1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như khổng tước không xòe đuôi - Aris Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 44:

      Editor: hongheechan + ViVu

      Dĩ nhiên mẹ Khương biết có hỏi Tiêu Nhiên cũng biết được gì. Bà cũng thể trông cậy có thể nghe được gì từ miệng bé có đôi mắt hiền lành kia, cho nên cuối cùng bà vẫn biết trước kia Lam Tang và hai người họ xảy ra chuyện gì.

      Hôm nay công ty Dĩ Nặc có bữa tiệc xã giao nên về rất trễ, lúc đó mẹ Khương xem phim Hàn vẫn chưa ngủ.

      Con trai thay quần áo ra, pha cho bà ly sữa, đặt chiếc bàn ở bên cạnh. “Mẹ, cũng còn sớm đâu, mẹ nên ngủ .”

      Mẹ Khương nhìn con trai mình chút, “Gần đây con và Tiêu Nhiên vẫn ổn chứ?”

      Dĩ Nặc xem phim, quay đầu lại nhìn mẹ, “Vâng, vô cùng tốt, sao ạ?”

      “Rốt cuộc tên Lam Tang đó có quan hệ thế nào với các con.” Mẹ Khương cầm ly sữa, nhìn thẳng vào mắt Dĩ Nặc.

      Dĩ Nặc nhìn mẹ, vẫn là muốn , đứng lên : “Con vừa uống rượu với các đồng nghiệp, bây giờ mệt quá, con ngủ trước......”

      Mẹ Khương gọi lại, “Ngồi, xuống, cho, lão, nương!”

      Mẹ luôn luôn theo phong cách dịu dàng trang nhã, chỉ khi tức giận mới tự xưng lão nương. Dĩ Nặc nhướng mày, biết mình trốn thoát, ôm gối vùi người salon.

      “Con nghĩ mẹ người mù sao? ràng từ khi xảy ra chuyện này con và Tiêu Nhiên có gì đó ổn, còn dám dối mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì hả?” Mặc dù lời của mẹ Khương hung ác, nhưng nét mặt vẫn trang nhã, lại còn dịu dàng mỉm cười.

      Dĩ Nặc ràng, “Lam Tang từng là bạn của con, nên hai chúng con có hơi lúng túng.”

      “Bạn ? Bạn nào?” Mẹ Khương ra vẻ mẹ biết, tiếp tục ép hỏi.

      “Người đầu tiên......” Nếu là hồi cao trung, chắc chắn mẹ lại nổi đóa, tại rất muốn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Tiêu Nhiên sau đó ngủ.

      Mẹ Khương hơi híp mắt lại, “Chính là người làm con sống dở chết dở, nhờ có Nhiên Nhiên mới có thể sống lại?”

      Dĩ Nặc lúng túng, lời nào tỏ ý thừa nhận.

      Biết lời mình sai, mẹ Khương lạnh lùng : “ hai à, nếu phải nhờ Nhiên Nhiên nhà chúng ta, chừng bây giờ chết ở đâu đó trong nhà rồi, còn lằng nhằng với ta làm gì? Mẹ có thể thấy, hai người liên lạc với nhau làm Nhiên Nhiên buồn phiền, con làm cho con bé thất vọng chứ?”

      Dĩ Nặc vứt gối ôm qua bên, “Mẹ, con có ~ Đương nhiên con biết với con Nhiên Nhiên là người quan trọng nhất.”

      “Tốt nhất là như vậy, ngủ ~” sau đó thèm để ý đến con trai, tiếp tục xem phim Hàn đầy nước mắt của mình.

      Nhưng đến khi làm việc muốn gặp cũng được, mặc dù giai đoạn quan sát kết thúc nhưng lại bước vào giai đoạn đánh giá, cho nên càng ngày càng phải tiếp xúc với người bên trung tâm triển lãm nhiều hơn, gặp mặt Lam Tang còn nhiều hơn cả gặp Tiêu Nhiên, hơn nữa còn phải làm thêm giờ đến tận khuya.

      Hôm nay phải tăng ca để họp, giữa lúc nghỉ ngơi, Dĩ Nặc để điện thoại ở bàn, bỏ ra ngoài.

      Đúng lúc này Tiêu Nhiên gọi điện thoại tới, trong phòng họp chỉ có mỗi Lam Tang, đến, nhìn thấy tên hiển thị là bảo bối Tiêu Nhiên, nhấn phím nhận, “Tiêu Nhiên à, Dĩ Nặc ra ngoài, điện thoại di động để ở phòng họp.”

      Biết bọn họ phải làm việc với nhau, Dĩ Nặc cũng phải tăng ca, nhưng nghĩ đến ngay cả làm thêm giờ cũng ở cùng nhau, hơn nữa người nghe điện thoại lại là ấy, Tiêu Nhiên hơi khó chịu, “À, vậy chờ ấy trở lại, phiền bảo ấy gọi lại cho tôi.”

      “Được thôi.” Lam Tang buông điện thoại xuống, cầm điện thoại Dĩ Nặc trong tay, trong lòng vui vẻ vì có kế hoạch sắp được thực , lúc này, Dĩ Nặc vào.

      Lam Tang nhìn thấy , liền đưa điện thoại tới, “Vừa rồi điện thoại di động của kêu, em nhận giúp, là Tiêu Nhiên. ấy bảo gọi lại.”

      Dĩ Nặc được vui khi ta cầm điện thoại di động của , nghe thấy còn tự tiện nhận điện thoại, còn là Nhiên Nhiên gọi đến, càng thêm có ý muốn chửi thề, suy nghĩ chút, vẫn bình tĩnh : “Cảm ơn, nhưng sau này phiền em đừng động vào điện thoại của .”

      Chưa bao giờ nghĩ Dĩ Nặc lạnh lùng với mình như thế, nụ cười ôn nhu của Lam Tang hơi gượng gạo, gật đầu, “ xin lỗi, em ngờ để ý như vậy.”

      Còn chưa ý thức được trách nhiệm của mình ư, vẫn là Lam Tang bốc đồng ngày đó. Dĩ Nặc khẽ lắc đầu, cố gắng với “vẻ mặt ôn hoà”: “Đúng vậy, đương nhiên để ý. Bởi vì bạn rất để ý, hy vọng ấy phải lo lắng. Cũng hi vọng em có thể hiểu.”

      Lúc này có người vào, Dĩ Nặc cũng tiện thêm gì nữa, gật đầu cái, lạnh lùng ra ngoài gọi điện thoại.

      Nhìn bóng lưng tuấn cao lớn, Lam Tang tựa vào bên cạnh bàn, ôm vai nhìn theo, cắn chặt môi.

      Dĩ Nặc vừa ra tới bên ngoài gọi điện cho Tiêu Nhiên, nhận điện thoại, “Alo, trở lại?”

      “Đúng vậy, vừa rồi để điện thoại bàn, ai biết ta nhận điện thoại của ......” Dĩ Nặc cũng rất tức giận, nhưng lại thể nổi giận trước Lam Tang.

      ấy ngồi bên cạnh ?” Tiêu Nhiên vô ý thức kiểm tra.

      có, giữa bọn còn cách vài người.”

      ‘‘Là vậy sao......” Trong lòng cũng ổn định trở lại, “Nhưng tối nay làm thêm giờ phải ở cùng với Lam Tang......”

      “Lúc sau mới biết, tạm thời bọn họ muốn tới đây xác nhận với bọn vài chi tiết, nên có biện pháp......” Dĩ Nặc báo cáo cẩn thận với Tiêu Nhiên, biết muốn hoàn toàn để ý gì rất khó, vì muốn [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 45:

      Editor: hongheechan + ViVu

      Chuyện của Lam Tang làm Dĩ Nặc hơi lo lắng, vì vậy gọi điện thoại cho Nhược Hạo, đại khái tình hình cho nghe, Nhược Hạo hơi bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý bảo vệ Lam Tang. “Tôi biết rồi, dù sao tạm thời để ấy ở nhà tôi, đúng lúc tôi có thể chú ý đến ấy.”

      Lúc này Dĩ Nặc mới yên tâm, “Vậy được.”

      Dĩ Nặc vốn đối xử lạnh lùng với Lam Tang, lần này lại quan tâm ấy như vậy, nên Nhược Hạo bất ngờ. “Có phải cậu quá quan tâm đến ấy rồi ? Chẳng lẽ cậu sợ Tiêu Nhiên ghen sao?”

      Dĩ Nặc tự tin trả lời, “ đâu, Nhiên Nhiên cũng biết, tôi gạt ấy những chuyện này. Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, dù gì ấy có bạn bè gì cả, cho nên vẫn phải giúp đỡ chứ?”

      Nhược Hạo cười cười, “Dù sao tốt hơn hết cậu vẫn nên xử lý cẩn thận, dù có rộng lượng đến đâu, trong lòng Tiêu Nhiên cũng để ý đó.”

      hỏi Nhiên Nhiên, có phải tức giận hoặc ghen tỵ hay , bởi vì ấy biết tình cảm dành cho , nên tin tưởng Tiêu Nhiên hoài nghi .

      Tiêu Nhiên đúng là cố hết sức để cách xa những việc này, hi vọng mình có thể giữ vững lòng tin với Dĩ Nặc.

      Ngày hôm sau, lúc nghỉ trưa, nhận được tin nhắn của Dĩ Nặc, muốn hủy bỏ cuộc hẹn xem phim tối nay, vì chuyện Lam Tang nên và Nhược Hạo phải liên lạc với luật sư.

      Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen nhau, đặt ở vị trí đầu tiên. Nhưng chuyện của Lam Tang cũng rất khó giải quyết, có thể hiểu, nhưng quả trong lòng hơi được tự nhiên, ê ẩm rất khó chịu.

      Vì vậy chạy đến hồ bơi, bơi chung với chị em tốt để thả lỏng. Ra khỏi hồ bơi, cầm điện thoại di động lên, thấy có ba tin nhắn, còn có hai cuộc gọi nhỡ. Vừa định xem là ai có điện thoại gọi đến , vì vậy bắt máy.

      “Alo?” vừa mặc quần áo, vừa kẹp điện thoại ở bên tai để nghe.

      nhắn tin em trả lời, gọi điện thoại cũng nhận, nhà lại có ai, em ở đâu?” Giọng điệu Dĩ Nặc có chút nóng nảy.

      Tâm trạng Tiêu Nhiên vì lời của khá hơn nhiều, “Em ở hồ bơi, tất nhiên nghe điện thoại được. Các xong chuyện chưa?”

      Dĩ Nặc à tiếng, sau đó thấy Nhược Hạo gọi , vội vàng với Tiêu Nhiên: “Vẫn chưa, tại gọi Lam Tang tới đây, thương lượng với nhau, em có đến ?”

      lắc đầu, “Em được, em còn muốn về nhà đọc sách, nên mọi người cứ thương lượng .”

      Thấy giọng điệu của chút chua xót, Dĩ Nặc dụ dỗ, “Được rồi, đừng tức giận, nhanh chóng giải quyết chuyện này, cũng nhúng tay quá nhiều đâu, em yên tâm .”

      “Đương nhiên em hiểu chuyện này khẩn cấp, được rồi, em cúp điện thoại đây.” Tiêu Nhiên tắt điện thoại di động, trong lòng oán trách cái người đàn ông thần kinh ổn định kia, làm sao nghĩ quỷ hẹp hòi chứ.

      Đêm đó, lúc mười giờ nhận được điện thoại của , Tiêu Nhiên vừa tức vừa buồn cười, nhận, “Alo?” dieendaan

      leequuyyddoon “Xem ra vẫn chưa hoàn toàn để ý tới , phải rất tức giận.” Mặc dù trêu chọc, nhưng trong giọng có vẻ mệt mỏi.

      Tiêu Nhiên đứng lên khỏi bàn đọc sách, ngồi lên giường, giọng điệu hơi nũng nịu, “ cũng biết là em khó chịu à?”

      “Ừ, bây giờ ở đối diện nhà em, có nể mặt ra gặp ?” cười.

      lại có thể về nhà bên này ư? Tiêu Nhiên mang dép, sau đó với mẹ câu rồi gõ cửa nhà hàng xóm.

      vào thu, Tiêu Nhiên còn chân trần ăn mặc mỏng manh, bị Dĩ Nặc kéo vào trong nhà, “Cái người này sao mặc như vậy, sợ lạnh sao? Biết tay chân của mình dễ bị lạnh mà còn thế.”

      xong, trùm tấm thảm lên người Tiêu Nhiên, rót cho ly trà sữa.

      Tiêu Nhiên cười: “ xem, phải còn có sao ~”

      “Hôm nay mới đến, nếu đến, em vẫn mặc như thế à?” Dĩ Nặc nhíu nhíu mày. Ngồi đất trước salon, tựa vào bên cạnh chân Tiêu Nhiên.

      cũng là do thấy em tức giận nên mới tới đây?” Tiêu Nhiên cầm ly trà sữa, hỏi .

      dieenddafnDĩ Nặc nhìn máy vi tính xách tay của mình, cũng quay đầu lại : “Đúng vậy, muốn sáng mai em làm mà trong lòng vẫn còn khó chịu.” leequysddoon

      “Chẳng lẽ cảm thấy phiền ư? Trước kia em cũng đâu thấy có nhiều kiên nhẫn như vậy......” Vị tiểu thư nào đó biết mà còn vờ hỏi.

      Nhìn tình tiết vụ án đẫm máu trong phim, hai người cùng nhau “cảm thán”: “Máu nhiều, đỏ ~”

      Dĩ Nặc quay đầu lại nhìn cái, “Có ổn , hay là xem......”

      Tay nhàng đặt đầu vai , tay đặt lên tay của .

      Nhưng giới hạn của bọn họ là ở đâu? Bọn họ cũng biết.

      Mặc dù do hoàn cảnh phức tạp của mình mới để cho bản thân có nhiều cơ hội gặp mặt Dĩ Nặc, nhưng Lam Tang vẫn có thể cảm thấy Dĩ Nặc luôn khách khí và xa lánh, hơn nữa cũng nhận thấy được quan tâm của với Tiêu Nhiên, tìm được người phụ nữ của mình.

      Mỗi ngày Nhược Hạo đều tới đón tan việc, cho nên các đồng nghiệp đều cho rằng Nhược Hạo là bạn trai của . Vì muốn ảnh hưởng tới lòng tốt của , bới bọn họ là họ hàng xa. Trước kia có lẽ thích loại ánh mắt hâm mộ như thế này của những người khác, nhưng bây giờ chỉ muốn thầm lặng lẽ, sống cuộc sống của mình.

      Hôm nay tan sở, Nhược Hạo có chuyện nên thể đón , để Dĩ Nặc đón . Nhưng muốn làm phiền Dĩ Nặc, thấy mình cẩn thận chút là được, cùng về nhà với đồng nghiệp chắc có chuyện. Vừa định ra cửa chính, điện thoại di động vang lên.

      Nghe được giọng , liền nhíu mày, “Cậu cái gì?”

      với đồng nghiệp mình có chuyện phải gấp, mình chạy nhanh ra ngoài.

      “Cậu có gọi điện cho cha cậu chưa? Muốn tôi giúp cậu thế nào hả? Dù gì ông ta cũng quen biết rất nhiều người!” Đỡ trán của mình, Lam Tang nhịn được nâng cao giọng .

      “Cậu!” bị tức đến biết gì cho phải, “Cậu còn biết tiếng người sao! Tôi cũng muốn chọn có chung người cha với cậu, đừng có được voi đòi tiên!” Cả người đều phát run, nhưng điện thoại tắt.

      Suy nghĩ lại, lại do dự gọi cuộc điện thoại.

      “Cha, là con. Con mới nhận được điện thoại của em trai từ đồn cảnh sát, bọn họ bắt được nó hút thuốc, kéo bè kéo lũ đánh nhau, nó đánh người bị thương nặng. Về tình nghĩa con cũng nên cho cha tiếng, chúc cha thân thể khỏe mạnh.”

      Điện thoại cứ thế mà kết thúc. Suy nghĩ chút, do dự muốn gọi điện thoại, lại đổi thành tin nhắn cho Dĩ Nặc: “Có việc gấp, có thể nghe điện thoại ?”

      Lúc này Dĩ Nặc ở rạp chiếu phim với Tiêu Nhiên, nhìn thấy tin nhắn này, ra gọi điện cho .

      thấy tin nhắn, có chuyện gì sao?”

      “Bây giờ em trai em ở đồn cảnh sát, có thể với chú hỏi thăm giúp em xem rốt cuộc nó bị như thế nào ? Cha tôi còn bao nhiêu tiền......” Lam Tang khó khăn .

      Cha Dĩ Nặc từng làm việc tại tòa Thị Chính, là người có ảnh hưởng rất lớn, chuyện này tìm là đúng rồi. Nhưng làm sao biết cũng biết. “Vậy tôi hỏi thử xem, em khoan hãy nóng vội.”

      gọi điện thoại cho người có quan hệ rất tốt với ba, liên lạc với người quen làm việc ở sở cảnh sát. Mãi cho đến khi hết phim, cũng chưa trở vào.

      Tiêu Nhiên cho rằng lạc đường hoặc bị làm sao, lại phát ở bên ngoài phòng chiếu phim gọi điện thoại, biết nhất định là có việc gấp, vì vậy đứng bên chờ chuyện điện thoại xong.

      Để điện thoại xuống, xoay người thấy Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc nắm tay xin lỗi: “Trong nhà Lam Tang có chuyện, bây giờ phải chuyến, đưa em về nhà trước.”

      Tiêu Nhiên gì, mặt cười nhạt, nhưng trong lòng cũng tồn tại phản kháng. muốn để cho bạn trai của mình chạy giúp đỡ người mà từng làm sống bằng chết, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, có thể phải cho ấy mượn bờ vai, hoặc nắm tay của ấy. Tình là ích kỉ, hiểu Dĩ Nặc có chuyện cần , nhưng lại muốn cho .

      đường Tiêu Nhiên muốn chuyện, vì vậy tỏ vẻ như rất mệt mỏi giả vờ ngủ. Đến dưới nhà , Dĩ Nặc đẩy đẩy, “Nhiên Nhiên, đến rồi. đưa em lên.”

      Giả bộ mình hơi mơ màng, gật đầu cách máy móc, Tiêu Nhiên xuống xe.

      Nhìn thấy dáng vẻ mắt mở lên của , cảm thấy đáng , rất nhanh đến cửa nhà Tiêu Nhiên, hôn lên mặt . “Cảm ơn bảo bối, cảm ơn em tin tưởng.”

      Mẹ Phương mở cửa chờ bọn họ, nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Nhiên, bà hơi bất đắc dĩ : “Uống rượu hả?”

      Dĩ Nặc lắc đầu, “ có, chỉ là mệt mỏi. Nên ngủ quên xe.”

      Vừa dìu Tiêu Nhiên vào nhà, vừa quở trách , “Đứa này, trước nay đều mười hai giờ mới ngủ, hôm nay mặt trời mọc phía Bắc à.”

      Cẩn thận đắp kín chăn cho , Dĩ Nặc đóng cửa ra ngoài, với mẹ Phương: “Dì Phương, con còn có việc gấp phải trước.”

      Sau đó vội vàng lái xe đến sở cảnh sát gặp Lam Tang.

      Tiêu Nhiên nằm ở giường, cứ ngủ chập chờn cả buổi tối, Dĩ Nặc cũng chưa có gọi cú điện thoại nào.

      Sáng hôm sau khi rời giường, biết tại sao mình lại cảm thấy rất mệt mỏi. ràng ngủ rất sớm, tại sao vẫn cảm thấy uể oải như vậy. Nhìn điện thoại di động của mình chút, chỉ có tin tức chào buổi sáng, hề có tin nhắn nào của Dĩ Nặc cả.

      Vì vậy phờ phạc rũ rượi rời giường, rửa mặt, ăn điểm tâm, ra cửa làm.

      Vừa tới lầu dưới công ty, điện [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 46:

      Editor: hongheechan + ViVu

      Sau khi Dĩ Nặc nổi giận với Tiêu Nhiên, ngồi buồn bực trong thư phòng, mẹ Khương đẩy cửa bước vào, “Hai đứa cãi nhau rồi hả?”

      chuyện, mẹ Khương hơi tức giận, “Xem ra con nghiêm túc đương rồi, lại vì ‘người cũ’ mà cãi nhau với bạn mình, con có đầu óc!”

      “Mẹ, sao mẹ biết? Vừa rồi mẹ nghe lén sao?” Lúc này Dĩ Nặc mới lên tiếng.

      “Phi ~ bà đây mà thè nghe lén à!” Mặt mẹ Khương đầy vẻ coi thường, là bực mình mà, tình của mấy người trẻ tuổi đúng là hề thông minh, từ khi nào mà con trai mình trở nên u mê như vậy? “Chẳng lẽ con tìm chú Lý mà cha con lại biết? Chỉ là ông ấy lười hỏi con, hơn nữa con chỉ giúp tay, gây chuyện, nên ông ấy mới lên tiếng.”

      ra cha mẹ biết chuyện này từ trước, “Người thanh niên kia, là em trai của Lam Tang, nên con cũng chỉ có thể giúp đỡ như vậy.”

      Mẹ Khương khinh bỉ nhìn con trai, “Con và ta có quan hệ như thế nào, sao lại nhiệt tình như vậy, mấy người biết chuyện mà nhìn con săn sóc tỉ mỉ ta, còn tưởng rằng con là bạn trai ta đấy.”

      Dĩ Nặc bị lời của mẹ Khương làm thức tỉnh, gặp lại Lam Tang, hoàn toàn gỡ bỏ những vướng mắc của cuộc tình kia, quen với Tiêu Nhiên mới hiểu được tình là gì, với Lam Tang hoàn toàn bình thản rồi. Nhìn thấy ấy đáng thương như vậy, nhẫn tâm, cho nên mới giúp đỡ, bây giờ mới phát ra nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.

      “Con có suy nghĩ gì, còn Nhiên Nhiên, cho dù có rộng lượng đến mấy nữa, con bé gì cũng có nghĩa là có việc gì. Khi con làm chuyện gì đó, con có suy nghĩ đến cảm thụ của con bé chưa. Hơn nữa, phải mẹ xấu người ta, nhưng con bé Tiểu Thượng kia, vừa nhìn biết rất có đầu óc. Còn Nhiên Nhiên, từ đứa bé đơn giản, nó làm sao có thể đấu lại được chứ ~”

      Sờ đầu cái, Dĩ Nặc tin lắm, “ đến nỗi vậy chứ?”

      “Dù sao đến lúc đó đừng là bà đây nhắc nhở con, trong cuộc sống có bán thuốc hối hận đâu.” Nhiệm vụ của mẹ Khương hoàn thành, xoay người về phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

      Cơm nước xong, Dĩ Nặc gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên thấy điện thoại di động của tắt máy, biết nhất định tức giận vì chuyện vừa rồi, nên thành khẩn soạn tin nhắn rất dài xin lỗi, cũng đến nhà bọn họ ăn cơm, nhận lỗi với tốt.

      Cả buổi tối, đều trả lời. Vì vậy xem Space, face¬book, MSN, QQ...... của . Kết quả phát tất cả trạng thái của đều được đổi thành: Vừa may mắn lại vừa khổ sở.

      từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên biết suy nghĩ gì.

      Ngày hôm sau, Tiêu Nhiên vẫn liên lạc với Dĩ Nặc. gọi điện cho , cũng gửi tin nhắn cho . Sau mười mấy cuộc điện thoại có người nhận, Dĩ Nặc lập tức gọi điện thoại nhà cho mẹ Phương.

      “Dì ơi, Tiêu Nhiên có ở nhà ạ?” rất lo lắng hỏi.

      Mặc dù bởi vì cậu ta nên tâm tình của con bà lúc ra khỏi nhà mới được tốt, nhưng mẹ Phương nén giận, “Con bé ở nhà, công tác rồi.”

      chút tin tức cũng biết, lúc trước Nhiên Nhiên hề nhắc đến chuyện phải công tác, có lẽ phát cáu, nên mới cố tình bảo dì như vậy......

      “Dì à, hôm qua con với Nhiên Nhiên có chút hiểu lầm, dì để ấy nghe điện thoại , con xin lỗi ấy tốt.” Dĩ Nặc thành khẩn .

      Mẹ Phương thở dài, “ bây giờ con bé ở nhà, tin khi tan việc con sang đây xem , nó công tác rồi.”

      Xem ra thể hỏi mẹ Phương cái gì, vì vậy Dĩ Nặc vội vàng gọi điện thoại cho người đồng nghiệp của Tiêu Nhiên lần trước giúp . Kết quả đồng nghiệp này chỉ hình như Tiêu Nhiên công tác, nhưng cũng biết đâu,

      Người quen của Tiêu Nhiên, cả bà vú đều bị Dĩ Nặc quấy rầy, nhưng phản ứng của mọi người đều giống nhau, hoàn toàn biết, cũng chưa liên lạc với bất cứ người nào.

      Trong lòng Dĩ Nặc bắt đầu loạn lên, cho dù Tiêu Nhiên suýt chút nữa đến sở cảnh sát, báo mất tích, nhưng mẹ Phương cũng gấp, đây hiển nhiên là điều thể.

      thể bỏ mặc công việc, gần đây công ty triển lãm có dự án, cho nên bọn họ càng bận rộn hơn, Dĩ Nặc mang theo tâm tình như vậy chìm ngập trong biểu đồ đánh giá.

      Sau khi tan việc, chạy thẳng đến nhà Tiêu Nhiên, đường Lam Tang gọi điện tới.

      “Dĩ Nặc, tối nay có rảnh ? Em trai em vẫn bị xử phạt, nhưng chú Lý bảo người ta chăm sóc nó, có thể thăm nó với em ? Em dám mình.” Giọng Lam Tang vẫn nhu nhược như trước, làm người ta nhịn được mà muốn bảo vệ.

      Trước kia Dĩ Nặc giúp đỡ nhiều như vậy, là hy vọng có thể giúp Lam Tang bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, coi như là quan tâm cuối cùng của dành cho , nhưng bây giờ vì điều này mà làm cho Tiêu Nhiên biến mất, vậy quản được nhiều như vậy rồi.

      “Xin lỗi, tại tôi thể đến đó” Dĩ Nặc thẳng thắn từ chối, dừng chút, lại tiếp: “Nếu chú Lý lên tiếng, vậy cứ yên tâm . Dù sao và cậu ta cũng xuất cùng lúc, tuy có quan hệ máu mủ, cũng đâu chứng minh được cái gì.”

      Lam Tang hơi bất ngờ với việc Dĩ Nặc từ chối, trong khoảng thời gian này may là do Nhược Hạo vẫn luôn rất bận phải bay khắp nơi, nên Dĩ Nặc thể đến giúp , nên quan hệ của hai người mới thân thiết hơn, với chuyện này là khởi đầu tốt.

      “Ừ, nhưng trong lòng em vẫn hơi khó chịu, chúng ta ra ngoài uống chút gì có được ?” Giọng của Lam Tang vẫn mềm mại như trước.

      Xe Dĩ Nặc ở giữa dòng xe rất dài, bên trong xe bật bài hát Tiêu Nhiên thích nghe nhất, tiết tấu của nhạc Bruce rất thoải mái, nếu nghe, nhàng đong đưa, sau đó ngâm nga theo điệu nhạc, nhưng bây giờ chỗ ghế phụ trống .

      “Sau này chúng ta cũng cần gặp mặt nhau nữa, dù gì chúng ta còn là học sinh. có cuộc sống của , tôi cũng có cuộc sống của tôi, hơn nữa tôi hy vọng bạn tôi vui. Chuyện gì qua đều qua......” Xe bắt đầu di chuyển, con thỏ bỉ ổi của Tiêu Nhiên treo xe cũng đung đưa, tại Dĩ Nặc chỉ muốn gặp ngay tức khắc.

      Lần đầu tiên nghe được thái độ như thế này của Dĩ Nặc, Lam Tang bất ngờ, lúng túng cười : “ gì vậy? Đương nhiên em biết phải kiêng dè, nhưng ai cũng có bạn bè khác phái phải , bây giờ chúng ta chỉ là bạn tốt thôi.”

      Dĩ Nặc muốn [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47:

      Editor: Hoa Hồng

      Beta: ViVu

      Cuối cùng Tiêu Nhiên vẫn ôm tâm trạng lo lắng bất an mà trốn chạy khỏi mối quan hệ giữa hai người, sớm nghĩ tới có ngày mình như thế này. Nhất định phải cười nhạo mình hề có chút can cảm, thế nhưng lần này còn đau lòng hơn trước kia.

      tiếp tục mở điện thoại di dộng, hoặc nên dám.

      Từ trước đến nay, trong các mối quan hệ, Dĩ Nặc đều luôn nắm quyền chủ động, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ, quen với việc người khác trả giá cho , quen với việc người khác nhân nhượng , quen với việc gặp lại -- chỉ có lần này là ngoại lệ thôi......

      Từ khi lên máy bay, Nhược Hạo bắt đầu xem tạp chí, Tiêu Nhiên rất mệt mỏi nhắm mắt ngủ, nhưng mà lại có thể nhìn ra được, hề ngủ. Suy nghĩ chút, đúng là lúc trước mình rút lui quá dễ dàng, kết quả, đến bây giờ hai người họ vẫn tạm biệt, có phải chuyện này cho biết, mình rút lui là sai lầm ư?

      Nhưng mà sau khi nhìn thấy Tiêu Nhiên đau lòng và kiên cường như thế, cũng khổ sở thay , nhưng ai ủi . Bởi vì biết, an ủi cần thiết bị người ta ghét bỏ, khuyên bảo qua loa lấy lệ càng là chuyện nên làm.

      may là hai người cùng nhau đến Newyork, trong khoảng thời gian này, có thể ở bên cạnh .

      Có lẽ ở dưới vùng trời xa lạ này, bọn họ có khởi đầu mới.

      Ở sân bay.

      Sau khi Dĩ Nặc tức giận xong, lập tức gọi điện thoại cho mẹ. “Mẹ, mẹ có biết Nhiên Nhiên bay qua Mỹ ? Con muốn đuổi theo ấy.”

      Mẹ Khương nghe con trai hỏi như vậy có chút kinh ngạc, sau đó lập tức cắt đứt lời lý trí của con trai. “Con đừng làm bậy cho mẹ, lúc trước làm gì? Đến lúc này mới gấp gáp. Mẹ biết chuyện này, mẹ với cha con mới tiễn con bé, con ở đâu?”

      Nghe được cha mẹ mình tiễn ấy còn mình trước đó hoàn toàn biết gì cả, Dĩ Nặc rất tức giận, cố nén lửa giận coi như chuyện bình thường với mẹ: “Con ở sân bay, chuẩn bị mua vé máy bay.”

      “Hả? Con…… Thằng nhóc hồ đồ kia, còn công việc của con sao, đây phải là diễn phim thần tượng!” Với phản ứng của con trai, mẹ Khương miễn cưỡng cho điểm đạt tiêu chuẩn, nhưng mà cung phản xạ của nó cũng quá dài, chờ người ta cách Thái Bình Dương mới muốn theo đuổi, được. “Nhiên Nhiên nhờ mẹ chuyển đồ cho con, con có cần xem trước ?”

      Dĩ Nặc khẩn trương hỏi: “Là cái gì vậy?”

      Mẹ Khương trợn trắng mắt: “Làm sao mẹ biết được là đồ gì, mẹ lại mở ra, mẹ và cha con vừa ra khỏi cổng sân bay, con nhanh tới đón chúng ta .”

      Bất đắc dĩ ra khỏi cổng sân bay, Dĩ Nặc chở cha mẹ trở về nhà, vừa thấy mặt , mẹ Khương lập tức lấy lá thư Tiêu Nhiên giao cho bà, nhét vào trong tay , khó khăn lắm mới đợi đến khi về đến nhà, chạy nhanh vào thư phòng mở lá thư ra, là nét chữ phoáng khoáng xinh đẹp của Tiêu Nhiên.

      “Dĩ Nặc, khi thấy lá thư này, lúc đó có thể em bầu trời Thái Bình Dương hoặc là đến nước Mĩ. Mặc kệ là lúc nào, chính là chúng ta cách nhau rất xa.

      Những chuyện phát sinh gần đây, trong lòng chúng ta đều biết, đây là chuyện thể tránh né. Cho dù chúng ta ở bên nhau, cưng chiều và thương em, cũng thể làm em hoàn toàn yên tâm. Dù là mỗi lần đều với em, nhưng em khống chế được suy nghĩ của mình, luôn suy đoán có phải nhắn tin với ấy hay , có phải trong lòng của có vị trí của ấy hay , hay là đối với , em đều thể bằng được ấy...... Có quá nhiều vấn đề, nó ép em tới mức em còn là mình nữa. Mặc dù ở trước mặt , em luôn cố hết sức biểu rộng lượng, nhưng trong lòng của em lại biết mình kiên trì được bao lâu nữa.

      Hôm đó to tiếng với em. Em cũng hề tức giận. Chẳng qua chỉ cảm thấy đến giới hạn cũng là chuyện rất bình thường, dù sao các bạn trước của chắc chắn quản nghiêm khắc như thế, cũng chưa bao giờ dám hoài nghi . Em làm như vậy, cho nên còn kiên nhẫn nữa. Chuyện này em có thể hiểu. Nhưng có nghĩ tới em cũng đến giới hạn hay chưa? Mỗi lần đều với em, nếu như có chuyện gì vui ra ngay, nhưng em lại ra, bởi vì đó là tin tưởng , càng tin tưởng tình cảm của chúng ta. Cho nên em . tại em thẳng thắn, em thích bạn trai của mình dây dưa với bạn trước, thích bạn trai luôn nhiệt tình giúp đỡ mỗi khi bạn trước cần giúp đỡ...... Có quá nhiều hành động mà em thích, nhiều đến mức em cảm thấy mình như oán phụ, cả ngày nghi thần nghi quỷ. Lớn như vậy rồi, em chưa bao giờ tự tin với mình như thế. Em cũng cần phải làm mình tự tin, đủ mạnh mẽ để xem những áp lực mà em phải đối mặt khi ở bên cạnh . Bởi vì em có kiêu ngạo của chính mình, muốn để chính mình xem thường chính mình, nếu như mà em làm được, như vậy chúng ta ở bên nhau cũng hạnh phúc. Lam Tang làm cho chúng ta sứt đầu mẻ trán, sau này vẫn còn nhiều khảo nghiệm hơn, nhưng nếu phải của em, vậy em cũng vui vẻ buông tay.

      Có những chuyện em rất muốn cùng đối mặt, nhưng cũng có số việc em nghĩ nên để mình giải quyết thích hợp hơn. Nên giải quyết những kỷ niệm và tình cảm tại như thế nào để tìm được cân bằng, đó là chuyện của , người khác muốn giúp cũng được. Em lựa chọn Mỹ, chỉ phấn đấu vì mục tiêu của mình, mà còn trong khoảng thời gian em ở đây, ngắn ngắn mà dài dài này, cách Thái Bình Dương, để suy nghĩ ràng cuối cùng hai chúng ta có ý nghĩa gì với nhau.

      Nếu như lúc em trở lại, chúng ta vẫn cảm thấy đối phương là nửa kia của mình, vậy em tin tưởng, mặc kệ sóng to gió lớn gì, chúng ta cũng có thể chịu nổi.

      Yours, Nhiên Nhiên.

      PS: cần cố gắng bay qua Mỹ trực tiếp kéo em về, bởi vì đây là giấc mộng của em, rất vất vả mới nhận được lời mời này, đây là cơ hội ngàn năm có .

      PPS: cũng đừng điện thoại cho em, em cảm thấy chúng ta đều cần thời gian và gian để suy nghĩ rốt cuộc giữa chúng ta có nên tiếp tục hay ......

      PPPS: Chú ý sức khỏe, đừng uống quá nhiều rượu, mặt khác vận động chuyện đó quá nhiều nghe rụng tóc, hàm răng lung lay sớm hơn, nên tiết chế chút.”

      Dĩ Nặc nhìn trang giấy chi chít chữ, loáng thoáng thấy có dấu vết của nước mắt, Tiêu Nhiên vừa viết cái này vừa khóc sao? Trái tim của rất đau, vì Lam Tang, để Tiêu Nhiên nhận lấy quá nhiều gánh nặng, đây là chuyện muốn thấy.

      Cho đến tận bây giờ, Tiêu Nhiên luôn hiểu , luôn kiên định ủng hộ giúp đỡ Lam Tang. cho là bọn họ có thể thản nhiên đối mặt với Lam Tang. tại mới biết ra là dối lòng những lời đó, chưa bao giờ để cho thấy để bụng, mà lại tin như thế! là não bị sét đánh cho tàn mất rồi!

      Chán nản ngồi ở trong thư phòng, Dĩ Nặc chỉ yên lặng ngồi đó.

      Mẹ Khương đẩy cửa vào, nhìn thấy mình ngồi ngẩn người, gọi tiếng: “Con có biết mấy giờ Nhiên Nhiên bay đến đó ?”

      Dĩ Nặc lắc đầu cái, mẹ Khương bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện. “Đúng rồi, đồng nghiệp Tiểu Trịnh của con cũng bay cùng với Nhiên Nhiên, đúng lúc đến bên đó bọn họ có thể chiếu cố lẫn nhau ~”

      Trịnh, Nhược, Hạo! Lại cùng bạn bay qua Mỹ......

      ******

      Vẫn cứ phải đến giờ làm như mọi khi, hôm qua sau khi Dĩ Nặc bị mẹ dạy dỗ trận, từ bỏ suy nghĩ muốn bay qua Mỹ kéo Tiêu Nhiên trở về. Mẹ Khương lời thấm thía với suốt cả buổi tối, cuối cùng lấy câu tương đối kinh điển để kết thúc. “Bây giờ con theo cũng giống như , Tiêu Nhiên phải là loại con cảm động đến mức phải con lấy khi thấy con vứt bỏ mọi thứ xa xôi ngàn dặm chạy tới đó, suy nghĩ chút xem phải làm thế nào để bắt được trái tim của con bé .”

      Sau khi tính toán thời gian, Dĩ Nặc gọi điện thoại cho Nhược Hạo. Tín hiệu rất kém, nhưng mà vẫn kết nối được. Bên Nhược Hạo nghe rất ồn ào.

      “Tôi là Khương Dĩ Nặc.” Giọng điệu của Dĩ Nặc rất vui vẻ.

      sớm biết Dĩ Nặc gọi điện thoại cho mình, nhưng ngờ vừa mới mở máy lên, cậu ấy gọi tới rồi. Nhược Hạo cười cười, nhìn Tiêu Nhiên ở chỗ chờ hành lý cách đó xa, với Dĩ Nặc: “ ấy chờ lấy hành lý, cậu muốn chuyện với ấy sao?”

      Haizz, mặc dù Dĩ Nặc rất muốn cúp điện thoại, muốn để Nhược Hạo hả hê như vậy, nhưng ngại vì bây giờ ưu thế ràng, cho nên giọng điệu thể dịu lại: “Nhiên nhiên, xin nhờ chăm sóc.”

      Lại có thể công kích, trong lịch sử đối thoại của hai người chuyện này có thể coi như là tình huống hiếm thấy. Xem ra chuyện Tiêu Nhiên ra nước ngoài, quả ảnh hưởng rất lớn đến Dĩ Nặc. Nhược Hạo cũng khích lanh: “Tôi biết rồi, có tin tức gì, tôi cho cậu.”

      “Cảm ơn, còn có chút chuyện muốn giúp tay, tôi gửi đến hộp thư của , đến lúc đó kiểm tra và tải xuống, cảm ơn.” Giọng của Dĩ Nặc còn hơi sức, nếu như có thể, những chuyện muốn Nhược Hạo giúp tay này, tình nguyện để Nhược Hạo vĩnh viễn biết đến.

      Tiêu Nhiên thấy hàng lý sắp tới, gọi Nhược Hạo nhanh lên chút , Nhược Hạo vội vàng cúp điện thoại, tới bên cạnh .

      Địa chỉ của công ty cách trường học của Tiêu Nhiên tính là gần, may là khách sạn mà công ty sắp xêp cũng quá xa trường học của .

      Trước khi Tiêu Nhiên ra nước ngoài liên lạc xong với sư tỷ rồi, muốn thuê căn phòng của chị ấy, cách trường học cũng gần, hơn nữa còn là người quen nên tương đối an toàn. Đưa Tiêu Nhiên an toàn đến nhà của sư tỷ, Nhược Hạo nán lại, chỉ là chuyện với sư tỷ tên là Tú Đình mấy câu, giúp đỡ Tiêu Nhiên lấy hàng lý xong lập tức rời khỏi.

      Sư tỷ Tú Đình thấy Tiêu Nhiên có thân sĩ Hộ Hoa Sứ Giả đẹp trai như vậy, nhịn được nhiều chuyện hỏi: “Tiêu Nhiên, người đó là bạn trai của em hả? Sao trước đó chưa từng nghe em với chị?”

      Vừa dọn dẹp căn phòng sư tỷ cho thuê, vừa trả lời: “Đó là người bạn của em mà thôi, chị đừng đoán bậy, bạn trai của em còn ở trong nước đấy”

      Tú Đình dựa vào cửa nhìn Tiêu Nhiên dọn dẹp “ừ” tiếng, cười như cười : “Chăm sóc như vậy còn đưa em tới tận đây, lại nhờ vả chị chiếu cố em tốt, điều này hiển nhiên phải người bạn bình thường nên làm. Xem ra ta có tình ý với em đấy ~ suy nghĩ đổi người sao?”

      mặt chảy xuống vài giọt mồ hôi, Tiêu Nhiên quay đầu lại nhìn sư tỷ của mình. “Người ta đều thà phá mười ngôi miếu, cũng hủy hoại cặp tình nhân. Chị lại khen ngược, hôm nay em vừa tới, xúi giục em vượt tường ......”

      Tú Đình vuốt vuốt mái tóc đuôi ngựa của mình, nhún nhún vai. “Any¬way, cuộc sống vui vẻ nhất [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48:

      Editor: ViVu

      Dưới bầu trời xa lạ, sắc tóc màu mắt giống nhau, ngôn ngữ giống nhau, món ăn cũng giống nhau. Ở đây có cha mẹ, cũng ấy. Tiêu Nhiên cứ như vậy mà hòa vào môi trường học tập, giao tiếp với những người bạn cùng quê hương, cùng văn hóa, mỗi ngày đều trôi qua phong phú.

      Thỉnh thoảng chuyện điện thoại với cha mẹ và mẹ Khương, lúc mới bắt đầu, sau khi chuyện xong, mắt đều sưng đỏ, nhưng dần dần mọi thứ đều trở nên quen thuộc. Hướng dẫn cha mẹ cách dùng Skype, sử dụng cuộc gọi video, áp dụng thói quen của người Mỹ vào trong cuộc sống, tất cả từ từ đều trở nên tự nhiên.

      Gần tới Valentine, công ty Nhược Hạo tổ chức bữa tiệc, muốn mời Tiêu Nhiên làm bạn của . Đương nhiên thể đồng ý, nhưng lại biết đến lúc đó mình phải mặc gì.

      Dĩ nhiên người tỉ mỉ như Nhược Hạo biết điểm này, vì vậy sau khi hỏi thăm Tú Đình, biết được size của , cẩn thận chọn bộ lễ phục Givenchy đưa đến nhà trọ các .

      Nhận được lễ phục, cho dù dùng mông để nghĩ cũng biết là ai đưa đến, Tiêu Nhiên nhìn bộ lễ phục tinh xảo đến ngẩn người. Đúng lúc Tú Đình vào, nhìn thấy bộ lễ phục kinh sợ, thét chói tay: “ chàng đẹp trai của em là quá ưu tú, mắt thẩm mỹ tốt đến vậy.” Sau đó hai lời, bắt Tiêu Nhiên mặc vào xem thế nào.

      Cũng lười tranh cãi với sư tỷ, mặc kệ chị ấy xoay tới xoay lui, Tiêu Nhiên tranh thủ gọi điện thoại cho Nhược Hạo.

      “Alo?” Nhược Hạo nhanh chóng nhận điện thoại.

      “Cảm ơn bộ lễ phục chọn.” Để cho sư tỷ bắt bên trái vòng giờ lại muốn qua bên phải.

      “Có vừa ? Em thấy thích ?”

      Nhìn mình trong gương, cho dù quá lung linh nhưng cũng là xinh đẹp thuận mắt, gật đầu, , “Rất thích, cảm ơn . Chiều nay em trả tiền lại cho .” Thứ đắt giá như thế này vẫn nên nhận của người ta.

      “Em là bạn nhảy của , cũng giúp đỡ rồi, cái này coi như là tâm ý của , là quà tặng em, cũng cần quá rạch ròi như vậy có được ?” Nhược Hạo bất ngờ nhưng vẫn hào phóng từ chối lời đề nghị của Tiêu Nhiên.

      Tú Đình đứng bên cạnh cũng giúp, “Đúng đấy, em học cái thứ sòng phẳng này của nước Mỹ để làm gì? Loại tình huống này em đừng nên cậy mạnh, để người đàn ông của em mua chút gì cho em có gì sai?”

      hết cách, dù thế nào sư tỷ vẫn tin và Nhược Hạo cũng gỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Tiêu Nhiên thể làm gì khác hơn là đặt điện thoại xuống, tiếp tục nghe sư tỷ phát ra những từ ngữ đầy “hâm mộ.”

      Đêm trước Valentine, khắp nơi đều là quảng cáo của các công ty. Tiêu Nhiên nghĩ đến đây là sinh nhật đầu tiên mình, đột nhiên nhớ mọi người trong nhà.

      Bữa tiệc công ty Nhược Hạo rất náo nhiệt, còn có ban nhạc đến biểu diễn trực tiếp, mọi người đều chơi rất vui vẻ, Nhược Hạo vẫn như vị kỵ sĩ luôn theo sát , nhìn Tiêu Nhiên cứ như vị công chúa.

      Lúc bữa tiệc kết thúc rất khuya, đêm đông lạnh giá, dù Tiêu Nhiên mặc áo khoác dày, nhưng khi xuống xe vẫn có chút co ro, Nhược Hạo nghĩ nhiều, cởi áo khoác của mình, choàng lên người Tiêu Nhiên, muốn cởi xuống trả lại cho , dù gì trời cũng rất lạnh, ngộ nhỡ Nhược Hạo bị cảm, rất áy náy.

      Nhưng Nhược Hạo kiên quyết muốn khoác thêm vào, hai người vừa vừa những chuyện thú vị mới xảy ta, khi đến trước cửa nhà trọ của Tiêu Nhiên, hai người ngẩng đầu nhìn lên, trước cửa có người đàn ông run rẩy, bên cạnh là vali hành lý.

      Mặc dù đèn ở cửa hơi mờ, nhưng Tiêu Nhiên chỉ cần nhìn cái biết ngay đó là Dĩ Nặc. Chẳng qua dám tin vào mắt mình, cho là vì quá nhớ nhung mà xuất ảo giác. Cho đến khi người đàn ông run cầm cập kia bước nhanh về phía , nhét áo khoác người vào ngực Nhược Hạo, dùng áo của mình bao bọc lấy , lúc này, mới cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mới dám khẳng định, người đàn ông đứng trước mặt mình phải là ảo giác, mà là người .

      “Em về đến nhà, vậy trước. Dĩ Nặc, tôi trước.” Nhược Hạo phóng khoán chào tạm biệt hai người, tự mình xoay người bước .

      Dĩ Nặc đợi Tiêu Nhiên có phản ứng, mạnh mẽ kéo vào ngực. Ngực có chút lạnh lẽo, nhưng lại cho cảm giác quen thuộc.

      nhớ em, rất nhớ……” Hơi thở của nhàng phả vào tai .

      Tiêu Nhiên khẽ run, “Dĩ Nặc…… Chúng ta vào nhà trước , em sắp lạnh cóng rồi.”

      Buông ra, lập tức kéo tay , sải bước về phía cửa, mặc dù lời của có chút sát phong cảnh, nhưng cũng đành lòng để đứng ngoài gió tuyết mà chỉ mặc áo khoác ngoài, còn mang tất giày cao gót giữa mùa đông rét lạnh.

      Tú Đình sư tỷ vẫn chưa về, Tiêu Nhiên thay quần áo ngủ dày, bò lên giường. Dĩ Nặc đặt hành lý sang bên, cởi áo khoác ra, ngồi ở mép giường.

      “Sao lại đến đây?” Tiêu Nhiên hỏi.

      Nếu đến, chỉ sợ Nhược Hạo sắp thay thế rồi! Trong lòng Dĩ Nặc có chút bực mình, vừa rồi đứng đợi ở cửa nhà Tiêu Nhiên hơn tiếng, lại còn nhìn thấy bạn của mình được Nhược Hạo che chở, vừa vừa cười sóng vai bước trở về, cảm thấy mình sắp nổ tung, suýt chút nữa nổi giận rồi.

      “Công ty có cơ hội, nên đến đây.” Dĩ Nặc vẫn ngồi bên cạnh, buồn buồn . Phải hỏi thế nào đây? Có [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :