1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như gặp mặt lúc chưa yêu - Phong Thần Tuyết (Chương 4)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lúc Thần Tinh bước ra bên ngoài, kia gửi tin nhắn, trông dáng vẻ cực kỳ nho nhã. Vừa thấy Thần Tinh, ta cong miệng mỉm cười, càng tôn thêm vẻ đẹp xuất thần “ là thợ làm bánh chính ở đây?”

      “Đúng vậy.” Thần Tinh còn chưa kịp kéo khẩu trang xuống, chỉ để lộ mỗi đôi mắt to tròn, sáng trong, thế nhưng vẫn chẳng thể so được với đôi mắt tuyệt đẹp của trước mặt.

      “Tôi muốn đặt chiếc bánh sinh nhật, ngày kia là cần rồi. Chiếc bánh tôi cần phải đặc biệt, và khác người, có được ?” Giọng dịu dàng, trong vắt, khi chuyện, đôi mắt kia càng lấp lánh, rực sáng hơn.

      “Dạ được. Xin hãy cho tôi biết cầu của . Tôi cố gắng hoàn thành.”

      “Ngoài việc phải đặc biệt và khác người ra, tôi chẳng còn bất cứ cầu nào khác.”

      “Được. Vậy trưa hai ngày nữa, mời tới nhận hàng.” Thần Tinh ra hiệu cho Điềm Điềm xuất hóa đơn tính tiền.

      “Cảm ơn, giờ tôi phải đặt bao nhiêu tiền?” lấy tấm thẻ tín dụng từ chiếc túi bạch kim, đưa lại.

      Chính lúc này, chuông cửa lại lần nữa vang lên, lần này phải khách hàng mới, mà là ông chủ.

      “Tinh Tinh.” là ông chủ, nhưng chỉ hơn Thần Tinh có ba tuổi, mái tóc nhuộm màu nâu hơi dài có phần rối bời, khuôn mặt điển trai, tính tình vui vẻ “Mới sớm vậy mà làm việc rồi à?”

      “Dạ, tôi phải làm việc để xứng với số lương trả cho mình chứ?” Thần Tinh mỉm cười, quay người bước vào trong phòng làm bánh, ngoài này còn việc của nữa, tất cả giao lại cho Điềm Điềm là được.

      Vũ Văn Phi nhanh chóng theo chân Thần Tinh vào phòng làm bánh. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, thậm chí còn bước nhanh hơn.

      Động tác này đối với Điềm Điềm mà chính là biểu xấu hổ của người đàn ông khi gặp được tuyệt sắc giai nhân, thế nên nàng khúc khính mỉm cười, đưa dơn nhận hàng cho trước mặt. Khi quay người, bất giác nhìn theo bóng lưng Vũ Văn Phi, dường như có điều gì đắn đo.

      thực muốn từ chức sao? Chỉ làm nốt tháng này thôi à?” Vũ Văn Phi vừa bước vào phòng làm bánh mở lời hỏi.

      “Phải xem tình hình , lòng, tôi cũng rất tiếc công việc đãi ngộ tuyệt vời thế này lắm.” Thần Tinh cầm dụng cụ làm bánh lên, tiếp tục công việc còn dang dở.

      “Đúng thế! Đâu chỉ là tuyệt vời chứ, tài hoa của ngày càng được khách hàng thích.”

      Vũ Văn Phi quả nhiên biết lấy Lăng Điền, cho cùng, Thần Tinh phải là cái tên mà dùng hai mấy năm nay. Trước kia, có tư cách dùng họ “Thần”, mà chỉ theo họ mẹ. Thế nên cái tên Vũ Văn Phi biết được chỉ là Quý Tinh mà thôi.

      Về phần mình, đương nhiên lại càng thân thiết với cái tên Quý Tinh này hơn.

      Đến làm tại tiệm bánh này chỉ vì đãi ngộ tuyệt với mà còn vì sở thích, thế nhưng, Lăng Điền biết có cho phép tiếp tục làm việc?

      “Này, phun kem ra ngoài rồi kìa.” Vũ Văn Phi kéo cái máy phun hoa ra. Lúc này Thần Tinh thoáng định thần, chỉ cảm thấy bàn tay mình ấm, tay nằm trong tay Vũ Văn Phi.

      Thần Tinh hoang mang, định rút tay ra, nhưng Vũ Văn Phi chịu, cứ nắm tay chặt, chậm rãi tiến lại gần khiến phải lui lại phía sau, hoảng hốt “Ông chủ…”

      “Tinh Tinh…”

      “Tôi kịp giờ hoàn thành các đơn hàng mất thôi, ông chủ, ông mau ra ngoài trước , được ?”

      Còn tiếp tục thế này, vài việc mà hy vọng có lẽ xảy ra mất.

      Thế nhưng, trong gian ám muội, những lời mới thực khiến kinh ngạc “Tinh Tinh, em làm bạn nhé?”

      “Ông chủ, nếu như còn chuyện gì khác, xin hãy buông tay tôi ra.”

      “Ha ha, tôi chỉ đùa thôi. À đúng rồi, đây là tiền lương của tháng này.” Vũ Văn Phi nhanh chóng buông tay Thần Tinh ra, đưa lại chiếc phong bì, bên trong có năm ngàn đồng cho .

      Thần Tinh có cảm giác câu vừa nãy giống như thể chỉ là đùa cợt.

      Thực ra có nhiều chuyện cứ úp úp mở mờ lại càng khiến người ta cảm giác đối phương muốn dò thám.

      Hơn nữa có lẽ tháng sau, thể làm việc tại đây nữa. “Cảm ơn ông chủ.”

      Trong lòng thầm nghĩ, nhận phong bì xong, chốc nữa nhờ lái xe đưa mình tới biệt thự họ Thần. Ngày mai phát tang, hôm nay, nên quay về mới phải phép.

      Rất nhanh Thần Tinh quay lại chuyên tâm với công việc làm bánh, sản phẩm đưa ra trông vô cùng thu hút, chiếc bánh màu lục trông đặc biệt tinh tế mà nổi bật.

      Vũ Văn Phi bước ra khỏi phòng làm bánh, quay đầu nhìn bóng dáng bận rộn của Thần Tinh thoáng vẩn vơ. Lúc nãy, ở khoảng cách gần, nhìn khuôn mặt trong sáng, thuần khiết đó, có lúc, thừa nhận, gần như đánh mất bản thân.

      Cho nên, mới buột miệng ra câu đó.

      Mỉm cười tự giễu, nhớ đến vẻ mặt hoảng sợ của , nghĩ có lẽ trong mắt chẳng khác nào tên mãnh thú đáng ghét. như Quý Tinh, biết dùng cách nào để hình dung chính xác, có lẽ, giống như miếng thủy tinh trong suốt, lặng lẽ phát ra ánh sáng.

      Những ánh sáng này đôi lúc khiến trái tim xưa này luôn tĩnh tãi của mất phương hướng…

      Ngày tang lễ.

      Thần Tinh lo lắng cho sức khỏe của mẹ, nên gần như rời bà nửa bước, mãi cho tới khi tang lễ kết thúc. Trong tang lễ, khi người khác bật khóc đau khổ, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, ngay cả khi nhận được tin Thần Hy tự sát, cũng chỉ có chút cảm xúc như vậy.

      Bởi lẽ họ vốn chẳng có bất cứ quan hệ tình cảm, muốn nghẹn ngào bật khóc giống những người trước mặt, quá khó.

      Thế nhưng, việc chăm sóc, an ủi mẹ lại tốn nhiều tâm sức của hơn.

      Buổi tối khi quay về biệt thự Lăng Thị, Thần Tinh thấy toàn thân rệu rã, đặt người lên giường là ngủ say tới tận sớm hôm sau. Nhìn đồng hồ chỉ còn vài tiếng nữa là phải giao chiếc bánh đặc biệt, liền vội vàng lao tới tiệm bánh quên cả dùng bữa sáng.

      Bình tĩnh làm theo trình tự, gần trưa, Thần Tinh cảm thấy hơi đói, bước tới mở tủ lạnh lấy ra suất cơm. Đây là đồ mà hôm trước mang về, đem tới đây dùng đúng là hợp lý.

      chuẩn bị cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, tiếng chuông cửa vang lên, giọng Vũ Văn Phi truyền vào “Đừng có ăn cái đó nữa, năm mới năm me, tôi mời các ra ngoài ăn bữa thịnh soạn được ?”

      “Tôi còn phải làm cho xong chiếc bánh này, với Điềm Điềm , tôi ở lại trông cửa hàng luôn.”

      “Tôi là ông chủ, tôi rồi, bữa trưa hôm nay tôi mời.” Vũ Văn Phi bước lại, định đoạt lấy phần cơm tay Thần Tinh.

      Theo phản xạ, tránh bàn tay , lùi người về sau, nhưng lại lo chạm phải chiếc bánh. Đúng lúc này, di động của vang lên, tạm thời hóa giải khí ngại ngùng vừa mới xuất .

      Thần Tinh nhân cơ hội tránh khỏi Vũ Văn Phi, đặt phần cơm tay xuống, bước ra ngoài nghe điện thoại. Đúng lúc này, di động của vang lên, tạm thời hóa giải khí ngại ngùng vừa mới xuất .

      Thần Tinh nhân cơ hội tránh khỏi Vũ Văn Phi, đặt phần cơm tay xuống, bước ra ngoài nghe điện thoại. Là dì Tường gọi tới “Phu nhân, mời mau chóng quay về. Tối nay có tiệc, ông chủ dặn phải quay về sớm để chuẩn bị tham dự tiệc cùng ngài ấy. tiếng nữa, Lão Trương đón ở cửa trạm tàu điện ngầm.”

      Dì Tường rất nhanh, giọng điệu vội vã, xem ra là vừa nhận được mệnh lệnh của Lăng Điền.

      Dập điện thoại, Thần Tinh mím chặt môi “ ngại quá, tôi có chút việc, làm xong chiếc bánh này tôi phải về rồi.”

      “Ồ, vậy có cần tôi giúp gì hay ?” Vũ Văn Phi thận trọng lui về sau bước, hỏi.

      cần đâu, ngại quá, thể trong cửa hàng giúp rồi!” Thần Tinh xong, quay người, cho phần cơm vừa mới lôi ra vào tủ lạnh, nhanh chóng hoàn thành chiếc bánh.

      Vũ Văn Phi hề rời , chỉ đứng lặng ở đó nhìn Quý Tinh bận rộn, mãi cho tới khi hoàn thiện xong bông hoa trang trí cuối cùng chiếc bánh, chuẩn bị thay đồ, mới nghe thấy Vũ Văn Phi lên tiếng “Tinh Tinh, ghét tôi lắm sao?”

      Thần Tinh nhanh nhẹn tháo tạp dề, đáp “ là ông chủ của tôi. Làm sao tôi ghét được?”

      “Vậy nhà có việc gì? Tôi có thể giúp đỡ được ?”

      Thần Tinh tháo khẩu trang, bỗng khựng lại, có gì cả, mọi việc đều rất tốt. Chỉ là hôm nay, trong nhà tôi có chuyện gấp, tôi phải vội về. Chiếc bánh này, khách hàng hẹn trưa nay tới lấy. À đúng rồi, chiều nay, phiền nhờ mấy thợ làm bánh khác thay ca giúp tôi nha.”

      “Tinh Tinh, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, nhớ gọi điện cho tôi nhé!”

      Vào lúc Thần Tinh đao ba lô lên, chuẩn bị bước ra ngoài, Vũ Văn Phi với theo.

      Giúp đỡ?

      xưa nay chưa bao giờ nhờ ai giúp đỡ, dù vất vả, cực khổ, đều có thể mình gánh vác, chịu đựng…

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Cho dù dùng tốc độ nhanh nhất có thể để quay về biệt thự họ Lăng, nhưng khi Thần Tinh bước vào biệt thự, Lăng Điền tới rồi.

      “Phu nhân, cuối cùng chịu quay về.” Dì Tường có chút bất mãn .

      “Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn với mấy bạn học…”

      “Chắc chỉ hôm nay đâu nhỉ. Ngay ngày thứ hai tôi rời khỏi, bắt đầu hẹn hò, tụ tập rồi…” Lăng Điền ngồi chiếc ghế sô pha, chọc ghẹo Harry nawmg ở dưới chân mình “Có điều, về mặt này, tôi hạn chế quyền tự do của .”

      Thần Tinh còn chưa kịp lên tiếng, lạnh nhạt tiếp “Mau thay y phục , chốc nữa theo tôi tới tham dự bữa tiệc.”

      “Được.” Nếu hạn chế, cũng chẳng cần phải giải thích quá nhiều.

      Bước vào phòng thay đồ, Thần Tinh mới phát bên trong có thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc cùng stylist và người trông như trợ lý đợi, cùng giá những bộ y phục lỗng lẫy, tuyệt đẹp.

      Đây chính là đãi ngộ của những người có tiền, chỉ bữa tiếc nhưng tất cả phải chuẩn bị chu đáo tới từng chi tiết.


      Nơi tổ chức bữa tiệc là hội trường VIP. Hội trường này vốn chỉ dành riêng cho những hội viên là nhân vật giàu có, nổi tiếng. Hôm nay ngay đến các hội viên thân thiết cũng được vào, chỉ những người có thiệp mời mới được tham gia.

      Ánh nắng ấm áo buổi chiều thả xuống lớp cỏ ven hồ, lúc này, khách quý trong y phục sang trọng, lộng lẫy lần lượt xuất .

      Trong số đó có ít các tiểu thư xinh dẹp, thường xuyên xuất các tạp chí lớn, thế nhưng thu hút chú ý của mọi người nhất chính là người mặc bộ y phục trắng tuyết.

      Bộ lễ phục đuôi cá màu trắng tuyết làm nổi bật thân hình tuyệt đẹp của . Tại mỗi chỗ gấp nếp của bộ y phục được điểm xuyết những hạt trân châu, mái tóc đen huyền cũng được trang điểm bằng thứ hạt quý giái, càng tôn thêm vẻ đẹp hoàn mỹ và quyến rũ của .

      Lúc này, chỉ chăm chăm nhìn vào người đàn ông đứng cạnh mình.

      Người đàn ông trong bộ vest màu trắng cùng màu với y phục của đứng cạnh, toàn thân toát ra vẻ quý tộc mà nhã nhặn.

      Thời đại này, có rất nhiều người giàu xổi, các doanh nhân với gia sản kếch xù cũng nhiều vô số kể, nhưng rất ít gặp nhân vật được xem là quý tộc từ trong xương tủy giống như người đàn ông đứng cùng tuyệt mỹ đó.

      Đôi trai tài sắc này là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, cũng là tiểu điểm của mọi chú ý… Vũ Văn Linh và Vu Vãn Lai.

      Thế nhưng, khi đôi khách quý khác xuất , tiêu điểm chú ý nhanh chóng được thay đổi.

      trong hai vị khách mới tới chính là Lăng Điền, xuất của lập tức khiến tất cả quan khách đổ dồn ánh mắt. Còn kiều tay trong tay với chính là người vợ mà vừa cưới… Thần Tinh, nhị tiểu thư của tập đoàn Thần Thị.

      Thần Tinh tối nay đích thực đặc biệt khác người.

      đặc biệt này thu hút ánh nhìn của mọi người chẳng kém Vu Vãn Lai.

      thế gian này có kiểu phụ nữ cho dù chỉ khoác mình bộ lễ phục đơn giản nhất, trang điểm nhàng thanh khiết cũng khiến mọi người phải trầm trồ tán thưởng. Người phụ nữ như vậy chính là Thần Tinh.

      Người ta thể đẹp ở đâu, thế nhưng, chỉ đứng đó thôi lại rất phù hợp với khí thế hơn người của Lăng Điền.

      Lúc này Thần Tinh có chút lo lắng. phải vì ánh mắt quan khách đổ dồn về phía mình, mà là khoác tay Lăng Điền thế này, thấy quen.

      Điều khó quen hơn chính là, bước vào hội trường này rồi mới phát ra nhân vật nam chính của tối nay Vũ Văn Linh chính là CEO mới nhậm chức của tập đoàn Thái Hưng, nơi trước kia từng làm việc.

      Cho dù trước kia chỉ là nhân viên bé, lặng lẽ vô danh trong tập đoàn Thái Hưng, các lãnh đạo cấp cao xuất trong buổi tiệc tối nay chưa chắc biết đến, thế nhưng Thần Tinh vẫn cảm thấy chột dạ.

      “Steven, cảm ơn cậu dành chút thời gian đáng quý của mình tới tham dự bữa tiếc sinh nhật của tôi.” Vũ Văn Linh bước tới chỗ Lăng Điền, cong miệng mỉm cười, vài câu khách sáo.

      “Sinh nhật vui vẻ, năm năm rồi, cuối cùng cậu quay về phát triển nghiệp. Vậy nên dù bận thế nào tôi cũng phải dành chút thời gian tham dự chứ?” Lăng Điền đáp, rồi đưa chiếc chìa khóa xe được trang trí rất tinh tế ra.

      Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng khen ngợi pha lẫn trầm trồ, bởi vì chiếc chìa khóa này là của chiếc ENZO đời mới nhất… vừa đắt tiền vừa sang trọng lại có tốc độ cực cao.

      “Tôi rất thích, cảm ơn cậu.” Vũ Văn Linh vẫn giữ nụ cười nhạt, đáp “Bởi vì tập đoàn tổ chức họp hội đồng quản trị cho nên tôi thể tới tham dự hôn lễ của cậu. Đây là phần quà tôi tặng bù cho dâu mới của cậu.”

      Vũ Văn Linh lấy chiếc hộp nhung đỏ từ chiếc khay vừa được bê tới đưa cho Thần Tinh.

      Khoảnh khắc đưa món quà cho Thần Tinh, bàn tay Vũ Văn Linh có chút do dự thiếu tự nhiên.

      Thần Tinh còn chưa kịp lên tiếng, Lăng Điền nhận lấy, mở ra trước mặt mọi người. Đó là chiếc dây chuyền kim cương quý giá, có mặt là viên kim cương màu đỏ rực, sáng lấp lánh khiến mọi người nhìn mê mẩn.

      “Cảm ơn.” Có thể nhìn ra sợi dây chuyền này giá trị liên thành. Sau khi Lăng Điền giao lại sợ dây này cho người trợ lý phía sau, Thần Tinh chỉ có thể được đúng hai chữ này mà thôi.

      Vu Vãn Lai đứng cạnh bên từ đầu chí cuối chìm trong im lặng, ánh mắt của lúc nào cũng chuyên chú tập trung lên người Vũ Văn Linh, tưởng là si tình nhưng giống như trốn tránh.

      Thần Tinh lặng người nhìn Vu Vãn Lai.

      ngờ ấy chính là người đến đặt bánh sinh nhật ngày hôm qua.

      Bởi vì lúc nhận đơn hàng, Thần Tinh đeo khẩu trang nên Vu Vãn Lai biết khuôn mặt . Thế nhưng khi Thần Tinh lên tiếng, Vu Vãn Lai thi thoảng lại liếc mắt về phía , có điều chỉ là liếc mắt nhìn qua, chứ hề dừng lại quá lâu.

      Dưới ánh đèn hoa lệ, tiếng nhạc rộn ràng vang lên báo hiệu buổi tiệc chính thức bắt đầu.

      Sâu khấu khiêu vũ dựng giữa khoảng đất trống, rất nhiều đèn được lắp đặt xung quanh, cách trang trí vô cùng lộng lẫy.

      Vũ Văn Linh và Vu Vãn Lai bắt đầu nhảy, dưới chân họ những làn khói trắng tản ra, mềm mại tựa mây. Rất nhanh lớn khói tản rộng, quan khách cũng bắt đầu tiến vào sàn nhảy, hòa mình trong điệu nhạc.

      “Tôi… biết nhảy.” Khi Lăng Điền dắt tay Thần Tinh định tiến vào sàn nhảy, Thần Tinh thoáng chần chừ, cất giọng ngại ngùng.

      Lăng Điền thoáng nhếch khóe miệng, người phụ nữ này xem ra có quá nhiều điều biết, nhưng hề có ý dạy những điều này.

      Từ từ buông tay ra, vị tiểu thư đứng gọn bên nhìn Lăng Điền nãy giờ tiến lại “ biết em có vinh hạnh được nhảy điều cùng Lăng tổng hay ?”

      Lăng Điền mỉm cười, nắm lấy bàn tay của ấy tiến thẳng lên sân khấu.

      thể phủ nhận, Lăng Điền có kĩ năng khiêu vũ hơn người.

      Nếu Vũ Văn Linh và Vu Vãn Lai khiêu vũ hào sảng như nước chảy mây trôi những bước nhảy của Lăng Điền cao nhã bất phàm, cho dù bạn nhảy được mỹ lệ thoát tục bằng Vu Vãn Lai.

      Hai cặp nhảy trong trang phục trắng đen tương phản lập tức trở thành những điểm sáng thu hút ánh nhìn của mọi người trong buổi tiệc.

      Thần Tinh nhìn vào sàn nhảy, nơi có người đàn ông xuất sắc bất phàm, là người chồng danh nghĩ của . Giá như bất cứ người phụ nữ nào có lòng hư vinh ở địa vị của cảm thấy cực kỳ mãn nguyện và tự hào.

      Lòng hư vinh?

      Ba chữ này đối với , trước kia, bây giờ đều có tư cách nghĩ tới.

      Lúc này, giọng quen thuộc đột nhiên vang lên, thanh khiến dễ dàng nhận ra chủ nhân của giọng này khá ngạc nhiên khi thấy xuất tại đây “Tinh Tinh?”

      Là ông chủ!

      Tối nay, diện bộ com – lê đẹp đẽ. Tuy nhiên thân người vẫn toát ra vẻ đẹp rạng ngời, lạc quan nhưng đôi mày cứ nhíu chặt. Chỉ khi đến khi nhìn thấy Thần Tinh, đôi mày ấy mới giãn ra, nhưng rất nhanh sau đó, đôi mắt chứ đầy vẻ nghi ngờ.

      “Ông chủ…” Cốc nước hoa quả mát lạnh khiến bàn tay Thần Tinh cũng theo đó mà lạnh toát.

      Vũ Văn Phi xuất tại đây, dễ dàng nhận thấy có mối liên hệ thân thiết mới nhân vật nam chính của bữa tiệc.

      ‘Vũ Văn’, ngờ lại để ý đến tương đồng trong những cái tên đến vậy.

      Với thân phận Lăng phu nhân có lẽ đồng nghĩa với chuyện bất đắc dĩ phải từ bỏ công việc làm bánh với đãi ngộ hậu hĩnh rồi.

      “Tôi có vinh hạnh mời điệu nhảy ?” Vũ Văn Phi đưa tay về phía , hỏi khẽ.

      “Tôi biết nhảy.”

      vẫn nắm tay , gần như chấp nhận lời từ chối “Tôi dạy .”

      Bàn tay ấm áp, nhanh chóng lấy ly nước hoa quả trong tay ra, đặt xuống chiếc khay của nhân viên phục vụ, sau đó dắt vào sàn nhảy.

      Sàn nhảy được gắn các bóng đèn nhấp nháy trông chẳng khác nào dãi ngân hà, nhạc lúc này chậm dần chứ còn nhanh như khi nãy.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Vũ Văn Phi dịu dàng đặt tay ra sau eo Thần Tinh “Đây là bước chậm bốn, rất dễ học, cứ theo sát bước chân của tôi là được. Tôi tiến lùi, tôi lùi tiến.

      Giọng Vũ Văn Phi mang theo mêm lực khiến Thần Tinh chẳng còn tâm tư nào suy nghĩ tới những việc khác, sau lần quay người, bắt đầu dẫn nhảy từng bước.

      Sàn nhảy rộng, người nhảy lúc này còn nhiều như vừa rồi nên dám khách bên dưới có thể nhìn thấy hình ảnh rất đẹp. Trong dải ngân hà kia có người đàn ông rạng rỡ, điển trai dịu dàng dẫn bước cho thuần khiết tựa thiên sứ.

      Bước nhảy của người đàn ông quá điêu luyên, bước nhảy của có phần ngô nghê. Thế nhưng lại khiến cho người ta bất giác nhớ lại tuổi thanh xuân tươi sáng.

      Ai mà từng bắt đầu với những bước nhảy ngô nghê, thiếu điêu luyện kia chứ?

      “Lịnh, em trai …” Vu Vãn Lai dường như hướng chú ý của mình đến hai người nhảy sàn.

      Vũ Văn Linh cầm ly sâm panh, đưa lên miệng từ từ thưởng thức.

      Vu Vãn Lai hề tiếp, bất giác đưa mắt nhìn về hướng khác, nới Lăng Điền cười vui vẻ với bạn nhảy. Ánh mắt chỉ dừng lại vài giây, sau đó nhanh chóng rời , nhưng khoảnh khắc rời đó vừa hay bắt gặp ánh mắt Vũ Văn Linh nhìn mình ngẫm nghĩ.

      “Linh, nhân tối nay, hãy chuyện tử tể với Tiểu Phi lần ! Hiếm khi cậu ấy chịu quay về. Suy cho cùng hai người cũng là em, chẳng có lý gì mà thể chuyện được với nhau cả.” Vu Vãn Lai dịu dàng lên tiếng, ánh mắt mềm mại tựa mây.

      “Được, làm thế.” Vũ Văn Linh đặt ly sâm panh xuống, khoác tay lên bờ vai trắng trẻo ngọc ngà của “Cảm ơn em chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật này cho . rất thích.”

      thích là được rồi!” Vũ Văn Linh đáp rồi mỉm cười nhã nhặn.

      sân khấu, bước nhảy của Thần Tinh dần uyển chuyển. Mặc dù muốn khiêu vũ, thế nhưng khi theo bước nhảy của Vũ Văn Phi, bắt đầu điệu nhảy đầu tiên trong cuộc đời, bỗng phát thực ra khiêu vũ hề quá khó.

      Phát này khiến Thần Tinh lơ đãng vài giây, nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Vũ Văn Phi dẫn đến góc khuất nơi có ánh sáng xanh lam dịu dàng.

      “Tinh Tinh, em nhảy rất tốt.” Vu Vãn Lai ghé sát về phía , thầm.

      Câu này lập tức khiến Thần Tinh choàng tỉnh, lập tức rút tay ra khỏi tay . làm sao thế, tại sao lại khiêu vũ cùng Vũ Văn Phi?

      Cho dù chỉ là người vợ danh nghĩa của Lăng Điền, trước mặt mọi người giữ thể diện cho , cũng thể để ý mà giữ thể diện cho được.

      Dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay của Vũ Văn Phi, “Ông chủ…”

      “Đừng gọi là ông chủ, em có thể gọi thẳng tên .”

      “Được, từ nay về sau, tôi có thể gọi là ông chủ nữa. Nhưng từ mai, tôi tới tiệm bánh làm nữa. Số tiền ứng trước, tôi cố gắng trả lại nhanh nhất có thể.”

      Vũ Văn Phi mỉm cười đầy bất lực “Tinh Tinh, trước nay chưa từng hỏi thăm em rốt cuộc là ai, cũng giống em chưa từng hỏi xem là ai. Tối nay, nghĩ chắc em đoán ra được, chính là em trai của Vũ Văn Linh. Thế nhưng chỉ cần em tiếp tục làm, em có thể cần cho biết em là ai.”

      “Vũ Văn Phi, tôi là phu nhân của Lăng Điền.” bình tĩnh buông tiếng nhưng hề nhìn vào mắt của Vũ Văn Phi “Xin lỗi vì giấu bấy lâu nay.”

      Rốt cuộc vẫn phải ra chuyện này. Thực ra lúc xuất , hẳn được điều này.

      Tối này, ở bên cạnh người đàn ông được mệnh danh là quỷ Satan thương trường, toát lên vẻ lạ thường quyến rũ, chỉ là Thần Tinh như vậy, trời định là thứ mà Vũ Văn Phi chẳng thể với tới.

      Có điều, tại sao vẫn mong mỏi, cho dù niềm mong mỏi đó luôn bị từ chối.

      Lúc Thần Tinh hoang mang bỏ , bất ngờ đâm sầm vào vòng tay của người đàn ông. cần ngẩng đầu, biết đó chính là Lăng Điền.

      Lăng Điền thuận tay ôm chặt lấy , thế nhưng khi bàn tay còn lại của vòng qua eo , bỗng dưng đờ người. Cảm giác căng thẳng đó kéo dài cho tới khi dẫn nhảy tiếp, dưới ánh đèn lấp lánh, bước nhảy của chẳng thể nào thuần thục và thoải mái được.

      “Ngẩng đầu lên.” Giọng trầm ồm của Lăng Điền vang lên khi thấy cứ mải miết cúi rạp đầu xuống, như thể sợ bất cẩn giẫm lên giày .

      Bộ dáng thận trọng này của hoàn toàn có khi nhảy với Vũ Văn Phi.

      Xem ra chỉ có nhảy với mới căng thẳng phải.

      Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, biết do bước nhảy quá điêu luyện hay do quá đỗi thu hút, khiến thoáng thất thần, dưới chân hình như giẫm phải thứ gì đó… là giày của ,

      Ngại ngùng lùi lại phía sau, nhưng Lăng Điền vẫn giữ chặt lấy , ôm vào lòng, hình động khiên cưỡng đó khiến có came giác hơi đau, vội né tránh bằng cách đặt cằm lền bờ vai của .

      Đây là lần đầu tiên đặt cằm lên vai người đàn ông, mùi hương nam tính thoang thoảng bên cánh mũi. Bàn tay lúng túng biết đặt thế nào khi khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần. chỉ còn cách nhàng ôm lấy bờ vai .

      Tư thế này có phần quá ám muội. Nhưng trong mắt mọi người, họ vốn là vợ chồng, thế nên ám muội này khiến người ngoài cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

      Dưới ánh đèn nhấp nháy, đôi vợ chồng nổi bật sàn nhảy. Đến khi điệu nhảy kết thúc, lúc buông ra, khuôn mặt đỏ rực như quả táo chín. Khoảnh khắc chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ theo rời sàn nhảy.

      Bóng người thấp thoáng, tiếng cười vui vẻ vang vọng bên tai, chỉ là chẳng muốn nghe kĩ những lời trao đổi khách sáo ấy.

      Cho dù trước kia thế nào, giờ cần phải diễn tốt vai Lăng phu nhân.

      Mãi cho tới khi bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, xung quanh hồ đột nhiên sáng tực, dưới khung cảnh tuyệt đẹp, hai nhân viên phục vụ đẩy chiếc bánh sinh nhật ra.

      Chiếc bánh này là do Thần Tinh tự tay làm, thế nhưng ngoại trừ Vũ Văn Phi ra chẳng ai biết được.

      Lúc này Vũ Văn Linh đứng trước chiếc bánh kem hai tầng cùng Vu Vãn Lai.

      Sau khi gian tĩnh lặng trở lại, trước mặt quan khách, Vũ Văn Linh dịu dàng cất tiếng: “Cảm ơn Vãn Lai tận tâm chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật này cho tôi. Và tối nay tôi muốn mời em trai tôi cùng thắp sáng những ngọn nến này.”

      Lời vừa dứt, ánh đèn bỗng chiếu thẳng lên người Vũ Văn Phi. Vũ Văn Phi lúc này đứng ở vị trí gần như ngoài cùng, dường như hề có ý định tiến lại gần.

      “Tiểu Phi, mau lại đây.” Vu Vãn Lai khẽ gọi Vũ Văn Phi, nhưng Vũ Văn Phi vẫn khoanh tay đứng im tại chỗ.

      Mãi cho tới khi Vũ Văn Linh cau chặt đôi mày, tỏ vẻ vui, cả hội trường bắt đầu ngần ngại, Vũ Văn Phi mới nhìn về phía chiếc bánh kem hai tầng kia. nắm chặt bàn tay, ngay giây sau, từ từ tiến về phía Vũ Văn Linh trước ánh mắt chăm chú của mọi người.

      Vu Vãn Lai lấy ra ngọn nến màu vàng khay ra hiệu cho hai em cùng cắm lên bánh.

      Ánh nến lấp lánh khiến chiếc bánh kem hai tầng càng thêm nổi bật, lúc Vũ Văn Linh thổi tắt nến, màn hoa lệ lập tức diễn ra.

      Cả chiếc bánh kem, sau khi nến được thổi tắt, từ xuống dưới xuất những lớp sóng lăn tăn, để lộ ra thân trong bánh kem có màu xanh lam, điểm cắm bên phụt ra những tia lửa vàng óng. Chiếc bánh kem giờ dã khoác mình diện mạo hoàn toàn mới.

      Vũ Văn Phi cong miệng mỉm cười, tay nghề của Tinh Tinh thực càng lúc càng tinh tế.

      Tối nay, nếu phải vì chiếc bánh kem này, cùng Vũ Văn Linh châm nến. Bởi lẽ xuất của đồng nghĩa với việc những hiềm khích giữa hai người còn nữa.

      Giờ khi chiếc bánh sinh nhật mang diện mạo mới, quay người, lùi ra khỏi đám đông.

      Lần này, Vũ Văn Linh hề nhìn Vũ Văn Phi thêm lần nào nữa, chỉ lặng lẽ nhìn phía dưới rồi từ từ cất tiếng “Tối nay, cảm ơn các vị tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của tôi, tôi xin trịnh trọng tuyên bố việc…:

      Ánh đèn được chỉnh sáng lên, bóng đèn màu lam giờ chuyển sang chiếu lên người Vu Vãn Lai “Tôi quyết định tháng sau kết hôn cùng Vãn Lai, hôm nay tôi muốn chính thức cầu hôn ấy.”

      Dừng lại đôi chút, Vũ Văn Linh mỉm cười nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh “Vãn Lai, em có đồng ý lấy ?”

      Lời vừa dứt, giữa trung đột nhiên xuất đôi cánh trắng, giữa đôi cánh đặt chiếc hộp lông vũ bằng trái tim. Vũ Văn Linh nhận lấy, mở chiếc hộp ra, bên trong đựng chiếc nhẫn tuyệt đẹp, viên kim cương xanh lam được cắt hình trái tim, dưới ánh đèn càng toát lên ánh sáng của hạnh phúc, của vui vẻ.

      Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương, Vu Vãn Lai chẳng thể bình tĩnh được nữa, khẽ khàng lên tiếng, thanh nghẹn ngào, xúc động “Linh…”

      “Vãn Lai, lấy nhé!”

      Khóe miệng run rẩy, đôi mắt long lanh, khẽ gật đầu.

      Khi chiếc nhẫn cưới được đeo vào tay Vu Vãn Lai, hai bên hồ rực sáng pháo bông, khi pháo bông rực rỡ nhất, trung xuất dòng chữ “LOVE” rất lớn.

      lãng mãn có thẻ mua bằng tiền. Đương nhiên chiếc bánh kem đặc biệt khác thường kia cũng dùng tiền để mua.

      Chỉ là khi tin tức này được công bố, quan khách ngừng chúc phúc, Vũ Văn Linh cầm dao cắt bánh tượng trung, rất nhanh chiếc bánh bị rơi vào quên lãng.

      biết từ lúc nào, Lăng Điền còn ở cạnh bên. Khoảnh khắc Thần Tinh có cảm giác như bản thân cũng bị lạnh nhạt, lãng quên như chiếc bánh kem kia vậy.

      Tiếng tiếng cười nơi đây dường như thuộc về , mà cũng chẳng thể nào hòa hợp được với khí cao sang, quý phái ở nơi này.

      tới bên cạnh chiếc bánh kem, khẽ nghiêng đầu, mím chặt đôi môi, dù thể nào cũng tốn hơn hai tiếng đồng hồ mới tạo ra được chiếc bánh đặc biệt này, lại cộng thêm cả buổi tối hôm trước suy nghĩ ý tưởng. Vậy nên, muốn lãng phía. Chỉ cần có người thưởng thức, đối với người thợ làm bánh cũng được coi là uổng phí rồi.

      Ý nghĩ này thoáng trong đầu Thần Tinh, bỗng bàn tay hề xa lạ cầm sao cắt bánh đầy thuần thục.

      Vũ Văn Phi nhanh nhẹn cắt miếng bánh có nhiều phô mai mà thích ăn nhất, đưa lại cho . Sau đó lại cắt miếng bánh t khác đặt vào đĩa của mình.

      Rồi họ lặng lẽ ăn bánh. Có lẽ đối diện với của lúc này, chẳng thể quá nhiều chuyện được.

      Bánh kem rất ngon, thế nhưng ăn vài miếng thấy khát nước, Thần Tinh định tìm nước để uống. Bất ngờ ly nước được đưa tới trước mặt “Cảm ơn”

      nghĩ có lẽ nhân viên phục vụ tận tâm nào đó đưa tới, đến khi quay người nhìn sang, bàn tay nhận nước của Thần Tinh rút lại cách thiếu tự nhiên. ngờ là Lăng Điền.

      biết lặng lẽ quay về bên cạnh từ lúc nào, thoắt thoắt giống như lúc rời .

      “Rất ngon à?” liếc nhìn miếng bánh tay , đưa lời hỏi.

      “Vâng, ăn cũng được.” bình tĩnh nhận ly nước từ , khẽ cúi mặt dùng ngón tay lau vết kem còn dính miệng.

      Lăng Điền lại gần chiếc bánh kem, cắt miếng bánh màu lam , đây là phần đáy bánh có vị sơ-ri, bên ngoài quét lớp sô la còn cả ít hạt điều, mùi vị khá đặc sắc.

      Nghe , điểm tâm ngọt có thể khiến tâm trạng con người ta vui vẻ hơn, cho nnee, vào buổi tối như hôm nay, cần ăn chút điểm tâm ngọt mới được.

      Khoảnh khắc ăn xong miếng bánh, bỗng nghe thấy giọng bẽn lẽn của vang lên bên tai “Vẫn còn miếng bánh vị cỏ thơm nữa, có muốn thử ?”

      Thấy Lăng Điền gật đầu, Thần Tinh nhanh chóng đưa cho miếng bánh .

      Đây là miếng bánh cắt ra từ lớp bánh màu trắng, là tầng thứ hai có hình dạng giống như núi tuyết của chiếc bánh gat. Nếm thử miếng, lập tức cảm nhận được vị mát lạnh thanh thanh.

      Cắn miếng thứ hai, Lăng Điền nhận ra có vị cỏ thơm ở giữa, ngoài ra còn có hạt điều được nghiền vụn.

      Đích thực là chiếc bánh rất ngon.

      Nhìn từ tốn thưởng thức, khuôn mặt Thần Tinh thoáng ửng đỏ, theo lý mà nên cho biết chiếc bánh kem này có hai vị khác nhau. Là lỡ mử miệng. May mà, hình như để ý.

      Vũ Văn Phi đứng cạnh bên nhìn khóm má đỏ ửng của Thần Tinh, ciên miếng bánh sau cùng đĩa đưa lên mienjg, mùi hạt điều rất hợp với vị ngọt của phần bánh, nhưng lại mang theo chút đắng.

      Cách đó xa, Vũ Văn Linh khẽ quay mặt qua, trước mắt ra hình ảnh ba người đứng cạnh chiếc bánh sinh nhật của mình.

      Nhưng, hề bước về phía đó, mà thu tầm mắt, nhìn Vu Vãn Lai đứng cạnh bên. Vu Vãn Lai lúc này tiếp chuyện tiểu thư giàu có, khi thấy Vũ Văn Linh nhìn mình, quay sang đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng. Hình ảnh ấy trong mắt người khác chính là biểu của tình cảm tương thông, vô cùng lãng mạn.

      Có thể lấy được , bất cứ điểm nào cũng đáng để người khác ngưỡng mộ cũng là điều đáng ngưỡng mộ. Mặc dù hoàn cảnh xuất thân chưa tương xứng nhưng chỉ cần nỗ lực là có thể dần dần hòa nhập vào giới thượng lưu, xóa nhòa dấu vết.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Nghi thức bắn pháo hoa sau cùng của bữa tiệc chính thức bắt đầu, bầu trời lấp lánh rực rỡ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, thế nhưng đối với đại bộ phận những người đàn ông có mặt trong bữa tiệc này mà , họ dành phần nhiều thời gian để chúc rượu, chuyện cùng nhau.

      Tiểu điểm để mừng rượu, chuyện trò chỉ có Vũ Văn Linh mà còn có cả Lăng Điền, hai đối thủ cạnh tranh xưa nay cùng lúc xuất trong bữa tiệc sinh nhật khiến lãnh đạo cấp cao của các công ty có mặt tại đây đều kinh ngạc. Đồng thời họ cũng mong rằng trong lúc mừng rượu, chuyện trò có thể moi được thông tin nào đó, ví du như tập đoàn Thái Hưng liệu có hóa giải hiềm khích với tập đoàn Lăng thị, rồi đưa ra hướng hợp tác phát triển mới .

      Đối với vấn đề này, cả Lăng Điền và Vũ Văn Linh đều chỉ cười cho qua, ngoại trừ tiếp rượu được mời, họ bày tỏ bất cứ thái độ nào rệt.

      Thần Tinh hề cạnh bên Lăng Điền. có niềm lo lắng riêng. Tham dự bữa tiệc hôm nay, chắc hẳn đều là những lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thái Hưng, thế nên chưa chắc nhận ra viên chức bé như , nhưng Thần Tinh vẫn có dự cảm bất an. Hơn nữa cũng thể che giấu triệt để quá khứ trước kia, lại cộng thêm vài hành động bất thường của Vũ Văn Phi, càng khiến Thần Tinh còn cách nào khác ngoài việc lặng lẽ đứng tại chỗ ít người.

      Nhưng khi bước tới góc khuất của hội trường, định múc bát canh uống Vũ Văn Phi lại xuất . Trong giọng dường như có chút hơi men, nhưng cũng may hành động quá giới hạn “Tinh Tinh, cho dù em là phu nhân của ai, nếu thích, em vẫn có thể quay về tiệm bánh làm việc.”

      Chỉ câu đơn giản nhưng phơi bày những chuyện mà cố tình che giấu.

      Với thân phận là phu nhân của Lăng Điền mà vẫn cần ứng trước tiền lương, thực là chuyện bất bình thường, có điều, Vũ Văn Phi chỉ đúng câu đó rồi thôi. Chỉ cần bằng lòng, tiếp tục che giấu cho .

      Đối diện với Vũ Văn Phi như vậy, Thần Tinh biết phải từ chối thế nào cho phải. May mà giọng dịu dàng của phụ nữ vang lên, phá vỡ khí ngại ngùng “Tiểu Phi, em ở đây à?”

      Là Vu Vãn Lai.

      “Dạ.” Vũ Văn Phi cứng giọng đáp lại tiếng.

      “Lăng phu nhân cũng ở đây sao?”

      Thấy Thần Tinh cúi đầu né tránh, Vu Vãn Lai thoáng nghĩ ngợi rồi mỉm cười khẽ “Món canh này rất tốt cho phụ nữ chúng ta, Lăng phu nhân nếm thử !” Vu Vãn Lai xong đưa tay mở chiếc vung màu vang bên cạnh ra, mùi canh thơm ngát bốc lên.

      “Thôi cần, tôi đột nhiên muốn dùng canh nữa, hai người cứ chuyện !” Thần Tinh đặt bát xuống, vội vã rời khỏi như thể muốn né tránh Vũ Văn Phi.

      Vũ Văn Phi là ông chủ tốt, chỉ là có rất nhiều điều cấm kị.

      Những điều cấm kị này bao gồm cả việc vừa mới quay người lại nhìn thấy Lăng Điền về phía này. Hôm nay trong bộ trang phục màu đen quý phái, khí chất bất phàm, là tiêu điểm của bữa tiệc hôm nay, cũng là nơi mà thường hướng ánh mắt ngước nhìn.

      Ánh mắt Vũ Văn Phi dõi theo ngừng hình ảnh Thần Tinh khoác tay Lăng Điền rời khỏi bữa`tiệc, cho tới tận khi giọng nhàng của Vu Vãn Lai vang lên, mới rời mắt khỏi hướng đó.

      “Tiểu Phi, bất luận thế nào, ấy cũng là trai cậu, mọi việc ấy làm đều vì muốn tốt cho cậu. Bây giờ, tập đoàn chúng ta sắp lên sàng chứng khoán, chị hy vọng cậu có thể quay về trợ giúp.”

      “Chị vẫn còn chưa gả vào nhà Vũ Văn chúng tôi, tôi với ấy thế nào, cần chị giúp.” Vũ Văn Phi ngạo mạn đáp lời, sau đó quay người bỏ .

      Sắc mặt Vu Vãn Lai lập tức trắng bệch, rất nhanh Vũ Văn Linh bước tới, đặt bàn tay ấm áp của mình lên bờ vai “Vãn Lai, đừng bận tâm đến nó, từ tới giờ nó là vậy, bỏ .”

      Vu Vãn Lai đặt tay lên bàn tay , ánh sáng màu lam phản chiếu từ viên kim cương chiếc nhẫn trông mê hồn.

      “Linh, lần này khó khăn lắm mới tìm được cậu ấy, làm sao có thể để cậu ấy tiếp tục như vậy mãi được?”

      Hai năm trước, Vũ Văn Phi bỏ nhà ra , lần này là do tình cờ phát ra tung tích của Văn Phi khi đặt bánh kem sinh nhật.

      Đối với hai em nhà họ Vũ Văn mà , có nhiều chuyện nếu có thời gian ngồi chuyện thẳng thắn có lẽ đến mức như người xa lạ thế này.

      “Văn Lai, vẫn phải lời cảm ơn với em vì em tìm Tiểu Phi về giúp.”

      “Linh…” Vu Vãn Lai nhàng quay người, kiễng chân, hôn cái lên môi Vũ Văn Linh.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Thần Tinh biết Lăng Điền nhìn nhận thế nào về mối quan hệ giữa và Vũ Văn Phi, cho dù tối nay né tránh, thế nhưng từ điệu nhảy đến chiếc bánh kem tất cả đều là những hành động nên có.

      Lúc này Lăng Điền vừa lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong gian tĩnh lặng, ban đầu Thần Tinh còn thấp thỏm lo lắng, sau dần chuyển sang tự giễu bản thân. Đối với có thân phận gì chứ, chẳng qua chỉ là quân cờ trong ván cờ hợp tác giữa Lăng Điền và tập đoàn Thần Thị mà thôi.

      Thế nên trước mặt mọi người, còn nhịn được huống hồ là bây giờ?

      Khẽ vuốt lại phần váy nhăn nhúm, Thần Tinh của tối nay được tận ba vị stylist có tiếng chăm sóc tạo hình, cho nên thậm chí trông còn xuất chúng, lộng lẫy hơn cả ngày kết hôn.

      Hơn nữa ngày kết hôn, mọi lễ phục và trang sức mà dùng đều là chuẩn bị cho Thần Hy. Nhưng tối nay, từ trang điểm, y phục cho tới trang sức, tất cả đều phù hợp với khí chất của , được chọn riêng cho . Thế nên khi trang điểm xong, ngay đến cũng cảm thấy kinh ngạc khi nhìn dáng vẻ mình lên trong gương.

      khẽ ngước mắt vào tấm kính chắn ô tô màu đen, hình ảnh lên trông xinh đẹp, thuần khiết, thơ ngây.

      Còn mải chìm đắm trong cảm giác mê say, bỗng Thần Tinh cảm thấy có ánh mắt lạnh lùng liếc tới.

      biết từ lúc nào, mở mắt nhìn sang, khiến rơi vào tâm trạng hoang mang, biết nên làm sao cho phải.

      Ngay sau đó, giọng lạnh lùng như băng của lại truyền tới: “Nếu giữ vai trò là Lăng phu nhân, tôi hy vọng giữ gìn hình ảnh. Thế nên được phép tới tiệm bánh làm thêm nữa, sau này mỗi tháng tôi phát cho khoản tiền sinh hoạt.”

      ngờ anhh biết chuyện này.

      “Tôi…” Thần Tinh muốn gì đó, thế nhưng, qua tấm kính, thấy ràng vẻ bực bội của Lăng Điền “Dạ, tôi biết tôi, sau này tôi tới tiệm bánh đó nữa.”

      muốn giải thích bởi biết dù giải thích thế nào đối với người muốn nghe, tất cả chỉ là vô ích.

      Suốt dọc đường , trong xe lại nhanh chóng chìm trong im lặng. Lúc về đến biệt thự, dì Tường chuẩn bị bữa ăn đêm rất phong phú, thế nhưng Lăng Điền ăn mà cứ thế lên thẳng lầu.

      Dì Tường thấy Lăng Điền lên gác, đương nhiên cũng chẳng còn hứng thú tiếp tục phục vụ Thần Tinh. Hơn nữa bản thân Thần Tinh cũng chẳng có tâm trạng nào nữa, lặng lẽ quay về phòng, bản thân cứ có cảm giác mình là bé Lọ Lem trong truyện cổ tích. Quá mười hai giờ, mọi hào quang hoàn toàn biến mất.

      Cởi bộ lễ phục người xuống, Thần Tinh có chút nhìn ra bọ váy này mang màu gì. Dưới ánh đèn rực trông nó như màu xanh ngọc bích, nhưng trong bóng tối ảm đạm nó chỉ mang màu xanh nhạt mà thôi. Cũng giống như tâm trạng lúc này, chỉ tỏng buổi tối ngắn ngủi mà gợn sóng biết bao nhiêu lần.

      Thay bộ đồ ngủ đơn giản, Thần Tinh tảy lớp trang điểm mặt, khỏa nước lên rửa rồi nằm xuống giường. Chỉ là biết tại sao, lật qua lật lại mãi mà thể nào chợp mắt nổi, cho tới khi hành lang truyền vào tiếng bước chân nhàng, tiếp sau đó, dường như có thứ gì đó ngã xuống, bất giác nhổm dậy, chạy đến bên cửa, mở ra chỉ thấy gần cột nhà kiểu châu Âu cách đó xa, bóng người cao to ngồi bệt ở đó.

      Lúc này, bên chân chai rượu đổ nghiêng, chất lỏng màu trắng loang đầy đá cẩm thạch, dưới ánh đèn phản chiếu, lên bóng dáng thất thần, buồn bã.

      vẫn ổn chứ?” đứng đó, đợi lúc khá lâu chẳng thấy Lăng Điền đứng dậy, bất giác mở to cửa, bước lại gần, nhàng hỏi.

      biết chán ghét mình. Nhưng thể lo lắng khi thấy cứ ngồi lặng như thế lúc lâu.

      Nghe hỏi, khẽ ngước mắt nhìn lên, ngay lúc sau, còn chưa kịp phản ứng lại, bị kéo mạnh cái, xoay người, bị đè xuống phía dưới, hai tay du ngoạn khắp cơ thể , động tác này khiến toàn thân Thần Tinh cứng đờ, muốn đẩy ra nhưng bàn tay bị chế, giữ chặt đỉnh đầu.

      Lăng Điền tay giữ chặt Thần Tinh, tay lại cầm lấy chai rượu lên, dốc thẳng vào miệng.

      đừng uống nữa.” Thần Tinh bất giác buột miệng , chẳng bận tâm đến tư thế ám muội của cả hai lúc này.

      Dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn dáng vẻ khác lạ của , chẳng thể được cảm giác, chỉ cảm nhận dường như trong tràn ngập nỗi bi thương mà lại như cố ý che giấu nghiệt ngã nào đó.

      “Ha ha…” khẽ bật cười thành tiếng, nhìn chăm chú rồi đột ngột hạ người, chuẩn xác trao nụ hôn.

      Khoảnh khắc ấy, Thần Tinh chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, tiếp theo, hoàn toàn trống rỗng.

      Thứ cảm giác này vô cùng lạ lẫm, khiến trái tim đập thình thịch ngừng.

      Bây giờ… hôn ? Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của .

      Thế nhưng đó phải là nụ hôn đúng nghĩa bởi rất nhanh sau đó liền truyền số rượu vừa nốc khi nãy sang miệng .

      Vị rượu vừa mạnh vừa nồng, xộc thẳng lên mũi khiến cho bật ho sặc sụa.

      ho hắng khổ sở hồi, nhưng chẳng thể nào nông số rượu nên uống kia ra, ngược lại còn khiến bật cười chế giễu “ thể uống rượu còn miễn cưỡng bản thân. Xem , tự chuốc vạ vào thân rồi đúng ?”

      với sao? Thanh sao có thể hoàn toàn biến mất vẻ lạnh lùng? Hay là, trong mắt lúc này, người hoàn toàn khác?

      Thần Tinh chìm trong im lặng, chỉ thấy đưa bàn tay thon dài, dịu dàng gạt số rượu còn vương bên miệng khi nãy “Tại sao chứ, lúc nào em cũng nghe lời dặn?”

      Giọng dịu dàng, ánh mắt càng lúc càng thêm chứa chan tình cảm của khiến Thần Tinh phải cau chặt đôi mày “Lại chau mày, còn chau nữa xấu đấy! thích con xấu xí đâu…”

      Giọng càng lúc càng ấm áp, ánh mắt nhu thuần, sau đó ghé đôi môi mỏng tuyệt đẹp, đặt nụ hôn lên trán .

      Giây phút đó biết say rồi, bởi vì say nên nhìn nhầm thành người khác.

      ý nghĩ thoáng lên, biết có phải do hụm rượu khi nãy mà đầu bắt đầu nặng trĩu. Thế nhưng cho dù là vậy vẫn có thể nhận ra, trao nụ hôn nữa môi . Lần này, ‘chơi xấu’ chuốc rượu cho nữa mà dịu dàng lả lướt, trong lúc đắm chìm mê say, tác đôi môi ra, tiến sâu vào trong.

      Bộ áo ngủ của bị cởi ra từ lúc nào, làn da mịn màng lộ ra trước mắt, khí lành lạnh khiến Thần Tinh thoáng run rẩy. bất giác muốn nhổm dậy, thế nhưng nụ hôn của chẳng khác nào liều thuốc mê, những khiến đầu óc nặng trĩu mà toàn thân cũng tê dại, còn nghe lệnh chủ nhân.

      Trong mơ mang, cảm nhận bàn tay di chuyển đường cong gợi cảm của , mỗi động tác đều khiến thể làm chủ được lý trí. Nụ hôn càng thêm nồng thắm, như thể muốn trút hết hơi thở và chút lí trí ít ỏi còn lại trong . khẽ ấn tay, bóng đèn hành lang cũng từ từ tối lại.

      “Ây da!” Tiếng kêu của người phụ nữ ngay lập tức cắt đứt màn tình cảm thắm thiết ngoài hành lang.

      làn nước dội từ đỉnh đầu xuống khiến Lăng Điền ướt nhoẹt, cũng đồng thời kéo lý trí của tỉnh táo lại.

      Có lẽ, vẫn luôn giữ được chút tỉnh táo ấy, chẳng qua là có muốn hay thôi.

      Lúc này, phát ra tiếng kêu rất hợp thời, lại đổ nước vào chỗ nên đổ, đứng lặng ở hành lang, bần thần im lặng.

      trai…” Sau khi đèn hành lang bật sáng trở lại, khẽ cất tiếng gọi.

      Là Lăng Nguyên. Thấy tình cảnh trước mặt, giơ tay che mắt, tay giả bộ sờ soạng mò đường “Em nhìn thấy gì cả, em chẳng nhìn thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục .”

      Thế nhưng, ngay giây sau, nghe thấy giọng lạnh lùng của Lăng Điền truyền đến “Còn quay về làm gì nữa? Là do tiêu hết tiền hay lại gây họa gì đây?”

      Lăng Nguyên bật cười, tách ngón tay để lộ đôi mắt giảo hoạt “ trai, chỉ có là hiểu em nhất, giang hồ cấp cứu, giang hồ cấp cứu.”

      Lăng Điền đưa tay sờ trán đầy chán nản.

      trai, cần để ý đến em đâu, em tự biết phải làm gì mà.”

      Lăng Nguyên tiến về phía trước, khi qua chỗ Lăng Điền, liếc nhìn người phụ nữ dưới thân trai. Giây phút, thực ngạc nhiên, đây phải là chị dâu trông có vẻ bị thất sủng của hay sao?

      Lăng Điền cúi người bế bổng Thần Tinh lên rồi vội vã vào phòng ngủ gần đó nhất…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :