1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như khổng tước không xòe đuôi - Aris Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Trùng hợp

      Editor: ViVu

      Hôm trước đó phải chuẩn bị quà tặng cho các cụ nên mệt chết được, hơn nữa phải xách nặng như vậy cả chặng đường dài, đến sáng hôm sau khi phải rời giường để làm, Tiêu Nhiên cảm giác cả người như rụng rời. Buổi sáng, mẹ gọi mãi mà vẫn cứ như bất tỉnh.

      Lúc ăn sáng cũng bị mẹ cho hồi. “Con xem như con, người cũng tệ, tại sao có người thích vậy…… Cũng lớn như vậy, lại vẫn như con nít, chạy loạn bên ngoài, nửa đêm mới chịu về ~ chẳng có chút dáng vẻ của con gì cả……”

      Tiêu Nhiên thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ để cho ma của mẹ lọt vào tai, cấp tốc ăn xong điểm tâm rồi làm. Còn chưa tới cửa công ty nhận được điện thoại Dĩ Nặc gọi tới quấy rầy.

      “Tối hôm qua cậu lại làm chuyện điên loạn gì thế?” Giọng của cậu ấy đúng là cười nỗi đau của người khác mà.

      Vừa kẹp điện thoại vào vai vừa ngồi vào chỗ của mình, mở máy vi tính lên, tay bắt đầu sắp xếp tài liệu. “Làm sao cậu biết? Chẳng lẽ mẹ tôi lại làm phiền cậu?”

      Dĩ Nặc cũng xem tư liệu khách hàng. “Là do mẹ cậu và mẹ tôi, hai người tâm đến gần nửa đêm, thấy cậu vẫn chưa về, mẹ tôi lại bắt đầu càm ràm tôi, tại sao tôi biết cậu ở đâu…… Tại sao tôi phải biết cậu ở đâu…… Cậu lại với tôi……” Giọng lại trở nên ai oán.

      Người đàn ông này, Tiêu Nhiên cắn răng nghiến lợi, giọng : “Khương, Dĩ, Nặc! Có phải cậu lại ngứa da hả?” Đồng nghiệp qua chỗ , mặt lại tự động biến thành vẻ mặt dịu dàng đáng , sau đó cúi đầu xuống bàn của mình. “Tôi với cậu rồi mà. Cậu đoán xem, tối hôm qua tôi gặp ai trong buổi họp mặt?”

      Dĩ Nặc cũng rất nể mặt hỏi, “Người nào? Dù sao cũng phải là tôi……”

      “Cắt……” mắng tiếng, sau đó hưng phấn : “Là Trịnh Nhược Hạo. ta lại là Thích Nhất Mây Trà mà tôi với cậu đấy!”

      Vốn dĩ ở trong công ty quan hệ với Trịnh Nhược Hạo được cải tiến, hơn nữa cũng học được nhiều kinh nghiệm quý báu từ chỗ ta, ấn tượng với ta cũng tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng nghe Tiêu Nhiên nhắc tới tên ta, chợt làm cho địa vị của Trịnh Nhược Hạo trong lòng rớt xuống mấy level, bất giác bắt đầu vặn hỏi, “Cậu chắc chắn ta chính là người đó?”

      “Dĩ nhiên rồi…… Chúng tôi cũng rất bất ngờ……” Tiêu Nhiên vui vẻ .

      sao? đấng mày râu lại đặt tên này, nghĩ thế nào cũng đều thấy kỳ lạ.” Dĩ Nặc xì mũi coi thường, Tiêu Nhiên từng mấy lần nhắc tới người này với vẻ mặt sùng bái và dáng vẻ hưng phấn. Nghĩ tới đây, trong lòng được thoải mái lắm, chuyện cũng trở nên lạ lùng.

      “Làm gì có…… ra ta còn là người rất hài hước, làm gì có như cậu ta lòng dạ thâm sâu, dễ nhìn thấu!” Điều này làm cho Dĩ Nặc thấy rất phẫn nộ, Tiêu Nhiên lại bất bình thay Trịnh Nhược Hạo. giọng lầm bầm: “Người đó lúc ở công ty chính là thế……”

      Tiêu Nhiên tiếp: “Tối hôm qua, nhờ có ấy giúp tôi tay, bằng hôm nay nhất định tôi mệt rã rời, dậy nổi……”

      Dĩ Nặc cảm thấy chán ghét khi thấy Tiêu Nhiên tới Trịnh Nhược Hạo. Hơn nữa tối hôm qua cũng đến tiếc sinh nhật của , càng quan trọng hơn là lúc cần giúp đỡ, ở bên cạnh lại phải là , mà cũng nghĩ tới muốn mình giúp tay. “Nếu mệt mỏi với tôi, tại sao để tôi theo giúp cậu……”

      đến việc này còn may, trong giọng Tiêu Nhiên bất giác có vị chua, “Còn phải là thiên kim tiểu thư nào đó bày ra dáng vẻ thiếu phu nhân mời khách khứa, tôi làm sao có thể cường ngạnh kéo cậu qua giúp đỡ tôi? Người ta còn phải mặt nặng mày với tôi sao?”

      “Cậu Doanh Ngọc? ấy biết sao?” Dĩ Nặc nhíu nhíu mày, chuyện này can dự gì tới ấy. thích nhất là bạn quản quá nhiều chuyện của và Tiêu Nhiên. Nếu có người muốn ăn giấm, vậy chỉ có thể hẹn gặp lại.

      Chuyện của hai người liên quan đến ta, tại sao lại hỏi ta, dừng lại…… phải có thể lâu dài với ta sao? Chỉ biết cho rằng loại công chúa đó là phụ nữ, còn …… vị thanh mai trúc mã này lại thành trung tính, nghĩ đến điểm này thôi tức rồi. “À, tôi có đề cập với ấy, sau đó ấy , dù sao sinh nhật cậu cũng ấy rồi, tôi đến cũng sao cả. Nếu như tôi có thể đến tì dĩ nhiên là tốt hơn……”

      ràng trước giờ việc của đều do Tiêu Nhiên lo liệu, đột nhiên từ trời rơi xuống kỳ đà cản mũi cướp hết tất cả, dĩ nhiên Tiêu Nhiên khó chịu. Nhưng ra tiệc sinh nhật tối hôm qua, Dĩ Nặc cũng cực kỳ thoải mái. Mặc dù được bày trí rất hoa lệ rất náo nhiệt, nhưng lại thiếu cái gì đó, luôn làm cảm thấy bình thường, tối qua vẫn cầm điện thoại di động, luôn hi vọng Tiêu Nhiên gọi điện tới, xuất ở bữa tiệc.

      Tại sao Doanh Ngọc có thể như vậy? Cho dù ấy là bạn của chăng nữa, cũng có tư cách vậy với Tiêu Nhiên. Nhưng những lời này ra, chỉ an ủi Tiêu Nhiên. “Nhiên Nhiên, tôi biết ấy như vậy, tối nay mời cậu bữa tiệc lớn để bồi thường, có được ?”

      Tiêu Nhiên có việc nên thể tiếp tục chuyện điện thoại, bĩu môi , “Tối nay tôi có hẹn với Nhược Hạo xem phim, để hôm khác . tại tôi bận, rãnh rỗi chuyện sau.”

      Đặt điện thoại xuống, đột nhiên Dĩ Nặc cảm thấy buổi sáng vốn thoải mái lại trở nên buồn bực.

      Lúc xế chiều, chợt Doanh Ngọc gọi điện đến, muốn xem phim. Vừa đúng lúc ~ Tiêu Nhiên xem phim, vậy cũng xem phim.

      Rạp chiếu phim Ánh Sao mới mở bao lâu, trang trí đẹp mắt, nhân dịp khai trương lại có đại hạ giá.

      “Từ lúc còn là sinh viên nữa, chưa từng được hưởng ưu đãi như trước kia, may đúng dịp đại hạ giá, như vậy xem ra cũng có lời…… Ha ha ~” Tiêu Nhiên mua vé, lúc trở lại rất vui mừng, huơ huơ vé trong tay với Trịnh Nhược Hạo, cười ngây thơ.

      Trịnh Nhược Hạo cũng gật đầu cái, “Thậy nhìn ra, còn có bộ dạng này……”

      Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, kiêu ngạo : “Đó là đương nhiên, tôi rất biết cách tiêu tiền đấy…… Có người bạn từng , tôi có thể dùng số tiền ít nhất để mua được cái ví tốt nhất……”

      sao…… Tôi lại cảm thấy ra cũng được xem là tiết kiệm……” cố ý hơn thua với , “Là người nào ở mạng là mình mới mua cùng lúc ba lọ nước hoa?”

      chút áy náy, “Đó là đáng giá mà…… Tôi tự làm khổ mình, đây là Dĩ Nặc đấy!”

      Nghe nhắc đến Dĩ Nặc, Trịnh Nhược Hạo khẽ nghiêng đầu. “Mấy lời , biết tiêu tiền, cũng là do cậu ấy ?”

      Tiêu Nhiên biết xấu hổ : “Đúng vậy, tôi thích nhất là dạo siêu thị gần nhà, còn cậu ấy là công nhân khuân vác của tôi. Người biết tiêu tiền đều thích dạo siêu thị, đây là câu danh ngôn của cậu ấy.” le lưỡi cái ~

      Nhìn thấy bánh su kem Beard Papa’s, Tiêu Nhiên bày ra vẻ mặt nịnh hót, “ ghét đồ ngọt đúng ?”

      Trịnh Nhược Hạo lắc đầu, Tiêu Nhiên thu được kết quả tốt, : “Vậy chúng ta ít bánh pudding nha, bánh pudding hiệu này rất ngon……”

      còn có thể gì đây, đương nhiên là gật đầu. Tiêu Nhiên thấy gật đầu chạy mua ngay tức khắc, vui vẻ cầm về mấy cái, đầu tiên nhét cái vào tay , “Này, nếm thử !”

      Trịnh Nhược Hạo nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tiêu Nhiên, tâm trạng cũng vui theo, “Lúc nãy ăn chưa no sao?”

      Nghe hỏi thế, Tiêu Nhiên hơi thẹn thùng, sờ sờ mũi. “Cái này …… Theo suy nghĩ của tôi , đột ngọt và cơm có liên quan với nhau ~”

      mở ra cái để ăn, sau khi ăn xong, hai người xoay người về hướng cửa rạp chiếu phim, lại đụng phải Dĩ Nặc và Doanh Ngọc.

      Nhìn thấy Tiêu Nhiên, Doanh Ngọc nở nụ cười vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, “Tiêu Nhiên……” Đứng cùng với người đàn ông có ngoại hình xuất chúng như Dĩ Nặc loại đại tiểu thư dịu dàng này xứng lứa vừa đôi ~”

      tay Tiêu Nhiên còn cầm bánh pudding, hơi xấu hổ mỉm cười xã giao. Dĩ Nặc ngược lại, cười với : “Nhiên Nhiên, cậu nhìn thấy bánh pudding hiệu này lại tàn sát à……”

      Doanh Ngọc kéo kéo , trước tiên với Tiêu Nhiên: “Nhiên Nhiên, nhìn dáng ăn của , bánh pudding hiệu này chắc cũng tệ.” Lại quay qua nhìn Dĩ Nặc : “Vậy chúng ta mua, có được ?” Tiếp đó nhìn thấy người đàn ông sau lưng Tiêu Nhiên, “Đây là bạn trai của sao?”

      Ngươi bên cạnh đưa tay ra, cầm lấy túi giấy, bỏ bánh pudding của mình vào túi, kéo Tiêu Nhiên qua. “Xin chào, tôi là bạn trai Tiêu Nhiên, Trịnh Nhược Hạo, cũng là đồng nghiệp của Dĩ Nặc. nhất định là bạn của Dĩ Nặc đúng ?”

      Dĩ Nặc nhìn cánh tay đặt người Tiêu Nhiên, ánh mặt chợt trở nên nóng rực, khóe miệng mím chặt, hình như hơi run rẩy. Lúc Trịnh Nhược Hạo muốn hùng cứu mỹ nhân kìm nén kích động, cũng có tiến lên trước. Rồi sau đó, nở nụ cười như có như , “Nhược Hạo, trùng hợp…… Ngược lại, tôi biết, bắt đầu từ khi nào và Tiêu Nhiên……”

      Trịnh Nhược Hạo nhìn Tiêu Nhiên được tự nhiên, “Cũng là chuyện mới xảy ra, thừa dịp Tiêu Nhiên chú ý, lừa ấy đến tay ~”

      Có lẽ, nếu như lúc ấy trùng hợp này, mấy người bọn họ cũng có nhiều chuyện rắc rối như vậy.

      Hết chương 20.
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      TrâuChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Thử nghiệm cũng là loại dũng cảm

      Editor: ViVu

      Buổi xem phim hôm nay có lẽ cả bốn người đều xem đến cuối cùng cũng biết phim về cái gì, mỗi người đều có tâm riêng, cứ để mặc cho màn hình lớn chiếu từng thước phim ở trước mặt mỗi người.

      Điện thoại di động của Tiêu Nhiên run lên, liếc mắt nhìn, là Dĩ Nặc. “Chuyện này rốt cuộc là sao? Sau khi hết phim tôi tìm cậu, hôm nay nhất định phải ràng với tôi.”

      Thôi , cái vị thiếu gia này, tại sao phải giải thích với cậu ấy về việc mà ngay cả cũng biết, cậu ấy cũng kỳ lạ ~

      Vì vậy dữ tợn trả lời tin nhắn: “Làm sao tôi biết chuyện gì xảy ra? Chính tôi cũng biết đây này…… Cậu ngoan ngoãn với Doanh Doanh của cậu .”

      Định tắt điện thoại, Trịnh Nhược Hạo phát , khẽ hỏi: “Sao vậy?”

      Tiêu Nhiên lắc đầu, “ có gì, điện thoại hết pin thôi.”

      ta cũng hỏi nhiều, chỉ tiếp tục yên lặng xem phim.

      Lúc xem phim xong, bọn họ cũng rất ăn ý gặp lại nhau. Bởi vì vẫn chưa trễ lắm nên Nhược Hạo cũng kiên quyết đưa Tiêu Nhiên về, chẳng qua ta nhớ kỹ biển số xe taxi, hơn nữa còn dặn dò Tiêu Nhiên về đến nhà nhất định phải báo cho biết.

      Khi Tiêu Nhiên về đến nhà, xuống xe taxi, hoảng sợ khi nhìn thấy du hồn lang thang.

      “Đêm khuya còn lang thang ở chỗ này, cậu định hù chết người sao?” vừa phát giận với vừa ổn định lại tâm tình bị kinh sợ của mình.

      Dĩ Nặc từ trong bóng tối ra chỗ sáng. “Có phải cậu và Trịnh Nhược Hạo quen nhau hay ?”

      có……” Tiêu Nhiên muốn lên lầu, lại nhìn nhìn Khương Dĩ Nặc. “Đừng là vì muốn hỏi chuyện này mà cậu cố ý chạy về đây nha?”

      Cùng vào thang máy với , Dĩ Nặc . “Tôi về đây ở cũng như nhau, đâu có sai biệt mấy.”

      “À!” để ý đến cậu ấy nữa, đứng trong thang máy cúi đầu nhìn chân của mình

      Lúc Tiêu Nhiên muốn mở cửa vào nhà , Dĩ Nặc kéo lại. “ ràng xem đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì ~”

      Thấy cậu ấy nổi tính vô lại, nhất định quấn cho đến khi giải thích ràng mới chịu. Vì vậy, vào nhà cậu ấy, mở máy điều hòa khí và máy nước nóng. Đặt túi của mình lên ghế salon.

      vào phòng Dĩ Nặc thay quần áo, lại chạy tắm. ra khỏi phòng tắm, ngồi ghế salon. Dĩ Nặc đưa cho hộp kem trà xanh Bát Hỉ.

      Mở TV lên, Dĩ Nặc tắm thay quần áo. Lúc xong việc cũng vùi ghế salon.

      , cuối cùng là chuyện gì xảy ra.” Dĩ Nặc vừa giành ăn kem với , vừa quên chủ đề của ngày hôm nay.

      Tiêu Nhiên ăn chán, nghiêng sang bên, nửa nằm nửa ngồi. “Làm gì có chuyện gì xảy ra? thẳng với cậu là tôi cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ đúng lúc gặp hai người ở rạp phim mà thôi.”

      “Sau đó hai người trở thành đôi tình nhân hả?” Dĩ Nặc nhìn chằm chằm, chuyện khác có thể đùa, nhưng chuyện này là thể, vừa nghĩ tới Trịnh Nhược Hạo khoác tay lên vai Tiêu Nhiên cả người đều được tự nhiên.

      Xem phim truyền hình cẩu huyết nhàm chán TV, chút quan tâm lắc đầu cái. “Tôi và ấy vẫn chưa tới mức đó, ràng đó chỉ là ứng phó thôi.”

      lấy chân đá đá . “Cái gì gọi là ứng phó…… Ứng phó với ai……”

      chợt ngồi thẳng lên, làm ra vẻ đoan trang hiền thục, bắt chước giọng điệu Doanh Ngọc, “Người này là bạn trai của hả?” Sau đó lại ngồi phịch xuống, khôi phục giọng của mình: “Dưới tình hướng như thế Nhược Hạo cũng chỉ giúp tôi giữ thể diện mà thôi. Cái gì mà người với người , cậu kinh nghiệm tình cảm vô số, còn xem hiểu sao? Phụ nữ khi ngốc, đàn ông càng ngốc hơn. Giống như cậu vậy vốn dĩ phải người có IQ cao, giờ thành thiếu não……”

      Dĩ Nặc nghe mắng mình như vậy, lập tức giả vờ hung dữ, nhào tới muốn cặp cổ , “A, a…… Dĩ Nặc cậu quá đáng ~”

      “Có phục ? tôi thiếu não……Tôi thấy cậu cũng là đầu óc tối dạ rồi……” Hai người đấu đá với nhau. Vẫn tiếp tục ầm ĩ cho đến khi hai người đều mệt mỏi, cười đến thở hỗn hễn. “Lâu lắm rồi chúng ta mới như thế này……” Dĩ Nặc .

      “Đúng vậy, đúng vậy……” Tiêu Nhiên cảm thấy rất mệt, mí mắt bắt đầu đánh nhau, nằm luôn sofa, nhắm mắt lại. Dĩ Nặc thấy trả lời, biết chắc hẳn ngủ, vì vậy tới bên cạnh gọi , “Này, này…… Cậu đừng ngủ ở đây, lên giường ngủ mau!”

      Nhưng Tiêu Nhiên chỉ là miễn cưỡng trả lời vài chữ, hoàn toàn hề mở mắt. Dĩ Nặc thở dài. “ hết cách với cậu……” Vừa bế lên vừa lầm bầm, “Cậu là heo gầy……” Đặt xuống giường, đắp kín chăn, sau đó với : “Nhiên Nhiên, ngủ ngon ~” nhìn vẻ mặt bình yên khi ngủ say của . “Con heo này, thích Trịnh Nhược Hạo, đúng ?” Suy nghĩ chút, cảm thấy mình rất buồn cười, rồi sau đó nhàng đóng cửa lại.

      Buổi tối hôm nay, có trái tim nào đó từng rất chậm chạp, nay lại có gì đó đổi khác rồi.

      Trải qua buổi tối hôm đó, Tiêu Nhiên và Trịnh Nhược Hạo lại khôi phục về trạng thái lúng túng như trước đây. Tiêu Nhiên biết phải làm sao để giải thích với Trịnh Nhược Hạo, muốn làm mình lúng túng lại càng muốn Nhược Hạo tốt bụng giúp mình lại bị khó chịu. biết làm sao cho phải, cho nên đành im lặng.

      Với Trịnh Nhược Hạo mà , khi đó là cơ hội. Chỉ là lại có chút bất ngờ với Tiêu Nhiên ngược lại trở thành biến khéo thành vụng. Tiêu Nhiên dễ dàng tiếp nhận người xa lạ, giống như con ốc sên, cứ từ từ, từ từ mới dám ló đầu ra khỏi vỏ, chỉ cần có tiếng động lạ, lui về vỏ ngay tức khắc. Nếu như là vậy, hãy để kéo ra .

      hẹn ăn cơm. Mặc dù có chút do dự nhưng mà vẫn đồng ý.

      nhà hàng rất đặc biệt, tọa lạc tại nơi thoáng đãng con đường đông người qua lại. Biết Tiêu Nhiên rất thích ăn, cho nên cố ý tìm hiểu nhà hàng này, dẫn đến đây nếm thử chút.

      Đương nhiên Trịnh Nhược Hạo có thể nhìn ra được Tiêu Nhiên đối mặt với vẫn còn ngại ngùng. Vì vậy khi ly sữa tươi phục linh (*) được mang lên, đưa đến tận tay . “Nếm thử xem… Món này rất tốt cho cơ thể ~”

      ViVu(*): giống nấm sống nhờ ở gốc rễ cây thông, hình dạng như quả bóng, da đen thịt trắng gọi là bạch linh, thịt đỏ gọi là xích linh, được dùng để làm thuốc.

      gật đầu cái, nhấp hớp, lộ ra vẻ mặt thích thú. Ngẩng đầu nhìn Nhược Hạo, do dự mở miệng: “Ừm, chuyện đó, chuyện đó……”

      Nhìn bộ dạng túng quẩn của , Trịnh Nhược Hạo đành lòng . “Chuyện lần trước, em rất để tâm sao?”

      Khúc mắc trong lòng lại bị thẳng ra cách dễ dàng như vậy, làm cho Tiêu Nhiên ứng phó kịp, Nhược Hạo vẫn luôn là quân tử ôn tồn nho nhã, bức ép người khác càng làm cho người ta khó chịu.

      “Mặc dù thích làm chuyện nắm chắc, chỉ là cũng có ngoại lệ, chính là em.” Nở nụ cười rất chân thành, Nhược Hạo nhìn vẻ mặt hơi kinh hoảng của Tiêu Nhiên, tiếp: “Nhưng mà chuyện tình cảm vốn dĩ thể miễn cưỡng, chỉ hy vọng em có thể suy nghĩ thử làm bạn của , mặc dù thể là hiểu về nhau, cũng chắc chắn em có cảm gác gì với . Nhưng vẫn muốn để cho em biết, như vậy ít ra còn có cơ hội. biết ý của em thế nào?”

      ra tình cảm của mình là chuyện cần phải rất dũng cảm. Chuyện Tiêu Nhiên dám làm, Nhược Hạo lại có thể làm cách chân thành và thẳng thắn như thế.

      Tiêu Nhiên xoay cái ly trong tay, chưa kịp chuyện, Nhược Hạo tiếp, “Cho dù chưa đủ dũng khí cũng sao, dù sao ông chú Thích Nhất Mây Trà vẫn rất kiên nhẫn với người bạn Lạc Đường ~”

      Tiêu Nhiên cười, dạo gần đây bọn họ hay đùa mạng như thế, thả lỏng, “Vậy ông chú phải rất kiên nhẫn mới được……”

      Nhược Hạo gật đầu, gắp thức ăn cho . “Đây là đương nhiên. Để cho ốc sên được đoạn đường rất dài, chuẩn bị sẵn tư tưởng làm sao được?”

      Cái ví dụ này nghe cũng hiểu lắm, nhưng mà ốc sên là ám chỉ phải , bất mãn liếc Nhược Hạo cái, “Ai là ốc sên hả……”

      thể làm gì khác ngoài nhượng bộ. “Là , là ……”

      Mặc dù phải hoàn toàn xác định, nhưng ít nhất có phủ nhận…… Nhược Hạo nghĩ như thế.

      Chôn giấu Dĩ Nặc vào tận sâu trái tim, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vậy dũng cảm thử lần xem sao…… Tiêu Nhiên lại nghĩ thế này

      Hết chương 21.
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      TrâuChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: nhiều năm mới lại đương

      Editor: ViVu

      Khi Tiêu Nhiên đồng ý thử chấp nhận , Trịnh Nhược Hạo biết điều bất ngờ lớn nhất của cuộc đời mình bắt đầu.

      chuyện mạng là Tiêu Nhiên tính tình trẻ con, nhưng mạng là ảo còn thực tế là người dễ bị tổn thường và nhạy cảm, sẵn sàng chấp nhận người khác nhưng lại dễ dàng để cho người khác đến gần.

      Khi đưa ra quyết định này lại chạy đến nhà Mễ Hân làm ổ. “Bà vú, tôi quyết định thử quen ấy xem sao!”

      Ngồi trước màn hình vi tính, mặt Mễ Hân vui mừng . “Sau nhiều năm như vậy cuối cùng hai người có thể có kết quả rồi sao?”

      Tiêu Nhiên liếc cái. “Làm gì có nhiều năm…… Tôi biết ấy có bao lâu đâu……”

      Mễ Hân lập tức biết mình hiểu sai, ra Tiêu Nhiên lựa chọn là…… hơi nghi ngờ, cau mày hỏi. “Đừng với tôi, cậu và người đàn ông hoàn hảo kia quen nhau……”

      Nghe cậu ấy vậy, đột nhiên cảm thấy mình vừa làm chuyện ngu xuẩn, Tiêu Nhiên gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay tôi quyết định thử quen với Nhược Hạo thời gian.”

      bó tay với hai oan gia này, nhưng mà đây cũng phải là chuyện có thể xen vào. Mễ Hân gật đầu. “Cũng xem như là tốt , ta là người đàn ông biết chăm sóc, lại dịu dàng, lúc cậu cần có thể kịp thời giúp đỡ……”

      Tiêu Nhiên ôm lấy đầu của , “Đúng, bà vú, cậu hiểu chính xác tâm tư của tôi!”

      Trong khi cười, Mễ Hân vừa tỉ mỉ vuốt ve lại mái tóc bị Tiêu Nhiên làm cho giống ổ gà của mình vừa lầm bầm, “Cậu cũng mơ hồ, đến tận bây giờ mà còn biết mình muốn gì……”

      Dễ dàng kéo ra khỏi cổ mình, hai người đối diện với nhau.

      chủ!” Bà vú gọi, vẫn muốn kết thúc trách nhiệm “bà vú” này

      Tiêu Nhiên mơ mơ màng màng trả lời, “Hả?”

      “Cậu thích người đàn ông đó sao?”

      “Hả? Cậu muốn gì?” biết cậu ấy muốn gì đó với .

      Mễ Hân suy nghĩ lát, “ chủ, tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ cẩn thận chút, xem ý của mình là gì, thiếu gia kia cậu cũng cần nữa sao?”

      Tiêu Nhiên đắp mặt nạ nên thể lớn tiếng được, mặc dù trong lòng cảm thấy mất mác, nhưng lại tỏ ra như có chuyện gì, : “Nếu chúng tôi có thể ở bên nhau quen nhau từ lâu rồi, cậu xem bên cạnh người đó lúc nào cũng có phụ nữ, tôi có thể yên tâm sao? Ai lại thích người như vậy…… là……”

      xong lại nằm xuống giường.

      Cũng biết vậy, Mễ Hân liếc trắng mắt, lúc nào mới có thể lời lòng đây.

      Từ trước đến giờ Trịnh Nhược Hạo luôn là người thong thả, dĩ nhiên cũng biết muốn Tiêu Nhiên để đến gần là chuyện thể nóng vội được.

      “Tối nay có rãnh ? Chúng ta xem múa bale.” nhắn tin cho .

      Tiêu Nhiên đồng ý, trả lời tin nhắn rất nhanh, “Được, nhưng mà em hiểu nhiều lắm, đến lúc đó đừng chê em là người ngoại đạo là được rồi.”

      cần vội, chúng ta xem cho vui thôi.”

      Tiêu Nhiên nhận được tin nhắn của , nở nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, Nhược Hạo biết nhút nhát, lại luôn có thể giải vây giúp , xoa dịu bất an của .

      Bữa ăn tối của hai người rất đặc sắc nhưng cũng rất phù hợp, sau đó đến nhà hát lớn quốc gia, ngồi ở tầng hai.

      Buổi biểu diễn bắt đầu, là vở kịch nổi tiếng Hồ Thiên Nga.

      Tiết tấu quen thuộc bắt đầu, Thiên Nga trắng xinh đẹp xuất , Tiêu Nhiên thực khâm phục nghị lực và cố gắng của những người đẹp khi công việc của các là phải liên tục xoay tròn mũi chân.

      “Thứ lỗi em là nghiệp dư, em cảm thấy Thiên Nga Đen nhảy tốt hơn chút……” Tiêu Nhiên với Nhược Hạo, chỉ vào sách giới thiệu . “Đúng vậy, Thiên Nga Đen là người đứng đầu đoàn nghệ thuật múa bale của Newyork. Rất nổi tiếng ở trong nước, ánh mắt em cũng tệ……”

      Tiêu Nhiên gật đầu, hơi kiêu ngạo : “Cảm ơn khích lệ……” Nhưng mắt của thỉnh thoảng lại nhìn về phía dàn nhạc, nhìn đánh đàn hạc, và violin trưởng, thậm chí còn đánh tay theo tiếng nhạc.

      “Em vẫn rất thích đàn hạc, nghe tiếng đàn hạc, như làn sương dịu dàng, dễ nghe biết bao……” Lúc buổi biểu diễn nghỉ giải lao, Tiêu Nhiên nghiêng người nhìn về phía trước, Nhược Hạo gật đầu. “Người chơi đàn hạc đa số là phái nữa đúng ?”


      Chỉ ngón tay chỉ về phía dàn nhạc. “ nhìn kìa, bốn người đàn violin đều là nữ…… dễ dàng nha, em thấy rất nhiều violin trưởng là nam.” Tiêu Nhiên bĩu môi, sau đó ngồi xuống, Nhược Hạo cũng ngồi theo. “Có lúc chính là như thế, trong xã hội khi nam nữ làm việc chung với nhau luôn có tồn tại khách quan của bất bình đẳng.”

      Nhớ trước đây từng có chuyện vui với , vô tình nhìn cái, đúng lúc đó Nhược Hạo cũng nhìn . “Lần đó là đúng, đừng tính toán nữa, có được ?”

      Tiêu Nhiên mặn nhạt : “Cho dù đàn ông có lịch dịu dàng bao nhiêu chăng nữa đều có đặc trưng của chủ nghĩa đàn ông.”

      cười gượng, “Em nhất định phải dứt khoát như vậy sao? Xem ra phải rất cẩn thận, nếu chắc chắn bị em ghi hận.”

      Hai người xem múa bale xong, Nhược Hạo nhìn đồng hồ, “Cũng muộn lắm, có thấy phiền nếu đưa em về?”

      Tiêu Nhiên gật đầu, “ cần, cũng thuận đường, về đến nhà em gọi điện cho .”

      Hai người tạm biệt nhau, Tiêu Nhiên lên xe taxi. Điện thoại vang lên, là tin nhắn của Nhược Hạo, “ phủ nhận mình có tư tưởng đàn ông, nhưng mà cố gắng kiềm chế, ok?”

      Tiêu Nhiên cười cười, người đàn ông này……

      chưa kịp trả lời tin nhắn, điện thoại lại vang lên, là Khương Dĩ Nặc.

      “Alo?” nhận điện thoại.

      “Sao vừa rồi gọi cho cậu, điện thoại cậu lại luôn tắt máy?” Giọng nghe ra có chút khẩn trương.

      Lúc này điện thoại của lần lượt nhận được các tin nhắn nhắc nhở, trong lúc xem múa bale, cậu ấy có gọi cho vài lần. “Vừa rồi hai chúng tôi xem múa bale, cho nên tắt máy. Cậu có chuyện gì sao?”

      “Cậu cùng với ta, tình cảm tốt vậy.” Mặc dù Tiêu Nhiên với , nhưng vẫn muốn tin hẹn hò với Trịnh Nhược Hạo, câu này ra cũng có chút chua, nhưng ngay cả cũng biết điều này.

      “Thế nào, tôi hẹn hò cậu hài lòng à? Cậu và Doanh Doanh của cậu tiếp tục phá kỷ lục , quản tôi làm gì!” Sau thời gian dài khép kín mình mới có thể bắt đầu mở lòng chuyện đương, cậu ấy lại có thái độ này.

      Dĩ Nặc : “Mẹ tôi bà nhớ cậu, sáng mai bảo tôi đến đón cậu tới đây ăn cơm.”

      “Ừ, được ~” Tiêu Nhiên cũng rất nhớ dì Lãnh. “Vị kia nhà cậu có đến ?”

      “À, ấy hả…… đến. Tôi chưa có đưa ấy về nhà tôi.” Nghe Dĩ Nặc thế, cũng cảm thấy thoải mái hơn, có hơi kích động chút.

      Nghe trong điện thoại thấy bên có hơi ồn ào, hỏi, “Cậu vẫn còn đường về nhà sao?”

      Tiêu Nhiên gật đầu cái. “Ừ, mới vừa xem xong, còn chưa đến nhà.”

      Dĩ Nặc có ý đồ xấu hỏi: “Vậy ta ở bên cạnh? Mấy lời tôi vừa ta đều có thể nghe thấy?”

      là ấu trĩ, “Tôi cho ấy đưa về, cũng khuya lắm.”

      “Cái gì? ta đưa cậu về ?” Giọng điệu Dĩ Nặc rất kỳ quái, biết là vui mừng hay bất mãn, ngay sau đó bắt đầu tán gẫu với Tiêu Nhiên đủ mọi chuyện mấy ngày nay.

      điện thoại mãi cho đến lúc về đến nhà, “Được rồi, tôi đến nhà rồi…… nữa nha……”

      Dĩ Nặc trả lời, “Cậu lên tới nhà gửi thêm tin nhắn cho tôi, tôi ngủ trước đây……”

      ra là, cậu ấy sợ có chuyện nên mới chuyện điện thoại với . Tên nhóc này, từ khi nào trở nên biết săn sóc người khác như vậy……

      Mẹ Khương thấy Tiêu Nhiên vô cùng vui mừng vui như bé vậy. làm cho Dĩ Nặc hết cách, “Mẹ! Mẹ nhìn thấy Tiêu Nhiên có cần vui mừng như thế này , vậy sao này để cho cậu ấy ở đây luôn là được……”

      Người vô tâm người nghe hữu ý, mẹ Khương nhìn con trai mình, bĩu môi . “Mẹ cũng rất muốn thế, đáng tiếc lại sinh ra đứa con trai ngốc ~”

      “Mẹ! Mẹ vẫn cứ thích cậu ấy thích con……”

      Sau đó Tiêu Nhiên bận rộn giúp đỡ mẹ Khương trong nhà bếp, cười: “Được rồi, dì Lãnh cố ý chọc giận cậu thôi, ra ngoài nhanh lên, đừng ở đây cản trở……”

      Mẹ Khương chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nghe hai người bọn họ chuyện với nhau, khỏi lắc đầu. “Hai đứa ngốc!”

      Lúc ăn cơm mẹ Khương hỏi tình hình gần đây của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc xen vào: “Mẹ có nhớ người đồng nghiệp của con mà mẹ gặp lần trước ?

      “Nhớ, chàng đẹp trai kia sao……” Vừa đến đây, hai mắt mẹ Khương lập tức trở nên sáng lấp lánh.

      Khương Dĩ Nặc càng hết cách với bà, “Mẹ, ta đâu có đẹp trai như con……”

      “Mẹ thích như vậy, chững chạc lại lịch lãm hơn con, ta thế nào?” Mẹ Khương cũng chịu thua, mặc dù con trai của bà cũng rất đẹp trai.

      Tiêu Nhiên hơi đỏ mặt : “Dì Lãnh, ấy là bạn trai của con ~”

      Nghe được tin tức này, mẹ Khương vui mừng như trong tưởng tượng, nhưng vẫn vui mừng vì Tiêu Nhiên. “Ồ, là vậy sao…… Tên nhóc đó đúng là cướp được bảo bối rồi. chuyện với dì chút, cậu ta là người như thế nào ~”

      Bữa cơm cứ như vậy mà kết thúc trong bầu khí ồn ào náo nhiệt.

      Hết chương 22.
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      TrâuChris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 23: nàng ốc sên mới ra khỏi vỏ

      Editor: ViVu

      Mọi người trong công ty MKC đều biết Trịnh Nhược Hạo là người cuồng việc, tham công tiếc việc, làm việc táo bạo lại hề thiếu cẩn thận, quan hệ với mọi người chặt chẽ, luôn cư xử đúng mực. Ông chủ rất coi trọng ta, đồng nghiệp bội phục ta, còn cấp dưới kính sợ , là chuyện thành, là hạng mục giành được.

      Tất cả mọi người đều lén lút bàn tán rốt cuộc là vị mỹ nữ nào trong công ty hay trong tòa nhà văn phòng này có thể giành được ưu ái của , nhưng chỉ có mình Dĩ Nặc biết, người này chính là Tiêu Nhiên.

      Cứ thứ tư hàng tuần, Trịnh Nhược Hạo đều làm thêm giờ đến hơn tám giờ, nhưng hôm nay khi vừa hết giờ làm, lập tức thu dọn đồ đạc ra về. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ tại thời điểm nào đó, người đàn ông độc thân kim cương này là hoa có chủ rồi sao?

      Có người đùa, “Vicent, gần đây cậu rất khác thường…… Có phải tình cảm biến đổi rồi hả?”

      Trịnh Nhược Hạo vừa dọn dẹp bàn làm việc của mình vừa cười trả lời: “Tình cảm biến đổi gì? Tôi hết giờ tan việc, có vấn đề gì sao?”

      Đồng nghiệp tiếp tục trêu chọc , “ phải lúc trước mỗi buổi tối cậu đều ra về rất muộn sao, lại còn tham công tiếc việc…… Có phải muốn hẹn hò với bạn hả?”

      nở nụ cười ôn hòa, nhớ tới Tiêu Nhiên đứng ở khúc quanh dưới lầu đợi mình, trong lòng lại ùa tới làn hơi ấm áp. Gật đầu cái, “Đúng vậy, tới trễ ấy giận ~”

      “Ồ! Cậu có tình rồi!” Người đồng nghiệp hét to lên, tiếng hét này làm hơn phân nửa mọi người trong phòng làm việc dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng. Thuận theo dân tình, người này tiếp tục hỏi, “Đó là ai vậy? Dáng dấp ra sao? Bắt đầu từ khi nào? Hôm nào dẫn ấy đến đây cho mọi người làm quen ~”

      Đây chính là tiếng lòng của mọi người, bao nhiêu người đều ra vẻ vội vàng làm công việc dang dở hoặc thu dọn đồ đạc, nhưng ra đều chú ý động tĩnh bên này.

      “À, chỉ là bình thường thôi, vừa mới bắt đầu lâu lắm ~” ràng khóe miệng Trịnh Nhược Hạo nâng lên.

      Lúc này, Dĩ Nặc vào phòng làm việc cách vách, vừa đúng lúc nghe được những lời này, bắn ánh mắt sắc bén về phía người đàn ông kia. Bình thường? Nhiên Nhiên bình thường ở chỗ nào? viết văn rất hay, đàn piano cũng giỏi, tài nấu nướng của là hạng nhất…… Hỏi thử xem, mấy bây giờ có bao nhiêu người tự mình nấu ăn mà còn có thể nấu rất ngon?

      Ở trong lòng sinh ra loại cảm giác với người đàn ông này, là tức giận, hay là ghen tỵ, chính bản thân cũng biết. Chẳng qua lúc đưa tài liệu cho tiền bối ký tên, vô tình liếc ta cái. Vừa đúng lúc, ta cũng nhìn , nụ cười càng thêm ôn hòa, làm cho càng chán ghét hơn

      Hiển nhiên đồng nghiệp hài lòng với đáp án này của , tiếp tục nhiều chuyện, “Ôi chao…… Người này thế chắc chắn là muốn chúng ta tiếp tục tò mò, nhưng như thế cũng thiếu suy nghĩ rồi. Dù sao cũng phải cho chúng tôi nhìn xem người bắt cóc trong ba chàng đẹp trai nhất trong lòng phái nữa của công ty MKC chúng ta, rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ ~”

      Nhược Hạo nhìn đồng hồ đeo tay cái, “Để lần khác , ấy rất thích náo nhiệt, chờ khi nào chúng ta có tụ hội .”

      Mọi người nghe được câu này đều cười ầm lên, hoạt động trao đổi lần tới của tập đoàn là khi nào nhỉ.

      Ê ẩm nhìn Nhược Hạo cầm cặp tài liệu lên, dáng vẻ hạnh phúc, Dĩ Nặc gửi tin nhắn cho Tiêu Nhiên, “Hôm nay có hoạt động gì sao?”

      lát sau mới có tin nhắn trả lời, “Ừ, tôi hẹn hò với bạn trai. Sao vậy?”

      Nhìn tin nhắn trả lời của , gửi tiếp. “À, được lắm, ngọt ngào quá nhỉ……” Nếu như ra, nhất định rất quái gở.

      Tiêu Nhiên trả lời rất nhanh, “Ừ, đúng vậy, tôi đương nhiên biết điều đó ~” hoàn toàn biết được tâm tình của .

      Trong quán cà phê, Tiêu Nhiên ăn bánh pudding trà xanh, thản nhiên chờ Nhược Hạo. Mặc dù đây là công ty Dĩ Nặc, nhưng người mình chờ lại là Nhược Hạo, cảm giác như thế có hơi kỳ lạ.

      Nhược Hạo nhanh chóng thấy ngồi bên cửa sổ, phát rất thích ngồi bên cửa sổ, các nơi rộng rãi thoáng đãng, hay là cửa sổ sát đất. Bình thường khi vào nhà hàng hay là bất kỳ nơi nào, cứ tìm những nơi này là thấy .

      “Tiêu Nhiên ~” Nhược Hạo gọi , ngồi đối diện với . “Chờ lâu lắm rồi sao?”

      Tiêu Nhiên lắc đầu, chỉ bánh pudding trong tay, “Chẳng qua nhịn được nên mới gọi, xem, em mới vừa ăn, tới rồi.”

      “Vậy chúng ta mang theo? ăn mấy món nghiêm chỉnh trước , nếu em lại chịu ăn cơm ~” Nhược Hạo hiểu tính , mỹ thực giống như mạng, cho nên tuyệt đối buông tha bánh pudding trà xanh có vẻ ngon miệng này đâu.

      Đề nghị của lại có cái gì đó thể kháng cự, mặc dù nhìn như là đề nghị, nhưng thực tế lại cho phép từ chối. vừa muốn cau mày, Nhược Hạo mỉm cười ngay, “Giống như tự với mình, em làm theo ý em ~”

      ấy biết là tốt rồi, Tiêu Nhiên cười. “Nếu biết, phải sửa lại. Nhưng mà đúng, chúng ta mang theo , ăn cơm trước , em đói rồi ~”

      Trong mắt Nhược Hạo đầy ý cười, đây có thể coi là Tiêu Nhiên chấp nhận rồi. Gọi nhân viên phục vụ, cẩn thận gói hơn nửa cái bánh pudding, cầm trong tay, tay khác đưa về phía . Tiêu Nhiên hơi do dự, sau đó nắm tay .

      Mặc dù là ngày hè nhưng tay của lại lành lạnh, tay của ấm áp nắm trọn tay . “Em lạnh ? Sao tay lại lạnh đến vậy?”

      Tiêu Nhiên hơi bối rối, muốn rút ra, “Dù đông hay hè, tay của em đều lạnh như vậy, lạnh đến tận xương, là tuần hoàn ngoại biên được tốt……”

      buông tay ra, “Vừa đúng lúc có thể xem là máy điều hòa khí tự nhiên.” Vẫn luôn nắm tay hề buông ra.

      ***

      Sau khi xem phim xong, Nhược Hạo vào nhà vệ sinh, Tiêu Nhiên đứng đợi bên ngoài rạp phim. Vừa đúng lúc bên cạnh có cửa hàng chocolate, phải đứng gần chút mới có thể nhìn thấy, nhân viên phục vụ lập tức đến gần, “Tiểu thư, xin chào …… có muốn nếm thử chocolate của cửa hàng chúng tôi , loại này mới được nhập từ Thụy Sĩ bằng đường hàng , bên trong chocolate là nhân hạt dẻ, có thể giúp người độc thân nở hoa đào đấy.”

      Tiêu Nhiên ngẩng đầu, lúng túng nhìn ta cười cười, nhân viên để ý, tiếp: “ đừng tin, ăn chocoate có thể giúp người ta trở nên xinh đẹp hơn, có sức thu hút hơn, ngọt ngào như chocolate, nhất định có nhiều đàn ông theo đuổi ~”

      Mấy lời này càng càng quá đáng, chẳng lẽ nhìn bây giờ giống như có người theo đuổi sao? Quay đầu lại, nhìn thấy Nhược Hạo ra ngoài, tìm , vì vậy cười ngọt ngào, “ xin lỗi, bạn trai tôi tìm tôi, cảm ơn giới thiệu ~”

      nhân viên phục vụ mặt cứng đờ, nở nụ cười gượng gạo.

      Nhược Hạo nhìn thấy Tiêu Nhiên ra từ cửa hàng bán chocolate, mỉm cười : “Muốn ăn chocolate hả?” Tiêu Nhiên tới, Nhược Hạo ôm vai , Tiêu Nhiên cười gian: “Vừa rồi em xem chocolate, nhân viên bán hàng em nên ăn nhiều chocolate.”

      “Tại sao?”

      “Người độc thân, ăn chocolate có thể trở nên xinh đẹp, thu hút hơn ~” học theo giọng điệu của nhân viên bán hàng, sau đó mắt khẽ cong thành vầng trăng khuyết, “ ràng em có người bạn trai rất ưu tú, tại sao lại em là người độc thân

      Bởi vì câu này của mà trái tim như mất góc. Hương vị ngọt ngào nhanh chống cắm rễ, chậm rãi lấp đầy.

      Lúc tạm biệt, Nhược Hạo như nhớ ra chuyện gì đó, hỏi Tiêu Nhiên, “Nếu như công ty có hoạt động được dẫn theo người nhà, em có muốn tham gia ?”

      Nghe câu hỏi này, Tiêu Nhiên ngẩn người. Công ty của , rất có thể Dĩ Nặc cũng tham gia…… Nghĩ vậy, hơi do dự vẫn chưa trả lời. Nhược Hạo nghĩ Tiêu Nhiên thích những trường hợp trở thành đối tượng bị trêu chọc của mọi người, nên tiếp: “ sao đâu, chỉ tùy tiện hỏi chút, cũng sao. Mặc dù em biết mấy người cùng hạng mục với , nhưng bọn họ đều là người tốt.”

      Luôn phải học cách đối mặt, vì vậy Tiêu Nhiên gật đầu, “Được, có cơ hội, em . Nhưng đến lúc đó, em quen ai, em theo ~”

      nhìn dáng vẻ nỗ lực của như chú ốc sênh từ từ bò ra khỏi vỏ của mình, làm cho ý muốn bảo vệ của càng mãnh liệt hơn.

      Ngồi xe về nhà, Tiêu Nhiên lấy điện thoại của mình ra xem, phát Dĩ Nặc gọi cho , còn có hai tin nhắn chưa xem.

      “Hôm nay chơi vui vẻ quá nha, ngay cả điện thoại của tôi cũng nhận ~” Là Dĩ Nặc.

      ta đối xử với cậu như thế nào? Có tốt ?” Lại là Dĩ Nặc.

      Người đàn ông nhiều chuyện này, làm gì quan tâm chuyện đương của như vậy? Chẳng lẽ đoạt “người ” của cậu ấy, nên cậu ấy ghen tỵ?

      Vì vậy gọi điện thoại cho cậu ấy, chuông reo hai tiếng, có người nhận.

      “Cuối cùng biết gọi lại cho tôi rồi sao?” Dĩ Nặc dùng giọng điệu châm chọc , “Chơi rất vui sao, ngay cả tôi cũng muốn quan tâm nữa hả?”

      Tiêu Nhiên cười trộm, “Chị của cậu xem phim, làm sao nhận điện thoại của cậu được? Tôi cũng phải là người bất lịch nơi công cộng.”

      “Dừng lại, từ khi nào mà cậu học tập theo ngũ giảng tứ mỹ lập chí trở thành rường cột quốc gia, thanh niên quyết chí tự cường vậy hả?”

      Cãi nhau với Dĩ Nặc nhiều năm như vậy, Tiêu Nhiên nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ, cãi lại; “Từ tôi lớn lên dưới soi sáng của cờ đỏ, là bé ngoan, sống giản dị, hướng đến đại hóa, nào giống như người nào đó chẳng tốt lành gì……”

      Hành khách xe điện ngầm nghe thấy Tiêu Nhiên vậy, có vài người khỏi cười trộm.

      “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi tốt hả ~” Dĩ Nặc ấm ức .

      Tiêu Nhiên hoàn toàn khinh thường , “Cả hai con mắt của tôi đều nhìn thấy……”

      Hai người điện thoại với nhau mãi cho đến khi điện thoại Tiêu Nhiên hết pin mới thôi.

      Hết chương 23.
      Last edited: 26/12/15
      TrâuChris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 24: Cuộc hẹn vô cùng lúng của bốn người

      Editor: ViVu

      Đúng lúc Doanh Ngọc có bốn vé VIP của khu nghĩ dưỡng bên bãi biển, ta gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên. “Tiêu Nhiên này, tôi và Dĩ Nặc muốn nghỉ ở bờ biển, và bạn trai có thời gian , chúng ta cùng được ?”

      ra Tiêu Nhiên có hảo cảm cũng chán ghét Doanh Ngọc, khách khí với ta là vì nể mặt Dĩ Nặc thôi. Trường hợp này, để phải nhìn bọn họ thân thiết ngọt ngào, mặc dù cũng có bạn trai nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.

      Nhưng khi muốn từ chối Doanh Ngọc lại hoàn toàn cho cơ hội để , “Vé này rất khó có được, hơn nữa nghe Dĩ Nặc hai người gần đây cũng quá bận rộn, ấy muốn để cùng, đương nhiên tôi cũng vậy.”

      lười dây dưa, Tiêu Nhiên thể làm gì khác hơn là mang Nhược Hạo ra làm lá chắn, “Vậy để tôi hỏi bạn trai tôi xem cuối tuần này có thời gian hay .”

      ấy và Dĩ Nặc là đồng nghiệp, Dĩ Nặc hạng mục lớn của bọn họ vừa mới hoàn thành, đương nhiên có thời gian. Cứ quyết định như vậy !”

      Đây cũng phải lần đầu tiên vị tiểu thư này có thái độ ép buộc người khác như vậy, Tiêu Nhiên chỉ có thể lại bó tay, “Nếu vậy cũng được, nhưng tôi vẫn muốn hỏi ấy trước .”

      Tối hôm đó, Nhược Hạo và Tiêu Nhiên ăn cơm chung.

      Lúc Tiêu Nhiên chuyện này với , Nhược Hạo hỏi : “Em muốn sao?”

      “À, cũng thích……. Em rất thích bơi lội, nhưng mà bốn người cùng , thấy có chút kỳ quái ~” Tiêu Nhiên lúng túng che giấu thoải mái của mình……

      Nhược Hạo cũng có thể đoán ra nghĩ như thế nào, “Vậy chúng ta chơi riêng, như vậy cũng phải ngại, có đây……”

      biết dáng vẻ của Doanh Ngọc, cũng biết Tiêu Nhiên cam lòng, hai người nhìn nhau cười tiếng. di-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nắm tay , lúc mới bắt đầu, có chút né tránh nhưng mà vẫn rút tay ra.

      Nhược Hạo cũng thầm thở phào nhõm, bước đầu tiên coi như thành công.

      Hết giờ làm ngày thứ sáu, bọn họ hẹn nhau tại Quảng trường trung tâm. Trước đó, Nhược Hạo chạy đón Tiêu Nhiên, mà Doanh Ngọc tự mình đón xe đến đây.

      Nên lúc bốn người gặp nhau, dĩ nhiên là đôi nhìn thấy cặp.

      Tự nhiên nhất chính là Doanh Ngọc, chào hỏi với Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên, chúng ta ở chỗ này này, nếu như chạy nhanh hơn tám giờ chúng ta có thể đến làng du lịch.”

      Lên xe buyt đến làng du lịch, Tiêu Nhiên có chút mệt mỏi uể oải, Doanh Ngọc và Dĩ Nặc ngồi phía trước. Xe chạy ra khỏi nội thành, Dĩ Nặc quay đầu lại nhìn , với Nhược Hạo: “Vừa bước lên xe là ấy mệt rã rời, xem ấy có ổn

      Trịnh Nhược Hạo nhìn cái, mỉm cười , “Cảm ơn.”

      nhàng hỏi Tiêu Nhiên, “Mệt sao?” Tiêu Nhiên sắp mở mắt lên, “Ừ.” để dựa vào vai mình, “Vậy ngủ .”

      Doanh Ngọc có phản ứng gì với câu vừa rồi của Dĩ Nặc, tiếp tục xem phim với Dĩ Nặc, bộ dáng vui vẻ.

      Đến làng du lịch, Tiêu Nhiên ngủ đến biết trời đất, Nhược Hạo phải tốn nhiều sức mới lay tỉnh được . Nhìn ánh mắt mơ màng lại khẽ mở miệng của , quả càng nhìn càng thấy đáng . Nhược Hạo ôm , cẩn thận sợ đụng vào đâu đó.

      Xuống xe, gió biển nhàng khoan khoái vây lấy bọn họ, nhờ vậy mà Tiêu Nhiên tỉnh táo đôi chút. Chỉ là vẫn cảm thấy người rã rời, gần như dựa cả người vào Nhược Hạo. Động tác này rơi vào mắt người khác đều có thể giải thích thành tình cuồng nhiệt, ngọt ngào……

      Đến khách sạn đăng ký phòng, Doanh Ngọc vào Dĩ Nặc phòng, Tiêu Nhiên và Nhược Hạo phòng.

      Đây quả là rắc rối làm cho Tiêu Nhiên phải đỏ mặt, mà ánh mắt của Dĩ Nặc vẫn cứ thỉnh thoảng nhìn hai người bọn họ, còn có chút được thoải mái.

      Phòng của bọn họ ở cách vách, Nhược Hạo mang hành lý vào. Chính giữa phòng là chiếc giuờng king size. Tiêu Nhiên cười nổi, mặc dù từ lâu Dĩ Nặc còn là xử nam, cũng hái hoa vô số lần, nhưng lại chỉ biết lý thuyết thôi, thực tế lại vô cùng ngây thơ.

      Làm sao Nhược Hạo biết lúng túng, vì vậy xoay người lại với , “ ngủ ghế salon, em ngủ giường.”

      “Chúng ta vẫn nên thuê thêm phòng……” Mặc dù đàn ông chăm sóc phụ nữ là thiên kinh địa nghĩa, nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng.

      thu xếp đồ đạc của mình, Nhược Hạo quay đầu lại, “Vừa rồi có hỏi, tại hết phòng rồi, nếu như còn, đương nhiên đăng ký thêm phòng nữa.”

      Tiêu Nhiên gật đầu, cũng bắt đầu thu xếp đồ đạc cảu mình, Nhược Hạo hỏi : “Bây giờ cơ thể có dễ chịu hơn chút nào chưa?”

      hơi xấu hổ , “Chỉ cần lên xe lát, em ngủ ngay. Mới vừa rồi vẫn còn chưa tỉnh hẳn……”

      “Ừm, lần sau nếu có đường dài, chuẩn bị cho em cái gối , để em thoải mái hơn chút.” Nhược Hạo cưng chìu nhìn .

      nở nụ cười vui vẻ, mặt xuất má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

      “Lúc xe, Dĩ Nặc nhắc nhở , đây là thói quen của em.” Nhược Hạo thu dọn xong, mở cửa sổ sát đất, gió biển thổi vào, làm rèm cửa sổ bay phấp phới.

      Tiêu Nhiên dừng tay lại, cắn môi cái, nơi này là lúng túng mà. Đây là lúc Dĩ Nặc nên khoe khoang và cậu ấy thân thiết đến mức nào.

      “Đó là vì bọn em quen biết lâu, cũng biết, quan hệ hai nhà rất tốt, giống như là người nhà vậy.” Tiêu Nhiên hơi áy náy quay đầu lại nhìn Nhược Hạo, còn muốn giải thích nữa, nhưng Nhược Hạo cắt lời . dịu dàng mỉm cười, “ biết , sau này từ từ nhớ kỹ.” dien~

      da...nl,equ, ydon biết muốn tạo cho quá nhiều áp lực. “Ừ, cảm ơn ~”

      Trong căn phòng cách vách, hai người thu dọn đồ đạc xong, Doanh Ngọc ăn mặc mát mẻ lượn qua lượn lại trước mặt Dĩ Nặc.

      Dĩ Nặc được yên tâm, thỉnh thoảng lại muốn nghe xem phòng bên cạnh có truyền qua thanh gì ~ ngẩng đầu nhìn Doanh Ngọc. bày xong tư thế, liếc mắt đưa tình với . “Chúng ta ăn cơm có được ?”

      là phiền, muốn trong đầu mình luôn để ý đến chuyện của phòng bên cạnh, vì vậy, ôm lấy Doanh Ngọc. “Đương nhiên là được ~”

      Vốn dĩ hẹn ăn cơm chung với nhau, nhưng sát vách thoáng truyền đến tiếng động làm Tiêu Nhiên và Nhược Hạo hai người nhìn nhau, rồi sau đó cùng bật cười lớn, Nhược Hạo duỗi tay về phía , “Vừa đúng lúc, chúng ta hưởng thụ bữa tiệc cuối tuần thôi ~”

      lôi kéo tay , hai người xuống nhà hàng ở dưới lầu để ăn cơm.

      Thoải mái hưởng thụ hải sản phong phú, Tiêu Nhiên ăn xong mấy con cua, xin lỗi Nhược Hạo. “Em muốn giả vờ thục nữ, mấy con cua rất hấp dẫn ~”

      Nhược Hạo vui vẻ nhìn , “Em quên, em từng với em là Thao Thiết (người tham ăn) sao…… Hơn nữa, em gầy, nhất định phải ăn nhiều chút ~”

      Ừm, quả nhiên Nhược Hạo là người tốt. Nếu là Dĩ Nặc, nhất định lại mình là con heo. Nghĩ tới đây, gương mặt vốn tươi cười của Tiêu Nhiên cương cứng lại chút, rồi sau đó lại cười cười, tiếp tục hưởng thụ.

      Ăn cơm xong, hai người nắm tay nhau dạo bờ cát chút. Ánh trăng chiếu lên mặt biển, ánh sáng bạc lấp lánh trông rất đẹp mắt. Bờ biển lãng mạn, bãi cát mềm mại, nơi xa xa văng vẳng tiếng nhạc du dương, còn có…… những con muỗi thích hút máu.

      Vừa khéo Tiêu Nhiên lại là loại người dễ dàng dẫn dụ mấy con muỗi, chỉ trong chốc lát, người loang lỗ vết muỗi đốt. Nhược Hạo cởi áo sơ mi của mình ra, khoác lên người , dẫn chạy về khách sạn.

      Chạy bãi cát mềm mại, đến cửa khách sạn, hai người thở hồng hộc, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của đối phương, hẹn mà cùng ngã xuống bãi cát. Nhược Hạo : “Sau này nhớ mang theo thuốc chống muỗi cho em.”

      Tiêu Nhiên xoay đầu qua, nhìn Nhược Hạo, kéo tay , mười ngón tay đan xen vào nhau.

      Hết chương 24.
      Last edited: 17/1/16
      ChrisTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :