1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16

      Ngày hôm sau, Long Nữ tới công ty, thấy ánh mắt của mọi người là lạ. Lúc tới phòng Kế hoạch, Tiểu Lâm gườm gườm nhìn , hừ tiếng khinh bỉ rồi lướt qua luôn. tự xem xét, mấy ngày nay xử lý được ít mâu thuẫn nội bộ rồi mà nhỉ. trầm ngâm nghĩ ngợi điện thoại nội bộ đổ chuông, giọng lạnh băng của chị Giám đốc vang lên bảo lập tức vào gặp. vâng tiếng rồi vội về phía phòng Giám đốc.

      Long Nữ bước vào liền cảm thấy có luồng khí áp thấp, lo lắng chút nào ngoan ngoãn đứng trước cửa chờ chị kia lên tiếng. Hôm qua lúc về nhà rồi còn suy nghĩ biết hôm nay có cần làm , dù gì hôm qua cũng hét vào mặt Tổng giám đốc của Thiên Hạo. Nhưng lại nghĩ, Đào Nhiên là người đàn ông, đến nỗi mọn như thế, hơn nữa còn chưa được lĩnh tiền lương của công việc đầu tiên, sao có thể chạy mất dép như vậy. Vì thế sáng sớm hôm nay lại ngoan ngoãn dậy làm. Thế nhưng chị Giám đốc coi như thể là khí. Hôm nay gọi tới, chả lẽ nghiệp kiếm miếng ăn của vừa bắt đầu phải đặt dấu chấm hết ư?

      “Chút nữa em dọn dẹp đồ dùng .” Chi Giám đốc vẫn nhìn vào đống tài liệu, ngửng đầu lên, nhưng giọng rất lạnh.

      Long Nữ ngây người, trong lòng chửi thầm tên xấu xa kia, bụng dạ mọn, sớm muộn gì cũng có ngày công ty này đời. Dám đuổi việc , tiền lương còn chưa lấy, còn chưa phát huy hết năng lực thực của mình, tên thối tha!

      Chị Giám đốc thấy Long Nữ có phản ứng gì, ngẩng đầu nhìn . Chiếc kính phản quang khiến nhìn đôi mắt của chị ta. Chị ta gập tập tài liệu, khoanh hai tay lại, tựa người vào ghế từ từ đánh giá Long Nữ, nhìn tới mức làm Long Nữ mất tự nhiên.

      “Chị xem bản kế hoạch của em, cũng rất tốt, vốn định điều em vào nhóm của chị, nhưng ...Ôi chao, chỗ này giữ được em.” Chị Giám đốc tiếp tục , trong giọng có mang chút tiếc rẻ. Long Nữ nhớ ra lần trước có để tập tài liệu bàn, chẳng lẽ chị ta nhìn thấy?

      “Cảm ơn chị, em biết rồi, em thu dọn đồ đạc.” Số phận đến nước này, vậy, chỗ này giữ có chỗ khác cần . Long Nữ quay người mở cửa rời , lại nghe chị Giám đốc tiếp: “Em mang đồ lên thẳng tầng 35, chuyển đến phòng Tổng giám đốc làm việc.”

      Long Nữ quay người, nghi hoặc, nhưng chị Giám đốc để ý tới , tiếp tục mở tài liệu ra, chăm chú xem. nghe nhầm chứ, phòng Tổng giám đốc? Tức là được thăng chức? Tổng giám đốc? Đó chẳng phải là Đào Nhiên sao? Tên này chẳng lẽ muốn trực tiếp ra tay giày vò ? Hừ , có gì chứ.

      Long Nữ chờ gần hai tiếng đồng hồ bên ngoài phòng Tổng giám đốc, chẳng ai đoái hoài tới . À , có em thư ký trừng mắt nhìn mấy lần. hiểu tại sao sáng nay vừa tới công ty mọi người lại nhìn với ánh mắt như vậy. ra lệnh thuyên chuyển được thông báo từ sớm, hơn nữa còn thông báo cho toàn công ty. Điều chuyển nhân viên cỏn con có cần đến mức đó ? ràng Đào Nhiên muốn làm khó . ta hiểu ghê, chính là đại biểu tiên phong quyết bao giờ cúi đầu trước mọi thế lực xấu, đương nhiên thế lực xấu này tính Giang Đông.

      Phòng Tổng giám đốc chưa từng vào, nhưng nhìn gian phòng phía ngoài thấy cũng tệ. Bộ sô pha thấy rất êm, chắc là thường xuyên phải có người ngồi ở đây. Các thư ký trông rất xinh, ngoài em cứ lườm nguýt ra còn có mỹ nữ khác rất được, trông sáng sủa nhanh nhẹn, phong cách tệ, cũng tạm lọt vào mắt của Long đại tiểu thư. rất nhàm chán ngồi đánh giá căn phòng này em thư ký xinh đẹp vẫn hào phóng lườm nguýt cười ngọt ngào mà rằng: “Vâng ạ, Tổng giám đốc Đào, em chuyển lời với ấy.”

      “Tổng giám đốc Đào gọi vào, nhanh lên.” Kiểu phụ nữ lật mặt như lật giấy này khiến Long Nữ thấy gớm, vừa xong là tiên nữ giờ biến ngay thành ác quỷ được luôn, ôi trời ơi!

      Long Nữ đứng lên chỉnh đốn trang phục, nhìn vào bóng mình phản chiếu tấm kính cửa sổ, hơi hơi cười, tệ, cũng vào hàng xinh, sau đó ưỡn ngực thẳng đầu qua trước mặt nàng kia, lúc sắp bước vào cửa còn tặng cho ta nụ cười tỏa nắng rực rỡ.

      Phòng làm việc của Đào Nhiên rất khác phòng Giang Đông, tuy vẫn là phong cách đại tối giản, nhưng màu sắc dịu hơn Giang Đông nhiều. Đào Nhiên mặc bộ âu phục màu xám bạc ngồi chiếc ghế làm việc lớn, cúi đầu xem tài liệu trước mặt, bên cạnh còn bày tài liệu la liệt. Ánh sáng từ phía sau lưng rọi vào, từ góc độ của Long Nữ nhìn qua, toàn thân chìm trong nắng vàng rực rỡ. Đuôi mắt cong vút, lông mày đậm vừa phải, chiếc bút nước màu đen chuyển động linh hoạt dưới ngón tay . Trong phong thoang thoảng mùi nước hoa Cologne, chính xác, dưới lãnh đạo của người đàn ông này khó lý giải những cầu của Thiên Hạo đối với ngoại hình nhân viên. người đẹp thế này thực hợp với cuộc sống như thế này.

      “Ngắm đủ chưa?” Đào Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng ánh lên nét trêu đùa.

      “Cũng hòm hòm, người đẹp nên có nhìn lâu em cũng thấy mệt.” Long Nữ chớp chớp mắt, buột miệng .

      “Ha ha, Giang phu nhân? Long tiểu thư? Phải gọi em thế nào đây?” Đào Nhiên tiếp tục trưng ra bộ dạng ngả ngớn, người đàn ông trầm tĩnh cẩn thận ban nãy chớp mắt thấy đau.

      “Tùy . Nhưng em đứng đây tức là thân phận của Long Nữ hay Giang phu nhân đều nên xuất tại Thiên Hạo, đúng chứ?” Long Nữ hề nhượng bộ, sợ , có thể làm gì nào? Cùng lắm là đuổi việc.

      “Có lý, em tò mò tại sao lại điều em tới đây à?” Đào Nhiên quăng cho Long Nữ câu hỏi.

      “Em biết, nếu muốn em cũng từ chối.” Long Nữ đứng thẳng người, đôi mắt đẹp nhìn thẳng.

      Đào Nhiên đứng lên. cao xấp xỉ Giang Đông, nhưng chắc vì Giang Đông thường tập luyện nên nhìn có phần vạm vỡ hơn. từ phía ánh nắng dân về phía Long Nữ, trong lòng trầm trồ, đẹp quá!

      cũng biết tại sao. ra trước lúc em vào vẫn nghĩ để em làm việc gì bây giờ, phát ra cho dù em là người phụ nữ của Giang Đông vẫn rất thú vị. Nhưng có vẻ Giang Đông hiểu em lắm, ta biết em thích uống nước đào sao?” biết đứng ngay trước mặt từ lúc nào, giọng dịu dàng mê hoặc, đầu cúi thấp xuống nhìn vào , trong ánh mắt kia là tâm trạng gì. Nhưng điều chạm vào nỗi đau của Long Nữ, cúi đầu, chẳng biết nên gì. tự mắng mình vô dụng, nhưng thực nghĩ ra lời nào để phản bác, vì đúng.

      Đào Nhiên nhìn bộ dạng của Long Nữ có chút nỡ nhân tâm. Sang nay vừa tới bảo người thông báo điều động tới đây, nhưng vừa rồi vẫn phải nghĩ, điều tới đây làm gì. là người phụ nữ của Giang Đông, người phụ nữ liên quan với hoặc có thể là có quan hệ đối địch với , làm thế này có phải là rất rỗi việc ? Nhưng nhớ lại khuôn mặt kiên cường của tối hôm qua, nhớ nụ cười trước đây của , lại muốn đưa tới đây. Những rắc rối của bản thân tại vẫn còn ít ư? Thôi kệ, chứng thế này lại hay. Chắc chắn và Giang Đông có vấn đề, vậy đừng trách lương thiện. Giang Đông cướp phần “Tinh phẩm phong lâm” trong tay , thù này thể quên.

      “Được rồi, em ra ngoài , giờ em em là trợ lý của , có gì hiểu cứ hỏi Ada.” Đào Nhiên đột nhiên quay lưng lại với Long Nữ.

      nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng quay , mở cửa, đóng cửa. thể nào tiếp tục nhìn như con thú bị thương, sợ bản thân chìm đắm. tại thể có bất kỳ sai sót nào, có quá nhiều việc cần phải giải quyết, nhất định phải đứng vững.

      Đúng lúc điện thoại đổ chuông, cầm lên nhìn màn hình, Đào Nhiên chau mày nghe máy: “Ba à, có chuyện gì thế ạ?” Giọng của chút tình cảm, cảm giác hơi lạnh nhạt.
      A fang thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17

      Trợ lý Tổng giám đốc, chức vụ này cao đấy. Nghe người đẹp thư ký kia CEO của Thiên Hạo chính là ba của Đào Nhiên, hai năm nay lui về tuyến sau, việc của công ty đều do Tổng giám đốc là Đào Nhiên phụ trách. Tuy ta vẫn còn người em cùng cha khác mẹ, nhưng Đào Nhiên lãnh đạo công ty tốt thế này chắc chắn là CEO kế nhiệm. Người đẹp thư ký tới đây hai tay nắm chặt, tim bay phấp phới, ngập tràn ảo mộng, bộ dạng mê trai vô cùng. Long Nữ vừa nghe vừa chọn lọc thông tin, nhưng chuyện ta toàn mấy thứ vô bổ, làm ở phòng Kế hoạch thời gian nên Long Nữ cũng it nhiều hiểu biết về cuộc sống nơi công sở, liếc cái là biết nàng này coi như hòn đá ngáng chân. Ôi chao người phụ nữ đáng thương, ta là gay đấy. Tuy có khả năng ta là người lưỡng tính, nhưng nếu phải là người ta , hơ hơ, thế là thôi mất hạnh phúc.

      “Này sao tên của kỳ cục thế? Long Nữ? Ba có phải tên là ‘Long Vương’ ? Người đẹp thư ký vẻ mặt nghi hoặc, trong bụng thầm đoán xem Long Nữ rốt cuộc là người như thế nào. con bé vừa nhìn là thấy chẳng biết cái gì, đột nhiên nhảy lên làm trợ lý Tổng giám đốc, có thể ở bên Tổng giám đốc liên tục, làm người khác phải ghen tỵ.

      “Ha ha, em cũng hiểu tại sao lại đặt tên này cho em, nhưng ba em phải tên là ‘Long Vương’ đâu. Long Nữ cười vài tiếng, câu hỏi này hầu như ai gặp cũng hỏi. Ba là, đặt cái tên này cho làm gì, đúng là có cá tính, nhưng nhìn từ góc độ khác rất kỳ cục.

      “Chị Ada, Tổng giám đốc em theo chị làm quen với công việc, biết em phải làm gì?” Long Nữ chớp chớp đôi mắt đẹp tô tròn của mình, long lanh long lanh, vẻ ngây thơ biết gì khiến người ta thấy thương.

      “Nể tiếng ‘chị Ada’ mà gọi, tôi hướng dẫn . Ada ưỡn bộ ngực vốn bự của mình, ngán ngẩm nhìn Long Nữmột cái rồi : “Đầu tiên phải tìm hiểu mọi nghiệp vụ của công ty, tìm hiểu kỹ. Tiếp theo phải hiểu về cơ cấu nhân viên trong công ty. Đừng tôi chỉ bảo , hai điều này rất quan trọng, đặc biệt trong công việc, hiệu suất làm việc của Tổng giám đốc Đào rất cao, vì thế làm trợ lý cho ấy, cái gì cũng phải hiểu , tuyệt đối được biết ít hơn ấy. Tiếp theo, báo cáo do mỗi phòng ban gửi lên đều phải tổng kết, phân tích, sau đó trình lên Tổng giám đốc. Ừm, còn phải viết biên bản hội nghị, phải sắp xếp lịch làm việc hàng ngày, phải phụ trách trang phục hàng ngày của ấy, có lúc còn phải thay ấy uống rượu...”

      Hai mắt Long Nữ muốn lồi cả ra, trợ lý mà phải làm nhiều như vậy sao. Kỳ thực cũng sao, vấn đề là quần áo ta mặc phải mua, rượu của ta phải uống, phải ngày ngày theo ta, vậy chẳng phải biến thành cái bóng của ta rồi hay sao? Cái danh trợ lý sáng ngời ngời hóa ra là phải làm nhiều việc linh tinh như vậy mới có được. Khoan , sao cảm thấy mấy việc này có phần bị trung lặp với việc của thư ký?

      “Chị Ada, vậy chị làm gì?” Người đẹp thư ký vẫn thao thao bất tuyệt về nội dung công việc mà Long Nữ phải làm Long Nữ chen vào câu. Ada liếc xéo Long Nữ, sau đó giơ bộ móng tay được tô vẽ đẹp đẽ của mình, lười biếng : “Việc của tôi đương nhiên là nhận điện thoại, sau đó với những việc cần làm. Nhưng tôi thực hiểu Tổng giám đốc điều tới đây làm cái gì nhỉ. Trợ lý vừa rồi của ấy được phái làm Giám đốc chi nhánh bên Mỹ, còn , kém xa nhiều quá.” Điện thoại đổ chuông, ta uốn éo cái eo chưa đủ vòng tay quay trở lại chỗ ngồi, dùng giọng ỏn ẻn nghe máy:” Alo, Tổng giám đốc ạ, vâng, em lại với ấy.”

      “Tổng giám đốc chiều nay có cuộc họp với Phó Tổng giám đốc mới để bàn về dự án “Tinh phẩm phong lâm”, bảo chuẩn bị.” Ada lạnh lùng với Long Nữ.

      Long Nữ trong lòng nghĩ, con người này hợp với việc nghe điện thoại, công việc này người bình thường làm nổi. Nhưng mà bảo chuẩn bị cái gì mới được? vừa mới tới, biết cái gì mà chuẩn bị! Được rồi, Đào Nhiên ràng muốn làm khó , cứ thế mà là được.

      Buổi trưa mới ăn qua quít được miếng cơm bị Ada gọi về, là phải họp, rành rành hai giờ mới họp, giờ mới hơn giờ thôi đấy. Về về, đừng để con bé đó bới được tội gì.

      Phòng họp cực kỳ sang trọng, bàn họp bằng gỗ trắc, tuy bài trí đơn giản, nhưng thứ gì cũng có vẻ quý giá. Long Nữ trợn mắt, có cần phải phô trương thế , hiểu thế nào là khiêm tốn tiết kiệm à? Vừa mới xếp xong tài liệu vào từng chỗ ngồi, cửa phòng họp mở ra, đầu là người đẹp bị ngấm ngầm chửi bới biết bao nhiêu lần. Trong vòng vây của mọi người, khóe miệng hơi hơi có ý cười, là lúc nào cũng đẹp tới mức thấy tì vết.

      Ơ, người phía sau, tại sao lại là ấy?

      Long Nữ ngồi bên cạnh Đào Nhiên, chăm chỉ làm biên bản hội nghị. Tần Chi Dương sao lại ở đây, hơn nữa lại là phó tổng mới tới, chuyện này là thế nào? Vừa rồi Tần Chi Dương nhìn thấy Long Nữ cũng kinh ngạc, nhưng chỉ hơi gật đầu với , còn ngoài việc chớp mắt ra chẳng có phản ứng gì khác.

      Buổi họp lần này bàn về dự án “Tinh phẩm phong lâm”. Khu nhà ở này là dự án trọng điểm của Thiên Hạo trong năm nay. Từ trước tới giờ luôn là do Thiên Hạo mình đầu tư, biết tại sao Đông Nam cũng chen vào được. Long Nữ thấy rất lạ, phải chứ, Giang Đông rất ít khi can thiệp vào mảng nhà đát. Hồi đó tính mua mảnh đất đó cũng chỉ là muốn xây khu thương mại, sao giờ lại thò tay vào đây?

      Đào Nhiên rất ít , chỉ ngồi nghe mọi người thảo luận, nhưng Long Nữ nhìn ra mọi người trong buổi họp phân làm hai phe, bên ủng hộ Đào Nhiên, bên kia ủng hộ Tần Chi Dương, có rất nhiều bất đồng trong vấn đề hợp tác cùng Đông Nam. Tần Chi Dương kiên quyết muốn hợp tác với Đông Nam, hơn thế nữa còn do ấy tay xúc tiến. Còn Đào Nhiên cực lực phản đối, thể cho Đông Nam được món hời lớn như vậy. người đàn ông hùng hồn Đông Nam là con sói, Tần Chi Dương làm vậy chẳng khác nào dẫn sói về nhà. Long Nữ nghe tới đây trừng mắt lườm ông ta mấy lần, ông ta thấy con sói nào đẹp trai như thế chưa, đáng ghét, sao lại Giang Đông như vậy chứ?

      “Em quen Tần Chi Dương?” Sau khi kết thúc cuộc họp, lúc Long Nữ đứng trước bàn làm việc của Đào Nhiên để báo cáo, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào hỏi.

      “Đúng thế, ấy là khóa của em.” Long Nữ trả lời rất tự nhiên, là thế đâu cần giấu giếm.

      “Khóa ? Đây chính là lý do của hợp tác giữa ta và người đàn ông của em?” Đào Nhiên nghịch chiếc bút máy trong tay tùy tiện hỏi.

      “Nếu cho rằng sức hút của em lớn như vậy em cũng tiện chối từ, muốn thế nào cứ như vậy .” Long Nữ ngoan ngoãn nghe theo, nhưng giọng thể bất mãn.

      “Ha ha, tối nay lịch của thế nào?” Đào Nhiên đột ngột đổi chủ đề.

      “Tối nay phải gặp Tổng giám đốc Trương của Quang Hòa.” Long Nữ trả lời theo đúng phận trách nhiệm, cho dù làm chưa tốt lắm nhưng chắc chắn cố gắng hết sức.

      “Hủy cuộc hẹn tối nay, em ra ngoài .” Đào Nhiên xong để ý tới nữa. Long Nữ trừng mắt nhìn , chính xác là trừng mắt nhìn chỏm đầu của , bùng nghĩ thầm, cái tên này tính khí cứ như động kinh, lúc nắng lúc mưa.

      Vừa ngồi vào chỗ làm việc, điện thoại liền đổ chuông, chau mày nhấc điện thoại lên, giọng hỏi: “Tìm em có việc gì?”

      có việc được tìm em sao?” Tâm trạng của Giang Đông hôm nay tốt lạ, tha thứ cho vô lễ của .

      “Em trong giờ làm, có việc gì .”

      “Tối nay mình cùng ăn tối.” Đây ràng là lời mời mà nghe cứ như mệnh lệnh.

      “Em , em có việc.”

      đón em sau khi em tan làm.” Giang Đông thèm để ý đến cự tuyệt của Long Nữ, xong liền cúp máy.

      Long Nữ nhìn điện thoại phát ra tiếng tút tút, tức giận muốn đập vào đầu của Giang Đông mấy cái, lúc nào cũng tỏ ra mình ghê gớm lắm, giỏi giang lắm. đấy, xem làm gì được tôi.
      A fangHale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18

      Long Nữ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, nghe người đẹp thư ký tối nay có hẹn nên về từ sớm rồi. Đào Nhiên lúc này cầm chìa khóa từ phía trong ra, nhìn Long Nữ cái, thêm gì qua luôn. Long Nữ hậm hực lườm bóng lưng , ghê gớm lắm đấy, làm như nợ ta cả đống tiền bằng, phí công ủng hộ ta như vậy. Bỏ , thể phụ nữ vốn là chuyện rất bi thảm, mình nên rộng lượng với ta hơn. Lần này hiểu tại sao Giang Đông chẳng bao giờ thèm để ý tới cơn giận dữ của rồi, vì mỗi lần giận, còn chưa kịp dỗ dành tự an ủi mình xong, hơn thế nữa còn thể nhìn ra là buồn. Lấy được người vợ mạnh mẽ như vậy là có phúc đấy.

      Long Nữ vừa xuống dưới tòa nhà nhìn thấy xe Giang Đông đỗ ở đối diện. nguýt cái rồi thẳng ra ngoài, nhìn thêm lấy cái. Đúng lúc đưa tay định vẫy taxi Giang Đông lái xe dừng ngay trước mặt . dưới ánh nắng chiều, đôi mắt to tròn, đôi môi sắc hồng, bộ đồ vàng nhạt trẻ trung lại kín đáo, dáng người nhắn khiến người khác muốn được ôm vào lòng. Giang Đông bật cười, mắt Long Nữ càng mở lớn, tên này tự nhiên chẳng có chuyện gì lại cười, lại còn cười cái kiểu làm người ta sợ thế chứ.

      “Em muốn chạy?” Khóe môi Giang Đông mang theo ý trêu đùa, ý đó có nghĩa là em muốn chạy cũng chạy thoát.

      “Tối nay em có việc.” Long Nữ bình tĩnh trả lời, mắt nhìn tứ phía, dối phải sở trường của .

      hẹn với em rồi, có việc em lùi lại .” nhẫn nại của Giang Đông bay mất, nụ cười cũng còn, đầu mày hơi cau lại.

      “Này ép người quá đấy, canh có chịu lý lẽ đó?” Long Nữ mang bộ dạng bị chọc giận tới mức chịu nổi. Tuy biết lý lẽ với người đàn ông này chẳng khá gì đàn gảy tai trâu, nhưng là người văn minh, điều gì nên vẫn phải .

      “Em có lên xe hay ? xuống lôi em lên nhìn hay đâu, hơn nữa em muốn lý lẽ, chúng ta tìm chỗ cho tử tế.” Giang Đông đột ngột nhìn thẳng vào Long Nữ chầm chậm , giọng rất thấp nhưng rất có uy lực. nhưng mà có phải mới quen biết đâu, trước đây để tâm, sao giờ lại so đo làm gì, thôi đừng thử thách kiên nhẫn của làm gì, cẩn thận bị cho trận đứng ngồi yên.

      Long Nữ bĩu môi, hai mắt trợn tròn, hai đầu lông mày dính lại với nhau, nộ khí khắp mặt, nhưng sau phút đấu nhãn, đành phải thở hắt ra hơi, tự mở cửa leo lên xe. Giây phút đó cảm thấy tủi thân và sầu thảm, cả tức giận nữa vì bản thân kém cỏi, nhưng trong mắt Giang Đông lại thoáng nét đắc ý.

      Xe của Đào Nhiên đỗ ngay phía sau xe Giang Đông, ngồi trong xe nhìn thấy nét mặt lúc tức giận, lúc bất lực, lúc lại tủi thân của Long Nữ, khuôn mặt nhắn thể ràng mâu thuẫn giữa vẻ cứng cỏi, nhưng lại thể nghe lời. này đúng là người đa nhân cách. Khi tranh cãi với hệt như sư tử gầm gừ, khi đối diện với Giang Đông lại trở thành con mèo ỉu xìu. Sau khi xe của Giang Đông rời , nhìn hình ảnh mình trong tấm gương chiếu hậu, cười tự giễu. Việc nhà của người ta liên quan gì tới mình, chuyện nên dính dáng tách bạch ra vẫn tốt hơn. Mà khi Giang Đông biết tin vợ mình là trợ lý cho có biểu cảm thế nào nhỉ, mong được xem cảnh này.

      Lúc này điện thoại đổ chuông.

      “Ba, con biết rồi, con về ngay đây.” xong khởi động xe về hướng ngoại thành.

      Tại nhà hàng Âu trong Đông Nam, đôi nam thanh nữ tú ngồi tại vị trí đẹp nhất. Nhân viên ở đây đều biết chàng nam tính kia chính là sếp của họ, thế nhưng tất cả nhân viên được đào tạo bài bản ở đây tuyệt đối vì có ông chủ tới mà thay đổi thái độ, tất cả đều tiến hành công việc của mình y như bình thường. giờ đông khách, cặp đôi ngồi ở vị trí đó lại càng thu hút chú ý của người khác.

      Giang Đông nhẫn nại cắt hết chỗ thịt bít tết. Long Nữ muốn nhìn, nhưng vẫn kìm lòng được, thỉnh thoảng lại trộm nhìn. Người này chỉ cắt thịt bít tết giúp hồi chưa cưới. Khi đó cực kỳ sùng bái , cảm thấy mình thực tìm được người đàn ông rất tốt, chiều đến vậy. Nhưng cưới rồi, hai người rất ít khi ra ngoài ăn, lại còn bao giờ ăn đồ tây, vì toàn ngốc và phiền phức. Vở kịch hôm nay là thế nào đây? Phục vụ bàn rót rượu vang vào ly, màu đỏ thắm tươi rói của rượu khiến người ta mới nhìn thấy nôn nao. người hiểu biết gì về rượu như cũng lờ mờ hiểu được giá trị của nó hề .

      Giang Đông đặt đĩa thịt cắt xong trước mặt Long Nữ, mỉm cười tỏ ý bảo ăn . Long Nữ mím môi cầm dĩa lên ăn miếng. thích ăn những thứ này lắm, trước đây vì nên mới cố ép mình thích ứng với thói quen, sở thích của , giờ cần nữa, tự nhiên hứng thú ít .

      Giang Đông nhìn biểu cảm của Long Nữ, để tâm nhiều, vừa cười vừa nhấc ly rượu lên nhàng : “Uống ly được chứ?”

      Nhìn khuôn mặt của xuyên qua lớp chất lỏng đỏ tươi, biết tại sao suy nghĩ trong đầu lại là, liệu có như vậy với người phụ nữ khác? Nếu vậy là cái gì? Chẳng phải ly hôn rồi sao, đúng là rất , nhớ , nhưng nếu lựa chọn con đường này chẳng có lý do gì để quay đầu, tuy rằng đau nhưng vẫn phải ràng tốt hơn, như vậy tốt cho cả hai.

      Long Nữ nâng ly lên khẽ nhấp ngụm, sau đó đặt ly xuống, nhìn Giang Đông nghiêm túc : “ Bất luận có chấp nhận hay , chúng ta ly hôn rồi, cứ tiếp tục dây dưa thế này có ích lợi gì, phải sao?”

      Giang Đông tựa như nghe thấy lời , vẫn tiếp tục thưởng thức mỹ tửu, nhìn ngắm cảnh đêm, nhìn ra được có biến đổi cảm xúc nào .

      “Chúng ta quen nhau trong tháng, em chấp thuận lời cầu hôn của , sau đó trở lại thành phố B, còn em vẫn ở thành phố D học tiếp, nửa năm liền gặp nhau. Lần gặp tiếp theo là tại đám cưới của chúng ta. Trước đây em cảm thấy đó như câu chuyện cổ tích, đẹp đẽ. Nhưng tại, trưởng thành hơn, em mới nhận ra khi đó có phải mình quá liều lĩnh, chẳng hiểu chuyện gì, tự cho rằng đó là tình . Nhưng trong suốt chặng đường từ đến hôn nhân, luôn chỉ có mình em, em , em khóc, em cười. Ngoài những rắc rối phiền toái, em hình như chẳng chẳng cho được thứ gì. Giờ nhớ lại, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy nhưng hình như chưa từng bình tĩnh chuyện cùng nhau thế này. luôn coi em như đứa trẻ con, luôn cho rằng em hiểu chuyện. cho rằng em thể hiểu thế giới của . Nhưng em cũng là con người độc lập, em cũng có tư tưởng của em, có cuộc sống của em, em thể hoàn toàn sống bám vào . Sau khi ly hôn rồi, em luôn nghĩ có phải mình lại quá kích động bồng bột rồi , nhưng chuyện này chưa hẳn tốt. Thà đao chặt đứt còn hơn cứ mãi tự lừa dối bản thân.”

      Hình như Long Nữ chưa từng liền lúc nhiều như vậy với Giang Đông, bản thân cũng hơi giật mình, cúi đầu nhìn ly rượu, nghe tiếng thở của Giang Đông dần nặng nề hơn. biết đó là dấu hiệu tức giận, hơn nữa lúc năng gì là đáng sợ nhất. ta cứ như vậy mà nhìn, chỉ nhìn thôi mà khiến toàn thân run rẩy.

      Giang Đông đặt ly rượu, chạm vào chiếc nhẫn tay, dường như suy nghĩ, dường như hồi tưởng, lúc sau mới giọng hỏi: “Em vậy có ý gì?”

      Long Nữ ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn , có ý gì à? Có ý gì như vậy còn chưa đủ ràng?

      “Chúng... chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa, về phần ba mẹ... em chuyện.” Giọng của Long Nữ rất , nhưng giọng điệu cực kỳ kiên định. hiểu trốn tránh phải cách, nếu ly hôn trong nhà sơm muộn gì cũng biết. Có câu thành được khoan hồng mà, ba chắc hiểu câu này nhất, ôi chao, biết khi đó chịu kết quả bi thảm đến mức nào đây.

      “Nếu đồng ý thế nào? Giang Đông nheo mắt nhìn .

      Long Nữ hoàn toàn kinh ngạc, đồng ý? Điều này thực chưa nghĩ tới. Theo kinh nghiệm của đáng lý phải vội vàng đồng ý ấy chứ, xuất sắc như vậy, nhiều thích như vậy, trút bỏ được càng tốt mà.

      “Việc này... em biết, tóm lại là giờ em muốn được yên tĩnh.” Long Nữ trở nên hoang mang, suy nghĩ ban đầu hoàn toàn bị phá vỡ, người đàn ông này qua kỳ dị.

      Giang Đông tựa vào ghế nhìn . Lúc này Long Nữ lại giống lúc làm sai chuyện gì đó thời vẫn còn ở nhà, hoang mang, lo sợ, căng thẳng. nghĩ có thể nào là vì chênh lệch tuổi tác quá lớn nên Long Nữ luôn có vẻ sợ , khi đó coi điều này là tình , là kính trọng của đối với , giờ mới nhận ra sợ hãi này xuất phát từ bản năng. thực rất đáng sợ sao?

      Long Nữ thấy gì, cũng dám lên tiếng. Nhưng cứ kìm nén thế này cũng đâu phải cách, ngẩng phắt đầu, mắt sáng lấp lánh tựa như lấy hết dũng khí của mình, khuôn mặt căng thẳng : “Giang Đông, đừng ức hiếp người khác, em gặp tức là gặp, có đến tìm em cũng gặp. Mấy ngày nữa em về nhà , mặc kệ có ra sao ra.” liền đứng dậy rời .

      Có thể là vì qua nhanh, có thể là vì vừa rồi quá gắng sức, nên mới xuống được tầng dưới thở phì phò. Nhớ lại hình ảnh Giang Đông vừa rồi, tủi thân mím chặt môi, ta là vậy, nhìn náo loạn, nhìn khóc lóc, nhìn đau lòng, nhưng chưa từng dỗ dành , chưa từng đuổi theo . Hôm nay coi như giành lại được ít tự tôn của mình.

      Giang Đông vẫn ngồi đó, chai rượu nhìn thấy đáy. Buông tay ? chưa từng có suy nghĩ, sau ngày hôm nay lại càng . biết mình có lẽ quá đáng, nhưng rất nhiều chuyện thể thay đổi là thay đổi được, đặc biệt là đối với người đàn ông. cũng rất muốn dỗ dành , nhưng thực thế thốt nên lời.
      A fangHale205 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19

      mình Long Nữ như lạc mất hồn thất thểu đường phố trở về nhà Trác Lan. Trong đầu có hai kẻ cãi nhau, người khổ sở : “Xem , giờ hay chưa, hết sạch sành sanh rồi, trở thành kẻ đơn ai thèm, dạo trước còn muốn ấy coi trọng hơn, giờ sao đây? người khác tay chống nạnh giận bừng bừng chỉ vào người mặt mũi ủ dột kia : “Sao lại có ý chí gì hết vậy, cóc ba chân khó kiếm chứ đàn ông hai chân cái ra cả đống. xuân sắc đẹp xinh, đáng sáng sủa. thực lực hơn người, kẻ theo đuổi đếm xuể, sao phải treo cổ tự vẫn ở mộ cái cây hả? lại vừa mới được thăng chức. trở thành nghiệp độc lập rồi, độc thân muôn năm!”

      Người chán chường vẫn trưng ra cái mặt ủ dột: “Tôi đâu có muốn tìm cóc ba chân, dù ra đầy đường tôi cũng thèm. Giang Đông hai chân chỉ có , đó là mối tình đầu của tôi, là người đàn ông đầu tiên của tôi, lại còn là người đàn ông tôi cực kỳ , có thể đau khổ sao? Gờ tôi phải thế nào với cả nhà đây, vừa rồi mạnh miệng như vậy là đúng rồi phải ?”

      Người hùng hổ hận thể rèn sắt thành thép, đanh giọng: “Phải thẳng như thế chứ, cũng là người lớn rồi, ai quản lý được hết, dũng cảm lên, người đàn ông tiếp theo tốt hơn, cứ yếu đuối như thế Giang Đông lại tiếp tục bắt nạt . muốn trở lại cuộc sống như trước đây à? muốn lại có ả nào đó đến với rằng chông theo người ta à? muốn...”

      “Này kia! Muốn chết à?” Tiếng phanh xe chói tai kèm theo tiếng nhiếc móc vang lên làm Long Nữ giật nảy mình, đứng sững lại bất động. Chiếc xe đua màu đỏ dừng ngay bên cạnh , chỉ cách có mười cm. Vừa rồi còn mải chìm đắm với cuộc nội chiến trong đầu, nhận ra mình vượt đèn đỏ. Giờ nhận ra rồi mới bắt đầu sợ hãi, mở to mắt nhìn chằm chằm vào người ngồi trong xe.

      Đào Thao vốn định tới chỗ bạn học dự sinh nhật em hot girl bị gọi về nhà ăn cơm, bực là ba tha cho, chốc chốc lại gọi điện giục giã, còn về cho người tới lôi về. còn cách nào khác đành phải chạy về, trong lòng rất vui. Con người cậu ta từ trước tới giờ quen phép tắc kỷ luật gì, lái xe lao ầm ầm, lại thêm phần tâm trạng tốt nên càng chú ý tốc độ. Nhưng cậu ta cũng đâu có sai, nàng kia cứ thế xông ra, nếu cậu có kỹ thuật lái xe tốt ta xong đời rồi.

      bị điên à?” Đào Thao chau mày nhìn sững người đứng đó, kỳ lạ, lần nào gặp mình cũng đều trong bộ dạng này, cứ như mới bị chồng bỏ. Lần trước cậu ra ngoài chơi thấy khóc lóc bất chấp thể diện, khóc tới mức kinh thiên động địa quỷ thần cũng phải sợ. Cậu chưa từng gặp bao giờ nên cũng liếc nhìn vài lần, lại bị người ta quát cho.

      Cậu cho rằng chẳng bao giờ gặp lại, thế mà đời người lắm tình cờ. họ mới từ Mỹ trở về, cùng ăn này ngây ngô chạy tới chào hỏi. Hôm nay lại gặp tiếp, vẫn dáng vẻ ấy, có chút mỹ cảm nào, tên đàn ông nào thích ta bi thảm.

      Xe phía sau bắt đầu ấn còi, trước mặt vẫn ngây ra đó. Đào Thao thở dài hơi, xuống xe quay đầu quát: “Ấn cái con khỉ, vội đầu thai à?” xong mặc kệ người ta chửi mắng, kéo tay Long Nữ nhét vào trong xe, nghênh ngang phóng .

      “Này cậu làm cái gì đấy hả? Cậu là ai?” Long Nữ lên xe rôi mới kịp phản ứng, nắm chặt dây an toàn, cả người dựa dựa sát vào cửa xe, ánh mắt thấp thỏm nhìn chằm chằm tên nhóc đẹp trai trước mặt.

      Xin thứ lỗi cho hôm nay nhận ra. Lần trước cậu ta là nhóc con ăn mặc quái dị, lần này có quy củ hơn. Mái tóc màu hạt dẻ lấp lánh sáng được túm gọn lại, chắc chắn có thợ làm tóc chuyên nghiệp ra tay, rất đẹp mắt. Con trqi baayh giờ đều điệu như thế này sao? Nhắc tới từ “điệu”, trong đầu bỗng ra khuôn mặt mỹ nhân của Đào Nhiên.

      Đào Thao thực lòng muốn phát điên! Trông cậu giống kẻ xấu đến vậy sao? Cậu mới hai mươi tuổi, đẹp trai phong độ, đến nối liên tưởng cậu với bọn râu xanh đấy chứ làm gì mà sợ sệt thế. Bọn con trông thấy cậu đều muốn xông ngay đến ấy chứ, bà chị này đúng có mắt nhìn.

      “Này thằng nhóc kia, tôi chuyện với cậu đấy. Cậu định đưa tôi đâu hả?” Xe chạy theo hướng Long Nữ thông thuộc, mù đường, vì thế mới sợ.

      Vừa dứt lời xe đột ngột rẽ rồi dừng lại, đầu Long Nữ tiếp xúc thân mật với tấm kính phía trước, cuối cùng xe cũng dừng, nhưng nhìn mặt tên nhóc đẹp trai kia biết chuyện chẳng lành rồi.

      “Bà chị, bà thím, bà , mau xuống xe lập tức cho tôi, luôn và ngay! Đầu tôi úng nước hay sao mà kéo chị theo biết, mặc kệ chị cho xe tông cho rồi.” Tính khí Đào Thao tốt, chẳng mấy khi làm được việc tốt, định đưa về nhà (tuy biết nhà ở đâu), thế mà lại bị hiểu lầm thế này, thế nào cũng bị ông già càu nhàu. biết sao cậu rỗi hơi thế biết, chẳng lẽ do mất cân bằng nội tiết?

      Lúc đầu Long Nữ cũng hơi sợ, nhưng sao có thể cúi đầu trước thế lực xấu chứ? ngẩng cao đầu, mím môi, dữ tợn trừng mắt nhìn cậu ta, nhìn mãi mới thốt ra được câu: “Mau tháo dây an toàn cho tôi, tôi tháo được.”

      Long Nữ ngồi xổm xuống bên đường chờ Trác Lan tới đón. Vừa rồi sau khi xong câu đó, mặt Đào Thao như co rúm lại, đoán là cố nhịn cười, lúc tháo dây an toàn cho tay còn run run. tạm thời cho rằng vì quá xinh đẹp nên khiến cậu ta kinh ngạc. Đào Thao thực vứt ở đây mà , nhìn xe của cậu ta phóng cái vèo mà Long Nữ chửi thầm trong bụng. Đàn ông con trai chẳng có thứ gì tốt, thằng nhóc này mới nứt mắt mà đầy thói hư tật xấu của bọn đàn ông, dứt khoát kết thúc với Giang Đông là hoàn toàn đúng đắn. Trong đầu , kẻ hung hăng cũng vung tay đánh ngã cái kẻ ủ ê đưa đám, hăm hở tuyên bố địa vị của mình.

      Trong lúc ngồi đó vẽ vòng tròn đất chiếc xe dừng cái xịch trước mặt. lao tới như vũ bão, chỉ vào mũi mà quát: “Tôi có cần lắp cái định vị toàn cầu lên người cậu hả? Cậu biết đường biết hỏi luôn sao? Cậu cậu ở cạnh cái cột mốc chết vạ nào bên đường làm tôi tìm mất hơn tiếng đồng hồ!” Trác Lan bị làm cho tức gần chết. Vừa mới ăn cùng khách hàng xong, nhận được điện thoại của , về được nhà, gọi tới đón. Điều khiến ngã ngửa nhất là Long Nữ hoàn toàn biết mình ở đâu, chút phương hướng cũng được, chỉ mình qua chỗ nào chỗ nào. Trác Lan loanh quanh hơn tiếng đồng hồ mới phát ra Long Nữ ngồi ở đó.

      Long Nữ chống tay vào đầu gối từ từ đứng lên, ngồi xổm lâu quá, chân hơi tê dại, nhíu mày xoa chân, giương đôi mắt to long lanh ánh nước, dáng vẻ tội nghiệp hết biết nhìn Trác Lan : “Đản Đản, cậu dạy mình lái xe được ?”

      Trác Lan hề bị làm cho lay động, lườm cái quay lưng bước lên xe, trong gió thoảng tới câu: “ dám, tôi thể làm hại đồng bào của tôi.”
      A fangHale205 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20

      Tại phòng khách sáng trưng của nhà họ Đào. Đào Chấn Nguyên và Tần Tử Lan ngồi bộ sô pha đặt giữa phòng, hai bên là Tần Chi Dương và Đào Nhiên, hôm nay vốn hẹn trước cả nhà cùng ăn cơm. Đào Nhiên chuyển ra ngoài sống và chẳng mấy khi về nhà, trong khi Đào Chấn Nguyên lại rất quý đứa con cả của mình, đặc biệt coi trọng hòa thuận trong gia đình, vì thế mới cầu tất cả phải về tụ họp. Thế nhưng bữa cơm ăn xong mà đứa con út còn chưa về khiến ông vui chút nào. Ông thực hiểu tại sao Đào Thao thể làm ông an tâm được như Đào Nhiên, ngày nào cũng hẹt mấy thằng lông nhông đầu đường xó chợ, gây đánh nhau cũng tiêu tiền như rác. Tần Tử Lan lại nuông chiều nó càng khiến ồn cảm thấy đứa con út này thể làm được việc lớn.

      Tần Tử Lan tuy gần năm mươi, nhưng làn da được chăm sóc rất tốt, căng mịn tươi tắn, hề có chút dấu vết nào của thời gian. Mái tóc đen búi cao trông càng quý phái nhã nhặn, lúc chuyện bà luôn nở nụ cười tươi rói. Nhưng Đào Nhiên thích bà, hơn nữa cũng hiểu tâm tư của bà ta, từ việc gọi Tần Chi Dương từ Mỹ trở về là có thể hiểu được bà muốn làm gì. Thế nhưng nếu dễ dàng bị đánh bại như vậy chẳng phải khiến bà ta thất vọng lắm sao.

      Mọi người ngồi chuyện nghe thấy tiếng xe phanh gấp, sau đó Đào Thao thất tha thất thểu vào. Còn chưa đợi cậu vào tới phòng khách, Đào Chấn Nguyên cất lời: “Con ngày càng coi lời của ba ra gì phải ?”

      “Con đó, hai đều về, còn con chạy đằng nào vậy?” Tần Tử Lan cũng chêm vào giọng dễ nghe, hơi mang chút trách cứ.

      Đào Thao cứ vẹo vọ đứng đó, đôi mắt phượng đẹp đẽ khẽ liếc nhìn Đào Nhiên và Tần Chi Dương, tiếng đáp: “Con xảy ra chút chuyện.”

      “Hừ, con xảy ra chuyện gì, ngoài ăn chơi nhảy múa con còn biết làm gì?” Đào Chấn Nguyên quát lên tiếng, ngắt lời Đào Thao, giận dữ trừng mắt nhìn cậu. Đào Thao nghe được lời này cũng ngẩng phắt đầu nhìn lại ba mình, già trẻ căng thẳng nhìn nhau. Đào Nhiên tựa như người liên quan, vừa thưởng trà vừa xem kịch. Vẻ mặt Tần Tử Lan cũng căng thẳng. Tần Chi Dương đưa mắt nhìn vòng, mỉm cười với Đào Chấn Nguyên: “Chú à, Đào Đào vẫn còn tuổi nên ham chơi chút, sau này ngoan ngay.”

      ? Đào Nhiên bằng tuổi nó tốt nghiệp đại học vào công ty làm việc rồi, còn nó chỉ biết nghịch dại.” Đào Chấn Nguyên vẫn hài lòng, Đào Thao nghe ba như vậy liền quay đầu ra ngoài, chỉ nghe thấy Đào Chấn Nguyên giận dữ quát lên: “Có giỏi đừng có quay về nữa, cái thằng mất dạy.”

      Long Nữ lăn lộn giường của Trác Lan, ngủ được. Trác Lan hôm nay rất mệt, leo lên giường là say giấc nồng luôn. Long Nữ rất ngưỡng mộ điểm này của Trác Lan, ăn được ngủ được. Từ ngày lấy chồng, Long Nữ thường bị mất ngủ, nhiều khi phải tới giờ đêm mới ngủ được. Trước đây vào giờ này nếu đợi Giang Đông trở về cũng là nằm giường ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của , giờ chỉ có thể cong mông nằm ngơ ngẩn. từ từ ngồi dậy, dí sát mặt Trác Lan, huơ huơ tay, đúng là ngủ rất say, ngưỡng mộ quá. Nhưng hai người là bạn bè cơ mà,bạn bè phải có nạn cùng chịu, sao lại ngủ trước như thế, quá đáng quá.

      Nghĩ tới đây, Long Nữ liền ra sức lay vai Trác Lan, ngừng gọi: “Đản Đản, Đản Đản, mau dậy , muộn giờ làm rồi.” lay gọi hồi lâu vẫn có phản ứng gì.

      Long Nữ nghĩ, công lực của nàng ta thâm hậu, vụ này thấy từ hồi đại học rồi, trong phòng ồn ào cỡ nào cũng ảnh hưởng tới giấc ngủ của Trác Lan, có đem bán nàng này cũng biết, xem ra phải dùng tới chiêu sát thủ rồi.

      Long Nữ lật người ngồi dựa vào đầu giường, hắng giọng rồi gọi to: “Đản Đản, Tần Chi Dương tới tìm cậu kìa, mau dậy .”

      Trác Lan gần như lập tức bật dậy, sau đó nhảy xuống giường mặc quần áo, cho đến khi thấy Long Nữ cười ầm ĩ mới tỉnh táo lại, loa người lên giường thọc lét . Đây chính là bạn tốt, người luôn biết bạn sợ nhất điều gì và luôn biết bạn để tâm nhất điều gì. Cho đến khi Long Nữ cuộn trong thành đống rồi Trác Lan mới buông tay, quỳ gối giường nhìn Long Nữ, cười gian xảo mà rằng: “Cậu dám trêu mình chứ gì?”

      dám nữa, dám nữa, bệ hạ, thần thiếp biết lỗi rồi.” Long Nữ vâng vâng dạ dạ, rồi hai người cùng bật cười ầm ĩ trong đêm tối tĩnh mịch.

      Đùa nghịch xong lại càng ngủ được, mỗi người ôm ly sữa ngồi trong chăn chuyện.

      “Đản Đản tớ và Giang Đông cắt đứt hoàn toàn rồi, trong lòng thấy trống rỗng quá.” Bóng mi dài của Long Nữ đổ xuống mắt, khuôn mặt trắng nhợt khiến người khác có chút đau lòng.

      thời gian nữa là ổn cả, kỳ thực tớ cũng biết cậu làm như thế có đúng , nhưng cậu vẫn còn trẻ, đường còn dài, thực cần phải khiến mình chịu khổ như vậy. Cậu bỏ ra quá nhiều, những việc làm cũng quá đủ rồi. Nếu tớ có thể làm được phần ba như cậu thôi, chuyện của tớ và Tần Chi Dương chưa chắc tới mức này. Hai đứa mình như hai đầu thái cực, cậu cam tâm tình nguyện hy sinh mọi thứ vì Giang Đông, trong mắt tớ cậu là người con ngốc nghếch, sau cùng chắc chắn chịu đau khổ. Còn tớ, tớ sống quá nhiều cho bản thân, chỉ luôn muốn tranh giành bình đẳng, chỉ bảo vệ mình mà chịu cho . Trong mắt cậu, tớ là đứa ích kỷ, cũng là đứa nhát gan trong tình .” Trác Lan tới đây, biết phải tiếp tục sao nữa, chính chứng kiến Long Nữ từng bước từng bước tiến tới như thế nào, ngày ngày tôn sùng Giang Đông như thần thánh, kết quả cuối cùng thế này đây. Ôi chao, tại sao con người lại biết cách quý trọng vậy?

      “Đản Đản, cậu và Tần Chi Dương có hy vọng gì nữa sao? Hai người cũng mười năm rồi.” Long Nữ quay đầu lại, ánh mắt sáng bừng đầy những mong chờ và cổ vũ dành cho người bạn thân. mong Trác Lan hạnh phúc, dũng cảm chút. cũng từng bước từng bước ở bên Trác Lan, cũng hiểu ấy sâu đậm như thế nào, cũng biết nỗi lo sợ trong tim ấy, nhưng nếu mạnh dạn theo đuổi sao biết kết quả ra sao.

      Long Nữ, cậu hỏi chính cậu , có phải cậu vẫn nhớ Giang Đông ? Cho dù năm hai năm, thậm chí thời gian nhiều hơn nữa qua , chỉ cần cậu người nào đó, cậu quên họ, nhưng thứ hy vọng đấy thực rất khó , cứ thuận theo tự nhiên .”

      Long Nữ gì thêm, nếu muốn quên người đàn ông đó cần bao nhiêu thời gian? kích động, giận dữ, những lời tàn nhẫn với , sao cảm thấy người chịu đau đớn lại chính là bản thân ? Hơn hai năm, căn bản hiểu Giang Đông nghĩ gì, chưa từng với . hỏi cũng , sau hỏi nữa, cứ thế dần dần chấp nhận phong cách ấy, ngoan ngoãn nghe lời. tại dần dần bước ra khỏi cuộc sống đó, dần dần độc lập kiên cường hơn. biết như thế này có tốt hơn hay , nhưng biết hai người họ thể tiếp tục như vậy.

      Kết quả của thức trắng đêm là làm muộn.

      Long Nữ vội vàng tới được công ty là chín rưỡi. Vừa mới vào phòng làm việc, người đẹp thư ký mặt nặng như chì : “Vào ngay , Tổng giám đốc đợi .” Long Nữ gật đầu rồi vào, ổn định hơi thở, chỉnh trang lại trang phục rồi mới dám đưa tay lên gõ cửa.

      Đào Nhiên ngẩng đầu, vẫn chăm chú xem tài liệu. Trong bụng Long Nữ phát rầu, dù trông tôi chẳng ra làm sao cũng thể coi thường tôi thế này chứ, ngày nào tôi vào cũng đọc tài liệu, tôi tin có nổi chút thời gian nhìn tôi lấy cái. Có hiểu thế nào là tôn trọng nhau hả? Thôi bỏ , nể chuyện hôm nay tôi muộn, tha thứ cho .

      biết quy định thời gian vào làm hay tại tối qua ngủ muộn quá?” Đào Nhiên ngước đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn Long Nữ. Thuận theo ánh nắng, khuôn mặt xinh đẹp của ửng lên như hoa hồng, đôi mắt linh động đảo liên tục, cho thấy trong lòng bất mãn.

      “Sao biết em ngủ muộn?” Long Nữ chắc chắn là đứa trẻ tuổi hiếu kỳ, biết phải hỏi.

      Đào Nhiên nhíu mày, này thực quá ngốc hay da mặt quá dày vậy, câu này mà cũng hỏi được: “Làm vợ người ta vốn phải như vậy mà.”

      Ban đầu Long Nữ còn hiểu, lúc sau mắt trợn trừng, môi mím chặt, phải kìm nén lắm mới chửi rủa .

      “Cũng tàm tạm, Tổng giám đốc có biết ở đâu có tiểu thụ đẹp trai dịu dàng ?” Kết cấu bộ óc của Long Nữ phải dạng thường, đánh úp thắng lợi. còn non lắm, chắc chắn là ghen tị vì ta chỉ có thể đàn ông. Bỏ bỏ , tha thứ cho ta, ta chắc chắn rất đau khổ.

      Lần này tới phiên Đào Nhiên sững người, sau đó cười ha ha: “Đương nhiên là biết, có rất nhiều tiểu thụ còn nữ tính hơn cả em, có cần giới thiệu người dạy em cách thể nữ tính ?”

      cần, em có phải phụ nứ hay . phải là được.” Long Nữ trừng mắt phản bác lại, lúc này hoàn toàn quên mất thân phận của mình, lương lậu,việc làm biến sạch sành sanh phía sau gáy, phải quyết liệt mới giành được chân lý.

      Nét mặt Đào Nhiên lập tức đanh lại, khẽ nhếch môi : “ chuẩn bị , chiều nay phải họp cùng Đông Nam.”

      Long Nữ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là căng thẳng, tiếp nữa là bất lực, cuối cùng cúi đầu : “Em biết rồi, em ra chuẩn bị.”

      Đào Nhiên nhìn khuôn mặt nhắn của biến đổi liên tục, vui , nhưng có gì đó đúng, hai vợ chồng này có chút kỳ lạ. Bỏ , cần lãng phí tâm lực làm gì, nhàng làm Giang Đông khó chịu chút là đủ, làm quá cũng hay.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :