1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như gặp mặt lúc chưa yêu - Phong Thần Tuyết (Chương 4)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Biệt thự Thần Thị trong sân vườn hoàn toàn vắng lặng.

      Ngoại trừ mấy người làm cần thiết, Thần Tinh cho những người còn lại nghỉ hết.
      Má Phùng thấy Thần Tinh quay về, thái độ tốt hơn trước rất nhiều “ quay về, tôi chuẩn bị xong bữa đêm rồi.”

      cần nữa đâu.” Thần Tinh lắc đầu, thẳng vào phòng khách.

      Má Phùng nhanh chóng theo, lại “Nhị tiểu thư, có chuyện tôi cần phải với …”

      Má Phùng dừng lại, mãi cho đến khi Thần Tinh nhìn về phía này, bà mới tiến lại, ghé sát cạnh “Hôm nay luật sư của tiểu thư Thần Nhan có gọi điện đến thông báo rằng tòa biệt thự này có khả năng thuộc quyền sở hữu của ấy.”

      “Thần Nhan?” Thần Tinh quá xa lạ với cái tên này, cho dù chỉ gặp mặt lần, thế nhưng, ấn tượng khá sâu sắc.

      “Đúng thế, căn biệt thự này trước kia chính là của bố tiểu thư Thần Nhan, sau đó tạm thời để lão gia ở. nay lão gia qua đời, cho nên tiểu thư Thần Nhan muốn thu hồi lại căn biệt thự.” Má Phùng quan sát kĩ sắc mặt của Thần Tinh, khẽ khàng lên tiếng.

      Thần Tinh cau chặt đôi mày, nhanh như vậy, ấy muốn thu hời lại căn biệt thự này sao

      Trước tiên là căn biệt thự, tiếp đó, chắc là cả tập đoàn Thần Thị?

      xem, chúng ta nên làm thế nào? ấy có trong tay bản hiệp định mà lão gia kí khi còn sống, lại có cả luật sư làm chứng. Cho nên…”

      “Hãy giúp tôi hẹn gặp mặt chị ý vào sáng mai.”

      Cho dù thế nào, đối diện sớm chút có lẽ tốt hơn là né tránh.

      Ngồi vào bồn tắm, trong khí ấm áp, ẩm ướt, vết tích đêm đó chẳng còn vương lại chút nào, nước ẩm hảy qua chiếc vòng, ánh đèn chiếu vào lung linh lấp lánh, càng khiến đôi mắt Thần Tinh thêm phần mơ màng.

      Khẽ lắc đầu, quên những lời mà Vũ Văn Ngạo khi nãy, Thần Tinh tựa đầu lên thành bồn tắm, thả lỏng toàn thân trong làn nước ấm áp vỗ về.

      Chỉ là ngờ lại ngủ quên, mãi cho tới khi má Phùng gõ cửa, mới giật mình tỉnh giấc.

      “Tiểu thư, luật sư Phương gọi điện tới, có nghe ?”

      “Có.”

      Thần Tinh nhấc điện thoại đưa lại gần tai, giọng luật sư Phương vang lên “Thần tổng, bản thảo ly hôn giữa với Lăng tiên sinh hoàn tất, trợ lý của Lăng tiên sinh , Lăng tiên sinh chỉ có thời gian rảnh vào sáng mai, xem liệu có thể đến văn phòng luật sư được hay ?”

      “Được, phiền ông hãy sắp xếp lại nhé!”

      “Được.”

      Dập điện thoại xuống, cuối cùng cuộc hôn nhân của sắp kết thúc.

      Ngày mai, còn là phu nhân của Lăng Điền nữa. Tay chống trán, chiếc vòng lạnh giá khiến nhận ra nước tắm nguội lạnh từ lâu. bước vội ra khỏi bồn tắm, cả người sởn gai ốc…

      Hôm sau, đầu Thần Tinh ong ong, hai mũi tắc nghẹt, vẫn luôn tưởng rằng sức khỏe của mình rất tốt, thế nhưng chẳng thể nào chống chọi lại được với virut cảm cúm. Thần Tinh uống ly nước lớn, đồng hồ chỉ sang số chín, cuộc hẹn tại văn phòng luật sư diễn ra lúc chín rưỡi sáng, mười giờ lại gặp mặt Thần Nhan tại văn phòng bất động sản Ly Hợp. Lịch buổi sáng nay quá kín.

      Nhưng, đến đúng giờ, có nghĩa Lăng Điền cũng vậy.

      Đợi mãi tới mười giờ kém mười lăm, vẫn chưa thấy bóng dáng Lăng Điền đâu. Luật sư Phương ngồi đó lặng nhìn đồng hồ, ra hiệu trợ lý gọi điện sang cho trợ lý Lăng Điền.

      “Luật sư Phương, trợ lý Lăng tiên sinh sáng nay Lăng tiên sinh có cuộc họp gấp, bảo chúng ta hoãn tới giờ chiều.”

      “Cái gì?” Sắc mặt luật sư Phương biến đổi, nhìn sang Thần Tinh, “Tại sao lại như vậy được, phải hẹn trước sáng nay tới kí nốt hay sao? Mau gọi lại rằng Thần tổng cũng rất bận, buổi chiều e rằng có thời gian.”

      “Luật sư Phương, cần phiền phức vậy đâu, buổi chiều cũng được. Tôi còn có việc, cứ như vậy nhé!”

      “Chuyện này… Thần tổng, thực ngại quá, là tôi dàn xếp thời gian tốt.” Kính mắt luật sư Phương phản chiếu ánh đèn trong văn phòng.

      sao cả.”

      Thần Tinh đứng dậy cáo từ, bảo Vương Đại Vy sắp xếp lại cuộc họp buổi chiều, lại bảo Tiểu Lý lái xe tới văn phòng bất động sản Ly Hợp.

      Văn phòng bất động sản Ly Hợp nằm ở khu vực đông đúc nhất thành phố. Có công ty bất động sản quy mô lớn tại thành phố tấc đất tấc vàng này, thực khó tưởng tượng tiềm lực kinh tế của công ty bất động sản Ly Hợp hùng hậu tới mức độ nào. Huống hồ, đằng sau công ty có tập đoàn tài chính khổng lồ chống đỡ, nếu mục tiêu của Thần Nhan thực là tập đoàn Thần Thị, cho dù là hậu thuẫn của tập đoàn Thái Hưng, cũng dễ dàng đối phó.

      vội vã lên đường, nhưng khi bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc công ty bất động sản Ly Hợp, Thần Tinh vẫn bị muộn mất mười phút.

      “Xin chào, có phải là Thần Tinh tiểu thư ?” trợ lý tiến lại gần hỏi.

      “Đúng vậy, ngại quá, tôi tới muộn, giờ hẹn với Thần tổng là mười giờ.”

      “Đúng vậy, lúc này Thần tổng bàn bạc công việc với người khác.”

      “Cũng được.” trợ lý mỉm cười rồi tiếp “Xin mời ngồi bên này, có chuyện gì xin cứ gọi tôi, tôi là Alice.”

      “Được rồi, cảm ơn .”

      Thần Tinh ngồi xuống đợi, lúc đồng hồ sắp điểm mười hai giờ trưa, trong phòng làm việc truyền ra tiếng động, mới đứng dậy. Alice tiến lại gần, giữa lúc mở cửa, Thần Tinh nhìn thấy Thần Nhan cùng người đàn ông bước ra.

      Và người đàn ông đó, hề xa lạ, chính là Lăng Điền.

      “Thần tổng, tiểu thư Thần Tinh tới rồi.”

      “Thần Tinh, ngại quá, bắt phải chờ hai tiếng đồng hồ.” Thần Nhan bước tới trước mặt Thần Tinh, mỉm cười nắm lấy tay “Đúng rồi, vẫn còn chưa dùng bữa trưa đúng , hay là chúng ta dùng chung?”

      “Được.”

      Cho dù tới nơi này vì muốn bàn chuyện căn biệt thự, thế nhưng bây giờ chỉ còn cách chiều theo ý Thần Nhan mà thôi.

      “Lăng tổng, chúng ta cùng dùng bữa trưa hay là…” Thần Nhan mỉm cười nhìn Lăng Điền hỏi.

      Lăng Điền khẽ gật đầu.

      Thần Tinh mím chặt môi, Thần Nhan chắc hẳn biết quan hệ giữa và Lăng Điền, nhưng vẫn hành động như vậy, quả nhiên phải là nhân vật đơn giản…Thần Nhan muốn tạo áp lực lên trong thời gian dùng bữa.
      Chả trách khi xưa, Thần Đỉnh lại lo lắng trước Thần Nhan như vậy.
      Chỉ là, phải Thần Đỉnh, là Thần Tinh… Thần Tinh mới bước chân vào chốn thương trường, nhưng lại có thể đương đầu với sợ hãi.

      Nhà hàng nằm ngay trong tòa nhà của công ty bất động sản Ly Hợp, chuyên các món Quảng Đông, có món canh nóng hôi hổi, trong vắt, mùi vị mê hồn.

      Chỉ là nhân viên phục vụ vừa mới bê bát tới trước mặt Thần Tinh, mùi hương tỏa ra khiến khỏi hắt xì liên tục.

      Cho dù dùng khăn giấy che miệng, thế nhưng Thần Tinh vẫn cảm thấy vô cùng ngần ngại.

      biết có phải do mẫn cảm với vị canh hay là do bị cảm cúm nặng.

      “Thần tiểu thư, bị cảm sao?” Thần Nhan quan tâm hỏi han.

      là ngại quá.” Thần Tinh cố gắng hắng giọng để ngăn việc hắt xì lại, nhịn tới độ khuôn mặt đỏ bừng lên.

      “Tôi bảo Alice mang ít thuốc sang cho nhé!” Thần Nhan dịu dàng lên tiếng.

      cần đâu, hai người cứ dùng bữa trước , tôi vào phòng rửa tay chút.” Thần Tinh đứng dậy, bước về phía phòng vệ sinh.

      Sau khi dùng nước ấm rửa mũi, Thần Tinh mới thấy dễ chịu hơn chút, nhưng có lẽ nên tới bệnh viện kiểm tra, thể bản thân bận rộn mãi thế này được.

      nhìn mình trong gương, chiếc cằm nhọn hoắt, khiến bản thân sắp sửa chẳng nhận ra mình nữa rồi.

      Vặn vòi nước lại, quay người bước ra ngoài, ngờ lại đụng trúng Lăng Điền.

      “Lăng tổng…”

      “Vì Thần Thị mà vất vả đến thế này sao?”

      “Lăng tổng, phải cũng rất vất vả vì Lăng Thị hay sao?” Thản nhiên như đáp lại, Thần Tinh lại tiếp “Lăng tổng, cuộc hẹn lúc giờ chiều nay, xin đừng quên.”

      Lăng Điền lạnh lùng vứt hộp thuốc cho rồi “Biết rồi!”

      Thần Tinh đưa tay đón lấy, là nước mũi. Lúc nhận lấy lọ thuốc mũi, Thần Tinh thấy phía sau Lăng Điền có bóng người thoáng . Trước khi kịp phản ứng, con dao nhọn bóng loáng đâm tới phía trước.

      “Lăng Điền, tên khốn khiếp, mau chết .”

      Sau tiếng hét này, người đàn ông kia liền đâm con dao sắc nhọn tới, phản ứng đầu tiên của Thần Tinh chính là đẩy Lăng Điền sang bên. Con dao đâm tới, sát ngay cạnh mái tóc Thần Tinh, vài sợi tóc lặng lẽ rơi xuống.

      Ngay giây sau, Lăng Điền định thần lao đến, bẻ mạnh cổ tay của người đàn ông kia khiến con dao rơi xuống, nhưng người đàn ông kia nhanh nhẹn dùng bàn tay siết chặt đấm mạnh về phía Lăng Điền. Nhưng Lăng Điền nhanh chóng tránh được, đưa tay bắt lấy nắm đấm, thuần thục bóp mạnh khiến người đàn ông nhấc nổi tay lên nữa.

      Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đợi khi nhân viên phục vụ nghe tiếng chạy tới, người đàn ông kia bị Lăng Điền khống chế, miệng ngừng mắng nhiếc “ Mày là đồ khốn kiếp, mày cứ đợi đấy, rồi có ngày tao trị được mày.”

      Lăng Điền nhận lấy khăn giấy từ nhân viên phục vụ, chậm rãi lau tay, liếc sang thấy Thần Tinh mái tóc rối bù.

      “Lăng tổng, thực xin lỗi, đây là lỗi của nhà hàng chúng tôi, thực xin lôi ngài.” Người phụ trách nhà hàng vội vã chạy tới, trán vã đầy mồ hôi.

      “Người này giao lại cho các xử lý.”

      “Dạ được, tôi thông báo cho cảnh sát. Lăng tổng, xin ngài hãy tiếp tục dùng bữa.” Người phụ trách nhà hàng đưa lời nịnh nọt.

      Lăng Điền nhìn Thần Tinh nữa, thẳng về phía cầu thang.

      Lúc Thần Tinh được nhân viên bảo vệ của nhà hàng đưa , ngang qua người đàn ông kia, đột nhiên thấy ông ta mắng lại câu “Tao khuyên mày đừng có theo Lăng Điền nữa. phải người tốt. Mày phải hối hận đấy.”

      Lăng Điền phải người tốt? biết từ lâu.

      Thế nhưng, thiện ác rồi cũng có ngày báo ứng.

      Còn về hối hận, chẳng có thời gian nghĩ tới. Lúc này chỉ có thể tập trung sức lực vào những chuyện chưa xảy ra, bởi đó mới là những thứ mà nên nắm chắc.

      Thần Tinh chỉnh qua lại đầu tóc, bấy giờ mới nhớ tới bữa ăn, lúc này thấy Thần Nhan bước ra ngoài.

      “Thần tiểu thư, mau theo tôi.”

      Thần Nhan mỉm cười dịu dàng, ra hiệu Thần Tinh theo vào thang máy.

      Thang máy thẳng xuống tầng dưới, cửa mở ra, đối diện là salon tóc.

      “Thần tiểu thư, chúng ta vào trong này dưỡng tóc lúc ” Thần Nhan mỉm cười rồi .

      “Thần tổng, tôi có thể về chuyện kia trước được ?”

      Cũng mang họ Thần, cứ gọi thế này cảm thấy có phần lúng túng, có điều mối quan hệ giữa hai người đâu chỉ dừng lại ở lúng túng?

      “Ừm, tôi biết rồi, chúng ta có thể vừa làm tóc, vừa bàn chuyện công việc cũng được. Tôi thích tiết kiệm thời gian kiểu này, có ngại ?”

      Thần Nhan mỉm cười đáp lại.

      Thần Tinh từ chối thêm nữa, bước vào trong salon. nhân viên dẫn đường đưa hai người vào phòng riêng, lúc sau, thợ tóc bước vào, chăm sóc tóc cho cả Thần Tinh và Thần Nhan.

      Thần Nhan chỉ sửa lại mái tóc đôi chút, nên thợ cắt làm rất nhanh, kĩ năng thuần thục.

      “Tiểu thư, xem có muốn đổi sang kiểu tóc khác hay là giữ nguyên mái tóc như trước đấy?” thợ cắt tóc khác đưa lời hỏi Thần Tinh.

      “Cắt cho tôi, cảm ơn.”

      Từ tới lớn, Thần Tinh luôn để tóc dài, bởi vì mẹ thích thế. Nhưng lúc này đột nhiên lại muốn để tóc dài nữa.

      Nếu những sợi tóc dài đó đại diện cho việc lằng nhằng, cắt dứt vậy tốt nhất nên cắt luôn cho xong.

      Thợ cắt nhanh chóng bắt tay vào công việc, mái tóc Thần Tinh từng sợi từng sợi rơi xuống, cùng lúc Thần Tinh lên tiếng trước “Thần tổng, lần này chắc chỉ vì muốn thu hồi lại căn biệt thự thôi chứ?”

      “Đúng thế.” Thần Nhan hề phủ nhận, nụ cười vẫn vô cùng ấm áp “Căn biệt thự đó trước kia thuộc về bố tôi, mẹ tôi cũng từng ở đó, cho nên, nay tôi muốn thu hồi lại. Bởi vì tôi cho rằng căn biệt thự đó có ý nghĩa với tôi nhiều hơn với .”

      Chỉ vì nguyên nhân này thôi? Chứ phải thu hồi biệt thự là bước đầu tiên, sau đó là cả tập đoàn Thần Thị?

      “Thần tổng, cần đâu. Chẳng phải khi còn sống, bố tôi kí thỏa thuận, giao hẹn sau khi trăm tuổi, căn biệt thự giao trả lại cho .”

      Thần Nhan ngước mắt nhìn lên người phụ nữ trong gương, ánh mắt dịu dàng tựa nước, những lời ra mang chút giả dối.

      Lúc này, người thợ cắt tóc gần như tạo hình xong mái tóc cho Thần Tinh, lại dặn dò trợ lý gội đầu qua cho , Thần Nhan cũng ra hiệu thợ làm tóc cho mình thôi sửa tóc, đứng dậy về phía gội đầu, lúc thợ chuẩn bị gội đầu, liền nhàng cất tiếng “Thần tiểu thư, tôi cảm thấy rất tiếc trước cái chết của bố , thế nhưng, xin tin rằng, công ty bất động sản Ly Hợp hề tiến hành ép giá nguyên vật liệu của bố giống như dư luận đồn thổi. Còn vấn đề về chất lượng nguyên vật liệu dẫn tới nhân công tử vong, đối với tất cả các bên đều ai muốn thấy cả.”

      “Thần tổng, cho dù quá khứ có thế nào, tôi chỉ mong rằng, Thần tổng hãy giơ cao đánh khẽ với tập đoàn Thần Thị, bởi vì đó là tâm huyết mấy chục năm của bố tôi.”

      “Tôi công tư phân minh, nếu Thần Thị có thể tiếp tục duy trì nhờ vào khả năng của , cho dù tôi có muốn gây khó dễ, cũng thừa nước đục thả câu.” Thần Nhan hòa nhã lên tiếng.

      Tuy rằng trước đó, Thần Đỉnh tình hình Thần Thị vô cùng nguy ngập, thế nhưng hiểu sao Thần Tinh lại rất tin tưởng những gì Thần Nhan vừa .
      Sau khi gội sạch và sửa sang thêm chút, mái tóc ngắn tuyệt đẹp của Thần Tinh hoàn thành.

      Khi quay lại nhà hàng, Lăng Điền vẫn ngồi đó xử lý văn kiện.

      Thấy vậy Thần Tinh có chút bất ngờ.

      “Lăng tổng, việc xử lý xong rồi?”

      “Đúng vậy.” Lăng Điền thực ra cũng biết cười, giống như lúc này, khi đối diện với Thần Nhan. Nụ cười ấy đặc biệt hút hồn.

      ngại quá, để phải đợi lâu rồi!”

      “Tôi chỉ đợi riêng mình , mà còn đợi cả vợ tôi nữa…”

      Thần Nhan mỉm cười hiền hòa, hầu hết những người trong giới thương nhân đều biết mối quan hệ giữa Thần Tinh và Lăng Điền.

      Chỉ là, suy cho cùng đây vẫn là chuyện nhà người ta, người ngoài chẳng tiện gì cả.

      “Chiều nay chúng tôi làm thủ tục ly hôn.” Lăng Điền , thanh vô cùng thoải mái, dường như chuyện này chẳng liên quan gì tới .

      ra là vậy, nếu thế, thỏa thuận giữa tôi với Lăng tổng tôi bảo Alice lập bản thảo rồi mang sang cho Lăng tổng sau.”

      “Ok.”

      Thần Tinh ngồi lặng lẽ bên, nghe hai người chuyện, mùi vị món cơm rang hải sản lúc này trở nên quái dị, hoặc có lẽ phải do món cơm có vấn đề bởi bản thân thích ứng được với đồ ăn ở nhà hàng lớn như thế này.

      ra ở lại để đợi cùng kí thỏa thuận ly hôn, vậy phải cảng tốt hơn sao? Chuyến này coi như công giải quyết đôi việc.

      Thần Tinh nhanh chóng dùng hết đĩa cơm rang, Lăng Điền cũng đóng máy tính cầm tay, chẳng hề nhìn lần, ra ngoài trước.

      “Thần tổng, hãy cho tôi thời gian mười ngày, tôi dọn ra khỏi căn biệt thự đó.”

      “Cảm ơn .” Thần Nhan gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Thần Tinh rời khỏi nhà hàng.

      Lúc này Alice mới vào “Thần tổng, sợ ấy giống bố mình là con sói mắt trắng sao?”

      “Nếu tôi giúp đỡ gì ấy, làm gì có sói mắt trắng nào chứ?”

      “Thế nhưng chuyện buổi trưa hôm nay cũng coi như giúp ấy việc, có điều khả năng họ vẫn ly hôn.”

      “Đúng thế, mong rằng ấy dễ bị người ta lừa gạt.”

      “Thần tổng, ý của chính là Vũ Văn Linh có ý đồ tốt với tiểu thư?”

      Thần Nhan tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ mỉm cười “Được rồi, hãy xem giúp tôi kế hoạch làm việc chiều nay thế nào?”

      “Dạ vâng.”

      Trong đời người, ai cũng có số phận riêng của mình, hôn nhân cũng vậy, đôi lúc nhìn tưởng thích hợp, thực ra đây lại chính là cuộc hôn nhân xứng đôi nhất, cũng giống như và Tư Đồ Tiêu.

      Những mối tình bề ngoài tưởng lộng lẫy, lãng mạn, khiến người ta ngưỡng mộ chưa chắc chân thực.

      Đối với Thần Tinh, tuy rằng là người có quan hệ huyết thống với , thế nhưng do ân oán của đời trước, khiến cho đến đời họ có khoảng cách khá xa, còn được thân thiết và thẳng thắn với nhau được nữa.

      Mong rằng, nhìn bể ngoài trông kiên cường này tự mình chọn được cong đường thích hợp nhất cho bản thân.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Xe của Lăng Điền từ từ dừng lại ngoài nhà hàng, Thần Tinh vừa định lên xe của Tiểu Lý cách đó xa bị Lăng Điền nắm lấy tay, kéo vào xe.

      “Ngồi cùng chiếc xe làm thủ tục nhanh hơn.”

      gần như cho phép Thần Tinh từ chối, lão Trương lái xe, chở hai người thẳng đến cục dân chính.

      thể phủ nhận chiếc ô to rộng của Lăng Điền rất thoải mái, thế nhưng ngồi xe, Thần Tinh lại cảm thấy khó chịu, cố gắng kiểm chế dạ dày nhức nhối, bởi vì nhẫn nhịn quá mức nên đành phải chống tay lên thành ghế bên cạnh.

      Chỉ là vào lúc Lão Trương cho xe xuống khỏi cầu cao tốc, rẽ sang bên, dạ dày truyền tới cảm giác khó chịu, Thần Tinh bất đắc dĩ đưa tay che miệng, ngăn cơn buồn nôn.

      Lăng Điền vốn dĩ chăm chú nhìn ra bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng động này liền nhíu chặt đôi mày lại, liếc mắt nhìn về phía . Sắc mặt Thần Tinh lúc này trắng nhợt, khi nhận ra nhìn mình, đành bỏ tay xuống.

      làm sao thế?”

      sao cả, chỉ là quen ngồi chiếc xe này.”

      “Lão Trương, mau tới bệnh viện.”

      cần đâu, chúng ta cứ tới cục dân chính .”

      Có lẽ bệnh viện là bởi vì lòng thương hại của dành cho coi như đền đáp việc khi nãy giúp dao. Thế nhưng trước nay chưa từng sống mà cần đến thương hại của người khác.

      Lăng Điền thêm gì cả, im lặng tựa vào góc xe.

      Thế nhưng rất nhanh sau đó, liền phát ra, chiếc xe vẫn tiến về bệnh viện gần nhất chứ phải cục dân chính.

      “Xuống xe.”

      “Buổi chiều tôi còn có cuộc họp, xin Lăng tổng hãy tới cục dân chính trước.”

      “Xuống xe.”

      Vẫn là câu ra lệnh lạnh băng đó.

      Dạ dày Thần Tin co thắt dữ dội, nhưng người con kiên cường như Thần Tinh thể tỏ ra yếu đuối “Tại sao lúc nào cũng ép buộc người khác phải tuân theo ý mình thế?”

      “Lấy phải là ý của tôi, ly hôn cũng là ý của mà.”

      “Chẳng có lý lẽ gì cả.” Thần Tinh chảng muốn nghe thêm, giơ tay định mở cửa ra ngoài.

      Nhưng Lăng Điền nhanh hơn bước, nắm lấy tay Thần Tinh “Bày mưu tính kế lâu như vậy, đột nhiên lại muốn ly hôn, thực đúng là rất thú vị.”

      phải người nào cũng từ thủ đoạn giống như đâu.”

      hất tay Lăng Điền ra, mở cửa chạy ra ngoài.

      Lúc này, đột nhiên có tiếng mở cửa xe khác truyền từ sau lưng tới, Vũ Văn Phi lái chiếc xe chở hàng, tức khí đùng đùng nhảy xuống, chạy tới trước mặt , có chuyện muốn với em.”

      Tuy rằng, lúc này bỏ cùng Vũ Văn Phi cũng là cách để cần đối diện với Lăng Điền, thế nhưng trốn chạy hoàn toàn thể giải quyết được vấn đề, đôi lúc lại khiến cho vấn đề trở nên nghiêm trọng.

      ấy theo cậu đâu.” Lăng Điền bước từ xe xuống “Mau vào kiểm tra qua, sau đó chúng ta làm thủ tục ly hôn.”

      “Kiểm tra cái gì.”

      “Đừng quan tâm đến ta, có việc muốn hỏi em.” Vũ Văn Phi hừng hừng khí thế, chẳng thèm bận tâm đứng chắn giữa Lăng Điền và và Thần Tinh.

      ấy vẫn còn là vợ tôi.” Lăng Điền dễ dàng đẩy Vũ Văn Phi sang bên, nắm lấy tay Thần Tinh, chuẩn bị bước vào bệnh viện.

      Vũ Văn Phi lập tức xông lên “Lăng Điền, tôi cảnh cáo . làm vậy là coi thường nhân quyền.”

      “Vậy thử hỏi ấy xem liệu có đồng ý cùng tôi vào trong ?”

      Vũ Văn Phi liếc mắt sang phía Thần Tinh, lúc này Lăng Điền vẫn nắm chặt bàn tay của , ghé bên tai , thanh chỉ đủ hai người họ nghe được “Kiểm tra xong, tôi và tới cục dân chính.”

      Quan hệ giữa sau cuộc kiểm tra sức khỏe này kết thúc sao?

      “Có chuyện gì sau này chúng ta nhé!” Thần Tinh quay sang Vũ Văn Phi dịu dàng .

      Vũ Văn Phi ngẫm nghĩ hồi, đáp “Được, chờ em ở đây.”

      Trong phòng VIP của bệnh viện, y tá lấy mẫu máu của Thần Tinh kiểm tra.

      Thần Tinh khe cau mày, vốn cho rằng, lần kiểm tra này chỉ vì việc bất ngờ xảy ra tại nhà hàng khi nãy, thế nhưng xem ra hoàn toàn như vậy.

      Khi mũi kim cắm vào mạch, máu được rút ra, có thứ gì đó cũng theo máu ra ngoài, lờ mờ cảm nhận vậy.

      Từ lúc vào bệnh viện, Lăng Điền vẫn luôn quay lưng về phía , nửa tiếng sau, y tá cầm kết quả tới đưa cho Lăng Điền “Lăng tiên sinh, chúc mừng , Lăng phu nhân có thai rồi!”

      Tuy giọng lớn lắm, nhưng Thần Tinh nghe thấy mồn .

      Cái gì?

      mang thai?

      Suy nghĩ kĩ càng, “bà ” mãi ghé thăm, cộng thêm gần đây thường xuyên có cảm giác buồn nôn.

      Thần Tinh choáng váng, định vịn vào bàn, nhưng thấy Lăng Điền liếc mắt nhìn về phía . Ánh mắt này, chưa từng thấy trước đây, chỉ là hề khiến người ta sợ hãi.

      Mãi lâu sau, bên môi thoáng nụ cười “Xem ra, hành trình tới văn phòng luật sư chiều nay của chúng ta phải hủy bỏ thôi.”

      Hủy bỏ?

      Kể từ khi biết về tồn tại của đứa trẻ, đầu óc chẳng thể suy nghi được gì, đứng lặng nhìn , hoàn toàn trống rỗng.

      ngờ, lại mang thai.” Lăng Điền mỉm cười nhưng trông có vẻ như lực bất tòng tâm.

      “Đợi …” định , nên hủy bỏ chuyện tới văn phòng luật sư vì chuyện này, chỉ là lời ra tới cổ họng lại tắc nghẹn, thốt thành tiếng.

      Nếu tiếp tục ly hôn, trừ khi muốn có đứa con này, thế nhưng khoảnh khắc vừa nãy khi nghe kết quả kiểm tra, bỗng phát ra, bản thân thể nào bỏ đứa con này được.

      Cho nên, dù vì nguyên nhân đó mà tiếp tục cuộc hôn nhân này, cũng phải nghiến răng chịu đựng?

      Thế nhưng liệu có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này với Lăng Điền? Chuyện của Thần Thị và bố khiến cuộc hôn nhân giữa hai người tới bờ vực thẳm.

      “Cho dù tin hay , cái chết của bố liên quan tới tôi. Tôi thu mua Thần Thị cũng là quyết định của bố .”

      Thần Tinh nghe ngước nhìn người đàn ông trước mắt, là vì đứa con trong bụng , cho nên người đàn ông vốn dĩ chẳng muốn giải thích bất cứ chuyện gì lại bằng lòng đưa lời biện giải cho từng hiểu lầm hay sao?

      Đầu óc Thần Tinh rối bời, mím chặt môi, định gì đó, sau cùng mọi chuyện lại trở nên khó khăn.

      Lúc theo Lăng Điền ra hỏi bệnh viện, Vũ Văn Phi vẫn còn chờ ngoài đó, thấy Thần Tinh bước ra, vội vã bước tới trước mặt . Dưới tán cây lớn, ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, tạo thành những mảnh vụn màu vàng tuyệt đẹp.

      “Tôi đợi xe.” Lăng Điền chẳng thèm ngoái lại, thẳng vào xe ngồi chờ.
      có chuyện gì ?” Thần Tinh khẽ cúi đầu hỏi.

      “Chuyện giữa em và Vũ Văn Linh có ? Vì ấy mà em mới ly hôn với Lăng Điền hả?”

      “Tôi ly hôn với Lăng Điền phải vì trai .”

      “Vậy tại sao em dám nhìn ?” Vũ Văn Phi hùng hổ tiếp.

      ngước mắt lên chưa chắc vì dám nhìn, có nhiều khi chỉ vì muốn gây lúng túng mà thôi. Thế nhưng hiển nhiên Vũ Văn Phi cho là như vậy.

      Thần Tinh đành ngước mắt lên “Là như vậy sao?”

      “Tuy Lăng Điền phải là người tốt, thế nhưng Vũ Văn Linh hề đơn giản như bề ngoài. Tiểu Tinh, em đừng làm chuyện dại dột.”

      “Tôi và trai có bất cứ quan hệ gì, nếu nhất định phải ra chỉ là đối tác làm ăn mà thôi.”

      “Em đừng có nhìn nhận việc quá mức đơn giản, hiểu về con người Vũ Văn Linh hơn em. ta tuyệt đối vô duyên vô cớ đối xử tốt với ai đâu.”

      “Vậy sao? cho rằng ấy có ý đồ xấu với tôi? Vậy là ý đồ gì? Tình hình nay của Thần Thị mọi người đều biết, tôi tự cho rằng bản thân thể nào sánh bằng Vu tiểu thư.”

      “Tại sao em lại sánh bằng ta?” Vũ Văn Phi lại định nắm tay Thần Tinh, thế nhưng Thần Tinh lui về phía sau bước, né tránh. Thần Tinh biết người đàn ông này tuy nông nổi nhưng rất chân thành.

      có thể nhìn ra tâm ý của dành cho , nếu trước đây còn chút mơ hồ, chỉ là vì muốn nhìn thấu. Nhưng giờ tấm hân tình đó quá ràng.

      Chỉ là, cho dù là trước kia hay bây giờ, đều có quyền lựa chọn hay đón nhận.

      Trước đây, chỉ lòng dạ nghĩ cho mẹ. Nhưng giờ, nếu thỏa hiệp, nguyên nhân duy nhất chính là vì đứa con. Thế nhưng cho dù là vậy điều tra bằng được những lời Lăng Điền rốt cuộc là hay giả.

      “Thần Tinh.”

      “Tôi biết tôi làm gì, yên tâm, tôi và trai có bất cứ khả năng nào xảy ra đâu.”

      “Vậy còn em với ta sao, có phải bây giờ em chuẩn bị ly hôn với áy ?” Vũ Văn Phi buột miệng hỏi, tiếp đó vội đổi sang giọng điệu khác “Nếu đúng, đưa em .”

      cần đâu, cảm ơn lòng tốt của .”

      “Thần Tinh, em nhất định định phải đẩy ra xâ vậy sao? Phải chăng vì do với bọn họ là kẻ vô dụng, nghèo kiết xác?” Vũ Văn Phi tỏ vẻ bực bội, đưa lời chất vấn.

      “Trước giờ tôi chưa từng có ý đó, tại sao lại nghĩ như vậy?” Thần Tinh có phần bất ngờ, thế nhưng nghĩ kĩ lại, trong mắt Vu Văn Phi, việc luôn luôn né tránh hẳn khiến nghĩ như vậy.

      biết rồi, cảm ơn em để nhìn thấu bản thân mình.” Vũ Văn Phi đưa mắt nhìn Thần Tinh, lại liếc nhìn Lăng Điền ở ngay gần đó, sau cùng thu lại ánh mắt với Thần Tinh “Tuy rằng nghiệp của tạm thời chưa thể sánh bằng bọn họ, thế nhưng có tấm lòng lương thiện, hơn hẳn bọn họ. Em…hãy bảo trọng.”

      Dứt lời Vũ Văn Phi phẫn nộ quay người bỏ .

      Thần Tinh thu lại ánh mắt, Lão Trương xuống xe, ân cần mở cửa ô tô cho . Khoảnh khắc Thần Tinh ngồi vào trong xe, Lăng Điền bất giác liếc mắt nhìn qua, hoặc có lẽ mối quan tâm của chỉ nằm ở vùng bụng của mà thôi…

      Chiếc xe nhanh chóng lao về hướng biệt thự họ Lăng.

      Cả đoạn đường, ngoài việc Thần Tinh gọi điện cho Vương Đại Vy để thu xếp công việc buổi chiều ra, hai người đều chìm trong im lặng.

      Chiếc xe dừng lại, Lăng Điền đích thân xuống mở cửa xe cho Thần Tinh. Hành động này, phải trước kia chưa từng có, thế nhưng đa phần là những lúc cần phải thể trước đám đông.

      Lúc Thần Tinh bước xuống, dì Tường xưa nay luôn lạnh mặt với , giờ tỏ vẻ hân hoan, thân thiện, ân cần tiến lại. Có điều, rất nhanh sau đó, Lăng Nguyên xuất hất bàn tay dì Tường ra, tiến lên, ôm lấy Thần Tinh “Chị dâu, chị quay về rồi.”

      Lăng Nguyên nhăn mặt trêu Lăng Điền, vui vẻ nắm chặt bàn tay Thần Tinh định kéo xuồng bậc thềm.

      “Nhị tiểu thư, hãy cẩn thận, phu nhân mang thai.”

      “Hả? Chị dâu, chị có rồi à?” Lăng Nguyên kinh ngạc hỏi, tiếp đó mỉm cười đắc ý, ôm lấy phần eo của Thần Tinh, từ từ bước xuống bậc thang, trước khi còn quên liếc mắt nhìn Lăng Điền “ trai, lần này với chị dâu chắc gây gổ đòi ly hôn nữa đâu nhỉ?”

      Lăng Điền mặt biểu cảm, nhìn Lăng Nguyên càng mỉm cười rạng rỡ, trong lòng thầm nghĩ, xem ra Lăng Nguyên dù có là hỗn thế ma vương vẫn cứ làm đúng được việc.

      Lăng Nguyên đỡ Thần Tinh vào phòng khách, để ngồi xuống sô pha, tiếp đó. bắt đầu chỉ huy người làm, ngừng bê các món ra cho Thần Tinh dùng.

      Tòa biệt thự Lăng Thị mọi khi thanh vắng, lạnh lẽo, lúc này tràn đầy sinh khí.

      Lăng Điền lặng nhìn Thần Tinh ngồi sô pha cùng Lăng Nguyên hoạt bát lắm lời, miệng bất giác nhoẻn cười.

      bàn thức ăn phong phú ra trước sắp xếp của Lăng Nguyên, cười tít mắt, kéo Thần Tinh ngồi xuống cạnh Lăng Điền.

      Lăng Điền nhìn bàn thức ăn lên tiếng dặn dò “Mang thêm món đậu mã lan lên nữa.”

      “Hà, trai, thay đổi khẩu vị à?”

      “Là em sắp xếp cả bàn thức ăn theo sở thích của mình mới đúng.” Lăng Điền chậm rãi đưa lời châm chọc.

      “Hưm, trai, em nhớ rằng thích ăn món đậu mã lan đâu. Lẽ nào đậu mã lan chính là món ăn thích của chị dâu? trai, từ khi nào biết được món chị dâu thích thế” Lăng Nguyên mỉm cười giảo hoạt, .

      Đúng thế, tại sao lại buột miệng ra câu này? thực biết thích ăn món gì? Hay là do trước kia, thi thoảng gặp món này, gắp nhiều hơn đôi chút, thế nên như lẽ tự nhiên ghi nhớ trong đầu?

      Sắc mặt Lăng Điền sầm lại, lúc Thần Tinh cúi đầu dùng bữa, mới từ từ giãn ra.

      Bữa ăn này, bởi vì có Lăng Nguyên, nên chẳng còn lặng lẽ mà vui vẻ, nhộn nhịp.

      Bữa tối vừa mới kết thúc, sác sĩ gia đình ngồi đợi ngoài phòng khách từ lâu, tiếp tục làm loạt các xét nghiệm cho Thần Tinh, đồng thời kê đống các loại thuốc cần thiết cho bà bầu trong thời kỳ mang thai đầu tiên.

      Lăng Nguyên vẫn luôn ở bên cạnh, thi thoảng lại cười tít mắt, mãi cho tới khi bác sỹ gia đình ra về, giọng Lăng Điền truyền lại, mới biết, người trai này vẫn luôn đứng gần quanh đây.

      Chỉ là lúc này, lại có ý đuổi khéo “Em lên phòng trước .”

      “Tại sao lại bắt em phải lên phòng trước?” Khi trả lời trai, Lăng Nguyên thường thích cãi lại vài câu, hôm nay cũng ngoại lệ.

      Lăng Điền im lặng đáp, chỉ thấy dì Tường bước vào, đưa tấm thẻ cho Lăng Nguyên. Lăng Nguyên vừa nhìn mỉm cười rạng rỡ “Ha ha, trai, quá quan tâm em đó, ngờ còn mua cả thẻ trò chơi cho em, là ban thưởng cho công em tác hợp với chị dâu sao?”

      Lăng Nguyên nhận lấy chiếc thẻ, quay sang với Thần Tinh “Chị dâu,vậy chị với em chuyện , em lên phòng trước đây.”

      Rất nhanh sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Lăng Điền và Thần Tinh, ngay đến Harry mà luôn hãi hùng, lúc này cũng còn lượn lờ. Ngoại trừ tiếng đồng hồ quả lắc ra, phòng khách cực kỳ yên tĩnh.

      “Ngày mai bảo Lão Trương đưa về nhà thu dọn đồ đạc .”

      Lăng Điền là người phá vỡ khí im lặng đầu tiên. Thanh còn lạnh lùng mà mang theo vài phần ấm áp.

      Biệt thự Thần Thị sắp được trao trả cho Thần Nhan, đoán chắc Lăng Điền cũng biết được chuyện. Lúc này, mang thai, quả nên dọn nhà quá nhiều, quay về đây tĩnh dưỡng cũng là lựa chọn tệ.

      Chỉ là…

      “Tôi nhúng tay vào chuyện của Thần Thị nữa, có thể yên tâm.”

      Nhờ mang thai đứa trẻ, liền nhận được lời hứa từ . Hiệu quả lớn hơn công sức vất vả cả tháng nay của . Trong long Thần Tinh thầm nghĩ nếu có đứa trẻ này sớm, phải chăng bố vẫn còn soongd khỏe mạnh đời?

      Vừa nghĩ tới Thần Đỉnh, cùng những lời Vũ Văn Linh trước đó, tâm trạng Thần Tinh lại vô cùng phức tạp. Thế nhưng cho dù Vũ Văn Linh ám chỉ thế nào, Lăng Điền giải thích ra sao, chuyện này nhất định phải điều tra kĩ.

      “Thế nhưng công việc của Thần Thị, phải giao lại cho người khác xử lý.”

      Tất cả mọi thứ dều là vì đứa trẻ nằm trong bụng , trong trái tim của người đàn ông nhìn tưởng máu lạnh vô tình này đứa trẻ quả nhiên quan trọng nhất.

      Đối với , cũng đâu khác biệt? Bắt đầu cuộc hôn nhân là vì bố . Sau đó duy trì hôn nhân là vì đứa trẻ

      Quan hệ giữa chỉ có thể cách người thứ ba dường như mới có thể thuần túy được.

      “Chuyện của Thần Thị, tôi sắp xếp thỏa đáng, hy vọng làm theo đúng lời hứa của mình. Đương nhiên, nếu thực có liên quan tới cái chết của bố tôi, vậy cuộc hôn nhân giữa chúng ta cần bàn vẫn phải kết thúc.”

      Theo ý thức, Thần Tinh đưa tay sờ lên bụng, nếu chẳng đủ can đảm bỏ được đứa trẻ này, vậy sinh nó ra là lựa chọn duy nhất.

      “Những lời tôi xưa nay luôn được thực . nghi ngờ tôi hại chết bố , chi bằng hãy điều tra xem rốt cuộc bố làm những gì với Lăng Thị?”
      Thần Đỉnh làm gì với Lăng Thị?

      còn chưa kịp suy nghĩ quá sâu, lặng lẽ bước tới, trong vô thức định lùi về phía sau, thế nhưng chẳng hề tỏ ra bực bội, ngược lại khom người dịu dàng bế bổng lên.

      Hành động dịu dàng này khiến Thần Tinh đứng hình trong dây lát.

      Đến khi định thần lại, vừa định điều gì đó, lại nghe giọng của thầm bên tai. “Đừng động đậy, tôi làm vậy chỉ vì đứa con của chúng ta mà thôi.”

      Câu này nghe qua tưởng vô tình, chỉ là lại chẳng phải cũng vì đứa trẻ này hay sao?

      Đứa trẻ đột ngột xuất có là là ngã rẽ cho rất nhiều người.

      Phụ nữ thường mong lấy được người chồng thương bản thân và sinh ra những đứa trẻ mà mình thương? cũng chỉ mong đơn giản có vậy.

      Nghĩ thế, Thần Tinh cũng động đậy thêm nữa, để mặc Lăng Điền bế mình lên phòng, đặt xuống chiếc giường rộng lớn, được trải tấm ga màu hồng, ở giữa lại đặt chiếc gối ôm dài với hình dạng quái dị.

      Rất nhanh, biết tác dụng của chiếc gối ôm này, bởi vì bên cạnh chiếc gối đặt cuốn sách hướng dẫn, là gối cho bà bầu.

      Cũng vì có chiếc gối ôm này, nên cùng ngủ chiếc giường còn quá đỗi ngần ngại.

      Khi Thần Tinh đọc cuốn sách hướng dẫn bà bầu đặt sẵn bên giường, Lăng Điền kiểm tra thư điện tử. Mọi việc kết thúc, ánh đèn được tắt , căn phòng chìm trong bóng tối. Cách chiếc gối ôm, có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của truyền tới, Thần Tinh vốn dĩ cho rằng hôm nay mất ngủ, thế nhưng rất nhanh chìm vào trong mộng đẹp. Đến lúc tỉnh lại, cả căn phòng tràn ngập ánh nắng ban mai ấm áp.
      Bên cạnh có người, bên tai lại vang lên tiếng chó sủa từ sân vườn bên dưới vọng lên.

      Nỗi hoảng loạn trong kí ức ào ạt tràn tới, thế nhưng, thể nằm giường cả ngày, bởi vì cuộc họp chiều qua được rời tới mười giờ sáng nay. Hơn nữa thể vắng mặt.

      Vệ sinh bằng tốc độ nhanh nhất, Thần Thị lúc này lại để ý thấy, cả căn phòng ngủ bao gồm phòng vệ sinh đều tràn ngập màu hồng ấm áp.

      Đây chắc chắn phải màu sắc thích của Lăng Điền, cho nên, chỉ có khả năng duy nhất, cho rằng màu hồng thích hợp nhất cho các bà bầu. Nhưng nghĩ lại màu sác này đích thực khiến tâm trạng người ta thoải mái.

      Chỉ là, trong cuộc sống của , từ lâu còn xuất màu hồng.

      Xuống nhà, bàn ăn đặt bó Linh Lan trắng to khiến khí xung quanh thoang thoảng mùi hương dễ chịu.

      Tuy nhiên, bầu khí này mau chòng bị phá vỡ, Lăng Điền dắt theo Harry từ bên ngoài xông vào, màn kí ức kinh hoàng lại ra trước mắt, Thần Tinh bất giác lùi về phía sau bước. Bỗng thấy Lăng Điền câu gì đó với Harry, Harry ngoan ngoãn nằm xuống mặt đất, khiến người ta thấy nó rất thân thiện.

      ra, Harry cũng có thể ngoan ngoãn như vậy, chỉ là, tất cả đều dựa vào sắc mặt của chủ nhân. thế gian này chẳng phải con người cũng vậy sao? Nhìn sắc mặt người xung quanh sống qua ngày khiến cuộc sống của họ thuận lợi và thành công hơn.

      “Phu nhân, mời ngồi.” Giọng dì Tường vang lên, lại thấy bà ân cần kéo ghế ra, cung kính mời .

      Người làm bắt đầu bê bữa sáng phong phú ra.

      Bữa sáng nay ngoại trừ những món ăn kiểu tây dành cho Lăng Điền, còn lại toàn là món Trung Hoa.

      Còn nhớ hôm đó, sau khi bị Harry dọa cho trận, bản thân hoàn toàn xa lạ trước cách dùng bữa sáng kiểu tây. Hôm nay có thể cần thay đổi thói quen của mình, mà dùng bữa sáng theo kiểu Trung Hoa rồi.

      Và tất cả mọi thứ đều bởi mang thai.

      “Hôm nay chín rưỡi tôi có cuộc họp.” Thần Tinh khẽ cất tiếng.

      “Lão Trương đưa làm.”

      Thần Tinh ngước mắt nhìn lên, có cảm giác khí bữa sáng nay hòa nhã cách bất ngờ.

      Cuộc sống như vậy lại khiến đột nhiên thấy hoang mang, sợ hãi.

      Bận rộn cả buổi sáng, đúng mười hai giờ trưa, Vương Đại Vy gọi vào “Thần tiểu thư, thức ăn gọi đến rồi!”

      Thức ăn? nhớ mình gọi thức ăn bên ngoài lúc nào, thế nhưng sau khi mấy món ăn này được đưa vào, bông Linh Lan trắng đặt hộp thức ăn khiến biết đây là chủ ý của ai.

      cần danh thiếp, cũng chẳng cần điện thoại dặn dò, đóa Linh Lan, bắt đầu từ bữa sáng nay, thân của Lăng Điền.

      Và Linh Lan chính là loài hoa mà thích nhất. Vũ Văn Phi từng tặng bó vào ngày sinh nhật, cho nên Lăng Điền biết, điều này có gì lạ thường.

      Bên trong là các món ăn phong phú của Hàng Châu, mỗi món được đựng trong bát sứ, bên dưới có nến để làm nóng, giữ nguyên mùi vị của món ăn.

      Dạo này ăn được tốt lắm, thức ăn lại nhiều nên Thần Tinh báo Vương Đại Vy gọi các đồng nghiệp vào cùng thưởng thức.

      Bữa ăn kết thúc trong khí vui vẻ, thân thiết. Buổi chiều, Vũ Văn Linh gọi điện thoại tới, hẹn bàn bạc bản thỏa thuận kèm.

      Thần Tinh kiểm tra kế hoạch làm việc, buổi chiều nay tiến hành cuộc họp chưa hoàn thành của hôm qua, chỉ có thời gian rảnh sau khi tan làm, cho nên, quyết định hẹn lúc sáu giờ.

      Thế nhưng, cuộc hẹn sắp xếp như vậy chưa chắc là hành động sáng suốt. Bởi đúng sáu giờ, Lão Trương gọi điện tới, rằng đợi ở dưới nhà.

      “Lão Trương, tôi vẫn còn chút việc bận, ông cần đợi tôi đâu.”

      “Chuyện này…” Lão Trương tỏ ra do dự, sau đó lập tức “Vậy được, phu nhân, khi nào về hãy gọi điện thoại cho tôi.”

      cần đâu, tôi có thể tự quay về được.”

      Lão Trương đáp lại tiếng rồi dập máy.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Năm phút sau, Vũ Văn Linh xuất trước cửa phòng làm việc.

      Kể từ sau lần gặp mặt Vũ Văn Ngạo, tưởng rằng khi gặp lại, hai người cảm thấy ngần ngại, thế nhưng Vũ Văn Linh tỏ ra chưa từng có chuyện gì xảy ra, thảo luận với vô cùng chuyên nghiệp.

      Bản thỏa thuận kèm này chỉ tăng thêm vài chi tiết cho hợp tác trước đó của hai bên, chủ yếu chẳng có bất cứ vấn đề quan trọng nào khác. Có điều, bởi vì thêm thắt nhiều chi tiết, cho nên cuộc thảo luận diễn ra khá lâu, cho dù chỉ thêm có vài trang vậy mà khi kết thúc, đồng hồ điểm chín giờ tối.

      “Á, muộn thế này rồi à?” Thần Tinh liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường .

      “Chúng ta cùng dùng bữa tối .” Vũ Văn Linh ngỏ lời mời.

      “Chuyện này…”

      “Yên tâm , lần này tôi để bố làm phiền đâu.”

      “Ừm, vậy được.” Thần Tinh gật đầu đáp “Vậy ăn luôn ở trung tâm thương mại gần đây nhé! Tôi sắp xếp lại hồ sơ chút, cứ sang đó trước .”

      vội, vào giờ này cần phải đặt chỗ, chín giờ hơn rồi còn gì.”

      Đợi Thần Tinh sắp xếp xong hồ sơ, lúc rời khỏi tập đoàn Thần Thị là hơn chín giờ tối.

      Thần Tinh vốn định gọi xe của Tiểu Lý, đến khi bước ra ngoài tòa nhà mới phát gần đó có chiếc xe, cho dù cách đó khoange, cũng có thể nhận ra đây là xe của ai.

      Trước đó, bảo Lão Trương cần tới đón, ngờ Lão Trương vẫn đợi ngoài này.

      là ngại quá, tôi thể được rồi.” nhìn về phía xe của Lão Trương, với Vũ Văn Linh đứng cạnh bên.

      …sau cùng vẫn quay lại ư?”

      “Ừm.”

      “Tại sao chứ?” Vũ Văn Linh hỏi, thanh bình thản, thế nhưng sau đó lại ngại quá, đây là cuộc sống riêng của , có thể trả lời.”

      ‘Bởi vì…tôi mang thai rồi.” Thần Tinh do dự đôi lát, sau cùng vẫn ra “Vì đứa con này, cuộc hôn nhân của chúng tôi tạm thời tiếp tục.”

      “Là vì đứa trẻ hay vì trước nay chưa từng tin rằng nguy cơ của tập đoàn Thần Thị có liên quan tới cậu ta?” Vũ Văn Linh buột miệng hỏi “Xin lỗi , tôi lại hỏi thừa rồi! Thế nhưng tôi chỉ muốn chịu tổn thương mà thôi.”

      Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của Vũ Văn Linh khiến trông dịu dàng, cũng khiến những lời của trở nên động lòng.

      “Thực là cảm động.”

      Phía sau lưng hai người truyền lại tiếng cười chế giễu, tiếp sau đó là câu bất cần truyền tới. Giọng đột ngột này khiến Vũ Văn Linh cau chặt đôi mày, cần quay đầu cũng có thể nghe ra chủ nhân của giọng này là ai.

      Vũ Văn Phi bước tới, biết theo Vũ Văn Linh với Thần Tinh từ bao giờ, chỉ biết rằng lúc ta xuất , ngữ điệu mang vẻ coi thường, ngay cả ánh mắt cũng chứa đựng vẻ bất mãn.

      “Tiểu Phi.” Giọng Vũ Văn Linh rất dịu dàng, đương nhiên rất khác biệt khi chuyện với người khác.

      “Sao thế, buổi biểu diễn của khi xuất khán giả như tôi liền thấy thiếu thoải mái sao?” Vũ Văn Phi bật cười, .

      “Tiểu Phi, trước khi em chuyện, liệu có thể suy nghĩ kĩ càng đôi chút được ?”

      “Dù tôi có chuyện suy nghĩ kĩ càng đến mức nào, cũng giống , mỗi câu ra đều sâu xa, đắn đo chán chê rồi mới bật ra khỏi miệng.”

      Hai em họ chuyện căng thẳng, Thần Tinh đứng giữa, chỉ lúng túng mà còn là cảm giác khó xử. Thế nhưng thể khuyên giải, bởi trong những tình huống thế này, lời khuyên chưa chắc có tác dụng, ngược lại còn dễ khiến hiềm khích giữa họ càng lớn hơn.

      “Tại sao em còn ở đây?” Giọng người đàn ông khác trầm ổn vang lên, nhưng lại giúp Thần Tinh giải quyết được lúng túng này.

      Thần Tinh ngờ, Lăng Điền cũng ở trong xe cũng Lão Trương, càng nghĩ rằng, xuất để giải vậy cho trước tình hình căng thẳng như thế này.
      Lăng Điền trong ấn tượng của dường như luôn nhìn bằng ánh mắt lạnh giá, cho dù có gặp phải tình huống khó xử đến mức nào, vẫn cứ đứng bên với vẻ mặt tột cùng lạnh nhạt.

      Lần này, khi quay người, thấy đứng ở chỗ cách rất gần, tuy gương mặt có bất kì nụ cười nào, thế nhưng chẳng còn vẻ lạnh lùng như trước kia nữa.

      “Em phải tăng ca.” Thần Tinh dịu dàng đáp.

      “Wilson, cậu cũng ở đây à?” Lăng Điền bước tới cạnh bên Thần Tinh, lại quay sang Vũ Văn Linh hỏi.

      “Đúng vậy, tôi phải bàn bạc bản thỏa thuận kèm cùng các cho tiết khác với Thần tiểu thư.”

      “Vất vả cho cậu rồi, tốn bao công sức để hợp tác cùng Thần Thị.”

      Lăng Điền mỉm cười, vẻ mặt khi cười của thực rất đẹp, chỉ là rất ít khi cười.

      Vũ Văn Phi đứng cạnh bên, đột nhiên lên tiếng “Nếu chồng người ta đến đón tổng giám đốc Vũ Văn ngại đưa tôi về chứ?”

      “Vậy chúng tôi trước đây.” Lăng Điền thuận thế đưa tay ôm lấy vòng eo Thần Tinh .

      “Cảm ơn.” Thần Tinh khẽ câu với Vũ Văn Linh, liếc mắt sang Vũ Văn Phi, chỉ thấy Vũ Văn Phi bực bội quay đầu chỗ khác.

      Thần Tinh khẽ mấp máy môi như định gì thế nhưng rốt cuộc vẫn im lặng, theo Lăng Điền lên xe.

      Khoang xe rộng rãi, tiếng nhạc du dương, Lăng Điền lặng im . Thần Tinh thấy vậy càng cảm thấy áy náy, bởi vì, từ khi Lão Trương gọi điện thoại tới nay, nếu Lăng Điền ngồi trong này đợi cùng cũng được hơn ba tiếng đồng hồ rồi.

      Ngón tay Thần Tinh vò vạt váy đầy bất an, cũng chính vào lúc này, Lăng Điền đưa phần điểm tâm “Còn nửa tiếng nữa mới về đến nhà.” Giọng rất khẽ, lại giữa tiếng nhạc du dương nhưng Thần Tinh nghe rất .

      đưa tay nhận lấy lồng bánh bao hiệu Giang Nam còn bốc khói nghi ngút. Thần Tinh cầm lên cái, cắn , nước sốt tràn vào khoang miệng, nhưng hề nóng, mùi vị thơm ngon, tuyệt hảo.

      cũng ăn cái .”

      cần đâu.” Lăng Điền từ chối, ngón tay thon dài ngừng di chuyển bàn phím.

      Dạ dày được bổ sung bánh bao từ từ ấm hẳn lên. ăn ngon lành, phía trước dường như xảy ra vấn đề, Lão Trương phanh xe rất gấp. Khi Thần Tinh nghĩ chiếc lồng tay mình bay lên phía trước Lăng Điền đưa tay chặn. Cánh tay còn lại ôm vào lòng như muốn bảo vệ, giống như lần tai nạn trước đó, nếu che chắn, có lẽ, chẳng còn cuộc đời này nữa rồi.

      Thực ra, ngoại trừ những lời chế giễu, cùng những tổn thương mà người khác kể tội, người đàn ông này trong cảm nhận của Thần Tinh chưa hề làm chuyện gì tổn hại đến . Hơn nữa cũng chưa điều tra ra để kiểm chứng.

      “Cảm ơn .” Thần Tinh đỡ lấy chiếc lồng, bên trong vân còn chiếc bánh bao nữa. “Tôi ăn no rồi, vẫn còn cái…”

      khí trong xe lúc này ngại ngùng. Thần Tinh muốn phá vỡ khí ấy, cầm chiếc bánh bao lên, ngẫm lại thấy có phần hối hận, đây chẳng phải là đồ ăn thừa hay sao?

      Thế nhưng, vừa dứt lời, Lăng Điền thu cánh tay lại, tiện thể cầm lấy chiếc bánh bao cuối cùng ấy, cho vào miệng ăn hết.

      ăn rất nhanh, đợi khi định thần, nho nhã dùng khăn giấy lau miệng.

      Thần Tinh bê chiếc lồng rỗng, môi bất giác nở nụ cười mà đến bản thân cũng hề hay biết.

      Ngoài cửa sổ, ánh trăng dần bị mây mù che khuất, đôi chút ánh sáng còn sót lại chẳng thể chiếu rọi trái tim đen tối khá lâu của ai đó, thậm chí mây đen khiến trái tim ấy ngày tăm tối hơn.

      Trong gian u đó, khí trong xe đột ngột chuyển sang lạnh như băng.

      Vũ Văn Linh đích thân lái xe, còn Vũ Văn Phi ngồi ở ghế phụ, ngón tay gõ lên thành cửa sổ, phát ra những tiếng động đơn điệu, cũng trở thành thứ thanh duy nhất vang lên trong xe.

      Cuối cùng, Vũ Văn Linh lại là người lên tiếng trước, giọng mang chút yếu mềm “Tiểu Phi, thành kiến của em với quá nặng nề. Xem ra, giữa hai em chúng ta, xa cách bao năm vẫn chẳng thể nào khá lên, ngược lại càng thêm hiểu lầm.”

      “Đây là thành kiến hay là do những hành động của ahn khiến người ta thất vọng hoàn toàn? Bất luận là trước kia hay bây giờ, luôn khiến cho người ta hãi hùng.”

      “Amh đối xử với người khác đáng sợ thế nào, nhưng ít nhất với em vẫn luôn niệm tình.”

      “Ha ha, bởi vì tôi là em trai , cho nên còn thương xót bố thí cho tôi chút niệm tình…Vậy đối với mẹ sao? Vũ Văn Linh, mỗi câu của đều khiến người ta thấy buồn nôn.” đến đây, Vũ Văn Phi lại nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi .

      Có nhiều chuyện dù là dĩ vãng, nhưng vừa chạm vào khiến người ta đau thấu xương tủy, thở ra hơi, chẳng cách nào lãng quên được.

      Vũ Văn Linh vẫn tỏ ra bình đạm “Bao nhiêu năm rồi, em vẫn luôn cho rằng như vậy, Tiểu Phi, lẽ nào chuyện năm đó, em có chút trách nhiệm nào sao?”

      Vũ Văn Phi nắm bàn tay chặt đến nỗi các khớp xương trắng nhợt còn giọt máu, đôi môi nhợt nhạt, mãi lâu sau, mới nghiến răng lên tiếng “Trách nhiệm của tôi đó chính là quá ỷ lại vào .”

      Vũ Văn Linh khe than dài tiếng “Hiếm khi hai em mình ở cùng nhau, chúng ta đừng tiếp tục chủ đề này nữa, em dùng bữa chưa?”

      Chiếc xe chầm chậm tiến về phía khu trung tâm thương mại, nơi có tiệm cà phê, trước kia Vũ Văn Phi rất thích lui tới.

      Bao năm trôi qua, vẫn còn nhớ, chỉ là nay vật còn mà người rời xa.

      “Tôi muốn gặp bố.” Vũ Văn Phi cũng cố chấp tranh cãi truyện ban nãy nữa.

      sắp xếp thời gian để em gặp.”

      “Lại là sắp xếp? phải chỉ khi nào tôi gia nhập Thái Hưng mới có khả năng đấu chọi với sao? Vậy tại sao ngay đến việc tôi muốn gặp bố, cũng đồng ý vậy?”

      “Tình trạng sức khỏe của bố nay ổn, chuyện này, chắc em cũng biết.”

      “Được, tôi hiểu, vậy phiền hãy sắp xếp cho tôi gặp bố sớm. Chuyện tôi muốn gia nhập Thái Hưng, hy vọng ông đứng ra tuyên bố.”

      “Tiểu Phi…”

      cho cùng, ông ấy mới là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thái Hưng.” Vũ Văn Phi vừa dứt lời lại tiếp “Tôi muốn xuống xe.”

      Bàn tay Vũ Văn Linh khẽ run, sau đó xoay vô lăng, dừng lại trước ngõ .

      “Tiểu Phi, nhanh chóng sắp xếp cho em, hãy đợi điện thoại của .”

      Nhưng Vũ Văn Phi bỏ thèm nhìn lại, khuất dần trong biển người đông đúc.

      Sắc đêm ngày càng tối tăm, mây đen mịt mù, có lẽ, ngày mai trời đổ mưa xuân.

      Tại biệt thự nhà họ Lăng, bữa tối đầy đủ, đa dạng đa được chuẩn bị sẵn sàng, Lăng Nguyên xuống dùng bữa cùng bọn họ, đoán chắc lúc này vẫn còn đắm chìm trong game.

      Còn Thần Tinh bởi vì ăn gần hết cả lồng bánh bao, nên chỉ uống chút canh hải sâm, thế nhưng dạ dày lại bắt đầu quặn thắt.

      muốn ảnh hưởng tới việc ăn uống của Lăng Điền, càng muốn để ahn phát , trước quan tâm của gần đây, luôn cảm thấy như ảo ảnh, nên Thần Tinh gắng ghìm cơn ho rồi rời khỏi bàn. Lúc này Lăng Nguyên mới xuất ở đầu cầu thang, kéo Thần Tinh lại “Chị dâu…”

      Tiếng chị dâu này nghe rất thân thiết. “Em còn mau xuống dùng bữa tối ?”

      Thần Tinh lúc này kìm được, bật ho vài tiếng, Lăng Nguyên vội đưa tay vuốt lưng cho , lại cất tiếng cằn nhằn “Chị dâu, người ta đói lắm, buổi chiều em ăn quá nhiều đồ ăn vặt. À, đúng rồi, chị dâu…”

      Lăng Nguyên định gì lại thôi, kéo Thần Tinh vào phòng ngủ của mình “Chị dâu ơi, cái Hoàng Phủ Dịch lần trước có còn liên hệ với chị ?”

      “Hoàng Phủ Dịch…có chuyện gì sao?”

      gì cả, chỉ là đột nhiên nhớ tới, bộ lạc mạng của em có hoạt động, cho nên…em nghĩ rằng ấy hứng thú.”

      cầu này có vẻ hơi đường đột, có điều, trò chơi mà Lăng Nguyên chơi lại nằm dưới quản lý của công ty Niệm Vũ.

      Mà tổng giám đốc của Niệm Vũ chính là Hoàng Phủ Dịch, chỉ cần lên trang mạng tra là biết ngay mọi thông tin cá nhân. Chỉ là, trước khi tra, Lăng Nguyên biết rằng, có lai lịch như vậy. Tuy lai lịch cũng khá tốt, cũng đại diện cho có năng lực và quyền lực. Nhưng phải trước kia vẫn luôn coi thường những đối tượng xem mặt có năng lực mà trai sắp xếp cho sao?

      Tại sao giờ lại…

      Giọng Thần Tinh kéo Lăng Nguyên ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn “Bộ lạc?”

      “Dạ vâng, chính là cái tổ chức trong trò chơi mà em tham gia đó.”

      “Chị với ấy chỉ là bạn bè bình thường, lần đó, ấy tình cờ ngang qua, nên giúp chúng ta thôi chứ thực ra chẳng có liên hệ gì cả.”

      “Là như vậy sao…” Lăng Nguyên có vẻ thất vọng, bàn tay nắm chặt lấy tay áo Thần Tinh từ từ buông ra.

      “Bộ lạc có hoạt động gì?”

      Thần Tinh muốn làm Lăng Nguyên thất vọng, nếu sức khỏe của cho phép, cùng Lăng Nguyên tới đó xem sao.

      “Cũng chẳng có gì ạ.” Thế nhưng xem ra Lăng Nguyên mất hết hứng thú, chu miệng “Chị dâu, có chuyện gì nữa, chị quay về nghir ngơi , nhớ chăm sóc em bé tốt đấy.”

      “Được. Nhưng nếu phải hoạt động gì quá khó, chị có thể cùng em.”

      “Ừm, chuyện này…đến lúc đó rồi tiếp.” Lăng Nguyên buồn bã nhìn vào màn hình game. “Hầy, vốn tưởng rằng còn có thể gặp mặt ấy lần cơ…”

      Lăng Nguyên bất giác di chuột, hoạt động hào hứng nãy giờ đành xóa thôi. Bởi lẽ thân là tổng giám đốc tập đoàn Niệm Vũ, đương nhiên Hoàng Phủ Dịch chủ động tham gia các hoạt động như vậy. Lần gặp gỡ ấy, cứ tưởng chị dâu quen thân với .

      Có điều, xem ra chị dâu là người phụ nữ nội tâm, sao có thể quen thân với quá nhiều đàn ông như vậy?

      Trong phòng ngủ, tiếng nhạc du dương vang lên, nhưng lại khiến Thần Tinh lúng túng. Những lúc chỉ có hai người ở bên nhau, luôn cảm thấy như vậy.

      Nhưng hiểu sao hôm nay Lăng Điền lại chủ động phá tan lúng túng đó “ mau tắm .”

      “Vâng ạ.”

      Tối qua còn chưa tắm, hôm nay mà tắm nữa kinh khủng, lại thấy chiếc sô pha gần đó đặt sẵn bộ đồ ngủ màu hồng, mềm mại.

      Lúc đóng cửa phòng tắm lại, mới phát , cánh cửa này hề có khóa, là vì mỹ quan, hoặc giả do tính cách phóng khoáng của chủ nhân căn phòng.

      Phát này khiến Thần Tinh khỏi ngượng ngùng, nghĩ ngợi hồi, Thần Tinh đặt quần áo xuống, lấy chiếc ghế chặn cửa lại, sau đó mới bước vào buồng tắm.
      cần điều chỉnh, nhiệt độ nước rất thích hợp, chỉ đến khi gội đầu, sờ lên mái tóc ướt nhoẹt mới nhận ra mình quên cầm theo khăn tắm, nước gội đầu hảy vào mắt gây cảm giác khó chịu, Thần Tinh đành mò mẫm ra phía cửa.

      Đẩy cửa ra, thử mở mắt, thò tay với chiếc khăn bông bên ngoài, móc được chiếc khăn, nhưng bánh xà phòng đặt gần đó bị vướng mà rơi xuống, do nước chảy quá to Thần Tinh hề hay biết, dùng khăn lau mặt, quay trở lại buồng tắm. Chẳng ngờ giẫm phải bánh xà phòng, cả người ngã xuống đất tạo thành tiếng động rất lớn. Cơn đau truyền từ phần đùi lên, mặc dù theo phản xạ, dùng tay chống đất, cũng ngã lên tấm đệm mềm chống trơn. Chỉ là thực vẫn thấy rất đau. Nhưng phản ứng đầu tiên của lúc này chính là ôm lấy phần bụng, rồi xem xét lượt, ngoài chân đau, những nơi khác có gì bất thường.

      Chính lúc này, nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân vội vã chạy vào giọng Lăng Điền vang lên bên tai. Phản ứng đầu tiên của Thần Tinh chính là hét lớn, sau đó dùng chiếc khăn bông lớn để che lấy ngực.

      Lăng Điền sau khi kiểm tra thấy Thần Tinh có việc gì, cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước tiếng hét lớn. Phản ứng tiếp theo là nhìn cơ thể gần như mảnh vải che thân của Thần Tinh.

      Hơi nước bốc nghi ngút trong phòng, cùng cả hương thơm của dầu gội khiến cảnh tượng nay càng thêm bốc lửa. Chỉ là, ngay lúc sau, lập tức kéo chiếc khăn tắm lớn, gói gọn thân người Thần Tinh lại, bế bổng lên.

      “Ý…” Thần Tinh thấy vậy lại khẽ hô lên tiếng.

      Bây giờ Lăng Điền mới để ý kỹ thấy đầu Thần Tinh, dầu gội đầu còn rất nhiều, cứ ra ngoài thế này, hình như thích hợp lắm.

      sao chứ?” Lần đầu tiên, đường đường tổng giám đốc Lăng cao cao tại thượng chuyện mấy thoải mái, bởi vì hít thở có phần khó khăn.
      Là bởi bởi vì hơi nước trong phòng tắm quá nhiều hoặc giả…

      “Có lẽ sao, chỉ là mái tóc ó chút vấn đề.” chỉ vào mái tóc đầy bọt xà phòng của mình.

      Khuôn mặt Lăng Điền ửng đỏ, thế nhưng Thần Tinh lại chẳng nhìn thấy, bởi vì nước gội đầu lại chảy vào mắt, khiến còn cách nào khác nhắm chặt mắt lại.

      Nhắm mắt thế này ra cũng là muốn tránh phải đối diện với khí lúng túng lúc này.

      Lăng Điền lặng lẽ bế Thần Tinh vào buồng tắm, tìm chiếc ghế để ngòi lên, rồi tiện tay gội sạch dầu gội vương mái tóc cho . Những sợi tóc mềm mại giữa những ngón tay , trong lòng đột ngột cảm thấy bầu khí hiếm khi lại ấm áp thế này.

      Hai tay nắm chặt chiếc khăn tắm cuốn người, ngoan ngoãn ngồi đó, thầm nghĩ lúc , mẹ thường gội đầu giúp thế này, giờ lần nữa tận hưởng cảm giác kì diệu ấy, ngờ lại là từ người đàn ông cao ngạo.

      Thần Tinh khẽ rụt cổ, hòng giảm bớt cảm giác mê say trong tim.

      Bởi vì hề mở mắt, cho nên cũng nhìn thấy dáng vẻ vụng về của Lăng Điền lúc này, thậm chí cái giá phải trả để gội sạch mái tóc cho chính là khiến ống tay áo của thẫm đẫm xà phòng.

      Cũng chính, nhìn với mái tóc ướt nhoẹt, những mảnh kí ức xa xôi trong đầu bắt đầu trỗi dậy…

      Nơi đó, có người con với nụ cười vui vẻ, toàn thân ướt đẫm, chỉ vì muốn chuyển tất cả những giỏ hoa hồng trong mưa vào phòng chứa hoa, thấy tay chân lúng túng, liền quyết định giúp tay. Nhưng ngờ, giá để bồn hoa kiên cố, mảnh sành rơi xuống cứa rách ngón tay của , để lại vết sẹo khá , máu trôi theo nước mưa, càng lúc càng chảy nhiều hơn. Thấy bị chảy máu, lần đầu tiên đứng trước mặt , còn nụ cười rạng rỡ, thay vào đó là đôi mắt long lanh đẫm lệ.

      nhìn đôi mắt nhòa lệ của , chẳng biết nước mưa hay nước mắt nhiều hơn, chỉ biết rằng, trái tim tưởng rằng cứng hơn kim cương, cuối cùng mềm nhũn. băng bó vết thương cho , mái tóc ướt đẫm, dính sát vào khuôn mặt trái xoan, lại càng toát lên vẻ yếu đuối. Chính vào lúc đó, chẳng né được, cúi người trao nụ hôn. Đó là nụ hôn đầu tiên giữa .

      Ký ức đó của mang theo vị nước mưa tinh khiết, cùng mùi hương thơm ngát của hoa hồng, và cả đôi môi mềm mại của , những cảm giác đó vẫn còn đọng lại môi, khiến bất giác chìm sâu trong kí ức tuyệt vời. hôn sâu, mãnh liệt, dường như chịu nổi mãnh liệt đó, phát ra tiếng rên nhè , khoảnh khắc, dần lấy lại bình tĩnh đồng thời kinh hãi nhận ra, người hôn phải là Lạc Lạc mà là Thần Tinh.

      Lăng Điền khỏi lặng người, dù hành động này vượt quá cảnh giới trong lòng, thế nhưng đột nhiên lại muốn từ bỏ cảm giác tuyệt vời lúc này.
      Có lẽ bắt đầu từ khi nãy, mơ màng, chỉ biết, bỗng nhiên có thứ mềm mại, ấm nóng chiếm trọn lấy bờ môi mình. Thần Tinh nhắm mắt lại, cảm nhận cảm nhận đôi môi ấm nóng, cuồng nhiệt đó, mà quên mất phải đẩy ra. Có lẽ là mơ màng khiến quên mất cả phản kháng.

      Nước chảy qua bàn tay , rơi xuống mặt đất, nhưng thanh ấy chẳng sánh bằng tiếng nhịp tim đập thình thịch lúc này. Là tiếng nhịp tim đập của hay là của . Hoặc giả trái tim của cả hai chẳng thể nào bình ổn được.

      biết bao lâu sau, mới rời khỏi bờ môi , ngay giây tiếp theo, toàn thân Thần Tinh truyền đến cảm giác lành lạnh, còn nước nóng, rời khỏi bờ môi lẽ nào lạnh lẽo vậy sao?

      , thể nào. Cảm giác lạnh giá này đồng thời buộc Thần Tinh phải tỉnh táo lại, cúi đầu, dùng khăn bông lau mắt, giống như khi nãy chưa từng xảy ra chuyện gì, giữ khoảng cách nhất định giữa hai bên.

      “Xong rồi.” Giọng mang theo chút dịu dàng, truyền từ đỉnh đầu xuống.

      “Cảm ơn , để tôi tự làm.”

      “Ừm.” buông ra, nhưng lúc sau lại bế bổng từ ghế lên.

      Nước trong phòng tắm tràn ra bên ngoài khi cửa vừa mở, bây giờ cả phòng vệ sinh nhoe nhoét nước, ra thế này rất dễ bị trượt.

      vốn là người đàn ông kĩ tính, mọi hành động tối nay cũng rất dịu dàng. Chỉ là những thứ này, phải vì .

      Con người, nên biết mình là ai, như vậy mới tốt.

      Huống hồ, giữa với chỉ sống cạnh nhau có vài tháng ngắn ngủi, nhưng lại có quá nhiều chuyện phức tạp, thuần túy.

      Lăng Điền từ tốn đặt Thần Tinh lên giường, sau đó để dì Tường cùng hai người làm nhanh chóng lau sạch phòng vệ sinh.

      Bởi vì có người làm xuất , Thần Tinh cầm cuốn sách hướng dẫn chăm sóc trẻ sơ sinh bên giường lên đọc để che vẻ bối rối, còn ngồi bên cửa sổ đọc cuốn sách khác, thi thoảng lại lên mạng tra tài liệu.

      Thời gian từ từ trôi, khi đồng hồ chỉ mười giờ, đóng mày tính lại, tới bên giường. Thấy vậy Thần Tinh chưa đợi lên tiếng, gập sách đặt lên hộc đầu giường bên mình, rồi nhàng chui vào trong chăn.

      có thể nghe thấy, tiếng tắt đèn, chui vào trong chăn, sau vài thanh loay hoay nhàng, tất cả chìm vào yên tĩnh.

      Thần Tinh bất giác đưa tay chạm lên môi mình, nơi này dường như vẫn còn đọng lại hơi ấm của khi nãy, cảm giác chạm môi đó khiến khuôn mặt đỏ bừng. bị sao thế này? Sao đột nhiên lại có động tác này chứ?

      Thần Tinh lắc đầu, cố gắng gạt bỏ nhưng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng trầm ổn của vang lên “Có chuyện gì thế?”

      sao cả…” Giọng Thần Tinh rất , lâu rồi được ai quan tâm đến như vậy, nó khiến cảm thấy khó bề thích ứng.

      Lời vừa mới dứt, thấy có vật mềm mềm đẩy sát tới phần eo, kinh hãi, thu người về phía sau, bờ vai liền bị nhàng kéo lại. Để ý kĩ, mới nhận ra đó là tấm đệm mềm. Khác với chiếc gối ôm ở giữa giường, cái đệm này được thiết kế phù hợp với vùng eo .

      “Ngủ như vậy thấy dễ chịu hơn.”

      Giọng rất khẽ, thế nhưng nghe ra còn vẻ lạnh lùng như mọi khi.

      Thần Tinh mím môi, cũng dịu dàng lên tiếng “Cảm ơn .”

      Lần này quay lại, dường như chỉ cảm ơn lần, bờ môi bất giác cong lên thành nụ cười, ‘cảm ơn’ dù gì cũng tốt hơn cãi cọ. Nếu giữa tình cờ quen biết, phải chăng mọi thứ khác?

      Biết đâu dịu dàng này phải vì bất cứ thứ gì mà chỉ vì thôi?

      Giữa , tất cả mọi thứ là thuần túy, kẹp giữa những thị phi, phức tạp cần thiết nữa.

      Vừa nghĩ tới đây, Thần Tinh nắm gối, tại sao lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy? Thôi đành, tối nay, cho phép bản thân được suy nghĩ lung tung đôi chút.
      Vùi nửa mặt vào trong chăn, nghe được tiếng hơi thở nhịp nhàng của , cũng dần chìm vào mộng đẹp.

      biết có phải mang thai, giấc ngủ của sâu lắm, chỉ nghe thấy chút động tĩnh là giật mình tỉnh giấc, nửa đêm nóng quá, Thần Tinh đạp chăn ra, sau đó liền thấy nhàng đắp lại cho .

      Vào lúc đó, cho dù thần trí được tỉnh táo lắm, thế nhưng khóe mắt Thần Tinh bỗng nhiên ấm, sau khi đắp chăn lại cho , nước mắt Thần Tinh lặng le rơi xuống, Thấm vào mép chăn, chẳng để lại chút xíu dấu tích nào.

      Nếu như, mọi thứ trước kia có thể trôi dấu vết tốt biết bao, ít nhất chẳng còn nặng nề vì những tổn thương đó.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Sáng hôm sau khi tỉnh lại, bên cạnh thấy đâu cả, Thần Tinh đưa tay chạm vào phần ga giường bên cạnh, chăn lạnh băng, khiến lập tức hiểu ra khoảng cách giữa thực và giấc mơ.

      Lúc xuống nhà dùng bữa, Lăng Điền ngồi bên bàn ăn, nhìn qua cửa sổ kính lớn, có thể thấy người làm cho Harry ăn, Harry nhìn vào phòng bằng ánh mắt đáng thương, thế nhưng chẳng thể khiến chủ nhân cho phép nó vào phòng khách dùng bữa sáng.

      Thần Tinh mím chặt môi, ngồi xuống bên cạnh Lăng Điền, Lăng Nguyên hôm nay dậy sớm bất ngờ, ngồi đối diện Thần Tinh “Chị dâu, chào buổi sáng.”

      “Buổi sáng tốt lành.”

      trai, hôm nay đưa em tới công ty nhé, để em rèn luyện bản thân được ?”

      được.” Lăng Điền dứt khoát trả lời, có chút thương lượng khiến mặt Lăng Nguyên sầm hẳn xuống.

      Trước kia phải Lăng Điền luôn hy vọng Lăng Nguyên chăm tới công ty làm việc sao? Hôm nay hành động này kì lạ.

      “Chị dâu, chị giúp em với trai .”

      “Hôm nay tổng công ty có cuộc đấu thầu.” Lăng Điền còn chưa đợi Thần Tinh lên tiếng giải thích.

      “Ây da, trai à, em phá rối đâu, yên tâm, em chỉ muốn mở rộng tầm mắt thôi.”

      Cuộc đấu thầu?

      Thần Tinh nghĩ tới những lời mà Lăng Nguyên với tối qua, đột nhiên hiểu ra phần nào. Cuộc đấu thầu này liệu có liên quan tới công ty Niệm Vũ?

      Nếu có, Hoàng Phủ Dịch có khả năng xuất , cho nên Lăng Nguyên mới nghĩ ra mọi cách để tới đó tham dự.

      Cho dù chỉ gặp mặt lần, Lăng Nguyên có tình cảm với Hoàng Phủ Dịch, thực khiến người ta kinh ngạc. Thần Tinh bất giác nhớ tới nhưng lời đánh giá của Lăng Điền và Vũ Văn Linh dành cho Hoàng Phủ Dịch.

      “Tiểu Nguyên, đợi khi nào cuộc đấu thầu kết thúc, em hay tới công ty, trai em nhất định se từ chối.” Thần Tinh đưa lời khuyên giải.

      “Chị dâu, chị cũng hùa theo trai em? Ây da, hai người bây giờ đúng là phu tùy phụ xướng.”

      “Chị dâu, chị giúp em mà.” Lăng Nguyên cầu cạnh Lăng Điền vô vọng, tiếp tục quay sang Thần Tinh nũng nịu.

      “Tiểu Nguyên, trai em sắp xếp như vậy là muốn tốt cho em, em nên nghe theo ấy.”

      “Chị dâu.” Lăng Nguyên buông tay Thần Tinh, tiếp “Nhờ chị có chút chuyện cũng được, chị càng ngày càng chỉ nghĩ cho trai em thôi.”

      Lăng Nguyên tức giận hất tay Thần Tinh, chạy luôn ra ngoài.

      em chồng này tính tình rất tốt, chỉ là có phần ngang ngạnh. Có điều nhà đầu nhở tuổi này luôn chuur động theo đuổi những gì mình muốn, đó là thứ cảm thấy ngưỡng mộ.

      Lúc tới công ty, trước khi xuống xe, giọng Lăng Điền vang lên bên tai, vừa bất ngờ cũng vừa nhấn mạnh “Tối nay công ty có buổi tiệc, tôi tới đón .”

      “Ưm…dạ.” Chỉ hai tiết đơn giản, nhưng thể bất ngờ của trước lời vừa rồi của .

      Có điều, nên bất ngờ, bởi buổi tiệc tối nay, thực tế là muốn tuyên bố với bên ngoài rằng quann hệ giữa và Lăng Điền được hàn gắn.

      Vì đứa trẻ, bữa tiệc thế này là cần thiết.

      Thế nhưng, có thực chỉ vì đứa trẻ?

      Thần Tinh bước xuống xe, vào trong tập đoàn Thần Thị, ánh nắng tỏa xuống như muốn nhuộm cả cơ thể bằng màu vàng ấm áp, trong khoảnh khắc khiến Lăng Điền nhìn chăm chú rời mắt được.

      “Nhị tiểu thư, đây là hộp quà vừa có người mang tới.” Sắp đến giờ tan làm, Vương Đại Vy bê chiếc hộp vào phòng làm việc của Thần Tinh.

      “Mau đặt xuống .” Thần Tinh ngước mắt lên khỏi bản báo cáo tài chính.

      “Nhị tiểu thư, người giao hàng , mong hãy mở ra xem luôn.” Vương Đại Vy cung kính lên tiếng “Hay để tôi mở ra giúp ?”
      “Được.”

      Thần Tinh đáp rồi lại cúi xuống đọc bản báo cáo. Chỉ thấy rất nhanh tiếng thốt ngạc nhiên vang lên. Lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ lễ phục màu trắng tuyết.

      “Nhị tiểu thư, bộ váy này đẹp quá, sắp tham dự bữa tiệc nào sao?”

      “Ờ…đúng vậy.” Thần Tinh lúc này mới sực nhớ ra chuyện Lăng Điền hẹn tới buổi yến tiệc tối nay. Chắc đây là bộ váy Lăng Điền sai người đưa đến.

      “Chiếc váy này rất thích hợp với , nhị tiểu thư ạ.”Vương Đại Vy đặt chiếc váy lên mặt bàn của Thần Tinh .

      “Đại Vy, bản hợp đồng bổ sung với tập đoàn Thái Hưng, hãy theo sát giúp tôi, chốc nữa tôi tan làm sớm, có lẽ kịp xem lại. Trong khi ngày mai chúng ta phải giao lại cho bọn họ rồi.”

      “Dạ được, hãy giao lại cho tôi.” Vương Đại Vy bật cười hỉ hả rồi nhận lấy hợp đồng của Thái Hưng…

      Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Phan Nhiên. Khách sạn này nằm trong chuỗi khách sạn lớn nhất thế giới. Tầng thượng của khách sạn được thiết kế vô cùng đặc biệt, lại hạn chế thẻ Vip cao cấp, khiến cho nơi này trở thành trong những nơi mà giới thượng lưu thành phố H hay lui tới.

      Hôm nay, tập đoàn Lăng Thị đa bao trọn gói khách sạn này để tổ chức cuộc đấu thầu.
      Lúc Thần Tinh tới khách sạn này, đồng hồ chỉ sáu rưỡi Lão Trương đưa tới, lại đồng thời dẫn vào căn phòng, bên trong có đặt rất nhiều hoa quả.

      Đây chắc chắn là do Lăng Điền sắp xếp, bởi bác sĩ gia đình có , phải giảm ăn cơm, như vậy mới có thể tránh bị nôn khan.

      Thần Tinh ăn chút bánh kem, liền nghe thấy tiếng cửa ngoài bật mở.

      Quay mặt lại mới nhận ra bởi vì ăn đồ ngọt, mặt hiển nụ cười, nụ cười này đương nhiên lọt vào mắt . Thần Tinh muốn che , chỉ là kịp.

      Còn , sau khi nhìn thấy gương mặt tươi rói của , thái độ có phần ngạc nhiên.

      “Bây giờ chúng ta phải sao?”

      Lăng Điền im lặng hồi, sau đó gật đầu đáp “Ừm.”

      Thần Tinh theo Lăng Điền ra ngoài. Giây phút đó, khẽ đưa cánh tay ra, ngầm ý muốn bảo khoác lấy. Cứ như vậy, Thần Tinh theo Lăng Điền vào thang máy, lên thẳng hội trường tầng cao nhất của khách sạn.

      Đây phải lần đầu tiên xuất trước đám đông cùng Lăng Điền. Nhưng hiệu quả của những tin đồn ly hôn của họ báo đài thời gian qua ngay trước mắt.

      Ánh đèn flash lóe lên khiến Thần Tinh có phần choáng váng.

      Khoảng khắc, Thần Tinh níu chặt vào cánh tay Lăng Điền, thế nhưng lúc đến giữa hội trường, bỗng cảm nhận buông cánh tay ra. Ngay lúc sau, nắm chặt bàn tay trong tay mình chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng lại khiến bước chậm hơn nhịp.

      Xung quanh rất nhiều quan khách, chẳng nhìn khuôn mặt của họ thế nào, chỉ thấy hai tai ong ong vô cùng khó chịu.

      Lăng Điền hình như nhận ra thoải mái, nhanh chóng bước tới chiếc ghế sô pha mềm mại, để ngồi xuống.

      “Lăng tổng đối xử với phu nhân tận tâm, hết lòng.” Có người đàn ông gần đó đưa lời bắt chuyện.

      “Em ngồi đây lúc, muốn ăn gì?” Lăng Điền chẳng bận tâm tới người đàn ông nọ, hỏi Thần Tinh.

      “Em tự lấy cũng được, tiếp khách .”

      Lăng Điền im lặng thoáng rồi thẳng về phía đám đông, Thần Tinh đưa tay xoa bụng, nhiệt độ từ nơi đó truyền tới lòng bàn tay khiến cảm thấy an lòng.
      Trước đây, chưa từng có cảm giác như vậy.

      Chẳng bao lâu sau, Thần Tinh thấy Lăng Điền quay về, tay bê đĩa thức ăn phong phú mà tinh tế.

      Trong đám đông, thân hình cao to của trông mấy thích hợp với hành động này, nhưng cũng chính vì vậy mà càng nhiều người đưa mắt nhìn về phía họ. Trước nhiều ánh mắt quan tâm như vậy, dù là người phụ nữ nào cũng cảm thấy hạnh phúc, và , đương nhiên cũng ngoại lệ

      cảm giác nhàng tràn ngập trong trái tim, Thần Tinh khẽ đưa tay đón lấy đĩa thức ăn “Cảm ơn

      Lăng Điền dường như khẽ đáp lại câu, trước khi đám đông khác lại xông tới, đứng dậy rời , trả lại gian yên tĩnh cho Thần Tinh.

      Thần Tinh chậm rãi thưởng thức những món ăn trong đĩa, khi miếng sushi cuối cùng trong đĩa biến mất, khúc nhạc dạo đầu cho bữa tiệc kết thúc, nhạc ở sân khấu nhảy bắt đầu vang lên. Đây là trong những hoạt động giải trí mà mọi người thường lựa chọn sau khi dùng xong bữa.

      Lăng Điền đứng ở chỗ cách Thần Tinh xa lắm, chuyện công việc cùng với mấy người đàn ông thường xuyên xuất tạp chí, báo đài. Thế nhưng cuộc chuyện nhanh chóng bị cắt ngang, mặc bộ lễ phục sang trọng màu xanh lá bước tới, mỉm cười hân hoan hỏi “Lăng tổng, có thể nể mặt nhảy với tôi điệu ?”

      Là Ngu Linh, mới quay xong bộ phim, vừa quay về thành phố H.

      Báo đài từng nghi ngờ quan hệ giữa và Lăng Điền, thế nhưng sau cùng sau cùng chỉ có thể chứng thực Ngu Linh là người phát ngôn quảng cáo cho dự án quảng cáo của Lăng Điền. Nhưng còn lần này sao?

      Mấy người đàn ông đứng gần biết điều, nhanh chóng kết thúc cuộc đàm thoại thương nghiệp.

      Lăng Điền liếc mắt nhìn Ngu Linh, sau vài dây do dự mới quyết định cùng lên sân khấu.

      Khiêu vũ tiệc tối, lịch , cao sang.

      Đối với những người thường xuyên tham dự các bữa tiệc, điệu Waltz là điệu thể dáng nhảy tốt nhất, chiếc váy của Ngu Linh lại có khiểu bông xòe, thế nên trở nên vô cùng đẹp mắt theo từng bước nhảy. Điều đặc biệt là bên trong chiếc váy có lớp xếp màu hồng nhạt, trong chẳng khác nào bông hoa e ấp sắp nở, vô cùng tuyệt mỹ.
      Lúc xoay vòng thứ nhất, Ngu Linh cong miệng mỉm cười, cực kỳ quyến rũ “Lăng tổng lâu ngày gặp, hình như vui vẻ hơn nhiều.

      Lăng Điền khẽ nhướng mày, hề đáp lại.

      Im lặng chính là thái độ Lăng Điền luôn dành cho các bạn nhảy nữ, thế nên trước thái độ này, Ngu Linh chẳng hề bất ngờ.

      “Tôi vốn cho rằng, là do Vãn Lai kia, nay xem ra là bởi vì phu nhân của .” Ngu Linh lại tiếp tục lẩm bẩm mình, môi vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

      Chính dẫn dụ Vãn Lai gặp Lăng Điền, dẫn dụ nhưng thực ra rất đơn giản, ấy là xuất tại vòng quay ngựa gỗ…cuộc ước hẹn ba năm trước chính là thời cơ thích hợp nhất.

      Chỉ là Vu Vãn Lại chẳng phải Tần Lạc, qua đêm đó, nhất thiết phải dùng thân phận thực của mình để tiếp cận Lăng Điền.

      Nhưng cũng chính đêm đó, Lăng Điền vội vã bỏ , gây tiếc thương sâu sắc cho Vu Vãn Lai.

      tên Tần Lạc cho dù rời khỏi thế gian, nhưng vẫn nhận được tình của bao người. Nhưng phải người phụ nữ nào cũng ngưỡng mộ tình ấy. Đặc biệt là Ngu Linh .

      Chỉ là, Vu Vãn Lai khác, ta đối với Tần Lạc đặc biệt ngưỡng mộ, thậm chí còn hy vọng bản thân có thể nở rộ tuyệt đẹp dựa vào ánh hào quang mà người khác để lại. Hơn nữa còn muốn giữ cho bông hoa đó khồn vội tàn úa.

      Thực là mơ hão!

      Có điều, chỉ cần là điều mà Vu Vãn Lai hy vọng, Ngu Linh nhất định làm hết mình cho bạn.

      Cũng giống như lúc này.

      “Thực ra…” Ngu Linh định lại dừng, nhìn Lăng Điền rồi chọn đúng thời điểm thích hợp, cúi đầu tiếp “Tôi biết có vài lời bây giờ ra thích đáng, thế nhưng, nếu , hình như tốt cho lắm. Nếu tôi gì sai, mong rộng lượng bỏ qua.”

      “Ừm.” Lăng Điền đáp lại rất , qua bờ vai của Ngu Linh, có thể nhìn thấy, người vợ của mình ngồi chiếc sô pha đằng kia, dáng vẻ điềm tĩnh.

      Lăng Điền đắm chìm trong suy nghĩ riêng, nhưng rất nhanh, câu của Ngu Linh kéo ra khỏi dòng suy nghĩ đó…câu khiến chẳng thể nào phớt lờ được.

      “Tôi được biết, nguyên nhân chia tay giữa Vãn Lai và Vũ Văn tiên sinh thực ra chính là vì phu nhân của .’ Ngu Linh dịu dàng buông tiếng.

      Lăng Điền mặt đổi sắc, dường như đối với câu này chẳng hề gây bất ngờ.

      “Có điều, với năng lực của , có lẽ biết được chuyện này từ lâu.” Ngu Linh lại tiếp “Còn phu nhân của , có lẽ cũng thể nào hoàn toàn rung động trước Vũ Văn tiên sinh.”

      vậy là có ý gì?” Lăng Điền cong miệng, nở nụ cười, hỏi khẽ.

      Có vài người đàn ông khi càng bận tâm, lại càng dùng nụ cười để che giấu, Lăng Điền chính là người đàn ông như vậy. Cho dù che giấu giỏi như thế nào, thế nhưng, chỉ cần chú ý quan sát biết được thói quen này của thôi.

      “Tôi phải cố tình muốn chia rẽ hai người, tôi chỉ hy vọng đừng bỏ lỡ duyên phận với Vãn Lai lần nữa. Tôi càng mong rằng hai người có tình cảm với nhau, sau cùng lại thành hữu duyên vô phận.” Ngu Linh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Lăng Điền, thanh rất bình tĩnh.

      Nhịp điệu tiếp theo càng nhanh hơn, Ngu Linh nắm chặt lấy tay của Lăng Điền, dẫn vào gian phòng riêng tư.

      Những gian phòng như thế này trongg hội trường lớn là dành cho những vị khách quý tránh vào nghỉ ngơi hoặc đánh thêm chút phấn, giờ cánh cửa phòng đó đóng lại.

      Cho dù phải trước mặt đám đông, thế nhưng vẫn có người nhìn thấy và bắt đầu thào bàn luận. Thần Tinh cũng nằm trong những người nhìn thấy cảnh tượng này.
      , nên quen với việc đó, càng nên chìm đắm trong những hành động dịu dàng trước đây của mà quên thực.

      Thu ánh mắt lại, Thần Tinh lấy ly nước, uống ngụm mới phát ra đây là nước quả lạnh.

      Lạnh như vậy, lan tỏa trong miệng lập tức khiến sởn gai ốc.

      hãy dùng chút đồ nóng .”

      giọng ôn hòa vang lên, chính là Hoàng Phủ Dịch.

      “Là à.” Thần Tinh nhìn Hoàng Phủ Dịch, cho dù có nhiều người ngừng điều hay về , vẫn chẳng thể nào cảnh giác trước được.

      Hơn nữa, cuộc đấu thầu lần này, chẳng phải Lăng Điền vẫn mời Hoàng Phủ Dịch tham dự hay sao?

      Các thương nhân thường vì lợi ích mà có cái nhìn thành kiến với người khác, khoongg phải thương nhân, càng chẳng thể nghĩ xấu về được.

      “Chúng ta lại gặp mặt rồi!” Hoàng Phủ Dịch lấy cốc sữa ngô nóng từ tay của nhân viên phục vụ, đưa lại cho Thần Tinh.

      thực rất tận tâm, cũng rất tỉ mỉ.

      Chỉ là, ngay lúc sau, Thần Tinh lại chú ý tới nhân viên phục vụ bởi vì người này trông rất quen mặt. , chỉ quen mặt, mà nhân viên phục vụ đó ràng là Lăng Nguyên.

      Nhị tiểu thư hỗn thế ma vương này ngờ lại dám giả dạng nhân viên phục vụ tới tận nơi này, mục đích chính là vì Hoàng Phủ Dịch ngồi đối diện với .

      “Cảm ơn .” Thần Tinh thấy Lăng Nguyên, trong tâm trí chỉ nghĩ đến làm thế nào để nhanh chóng đưa tiểu thư này quay về, nếu để Lăng Điền bắt gặp chắc chắn nổi trận lôi đình.

      “Khụ khụ.” Tư duy hỗn loạn, lại ngửi thấy mùi khói thuốc, bất giác Thần Tinh bật ho vài tiếng.

      “Nơi này khí bí bức, hay chúng ta ra ngoài dạo?”

      “Được ạ.” Thần Tinh lập tức đồng ý. Nếu cùng Hoàng Phủ Dịch ra ngoài, vậy Lăng Nguyên chắc cung bám theo, đến lúc đó, thừa cơ hội tóm lấy nàng gây chú ý của Lăng Điền.

      Hơn nữa cũng chẳng biết bao lâu nữa Lăng Điền mới ra khỏi căn phòng kia, trong bữa tiệc thế này, hiển nhiên xảy ra những chuyện theo đúng kế hoạch ban đầu.

      Những chuyện đó, khiến bất giác cau chặt đôi mày lại.

      đẩy cánh cửa bên ra, ngoài đó là vườn hoa rất đẹp, dạo bước trong vườn hoa, khí dễ chịu hơn nhiều so với ở trong hội trường.

      Chỉ là, và Hoàng Phủ Dịch nam quả nữ ở ngoài này, dường như được hay cho lắm.

      Thần Tinh khẽ quay đầu lại lập tức thấy Lăng Nguyên, đoán sai mà. Lúc này, Lăng Nguyên cầm theo chiếc khay, dò dẫm theo bọn họ ra ngoài.

      “Ánh trăng tối nay đẹp.” Thần Tinh chủ động chuyện cùng Hoàng Phủ Dịch, để Lăng Nguyên có cơ hội bước lại gần đây hơn.

      “Đúng thế.” Hoàng Phủ Dịch nhìn vầng trăng cao, lại “Thực ra, ánh trăng trong bầu trời đầy tuyết trông lại càng đẹp hơn.”

      “Đầy tuyết? Bây giờ sang xuân, thành phố H chắc còn tuyết nữa.”

      “Đúng thế, năm nay tuyết cũng rơi nhiều hơn mọi năm.”

      “Hoàng Phủ tiên sinh xem ra rất thích tuyết nhỉ?”

      Những câu này thường được dùng khi chẳng còn chủ đề chuyện nào khác, chỉ là, Hoàng Phủ Dịch lại nghiêm túc suy ngẫm, sau đó mới đáp “Ừm, trước đây tôi từng rất thích.”

      “Trước đây…Tôi cảm thấy Hoàng Phủ tiên sinh bây giờ vẫn rất thích tuyết đấy chứ.” Thần Tinh buột miệng ra câu này, hề để ý đến sắc mặt Hoàng Phủ Dịch chợt tái .

      muốn ăn gì ? Tôi lấy giúp.”

      Giọng Hoàng Phủ Dịch rất khẽ, Thần Tinh cũng chẳng để ý, lúc này, Hoàng Phủ Dịch muốn vào trong, đối với là cơ hội trời ban, bởi vì Lăng Nguyên bước ra ngoài, lén lén lút lút trốn đằng sau hồ phun nước cách chỗ hai người đứng xa.

      “Tôi muốn ăn bánh kem, và cả chút nước hoa quả, loại nào cũng được, mỗi loại chút nhé.” Tuy nhờ Hoàng Phủ Dịch lấy những thứ này trong lòng có chút bối rối, chỉ là, vì muốn nhị tiểu thư hỗn thế ma vương kia gây chuyện, chỉ có thể làm vậy.

      Hoàng Phủ Dịch đồng ý, lập tức quay lại hội trường, Thần Tinh lúc này mới nhanh chóng bước tới bên hồ phun nước. Lăng Nguyên trốn, thấy Hoàng Phủ Dịch rời khỏi, chuẩn bị lén ngờ bị Thần Tinh tóm được.

      “Tiểu Nguyên,”

      “Chị dâu.”

      “Em…”

      “Chị dâu, chị nhìn xem đây là cái gì? Thần Tinh còn chưa kịp gì, Lăng Nguyên nhanh chóng cắt lời.

      Thần Tinh nhìn theo ánh mắt Lăng Nguyên, bất ngờ thấy làn nước hất về phía mình, cảm giác lạnh băng từ từ xâm chiếm cơ thể.

      “Chị dâu à, đừng trách em, chỗ này có cung cấp y phục để thay, chị mau tìm nhân viên phục vụ , nếu bị cảm lạnh khôn hay đâu.” Lăng Nguyên lẩm bẩm rồi thừa cơ trốn .

      “Tiểu Nguyên.” Thần Tinh vuốt nước mặt, chỉ thoáng cái chẳng thấy bóng dáng Lăng Nguyên đâu nữa.

      Thần Tinh nhón chân, lúc nãy tuy rằng cố tránh, thế nhưng người gần như ướt cả, xem ra lúc này thể chạy theo Lăng Nguyên tìm kiếm.

      “Lăng phu nhân?” Phía sau bỗng có người nhận.

      Thần Tinh xoay người, liền thấy nhân viên phục vụ đứng sau lưng mình.

      “Lăng phu nhân, đây là đồ mà Hoàng Phủ tiên sinh dặn mang tới cho .”

      Trong chiếc khay nhân viên phục vụ đưa tới có rất nhiều món ăn, đều là những đồ khi nãy .

      “Lăng phu nhân, toàn thân ướt hết rồi, hay là để tôi dẫn thay đồ?”

      “Vâng, cảm ơn.”

      Thần Tinh nghĩ quá hiều, lập tức theo nhân viên phục vụ rẽ theo con đường khác.

      Phía cuối con đường có căn phòng riêng .

      Nhân viên phục vụ mở cửa rồi “Lăng phu nhân, bên trong có rất nhiều y phục, có thể lựa chọn tùy ý.”

      “Cảm ơn.”

      Thần Tinh bước vào phòng, đóng cửa lại, căn phòng này lớn lắm nhưng cần gì cũng có.

      Đối diện với cửa là căn phòng thay đồ tuyệt đẹp, Thần Tinh mở tủ quần áo, chọn bộ rồi bước vào trong.

      Lúc này, Lăng Điền cũng bước về phía căn phòng sắc mặt sầm sì, bực bội…

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :