1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như khổng tước không xòe đuôi - Aris Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 10: Quay lại đường cũ

      Editor: ViVu

      Có câu thành ngữ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Những lời này sai chút nào, mới cho rằng Dĩ Nặc bắt đầu đương nghiêm túc, lại nghe thấy ta chia tay bạn . Mặc dù này khó chìu như Phí Kỳ, nhưng lại có rất nhiều nước mắt. Dĩ Nặc luôn là người thích mềm thích cứng, hết cách với nước mắt con . Cho nên, thể làm gì khác ngoài việc nhờ Tiêu Nhiên ra tay giúp đỡ.

      ra Tiêu Nhiên cũng có chút đồng tình với khéo léo này, biết diện mạo thực của con sói xám, chỉ bị vẻ bề ngoài tuấn của Dĩ Nặc hấp dẫn, cho rằng ta là người thập toàn thập mỹ, con đơn giản như thế này, đúng là hiếm thấy.

      Cho nên khi hẹn gặp “thỏ trắng”, có cảm giác tội lỗi hơn là lo lắng.

      Lúc “thỏ trắng” xuất ở nhà hàng, hai người ngồi xuống. Thỏ trắng mở miệng trước: “ là bạn mới của Dĩ Nặc?”

      Thái độ này, hoàn toàn khác xa Dĩ Nặc trước đây, Tiêu Nhiên lắc đầu, “Chúng tôi quen nhau rất lâu rồi.”

      Vẻ mặt “thỏ trắng” vô kinh ngạc : “ thể nào? Vậy chuyện tôi qua lại với ấy cũng biết?”

      Rất tự hào gật đầu cái, “Ừ, lúc vừa bắt đầu ấy với tôi.”

      “Thỏ trắng” cho là , “Vậy…… phản đối?”

      Tiêu Nhiên ai oán nhìn về phương xa, “Hết cách rồi, ai bảo tôi ấy.” Sau đó nở nụ cười tự tin: “Nhưng cho dù ấy quen ai, cuối cùng cũng trở về bên cạnh tôi.”

      Ánh mắt của “thỏ trắng” có hơi đáng thương, “Tình cảm dành cho sâu đậm như thế sao? Ngay cả chúng tôi…… Cũng để ý?”

      Lại tàn phá như hoa, Khương Dĩ Nặc đáng chết! Tiêu Nhiên gật đầu cái, “Dù tôi biết ấy là người rất xấu xa, nhịn được câu tam đáp tứ, nhưng mà đàn ông đều phải như vậy sao, chịu ở yên trong nhà, nhưng cũng nghiêm túc với những cành hoa dại.” Cái này là thầm nhắc nhở mình có ghét này, hi vọng ta sau này bị lừa gạt nữa.

      đối diện bị kích thích rồi, “Tôi ngờ ấy lại vẫn có thể có bên cạnh, ấy làm vậy thực có lỗi với rồi, đáng giá được những thứ tốt hơn.”

      Tiêu Nhiên miễn cưỡng nhún vai cái, “Thủ đoạn gì tôi cũng sử dụng rồi, cứng mềm đều có, nhưng ấy vẫn như thế, mặc dù mỗi lần tôi đều muốn chia tay với ấy, nhưng đến cuối cùng ấy lại năn nỉ tôi. Dù sao chúng tôi quen nhiều năm, cũng nên kết hôn, vì thế tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, để cho ấy làm loạn thêm thời gian nữa, chỉ cần quá đáng, tôi đều có thể nhịn.”

      Nghe Tiêu Nhiên , ta thể chịu đựng nổi nữa, miễn cưỡng cười cười: “ xin lỗi, tôi biết…… Vậy tôi chúc các người có kết quả viên mãn.” Rồi đứng dậy bỏ .

      Nhìn ấy xa, cảm giác của Tiêu Nhiên rất mâu thuẫn. ràng với Dĩ Nặc giúp cậu ấy nữa, nhưng đến cuối cùng vẫn ngồi đây. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Cũng may, chỉ để ta hết hy vọng với cậu ấy, để ấy bị Dĩ Nặc làm cho đau khổ, tìm người đàn ông thực tốt, giống như Dĩ Nặc, cũng coi như tích chút công đức.

      Gọi điện thoại cho Dĩ Nặc: “Cậu có thể lái xe đến đón tôi.”

      Dĩ Nặc nhanh chóng bước vào, nhìn nhìn , “ xong?”

      Tiêu Nhiên chống cằm nhìn ra bên ngoài, còn hơi sức : “Ừ. ấy mất hết hy vọng với cậu rồi, dây dưa với cậu nữa đâu.”

      yên tâm ngồi xuống, hài lòng : “Tôi biết ngay mà, cậu làm tôi thất vọng.”

      Nghe lời này, Tiêu Nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ta cái, thu dọn túi của mình, đứng dậy: “Đây là hóa đơn bữa ăn hôm nay, còn chi phí tổn thất gì đó, tôi với cậu sau.”

      Biết Tiêu Nhiên lại tức giận, Dĩ Nặc cầm hóa đơn đuổi theo, “Tiêu Nhiên, đừng tức giận, phải tôi cố ý để cậu giúp đâu.”

      Tiêu Nhiên dừng lại nhưng nhìn . “Mỗi lần làm chuyện này tôi đều nghĩ, cuối cùng là cậu phải qua bao nhiêu người nữa mới chịu dừng lại chút? Có phải…” Quay người lại nhìn thẳng vào mắt , “ có người nào có thể làm cậu dùng lại hay ?”

      Đây chính là điểm yếu của Dĩ Nặc, im lặng gì. Trước tiên để nhân viên phục vụ tính tiền, ký tên, sau đó cùng Tiêu Nhiên xuống lầu. “Nhiên Nhiên, nếu như dừng lại bị tổn thương, cậu cũng biết mà.”

      là hết cách với cố chấp của cậu ấy, Tiêu Nhiên thở dài, tiếng nào.

      Người xưa lưu truyền thành ngữ quả quá chuẩn, oan gia ngõ hẹp chính là trong số đó. Tiêu Nhiên ngồi xe Dĩ Nặc, muốn dạo mấy cửa hàng xung quanh lát. Kết quả, đụng phải Phí Kỳ.

      Phí Kỳ rất tinh mắt, đứng trong cửa hàng H&M, ta nhìn thấy Tiêu Nhiên. tới trước mặt , “Xin chào, Phương tiểu thư ~”

      Nhìn người này, đây chính là di chứng mà Dĩ Nặc để lại cho , Tiêu Nhiên còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười: “Phí tiểu thư, có khỏe ? lâu gặp.”

      mặt vị thiên kim đại tiểu thư này nở nụ cười châm chọc, “Tôi có người bạn, vừa nhìn thấy ở Simour, xem ra vì Dĩ Nặc mà quá bận rộn rồi, thường xuyên phải đối mặt với bạn mới của ấy,”

      Lại còn có tai mắt…… Tôi khinh! Tiêu Nhiên thầm, vẫn bình tĩnh như thường: “Ha ha, cảm ơn Phí tiểu thư. Nhưng mà ai bảo tôi ấy làm chi, cho nên lựa chọn của tôi vẫn là ở bên cạnh ấy.”

      Phí Kỳ oán hận nhìn , giọng lạnh nhạt: “Dù sao đối với Dĩ Nặc mà , chỉ là dự bị có cũng được mà có cũng chẳng sao, lúc cần đến, phải xuất , thoáng chốc, biến mất còn dấu vết.”

      Tiêu Nhiên vẫn cười nhã nhặn, hiền lành : “Đúng vậy, cho nên vị trí dự bị như tôi cảm thấy có lỗi với , nhưng mà đây chính là tác dụng của tôi, mong tha lỗi.” Uyển chuyển châm chọc Phí Kỳ ngay cả vị trí dự bị, ta cũng bằng, nụ cười mặt càng rạng rỡ.

      Phí Kỳ lườm , giậm chân cái, cố ý to chút: “Làm người thứ ba nhất định có kết quả tốt.”

      Vừa câu, mọi người rối rít ghé mắt, làm Tiêu Nhiên rất lúng túng. Trong lòng chỉ mắng đại tiểu thư thiếu não tự cho mình là duy ngã độc tôn (ViVu: tự cao, cho rằng chỉ có mình là tôn quý), mà còn nguyền rủa cái người là đầu sỏ gây họa kia……

      Đúng lúc này có giọng nam xen vào, “Phiền rút lại câu vừa rồi!”

      Hai người cùng nhìn về nơi phát ra giọng , giày Cavans, quần ôm, áo sơ mi màu, sạch nhe nhàng khoan thai, đẹp trai ưu tú quyến rũ. Tiêu Nhiên cảm thấy ta có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ lát, nhớ tới là người hôm trước gặp, Trịnh Nhược Hạo.

      Trịnh Nhược Hạo nhìn , cười dịu dàng, đứng bên cạnh , “ ấy là người con tôi thích, cũng phải người thứ ba, vì tôi còn chưa có bạn , nhưng nếu ấy đồng ý, tôi có.”

      Kịp thời giải vây giúp Tiêu Nhiên phải nhận ánh mắt khinh bỉ của mọi người, biết ơn nhìn cái, ddl~ê~qu~ý~đ~ôn nhưng Phí Kỳ biết người đàn ông này từ đâu ra, nhìn từ xuống dưới, đánh giá chút, hơi ghen tỵ, cười lạnh: “ ra, Khương Dĩ Nặc cũng có lúc bị lừa dối……” Trong lòng thầm nghĩ, nếu này chia tay với Dĩ Nặc, như vậy, đương nhiên mình có cơ hội. Vì vậy ta lướt qua.

      Bước qua bước, Tiêu Nhiên nhìn Trịnh Nhược Hạo, “Cảm ơn!”

      Trong tay Trịnh Nhược Hạo cầm hai cái túi, nhìn dáng vẻ chắc là vừa mua sắm, nhún vai cái, “Chỉ là đúng lúc nhìn thấy thôi, người đó là ai vậy? Tại sao khó nghe như vậy?”

      Nhớ đến những lời Dĩ Nặc hôm trước, Tiêu Nhiên biết có nên bản chất của Dĩ Nặc ra hay , suy nghĩ chút, “Là người cũ của bạn tôi, cho rằng vì tôi mà chia tay nhau, nên ấy vẫn luôn có thái độ thù địch với tôi.”

      Nghe Tiêu Nhiên thế, “Cũng hơi lạ, bất quá nghe vậy, tôi lại cảm thấy rất giống phong cách của Dĩ Nặc.”

      lúng túng cười, “Được rồi…… ra Dĩ Nặc là người tốt.”

      Nhìn nhìn , Trịnh Nhược Hạo cười quan tâm, tỏ vẻ đồng ý. “Có thể, nhưng quan hệ của tôi và cậu ấy cũng có tốt, nên tôi cũng cần biết đời tư của cậu ấy.”

      Mau rời khỏi cái nơi làm cho người ta ngượng ngùng này mới là thượng sách, vì vậy Tiêu Nhiên cảm ơn lần nữa, muốn nhanh chóng rời khỏi.

      “Phương tiểu thư ~” Trịnh Nhược Hạo gọi lại.

      biết có thể có may mắn biết được số điện thoại của ?”

      Loại cầu này xuất phát từ miệng của quý ông khó mà từ chối, huống chi quý ông này còn là người vừa giải vây giúp mình.

      Hết chương 10.
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      ChrisTrâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 11: Tại sao biết quý trọng sinh mạng?

      Editor: ViVu

      Tiêu Nhiên với Dĩ Nặc chuyện đưa số điện thoại cho Trịnh Nhược Hạo. cảm thấy Dĩ Nặc có ấn tượng tốt với ta, nhưng cùng công ty với ta, cũng có xung đột lợi ích, có ảnh hưởng gì, cho nên với cậu ấy.

      Hai người có liên lạc ngay khi trao đổi số điện thoại, nhưng hơn tuần sau, ta gửi tin nhắn cho , hỏi có thể nể mặt dành chút thời gian ăn cơm chung được .

      Đúng lúc có việc gì, cũng tiện từ chối người giúp mình, Tiêu Nhiên hẹn ta ăn cơm ở gần trung tâm thương mại lần trước gặp nhau.

      đến nhà hàng trễ mười lăm phút, vôi vàng vào tìm người. Nữ nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn Trịnh Nhược Hạo mỉm cười xin lỗi. chăm chú nhìn tài liệu, thấy đến, khép lại cất vào túi, “ đến rồi?”

      Tiêu Nhiên xin lỗi: “ xin lỗi, tôi tới trễ, đường bị kẹt xe, ngại quá.”

      Trịnh Nhược Hạo lắc đầu cái, “ sao, nơi này rất yên tĩnh lại cách công ty tôi xa, tôi lái xe thẳng đến đây, chỉ mới đến lát.”

      chuyện vẫn rất lịch , nhưng nhìn tài liệu của , hiển nhiên đủ biết đến được thời gian rồi, ngồi xuống. “Nơi này cách nhà tôi xa, cũng coi như quen thuộc, nhưng lại cách công ty tôi hơi xa.”

      Trịnh Nhược Hạo nhìn bên ngoài chút, “Nhà ở gần đây?”

      Tiêu Nhiên gật đầu cái, “Đúng vậy, chung cư ở sau trung tâm chợ, phòng ốc cũng có tuổi rồi, nhưng mà khu vực này rất tốt, ba mẹ làm thuận tiện, chúng tôi dạo phố cũng dễ dàng, cho nên nỡ dời .”

      nghĩ nghĩ, “Hình như nhà cũ của Khương Dĩ Nặc cũng ở đó.”

      gật đầu, “Chúng tôi là hàng xóm, cho nên mới quen biết nhau.”

      Trịnh Nhược Hạo lộ vẻ mặt ra là thế, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ tới, “Làm phiền hai vị, xin hỏi chọn món như thế nào ạ?”

      Chọn món, sau đó chờ bữa ăn mang lên. Hai người chuyện câu được câu mất, cho đến khi món ăn dọn lên.

      Trịnh Nhược Hạo là người rất hài hước, cho nên khí lúc ăn cơm của hai người rất vui vẻ, cuối cùng lác lấy hóa đơn, Trịnh Nhược Hạo muốn thanh toán, bị Tiêu Nhiên ngăn lại. “Chúng ta tự trả .”

      Nhưng Trịnh Nhược Hạo có tính khí đàn ông từ trong xương tủy nên có chút cam lòng, Tiêu Nhiên vẫn kiên trì, “Dù sao đây cũng là lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi có thói quen để người khác trả tiền. Đây là phần tiền của tôi.”

      Mới đến đây, điện thoại Tiêu Nhiên vang lên, nhấn nút nhận.

      “Alo? Là tôi. Cái gì?” Tiền Tiêu Nhiên cầm trong tay rơi ngay xuống bàn.

      “Vậy bây giờ người ở đâu? Tôi tới ngay lập tức.” Sắc mặt của trở nên tái nhợt.

      Đặt điện thoại xuống, Tiêu Nhiên xin lỗi, vội vàng thu dọn đồ đạc, “ xin lỗi, tôi vừa nhận được điện thoại, phải đến bệnh viện trung ương.”

      Trịnh Nhược Hạo ân cần hỏi thăm: “Sao vậy?”

      Tiêu Nhiên tóm tắt, “Dĩ Nặc bạn cao trung của chúng tôi xảy ra tai nạn, nguy hiểm đến tính mạng.”

      nghĩ nghĩ, “Vậy để tôi chở , dù sao có xe vẫn thuận tiện hơn.”

      cảm kích gật đầu cái.

      Đến cửa bệnh viện, vội vã cảm ơn rồi chạy vào, Trịnh Nhược Hạo đậu xen bên đường, cũng chạy theo vào.

      Ngoài cửa phòng cấp cứu, mấy người nóng lòng chờ đợi, có người phụ nữ nước mắt đầy mặt, người khác an ủi bà.

      Tiêu Nhiên chạy tới cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy Dĩ Nặc dựa vào tường, nắm lấy cánh tay vội vàng hỏi: “Dĩ Nặc, thế nào rồi?” vỗ lưng , “Vẫn còn cấp cứu, cậu đừng sốt ruột quá……”

      Người nằm bên trong, chính là Giản Như.

      Dĩ Nặc ôm Tiêu Nhiên an ủi, Trịnh Nhược Hạo chạy đến, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Dĩ Nặc an ủi Tiêu Nhiên, ngẩng đầu lên thấy Trịnh Nhược Hạo, “Vincent, sao trùng hợp vậy?”

      Tiêu Nhiên buông Dĩ Nặc ra, áo Dĩ Nặc ướt đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trịnh Nhược Hạo, hơi xấu hổ, xoay người tới bên trong, ôm chặt mấy khác.

      Trịnh Nhược Hạo liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên, cười cười: “Lane, làm sao cậu lại ở đây?”

      “Bạn cao trung của chúng tôi ở bên trong, đúng lúc đưa chị họ tới đây, nhìn thấy bọn họ, biết xảy ra chuyện nên mới gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, làm sao cũng ở đây?”

      Lại nhìn mặt Tiêu Nhiên đỏ bừng đầy nước mắt nhưng vẫn thanh tú, Trịnh Nhược Hạo chỉ tay vào Tiêu Nhiên, “Tôi và Tiêu Nhiên ăn cơm, đúng lúc nhận được điện thoại của cậu, tôi chở ấy đến đây, nhìn ấy có vẻ rất lo lắng, nên cũng vào xem chút.”

      Vẻ mặt Dĩ Nặc sa sầm hơn, lạnh nhạt qua loa với Trịnh Nhược Hạo: “Vincent, xin lỗi, tâm trạng của Tiêu Nhiên hơi tệ, có thể về, tôi đưa ấy về.”

      Trịnh Nhược Hạo gật đầu, “Vậy ngày mai gặp lại ở công ty.”

      Dĩ Nặc gật đầu cái, về phía Tiêu Nhiên.

      Bầu khí vẫn luôn trầm lắng, có ai muốn chuyện, Tiêu Nhiên hỏi mấy bạn khác, mới biết vì chồng sắp cưới ăn vụng, nên ấy mới cắt cổ tay……

      Nhìn Tiêu Nhiên càng khóc càng kích động, Dĩ Nặc chào hỏi mấy người khác xong, dẫn ra ngoài trước. “Đừng , phải cậu ấy vẫn còn cấp cứu sao?”

      Tiêu Nhiên túm lấy Dĩ Nặc, giọng điệu tức giận: “Tại sao? ấy lại chọn tự sát? Vì người đàn ông như vậy, cậu ấy có bị ngu hay !” Vừa tức vừa đau lòng, Dĩ Nặc dẫn đến sân cỏ bên ngoài bệnh viện, hai người ngồi cái ghế dài.

      Dĩ Nặc lau nước mắt giúp , “Được rồi, có lẽ ấy quá đau lòng……”

      Đánh Dĩ Nặc cái, Tiêu Nhiên lắc đầu, “Chết là chuyện rất đáng sợ, khi chết ……” Dĩ Nặc biết sắp bàn đến cái chết, ôm chặt lấy , an ủi : “Ngoan nào, khóc. như vậy, cho dù cậu có chết, tôi cũng biết cậu đến thế giới này, sau đó tôi nhờ người khác cho cậu biết thế giới này xảy ra chuyện gì, có được ?”

      ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, “Làm sao cậu biết tôi thăng thiên trước cậu?”

      Dĩ Nặc bị câu hỏi này làm cho cứng miệng, vừa muốn gì đó, điện thoại của Tiêu Nhiên vang lên, nhận điện thoại xong, nước mắt đầy mặt, lôi kéo Dĩ Nặc chạy vào bên trong.

      Chiếc giường được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, giường phủ tấm khăn trắng. Mấy khóc nức nở, còn mấy chàng trai mắt cũng ửng hồng.

      Tiêu Nhiên tới bên cạnh giường, toàn thân phát run, làm sao cũng thể tin được, người bạn thân vừa mới tháo gở khúc mắc với mình, lại ra như vậy. dám vén lên nhìn ấy, Dĩ Nặc phải kéo khỏi.

      Kết quả, cũng là Dĩ Nặc gọi điện về nhà giúp , để cho nghỉ ngơi ở nhà của . Tiêu Nhiên chỉ yên lặng nhìn những tin nhắn của Giản Như trong điện thoại, ngồi khóc mình.

      Dĩ Nặc vẫn bên cạnh đến khi trời sáng, lúc mở mắt ra, phát bên cạnh bóng người. ngồi dậy nhìn bên ngoài, 7 giờ sáng.

      Tiêu Nhiên vào, sắc mặt tái nhợt nhưng tinh thần tươi tỉnh hơn, với : “Cậu dậy rồi hả? Tôi nấu mì, ăn xong rồi làm.”

      nhìn có chút nghi ngờ, “Nhiên Nhiên, cậu sao rồi hả?”

      Trong mắt Tiêu Nhiên vẫn còn chút chán nản, nhưng tinh thần tốt hơn, “Ừ, mặc dù đau khổ, nhưng cuộc sống của chúng ta vẫn phải tiếp tục mà……”

      đóng cửa lại, Dĩ Nặc thầm: “Nếu như vậy tốt……”

      Tang lễ của Giản Như

      Những đóa hoa cúc trắng tươi mơn mởn vây xung quanh gương mặt tươi cười của ấy, cha mẹ Giản Như vô cùng bi thương, chồng chưa cưới của vẫn xuất . Tiêu Nhiên làm lễ xong ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng, do dự gọi: “Dịch Hằng?”

      Người đàn ông quay đầu lại, quả rất lâu có gặp Dịch Hằng.

      Dịch Hằng có chút đau buồn, cười nhạt, “Tiêu Nhiên, cậu cũng đến rồi?”

      Tiêu Nhiên gật đầu, “Đúng vậy…… Tôi tới tiễn Giản Như.”

      Dịch Hằng gật đầu, “Tôi cũng nhận được tin tức từ bạn học, mới biết chuyện ấy. nghĩ tới……”

      Nhớ tới mọi chuyện trải qua cùng với Giản Như, Tiêu Nhiên cảm thấy tất cả như trò đùa, giống như chỉ chốc lát nữa thôi, Giản Như vọt tới trước mặt , phất phất tay lâu rồi dạo phố với , muốn cùng dạo phố.

      Điện thoại di động reo lên, “Tiêu Nhiên, ở đâu?” Là Trịnh Nhược Hạo gọi tới. Chỉ là bây giờ có tâm trạng chuyện, uyển chuyển : “ xin lỗi, tại tôi ở bên ngoài, tiện chuyện.”

      Trịnh Nhược Hạo cũng xin lỗi, ngược lại còn có giọng điệu an ủi: “Tôi biết tâm trạng tốt. ở đâu? Chúng ta gặp nhau?”

      Dĩ Nặc tới, thấy Tiêu Nhiên nhăn mặt, “Sao vậy?” Tiêu Nhiên nhướng mắt nhìn, lại tiếp tục nhăn mặt, : “Là Trịnh Nhược Hạo.”

      lấy điện thoại tay , “Vincent, phiền , đừng làm phiền Tiêu Nhiên nữa.” Có chút tức giận lại biết phải làm sao, nhìn , “Tại sao ta có số điện thoại của cậu? Tại sao cậu lại ăn cơm với ta? phải tôi với cậu, được đến gần ta!”

      Tiêu Nhiên vô tội nhún vai cái, “Cũng do lúc đó tôi bị bạn trước của cậu sỉ nhục trước mặt mọi người, ta giúp tôi thoát nạn nên mới quen biết, bằng tôi cần gì phải biết ta!”

      Dĩ Nặc nhìn mọi người xung quanh, xanh mặt, lôi Tiêu Nhiên ra khỏi hội trường tang lễ

      Hết chương 11.
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      ChrisTrâu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 12: lâu gặp

      Editor: ViVu

      ra bên ngoài, Tiêu Nhiên hất tay ra, “Cậu làm gì vậy?”

      Dĩ Nặc nhìn , “Trịnh Nhược Hạo này lòng dạ rất thâm sâu, cậu hoàn toàn phải đối thủ của ta, phải tôi cậu đừng trêu chọc ta sao?”

      Người đường nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ cãi nhau trước cửa nhà tang lễ, hai người vẫn còn mặc quần áo dự tang lễ, cảm thấy rất phù hợp. Tiêu Nhiên bất đắc dĩ: “Tôi đâu có trêu chọc ta, chỉ là vô tình thôi, cũng phải tôi cố ý, cậu sao lại trách tôi. Còn nữa, tôi cũng phải đồng nghiệp của ta, lại có xung đột lợi ích, lòng dạ có thâm sâu hay liên quan gì đến tôi.”

      Đau đầu nhìn Tiêu Nhiên, lại nhìn thấy mọi người ra vào, giọng, “Hôm nay là tang lễ của Giản Như, chúng ta đừng có làm mất mặt ở đây, vào phụ giúp tay, lát rồi .”

      Đều do cái người này, luôn chọc cho tính khí nóng nảy của mình bộc phát ra bên ngoài, oán giận nhìn cái, xoay người chuẩn bị vào trong, lại bị Dĩ Nặc kéo lại. nhịn được quay đầu lại nhìn : “Làm cái gì?”

      theo bên cạnh tôi, được chạy lung tung.” Bước bước đến bên cạnh , như có chuyện gì xảy ra.

      Đúng là thần kinh, xem ra hôm nay cậu ấy uống nhầm thuốc rồi, Tiêu Nhiên lắc đầu, vào trong, nên làm gì làm cái đó.

      Sau khi tang lễ kết thúc còn có bữa tiệc, thể nhìn nổi cái cách dùng cho đám cưới lại sử dụng trong đám tang, Tiêu Nhiên tiếng với cha mẹ Giản Như rồi về.

      Mới vừa rồi hai người có tiếp tục cãi nhau nữa, sau hai giờ, cũng cãi nhau mà ra ngoài. Hai người dọc theo hàng cây ngô đồng ven đường, Dĩ Nặc nhìn nhìn Tiêu Nhiên mặc váy đen ở phía sau, mở miệng : “Cái người Trịnh Nhược Hạo kia, cậu phải cẩn thận.”

      Ngẩng đầu nhìn bóng lưng có bờ vai rộng rãi, “Biết rồi. Sau này tôi có làm gì với ta, cũng với cậu.”

      lại cau mày, “Cậu còn muốn làm cái gì với ta hả?”

      Tiêu Nhiên đút tay vào túi, “Tôi làm sao biết, chỉ là lúc rãnh rỗi, hẹn nhau ăn bữa cơm, tôi từ chối cũng tiện đúng ? Dù sao ta cũng giúp tôi thoát nạn, là giúp tôi đấy ~”

      Liếc cái, “Giúp cậu lần cậu phải lấy thân báo đáp sao? Vậy cậu phải cho tôi bao nhiêu lần…”

      Tiêu Nhiên làm mặt quỷ, “Ai muốn cho ta! Cậu xấu xa, hai người các cậu, ai tôi cũng cho!” Bước nhanh vượt qua mặt .

      Đuổi theo bước chân của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc hiểu hỏi: “ ta tôi có thể giải thích rồi, còn tôi vì sao được? Dù gì bên trong hay bên ngoài tôi đều có đủ cả, trước giờ chưa có ai tôi ưu tú cả ~”

      Tiêu Nhiên vươn tay, “Tôi quen biết ta, cho nên thể gì. Nhưng còn cậu, chỉ riêng bạn , cả đầu ngón tay và đầu ngón chân đếm cũng đủ, người đàn ông trăng hoa như thế, nếu theo cậu, làm sao tôi có thể yên tâm được đây?”

      phục: “Làm ơn, sao tôi lại là người đàn ông trăng hoa?”

      Xoay người lại nhìn , vừa vừa bước thụt lùi, “Câu có trăng hoa, cậu chỉ là có đầu óc, chỉ biết…… dùng nửa người dưới để suy nghĩ, tinh, trùng, lên, não!” xong, xoay người, bỏ chạy nhanh.

      Nghe thế, Dĩ Nặc nhanh chóng đuổi theo, “Cậu… con nhóc này, dám bôi nhọ bổn thiếu gia! Đứng lại cho tôi!”

      Nhớ lại sáng nay, khi phải đối diện với sinh ly tử biệt, nếu như có Dĩ Nặc luôn ở bên cạnh, chỉ sợ Tiêu Nhiên khóc ngất ở hội trường tang lễ bên kia.

      Công ty MKS.

      Trong công ty, Trịnh Nhược Hạo là người đứng đầu trong danh sách những người đàn ông độc thân hoàng kim, nhưng từ khi Dĩ Nặc vào công ty, hai người thể phân cao thấp. Nhưng bởi vì ngày thường Trịnh Nhược Hạo luôn có thái độ khiêm nhường nhã nhặn, nên các trong công ty có ấn tượng với tốt hơn.

      “Chào, Mindy” Trịnh Nhược Hạo chủ động chào hỏi nhân viên lễ tân, cũng chào hỏi các nữ đồng nghiệp gặp đường.

      Mỗi được chào hỏi đều rất vui vẻ, sau khi qua, cùng trêu đùa với các đồng nghiệp khác của mình.

      Đến chỗ ngồi, mở máy vi tính lên, đến phòng trà nước pha coffee, lúc ra ngoài gặp phải Khương Dĩ Nặc. Dĩ Nặc thấy , dù cho cam lòng, vẫn phải gật đầu hào hỏi: “Chào Vincent.”

      Trịnh Nhược Hạo thẳng thắng cười: “Chào, Lane ~”

      Vốn dĩ Dĩ Nặc muốn qua, đột nhiên gọi ta lại. “Vincent, có mấy lời tôi muốn với , nếu như lúc nghĩ trưa rãnh rỗi, có thể chuyện với tôi lát hay ?”

      Trịnh Nhược Hạo có chút ngoài ý muốn, bởi vì cảm thấy, cái người có năng lực siêu phàm này có quan tâm đến mình, hơn nữa trước đây, nếu như có hạng mục cần hợp tác hoặc lúc gặp nhau, ta luôn có thái độ thù địch với mình. cười nhạt: “ thành vấn đề, nghỉ trưa gặp lại.”

      Lúc nghỉ trưa, hai người tìm góc ở bên ngoài ngồi xuống.

      “Có chuyện gì?” Trịnh Nhược Hạo ung dung .

      Dĩ Nặc lại rất trịnh trọng: “Tiêu Nhiên là bạn thân lâu năm của tôi, là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi cần biết tại sao đúng lúc gặp được ấy, chỉ là, ấy là người đơn giản, lại rất trọng tình cảm, nếu như bị tổn thương……”

      Trịnh Nhược Hạo biết ý tứ của , giơ tay ngăn lại lời của , “Cậu dừng lại lát, chẳng lẽ ấy cho cậu biết tôi theo đuổi ấy?”

      Câu hỏi này làm cho Dĩ Nặc thoáng kinh ngạc, lắc đầu.

      Trịnh Nhược Hạo cười, “Vậy cậu lo lắng như vậy để làm gì? Tôi cũng thể làm gì ấy, dù sao chúng tôi chỉ mới quen nhau.”

      Dĩ Nặc nhíu nhíu mày, “ ấy và người trong công ty giống nhau, tôi chỉ hy vọng, đừng đối đãi với ấy như với những người trong công ty.”

      Xem ra phải là người quá thâm sâu, lời như thế cũng có thể thẳng như vậy. Trịnh Nhược Hạo tán thưởng vỗ vỗ , “Có thể thẳng thắn chuyện như thế này, cậu là người rất hiếm thấy. die~nda`nle^qu1ydo^n Tôi nhớ kỹ lời của cậu. Chẳng qua tôi vẫn rất tò mò.” đứng lên, quan sát Dĩ Nặc. “Quan hệ giữa cậu và Tiêu Nhiên, chỉ là bạn thân? Tại sao ấy quen bạn bè, cậu cũng phải chăm lo?”

      Để lại Dĩ Nặc ngồi mình ở đó, biết phải trả lời vấn đề của Trịnh Nhược Hạo như thế nào, bởi vì, chưa bao giờ nghĩ đến nó.

      Mới vào công ty, người mới luôn hi vọng mình có thể biểu tốt, Tiêu Nhiên cũng như vậy, cho nên mỗi khi làm việc, chỉ mong mình có thể làm nhiều việc. Khó khăn lắm mới hết giờ làm việc, điện thoại di động vang lên, lấy điện thoại ra, là Dịch Hằng.

      Hơi ngạc nhiên, Tiêu Nhiên nhận điện thoại. “Alo, Tiêu Nhiên? Tôi là Dịch Hằng, cậu hôm nay có bận gì chứ? Có thể ăn bữa cơm ?”

      lâu gặp, thể nào từ chối.

      Dịch Hằng còn sôi nổi như lúc đại học, trở nên chững chạc hơn. Chẳng qua, Tiêu Nhiên chỉ thấy ngạc nhiên tại sao cậu ấy lại hẹn gặp mình, nhưng vẫn nhịn được có hỏi trực tiếp.

      “Giản Như ra như thế, làm cho tôi rất bất ngờ.” Dịch Hằng có chút đờ đẫn , cảm xúc của hai tránh khỏi rơi vào loại bi thương khó nên lời, Tiêu Nhiên gật đầu đồng ý. “Tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ, vốn dĩ…… Chúng tôi vừa mới trở lại như trước đây bao lâu……”

      Dịch Hằng nghe Tiêu Nhiên thế, ngẩng đầu lên, “Tôi cũng mới nghe chuyện này, ngờ lại hại hai hiểu lầm như vậy, rất xin lỗi.”

      Người cũng còn nữa, những lời này có ý nghĩa gì đây……. Nhìn cảm xúc của Dịch Hằng, có phải cậu ấy vẫn còn thích Giản Như? Tin đồn cậu ấy muốn kết hôn với bạn ……

      “Gần đây cậu khỏe ? Lần trước, lúc họp lớp, nghe mọi người quan hệ giữa cậu và bạn rất tốt, định khi nào mời bọn mình uống rượu mừng?” Tiêu Nhiên trêu ghẹo hỏi, muốn phá vỡ bầu khí ngột ngạt này.

      Dịch Hằng nhíu nhíu mày, “Tôi chia tay bạn lâu rồi.”

      Được rồi, câu hỏi, hỏi ngay được chuyện đau lòng của người ta, Tiêu Nhiên hơi bối rối. DD~L;equ!yDo^n Nhắm mắt xin lỗi, “Ngại quá, có thể người nào nhầm, cậu đừng để ý……”

      Dịch Hằng cúi thấp đầu, sau đó lắc đầu, “ có việc gì, chuyện đó quan trọng.”

      Tiêu Nhiên yên tâm mỉm cười: “Tôi biết ngay cậu là người tốt, chưa bao giờ nổi giận với người khác.”

      Nhìn nhìn Tiêu Nhiên, Dịch Hằng muốn cái gì đó, nhưng vẫn . Tiêu Nhiên chỉ lo pasta trước mặt mình, nhìn thấy ánh mắt của Dịch Hằng.

      “Vậy còn cậu, gần đây như thế nào? Có bạn trai chưa?” Dịch Hằng lúng túng hỏi, nhưng Tiêu Nhiên ngược lại, thản nhiên trả lời . “ có. Sau khi chia tay với bạn trai lúc đại học, có tìm nữa, chớp mắt cũng sắp thành ế ai thèm.”

      Dịch Hằng hiểu lắm, mỉm cười. “Cậu gấp làm gì……”

      Tiêu Nhiên gật gù hả hê, ngay lập tức, trong đầu lên mấy lời mà mẹ cứ lại với mình…… “Mẹ tôi , phụ nữ giống như đàn ông, đàn ông càng lớn càng đáng giá, nhưng phụ nữ ngược lại, qua 23, 24 tuổi bắt đầu thành hàng ế rồi……”

      Nghe thế, Dịch Hằng nhịn được nữa, nâng khóe môi lên, “Cậu đúng là. chút cũng đổi ~”

      Ăn cơm xong, uyển chuyển từ chối ý định đưa về của ta, tự mình đón xe. đường về nhà, nhận được điện thoại của Dĩ Nặc. “Sao tôi nhắn tin, cậu đều trả lời? Lớn gan quá nhỉ!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia rất ồn ào.

      Tiêu Nhiên đưa điện thoại ra xa chút, “Cậu tiếng chút cho tôi, muốn bà đây bị chấn động đến chết hả!”

      Dĩ Nặc bày ra dáng vẻ lưu manh cãi lại: “Có ý gì? Xem ra là tối nay có tiết mục gì sao……”

      có tâm trạng nhảm với , Tiêu Nhiên : “ có gì, tôi vừa ăn cơm với Dịch Hằng xong.”

      Đầu dây bên kia thoáng im lặng, đột nhiên truyền đến thanh đinh tai nhức óc: “Phương Tiêu Nhiên, cậu bị ngốc sao? Loại chuyện như vậy cậu quản làm gì? Còn mau kiểm điểm tật xấu của mình……”

      muốn để ý đến cậu ta, trả lời thương tiếc: “Cậu mới có tật xấu đấy!”

      Dĩ Nặc còn giọng điệu cứng rắn như vừa rồi, chẳng qua cảm thấy có chút đồng tình: “Làm sao cậu lại trêu chọc tới Dịch Hằng rồi hả? Có thể tìm người đáng tin chút được …… Sao lại toàn những người như thế hả……”

      Tiêu Nhiên cũng có chút ủ rủ: “Thời vận tốt, luôn gặp phải người đại diện cho những loại người này, còn có cậu nữa, bấy nhiêu thôi đủ cuộc sống quá tàn khốc……”

      Vỗ vỗ ngực, Dĩ Nặc bất mãn : “ thế nào? đây là sinh dưới cờ đỏ, lớn lên dưới ánh mặt trời, là thanh niên có toàn bộ ngũ giảng tứ mỹ (*) nha…”

      (*) là hai tiêu chuẩn đánh giá của Trung Quốc, được ban hành vào đầu năm 1980 để tuyên truyền phổ biến các nội dung tư tưởng của hoạt động giáo dục. Trong đó, ngũ giảng bao gồm văn minh, lịch , vệ sinh, trật tự, đạo đức; tứ mỹ bao gồm vẻ đẹp của tâm hồn, lời , hành động, hoàn cảnh.

      Dây dưa với cậu ấy mệt mỏi, Tiêu Nhiên rũ rượi : “Được rồi, tôi phải mở cửa vào nhà rồi, cậu cũng đừng lúc nào cũng đùa giỡn nữa, quay về thực tế ~”

      lơ mơ đồng ý, hai người cùng cúp điện thoại.

      Hết chương 12
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      ChrisTrâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Tôi cho rằng cậu thích cậu ấy

      Editor: ViVu

      Từ đó về sau, Trịnh Nhược Hạo có liên lạc với Tiêu Nhiên nữa, cũng quan tâm chuyện này, dù sao cũng có cảm giác đặc biệt với . Mặc dù điều kiện của vượt xa tiêu chuẩn chọn bạn trai mà mẹ đặt ra cho . Nhưng loại cảm giác này rất khó hình dung, chung với Trịnh Nhược Hạo, chỉ có cảm giác là bạn bè bình thường, có gì đặc biệt hơn nữa. Dĩ Nặc chán ghét Trịnh Nhược Hạo cũng là nguyên nhân chủ yếu làm cho hai người liên lạc với nhau.

      Ngược lại, gần đây thường xuyên nhận được điện thoại của Dịch Hằng, hay ăn cơm chung, thỉnh thoảng xem phim, tham gia họp lớp cao trung, quan hệ tốt hơn trước rất nhiều.

      Dịch Hằng dẫn đến nhà hàng Tân Cương ăn cơm. Tiêu Nhiên ít ăn thịt dê, cho nên khi vừa bước vào nhà hàng tín đồ đạo Hồi này, mùi hăng của thịt dê xộc thẳng vào mũi.

      “Có thể chịu được ?” Dịch Hằng ngồi xuống với , cũng biết lâu rồi ăn thịt dê, thấy phản ứng của nên mới hỏi, lúc này mới hối hận sao mình có thể vô ý đến thế.

      Tiêu Nhiên gật đầu cái, “Quen mùi là ổn rồi.”

      Nhìn thực đơn, Dịch Hằng vẫn như mọi khi để Tiêu Nhiên chọn trước, Tiêu Nhiên nhìn thực đơn, đưa lại cho . “Cậu thông thạo hơn tôi, cậu chọn , chỉ cần là ăn ngon, tôi đều thích.”

      Dịch Hằng mỉm cười, sau đó cúi đầu chọn món với nhân viên phục vụ.

      Sữa chua của Tiêu Nhiên được mang lên trước, mặc dù làm từ sữa dê, nhưng hề có chút tanh nồng nào cả, bên còn có thạch lựu hồng hồng, Tiêu Nhiên gật đầu khen ngợi, Dịch Hằng cũng thả lỏng.

      Lúc hai người ra khỏi nhà hàng, no căng bụng, Tiêu Nhiên muốn bộ lát, Dịch Hằng và cứ dọc bờ sông rất lâu.

      từ rất lâu, tôi từng hi vọng cậu có thể bên cạnh tôi như thế này.” Đột nhiên Dịch Hằng thế.

      Tiêu Nhiên gật đầu, “Tại sao?”

      “Lúc đại học năm thứ nhất, tôi hỏi cậu, nhưng cậu từ chối……” Nhớ lại chuyện trước đây, chỉ nghĩ thôi đau lòng.

      Tiêu Nhiên nhớ khi đó, cậu ấy đứng trước mặt mình, ấp a ấp úng chuyện này lại bị mình nhẫn tâm từ chối. Có chút buồn bã mỉm cười: “Đúng vậy, lúc ấy tôi từ chối. Mọi người đều cho rằng tôi dụ dỗ cậu, làm hại cậu bắt cá hai tay, cho nên tất cả mọi người đều hoan nghênh tôi.”

      Dịch Hằng liên tục xin lỗi: “ xin lỗi, tôi biết chuyện thành như vậy……”

      Xua xua tay, “Đừng vậy, Giản Như là bạn tốt của tôi, tôi tin nhất định ấy hy vọng tôi nhớ chuyện này. Vì vậy, cậu cần cảm thấy có lỗi, vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, tất cả qua rồi ~”

      Hai người nhớ tới Giản Như, chủ đề này quá nặng nề rồi, lâu cũng chuyện.

      “Chúng ta ăn cơm thế này, làm cho cậu thấy thoải mái chứ?” Dịch Hằng có chút lo lắng cho Tiêu Nhiên, biết nhạy cảm hơn người khác, có lẽ mình tìm làm nhớ tới Giản Như.

      Tiêu Nhiên cảm ơn cẩn thận, “ có việc gì. Hiểu lầm được rồi, quan trọng nữa. Chẳng qua, tôi biết nguyên nhân thực mà hai người chia tay, rốt cuộc là chuyện gì?”

      Dịch Hằng nhìn , nét mặt ngượng ngùng, cười nhạt tiếng, “Chuyện này, tốt hơn.”

      cũng phải là người bới móc chuyện người khác, gật đầu cái, hai người lúng túng lại rơi vào im lặng.

      và Dĩ Nặc như thế nào?” Đột nhiên Dịch Hằng hỏi đến người đàn ông kia.

      Kinh ngạc nhìn Dịch Hằng, thể hiểu tại sao cậu ta lại hỏi như vậy.

      “Hôm tang lễ của Giản Như, hai người cãi nhau…… Thoạt nhìn chính là đôi tình nhân tình cảm rất tốt.” Dịch Hằng .

      Cái gì? Người ? Với Khương Dĩ Nặc? Tiêu Nhiên mở to mắt, sau đó bắt đầu cười lớn, đây là chuyện tức cười nhất mà từng nghe thấy, chắc chỉ có người chính trực như Dịch Hằng mới tin chuyện và cậu ta là người . Dịch Hằng bị tiếng cười của làm cho khó xử, hỏi tiếp: “Cậu sao vậy? Tôi gì sai sao?”

      Tiêu Nhiên xin lỗi, khoát khoát tay, “ có, có……” Vẫn nhịn cười được. “Chỉ là, nghe cậu tôi và cậu ấy là người , tôi cảm thấy hơi buồn cười……”

      Dịch Hằng chống tay lên cổ. “Chuyện này rất buồn cười sao?” ràng hôm ấy, dáng vẻ của Khương Dĩ Nặc như người bạn trai ghen, hai người cãi nhau nhưng lại có cảm giác như đôi tình nhân trêu đùa, cho dù mọi thứ có thể là giả, nhưng ánh mắt thể nào là giả được. Chẳng lẽ, mình lâu rồi đương, cho nên hiểu lầm?

      “Nếu phải như vậy, bây giờ, cậu có người trong lòng sao?” Dịch Hằng hỏi .

      Tiêu Nhiên gật đầu, than vãn câu: “Tôi trở thành ế rồi……”

      Phù tiếng, Dịch Hằng bật cười. “Vậy là tôi cũng có thể theo đuổi cậu? Vốn cho rằng cậu thích cậu ấy, cho nên dám với cậu……”

      Thiếu chút nữa phun hết Sprite trong miệng ra ngoài, Tiêu Nhiên sững sờ nhìn Dịch hằng. nghe nhầm chứ? Dịch Hằng nó muốn theo đuổi ? Ngày Cá tháng tư sao? câu: “Cậu trêu chọc tôi?”

      có, tại sao lại như vậy?” Dịch Hằng hiểu.

      Nguyên tắc của Tiêu Nhiên là, chỉ cần là người của bạn bè, cho dù là cả hai nhau hay là đơn phương chăng nữa cũng tuyệt đối đụng vào. Mặc dù lúc ấy Dịch Hằng và Giản Như chia tay, nhưng có cảm giác, Giản Như vẫn còn tình cảm với cậu ấy, cho dù Giản Như còn ở đây ……

      “Như vậy ổn đâu. Dù sao cậu và Giản Như cũng từng bên nhau, tôi cảm thấy được……” Tiêu Nhiên muốn thẳng ra, chỉ nhắc chuyện trước đây.

      “Nhưng tôi và Giản Như chia tay rồi, lúc lên đại học, tôi với cậu. Chuyện tình cảm thể miễn cưỡng. Giả sử Giản Như còn sống, ấy vẫn còn thích tôi, cậu có phải lấy lý do đó? Nhưng tôi thích ấy, ai có thể miễn cưỡng tôi thích ấy……”

      Thảo luận vấn đề này còn ý nghĩa gì nữa, Tiêu Nhiên khoát khoát tay, ý bảo dừng lại, cau mày : “ ấy còn nữa, tại sao còn như vậy? Làm như vậy có công bằng ?” Nhìn Dịch Hằng muốn cãi lại, tiếp: “Cho dù cậu theo đuổi tôi… tôi cũng nhớ đến ấy, giữa chúng ta luôn có chút cản trở, chuyện này công bằng với cậu. Chúng ta vẫn nên làm bạn thôi…”

      xong, cầm lấy đồ đạc của mình, Tiêu Nhiên lịch với Dịch Hằng: “Quả , chuyện tình cảm là thể miễn cưỡng, vì vậy, cũng như cậu và Giản Như thể ở bên nhau, cả tôi và cậu cũng nhất định thể nào, có tại sao, chỉ là thiếu chút cảm giác kia mà thôi.”

      Thoải mái tính tiền, sau đó lấy điện thoại gọi cho Dĩ Nặc. Người nào đó bỏ dỡ kế hoạch dụ dỗ con của mình, chạy đến quán cafe hai người thường hẹn nhau để gặp Tiêu Nhiên.

      Nhìn thấy Tiêu Nhiên ngồi mình, buồn chán uống Latte, Dĩ Nặc nhàng đến sau lưng , vỗ cái, quay qua thấy là , “Cậu vẫn đến rất nhanh……”

      “Tất nhiên rồi, lão nhân gia ngài gọi tôi, tôi phải dùng tốc độ nhanh nhất, nếu lần sau gặp nhau tôi có thể sống tiếp được hả?” Dĩ Nặc xong, ngồi đối diện , đầu tóc như cái tổ chim, có hình tượng chút nào.

      Trước mặt Tiêu Nhiên để cái bánh phô mai và ly cafe, Dĩ Nặc nhíu mày, “Cậu đừng với tôi là cậu chưa ăn cơm.”

      chút câu nệ ‘ừ’ tiếng, chân mày Dĩ Nặc như muốn xoắn vào nhau, với ông chủ: “Làm phiền cho tô mì Odon rau cải.”

      Quay đầu lại, cau mày nhìn . “ phải ra ngoài ăn cơm với Dịch Hằng sao? Làm cái gì mà cơm cũng ăn hả?”

      Tiêu Nhiên bĩu môi, “Đừng nhắc tới nữa, chuyện phiếm với cậu ấy dẫn đến bế tắc, sau đó tôi cả cơm cũng ăn, khỏi đó.”

      “Chuyện gì vậy….. Có thể để cậu làm như thế, ngay cả cơm cũng cần?” Dĩ Nặc thấy hình như tâm trạng tốt lắm, vì vậy giọng điệu lại trở nên nhàng như lúc trước.

      Ông chủ mập mạp bưng tô mì Odon nóng hổi lên, chỉ vào Dĩ Nặc, “Cậu lại đoạt mất cơm tối của tôi……”

      Dĩ Nặc lấy lòng ông chủ, “Chú xem , tôi cho bà xã tôi ăn, hôm nay tâm trạng ấy tốt, vẫn chưa ăn cơm, những món điểm tâm ngọt này thể làm món chính được.”

      Ông chủ cười híp mắt nhìn hai người bọn họ, “Cho nên tôi mới chịu đựng đau đớn từ bỏ món thích, nếu làm sao tôi cam lòng đem mì Odon của tôi ra đây?” xong, ông chủ xoay người vào trong.

      Dĩ Nặc đẩy tô mì đến trước mặt , đẩy bánh ngọt và cafe qua bên. “Được rồi, đừng ăn những món đó nữa, ăn cái này nè, dạ dày của cậu…… Ở nhà khó nuôi, ra ngoài cũng chịu chú ý……”

      Dưới thúc giục của “gà mẹ họ Khương” kia, Tiêu Nhiên tiêu diệt từng chút từng chút món đặc biệt của ông chủ, cảm thấy có chút sức lực rồi.

      “Dịch Hằng gì với cậu? Lại có thể làm cậu tức giận như vậy?” Dĩ Nặc vẫn quên điều tra chuyện này.

      Tiêu Nhiên xụ mặt xuống ngay tức khắc, “Cậu có tin ? bốn năm rồi mà Dịch Hằng vẫn còn muốn theo đuổi tôi.”

      Người đối diện cẩn thận quan sát Tiêu Nhiên, hết nhìn trái rồi nhìn phải. bị nhìn đến sởn tóc gáy. “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

      “Tôi suy nghĩ, cuối cùng là chỗ nào người cậu mê hoặc cậu ấy, làm cho cậu ấy cố chấp như vậy……” Dĩ Nặc mỉm cười trêu chọc .

      Ngay lập tức, ánh mắt sắc như dao được phóng qua, “Khương Dĩ Nặc!”

      , tôi biết , nhất định cậu tức giận vì cậu ấy từng là bạn trai của Giản Như, sau đó lại theo đuổi cậu.” quá hiểu tính của Tiêu Nhiên làm sao có thể biết chuyện này. “Nhưng mà cậu có từng nghĩ hay , căn bản những chuyện này hoàn toàn liên quan đến nhau. Cậu ấy cũng phải chân đạp hai thuyền, chẳng qua có đôi lúc, thứ tình cảm này thể tùy tiện đáp lại. Cậu thể áp đặt tình cảm của cậu, của bạn thân cậu lên người khác, để cho người khác phải theo ý của cậu, đây là công bằng.”

      Cho dù muốn thừa nhận, nhưng biết cậu ấy đúng.

      Hết chương 13.
      Last edited: 16/12/15
      TrâuChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Biến hóa báo trước

      Editor: ViVu

      Thời gian quen bạn của Dĩ Nặc phá kỷ lục, hai người quen nhau hơn hai tháng mà vẫn chưa có dấu hiệu chia tay, Tiêu Nhiên cảm thấy đây đúng là kỳ tích, muốn gặp mặt này. Bởi vì thời gian trước đó, Dĩ Nặc thay đổi bạn quá thường xuyên nên lười gặp từng người bạn của .

      Lữ Doanh Ngọc làm ở công ty khác trong tòa nhà công ty Dĩ Nặc, hai người trong giai đoạn ngọt ngào. Vì vậy, Tiêu Nhiên thể ngờ rằng sau khi gặp bạn Dĩ Nặc, lại có cảm giác mình cực kỳ giống bóng đèn.

      Ánh mắt Dĩ Nặc nhìn ta có vẻ dịu dàng lại có chút kiềm chế được, giống như lúc nhìn Thượng Lam Tang, có lẽ Doanh Doanh này là chân mệnh thiên nữ của Dĩ Nặc. Loại ý nghĩ này ầm thầm len lỏi trong lòng , làm Tiêu Nhiên cảm thấy có chút thoải mái.

      đến phòng vệ sinh, lúc rửa tay, nhìn mình trong gương, lẩm bẩm: “Mình làm sao thế này? Chẳng lẽ vui mừng thay cậu ấy? Đây là chuyện dễ dàng có được mà……”

      Lữ Doanh Ngọc cũng vào nhà vệ sinh, “Nhiên Nhiên, tôi cũng đến tham gia náo nhiệt……”

      cũng nở nụ cười: “Ừ, vậy tôi ra ngoài trước.” Doanh Ngọc đồng ý: “Được.”

      Dĩ Nặc ngồi đối diện Tiêu Nhiên, hỏi ấn tượng của : “Như thế nào? Lần này tệ chứ?”

      Tiêu Nhiên gật đầu, “Ừ, hai người quen nhau cũng gần ba tháng mà còn có thể ngọt ngào như thế, cũng đủ biết đây là rất tốt.”

      Dĩ Nặc gật đầu, “Tôi cũng hi vọng hai chúng tôi có thể lâu dài, tôi cảm thấy ấy vô cùng tốt, giống những người trước đây, ở bên cạnh ấy rất thoải mái.”

      Nghe những lời của Dĩ Nặc, trong lòng Tiêu Nhiên thấy rất bình thường, nhưng cũng biết tại sao lại thế. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Cảm giác như có ai đó ngừng quấy rối trong đầu mình, trong dạ dày cũng bắt đầu sôi trào, tất cả đều thoải mái.

      Doanh Ngọc quay lại, hai người tiếp tục chàng chàng thiếp thiếp, Tiêu Nhiên như thấy có vị chua chua từ kẽ răng……

      Chua chua! Khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, Tiêu Nhiên tránh khỏi sợ hãi. Chẳng lẽ mình ghen sao? Ăn giấm vì Dĩ Nặc sao? Điều này làm sao có thể?

      Chào tạm biệt hai người bọn họ, Tiêu Nhiên về nhà mình. đường vẫn ngừng cố gắng đánh bay ý nghĩ đó , nhưng làm thế nào cũng thể xua được, giống như mình càng muốn phủ nhận, lại càng được phơi bày trước mắt.

      Về đến nhà, thay áo ngủ, điện thoại di động vang lên, là Dĩ Nặc. thể tin được, nhịp tim của như tăng nhanh, “Alo?”

      “Hôm nay cậu có chuyện gì sao? Ăn cơm được nửa, sắc mặt cậu trắng xanh, dạ dày lại đau, đúng ?”

      Trò chuyện linh tinh với cậu ấy lát, Tiêu Nhiên cúp điện thoại. Cảm giác vui vẻ lại làm cho tinh thần bắt đầu rối loạn. Chỉ cuộc điện thoại của cậu ấy ảnh hưởng đến tâm trạng , cuối cùng là chuyện gì diễn ra? Chẳng lẽ, thích Khương Dĩ Nặc? thể nào, tự hủy bỏ đáp án này. Nếu như thích cậu ấy, tại sao lại chờ đến tận bây giờ, hai người biết nhau tám năm, cũng đủ để kháng chiến chống Nhật kết thúc (*)……

      (*)ViVul mình nghĩ tác giả cuộc đại chiến Trung – Nhật (1937 – 1945), ý là thời gian cũng quá dài.

      vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, biết cậu ấy là hạng người gì, có vô số phụ nữ ở bên, hơn nữa, còn là loại ai đến cũng từ chối, mặc dù ngoại hình cậu ấy xuất chúng, dịu dàng với người khác, nhưng đây thể là lý do thích cậu ấy.

      Vì vậy, ngươi luôn luôn ngủ ngon như Tiêu Nhiên lại có thể mất ngủ cả đêm.

      Chủ nhật, dì Lãnh gọi điện bảo Tiêu Nhiên đến ăn cơm, còn Dĩ Nặc đón . đường , Dĩ Nặc vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, nhìn nhìn Tiêu Nhiên, muốn sờ trán . bất giác né tránh, “Làm gì vậy?”

      Dĩ Nặc để tay xuống, chuyên tâm nhìn đường. “Hôm nay cậu rất lạ, tôi xem thử cậu có sốt .”

      Lúc này Tiêu Nhiên mới trở về dáng vẻ bình thường, che giấu hốt hoảng của mình. “Ha ha, có gì, tôi rất bình thường……”

      cười cười. “Cậu như vậy mà bình thường sao…… Bình thường là ai vừa nhìn thấy tôi như con chim khách ríu ra ríu rít hả……”

      Hai người đồng thời đưa tay về phía nút mở máy nghe nhạc, Tiêu Nhiên lại rút tay về, giống như là sợ bị lây vi khuẩn gây bệnh, “Cậu mở ……”

      Nhìn thấy hành động kỳ lạ của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc ngạc nhiên: “Hôm nay cậu bị gì vậy? Sao kỳ quái như thế?”

      Tiêu Nhiên vẫn kiên trì mình hoàn toàn bị bệnh, Dĩ Nặc cũng so đo với nữa, tập trung lái xe.

      Đến nhà họ Khương, Tiêu Nhiên thành thạo vào phòng bếp với mẹ Khương, tiếng cười của hai người truyền ra bên ngoài, Dĩ Nặc lắng tai nghe. “Đây phải là rất vui vẻ ư? Lúc xe sao lại kỳ lạ như vậy?”

      Lúc dọn cơm, ba Khương gập báo lại, lên thư phòng gọi Dĩ Nặc, bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.

      Khi dọn dẹp, Tiêu Nhiên nhất quyết để mẹ Khương nhúng tay vào, Dĩ Nặc với mẹ : “Mẹ, để bọn con dọn dẹp cho, mẹ nghỉ ngơi .”

      Nghe vậy, mẹ Khương đặt bát đũa trong tay xuống ngay lập tức, đưa bao tay cho Dĩ Nặc. “Vậy giao cho hai đứa, mẹ mặc kệ.”

      rửa chén, Tiêu Nhiên trả lời lại, “Dì Lãnh, dì yên tâm …… Đâu phải lần đầu tiên con xuống bếp hay lần đầu thu dọn đồ đạc. Dì và chú cứ nghỉ ngơi .”

      Dĩ Nặc ở bên cạnh, phụ giúp thả chén dĩa vào bồn rửa, vì vậy thân thể hai người tiếp xúc với nhau là điều thể tránh khỏi, diend:an~l>e<quy!do^nn mỗi khi như vậy, Tiêu Nhiên đều tự nhiên tránh né, Dĩ Nặc càng cảm thấy buồn bực hơn, trực tiếp khoác cánh tay lên vai , làm muốn né cũng né được. “Nhiên Nhiên, hôm nay cậu cứ là lạ sao ấy? Tôi đụng vào cậu, cậu tránh ngay, thế này là thế nào hả?”

      “Nam nữ thụ thụ bất thân.” Vẻ mặt Tiêu Nhiên cảm xúc gì , ngoài miệng như vậy, nhưng trong đầu như hươu con chạy loạn rồi, mặt cũng nóng lên luôn.

      Câu này là mới mẻ với Dĩ Nặc, đến thời gian hai người quen biết nhau, từ lâu Tiêu Nhiên là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, nên hề có quan niệm thụ thụ bất thân. Mặt khác, nhiều năm như vậy, cũng thay quần áo giúp luôn rồi, còn sợ cái gì nữa?

      “Cả người cậu tôi đều nhìn hết rồi, còn có cái gì mà thụ thụ bất thân nữa hả……” Dĩ Nặc vô tội nhún vai.

      Lấy khủy tay huých cái. “ bậy bạ gì đó! Đừng để cho bạn cậu nghe những thứ này, có biết hả, tôi muốn phải rước thêm phiền toái gì đâu.”

      Dĩ Nặc khoác vai . “Chẳng lẽ có người điều tra cậu? Hay là Doanh Ngọc đến tìm cậu?” Những kinh nghiệm trước đây cho biết thể cảnh giác, ngộ nhỡ Tiêu Nhiên bị tổn thương gì, gánh nổi đâu!

      Tiêu Nhiên lắc đầu. “ có, cậu nghĩ gì vậy, làm sao có thể có người điều tra tôi? Tôi chính là đứa bé ngoan điển hình đấy, ai có thể gây phiền phức cho tôi?”

      Lúc này Dĩ Nặc mới yên tâm. yên tâm, nhưng lòng Tiêu Nhiên vẫn thể thả lỏng được, càng lúc càng hoài nghi chính mình, tình hình dần xấu , sau khi gặp cậu ấy, cảm giác càng ràng hơn. Loại tình cảm dành cho Dĩ Nặc này, hoàn toàn xa lạ với , làm cho ứng phó kịp.

      Bắt đầu từ khi nào mà tình bạn biến chất, lại thầm người đàn ông khổng tước này rồi…… Nhất là khi biết cậu ấy trăng hoa như thế nào, biết cậu ấy bao giờ lòng với phụ nữ, biết cậu ấy là người ai đến cũng từ chối…… Ở bên cạnh câu ấy lâu như vậy, là người biết những chuyện này nhất…… Nhưng tại sao, dù có cố gắng thế nào chăng nữa cũng thể ghét nổi lại càng thể hận được.

      Hết chương 14.
      Last edited: 16/12/15
      TrâuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :