1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như gặp mặt lúc chưa yêu - Phong Thần Tuyết (Chương 4)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Đêm khuya, trời lất phất đổ mưa, hắt nước vào tấm kính cửa sổ của khách sạn.

      Vu Vãn Lai tắt đèn, xuống giường, tới trước cửa sổ, đây là trong những khách sạn cao nhất thành phố H. Từ đây người ta có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố nhộn nhịp về đêm, chỉ là lúc này trời mưa lớn, trái tim cũng lạc lõng, buồn thương.

      Bởi vì, trái tim đầy rẫy những vết chai sần.

      Đặt tay lên tấm kính cửa sổ, chiếc nhẫn kim cương ngón áp út ra, ánh sáng màu lam trông lộng lẫy, rạng rỡ hơn cả cảnh thành phố về đêm dưới kia.

      Cuối cùng, trở thành vị hôn thê của Vũ Văn Linh?

      Từng bước từng bước tới ngày hôm nay, dễ dàng chút nào.

      Bởi vì, có xuất thân tốt, cho nên muốn hòa nhập vào thế giới thượng lưu thực quá khó.

      Hơn nữa, câu chuyện về bé Lọ Lem trong cuộc sống thực quá hiếm gặp, còn bất hạnh thay lại chính là bè Lọ Lem như thế.

      Khẽ than dài tiếng, hơi thở phả lên tấm kính để lại lớp sương mỏng, di động đột ngột đổ chuông, là Vũ Văn Linh gọi tới.

      “Linh, muộn thế này rồi, vẫn chưa ngủ à?”

      “Ừm, trời mưa rồi, bên đó có ồn ào lắm ?”

      đâu, có kính cách rồi mà.”

      thích mưa, vẫn nhớ điều này.

      “Nếu như em còn chưa ngủ bây giờ mở cửa phòng ra .”

      “Hả?”

      Vu Vãn Lai ngây người, ngay sau đó, lập tức chạy tới cửa phòng. Khi cửa mở ra, ngờ Vũ Văn Linh đứng trước cửa.

      nhìn mỉm cười đầy nho nhã.

      “Linh…” Vu Vãn Lai có phần bất ngờ, nghe tiếng gọi có thể nhận thấy ngoài ngạc nhiên, còn chứa đựng cả chút cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc “Hàu chiên mỡ hành?”

      “Ừm.”

      Vũ Văn Linh cong miệng mỉm cười, Vu Vãn Lai nhận lấy túi đựng đồ ăn, đặt lên chiếc bàn trong phòng. Khoành khắc dọn đồ, ánh mắt Vũ Văn Linh ấm áp tựa gió xuân.

      Mở hộp ra, hàu chiên mỡ hành bên trong vẫn còn nóng sốt, vừa định cầm đũa lên. Vãn Lai nhìn sang Văn Linh chỉ thấy tình tứ hỏi “ mua về cho em đấy, nhân lúc còn nóng ăn luôn .”

      Tiệm chuyên bán hàu chiên ở thành phố H có tuổi đời khá lâu, chủ quán là người gốc Đài Loan, nên món hàu chiên mỡ hành làm ra cũng rất đúng kiểu.

      Nhiều năm nay, khi nêm rất nhiều sơn hào hải vị, món ăn thích nhất chính là món hàu chiên mỡ hành của tiệm này.

      ngờ Vũ Văn Linh vẫn nhớ những chi tiết nhặt như vậy.

      Trước ngày sinh nhật của , mới dẫn tới đó lần đầu tiên. ngờ còn cẩn thận ghi lại địa chỉ. Người đàn ông này có lẽ là món quà bất ngờ lớn nhất mà ông trời ban cho .

      Gắp miếng hàu chiên mỡ hành, chấm vào phần nước tương đặc chế, lại thêm ít tương cà chua lập tức làm nổi dậy vị ngon, béo ngậy của con hàu. Vãn Lai ăn rất chậm, mỗi miếng đều nhắc nhớ lại mùi vị của quá khứ. Tuy mùi vị đó mang theo bần hàn, khổ sở, thế nhưng là thứ duy nhất mà thể nào từ bỏ.

      “Này.” Vũ Văn Linh lại lấy ly trà sữa trân châu từ trong túi sách ra, tận tâm cắm ống hút rồi đưa đến cho .

      Trà sữa trân châu cùng với hàu chiên mỡ hành là hợp nhất. hút ngụm trà sữa ấm nóng, làn khói tỏa lên trước mắt , khi làn khói chuẩn bị tan hết, đột nhiên đặt đôi đũa xuống, sà vào lòng Vũ Văn Linh “Linh, cho dù thế nào, cũng rời xa em, có phải ?”

      ôm chặt lấy , bên cánh mũi có thể ngửi được mùi hương dịu tỏa ra từ người . Người đàn ông này, trước nay chỉ dùng loại nước hoa có tên là Nhất Sinh.

      Nước hoa này có thành phần chủ yếu là đàn hương, xạ hương dịu tỏa ra từ người , rất thích hợp với những người đàn ông như , điềm đạm, nhã nhặn lại chứa đôi chút thần bí.

      “Đồ ngốc, chỉ tháng sau thôi em trở thành vợ rồi! làm sao mà rời bỏ em được?”

      “Dạ.”

      tìm vị trí thoải mái nhất trong lòng , cứ thế tựa vào, cho tới khi đôi tay từ từ buông ra “Thức ăn sắp nguội rồi…”

      khẽ cựa trong vòng tay , ôm lấy cổ , cố gạt màn sương mỏng giăng lên trong mắt, đặt môi hôn lên cổ rồi từ từ tiến lên , mãi cho tới khi chạm vào đôi môi .

      Những ngón tay thon dài vuốt dọc cổ , mang theo sức hút khó cưỡng, giống như lúc này, ánh mắt lạ thường quyến rũ.

      Trước mặt mọi người là phu nhân danh giá. Sau lưng mọi người biến thành tinh với sức hút khó tả.

      Hai tính cách hoàn toàn khác biệt này có lẽ chỉ mình – Vu Vãn Lai mới có thể biến đổi đột ngột mà ngoạn ngục đến vậy.

      muốn ăn cái đó nữa, em muốn…” mở miệng thầm ra câu đó. Vào lúc Vũ Văn Linh kéo chặt vòng tay bế lên, đưa tới chiếc giường gần đó, tiếng rên rỉ vang lên ngừng.

      “Vãn Lai…” Vũ Văn Linh đột nhiên nhổm người dậy, rời khỏi đôi môi , chăm chú nhìn người phụ nữ bên dưới. Ánh mắt mang theo chút ý tứ, khiến Vu Vãn Lai cảm thấy có phần thoải mái.

      “Hả?” Vu Vãn Lai khẽ thốt tiếng, nhìn Vũ Văn Linh bằng ánh mắt hớp hồn.

      Vũ Văn Linh mỉm cười, nhéo chiếc cầm nhắn của Vu Vãn Lai “ còn có cuộc họp, bây giờ phải rồi!”

      “Linh…” Giọng tràn đầy sức hút, biểu cảm quyến rũ đến độ khó người đàn ông bình thường nào có thể kiềm chế được.

      Vũ Văn Linh là người đàn ông bình thường, chỉ là vẫn cứ bật dậy rất nhanh “Hàu chiên mỡ hành nguội rồi, thể ăn nữa. Để tối mai mang hộp khác đến cho em.”

      cần đâu, dạ dày em khỏe, cũng thể ăn hàu chiên mỡ hành nhiều quá được.” Vu Vãn Lai chỉnh lại chiếc váy mặc người rồi nhổm dậy theo Vũ Văn Linh.

      Mới vừa rồi họ còn quấn quít bên nhau, vậy mà khoảnh khắc đó ngắn tựa giác mộng. Thế nhưng biết đây chỉ là đoạn tình ái mà Vũ Văn Linh cố ý cắt ngang. hòng mong tìm kiếm điều gì đó qua đôi mắt , thế nhưng ánh mắt đo lúc nào cũng tĩnh lặng, thản nhiên.

      ra vẻ như rất chiều chuộng , cho những thứ muốn, hoặc giả những thứ mà chưa từng có. Thế nhưng sau này sao? thấu hiểu được bao nhiêu về con người chứ?

      “Mưa ngừng rồi, em nghỉ ngơi sớm , chúc ngủ ngon.” Dứt lời dịu dàng ôm lấy , trao nụ hôn nhàng lên trán.

      Thực nhạt nhẽo, người đàn ông này và tất cả mọi thứ liên quan tới , thực dều rất nhạt nhẽo. Thi thoảng còn nghi ngờ, rốt cuộc có thực ?

      Trong lúc ngẩn ngơ suy nghĩ, rời .

      Chỉ còn hộp hàu chiên mỡ hành lạnh vẫn nằm lặng lẽ bàn.

      Qua tấm gương đối diện, nụ cười môi Vãn Lai rất lạnh, rất giá băng…

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Trong mơ màng, Thần Tinh cảm thấy rất ngứa, đưa tay định gãi những chỗ ngựa nhưng lại bị bàn tay lớn giữ lại, rút mãi mà ra được. Thần Tinh chỉ còn cách cau chặt đôi mày, tiếp tục chịu đựng cảm giác khó chịu lan tỏa toàn thân.

      biết qua bao lâu, bừng tỉnh khỏi mê man, ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm mỏng tràn vào trong phòng, nhìn thấy bên cạnh có y tá trông nom.

      “Phu nhân, tỉnh lại rồi?”

      “Ưm…” Đầu đau như búa bổ, toàn thân truyền lại cảm giác ngứa ngáy.

      “Phu nhân, tối qua bị dị ứng rượu, vừa rồi tôi tiêm thuốc cho rồi, quan sát thêm ít thời gian nữa, chắc vấn đề gì đâu.”

      Dị ứng rượu?

      Thần Tinh trước kia chưa từng uống giọt rượu nào, ngay cả trong hôn lễ, vì là phu nhân của Lăng Điền, nên khi có người tới chúc rượu, liền có phù rể đến đỡ thay.

      Chỉ là tối qua, vì bất cẩn uống phải ngụm rượu lớn.

      Nhớ lại việc tối qua, khuôn mặt Thần Tinh đỏ bừng, lại nằm trở lại giường. Kiểm tra nhiệt độ, thấy thân nhiệt Thần Tinh đo được là 38.5 độ, vẫn còn hơi phát sốt, nên càng có thêm lí do nằm nghỉ giường, cũng là để ổn định tâm trạng và sức khỏe.

      Đợi đến khi tâm trạng khá hơn, lật báo xem mới phát ra Lăng Điền quay về thành phố H vì công ty có việc đột xuất.

      Thế nhưng lần này Lăng Điền quay về có thực là vì công vụ của công ty?

      Thần Tinh cứ cảm thấy đây phải là nguyên do duy nhất.

      Nhưng cụ thể là vì chuyện gì, chẳng muốn nghĩa nhiều. Lúc này chỉ nghĩ đến việc làm sao mới có thể trả lại số lương sáu ngàn đồng được ứng trước cách nhanh chóng cho Vũ Văn Phi?

      thể nào chờ đến lúc Lăng Điền phát tiền sinh hoạt hàng tháng cho mình, bởi vì ít nhất phải chờ khoảng tháng nữa. Chính lúc này, di động của vang lên báo hiệu có tin nhắn gửi tới.

      Là tin nhắn của Điềm Điềm. ấy , ngày kia hãng Ford Fiesta ở tòa nhà Hối Ngân có chương trình, cần người làm thêm, diễn nhân vật hoạt hình đáng , hỏi có hứng thú tham gia hay ?

      Điềm Điềm biết chuyện xin nghỉ ở tiệm bánh, chỉ là gia cảnh hai người vốn tốt, trước kia hễ có cơ hội kiếm việc làm thêm, Điềm Điềm thường báo cho cùng biết.

      Lần này, mặc dù chỉ đóng nhân vật hoạt hình có ngày, nhưng đãi ngộ rất cao, ngờ lên tới chín ngàn đồng. Đương nhiên cái giá của nó cũng . phải mặc bộ đồ nhân vật dày cộp xuốt từ mười hai giờ trưa cho tới mười hai giờ đêm.

      Thần Tinh thoáng do dự, bỗng cửa phòng đột ngột bật mở, Lăng Nguyên xuất , tay cầm theo chiếc khay “Bữa trưa này.”

      “Cảm ơn.” Tuy đói, nhưng Thần Tinh vẫn cầm đũa lên, bởi lẽ phần cơm này do đích thân Lăng Nguyên đưa tới. Hơn nữa muốn cải thiện mối quan hệ với em chồng.

      Trong ba đĩa thức ăn đưa tới có hai món nhìn trông rất cay, Thần Tinh nhanh chóng chọn miếng khoai tây thái sợi xào ớt, chỉ là vừa ăn miếng mới phát ra, món này dùng ớt tươi mà được dùng ớt bột để chế biến.

      Thần Tinh ăn cay giỏi lắm, lại nhìn vẻ mặt đầy hứng thú của Lăng Nguyên, biết là em chồng cố tình chọc ghẹo mình. Nghĩ vậy cầm chiếc ly ở cạnh bên lên đổi đây nước, tráng thức ăn qua đó rồi mới ăn.

      “Rất cay hả? Nếu ăn được cay, sao chị nhổ ra chứ?” Lăng Nguyên ghé sát khuôn mặt được trang điểm kỹ càng lại gần Thần Tinh tiếp “Bởi vì tôi là em của Lăng Điền, cũng là em chồng của chị, nên chị sợ nếu đắc tội với tôi, được trai tôi để ý mà dám nhổ đồ ăn ra đúng ?”

      Thần Tinh lấy khăn giấy lau đôi môi đỏ hồng vì cay, nhếch miệng mỉm cười “Ban đầu tôi biết món ăn này cay, thế nhưng thứ ăn vào rồi, chỉ cần ăn được, trước nay tôi chưa bao giờ lãng phí.”

      “Ồ, phẩm chất rất tuyệt, chỉ đáng tiếc, trai tôi thích thứ phẩm chất này, cho nên nếu chị muốn lấy lòng ấy, niệm tình hôm nay chị nhổ thức ăn ra, tôi cho chị hiểu. Chị phải biết trang điểm bản thân đẹp, đừng có suốt ngày để mặt mộc thế này. trai tôi là người thế nào, sao có thể thích người như chị? ấy lấy chị chỉ vì làm ăn, hơn nữa tôi nghĩ chị cũng muốn cả đời chấp nhận làm Lăng phu nhân danh nghĩa chứ?”

      Lăng Nguyên , ý tứ rất ràng và cũng mang vài phần đạo lý “Được rồi, chị mau ăn . Hai món ăn này nhìn tưởng là cay, thực ra khong hề cay đâu. Chị nhớ đấy, bất cứ chuyện gì thể chỉ nhìn bề ngoài mà vội đưa ra kết luận.”

      Lăng Nguyên chỉ vào hai món nhìn có vẻ rất nhiều ớt rồi đứng dậy bước ra ngoài “Mấy ngày này, tôi ở cùng chị, tiện thể đào tạo chị luôn.”

      Lăng Nguyên mìm cười bước ra ngoài phòng khách.

      Tối qua tính lén về nhà, vậy mà lại bị bắt quả tang. Lần này trai giữ lại, có lẽ sau khi ấy giải quyết xong vụ liên hôn thương nghiệp của mình, mục tiêu tiếp theo nhất định . Thế nên trước lần bỏ tiếp theo, thể để bản thân nhàn rồi. Thôi cứ đào tạo bà chị dâu này khoảng thời gian, chừng lại có thu hoạch bất ngờ.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Dị ứng men rượu đến nhanh và cũng nhanh, đến buổi chiều, các triệu chứng khó chịu của Thần Tinh giảm hẳn. Tối nay, có lẽ vì Lăng Nguyên ở nhà, nên đến giờ ăn tối, Lăng Điền quay về biệt thự.

      “Ây dô, trai quay về sớm đấy!” Lăng Nguyên mặc bộ đồ ở nhà có in hình gấu mèo dễ thương, vừa bước xuống cầu thang vừa .

      Bên cạnh Lăng Nguyên, Thần Tinh mặc bộ váy mà Lăng Nguyên đưa cho, lại trang điểm theo phong cách Gypsy (nhằm chỉ người Di-gan) tươi mới, trẻ trung.

      Lăng Nguyên xem ra rất hài lòng với cách trang điểm, ăn mặc này của chị dâu. Trước bữa tối, còn sắp đặt để Lăng Điền quay về biệt thự.

      Thế nhưng Lăng Điền chẳng nhìn Thần Tinh lấy lần, lặng lẽ về vị trí chính giữ bàn ăn, vừa ngồi xuống dường như phát ra điều gì bất ổn, nhìn sang Lăng Nguyên nở nụ cười quái dị.

      trai, thử . Đây là món mà em mới học được đấy!”

      Lăng Nguyên vừa vừa đánh mắt ra hiệu Thần Tinh gắp thức ăn cho Lăng Điền, nhưng Lăng Điền đột ngột đứng dậy, lạnh nhạt quay người bỏ .

      Lăng Nguyên thấy vậy lập tức đuổi theo, chặn Lăng Điền ở ngoài cửa phòng khách “ trai, ăn sao?”

      “Lần này em tự ý bỏ nhà , còn chưa tính sổ, tốt nhất bây giờ em hãy ngoan ngoãn quay lại phòng dùng bữa, còn về…”

      “Còn về việc đâu, chơi với ai, em có quyền hỏi đúng ? Vậy được, bắt em gả cho chàng nào đó . Sau khi lấy người ta, em học theo . Lúc đó đừng có mong quản em.”

      “Lăng Nguyên!” Lăng Điền nghe vậy giận dữ quát lên.

      Thế nhưng Lăng Nguyên quay người trở lại phòng ăn, đến trước mặt Thần Tinh, bực bội “Chị ngốc!”

      Dứt lời, liền ngúng ngẩy phi lên gác.

      Thần Tinh nhìn về phía Lăng Điền, lúc này sắc mặt đen sầm. Khi thu ánh mắt lại, liền lấy chiếc đĩa, gắp mỗi món bàn ít, sau đó lên tầng, tới trước cửa phòng Lăng Nguyên.

      gõ cửa phòng nhưng Lăng Nguyên ra mở cửa. Thần Tinh thấy vậy miễn cưỡng, đặt đĩa cơm trước cửa phòng rồi “Tôi đúng là rất ngốc nghếch, thế nhưng người ngốc như tôi cũng biết nên làm khổ cái dạ dày của mình. thông minh hơn tôi, chắc cũng muốn để bụng đói qua đêm đúng ? Tôi đặt bữa tối ngoài cửa phòng, nhớ ăn đói.”

      xong, Thần Tinh xuống dưới nhà, mấy chiếc chuông gắn váy kêu leng keng, người bước xa, tiếng chuông cũng dần, sau đó, liền nghe thấy tiếng cửa phòng khe khẽ mở.

      Lúc Thần Tinh quay lại phòng ăn, người làm dọn thức ăn bàn. Tuy vẫn chưa ăn, thế nhưng trong căn biệt thự họ Lăng này, hiển nhiên được ai coi trọng.

      Vẫn giống như trước kia, sau khi chủ nhân dùng bữa, người làm lui cả ra ngoài, căn biệt thự trở nên trống rỗng người. bước vào trong phòng bếp, thấy vẫn còn đồ ăn dự trữ, nhưng chỉ tìm thấy hộp mỳ ăn liền, bật nước ngâm mỳ mới phát nước trong bình ở chế độ ấm.

      Có điều, Thần Tinh cũng chẳng bận tâm, đóng nắp hộp mỳ ăn lại, quay cửa sổ phòng bếp, thấy Harry hứng khởi chạy qua chạy lại quanh chân Lăng Điền. Dáng hình có phần đơn, lạc lõng.

      Xem ra Lăng Điền ở lại thành phố H mấy ngày, trong khi hai ngày nữa phải tới làm thêm tại quảng trường Hối Ngân. Nếu mọi chuyện, liệu có cho rằng chỉ tìm cớ để đòi tiền sinh hoạt phí ? Huống hồ, chưa chắc có cơ hội để chuyện với .

      Thần Tinh thu lại ánh mắt, nhìn chỗ mỳ ngâm trong nước ấm lâu thế mà chẳng thể mềm ra được, lập tức ăn hết. vốn dĩ chẳng hề kén chọn và cũng có tư cách kén chọn.

      Đợi tới khi ăn xong, thu dọn sạch , bước lên tầng hai, chiếc khay ngoài cửa phòng Lăng Nguyên vẫn còn, chỉ là đồ ăn trong đó bay sạch.

      Lúc Thần Tinh thu dọn khay đĩa, đột nhiên cửa phòng bật mở, Lăng Nguyên trong bộ đồ ngủ, đầu tóc còn ướt, có lẽ vừa tắm trong “Thôi bỏ , ngày mai tôi cùng chị ra ngoài mua ít quần áo, chị mặc đồ của tôi trông đến là xấu.”

      Dừng lại đôi chút. Lăng Nguyên chu miệng nhìn ra ngoài cửa sổ “Còn về đám đàn bà kia của trai tôi, chị cũng đừng để bụng, bao năm nay, ấy vẫn như vậy. Dù thế nào nữa, kể cả ấy có tình cảm với chị, chị vẫn là vợ của ấy, vị trí này mãi mãi đổi. Được rồi, tôi phải ngủ đây.”

      Dứt lời, Lăng Nguyên đóng cửa phòng, để mặc Thần Tinh mình ngoài hành lang. Thần Tinh mỉm cười, có lẽ, hai ngày nữa, và Lăng Nguyên có thể ai làm việc người nấy.

      Sáng sớm hôm sau, lúc Lăng Nguyên vào gọi Thần Tinh dậy, liền thấy sắc mặt tốt lắm.

      “Chị làm sao thế?”

      “Cổ họng tôi hơi đau.” Thần Tinh đưa tay ôm trán, giọng uể oải.

      “Đừng chị bị cảm nhé, nếu bị cảm hôm nay…”

      sao đâu, khụ khụ…”

      “Thôi bỏ , chị ốm thế này, ngộ nhỡ ra ngoài bệnh nặng hơn lại thành ra hỏng việc. Ngày mai tính sau, chị vào phòng nằm nghỉ .”

      “Vậy, cảm ơn nhé!” Thần Tinh mỉm cười, nhìn theo bóng dáng Lăng Nguyên xuống dưới nhà. Tuy bất đắc dĩ phải dối Lăng Nguyên, nhưng trong lòng Thần Tinh có chịu khó chịu.

      Hít hơi sâu, lúc khép của phòng lại, bất giác liếc mắt qua cửa phòng ngủ của Lăng Điền. Kể từ sau khi quay về, liền bảo dì Tường chuẩn bị căn phòng ngủ khác, lúc này cửa phòng vẫn đóng chặt, tối qua, chắc ngủ tại đây.

      Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Thần Tinh gắng giữ nụ cười gượng môi, chỉ là bỗng cảm thấy mắt mình cứng đờ, chẳng thể cười tiếp được nữa.

      Hôm nay, Lăng Nguyên đích thân mang bữa sáng lẫn bữa trưa lên phòng cho Thần Tinh. Bữa tối, thấy Thần Tinh đỡ hơn nên đỡ chị dâu xuống dười nhà dùng bữa.

      Tối nay, Lăng Điền về biệt thự rất sớm, lúc hai người vừa tới phòng ăn, Lăng Điền bước vào trong. Bên cạnh còn có , hơn nữa người này rất xinh đẹp, lại cực kỳ quen mắt. Đây chẳng phải là nữ minh tinh rất nổi tiếng Ngu Ling sao?

      Theo phản xạ, Thần Tinh đưa mắt nhìn chỗ khác, ngược lại Lăng Điền đứng lên cao giọng “ trai, em thích dùng bữa tối cùng người ngoài.”

      Lăng Điền liếc nhìn Lăng Nguyên rồi “Vậy em quay về phòng .”

      Lăng Nguyên thở hắt ra hơi, nhìn sang Thần Tinh, kéo tay rồi “Chúng ta thôi.”

      Thần Tinh lập tức ngay theo , chỉ quay sang Lăng Điền hỏi “Ngày mai, em với Tiểu Nguyên muốn ra ngoài chuyến, có được ?”

      Lăng Điền khẽ nhướn đôi mày, nhìn người phụ nữ trước mặt mình, dường như cố tình cúi mặt, dám nhìn thẳng vào , có diều lời khá bình tĩnh.

      “Nếu Lăng Nguyên muốn thay đổi tạo hình của em, vậy để bảo stylist qua đây.”

      Đây quả là người đàn ông có thể nhìn thấu mọi thứ. Chỉ là, người đàn ông này nghĩ những gì lại chẳng thể nào đoán nổi.

      phải, chỉ là mấy hôm nay, ngày nào cũng ở nhà, em cảm thấy hơi chán. Em đảm bảo chúng em quay về sớm thôi!”

      “Vậy tùy hai người.” Lăng Điền lạnh nhạt đáp rồi quay sang với Ngu Ling “Nào, dẫn em xem chòm sao Thợ Săn.”

      “Dạ.” Ngu Linh mỉm cười ngọt ngào, đáp.

      “Dì Tường, mau đưa đồ ăn vào phòng của tôi.” Lăng Điền dặn dò câu, sau đó dẫn theo Ngu Linh lên cầu thang trước.

      Lăng Nguyên tức giận đùng đùng nhin Lăng Điền lướt qua mình, lại còn cả Ngu Ling cạnh bên ra vành ra vẻ, vừa định gì, lại vừa Thần Tinh dịu dàng cất tiếng “Này, đừng gây chuyện với trai mình nữa, khéo ngà y mai lại được ra ngoài đâu.”

      Giọng Thần Tinh rất khẽ, nhưng đủ khiến cho Lăng Nguyên khóc cười xong “Ngày mai ra ngoài cũng vì muốn chị giành thêm chút điểm trong mắt của trai tôi thôi.”

      Thần Tinh khẽ cười đáp “ có thể đâu tùy thích, cần phải cùng tôi cả ngày đâu. Tự tôi thay kiểu tóc, mua vài bộ quần áo, lúc quay về nghiệm thu là được.”

      Lăng Nguyên cau chặt đôi mày, nhìn Thần Tinh chằm chằm, mãi lúc sau, vừa định gì đó, đột nhiên phía truyền xuống tiếng bước chân vội vã, tiếp sau đó, Lăng Điền nhanh chóng xuất cầu thang “ thôi.”

      Chỉ từ đơn giản nhưng đối với Thần Tinh mà , chẳng thể nào hiểu nổi nét mặt có lúc này, chỉ thầm cảm thấy hình như có chuyện nghiêm trọng gì đó xảy ra.

      Đợi tới khi bị kéo vào xe, chiếc xe lao như bay về phía biệt thự họ Thần, vẫn cảm thấy căng thẳng.

      Quả nhiên…

      “Mẹ vừa bất tỉnh nhân .” Lăng Điền nhận ra Thần Tinh có phần bất an, khẽ cất tiếng thông báo. Khoảnh khắc nhận được thông tin, Thần Tinh nắm chặt hai tay, ấn mạnh xuống đệm ngồi. Chỉ có như vậy mới kìm nén được nỗi lo lắng ngày càng tăng cao trong lòng.

      Trong chiếc xe là khoảng im lìm, biệt thự nhà họ Thần ra trước mặt.

      Lúc Thần Tinh xuống xe, vì cẩn thận lại bị trẹo chân, ngón chân rất đau nhưng ngăn được vội vã chạy vào biệt thự.

      “Cậu chủ và tiểu thư quay về, tình hình sức khỏe của nhị phu nhân giờ đỡ hơn nhiều. Xin mời hai vị bên này.” Má Phùng ra ngoài tiếp đón, giọng điệu cung kính, thận trọng.

      Thần Tinh theo má Phùng lên căn phòng ngủ tầng ba, bên trong y tá bận rộn, Quý Yên nằm giường, sắc mặt trắng nhợt.

      “Mẹ!” Thần Tinh chạy tới bên mẹ gọi khẽ.

      “Tinh Tinh, mẹ con ngất vì thiếu máu, là bố thiếu quan tâm.” Thần Đỉnh đứng bên giường, đưa lời an ủi.

      biết mẹ mình bị thiếu máu, vài năm nay, cho dù gắng hết sức để mẹ ăn uống bổ dưỡng đầy đủ, thế nhưng vì công việc làm thêm quá nhiều, thể ch toàn mọi mặt, hơn nữa mẹ lại quá tiết kiệm, khiến cho căn bệnh càng lúc càng thêm nghiêm trọng. Trước đây, bà cũng từng ngất, chỉ là ngờ mới nhanh như vậy lại ngất tiếp.

      “Tinh Tinh, sao đâu.” Lăng Điền dịu dàng . đưa tay đỡ lấy , bàn tay ấm áp đặt lên đôi vai giá lạnh của , rất nhanh hơi ấm được truyền khắp cơ thể.

      Thần Tinh thầm nghĩ, cho dù đây chỉ là lời quan tâm giả tạo, thế nhưng lúc này chính là chỗ dựa duy nhất của .

      Đúng vậy, chỗ dựa. Ít nhất người đàn ông này cũng là chồng . Hơn nữa đối với Thần Đỉnh, ông là bố ruột nhưng chưa chắc có thể dựa dẫm.

      Khi Quý Yên tỉnh lại, bà bắt Thần Tinh phải quay về bằng được, ngoài chuyện này ra, mẹ thêm bất cứ điều gì. Thế nhưng Thần Tinh cảm thấy lần bất tỉnh này phải là do bệnh cũ tái phát, vậy nên lúc ngồi vào trong xe, tâm trạng vô cùng nặng nề. Lăng Điền đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn chân , cảm giác đau đớn khiến kêu lên tiếng, khi nhìn xuống ngờ ngón chân sưng rất to.

      Cùng lúc này, Lăng Điền cũng thu tay lại, mở ngăn kéo trước mặt lấy ra lọ dầu hoa hồng “Cầm lấy.”

      Câu lạnh như băng ập đến, nhưng khi mở lọ dầu bôi lên ngón chân, cảm giác ấm nóng nhanh chóng truyền khắp cơ thể.

      Tuy rằng chỗ bị thương cử động cũng đau, thế nhưng thực thấy luyến tiếc cảm giác ấm áp lúc này. Bỗng nghe lạnh nhạt cất tiếng “Dù bôi nhiều nữa cũng thể hồi phục luôn được.”

      Bấy giờ mới ý thức được mình trong vô thức bôi quá nhiều, liễn vội vã đặt lọ dầu hoa hồng xuống. Cùng lúc ấy chiếc xe tiến vào biệt thự nhà họ Lăng.

      Ngồi trong xe, cảm giác khó xử khiến Thần Tinh có phần bối rối. Vừa rồi chỉ khẽ động đậy bàn chân, thấy rất đau, khi nãy chẳng cảm thấy gì, nhưng giờ thể phót lờ nỗi đau.

      Lăng Điền xuống xe trước, chẳng biết từ khi nào vòng sang chỗ bên , ngờ định bế xô xuống. Thần Tinh ngạc nhiên, khẽ đẩy bàn tay ôm eo mình của ra, lại nghe thấy tiếng bật cười rất khẽ “Đến eo cũng chẳng có…”

      Hai tai đỏ ửng vì ngượng ngùng.

      biết bản thân phải là người mảnh mai, thế nhưng eo thực to tới mức đo sao?

      Trong lúc còn mải mê suy nghĩ vấn đề này, chỉ cảm thấy toàn thân bẫng, được bế ra ngoài xe từ lúc nào hay.

      Gió đêm lạnh giá, hai khóm má Thần Tinh nóng bừng, thử giơ tay, nếu có thể đặt vai , có lẽ mượn được ít lực, chỉ là có thể làm như vậy ?

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lúc ngón tay vừa chạm vào vai , liền rút lại, mãi cho tới khi bước vào trông biệt thự, nhanh lên cầu thang, mới cảm nhận hai tay xốc lên, có phải do quá nặng? Trong lòng thấp thỏm lo lắng, đến khi bế vào phòng, đặt xuống giường, nỗi lo lắng này coi như mới trút bỏ.

      Lúc đặt xuống, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng nụ cười lạnh nhạt “ là phiền phức.”

      Dứt lời, xoa bóp cánh tay rồi từ từ bước ra khỏi phòng. Mãi cho tới khi Lăng Điền sắp sửa bước ra ngoài, mới khẽ khàng hai chữ “Cảm ơn.”

      thoáng chìm trong im lặng, đóng cửa phòng, tiếng bước chân dần, nghe tiếng có thể cảm nhận hề quay về phòng ngủ của mình mà về chỗ khác.

      Có lẽ tới phòng Ngu Linh.

      Thần Tinh thu ánh mắt, muốn nghĩ ngợi gì nữa, đưa tay xoa bóp ngón chân, trong lòng thầm nghĩ, ngày mai, hứa với Điềm Điềm tới làm thêm ở tòa nhà Hối Ngân.

      Chỉ là chân lúc này? Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, là dì Tường cùng vị bác sĩ gia đình.

      Sau khi được bác sĩ chăm dóc, bàn chân Thần Tinh bớt sưng hẳn. Sáng hom sau, mặc dù lại vẫn cảm thấy nhói đau, có điều hoàn toàn có thể chịu đựng được.

      Lão Trương lái xe đợi ở bên ngoài từ trước, thế nhưng Lăng Nguyên đẩy Lão Trương ra, cố chấp muốn tự mình lái xe đưa Thần Tinh ra ngoài.

      Nơi đáng lẽ họ phải tới là khu Tiêm Sa, nhưng Thần Tinh quyết định tới tòa nhà Hối Ngân ở khu Hoàn Môn, còn vì cửa hàng xung quanh nhiều, từ cửa hàng làm đầu cho tới trang phục đều đầy đủ. Lăng Nguyên nghe vậy ngẫm nghĩ hồi, liền đồng ý. May mắn làm sao sáng nay bị tắc đường quá lâu, nên chiếc xe nhanh chóng tới Hoàn Môn. Mười giờ sáng, các cửa hiệu lần lượt mở cửa.

      “Cửa hàng ở đâu cũng được đấy.” Lăng Nguyên kéo Thần Tinh bước vào trung tâm làm tóc.

      là làm tóc cho Thần Tinh, nhưng chủ yếu là Lăng Nguyên muốn nhuộm tóc sang màu đỏ ánh tím sành điệu.

      Mái tóc dài của Thần Tinh sau đúng ba tiếng đồng hồ, dưới bàn tay nhà nghề của Tony trở thành kiểu tóc ngắn ôm mặt cực kỳ dễ thương. Khi Tony giới thiệu màu nhuộm, Thần Tinh lập tức từ chối.

      thích nhuộm màu, bởi từ trước đến giờ vẫn luôn đơn giản như vậy.

      Về điều này, Lăng Nguyên cũng ép buộc, Thần Tinh nhìn Lăng Nguyên nghí ngoáy chiếc di động tay mỉm cười “Tôi từ trước, cần cùng với tôi đâu. Tôi tự dạo các cửa hàng, muộn chút nữa, chúng ta hẹn gặp ở chỗ là được.”

      Lăng Nguyên ngước mắt nhìn Thần Tinh, khẽ nhướn mày “Chị biết nên mua kiểu trang phục nào?”

      trai chuẩn bị cho tôi rất nhiều y phục, nên giờ tôi chỉ là dạo xem thôi, xem kiểu nào thích hợp, vậy là được rồi!”

      “Chị tiết kiệm. Thôi bỏ , cái này cho chị đấy, nếu thấy bộ nào thích chị cứ mua. Tôi đích thực cũng có chút việc, chín giờ tối nay chúng ta gặp nhau tại đây nhé.” Lăng Nguyên nhét mấy tờ ngân phiếu có giá trị vào tay Thần Tinh. Thần Tinh muốn nhận nghe Lăng Nguyên “Mùng mỗi tháng trai tôi chuyển tiền sinh hoạt vào thẻ, chị cứ cầm lấy, đợi khi nào có tiền rồi trả cho tooi.”

      Trong lòng Thần Tinh liền nghĩ nếu nhận được, dù gì cũng có ý định mua gì, đợi khi nào quay về, trả lại cho Lăng Nguyên là được.

      “Được rồi, tôi đây, nhớ đấy, mua ít đồ mỹ phẩm. Suy cho cùng, trai tôi cũng là đàn ông, những đồ trang điểm ấy mua cho chị, đều lỗi thời rồi.”

      Dứt lời, Lăng Nguyên vẫy tay tạm biệt, rồi vui vẻ về phía trạm tàu điện ngầm.

      Hiếm khi tìm được lý do thoát khỏi phạm vi giám sát của Lăng Điền, Thần Tinh muốn “thư giãn” chút.

      nhanh chóng bước về phía tòa nhà Hối Ngân, gọi điện cho Điềm Điềm, chuẩn bị công việc nhận.

      Bởi vì tới hơi muộn, những nhân vật hoạt hình đơn giản, nhàng đều được chọn cả, chỉ còn lại bộ trang phục gấu Pooh. Thần gấu rất dày và nặng, lại công thêm chiếc đầu gấu to đùng, cho dù thành phố H nay là mùa đông, thế nhưng vẫn cảm thấy vô cùng nóng nực.

      Thần Tinh mặc lên người, cầm chiếc làn đựng đầy kẹo mút ra quảng trường, thấy nơi đây biển người đông đúc cực kỳ nhộn nhịp.

      Đợi đến tám rưỡi, có thể tháo bộ đồ cồng kềnh này ra rồi, ruy tiền công làm từ chín giờ tối tới mười hai giờ đêm, chỉ ba tiếng ngắn ngủi mà nhận được hẳn ba ngàn, thế nhưng, chỉ cần bốn ngàn đồng mà thôi. Tiền công dù nhiều đến đâu đối mới lúc này bằng việc chẳng may để lỡ thời gian quay về biệt thự họ Lăng nguy.

      Đáng tiếc, việc hề diễn ra như mong muốn, có nhiều việc xảy ra khiến chẳng kịp trở tay, cũng rất đau đớn.

      Thần Tinh đội chiếc đầu gấu dày cộp, hậu đậu quay người, giây phút ấy câu bé biết từ đâu chạy tới đâm sầm vào khiến kẹo mút rời hết cả ra ngoài. Thần Tinh cúi người định nhặt số kẹo lên, thế nhưng người qua đường nườm nượp, muốn nhặt mấy chiếc kẹo lên dễ chút nào.

      Vất vả nhặt kẹo, mặc dù giữa mùa đông, mũi vẫn lấm tấm ra đầy mồ hôi. Khoảnh khắc nhặt viên kẹo cuối cùng, bao bì kẹo ánh lên những ánh sáng muôn mày trông giống như cầu vòng bảy sắc khiến Thần Tinh mê mải ngắm nhìn, quên mất cả hoàn cảnh xung quanh.

      “Cẩn thận!” giọng ôn hòa vang lên.

      Bàn tay cầm kẹo của Thần Tinh được người ta nắm lấy rồi kéo gọn sang bên. Định thần lại chỉ thấy đám nhóc lướt ván qua, bên tay vẫn văng vẳng tiếng mắng nhiếc vì Thần Tinh chặn đường của họ.

      Đến tận lúc này, trái tim Thần Tinh vẫn đập thình thịch ngừng, cùng lúc bắt gặp đôi mắt ôn hòa, quan tâm nhìn mình chăm chú.

      Trước mặt là người đàn ông với khuôn mặt điển trai, lạnh lùng, thế nhưng, trong đôi mắt người ấy lại chứa đầy tình cảm, cũng giống như giọng ôn hòa của khi nãy, khiến người đối diện dù lo lắng đến đâu cũng nhanh chóng bình tâm trở lại. Thế nhưng phút giây đối diện với đôi mắt dịu dàng đó, trái tim đột nhiên bình tĩnh hẳn.

      “Cảm ơn .” rụt rè , liền thấy người đàn ông mỉm cười hiền hòa, buông cánh tay của Thần Tinh ra.

      Thấy ta quay người bước , Thần Tinh như đột nhiên nhớ ra điều gì “À…”

      Người đàn ông khẽ dừng bước, nhìn về phía đầy hòa nhã.

      Thần Tinh chìa tay, đưa chiếc kẹo mút vừa nhặt khi nãy cho người đàn ông trước mặt “Cho này.”

      Vào lúc đưa tay ra, Thần Tinh mới phát bởi vì căng thẳng nên vô tình nắm chặt chiếc kẹo khiến vỏ ngoài của nó nhàu nát.

      “Ưm…”

      Thần Tinh rút tay về, định lấy chiếc kẹo khác ở trong giỏ, nhưng ta nhận chiếc kẹo đó rồi.

      “Cảm ơn!”

      “Kẹo của Ford Fiesta mang đến vận may bất ngờ.” Giọng Thần Tinh rất ngọt, vẫy tay, quay người chuẩn bị rời khỏi. Đúng lúc này, nhìn thấy bên ngoài đu quay ngựa gỗ người qua lại rất đông, nhưng bên trong bóng người.

      , nhìn kĩ trong đó có người.

      mặc bộ váy màu trắng từ từ bước ra vòng quay ngựa gỗ, xung quanh có rất nhiều bóng bay với đủ sắc màu.

      Thần Tinh giống như tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn khuôn mặt , bởi vì đeo chiếc mặt nạ Ý, chỉ để lộ ra dôi môi tuyệt đẹp.

      Ngay lúc sau, người đàn ông mặc bộ vest màu đen, cũng đeo chiếc mặt nạ lộng lẫy xuất ở đầu kia vòng quay ngựa gỗ. Người đàn ông đó khí chất đặc biệt bất phàm.

      Khoảnh khắc nhìn đôi môi mỏng mím chặt của người đàn ông aaysm Thần Tinh lập tức nhận ra, chính là Lăng Điền.

      Cho dù mới tiếp xúc có vài ngày ngắn ngủi, cho dù đối với vô cùng lạnh lùng, thế nhưng đường nét khuôn mặt rất nhớ.

      Trong mắt lúc này, Lăng Điền dắt tay , bầu trời, pháo hoa sáng rực. Khoảnh khắc ấy, Thần Tinh chỉ cảm thấy có gì đó đụng trúng thắt lưng mình, tiếp đó, tay bẫng, chiếc làn đầy kẹo bị người ta giật mất. Bên tai vừa hay truyền lại tiếng huýt sáo của đám trẻ con, chúng còn giơ cao chiến lợi phẩm nhìn về phía đầy đắc ý.

      Thần Tinh với thân hình nặng nề, sau tiếng huýt sáo đó ngã sầm xuống đất chiếc đầu gấu quá nặng nề đè xuống.

      Từ , Thần Tinh thường bắt bản thân phải phớt lờ cảm giác đau đớn. Bởi vì thứ cảm giác này ngoài việc khiến bản thân cảm thấy yếu đuối bất lực ra chẳng còn bất cứ tác dụng gì khác cả.

      Chỉ là, thầm nghĩ, liệu ngẩng đầu lên mọi thứ biến mất. muốn bình thản nhìn cảnh tượng trước mặt, nhưng sao khó đến thế!

      Bàn tay trong lớp trang phục dày cộp nắm chặt lại, Thần Tinh cố hít hơi sâu, thử sỡ cái đầu nặng nề lên, đột nhiên thấy bàn tay ấm áp đưa tới phía mình.

      Thần Tinh ngước mắt, thấy khuôn mặt ôn hòa của người đàn ông khi nãy lại ra trước mặt.

      “Tôi sao đâu, cảm ơn .” Cố gắng mỉm cười, Thần Tinh hề đưa tay cho , ngô nghê đứng dậy, chỉnh lại chiếc đầu con gấu. Chính lúc này, dưới chân truyền lên cảm giác đau nhói, cả người loạng choạng, may mà có người đàn ông kia đưa tay đỡ rất đúng lúc.

      Xem ra phần chân bị thương lại trẹo rồi. Thần Tinh đẩy cánh tay của người đàn ông ta, nhưng giọng dịu dàng của vang lên “Chân hình như bị thương rồi!”

      …”

      định sao? Chân bị thương rồi nếu chữa ngay sưng to lắm.”

      “Tiểu Tinh, cậu phát xong chưa?” Gần đó truyền tới giọng trong trẻo, Điềm Điềm mặc bộ đồ thỏ trắng đáng .

      “Kẹo của mình bị bọn trẻ cướp cả rồi.”

      sao đâu, dù gì bị cướp cũng giống như là phát hết, ông chủ biết được đâu, chỉ là chân của cậu bị thương rồi!” Điềm Điềm đỡ Thần Tinh, lo lắng .

      “Mình sao, cậu mau phát kẹo . Hay để mình phát giúp cậu nửa nhé!”

      Điềm Điềm lắc đầu, nhìn sang người đàn ông “Đây là bạn của cậu à?”

      Thần Tinh còn chưa kịp phủ nhận, Điềm Điềm tiếp “Này, nhờ việc nhém bên trái đường cánh đây xa có tiệm thuốc trung y, rượu thuốc trị thương ở đó rất hiệu nghiệm, giờ tôi được, có thể phiền đưa Tiểu Tinh tới đó được ?”

      “Điềm Điềm, mình thực sao, ấy…”

      “Được thôi.” Người đàn ông lại nhàng cắt ngang lời của Thần Tinh. Lại nghe Điềm Điềm “Vậy tôi giao ấy lại cho , sau khi xong việc, chúng tôi mời uống nước.”

      Người đàn ông đó lại gần đỡ lấy Thần Tinh, cách lớp trang phục dày mà chẳng thể tỏ ra tự nhiên được.

      Vào lúc quay người bước , vẫn nghe thấy tiếng Điềm Điềm lẩm bẩm mình “Oa, người có tiền đúng là sướng quá, ngờ bao trọn cả vòng quay ngựa gỗ tại đây. Nghe , ba năm trước, nơi này cũng từng được bao trọn…”

      Tiếp sau đó, giọng Điềm Điềm chìm trong gian ồn ào, Thần Tinh chẳng còn nghe thấy gì nữa.

      Ngay cả hình ảnh của Lăng Điền và người phụ nữ kia, sau khi bị ngã, Thần Tinh chẳng còn thấy nữa…

      Pháo hoa rực rỡ bầu trời, còn chưa kịp dứt những cánh hoa hồng màu lam phủ ngợp khoảng . Cánh hoa roi bờ vai của , cũng khiến khoảng gian giữa hai ngươi trở nên mơ mộng, thiếu chân thực,

      Lăng Điền buông tay ra, định kéo chiếc mặt nạ của xuống, khựng lại đôi lát, cánh hồng màu lam rơi xuống sát mặt, khiến lùi lại về sau đôi chút.

      Khoảng cách này có lẽ cũng giống như khoảng cách giữa năm ấy.

      Ngay cả lúc này, khoảng cách đó vẫn hề được xóa .

      Bởi vì, bây giờ vẫn cứ tiếp tục né tránh.

      “Lạc…” Lăng Điền khẽ mấp máy bờ môi, thốt ra chữ. Khuôn mặt của tuy sau lớp mặt nạ, nhưng bờ vai vẫn run lên sau khi nghe thấy thanh ấy.

      Rồi đưa tay, ôm lấy Lăng Điền.

      Đám người tập trunng xung quanh ồ lên ngớt. Cho dù bọn họ hoàn toàn biết rốt cuộc đôi nam nữ đeo mặt nạ kia là ai, thế nhưng ảnh tượng xa hoa này quá hoành tráng.

      Còn đứng trước đám đông, hiểu rằng, đây chẳng qua chỉ là ước hẹn của ba năm về trước…

      “Ba năm rồi, em vẫn quên…” Lăng Điền cất giọng trầm ồm, thầm bên tai.

      Sau hồi im lặng khá lâu, mới khẽ khàng lên tiếng, giọng có vẻ nghẹn ngào như đan cố gắng che giấu cảm xúc.

      “Nếu có thể quên tốt biết bao, chỉ là…”

      Đến sau cùng, chỉ có thể nghẹn ngào nổi thành câu.

      Tiếng nấc vang lên, cũng giống như của năm ấy. Hoặc giả chỉ có ở trước mặt , mới như vậy.

      bá đạo chuyên quyền, chỉ có người con dịu dàng tận tâm như mới phù hợp. Thế nhưng tất cả kết thức vào ba năm trước.

      Chỉ là, tối nay, ngờ lại xuất . xuất của khiến trái tim rơi vào hỗn loạn.

      quay lại rồi!

      Thế gian này vẫn tồn tại kì tích!

      Trước ánh mắt mọi người, Lăng Điền ghé sát lại. Khi đôi môi sắp chạm tới môi , liền bế bổng lên giữa gian ngợp những hoa hồng, tiến vào vòng quay ngựa gỗ.

      Khi vòng quay ngựa gỗ chứa đựng biết bao kí ức tươi đẹp từ từ chuyển động, cảm thấy có chút chóng mặt, bởi tất cả mọi thức diễn ra đủ khiến mơ màng. Có điều, chỉ cho phép bản thân mơ màng trong chốc lát, rất nhanh, lấy lại được bình tĩnh, chỉ còn đôi tay đặt con ngựa gỗ vẫn khẽ run lên.

      Vòng quay ngựa gỗ quay đầu, mỗi vòng, đều cách quá xa, ở ngay phía sau . Hai tay ôm chặt lấy , khoảng cách này mang lại thứ cảm giác an toàn mà luôn thích.

      Bỗng đám đông bị người vừa xuất thu hút. Nhiều người đổ dồn về hướng đó, thậm chí người ta còn nghe thấy tiếng thét đầy kích động “Ngu Linh?”

      “Ngu Linh đó, chính là Ngu Linh.”

      Ngu Linh dưới bảo vệ của người quản lý và các vệ sĩ rất nhanh ngồi vào trong xe. Khoảnh khắc đưa mắt nhìn về vòng quay ngựa gỗ, ánh mắt trầm tư, khóe môi cong lên thành nụ cười “Hi vọng, đây là điều mà cậu mong muốn…”

      Tiếp đó, quay sang lái xe thôi.”

      Bầu trời ngợp pháo hoa bắt đầu đổ tuyết, những bông tuyết khiến khí nhộn nhịp chuyển sang vắng lặng.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lúc này, Thần Tinh bước vào phòng khám, vì phải khám bệnh, buộc phải tháo lớp y phục dày cộp bên ngoài, thế nhưng vẫn phải đội chiếc đầu gấu Pooh, bởi chẳng còn tay mà cầm, lại càng muốn làm phiền người khác.

      Vì tháo bỏ lớp trang phục dày, vừa bước chân ra khỏi phòng khám., cơn gió lạnh thổi tới, Thần Tinh khẽ thu người, lập tức có thứ ấm áp khoác lên người. câng quay đầu, cũng biết là người đàn ông kia lấy áo của mình khoác cho .

      Khi khí càng lúc càng trở nên quái gở, Thần Tinh đưa tay kéo chiếc áo xuống, lại nghe giọng người đàn ông nọ vọng từ sau lưng tới, thanh rất dịu dàng “Tôi còn có việc, tiễn được nữa.”

      Câu này của có chút bất ngờ, nhưng cũng là điều hợp lý. Hơn nữa chưa từng quen biết, để đưa tới phòng khám có phần đường đột.

      “Dạ…”

      Thần Tinh định lấy chiếc áo trả lại, ra tới trước mặt cứ mặc , lúc nào khám lại để áo ở đây, rảnh tôi qua lấy.”

      Dường như đoán trước được điều Thần Tinh định , ta lại tiếp tục “Nếu từ chối mặc, vậy tôi phải đưa về rồi.”

      Thần Tinh quay đầu lại, có thể nhìn thấy rất ràng.

      Như vậy cũng được.

      Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, trong màn tuyết trắng muốt, bước về phía hầm để xe.

      Thần Tinh cứ đứng lặng tại đó, quảng trường huyên náo trước đó giờ tĩnh lặng. quay người, tuy ngón chân vẫn nhói đau nhưng sau khi bóp thuốc, tạm thời có thể lại.

      Bất giác đưa mắt nhìn về phía vòng quay người gỗ, nơi đó lúc này chẳng có bóng người. Dường như mọi thứ xảy ra khi nãy chỉ là ảo giác của riêng .

      Nếu đó thực chỉ là ảo giác, có phải mọi thứ đơn giản hơn ? Thế nhưng chỉ bằng hai chữ “ảo giác”, có vài chuyện chẳng thể né tránh được.

      Đem trả bộ trang phục gấu Pooh, thay lại quần áo của mình, Thần Tinh đem áo khoác của người đàn ông kia giao lại cho Điềm Điềm, nhờ trả hộ. Bởi Thần Tinh biết mình quay lại nơi này tái khám.

      Khi tất cả mọi việc xong xuôi, đến chỗ hẹn với Lăng Nguyên, bị muộn hơi nửa tiếng.

      Thế nhưng Lăng Nguyên gì, chỉ chìm trong im lặng tới tận khi quay về biệt thự. Có lẽ là vì mệt, thế nhưng Thần Tinh cứ có cảm giác lạ thường. Hơn nữa hiểu vì sao tối nay biệt thự cũng rất yên tĩnh, đến độ ngoại trừ mấy ngọn đèn bên ngoài, tất cả đèn trong nhà đều tắt hết.

      “Nhị tiểu thư, quay về rồi à, tôi chuẩn bị bữa khuya, nhị tiểu thư có muốn dùng chút ?”

      Dì Tường chuyện mà hoàn toàn phớt lờ Thần Tinh, chi liếc mắt qua chỗ rồi “Phu nhân cũng quay về rồi, ông chủ tối nay về, phu nhân nghỉ sớm .”

      ấy ra ngoài cùng Ngu Linh à?”

      Dì Tường thu lại ánh mắt coi thường từ chỗ Thần Tinh “Ngu tiểu thư rời đây từ buổi chiều, ông chủ quay về, còn đâu tôi tiện hỏi.”

      rồi càng tốt.” Lăng Nguyên xua tay, chán nản bước lên tầng.

      Có thực rồi càng tốt ?

      biết là do chân vẫn còn đau hay vì lí do nào khác, Thần Tinh bước lên cầu thang, tốc độ rất chậm.

      Trong căn biệt thự nằm độc lập ở lưng chừng núi, từ xa nhìn lại, ánh đèn màu lam khiến cả khu biệt thự rộng lớn nổi bật chẳng khác nào cung điện thủy tinh.

      Lúc này, khung cửa kính lấp lánh như viên kim cương xanh thấp thoáng hai bóng hình tuyệt đẹp.

      Lăng Điền tháo mặt nạ xuống, nhưng người phụ nữ đứng trước mặt vẫn đep mặt nạ, ngón tay thon dài đặt bên viền mặt nạ, vừa hay chặn lại bàn tay đưa tới của Lăng Điền.

      “Điền…” Người phụ nữ mấp máy môi, thanh khẽ khàng còn rưng rưng nghẹn ngào.

      Lăng Điền chìm trong im lặng đưa tay luồn qua những ngón tay thon dài của người phụ nữ, chạm vào con bước chiếc mặt nạ. Khoảnh khắc ấy, ngón tay của người phụ nữ khẽ run, nắm lấy bàn tay của Lăng Điền, khẽ tháo mặt nạ xuống.

      sau chiếc mặt nạ là khuôn mặt tuyệt mỹ, ánh lên trong mắt Lăng Điền, sinh động mà mông lung.

      “Xin lỗi …” lại nghẹn ngào lên tiếng.

      Lăng Điền nở nụ cười dịu dàng, rút tay ra khỏi bàn tay , nhàng lau giọt lệ lăn dài .

      “Có lẽ… em nên xuất …” cố gắng nấc nghẹn, áp chặt bàn tay Lăng Điền lên khóm má mình. “Thế nhưng… em rất muốn gặp …”

      Bàn tay Lăng Điền khẽ run, chỉ là, vẫn cứ rút tay ra “Muốn gặp ?”

      Nụ cười nhạt nguyên khóe môi, nhưng trong mắt , nụ cười đó chẳng khác nào con dao sắc nhọn lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim .

      “Nếu nhớ lầm em là Vu Vãn Lai. Vãn Lai, mọi thứ muốn rồi!”

      Đúng vậy, người phụ nữ này chính là Vu Vãn Lai, người sắp trở thành phu nhân của Vũ Văn Linh.

      Đôi mắt Vu Vãn Lai vẻ sầu muốn “Đúng, tất cả đều muộn rồi.”

      Vu Vãn Lai ôm lấy hai tay, nhưng vì thể kìm nén cảm xúc nên ngón tay ngừng run lên bần bật “Thế nhưng em vẫn phải cảm ơn nhớ tới lời hẹn ước ba năm trước. Em biết bản thân chẳng còn tư cách bắt phải thự hẹn ước ất. Cho nên, đối với , em chỉ biết lời cảm ơn sâu sắc.”

      “Cảm ơn?” Lăng Điền lại cong miệng mỉm cười “ ra , mới là người nên cảm ơn em… Ba năm nay, vẫn luôn cho rằng lời hẹn ước đó chẳng thể nào thực nổi.”

      “Điền, việc giống như những gì nghĩ đâu…”

      “Hả? Em biết nghĩ gì sao?”Lăng Điền ghé sát lại chỗ Vu Vãn Lai, khẽ hỏi.

      vuốt mái tóc , ngón tay cảm nhận ràng vẻ mềm mại, suôn óng. Mái tóc đẹp đó khiến khuôn mặt tuyệt mỹ của thêm nổi bật, đủ khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mềm lòng, rồi nguyện hy sinh tất cả vì .

      trước kia, cũng từng như vậy.

      “Em…” Vu Vãn Lai mím chặt đôi môi đến mức trắng nhợt còn sắc máu.

      Bàn tay của Lăng Điền dịch chuyển từ mái tóc xuống bờ môi , để thôi mím môi nữa.

      đến lúc phải đưa em về rồi!”

      Chỉ câu nhàng nhưng đủ khiến sắc mặt Vu Vãn Lai trắng bệch.

      “Điền, em…”

      “Vũ Văn Linh chắc hài lòng khi biết em cả đêm về mà ở lại chỗ đâu.” Lăng Điền lại nở nụ cười, nụ cười mang ý chế giễu, cũng mang thêm chút ý vị khác.

      Vu Vãn Lai chìm trong im lặng, giọt lệ long lanh nhàng lăn xuống, rơi xuống mu bàn tay còn chưa kịp thu lại của Lăng Điền.

      Nước mắt, lạnh như băng, khiến bàn tay Lăng Điền khẽ rung lên, khoảnh khắc, cảm nhận ràng có thứ gì đó quặn thắt, đau đớn.

      Còn chưa đợi phản ứng, Vu Vãn Lai tự đưa tay lên gạt lệ, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

      Tuyết ngoài trời càng lúc càng lớn, khi cánh cửa kính lớn mở ra, gió lạnh cuộn từ ngoài vào kiến Vu Vãn Lai khỏi rùng mình.

      Cũng chính lúc này, đôi tay đưa qua vai , đóng cánh cửa lớn lại, tiếng Lăng Điền ấm áp truyền tới “Tuyết lớn quá, hãy với Vũ Văn Linh tiếng, đêm nay em ở lại đây .”

      muốn em cái gì?” Thanh Vu Vãn Lai vẫn còn nghẹn ngào, nhưng vang rất bên tai Lăng Điền.

      Ngay giây sau, dứt khoát quay người, còn vẻ dịu dàng, mềm yếu nhìn Lăng Điền chăm chú, tiếp tục từng từ “ muốn em quay về bên cạnh ấy đúng ? Cho dù là ba năm trước hay ba năm sau, đến sau cùng vẫn muốn vứt bỏ em , đúng ?”

      Lăng Điền hề né tránh ánh mắt Vu Vãn Lai, cong miệng mỉm cười “Bởi vì, từ trước đến nay em chưa từng chọn …”

      Thần Tinh ngồi trước cửa sổ, hơi ấm chênh lệch trong phòng và khí lạnh bên ngoài khiến tấm kính cửa sổ phủ làn sương mỏng, đưa ngón tay trắng trẻo vẽ lên đó bức tranh đơn giản. Khi cánh hoa cuối cùng được vẽ xong, tấm kính lên khuôn mặt sạch , xinh xắn.

      Thần Tinh gục mặt trước cửa sổ, ngoại trừ ngón chân được băng bó, cả người cả trong bộ áo ngủ. Căn phòng được bật điều hòa nên vô cùng ấm áp, chỉ là hiểu sao chẳng thể nào ngủ nổi.

      Lúc nãy nhờ Điềm Điềm nhận hộ tiền làm thêm rồi chuyển lại cho Vũ Văn Phi, như vậy tuy rằng có thể tránh gặp măt , thế nhưng cũng khiến Điềm Điềm cảm thấy kì lạ. Nhưng Thần Tinh muốn giải thích nhiều. Hơn nữa chỉ cần quay lại tiệm bánh, kì lạ này nhạt nhòa theo thời gian.

      Trong lúc mơ màng, phía dưới lóe lên ánh đèn ô tô, Lăng Điền về.

      Đêm rất khuya, ngờ vẫn quay về.

      Vẫn quay về?

      Thần Tinh bất giác nhoẻn miệng cười, rón rén đứng dậy quay về giường, như thể sợ làm kinh động đến ai đó.

      Thế nhưng biết, đêm nay chắc chắn chẳng thể nào ngủ nổi.

      Bỗng cùng lúc tiếng điện thoại vang lên chói tai là tiếng gọi cửa vội vã của dì Tường “Phu nhân, phu nhân!”

      Tin tức đưa tới khiến gần như suy sụp “Bệnh viện Nhân Hòa nơi mẹ phu nhân nằm điều trị vừa báo tin gấp về.”

      Thần Tinh biết bản thân chập choạng, mơ màng bước xuống tầng thế nào, cũng chẳng nghe những lời dì Tường sau đó là gì. chỉ biết khi bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lăng, tuyết trắng lạnh giá táp tới trước mặt mới khiến tỉnh táo vài phần, chiếc ô tô đợi sẵn bên ngoài.

      Lăng Điền nhanh chóng vượt qua , bước vào trong xe.

      Cho dù lúc này Lăng Điền xuất là vì diễn kịch hay mục đích gì khác, vẫn có cảm giác như tóm được chiếc phao, nhanh chóng chạy lên xe.

      Lăng Điền quyết định tự mình lái xe. Lúc này dùng chiếc Maybach mọi khi mà là chiếc xe đua đời mới nhất.

      Chiếc xe lao rất nhanh ra khỏi biệt thự họ Lăng, bắt đầu đổ dốc.

      Đường núi tối nay vì mưa tuyết cho nên rất trơn. Khoảnh khắc vào khúc cua,Lăng Điền cau chặt đôi mày.

      Khi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai vang lên, tư duy hỗn độn của Thần Tinh mới bắt đầu tỉnh táo trở lại.

      Khoảnh khắc ấy chẳng kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ có thể giương mắt nhìn chiếc xe đột ngột quay mòng mòng, lao thẳng xuống núi. Mặc cho Lăng Điền điều khiển vô lăng thế nào, cũng thể làm giảm tốc độ như bay lúc này.

      Giây phút đó Lăng Điền liếc mắt nhìn sang Thần Tinh với sắc mặt bần thân, hoảng sợ mà quên chưa kịp thắt dây đai an toàn. khẽ chửi thề câu, lao sang người ngồi ở ghế bên cạnh. Sau luồng ánh sáng trắng lóa, Thần Tinh chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, hai mắt tối sầm…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :