Chương 12: lâu gặp
Editor: ViVu
ra bên ngoài, Tiêu Nhiên hất tay ra, “Cậu làm gì vậy?”
Dĩ Nặc nhìn , “Trịnh Nhược Hạo này lòng dạ rất thâm sâu, cậu hoàn toàn phải đối thủ của ta, phải tôi cậu đừng trêu chọc ta sao?”
Người đường nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ cãi nhau trước cửa nhà tang lễ, hai người vẫn còn mặc quần áo dự tang lễ, cảm thấy rất phù hợp. Tiêu Nhiên bất đắc dĩ: “Tôi đâu có trêu chọc ta, chỉ là vô tình thôi, cũng phải tôi cố ý, cậu sao lại trách tôi. Còn nữa, tôi cũng phải đồng nghiệp của ta, lại có xung đột lợi ích, lòng dạ có thâm sâu hay liên quan gì đến tôi.”
Đau đầu nhìn Tiêu Nhiên, lại nhìn thấy mọi người ra vào, giọng, “Hôm nay là tang lễ của Giản Như, chúng ta đừng có làm mất mặt ở đây, vào phụ giúp tay, lát rồi .”
Đều do cái người này, luôn chọc cho tính khí nóng nảy của mình bộc phát ra bên ngoài, oán giận nhìn cái, xoay người chuẩn bị vào trong, lại bị Dĩ Nặc kéo lại. nhịn được quay đầu lại nhìn : “Làm cái gì?”
“ theo bên cạnh tôi, được chạy lung tung.” Bước bước đến bên cạnh , như có chuyện gì xảy ra.
Đúng là thần kinh, xem ra hôm nay cậu ấy uống nhầm thuốc rồi, Tiêu Nhiên lắc đầu, vào trong, nên làm gì làm cái đó.
Sau khi tang lễ kết thúc còn có bữa tiệc, thể nhìn nổi cái cách dùng cho đám cưới lại sử dụng trong đám tang, Tiêu Nhiên tiếng với cha mẹ Giản Như rồi về.
Mới vừa rồi hai người có tiếp tục cãi nhau nữa, sau hai giờ, cũng cãi nhau mà ra ngoài. Hai người dọc theo hàng cây ngô đồng ven đường, Dĩ Nặc nhìn nhìn Tiêu Nhiên mặc váy đen ở phía sau, mở miệng : “Cái người Trịnh Nhược Hạo kia, cậu phải cẩn thận.”
Ngẩng đầu nhìn bóng lưng có bờ vai rộng rãi, “Biết rồi. Sau này tôi có làm gì với ta, cũng với cậu.”
lại cau mày, “Cậu còn muốn làm cái gì với ta hả?”
Tiêu Nhiên đút tay vào túi, “Tôi làm sao biết, chỉ là lúc rãnh rỗi, hẹn nhau ăn bữa cơm, tôi từ chối cũng tiện đúng ? Dù sao ta cũng giúp tôi thoát nạn, là giúp tôi đấy ~”
Liếc cái, “Giúp cậu lần cậu phải lấy thân báo đáp sao? Vậy cậu phải cho tôi bao nhiêu lần…”
Tiêu Nhiên làm mặt quỷ, “Ai muốn cho ta! Cậu xấu xa, hai người các cậu, ai tôi cũng cho!” Bước nhanh vượt qua mặt .
Đuổi theo bước chân của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc hiểu hỏi: “ ta tôi có thể giải thích rồi, còn tôi vì sao được? Dù gì bên trong hay bên ngoài tôi đều có đủ cả, trước giờ chưa có ai tôi ưu tú cả ~”
Tiêu Nhiên vươn tay, “Tôi quen biết ta, cho nên thể gì. Nhưng còn cậu, chỉ riêng bạn , cả đầu ngón tay và đầu ngón chân đếm cũng đủ, người đàn ông trăng hoa như thế, nếu theo cậu, làm sao tôi có thể yên tâm được đây?”
phục: “Làm ơn, sao tôi lại là người đàn ông trăng hoa?”
Xoay người lại nhìn , vừa vừa bước thụt lùi, “Câu có trăng hoa, cậu chỉ là có đầu óc, chỉ biết…… dùng nửa người dưới để suy nghĩ, tinh, trùng, lên, não!” xong, xoay người, bỏ chạy nhanh.
Nghe thế, Dĩ Nặc nhanh chóng đuổi theo, “Cậu… con nhóc này, dám bôi nhọ bổn thiếu gia! Đứng lại cho tôi!”
Nhớ lại sáng nay, khi phải đối diện với sinh ly tử biệt, nếu như có Dĩ Nặc luôn ở bên cạnh, chỉ sợ Tiêu Nhiên khóc ngất ở hội trường tang lễ bên kia.
Công ty MKS.
Trong công ty, Trịnh Nhược Hạo là người đứng đầu trong danh sách những người đàn ông độc thân hoàng kim, nhưng từ khi Dĩ Nặc vào công ty, hai người thể phân cao thấp. Nhưng bởi vì ngày thường Trịnh Nhược Hạo luôn có thái độ khiêm nhường nhã nhặn, nên các trong công ty có ấn tượng với tốt hơn.
“Chào, Mindy” Trịnh Nhược Hạo chủ động chào hỏi nhân viên lễ tân, cũng chào hỏi các nữ đồng nghiệp gặp đường.
Mỗi được chào hỏi đều rất vui vẻ, sau khi qua, cùng trêu đùa với các đồng nghiệp khác của mình.
Đến chỗ ngồi, mở máy vi tính lên, đến phòng trà nước pha coffee, lúc ra ngoài gặp phải Khương Dĩ Nặc. Dĩ Nặc thấy , dù cho cam lòng, vẫn phải gật đầu hào hỏi: “Chào Vincent.”
Trịnh Nhược Hạo thẳng thắng cười: “Chào, Lane ~”
Vốn dĩ Dĩ Nặc muốn qua, đột nhiên gọi ta lại. “Vincent, có mấy lời tôi muốn với , nếu như lúc nghĩ trưa rãnh rỗi, có thể chuyện với tôi lát hay ?”
Trịnh Nhược Hạo có chút ngoài ý muốn, bởi vì cảm thấy, cái người có năng lực siêu phàm này có quan tâm đến mình, hơn nữa trước đây, nếu như có hạng mục cần hợp tác hoặc lúc gặp nhau, ta luôn có thái độ thù địch với mình. cười nhạt: “ thành vấn đề, nghỉ trưa gặp lại.”
Lúc nghỉ trưa, hai người tìm góc ở bên ngoài ngồi xuống.
“Có chuyện gì?” Trịnh Nhược Hạo ung dung .
Dĩ Nặc lại rất trịnh trọng: “Tiêu Nhiên là bạn thân lâu năm của tôi, là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi cần biết tại sao đúng lúc gặp được ấy, chỉ là, ấy là người đơn giản, lại rất trọng tình cảm, nếu như bị tổn thương……”
Trịnh Nhược Hạo biết ý tứ của , giơ tay ngăn lại lời của , “Cậu dừng lại lát, chẳng lẽ ấy cho cậu biết tôi theo đuổi ấy?”
Câu hỏi này làm cho Dĩ Nặc thoáng kinh ngạc, lắc đầu.
Trịnh Nhược Hạo cười, “Vậy cậu lo lắng như vậy để làm gì? Tôi cũng thể làm gì ấy, dù sao chúng tôi chỉ mới quen nhau.”
Dĩ Nặc nhíu nhíu mày, “ ấy và người trong công ty giống nhau, tôi chỉ hy vọng, đừng đối đãi với ấy như với những người trong công ty.”
Xem ra phải là người quá thâm sâu, lời như thế cũng có thể thẳng như vậy. Trịnh Nhược Hạo tán thưởng vỗ vỗ , “Có thể thẳng thắn chuyện như thế này, cậu là người rất hiếm thấy. die~nda`nle^qu1ydo^n Tôi nhớ kỹ lời của cậu. Chẳng qua tôi vẫn rất tò mò.” đứng lên, quan sát Dĩ Nặc. “Quan hệ giữa cậu và Tiêu Nhiên, chỉ là bạn thân? Tại sao ấy quen bạn bè, cậu cũng phải chăm lo?”
Để lại Dĩ Nặc ngồi mình ở đó, biết phải trả lời vấn đề của Trịnh Nhược Hạo như thế nào, bởi vì, chưa bao giờ nghĩ đến nó.
Mới vào công ty, người mới luôn hi vọng mình có thể biểu tốt, Tiêu Nhiên cũng như vậy, cho nên mỗi khi làm việc, chỉ mong mình có thể làm nhiều việc. Khó khăn lắm mới hết giờ làm việc, điện thoại di động vang lên, lấy điện thoại ra, là Dịch Hằng.
Hơi ngạc nhiên, Tiêu Nhiên nhận điện thoại. “Alo, Tiêu Nhiên? Tôi là Dịch Hằng, cậu hôm nay có bận gì chứ? Có thể ăn bữa cơm ?”
lâu gặp, thể nào từ chối.
Dịch Hằng còn sôi nổi như lúc đại học, trở nên chững chạc hơn. Chẳng qua, Tiêu Nhiên chỉ thấy ngạc nhiên tại sao cậu ấy lại hẹn gặp mình, nhưng vẫn nhịn được có hỏi trực tiếp.
“Giản Như ra như thế, làm cho tôi rất bất ngờ.” Dịch Hằng có chút đờ đẫn , cảm xúc của hai tránh khỏi rơi vào loại bi thương khó nên lời, Tiêu Nhiên gật đầu đồng ý. “Tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ, vốn dĩ…… Chúng tôi vừa mới trở lại như trước đây bao lâu……”
Dịch Hằng nghe Tiêu Nhiên thế, ngẩng đầu lên, “Tôi cũng mới nghe chuyện này, ngờ lại hại hai hiểu lầm như vậy, rất xin lỗi.”
Người cũng còn nữa, những lời này có ý nghĩa gì đây……. Nhìn cảm xúc của Dịch Hằng, có phải cậu ấy vẫn còn thích Giản Như? Tin đồn cậu ấy muốn kết hôn với bạn ……
“Gần đây cậu khỏe ? Lần trước, lúc họp lớp, nghe mọi người quan hệ giữa cậu và bạn rất tốt, định khi nào mời bọn mình uống rượu mừng?” Tiêu Nhiên trêu ghẹo hỏi, muốn phá vỡ bầu khí ngột ngạt này.
Dịch Hằng nhíu nhíu mày, “Tôi chia tay bạn lâu rồi.”
Được rồi, câu hỏi, hỏi ngay được chuyện đau lòng của người ta, Tiêu Nhiên hơi bối rối. DD~L;equ!yDo^n Nhắm mắt xin lỗi, “Ngại quá, có thể người nào nhầm, cậu đừng để ý……”
Dịch Hằng cúi thấp đầu, sau đó lắc đầu, “ có việc gì, chuyện đó quan trọng.”
Tiêu Nhiên yên tâm mỉm cười: “Tôi biết ngay cậu là người tốt, chưa bao giờ nổi giận với người khác.”
Nhìn nhìn Tiêu Nhiên, Dịch Hằng muốn cái gì đó, nhưng vẫn . Tiêu Nhiên chỉ lo pasta trước mặt mình, nhìn thấy ánh mắt của Dịch Hằng.
“Vậy còn cậu, gần đây như thế nào? Có bạn trai chưa?” Dịch Hằng lúng túng hỏi, nhưng Tiêu Nhiên ngược lại, thản nhiên trả lời . “ có. Sau khi chia tay với bạn trai lúc đại học, có tìm nữa, chớp mắt cũng sắp thành ế ai thèm.”
Dịch Hằng hiểu lắm, mỉm cười. “Cậu gấp làm gì……”
Tiêu Nhiên gật gù hả hê, ngay lập tức, trong đầu lên mấy lời mà mẹ cứ lại với mình…… “Mẹ tôi , phụ nữ giống như đàn ông, đàn ông càng lớn càng đáng giá, nhưng phụ nữ ngược lại, qua 23, 24 tuổi bắt đầu thành hàng ế rồi……”
Nghe thế, Dịch Hằng nhịn được nữa, nâng khóe môi lên, “Cậu đúng là. chút cũng đổi ~”
Ăn cơm xong, uyển chuyển từ chối ý định đưa về của ta, tự mình đón xe. đường về nhà, nhận được điện thoại của Dĩ Nặc. “Sao tôi nhắn tin, cậu đều trả lời? Lớn gan quá nhỉ!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia rất ồn ào.
Tiêu Nhiên đưa điện thoại ra xa chút, “Cậu tiếng chút cho tôi, muốn bà đây bị chấn động đến chết hả!”
Dĩ Nặc bày ra dáng vẻ lưu manh cãi lại: “Có ý gì? Xem ra là tối nay có tiết mục gì sao……”
có tâm trạng nhảm với , Tiêu Nhiên : “ có gì, tôi vừa ăn cơm với Dịch Hằng xong.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, đột nhiên truyền đến thanh đinh tai nhức óc: “Phương Tiêu Nhiên, cậu bị ngốc sao? Loại chuyện như vậy cậu quản làm gì? Còn mau kiểm điểm tật xấu của mình……”
muốn để ý đến cậu ta, trả lời thương tiếc: “Cậu mới có tật xấu đấy!”
Dĩ Nặc còn giọng điệu cứng rắn như vừa rồi, chẳng qua cảm thấy có chút đồng tình: “Làm sao cậu lại trêu chọc tới Dịch Hằng rồi hả? Có thể tìm người đáng tin chút được …… Sao lại toàn những người như thế hả……”
Tiêu Nhiên cũng có chút ủ rủ: “Thời vận tốt, luôn gặp phải người đại diện cho những loại người này, còn có cậu nữa, bấy nhiêu thôi đủ cuộc sống quá tàn khốc……”
Vỗ vỗ ngực, Dĩ Nặc bất mãn : “ thế nào? đây là sinh dưới cờ đỏ, lớn lên dưới ánh mặt trời, là thanh niên có toàn bộ ngũ giảng tứ mỹ (*) nha…”
(*) là hai tiêu chuẩn đánh giá của Trung Quốc, được ban hành vào đầu năm 1980 để tuyên truyền phổ biến các nội dung tư tưởng của hoạt động giáo dục. Trong đó, ngũ giảng bao gồm văn minh, lịch , vệ sinh, trật tự, đạo đức; tứ mỹ bao gồm vẻ đẹp của tâm hồn, lời , hành động, hoàn cảnh.
Dây dưa với cậu ấy mệt mỏi, Tiêu Nhiên rũ rượi : “Được rồi, tôi phải mở cửa vào nhà rồi, cậu cũng đừng lúc nào cũng đùa giỡn nữa, quay về thực tế ~”
lơ mơ đồng ý, hai người cùng cúp điện thoại.
Hết chương 12
Last edited by a moderator: 3/12/15
Chris và Trâu thích bài này.