1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như khổng tước không xòe đuôi - Aris Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 25: Tâm trạng muốn bảo vệ .

      Editor: ViVu

      Sáng thứ bảy. Tiêu Nhiên và Nhược Hạo ăn gần xong bữa sáng, Dĩ Nặc và Doanh Ngọc mới tới. Doanh Ngọc mặc bikini bọc lưới, phơi bày tất cả các đường cong, quyến rũ mê người.

      “Chúng ta ra bờ biển lát, buổi trưa thuê chiếc du thuyền chơi được ?” Dĩ Nặc hỏi bọn họ.

      Tiêu Nhiên gật đầu, “Cứ quyết định như vậy , vậy lát chúng tôi trước, hai người tìm chúng tôi sau.”

      Lần đầu tiên giữa hai người bọn họ phải dùng hai từ: chúng tôi và hai người, cảm thấy quen.

      Bốn người cùng chơi bóng chuyền, nước biển trong suốt văng lên thành từng bọt sóng, biển rộng mênh mông làm bọn họ tạm thời bỏ qua những ngăn cách, chơi rất vui vẻ.

      Đến trưa, chuẩn bị thuê du thuyền ra biển, đột nhiên Tiêu Nhiên cảm thấy ổn, vì vậy với Nhược Hạo: “Em thoải mái, với bọn họ .”

      Nhược Hạo lập tức kéo lại, “Em làm sao vậy? thoải mái ở đâu?”

      hơi nóng nảy nhìn . “ có việc gì, chỉ là hình như cái đó tới……”

      Chuyện riêng của phụ nữ, Nhược Hạo thể làm gì khác là gật đầu cái, để về phòng trước.

      Cùng với vài khách du lịch khác thuê chiếc du thuyền, mọi người tập trung chỗ để đợi du thuyền. Dĩ Nặc chú ý Tiêu Nhiên thỉnh thoảng ôm bụng, khẽ cau mày, vì vậy với Doanh Ngọc là lấy bình nước, tách khỏi đám đông.

      Gõ cửa phòng Tiêu Nhiên, lát sau mở cửa ra. Nhìn thấy là Dĩ Nặc, cảm thấy hơi ngạc nhiên. “Có chuyện gì?”

      “Cậu sao chứ?” nhìn .

      lắc đầu cái, bụng bắt đầu đau ỉ. thay đồ bơi ra, khoác áo tắm, lại cau mày.

      “Dì cả đến? Lại đây nằm xuống .” vô cùng thuần thục chuyện này, Tiêu Nhiên ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, đắp kín chăn cho , chỉnh lại máy điều hòa khí, lại nấu nước nóng cho .

      Tiêu Nhiên nằm xuống, nhìn , “Được rồi, cậu xuống dưới đó . Tôi chỉ cần nằm như thế này là được rồi, chẳng qua thể bơi được thôi.”

      Dĩ Nặc nhìn cái, mở TV lên, dựa vào đầu giường. “Thôi , với tình hình bây giờ của cậu tôi vẫn nên chăm sóc cậu.”

      Đương nhiên biết kỳ sinh lý của Tiêu Nhiên đến phải là đau như bình thường. Nhớ lúc trước, đây chính là bước ngoặt để hai người bọn họ bắt đầu giảng hòa.

      Nhưng mà tình hình như bây giờ hơi lúng túng. Tiêu Nhiên kéo kéo , “Vậy cậu xuống gọi Nhược Hạo lên đây , để ấy ở đây với tôi, cậu chơi .”

      nhìn Tiêu Nhiên nột cái, tay phủ lên tay . “Tôi rất thành thạo trong việc chăm sóc cậu, cậu cứ nằm đó .” Sau đó, tay của cũng buông ra. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng tivi, hai người cũng thêm câu nào nữa.

      Quả nhiên, Tiêu Nhiên bắt đầu đau. Lúc mới bắt đầu, chỉ cắn môi, ôm chặt bụng, sau đó bắt đầu co người lại, khe khẽ rên rĩ. Dĩ Nặc nắm tay , “Tôi bảo quầy tiếp tân lấy đường đỏ cho cậu, lại đây, uống chút nước đường đỏ nóng .”

      Tiêu Nhiên đau đến mặt tái nhợt, miễn cưỡng uống vào, sau đó lại nặng nề ngã xuống giường, Dĩ Nặc đắp chăn cho xong, cẩn thận vén lại mái tóc rối loạn của . Khẽ hỏi: “Tốt hơn chút nào chưa?”

      Tiêu Nhiên nhắm chặt hai mắt, miễn cưỡng gật đầu cái.

      Kẻ lừa đảo này, đúng là dối chớp mắt, ràng dáng vẻ là đau đến sắp chết lại còn cậy mạnh. vẫn nắm lấy tay , vẫn mở tivi. Nhưng lại nhìn Tiêu Nhiên nhiều hơn.

      biết qua bao lâu, Dĩ Nặc cũng ngủ thiếp .

      Cửa phòng lại bị mở ra, Nhược Hạo và Doanh Ngọc cùng nhau bước vào. Nhược Hạo nhìn thấy Tiêu Nhiên nằm nửa người ngực Dĩ Nặc, mặt của khỏi xụ xuống. Dĩ Nặc thức dậy, cẩn thận buông tay Tiêu Nhiên ra, bước xuống giường như có chuyện gì, chỉ vào Tiêu Nhiên: “Lúc kỳ sinh lý của ấy tới, nhất định phải có người bên cạnh, nếu , có thể đau đến rút gân”


      Lúc này Tiêu Nhiên cũng mơ màng tỉnh lại, vẻ mặt khổ sở nhìn bọn họ. “Sao vậy?”

      Nhược Hạo nén giận, tới bên cạnh . “Em làm sao vậy? Còn đau ?”

      Tiêu Nhiên có sức lực gật đầu cái, Nhược Hạo nhìn Dĩ Nặc. Dĩ Nặc nhún vai, sau đó ra ngoài.

      “Bây giờ làm sao, mua thuốc giảm đau cho em được ?” Nhược Hạo nhìn vẻ mặt Tiêu Nhiên, trong nháy mắt lửa giận biến mất còn bóng dáng.

      lắc đầu, “ cần uống thuốc, cho em nước đường đỏ là được rồi.”

      nhìn đường đỏ để ở đầu giường, rót nước nóng, khuấy cho ly nước đường đỏ, để cho uống.

      Tiêu Nhiên ngủ mê man, Nhược Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào mặt . Lúc mình thoải mái, chỉ có mình lên, về phần Khương Dĩ Nặc lên lúc nào ai biết. Xem ra cậu ta vô cùng quan tâm tới . Còn có dáng vẻ bảo vệ hơn khi cậu ta ở bên cạnh bạn .

      Nghĩ tới đây, trong lòng Nhược Hạo rất thoải mái.

      Doanh Ngọc ra ngoài từ trước, mặt xanh mét, vốn dĩ cực kỳ tức giận vì Dĩ Nặc vô cớ mất tích, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của ấy bên cạnh Phương Tiêu Nhiên, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đó của , cho dù là sau khi trải qua kích tình cũng chưa từng có.

      Phương Tiêu Nhiên, ta dựa vào cái gì? Cứ yên tĩnh nằm bên cạnh người đàn ông của mình như vậy!

      Dĩ Nặc ra ngoài, nhìn thấy ta, như có chuyện gì xảy ra. “Sao vào phòng? Vừa rồi du thuyền chơi vui ?”

      Doanh Ngọc vô cùng tức giận, “Đây là sao? có ý gì hả?”

      Nhìn lửa giận ngút trời của , Dĩ Nặc bình tĩnh : “Trở về phòng rồi .” Mở cửa phòng, vào. Doanh Ngọc nhịn được nữa, vẫn nghĩ nếu như Dĩ Nặc vài câu với , cũng có thể bỏ qua cho ta. Nhưng đằng này, lại hoàn toàn có dáng vẻ áy náy!”

      theo về phòng, đóng sầm cửa. Nâng cao giọng: “ chơi du thuyền với em cũng đành, lại nằm giường với Phương Tiêu Nhiên, còn ôm ta, có gì muốn sao!”

      Dĩ Nặc mở TV lên, “Thế nào? Kỳ sinh lý của ấy tới, chỉ chăm sóc cho ấy thôi.”

      “Tại sao lại là hả? là gì của ấy!” Doanh Ngọc cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.

      Còn Dĩ Nặc lại có dáng vẻ hề quan tâm, ngẩng đầu nhìn , “ ấy là bạn của , quen biết nhiều năm, trước đây mỗi khi ấy bị như vậy, cũng đều ở bên cạnh ấy như thế.”

      Doanh Ngọc hết ý kiến, đây chẳng lẽ là việc đương nhiên sao? còn nghĩ là bạn của ?

      lúc lâu vẫn thấy Doanh Ngọc tiếng nào, Dĩ Nặc liếc cái. “Còn tức giận? ấy là con bé ngốc, em tức ấy cái gì? Đừng giận nữa, tới đây ~”

      Vốn định tranh cãi ầm ĩ với , nhưng biết nếu làm như vậy chỉ càng làm cho mối quan hệ xấu . Để theo đuổi Dĩ Nặc, trước đó cũng thăm dò tính tình của ta, nếu chia tay, vậy là kết thúc, ta quay đầu lại. Cho tới bây giờ, Dĩ Nặc đều thích mềm thích cứng, cho nên những cách thông thường là vô ích. Nghĩ như vậy, cũng vơi bớt tức giận, giả vờ ngây thơ, nửa nửa giả ngồi xem phim ma với .

      Cho nên, có thể duy trì quan hệ với ta lâu như vậy, cũng là do có thể khống chế mình những lúc nổi giận.

      Chủ nhật, mọi người cùng nhau chuẩn bị trở về thành phố, suốt cả chặng đường ai lời, Tiêu Nhiên vẫn ngủ suốt. Lúc xuống xe, vẫn còn buồn ngủ, cảm giác mệt mỏi có chút sức lực. Lúc Nhược Hạo lấy hành lý, Dĩ Nặc liếc thấy dáng vẻ loạng choạng sắp ngã của Tiêu Nhiên, nhanh chóng tới ôm lấy .

      Dĩ Nặc cau mày, cơ thể rất nóng, chẳng lẽ sốt? Sờ sờ trán của , quả nhiên là vậy.

      Doanh Ngọc chào tạm biệt với mọi người, xoay qua nhìn thấy cảnh này. Mà lúc Trịnh Nhược Hạo nhìn thấy, cũng thể tiếp tục cười được nữa, mặt lạnh xuống.

      Dĩ Nặc để ý những chuyện này, hỏi Tiêu Nhiên: “Nhiên Nhiên, sao cậu lại sốt? Vẫn còn khó chịu cái kia sao?”

      “Tôi thấy dạ dày rất khó chịu, muốn nôn……” Dứt lời muốn ói ra.

      Nhược Hạo muốn ôm Tiêu Nhiên, đặt đồ đạc xuống đất, “Đưa Tiêu Nhiên cho tôi ~”

      Nhưng Dĩ Nặc để ý tới, cau mày, mình: “Có thể Nhiên Nhiên bị viêm dạ dày……” tay ôm Tiêu Nhiên vào trong ngực, tay kia cầm túi của mình lên, nhìn Trịnh Nhược Hạo, “Đưa túi của ấy cho tôi .”

      Trịnh Nhược Hạo vừa buồn cười vừa bực mình nhìn , lúc này nét mặt của Dĩ Nặc giống như mới là bạn trai của Tiêu Nhiên, còn những người khác hầu như là người liên quan. Doanh Ngọc tới bên cạnh Dĩ Nặc, hơi tức giận: “Dĩ Nặc, giao Tiêu Nhiên cho Nhược Hạo mới đúng, bạn trai thực của ấy ở đây, lo lắng cái gì……”

      Dĩ Nặc nhìn Doanh Ngọc cái dường như vô tâm : “Bây giờ là chủ nhật, lúc này nhà Nhiên Nhiên có ai, với tính của ấy, nhất định là mang chìa khóa, đương nhiên phải đưa ấy về nhà trước.”

      Cách giải thích thân mật này làm cho hai người còn lại đều thoải mái, Nhược Hạo mở miệng: “Cảm ơn, tôi vẫn nên đưa ấy tới bệnh viện, như vậy an toàn hơn.”

      Doanh Ngọc vừa định tỏ vẻ đồng ý, nhưng Dĩ Nặc hoàn toàn nể mặt Nhược Hạo, “ ấy cũng thích nằm viện, nhìn thấy bệnh viện là muốn về nhà ngay, mà nhà ấy có ai, chẳng lẽ muốn đến nhà sao?”

      Lời cũng quá trắng trợn rồi, Trịnh Nhược Hạo cũng nhịn, cười, “Nhà tôi cũng được, để ấy nghỉ ngơi chút.”

      Lấy đủ mọi thứ, Dĩ Nặc chuẩn bị , cười lạnh, “Đến nhà ? Chuyện như vậy vẫn nên chờ Nhiên Nhiên tỉnh lại rồi .”

      Doanh Ngọc tức giận ngùn ngụt, “Khương Dĩ Nặc! Vậy em làm sao?” Kéo áo , vừa tức vừa uất ức.

      Cẩn thận đặt Tiêu Nhiên vào trong xe, quay đầu lại nhìn cái, vẻ mặt cảm xúc của dịu lại chút. “Nhiên Nhiên bệnh, em cũng phải nhìn thấy, tự mình đón xe về . trước.”

      xong, đóng cửa xe, xe taxi chạy .

      Doanh Ngọc ngơ ngác nhìn xe taxi, xoay người nhìn Trịnh Nhược Hạo, “Tại sao lại cho bọn họ có cơ hội? cố ý sao?”

      Vị đại tiểu thư này cũng quá lắm rồi, Nhược Hạo bất đắc dĩ cầm đồ đạc của mình lên, “Tại sao tôi phải hi vọng bạn của mình lại được người khác chăm sóc?”

      “Cả chuyện ngày hôm qua, chút phản ứng đều có sao? Hai người bọn họ ở chung phòng, còn……” đường lớn, mỹ nữ nước mắt tuôn rơi, vẻ mặt mỹ nam bất đắc dĩ. Người biết chuyện còn tường rằng là cặp tình nhân gây gổ.

      Trịnh Nhược Hạo chuẩn bị , trước khi , với : “Nếu như có lòng tin với bạn trai mình như vậy, hai người có thể được bao xa? Tôi cũng chuẩn bị tâm lý để đánh trận chiến lớn, dù sao chúng tôi cũng chỉ mới bắt đầu. Còn hai người sao?”

      Từ lúc qua lại với Dĩ Nặc, cũng biết tồn tại của Tiêu Nhiên. Trong di động của Dĩ Nặc, 1 là ấy, 2 là nhà. Lưu tên là Nhiên Nhiên, tin nhắn hay cuộc gọi nhiều nhất đều là ấy. Lúc hai người hẹn hò, cũng chỉ vì Tiêu Nhiên gọi điện muốn mình xem phim, có thể để ngồi mình ở buổi chiếu phim dành riêng cho tình nhân. Chuyện như vậy nhiều đếm xuể, cho nên đối với Tiêu Nhiên đến mức ghét chứ còn những thứ khác.

      Nhưng ngay cả Tiêu Nhiên cũng , những người qua lại với Dĩ Nặc, mình là người có thời gian lâu nhất, đây cũng có thể lên mình đặc biệt với Dĩ Nặc, đến mức này, cũng buông tha. Doanh Ngọc là con cưng, từ đến lớn, chỉ cần là thứ muốn nhất định phải lấy được.

      Lúc này trong mắt của nàng công chúa kiêu ngạo, ngoại trừ chán ghét cũng chỉ còn ghen tỵ.

      Hết chương 25.
      Last edited: 17/1/16
      Trâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 26: phải là độc nhất vô nhị (1)

      Editor: ViVu

      Quả nhiên nhà Tiêu Nhiên có ai, Dĩ Nặc mở cửa nhà cũ của mình ra, đặt nằm lên giường. ra có thể số lần ngủ chiếc giường này còn nhiều hơn .

      Trước tiên là đo nhiệt độ, 38.20¬¬C. Dĩ Nặc thành thạo tìm thuốc hạ sốt cho uống, sau đó đắp khăn nóng lên trán .

      Uống thuốc xong, Tiêu Nhiên nằm ngủ mê man. Sau khi đắp chăn cho , Dĩ Nặc vào phòng bếp nấu canh gừng.

      Nấu xong canh gừng, Dĩ Nặc trở về phòng, thử lại nhiệt độ của Tiêu Nhiên, ra chút mồ hôi, nhiệt độ có vẻ cũng giảm xuống.

      “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên……” Dĩ Nặc đẩy cái, “Ngồi dậy uống canh gừng nào ~”

      Tiêu Nhiên muốn tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn Dĩ Nặc, nũng nịu năn nỉ: “Tôi muốn uống canh gừng…… Tôi muốn ói……”

      Dĩ Nặc hoàn toàn lung lay, “ muốn ói càng phải uống, canh gừng là dùng để chống ói.”

      Tiêu Nhiên tiếp tục mở đôi mắt mơ màng, lẩm bẩm, “Nhưng mà dạ dày tôi thoải mái, muốn uống canh gừng đâu……”

      Từ Tiêu Nhiên thích uống thứ này, có thể uống luôn nghĩ cách trốn tránh, Dĩ Nặc vẫn kiên quyết nhượng bộ, “Uống hết canh gừng nhanh lên, chẳng lẽ cậu muốn cha mẹ cậu nhìn thấy dáng vẻ bệnh rề rề của cậu? Rồi sau đó, mẹ tôi biết được, lại trách móc tôi……”

      Nghe vậy, Tiêu Nhiên ngoan ngoãn duỗi tay về phía cái chén canh gừng vàng vàng kia, cau mày nín thở miễn cưỡng uống hơi. Dĩ Nặc hài lòng khi nhìn thấy uy hiếp của mình có hiệu quả, vỗ vỗ đầu , “Ngoan lắm, ngủ tiếp .”

      Mở máy vi tính lên mạng, trời dần dần tối, Dĩ Nặc nhìn đồng hồ, lại tiếp tục thử nhiệt độ của Tiêu Nhiên, tin chắc hạ sốt mới thở phào nhõm. Lúc này cửa đối diện vang lên tiếng động, là chú Phuơng và dì Thang trở về. khẽ gọi , mơ màng trả lời, thở dài, lại vỗ vỗ mặt , “Cha mẹ cậu về rồi, về nhà ~”

      “Ừm, nhưng mà tôi rất khó chịu……” Toàn thân mệt mỏi có sức lực, “ muốn động, muốn động……”

      Ngay cả chút thành ý mở mắt, cũng có, chỉ mềm nhũn ngồi dậy, lại muốn nặng nề ngã xuống, Dĩ Nặc thể làm gì khác hơn là ôm hông , để tựa vào người mình, sau đó cầm túi của lên, mở cửa, lại gõ cửa nhà đối diện.

      Mẹ Phương ra mở cửa, nhìn thấy tư thế thân mật của hai người, trong lòng vô cùng vui mừng nhưng mặt lại vẻ nghi ngờ, con chưa từng với bà con bé và Dĩ Nặc ở bên nhau. Hơn nữa nhìn nó ổn lắm, vì vậy nhanh chóng mở cửa ra.

      Dĩ Nặc với mẹ Phương, “Dì, hình như Nhiên Nhiên bị bệnh, mọi người đều ở nhà, vừa rồi con để ấy nằm ở nhà con lát, lúc này hết sốt rồi, nhưng ấy vẫn còn khó chịu.”

      Lúc này mẹ Phương mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, cùng với Dĩ Nặc đỡ Tiêu Nhiên về phòng. Thu xếp xong, Dĩ Nặc ra ngoài với mẹ Phương: “Dì, có việc gì con trước.” Mẹ Phương làm sao có thể đồng ý, “Làm sao được, dễ dàng gì con mới tới đây, nán lại thêm lúc nữa , lâu rồi con ăn cơm ở đây, dì nấu món ngon cho con, nhìn con hình gầy , mẹ con lại nấu đồ ăn ngon cho con sao?”

      Dĩ Nặc cười, gật đầu, “Dạ được, vậy con đánh cờ với chú Phương. Con chờ ăn cơm của dì.”

      Trong thư phòng, hai người đánh cờ tướng khí thế bừng bừng.

      Đến lúc ăn cơm tối, cha mẹ Tiêu Nhiên dọn cơm, Dĩ Nặc vào xem Tiêu Nhiên thế nào. Trong phòng của hề có chút sắc thái nữ tính nào cả, ren hay búp bê đều có, chỉ có giá sách chật kín, cây đàn piano, bắt mắt nhất chính lá chiếc giường hình con bò sữa của , có lẽ đó là vật nữ tính duy nhất trong phòng.

      “Nhiên Nhiên, ăn cơm……” gọi , Tiêu Nhiên vừa mắt nhắm mắt mở nhìn vừa lẩm bẩm: “Dĩ Nặc, cậu làm bài tập trước , tôi ngủ trước , lát xem giúp cậu.” Sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

      Nghe , rất muốn cười. Nghe giọng điệu của , hình như là lúc bọn họ học bài, nhớ lúc đó mẹ vì muốn mình học hành đàng hoàng mà nhờ Tiêu Nhiên giúp đỡ. Khi đó, nếu như mệt nhọc, trước khi ngủ khi nào làm xong bài tập gọi . Thoáng cái hơn mười năm.

      “Tôi làm xong rồi, cậu tới đây kiểm tra ~” Dĩ Nặc thử trêu Tiêu Nhiên ngáy ngủ. Kết quả, ngồi dậy, khẽ mở mắt, với , “Ở đâu? Lấy ra cho tôi xem.”

      Vuốt vuốt mặt . “Nhiên Nhiên, tỉnh lại, ăn cơm thôi. Cậu cũng còn sốt, ăn chút gì ~” xong kéo dậy. Lúc này Tiêu Nhiên mới ý thức được là mình ở đâu, bị Dĩ Nặc ép buộc kéo ra ngoài, ấp úng : “Tôi đói bụng, muốn ói, muốn ăn……”

      Mẹ Phương thấy Tiêu Nhiên ra ngoài, “Nhiên Nhiên, con ăn chút , mẹ chuẩn bị cho con ít mì sợi, rất thanh đạm……”

      Hơi ngạc nhiên ngồi ở bàn, cha Phương nhìn con mình, cưng chiều cười tiếng, lấy tay vỗ lên mặt Tiêu Nhiên, “Bé cưng nhà chúng ta còn chưa tình ngủ đâu, em xem vẻ mặt của nó này……”

      Tiêu Nhiên tiện thể kéo tay cha, “Cha ơi, con mệt, con muốn ăn ~”

      được, lại đây, ráng chịu đựng lát, ăn ít thôi ~” ngay cả cha cũng quan tâm làm nũng. Dĩ Nặc lại ngồi bên cạnh , trực tiếp đút mì đến bên miệng , cho phép ăn.

      Tiêu Nhiên ăn xong, cuối cùng cũng có chút tinh thần, Dĩ Nặc muốn về, “Chú phương, dì Thang, khi nào có thời gian con lại tới nhà ăn cơm, hôm nay con về trước.”

      Lúc ngủ, mẹ Phương với cha Phương, “ xem, đứa bé Dĩ Nặc này rất xứng với Nhiên Nhiên nhà chúng ta, vì sao mà hai đứa bé mãi mà thể đến với nhau vậy?”

      đọc sách ở đầu giường, cha Phương gỡ mắt kính xuống. “Em quản chi chuyện bọn , cũng phải là chuyện chúng ta có thể quản được……”

      Tiêu Nhiên về phòng mình, mở điện thoại di động lên, phát Nhược Hạo gọi cho mình hai lần, còn có ba tin nhắn.

      “Gọi điện thoại cho em đều là tắt máy, biết bây giờ em sao rồi ~ khi mở máy nhớ gửi tin nhắn cho ngay lập tức.” Nhược Hạo

      Hai cái khác đều là tin nhắn nhắc nhở, xóa hai tin nhắn này. Gọi điện thoại cho Nhược Hạo.

      Điện thoại được nhận ngay, “Em tỉnh? tại sao rồi? Còn khó chịu ? Em ở đâu?”

      Hỏi liên tiếp mấy câu làm Tiêu Nhiên hơi nhức đầu, “Ừ, mới vừa ăn cơm với cha mẹ, đương nhiên em ở nhà. tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn ~”

      Trịnh Nhược Hạo nghe ở nhà, mới thoáng yên tâm. “Vậy Khương Dĩ Nặc còn ở đó ?”

      “Cậu ấy rồi ~” Tiêu Nhiên cậu ấy vẫn ở lại, lúc nãy mới vừa .

      gật đầu cái, “Vậy, em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai thăm em.”

      Hết chương 26.
      Last edited: 17/1/16
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: phải là độc nhất vô nhị (2)

      Editor: ViVu

      Thứ hai luôn luôn bận rộn. Tiêu Nhiên đến công ty bắt đầu công việc của mình, giữa lúc bận rộn còn nhận được tin nhắn hỏi thăm của Dĩ Nặc, Nhược Hạo, còn có Doanh Ngọc…… Buổi sáng còn rất tốt, nhưng đến chiều, khi hội nghị biên tập diễn ra, đột nhiên Tiêu Nhiên phát sốt, cả người nhanh chóng mềm nhũn. Cuối cùng, thể gắng gượng được nữa, Tiêu Nhiên thể làm gì khác hơn là xin nghỉ về nhà. nhắn tin cho Dĩ Nặc mình về nhà, Dĩ Nặc gọi điện thoại cho ngay lập tức, “Cậu làm sao vậy?”

      “Sắp đến nhà rồi, tôi cảm thấy khó chịu muốn chết……” Tiêu Nhiên uể oải .

      Dĩ Nặc hơi lo lắng hỏi: “Vậy nhà cậu có ai ở nhà ? Dì Thang bây giờ ở đâu?”

      “Mẹ tôi ở nhà, lát phải với Nhược Hạo tiếng, hôm nay thể gặp ấy rồi.” vẫn mệt mỏi, giọng càng lúc càng .

      Lúc này mà còn nhớ đến hẹn hò, Dĩ Nặc xì mũi coi thường. “Vậy hết giờ làm tôi đến nhà cậu, tại phải họp rồi, cứ như vậy nha.” Tiêu Nhiên mơ màng cúp điện thoại, ngủ thẳng đến khi về tới nhà.

      Đến nhà, Tiêu Nhiên vẫn nhớ gửi tin nhắn cho Nhược Hạo, cho ấy biết mình khỏe, thể gặp mặt ấy.

      Sau khi hết giờ làm, Dĩ Nặc trì hoãn dù chỉ phút, lái xe đến nhà Tiêu Nhiên xem như thế nào. Mẹ Tiêu Nhiên cho uống thuốc, vẫn còn ngủ, vì vậy hai người lại vui vẻ cùng nhau làm cơm tối.

      Nhược Hạo nhận được tin nhắn của Tiêu Nhiên, trả lời lại , nhưng có chút động tĩnh nào, được an tâm. Mặc dù có hơi tùy tiện, nhưng vẫn muốn đến nhà thăm .

      Dựa theo kinh nghiệm mấy lần đưa về nhà, thuận lợi tìm được nhà , ngập ngừng lát, nhấn máy gác cổng.

      “Tìm ai vậy?” Giọng này rất quen tai, Nhược Hạo trả lời: “Xin hỏi có phải nhà Phương Tiêu Nhiên ?”

      “Đúng vậy.” Cửa mở ra, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng : “Là tìm Nhiên Nhiên.”

      Trịnh Nhược Hạo cau mày, đây phải là giọng của Dĩ Nặc sao, cậu ta ở nhà Tiêu Nhiên? Mang theo nghi vấn này, mãi đến khi gõ cửa nhà Tiêu Nhiên. Hai người đối mặt nhau, cùng chung địch ý.

      Mẹ Phương biết Trịnh Nhược Hạo, hỏi Dĩ Nặc: “Dĩ Nặc, con quen ?”

      Trịnh Nhược Hạo thấy mẹ Tiêu Nhiên, lập tức lễ phép chào hỏi: “Chào dì, dì khỏe ạ, còn là bạn trai Tiêu Nhiên, Trịnh Nhược Hạo, làm cùng công ty với Dĩ Nặc.”

      Từ lúc hai nhà biết nhau đến nay, mẹ Phương luôn cảm thấy, ở bên cạnh Tiêu Nhiên người ưu tú nhất chính là Dĩ Nặc, thấy nhiều người theo đuổi Tiêu Nhiên, nhưng ai có thể vượt qua cậu ta. Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này khá tốt, cao xấp xỉ Dĩ Nặc, dáng dấp đẹp trai tuấn lãng như Dĩ Nặc, nhưng lại hào hoa nho nhã, lịch hiểu lễ, nhìn rất thuận mắt. Vì vậy bà để Nhược Hạo vào nhà, cười : “Cậu là bạn trai Tiêu Nhiên? Vẫn chưa nghe nó nhắc tới ~ con bé này là! Vào đây, Nhược Hạo, cậu là đồng nghiệp của Dĩ Nặc, nhất định là thông qua nó mới biết Tiêu Nhiên nhà chúng ta đúng ?”

      Hai người liếc mắt nhìn nhau nhưng lời nào.

      Tiêu Nhiên lơ mơ ra, vẫn còn buồn ngủ, “Mẹ, Dĩ Nặc, hai người ầm ĩ cái gì vậy? Hình như con khỏe hơn chút rồi…” Mẹ Phương bước tới sờ trán , “Ừ, quả hết sốt rồi.”

      Khi đưa mắt nhìn về người thứ tư, khỏi kinh ngạc. “Nhược Hạo, ở đây làm gì?”

      Nhược Hạo cười : “ gửi tin nhắn cho em, thấy em trả lời, lo lắng cơ thể em khỏe nên đến xem chút.”

      Rất dễ nhận thấy, Nhược Hạo săn sóc Tiêu Nhiên làm cho vị trí của trong lòng mẹ Tiêu Nhiên được tăng cao. Dĩ Nặc đứng bên cạnh, đỡ Tiêu Nhiên ngồi xuống, vừa muốn hỏi muốn uống gì, Nhược Hạo mang ra lon trà, với mẹ Phương, “Dì, đây là hồng trà con cố tình nhờ người ta mang tới, dạ dày Tiêu Nhiên được tốt, cái này rất tốt cho dạ dày ấy.”

      ràng mẹ Phương rất hài lòng “con rể” tự tìm tới cửa này, mặt mày đều vui vẻ, “Nhược Hạo, cậu là tỉ mỉ, đúng là dạ dày của Tiêu Nhiên có chút vấn đề, lại luôn ăn uống quá độ, sau này cậu phải chú ý tới nó nhiều hơn.”

      Tiêu Nhiên dựa vào bên cạnh, uống ly nước nóng Dĩ Nặc vừa đưa cho , suýt chút nữa bị sặc chết, “Mẹ ~”

      Mẹ Phương nở nụ cười khinh thường, hung hăng trợn mắt nhìn cái, lại nhìn Trịnh Nhược Hạo. Dĩ Nặc cũng bị nhiệt tình của bà làm cho được tự nhiên, với Tiêu Nhiên: “Tôi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt ~” Tiêu Nhiên lại kéo áo sơ mi của , như năn nỉ: “Đừng ……” Ánh mắt liếc về mẹ rất hài lòng với Nhược Hạo, hết cách.

      Dĩ Nặc cười cười, “Cậu thoải mái lên phòng nằm , còn ở đây làm gì?”

      Nhược Hạo nhìn thấy hành động của hai người, vì vậy đúng dậy với mẹ Phương, “Dì, con còn có việc, con trước, sau này lại đến thăm dì và chú.”

      Mẹ Phương nghe muốn , cảm thấy hơi tiếc, “Cậu xem, Dĩ Nặc cũng ở lại, hai người cũng nên ăn cơm cùng nhau……” Nhược Hạo khéo léo từ chối, Dĩ Nặc cũng đứng dậy, “Dì Thang, con cũng phải , hôm nay mẹ con ở nhà mình, con phải về ăn cơm với mẹ.”

      Hai người cùng nhau chào tạm biệt. Mẹ Phương vô cùng hưng phấn, với Tiêu Nhiên, “Con ngoan, con quen chàng trai này từ khi nào vậy? Mẹ thấy cũng tệ, cậu ta ~”

      Vỗn dĩ bị sốt nên cả người đều rã rời, nghe mẹ vậy càng thấy phiền hơn, quan tâm, yên lặng vào phòng mình. Mẹ Phương có cách nào đè nén hưng phấn trong lòng mình, vì vậy thuận tay gọi điện thoại cho mẹ Khương: “Tôi cho bà nghe, mới vừa rồi, tôi gặp bạn trai Tiêu Nhiên nhà chúng ta, cũng tệ, làm cùng công ty với Dĩ Nặc……”

      Khi Dĩ Nặc bước vào cửa, hiếm khi mẹ Khương đứng ở cửa đón . “Con trai ngoan, con về rồi?” Thái độ cười như cười, lại có chút hả hê khi người gặp họa.

      “Dạ.” Trong lòng Dĩ Nặc rất khó chịu.

      Vừa rồi khi ra khỏi nhà Tiêu Nhiên, Nhược Hạo với , cảm ơn quan tâm đến Tiêu Nhiên, sau này nếu ta chăm sóc chu toàn, hi vọng có thể tiếp tục chăm sóc cho ấy, dù sao bọn họ cũng vừa mới quen nhau, còn phải tìm hiểu thói quen của Tiêu Nhiên nhiều hơn, hi vọng có thể giúp ta hiểu Tiêu Nhiên hơn, để ta có thể cho Tiêu Nhiên hạnh phúc tốt nhất, bởi vì, Dĩ Nặc là bạn cùng nhau lớn lên với Tiêu Nhiên……

      Bạn? chỉ xem nó là rễ hành! ta cần gì phải tới với mình muốn chăm sóc Tiêu Nhiên.

      “Vừa rồi mẹ có chuyện với dì Thang của con, Nhiên Nhiên ngã bệnh, sao con với mẹ hả.” Mẹ Khương rất thương Tiêu Nhiên là chuyện ai ai cũng biết, Dĩ Nặc trả lời, bà tiếp: “Mẹ nghe dì Thang con , bạn trai Tiêu Nhiên cũng đến? Hơn nữa rất đặc biệt, còn là đồng nghiệp của con. Là con giới thiệu sao?”

      Dĩ Nặc càng phiền lòng hơn, “Mẹ……” ngẩng đầu lên, bắt gặp dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của mẹ mình. “Sao mẹ lại nhìn con như vậy?”

      Mẹ nhìn cái, lại trở vào phòng bếp, “Thôi, có cơ hội mẹ cũng gặp trai đẹp, Tiêu Nhiên vào cửa nhà chúng ta được, vậy làm con , mẹ làm mẹ vợ gặp con rể, hừ hừ ~”

      Dĩ Nặc nghe thấy mẹ mình thế, mặt hết hồng lại trắng, lúc lâu mới câu, “Mẹ cứ tiếp tục vui vẻ ……”

      Ăn cơm tối xong, Dĩ Nặc vào thư phòng lên mạng, nhìn ảnh đại diện MSN của Tiêu Nhiên. kiềm chế được, mở ra, nhìn khung chat của , trạng thái bây giờ của là: “Tránh xa thứ mình dám chạm vào, cố gắng chui ra khỏi vỏ.”

      Thứ dám chạm vào…… Dĩ Nặc suy tư, gõ chữ, gửi : “Cậu khá hơn rồi hả? ăn cơm chưa?”

      ra tin nhắn hay điện thoại đều như nhau, nhưng chẳng hiểu sao lại như bị động kinh nhắn ở đây.

      Kỳ tích là Tiêu Nhiên lại trả lời: “Ừ, ăn rồi, rất tốt…… Hôm nay cậu vẫn chạy tới, hắc hắc……”

      phải bạn trai cậu cũng tới sao?” Dĩ Nặc trả lời .

      lát sau Tiêu Nhiên mới trả lời. “Ừ…… Tôi hoàn toàn ngờ ấy đến, ra đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa có chuẩn bị để ấy gặp cha mẹ tôi.”

      Thấy những lời này, đột nhiên tâm trạng Dĩ Nặc tốt hơn rất nhiều, “Nhưng mẹ cậu rất thích ta.”

      nhảm!” Tiêu Nhiên gửi cho icon cam chịu. “ tại chỉ cần tôi dẫn về, là đàn ông, mẹ tôi đều hoan nghênh hết có được chưa? Huống chi, Nhược Hạo lại rất ưu tú ~”

      Vừa mới sau cơn mưa trời lại sáng bây giờ mây đen lại giăng đầy trời rồi, “Cậu, rất thích ta?”

      Lần này đợi rất lâu mà Tiêu Nhiên vẫn chưa trả lời lại. rất nôn nóng, bèn buzz Tiêu Nhiên. Cửa sổ chấn động lát, định buzz lần nữa, Tiêu Nhiên lại xuất . “Ấn tượng với ấy xấu, phải thử mới biết, vẫn thể chỉ mình mãi được ~”

      Tại sao cậu nghĩ tới tôi……

      Lần này, cả hai người đều im lặng gì thêm.

      Hết chương 27.
      Last edited by a moderator: 17/1/16
      TrâuChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Du lịch cùng với công ty

      Editor: ViVu

      Kể từ khi các đồng nghiệp trong công ty biết Trịnh Nhược Hạo có bạn luôn muốn gặp xem rốt cuộc là thần thánh phương nào. Vì vậy hoạt động nghỉ ngơi của công ty nhanh chóng được định ra, mọi người đến Thủy Thành tắm suối nước nóng, vui chơi ngày đêm.

      Chuyến du lịch được hẹn vào sáng thứ bảy. Nhược Hạo đến nhà Tiêu Nhiên đón , nhưng lần này chờ ở dưới nhà mà lên lầu chuyện với cha mẹ Tiêu Nhiên lát, chờ thu dọn xong, cầm đồ hai người đến nơi tập trung.

      Tiêu Nhiên mặc váy màu tím nhạt, tóc dài buông xõa, xương quai xanh , dáng người hơi thon gầy. có chút khẩn trương, kéo tay Nhược Hạo, quay lại nhìn , Tiêu Nhiên có chút sợ hãi : “Em bị người trong công ty xem thường cho là xứng với chứ?”

      Dĩ Nặc từng với , trong công ty bọn họ đều là những nhân vật hô mưa gọi gió, vô cùng hoàn mỹ, nhìn mọi người nhiệt liệt chờ đợi bạn của cũng có thể biết, bọn họ đều rất tò mò…… die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Dù Tiêu Nhiên cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp này, nhưng cũng khó bảo đảm đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

      Nhược Hạo vỗ vỗ tay , nở nụ cười ấm áp với , “Yên tâm, bọn họ đều là người tốt, huống chi em lại là hoàn mỹ đến vậy, nhất định bọn họ hâm mộ tìm được bạn tốt đến vậy.”

      Nghe vậy, chỉ gật đầu, có hơi hối hận vì mình lại giả vờ làm sói, có thể lỗ mãng theo đến đây, hoàn toàn nghĩ đến hậu quả, nếu rơi vào tình huống lúng túng mình phải đối phó thế nào đây. Đây chính là hậu quả do tác dụng của adrenalin gây ra, tại, khi tỉnh táo lại phát mình hối hận rồi. Sớm biết thế nên cáo ốm đến.

      Đến địa điểm tập trung, có người tinh mắt thấy bọn họ, từ xa lên tiếng chào hỏi: “Mỹ nam, mang bạn cậu theo à! Lại đây nhanh lên……”

      Chợt Tiêu Nhiên nắm chặt tay Nhược Hạo, vỗ vỗ tay , vững vàng về phía mọi người. “Mọi người đều đến sớm thế, còn đúng giờ hơn cả lúc làm.”

      Nhưng mà đông đảo ánh mắt của các chàng trai ở đây đều tập trung vào Tiêu Nhiên, Nhược Hạo khẽ cười, buông tay ra đổi thành ôm cả người , “Đây là bạn tôi, Phương Tiêu Nhiên.”

      Tiêu Nhiên hơi ngượng ngùng, mỉm cười với mọi người, khẽ cúi đầu chào, “Chào mọi người, tôi là Phương Tiêu Nhiên.”

      Sau đó có đồng nghiệp than thở, “Quả nhiên là mỹ nữ xinh đẹp, đứng cùng với mỹ nam nhà chúng ta là trai tài sắc, tuấn nam mỹ nữ mà ~”

      Cầm túi bước tới, Dĩ Nặc và Doanh Ngọc tới trễ, mọi người thất thất bát bát lên xe, sau đó vui vẻ ca hát rộn rã suốt chặng đường. Thỉnh thoảng có mấy chạy tới chạy lui, đôi khi liếc nhìn Tiêu Nhiên và Nhược Hạo. dღđ☆L☆qღđ Bởi vì Dĩ Nặc và Doanh Ngọc cũng quá phô trương cho nên bọn họ cũng tự rước ghen tị vào người, hơn nữa phụ nữ bên cạnh Dĩ Nặc lại thay đổi thường xuyên nên mọi người chắc chắn, cho dù lần này thời gian cũng khá dài, nhưng trong tương lai nhất định đổi. Có đủ mọi lý do để trong chuyến này, tâm điểm chính là bạn của Trịnh Nhược Hạo, nam thần tượng hoàn mỹ trong công ty – Phương Tiêu Nhiên.

      Thủy Thành vừa mới được tu sửa, hoàn cảnh tốt, thiết bị sạch , mọi người như ong vỡ tổ bước xuống xe, tới khách sạn để đăng ký, lần trước bốn người chơi chung cho bọn họ bài học đắt giá rồi, nên lần này hai cặp đôi vẫn rất ăn ý đụng mặt nhau, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt cũng giao nhau, cười cười rồi vội vàng dời chỗ khác.

      Doanh Ngọc vẫn rất cảnh giác nhìn phản ứng của Dĩ Nặc với Tiêu Nhiên, cho tới tận bây giờ, trong lòng vẫn còn chưa hết hốt hoảng, càng ngày càng thể nắm bắt được trái tim của Dĩ Nặc, đây chính là điều làm cho rơi vào hoảng loạn. Cho nên vẫn luôn cố gắng để lại ấn tượng tốt với đồng nghiệp của Dĩ Nặc, mặc dù hoàn cảnh chung quanh ảnh hưởng cực thấp đến , nhưng vẫn luôn hết sức ở mọi phương diện để bảo vệ địa vị của mình. Đặt đồ đạc ở trong phòng, ngồi xuống giường, nhìn bóng lưng của Dĩ Nặc, đột nhiên hỏi : “ em ?”

      Cơ thể Dĩ Nặc khựng lại cái, gì. lại hỏi , “ thích em ?” Dĩ Nặc quay đầu lại nhìn , “ rất thích em, phải em cũng biết sao?”

      Trong lòng chua xót, Doanh Ngọc kiềm nén nước mắt của mình, “ thích em sao?” Dĩ Nặc đến, ngồi xuống bên cạnh ta, “Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Em cũng biết đặt những lời này ở đầu môi, cũng thích những lời này chút nào.”

      gật đầu cái, dựa vào . “Cũng phải. Em ở bên cạnh rất lâu rồi, chắc cũng biết tấm lòng của em dành cho , em .”

      Nước mắt rơi khỏi khóe mắt của , rơi xuống khăn trải giường trắng tinh.

      Nhược Hạo đặt đồ của Tiêu Nhiên xuống, cười cười, “Vốn muốn để em ở cùng phòng với các nữ đồng nghiệp khác, nhưng bọn họ lại cứ sắp xếp thế này……”

      Tiêu Nhiên lắc đầu, “ sao, cũng phải lần đầu tiên chúng ta ở cùng phòng, cùng lắm lần em kính lão, để ngủ giường.”

      Cảm xúc trong mắt Nhược Hạo có chút khó nắm bắt được, gõ đầu Tiêu Nhiên cái, “Bé ngốc, làm sao có thể để em ngủ sa lon được……” xong cầm dụng cụ rửa mắt để vào phòng tắm.

      ra lần này là lần thứ hai Tiêu Nhiên ở chung phòng với Nhược Hạo nhưng vẫn thấy thoải mái. Hai người từ từ quen nhau, tự nhiên hơn trước kia chút, thân thiết hơn chút, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong nắm tay, ôm eo. Nếu như Nhược Hạo muốn hôn …… Tiêu Nhiên nhớ lại nụ hôn đầu của mình, cái tên Dĩ Nặc chết tiệt kia……

      Nếu như người hôn mình là Nhược Hạo…… Tiêu Nhiên tự giác run lên cái, nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều rồi, Nhược Hạo là người biết quan tâm, liều lĩnh như vậy, giống cậu ấy……

      Nhược Hạo ra, nhìn thấy Tiêu Nhiên lắc đầu nguầy nguậy vội vàng bước tới, “Làm sao vậy? Đầu thoải mái sao?”

      Tiêu Nhiên lắc đầu cái, “ có việc gì, vừa rồi em hơi ngẩn ngơ chút thôi.”

      gật đầu, hôm nay tâm trạng ấy ổn định lắm, chẳng lẽ là vì Khương Dĩ Nặc ở đây sao? Cơn ghen của bắt đầu nổi lên, nhưng nhanh chóng dằn lại phải sớm biết Tiêu Nhiên là ốc sên, cái gì cũng chậm chạp sao, cái gì cũng chậm hiểu sao, phải có kiên nhẫn sao? Tại sao có thể mất tinh thần nhanh như vậy được.

      Buổi tối các đồng nghiệp tổ chức karaoke để vui chơi. Tiêu Nhiên và Nhược Hạo đến nơi tập trung, là phòng bao siêu lớn, mọi người tùy ý ngồi xuống, tụm năm tụm ba chuyện phiếm, hoặc là ăn trái cây dĩa hoặn là ca hát.

      Nhiều đồng nghiệp nữ lại gần, cười hỏi Tiêu Nhiên có thể hát bài cùng với bạn trai của , đương nhiên Tiêu Nhiên thể từ chối, cống hiến Nhược Hạo cho mọi người.

      Doanh Ngọc ngược lại rất cảnh giác, luôn ngồi với Dĩ Nặc ở bàn khác, hai người ngọt ngào ngâm nga hát theo mọi người. Thỉnh thoảng Tiêu Nhiên tự chủ đưa mắt nhìn bọn họ, cảm thấy hơi chán nản, cũng may, ánh đèn mờ mờ nên ai có thể thấy nét mặt của .

      nhìn màn hình lớn, chợt Dĩ Nặc quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy đồng nghiệp nữ bước lên cùng với Trịnh Nhược Hạo, nhìn qua lại thấy Tiêu Nhiên ngồi mình, trong lòng có chút khó chịu, bèn muốn đứng dậy, lại bị Doanh Ngọc kéo trở về. “ muốn đâu?” die»nda«n

      l«equ»yd«on Dĩ Nặc nhìn , quay qua nhìn mấy đồng nghiệp bên cạnh, lại nhìn Doanh Ngọc, “ phải em sợ khói sao? Chúng ta đổi chỗ ngồi, vừa đúng lúc Tiêu Nhiên rất lúng túng, ngoại trừ chúng ta ấy quen ai cả.”

      Trong lòng hơi do dự chút, qua đó hay là . , chẳng những mình xem thường mình mà Dĩ Nặc cũng ghét mình, còn nếu như qua đó muốn Dĩ Nặc ở gần Phương Tiêu Nhiên, muốn thế……

      “À, được, vậy chúng ta qua đó .” cũng đứng lên với , trước mặt , ngồi cạnh Tiêu Nhiên. “Chồng của đúng là được hoan nghênh hơn người đàn ông của tôi đấy…… xem, tất cả mọi người đều mướp cướp lấy ấy để hát chung ~” Doanh Ngọc cười .

      Tiêu Nhiên nhìn mọi người cầm micro vây quanh chờ hát chung với Trịnh Nhược Hạo, khách khí cười cười. “Có lẽ vậy, chẳng qua bình thường ấy thích cười thôi…… Vừa rồi chị Donna thế với tôi.” Các đồng nghiệp đều rất nhiệt tình với , nhanh chóng làm quen với mấy đồng nghiệp, Tiêu Nhiên trời sinh là người dễ dàng sống chung với người khác. Đa số mọi người đều cảm thấy bạn Nhược Hạo quả nhiên là con nhà gia giáo, dịu dàng khả ái, đứng bên cạnh Nhược Hạo đúng là tạo thành đôi bích nhân.

      Doanh Ngọc ra vẻ rất thân thiết với , “Vừa rồi chúng tôi hát chung với mọi người, Dĩ Nặc còn mình ngồi ngẩn ngơ, sợ quen, xem ra rất hợp với bọn họ.”

      Chào hỏi đồng nghiệp nam vừa tới, Tiêu Nhiên trả lời, “Cũng tốt, mọi người đều rất tốt, Nhược Hạo từng vậy với tôi, quả nhiên mọi người đều rất hòa đồng……”

      Doanh Ngọc cười, “Đúng vậy, tôi cảm thấy bọn họ đều rất tốt, lúc trước còn cho rằng những người làm trong công ty lớn đều rất kiêu ngạo, để ý đến người khác, kết quả, tất cả mọi người đều rất thích vui đùa……”

      Tiêu Nhiên cho là đúng, cũng phụ họa theo, Dĩ Nặc thấy hai người chuyện vui vẻ, mình cũng chuyện với đồng nghiệp.

      Nhìn thấy Dĩ Nặc chú ý đến bên này, Doanh Ngọc đảo tròng mắt, “Nhưng mà bọn họ cũng hơi quá đáng, tại sao lại có thể để ngồi mình như vậy, cướp mất bạn trai của ? Tôi giúp !”

      Tiêu Nhiên vừa định cần, Doanh Ngọc lớn tiếng , “Elyn, các người nghỉ ngơi lát, để mỹ nam nghỉ ngơi chút , bạn người ta ngồi mình lâu lắm rồi, các người chiếm đoạt cũng quá lâu rồi ~”

      Mọi người đều quay đầu lại nhìn Tiêu Nhiên, nở nụ cười xin lỗi, Doanh Ngọc tiếp: “Thế nào, muốn bồi thường cho người ta sao? Bằng chúng ta chơi trò chơi có được ?”

      Tất cả mọi người đều tích cực hưởng ứng đề nghị này, trong lúc nhất thời nhạc cũng tạm dừng, đều lắng nghe chủ ý của Doanh Ngọc. ta cầm lên cái bánh quy dài, “Để hai người bọn họ, mỗi người cắn đầu, nếu như còn dư hoặc là giữa đường dừng lại, còn dư lại bao nhiêu bọn họ uống bấy nhiêu ly rượu. Được ?”

      Vốn dĩ Tiêu Nhiên có cảm giác lành, quả nhiên Doanh Ngọc bỏ qua cho , mặt Tiêu Nhiên cứng lại, theo bản năng nhìn về phía Dĩ Nặc, nhưng vừa đúng lúc Dĩ Nặc ra ngoài, sau đó nhìn Nhược Hạo, mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như thường, nhìn .

      Lần này thực lúng túng, vội vàng từ chối: “ được, tôi uống rượu giỏi.”

      Doanh Ngọc trả lời, đương nhiên mọi người đồng ý, “Vì vậy, đừng để dư lại, cũng đừng có dừng lại……” Bầu khí lập tức trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều vây xung quanh, đẩy hai người vào giữa. “Đến đây , nhanh lên……”

      Nhược Hạo nhìn Tiêu Nhiên, khóe mắt chứa ý cười, “Làm sao bây giờ?” Vừa rồi trong lúc hát bị mọi người ép uống mấy ly, lúc này có chút hưng phấn.”

      Tiêu Nhiên có chút khó chịu nhìn vẻ mặt của , Nhược Hạo vỗ vỗ . “ có chuyện gì đâu, mọi người chỉ đùa thôi, chúng ta cứ vui với mọi người, đừng mất hứng ~”

      Đành phải dùng miệng ngậm vào đầu của bánh quy, Nhược Hạo ngậm đầu còn lại. Lúc này tiếng hét của mọi người đều điên cuồng hơn, còn có người huýt sáo.

      Trong hơi thở Nhược Hạo thoang thoảng mùi rượu, Tiêu Nhiên nhíu mày, chẳng lẽ phải hôn môi với Nhược Hạo sao? được, đây còn kinh khủng hơn những gì tưởng tượng trước đó.

      Doanh Ngọc đứng bên cạnh mỉm cười, mặt lộ ra nụ cười hài lòng, bây giờ cần phải quạt gió thổi lửa nữa, tất cả mọi người đều hưng phấn, dễ dàng từ bỏ ý định này, Bây giờ là trạng thái tên lên cung rồi……

      Vì vậy hai người đối mặt nhau, từng chút từng chút đến gần, có thể thấy bóng dáng của mình trong con ngươi của . có thể thấy hoảng hốt và kháng cự trong mắt , nhưng cố ý chọn quan tâm, có lẽ nếu làm vậy, biết đến bao giờ mới có thể bước tiếp bậc thang này.

      Hết chương 28.
      Last edited by a moderator: 17/1/16
      TrâuChris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 29: xin lỗi

      Editor: ViVu

      10 cm rồi 9 cm…… Chóp mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau.

      Dĩ Nặc trở vào, khóe mắt Tiêu Nhiên liếc thấy , ánh mắt cầu cứu bắn thẳng về phía .

      Lúc Dĩ Nặc quay trở lại phòng, nhìn thấy mọi người hưng phấn vây thành vòng tròn, mà ở giữa lại là bóng dáng thể quen thuộc hơn nữa, chính là Tiêu Nhiên. Khi bắt gặp ánh mắt của , lập tức hiểu được đó là ánh mắt cầu cứu. thể khống chế được mình bước đến gần , trong đầu dâng lên ý nghĩ khác thường nhưng vẫn luôn chú ý đến loại tình cảm đặc biệt này.

      Ngay sau đó, to: “Các đồng chí, các đồng chí, trước tiên nên đợi lát nữa, các người có biết có chuyện gì diễn ra bên ngoài ? Tony vừa mới tỏ tình với Ellen đấy…… Nhanh , nhanh , tận dụng thời cơ, bằng cơ hội đến nữa đâu!”

      Dĩ Nặc ném quả bom này vào trong đám đông, mọi người lại hưng phấn thêm lần nữa, vội vàng nhốn nháo ra ngoài xem bọn họ. Tiêu Nhiên nhân cơ hội này buông miếng bánh ra, ái ngại nhìn Nhược Hạo, cười cười gì, lấy miếng bánh xuống.

      Trong phòng còn có mấy người riêng lẻ, bốn người bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Doanh Ngọc dường như hơi tức giận nhìn Dĩ Nặc, ánh mắt của Dĩ Nặc lại nhìn Tiêu Nhiên, còn Nhược Hạo cũng nhìn .

      Dĩ Nặc tới trước mặt Tiêu Nhiên, kéo tay , mặt cảm xúc tiếng. “!” Sắp dẫn ra khỏi phòng Doanh Ngọc gọi lại, “Dĩ Nặc!” Bước vội mấy bước chắn trước lối của bọn họ. Trong mắt ngân ngấn nước, đứng trước mặt Dĩ Nặc, nhìn chằm chằm vào , tay dang rộng trước mặt hai người.

      Tiêu Nhiên bị Dĩ Nặc nắm tay, kéo cái, Dĩ Nặc quay đầu lại, Tiêu Nhiên cũng nước mắt lưng tròng, cố gắng nhếch môi lên, “Cậu uống say rồi sao? Doanh Doanh ở bên kia, cẩn thận kẻo ấy giận đến phát khóc đấy.”

      Dĩ Nặc nắm tay buông, “Tôi uống rượu, vừa rồi người ép câu phải diễn trò như thằng hề phải là ấy sao, Phương Tiêu Nhiên, sao cậu chịu tự nghĩ cho mình vậy hả?” hất tay Doanh Ngọc ra, muốn kéo Tiêu Nhiên nhưng Nhược Hạo lại đứng trước mặt .

      Hai người nhìn nhau, bên cạnh vẫn còn số đồng nghiệp, bọn họ đều nhìn về phía bên này, hoàn toàn biết bốn người bọn họ xảy ra chuyện gì. Dĩ Nặc nhíu mày, “ còn muốn cản?”

      Trịnh Nhược Hạo vẫn còn cầm nửa cái bánh quy kia, “ muốn dẫn bạn tôi , tại sao tôi lại ngăn cản?”

      Dĩ Nặc cười lạnh. “Vừa rồi bị đùa giỡn, nhìn thấy Tiêu Nhiên khó chịu sao? ấy cũng sắp khóc rồi mà còn có thể quan tâm tiếp tục diễn trò như vậy sao? Mặc kệ bình thường khi ở công ty có dáng vẻ thế nào nhưng bây giờ cần phải dùng cái đức hạnh đó liên lụy ấy!”

      Nhược Hạo vẫn đứng yên nhúc nhích, gương mặt luôn trầm tĩnh có chút tức giận. ta kéo Dĩ Nặc, “Nếu như cậu quyết định muốn dẫn ấy cũng thể là lúc này, nếu mọi người nghĩ như thế nào về Tiêu Nhiên!”

      Nghe được câu này, Dĩ Nặc vẫn nắm tay Tiêu Nhiên nhưng nới lỏng chút, cuối cùng vẫn buông ra. Nhược Hạo với Tiêu Nhiên: “Vừa rồi xin lỗi em, vừa rồi quá đáng như thế, vậy chúng ta trước thôi.”

      để cho Nhược Hạo khó chịu, vì để cho Dĩ Nặc phải gánh lưng cái danh hiệu Trình Giảo Kim (ViVu: kẻ phá đám), Tiêu Nhiên đồng ý theo Trịnh Nhược Hạo.

      Doanh Ngọc vẫn đứng đó, hề động đậy. Động tác vừa rồi của Dĩ Nặc quá ràng, là người bị vứt bỏ. Đây có phải lên lựa chọn Phương Tiêu Nhiên, hẹn gặp lại với ?

      Dĩ Nặc nhìn Doanh Ngọc, trong lòng cảm thấy có lỗi. Quen với ấy cũng lâu, từng cho rằng ấy là người mình thích, kết quả, cũng chỉ nhiều hơn người khác chút mà thôi. Doanh Ngọc là nàng công chúa kiêu ngạo, lộng lẫy, nhưng ấy lại dễ dàng tha thứ cho lạnh lùng và quá đáng của mình, quả ấy là tốt.

      xin lỗi, là làm tổn thương em.” Đây là lần đầu Dĩ Nặc tự mình giải quyết loại chuyện này, để cho Tiêu Nhiên phải thay xử lý, chính bản thân chân thành lời xin lỗi.

      Câu này làm Doanh Ngọc hoàn toàn sụp đỗ, muốn mình yếu ớt trước mặt mọi người. Vì vậy chạy ra ngoài, Dĩ Nặc suy nghĩ chút, theo sau .

      Vườn hoa được ông chủ sửa chữa, cuối hè mà vẫn còn hương hoa nhàn nhạt.

      Doanh Ngọc chạy đến vườn hoa, thở hồng hộc, từ trước đến nay đều là người kiêu ngạo, lần này thể nhịn được nữa, cảm thấy quá mệt mỏi rồi, ràng mình luôn cố gắng ở bên cạnh Dĩ Nặc, tại sao vẫn thể níu giữ được ấy. biết tính tình của , đôi khi chú ý đến khác, nhưng vẫn luôn tin rằng, đến cuối cùng người ở bên cạnh . Bởi vì có ai thích hợp với hơn .

      Dĩ Nặc vẫn yên lặng theo sau , lời.

      Phát theo, trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Với tính tình của , tuyệt đối theo, tại theo tới đây ấy quay trở vào. Vì vậy lớn tiếng : “ có biết em rất mệt mỏi ? Vẫn hi vọng trong mắt chỉ luôn có em, nhưng trong mắt , lại luôn có tồn tại của ấy. Mặc kệ em làm cái gì, chỉ cần ấy gọi là lập tức bỏ mặc em. Dù em có làm gì cũng thể sánh nổi vị trí của ấy ở trong lòng ! Nhưng nếu như vậy, tại sao từ sớm, với ấy sớm chút? Tại sao nhất định phải đợi đến bây giờ?”

      Lúc này trong lòng lo lắng chuyện Tiêu Nhiên cùng với Trịnh Nhược Hạo, gần đây khó có thể khống chế được tình cảm với Tiêu Nhiên, vẫn luôn coi trọng thái độ của mình với Tiêu Nhiên, chỉ là làm mọi việc trong vô thức mà thôi. Lời của Doanh Ngọc như con dao sắc bén rạch nát tấm màn che giấu chuyện mà muốn đối mặt. Chính là, Tiêu Nhiên……

      tự chủ nghĩ đến những chuyện vui…… im lặng, gì.

      …… quen nhiều người như vậy có phải là vì muốn kích thích ấy hả? đúng là người bỏ !” Doanh Ngọc tức giận quát.

      Kích thích ấy sao? Cũng có thể là kích thích ấy…… Người mà để ý nhất vẫn luôn là ấy, nhưng chính mình lại biết, đúng là mỉa mai mà. Đây chính là người trong cuộc u mê sao?

      xin lỗi.” chỉ có thể câu này, mặc dù còn ý nghĩa gì nữa.

      Dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Dĩ Nặc, Doanh Ngọc nghẹn ngào , “ còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ sợ Tiêu Nhiên theo Trịnh Nhược Hạo sao? Muốn em nhìn thấy ấy ngốc giống như sao, trong tay có người đàn ông tốt hơn nhưng vẫn nhìn chằm chằm chỗ khác……”

      Dĩ Nặc bước tới ôm lấy Doanh Ngọc, “ xin lỗi, cảm ơn.”

      Xoay người chạy , chạy được mấy bước đột nhiên dừng lại, xoay người lại, với Doanh Ngọc: “Doanh Doanh, em xứng đáng có được người đàn ông tốt nhất.”

      Nước mắt Doanh Ngọc lại tiếp tục tuôn rơi. “Phương Tiêu Nhiên, tốt nhất nên giữ chặt người đàn ông này, nếu tôi đoạt lại.”

      Nhược Hạo kéo tay Tiêu Nhiên trở về khách sạn. Đồ đạc của Tiêu Nhiên vẫn còn trong túi xách, chưa có lấy ra. Nhược Hạo lấy túi của ra, đặt bên giường.

      thôi, đưa em về nhà, đoán chắc em cũng còn tâm tình ở lại chơi đùa với mọi người.” Nhược Hạo cười, giống như vừa rồi xảy ra chuyện gì cả.

      Tiêu Nhiên sững sờ nhìn Nhược Hạo, biết nên trả lời thế nào: “Nhược Hạo……”

      muốn hỏi em câu, em thích ?” Nhược Hạo hơi cười, nhưng cho phép Tiêu Nhiên trốn tránh.

      cắn môi cái, khẽ gật đầu.

      “Vậy Dĩ Nặc sao? Em có cảm giác gì với Dĩ Nặc? được trốn tránh.”

      Tiêu Nhiên mở miệng, nhưng vẫn được.

      đưa em về, tin chắc mọi người cũng ngại đâu.” Nhược Hạo cầm túi của , mở cửa muốn ra.

      Cục diện như thế này làm Tiêu Nhiên biết phải làm sao, vì vậy mở miệng : “ xin lỗi.”

      Nhược Hạo dừng lại, khóe miệng nâng lên nụ cười khổ, “Tại sao lại xin lỗi?”

      “Bởi vì tại em nên mới có chuyện khó xử này, cho nên……” Tiêu Nhiên cảm thấy rất có lỗi, nếu như mình cầu cứu Dĩ Nặc, có lẽ hai người hôn môi cũng có phức tạp đến thế này……

      Quay đầu lại nhìn Tiêu Nhiên bối rối, Nhược Hạo thở dài, “Nếu như em , có lẽ chúng ta vẫn còn hi vọng……”

      Tiêu Nhiên ngẩng đầu, hiểu ý .

      Ngay vào lúc này, có người thở hổn hển chạy đến, “Nhiên Nhiên ~”

      Dĩ Nặc thở gấp nhìn Nhược Hạo đứng ở cửa và Tiêu Nhiên ở bên trong phòng, với Nhược Hạo: “ xin lỗi, tôi……”

      đợi xong, Nhược Hạo đưa túi cho , “Tôi muốn xem náo nhiệt lát, chuyện của Tony và Ellen rất đáng để xem.”

      Nhận lấy túi của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc còn chưa kịp gì với Nhược Hạo, ta vỗ bả vai của , mình ra ngoài.

      Hết chương 29.
      Last edited: 17/1/16
      TrâuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :