1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như khổng tước không xòe đuôi - Aris Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: tin chân tình

      Editor: ViVu

      Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, cả hai người cũng giằng co khoảng thời gian dài. Tiêu Nhiên rất bận, khi làm ở bộ phận này, sau thời gian ngắn lại chuyển sang bộ phận khác, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya mới về nhà. Mặc dù Dĩ Nặc cũng rất bận rộn, nhưng mà vì bên cạnh chưa bao giờ thiếu người, nên cũng cố ý để mình coi thường trận cãi nhau này của mình và Tiêu Nhiên.

      Nhưng mẹ Khương lại nhớ Tiêu Nhiên, buổi sáng khi làm, dặn dò Dĩ Nặc: “Tan việc nhớ đón Tiêu Nhiên đến ăn cơm, mẹ với dì Nhậm của con, hôm nay để con bé đến đây ăn cơm, nhớ đấy!”

      Dĩ Nặc đồng ý rồi ra cửa, lái xe đến công ty, bận rộn việc của mình.

      Lúc ăn trưa, mẹ sợ quên, lại gọi điện thoại tới dặn dò , Dĩ Nặc nhìn điện thoại di động hơi rầu rĩ, bắt gọi đến số điện thoại này, biết phải mở miệng thế nào.

      Bất chấp khó khăn, vẫn là gọi điện thoại. Đối phương bắt máy rất nhanh, “Alo?” Là giọng của cậu ấy, nhưng rất lạnh nhạt.

      “Nhiên Nhiên mẹ tôi bảo cậu tối nay đến nhà tôi.” mặt dày thẳng vấn đề.

      Đầu dây bên kia vang lên tiếng đánh máy lách cách, xem ra cậu ấy bận, “Nhiên Nhiên, cậu có nghe ?”

      “Được, tôi biết rồi.” cúp điện thoại ngay lập tức.

      Buồn bực nghĩ muốn gọi lại mắng con nhóc xấu xa này trận, nhưng mà nhớ đến lúc nãy ngay cả thời gian nhận điện thoại cũng có, nhất định là rất bận, vì vậy lại gọi điện thoại cho mẹ, với bà làm chút thức ăn Nhiên Nhiên thích để tẩm bổ cho cậu ấy.

      Tan tầm, đến đón , lên xe, hai người vẫn lời.

      mở máy nghe nhạc trong xe, nhạc trong xe là của Tension. Đây là nhóm nhạc mà cả hai đều thích, ở nhà, khi rảnh rỗi mở liên tục những bài hát của họ, vì vậy tất cả người lớn của hai nhà đều nghe nhiều thành thuộc những từ ‘y y nha nha’ gì đó.

      “Chuyện trước đây của chúng ta thể nào quên, có quá nhiều chuyện xảy ra…” Giọng ca của những chàng trai phiêu đãng trong xe, Tiêu Nhiên nhìn bên ngoài, chỉ khe khẽ ngâm nga theo.

      Dĩ Nặc nhìn chút, “ tức giận?”

      Quay đầu qua nhìn Dĩ Nặc lát, Tiêu Nhiên cam tâm : “ có.”

      Tức giận mà vẫn có thể trắng ra như thế, xe ra là cực kỳ tức giận. Dĩ Nặc đưa ta sờ đầu cái, “Được rồi, đừng tức giận nữa, tôi sai rồi có được ?”

      cười lạnh: “Cậu biết mình sai rồi?” Cậu ấy mà biết, Trái Đất quay quanh Mặt Trăng.

      Dĩ Nặc rút tay về: “Nhiên Nhiên, mỗi lần tôi quen phụ nữ đều rất nghiêm túc, nhưng lại thể tự chủ bị người khác hấp dẫn, tôi muốn lại bị trói chặt bởi người, cậu hiểu ?”

      Lời của , gợi lên chuyện lúc trước. Tiêu Nhiên im lặng, lát sau mở miệng : “Chẳng lẽ cậu từng bị thương có thể lấy lí do đó để tán tỉnh, lưu luyến khắp nơi? Đây là suy luận kiểu gì vậy! Cậu xem người phụ nữ hôm đó bị cậu tổn thương có bao nhiêu đau khổ……”

      Dĩ Nặc cười, cười ngừng được. Tiêu Nhiên càng khó chịu hơn, “Cậu còn cười hả ~”

      Cuối Dĩ Nặc cười nữa, “Nhiên Nhiên, cậu có biết tại sao người phụ nữ hôm đó lại điên cuồng như vậy ? Là vì chúng tôi vừa mới quen nhau, chỉ sau đêm vui vẻ, tôi biết ta có chồng rồi.”

      Lần này Tiêu Nhiên còn cách nào nổi giận nữa, Tiêu Nhiên thể tưởng tượng nổi tình huống này. Dĩ Nặc tiếp: “Mặc dù tôi hay thay đổi, nhưng mà tôi hy vọng mình giữ chức bồ nhí của người ta, cũng hy vọng miễn cưỡng người khác qua lại với tôi, đó là nguyên tắc của tôi.”

      khẽ: “Ai biết người phụ nữa kia cho cậu làm kẻ thứ ba, cậu lại ……”

      Dĩ Nặc bất đắc dĩ, “Tiểu thư, làm ơn…… Hôm đó cậu năng đầy chính nghĩa tranh cãi với tôi vấn đề tôi là mối họa, có cho tôi chuyện này đâu?”

      Đến nhà họ Khương. Mẹ Khương đứng trước chờ bọn họ vào nhà. Vừa bước vào, ôm chặt Tiêu Nhiên, “Sao lâu như vậy cũng sang đây, có phải hàng xóm mới tốt quá nên quên mất dì rồi hay ?”

      Tiêu Nhiên cười cười, “Dì Lãnh, hàng xóm của con phải vẫn là mọi người sao, dì sao lại quên rồi? Hôm trước con lên mạng mua ít đồ cho dì……” Hai người thân thiết tới phòng khách, ngồi chuyện phiếm, Dĩ Nặc mỉm cười lắc đầu, bản thân thay quần áo trước.

      Đến khi trở ra, hai người vui vẻ nấu ăn trong phòng bếp.

      “Dì ơi, dì thử tay nghề của con chút, mẹ con cũng bằng con đâu, ha ha……” Tiêu Nhiên như đứa bé, tự khen mình, mẹ Khương đứng bên cạnh cười tươi, nhìn: “Được rồi, dì nếm thử, nếu ngon con phải chịu trách nhiệm.”

      Dựa vào bên người mẹ Khương làm nũng, Tiêu Nhiên ăn vạ : “Đương nhiên con chịu trách nhiệm. Dì à…… Dì cũng làm con đau lòng quá , tay nghề của con đương nhiên là dùng được mới dám khoe khoang với dì…… là đau lòng mà……”

      Mẹ Khương sờ sờ đầu , “Được rồi, đừng đau lòng nữa, Nhiên Nhiên làm cái gì dì cũng đều thích.”

      Nhìn bầu khí vui vẻ hòa thuận kia, Dĩ Nặc tựa vào cửa phòng bếp : “Mẹ, con nghi ngờ con có phải là con ruột của mẹ hay , sao có cảm giác Nhiên Nhiên mới là con ruột của mẹ vậy?”

      Mẹ Khương quay đầu liếc cái, “Con biết cái gì? Nhiên Nhiên mới là ruột thịt của mẹ, nhưng mà cha con nhất định muốn có con trai, nên đổi với mẹ Nhiên Nhiên, đúng , Nhiên Nhiên?”

      nấu thức ăn, Tiêu Nhiên quay đầu lại, cười rạng rỡ tiếng: “Hở? Ừ, đúng vậy……”

      Hoàn toàn biết gì với hai người phụ nữa này, vào thư phòng mở máy tình làm việc của mình.

      Lúc Tiêu Nhiên gõ cửa bước vào, Dĩ Nặc chơi game Warcraft. ung dung làm tổ cái ghế bên cạnh, cầm quyển Thần Khúc (*) lên xem

      (*)ViVu: tiếng là Divine comedy là trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri

      Lát sau xoay qua, “Sao nấu cơm nữa?”

      Đặt sách xuống, Tiêu Nhiên bĩu môi: “Tôi là khách, có làm cũng là cậu làm, dì Lãnh muốn làm thịt kho, bảo tôi nghỉ ngơi……”

      Dĩ Nặc đứng dậy, ra ngoài, lát lại trở về. Đưa cho Tiêu Nhiên quả ổi, con nhóc này thích ăn những thứ lạ lùng, mà mẹ lại nhớ ràng hơn ai hết, làm cho Dĩ Nặc cũng hơi buồn bực.

      “Arigato ~” (ViVu-lqd: tiếng Nhật có nghĩa là cảm ơn) Tiêu Nhiên mỉm cười nhận lấy, khép sách lại. Cắn cái, vui vẻ ăn. “Bạn tại của cậu là ai vậy?”

      Dĩ Nặc cầm ly Sprite, ngẩng đầu lên, sau đó lại vùi đầu vào máy tính, rầu rĩ đáp: “Cậu có biết, làm trong công ty quảng cáo lầu dưới của tòa nhà tôi làm.”

      Tiêu Nhiên vừa nhai ổi của mình vừa lắc đầu, đợi đến lúc có thể mở miệng chuyện, thở dài đứng lên: “Cậu có thể ổn định được , tại trông mong cậu tìm được chân tình, năm thôi đấy……”

      Dĩ Nặc lắc lắc ly Sprite, “Chân tình? Đó là gì vậy? Nhiên Nhiên, chỉ có cậu vẫn còn sống trong thế giới cổ tích.”

      ôm đầu gối, tự giễu, “Cái gì, tôi mà sống trong cổ tích, cả hai chúng ta đều như thế, đều tin thế giới này còn có cái gọi là chân tình……”

      Hết chương 5
      Last edited by a moderator: 24/11/15
      TrâuChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Bạn của phải đến cho ấy giám định

      Editor: ViVu

      Sau lần cãi nhau này, nếu như Dĩ Nặc có bạn mới đều dẫn đến cho Tiêu Nhiên gặp mặt. Có lúc bạn khó chịu, hỏi , tai sao phải tới gặp Phương Tiêu Nhiên. Dĩ Nặc chỉ : “ ấy là bạn thân của .”

      Dường như Tiêu Nhiên cũng tạo thành thói quen, cứ hơn tháng thấy bạn mới của Dĩ Nặc, thậm chí có , hai người sau khi chia tay còn làm bạn với .

      Mặc dù biết nguyên nhân Dĩ Nặc chịu dừng lại bên cạnh người, nhưng cách làm thế này cũng hơi quá đáng, nhưng khuyên khuyên được, cũng đành phải tùy .

      Cũng phải tất cả đều chia tay trong hòa bình, người đàn ông chất lượng tốt như thế này, ai mà khát vọng thu phục dưới gấu váy mình. Vì vậy bắt đầu dây dưa vô nghĩa.

      Tiêu Nhiên sửa lỗi chính tả, chợt điện thoại vang lên, là Dĩ Nặc. nhận điện thoại: “Alo?”

      “Nhiên Nhiên thân ái……” Giọng ràng là lấy lòng, rada của Tiêu Nhiên tự động phát người đàn ông đáng chết này lại có phiền toái, “Có gì cần tôi giúp tay sao?”

      Dĩ Nặc người ở đầu dây bên kia, nhưng dựa vào giọng , Tiêu Nhiên vẫn có thể tưởng tượng ra nụ cười làm lành lúc này của cậu ấy, giọng Dĩ Nặc càng thêm nhún nhường: “Nhiên Nhiên, cậu đóng giả làm bạn của tôi nha, giúp tôi chia tay triệt để với Phí Kỳ……”

      Phí Kỳ là bạn tiền nhiệm của , người rất đẹp, nhà cũng giàu có, vì vậy tính tình vô cùng tiểu thư. Lúc Tiêu Nhiên gặp mặt ta, cũng biết quan hệ của hai người lâu dài, nhưng cũng lười , quả nhiên, hai người đến ngày thứ 28 chia tay. Người ta là 28 ngày tìm thấy chân tình, còn bọn sau 28 ngày thủy hỏa bất dung.

      Đối với Dĩ Nặc, quá khứ là quá khứ, tuyệt đối quay đầu lại, nhưng đại tiểu thư Phí Kỳ còn tưởng rằng sau đó hối hận đến tìm mình, vì vậy sau ba ngày ‘chờ đợi’ có kết quả, bắt đầu gọi điện, gửi tin nhắn, làm cho Dĩ Nặc quay về bên cạnh ta.

      Tiêu Nhiên biết làm sao : “Sao để bạn cậu qua đó?” Những chuyện thế này người đầu tiên cậu ấy nghĩ đến lại là mình. là, làm hư cậu ấy rồi. Kết quả, đầu dây bên kia trả lời làm cho muốn ngất —— “Cậu cũng biết bạn của tôi rất hay xấu hổ, tôi sợ đến lúc đó ấy luống cuống, hơn nữa cậu cũng khỏe mạnh hơn, thông minh hơn ấy, có thể tùy cơ ứng biến.”

      Lời này, như là người máy vạn năng, lại còn khỏe mạnh hơn nữa chứ ~ ai bảo cậu ấy cao 185 cm lại tìm nhắn có 160 cm…… Để cho dù có nhu mì điềm đạm chuyện với bẽn lẽn uốn éo trước mắt, vẫn cứ cảm thấy mình như là người khổng lồ. sao, dù gì Khương Dĩ Nặc cũng là người có lương tâm hề xem là phụ nữ.

      nghe thấy Tiêu Nhiên trả lời, Khương Dĩ Nặc tiếp tục kiên nhẫn : “Nhiên Nhiên, giúp tay mà……”

      Tiêu Nhiên thở dài, “Được rồi, nhưng mà nếu như tôi bị lời của đại tỷ kia làm tổn thương, cậu phải chịu trách nhiệm đấy!”

      Dĩ Nặc như được đại xá, vội vàng đồng ý: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên rồi!”

      Đặt điện thoại xuống, Tiêu Nhiên cảm thấy hơi đơn, lâu rồi mình cũng qua lại với người nào rồi, mặc dù muốn quan hệ như Dĩ Nặc, nhưng cũng nên tốt thôi.

      Bởi vì đồng ý với Dĩ Nặc, mấy ngày sau đều cùng với cậu ấy đóng giả làm tình nhân, có người bên cạnh cũng là tốt rồi, ngoại hình Dĩ Nặc vừa tuyệt đẹp lại vừa sang trọng, làm cho bao người thèm thuồng, xem cậu ấy như cái túi Chanel. dien dan l.ee q.úy đ'ônn Tiêu Nhiên nghĩ thế trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn.

      Chủ nhật, hai người cố ý hẹn ở nhà hàng Friday mà Phí Kỳ thường đến, biết Tiêu Nhiên thích điểm tâm ngọt, Dĩ Nặc lấy dĩa bánh kem chocolate cho , còn tặng kèm cành hoa hồng. Điều này làm cho Tiêu Nhiên có hơi bất ngờ, nhướng mày trêu : “Quả nhiên là cao thủ gạch chéo (ViVu: là XXX đó ) nha, săn sóc tỉ mỉ, lãng mạn nồng nàn.”

      Dĩ Nặc liếc xéo , “Gạch chéo là cái gì?”

      “Tự dùng đầu nghĩ , đừng bày ra dáng vẻ đàn ông đều biết dùng đầu óc.” từ trước đến giờ, Tiêu Nhiên chưa bao giờ nể mặt , chuyện luôn sắc bén như thế.

      Bên cạnh, Dĩ Nặc bị chiều thành quen, cứng rắn như tường đồng vách sắt, dáng vẻ vô lại: “Hả? Là chất lượng tốt? Hay là đẹp trai? Tài năng xuất chúng? Kim cương?”

      Nghe thế, Tiêu Nhiên nhịn được nữa vươn tay ra, “ nhàng” chuyển động tay , người nào đó khổ sở nhìn , mặt Tiêu Nhiên lại vui vẻ chói lọi như hoa……

      “Nặc, ra nguyên nhân để ý đến em là vì người phụ nữ này?” Quả nhiên ngồi ở vị trí dễ thu hút người khác luôn có hiệu quả, vì tiểu thư này nhanh chóng mắc câu rồi. Váy áo hoa lệ, trang điểm đẹp đẽ thể lên gia cảnh giàu có của này. Nhưng lúc này gương mặt ta vặn vẹo, giương nanh múa vuốt chỉ vào Tiêu Nhiên.

      Dĩ Nặc đứng lên ngay lập tức, đứng giữa Phí Kỳ và Tiêu Nhiên. nghiêm chỉnh : “ muốn làm cái gì? được chạm vào ấy.”

      Quả thực, lời này hoàn toàn có tác dụng ngược lại với ý nghĩa của nó, Tiêu Nhiên thầm mắng Dĩ Nặc này lòng dạ quá hiểm độc. Quả nhiên, Phi Kỳ nghe ta thế, dùng sức đẩy ta ra, đứng đối mặt với Tiêu Nhiên, “Tại sao lại giành ấy với tôi, dựa vào cái gì hả?”

      Hoàn toàn mang dáng vẻ của nữ vương, chỉ mong muốn giẫm Tiêu Nhiên ở dưới chân trong lòng mới sảng khoái.

      Tiêu Nhiên đứng dậy, hai người nhìn thẳng vào nhau. Tiêu Nhiên khoác lên cánh tay Dĩ Nặc, mỉm cười tự tin: “Tôi dựa vào cái gì cả, trong nhà có tiền như , dáng dấp cũng xinh đẹp như ,……” Dừng lại lát, cái người kia lại cười trộm, lặng lẽ bấm mạnh cái, tiếp: “Cũng có gì hơn , coi như đầu óc tôi thông minh hơn , tính tình nhẫn nại hơn , nhưng tôi đều dựa vào cái gì cả, chỉ dựa vào vì đó là tôi, cho nên hai chúng tôi qua lại với nhau.”

      xong, nhìn Dĩ Nặc: “Chúng ta được ?” Ung dung kéo Dĩ Nặc, lướt qua người Phí Kỳ.

      Ra khỏi Friday, Tiêu Nhiên buông tay ra, Dĩ Nặc khoác lên vai , ngừng khen ngợi, “Vừa rồi cậu quá xuất sắc…… Thấy nét mặt của ta ? Nhiên Nhiên cậu quá tuyệt vời!”

      Hơi chán ghét hất tay ra, Tiêu Nhiên cau mày nhìn : “Tìm người cho tốt vào, nếu làm sao người ta có thể như vậy? Làm như những chuyện này liên quan đến cậu vậy……”

      Xoay người bước nhanh về phía trước, sau lưng, Dĩ Nặc gọi theo , “Này, này,…… Tôi là mà…… Chỉ có điều thời gian dài thôi mà.”

      Tiêu Nhiên chợt dừng lại, xoay người, thiếu chút nữa đụng vào Dĩ Nặc. oán hận : “Cậu biết tôi ghét nhất là người thứ ba, còn để tôi làm, thương tiếc người phụ nữ của mình bán đứng tôi, biết xấu hổ!dd lle quuy ddonnn Sau này, mỗi lần mà đều như thế này, đầu tôi mang danh ‘người thứ ba chuyên nghiệp’ rồi! Bà đây tức muốn chết, cậu còn có thái độ này?”

      Nhìn Tiêu Nhiên bừng bừng lửa giận, Dĩ Nặc vội vàng dỗ dành , “Được rồi, được rồi, ngoan nào…… Tôi sai rồi……. Tôi nhất định nghiêm túc đương, cố gắng thực để sau này như thế này nữa……”

      Tiêu Nhiên hoàn toàn phải muốn nghe xin lỗi, mùi nước hoa Bvlgari trà đen người Dĩ Nặc thoang thoảng bay đến, để cho cái gương mặt giết người cần đền mạng của càng đáng giận hơn, vì vậy, hai tay véo mạnh vào mặt để xả giận. Dĩ Nặc cầu xin tha thứ: “Đại tỷ, xin cậu bớt giận, sau này tôi nhất định nghiêm túc, nhất định nghiêm túc!”

      Buông tay ra, tiếp tục bước về phía trước, Dĩ Nặc khoác vai , “, mời cậu ăn món Nhật nha!”

      Hết chương 6.
      Last edited by a moderator: 24/11/15
      TrâuChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Tôi phải nữ siêu nhân

      Editor: ViVu

      Tính tình Tiêu Nhiên thuộc loại dễ dàng tức giận, chỉ có ở trước mặt người quen, mới có thể càn rỡ, thích để lộ đau khổ của mình ra bên ngoài, chỉ có thói quen tự chịu đựng mình. Dĩ Nặc từng với , vào những lúc thích hợp phụ nữ nên giả vờ nhu nhược chút, nũng nịu chút, mới có thể kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông. Tiêu Nhiên chỉ trả lời câu: “ biết.” Dĩ Nặc cũng với những chuyện này nữa.

      Hôm nay khi hết giờ làm, Tiêu Nhiên sửa sang lại quần áo của mình, tham gia buổi họp mặt bạn học cao trung. Đợi đến lúc đến quán thịt nướng hẹn, nhóm đông tụ họp lại rồi.

      rất lâu mọi người có tụ họp, đương nhiên muốn tâm về tình hình của mọi người trong thời gian gần đây. Chợt có giọng nữ lớn tiếng : “Mọi người có biết chưa? Dịch Hằng chuẩn bị đăng ký kết hôn với bạn quen hai năm của cậu ấy đấy.”

      Mới câu, vẻ mặt số người ở đây trở nên cứng ngắc, Tiêu Nhiên là trong số đó.

      Dịch Hằng là bạn nam thân nhất của lúc ở trường cao trung, cậu ấy và Giản Như vẫn bí mật qua lại, chỉ có số ít người biết chuyện này. Lúc tốt nghiệp trung học, hai người biết vì sao lại tách ra, mà Giản Như cũng gì với mọi người.

      Vừa lên đại học, Dịch Hằng tỏ tình với Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên có đồng ý. Nhưng tin tức vẫn truyền đến tai Giản Như, Tiêu Nhiên xen vào giữa bọn họ, rồi sau đó bỏ rơi Dịch Hằng. Từ đó, quan hệ giữa Giản Như và Tiêu Nhiên trở nên lạnh nhạt.

      Lúc nghe được chuyện của Dịch Hằng, có hơi châm chọc, Giản Như ngồi cách Tiêu Nhiên xa, nghe được tin tức này cười cười, có chút cố ý, “Điều này cũng là, ai có thể nghĩ đến ta lại tìm nữ sinh lớp khác để làm bạn , người định bằng trời định……”

      Nhất thời bầu khí lạnh xuống, có mấy người biết tình đẩy Giản Như cái, vội vàng chuyển sang đề tài khác.

      Qua ba lượt rượu, tất có mọi người đều hưng phấn, bắt đầu tụm năm tụm ba mời rượu. Giản Như vì chuyện vừa rồi vẫn buồn bực vui, uống rất nhiều, hò hét với Tiêu Nhiên ở bên cạnh. Cậy vào việc mình say với Tiêu Nhiên: “Cậu xem, phải năm đó cố ý tranh giành với mình, quyến rũ Dịch Hằng hay sao? Tại sao quyến rũ xong rồi, lại muốn nữa hả? cũng quá độc ác, cái gì cũng đều muốn sao?”

      Tiêu Nhiên mẫn cảm với rượu bia, cho nên uống nhiều lắm, sớm biết Giản Như nhất định chuyện này với mình. đỡ Giản Như: “Tôi biết tại sao hai người lại chia tay, mãi cho đến hôm đó cậu ấy chạy đến tìm tôi… tôi mới biết nguyên nhân hai người chia tay được chưa? Cậu là bạn tốt của tôi, tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

      Giản Như say lảo đảo nhìn chắm chằm , “Cậu biết? phải lúc cao trung có gì với ấy sao?”

      Tiêu Nhiên bất đắc dĩ cười cười: “Chị hai, tới đại học tôi mới lần đầu được .”

      hơi say, Giản Như nắm bả vai , “Cậu lừa tôi?” Tiêu Nhiên mỉm cười: “Tôi lừa cậu để làm gì?”

      Chậm rãi rót ly bia đặt vào tay Tiêu Nhiên, Giản Như cụng ly với , “Vậy tôi xin lỗi cậu, là tôi hiểu lầm cậu, coi cậu là người thứ ba……” Vừa khóc, vừa : “Tiêu Nhiên, xin lỗi…… Tôi làm cho tất cả mọi người hiểu lầm cậu, xin lỗi……”

      Tiêu Nhiên phải là người ngu, dĩ nhiên biết sau mấy lần họp mặt lúc đại học, mấy người có quan hệ tốt dường như ghét bỏ , chỉ là muốn để ý mà thôi. Bây giờ biết nguyên nhân, tâm trạng giống như được rửa sạch hàm oan. an ủi Giản Như, mặc dù được giải oan nhưng đáy lòng vẫn trào dâng nỗi uất ức.

      Còn có 2 – 3 người bạn tốt nghe thấy lời của Giản Như, vây quanh lại, tất cả mọi người đều có men say, người chỉ vào Tiêu Nhiên, “Nếu là như vậy, tại sao cậu sớm? Còn phải đợi đến bây giờ?”

      người khác lại tiếp: “Đúng thế…… vẫn luôn giống như nữ siêu nhân, chúng tôi làm sao biết những chuyện này……”

      Nước mắt của trào ra ngay lập tức, “Tôi có sai…… Là các người có ai hỏi tôi, làm sao tôi biết xảy ra chuyện gì……”

      tụ họp, vừa khóc vừa uống, cuối cùng tháo bỏ mọi khúc mắc, nhưng mà thời gian trôi qua lâu, giữa mọi người sinh ra vết rạn nứt cách nào lấp đầy, muốn nghĩ bù đắp, cũng cách nào vượt qua được thời gian và khoảng cách. Bạn bè hiểu lầm làm Tiêu Nhiên bị tổn thương, những người này đều là chị em thân nhất, lại xem là người thứ ba, suốt mấy năm, ai hỏi câu, cũng có ai đứng ra giúp lời. Nghĩ đến đây, ngồi xe taxi, nước mắt Tiêu Nhiên chảy ròng ròng.

      Lấy điện thoại di dộng lướt mở khóa. Điện thoại nhanh chóng được nhận, nghe giọng quen thuộc của cậu ấy, “Nhiên Nhiên, có chuyện gì sao?”

      “Dĩ Nặc, bọn họ ai giúp tôi câu…… Tôi ấm ức……” Đầu óc Tiêu Nhiên choáng váng , nước mắt thi nhau chảy xuống, tài xế hơi lo lắng, nhìn qua kính chiếu hậu.

      Nghe được giọng Tiêu Nhiên say, Dĩ Nặc vội vàng với : “Nhiên Nhiên, cậu về nhà trước , bảo tài xế đưa cậu về nhà! Tôi đến ngay lập tức!”

      Buông điện thoại xuống, giống như còn sức sống, chỉ yên lặng khóc.

      Lúc xe taxi đậu dưới lầu nhà Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc chờ sẵn ở đó, thấy xe taxi dừng lại, lập tức bước lên mở cửa xe, nhìn thấy Tiêu Nhiên say khướt nằm co tròn bên trong, gương mặt tài xế có vẻ bất đắc dĩ, trả tiền, ấy đồ đạc của , đỡ ra ngoài.

      Gương mặt trắng noãn đầy nước mắt, cả người toàn mùi rượu, ấy tụ họp với bạn cao trung vừa nghĩ cũng biết là có chuyện tốt, cau mày, cuối cùng đám người kia gì để ấy khó chịu như thế? nằm trong ngực , nước mắt nước mũi cọ vào vào áo sơ mi Paul Smith trắng tinh của ……

      chợt nghiêng đầu qua, muốn đẩy ra, kết quả thiếu chút nữa đập đầu xuống đất, Dĩ Nặc kéo lại, “ọe” lên tiếng ói ra, Dĩ Nặc lắc đầu cái, vỗ nhè lưng , để cho ói hết. Mở túi của , lấy khăn giấy, cho lau miệng, với : “Ói ra hết dễ chịu, ói ra ……”

      Ói lâu mới còn gì để nữa, Tiêu Nhiên mặc váy ngồi bệt nền xi măng, Dĩ Nặc cau mày, ôm lấy hông , “Đừng ngồi ở đây, chúng ta lên lầu, ngoan nào ~”

      Tiêu Nhiên đau đầu chỉ lầm bầm, Dĩ Nặc hết cách rồi, cõng vào tòa nhà. Dáng vẻ này của tuyệt đối thể để chú Phương và dì Nhậm nhìn thấy, may lúc ra ngoài mình có cầm theo chìa khóa căn nhà này, lén nhìn thấy nhà họ Phương có động tĩnh gì, Dĩ Nặc cõng Tiêu Nhiên bước nhanh vào nhà họ Khương.

      Trong nhà vẫn sạch ngăn nắp như trước, mẹ nghĩ là hàng xóm cũ nên thỉnh thoảng trở về, nên mướn người quét dọn giữ cho gọn gàng sạch . Đặt Tiêu Nhiên ở ghế salon, Dĩ Nặc ngửi mùi rượu người mình cái, nhíu nhíu mày, nhìn Tiêu Nhiên mơ mơ màng màng, lầm bầm lầu bầu : “Cậu đúng là con nhóc ở bẩn mà!”

      Cắm máy nước nóng, cởi quần áo mình ra trước, lại nhìn thấy quần áo của cũng loang lổ vết bẩn, hơi do dự, vào phòng mình, lấy cái áo T-shirt và cái quần cụt rộng.

      Cởi quần áo người ra, ngờ dáng người của cũng tệ, Dĩ Nặc cố gắng để ý đến ba vòng của , mặc áo thun và quần cụt cho , lấy nước ấm rửa mặt , sau đó đặt lên giường.

      Dĩ Nặc tắm rửa ra ngoài, xoa xoa tóc vào phòng ngủ. Nhìn thấy Tiêu Nhiên hẹn hò với Chu Công từ lâu rồi, đại tiểu thư này là…… thở dài, quay người ra phòng khách, tìm thấy điện thoại của Tiêu Nhiên sofa, gọi cuộc điện thoại về nhà , mở tivi, ra vẻ như rất ồn ào. “Alo? Dì Nhậm? Nhiên Nhiên họp mặt với bạn bè cao trung của bọn con, hôm nay về trễ, bọn con ở nhà bạn học nghỉ đêm, dì đừng lo lắng……”

      Đặt điện thoại xuống, vào phòng ngủ, sờ sờ mặt Tiêu Nhiên nhưng mặt rất nóng, vì vậy lấy khăn lông giúp hạ nhiệt, “Cậu xem, yên lành, uống rượu cái gì? Chứng tỏ cái gì hả? Ai làm cho cậu đau lòng đến mức này, sao tôi biết gì cả……”

      Khóe mắt vẫn còn nước mắt rơi ra, xem ra, ngay cả trong mơ cũng rất đau khổ. Đột nhiên nghe tiếng nhạc vang lên, ‘mưa xuân trong ánh mặt trời ~’ Dĩ Nặc buông khăn lông trong tay ra, ra phòng khách, cầm điện thoại Tiêu Nhiên lên, là Giản Như.

      Nhận điện thoại, : “Alo?”

      Đầu dây bên kia, Giản Như có chút sững sờ, uống cũng ít, nhưng đến mức biến giọng Tiêu Nhiên thành giọng đàn ông, cố gắng để mình có thể từng chữ từng chữ , “Đây là điện thoại của Tiêu Nhiên sao?”

      Dĩ Nặc quay trở về phòng ngủ. “Đúng vậy. ấy về, chỉ là uống chút rượu nên thoải mái ngủ rồi.”

      Giản Như cười ngây dại, “ sao? Tốt lắm…… là người đàn ông của cậu ấy? cho cậu ấy biết, đừng đau lòng nữa, sau này, nhất định bà đây hiểu lầm cậu ấy nữa……”

      xong, điện thoại cũng ngắt luôn. Dĩ Nặc đặt điện thoại tủ đầu giường, nhìn thấy khóe mắt Tiêu Nhiên vẫn ngừng chảy nước mắt, lấy tay lau khô giúp , nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, nằm xuống, ngủ bên cạnh Tiêu Nhiên.

      Sáng sớm mở mắt ra, cảm thấy choáng váng, miệng đắng lưỡi khô, cố gắng ngồi dậy, lại phát đầu đau như sắp vỡ. Hoàn cảnh xung quanh cũng rất quen thuộc, nhưng phải phòng của mình, cẩn thận nhìn lát, là phòng của Khương Dĩ Nặc, tiếp tục nhìn bên cạnh mình, ràng là gương mặt ngủ say của đại thiếu gia Khương Dĩ Nặc, lại vội vàng cúi đầu nhìn người mình, phải là quần áo hôm qua, vì thế, thét lên, đương nhiên Dĩ Nặc phải tỉnh dậy, mơ màng hỏi . “Cậu làm sao vậy?”

      Tiêu Nhiên để ý đầu choáng mắt hoa, chỉ chỉ người mình, lại chỉ chỉ , “Cậu… cậu…… Tôi… tôi…… chuyện này…….”

      Lắc đầu mạnh cái để cho đầu óc tỉnh táo, Dĩ Nặc nhìn cặp mắt sưng vù của Tiêu Nhiên, “Hôm qua cậu ói khắp người, là tôi giúp cậu thay quần áo, cần cảm ơn tôi~”

      Nghe những lời này, Tiêu Nhiên dùng tay che ngực mình lại ngay lập tức, cảnh giác nhìn Dĩ Nặc.

      Nhìn phản ứng của , Dĩ Nặc xém chút ói ra, vội vàng giơ tay tỏ vẻ trong sạch: “Tôi chỉ giúp cậu thay quần áo, cũng có làm gì bất lịch với cậu, tôi có cái gan lớn đến mức bá vương ngạnh thượng cung cậu đâu, chú Phương biến tôi thành xiên thịt nướng mất……”

      Tiêu Nhiên nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Lúc thay quần áo cậu có nhắm mắt ?”

      Dĩ Nặc thèm để ý tới , đứng dậy, vừa xuống giường rửa mặt, vừa : “Miễn cưỡng có thể nhìn ra phụ nữ thôi……”

      Nghe lời này của , Tiêu Nhiên lập tức bùng nổ, “Khương Dĩ Nặc! Cậu lại có thể nhìn lén!”

      Dĩ Nặc nhanh chóng chạy trốn, làm cho cái gối đầu của Tiêu Nhiên ném ra bị hụt.

      Hai người rửa mặt xong, Tiêu Nhiên vẫn nằm vùi giường. may, hôm nay là chủ nhật, cần phải làm, nếu đầu choáng váng mắt mờ mịt, đừng sửa lỗi chính tả, ngay cả đường cũng có thể bị xe tông.

      Dĩ Nặc mua điểm tâm ở chợ sáng dưới lầu lên, đến phòng ngủ gọi Tiêu Nhiên, “Qua đây ăn điểm tâm.”

      Vẻ mặt rầu rĩ: “ muốn ăn…… Bây giờ vẫn còn muốn ói, nhức đầu……”

      Nhìn dáng vẻ lười biếng thèm động của , Dĩ Nặc thở dài, bưng sữa đậu nành và cháo vào. Tiêu Nhiên cau mày, Dĩ Nặc rất chú trọng tới phòng ngủ của mình, chưa bao giờ ăn cái gì trong phòng ngủ của cậu ấy, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao.

      Tiêu Nhiên câu được câu ăn cháo, Dĩ Nặc uống sữa đậu nành, nhìn cái, “Cuối cùng là hôm qua xảy ra chuyện gì? Ai làm cho cậu đau lòng đến thế?”

      Vốn dĩ mặt Tiêu Nhiên vẫn có nụ cười nhưng trong tích tắc cứng lại, buông muỗng trong tay, quay về làm ổ giường, đơn giản chân tướng việc, Dĩ Nặc dựa vào đầu giường lắng nghe, cười nhạt, “Vì mấy người nhàm chán đó mà cậu khóc thành ra như vậy?”

      Nước mắt Tiêu Nhiên tự chủ được lại dâng trào, “Tôi đau lòng phải cái đó, là vì biết tôi là người như thế nào, nhưng ai hỏi , cũng ai giúp tôi câu…… Còn tôi là nữ siêu nhân, cũng có chuyện gì…… Người nào quy định, thoạt nhìn như nữ siêu nhân có thể tùy tiện tổn thương, cần lo lắng? Tôi phải nữ siêu nhân……”

      Sau đó lời, nước mắt rơi xuống càng dữ dội hơn.

      Dĩ Nặc kéo qua, vỗ vỗ bả vai , thầm : “ ai quy định như vậy cả, ngoan, đừng khóc ~ cậu phải nữ siêu nhân……”

      Hết chương 7.
      Last edited by a moderator: 24/11/15
      ChrisTrâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Nơi nào cũng có người quen

      Editor: ViVu

      Sau ngày hôm đó, Tiêu Nhiên nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Dĩ Nặc biết chuyện này là đả kích rất lớn với , vì vậy lúc rảnh rỗi đều gọi điện cho . Tiêu Nhiên cũng biết, nên mỗi lần đều cố gắng tỏ vẻ tinh thần của mình rất tốt. Công ty Dĩ Nặc tổ chức tiệc khen thưởng thường niên, cùng bạn của mình mà lại muốn Tiêu Nhiên làm bạn của mình.

      Tiêu Nhiên hơi tình nguyện, thích những chuyện thế này, còn ép hỏi Dĩ Nặc: “Mấy người phụ nữ của cậu đều ở đây sao? Lấy tôi bổ sung vào sao…… phải cậu chỉ tiếng là có cả hàng dài sao?”

      Dĩ Nặc dối mà biết ngượng: “Bọn họ thể xuất ở những bữa tiệc thế này, tôi dám đem bọn họ ra ngoài làm loạn.”

      Dù sao mình cũng có việc gì, nên đồng ý tham gia tiệc rượu với Dĩ Nặc.

      Tham dự những bữa tiệc thế này đương nhiên phải ăn mặc chỉnh chu chút, cho nên Tiêu Nhiên chọn cái váy ngắn màu lam, có thể lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp của , tay áo bồng bềnh càng tăng thêm vẻ thướt tha, cầm theo cái ví tương xứng. Dĩ Nặc cũng rất sành sỏi, chọn áo ngắn tay Balenciaga màu lam, quần màu xám bạc, caravat đơn giản, có thể hai người chung với nhau chính là cặp tình nhân hoàn hảo.

      Trong công ty, Dĩ Nặc chỉ là người mới, nhưng tất cả mọi người đêu coi trọng , lại thêm lý lịch cá nhân nổi bật và bối cảnh giàu có, quan trọng nhất là bản thân cũng tự cao nhưng cũng quá khiêm tốn, vừa bước vào hội trường, chỉ trong nháy mắt thu hút chú ý của mọi người.

      Tiêu Nhiên đành bất đắc dĩ quan tâm đến ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của mọi người, cảm thấy tự nhiên muốn vào góc nào đó. Nhưng đây tuyệt đối phải tác phong của chàng khổng tước thiếu gia, Dĩ Nặc, nên dù có muốn, cũng có cách nào thực được.

      Nhiệm vụ chủ yếu ở hội trường chính là chào hỏi, hết khách hàng này lại đến đại diện thương hiệu kia, ngừng đổi tới đổi lui trước mặt , Tiêu Nhiên cảm thấy nụ cười mặt của mình cứng ngắc rồi, chợt có giọng ở sau lưng: “Ơ, đây phải là Khương tiên sinh sao? Vừa rồi sao gọi tôi?”

      Hai người cùng xoay người lại, nhìn thấy Phí Kỳ mặt váy đuôi én Dior, giống như nữ hoàng đến gần. Người phụ nữ này khó đối phó, Tiêu Nhiên thầm suy nghĩ, nụ cười mặt càng rạng rỡ hơn, kéo chặt tay Dĩ Nặc hơn. lịch đáp lại: “Phí tiểu thư, chúng tôi cũng mới đến lâu, người ở đây cũng quá nhiều, cũng chỉ vừa mới gặp .”

      Nhưng khi vừa đưa ánh mắt sang người phụ nữ bên cạnh Phí Kỳ, nụ cười biến mất ngay tức khắc, có phản ứng gì.

      Dĩ Nặc cũng nhìn sang, người mặc váy cúp ngực màu cam nhạt, người này nhìn rất quen, nghĩ nghĩ, là Giản Như! Khó trách Nhiên Nhiên trở nên khác thường như thế, nắm lấy bàn tay khoác cánh tay , vỗ nhè . Tiêu Nhiên quay đầu sang, nhìn cười cười, cũng chào hỏi lại: “Phí tiểu thư, lâu gặp, càng xinh đẹp hơn.”

      Phí Kỳ xa cách “ừ” tiếng, chỉ vào Giản Như đứng đối diện với Tiêu Nhiên: “ quá trùng hợp, tôi nghĩ tới biết Tiểu Như, vừa rồi khi chúng tôi nhìn thấy , mới biết cả hai chúng tôi đều biết , chỉ là cái danh phận giữ, lại có lịch sử lâu đời như vậy…… khó trách……”

      Tiêu Nhiên chợt nhìn Giản Như, ta dám nhìn lại . Dĩ Nặc ngăn lại chủ đề của Phí Kỳ, lịch : “Được rồi, thể tùy tiện tin vào lời đồn nhảm, Phí tiểu thư có bình luận gì cũng nên cẩn thận chút, xin lỗi, chúng tôi tiếp được……”

      Dĩ Nặc vừa dẫn Tiêu Nhiên tránh , vừa với : “Nhiên Nhiên, xin lỗi…… ngờ lại để cậu gặp trường hợp lúng túng như vậy.”

      Tiêu Nhiên lắc đầu cái, “Quên ……” câu cũng muốn nhiều lời.

      Lúc công ty Dĩ Nặc chúc rượu, tiền bối trong công ty gọi , Tiêu Nhiên tìm chỗ đợi , lát tìm .

      Cầm lấy ly eggnog (ViVulqd: cocktail trứng sữa), tựa vào ban công, Tiêu Nhiên lắc lắc ly rượu, nhàng đong đưa theo tiếng nhạc trong hội trường. Trong thoáng chốc, như nghe thấy có người , “ ta là người thứ ba, hai ngày trước chia rẽ cặp……” “ xem, ta ăn mặc như thế, chắc cũng phải người tốt…….”

      Vỗ mạnh vào lan can, Tiêu Nhiên oán hận mắng: “Bà đây phải là người thứ ba! Bà đây hận nhất là người thứ ba, lại dám so sánh tôi với người thứ ba, thất đức……”

      Sau lưng, có người cố nín cười, trả lời lại : “Bà ơi, có phải bà nên bước tới trước chút hay ? Bên dưới cũng có người đấy.” Tiêu Nhiên nhất thời kích động, quên mất mình mặc váy ngắn, như thế này phục vụ thấy rất ràng…… Vì vậy, xoay người tránh ra bên, nhìn người mới vừa lên tiếng kia, áo sơ mi xanh đậm, quần tây màu xám đen, diện mạo phô trương như Dĩ Nặc, mà rất dịu dàng.

      hơi thẹn thùng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi……”

      Người kia lắc đầu, “Là do hai người phụ nữ kia quá chua ngoa, ngược lại tôi rất tán thành lời của ~ rất thoải mái!”

      Tiêu Nhiên mỉm cười tỏ ý xin lỗi, người đàn ông đưa tay ra, “Tôi là Trịnh Nhược Hạo, công ty MKC.”

      Nắm lấy bàn tay ấm áp của ta, Tiêu Nhiên mỉm cười: “Phương Tiêu Nhiên, là bạn dẫn tôi đến đây.”

      Trịnh Nhược Hạo cười cười, “Khương Dĩ Nặc là bạn của ? Chỉ là bạn bè?”

      Xem ra ta biết Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên gật đầu cái, “Đúng vậy, cậu ấy hôm nay có bạn , nên lấy tôi thế vào……”

      Tiêu Nhiên gật đầu cái, giọng điệu tiếc rẻ, “Vậy là đây phải chịu uất ức rồi, nên làm dự bị.”

      , Dĩ Nặc quay trở lại, nhìn thấy Trịnh Nhược Hạo đứng bên cạnh Tiêu Nhiên, trong lòng được thoải mái, bước nhanh đến trước mặt bọn họ. “Nhược Hạo, đến rồi?”

      Trịnh Nhược Hạo cũng chào hỏi , “Đúng vậy, vốn dĩ tôi muốn chào hỏi với cậu, kết quả cậu bị bọn Michael gọi , nên có chuyện vài câu với tiểu thư Tiêu Nhiên.” ta xoay người nhìn Tiêu Nhiên, khẽ gật đầu. “Vậy lần sau gặp lại!” Vỗ vỗ bả vai Dĩ Nặc. “Hẹn gặp lại!”

      Dĩ Nặc nhìn người đàn ông vừa khỏi kia, hỏi Tiêu Nhiên: “ ta gì với cậu?”

      Tiêu Nhiên lắc đầu cái, “Cũng chỉ nhìn thấy tôi hơi buồn bực, tùy tiện tán gẫu cho thoải mái chút thôi.”

      Vẻ mặt vẫn yên tâm, dặn dò Tiêu Nhiên: “ ta là loại người có lợi bước tới, vào công ty trước tôi năm, nhưng mà được đặc cách lên chức, cậu cẩn thận chút.”

      Dĩ Nặc mấy câu đầu đuôi, làm cho Tiêu Nhiên cảm thấy khó hiểu, thờ ơ nhún nhún vai, “Tôi phải người cùng ngành với hai người, ta có thể có mưu đồ gì với tôi,… Chẳng qua lúc nãy nhìn thấy tôi bực bội, an ủi mấy câu mà thôi.”

      Mặc dù Tiêu Nhiên như thế, nhưng Dĩ Nặc vẫn nghĩ như thế, lầm bầm câu: “Tốt nhất là như vậy.”

      Hết chương 8.
      Last edited: 3/12/15
      duyenktn1, ChrisTrâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 9: Đừng xem thường vẻ xinh đẹp của cậu

      Editor: ViVu

      Trong công ty của Tiêu Nhiên, được xem là người ăn mặc giản dị nhất, mặc dù tố chất của tầm thường, nhưng từ trước đến nay, có mặc những màu sắc tươi sáng, tóc thẳng xõa qua vai, vì vậy người mới tốt nghiệp, lại có dáng vẻ hơi trưởng thành.

      Cấp của , Vương Diễm Vũ, là người phụ nữ mạnh mẽ, thường xuyên xuất ở các buổi trình diễn thời trang, luôn theo kịp các xu hướng thời trang, chỉ thông minh mà còn xinh đẹp, có thể xem là phiên bản đời của ‘ nữ mặc hàng hiệu’.

      tại Tiêu Nhiên trợ lý của Vương Diễm Vũ, chịu trách nhiệm các việc cá nhân của bà ấy, chỉ là tổng biên tập Vương công tác khắp nơi thế giới, có thể nhìn thấy người bằng xương bằng thịt cũng nhiều lắm.

      Hôm nay, người trong công đều biết trước đại tổng biên tập quá bộ đến văn phòng, cho nên ai cũng cố gắng biểu mặt tốt nhất của mình, hi vọng để tổng biên tập bắt được sai lầm. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Tổng biên tập Vương hấp tấp vào phòng làm việc, Tiêu Nhiên gõ cửa, mang vào ly nước ép cà chua cho bà. Vương Diễm Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn , “Alice~”

      Tiêu Nhiên dừng lại bước chân của mình, “Tổng biên tập, có chuyện gì sao?”

      Vương Diễm Vũ vừa kiểm tra bản in, vừa so sánh, chỉ chỉ tay, “Cách ăn mặc của .”

      Nhìn lại quần áo của mình vẫn chỉnh tề, có chút khó hiểu: “Hình như có sai sót ở đâu cả……”

      Đặt mắt kính xuống, Vương Diễm Vũ nhìn gương mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống, “Vốn dĩ là xinh đẹp, tại sao lại mặc chững chặc như phụ nữ trung niên có tuổi vậy? Mặc dù công việc cầu phải tỉ mỉ, nhưng vẫn nên chú trọng hình tượng của mình, mặc những màu dành cho người trẻ tuổi . Màu trắng và màu đen rất dễ phối hợp nhưng cũng rất nặng nề.”

      Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhiên nghe đánh giá thế này, gật đầu. “Vâng ạ……”

      Nếu tổng biên tập đại nhân lên tiếng, dĩ nhiên phải thay đổi thôi, nhưng để thay đổi hình tượng cũng cần phải có tiềm lực kinh tế, vì vậy tìm bạn tốt Patrick để than vãn. Patrick là chuyên viên thiết kế đồ họa của công ty, thuộc dạng đàn ông rất thùy mị, khuynh hướng giới tính của là chuyện công khai rồi, bởi vì có số điểm tương đồng với bạn bè của mình, nên lúc đối diện với ta cũng tương đối thoải mái, điều này làm cho hai người nhanh chóng trở thành chị em thân thiết.

      Nghe Tiêu Nhiên than thở về ý kiến của tổng biên tập, Patrick chỉ có thể hoàn toàn tán thành, Tiêu Nhiên là xinh xắn có dáng người thon thả cân xứng, nhưng chỉ trừ trường hợp đặc biệt, dường như chưa bao giờ thấy ăn mặc thoải mái, có kế hoạch makeover (ViVu: làm mới) toàn diện từ rất lâu rồi, chẳng qua là mãi tới bây giờ Tiêu Nhiên vẫn cho thực , khó có dịp để chủ động đến nhờ cải tạo, phải cảm tạ tổng biên tập đại nhân vạn năng bằng lòng bỏ ra cái nhấc tay để cho thế giới này đẹp hơn.

      Tóc đổi thành kiểu xoăn gợn sóng to, thay mắt kính ban đầu bằng kính gọng đen , đến phòng trữ đồ chọn quần áo cho , dù sao những bộ quần áo qua mùa này cũng trở thành đồ dùng được, tận dụng vài món trong đó là tốt nhất.

      Chuyên gia Patrick dạo qua vòng, đồ đạc trong tay Tiêu Nhiên chất thành tầng tầng lớp lớp, dây dây chuỗi chuỗi. ddie'nda~nle~qu;ydon Chọn xong mọi thứ, Tiêu Nhiên cầm nổi, ngồi mặt đất. Patrick xoay người lại, dịu dàng vểnh lên lan hoa chỉ: “Alice, nghe cho đây, ra tố chất của tệ, tôi cảm thấy phối hợp mấy món này lại với nhau là được rồi, nếu như gặp khó khăn để tôi làm cho, những việc còn lại tự nhìn xem rồi làm theo.”

      Tốt lắm, cuối cùng cũng có tài nguyên. Nhưng mà lại có chuyện phiền phức, nếu như mỗi buổi sáng đều phải suy nghĩ xem mình phải mặc cái gì, sợ rằng mình phải dậy sớm ít nhất nửa tiếng, việc này là hung tin với người chưa bao giờ có thể dậy sớm như Tiêu Nhiên, vì vậy, nhiệm vụ quan trọng mỗi tối trước khi ngủ chính là… phối đồ.

      Ngày đầu tiên thay đổi phong cách, đồng nghiệp ở các bộ phận khác trong công ty đều đồng loạt nhìn bằng ánh mắt thể tưởng tượng nổi. Còn có mấy rủ rê tham gia các hoạt động của phái nữ, cũng có vài đồng nghiệp nam chủ động tiếp cận .

      Bản thân Tiêu Nhiên lại bị thay đổi này làm cho cảm thấy mất thăng bằng. cũng chỉ như thường ngày, chẳng qua đổi kiểu tóc, đổi quần áo khác, làm sao mọi người lại nhìn bằng con mắt khác?

      Ôm tâm trạng tức giận khó chịu, hẹn Dĩ Nặc ăn cơm, kết quả, khi Dĩ Nặc nhìn thấy , vẻ kinh ngạc mặt, xung quanh hai vòng.

      Tức giận liếc : “Làm gì đó? Chưa từng nhìn thấy sao?”

      nâng cằm lên, gật đầu cái. “ là ‘người đẹp nhờ lụa, ngựa đẹp nhờ yên’, cách ăn mặc này của cậu, hoàn toàn là nàng thời thượng, rất đáng khen!”

      Vô cùng ngượng nghịu ngồi bên đường, Tiêu Nhiên ủ rũ: “Nếu phải tổng biên tập tôi phải chú ý chút, ai lại muốn mang đôi giày cao gót cao như thế này chứ, mặc dù các thương hiệu lớn đều rất thoải mái, nhưng là giết người mà…… Đau muốn chết luôn……” cởi đôi giày cao gót ra, vẻ mặt xem thường.

      Dĩ Nặc ngồi cũng xuống với , lớn tiếng cảm thán: “Này, cậu có biết, rất nhiều hâm mộ, muốn được như cậu , cả người đều là hàng hiệu…… Cậu là trong phúc mà biết hưởng. Phụ nữ xinh đẹp, chỉ cần bên trong, mà bên ngoài cũng rất quan trọng.”

      Tiêu Nhiên xoa chân, nhìn : “Cậu còn biết đến bên trong sao? Toàn là trông mặt mà bắt hình dong, lại còn có ý tốt chuyện này?”

      Chỉnh sửa lại áo Armani hơi nhăn, Dĩ Nặc soi soi gương, “Tôi là người trong ngoài đều đủ, chỉ coi trọng vẻ bên ngoài, mà còn chú trọng tu dưỡng bên trong hơn.”

      Hoàn toàn muốn tiếp chủ đề này với , Tiêu Nhiên với : “Mua giúp tôi đôi giày , nếu mang cái này về nhà, chắc tôi tàn phế mất……”

      Dĩ Nặc bất đắc dĩ vào cửa hàng, mang về đôi giày tod’s đế bằng, đặt trước mặt , “Size 7.5, số này chênh lệch hơi lớn, chắc là cậu mang vừa.”

      Tiêu Nhiên đổi sang giày đế bằng, quả nhiên vừa y, giẫm lên mềm mại thoải mái, cuối cùng thở dài nhõm, “Cuối cùng tôi cũng trở về mặt đất rồi……”

      Chờ cất đôi giày cao gót xinh đẹp vào trong hộp, đưa tay về phía , “ thôi……”

      Lôi kéo Dĩ Nặc, bọn họ cùng ra bãi đậu xe. Dĩ Nặc lắc đầu cái: “Sarah Jessica Paker từng , chỉ khi đứng Jimmy Choo bà ấy mới có thể nhìn thấy cả thế giới, cậu hay rồi, hoàn toàn ngược lại, mang vào hoàn toàn biết mình ở phương nào.”

      Ngồi lên xe, Tiêu Nhiên liếc cái. “Bà ấy chỉ cao có 158 centimet, mang vào sợ rằng như đứa bé khi đứng giữa đám đông, còn tôi ư? Cao hơn bà ấy mười mấy centimet, cậu cho rằng tôi chưa đủ cao sao?”

      Nhìn nhìn đôi giày đế bằng chân , Dĩ Nặc thờ ơ : “Nhưng mà giống như cậu lại tiết kiệm, nếu phụ nữ mà ham mê giày cao gót, phải tốn khoản tiền tương đối lớn.”

      Tiêu Nhiên để ý đến châm chọc của , gật đầu cái mạnh, “Đúng thế, lấy đâu ra tiền mà ăn ngon.”

      Dĩ Nặc hơi ngẩn người, “Cậu ăn còn chưa đủ sao? Còn ăn nữa…… thể giảm cân được đâu~”

      Hất cằm lên, tiện tay mở nhạc trong xe lên, “Dáng người của bà đây rất hoàn hảo, ăn bao nhiêu cũng sợ mập……”

      “Ha ha……” Người nào đó nhịn cười được nữa, nhưng Tiêu Nhiên thèm để ý đến , chỉ lười biếng dựa vào ghế, mở cửa sổ cho gió thổi vào.

      Đưa về đến dưới lầu, Dĩ Nặc tạm biệt với rồi lái xe . Tiêu Nhiên vào nhà, điện thoại vang lên. Mở ra xem, là tin nhắn của Dĩ Nặc. “Tôi chưa bao giờ cho rằng cậu xinh đẹp, biết cách ăn mặc là có sai, đừng xem nó như lãng phí, cũng đừng xem thường vẻ xinh đẹp của cậu.”

      Cái người này, thỉnh thoảng cũng có thể những lời làm người ta thoải mái….. Tiêu Nhiên mỉm cười, đặt điện thoại di động lên bàn.

      Hết chương 9.
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      ChrisTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :