mắt của ông ta cho lắm. Trong đôi mắt ấy, có những ánh nhìn gian trá, mờ ám. Những ngày sau đó, ba Cảnh Phong rất vui vẻ, ông còn hào hứng khoe mình vừa lấy được đơn hàng rất khá rồi dẫn vợ con ăn nhà hàng. Những khoảnh khắc hạnh phúc ấy, Cảnh Phong bao giờ quên.

      Những ngày hạnh phúc nhanh chóng vụt tắt, hai tháng sau, ông Cảnh Hàn về nhà với vẻ mặt buồn rầu. Mẹ Cảnh Phong thấy vậy vội theo hỏi han, lát sau bà trở ra với nét mặt bơ phờ, đôi mắt đỏ hoe. Bà nhìn Cảnh Phong và em , giang tay ôm lấy hai đứa con vào lòng chặt giống như cảm giác lúc chia li.

      - Mẹ, chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ khóc? – Em Cảnh Phong, Như Ngọc ngây ngô tròn mắt nhìn mẹ hỏi – Ai làm mẹ khóc vậy? Có phải tại con và Hai ngoan nên mẹ buồn ?

      - phải đâu con – Mẹ Cảnh Phong cố gắng cười, lau nước mắt rồi tiếp – Tại lúc nãy mẹ cẩn thận va chân vào tường, đau quá mà khóc thôi.

      - Để con xoa dầu giúp mẹ - Như Ngọc cong đôi môi hồng xíu của mình lên rồi vội vàng chạy lấy dầu.

      Mẹ Cảnh Phong nhìn theo khẽ cười, ánh mắt rất buồn bã.

      - Mẹ… - Cảnh Phong gọi khẽ.

      Nhưng mẹ dường như muốn gì thêm, chỉ lặng lẽ xuống bếp. Cảnh Phong nhìn theo bóng dáng mệt mỏi của mẹ, linh cảm sắp có giông bão kéo đến gia đình mình.

      Rồi giông bão kéo đến vào ngày cảnh sát ập vào đưa lệnh bắt ba lúc cả gia đình ăn cơm. Mẹ Cảnh Phong bê tô canh nóng lên, hoảng hốt đến nỗi đánh rơi xuống sàn nhà sau đó ngất . Tô canh nóng văng vào người em hoảng sợ núp dưới chân mẹ.

      Cảnh Phong chỉ biết đứng nhìn theo bóng ba bị còng tay cúi đầu bước , mẹ và em vật vã sàn nhà. Lúc đó chỉ là cậu nhóc...

      Tiếng điện thoại reo kéo Cảnh Phong rời khỏi những kí ức đau buồn năm xưa.

      - Phong, năm giờ chiều nay ông chủ muốn gặp – Tiếng Hải vang lên trong điện thoại thông báo.

      - biết rồi – Cảnh Phong đáp xong mệt mỏi ngả người vào sô pha, đưa tay vuốt mặt, cố xua những kí ức đau lòng.

      Cảnh Phong vào căn phòng của em . kéo rèm cửa, ánh sáng lập tức tràn ngập. bước đến bên đầu giường, đưa mắt nhìn khung hình mà Kiều Chinh mua đến bị quăng vỡ nát nơi góc phòng. Trong đáy mắt dâng lên niềm mơ hồ, nửa hận, nửa bất lực. luôn biết, Kiều Chinh vô tội, chỉ có điều là con của kẻ đó.

      Hải từng hỏi vì sao lợi dụng cơ hội tìm thấy mà bắt cóc và uy hiếp cha . Cảnh Phong cũng từng nghĩ đến điều đó. Nhưng chỉ có vậy quá đối với tội lỗi mà kẻ đó gây ra cho gia đình . muốn phải sống trong đau khổ, phải khốn khổ hơn năm xưa.

      Những thứ thuộc về ba năm xưa mất vào tay , nhất định phải đòi lại. Năm xưa có thể dùng ba làm quân tốt thí giờ đây muốn hạ gục chắc chắn dễ dàng gì.

      Kiều Chinh dù vô tội vẫn đành phải làm bàn đạp cho tiếp cận .

      - Bốp…

      Cái bạt tai giáng lên mặt Cảnh Phong cùng với ánh mắt lạnh lùng tàn khốc khiến tất cả bọn đàn em đứng đó đều giật mình, chẳng ai dám thở mạnh.

      Cảnh Phong bị đánh đau vẫn thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn hờ hững, im lặng, rời khỏi người đàn ông đánh mình, cương trực e sợ, nhưng cũng có ý phản kháng.

      - , lí do vì sao thả con bé đó? – Người đàn ông gầm lên – Cảnh Phong, ta giao cho con tiếp quản những địa bàn của ta, là tin tưởng con hết mực. Biết là bọn chúng cố tình gây phá quán của chúng ta mà con hành động thế sao?

      Cảnh Phong nhìn ông ta cúi đầu nhận lỗi:

      - Con xin lỗi. Con cố gắng để bù lại doanh thu.

      - Bù lại ư? – Ông ta vẫn hạ giọng – ngờ con lại ngây thơ như thế.

      - Ông chủ, ra… - Thái lo lắng cho Cảnh Phong, bước lên giải thích.

      Nào ngờ ông ta quắc mắt nhìn Thái quát:

      - Im miệng.

      Thái sững sờ, vội ngậm miệng lại nhưng trong lòng phục chút nào cả.

      - Bắt đầu từ ngày hôm nay, việc coi sóc địa bàn ở đây tạm thời giao lại cho thằng Hải – Ông ta lạnh lùng phán câu.

      - Ông chủ – Hải giật mình kêu lên.

      - là bất công, Phong, ấy… – Thái bức xúc quá, nhịn được định lên tiếng phản đối.

      - Đây là lệnh... – Ông ta quát lên.

      Thấy Thái có ý định dừng lại, Cảnh Phong bèn lên tiếng:

      - Thái, ra cũng muốn nghỉ ngơi thời gian, đây là cơ hội lớn mà ông chủ cho .

      - Nhưng mà… – Thái quay sang nhìn Cảnh Phong bất lực.

      - Được rồi, chuyện của , tự định đoạt được – Cảnh Phong nhàng .

      Thái đành thở dài gật đầu.

      - làm việc – Ông chủ của họ phẩy tay.

      Cả đám người đành lục tục kéo ra ngoài.

      - Hôm nay chúng ta làm chầu - Hải đề nghị.



      Phòng VIP ở quán bar là nơi cực kì yên tĩnh, ba người đàn ông ngồi giữa những két bia, trầm mặc uống.

      - yên tâm, chỗ này giờ do em quản lí, nhưng vẫn dưới lãnh đạo của - Hải .

      Cảnh Phong nghe vậy cười nhạt:

      - ra cũng đến lúc em và Thái tập tành quản lí là vừa.

      - , nhưng lần này xem ra phải chuyện đâu. Em chưa bao giờ thấy ông chủ như thế cả – Thái bất giác lên suy nghĩ của mình.

      - biết… – Cảnh Phong nhàng đáp, giống như biết trước việc gì xảy ra và chấp nhận nó.

      - … – Thái kêu lên.

      - Được rồi – Cảnh Phong cắt ngang lời Thái, đưa chai bia trong tay lên, Hải và Thái cũng miễn cưỡng nâng lên chạm.

      Khi cả ba người loạng choạng bước ra khỏi quán bar, chỉ có Cảnh Phong là còn tỉnh táo, Hải và Thái chếch choáng say. đợi taxi đến toán người bao vây lấy họ. Nếu là bình thường phải là chuyện lớn nhưng Thái và Hải say, có khả năng đánh trả. mình Cảnh Phong tả xung hữu đột.

      hỗn loạn càng lúc càng tăng. Cuối cùng Cảnh Phong xoay người đỡ nhát dao cho Thái. Máu đổ ngừng, tiếng đâm chém vì thế mà giảm bớt.



      Đêm rất khuya, Kiều Chinh giật mình thức dậy. Khắp người lạnh toát, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, đưa tay lau mồ hôi rịn ra trán. Tiếng máy lạnh vẫn chạy đều đều. Cổ họng bỗng thấy khô đắng, lặng lẽ xuống bếp lấy nước uống.

      Bỗng nghe thấy từ ngoài ban công, giọng Cẩm Tú khẽ khàng:

      - Cảnh Phong, thế nào rồi?

      “Cảnh Phong”, giọng Cẩm Tú lo lắng. Kiều Chinh đứng im lặng chỗ, phải cố tình muốn nghe trộm, chỉ là cái tên “Cảnh Phong” gợi tò mò của .

      Dường như tiếng mở cửa của đến tai Cẩm Tú, ban công phía bên kia bỗng im lặng, Kiều Chinh thấy bối rối lẫn ngượng ngùng vì hành động nghe trộm của mình, đành để mặc cửa như thế mà quay vào phòng lên giường ngủ. Thao thức mãi, cuối cùng cũng ngủ được.

      Sáng hôm sau, Kiều Chinh thấy khó chịu trong người. Bữa sáng diễn ra trong tiếng ho ngừng của .

      - được rồi, để lát mẹ đưa con khám bệnh – Bà Kim Xuân lắc đầu buông muỗng tay mình xuống, cau mày nhìn con lo lắng.

      - Con sao mà mẹ, hôm qua con quên đóng cửa ngoài ban công – Kiều Chinh vội vàng giải thích như ngầm bảo Cẩm Tú tiếng động hôm qua chỉ là tiếng gió thổi mà thôi. Cẩm Tú hơi ngẩng cao đầu có lẽ nghe câu trả lời của xong thắc mắc được giải đáp.

      Ăn uống xong, Cẩm Tú vội vàng thu dọn chén bát, bà Kim Xuân khá có thiện cảm với Cẩm Tú, bây giờ nhìn :

      - Bác cho người thuê người giúp việc rồi, ngày mai họ đến, con cần làm những việc này nữa.

      - sao đâu bác, con cũng thích chuyện nội trợ, bếp núc mà – Cẩm Tú vội lắc đầu.

      - Con cứ xem mình là người trong nhà, đừng ngại những chuyện – Bà Kim Xuân trừu mến đáp.

      - Bác con đúng đó, dù sao con cũng còn phải học nữa – Ông Nghiêm tỏ ý đồng tình với vợ.

      Mọi việc vậy là được quyết định.



      Kiều Chinh vẫn ngừng ho. Cẩm Tú bèn giục khám bệnh, đành lên lầu thay quần áo, khi trở xuống thấy mùi thơm từ bếp bay ra.

      - nấu gì thế? – Kiều Chinh bất chợt hỏi khiến Cẩm Tú giật mình, nhưng quay đầu cười đáp.

      - Mình nấu chút cháo để vào thăm người bạn nằm viện.

      - Vậy mình đây – Kiều Chinh cố gắng mỉm cười rồi quay , ánh mắt thoáng buồn.

      Vậy là Cảnh Phong xảy ra chuyện gì rồi.



      Kiều Chinh vừa khám bệnh xong, đứng chờ thang máy thấy bóng Thái và Hải từ xa đến, vội vàng nép người vào góc tường né tránh. Họ cứ thế nhận ra . Chắc chắn Cảnh Phong nằm viện ở đây, tự nhủ. suy nghĩ quá nhiều, lặng lẽ bám theo hai bóng người còn chưa kịp khuất.

      Loanh quanh hồi, cũng đến được phòng Cảnh Phong nằm. Qua khe cửa, thấy Cẩm Tú đến. Gương mặt Cẩm Tú đẫm nước mắt. Cảnh Phong bị băng bó nhiều chỗ, nằm giường bất động.

      Kiều Chinh thở dài, quay người định trở ra, ngờ lại va vào ngực người.

      - Sao lại đến đây? đến thăm Phong à? – Thái nhìn với ánh mắt khó chịu.

      Ánh mắt đó làm Kiều Chinh thấy sợ, chẳng muốn đối mặt lâu với , càng muốn đối diện với Cảnh Phong. vội giơ sổ khám bệnh lên trước mặt Thái rồi :

      - Tôi chỉ đến đây khám bệnh thôi.

      xong, Kiều Chinh quay đầu . như chạy. ngờ Thái lại đuổi theo sau lưng . nắm chặt tay kéo lại.

      - muốn gì? – Kiều Chinh hốt hoảng kêu lên.

      - có lương tâm hay ?! – Thái giận dữ – Phong vì mới bị như thế, vậy mà nỡ nào thèm đến thăm ấy lần.

      - sao? – Kiều Chinh ngỡ ngàng, môi run run hỏi.

      Cảnh Phong bị thương vì sao lại có liên quan đến cơ chứ.

      Thái hít hơi sâu, cất giọng đau khổ:

      - Cũng hoàn toàn là lỗi của , tất cả đều là lỗi của tôi, Phong chỉ vì đỡ nhát dao cho tôi nên mới…

      - xảy ra chuyện gì, mau – Kiều Chinh nóng ruột thúc giục.

      - Lần trước bị bắt cóc, bọn chúng vốn định dùng uy hiếp Phong...

      - Nhưng chuyện lần trước với chuyện này có liên quan gì đến nhau chứ? – Kiều Chinh vẫn lấy làm khó hiểu vô cùng – Chẳng lẽ bọn bắt cóc lần trước tìm Phong gây chuyện nữa à?

      - phải – Thái ủ rũ lắc đầu – Người tấn công Phong chính là ông chủ của chúng tôi.

      - Ông chủ của các ? Sao lại như vậy? – Kiều Chinh tin kêu lên.

      - có biết vì để điều tra tin tức của , đưa về bình an, Phong rút số đàn em cai quản việc làm ăn của chúng tôi hay ?

      Kiều Chinh lắc đầu, biết chuyện đó. Thái thấy trưng bộ mặt ngây ngốc ra như vậy bèn tiếp:

      - có biết, có ai cai quản nên mới có người đến làm loạn quán bar, gây ra việc nghiêm trọng, làm tổn thất khá nhiều tiền?

      - Bao nhiêu? – Kiều Chinh lập tức hỏi.

      - Vấn đề phải là tiền. Mà là vì ?

      - Tôi…

      - Ông chủ giao cho Hải vị trí quản lí của Phong rồi.Có lẽ thấy thái độ thờ ơ lãnh đạm của ấy với việc bị đình chỉ nên ông chủ chúng tôi nghi ngờ ấy phản bội. Tối hôm qua cho người chém ấy.

      - Lẽ nào ông chủ của lại phân biệt được tốt xấu sao?

      - Ông ta là người đa nghi.

      Cảnh Phong mà nhận nhát chém oan nghiệt thế này ư?

      - Cảnh Phong, ấy… giờ ấy thế nào rồi? – Kiều Chinh như cầu xin.

      - ấy cho chúng tôi với , còn dặn dò Cẩm Tú cẩn thận để biết. Tôi nghĩ có lẽ ấy muốn áy náy vì việc này - Thái thở dài.

      - Vậy các sao? Vẫn muốn làm việc cho người như ông ta à? – Kiều Chinh lo lắng hỏi.

      - Cũng thể trách ông chủ, ai bảo… - Thái vừa vừa liếc mắt nhìn Kiều Chinh vẻ suy nghĩ, sau đó quyết định tiếp.

      - Chuyện gì? – Kiều Chinh ngạc nhiên hỏi.

      Thái hít hơi sâu, quyết tâm ra:

      - Ai bảo Phong lại bảo vệ , trước mặt ông chủ mà còn… ra, ông chủ nổi giận là bởi vì là con của… Thôi bỏ – Thái xua tay về .

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 5.2

      xong Thái xoay lưng bỏ để mặc Kiều Chinh đứng ngỡ ngàng nhìn theo với câu lấp lửng của Thái: “... bởi vì là con của…”. Câu này nên hiểu thế nào? Ông chủ của họ quen biết với mẹ hay ba ? Xưa nay chuyện của ba mẹ, chưa bao giờ hỏi tới. Trong lòng bỗng phập phồng nỗi lo sợ mơ hồ tên.

      ngồi xuống bậc cầu thang, đột nhiên nhớ đến cảm giác mình đơn khu đất trống. Lúc đó Cảnh Phong đến và ôm vào lòng. Nghĩ đến Cảnh Phong, lại thấy tim đập mạnh. Người con trai lạ lùng mới gặp này luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn , có lúc dịu dàng quá đỗi, quan tâm vô cùng, cũng có lúc lại giống như hận, muốn xa lánh , dùng lạnh lùng của mình ngăn cách với . Kiều Chinh hoảng hốt nhận ra, dường như càng ngày càng nghĩ đến Cảnh Phong nhiều hơn. Dường như, cứ mỗi lần gặp trở về, đều thao thức. Cảm giác này có chút khó chịu nhưng hề ghét mà cứ muốn sa lầy vào.

      Kiều Chinh cắn mạnh môi, quyết định quay trở lại phòng Cảnh Phong lần nữa.

      Lần này chẳng còn ai trong phòng. Dù biết vậy nhưng vẫn đủ can đảm để bước vào. đứng thập thò như tên ăn trộm nhìn vào phòng qua tấm kính . thấy mặc bộ quần áo bệnh nhân, nét mặt hơi tái nhưng tỏ vẻ đau đớn chút nào. Tay phải của bó bột đeo trước cổ. Mải nhìn, ngờ cánh cửa bị đẩy vào trong. Cảnh Phong ngước nhìn lên, thấy ngã vào phòng khựng lại. Kiều Chinh phớt lờ thái độ đó của , thản nhiên cầm li rót nước, bưng đến trước mặt nhàng :

      - Nước của .

      Cảnh Phong lẳng lặng cầm li nước.

      - Sao em lại ở đây? – hững hờ hỏi.

      - Vì ở đây – Kiều Chinh mỉm cười.

      Thấy thái độ của Cảnh Phong có vẻ đùa cợt, nghiêm chỉnh đáp:

      - Em đến để săn sóc cho .

      - ai mượn làm điều đó – Cảnh Phong lạnh lùng quay mặt – Vì sao phải đến đây chăm sóc tôi cơ chứ?!

      - Chỉ cần khỏe lại, em làm phiền nữa đâu – Kiều Chinh nhẫn nại đáp.

      Cảnh Phong mệt mỏi dựa người vào tường, đáp lại nữa.

      - Nước hết rồi, em mua bình khác cho – Kiều Chinh nhanh trí cầm cái chai rỗng lên trước mặt Cảnh Phong rồi chạy biến .

      Nhìn bộ dạng hấp tấp của , bất giác mỉm cười nhưng ngay sau đó buông tiếng thở dài nặng nhọc. càng gần , càng khiến khó chịu. Đó là đóa hoa, đóa hoa đẹp đầy vẻ kiều và ngây thơ giữa cuộc đời đen bạc này, nếu như chạm vào, đóa hoa ấy chắc chắn bị dập nát ngay lập tức.

      Bàn tay còn lại của Cảnh Phong siết chặt. “Cha nợ con trả. Cảnh Phong, mày nghĩ như vậy sao?”. Cảnh Phong tự cười chính bản thân mình. chẳng muốn lợi dụng Kiều Chinh, nhưng ngoài cách tiếp cận ra, còn cách nào khác để đến gần với kẻ thù. Ông ta làm ăn bao lâu nay, quan hệ khá nhiều lại rất thận trọng, dù có gì xảy ra chăng nữa, vẫn có người lãnh đạn thay ông ta.

      Cảnh Phong muốn nghĩ nhiều đến con người ấy. Ký ức nặng nề tràn ngập đau khổ mà ông ta gieo trong lòng Cảnh Phong quá lớn, nó cho phép nhân từ với bất cứ ai, kể cả .

      Bà Kim Xuân mướn người giúp việc nên giờ đây Cẩm Tú có thể nhàn nhã hơn. Suốt cả đêm, Cẩm Tú lên mạng tìm việc, hi vọng có thể tìm được công việc bán thời gian tốt để vừa học vừa làm. Buổi sáng nay thức dậy rất muộn.

      tự nhiên mặc đồ ngủ, xuống nhà lấy li nước. Bình thường giờ này mọi người đều ra ngoài cả rồi. Khi ngang qua phòng làm việc của ông Nghiêm, phát cánh cửa khép chưa chặt. Tim Cẩm Tú đập thình thịch, cổ họng khô khốc, hít hơi sâu, lưỡng lự biết có nên bước vào hay ? chắc chắn ông Nghiêm ra ngoài hay chưa. Nếu ông ta ở nhà, hành động tự tiện mở cửa bước vào của phải phép, nhưng nếu như ông ta ở nhà, đây là cơ hội tốt cho .

      Nghĩ tới nghĩ lui, Cẩm Tú quyết định mở cửa phòng bước vào.

      Căn phòng quả nhiên có người. Cẩm Tú thở phào. tìm hiểu rất kĩ, chỉ khi ông Nghiêm công tác mới bật hệ thống camera lên, giờ hệ thống ấy tắt. Cẩm Tú bước nhanh đến chỗ bàn làm việc của ông. Lòng sợ hãi thôi, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. kéo các hộc bàn nhưng tất cả đều bị khóa.

      lúc thất thần, nghe tiếng bước chân vang vọng ngoài hành lang, tim như ngừng đập. Tiếng chân càng đến gần, lòng Cẩm Tú càng chùng xuống. hoảng loạn nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng tìm thấy nơi để nấp. cắn môi, xõa tung mái tóc buộc của mình, dây áo ngủ bằng lụa mà Kiều Chinh tặng cũng được kéo ra, để lộ chiếc váy ngủ cùng bờ vai đầy đặn. Dáng vẻ thế này khiến người khác phải say mê.

      mất mặt vô cùng, nhưng dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.

      Cánh cửa bật mở, ông Nghiêm bước vào với nét mặt cau có. Ông khựng lại khi nhìn thấy Cẩm Tú. tay lên bàn, nét mặt hơi nghiêng nhìn ông, đôi môi đỏ mím lại đầy nữ tính, vừa e thẹn, vừa quyến rũ. chớp đôi mắt, hé môi :

      - Bác trai.

      Sau giây phút sững sờ, ông Nghiêm lấy lại vẻ mặt bình thường ngồi xuống ghế, quan sát Cẩm Tú hỏi:

      - Con tìm bác à?

      - Dạ phải – Cẩm Tú cố tình kéo dài câu trả lời của mình đong đưa.

      - – Ông Nghiêm nhìn Cẩm Tú, ánh mắt xám lại. Thân hình Cẩm Tú trước mặt ông. Là người dày dạn kinh nghiệm, lẽ nào ông hiểu mục đích của .

      - Xin lỗi vì tự tiện vào đây, con chỉ muốn nhờ bác tìm giúp cho con công việc bán thời gian.

      - Vì sao lại muốn tìm việc? Con cần tiền à? – Ông Nghiêm dựa cả người vào ghế, ánh mắt nhìn Cẩm Tú đầy ý.

      - Dạ, con muốn tìm việc làm để dọn ra ngoài sống.

      - Ở đây tốt sao?

      - Mọi người đối xử với con rất tốt, con mang ơn hai bác và Kiều Chinh, nhưng dù sao đây cũng phải là nhà con. Con thể làm phiền mọi người mãi được.

      Ông Nghiêm trầm mặc chút rồi gật đầu:

      - Thôi được, chuyện này cứ để bác lo.



      Cẩm Tú tỏ vẻ vui mừng, nhìn ông Nghiêm nở nụ cười rồi mới quay người bỏ , cẩn thận khép cửa phòng làm việc của ông lại. Ông Nghiêm nhìn theo bóng Cẩm Tú, ánh mắt thâm trầm, khóe môi nhếch lên bí hiểm, ông rút điếu thuốc ra châm lửa hút, sau đó với tay cầm điện thoại bàn bấm dãy số, bằng giọng ra lệnh:

      - Đem hồ sơ của con bé đến đây.



      Trong bệnh viện, mới sáng sớm, Kiều Chinh xách theo hộp cháo thịt bằm nóng hổi mà nhờ chị giúp việc mới nấu giúp, vui vẻ gõ cửa phòng Cảnh Phong.

      Cảnh Phong bàn công việc với Thái và Hải, bỗng nghe tiếng gõ cửa, cả ba đều giật mình im bặt nhìn nhau. Cảnh Phong thận trọng :

      - Mở cửa , có lẽ là lao công đến dọn dẹp buổi sáng hoặc Cẩm Tú thôi.

      Hải gật đầu rồi bước ra mở cửa. Kiều Chinh bối rối khi nhìn thấy Hải. cắn môi lí nhí :

      - Em... em.

      - Em đến thăm Phong? – Hải nhìn nghiêng đầu cười hỏi.

      Hai má Kiều Chinh đỏ ửng, gật đầu rồi đem hộp cháo đến đặt bàn của Cảnh Phong.

      - Chắc chưa ăn sáng, em có đem chút cháo cho , đói chưa?

      - Lần sau cần đem đến nữa, tôi muốn làm phiền ai – Cảnh Phong thèm nhìn luôn.

      - phiền – Kiều Chinh quen với tính cách lúc nóng lúc lạnh của Cảnh Phong nên cũng chẳng để ý đến lời của mà đáp ngay. sợ câu tiếp theo của là bảo đừng đến nữa.

      Cảnh Phong nhìn Thái và Hải , dường như chẳng muốn để ý đến Kiều Chinh:

      - Hai cậu về , tôi muốn ngủ chút.

      Gương mặt Kiều Chinh chợt buồn bã, biết Cảnh Phong vì phép lịch , thẳng thừng đuổi về nên mới làm lơ như thế.

      - , ăn cháo nha, em múc cho bát, cháo ngon lắm, lại tốt cho sức khỏe – Kiều Chinh quay sang nhìn Cảnh Phong hỏi bằng giọng ngọt ngào như dỗ trẻ con.

      Cảnh Phong gì, ngã người xuống giường, quay người nhắm mắt. thấy như vậy thở dài, lặng lẽ múc cháo ra bát. trong lúc tâm trạng tốt, muỗng cháo vô tình đổ ra tay . kêu tiếng. Cảnh Phong nghe kêu quay người lại nhìn, cau mày hỏi:

      - Sao vậy?

      - có gì – Kiều Chinh lắc đầu đáp, cố tình che vết cháo đổ.

      - Đưa tay đây – Cảnh Phong bỗng ngồi dậy .

      - Để làm gì? – Kiều Chinh ngơ ngác nhìn hỏi.

      - Mau lên – Cảnh Phong dường như đếm xỉa đến câu hỏi của .

      Kiều Chinh bèn đưa tay của mình cho Cảnh Phong nhưng lắc đầu bảo:

      - Tay kia.

      Kiều Chinh vốn muốn giấu vết bỏng, da mỏng manh, tuy vết bỏng nghiêm trọng nhưng vẫn để lại vệt hồng. miễn cưỡng giơ tay về phía . Cảnh Phong nắm chặt tay , nhìn ngó, cau mày rồi mở ngăn tủ của mình, lấy ra tuýp thuốc đưa cho :

      - Mau bôi .

      Kiều Chinh cảm thấy như có mật rót vào tim, ngọt ngào, ngây ngất. ngoan ngoãn lấy tuýp thuốc thoa vào tay, quả nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều. Cảnh Phong đối với là ngoài lạnh trong ấm, tuy miệng thèm để ý đến , nhưng vẫn lo cho . Kiều Chinh bèn lợi dụng cơ hội này e dè :

      - Em lấy cho chén cháo nha.

      Thấy Cảnh Phong im lặng , Kiều Chinh mặc định là đồng ý, vui vẻ đổ cháo ra bát. cầm chén cháo đưa trước mặt Cảnh Phong, đưa tay ra nhận lấy, Kiều Chinh vội giữ lại, chớp mắt kiều :

      - Em đút ăn.

      Cảnh Phong tất nhiên là chịu, sa sầm mặt lại:

      - ăn nữa.

      - Ngoan, đừng có trẻ con như vậy – Kiều Chinh cười dỗ dành.

      Cảnh Phong bị sặc, ho lên tràng, trừng mắt nhìn Kiều Chinh, ánh mắt đầy giận dữ, nhưng chỉ nhìn cười:

      - Nếu muốn em làm phiền nữa mau ăn để khỏe lại .

      Cảnh Phong đành ngoan ngoãn ngồi yên để đút cháo cho. vừa ăn xong, Kiều Chinh vội vàng thu dọn. Lúc này mới giật mình nhận ra chỉ còn lại hai người trong phòng. gian lần nữa chìm vào im lặng, ngượng ngùng. Kiều Chinh bước đến bên Cảnh Phong, đưa tay lay khẽ :

      - uống thuốc , bác sĩ bảo nên uống thuốc đúng giờ mà.

      - Em có thể đừng gây phiền phức cho nữa hả? – Cảnh Phong bực tức ngồi bật dậy quát lớn.

      - Được. Chỉ cần lành lặn lại, em xuất trước mặt nữa đâu – Kiều Chinh mỉm cười vô tội – Là hiểu hay cố tình hiểu?

      Cảnh Phong còn gì để phản bác, là quá ngốc, nhượng bộ bước nên bây giờ cứ lấn tới như vậy.

      - Thuốc – Cảnh Phong cộc lốc nhìn Kiều Chinh, tay trái xòe ra.

      Kiều Chinh vội lấy thuốc cho , uống xong, hậm hực nằm xuống quay mặt vào tường.

      - là trẻ con – Kiều Chinh bĩu môi nhìn bộ dạng của .

      Cảnh Phong nghe vậy liền quay lại nhìn đầy đe dọa:

      - Em vừa gì? Em dám bảo là trẻ con sao?

      - Có người lớn nào đến uống thuốc cũng vùng vằng như ?! Lại còn giận hờn nữa chứ.

      Cảnh Phong ngờ Kiều Chinh lại to gan đến mức dám trêu chọc như thế. Tức giận, kéo về phía mình. Vì muốn trừng phạt , trong giây phút nhất thời, quên mất lí trí rồi.

      Kéo ngã xuống giường, môi chạm vào môi , nụ hôn , sau đó mạnh bạo dần như muốn chiếm đoạt tất cả, như trừng phạt thích đáng. Cánh tay bị thương được giơ cao qua khỏi đầu, hôn cách cuồng nhiệt, để có thời gian phản đối.

      Kiều Chinh quá bất ngờ. đối với từ sợ hãi chuyển thành tò mò, tò mò vì sao đối với người em trong tấm hình mà làm vỡ như thế, tò mò vì sao có thể vì người xa lạ như chấp nhận bị ông chủ nghi kị đến mức như thế. Thậm chí, ông ta nổi giận cho người trừng phạt , vẫn muốn cho biết, xem như hề liên quan đến chuyện này. Những hành động của khiến cho cảm kích, có đôi lúc thành hiểu nhầm, tưởng chừng để ý đến . Nhưng nhanh chóng phủ nhận ngay, cũng dám cho phép bản thân nghĩ đến điều đó. Bởi vì là hai thế giới cách biệt, luôn biết như vậy.

      Thế giới của tràn ngập tội ác, máu tanh, tội phạm, tàn nhẫn và lạnh lùng. Cuộc đuổi giết hôm nào là nỗi ám ảnh khủng khiếp nhất mà từng trải qua.

      Thế giới của cuộc sống bình lặng đến nhàm chán, ngày nọ chồng chất lên ngày kia. Quả có đôi lúc muốn nổi loạn. Chỉ là biết làm thế nào.

      xuất như làn gió mới, thổi vào cuộc đời tù túng của . giống như chiếc hộp Padora cho phép người ta mở ra, nhưng lại luôn kích thích trí tò mò của người ta.

      Nụ hôn của Cảnh Phong khiến Kiều Chinh hoảng hốt, nhưng chỉ mở to mắt nhìn hôn mình, quên luôn cả việc phải đẩy ra, phải phản kháng lại hành động bất ngờ này của . Tim đập mạnh ngừng, bờ môi ấm áp như vết mật ngọt ngào. Chỉ là nụ hôn nhưng rút hết tâm hồn . Đầu óc cuồng quay, nhìn gương mặt say đắm của , càng thấy hấp dẫn hơn bao giờ hết. Chân mày của thẳng như nét vẽ, người ta đây là chân mày của người đàn ông chân chính, ngay thẳng, lọc lừa. Sống mũi cao, đôi mắt sâu đen nhánh chứa nỗi buồn mênh mông như muốn người đối diện phải chìm đắm mãi.

      Cả người nóng bừng, nụ hôn đầu đời của trao cho - nụ hôn mà từng nghĩ chỉ dành cho chàng trai mà nguyện thương suốt đời này.

      Chẳng biết nụ hôn kéo dài bao lâu, chỉ biết khi Cảnh Phong buông ra, bật dậy, chạy nhanh ra ngoài. thậm chí còn quên đóng cửa phòng, cứ thể chạy mãi ra bãi đỗ xe.

      Kiều Chinh cũng biết bằng cách nào mình về nhà an toàn nữa. Đóng sầm cửa phòng lại, chặn lồng ngực nơi trái tim nhảy nhót ngừng, rồi đưa tay miết lên môi mình.

      Tại sao đẩy ra? Tại sao ghét nụ hôn của ? Tại sao tim đập mạnh vì như vậy?… bước lại gần tấm gương lớn, nhìn gương mặt mình trong đó, hương vị nụ hôn đầu ngọt ngào.

      biết mình Cảnh Phong mất rồi.

      -------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 6.1 là điều tự nhiên nhất

      - Ngốc à, tình là thứ duy nhất thế gian này phân biệt.

      - Cốc… Cốc…

      Cẩm Tú thấy trưa rồi mà Kiều Chinh vẫn chưa xuống ăn cơm bèn lên lầu gọi xuống, nhưng gõ cửa thấy trả lời đành mở cửa vào. Kiều Chinh ngồi chiếc ghế mây ngoài ban công, mông lung nhìn về điểm nào đó.

      - Này – Cẩm Tú lay – Bạn sao thế?

      Kiều Chinh giật mình, bất giác đỏ mặt, bối rối cúi đầu lảng tránh:

      - Đâu có, tại vì buồn chán quá thôi.

      Trầm mặc chút, Kiều Chinh lưỡng lự liếc nhìn Cẩm Tú, cuối cùng mở miệng hỏi:

      - Theo bạn hai con người ở hai thế giới khác nhau, liệu có thể nhau được ?

      - Ngốc à, tình là thứ duy nhất thế gian này phân biệt. Dù hoàn cảnh hai người khác biệt thế nào chính là . Chỉ người đó mới khiến Chinh muốn hòa mình vào thế giới của họ, chỉ có người đó mới khiến Chinh cảm thấy mong ngóng, nhớ nhung và chờ đợi – Cẩm Tú tươi cười giảng giải, ánh mắt vụt sáng, hai má hồng hồng.

      Tuy chưa từng trải, nhưng Kiều Chinh cũng có thể hiểu được vẻ mặt khi về tình của Cẩm Tú là vẻ mặt của người . hơi nghiêng mặt nhìn Cẩm Tú, ánh mắt trêu đùa, khóe miệng tinh nghịch :

      - Ai da, có người .

      Đến lượt Cẩm Tú đỏ mặt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng Kiều Chinh vẫn tò mò:

      - Đồ ngốc mới tin Tú, mau khai .

      Cẩm Tú vẫn mực lắc đầu.

      - khai phải ? Hãy xem mình trừng phạt nhé.

      Kiều Chinh giơ năm ngón tay trước mặt Cẩm Tú, sau đó lao đến khiến Cẩm Tú hốt hoảng né tránh rồi van xin. Nụ cười rộn rã khắp căn phòng. Chẳng ai ngờ rằng đến lúc nào đó, hai người họ trở thành hai người của thế giới khác, thế giới đầy oán thù, hận.

      - Mà sáng nay Chinh đâu vậy? – Sau lúc, Cẩm Tú mệt nhoài nằm lăn giường Kiều Chinh thở dốc rồi hỏi.

      - Mình thăm Cảnh Phong – Kiều Chinh thà đáp.

      - Cái gì? – Cẩm Tú giật mình quay lại nhìn Kiều Chinh.

      Kiều Chinh cười ngượng ngùng :

      - Xin lỗi nha, hôm đó mình nghe Tú chuyện qua điện thoại, hôm sau vô tình thấy mọi người trong bệnh viện, cho nên… mình biết bạn và Phong muốn mình thấy áy náy. biết thôi, biết mình thể giả vờ được. Mình quyết định đến chăm sóc Cảnh Phong cho đến khi tay ấy bình phục.

      - Chinh cần phải làm thế…

      Trong lòng Cẩm Tú bỗng xuất linh cảm mơ hồ, lưỡng lự nhìn Kiều Chinh :

      - Chinh à, Cảnh Phong là dạng người nào bạn cũng biết rồi. Mình muốn bạn đến quá gần ấy. Chuyện lần trước xem như bài học rồi.

      Kiều Chinh chớp khẽ mí mắt, gật đầu khẽ:

      - Mình cân nhắc.



      Cảnh Phong cuối cùng được ra viện. Mấy ngày nay, Kiều Chinh đến nữa, bị ai làm phiền, đáng lí nên vui mừng lòng lại có cảm giác hụt hẫng. Vô thức cười nhạt khi nghĩ đến lời hứa chăm sóc cho đến khi lành lặn trở lại. đường về nhà, Thái hỏi Cảnh Phong:

      - Phong, hôm qua ông chủ nhắn em gửi lời hỏi thăm đến . Ông ta bận quá nên đến thăm được.

      - Chuyển lời giùm cám ơn ông ấy. Thời gian ông ta cho nghỉ là thích hợp – Cảnh Phong nhếch mép cười.

      - Phong, định thế nào? Tiếp tục ở lại hay ra , rồi, tụi em theo – Hải lái xe cũng lên tiếng .

      - cần. Tất cả đều là tâm huyết mà bỏ ra, hai người coi như thay chăm sóc nó cho tốt là được. Chuyện của , tự giải quyết – Cảnh Phong xua tay.

      - Nhưng em sợ ông chủ lại cho người đến nữa – Thái lo lắng – Ông ta muốn diệt cỏ tận gốc.

      - Ông ta còn cơ hội đâu. Sau này rồi, hai đứa cũng nên cẩn thận hơn.

      - Phong, vậy bước tiếp theo làm gì? – Thái nhìn Cảnh Phong tò mò hỏi.

      - Điều muốn là tìm ra điểm yếu của lão Nghiêm. Nhưng lão cáo già quá kín tiếng – Cảnh Phong trầm mặc hơn.

      - Kế hoạch làm xong chưa? – Cảnh Phong đột nhiên hỏi Thái.

      - Dạ rồi, yên tâm, em làm theo lời , chắc chắn đến lúc đó con cáo bị sập bẫy của chúng ta.

      - Phong, vẫn dùng Kiều Chinh à? - Hải lên tiếng.

      - Uhm… Nếu dùng ấy, chúng ta tốn nhiều công sức hơn nữa – Cảnh Phong khàn giọng xác nhận.

      - làm gì mà Kiều Chinh mấy ngày nay chẳng xuất vậy? – Hải chợt hỏi đầy ngụ ý.

      - Hôn… - Cảnh Phong đáp ngắn gọn rồi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa kính xe.

      - Cái gì? – Thái và Hải sửng sốt.

      Chưa bao giờ họ thấy Cảnh Phong gần gũi bất cứ nào, đừng là ngắm nhìn, thậm chí thèm liếc cái, vậy mà lại ra từ đó với ngữ khí nhàng như thế.

      - Có phải vì vậy mà mấy ngày nay ấy đến ? – Thái e dè.

      - Ừ - Cảnh Phong vẫn hững hờ đáp.

      - Chỉ sợ ấy đến nữa đâu – Thái thở dài.

      - phải là đến nữa mà là đến rồi – Hải khẽ cười, mắt hướng về phía trước cửa nhà Cảnh Phong, Kiều Chinh đứng dưới cổng chờ đợi.

      Trời đổ nắng gay gắt. Trước cổng nhà Cảnh Phong hề có bóng cây. Kiều Chinh ngốc nghếch đứng im chỗ khiến làn da trắng hồng ửng đỏ, mái tóc đen xõa ánh lên dưới nắng, trông càng trở nên kiều hơn.

      Lúc đó, Kiều Chinh vẫn mải chìm trong suy nghĩ, lát nữa gặp Cảnh Phong nên điều gì? Vừa nhìn thấy ba người họ, nhoẻn miệng cười vui vẻ:

      - Mọi người về rồi!

      - Em đến đây làm gì? – Cảnh Phong lạnh lùng hỏi.

      - Em đến bệnh viện thăm , nhưng người ta bảo xuất viện rồi vậy là em đến đây – Kiều Chinh bước lại gần trả lời.

      - Tôi khỏi rồi, em có thể về - Cảnh Phong vẫn lạnh nhạt đáp rồi bước thẳng vào cánh cửa mở sẵn.

      Kiều Chinh cúi mặt buồn bã, lặng nhìn theo bóng Cảnh Phong.

      - Vào trong – Hải lấy hành lí xuống xe, nhìn giục – Mặc kệ ấy.

      Kiều Chinh gật đầu đưa mắt tỏ ý cám ơn Hải rồi nhanh nhẹn đón lấy túi hành lí trong tay Hải, theo chân bước vào. Hải xem như thấy ai trong nhà, tiếp tục bảo Kiều Chinh:

      - Giúp đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt.

      - Dạ - Kiều Chinh nhanh nhẹn làm theo.

      Đợi Kiều Chinh xuống dưới nhà, Cảnh Phong mới nhìn Hải, đợi lời giải thích.

      - hãy nhớ vết chém ngày hôm nay chịu đựng là vì cái gì. đến bước hi sinh bản thân như thế, đừng vì phút yếu lòng mà từ bỏ - Hải nhìn chằm chằm Cảnh Phong .

      - từ bỏ, chỉ thấy bây giờ cần thiết phải quá gần gũi với ấy thôi – Cảnh Phong thờ ơ đáp.

      - Cũng phải. Em sắp xếp người giới thiệu với ông ta rồi. Em biết xưa nay rất tự tin vào khả năng của mình nhưng đừng quên, lão ta là con cáo già. Lão thà vứt bỏ nhân tài chứ muốn để mình bị bắt thóp. Dù cho tại và ông chủ li khai với nhau, nhưng lí do ấy đủ để lão chịu nhặt về làm việc cho lão được – Hải hướng ánh mắt ra sau nhà, khẽ – Cho nên em sắp đặt kế hoạch khác...

      Hải sơ qua kế hoạch của mình cho Cảnh Phong và Thái biết, giữa chừng Kiều Chinh lên, cả ba im bặt.

      - Em bỏ quần áo bẩn vào máy giặt rồi, nhưng mà… – ngượng ngùng đỏ mặt lí nhí – Em biết làm thế nào để nó hoạt động cả.

      Hải bật cười đứng dậy bảo :

      - Để dạy em.

      đành ngoan ngoãn theo sau Hải. Hải vừa vừa :

      - Em giúp nấu cơm được ?

      - Em biết nấu cơm – Kiều Chinh xấu hổ .

      - sao, giúp nhặt rau là được rồi – Hải cười cảm thông bảo.

      Kiều Chinh nhìn Hải với ánh mắt cảm kích vô cùng, nghe Hải bảo gì liền làm theo.

      - Cơm nấu xong chưa? – Giọng Thái chợt vang lên khiến cả hai giật mình quay lại, ngờ Cảnh Phong cũng đứng ở đó, ánh mắt nhìn lướt qua họ, tuy gì nhưng thần sắc được vui.

      - Cơm nấu sắp xong rồi – Hải tự nhiên đáp – Ngồi xuống bàn luôn .

      Cảnh Phong nhàng ngồi xuống ghế chờ đợi, nhưng Thái , dằn mạnh cái ghế, liếc Kiều Chinh vẻ khó chịu. Kiều Chinh cúi gằm mặt, thái độ thù địch của Thái càng khiến khó xử hơn.

      - Mặc kệ cậu ta – Hải an ủi .

      Nấu cơm xong, nhìn họ :

      - Mọi người ăn cơm vui vẻ, em phải về nhà rồi.

      - Khoan – Kiều Chinh quay người định rời khỏi Hải kêu lên.

      - Sao ạ? – Kiều Chinh trong lòng bỗng xuất tia vui mừng.

      - và Thái có chuyện gấp phải . Tay Phong vẫn còn chưa lành, chưa thể tự gắp thức ăn. Em giúp bọn nhé – Hải đề nghị.

      - Được ạ - Kiều Chinh gật đầu.

      - cần – Cảnh Phong bất ngờ lên tiếng chặn lời Hải.

      - Vậy em về đây – lí nhí.

      - Đừng nghe ấy. Cánh tay ấy nếu cử động quá mạnh phải vào viện nữa đó – Hải nhìn buông lời đe dọa.

      Hai người đó từ lâu nhưng vẫn bối rối, ngượng ngập.

      - Còn đứng đó làm gì, phải em giúp tôi ăn cơm sao? – Cảnh Phong đột ngột lên tiếng khiến Kiều Chinh giật mình, vội vàng đến giúp ăn cơm.

      Nhìn cảnh giúp ăn cơm mà gương mặt cứ cúi gằm xuống dám ngẩng lên, nhớ đến em của mình, mỗi khi phạm lỗi gì đó sợ bị trách phạt đều dùng vẻ tội nghiệp như thế này đến gặp . “ Hai! Em xin lỗi, đứng mách mẹ nha”. chưa bao giờ quên giọng trong trẻo, vừa làm nũng vừa cầu xin đó. hận kẻ đó vô cùng. Vì ông ta, gia đình mới tan nát. Ba chết, mẹ suy sụp, em hoảng sợ mà đổ bệnh, đứa bé trai chỉ mới mười mấy tuổi như có thể làm gì??? Cảm giác bất lực khi thể làm gì hóa giải nỗi đau của gia đình khiến đau đớn ngày này qua ngày khác. Cuối cùng em qua đời vì có tiền chữa trị, mẹ từ đó cũng phát điên.

      Bàn tay trái của Cảnh Phong siết chặt lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt Kiều Chinh.

      - sao vậy? - ngây ngô hỏi.

      Cảnh Phong hất đổ chén cơm cầm, đứng bật dậy bỏ về phòng. Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong bỏ , trong lòng buồn bã, khóe mắt đột nhiên cay cay. Có lẽ người biết chuyện cười ngốc nghếch, vì sao lại phải hạ mình như thế. Chính bản thân cũng biết câu trả lời. Kiều Chinh ngồi dậy, thu dọn mọi thứ cho gọn gàng, hít hơi cố xua tan mọi chuyện. quyết thế rồi có vì điều gì cũng đừng nản lòng, tự nhủ.

      - Cốc… Cốc…

      - Cảnh Phong – Kiều Chinh đứng trước cửa phòng khẽ gọi – Đến giờ thay băng rồi.

      - cần – im lặng hồi rồi vọng ra – về .

      - có phải là trẻ con đâu, sao tâm tính thất thường đến thế chứ - Kiều Chinh bực tức đập mạnh cánh cửa.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 6.2

      Ngay sau đó, Cảnh Phong bước ra, mặt đối mặt, nhìn :

      - Tôi nể mặt Cẩm Tú nên rất lịch với rồi. Nhưng phải vì thế mà tôi chấp nhận cho muốn , muốn làm gì làm trong nhà của tôi. áy náy vì tôi bị thương chứ gì, được rồi, tay tôi khỏi, có thể tới đây làm phiền tôi nữa có được ?

      - Em thể được nữa rồi – Kiều Chinh hít hơi sâu .

      - Chân vẫn còn lành lặn, vì sao lại thể ? – Cảnh Phong cười mỉa mai nhìn Kiều Chinh – Hay muốn tôi bế ra ngoài mới cam lòng.

      - Em thể rời được, bởi vì em rồi – nhìn thẳng vào mắt Cảnh Phong .

      - Ha ha… Chỉ vì nụ hôn mà tôi? – Cảnh Phong bật cười châm biếm.

      - phải. Em biết bắt đầu từ khi nào, nhắm mắt lại em có thể cảm nhận được hơi thở của , lắng tai nghe là em có thể nghe thấy nhịp tim của . xem, đó là gì nếu phải là cảm xúc của tình ?!

      - Chỉ như thế mà có thể kết luận đó là tình hay sao? – Cảnh Phong trầm mặc .

      - Em có thể cảm nhận được trái tim mình đối với ra sao.

      - Cảm nhận? cảm nhận theo cách nào? – Cảnh Phong càng cười lớn.

      Kiều Chinh nắm lấy bàn tay còn lành lặn của Cảnh Phong, áp nó lên ngực trái của mình. Cảnh Phong giật mình, hề nghĩ ngoan hiền như Kiều Chinh lại bạo gan như thế, nhưng chính hành động đó của lại khiến xúc động. Tim đập rất mạnh, hơi ấm từ cơ thể len lỏi vào từng đầu ngón tay .

      - có cảm nhận được nhịp đập của trái tim em ? – Kiều Chinh giương đôi mắt trong veo đầy chân thành nhìn Cảnh Phong hỏi, giọng , có chút mơ màng.

      Cảnh Phong phải cố gắng lắm mới có thể thoát được. hít hơi sâu. thừa nhận, muốn lợi dụng nhưng chưa từng nghĩ lợi dụng tình cảm của . đáng phải chịu hậu quả của những gì mà ba gây ra cho gia đình .

      Kiều Chinh dùng hết toàn bộ dũng cảm của mình để bày tỏ với Cảnh Phong. gần như đặt cược hết tất cả mọi thứ vào canh bạc này, hi vọng cho cơ hội, nhưng nhanh chóng rụt tay về khiến thất vọng. Nào ngờ, chưa được mấy giây, lại chủ động nắm tay kéo mạnh vào trong phòng rồi đẩy ngã xuống giường. Bàn tay trái thuần thục của bắt đầu tự mở từng cái nút áo để lộ vòm ngực vạm vỡ.

      - định làm gì? – run rẩy hỏi.

      - Có biết cách chứng minh tình chân nhất là gì ? – Cảnh Phong nhìn , ánh mắt giễu cợt, khóe môi cong lên đầy khiêu khích. từng bước tiến lại. Gương mặt kề sát gương mặt , hơi thở của bao phủ lên .

      - Thế nào, phải em muốn chứng minh là em tôi hay sao? Cách chứng minh tốt nhất là ở đây – Ánh mắt Cảnh Phong nhìn khắp người Kiều Chinh rồi dừng lại bờ ngực phập phồng lo lắng của .

      Mặt Kiều Chinh tái xanh, nghĩ là muốn đùa giỡn , nhất là với ánh mắt đó. đẩy mạnh khi những ngón tay bắt đầu lần theo cúc áo . Cảnh Phong bị ngã bật ra giường, cánh tay bị thương va chạm mạnh, khẽ rên lên. đưa tay lên che miệng hoảng hốt kêu:

      - Máu… chảy máu rồi…

      Hai tay giơ về phía , bối rối loay hoay chưa biết thế nào.

      - Em xin lỗi, em xin lỗi… Em cố ý – mếu máo , giọng khàn .

      Cảnh Phong vốn rất đau nhưng vì muốn thấy khóc nên nghiến chặt răng nén cơn đau lại, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh :

      - sao. Tủ quần áo, bên tay trái có hộp đựng thuốc.

      Cầm hộp thuốc quay lại, thấy Cảnh Phong nhắm mắt dựa người vào thành giường, chắc chắn là vết thương rất đau nên mới thế.

      - Để em giúp cởi áo thay băng - đề nghị.

      Cảnh Phong nghe vậy khẽ gật đầu. Kiều Chinh liền tháo từng cái cúc áo của từ xuống dưới, thân hình cùng làn da đồng sáng của Cảnh Phong dần ra trước mắt của . làm rất cẩn thận, tỉ mỉ, nhàng. Càng cố gắng tay càng căng thẳng. Hơi thở của bay ra chạm vào da , nóng rực. Cảnh Phong bị hơi thở của kích động, có thể ngửi được cả mùi hương nhàng của . Gương mặt thanh tú, làn da trắng hồng chút tì vết. Khi cúi đầu, có thể nhìn thấy những sợi lông mi mảnh cong cong của , ánh mắt đẹp trong suốt, dường như chút vẩn đục. Cảnh Phong cảm thấy gương mặt này dần tiến sát vào trái tim . Trái tim đập rộn ràng theo quy luật nào cả.

      phải lần đầu nhìn thấy đàn ông cởi trần nhưng đây là lần đầu tiên ở gần đến vậy. Hơi thở của phủ đỉnh đầu khiến những sợi tóc phất phơ, căng thẳng, vội vàng băng nhanh để rời xa trước khi trái tim kiềm chế được.

      - Á… - Cảnh Phong bị đau rên tiếng.

      - Sao vậy, bị đau hả? Xin lỗi… Xin lỗi… - Kiều Chinh hốt hoảng.

      Cảnh Phong cúi đầu xuống nhìn gương mặt nhắn của , vết thương khiến lưng cúi xuống thấp hơn. Kiều Chinh ngay lúc này lại ngẩng đầu nhìn lên, hai gương mặt kề sát nhau, bốn mắt giao nhau giống như có lực hút. Hơi thở gấp gáp của cả hai bao trùm lấy nhau, cảm giác nụ hôn lần trước bỗng tràn về, là mật ngọt, là suối mát cũng chẳng thể nào diễn tả được. Chỉ có trái tim thôi thúc muốn được thử cảm giác đó lần nữa.

      Lúc bình thường, lí trí con người luôn luôn làm chủ tất cả mọi thứ. Ai cũng cho rằng lí trí quyết định thời khắc hành động của con người. Nhưng ra, tình cảm mạnh hơn lí trí, bởi vì khi tình cảm dâng trào lí trí bị mờ nhạt ngay, giống như trăng sáng tỏ khắp mọi nơi, nhưng chỉ cần đám mây vô tình bay ngang che phủ hết ánh trăng.

      Cảnh Phong từng cho rằng, là người có khả năng kiểm soát rất tốt, bao giờ để tình cảm làm chủ lí trí, hơn nữa lòng thù hận của với ba ngấm sâu vào máu, giống như chỉ cần ngừng hận thù ông ta, chết ngay lập tức. Đối với Kiều Chinh, luôn xác định , muốn có chút dây dưa tình cảm nào. có thể có tình cảm với bất cứ người nào ngoại trừ , sợ cảm giác phải hủy hoại .

      Giờ đây, ánh mắt dần trở nên trầm đục hơn, máu nóng trong người như rối loạn càng khiến lí trí quay cuồng.

      Cảnh Phong hé môi chạm vào vành môi như thăm dò hương vị của li rượu mà sắp uống để rồi sau đó nhanh chóng uống cạn. cái tiếp xúc lại giống như luồng điện mạnh chạy qua khiến chỉ bờ môi run rẩy mà cả cơ thể cũng dần trở nên tê liệt. Lí trí bị nhấn chìm bởi nụ hôn tham lam, sâu đến nghẹt thở. Cảm giác phá bỏ rào cản, chìm trong giấc mơ ngọt ngào luôn khiến con người ta say đắm như vậy đấy.

      Nụ hôn kéo dài bao lâu, Kiều Chinh về nhà thế nào, chính bản thân cũng nhớ , chỉ biết trong lòng dâng trào cảm xúc giống như vừa bước chân vào thiên đường. thiên đường mà hằng mơ ước, thiên đường dành cho , thiên đường mà mong đợi. Khi đỏ mặt, thở dốc hỏi : “Em có thể trở thành bạn ?”, Cảnh Phong đáp gọn: “Được”.



      Trong bữa cơm tối, Ông Nghiêm đột nhiên gác đũa nhìn Cẩm Tú hỏi:

      - Con tìm được việc làm thêm chưa?

      - Dạ chưa.

      - tại trợ lí của bác rất bận rộn, bác định tuyển người đến phụ giúp ta chuyện văn thư, con có chịu làm ? – Ông mỉm cười, ánh mắt hòa nhã hỏi Cẩm Tú.

      - Con chỉ sợ là mình có kinh nghiệm làm việc, gây phiền phức thêm cho ấy thôi – Cẩm Tú lưỡng lự đáp.

      - Con yên tâm, bác tin những việc đó con có thể hoàn thành tốt.

      - Vậy… – Cẩm Tú cúi đầu giả vờ suy nghĩ lát, sau đó mỉm cười, gật đầu đáp – Con cố gắng hết sức ạ.

      chờ đợi điều này lâu, lí nào lại từ chối.

      Kiều Chinh trở về phòng, nụ hôn vẫn khiến ngây ngất. Nằm giường, lăn qua lăn lại vẫn tài nào đuổi được hình ảnh Cảnh Phong ra khỏi tâm trí, bỗng muốn biết làm gì, muốn biết từng hành động của . cầm chiếc điện thoại di động mân mê lâu, chẳng biết có nên gọi hay ? mải suy nghĩ điện thoại reo vang.

      Là Cảnh Phong gọi .

      Tim Kiều Chinh đập thình thịch, là chủ động gọi cho . Kiều Chinh run run, ấn nút nghe, chưa kịp để lên tiếng, Cảnh Phong cụt lủn:

      - Đến quán karaoke Vĩ Nhân. Phòng VIP 502, bên trái.

      xong Cảnh Phong cúp máy kịp nghe lời nào. Kiều Chinh ngây người nhìn cái điện thoại, nỗi vui mừng khôn xiết trở thành hụt hẫng lẫn khó hiểu. Giọng Cảnh Phong nhừa nhựa giống như uống rượu, gọi cho lúc say ư?

      Nghĩ ngợi lúc, Kiều Chinh quyết định ra ngoài. Thái độ lén lén lút lút của bị Cẩm Tú nhìn thấy. Cẩm Tú mím môi nghĩ ngợi mông lung điều gì đó rồi thẳng về phòng.

      Kiều Chinh đến nơi, mấy người bảo vệ nhìn soi mói kĩ mấy lần rồi mới để vào. gọi điện cho Cảnh Phong nhưng trả lời.

      Nơi đây khá phức tạp.

      Thành phố này về đêm là thế giới của những kẻ bất hảo.

      Nơi hẹn cũng khó tìm. vừa bước đến cửa phòng nghe tiếng ồn ào rộn rã từ bên trong vang ra, có cả nam cả nữ. Kiều Chinh chau mày, lúc sau mới mím môi hít thở rồi quyết định gõ cửa. người đàn ông ra mở cửa cho . Ánh mắt ta nheo lại, khóe môi nhếch lên nhìn buông lời trêu ghẹo:

      - Gì vậy cưng?

      - Có… Có Cảnh Phong ở đây ? – Kiều Chinh ấp úng hỏi.

      chàng kia quay đầu vào bên trong gọi lớn:

      - Cảnh Phong, có người tìm cậu.

      Kêu xong ta mở rộng cửa hất đầu bảo :

      - Vào em .

      Kiều Chinh nhìn vào bên trong, xác định là có Cảnh Phong mới dám bước vào. nhìn thấy vào mà vẫn thản nhiên tu hơi gần hết nửa chai bia. Tiếng nhạc xập xình, chất giọng eo éo khó nghe của vẫn ngừng cất lên. Tiếng ồn, mùi rượu bia, mùi khói thuốc lá quyện vào nhau làm gian đặc quánh lại.

      - Mọi người – chàng mở cửa cho vỗ tay hô lớn – Cảnh Phong theo lời hứa gọi bạn của cậu ấy đến đây. Mọi người im lặng chào đón người mới nào.

      Hai tay siết vào nhau, hai chân cũng có chút run rẩy.

      - Lại đây – Cảnh Phong vẫy tay gọi .

      định ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Cảnh Phong bị với tay kéo ngã vào lòng mình. Ngay lập tức đặt lên môi nụ hôn, nhưng đó hoàn toàn là nụ hôn, bởi vì thông qua nụ hôn, đẩy lượng bia vào trong miệng . vội vàng đẩy Cảnh Phong ra, rồi ho sặc sụa. Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên rầm rầm, hốc mắt Kiều Chinh đỏ hoe.

      - sao chứ? – Giọng vang lên bên tai khiến những uất ức mới hình thành trong dịu lại. dùng khăn giấy nhàng lau khóe môi .

      - Thấy rồi chứ. Nếu em vẫn kiên trì làm bạn của tôi, em phải chấp nhận trò chơi này. Thế nào, làm tiếp hay rút lui? Tiếp tục chứ? - giễu cợt khẽ .

      Kiều Chinh bây giờ mới biết Cảnh Phong vì muốn bỏ cuộc nên mới gọi đến. nhìn Cảnh Phong, quyết tâm đáp:

      - Được.

      Cảnh Phong nheo mắt nhìn , mấy người ở đó cũng im lặng nhìn hai người bọn họ giống như chứng kiến vở kịch vui. tiếng “được” của khiến khó hiểu. Là từ bỏ hay là đồng ý? Câu trả lời của đầy mơ hồ. Cảnh Phong nhếch miệng cười:

      - Vậy tiếp tục.

      Cảnh Phong lại với tay kéo về phía mình lần nữa, thân thể hai người dính chặt vào nhau. Kiều Chinh phản kháng để thoát khỏi, nhưng dường như động đến vết thương, khẽ rên . Ánh mắt thất thần, vội vàng ngồi im. Thấy thôi vùng vẫy, hít hơi xua cơn đau, với tay chụp lấy chai bia còn lại ở bàn định đưa lên miệng uống, tiếp tục trò chơi khi nãy còn dang dở. Bất ngờ Kiều Chinh giơ tay ngăn lại, tay nắm lấy tay cầm bia của , ánh mắt nhìn rời.

      ánh mắt hoang dại.

      Cảnh Phong nhìn chằm chằm vào ánh mắt phức tạp của , phản ứng gì khi gỡ chai bia trong tay mình. mỉm cười từ từ đưa chai bia lên miệng, ánh mắt vẫn nhìn say đắm. Trước mắt , như ngọn lửa bùng cháy, đủ sức thiêu đốt cả trái tim băng giá vì hận thù của .

      Kiều Chinh đặt mạnh chai bia xuống cái bàn sau lưng mình, nhỏm người ngồi thẳng dậy, quỳ chân lên ghế sô pha khoảng giữa hai chân . Hai tay áp lên gương mặt , sau đó bắt đầu trò chơi nụ hôn truyền bia. Người Cảnh Phong cứng lại, hoàn toàn nghĩ Kiều Chinh chủ động chơi trò này, lại càng nghĩ nụ hôn của kèm theo vị bia có thể đốt cháy cả người như thế. Tay bất giác vòng qua eo siết chặt, đón lấy vị bia cùng đôi môi ngọt ngào của .

      Là người chủ động Kiều Chinh mới biết, hóa ra lúc nãy, Cảnh Phong ép buộc uống quá nhiều bia. Phần lớn đều nuốt vào. Lần này cũng vậy, Cảnh Phong gần như nuốt hết số bia trong miệng . Cả người khẽ run lên, ánh mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay. biết trong lòng Cảnh Phong nghĩ gì, cũng muốn biết nữa.

      Lần nữa… lại lần nữa… hai người chơi trò chơi trong ánh mắt nhìn nhau đầy phức tạp. Mọi người bên ngoài đều im bặt, nín thở theo dõi họ. Cho đến khi chai bia được uống hết, tiếng vỗ tay rào rào, họ vẫn chưa tỉnh mộng trong mắt nhau.

      Kiều Chinh buông Cảnh Phong ra, ngồi xuống bên cạnh. Sau đó, họ gần như thêm lời nào với nhau lặng lẽ đuổi theo những ý nghĩ riêng.

      -----------------

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 7.1 Nếu tình có thể như thời gian

      Nếu tình của dành cho có thể như thời gian, cứ thế trôi chút lưu luyến,

      cần nhìn quá khứ, buồn nghĩ đến tương lai tốt biết mấy. Nhưng nếu cứ trôi qua bình lặng và dễ dàng lãng quên như thế, liệu có còn là tình hay ?

      Có lẽ, chính là cơn gió thoảng qua trong , chỉ là rung động nhất thời, nốt nhạc vô tình ngân lên. Chỉ là cảm giác thích thú với người khác mà thôi. Thích và khoảng cách xa vời vợi. Thích chưa chắc là . Cần phải cố gắng nhiều mới chạm đến được ngưỡng cửa của tình . Nếu như chưa chạm vào ngưỡng cửa tình , vậy tại sao lại vì mà nhớ, vì mà cười, bây giờ lại càng đau đớn vì .

      Tình khiến cho tâm trạng người ta bối rối. Giống như lạc vào hẻm cụt nhưng lại thể quay đầu trở lại, chỉ có thể cam tâm lún sâu hơn vào nó mà thôi. Rời khỏi quán bar, Kiều Chinh vòng tay ôm lấy thân mình. Gió lạnh thổi tạt vào . Đồng hồ còn mười lăm phút nữa là điểm mười hai giờ. Kiều Chinh cố làm vui mình bằng câu chuyện bé Lọ Lem rời khỏi dạ tiệc vào lúc nửa đêm. Lọ Lem chỉ còn lại đôi giày thủy tinh còn chẳng còn lại gì ngoài suy nghĩ mông lung đầu cuối. cũng thể gọi taxi về nhà vì mang theo ví, điện thoại. Xung quanh mọi người đều đóng cửa ngủ hết rồi, chẳng còn ai để mong cầu giúp đỡ. Kiều Chinh thở dài nhìn đoạn đường mình phải qua để về nhà. Trong đêm tối lạnh lẽo thế này, mọi con đường đều khiến người ta chùn chân, mỏi gối.

      Trời lạnh, chân cũng mỏi, cơn say vẫn còn, nỗi đau vẫn dai dẳng. Dù muốn nghĩ đến nhưng Kiều Chinh thể nào ngăn được suy nghĩ của mình về Cảnh Phong. tự ý bỏ lời từ biệt cũng khá lâu rồi, có nhận ra biến mất hay ? Có tìm hay ? Có lo lắng cho hay ? ngẩng đầu nhìn bầu trời sao sáng rực rỡ trong đêm khuya khẽ ước thầm. Ước gì Cảnh Phong bỗng xuất trước mặt và ôm vào lòng để còn đơn nữa.

      Bỗng từ xa có tiếng bước chân chạy về phía . người mặc áo khoác màu đen, đầu đội nón kết lao đến. Kiều Chinh nhìn mặt người đó lắm, nhưng có vẻ ta bị truy đuổi. Thấy người đó chạy về phía mình, Kiều Chinh vội vàng né qua bên. ngờ mình lại bị nắm lấy tay kéo luôn theo. kéo vào góc hẻm. Kiều Chinh hoảng sợ vội giật tay ra để vùng thoát. Đáng tiếc, tay quá khỏe.

      Kiều Chinh biết mình thể đấu lại , định mở miệng ra kêu cứu bịt chặt miệng .

      - Bình tĩnh – Giọng khàn khàn trấn an.

      Tim đập mạnh, hơi thở dồn dập vì hoảng sợ, khắp người run lên. ngờ bỏ mũ ra rồi hạ xuống, đưa tay lên miệng ra dấu im lặng với .

      - Là

      Kiều Chinh ngạc nhiên khi nhận ra người trước mặt mình dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo, há hốc miệng định lên tiếng, nhưng ta lại ra dấu bảo im lặng. Kiều Chinh vội vàng gật đầu. Người trước mặt chính là Long Sơn. ngờ lúc này lại có thể gặp .

      Long Sơn thấy Kiều Chinh nhận ra mình, vội vàng cởi áo gió ra, cuộn tròn chung với chiếc nón sau đó nhét vào thùng rác. Nhiều tiếng bước chân lao về phía họ mỗi lúc gần. Đám người bặm trợn cầm theo dao và gậy rầm rập kéo đến. Kiều Chinh thảng thốt nên lời:

      - Họ…

      để cho kịp hết câu, Long Sơn đẩy vào tường, tay nắm lấy hai tay đưa về phía sau, chân giữ lấy hai chân . Môi phủ lên môi gượng gạo.

      Trái tim Kiều Chinh chới với. ngốc đến nỗi hiểu cố đóng kịch nhưng nụ hôn của đến nỗi khiến chết lặng.

      - Thằng khốn đó chạy đâu mất tiêu rồi? – Những kẻ truy đuổi dừng lại ngay chỗ họ đứng quát lên.

      - Em thấy nó chạy về hướng này nè – tên đàn em đáp.

      - Mẹ tụi bây, giờ nó đâu rồi? – Tên đàn quát lớn, đó là giọng quen thuộc nhưng còn tâm trí nào để phán đoán nữa.

      – Hai đứa kia, có thấy thằng nào chạy ngang qua đây ? - Tên đàn hướng về phía hai người họ hỏi.

      Long Sơn cùng tránh vào trong bóng tối, từ từ thả ra, lắc đầu:

      - thấy.

      - Mẹ nó chứ, mau tìm cho tao – quát bọn đàn em.

      Lúc này nhận ra Hưng đại bàng, bất giác bấu lấy cánh tay của Long Sơn. nắm chặt tay trấn an:

      - Chúng ta về nhà thôi.

      Kiều Chinh để Long Sơn dìu thân thể run cầm cập của mình từ từ bước . được vài bước phía sau vang lên tiếng gọi:

      - Đại ca, áo và nón này là của thằng đó.

      - Mẹ nó, dám lừa ông, chém chết nó cho tao – chỉ về phía Long Sơn và Kiều Chinh, hét lên.

      - Chạy – Long Sơn nắm lấy tay Kiều Chinh lôi chạy .

      Đáng tiếc, Kiều Chinh còn đủ sức để chạy, bị Long Sơn lôi chạy quãng ngã rạp người xuống đất. Ngay sau đó, họ bị đám người bao vây.

      Long Sơn hít hơi đỡ Kiều Chinh dậy, khẽ hỏi :

      - sao chứ?!

      Trước bình tĩnh của Long Sơn, chỉ nhìn gật đầu vững dạ. Long Sơn mỉm cười siết chặt tay . nhìn thẳng vào tên cầm đầu.

      - Để xem mày còn định chạy hay ? – .

      - Vậy chạy nữa – Long Sơn kiêu ngạo đáp – Nhưng để xem mày có khả năng bắt được tao hay .

      - Dựa vào mình mày à?

      Hưng đại bàng cười nhạt, khinh bỉ nhìn Long Sơn. Bảy tên đàn em cũng ré lên cười, vũ khí tay chúng sáng loáng trong ánh đèn đường mờ nhạt. Kiều Chinh hoảng hốt nép sát vào lưng Long Sơn, toàn thân run lên. Có vẻ Hưng đại bàng vẫn chưa nhận ra Kiều Chinh là từng bắt cóc, cười :

      - Mày nghĩ mày có thể bảo vệ được con bé đó ?

      - Hưng đại bàng, nếu mày còn là đàn ông thả ấy – Long Sơn sầm mặt lại.

      Kiều Chinh nhìn Long Sơn cắn môi, cố gắng làm dịu cơn sợ hãi trong lòng mình. Long Sơn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng...

      nhìn sắc mặt của Long Sơn nhưng nỗi sợ hãi trong lòng như vơi phần nào. Có ở đây, đủ can đảm để vượt qua chuyện hôm nay. là bạn của . Bạn bè ngại vì nhau mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

      - Kết thúc nhanh , cần kéo dài thời gian nữa – Long Sơn khàn giọng tiếp.

      - Được. Tao chiều ý mày. Lên – Hưng đại bàng cười nhạt, hất đầu ra lệnh cho bọn đàn em.

      Cuộc chém giết ghê rợn và đẫm máu bắt đầu. Vừa đánh trả vừa bảo vệ là điều vô cùng khó khăn, chẳng mấy chốc, Kiều Chinh có thể nghe thấy hơi thở nặng nhọc của Long Sơn. chỉ còn biết nhìn lên trời, mong có phép màu nào đó xuất cứu họ khỏi tình cảnh này. Chỉ lúc sau, Long Sơn bị chúng chém hai nhát, ở lưng, ở vai. run rẩy đứng như trời trồng nhìn cuộc huyết chiến dần giết chết . Long Sơn vừa chống đòn vừa gào lên:

      - Mau chạy .

      Kiều Chinh hai mắt đỏ hoe, cắn môi bật máu, quyết định quay đầu bỏ chạy.

      - Chạy đâu vậy người đẹp? – Giọng ỡm ờ của Hưng đại bàng bỗng vang lên.

      Hưng đại bàng nhận ra . khẽ nhếch môi cười. này đối với mang lại hứng thú cực lớn. Cả hai lần gặp , đều ở bên cạnh hai kẻ mà ghét nhất: người là đối thủ giang hồ của , cạnh tranh công việc làm ăn với , còn người chuyên rình rập moi móc hành vi phạm tội của . Cảnh Phong tuy luôn miệng tỏ vẻ quan tâm đến , nhưng chạy đến tìm tại bãi đất hoang đó, chắc chắn Cảnh Phong cố tình giả vờ để lừa . Còn tay cảnh sát này, nhìn cách bảo vệ khó nhận ra là người thế nào trong lòng . Hưng đại bàng, bằng con mắt tinh tường của mình biết rất quan trọng trong lòng hai người đó. Vậy nên, chắc chắn là con cờ tốt để khống chế cả hai.

      - Chúng ta đúng là có duyên phải người đẹp?! – Hưng đại bàng cất tiếng cợt nhả – Mấy ngày gặp, ngờ em lại càng xinh đẹp hơn.

      Ám ảnh về Hưng đại bàng vẫn chưa tan, khiếp sợ lùi dần về phía sau.

      - Sao lại tỏ vẻ sợ hãi đến thế chứ? – Hưng đại bàng từng bước tiến về phía , miệng vẫn ngừng gây áp lực tinh thần cho .

      - định làm gì?

      Kiều Chinh nhanh chóng bị Hưng đại bàng bắt được. Đúng lúc đó, Long Sơn cũng bị đánh gục. Kiều Chinh nhìn thấy cảnh đó, nước mắt tuôn rơi, miệng gào lên gọi:

      - Long Sơn, có sao ?

      Gần chục tên đàn ông kẻ dùng chân đạp, kẻ lấy gậy đập tới tấp lên thân hình còn cử động của . Máu nhuộm đỏ mặt đường.

      - Đừng mà… đừng đánh nữa, tôi xin các người - quỳ xuống van xin như kẻ cầu xin được sống.

      Đường phố vẫn vắng lặng bóng người, chẳng còn ai nghe thấy tiếng cầu cứu của . Hưng đại bàng nắm chặt tay định lôi . bất ngờ xoay người cắn vào tay , Hưng đại bàng đau quá, tức giận, giơ tay tát , miệng gầm gừ:

      - Mày dám...

      Hưng đại bàng hậm hực xoa tay rồi hạ giọng ra lệnh cho bọn đàn em:

      - Tụi bây giải quyết gọn thằng cảnh sát này, nhớ làm sạch . Tao về trước, hôm nay tao phải dạy cho con bé này bài học.

      Trong lúc tuyệt vọng ánh đèn xe chiếu đến. Tiếp theo đó là tiếng động cơ vang dội. Hưng đại bàng và đám đàn em ngây người, kịp phản ứng gì. Người bước xuống đầu tiên là Hải và Thái. Cả hai người họ nhìn tình trạng Kiều Chinh xong cau mày. Hải móc điện thoại gọi ngay cho Cảnh Phong:

      - tìm thấy ấy rồi…

      Thái tiến lại trước mặt Hưng đại bàng, hất mặt ra lệnh:

      - Lập tức thả người ra.

      - Tụi mày nghĩ tụi mày là ai mà dám ra lệnh cho bọn tao thả người? – Hưng đại bàng cười nhạt.

      - Mày là người thông minh chắc mày hiểu cái gì là biết hoàn cảnh mà đầu hàng sớm chứ - Thái cười lớn.

      Hưng đại bàng tái mặt, nhìn số đàn em theo sau Hải và Thái đông gấp nhiều lần số người của .

      - Được, nhưng ân oán của tao với thằng cảnh sát này chúng mày được can thiệp, chúng ta xem như nước sông phạm nước giếng.

      “Nước sông phạm nước giếng”, Thái và Hải bật cười trước thái độ hèn nhát của Hưng đại bàng. Nhưng theo nguyên tắc giang hồ, đúng, chuyện với Long Sơn liên quan đến họ, họ chỉ tìm Kiều Chinh mà thôi. muốn gây thù chuốc oán thêm với Hưng đại bàng, Hải :

      - Được.

      - Thả người – Hưng đại bàng ra lệnh cho đàn em, cả đám lập tức thả Kiều Chinh ra.

      vội vàng lao đến bên Long Sơn mừng rỡ :

      - Long Sơn, chúng ta thoát rồi.

      Cảnh Phong lúc này cũng vừa tới. nhìn tất cả lượt rồi kéo đứng dậy :

      - thôi.

      hoảng hốt nhìn Cảnh Phong cầu xin:

      - Đưa ấy đến bệnh viện .

      Cảnh Phong lạnh lùng :

      - Đây phải là chuyện của tôi.

      - Sao có thể thấy chết mà cứu như thế chứ?! - Kiều Chinh bực tức gắt lên. hít hơi sâu – Cám ơn vì cứu chúng tôi, bây giờ tôi phải đưa ấy bệnh viện.

      Thấy thái độ của như thế, buông ánh mắt giễu cợt nhìn thân xác Long Sơn dưới đất rồi hạ lệnh:

      - Đưa bệnh viện.

      Sau đó lôi Kiều Chinh thẳng vào trong xe của mình.

      Suốt đường , cả hai đều lên tiếng. Kiều Chinh khẽ liếc thầm Cảnh Phong, định nhờ đưa về nhà. Ánh mắt đêm nay sáng, vừa sâu thẳm vừa đau thương. Kiều Chinh bất giác muốn lên tiếng phá hỏng khung cảnh này. nín thở nhìn như ngắm nhìn cảnh sắc hiếm thấy trong cuộc đời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :