1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như khổng tước không xòe đuôi - Aris Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49:

      Editor: becuacon

      Beta: ViVu

      Dĩ Nặc tìm Tiêu Nhiên, khi vẻ mặt Tú Đình kinh ngạc với là Tiêu Nhiên trở về nước bắp thịt mặt Khương Dĩ Nặc đều co quắp, nghiến răng nghiến lợi, bé này hoàn toàn muốn gặp sao?

      Nhưng mà khi Tú Đình giao cho túi đồ, sau khi là trước khi Tiêu Nhiên để lại cho mở túi đồ ra, nhất thời cảm thấy cả người chảy đầy mồ hôi......

      Trở về nước, Dĩ Nặc cũng gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên ngay lập tức, về đến nhà thấy mẹ bận rộn trong phòng bếp, lúc này cũng sắp chạng vạng tối, mẹ Khương nhìn thấy con trai trở về vội vàng chạy tới: "Con về rồi hả? phải trưa mai mới tới sao? Sao bây giờ tới rồi?"

      Dĩ Nặc nhàn nhạt trả lời: "Dạ, chuyến bay sớm nên về sớm." ngửi thấy mùi nước hoa mới người mẹ: "Mẹ đổi nước hoa rồi hả?"

      Lấy những thứ trong tay Dĩ Nặc, mẹ Khương nhàng trả lời câu: "Là Nhiên Nhiên tặng." Sau đó trực tiếp bay chuẩn bị bữa tối.

      tới nhà thăm cha mẹ cũng muốn gặp , cũng bởi vì túi đồ kia sao? Thực muốn trực tiếp làm cho bé ngốc nghếch này biết ràng mọi chuyện. Nhấn số điện thoại của , tiếng trả lời truyền tới chắc chắn chính là hộp thư thoại mà chủ nhân bật mời nhắn lại.

      Mẹ Khương bưng đồ ăn đến phòng ăn, nhìn thấy con trai cầm hành lý từ từ di chuyển, biết chắc chắn hai đứa vẫn còn gây gổ, nếu Nhiên Nhiên cũng tự động trở về nước, sau đó mình tới nhà bọn họ, tặng quà cho mọi người. Liếc nhìn: "Còn mau thay quần áo ở nhà để xuống ăn cơm? ngây ngẩn gì đấy?"

      "Dạ, biết rồi ạ." có ý định để mẹ biết chuyện này, vì vậy vẫn như có chuyện gì xảy ra, làm bộ như có gì cả, trở về phòng của mình.

      "Em trở về khi nào? Sao cho biết? Hôm nay em có rảnh ? Chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé." gửi tin nhắn cho .

      cũng chưa trả lời, giống như đá chìm xuống biển, chút hồi đáp.

      Cơm nước xong, Dĩ Nặc giúp mẹ dọn dẹp chén đũa, vừa chuyện như có như với mẹ.

      "Mẹ, lâu rồi gặp dì Thang gần đây hai người gặp mặt sao?" Dĩ Nặc vừa dọn dẹp bàn vừa hỏi.

      Mẹ Khương là người thông minh, bà nhìn con trai, bĩu môi : "Gặp chứ, mẹ với dì ấy cùng học khiêu vũ, ngày nào cũng học chung mà."

      Để chén đũa vào bồn nước, Dĩ Nặc lại hỏi: "Dì Thang Nhiên Nhiên về lúc nào à?"

      Thở dài, mẹ Khương nhìn con trai mình, sắc mặt lạnh : "Con xem con đấy, ràng rất quan tâm, tại sao còn mang thứ đồ này xa như vậy?"

      Quả nhiên là vậy, Dĩ Nặc là có miệng mà khó cãi: "Mẹ!!!"

      Mẹ Khương giơ tay lên : "Con cần giải thích, vốn là Nhiên Nhiên cũng tại sao, chỉ là sau khi Nhiên Nhiên trở về, tâm trạng vẫn tốt lắm, mỗi sáng ngủ dậy mắt đều sưng tấy, là dì Thang của con ép sống ép chết hỏi con bé mới , nếu cả người lớn cũng chịu đâu, hiếm khi có được người con tốt như con bé, vẫn còn giữ lại mặt mũi cho con như vậy đấy."

      Dĩ Nặc đóng vòi sen, vẻ mặt vui: "Mẹ ——"

      Mẹ Khương ngừng thao thao bất tuyệt dạy dỗ diễn thuyết, nhìn vẻ mặt trầm của con trai.

      "Con có, ra con mang cái đó......"

      "Xem ? Vậy con mang...... Để mẹ cho con xem cái nào tốt được ? Vốn là người lớn bọn ta tôn trọng ý kiến những người trẻ tuổi các con, căn bản hạn chế con chơi đùa, cho rằng con trưởng thành rồi có thể đúng mực, nhưng con xem ...... Cũng biết con nghĩ gì nữa!" Mẹ Khương càng càng vô cùng đau lòng, bộ dạng hối hận vì ban đầu dạy dỗ con trai của bà tốt.

      muốn giải thích với mẹ, bây giờ Dĩ Nặc chỉ muốn giải thích với Nhiên Nhiên. ngốc nghếch, có chuyện gì đều luôn muốn gánh chịu mình, học mãi học được thẳng thắn, thậm chí cả chất vấn ngay mặt cũng chịu.

      "Con đâu? Vừa trở về, con bị lệch múi giờ sao?" Mẹ Khương kêu với theo . Nhưng Dĩ Nặc đóng cửa lại, trực tiếp gara lấy xe chạy thẳng tới nhà họ Phương.

      Kết quả đến nhà họ Phương mới nhìn thấy nhà bọn họ lại có chút ánh đèn, vì vậy gọi điện thoại di động cho , giọng hộp thư thoại nhắc nhở lại vang lên lần nữa. Nghe được giọng máy móc quen thuộc lặp tới lặp lui mà nghe qua rất nhiều ần, Dĩ Nặc hơi phát điên.

      "Phương Tiêu Nhiên, tốt nhất em nên để gặp lại nữa, em thấy có cơ hội chạy trốn nữa......" chàng trai đẹp mặc áo khoác và quần bò, trong thời thiết cuối đông đầy gió lạnh mà nghiến răng nghiến lợi .

      Lúc này Tiêu Nhiên công tác với khách hàng, mệt mỏi, khó mà chịu nỗi nên nằm giường khách sạn, nặng nề ngủ.

      Kể từ sau khi trở về, Tiêu Nhiên cũng chưa liên lạc với Dĩ Nặc, ngược lại khôi phục liên lạc với Nhược Hạo, hai người cùng ra ngoài chơi bóng, xem phim, còn đưa Tiêu Nhiên và cha mẹ Dĩ Nặc du lịch, trực giác làm cho mẹ Khương cảm thấy Nhược Hạo hoàn toàn thay thế vị trí của Dĩ Nặc.

      Mẹ Phương có ấn tượng rất tốt với Nhược Hạo, sau khi con trở về vẫn buồn buồn vui, có chàng trai đáng tin tưởng ở bên cạnh con bé, rất có ý với con bé nên mẹ Phương khỏi có suy nghĩ khác.

      Điện thoại di động Tiêu Nhiên chợt vang lên, mơ mơ màng màng đứng lên nhìn điện thoại di động, nhìn thấy là Dĩ Nặc, lại tiếp tục ngủ. Mặc dù quyết định sau khi về nước gặp và liên lạc với nữa, nhưng vẫn xóa được số điện thoại của , cả hình hai người hạnh phúc trong điện thoại nữa, bỏ được tay nghề của mẹ Khương, cho nên lén trở về gặp dì, thỉnh thoảng nhịn được xem hình trong điện thoại, sau đó lại hận thể xóa được.

      đều hiểu lo lắng và tâm ý của Nhược Hạo, chỉ là quyết định muốn rời khỏi Dĩ Nặc và hoàn toàn quên hết tất cả là khác biệt rất lớn, dù sao từ lúc hai người mới học có rất nhiều chuyện để nhớ lại, tốt nghiệp rồi làm, giúp chia tay người khác, mãi cho đến sau đó hai người lại quen nhau, từng chuyện đều như khắc sâu vào tận đáy lòng, phải khép lại là có thể khép lại.

      Bà vú hỏi tại sao trực tiếp rời khỏi Dĩ Nặc, suy nghĩ hồi lâu cũng trả lời. Có thể bởi vì cam lòng mất , có thể bởi vì muốn gặp lại, có thể sau khi gặp được rồi quên tại sao mình muốn rời .

      Trở lại công ty cũ, nộp đơn vào chức tổng biên tập, bây giờ Tiêu Nhiên phải là người mới vừa vào xã hội nữa, trở thành thành viên quản lý, bắt đầu có gian rộng lớn để phát huy. Công việc bận rộn làm ban ngày có thể chẳng thèm nghĩ đến trạng thái hỗn độn của mình, buổi tối về đến nhà lại cố hết sức làm cho mình biểu vui vẻ, nỗ lực trải qua cuộc sống của mình.

      Mặc dù mẹ Khương và mẹ Phương vẫn thường sinh hoạt cùng nhau, nhưng Dĩ Nặc lại thể thông qua chuyện này để tìm được Tiêu Nhiên, bởi vì sau khi mẹ Phương biết nguyên nhân Tiêu Nhiên trở về nước trước là vì chán nản còn quá chờ mong Dĩ Nặc làm con rể bà nữa. Mẹ Khương cũng biết đại khái thái độ của mẹ Phương, cũng tiện gì.

      Trở về nước được tháng, Dĩ Nặc cũng thể gặp được người muốn gặp.

      Cho tới bây giờ trong công ty đều có người bận rộn qua lại, Dĩ Nặc đụng phải Nhược Hạo ở dự án. Nhược Hạo chào hỏi , ngăn Nhược Hạo lại.

      Ở đại sảnh đều là cửa sổ sát đất, ánh sáng đầy đủ, còn chưa phải là buổi trưa cho nên gần như có rất ít người dừng lại.

      "Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Nhược Hạo nhìn Dĩ Nặc, ra trong lòng sớm đoán được cậu ta muốn hỏi gì.

      Dĩ Nặc nhìn Nhược Hạo rồi khẽ mỉm cười chút, có chút cam lòng hỏi: "Sau khi về nước có từng gặp Tiêu Nhiên ?"

      Quả nhiên, Nhược Hạo cũng biết đoán đúng, gật đầu cái.

      " ấy vẫn khỏe chứ?" Muốn hỏi rất nhiều, nhưng chỉ có thể hỏi sơ lược như vậy.

      Nhược Hạo nhìn ngoài cửa sổ lát, gần tới mùa xuân nên gió rất to rất lạnh, người ngoài đường quấn chặt lấy áo khoác vất vả qua lại. quay đầu lại: "Cậu xem ấy có khỏe hay ?"

      Dĩ Nặc nhẫn nại, cau mày : " ấy muốn gặp tôi, luôn trốn tránh tôi, mặc kệ là trong nhà hay công ty, tôi đều gặp được ấy."

      Đây cũng là chuyện Nhược Hạo biết, vẫn hỏi Tiêu Nhiên về chuyện của Dĩ Nặc, phải bởi vì quan tâm, chỉ là dùng lập trường của để nhìn thôi, phương pháp thăm dò tình địch tuyệt đối thể thực .

      "Gần đây ấy khá bận rộn phải ? Dù sao bây giờ ấy còn là biên tập viên ngồi đánh chữ nho nữa, sau khi trở về lên chức, hơn nữa gần đây ấy lại làm fashion show, bận cũng là bình thường thôi."

      Lời Nhược Hạo giống như dao găm đâm vào lòng của Dĩ Nặc, xem ra gần đây hai người bọn họ liên lạc rất nhiều, điều này làm cho lòng Dĩ Nặc tránh khỏi chao đảo.

      Lần trước, dễ dàng nhượng bộ, kết quả hai người lại ầm ĩ như vậy. Lần này, xin lỗi, Dĩ Nặc, tôi có thể làm tôi làm, lần này tôi rút lui nữa, trong lòng Nhược Hạo nghĩ như vậy nên mở miệng : "Có thể ấy khá bận rộn, các người ở Mỹ xảy ra chuyện gì tôi lắm, chỉ là sau khi ấy trở về tâm trạng tốt, tôi nghĩ, trong thời gian ngắn các người vẫn đừng gặp mặt tốt hơn."

      Nghe như thế Dĩ Nặc vô thức thốt lên: "Chuyện này tới lượt người ngoài để ý tới!" quen biết vài chục năm, vẫn thích , vất vả lắm hai người mới có thể ở bên nhau, nhất định cưới được vào cửa, cớ gì lại để cho người mới chỉ quen biết hơn năm quơ tay múa chân.

      "Được rồi, vậy tôi trước. Có rảnh cùng ăn cơm." Nhược Hạo nhàng kết thúc đề tài có ý nghĩa đó.

      Nhìn thái độ của Nhược Hạo, lại gặp được Nhiên Nhiên, chỉ sợ rất khó. Dĩ Nặc nhìn bóng lưng của , tay siết chặt tài liệu cầm.

      "Mễ Hân, tôi là Khương Dĩ Nặc." gọi điện thoại gọi cho bà vú, quyết định lần này coi như dùng thủ đoạn bỉ ổi cũng phải ép bé kia đến trước mặt .

      ******

      "Cậu là người có lương tâm, vất vả tôi mới tìm cậu, cậu lại từ chối tôi!", Mễ Hân "cực kỳ tức giận" .

      Tiêu Nhiên vừa xem bản thảo, vừa đồng ý: "Được rồi, rốt cuộc cậu muốn tôi giúp chuyện gì mà gấp như vậy chứ?"

      "Bản thiết kế chữ viết đó, cậu biết sở trường của tôi chỉ là vẽ tranh, chữ viết với tôi hợp bát tự từ khi trời sanh rồi ~" Mễ Hân ở bên khóc lóc kể lể, vừa hận có nhược điểm trong tay Dĩ Nặc, ta là đáng sợ, cũng may người phải sống cùng ta cả đời là chị em tốt Nhiên Nhiên chứ phải chính mình.

      "Được rồi, vậy tối hôm nay tôi đến nhà của cậu giúp cậu làm, là hết cách với cậu, xin hỏi cậu thi đại học thế nào, chẳng lẽ viết văn là người khác thay cậu viết sao......" Tiêu Nhiên vừa lẩm bẩm, vừa kết thúc cuộc điện thoại.

      Buổi tối sau khi tan làm, Tiêu Nhiên mua chút rau thịt và đồ ăn vặt gõ cửa nhà Mễ Hân. Lớn tiếng kêu: "Bà vú, mở cửa nhanh lên! Bản nương mệt chết được! Nhanh lên chút !"

      Cửa nhanh chóng được mở ra, Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, suýt chút nữa đánh rơi mọi thứ cầm tay, cũng may nhờ người mở cửa tiếp lấy, nếu này gà bay trứng vỡ là chuyện thể thiếu.

      Xoay người muốn , người đó nắm được : "Nhiên Nhiên!"

      Tiêu Nhiên nhìn gương mặt trước mắt quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn nữa, trong lòng bất lực thở dài: "Dĩ Nặc, sao ở đây?"

      "Là nhờ Mễ Hân tìm lý do lừa em đến, nếu em vẫn cứ trốn tránh , gặp được em." Dĩ Nặc rất nóng lòng .

      "Em có tránh ." Nếu được, vậy dứt khoát giả bộ vô lại là được, trong lòng Tiêu Nhiên ngừng thôi miên mình, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.

      Dĩ Nặc nắm cánh tay của chặt, dám buông lỏng chút nào: "Vậy tại sao gọi điện thoại cho em lại là giọng hộp thư thoại, nhắn tin cho em cũng được trả lời, điện thoại cho nhà của em cha mẹ em em có ở đó, thậm chí đến nhà em tìm em, em cũng có ở đó."

      "Có lẽ là tình cờ thôi." Tiêu Nhiên nhưng chút thành ý cũng có.

      Thấy phòng bị, Dĩ Nặc lập tức kéo vào trong ngực, Tiêu Nhiên kháng nghị : " làm sao thế!"

      "Chúng ta là người , ôm cái là rất bình thường đúng ?" Nếu cứng rắn, vậy cũng khách khí nữa.

      ràng với lời tạm biệt nhất định buông, Tiêu Nhiên cắn môi cái: " phải, nhận được quà chia tay của em sao?"

      Quà chia tay? Túi đồ kia? Dĩ Nặc giả bộ cười, kéo Tiêu Nhiên vào nhà, tay nắm chặt lấy tay của , giây cũng buông lỏng.

      Nhìn Dĩ Nặc tìm thứ gì đó, Tiêu Nhiên hất tay của ra: "Ai da, có bệnh sao, tìm đồ tìm đồ , làm gì nắm tay em buông......"

      Dĩ Nặc cũng ngẩng đầu lên chỉ trả lời : "Ai biết em có lại nhân cơ hội chạy hay , dĩ nhiên thể để em chạy."

      Mắt Tiêu Nhiên trợn tròn, mặc cho nắm tay của . Sau đó tìm xung quanh, làm hại chật vật, vậy tên đầu sỏ gây ra ở nơi nào, nhưng mà bà chỉ ngay cả thở gấp cũng có, hay cho thằng nhóc đủ thông minh đó, tốt nhất cậu chuẩn bị Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam (*) .


      (*) Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam: hai trong bảy mươi hai công phu Thiếu Lâm tự, Kim Chung Tráo là chuông vàng úp còn Thiết Bố sam là đầu sắt, cái nào cũng nguy hiểm tính mạng.

      Dĩ Nặc quăng túi đồ ra ngoài, Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn, ánh mắt cũng thay đổi.

      mặt bàn đá cẩm thạch đặt túi quà chia tay tặng cho . . .

      Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm Dĩ Nặc, Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn , lại dùng lực kéo ngồi ở bên cạnh, nhìn , biết sao lại dám lấy vật này ra.

      "Em cho rằng là để đề phòng, có thể dùng bất cứ lúc nào sao?" Dĩ Nặc ôm Tiêu Nhiên, giọng cao thấp.

      lời nào, coi như là cam chịu.

      "Mở ra xem chút ." cầm lên đưa cho .

      Cho tới bây giờ Tiêu Nhiên cũng chưa từng tiếp xúc vật thể lạ này nên nhận lấy, phát túi bị xé rồi, chẳng lẽ dùng qua? Tiêu Nhiên có chút hiếu kỳ lấy đồ ra, nhìn nhưng biết muốn nhìn gì.

      Sau khi thầm than thở, Dĩ Nặc dịu dàng lại có chút bất đắc dĩ nhìn bé ngốc của : "Cái này......" Sau đó lại thở dài: "Chúng ta nấu cơm trước , Mễ Hân ở bên trong bận thiết kế rồi, cả ngày ăn gì được."

      Dĩ Nặc buông lỏng tay kéo Tiêu Nhiên ra, đứng lên, cầm đồ ăn đến phòng bếp.

      lát điện thoại di động Tiêu Nhiên nhận được tin nhắn rất dài. Đọc tin nhắn, mặt đỏ lên, cắn môi biết là nên giận hay là nên vui vẻ, trong nồi thịt vang lên tiếng xèo xèo, có mùi khét bay ra.

      Mễ hân nhịn được kêu to: "Phòng bếp của tôi cháy rồi sao?"

      Lúc này Tiêu Nhiên mới phản ứng được, vội vàng huy động xẻng trở thức ăn trong nồi thịt, Dĩ Nặc vào, nhìn , mặc tạp dề đẩy Tiêu Nhiên ra: " làm cho, em giúp Mễ Hân làm việc ."

      Bây giở cũng thể đối diện với nên lặng lẽ liếc cái, nhanh chóng ra ngoài.

      Mễ Hân nằm giường nhìn vào máy vi tính, cặp mắt vô hồn làm hoàn chỉnh thiết kế.

      Dùng sức đóng cửa lại, Tiêu Nhiên dùng tư thế tính sổ đứng ở mép giường: "Cậu làm chuyện tốt rồi!"

      Chỉ thấy Quan Bồ Tát giường hoàn toàn nhìn , tập trung nhìn đồ đạc của mình lo lắng: "Dù sao kiểu gì tôi cũng đều chết, mặc kệ. Cậu xem kiếp trước tôi nợ hai người cái gì, cậu áp bức tôi cũng được , sao chồng của cậu còn tới áp bức ông đây nữa vậy!"

      Tiêu Nhiên cũng biết nhất định là Dĩ Nặc uy hiếp bà vú, đây đúng là chuyện người nào đó làm ra, chắc chắn cũng kinh ngạc, ngồi ở bên cạnh bà vú, đoạt lấy máy vi tính xem: "Cậu cần tôi giúp cậu làm gì?"

      "Mau giải quyết gấp những đoạn văn tuyên truyền, tôi gửi lại cho bọn họ, tự tôi cũng phải thiết kế tòa lầu nữa." Mễ Hân kêu thảm nằm lỳ ở giường, trong phòng bếp truyền tới thanh của nồi chén muôi chậu: "Thiếu gia Khổng Tước đâu rồi?"

      "Phòng bếp......" Tiêu Nhiên vừa cau mày nhìn bà vú thiết kế, vừa viết văn.

      Nhìn dáng vẻ đại tiểu thư tập trung, Mễ Hân có chút hiếu kỳ hỏi: "Vậy cậu cho tôi biết là cậu ấy làm bữa tối cho chúng ta đó chứ?"

      " nhảm, hai ngày nay cậu vẽ đến ngốc sao? Ở trong phòng bếp đương nhiên là phải nấu ăn, chẳng lẽ làm ruộng sao?" Tiêu Nhiên tức giận mắng câu.

      Vốn tưởng rằng đại thiếu gia này nhất định để cho Nhiên Nhiên xử lý việc nhà, mười ngón tay dính nước xuân, nào biết lại vào được phòng bếp, ra tới phòng khách mới là đàn ông tốt, vì vậy hảo cảm dành cho Dĩ Nặc vốn dưới độ nhanh chóng tăng trở lại.

      "Chẳng qua tôi hai người cũng rất biết điều, chỉ có túi đồ, sao cậu tiếng nào chạy mất……" Mễ Hân khôi phục trạng thái bình thường, trong lúc làm chuyện phiếm với Tiêu Nhiên.

      Ngón tay cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng gõ bàn phím, Tiêu Nhiên nhìn Mễ Hân, lại tiếp tục đánh chữ, vừa tự giễu : " xin lỗi, tôi là người lạc hậu bảo thủ, thể tiếp nhận chuyện như vậy trước hôn nhân. Nếu là người khác, ví dụ như cậu có hành động đó tôi cũng xem thường, tính bao dung vẫn khá mạnh."

      Cho dù bị Tiêu Nhiên chế nhạo nhưng Mễ Hân cũng ngượng ngùng chút nào: "Thế nào? Cậu phát từ xưa tới nay loại vận động này là bản năng của loài người sao? Cần gì phải nhất định đợi đến giây phút nào đó mới hưởng thụ chứ?"

      Miệng nhàng ra câu mình nghĩ, Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn cái: "Ý của cậu là tôi là kiểu người hiểu được hưởng thụ, quá hạn rồi sao?" đợi bà vú phản bác, rầu rĩ , "Xin lỗi, nhưng tôi chính là kiểu người như thế, nếu như phải là kết hôn, tôi cũng nghĩ như thế là thể nào."

      Bà vú tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi an ủi : "Được rồi, cậu là tốt, mấy năm nay rất ít thấy rồi, quan niệm cá nhân bất đồng là chuyện rất bình thường."

      "Giống như sau đại học còn chưa có đàn ông chính là quái vật, bà tôi đây chính là quái vật......" Tiêu Nhiên gõ xong chữ cuối cùng, tức giận bất bình .

      Mễ Hân xoay người: "Chỉ là , chúng ta cũng biết thiếu gia Khổng Tước nhà cậu cũng có ít kinh nghiệm đến vậy, chẳng lẽ cậu ấy trực tiếp áp đảo cậu sao?"

      Trực tiếp bấm lên cổ của , Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm: "Cậu muốn chết sao?"

      "Haizz...... Cậu là đứa trẻ trong sáng, cậu có gì, nhưng đối với đàn ông mà , chuyện đó rất khổ sở......" Mễ Hân rất vất vả mới tránh thoát móng vuốt của Tiêu Nhiên, vội vàng cách xa chút để bảo đảm an toàn của mình.

      Dĩ Nặc đẩy cửa vào: "Ăn cơm thôi......"

      Tiêu Nhiên ra ngoài giúp Dĩ Nặc dọn bàn, vừa gọi Mễ Hân: "Bà vú cậu để tôi thoải mái chút , đừng cứ luôn kì kèo mè nheo, nếu tôi trực tiếp đánh chết cậu."

      Nhìn hai người bọn họ ăn ý mười phần tới di lui từ phòng bếp đến phòng khách, Mễ Hân thở dài nghĩ người tốt, nếu phải là dưới uy hiếp của Dĩ Nặc tận tâm tận lực giúp bọn họ gặp mặt bây giờ đâu có cơ hội như thế......

      Ba người ăn cơm, thỉnh thoảng Dĩ Nặc gắp thức ăn cho Tiêu Nhiên, người thứ ba nào đó nhìn thấy đỏ mắt ghen tỵ.

      Ăn cơm xong, Dĩ Nặc lại tự động đến phòng bếp rửa chén và những vật khác, Mễ Hân gật đầu cái: "Tôi thấy người ta sửa đổi rất nhiều, cậu yên tâm ở cùng người ta được rồi."

      " làm chuyện của cậu , quan tâm nhiều như vậy......" Đuổi bà vú , bắt đầu giúp Dĩ Nặc dọn dẹp đồ đạc.

      Dĩ Nặc nắm lấy tay của : "Em đừng dọn dẹp, xem trong túi áo của , có chìa khóa xe ở đó hay , quên mất lúc nãy đặt ở đâu rồi......"

      Tiêu Nhiên rửa tay ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, vuốt áo Dĩ Nặc, lại sờ được cái hộp hình tròn. Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn đây chắc là nhẫn. . .

      Dĩ Nặc tới trước mặt , nửa quỳ xuống, nhìn Tiêu Nhiên: "Bây giờ bớt giận chưa?"

      "Ừ."

      từ từ nhàng mở hộp ra, chiếc nhẫn kim cương tinh sảo tản ra ánh sáng nhu hòa tinh tế.

      "Phương Tiêu Nhiên, chúng ta quen biết hơn mười năm, nhưng lại chậm chạp biết em rất lâu rồi, trước đây làm rất nhiều chuyện làm em thể nào tin tưởng nữa, những chuyện đó thể trở về quá khứ để sửa chữa, nhưng từ giờ phút này, em chỉ thuộc về mình , mà trong thế giới của cũng chỉ có em. Khổng Tước thích xòe đuôi để tìm bạn trăm năm, luôn hy vọng nhận được ánh mắt người khác chính là bản tính của nó, nhưng nếu như Khổng Tước xòe đuôi, em có thể tiếp nhận ?"

      Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhiên nghe được lời chân thành của Dĩ Nặc, nước mắt cảm động sớm chảy xuống gương mặt, mơ hồ nhìn , có chút nghẹn ngào: "Dĩ Nặc......"

      "Mặc dù thời gian chúng ta làm dài, còn phải phấn đầu nhiều cho tương lai, nhưng hãy tin tưởng vào năng lực của chúng ta." Vừa vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón tay . "Quan trọng nhất là muốn để người khác cướp em, muốn em là người hạnh phúc nhất thế giới."

      Cầm chặt ngón tay thon dài trắng noãn của : "Tin tưởng , hãy để cùng với em quãng đời sau này nhé."

      đánh mấy cái: "Đồ ngốc, em biết là Khổng Tước, em đồng ý dĩ nhiên chuẩn bị tốt để đứng ở bên cạnh ......"

      "Sau này , chuyện đó cũng giải thích ràng với em. thề, bao giờ xòe đuôi nữa!" Dĩ Nặc thề son sắt ôm vợ chưa cưới của mình vào ngực, lặng lẽ : " em."

      Tiêu Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Dĩ Nặc, : "Em cũng vậy."

      Hết chương 49.

      Hoàn chính văn
      Last edited by a moderator: 4/2/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50: Ngoại Truyện

      C50
      ra Mễ Hân là người vô tội nhất, là người tổ quốc, đồng bào , nhiệt liệt hưởng ứng xã hội chủ nghĩa, luôn chống đới với những người tham ô, nhận hối lộ. Bất quá chỉ là người thích phô trương nên đa phần khi gặp chuyện bất bình đều nhịn và nhịn.
      Vẫn luôn cho rằng mình là người dân lương thiện sống qua ngày thiên hạ thái bình, nào biết phải gặp con khổng tước Khương Dĩ Nặc, tung ra chiêu thức hiểm độc, nên đành phải cam tâm chịu lép vế.
      Hôm đó Khương Dĩ Nặc gọi điện thoại cho , mở đầu rất khách khí, cậu ta hỏi gần đây Nhiên Nhiên thế nào . Tâhn là khuê mật của Nhiên Nhiên, tất nhiên thể tiết lộ bí mật. Nhưng Khương Dĩ Nặc phải là đèn cạn dầu.
      “Cậu chắc chắn cậu thể giúp tôi?” Giọng Dĩ Nặc mang chút trêu tức.
      Mễ Hân đau đầu, nhật định là kiếp trước mình thiếu Tiêu Nhiên món nợ rất lớn nên kiếp này mới bị cậu ấy hành hạ còn chưa đủ, giờ phải bị người đàn ông của cậu ta tra tấn.” Vấn đề của hai người sao lại muốn kẹp tôi ở giữa hả?”
      “Bởi vì cậu muốn tôi cho người nhà cậu biết, cả đời này của cậu thể kết hôn, bởi vì người nhà của cậu nhất định tiếp nhận người của cậu.”
      Khương Dĩ Nặc những lời này mà mặt biến sắc.
      “Cậu….” Tuyệt đối đây phải là do Tiêu Nhiên tiết lộ, Mễ Hân tin chắc chuyện này, nhưng mấy người biết chuyện của và người , sao người đàn ông nham hiểm này lại biết….
      may, chồng của cậu đúng lúc cũng là bạn của tôi.” Khương Dĩ Nặc rất thoải mái .” Nhưng cậu ấy với tôi là chuyện với gia đình rồi, chuẩn bị cùng cậu sống cả đời bên nhau.”
      Mễ Hân nghe những lời này rất hung phấn, nhưng lại kiềm chế mình, “Tôi cầu xin cậu, đây là chuyện của chúng tôi, tại sao lại muốn lôi vao chuyện các người?”
      “BỞi vì, tôi làm mọi cách mà Nhiên Nhiên cũng chịu gặp tôi….” Dĩ Nặc đến vấn đề này vô cùng ù rũ.
      “ Còn phải là tại cậu vô duyên vô cớ đặt hộp áo mưa trong túi, còn để con hóc kia nhìn thấy sao? Tiêu Nhiên rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, tôi vốn nghĩ cậu ấy mắc bệnh sạch trong tình , ngờ lại đồng ý ở bên cậu. Nhưng lần này cậu cũng quá đáng lắm rồi…” Tật ra Mễ Hân cũng thân quen gì với cậu ta, nhưng vì chị em tốt của mình nên đành làm chuyên gia phân tích tình cảm.
      Dĩ Nặc thở dài tiếng, “Cái đó, cái đó vốn là chuẩn bị dung với ấy…”
      Nghe câu này, suýt chút nữa Mễ Hân tạt café vào máy tính.” Cậu là định????” Vội vàng đặt tách café xuống, “Mặc dù bây giờ giới trẻ rất cởi mở, nhưng Tiêu Nhiên phải là loại người làm chuyện như vậy…
      Gãi gãi đầu, Dĩ Nặc cảm thấy hối hận khi phải giải thích với người này nhiều như vậy, “Bởi vì, ấy luôn có cảm giac an toàn, tôi định… Có lẽ nếu như có đứa bé …”
      mặt bà vú xuất ba vạch đen, người an hem này cũng có kinh nghiệm mà, sao lại biết nếu dung mũ thể mang thai,” Cái đó…”
      xử lý hết rồi, tất cả đều được chọc thủng…”
      Giọng người nào đó trở nên xíu, sau đó nhanh chóng sang chuyện khác, “ Dù sao cậu cũng sắp xếp giúp tôi , tôi muốn gặp ấy, có chuyện rất quan trọng phải với ấy.”
      Ha ha… Mễ Hân đặt điện thoại xuống, ngừng cười to, người đàn ông hấp dẫn tất cả phụ nữ thế gian lại có thể bày ra thủ đoạn này, nếu như chuyện này mà chuyển thành hài kịch nhất định mọi người tranh nhau xem. Tiêu Nhiên ơi là Tiêu Nhiên, cậu tự cầu phúc , hi vọng sau này hai người gặp phải sóng gió gì nữa.
      Last edited by a moderator: 4/2/16
      Chris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Truyện rất kịch tính và thú vị, cảm ơn nàng @michellevn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :