1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu Như Yêu - Born (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      2.5
      Chiếc xe thay đổi góc chạy liên tục, va vào mép đường tóe lửa. Mỗi lần va chạm, Kiều Chinh đều bặm môi đến chảy máu, tim như nhảy vọt ra ngoài. Qua kính chiếu hậu, thấy mình bị đuổi theo sát sạt. Hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi siết chặt vô lăng, mắt dán chặt về phía trước, chỉ sợ phút sơ ý của mình có thể khiến cả hai xảy ra tai nạn. Cả người căng cứng, biết mình có thể trụ vững thêm bao lâu nữa. Đây là nơi nào, cũng biết, chỉ biết có đường chạy. Ra được đường lớn, cả hai có cơ hội thoát thân.

      bàn tay ấm áp vỗ lên bàn tay cầm vô lăng của , giọng Cảnh Phong nhàng cất lên xua tan nỗi sợ trong .

      - Ra đến đường lớn có người tiếp cứu chúng ta rồi.

      Kiều Chinh quay đầu nhìn Cảnh Phong, bị thương rất nặng, mùi máu xộc lên tanh nồng. Lòng thắt lại, nhấn ga sâu hơn.

      Mấy chiếc xe phía sau đột ngột tăng tốc...

      - Rầm… rầm… rầm…

      Liên tiếp ba lần tông từ phía sau khiến cả người bật lên như lò xo. Cảnh Phong khẽ rên rỉ vì đau.

      Kiều Chinh quay sang nhìn lần nữa, khóe môi trắng bệch, cắn răng đạp mạnh chân ga, đèn đường càng lúc càng sáng, họ sắp ra đến đường quốc lộ rồi. Quả nhiên là như vậy, con đường rộng thênh thang nườm nượp xe tải khiến dám phóng nhanh như trước. Xe họ nhanh chóng bị bao vây.

      Đám người nhào đến nắm tóc Kiều Chinh lôi ra ngoài. cái tát giáng mạnh lên gương mặt , tiếng mắng chửi vang lên:

      - Con khốn. Dám lấy xe bỏ chạy à?

      Khi bị đánh gục xuống, lờ mờ thấy Cảnh Phong mở cửa bước ra ngoài. Sắc mặt tái xanh, nhưng ánh mắt vẫn cương nghị nhìn chúng khuất phục:

      - Bỏ ấy ra. Người chúng mày muốn là tao - gằn giọng.

      Đám người trợn mắt nhìn rồi cười phá lên:

      - Ồ, Cảnh Phong, con này phải là bồ của mày đấy chứ? Tao chưa từng thấy mày vì ai mà mà xin xỏ như thế. Trông mày có vẻ đau lòng khi nó bị đánh nhỉ - Tên cầm đầu nhếch mép cười.

      xong, tiến tới gần Kiều Chinh, đưa chân dẫm lên bàn tay của mạnh.

      - Á… - đau đớn hét lớn. Cảnh Phong gầm lên tức giận trong tiếng cười man dại, hả hê.

      Đúng lúc ấy, tiếng mô tô từ tứ phía lao tới. Đám người ngơ ngác nhìn nhau. Đoàn xe mô tô đá chân chống, tay mỗi người đều là gậy gộc, mã tấu.

      Hải nhếch môi :

      - Cho tụi bây năm giây, nếu đừng trách tụi tao ác.

      Đám người nhìn nhau rồi quăng vũ khí đầu hàng. Hải lừ mắt nhìn bọn chúng rồi đến đỡ Cảnh Phong :

      – Để em đưa về nhà.

      Cảnh Phong liếc mắt nhìn Kiều Chinh gục mặt đất:

      - Đưa ấy trước .

      Đêm nay là cơn ác mộng của chính . Cảnh Phong dường như trụ vững nữa, ngã người xuống đất, cả người lạnh ngắt. hoảng hốt:

      - Cảnh Phong… Cảnh Phong…

      Kiều Chinh ngồi ghế dài ở bệnh viện run lên với ý nghĩ, Cảnh Phong chết.

      chưa từng thấy cảnh chém giết quyết liệt như thế, càng chưa từng thấy máu chảy nhiều như thế, cũng chưa bao giờ lo lắng cho ai đến thế. Bỗng đám người xồng xộc chạy đến:

      - Phong sao rồi? – Thái hấp tấp hỏi.

      Hải quay đầu lại, tì trán vào tường đáp khẽ:

      - Còn cấp cứu.

      - Bị thương nặng ?

      - Vết thương đâu – Hải quay người dựa lưng vào tường đáp.

      Lúc này Thái mới nhìn thấy Kiều Chinh. Nhìn bộ dạng đầy máu me, tóc tai rũ rượi, lại ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu, Thái bèn hắng giọng hỏi Hải:

      - ấy là ai?

      - ấy? – Hải đưa mắt nhìn về Kiều Chinh – Bạn của Cẩm Tú.

      - Vậy à, tưởng là bạn của Phong – Thái dường như thở phào nhõm rồi nghiêng đầu căn dặn đám đàn em sau lưng. Bọn chúng liền gật đầu nghe lệnh rồi ngay lập tức.

      Kiều Chinh cảm nhận được ánh mắt soi mói của Thái nhìn mình, bất giác thấy mình đơn. Nếu có Cảnh Phong ở đây ...

      - Này! Đừng làm con người ta sợ như thế chứ - Hải vỗ vai Thái nhắc nhở.

      Thái nhìn Kiều Chinh hỏi:

      - Chuyện gì xảy ra vậy?

      - Chúng tôi bị bọn họ chặn xe lại, sau đó… sau đó – Kiều Chinh hoảng sợ đưa tay ôm đầu, lắc đầu cố xua hình ảnh khủng khiếp mà mình nhìn thấy.

      Hải thấy vậy bèn với Thái:

      - Bỏ , đừng hỏi ấy nữa. Hôm nay là quá đủ với ấy rồi.

      Thái nhìn bộ dạng đáng thương của Kiều Chinh cũng khẽ gật đầu, cậu đứng dựa vào bên tường chờ đợi. gian xung quanh chìm vào lạnh lẽo, khí đặc quánh lại. Thời gian cứ thế trôi cho tới khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Cả ba nhất loạt đứng bật dậy nhìn người bác sĩ ra ngoài, lập tức hỏi:

      - Bác sĩ, ấy thế nào rồi?

      - Yên tâm , tuy có nhiều vết thương khá nặng, nhưng có vết thương nào nguy hiểm nên ấy sao cả. Chỉ là kiệt sức vì mất máu quá nhiều mà thôi – Vị bác sĩ già từ tốn đáp rồi nhanh chóng rời .

      Cả ba người lúc này mới thở phào nhõm.

      Kiều Chinh cũng nhớ mình về đến nhà là mấy giờ nữa, khi tỉnh giấc, trời quá trưa, thấy Cẩm Tú đâu cả. Đúng lúc đó điện thoại reo lên, là số lạ, Kiều Chinh vừa mở máy nghe giọng trầm ấm hỏi:

      - thế nào rồi?

      sững người lúc mới nhận ra là Cảnh Phong.

      - Tôi ổn, còn ?

      - Tôi sao. Tối qua có sợ ?

      - Có… rất sợ… - Kiều Chinh thều thào đáp, giọng nghẹn lại.

      - Vậy nghỉ ngơi thêm chút nữa – Cảnh Phong nhàng quan tâm.

      - Uhm…

      Bỗng tiếng của Cẩm Tú vang lên trong điện thoại:

      - Cảnh Phong! ăn cháo chưa, em cất công dậy sớm chợ nấu cháo cho đó.

      - Vậy cứ nghĩ ngơi , tôi làm phiền nữa – Cảnh Phong thêm câu rồi tắt máy.

      Tắt máy rồi lại có chút buồn. cũng chẳng hiểu vì sao mình buồn nữa.

      ----------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 3.1 Khoảnh khắc

      Mọi chuyện cứ thế qua, ai nhắc lại chuyện cũ, cứ như thể chưa từng có đêm kinh hoàng như thế.

      Nắng chiều nhàn nhạt trải rộng con đường đầy xe cộ qua lại, hối hả băng từ phía bên kia đường qua, vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau lưng như thể có ai đuổi theo. va vào Kiều Chinh rồi ngã nhào xuống đất.

      Bị ngã đau, Kiều Chinh nhăn mặt kêu lên, tay kia trầy xước rướm máu. Dường như ta hề chú ý đến vết thương mà lồm cồm ngồi dậy, nhặt lấy cái gói tròn dài quấn keo kĩ lưỡng. Nhặt xong ta giữ chặt trong tay rồi quay đầu nhìn lại phía sau đề phòng, nếu có dòng xe cộ ken dày ta bị những người đuổi theo bắt từ lâu rồi.

      đột nhiên chồm về phía Kiều Chinh, sau đó đặt cái gói đó vào tay , còn ôm cái ra vẻ thân mật. Xong xuôi, ta lập tức đứng bật dậy vụt chạy .

      Kiều Chinh còn ngơ ngác hiểu chuyện gì xảy ra chạy vào con hẻm mất rồi. Nhanh chóng trước mặt xuất bóng người cùng với những tiếng thở gấp. chiếc còng tay hình số tám bấm phập vào tay , giọng lạnh băng vang lên:

      - bị bắt.

      - gì? – Kiều Chinh nhìn chiếc còng tay mình rồi nhìn chàng cảnh sát ngơ ngác .

      - muốn hỏi gì cứ về đồn mà hỏi.

      giật mình hiểu ra việc, kia chắc chắn là làm chuyện phi pháp. Vật tay là vật phi pháp, có thể là heroin chừng. Nghĩ đến đây, hấp tấp lên tiếng giải thích:

      - phải. hiểu lầm rồi. Cái này phải là của tôi đâu, là của kia vừa đưa cho tôi, tôi biết trong đây là gì mà.

      chàng đó nghe cười nhạt:

      - cho biết, tôi tuy mới vào ngành nhưng đối với loại tội phạm như các , tôi gặp rất nhiều rồi. Ai khi bị bắt quả tang cũng khăng khăng bảo vật đó phải là của mình cả. Nhưng cho dù có cố cãi thế nào tang chứng vẫn rành rành ở đây, chính mắt chúng tôi thấy đồng bọn của sang tay cho thứ này.

      Trong sở cảnh sát, Kiều Chinh ngừng bị viên cảnh sát trẻ vặn hỏi. lúc sau, những người truy bắt kia trở về.

      - Thế nào? Có bắt được ? - Viên cảnh sát trẻ sốt ruột.

      - được. Con đường đó nhiều hẻm lắm – đồng nghiệp thở dài lắc đầu đáp, mặt đầy mệt mỏi và thất vọng.

      - Này! Các điều tra xong chưa vậy, mau thả tôi ra - kêu lên.

      - Chúng tôi vẫn chưa điều tra xong, đợi điều tra rồi thả ra – Viên cảnh sát nhìn Kiều Chinh đáp.

      Đúng lúc đó, người đàn ông trung niên mặc cảnh phục, sắc mặt nghiêm nghị bước vào hỏi han mọi chuyện rồi hạ lệnh:

      - Thả ấy ra.

      Sau đó quay sang Kiều Chinh bảo:

      - Đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, hi vọng cháu bỏ qua, cháu có thể về được rồi.

      lúng búng cảm ơn người cảnh sát già rồi nhanh chóng ra về. Kiều Chinh về nhà kể lại mọi chuyện cho Cẩm Tú nghe. Cẩm Tú nghe xong an ủi :

      - Ngày mai siêu thị , mình mua vài món làm thức ăn ngon cho Chinh.

      - Được đó, mình nhất định phải nhai hết mọi cái xui trong ngày hôm nay mới được.



      Trưa hôm sau, sau khi học xong, cả hai siêu thị. Cẩm Tú mua rất nhiều đồ ăn, tròn mắt hỏi:

      - Bộ Tú định mua ăn cả tuần à?

      - phải, mua cho hai chúng ta đâu – Cẩm Tú cười đáp.

      - chỉ mua cho chúng ta! Vậy mua cho ai? – Kiều Chinh ngạc nhiên.

      Cẩm Tú có chút thẹn thùng, đáp :

      - Mình mua cho Phong nữa.

      - À – Kiều Chinh gật đầu, trong lòng khỏi thắc mắc về tình cảm mà Cẩm Tú dành cho Cảnh Phong.

      đường về nhà, Cẩm Tú ghé ngang qua nhà Cảnh Phong để đem số thức ăn mua cho . Kiều Chinh muốn tránh mặt Cảnh Phong, ở có điều gì đó khiến vừa sợ hãi vừa gần gũi.

      đứng trước cổng nhà Cảnh Phong đợi Cẩm Tú.

      Lần trước đến đây là trong cái đêm kinh hoàng ấy, vì sợ nên kịp nhận ra con đường này đẹp đến thế. con đường rợp bóng cây xanh, khí nhộn nhịp, trong lành.

      Đúng lúc đó, mảnh khảnh, đội chiếc nón kết, nét mặt khá quen lướt qua . Lẽ nào là hôm qua? Lẽ nào lại trùng hợp đến thế? Kiều Chinh mở to mắt nhìn, chắc chắn lầm được, gương mặt kia khắc cốt ghi tâm rồi. muốn đến gần hỏi cho mọi chuyện. Nhưng khi còn chưa bước xuống lòng đường chiếc xe phân khối lớn chở hai thanh niên, chạy vèo đến tấp vào chỗ kia đứng, bọn họ nhanh chóng trao và nhận thứ gì đó. Xong việc, chiếc xe lại phóng vèo .

      kia cũng quay lưng định bỏ người chụp lấy tay ta giữ lại. Người này chẳng phải ai khác ngoài viên cảnh sát trẻ hôm qua. Xem ra trái đất tròn, những người muốn gặp lại lần lượt xuất trước mặt . Kiều Chinh biết viên cảnh sát gì, nhưng nghe kia hét lớn:

      - Bớ người ta, cảnh sát sàm sỡ.

      Tất cả mọi người quanh đó đồng loạt quay đầu nhìn. Thấy mọi người bu đông đến, nước mắt chảy ròng ròng, mếu máo :

      - ta gạ tình tôi, tôi đồng ý giở trò sàm sỡ. Thấy tôi la lên, ta thẹn quá vu oan cho tôi buôn bán mua túy định bắt tôi về đồn. Mọi người giúp tôi với. Cảnh sát đúng là ngang ngược quá mà.

      Mọi người thấy vậy lập tức vây quanh viên cảnh sát trẻ còn ngơ ngác. Mặc cho ta phân minh biện giải thế nào nữa trong mắt tất cả mọi người, kêu gào thảm thương này dường như mới là người bị hại. Kiều Chinh thấy thế liền luồn qua đám đông, chạy đến ôm chầm lấy cánh tay viên cảnh sát, nũng nịu :

      - à, làm gì lâu quá vậy?

      Viên cảnh sát trẻ và đám đông cùng ngạc nhiên nhìn . liền giải thích:

      - Hôm nay hai chúng tôi có hẹn cùng xem phim, nhưng vì là hình mẫu mực nên khi thấy ta truyền tay cho hai thanh niên vừa phóng xe mô tô kia vật gì đó, ấy nghi ngờ là ma túy mới kiểm tra thôi.

      Mọi người à lên tản dần ra, cứng miệng năng gì nữa. Viên cảnh sát lên tiếng:

      - Giờ có thể im lặng theo tôi về đồn rồi chứ.

      ta nhanh chóng bắt giữ ả giao cho đồng nghiệp rồi với :

      - Cám ơn . Tôi nợ lời xin lỗi - Viên cảnh sát trẻ lúng túng.

      - phiền làm việc nữa, tôi đứng đây chờ bạn rồi về nhà ngay – Kiều Chinh giơ tay tạm biệt ta rồi quay đầu bước về phía chiếc xe của mình.

      - Này em…

      Nghe gọi, dừng bước, quay đầu lại. Viên cảnh sát trẻ càng lúng túng hơn :

      - là… là… Long Sơn. Chúng ta có thể làm bạn chứ?

      Rồi có vẻ như biết mình quá đường đột, vội vàng giải thích:

      - có ý gì đâu. Chỉ là…

      - Được mà – Kiều Chinh vui vẻ đáp, nhìn dáng vẻ lúng túng của khỏi bật cười - Tên ấn tượng.

      - Vậy còn tên em? – Gương mặt Long Sơn sáng lên.

      - Em là Kiều Chinh, Hoàng Kiều Chinh – Kiều Chinh lưỡng lự đáp.

      - “Chinh” trong “Chinh phụ ngâm” à? – Long Sơn hơi nhíu mày hỏi.

      Kiều Chinh gật gật đầu, Long Sơn cười lớn:

      - Tên của cả hai chúng ta đều đặc biệt cả, phải sao?

      Kiều Chinh cũng phì cười, tự nhiên thấy gần gũi.

      Kiều Chinh tạm biệt Long Sơn rồi về xe của mình. Bước chân khựng lại khi thấy Cảnh Phong đứng dựa vào xe từ bao giờ. chắp hai tay trước ngực, ánh mắt nheo nheo nhìn , gương mặt lạnh lùng dưới ánh nắng quyến rũ lạ lùng. Kiều Chinh cũng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp ấy. biết mình có nên bước tiếp hay . Nếu quay lưng bỏ mọi việc chẳng bao giờ được hóa giải. Nhưng nếu , biết phải gì với nữa. muốn tránh xa cứ càng gần hơn. Cuối cùng e dè ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong hỏi:

      - Sao lại ở đây?

      - Đến đây xem kịch vui – đỏ mặt xấu hổ, giả vờ quay mặt nhìn xung quanh rồi hỏi – Có diễn kịch ở đây sao?!

      - Diễn viên đứng trước mặt tôi đấy thôi – Cảnh Phong cười lớn.

      Kiều Chinh giờ mới nhận ra trêu mình, mặt như mếu:

      - Làm gì có kịch nào chứ?

      - cảnh sát đó đúng là mới vào ngành. Có ai hẹn hò với bạn lại mặc đồng phục bao giờ. Cũng may gặp ta là tay mơ, chứ gặp tội phạm , hai người bị vạch trần ngay.

      Kiều Chinh nghe há miệng. đúng.

      - Sao lại ở đây? – muốn đổi chủ đề để bớt xấu hổ. Thái độ của khiến Cảnh Phong mỉm cười, nghiêng đầu nhìn , ánh mắt mang theo trêu chọc. Mái tóc theo cái nghiêng đầu mà khẽ rơi xuống vầng trán càng khiến thu hút hơn.

      Kiều Chinh bị nhìn đến đỏ mặt, môi mím lại để lộ hai má lúm đồng tiền. Hai bàn tay bối rối vặn vào nhau. biết tại sao mỗi khi đối diện với Cảnh Phong, lại thể nhìn thẳng vào . Nhưng ràng sợ .

      Cảnh Phong chầm chậm bước tới mấy bước, Kiều Chinh liền lùi lại mấy bước. bước , lùi lại hai, bước tiến của dài bằng hai bước lùi của cho nên khoảng cách giữa họ mãi vẫn chẳng thể cách xa được. Kiều Chinh cứ lùi mãi cho đến khi chân chạm vào bậc thềm, bước hụt xuống lòng đường. Loạng choạng vài giây, ngã bật ra sau. Cảnh Phong đỡ lấy , kéo ngã nhào vào lòng . Mắt chạm mắt, nồng nàn.

      Tim Kiều Chinh đập liên hồi, mặt đỏ bừng bừng, hơi thở gấp gáp, lần này bị ánh mắt của làm cho đông cứng, muốn tránh cũng tránh được. Cảnh Phong buông nụ cười cuốn hút:

      - Dường như em rất sợ tôi?!

      - Đâu có – Kiều Chinh nuốt nước bọt, cố gắng kìm chế hơi thở của mình.

      - Vậy vì sao em dám nhìn thẳng vào mắt tôi? – Cảnh Phong trầm giọng hỏi .

      - Em… - nghe thấy cả tiếng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. khác biệt với các biết.

      Đứng trước , cảm thấy như quãng đời phiêu bạt trước đây của mình chỉ là giấc mơ thoáng qua. Khi đối mặt với thế giới, kiên cường như nhành hoa, dù yếu mềm nhưng bao giờ đầu hàng. Trong lúc nguy cấp nhất, chọn cách ở lại cùng , lúc đó đánh cược cả mạng sống. Đối mặt với cái chết sợ, lại sợ đối mặt với ư?

      - Hai người làm gì vậy? – Giọng Cẩm Tú vang lên.

      Cảnh Phong bình thản buông tay ra khỏi người Kiều Chinh. Kiều Chinh giật mình, bối rối nhìn Cẩm Tú:

      - có gì, mình suýt té, ấy đỡ mình thôi. Chúng ta về được chưa?

      Cẩm Tú cười gượng:

      - Mình nấu giúp ấy mấy món rồi về.

      Kiều Chinh khẽ cười gật đầu, lòng hơi buồn khi nhận ra giọng điệu như khẳng định quyền làm chủ của Cẩm Tú. Đúng lúc đó, Cảnh Phong lên tiếng:

      - Sao hai người ở đây ăn chung luôn?!

      Kiều Chinh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong. Sắc mặt Cẩm Tú càng sầm xuống.

      - Dù sao, mình cũng ăn hết ngần đó thức ăn – Cảnh Phong tiếp.

      Nhìn dáng bước vào nhà, khẽ nhếch môi cười. Cẩm Tú bước đến bên , khẽ hỏi:

      - muốn tiếp cận ấy sao?

      Nụ cười môi Cảnh Phong tắt ngấm, ánh mắt tối sầm đáng sợ, nghiêm mặt đáp:

      - ấy là con cờ tốt nhất. Sao hả, em đành lòng à?!

      Cẩm Tú siết chặt tay lại:

      - Em giúp .



      Nhà của Cảnh Phong là căn nhà hai tầng bình dị, bên trong càng bình dị hơn so với vẻ lãng tử của chủ nhân. Căn nhà màu xám, rèm cửa màu xanh lạnh lẽo và đơn. Bên trong, ngoài bộ ghế sô pha và chiếc tivi, chẳng có thêm bất cứ vật dụng nào. tường chỉ có chiếc đồng hồ màu xám. Kiều Chinh ngạc nhiên nhìn chiếc ghế sô pha độc nhất, biết có nên ngồi xuống hay .

      - Thế nào? – Cảnh Phong đến ghế sô pha ngồi xuống rồi mới nghĩ nhà của đại ca giang hồ như tôi lại có bất cứ thứ gì tỏ vẻ sang trọng giàu có à?

      Kiều Chinh ngờ Cảnh Phong lại đúng suy nghĩ trong đầu mình. bối rối đứng bật dậy, lúng túng :

      - Để em phụ Cẩm Tú nấu cơm.

      xong, cần biết Cảnh Phong nghĩ gì, nhanh xuống bếp. Cảnh Phong nhìn theo khẽ cười, ánh mắt hấp háy. lẩm bẩm: “Thú vị ”.

      Cẩm Tú thấy bộ dạng hốt hoảng của hỏi:

      - Có chuyện gì à?

      - có, mình chỉ muốn giúp Tú nấu cơm thôi...

      - Giúp mình bào cái này – Cẩm Tú chỉ tay vào mớ cà rốt.

      Kiều Chinh ngây người, cắn môi, Cẩm Tú muốn bào cà rốt, nhưng lấy cái gì bào?! Từ chưa từng làm bếp bao giờ, đến muối, đường, bột ngọt còn phân biệt được huống hồ các loại dao. Như đoán được, Cẩm Tú đưa con dao bào đến trước mặt . nhìn kĩ con dao, cố ghi nhớ hình ảnh của nó, nhanh tay cầm quả cà rốt lên, vụng về bào.
      Last edited: 12/2/15

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 3.2

      - Á – kêu khẽ tiếng, buông rơi con dao khỏi tay mình. Ngón tay đứt rồi, muốn khóc vì ngờ mình vô dụng đến vậy.

      Cảnh Phong chỉ vừa mới mở tivi được vài giây nghe tiếng loảng xoảng trong nhà bếp vọng ra. chạy nhanh xuống bếp thấy cảnh tượng bày ra trước mắt như vậy.

      - Rửa sạch tay rồi theo tôi – Cảnh Phong lạnh lùng .

      vừa bước vào phòng khách thấy Cảnh Phong ngồi trước một hộp băng cứu thương khá lớn, bên trong có rất nhiều loại thuốc được sắp xếp ngay ngắn. e dè ngồi xuống bên cạnh , tay vẫn nắm chặt ngón tay vừa bị đứt.

      - Đưa tay.

      Kiều Chinh cắn môi lắc đầu:

      - sao, hết chảy máu rồi.

      Cảnh Phong dường như để ý đến những gì , nắm lấy tay kéo về phía mình rồi đặt tay đùi , tháo ngay miếng băng keo cá nhân cẩn thận dán vào tay . Ở khoảng cách gần như thế, Kiều Chinh có thể nhìn từng ngón tay của . Bàn tay có những ngón thon dài, cứng cáp, móng tay cắt gọn gàng, lòng bàn tay khô và ấm áp. Những vết chai sạn giữ chặt lấy ánh mắt . Hơi ấm và xúc cảm ấy làm dễ chịu.

      Xong xuôi, để cho Kiều Chinh nói lời cảm ơn, Cảnh Phong bê hộp thuốc lên lầu. Khoảng thời gian sau đó, ở mãi lầu hề bước xuống dưới. lặng lẽ chờ. Cảnh Phong lúc nào cũng khiến tâm trí rối bời. đại ca giang hồ, vẻ mặt lạnh lùng khó gần, nhưng khi nhìn , ánh mắt lại ấm áp.

      Lúc này đây, hiểu được trong lòng nghĩ gì? Là muốn chuyện cùng hay là vì thấy tội nghiệp cho vẻ lúng túng của trước . giống như tấm gương ảo, chỉ có thể nhìn thấy nhưng thể chạm vào. Đôi mắt ám ảnh đau đớn và đơn của thu hút . miên man suy nghĩ, Kiều Chinh biết Cẩm Tú đến phía sau từ lúc nào, Cẩm Tú vỗ vai hỏi:

      - Làm gì mà như người mất hồn vậy hả?

      - có gì đâu – Kiều Chinh cười đáp.

      - Giúp mình lên lầu gọi Phong xuống ăn cơm , mình dọn bàn – Cẩm Tú rồi nhanh chóng xuống bếp.

      lầu có hai phòng ngủ. mở cửa theo cảm giác. Căn phòng thứ nhất vừa mở ra, ánh sáng từ cửa số chiếu vào. Đó là căn phòng rất đẹp, được trang trí vô cùng đáng . Ai cũng có thể nhận ra ngay đây là phòng dành cho . Căn phòng hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lẽo, trống bên dưới. Quả khiến Kiều Chinh tò mò. Vì sao lại có căn phòng bé ở đây?! ràng Cẩm Tú Cảnh Phong chỉ sống mình thôi mà. Đứa bé ở trong phòng này là thế nào? Là con hay em của Cảnh Phong?!

      tò mò thôi thúc Kiều Chinh bước vào bên trong, tiến tới đầu giường, nơi đặt cái khung hình úp mặt. Trong hình là có nét mặt như vẽ, rất đáng , hai má bầu bĩnh đỏ hồng, cái miệng chúm chím cười. Kiều Chinh cầm lòng được mà thốt lên hai tiếng:

      - Xinh quá!

      - làm gì ở đây? – Giọng lạnh lùng vang lên mang theo tức giận.

      Kiều Chinh giật mình quay đầu, khung hình trong tay lập tức rơi xuống vỡ tan tành.

      - … - Cảnh Phong gầm lên.

      - Xin lỗi… Em xin lỗi – Kiều Chinh run rẩy .

      - … Cút ngay.

      chưa từng thấy ánh mắt nào mang đầy thù hận và lạnh lẽo đến thế. quay người chạy nhanh ra khỏi căn phòng. Chẳng kịp từ biệt Cẩm Tú, cứ thế chạy cho đến khi cánh tay giữ lại.

      - Đừng mà… - Kiều Chinh hoảng loạn, nước mắt lã chã rơi.

      - Kiều Chinh! Là tôi đây – Giọng Long Sơn vang lên, hai tay giữ chặt lấy – Có chuyện gì vậy?!

      Nghe giọng ấm áp ân cần của Long Sơn, Kiều Chinh dường như trấn tĩnh lại, buông thõng tay nhìn khẽ nói:

      - Là à?!

      Khi hai người rời bàn tay lặng lẽ cho vào túi quần lôi ra bao thuốc lá, bắt đầu châm lửa hút. Cảnh Phong cũng hiểu tại sao mình lại hành động như thế nữa. Kí ức như con dao nhọn xoáy sâu mãi vào trái tim .



      Kiều Chinh mệt mỏi ngã xuống sô pha trong phòng khách nhà mình, mong rằng khi thức dậy mọi nặng nề trong lòng cũng tiêu tan. Nhớ lại ánh mắt của Cảnh Phong khi đó, vừa hối hận vừa sợ, một ánh mắt mang đầy sự thù hận nhưng lại ẩn chứa quá nhiều đau buồn mất mát.

      biết chợp mắt được bao lâu thì Cẩm Tú về, tiếng mở cửa đánh thức Kiều Chinh dậy. Cẩm Tú mang đồ ăn về cho .

      Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh ăn, ánh mắt đăm chiêu, vẻ mặt phức tạp. Lát sau ngồi thẳng lưng nhìn Kiều Chinh rồi nhẹ nhàng nói:

      - Đừng trách ấy. ấy cũng ́ ý đâu. Chỉ vì bức hình ấy là bức hình duy nhất còn sót lại của em gái ấy. bé chết rồi.

      Kiều Chinh ăn nghe vậy dừng đũa, trái tim cảm thấy nhói đau. ra là như vậy cho nên mới nhìn bằng ánh mắt như thế. Đó là bức hình duy nhất, chắc chắn rất trân trọng nó. Căn phòng đó rất ấm áp dù chủ nhân của nó chết. thương em mình như vậy mà nỡ làm vỡ khung hình duy nhất của em . nổi giận cũng là dễ hiểu.

      ̉ họng nghẹn đắng



      Cảnh Phong mở cửa bước vào trong căn phòng của em gái mình. Tháo bỏ cái khung vỡ nát, nhàng cầm tấm hình em gái lên nhìn, trong hình là gương mặt tươi cười, đáng . Đây chính là bức ảnh chụp cuối cùng của em trước khi biến cố đó xảy ra. Quá sợ hãi, em gái còn cười nữa cho đến khi qua đời. Lòng Cảnh Phong dâng lên nỗi hận thù ghê gớm, siết chặt tay lẩm bẩm:

      - nhất ̣nh phải để ông ta trả giá.



      Ngày hôm sau, Kiều Chinh gần như hết các cửa tiệm bán đồ lưu niệm trong thành phố tìm bằng được cái khung hình giống cái khung hình vỡ kia. đếm được mình qua bao nhiêu con phố, hỏi bao nhiêu người nhưng ai nấy đều lắc đầu. thất vọng, quyết ̣nh tìm một cái khung hình tương tự thay thế.

      Khi đứng trước nhà Cảnh Phong e ngại biết có nên bấm chuông cửa hay giọng đột ngột vang lên sau lưng :

      - làm gì ở đây?

      luống cuống giấu khung ảnh sau lưng. Hành động đó qua được cặp mắt của Cảnh Phong, nghiêng đầu nhìn rồi hỏi:

      - Cái gì vậy?

      Kiều Chinh cắn môi e dè cầm hộp quà đưa ra trước mặt , lén lút nhìn nói:

      - Cái này… Xin lỗi .

      Cảnh Phong cầm lấy cái hộp ngay, mở ra xem, nhìn khung hình bên trong rồi trầm mặt giây lát. Kiều Chinh lo lắng nhìn , nhanh chóng nói:

      - Vậy… em về đây. Tạm biệt.

      vội vàng quay lưng ̣nh bỏ .

      - Cám ơn… Xin lỗi... Hôm qua nên nổi giận với em.

      Đột nhiên nhận được lời xin lỗi của , Kiều Chinh bỗng cảm thấy lòng, cũng hiểu vì sao bản thân mình lại cảm thấy như thế nữa. Có lẽ luôn cho rằng khó để người như nói lời xin lỗi. bất giác nở nụ cười, nụ cười đẹp như ánh mặt trời lúc ban mai.

      - còn giận em nữa chứ?

      Nụ cười của làm ngây dại. Tại sao có thể cười với như thế sau những lời đe dọa của ?! Bàn tay bỗng chạm vào gương mặt .

      tròn mắt nhìn , cả người run nhẹ. Cảnh Phong dường như biết mình thất thố, vội vàng rụt tay về. khí trở nên ngượng ngập.

      - Em phải về nhà rồi – Kiều Chinh vội vàng quay lưng .

      Cảnh Phong nhìn theo bóng , ánh mắt trở lại lạnh lẽo. chiếc xe hơi màu đen trờ tới, cửa xe hạ xuống thấp. người đàn ông đeo kính đen vẻ ngoài phốp pháp quay đầu nhìn Cảnh Phong, mỉm cười nói:

      - Xem ra kế hoạch có thể tiến hành sớm hơn rồi.



      buổi chiều, đường về nhà, Kiều Chinh cảm thấy có ai đó theo và Cẩm Tú.

      - Cẩm Tú nè, mình có cảm giác ai đó theo tụi mình?

      - Có ai đâu nào. Chắc chỉ là người ta chạy cùng đường thôi.

      Kiều Chinh hít thở mạnh, quay đầu nhìn lại phía sau lưng nhưng chỉ có chiếc xe màu đen bóng mượt chạy chầm chậm cùng mấy chiếc xe máy. Trông họ dường như chẳng có ý đồ gì ngoài việc cố gắng trở về nhà sau ngày làm việc bận rộn. tự trấn an mình: chắc chỉ là ảo giác mà thôi.

      Khi cả hai tới nhà, Kiều Chinh đẩy cửa định bước vào Cẩm Tú vội vàng chen qua để vào trước. Kiều Chinh nhìn dáng vẻ hối hả của Cẩm Tú khỏi bật cười. Bất thình lình hai người đàn ông từ trong chiếc xe hơi màu đen khi nãy xông đến, tay lăm lăm chiếc khăn. Kiều Chinh nhanh chóng buông thõng hai tay, lịm . Chiếc xe của đổ xuống đất.

      Cẩm Tú nghe tiếng xe đổ vội vàng chạy ra xem. chỉ kịp nhìn thấy hai người đàn ông che mặt kéo Kiều Chinh vào bên trong xe hơi rồi nhấn ga chạy thẳng.

      Buổi xế chiều là thời gian bắt đầu hoạt động của những quán bar. Trước khi bắt đầu mở cửa, người quản lí luôn báo cáo tình hình hoạt động ngày hôm qua với Cảnh Phong.

      - Phong! Có chuyện này… - Người quản lí ngập ngừng.

      Cảnh Phong ném cho ánh mắt sắc bén như cảnh cáo. gấp mạnh cuốn sổ dày cộm tay rồi ném xuống ghế kế bên, hành động của làm cho người quản lí sợ xanh mặt, luồng khí lạnh xuyên qua đầu .

      - – Cảnh Phong đột ngột .

      Người quản lí nuốt khan, lấy tay lau mồ hôi, lấy hơi mãi mới ra được:

      - Phong! Chuyện là như thế này, cái quán bên kia đường chiêu dụ nhiều tiếp viên trụ cột bên ta, lại tăng cường rất nhiều tiếp viên nữ trẻ đẹp, là hàng mới, cho nên… - liếm mép như để lấy thêm can đảm – Cho nên khách của quán chúng ta sang bên đó khá nhiều. Bọn chúng ràng là cố tình khiêu khích chúng ta. Đúng là nể mặt Phong và ông chủ tí nào hết. nghĩ chúng ta có nên dạy cho chúng bài học hay ?

      Nghe xong, sắc mặt Cảnh Phong chút thay đổi. bình thản nhấc li rượu bàn lên rồi ngả người vào sô pha, ánh mắt có chút đăm chiêu, chẳng ai đoán được nghĩ gì. gian chìm xuống. Ai cũng lo lắng đợi chờ quyết định của Cảnh Phong, nếu như gật đầu chắc chắc cuộc đổ máu, còn nếu lợi nhuận bị người khác cướp lấy. Tình thế nay, đánh hay đánh đều rất dở, chẳng ai lại muốn có việc lùm xùm diễn ra ở nơi làm ăn của mình. Lát sau Cảnh Phong hờ hững đáp:

      - Cứ mặc chúng.

      Cả đám người vội vàng cúi đầu im lặng, kẻ che giấu nỗi thất vọng, kẻ lại vui mừng nhưng chẳng ai ra. Tất cả đều trưng ra bộ mặt phục tùng. khí dường như chùng xuống bất ngờ tiếng điện thoại vang lên:

      - – Cẩm Tú bên kia điện thoại hốt hoảng – Kiều Chinh bị bắt rồi. Em phải làm sao đây? Ba mẹ ấy nước ngoài vẫn chưa về.

      - tình – Cảnh Phong ngắn gọn.

      - Em cứ tưởng là bắt cóc nên ngồi đợi điện thoại, nhưng mãi mà chẳng thấy chúng gọi điện. Em biết là có nên báo công an hay ? Em sợ là chúng bắt nhầm người. Hình như người chúng muốn là em chứ phải Kiều Chinh.

      - Đóng chặt cửa đợi bọn đến - Cảnh Phong rồi phi ra khỏi cửa.

      - Báo công an chưa? – Cửa vừa mở Cảnh Phong hỏi.

      - Rồi, lát nữa họ đến xem tình hình – Cẩm Tú gật đầu đáp.

      - Tranh thủ – Cảnh Phong hất đầu ra lệnh cho Hải và Thái đứng phía sau mình.

      Hai người lập tức xông thẳng lên lầu tiếng động khiến Cẩm Tú cũng phải ngạc nhiên.

      - Các

      Ngay lúc đó tiếng chuông cửa vang lên khiến mọi người giật mình nhìn lại.

      - Chắc là bọn cảnh sát – Thái bực tức mắng nhưng Cảnh Phong ra hiệu im lặng, cả ba đưa mắt nhìn Cẩm Tú mở cửa.

      - Xin chào, chúng tôi là người bên đội điều tra – viên cảnh sát báo bạn mình bị bắt cóc đúng ?

      - Đúng vậy – Cẩm Tú có chút kích động vội đáp.

      Ba cảnh sát vừa bước vào nhà đối mặt ngay với đám người Cảnh Phong. Những đôi mắt lập tức nhìn nhau ngờ vực.

      Cảnh Phong ngờ người đến đây lần này lại chính là chàng cảnh sát có bộ mã đẹp trai lần trước thấy đứng cùng Kiều Chinh, Long Sơn. Cũng chính người này từng đưa người vào quán bar của khám xét. Long Sơn có vẻ cũng nhận ra những người trước mặt mình, cao giọng :

      - Các vị có thể cho tôi biết các vị có quan hệ thế nào với người bị hại ?

      - Họ là của tôi – Cẩm Tú vội vàng đáp lời ngay – Lúc bạn tôi bị bắt, tôi sợ quá nên gọi họ đến thôi.

      - Vậy sao? – Long Sơn quay người nhìn sâu vào mắt Cẩm Tú lâu.

      - Nhờ các chuyện này. Chúng tôi xin phép trước – Cảnh Phong xong rồi quay đầu thẳng.

      ----------------------
      Last edited: 12/2/15

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 4.1 quan hệ quen biết

      Kiều Chinh cảm thấy đầu đau nhức vô cùng, tay cử động được, ý thức vẫn như chập chờn trong cơn mơ. nhớ là mình trải qua những gì, chỉ thấy xung quanh là bốn bức tường tối om, ảm đảm.

      Chỗ này giống nhà kho chứa hàng, có rất nhiều thùng hàng chất chồng lên nhau, trần nhà bằng tôn cao và thoáng. Bốn bề có nhiều mạng nhện và bụi bặm, chắc bị bỏ hoang từ lâu.

      Kiều Chinh cắn môi, trong lòng sợ hãi, chân tay bị buộc chặt nên phải cố sức lắm mới lết được đến chỗ thùng hàng, đá mấy cái thấy cái thùng lảo đảo. hốt hoảng thu chân lại, cả người run lên. Ở nơi hoang phế này, dường như mất phương hướng. Có lẽ nó quá xa thành phố rồi.

      Mục đích của bọn bắt cóc là gì? Càng nghĩ càng sợ, nước mắt phải nuốt vào trong vì nếu khóc khiến bản thân yếu đuối hơn nữa.

      - Két…

      Tiếng mở cửa kho làm giật mình, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ còn mê man.

      - Cộp… cộp… cộp…

      Nhiều tiếng bước chân thình thịch vang lên. Tim càng lúc càng đập mạnh hơn.

      - bảo tụi bay dùng ít thuốc mê thôi, đến giờ mà nó vẫn chưa tỉnh lại là sao? – giọng cộc cằn vang lên.

      tên lí nhí :

      - Em xin lỗi.

      - Bỏ – Giọng lại đáp lại cộc lốc.

      quan sát Kiều Chinh nằm dưới sàn nhà lúc. Khóe môi nhếch lên đầy thích thú rồi hất đầu về tên đàn em ra lệnh:

      – Cởi trói cho nó , con này xem ra ngon mắt đấy.

      Tim Kiều Chinh như ngừng đập. Nghe giọng đầy hàm ý đen tối, lòng chợt bấn loạn. Tay chân vừa được giải thoát xong, giơ chân đạp mạnh tên ngã lăn ra đất rồi nhanh chân chạy ra cửa.

      Kẻ cầm đầu mặt chẳng biến sắc, giống như biết trước bỏ chạy, hất đầu cho hai tên đàn em đuổi theo còn mình ung dung tìm cái thùng chắc chắn mà ngồi xuống chờ đợi. Chỉ vài phút sau, Kiều Chinh bị nắm tóc lôi trở lại, vùng vẫy trong nước mắt nhưng chẳng thể nào thoát được. bị lôi đến trước mặt tên đàn , đầu bị kéo ngửa ra sau nghe :

      - Tưởng giả vờ được mãi chứ. Vùng chạy làm gì để bây giờ bị đau như thế – tỏ vẻ thương tiếc, đưa tay nâng cằm lên bằng giọng giễu cợt – Quả nhiên là dễ dàng bị mắc lừa, vội vàng tháo chạy.

      Kiều Chinh bực tức hất cằm mình ra khỏi tay , ném cho ánh mắt khinh bỉ. Lúc này mới nhìn , đó là tên đầu trọc lóc, đó còn xăm hình con đại bàng tung cánh, có lẽ trong giang hồ cũng phải hạng tầm thường. tỏ ra thích thú với :

      - Biết vì sao tôi biết giả vờ ?

      Kiều Chinh im lặng đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm.

      - Nhìn kĩ lại mặt đất nơi nằm gợi ý.

      Dưới mặt đất đầy bụi bặm nơi nằm lúc nãy có vệt sáng lớn. Dấu vết nét của hơi thở. Tên đầu trọc đưa tay vén mái tóc rối tung của rồi đưa tay phủi phủi bụi người , cười :

      - người ngất xỉu hơi thở mạnh thế được.

      Kiều Chinh cúi đầu, gằn giọng:

      - Các người muốn gì, nếu muốn đòi tiền chuộc, ba tôi nhất định đáp ứng.

      Tên đầu trọc nhìn có chút ngạc nhiên, sao đó chậm rãi hỏi:

      - Ba là ai?

      - Ba tôi là tổng giám đốc của USP – Kiều Chinh nhìn thẳng đáp.

      - Hoàng Sĩ Nghiêm? – Tên đầu trọc lẩm bẩm như cố nhớ cái tên quen thuộc này, rồi đột nhiên phá ra cười sảng khoái – ngờ chúng ta bắt được con cá vàng lớn như thế… xem ra điều ước của chúng ta chỉ có mà thôi đâu.

      - , vậy phải xử trí ta thế nào? – tên đàn em lên tiếng hỏi.

      - Tất nhiên là dụ thằng Phong đến trước, sau đó mới đòi tiền chuộc. Bây giờ phải chăm sóc ta cho tốt, ta chính là mỏ vàng của chúng ta. Ba ta là triệu phú, để chuộc con cưng về, ông ta chẳng ngại chi khoản kha khá đâu.

      “Cảnh Phong”, Kiều Chinh giật nảy mình khi nghe đến hai chữ này, bị bắt cóc có liên quan gì đến ?!

      - Các người vừa gì? Chuyện bắt cóc tôi có liên quan gì đến Cảnh Phong vậy? – Kiều Chinh run run hỏi.

      - Sở dĩ em bị bắt đến đây là vì thằng Phong dám cả gan đắc tội với tụi , hiểu chưa?! – Tên đầu trọc nhìn cười đáp, ánh mắt giấu được vẻ nham hiểm của kẻ từ thủ đoạn.

      - Các người bắt nhầm người rồi – Kiều Chinh buột miệng .

      nghĩ Cảnh Phong là người trong giang hồ, nếu bọn chúng muốn bắt người để uy hiếp chắc chắn chúng bắt Cẩm Tú. Nhưng nếu bọn chúng biết mình nhầm nhất định để Cẩm Tú yên. Nếu là còn có cơ hội thoát vì ba có tiền cho chúng, còn Cẩm Tú...

      - Cái gì? Bắt nhầm? – tên đàn em cau mày quắc mắt quát lớn.

      Thái độ của tên đầu trọc khác hẳn, gạt tên đàn em sang bên rồi nhìn Kiều Chinh :

      - nhầm đâu.

      Kiều Chinh tỏ ra khó hiểu, như phân bua:

      - Các người bắt tôi cũng bằng thừa. Tôi và Cảnh Phong chỉ quen biết bình thường. ấy vì tôi mà đến đây đâu. Thả tôi ra, ba tôi nhất định trả tiền cho các người, cứ ra giá .

      - nghĩ chỉ vài lời như thế có thể lừa được bọn tôi sao? Cảnh Phong là loại người nào, bọn tôi hiểu rất . là kẻ máu lạnh và cực kì tàn nhẫn, nếu phải người của , nghĩ dám đắc tội với khách quý để bảo vệ hay sao?

      Kiều Chinh ngây người, chợt nhớ đêm mình quán bar, xém chút bị người ta cưỡng bức, là Cảnh Phong ra tay cứu nếu bị làm nhục rồi. ngờ người đàn ông đó lại là nhân vật quan trọng... Trong lòng bỗng xáo trộn khi nghĩ đến Cảnh Phong. Tên khách đó có lẽ oán hận Cảnh Phong lắm nên muốn trả thù bằng cách này.

      - Chỉ vì tôi là bạn của em ấy thôi. Cảnh Phong chẳng qua vì nể mặt em mà giúp tôi. ấy ngu ngốc vì tôi mà đâm đầu vào nguy hiểm đâu. Các người cần phí công lừa ấy đến, hãy ra giá rồi gọi điện thoại cho ba mẹ tôi . Chuyện này càng được giải quyết sớm càng tốt, nếu ba mẹ tôi báo cảnh sát đó.

      Tên đầu trọc nghe mấy lời lưỡng lự chút, nhưng nhanh chóng mỉm cười đắc ý:

      - Xem ra, thà mất tiền cũng muốn Cảnh Phong xảy ra chuyện đúng ?

      Kiều Chinh tái mặt, cố gắng đáp:

      - Tôi chỉ muốn được về nhà sớm thôi. Chúng ta quen biết, thù oán, đừng hại lẫn nhau là được.

      - và Cảnh Phong có quan hệ gì, chúng ta cứ thử xem rồi biết – Tên đầu trọc lôi điện thoại của mình ra bấm số gọi Cảnh Phong.



      Cảnh Phong ngồi trong căn phòng yên tĩnh, lặng lẽ châm điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lùng dưới làn khói trở nên độc vô cùng. mắt trong suốt, qua làn khói mờ ảo chẳng khác nào mặt hồ phẳng lặng.

      - Phong, ngày mai chúng ta trở lại đó, nhân cơ hội nhà đó chẳng có ai, chúng ta kiểm chứng cứ vạch mặt mấy vụ làm ăn phi pháp của lão Nghiêm – Thái đề nghị.

      - nên – Hải lắc đầu, vươn tay cầm chai rượu rót ra ba cái li được bày sẵn bàn. Màu rượu vang đỏ in mặt người đó. Nhìn ánh mắt Cảnh Phong vành li rượu, Hải phân tích – giờ bọn cảnh sát chắc chắn mai phục quanh nhà để chờ bọn bắt cóc. Nếu chúng ta đến đó, rơi vào bẫy của cảnh sát – Sau đó Hải nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong – Em đúng ?

      Cảnh Phong khẽ chớp mắt đồng tình rồi lại im lặng, lúc sau mới lên tiếng:

      - Bỏ , chờ chuyện này êm, chúng ta tìm cơ hội khác là được. Dù sao Cẩm Tú vẫn còn ở đó, trước sau gì... – Cảnh Phong tiếp mà với người dập tắt điều thuốc rồi lại trở về trạng thái tĩnh lặng như cũ.

      Điện thoại của bất chợt đổ chuông. lướt qua màn hình thấy số lạ nên thẳng tay tắt ngay. Nhưng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa như thử thách lòng kiên nhẫn của . nhíu mày, nhấn nút nghe:

      - Hưng đại bàng đây – Giọng cợt nhả, khiêu khích bên kia điện thoại vang lên – Nhớ tao ?

      - Mày đủ tư cách để tao phải nhớ – Cảnh Phong chỉ hơi nhếch môi, buồn chán đáp.

      Tên đầu trọc bị lời của Cảnh Phong chọc giận, cười phá lên:

      - Nhưng chắc mà tao giữ trong tay đủ tư cách để mày nhớ chứ?

      Gương mặt Cảnh Phong thoáng bất động trong vài giây.

      - Để mày thất vọng rồi. Mày nghĩ nào đủ tư cách để tao phải nhớ? – Cảnh Phong cười nhạt, nụ cười với thanh rất đủ để tên đầu trọc ở bên kia đầu dây nghe thấy.

      Tên đầu trọc nhíu mày quay đầu nhìn Kiều Chinh như đánh giá lại lần nữa mối quan hệ giữa với Cảnh Phong. Thấy ánh mắt hoang mang của Kiều Chinh, quyết định đánh cược ngay lập tức.

      - Tao cho mày xác định lại lần nữa đó. Tao muốn nhìn thấy mày đau khổ khi lượm xác bạn mày đâu. Chưa kể ta lại là con của Hoàng Sĩ Nghiêm, mày quen với nó chẳng phải là vì đống gia tài triệu đô của ông già nó sao? – Hưng đại bàng với giọng đắc ý.

      - Mày nghĩ xui xẻo nào đó bị mày bắt nhất định phải có liên quan đến tao à? – Giọng Cảnh Phong lạnh lùng – Nếu ta là con của Hoàng Sĩ Nghiêm mày cứ tìm ông ta mà đòi tiền chuộc. Đừng gọi điện thoại làm phiền tao nữa.

      Tên đầu trọc thay đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn Kiều Chinh lần nữa, cúi mặt, mím môi, ánh mắt thoáng trầm xuống. hừ thành tiếng, quyết định thêm câu chốt hạ:

      - Nhưng ta khẳng định ta là bạn của mày.

      Kiều Chinh vừa nghe ta vậy vươn người tới trước định lên tiếng phủ nhận.

      - Bốp…

      cái tát giáng tới, kêu lên rồi ngã xuống sàn.

      - Cảnh Phong, tao cảnh cáo mày, đừng chơi trò vờ vịt, nếu bạn mày xong với tao đâu.

      - Tùy mày xử lí ta.

      Cảnh Phong xong lập tức cúp máy, để cho Hưng đại bàng thêm lời nào nữa. Hưng đại bàng tức giận nhìn màn hình, nụ cười vớt vát cuối cùng của cũng tắt ngúm, quăng mạnh điện thoại tay mình, ánh mắt long lanh rực lửa. Ngay sau đó, quay phắt người hùng hổ bước lại gần Kiều Chinh nắm đầu hỏi:

      - ! Mày với nó có quan hệ gì?

      - Tôi rồi, chúng tôi có quan hệ gì cả. Là tại các người chịu tin – thều thào.

      Hưng đại bàng tức giận gầm lên:

      - Canh kĩ nó cho tao.

      xong cùng hai tên đàn em quay người bỏ , nhốt lại như cũ.



      khí trong kho hàng cũ phút chốc trở nên quá tĩnh mịch. Nỗi hoảng sợ rút hết toàn bộ sức lực mà có. Nước mắt ấm ức bắt đầu rơi xuống, gục mặt vào tay cố để mình khóc quá to. Vì sao chuyện này lại xảy ra với ?!

      Trong lòng còn ấm ức hơn khi nghe giọng lạnh lùng của bên kia điện thoại. Cứ cho rằng đáng để đổi mạng, đáng để lao vào chốn nguy hiểm, nhưng dù ít dù nhiều họ cũng có quen biết, vì sao có thể nhẫn tâm buông ra mấy từ “ quan hệ”, “coi như quen biết”, “tùy mày xử lí”.

      Những cử chỉ của , ánh mắt của , lời xin lỗi của khiến lầm tưởng quá nhiều rồi chăng?

      Cảnh Phong với tay lấy li rượu mà Hải rót cho mình, uống hơi cạn sạch rồi đặt mạnh lên bàn.

      - Phong, giờ chúng ta tính sao hả ? Cứu hay cứu? – Hải nhìn Cảnh Phong dò xét. Kiều Chinh đúng là con cờ tốt nhất để họ tiếp cận với ông Nghiêm nhưng cũng đáng đến nỗi phải lao mình vào nguy hiểm.

      Cảnh Phong đáp, chỉ đảo mắt rồi khóe môi nhếch lên cười nhạt:

      - Hưng đại bàng, mày quá xem thường tao.



      Nghe tiếng mở cửa, Kiều Chinh ngẩng đầu lên nhìn. Hưng đại bàng và hai tên đàn em trở lại.

      - Đưa điện thoại cho nó - Hưng đại bàng .

      Tên đàn em liền đem điện thoại đến trước mặt lớn:

      - Đọc số điện thoại của ba .

      - Các người thả tôi về chứ? – Kiều Chinh mừng rỡ hỏi.

      - Cái này còn tùy vào việc ba chịu bỏ bao nhiêu tiền để chuộc con , tôi nhận được tiền sớm bao nhiêu, được về nhà sớm bấy nhiêu.

      Kiều Chinh ngoan ngoãn nghe lời , bấm số điện thoại của ba , sau đó vài lời để ba xác nhận đúng là ở trong tay bọn bắt cóc. Ngay sau đó, Hưng đại bàng nhanh chóng giật điện thoại lại:

      - Được rồi, giờ muốn ăn gì?

      - Tôi ăn – Kiều Chinh bướng bỉnh.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 4.2

      Hưng đại bàng khẽ nhếch môi cười, chộp lấy cổ tay nhắn của Kiều Chinh siết mạnh, mặc cho Kiều Chinh đau đớn vùng vẫy, cười :

      - Nhìn vậy mà cũng ương bướng nhỉ.

      - Thả ra – Kiều Chinh tức giận gào lên.

      - Đừng thế chứ em, nếu làm hỏng gương mặt xinh đẹp này của em mất. Gương mặt này rất có giá trị.

      Kiều Chinh nghe xong mấy lời này khỏi run lên, cứ tưởng giữ lời hứa khi nhận được tiền thả về nhà, nào ngờ bị lừa. Bây giờ để lộ ý định của mình rồi.

      - Đừng mà, các người cứ ra giá , ba tôi nhất định trả cho các người – run rẩy cầu xin .

      - nghĩ bọn tôi là đồ ngốc hay sao? thấy mặt bọn tôi rồi, làm gì có chuyện thả ra chứ, ngây thơ quá – Hưng đại bàng nhìn Kiều Chinh cười lớn.

      - Đồ khốn… các người được chết tử tế đâu.

      - Ha ha. Đáng lí ra, đây định để em còn nguyên vẹn như vậy bán cho có giá, nhưng tính ương bướng như thế này cần phải được dạy dỗ lại mới được.

      Nghe giọng đầy dục vọng cùng ánh mắt ham muốn ràng của , Kiều Chinh sợ hãi hỏi:

      - Ông muốn gì?

      - em xem? – Hưng đại bàng từng bước tiến về phía .

      - Ông được lại gần tôi – Kiều Chinh theo bản năng đưa tay đẩy ra xa.

      Hưng đại bàng chỉ cười, chộp lấy bàn tay nhắn của , đẩy mạnh vào tường. Giống như con thỏ bị dồn đến đường cùng, quyết liệt chống trả, dùng hết sức đánh . Hưng đại bàng nổi giận bẻ quặt tay ra sau, nghiến răng mắng:

      - Con khốn...

      Đúng lúc đó cánh cửa nhà kho bật mở. Sắc mặt Hưng đại bàng bỗng thay đổi khi nhìn thấy người vào, lắp bắp :

      - Năm…

      Kiều Chinh đưa mắt nhìn kẻ bước vào. nhận ra chính là tên mà gặp ở toilet nhà hàng của ba dạo trước. Kẻ đó liếc mắt nhìn mà hất cằm ra hiệu cho đàn em lao vào đánh đấm Hưng đại bàng.

      - Năm, em sai rồi, em sai rồi - Hưng đại bàng rối rít xin lỗi.

      Năm của chẳng thèm nghe lời nào co chân đạp lao vào tường.

      - Đưa ấy ra xe – Gã kia ra lệnh với mấy tên đàn em còn lại.

      Kiều Chinh biết chúng đưa đâu, sợ hãi khi nghĩ đến kết cục của mình. ngờ bọn chúng chở đến khu vắng vẻ rồi đẩy xuống. Chiếc xe lao trong ngỡ ngàng của . lúc sau mới lấy lại được bình tĩnh để nhìn kĩ hơn nơi mình đứng.

      Trời sẩm tối, gian tĩnh lặng đến mức cảm thấy như ánh sáng của những vì sao là thứ duy nhất để bấu víu. Gió lạnh từng đợt thổi vào , chiếc áo sơ mi mỏng manh chẳng thể nào giữ ấm được, Kiều Chinh đành phải choàng tay tự ôm lấy mình, cố gắng tìm đường về. Nhưng cả ngày ăn uống gì lại bị đánh, tinh thần mệt mỏi rã rời, được đoạn sức lực cạn kiệt. ngồi phịch xuống lề đường, đầu gục xuống chân. nhớ mình ngồi dưới đó bao lâu nữa cho đến khi chiếc áo khoác choàng lên người .

      Ánh mắt cực kì quen thuộc, lấp lánh trong đêm tối nhìn đầy dịu dàng. muốn lên tiếng hỏi, nhưng nhận ra mình còn sức lực để nữa rồi, đành nhìn Cảnh Phong trong im lặng. Cảnh Phong ngồi xuống bên cạnh , kéo dựa vào lòng mình rồi :

      - Nghỉ chút .

      Kiều Chinh để mặc cho Cảnh Phong kéo mình dựa vào vai , khẽ nhắm mắt lại, dường như sợ hãi và đơn trong đêm tối bị ánh mắt dịu dàng và hành động ân cần của xua tan . thể hiểu được Cảnh Phong, ràng nghe thấy những lời lạnh lùng của với Hưng đại bàng, vậy mà giờ đây lại như thế. vừa khiến khó hiểu, vừa khiến xao động.

      Mệt mỏi, Kiều Chinh ngủ lúc nào hay biết.



      Khi tỉnh dậy, Kiều Chinh thấy mình nằm ở nhà. quá trưa, ôm cái bụng rỗng xuống dưới lầu. Cẩm Tú thấy vội lao đến đỡ ngồi xuống ghế, nhanh nhảu :

      - Mình nấu cháo rồi, vẫn còn nóng, để mình múc cho Chinh ăn.

      Kiều Chinh khẽ cười. ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo của Cẩm Tú.

      - Lúc Chinh bị bắt, mình báo cảnh sát, có thể họ quay trở lại để hỏi tình. Làm sao bọn bắt cóc lại chịu thả Chinh ra vậy? Phong là chúng gọi điện thoại cho ấy báo Chinh ở đâu, ấy đến chỉ thấy Chinh ngồi mình ở bãi đất đó.

      - Mình cũng vì sao chúng lại tha cho mình nữa – Kiều Chinh trả lời chậm rãi.

      - Cũng may đây phải là cái bẫy, nếu Phong nguy rồi. Tụi mình cứ sợ chúng thả Chinh ra là để dụ Phong đến, lúc đầu phản đối quyết liệt, nhưng mà ấy cứ nhất định đòi cho bằng được.

      - sao? – Lòng Kiều Chinh lại xáo trộn lần nữa.

      - ! – Cẩm Tú gật đầu xác nhận sau đó quay lưng giả vờ làm việc, trong đầu nhớ lại hình ảnh Cảnh Phong cùng Thái đưa Kiều Chinh về nhà. Họ cố gắng xâm nhập vào phòng làm việc của ông Nghiêm nhưng tìm thấy gì cả.

      Trước khi ra về, Cảnh Phong quay lại với Cẩm Tú:

      - Cần phải làm Kiều Chinh tin tưởng và dẫn em vào trong thư phòng của ông ta.

      Cẩm Tú cắt đứt luồng suy nghĩ rồi dừng tay quay lại nhìn Kiều Chinh hỏi:

      - Khi nào ba mẹ bạn về?

      - Mình lắm, nhưng chắc nhanh thôi, chậm lắm là ngày mai - Kiều Chinh nghĩ vậy, bởi đoán có lẽ ba và bọn bắt cóc thương lượng nên chúng mới chịu thả ra.

      - Haiz, biết làm sao bây giờ nhỉ? – Cẩm Tú chán nản than thở.

      - Có chuyện gì vậy? – Kiều Chinh tròn mắt hỏi.

      - Hai bác khi giao nhà lại cho chúng ta, mình lại dám tự tiện vào phòng của hai bác dọn dẹp, sợ căn phòng đóng bụi lâu ngày làm sao mà ở được.

      Kiều Chinh nhìn vẻ áy náy của Cẩm Tú, sợ bạn buồn vội vàng :

      - Hay là hôm nay hai chúng ta cùng dọn dẹp phòng của ba mẹ mình nhé.

      Cẩm Tú nghe vậy mắt sáng lên:

      - à… nhưng Chinh vẫn còn mệt, để mình dọn cho.

      Kiều Chinh thấy bạn vui, cũng gật đầu mỉm cười. Khi Cẩm Tú định mở cửa phòng làm việc của ông Nghiêm, Kiều Chinh kêu lên:

      - Đừng…

      - Sao vậy? – Cẩm Tú giả vờ hiểu.

      - Đây là phòng làm việc của ba mình, lúc nào nó cũng khóa trái hết, ba mình giữ chìa khóa, ai mở được đâu. Ngay cả mẹ mình cũng ít khi vào, ba mình thích tài liệu công việc bị người ta làm xáo trộn nên phòng đó ngoài mẹ ra vào dọn dẹp ai được vào – Kiều Chinh cười giải thích.

      Cẩm Tú nghe vậy, trong lòng thất vọng vô cùng nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười ra vẻ chú ý. Tiếng điện thoại reo vang phá tan luồng suy nghĩ của Cẩm Tú. Nghe điện thoại xong, Kiều Chinh hớn hở:

      - Ngày mai ba mẹ mình về đó. Ba mua rất nhiều quà cho tụi mình.

      Cẩm Tú gượng cười :

      - Thế hay quá!

      Ở đồn cảnh sát cách đó xa, trung úy Long Sơn trầm tư với hai đồng nghiệp:

      - Các cậu nghĩ thử xem, việc này tại sao lại kết thúc như thế? Dù sao Hoàng Sĩ Nghiêm cũng thuộc diện theo dõi của chúng ta. Vụ bắt cóc này, lẽ nào lại kết thúc đơn giản thế thôi sao?!

      có ai đáp lại, dường như ai cũng mải đuổi theo những phán đoán của riêng mình.

      Ba mẹ Kiều Chinh về chuyến bay sớm nhất, khi thấy ba mẹ bước vào nhà, Kiều Chinh liền sà vào lòng mẹ mếu máo khóc.

      - Được rồi, dù sao cũng êm xuôi rồi, hai mẹ con đừng thế nữa – Ông Nghiêm lên tiếng nhắc.

      Kiều Chinh nghe vậy buông mẹ ra, vội giúp mẹ mang vali lên lầu. Cẩm Tú cũng đến giúp tay, ông Nghiêm nhìn Cẩm Tú vui vẻ :

      - Chắc mấy ngày nay con vất vả lắm đúng ? Người giúp việc nghỉ, hai bác lại vắng, đều là nhờ con chăm sóc cho Kiều Chinh nếu hai bác chẳng an tâm mà .

      - Con đâu có giúp gì đâu bác, con vẫn thấy có lỗi vì để Kiều Chinh xảy ra chuyện như thế – Cẩm Tú xách vali quay người lắc đầu đáp.

      Nhìn theo bóng Cẩm Tú, khóe môi ông Nghiêm cong lên, ánh mắt sáng rực đầy toan tính.

      Hôm sau, Kiều Chinh được Cẩm Tú rủ rê đến nhà Cảnh Phong lần nữa, Kiều Chinh vốn định từ chối, nhưng nghĩ nghĩ lại rồi lại gật đầu. Lần này, Cảnh Phong có nhà, ngoan ngoãn ngồi yên chỗ xem tivi vào quấy phá Cẩm Tú nấu cơm nữa.

      - khỏe rồi à? – giọng từ sau lưng vang lên khiến Kiều Chinh giật mình đánh rơi chiếc remote tay xuống sàn nhà.

      Cảnh Phong bước đến nhặt cái remote lên rồi nhàng đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh . Trái tim Kiều Chinh đập mạnh, ấp úng :

      - Cám ơn hôm đó...

      Cảnh Phong trả lời , chỉ với tay nhặt remote chuyển kênh khác. Kiều Chinh càng biết nên làm sao, khí giữa hai người vô cùng ngượng ngập, hai người vốn dĩ chẳng quen thân gì với nhau nhưng cứ vô tình bị dính vào rắc rối của nhau.

      - cần cảm ơn, vốn là tôi làm liên lụy đến em – Cảnh Phong đột nhiên .

      nhận hết lỗi về mình, phải là làm liên lụy đến mới đúng.

      - Tại sao lại đến, sợ đó là cái bẫy dụ đến hay sao?

      - Là bẫy cũng phải – Cảnh Phong hững hờ đáp.

      - Vì sao?

      Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh rời mắt, cái nhìn rất sâu như muốn nhấn chìm , Kiều Chinh bối rối cúi mặt tránh ánh mắt ấy, lí nhí hỏi:

      - ràng , đến mà, em tưởng…

      - Loại người như chúng tôi, thể để kẻ khác ra lệnh cho mình trước được, thà gạt bỏ chứ thể để thứ gì đó trở thành điểm yếu của mình.

      - ra hôm đó em hề với chúng em là bạn của .

      - Tôi biết.

      - biết…? – Kiều Chinh thở hắt ra.

      Đột nhiên cảm thấy có luồng hơi ấm phủ lên má , cái chạm vô cùng nhàng khiến tim run lên, ngạc nhiên nhìn Cảnh Phong, thu tay về rồi khẽ hỏi:

      - Còn đau ?

      Kiều Chinh ngờ Cảnh Phong lại nghe thấy tiếng cái bạt tai đó, sững người, quan tâm này của làm tan chảy trái tim thiếu nữ của rồi.

      - Hết đau rồi – Kiều Chinh đỏ mặt, hai tay siết chặt cố gắng để quá run rẩy.

      - Vậy tốt – Cảnh Phong khẽ khàng .

      xong quay lưng .

      Đợi Kiều Chinh và Cẩm Tú ra về, Thái mới nhìn Cảnh Phong cau mày hỏi:

      - Phong. Em hiểu, tại sao lúc đó dùng ta mà uy hiếp lão Nghiêm luôn. biết lão già đó để Hưng đại bàng lộng hành, chúng ta cứ giả vờ như đến rồi cho người bắt ta có hay hơn ?

      Cảnh Phong im lặng lúc rồi mới :

      - Giữa và ông ta đơn giản chỉ là muốn loại bỏ nhau trong làm ăn.

      -----------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :