1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như khổng tước không xòe đuôi - Aris Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: thích……

      Editor: ViVu

      Sau khi ý thức được tình cảm của mình, Tiêu Nhiên trở nên hơi nóng nảy, thất thường. Có lúc nhìn điện thoại di động, muốn gọi cho Dĩ Nặc, sau đó lại nhanh chóng tắt . Lúc trước muốn gọi gọi, nhưng bây giờ, ngay cả gửi cái tin nhắn cũng phải xác nhận vài lần mới gửi .

      Cuộc sống như thế này quá giày vò người khác rồi, nhưng nên thổ lộ sao? Trong đầu Tiêu Nhiên vẫn suy nghĩ chuyện này, nhưng lại dám tâm với ai.

      Sợ rằng sau khi xong, cậu ấy từ chối mình, sau đó hai người nảy sinh khoảng cách, ngay cả tri kỷ cũng làm được. tivi phải đều diễn như thế sao?

      Tiêu Nhiên luôn luôn tự xưng là người tỉnh táo trầm ổn, nhưng lần này cũng hoàn toàn mất phương hướng. Tệ hại hơn nữa là, chỉ có biết mình có cảm giác với cậu ấy, mà Dĩ Nặc chẳng biết gì cả.

      Loại quan hệ bình đẳng này làm cho Tiêu Nhiên sắp phát điên, nhưng lại biết phải xử lý thế nào. Vì vậy, thể làm gì khác ngoài việc tránh né Dĩ Nặc, tránh cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau dạo, cùng nhau……

      Nhưng Dĩ Nặc lại phát bình thường, vì vậy sau khi tan sở, nhận được điện thoại của cậu ấy. “Alo? Cậu ở dưới lầu công ty tôi? Được, vậy cậu chờ lát, tôi xuống ngay.”

      Thu dọn đồ đạc xong, hẹn gặp lại với đồng nghiệp, Tiêu Nhiên vội vàng chạy ra khỏi công ty, nhìn thấy Dĩ Nặc đứng ven đường chờ . tới bên cạnh cậu ấy, véo vài cái, cau mày. “Giữa mùa hè, cậu mặc nhiều như thế này, còn đứng chờ ở bên ngoài, sợ nóng sao?”

      Dĩ Nặc ôm vai : “ có…… Gần đây tôi cảm thấy dường như cậu lạnh nhạt với tôi, cho nên vô cùng hoài nghi có phải mình làm sai chuyện gì, sợ cậu cố ý nhìn thấy tôi, rồi chạy mất. Tôi cảm thấy đứng ở đây tương đối dễ thấy, quả nhiên có thể để cậu dừng lại.”

      “Thế nào? Có chuyện gì?” Vô cùng tránh né hành động thân mật với cậu ấy, Tiêu Nhiên nhanh chóng chui vào xe, Dĩ Nặc khởi động xe. “ có gì, chỉ là cảm thấy lâu rồi chúng ta có ăn cơm chung, nên tìm cậu ăn cơm thôi……”

      “À.” Tiêu Nhiên gật đầu, trong lòng tính toán xem phải làm sao để biểu tự nhiên, làm sao để ở chung với cậu ấy như lúc trước đây? Sao bây giờ mình có ấn tượng nào hết vậy……

      Điện thoại Dĩ Nặc vang lên “Alo? Doanh Doanh…… Ừ, chung với Tiêu Nhiên. Ừ, đúng vậy…… tìm ấy ăn cơm. Em cũng muốn đến đây? Nhưng mà bọn sắp đến nơi rồi, chờ đến lúc em tới, chừng bọn cũng ăn xong rồi, em cũng cần phiền phức như vậy. Lúc về mua quà cho em, được ? Ừ, được rồi……”

      Nghe giọng của cậu ấy giống với mấy lời ngon tiếng ngọt trước đây. Nhưng thấy cậu ấy và Doanh Ngọc ngọt ngào như vậy, trong lòng Tiêu Nhiên càng cảm thấy thoải mái, mà lại có cách nào ra. Mình thích người đàn ông suốt ngày lưu luyến bụi hoa này sao?

      “Bà vú……” Mễ Hân là chị em thân thiết của , mặc dù là người con trai thanh tú, nhưng vẫn cứ bị gọi là “bà vú”. “Tối nay tôi qua nhà cậu ở.”

      Trong nhà bà vú có người lớn, nên hai người chuyện phiếm tương đối dễ dàng.

      Tiêu Nhiên vậy, đương nhiên là có chuyện muốn tìm đến , vì vậy, Mễ Hân đứng trước đầu đường nhà mình chờ Tiêu Nhiên. Sau khi đón được Tiêu Nhiên, hai người về nhà Mễ Hân.

      “Đại tiểu thư, làm sao đây? Dáng vẻ cứ như thất tình.” Là bạn học từ của , dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là phương diện nào có vấn đề muốn đến tìm mình.

      Tiêu Nhiên ôm gấu lớn dựa vào đầu giường. “Bà vú, cậu xem thích người là có cảm giác như thế nào hả?”

      Mễ Hân vừa đưa nước trái cây cho vừa hỏi, “Sao nào? chút nghe thử xem.”

      “Nhìn cậu ấy và bạn ở chung với nhau, thấy rất thoải mái, thái độ khi cậu ấy chuyện điện thoại với bạn rất dịu dàng, tôi cũng ghen tị, thậm chí bắt đầu để ý tôi và cậu ấy tiếp xúc da thịt với nhau…… Nhưng mà chúng tôi quen nhau lâu lắm rồi, đến bây giờ tôi mới bắt đầu có loại cảm giác này……”

      Mễ Hân hết cách với thần kinh bình thường này. “ chủ của tôi ơi……” khoa trương dang rộng hai tay. “Làm sao đến tận bây giờ cậu mới giác ngộ ra là cậu thích Dĩ Nặc hả……”

      “Hả? Làm sao cậu biết?” Tôi còn chưa người đó là ai mà……” Tiêu Nhiên hơi chột dạ……

      này đùng là luôn chậm chạp với tình cảm của mình mà, lại có thể đến bây giờ chút thay đổi, điều này làm Mễ Hân khâm phục . ôm con ong vàng cũng dựa vào đầu giường, ngẩng đầu : “Nếu còn có thể là ai? Tôi với cậu từ trước rồi, tuyệt đối giữa hai người có tia lửa, nhất định có gian tình. Nhưng mà, là ai mấy năm nay luôn , chỉ là bạn thân với Dĩ Nặc, hoàn toàn có những thứ khác?”

      Vùi đầu vào con gấu, Tiêu Nhiên buồn bực . “Tôi đâu có biết…… Tôi cũng chỉ mới phát có gì đó thích hợp……”

      Mễ Hân gật đầu, “Cũng may còn chưa muộn, vậy cậu với cậu ấy , chọc thủng lớp giấy này, hai người các cậu mới có thể ràng với nhau.”

      “Nhưng mà cậu ấy có bạn , hơn nữa, xem ra lần này tình cảm giữa bọn họ rất tốt…… Nếu như tôi với cậu ấy, vậy chẳng phải tôi là……”

      Dùng con ong vàng “A Hoàng” vỗ đầu . “Đại tiểu thư của tôi ơi, cái thời nào rồi mà còn phân biệt người nào chủ động hả…… Phải học được cách chủ động nắm chặt hạnh phúc của mình, quản chi cái việc ai tỏ tình trước……”

      Tiêu Nhiên vẫn lắc đầu. “Ngộ nhỡ cậu ấy thích tôi, từ chối tôi…, vậy ngay cả bạn bè chúng tôi cũng thể làm được, tôi muốn……”

      Mễ Hân liếc trắng mắt, vậy là nàng này đến đây là muốn mình giúp tay, xác nhận xem cái người kia có thích hay . Là bạn thân của , nhìn ra bọn họ có cảm giác với nhau từ lâu rồi, hơn nữa, nhất định Khương Dĩ Nặc thích Tiêu Nhiên. Nhưng dù thế nào con nhóc này cũng chịu tin……

      Đôi oan gia này, đến khi nào mới biết được rành rành trước mắt này đây…...

      Suốt đêm, Mễ Hân tuyệt vọng nghe ngốc chậm chạp do dự có nên thổ lộ với thanh mai trúc mã của mình hay lảm nhảm bên tai. Khi đằng đông lộ ra những tia sáng đầu tiên, rất muốn đánh ngất cho rồi.

      Trưa hôm sau, Dĩ Nặc lại gọi điện tới. “Alo? Có chuyện gì sao?” tại hơi chột dạ, biết mình có biểu lộ tâm tình của mình trước mặt cậu ấy hay .

      “Tôi nghe dì Thang hôm qua cậu về nhà ngủ, lại loạn ở đâu hả?”Mẹ của mình! Tiêu Nhiên bội phục, “ có, tôi quấy rầy Mễ Hân đêm.”

      khi Tiêu Nhiên có tâm chạy đến tìm Mễ Hân, Dĩ Nặc vẫn luôn khó chịu vì điều này, đó cũng là người đàn ông, lỡ như… có chuyện gì, Tiêu Nhiên phải làm sao? Nhưng Tiêu Nhiên lại chịu nghe lời , vì vậy hai người cũng tranh cãi biết bao nhiêu lần. Nghe được câu trả lời của Tiêu Nhiên, đương nhiên Dĩ Nặc rất tức giận. “Cậu làm sao vậy? Tâm trạng lại tốt? Sao hôm qua ? Con thân mình, buổi tối lại chạy đến nhà cậu ta, như vậy mà xem được sao?”

      lại cảm thấy có chuyện gì, “Cậu cũng biết, cậu ấy như chị em của tôi, sao có thể xảy ra chuyện gì được.”

      “Hết cách với cậu rồi, mẹ tôi nấu thịt hươu, tôi nhớ cậu thích ăn, có mẹ mang lên cho tôi, lát tan sở tôi đem qua cho cậu.”

      Nghe thấy cậu ấy chu đáo với mình như vậy, lòng mềm nhũn. Nhưng lại cảnh giác ngay lập tức, Tiêu Nhiên trả lời. “Ừ, cũng được, vậy tan sở gọi lại……”

      Cúp điện thoại, trong lòng mình ngọt ngào, chỉ hành động nho này cũng làm cảm thấy vui vẻ, chẳng lẽ chỉ số thông minh của mình giảm rồi sao? Sao lại dễ dàng lo được lo mất như vậy……

      Hết chương 15.
      Last edited: 16/12/15
      TrâuChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Tiêu Nhiên tỏ tình

      Editor: ViVu

      Cứ tự chất vấn tình cảm của mình hết lần này đến lần khác như thế này mình cũng sắp điên rồi, vì vậy, Tiêu Nhiên làm chuyện này nữa, nếu biết là thích, vậy thừa nhận này, dù biết cậu ấy có nhiều khuyết điểm, cậu ấy là người đàn ông trăng hoa, chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nếu mình cậu ấy, nhất định mình bị thương. Cứ như vậy ngừng tự cảnh giác mình, nhưng lại ngừng nhớ nhung cậu ấy.

      Biết cậu ấy tám năm, quen thuộc với cậu ấy đến mức thể tách rời, tuy hai mà , giờ đây Phương Tiêu Nhiên lại thầm Khương Dĩ Nặc.

      Quan hệ giữa cậu ấy và Lữ Doanh Ngọc càng lúc càng khắng khít. Thời gian hai người quen nhau ngừng tạo nên kỷ lục mới, điều này làm Tiêu Nhiên mơ hồ cảm thấy lo lắng. Ông trời đùa giỡn như thế chứ? Vào lúc biết mình thích cậu ấy, lại an bài cuộc tình cho cậu ấy? phải làm sao đây? lẽ vờ như biết, tiếp tục làm bạn? Chỉ cần thế là đủ……

      Mặc kệ như thế nào, vẫn quyết định nên tự tranh thủ cơ hội, thử tỏ tình với cậu ấy xem mình có còn cơ hội hay ……

      “Nhiên Nhiên, buổi hòa nhạc chúng ta hẹn nhau mấy giờ bắt đầu?” Dĩ Nặc đưa hộp đựng thức ăn cho Tiêu Nhiên, thuận tiện nhập vào ghi chú trong PDA của mình.

      Tiêu Nhiên lắc đầu, “Cụ thể mấy giờ tôi cũng quên rồi, phải cậu giữ vé sao?”

      Dĩ Nặc gật đầu, “À đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên, tôi cho là cậu giữ, để tôi tìm chút.” Sau đó, cậu ấy tìm vé trong ví, Tiêu Nhiên liếc thấy trong ví cậu ấy có hình cậu ta và Doanh Ngọc, trong lòng hơi an tâm, sau đó lại tự cười nhạo hành động ngây thơ của mình.

      “Sáu giờ tối ngày mốt, vậy năm giờ bốn mươi tôi đón cậu ở dưới lầu công ty cậu, chúng ta ăn gì đó rồi xem hòa nhạc.”

      hơi do dự, “Doanh Ngọc để ý chứ?”

      Dĩ Nặc vỗ vỗ đầu , “Cậu gặp ấy rồi, ấy rất thích cậu, dĩ nhiên để ý. Chúng ta là em mà!”

      em…… Cách xưng hô này…… Lập tức kéo hai người ra xa……

      Bàn tay huơ huơ trước mặt , giật mình, nhìn : “Làm gì đó?”

      Khởi động xe, cười: “Thấy cậu ngẩn người, tôi lay tỉnh cậu……”

      xấu hổ che giấu tâm tình của mình: “Tôi nghĩ phải bảo toàn thịt hươu như thế nào, bằng nhất định cha tôi ăn vụng hết……”

      Dĩ Nặc cười ha ha, “Quỷ ăn vụng nhà các người phải là cậu sao? Còn lo lắng người khác…… là vừa ăn cướp vừa là làng!”

      Tức giận nhìn Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên muốn nhéo , Dĩ Nặc lại tránh né: “Chị hai, tôi lái xe đó, đừng quấy rầy tôi nha, bằng cả hai chúng ta đều xong đời……”

      “Dừng……” Tiêu Nhiên chẳng thèm liếc cái, lên tiếng.

      Vì tạo cơ hội cho mình, ngày xem hòa nhạc, Tiêu Nhiên cố ý ăn mặc tỉ mỉ, áo màu hồng nhạt phối hợp với váy chiffon màu tím, tết tóc, trang điểm nhạt.

      Lúc này Dĩ Nặc ở dưới lầu, khi nhìn thấy Tiêu Nhiên, huýt sáo tiếng: “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể hẹn ?”

      Tiêu Nhiên có chút xấu hổ nhìn mình, “Như thế nào?”

      Dĩ Nặc nhìn từ đầu đến chân, quan sát cẩn thận, “Nếu biết buổi hòa nhạc có thể làm cậu ăn mặc xinh đẹp thế này, ngày nào tôi cũng mua vé.”

      đẩy . “Được rồi, nhanh lên. biết xấu hổ……”

      Nghệ sỹ bậc thầy trình diễn làm Tiêu Nhiên mê muội, chớp mắt, nhúc nhích. Lúc nghĩ giữa giờ, mới nhắm mắt lại lát. “ hiếm thấy, cậu tôn sùng đến thế sao?” Dĩ Nặc ngồi bên cạnh, trêu chọc . Tiêu Nhiên mở mắt ra, nhìn , “Vẫn muốn xem, nghe trực tiếp mới biết ra rung động tinh tế đến vậy, tôi Hisaishi Joe……”

      Dĩ Nặc nửa nửa giả : “Chứ phải cậu tôi sao……”

      Thường ngày rất dễ phản kích lại cậu ấy nhưng hôm nay lại hơi chậm chạp, chần chừ, lúc sau mới trả lời: “Đó là vì cậu tôi nên tôi mới cậu.”

      Đột nhiên muốn dò xét, vì vậy hỏi : “Lúc cậu và Doanh Ngọc chung với nhau, có vui vẻ như khi chung với tôi ?”

      Dĩ Nặc cười cười, “Làm sao có thể giống nhau được? ấy là bạn tôi, cậu là bạn thân của tôi, với cậu thoải mái hơn, đây là điểm khác biệt.”

      ràng như thế, càng tin chắc ý nghĩ ban đầu của mình, cậu ấy chỉ coi mình là bạn tốt nhất mà thôi. Vì vậy ê ẩm : “Vậy, cậu thích Doanh Doanh?”

      thanh nhắc nhở buổi biểu diễn sắp tiếp tục, Dĩ Nặc qua loa: “Ừ, có thể ấy là rất tốt mà tôi từng quen, đương nhiên thích…… Nếu tôi quen ấy làm chi……”

      đáp án đúng chuẩn đàn ông trăng hoa, cũng như . Chẳng qua, đáp án này, cậu ấy , bạn tốt cũng thể là bạn . Xem ra tình thầm lặng của có happy ending rồi……

      Lần nghỉ tiếp theo, Tiêu Nhiên nhìn thấy điện thoại của mình có cuộc gọi nhỡ, mở ra xem, là Doanh Ngọc. Tâm trạng rối loạn, lập tức lạnh xuống nửa. Gọi điện lại, Doanh Ngọc bắt máy, “Nhiên Nhiên, và Dĩ Nặc vừa xem hòa nhạc đúng ?”

      “Ừ, đúng vậy. Tôi vừa thấy gọi nên gọi lại, tìm Dĩ Nặc có chuyện gì sao?” Tiêu Nhiên liếc Dĩ Nặc mua nước.

      có việc gì, ấy trước với tôi là phải với , vừa đúng lúc còn vé nên thể cho tôi , tiếc, lần sau nhất định phải kêu tôi. lát ấy gọi lại cho tôi, cần với ấy.” Trong lời Doanh Ngọc lộ ra chiếm hữu mạnh mẽ, e là để ý bạn trai ra ngoài với người gọi là hồng nhan tri kỷ mà thôi.

      Để điện thoại xuống, quay đầu nhìn Dĩ Nặc. đưa nước suối cho . “Điện thoại của ai vậy?”

      Tiêu Nhiên chỉ chỉ vào . “Là bạn cậu, đại khái là do cậu nhận điện thoại, nên ấy gọi qua đây.”

      Dĩ Nặc gật đầu, “Ừ, lát tôi gọi lại ấy.” Tiêu Nhiên chịu thua rồi. “ ấy quản cậu rất chặt sao……”

      lên tiếng, chỉ cười.

      Tiêu Nhiên cảm thấy có thể Dĩ Nặc nghiêm túc với Doanh Ngọc, vì vậy trong lòng toát ra vị chua xót, nên buồn bực tiếng nào xem tiếp buổi biểu diễn. Cũng may là người dễ nhập tâm, dưới trình diễn của người nghệ sĩ, dần đắm chìm trong giai điệu tuyệt đẹp uyển chuyển của khúc nhạc.

      Cuối cùng là ca khúc chính trong phim Mùa hè của Kikujiru – Summer. Nhìn nghệ sĩ biểu diễn, Tiêu Nhiên mới biết, ra đàn piano làm người ta thanh thản dễ chịu nhưng cũng làm người ta cảm động đến rơi nước mắt.

      Dĩ Nặc nhìn gương mặt đầy nước mắt của Tiêu Nhiên, lắc đầu : “ may là cậu có thích trang điểm như mấy khác, nếu mặt mũi bị khóc lem hết, thiệt là, cậu bao nhiêu tuổi rồi, nghe hòa nhạc mà cũng có thể khóc…… Lấy đâu ra nhiều sức lực vậy hả……”

      Tiêu Nhiên chịu yếu thế, sẵng giọng trả lời, “Cậu có vấn đề gì sao? Nếu như có, cũng mặc kệ! Tôi cho cậu biết, chọc tới tôi, tôi lau nước mũi lên quần áo cậu!”

      Dĩ Nặc chép miệng, “Đúng là thô lỗ mà……” xong, đứng lên, kéo tay , “ thôi, cẩn thận dưới chận, đừng để ngã……”

      Ánh đèn phòng hòa nhạc chỉ lờ mờ, mắt Tiêu Nhiên lại bị chứng quáng gà , có lúc nhìn nhầm, cho nên mỗi lần Dĩ Nặc đều nhớ kéo tay , đề phòng ngã xuống.

      Đến cổng ra vào, Dĩ Nặc bảo Tiêu Nhiên đứng đây chờ lấy xe, nhưng Tiêu Nhiên đồng ý: “Thôi khỏi, tôi tự đón xe về nhà. Cậu .”

      Dĩ Nặc cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay Tiêu Nhiên lại thất thường như vậy? đến gần : “Sao vậy? Hôm nay dì cả cậu tới hả? Sao cảm xúc khác thường như vậy? Cậu xem thử xem bây giờ là mấy giờ rồi, tự cậu đón xe, tôi rất lo lắng, đương nhiên phải tự tôi đưa về…… Vả lại, trước giờ vẫn thế mà, cậu uống nhầm thuốc sao?”

      Tiêu Nhiên vẫn chịu để đưa về, “Cậu tìm Doanh Ngọc nhanh , người ta nóng lòng chờ đợi đấy……”

      ra là vậy, chắc là cuộc điện thoại vừa rồi làm Tiêu Nhiên vui, Dĩ Nặc dỗ dành : “Được rồi, chắc chắn Doanh Ngọc phải cố ý, cậu cũng đừng tức giận, lát nữa tôi cũng tìm ấy, trễ thế này, khẳng định ấy ngủ rồi.”

      Muốn tốt cho ấy sao? là! Đột nhiên Tiêu Nhiên giận dỗi, tự chạy lên xe taxi, thấy bóng dáng đâu.

      Ngay lập tức, Dĩ Nặc gọi điện thoại cho . “Nhiên Nhiên, tiểu tổ tông của tôi ơi, yên lành, sao bỗng dưng cậu lại như vậy?”

      Tiêu Nhiên trả lời . “ có việc gì cả, tôi chỉ cảm thấy rất ngại vì làm phiền cậu.” Đoán chừng ghen tuông trong lời có thể gây ra trận mưa acid có pH = 3……

      “Nhiên Nhiên, cậu vậy là có ý gì, sao lại là phiền phức? Vả lại, cậu làm phiền tôi đâu chỉ ngày ngày hai, cậu yên tâm, tôi so đo với cậu đâu.” Dĩ Nặc vẫn biết tại sao lại tức giận.

      Xem ra, chắc chắn Dĩ Nặc hiểu tâm trạng của , Tiêu Nhiên thở dài, “Về đến nhà nhắn tin cho cậu.”

      Về đến nhà, tắm rửa thay quần áo xong, phát điện thoại mình có năm tin nhắn. Mở ra xem, là Dĩ Nặc.

      “Nhiên Nhiên, tôi đến nhà rồi, cậu sao?” Nhấn tắt.

      “Nhiên Nhiên, cậu đến nhà chưa? Có phải điện thoại di động hết pin ? Đến rồi mau cho tôi biết.” Nhấn tắt.

      “Nhiên Nhiên, trễ thế này rồi, phải bị người ta bắt cóc chứ? Đừng ép tôi nửa đêm gọi điện thoại đến nhà cậu quấy rầy!” Vẫn nhấn tắt

      “Nhiên Nhiên, có phải cậu ngủ rồi ? Tôi mới vừa gọi cho công ty taxi, họ cậu về nhà, nếu như sáng mai thấy tin nhắn, nhớ trả lời lại tôi.” Người này…... Đúng là cố chấp mà……

      cái cuối cùng là của Trịnh Nhược Hạo.

      “Tiêu Nhiên, tối mai có bận việc gì ? Có thể uống trà với tôi ?”

      suy nghĩ lát, trả lời lại: “Được, trước khi tan sở liên lạc lại.”

      Có lẽ, tình cảm của mình lầm đường rồi, và Dĩ Nặc là bên nhau đúng lúc.

      Hết chương 16.
      Last edited: 16/12/15
      TrâuChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Có thể cho tôi cơ hội hay ?

      Editor: ViVu

      Con người có loại xui xẻo như thế này, khi trống vắng tình cảm quá lâu, khi tình cảm rủ nhau kéo đến đan xen vào nhau. Tiêu Nhiên chính là người xui xẻo như vậy.

      vẫn luôn hoang mang chuyện Dịch Hằng có tình cảm với mình. Nếu như nhiều năm như vậy mà cậu ấy còn muốn theo đuổi , có phải nguyên nhân cậu ấy và Giản Như chia tay là vì cậu ấy thích mình chứ phải Giản Như?

      Suy nghĩ chút cảm thấy chuyện này hết sức kỳ lạ, bởi vì Giản Như là mỹ nữ dịu dàng người gặp người thích, còn lúc đó giống như nàng ngốc nghếch. Đúng là thể nào sánh kịp, nhưng lại có thể để Dịch Hằng chung tình nhiều năm như vậy. Dĩ Nặc sai, hiển nhiên chuyện này vô cùng hiếm hoi.

      Nhưng nghĩ đến thái độ hôm đó của mình, cũng hơi áy náy, vẫn nên gọi điện thoại cho Dịch Hằng.

      Hai người hẹn nhau ở quán kem trước cổng trường cao trung. Quán kem bây giờ có nhiều món hơn trước đây, cửa hàng cũng lớn hơn rất nhiều, nhưng vẫn đông học sinh đến đây mua đồ ăn lạnh, đồ ngọt như trước đây.

      Dịch Hằng nhìn thấy Tiêu Nhiên tới, cười : “Tôi vẫn nhớ trước đây khi chúng ta ăn đá bào ở đây, ra khi đó, bộ dạng của chúng ta là như thế này……”

      Cách đó xa có mấy nhóm học sinh cao trung ríu rít ăn đá bào, tựa như dáng vẻ trước đây của bọn họ, xa lạ nhưng cũng thân thiết.

      Tiêu Nhiên ngồi xuống, bưng hai ly đá bào. “Của cậu là xoài, đúng ?”

      Dịch Hằng gật đầu, chỉ vào ly khác, : “Của cậu là trà xanh, tôi vẫn còn nhớ.”

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, lúng túng lúc trước bị thổi bay.

      “Cậu vẫn nhớ của người khác sao?”

      Dịch Hằng dừng lúc, biết đến Giản Như, khẽ gật đầu, “ ấy có chọn, nhưng lại thích giành với cậu.”

      Người vô ý, người nghe có lòng, Tiêu Nhiên miễn cưỡng cười cười, “Hai người giành ăn mới thú vị, cho nên cậu ấy mới giành với tôi, ra cậu ấy thích xoài, nhưng sau này tôi nghe , cậu ấy thích nhất là uống nước xoài.”

      Dịch Hằng gật đầu, “Tôi rất có lỗi với ấy.”

      Tiêu Nhiên chỉ thở dài hơi, muốn Dịch Hằng phải gánh vác trách nhiệm này. “Cậu đừng nghĩ vậy, tôi có ý này. Vốn dĩ chuyện này liên quan trực tiếp đến cậu. di..enda..an... Đừng vì Giản Như còn nữa mà tự trách mình.”

      “Vậy còn cậu?” Dịch Hằng hỏi ngược lại , điều này làm Tiêu Nhiên ứng phó kịp. “Tôi thế nào? Tôi đâu có vì ấy còn mà tự trách mình……”

      Trong mắt người đàn ông đối diện thoáng qua nét u buồn. “Ý của tôi là, cậu có thể trách tôi sao?”

      Khi mình đối mặt với Dịch Hằng nhớ tới Giản Như, cho nên tự chủ đổ nguyên nhân Giản Như tự tử lên cậu ấy, trở thành con nhím, chuyện có hơi quá đáng.

      xin lỗi, ra chuyện này liên quan đến cậu.” Tiêu Nhiên xấu hổ cúi đầu, xoay ly đá bào trong tay mình. “Chỉ là chuyện này, tôi chưa với ấy lần nào cả, cho nên……”

      Dịch Hằng đặt tay lên tay Tiêu Nhiên, “Được rồi, được rồi…… Khóc được là tốt rồi…….”

      Hai người chuyện đến tận khuya, đến lúc quán kem đóng cửa.

      “Tôi đưa cậu về?” Dịch Hằng muốn chở về, nhưng Tiêu Nhiên lắc đầu. “ sao, bây giờ cũng quá muộn, cần khoa trương như vậy.”

      Dịch Hằng vẫn kiên trì, điện thoại di động của Tiêu Nhiên vang lên, “Phương Tiêu Nhiên, cậu ở đâu? Mẹ cậu vừa mới gọi điện thoại cho tôi!”

      Tiêu Nhiên cảm thấy khó hiểu. “Tôi ở bên ngoài. Mẹ tôi tìm tôi? Sao mẹ gọi điện thoại cho tôi?”

      “Chị hai, là điện thoại của cậu gọi được, có được hay ?” tới tiếng, phải gọi mười mấy cuộc điện thoại mới gọi được, Dĩ Nặc sắp điên rồi.

      “Tôi ở quán kem gần trường cao trung, bây giờ cũng sắp về rồi……”

      Dĩ Nặc hơi kinh ngạc. “Sao cậu lại đến đó? Vậy tôi qua đón cậu.”

      Vừa nghĩ tới cậu ấy, trong lòng lại hoảng hốt, “ cần, Dịch Hằng đưa tôi về.”

      “Cậu gặp cậu ta đến tận bây giờ?” Dĩ Nặc hơi khó chịu, “Nhưng ngàn vạn lần đừng làm chuyện hối hận nha ~”

      “Sạch đến mức thể sạch hơn, cậu chết !” Bộ mặt “thô lỗ” của Tiêu Nhiên tự dưng bộc phát. Nhìn Dịch Hằng bên cạnh, hơi ngượng ngùng, cười cười.

      Cúp điện thoại, Tiêu Nhiên muốn tự đón xe, Dịch Hằng vẫn kiên trì: “Vừa rồi phải cậu tôi đưa cậu về, đương nhiên là phải đích thân đưa về tận nhà. muộn rồi, nếu tôi yên tâm.”

      Lái xe chở Tiêu Nhiên đến dưới lầu, Tiêu Nhiên xuống xe, cảm ơn với Dịch Hàng, “Làm phiền cậu rồi……”

      Dịch Hằng hơi do dự, vẫn gì, lái xe rời .

      Lúc lên lầu, Tiêu Nhiên nhận được tin nhắn. Là của Dịch Hằng.

      Hôm nay tán gẫu rất vui, mặc dù chuyện của Giản Như đều để lại cho chúng ta rất nhiều đau khổ, nhưng mà, tôi vẫn hi vọng cậu có thể vui vẻ. Giản Như là bạn của chúng ta, chắc chắn cũng hi vọng chúng ta vui vẻ. Cho nên tôi lấy hết can đảm để hỏi cậu, có thể cho tôi cơ hội hay ?”

      Hết chương 17
      Last edited: 16/12/15
      ChrisTrâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: tao nhã

      Editor: ViVu

      Vì vậy Tiêu Nhiên lại chạy đến chỗ Mễ Hân, Mễ Hân hết cách với , chỉ là: “Nhiên Nhiên à, cậu thể tự biến mình thành rùa đen, còn tôi thành mai rùa của mình mãi được, cậu phải biết, cho dù cậu muốn trốn tránh đến thế nào chăng nữa, cậu vẫn phải chui ra khỏi mai, vẫn phải đối mặt với nó, vẫn phải giải quyết nó.”

      Tiêu Nhiên co người lại, lí nhí: “Mặc kệ, hôm nay quan tâm, chính là quan tâm.”

      “Lười quản cậu, tùy cậu thôi……” Mễ Hân lại bận rộn với công việc của mình.

      lát sau, Tiêu Nhiên lại như con mèo , tự động chạy đến bên cạnh Mễ Hân ngồi trước máy vi tính, “Bà vú…… Bà vú......”

      Mễ Hân bất đắc dĩ, “Cái gì……”

      “Cậu xem, Dịch Hằng là người như thế nào? Tôi ở bên cậu ấy hạnh phúc sao?” Tiêu Nhiên bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Mễ Hân.

      Mễ Hân đành xoay người lại, “Cậu ấy rất tốt, chỉ hơi ngốc nghếch. Trong mắt của tôi, cậu ấy thiếu chút đẳng cấp…… Về phần cậu ở bên cạnh cậu ấy hả, đây là chuyện thể nào.”

      “Tại sao vậy?”

      Chỉ vào mũi Tiêu Nhiên, Mễ Hân lười biếng : “Tự cậu thử xem, quen thuộc với người đàn ông như Dĩ Nặc, sau này có thể thích Dịch Hằng được sao? Hơn nữa, năm đó hai người có kết quả, tại có thể có kết quả sao?” dieen~da``nl>e<

      Qu'y d;;on Dùng ngón tay để tính, “Nhân phẩm, diện mạo, công việc, trình độ học vấn, tính tình…… Dĩ Nặc và Dịch Hằng cũng đâu có hơn kém gì nhau, đối xử với người khác cũng vô cùng tốt.”

      Mễ Hân bó tay với này rồi, “Này, tại sao cái áo sơ mi Armani ở trung tâm thương mại có gì đặc biệt lại bán với giá hơn mười ngàn tệ, mà cái khác ngoài đường chỉ có hơn mười tệ? Khác nhau ở đâu hả? Là nhãn hiệu, nhà thiết kế, tất cả mọi thứ đều giống nhau. Hiểu ?”

      Tiêu Nhiên bĩu môi, “Cách xa đến mức đó sao? Dịch Hằng có tệ đến như vậy chứ?”

      Xoay người trở lại, Mễ Hân vừa làm việc vừa : “Vậy cũng phải, tôi cũng chỉ lấy ví dụ thôi, nhưng mà cũng khoa trương lắm đâu.”

      ……

      Sau khi đối chiếu tất cả bìa truyện và cốt truyện tháng này với tổng biên tập, Tiêu Nhiên chuẩn bị tan sở, đến chợ đồ cũ cùng với mấy bạn của mình. Nhưng ngờ lại nhận được điện thoại của Doanh Ngọc. “Hình như sắp tới sinh nhật Dĩ Nặc, tôi muốn hỏi sở thích của ấy, sau đó chuẩn bị quà tặng ấy.”

      Doanh Ngọc , suýt chút nữa Tiêu Nhiên cũng quên mất, sinh nhật Dĩ Nặc là vào tháng tám, cũng sắp đến rồi. “ muốn mua gì cho cậu ấy? Tôi có thể cho vài gợi ý.”

      “Cái này, tôi vẫn chưa biết, đến giờ vẫn còn bó tay, có thời gian giúp tôi ?”

      Tiêu Nhiên vui vẻ đồng ý, hai người hẹn cuối tuần gặp nhau rồi dạo phố.

      Chuyện này Tiêu Nhiên với Dĩ Nặc, cho rằng Doanh Ngọc với cậu ấy. Mười giờ sáng chủ nhật, hai người hẹn nhau ở trung tâm thành phố. Tiêu Nhiên mặt áo chiffon hơi dài và quần ngắn, duy nhất thứ đổi chính là đôi giày Tod’s. Hết cách rồi, Tiêu Nhiên cao 1m74, nếu mang giày cao gót, chỉ sợ thành hạc đứng giữa bầy gà.

      Doanh Ngọc là tao nhã, mặc váy trắng, giày cao gót màu vàng nhạt, nhã nhặn lịch lại pha trộn chút dí dỏm, tràn đầy hương vị phụ nữ. di;e;nda'n,leq..uyd..on Đây chính là điều làm Tiêu Nhiên hâm mộ, phụ nữ như vậy mới làm cho đàn ông sinh ra ý muốn bảo vệ, giống như Tiêu Nhiên, luôn dễ dàng bị đàn ông xem thành em.

      “Cảm giác giống với lần trước, vô cùng xinh đẹp.” Doanh Ngọc nữa nữa đùa , Tiêu Nhiên đai khái có thể đoán ra nguyên nhân, nhất định là Dĩ Nặc miêu tả rất khó coi, người đàn ông này! Nếu như là vậy, cậu ấy chờ bị lột da !

      Tiêu Nhiên cười cười: “Nhưng mà cũng rất đẹp mà…… hâm mộ.”

      “Mua gì cho ấy đây? tôi có ý tưởng gì cả.” Hai người dạo ở khu vực nhãn hiệu cao cấp, bắt đầu suy nghĩ quà tặng cho Dĩ Nặc.

      Tiêu Nhiên cũng mờ mịt, “ , tôi cũng nhớ mỗi năm tặng cậu ấy cái gì, hình như mỗi năm tôi đều tùy tiện làm cái gì đó cho cậu ấy, thuận tiện mà đơn giản.”

      Doanh Ngọc gật đầu. “Nhưng tôi muốn mua cái gì đó có giá trị chút, mới xứng với ấy, ví tiền? Hay điện thoại di động?”

      Quả nhiên là người có tiền, Tiêu Nhiên nhíu mày, ví tiền Dĩ Nặc dùng hình như là mua ở chợ đồ cũ S, lúc đầu cậu ấy màu sắc quá sáng, lại quá to nên muốn dùng, nhưng sau đó dưới uy hiếp, áp bức, dụ dỗ của vẫn phải dùng, hơn nữa còn dùng đến tận bây giờ. Điện thoại di động là bọn họ nhờ người mua từ Nhật Bản mang về, hai người đều sử dụng hàng ngày, có việc gì đều lấy ra sờ sờ vài cái. Vậy, chắc là cậu ấy thích ví tiền mới hơn, đúng ?

      “Vậy chọn ví tiền , tôi cảm thấy cậu ấy rất cần nó.” Tiêu Nhiên đưa ra ý kiến rất đúng trọng tâm.

      Doanh Ngọc đứng bên cạnh, nhìn thấy phản ứng của Tiêu Nhiên thở phào nhõm, vui mừng nhìn những ví tiền kia, “Cậu thấy cái này thế nào? Có phải quá phô trương ? ấy rất khiêm tốn ~ vậy, cái đó sao?”

      Vì thế, chỉ vì cái ví tiền mà Tiêu Nhiên và Doanh Ngọc phải dạo vô số cửa hàng cao cấp, cuối cùng cũng chọn được cái có kiểu dáng mà đại thư tương đối hài lòng.

      cảm ơn hôm nay mua quà với tôi, nhưng mà, nhất định phải giúp tôi giữ bí mật nha……” Bởi vì muốn ăn cơm riêng với Doanh Ngọc nên Tiêu Nhiên dối mình còn có hẹn với người khác, sắp bị muộn rồi. Doanh Ngọc cũng níu kéo , chỉ dặn dò mấy câu rồi để .

      Đúng là hiền lành,xinh đẹp, hào phóng, khó trách Dĩ Nặc lại thích, cậu ấy thích, xem ra là có khuyết điểm rồi. Mặc dù mình và ấy có nhiều đề tài chuyện, nhưng việc này quan trọng, quan trọng là Dĩ Nặc thích là tốt rồi.

      Suy nghĩ lát, còn mấy ngày nữa là sinh nhật cậu ấy, sau khi tính toán xong, tìm được con rối arc có dáng vẻ rất thô bỉ, sao đó tự mình tô màu, tốn cả buổi chiều mới làm xong, sinh nhật tặng cậu ấy cái này vậy.

      Hết chương 18.
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      duyenktn1, ChrisTrâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Cơ hội bất ngờ

      Editor: ViVu

      Tiệc sinh nhật Dĩ Nặc vô cùng náo nhiệt, hơn nữa cậu ấy lại quen biết rộng, nên số người tham dự mỗi năm mỗi tăng. Cũng may, đây cũng là dịp để cha mẹ Dĩ Nặc ngoại giao nên hàng năm đều được cha mẹ cậu ấy ủng hộ.

      Năm nay, Doanh Ngọc lấy thân phận nữ chủ nhân sắp xếp mọi việc, ngược lại làm cho Tiêu Nhiên cảm thấy áy náy, bởi vì ấy làm hết mà mình trở nên nhàn rỗi.

      nhóm bạn mạng lên kế hoạch thăm viện dưỡng lão Phúc Lợi vào đúng hôm sinh nhật Dĩ Nặc, cho nên cũng thể đến tiệc sinh nhật được rồi. Vì vậy tặng trước quà sinh nhật cho Dĩ Nặc. Dĩ Nặc nhìn quà tặng, oán trách : “Cậu có thành ý, ngay cả màu sắc cũng sinh động, ràng năm nay bớt xén nguyên vật liệu……”

      Trừng mắt nhìn cậu ấy cái, “Đại thiếu gia, đừng có chuyện thiếu suy nghĩ như thế, tôi đây phải mất cả buổi chiều để chọn mẫu, tô màu, tôi phải sửa sửa lại cách phối màu, thích cầm về.”

      vội vã lấy điện thoại trong túi ra, gắn vào cái chốt điện thoại, “Đừng mà, tôi rất thích, tôi rất thích. Nhưng mà hôm đó cậu đến, nể mặt tôi sao?”

      “Trùng hợp thôi, ai bảo bọn họ sắp xếp ngày hôm đó? Cậu cũng biết đây là hoạt động đầu tiên do tôi tổ chức, hôm khác với cậu, dù sao chúng ta cũng gặp nhau thường xuyên, lần này vẫn nên với mọi người.”

      Dĩ Nặc hiểu , cho nên chiều theo .

      Hôm nay là sinh nhật Dĩ Nặc, theo thường lệ, lúc mười hai giờ đêm là người đầu tiên gửi tin nhắn chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ.

      Sau giờ làm, Tiêu Nhiên đứng chờ bạn bè mạng của mình ở nơi hẹn, mọi người đến hơn phân nửa, chuyện hăng say, lại có người đến gia nhập đội quân tám chuyện của bọn họ. “ xin lỗi, hôm nay công ty có chuyện nên phải làm thêm giờ, tôi phải xin nghỉ với ông chủ, vất vả lắm mới được.”

      Giọng này nghe rất quen tai, Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sao lại là Trịnh Nhược Hạo!

      “Làm sao () đến đây?” Hai người đồng thời hỏi vấn đề này. Điều này làm cho mọi người có mặt ở đây đều sững sờ, “Hai người quen nhau?”

      Hai người gật đầu cái, “Nhưng tôi biết ấy ( ấy) là……” Lại đồng thanh…… dien....da...nleq...uydon

      Mọi người bắt đầu cười rộ lên, “Mọi người xem, hai người này ăn ý đến thế, giống như là cặp tình nhân vậy……” Tiêu Nhiên hơi thẹn thùng, vẫn chưa chủ động đến gần. Còn Trịnh Nhược Hạo lại hào phóng tới, đứng bên cạnh Tiêu Nhiên, mọi người nhìn thấy thế cũng xem như bình thường.

      Nhóm người trẻ tuổi có nhiều sức sống, hơn nữa còn chuẩn bị nhiều tiết mục, tâm trạng mọi người đều rất tốt. Tiêu Nhiên cũng có chút bất ngờ với Trịnh Nhược Hạo, ngờ ta lại là trong những người bạn mạng của . “Nick name của là gì?”

      Trịnh Nhược Hạo cũng cảm thấy khó tin, ngờ trong những người nhiệt tình đứng ra tổ chức kiện này lại là Phương Tiêu Nhiên. Lúc trước, mỗi khi gặp nhau đều cảm thấy luôn thản nhiên, nụ cười luôn nhàn nhạt, ngay cả tức giận cũng chỉ lăn tăn. Hoàn toàn khác với khi ở mạng, như học sinh đơn giản, đáng tin cậy nhưng lại sôi nổi và cá tính. “ có thể đoán được ?”

      Tiêu Nhiên nghĩ nghĩ lại, người giúp đỡ nhiều nhất, đưa ra nhiều ý kiến quan trọng nhất chính là Thích Nhất Mây Trà. Nhưng mà cảm thấy người đó hơi lớn tuổi, là người rất ôn hòa, giống như Trịnh Nhược Hạo, là người thể nhìn thấu. Do dự lâu, vẫn dám ra suy đoán.

      thấy trà đen Phúc Kiến như thế nào?”Nhìn dáng vẻ hơi lúng túng của Tiêu Nhiên, Trịnh Nhược Hạo cũng ra vẻ thần bí nữa.

      ‘A’ lên tiếng. “ ra đúng là ! Nhưng mà tôi nghĩ Mây Trà phải lớn tuổi chút, ngờ lại trẻ như vậy…… Cũng may tôi gọi là chú……”

      Trịnh Nhược Hạo cũng cười, nụ cười gò bó, đây là lần đầu tiên cho thấy vẻ mặt thoải mái thế này, “Chẳng lẽ tôi tạo cho cảm giác tôi là ông chú sao? Quá tổn thương lòng tự ái của tôi rồi……”

      Tiêu Nhiên lắc đầu, cố làm ra vẻ sùng bái, “ phải biết rằng, những đạo lý mà phải người trẻ tuổi có thể chiêm nghiệm ra được…… Thậm chí tôi còn để xem kế hoạch phát triển nghiệp của tôi…… xấu hổ mà ~”

      Trịnh Nhược Hạo cười ha ha. “ sao, tôi cảm thấy ý nghĩ của rất khác với mọi người, phát triển rất tốt.”

      khoát khoát tay, che mặt lại. “Đừng trêu chọc tôi nữa...... còn mặt mũi gặp nữa……”

      Trịnh Nhược Hạo giúp cầm đồ đạc chuẩn bị, “Được rồi, vậy nữa, hôm nay chúng ta đến đây phải để chuyện phiếm.”

      lên phía trước, cùng với những người khác, mọi người cười cười , vào viện Phúc Lợi.

      Có viện trưởng nhiệt tình giúp đỡ, bọn họ treo những quả bóng và ruy băng màu sắc rực rỡ khắp đại sảnh, làm cho đại sảnh hơi u buồn trở nên tươi vui. Bọn họ mời các cụ tới đây, sau đó bắt đầu buổi liên hoan . Tiêu Nhiên vẫn luôn phục vụ mọi người, giúp mở nhạc, làm màn hình, chiếu phim ngắn. Trịnh Nhược Hạo chuẩn bị đàn violin, đồ đạc cũng nhiều, so với những túi lớn túi mà vừa rồi cầm giúp Tiêu Nhiên đáng kể.

      Đến lúc chơi trò chơi, Tiêu Nhiên mở cái túi kia ra, mới thấy ra là mang theo nhiều phần quà cho các cụ, đèn pin , đồ vật trang trí , đa số đều vừa thực dụng lại vừa đẹp mắt. Nhận được quà, các cụ đều tươi cười rạng rỡ, khen Tiêu Nhiên là tốt.

      đêm hè bận rộn rối ren mà vui sướng cứ kết thúc như vậy. Đưa các cụ trở về phòng, bọn họ thu dọn đại sảnh sạch rồi mới rời khỏi viện Phúc Lợi.

      Mọi người chào tạm biệt nhau, Trịnh Nhược Hạo cùng với Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên cầm cái túi rỗng to, cười với Trịnh Nhược Hạo, “Lần sau gặp lại. Hôm nay rất ý nghĩa……”

      Trịnh Nhược Hạo lại định tạm biệt, bắt xe taxi, để Tiêu Nhiên lên trước, sau đó cũng ngồi lên xe. Tiêu Nhiên ngẩn người, “Nhà và nhà tôi có thuận đường……”

      “Bác tài, làm phiền lái xe ạ……” Trịnh Nhược Hạo nhìn Tiêu Nhiên cái, địa chỉ cho tài xế. “Đương nhiên tôi biết thuận đường.”

      Tiêu Nhiên đành chịu, “Vậy đưa tôi về làm gì, tự tôi về sao cả.”

      “Vì vậy, tôi trực tiếp tiễn về nhà, thương lượng với , bằng đợi đến lúc thỏa hiệp trời cũng sắp sáng rồi.” Trịnh Nhược Hạo nở nụ cười vô tội.

      Những lời này làm Tiêu Nhiên hài lòng. Nhìn chung đàn ông đại, bất kể là thân phận gì, công việc như thế nào, dù có quan tâm phụ nữ cũng mặt chủ nghĩa đàn ông. ddL`eq!!uy..d,on Những người đàn ông độc thân hoàng kim càng mắt cao hơn đầu, chủ nghĩa đàn ông càng lớn hơn. Mặc dù Tiêu Nhiên theo tư tưởng nữ quyền, nhưng với chủ nghĩa đàn ông quá đáng như thế này rất ghét.

      Nhìn Tiêu Nhiên giận đến tái mặt, lại hề phản bác, Trịnh Nhược Hạo cũng có thể biết được tại sao lại tức giận. Tài xế mở tiết mục đêm khuya trong radio, tiếng nhạc dịu dàng vang lên.

      “Chưa thương lượng với , cảm thấy tôi quá độc đoán sao?” Trịnh Nhược Hạo cũng tính nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cho đến tận nhà , nên mình sai, vẫn phải thẳng thắn. “ với , nhất định đồng ý. Nhưng gần đây, xung quanh nhà đều thi công, có chút hỗn loạn. trễ thế này, tôi yên tâm. Lần sau như thế này nữa, có được ?”

      Người đàn ông này rất đáng , vì bảo đảm an toàn cho nên muốn đưa về nhà, biết phản đối cho nên tiền trảm hậu tấu, cũng đoán được vì sao vừa rồi im lặng, còn có thể thẳng thắn , đàn ông như thế, quả nhiều lắm…… Tiêu Nhiên nghĩ đến đây, vẫn chuyện, cơ thể giật , lại tiếp tục im lặng.

      “Cùng lắm thế này, lần sau tôi để đưa tôi về lần, chúng ta hòa nhau có được ?” Trịnh Nhược Hạo bất đắc dĩ .

      Tiêu Nhiên nhịn được, bật cười, “Sau đó lại tiễn tôi? Tôi lại tiễn ? Vậy đừng mong về đến nhà……”

      nghiêm túc : “, dĩ nhiên như thế rồi. đưa tôi, tôi khẳng định tiễn .”

      Hả? nghiêng đầu nhìn , “Tại sao?”

      “Để cho giữa ban ngày ban mặt đưa tôi về, tôi cần lo lắng……” Mắt híp lại thành đường, nụ cười sảng lãng làm giống như chàng trai tài giỏi hoàng kim mang giày tây gặp trong tiệc xã giao lúc trước, ngược lại còn có cảm giác của Thích Nhất Mây Trà.

      Hai người cùng cười, lúng túng vừa rồi biến mất.

      Đến dưới nhà Tiêu Nhiên, xuống xe. Vẫy vẫy tay với Trịnh Nhược Hạo, “Cảm ơn đưa tôi về……”

      “Có thời gian hẹn nhau chơi được ?” Trịnh Nhược Hạo hỏi .

      Tiêu Nhiên gật đầu, vẻ mặt tươi cười, quay người lên lầu.

      Xe taxi vừa ra khỏi khu chung cư nhà Tiêu Nhiên, điện thoại Trịnh Nhược Hạo vang lên, lấy ra xem, là tin nhắn của Tiêu Nhiên. “Tôi về đến nhà, safe…… nhớ chú ý an toàn, cẩn thận đầu gấu thường xuyên xuất !”

      , trở nên khang khác. Và , cũng như thế.

      Hết chương 19.
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      TrâuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :