Chương 7: Tôi phải nữ siêu nhân
Editor: ViVu
Tính tình Tiêu Nhiên thuộc loại dễ dàng tức giận, chỉ có ở trước mặt người quen, mới có thể càn rỡ, thích để lộ đau khổ của mình ra bên ngoài, chỉ có thói quen tự chịu đựng mình. Dĩ Nặc từng với , vào những lúc thích hợp phụ nữ nên giả vờ nhu nhược chút, nũng nịu chút, mới có thể kích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông. Tiêu Nhiên chỉ trả lời câu: “ biết.” Dĩ Nặc cũng với những chuyện này nữa.
Hôm nay khi hết giờ làm, Tiêu Nhiên sửa sang lại quần áo của mình, tham gia buổi họp mặt bạn học cao trung. Đợi đến lúc đến quán thịt nướng hẹn, nhóm đông tụ họp lại rồi.
rất lâu mọi người có tụ họp, đương nhiên muốn tâm về tình hình của mọi người trong thời gian gần đây. Chợt có giọng nữ lớn tiếng : “Mọi người có biết chưa? Dịch Hằng chuẩn bị đăng ký kết hôn với bạn quen hai năm của cậu ấy đấy.”
Mới câu, vẻ mặt số người ở đây trở nên cứng ngắc, Tiêu Nhiên là trong số đó.
Dịch Hằng là bạn nam thân nhất của lúc ở trường cao trung, cậu ấy và Giản Như vẫn bí mật qua lại, chỉ có số ít người biết chuyện này. Lúc tốt nghiệp trung học, hai người biết vì sao lại tách ra, mà Giản Như cũng gì với mọi người.
Vừa lên đại học, Dịch Hằng tỏ tình với Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên có đồng ý. Nhưng tin tức vẫn truyền đến tai Giản Như, Tiêu Nhiên xen vào giữa bọn họ, rồi sau đó bỏ rơi Dịch Hằng. Từ đó, quan hệ giữa Giản Như và Tiêu Nhiên trở nên lạnh nhạt.
Lúc nghe được chuyện của Dịch Hằng, có hơi châm chọc, Giản Như ngồi cách Tiêu Nhiên xa, nghe được tin tức này cười cười, có chút cố ý, “Điều này cũng là, ai có thể nghĩ đến ta lại tìm nữ sinh lớp khác để làm bạn , người định bằng trời định……”
Nhất thời bầu khí lạnh xuống, có mấy người biết tình đẩy Giản Như cái, vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Qua ba lượt rượu, tất có mọi người đều hưng phấn, bắt đầu tụm năm tụm ba mời rượu. Giản Như vì chuyện vừa rồi vẫn buồn bực vui, uống rất nhiều, hò hét với Tiêu Nhiên ở bên cạnh. Cậy vào việc mình say với Tiêu Nhiên: “Cậu xem, phải năm đó cố ý tranh giành với mình, quyến rũ Dịch Hằng hay sao? Tại sao quyến rũ xong rồi, lại muốn nữa hả? cũng quá độc ác, cái gì cũng đều muốn sao?”
Tiêu Nhiên mẫn cảm với rượu bia, cho nên uống nhiều lắm, sớm biết Giản Như nhất định chuyện này với mình. đỡ Giản Như: “Tôi biết tại sao hai người lại chia tay, mãi cho đến hôm đó cậu ấy chạy đến tìm tôi… tôi mới biết nguyên nhân hai người chia tay được chưa? Cậu là bạn tốt của tôi, tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
Giản Như say lảo đảo nhìn chắm chằm , “Cậu biết? phải lúc cao trung có gì với ấy sao?”
Tiêu Nhiên bất đắc dĩ cười cười: “Chị hai, tới đại học tôi mới lần đầu được .”
hơi say, Giản Như nắm bả vai , “Cậu lừa tôi?” Tiêu Nhiên mỉm cười: “Tôi lừa cậu để làm gì?”
Chậm rãi rót ly bia đặt vào tay Tiêu Nhiên, Giản Như cụng ly với , “Vậy tôi xin lỗi cậu, là tôi hiểu lầm cậu, coi cậu là người thứ ba……” Vừa khóc, vừa : “Tiêu Nhiên, xin lỗi…… Tôi làm cho tất cả mọi người hiểu lầm cậu, xin lỗi……”
Tiêu Nhiên phải là người ngu, dĩ nhiên biết sau mấy lần họp mặt lúc đại học, mấy người có quan hệ tốt dường như ghét bỏ , chỉ là muốn để ý mà thôi. Bây giờ biết nguyên nhân, tâm trạng giống như được rửa sạch hàm oan. an ủi Giản Như, mặc dù được giải oan nhưng đáy lòng vẫn trào dâng nỗi uất ức.
Còn có 2 – 3 người bạn tốt nghe thấy lời của Giản Như, vây quanh lại, tất cả mọi người đều có men say, người chỉ vào Tiêu Nhiên, “Nếu là như vậy, tại sao cậu sớm? Còn phải đợi đến bây giờ?”
người khác lại tiếp: “Đúng thế…… vẫn luôn giống như nữ siêu nhân, chúng tôi làm sao biết những chuyện này……”
Nước mắt của trào ra ngay lập tức, “Tôi có sai…… Là các người có ai hỏi tôi, làm sao tôi biết xảy ra chuyện gì……”
tụ họp, vừa khóc vừa uống, cuối cùng tháo bỏ mọi khúc mắc, nhưng mà thời gian trôi qua lâu, giữa mọi người sinh ra vết rạn nứt cách nào lấp đầy, muốn nghĩ bù đắp, cũng cách nào vượt qua được thời gian và khoảng cách. Bạn bè hiểu lầm làm Tiêu Nhiên bị tổn thương, những người này đều là chị em thân nhất, lại xem là người thứ ba, suốt mấy năm, ai hỏi câu, cũng có ai đứng ra giúp lời. Nghĩ đến đây, ngồi xe taxi, nước mắt Tiêu Nhiên chảy ròng ròng.
Lấy điện thoại di dộng lướt mở khóa. Điện thoại nhanh chóng được nhận, nghe giọng quen thuộc của cậu ấy, “Nhiên Nhiên, có chuyện gì sao?”
“Dĩ Nặc, bọn họ ai giúp tôi câu…… Tôi ấm ức……” Đầu óc Tiêu Nhiên choáng váng , nước mắt thi nhau chảy xuống, tài xế hơi lo lắng, nhìn qua kính chiếu hậu.
Nghe được giọng Tiêu Nhiên say, Dĩ Nặc vội vàng với : “Nhiên Nhiên, cậu về nhà trước , bảo tài xế đưa cậu về nhà! Tôi đến ngay lập tức!”
Buông điện thoại xuống, giống như còn sức sống, chỉ yên lặng khóc.
Lúc xe taxi đậu dưới lầu nhà Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc chờ sẵn ở đó, thấy xe taxi dừng lại, lập tức bước lên mở cửa xe, nhìn thấy Tiêu Nhiên say khướt nằm co tròn bên trong, gương mặt tài xế có vẻ bất đắc dĩ, trả tiền, ấy đồ đạc của , đỡ ra ngoài.
Gương mặt trắng noãn đầy nước mắt, cả người toàn mùi rượu, ấy tụ họp với bạn cao trung vừa nghĩ cũng biết là có chuyện tốt, cau mày, cuối cùng đám người kia gì để ấy khó chịu như thế? nằm trong ngực , nước mắt nước mũi cọ vào vào áo sơ mi Paul Smith trắng tinh của ……
chợt nghiêng đầu qua, muốn đẩy ra, kết quả thiếu chút nữa đập đầu xuống đất, Dĩ Nặc kéo lại, “ọe” lên tiếng ói ra, Dĩ Nặc lắc đầu cái, vỗ nhè lưng , để cho ói hết. Mở túi của , lấy khăn giấy, cho lau miệng, với : “Ói ra hết dễ chịu, ói ra ……”
Ói lâu mới còn gì để nữa, Tiêu Nhiên mặc váy ngồi bệt nền xi măng, Dĩ Nặc cau mày, ôm lấy hông , “Đừng ngồi ở đây, chúng ta lên lầu, ngoan nào ~”
Tiêu Nhiên đau đầu chỉ lầm bầm, Dĩ Nặc hết cách rồi, cõng vào tòa nhà. Dáng vẻ này của tuyệt đối thể để chú Phương và dì Nhậm nhìn thấy, may lúc ra ngoài mình có cầm theo chìa khóa căn nhà này, lén nhìn thấy nhà họ Phương có động tĩnh gì, Dĩ Nặc cõng Tiêu Nhiên bước nhanh vào nhà họ Khương.
Trong nhà vẫn sạch ngăn nắp như trước, mẹ nghĩ là hàng xóm cũ nên thỉnh thoảng trở về, nên mướn người quét dọn giữ cho gọn gàng sạch . Đặt Tiêu Nhiên ở ghế salon, Dĩ Nặc ngửi mùi rượu người mình cái, nhíu nhíu mày, nhìn Tiêu Nhiên mơ mơ màng màng, lầm bầm lầu bầu : “Cậu đúng là con nhóc ở bẩn mà!”
Cắm máy nước nóng, cởi quần áo mình ra trước, lại nhìn thấy quần áo của cũng loang lổ vết bẩn, hơi do dự, vào phòng mình, lấy cái áo T-shirt và cái quần cụt rộng.
Cởi quần áo người ra, ngờ dáng người của cũng tệ, Dĩ Nặc cố gắng để ý đến ba vòng của , mặc áo thun và quần cụt cho , lấy nước ấm rửa mặt , sau đó đặt lên giường.
Dĩ Nặc tắm rửa ra ngoài, xoa xoa tóc vào phòng ngủ. Nhìn thấy Tiêu Nhiên hẹn hò với Chu Công từ lâu rồi, đại tiểu thư này là…… thở dài, quay người ra phòng khách, tìm thấy điện thoại của Tiêu Nhiên sofa, gọi cuộc điện thoại về nhà , mở tivi, ra vẻ như rất ồn ào. “Alo? Dì Nhậm? Nhiên Nhiên họp mặt với bạn bè cao trung của bọn con, hôm nay về trễ, bọn con ở nhà bạn học nghỉ đêm, dì đừng lo lắng……”
Đặt điện thoại xuống, vào phòng ngủ, sờ sờ mặt Tiêu Nhiên nhưng mặt rất nóng, vì vậy lấy khăn lông giúp hạ nhiệt, “Cậu xem, yên lành, uống rượu cái gì? Chứng tỏ cái gì hả? Ai làm cho cậu đau lòng đến mức này, sao tôi biết gì cả……”
Khóe mắt vẫn còn nước mắt rơi ra, xem ra, ngay cả trong mơ cũng rất đau khổ. Đột nhiên nghe tiếng nhạc vang lên, ‘mưa xuân trong ánh mặt trời ~’ Dĩ Nặc buông khăn lông trong tay ra, ra phòng khách, cầm điện thoại Tiêu Nhiên lên, là Giản Như.
Nhận điện thoại, : “Alo?”
Đầu dây bên kia, Giản Như có chút sững sờ, uống cũng ít, nhưng đến mức biến giọng Tiêu Nhiên thành giọng đàn ông, cố gắng để mình có thể từng chữ từng chữ , “Đây là điện thoại của Tiêu Nhiên sao?”
Dĩ Nặc quay trở về phòng ngủ. “Đúng vậy. ấy về, chỉ là uống chút rượu nên thoải mái ngủ rồi.”
Giản Như cười ngây dại, “ sao? Tốt lắm…… là người đàn ông của cậu ấy? cho cậu ấy biết, đừng đau lòng nữa, sau này, nhất định bà đây hiểu lầm cậu ấy nữa……”
xong, điện thoại cũng ngắt luôn. Dĩ Nặc đặt điện thoại tủ đầu giường, nhìn thấy khóe mắt Tiêu Nhiên vẫn ngừng chảy nước mắt, lấy tay lau khô giúp , nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, nằm xuống, ngủ bên cạnh Tiêu Nhiên.
Sáng sớm mở mắt ra, cảm thấy choáng váng, miệng đắng lưỡi khô, cố gắng ngồi dậy, lại phát đầu đau như sắp vỡ. Hoàn cảnh xung quanh cũng rất quen thuộc, nhưng phải phòng của mình, cẩn thận nhìn lát, là phòng của Khương Dĩ Nặc, tiếp tục nhìn bên cạnh mình, ràng là gương mặt ngủ say của đại thiếu gia Khương Dĩ Nặc, lại vội vàng cúi đầu nhìn người mình, phải là quần áo hôm qua, vì thế, thét lên, đương nhiên Dĩ Nặc phải tỉnh dậy, mơ màng hỏi . “Cậu làm sao vậy?”
Tiêu Nhiên để ý đầu choáng mắt hoa, chỉ chỉ người mình, lại chỉ chỉ , “Cậu… cậu…… Tôi… tôi…… chuyện này…….”
Lắc đầu mạnh cái để cho đầu óc tỉnh táo, Dĩ Nặc nhìn cặp mắt sưng vù của Tiêu Nhiên, “Hôm qua cậu ói khắp người, là tôi giúp cậu thay quần áo, cần cảm ơn tôi~”
Nghe những lời này, Tiêu Nhiên dùng tay che ngực mình lại ngay lập tức, cảnh giác nhìn Dĩ Nặc.
Nhìn phản ứng của , Dĩ Nặc xém chút ói ra, vội vàng giơ tay tỏ vẻ trong sạch: “Tôi chỉ giúp cậu thay quần áo, cũng có làm gì bất lịch với cậu, tôi có cái gan lớn đến mức bá vương ngạnh thượng cung cậu đâu, chú Phương biến tôi thành xiên thịt nướng mất……”
Tiêu Nhiên nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Lúc thay quần áo cậu có nhắm mắt ?”
Dĩ Nặc thèm để ý tới , đứng dậy, vừa xuống giường rửa mặt, vừa : “Miễn cưỡng có thể nhìn ra phụ nữ thôi……”
Nghe lời này của , Tiêu Nhiên lập tức bùng nổ, “Khương Dĩ Nặc! Cậu lại có thể nhìn lén!”
Dĩ Nặc nhanh chóng chạy trốn, làm cho cái gối đầu của Tiêu Nhiên ném ra bị hụt.
Hai người rửa mặt xong, Tiêu Nhiên vẫn nằm vùi giường. may, hôm nay là chủ nhật, cần phải làm, nếu đầu choáng váng mắt mờ mịt, đừng sửa lỗi chính tả, ngay cả đường cũng có thể bị xe tông.
Dĩ Nặc mua điểm tâm ở chợ sáng dưới lầu lên, đến phòng ngủ gọi Tiêu Nhiên, “Qua đây ăn điểm tâm.”
Vẻ mặt rầu rĩ: “ muốn ăn…… Bây giờ vẫn còn muốn ói, nhức đầu……”
Nhìn dáng vẻ lười biếng thèm động của , Dĩ Nặc thở dài, bưng sữa đậu nành và cháo vào. Tiêu Nhiên cau mày, Dĩ Nặc rất chú trọng tới phòng ngủ của mình, chưa bao giờ ăn cái gì trong phòng ngủ của cậu ấy, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao.
Tiêu Nhiên câu được câu ăn cháo, Dĩ Nặc uống sữa đậu nành, nhìn cái, “Cuối cùng là hôm qua xảy ra chuyện gì? Ai làm cho cậu đau lòng đến thế?”
Vốn dĩ mặt Tiêu Nhiên vẫn có nụ cười nhưng trong tích tắc cứng lại, buông muỗng trong tay, quay về làm ổ giường, đơn giản chân tướng việc, Dĩ Nặc dựa vào đầu giường lắng nghe, cười nhạt, “Vì mấy người nhàm chán đó mà cậu khóc thành ra như vậy?”
Nước mắt Tiêu Nhiên tự chủ được lại dâng trào, “Tôi đau lòng phải cái đó, là vì biết tôi là người như thế nào, nhưng ai hỏi , cũng ai giúp tôi câu…… Còn tôi là nữ siêu nhân, cũng có chuyện gì…… Người nào quy định, thoạt nhìn như nữ siêu nhân có thể tùy tiện tổn thương, cần lo lắng? Tôi phải nữ siêu nhân……”
Sau đó lời, nước mắt rơi xuống càng dữ dội hơn.
Dĩ Nặc kéo qua, vỗ vỗ bả vai , thầm : “ ai quy định như vậy cả, ngoan, đừng khóc ~ cậu phải nữ siêu nhân……”
Hết chương 7.
Last edited by a moderator: 24/11/15
Chris và Trâu thích bài này.