1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8

      Cuối tuần đầu tiên sau khi Long Nữ làm bị cướp đoạt trắng trợn, phải mãi giám đốc mới đồng ý buổi chiều cho về sớm. Sai bảo y như con nha hoàn, lúc kêu làm cái này lúc kêu làm cái kia, thôi chẳng làm gì, lại còn bắt đôi giày cao gót chạy hai dãy phố mua ly cà phê cho chị ta nữa. Trong lòng Long Nữ cho rằng, chị ta mười mươi là chơi khó , quyết được phép thua, khó khăn lắm mới hoàn thành xong mọi cầu của chị ta, quay ra hai giờ , thứ Bảy tắc đường, cầm túi lên chạy vội ra ngoài.

      Chán quá , người ta rỗi hơi long nhong ngoài đường làm chi biết, gọi cái xe thôi mà khó thế. Long Nữ đứng đó vò đầu thở dài, lỡ đến muộn, dù bị Giang Đông ăn thịt cũng bị ba mẹ càm ràm chết luôn. Đúng lúc đó, chiếc Mercedes Benz SLK màu đen đỗ ngay trước mặt . Nhưng mà phải trước câu, Long Nữ chả hiểu gì về xe cộ, chỉ biết Audi vì có bốn cái vòng tròn; BMW, vì Giang Đông thích, còn Mercedes Benz, từng chỉ vào cái logo xe và hỏi Giang Đông đó có phải là Samsung , khi đó Giang Đông sững sờ khỏi , nghiêm túc gật gật đầu: “Ừ, đúng, em quá giỏi.”

      “Hello, người đẹp.” Khuôn mặt Đào Nhiên rạng rỡ nụ cười nhiệt thành, Long Nữ nhìn bỗng cảm thấy chiếc xe này rất quen, sao lại giống chiếc xe mượn tạm làm gương hôm trước thế nhỉ, mà cũng chắc lắm, loại xe này thiếu gì, trùng hợp được vậy đâu.

      “Là ? cũng phải làm thêm à?” Long Nữ nghi hoặc hỏi, cứ tưởng chỉ có giám đốc của mới quái đản như vậy chứ.

      Đào Nhiên cười cười, trong bụng nghĩ, đồ ngốc này, Thiên Hạo bao giờ bắt nhân viên làm thêm vào ngày cuối tuần, chắc chắn bị cấp bóc lột mà biết rồi. mới từ thành phố S đàm phán hợp đồng xong, trở về công ty lấy đồ, vừa ra khỏi chỗ để xe nhìn thấy Long Nữ đứng bắt xe, nhưng cách của chắc chắn chẳng gọi được xe đâu, chỉ nhìn về hướng mấy cái taxi, thỉnh thoảng đưa tay vẫy vẫy, nhưng đều bị người khác cướp mất, sau đó lại bĩu môi giận đùng đùng mà giậm chân. thực phù hợp với xã hội cạnh tranh khốc liệt này.

      về công ty lấy đồ, em muốn đâu đưa ?” Đào Nhiên nghĩ, thôi cứ coi như thưởng cho nhân viên chăm chỉ , bé ngốc.

      “Có làm lỡ việc của , em phải ra sân bay, nhưng nếu ngại đưa em lát, em mà tới muộn tiêu đời.” Long Nữ vừa khách khí vừa leo lên xe. Đào Nhiên lắc đầu cười cười, bé này thực rất ngốc mà.

      May mà có Đào Nhiên đưa . Lúc trước phát ra người này lái xe nhanh vậy, Long Nữ liếc nhìn công tơ mét, có phần chịu nổi tốc độ này. Giang Đông bao giờ lái xe quá nhanh, vì sợ, gan bé lắm, vậy nên giờ căng thẳng nắm chặt dây an toàn. Đào Nhiên nhìn bộ dạng sợ hãi nhưng dám ho he của rất muốn cười, nhưng vẫn chậm lại. Xa ba ngày, sắp quên luôn bé này rồi, ngờ vừa trở về lại gặp lại, ha ha. Thế này có phần hơi buồn cười, nhưng đôi lúc dù cho chỉ có được chút xíu vui thích như thế cũng vẫn muốn lắm lấy, ai biết được ngày sau ra sao, Đào Nhiên nghĩ tới đây tự cười quỷ dị.

      “Đúng rồi, con của bạn sắp tròn ba tháng, em có thời gian cùng chọn quà được ?” Đào Nhiên đột nhiên mở lời.

      “Dạ? Thực ra em cũng có kinh nghiệm gì, tới lúc đó cứ gọi em xem thê nào.” Long Nữ nghĩ làm phiền người ta như vậy cũng nên báo đáp, thích nhất được ngắm đồ trẻ con, đều rất xinh xắn dễ thương.

      “Được, tới lúc đó gọi cho em.” xong Đào Nhiên đưa tay mở CD, giọng nữ rất có sức hút lan tỏa khắp trong xe, Long Nữ kinh ngạc : “ cũng thích ấy à?”

      Đào Nhiên cười : “Ừ, thích, giọng hát rất dễ chịu.” trợn mắt bừa, đĩa CD này là do Tiểu K quăng lại xe, lúc đầu còn cực kỳ bực mình vì bình thường hay nghe dương cầm hoặc Secret Garden, nhưng là ai cơ chứ, bốc phét đối với là chuyện quá đơn giản.

      “Em thích nhất là trong đám cưới của ấy, chồng ấy vừa chơi đàn piano vừa hát tặng ấy, hạnh phúc.” Khi Long Nữ câu này, hạnh phúc và hi vọng lóe lên trong ánh mắt, nhưng biết tại sao lại lụi rất nhanh, có lẽ là vì nghĩ tới cuộc hôn nhân may mắn sớm chấm dứt của mình.

      “Hà hà, vậy khi em kết hôn, bảo chồng em hát cho em nghe .” Đào Nhiên nhìn dáng vẻ mong chờ hệt chú mèo của , thuận miệng .

      Long Nữ gì. còn kết hôn nữa ? Nhưng muốn kết hôn nữa, chịu đựng đủ rồi. Kỳ thực Giang Đông đàn rất hay, nhưng dù có năn nỉ thế nào cũng chịu hát cho bài hát đó. bài hát đó qua sến, sống quá lãng mạn, nhưng người phụ nữ nào mong chờ người mình thương có thể lần lãng mạn vì họ? Nhưng thực lần cũng có.

      Đào Nhiên thấy Long Nữ thất thần cười : “ phải tưởng tượng cảnh đám cưới của em đó chứ?” sao mà biết được Long Nữ từng kết hôn, hơn thế lại còn ly hôn luôn rồi. Long Nữ bị câu này của khiến cho càng rầu rĩ, quay đầu qua nhìn cửa sổ thềm đoái hoài tới.

      Đào Nhiên nhìn Long Nữ có vẻ vui, tưởng mình đùa quá trớn, nếu là bình thường ai dám bày ra bộ mặt này với , nhưng biết tại sao, dáng vẻ này của Long Nữ trong mắt lại cứ như làm nũng. Vì thế cười nhận lỗi, : “Đừng giận mà, ít nhất em còn kết hôn được, đây này, chẳng có hi vọng.”

      Lúc này Long Nữ mới nhớ ra, ta là gay, sao mình lại tùy tiện nổi giận thế chứ. Cho nên chớp chớp mắt vẻ vô tội: “ sao đâu, được ở bên người mình kết hôn hay đâu quan trọng.”

      Sau đó hai người cười cười, đúng 3h50phút tới được sân bay. Đào Nhiên hỏi có cần chờ , nhìn thấy xe của Giang Đông đỗ ở đằng xa xa, còn có cả xe của Giang Nam nữa. vội vàng với Đào Nhiên: “ cần đâu, bạn em cũng tới rồi, lát nữa cùng về là được, lúc nào mua quà gọi em tiếng nhé.” xong liền vẫy vẫy tay chạy vào trong .

      Nhìn bóng dáng màu hồng đó xa dần, khóe miệng nhếch lên, phát bản thân mình khi ở bên Long Nữ luôn được cười rất tâm, cười rất vui vẻ, thích cảm giác này.

      Ở sân bay rất đông, nhưng vẫn có thể dễ dàng tìm ra người đàn ông kia đứng chuyện ở chỗ cửa ra, biết tại sao lại có khả năng đặc biệt ấy. Từ góc độ này nhìn thấy ngay được khuôn mặt nghiêng nghiêng, Giang Đông thích hợp với mọi góc độ quan sát, nhìn lâu như vậy rồi nhưng Long Nữ vẫn thấy rất đẹp, còn Diệp Tử ở phía đối diện dịu dàng hơn nhiều, khí chất hơi giống với Đào Nhiên. tới ông rể Diệp Tử này của , thực tình rất kinh ngạc. hơn Giang Nam tới năm tuổi, dáng verlaij còn khiến đứa con như đây cũng phải ghen tỵ, kết hôn trước bọn chỉ nửa năm, giờ con được ba tháng tuổi. Còn , tình chưa kết tinh được gì đành, lại còn ly hôn nữa. Người với người sao lại khác biệt đến thế. Hồi đó lúc sắp cưới Giang Đông, Giang nam ôm bộ mặt thương cảm kéo ra chỗ rằng: “Em dũng cảm đấy, chị thay nhà họ Giang cảm ơn em.” Câu này tới tại mới hiểu được , người đàn ông bá đạo như thế, sau này chỉ đứng xa mà ngắm.

      Vừa đúng lúc Diệp Tử quay đầu nhìn thấy Long Nữ, mỉm cười gật đầu với , Long Nữ lập tức thấy thế gian tươi đẹp trở lại, người đàn ông này còn đẹp hơn cả phụ nữ. Giang Đông mặt mũi lạnh tanh nhìn , làm gì thế này, có tới trễ đâu, ghét thế!
      rể, chị Nam đâu?” Long Nữ tới hỏi Diệp Tử.

      ấy và Nữu Nữu chờ ở biệt thự rồi, tới đón ba mẹ về.” Diệp Tử có nhiều ấn tượng với em dâu này, chỉ cảm thấy ngoan hiền dễ thương, mỗi lần cả nhà sum họp, ấy rất ít , ăn cũng , toàn khép nép bên cạnh Giang Đông. Lúc cưới Giang Đông, Giang Nam từng thầm với , con bé này đơn giản đâu, nhưng thực tình nhìn ra có gì đơn giản.

      “Sao giờ mới tới?” Tảng băng ngàn năm cuối cùng mở miệng, thế còn nghe như còn có vẻ hơi bực mình.

      “Vâng, bị tắc đường.” Long Nữ giọng , vẫn dám trực diện chống đối , hơn nữa Diệp Tử cũng có mặt.

      “Ừ nhỉ. Sao vừa rồi em đến cùng Đông Tử?” Diệp Tử thấy lạ hỏi, vừa rồi cũng thấy là lạ, theo lý mà Long Nữ trước giờ chỉ thích dính lấy Giang Đông, sao lần này lại khác vậy.

      “À, ấy luôn từ công ty, vòng về đón em bị muộn mất.” Long Nữ cười cười trả lời, cảm thấy mình dối cũng rất siêu, ai ngờ mặt Giang Đông càng lạnh, còn Diệp Tử càng chả hiểu ra làm sao. Là vì vừa rồi Giang Đông mình thẳng từ nhà tới, còn ở nhà Trác Lan. Xem ra đúng là hợp dối, nhưng mà vẫn y như trước , chìm đắm trong lời dối hoàn hảo tự mình tưởng tượng ra.

      Đúng vào lúc ngại ngùng đó, từ xa nghe thấy có người gọi , ngẩng đầu ngó ra, ra là các vị phụ huynh cùng xuất . Lúc này trong bụng Long Nữ “bùm” tiếng, lại phải dối, chết mất thôi!
      A fangHale205 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9

      Đón xong bốn vị phụ huynh, ai lên xe của người ấy về phía biệt thự của nhà họ Giang. Mẹ Long Nữ thấy giày cao gót và trang điểm rất lấy làm lạ, ngồi ở ghế sau rướn lên phía trước thăm dò, hiếu kỳ hỏi: “Con bé ngốc này, mẹ mới vài hôm mà con lớn hẳn nhỉ?”

      Long Nữ biết ngay thế này, cười : “Đâu có đâu, con cũng 24 tuổi rồi mà, phải ra dáng người lớn chút, phiền lắm.”

      “Ừ, đúng lắm, chiều cao của con kém Đông Tử nhiều, giày cao gót vào đẹp hơn bao nhiêu.” Lúc này ba cũng chêm vào, càng thêm nẫu ruột. Ba vốn là người bảo vệ chủ nghĩa gia trưởng, vì thế lúc nào cũng thấy Giang Đông quản lý là chuyện thiên kinh địa nghĩa. cảm thấy Giang Đông mới giống con trai của ba, giống ông chút nào hết.

      “Ba, mẹ, Maldives thế nào ạ? Lần tới định đâu ạ?”. Chẳng phải Giang Đông lòng tốt trỗi dậy, chỉ là e cứ thế này bị lộ mất, lộ ra cũng xong luôn. Hơn nữa rất chắc chắn trong thời gian ngắn có thể trị được tiểu nha đầu Long Nữ này, vì thế phải thể cho tốt.

      tệ, khí hậu tốt, phong cảnh đẹp, vẫn chưa nghĩ ra lần tới đâu. Lần nghỉ phép tiếp theo còn chưa biết là khi nào, trong sở ngày nào cũng bận rộn như thế. Đúng rồi, khu phía nam là địa bàn của con phải , bảo chúng nó chú ý chút , còn nghênh ngang như thế ba phải điều người qua xem đấy.” Long Dực là giám đốc Sở Công an, cách ăn và tác phong đều rất có dáng quan to, vô tình mở cuộc họp luôn.

      “Vâng, ba an tâm, chuyện này con giải quyết.” Giang Đông cười nhận lời.

      “Chẳng phải Đông Tử còn can thiệp vào chuyện hắc đạo rồi sao? Ông bảo nó làm cái gì vậy?” Bà Long hiểu gì hỏi ông Long. Ông Long quắc mắt nhìn bà: “Đàn ông chuyện, đàn bà được xen vào!”

      Long Nữ cuối cùng hiểu được mình được di truyền gen của ai rồi. Mẹ sao lại yếu thế như vậy chứ, nhưng cũng phải. Bình thường ba rất chiều mẹ, tuyệt đối như Giang Đông. Tóm lại Giang Đông tệ nhất tệ nhất.

      Tới nhà họ Giang thấy Giang Nam bồng em bé ra đợi. bé con đó lớn thêm chút chắc chắn rất đáng . Diệp Tử con bé đó giống của nó, Long Nữ chưa gặp trong truyền thuyết đó bao giờ, nhưng từ khuôn mặt của con bé là có thể thấy của nó tất nhiên phải là đại mỹ nữ. Lúc cả nhà ngồi xuống, Long Nữ bận rộn giúp dì giúp việc bưng đồ ăn. Đây là nhiệm vụ của . Theo lời của Giang Đông , người phụ nữ đến cơm cũng biết nấu ít nhất cũng phải biết bưng đồ ăn, rửa chén bát. Vì thế mỗi lần họp gia đình đều đảm đương vị trí này, thành ra rất chuyên nghiệp.

      bàn ăn, Giang Viễn Chương và Long Dực ngồi ở hai đầu bàn. Bà Giang và bà Long ngồi bên phải chồng mình, sau đó là Diệp Tử và Giang Nam, đối diện là Giang Đông, chỗ còn lại là của Long Nữ. Lúc ngồi xuống có chút tự nhiên. Bao lâu rồi chưa ở gần thế này, lần gần đây nhất hai người họ cùng dùng bữa hình như phải được cả tháng rồi. đồ ăn nấu ngon, chẳng động vào miếng nào, lại kiên trì nguyên tắc quân tử tránh xa việc bếp núc, sau cùng đành thuê người giúp việc. Giờ Long Nữ rồi, căn nhà đó cũng chẳng buồn quay về, người giúp việc thôi cũng chẳng cần.

      “Nam Nam kết hôn trước Đông Tử nửa năm phải ?” Bà Giang bỗng cười hỏi.

      “Ừ đúng đấy, chẳng sớm hơn được mấy tháng.” Bà Long ngồi bên phụ họa theo, Long Nữ chỉ biết cúi đầu chăm chăm vào ăn. phải đói, tại chẳng biết gì, có lẽ lúc này tốt nhất là hãy im lặng. Theo lời của Giang đại thiếu gia là, ăn nhiều ít.

      “Trông kìa, Nựu Nựu được ngần này rồi. Ôi chao biết lúc nào mới được bế cháu nội đây?” Bà Giang cảm thán, lập tức nhận được đồng cảm; bà Long cũng buông mặt phiền muộn theo. Hai ông bố tuy năng gì nhưng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Giang Nam cười : “Con thấy dạo này sức khỏe của Long Nữ tệ, tranh thủ sinh đứa cũng được, Đông Tử cũng còn ít tuổi nữa.”

      “Vâng, sắp rồi, chúng con cũng muốn đây.” Giang Đông mỉm cười trả lời, cực kỳ điềm đạm, cực kỳ thành , lập tức dẫn đến tràng ho sù sụ của Long Nữ. Nhưng hoàn toàn bị làm lơ, vì cả nhà còn bận rộn bàn tán ầm ĩ, tháng nào mang bầu tốt, con trai hay con tốt, thậm chí bắt đầu bảo Giang Đông cai thuốc lá.

      Cuộc họp mặt gia đình kết thúc trong bầu khí hòa thuận, tất nhiên trừ Long Nữ. Lúc lái xe tới đón ông bà Long, bà Giang còn kéo lại dặn dò: “ được ăn đồ nguội nữa, nếu quyết định sinh con phải tẩm bổ cho tốt.” Long Nữ nuốt nước mắt mà vâng dạ, trong bụng nghĩ. Mẹ chồng ơi, chúng con ly hôn mất rồi, sao mà sinh con đây.

      Giang Nam và Diệp Tử cũng cùng ra, đúng lúc đó nghe thấy Giang Nam câu với Diệp Tử: “Giờ tới Diệp Sắc à?” Long Nữ thấy cái tên này sao mà quen quen thế, thuận miệng hỏi: “Diệp Sắc là chỗ nào vậy ạ?”

      “Nha đầu ngốc, đó là hộp đêm của rể em. Diệp Sắc Khuynh Thành, Trác Lan thường tới đấy, em biết sao?” Giang Nam cười trả lời. Long Nữ ngây ngô gật gật đầu chao tạm biệt chị. Hóa ra Diệp Sắc Khuynh Thành là của ấy mở. Trước đây chỉ biết Diệp Tử có mở hộp đêm, nhưng ngờ lại tình cờ đến vậy. Nhớ ra lần trước mình tới đó, bất giác giật mình. Trước giờ luôn bị Giang Đông quản lý rất chặt, những nơi như thế tất nhiên được tới. Nếu bị trông thấy chắc chắn chuyện hai người họ ly hôn bị lộ... Sau đó, trời ơi, sau đó chắc chắn bị ba mẹ băm vằm, bắt nhốt trong nhà ép phải tái hôn. Đừng mà, đừng mà. Tuyệt đối đừng như thế mà!

      thôi, lên xe .” Giang Đông xong liền tự khởi động xe luôn. Long Nữ đột nhiên nhớ tới câu có con lúc nãy, nổi giận đùng đùng, vừa lên xe liền hỏi: “Sao lại chúng ta có con?”

      Giang Đông lười biếng : “Chẳng lẽ em muốn với bố mẹ là chúng con ly hôn rồi, sinh con được nữa?”

      Long Nữ thấy cũng đúng, ơ nhưng mà thể lại bị lôi kéo, “Chẳng phải vẫn sức khỏe của em tốt, nên có con sao, cứ như thế tiếp có làm sao?”

      Giang Đông liếc cái, dùng giọng điệu rất khách khí : “Vóc dáng của em bây giờ nhìn kiểu gì cũng giống sức khỏe tốt.”

      Long Nữ bị câu này của làm cho tức xém chút nữa nhảy ngược lên. Vóc dáng làm sao chứ, chỉ tròn trịa hơn chút thôi có gì đâu. Hồi trước gầy, chẳng ra dáng đàn bà con , chạm vào chẳng có cảm giác... Làn này lại như thế. Vì câu này của , ngày mai bắt đầu giảm cân, nhất định phải giảm.

      “Mà cái công việc lởm khởm kia của em coi bộ em làm cũng hăng hái nhỉ?” Giang Đông đột nhiên chuyển đề tài sang công việc của Long Nữ . còn đỡ, vừa nhắc tới cứ như là ý chí chiến đấu bao phủ khắp người . ngẩng đầu : “Tất nhiên, em rất được coi trọng, em có năng lực thế cơ mà.”

      “Ngày nào cũng để cho người ta sai khiến gọi là được coi trọng? Ngày ngày photo đánh máy gọi là có năng lực?” câu của Giang Đông đánh trúng vào trọng điểm.

      “Giang Đông, là đồ khốn! dám sai người theo dõi em!” Long Nữ chưa từng nghĩ tới chuyện lại ngang nhiên làm như thế. Tại sao lại dùng những thủ đoạn đó đối với chứ, tôn trọng nhau!

      Xe đột ngột dừng, đầu Long Nữ đập “bụp” cái. xoa xoa trán mà hiểu mô tê gì, thấy khuôn mặt của Giang Đông áp tới, trợn tròn mắt quên cả phản kháng, mặc cho đôi môi từ từ đặt lên môi . Nụ hôn cướp bóc của làm đau khiến có chút sợ hãi. dùng sức cắn cái, sau đó Giang Đông cười đắc ý : “Nhớ kỹ, được phép gọi thẳng tên của nữa, tên của em được gọi sao?”

      “Khốn kiếp, em ghét !” Long Nữ nước mắt đầm đìa hét lên với , muốn đẩy cửa xuống xe, ai ngờ cửa xe đều bị khóa lại rồi, cố gắng thế nào cũng mở ra được. Giang Đông nhìn bộ dạng tủi thân của , đùa cợt : “Cầu xin , để em xuống.”

      Long Nữ quay đầu nhìn năng gì, khoảng năm giây sau, òa lên khóc, vừa khóc vừa gào: “”Tại sao bắt nạt em? Em làm sai gì rồi? chỉ toàn bắt nạt em, đối xử với em ra gì hết! Ly hôn rồi mà vẫn còn bắt nạt, rốt cuộc muốn thế nào?...”

      Giang Đông giật mình, sao lại đột nhiên bùng nổ như thế? Chẳng lẽ quá trớn rồi? Mà sao lại khó chịu vậy? đưa tay ra muốn ôm lấy vào lòng an ủi, ngờ bắt lấy tay cắn rất mạnh. Đau, thực đau, hằn cả lên, nhưng kêu tiếng nào. Tiếng khóc dần ngừng lại, sức lực như bị vắt cạn, xiêu vẹo tựa vào ghế xe, giọng : “Em cầu xin , đừng bắt nạt em nữa.”

      Lúc Long Nữ câu này, trái tim Giang Đông thực rất đau.
      A fangHale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10

      Từ sau hôm họp mặt gia đình, dường như Long Nữ khiến Giang Đông thực phải giật mình, lần đầu tiên nghe lời Long Nữ, đưa về nhà. Hai người thêm câu gì, bầu khí rất kỳ lạ. Sau khi cắn hơi sợ, sao lại kích động cắn chứ, vết cắn đó rất sâu, chắc là đau lắm. Nếu là trước đây, có cho thêm hai lá gan cũng chẳng dám. Bình thường nếu có hơi bực dọc chỉ lừ mắt liền im re, hồm đó đúng là quá kích động, kích động là quỷ dữ mà. đúng, cho đáng đời, đáng đời , ai bảo bắt nạt , cần gì xót chứ, phải ra sức mà cắn. Long Nữ chẳng nhận ra bản thân mình sắp bị nổ tung đến nơi, ngày ngày phải sống trong mâu thuẫn thế cơ mà.

      Long Nữ trước giờ luôn là đối tượng bị nô dịch của phòng Kế hoạch, vì thế tối nay lại bị giữ lại làm thêm giờ, còn Trác Lan vì việc công phải trang trại rượu bên Pháp, ở nhà chỉ còn mình , về nhà mình cũng chán, cho nên sau khi làm xong những việc bọn họ để lại lấy tài liệu của “Tinh phẩm phong lâm” ra đọc.

      Đào Nhiên vốn định về rồi nhưng bỗng nhớ ra Long Nữ làm ở phòng Kế hoạch, mà chưa từng tới đó bao giờ, nhìn giờ cũng còn sớm, nhưng biết tại sao vẫn có chút mong muốn tới xem xem nơi làm việc hàng ngày của bé ngốc đó thế nào. Nhưng khi tới cửa phòng Kế hoạch, phát ra đèn vẫn sáng. thích nhân viên phải làm thêm giờ mà thích công việc được xử lý cách có hiệu quả. Nhưng khi chầm chậm bước lại gần, phát ra hơi cúi đầu, vài lọn tóc dài vương xuống khuôn mặt, làn da dưới ánh đèn lại càng thêm nõn nà, kính gọng hồng đặt chiếc mũi nhắn, thỉnh thoảng chau mày, thỉnh thoảng thở dài, còn đôi giày cao gót bị quẳng sang bên.

      Long Nữ đọc tài liệu, nhận ra rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mình đều quên mất rồi, nhưng cảm thấy thực rất thích phải suy nghĩ như thế này, khiến có cảm giác mình được tồn tại, được là cá thể độc lập. Vì thế khi bóng người xuất che lấp ánh sáng, bị giật mình mà chỉ hoang mang ngẩng đầu lên.

      Đào Nhiên sững sờ, trong đôi mắt thoáng chút nghi hoặc, chút ngạc nhiên, nhưng đôi mắt đẹp đẽ đó khiến nhìn thấy trong sáng thuần khiết, khiến giây chìm vào trong đó. Nhưng mau chóng lấy lại phản xạ, sau đó khóe môi nở nụ cười mê người. Long Nữ bị nụ cười mê hoặc của Đào Nhiên làm cho ngơ ngẩn, định cười lại chợt đứng bật dậy, vội vàng giày vào, ngại ngùng mím chặt môi, khuôn mặt ửng hồng rất dễ thương, trông như trái táo chín mọng cành khiến người ta muốn cắn miếng.

      “Sao /em vẫn chưa về?” Hai người cùng lúc cất giọng hỏi, Long Nữ cúi đàu khẽ cười, Đào Nhiên cười nhàng: “ lấy đồ, còn em?”

      “Hình như lần nào gặp cũng đều phải lấy đồ nhỉ, em chán, ngồi đây đọc tài liệu thôi.” Khi Long Nữ câu này, giọng đượm nỗi đơn thể che giấu. Trác Lan có nhà, cũng thể chạy về nhà ba mẹ, sợ nhất chính là cảm giác mình quạnh này. Hôm đó tới nhà họ Giang quên đưa Cầu Cầu về, chỉ còn cách đợi cuối tuần này quay lại lần nữa. Ở mình thực đơn lắm.

      “Chán? , chúng ta cùng chơi.” Đào Nhiên hiểu sao mình lại như vậy. ràng là suy nghĩ rất kỹ, là nhân viên của công ty, chẳng qua chỉ là dễ thương, chẳng qua chỉ có chút đơn thuần và trầm tĩnh mà chưa từng gặp, vì thế có ý gì với , nhưng tại sao lại như thế chứ? Có lẽ chính là bởi dáng vẻ đáng thương của , có những việc chẳng cần suy tính quá có lẽ tốt hơn, biết đến đâu hay đến đó.

      “Chơi? Em có biết gì đâu mà.” Long Nữ ngao ngán, chẳng những biết chơi, mà còn hơi sợ những chốn đông người , ở những nơi đó bị căng thẳng, bị ngượng ngập, tóm lại kiểu gì cũng thoải mái.

      nào, có đây rồi.” rồi Đào Nhiên cầm lấy túi xách của , sải chân bước , Long Nữ cũng tắt đèn vội chạy theo sau.

      Quán billiard thực rất ít con . Vừa rồi lúc vào mà giật cả mình, tất cả nam giới trong phòng đều quay ra nhìn , mặt lập tức đỏ ửng lên. Đào Nhiên vừa nhìn là biết chuyện gì, gật gật đầu với ý bảo cứ theo , hai người vào phòng VIP phía trong.

      Trong phòng ánh đèn xanh mờ ảo nhấp nháy, cảm giác thoải mái, Đào Nhiên cởi hai cúc áo sơ mi, hơi lộ ra vòm ngực, đưa tay vuốt vuốt tóc, chàng trai lịch lãm lập tức biến thành công tử ăn chơi. Hôm nay Long Nữ mặc đồ công sở, cũng tàm tạm, chắc bị lép vế.

      Đào Nhiên là tay cơ giỏi, vừa đánh vừa giải thích cho , tư thế rất đẹp và quyến rũ, liên tiếp ba viên bi lọt xuống lỗ. Long Nữ vỗ tay trầm trồ, Đào Nhiên đưa gậy cho Long Nữ bảo chơi thử, Long Nữ tinh nghịch đưa mắt : “Em cũng biết chút, chúng ta đấu , người thua phải đồng ý làm việc cho người thắng.”
      A fangHale205 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10 (tiếp theo)

      Đào Nhiên cười rất vui vẻ, gật đầu : “Được, kết quả thế nào khỏi cần bàn cãi rồi.”

      Long Nữ nhắm chuẩn bi đen số 8, bò dài bàn, mắt nhìn chăm chú vào trái bóng đó, tư thế hoàn hảo, vút tiếng “cạch”, kết quả . Đào Nhiên ngờ lại có thể đánh billard hay như thế, cho cả cơ hội ra tay. Lúc đầu còn tưởng đánh được bi là may mắn lắm rồi. Nhưng khi liên tiếp đưa ba bi lọt lỗ mới ý thức được nguy hiểm, hơn nữa trông dáng vẻ của ràng là cao thủ, vậy mà dám trêu .

      Long Nữ ngẩng đầu nhìn : “Hà hà, thua chưa nào, thua phải chịu phạt đấy nhé.” Cái khác Long Nữ biết, chứ đánh billard chắc chắn là món tủ của . Giang Đông thích nhất là đánh billard. Trong nhà họ có phòng billard, thường chơi lúc buồn chán nên thành cao thủ luôn, lại có cả hướng dẫn của Giang Đông nữa nên càng trở thành “cao thủ của cao thủ.”

      “Hừ, em , chuyện gì?” Đào Nhiên nghiêng đầu thèm nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của nàng, hậm hực .

      “Ừm, em có chuyện muốn hỏi , có thể từ chối trả lời. là tiểu thụ phải ?” Long Nữ hỏi rất thà, tới mức khiến Đào Nhiên xém chút tưởng mình chắc chắn là gay luôn!

      phải.” Đào Nhiên trả lời quyết đoán. Long Nữ rất hoang mang : “Người ta người đẹp thường là tiểu thụ mà nhỉ, lạ .” Long Nữ chỉ biết qua loa chuyện tình đàn ông. Trác Lan mới là cao thủ, thường xuyên nghe mấy chuyện này, dần dần cũng biết được chút bí mật sâu kín trong đó.

      Đào Nhiên bó tay với luôn, bất đắc dĩ : “ đói rồi.”

      Rất nhiều trong quán KFC quay đầu trộm nhìn chàng đẹp trai trong góc quán. Nhưng mỹ nam đó ôm bộ mặt vừa bất lực vừa bi đát, còn ngồi đối diện cứ cắm cúi ăn, hết khoai tấy chiên, cánh gà lại đến kem mút...

      Lúc nãy Đào Nhiên kêu đói, còn thua phải trả tiền ăn, Long Nữ đồng ý cái rụp, muốn ăn KFC. Đào Nhiên thề với lòng rằng, đời này chỉ đến mấy nơi như thế này lần duy nhất mà thôi. Vừa rồi Long Nữ đàn ông con trai phải xếp hàng, còn liền chạy vào trong tìm chỗ ngồi rồi ngoan ngoãn ngồi chờ. Đào Nhiên muốn điên lên luôn khi phải đứng xếp hàng, bao nhiêu người chen lên chen xuống, chốc chốc lại có người đụng vào , ghét nhất bị người khác đụng vào, nhưng nghĩ tới vẻ hớn hở vui mừng của Long Nữ, thôi gắng chịu vậy.

      Tới lúc đống đồ ăn vào trong tìm , nhận ra cười hi hi nhìn , khiến người ta nghĩ đứa trẻ, đứa trẻ rất dễ thương.

      Mấy thứ này ăn quen, nhưng Long Nữ tuân theo tinh thần cách mạng có phúc cùng hưởng, mực đòi phải ăn, thế còn cực kỳ hào phóng chia cho phần chocolate Sundae mình thích ăn nhất. Sau cùng chịu nổi nữa, kêu muốn hút thuốc, Long Nữ trừng mắt, mắng có đạo đức công cộng.

      Và thế là bữa ăn này kết thúc trong cảnh Long Nữ mình ăn sạch bách, Đào Nhiên mình ngồi ngán ngẩm. Ăn xong Long Nữ nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, lập tức phải về nhà, Đào Nhiên bất lực hết cỡ.

      “Tiểu công, sau này lại chơi tiếp nhé, chúng mình là em tốt với nhau mà.” Đây là tổng kết cuối cùng của Long Nữ sau buổi du hí KFC này, Đào Nhiên cười rất vui vẻ, nụ cười thực từ sâu thẳm trong tâm hồn .


      Long Nữ còn chưa bước qua cửa nhà nghe thấy tiếng điện thoại reo, nhanh nhẹn mở cửa, lao tới bên điện thoại, cầm ống nghe lên, động tác thành thục.

      đâu vậy?” Đầu bên kia, giọng của Giang Đông rất thấp, nghe là thấy tâm trạng được tốt.

      ra ngoài.” Long Nữ lạnh lùng , trong bụng nghĩ đấy, sao lại phải cho nghe.

      hỏi lại em lần nữa, em đâu vậy?” Giọng của Giang Đông y như đá lạnh, Long Nữ hơi rùng mình.

      ăn tối.”

      với ai?”

      “Với bạn.”

      “Nam hay nữ?”

      “Chẳng nam chẳng nữ.”

      “Đừng có để bắt được, còn nữa, Nựu Nựu tuần sau tròn ba tháng, chúng ta cùng .” xong cúp máy, Long Nữ cầm điện thoại mà tức nổ đọm đóm, mãi mới phát ra được câu thê lương: “Giang Đông, là đồ khốn! A... tôi điên mất thôi.”
      A fangHale205 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11

      Long Nữ lê thân xác rã rời từ công ty trở về, lại làm thêm giờ. ràng phải việc của vẫn phải làm. Tiểu Lâm có hẹn, bộ dạng cầu khẩn tha thiết làm lòng tốt của Long Nữ bộc phát, đồng ý ở lại làm thêm giờ giúp ấy. Ôi, làm người mà thiện lương quá cũng tốt. Mấy ngày nay tuy vẫn làm mấy việc vặt, nhưng ràng mọi người đối xử với cũng tốt hơn, ít nhất cũng còn bài xích nữa. Vì vậy thỉnh thoảng có phải làm thêm chút cũng phàn nàn nữa. Nhưng hai hôm còn được, chứ liên tục mấy ngày rồi, sắp chịu nổi, dù gì cũng quen được chiều từ . Nàng Trác Lan vẫn chưa về, chả có lẽ gặp được trai đẹp nào rồi?

      Lúc về đến tòa nhà Trác Lan ở có điện thoại gọi tới, thấy số của biệt thự nhà họ Giang, vội nghe máy: “A lô?”

      “Long Nữ à, con và Đông Tử cãi nhau phải ?” Giọng của bà Giang có chút lo lắng.

      “Dạ? Đâu có, sao thế mẹ?” Long Nữ vội chối. Trước hai người cứ có cãi vã là bà Giang liền mắng Giang Đông, Giang Đông càng bực mình, hai người lại càng cãi vã to hơn, chuyện này trăm lần như , cũng sợ luôn rồi.

      “Vừa nãy Đông Tử tới đón Cầu Cầu, hình như nó uống rượu, tâm tình được tốt.” Bà Giang lo lắng . Giang Đông vào mà chẳng năng gì, cứ thế dắt Cầu Cầu , giống như bình thường. Bà gặng hỏi thế nào cũng có gì, bà đoán chắc hai người họ lại gây gổ rồi.

      “Thế ạ? ấy...” Long Nữ còn chưa dứt câu chiếc xe đột nhiên tới, đèn xe làm chói mắt, nhưng dần nhìn ra đấy là xe của Giang Đông bèn : “ sao đâu mẹ, ấy về rồi.”

      “Ừ, hai đứa làm hòa , con đừng chấp nó làm gì.” Bà Giang vẫn lo. Bà biết tính con trai mình rất khó chịu. Long Nữ là nàng dâu bà đích thân chọn lựa, ban đầu cứ lo Giang Đông chịu, nhưng dần dần thấy quan hệ của hai đứa cũng tốt đẹp bà mới yên tâm. Nhưng Long Nữ tính cách yếu đuối, chuyện gì cũng dựa vào Giang Đông khiến Giang Đông lại càng thêm ngang ngược. Bà thực biết nên mừng vì kiếm được vợ ngoan cho Giang Đông, hay nên lo cho tính cách yếu mềm của Long Nữ.

      “Con biết rồi.” Long Nữ cúp điện thoại, đứng đó nhìn xe của , vẫn xuống xe, cứ như vậy nhìn Long Nữ. gầy , đôi mắt lại càng lớn thêm khuôn mặt vốn . Trước đây đôi mắt ấy luôn nhìn rất ngưỡng mộ, trong đôi mắt to tròn ấy lấy có chút tạp chất nào, hệt như dòng suối trong veo nhìn thấy đáy. Hôm nay đôi mắt vẫn trong vắt sáng ngời như thế, nhưng mạnh mẽ khiến bất ngờ.

      Hôm nay tiếp khách xong vốn định về khách sạn nghỉ ngơi. Căn nhà đó thực muốn trở về, đâu đâu cũng là hình bóng của , gian bếp xém chút nữa bị thiêu trụi, phòng ngủ bị trang trí y hệt phòng công chúa, chỗ nào cũng có .

      Long Nữ thẳng người, ngẩng cao đầu nhìn Giang Đông ngồi trong xe, từ sau hôm đó liên lạc với . dần hiểu hơn về công việc mình làm. dần dần nhận ra mình phải là người vô dụng, mình đáng bị khinh thường. Lúc này cái người nghĩ rằng là con ngốc vẫn ngồi đó nhìn . hiểu sao trong đôi mắt lại có thứ nhu tình dịu dàng vốn rất thuộc về .

      Cửa xe mở ra, chú chó Husky màu xám lao ra, Long Nữ vừa cười vừa ngồi xuống ôm lấy cổ nó, dụi đầu rồi hôn nó. Giang Đông cũng xuống xe, tựa vào xe hút thuốc, ánh mắt lười biếng nhìn cảnh người chó ôm hôn thắm thiết.

      Cầu Cầu là giống chó thuần chủng, đầu có ba chấm trông rất phong độ. Bộ lông trắng muốt có thể thấy nó được chăm sóc cẩn thận, phần lông xám tro tỏa ra khí thế mạnh mẽ. Giang Đông biết lý do tại sao Long Nữ lại thích Cầu Cầu, đó là bởi vì ánh mắt của nó rất giống với mắt lúc dịu dàng, mặc dù rất ít khi như thế.

      Long Nữ nắm chiếc dây dắt Cầu Cầu tiến lại gần phía Giang Đông, cổ Cầu Cầu được quấn chiếc khăn vuông màu đỏ. Lúc Long Nữ dắt nó dạo phố ai cũng chú ý, nức nở khen chú chó này đẹp quá. Khi đó bước chân của Long Nữ tênh, bước chân của Cầu Cầu cũng tênh. Cặp đôi này có đặc điểm chung chính là: sợ Giang Đông. Có lúc tự ngẫm, Long Nữ thấy cũng thú vị. Cùng chung sống suốt hai năm trời với người đàn ông, chỉ ta, mà nỗi sợ ta còn nhiều hơn. cũng hiểu liệu có phải bởi vì sợ ta nên mới dám ta?

      “Cảm ơn , vừa rồi... vừa rồi “bác ” gọi điện tới uống rượu.” Long Nữ cẩn thận , cố mãi mới thốt ra được hai chữ “bác ”. Gọi “mẹ” hai năm giờ phải gọi thế này khó thích ứng. Nhưng ly hôn rồi mà, cũng nên đổi thôi.

      Vốn dĩ Giang Đông chỉ cúi đầu hút thuốc, nghe chữ “bác ” của lập tức ngẩng đầu, vứt điếu thuốc xuống đất, nhìn chằm chằm vào , lạnh lùng : “Bác ? Thay đổi quan hệ nhanh vậy. Định gọi người khác là mẹ rồi à, gọi mẹ cản trở việc của em phải ?”

      Long Nữ cúi mặt dám lên tiếng, giận rồi, lại nổi giận rồi, hình như chỉ biết khiến nổi giận. Nhưng gọi như vậy là sai sao? Sao có thể ly hôn rồi mà vẫn gọi người ta là mẹ chứ? Thực lòng bà Giang đối xử với còn tốt hơn cả với con trai mình. cũng đành lòng, nhưng quan hệ cũng phải ràng chứ.

      Giang Đông thấy Long Nữ cúi mặt năng gì, nhắm mắt lại hít vào hơi sâu, tỏ cục tức hề . Thà rằng cứ ầm ĩ với , la hét với , nhưng bộ dạng này của khiến phải biết làm sao. Đúng lúc cúi xuống thấy hai tay Long Nữ nắm chặt vòng cổ của Cầu Cầu, đưa tay túm lấy cằm , hầm hầm hỏi: “Nhẫn đâu rồi?”

      Đôi mắt to của Long Nữ vừa sợ hãi vừa căng thẳng, mím môi lại rồi giọng : “Tháo ra rồi.” Người ly hôn ai lại vẫn đeo nhẫn. Hơn nữa trước đây được làm phu nhân nhà giàu, giờ chỉ là nhân viên quèn, đeo tay cái nhẫn kim cương ba cara quá là khoe khoang.

      “Em có mục tiêu rồi chứ gì? Thấy quan hệ với cản trở việc của em phải ? Muốn tìm người mới rồi đúng ? cho em biết, ngày nào còn Giang Đông này kẻ khác đừng hòng chạm vào em! Em biết hậu quả thế nào, ẹm biết làm gì mà, phải chứ?” Lúc mặt Giang Đông trầm hẳn xuống rất đáng sợ, tay cũng dần bóp chặt hơn. Mắt Long Nữ thoáng ánh nước, sao lại bắt nạt như thế này, thể khóc, thể để ta đắc ý.

      “Đúng, em có mục tiêu mới rồi đấy, cản trở việc của em đấy. đừng dính lấy em nữa, em muốn nhìn thấy .” xong liền hất tay ra, chạy thẳng lên lầu. Giang Đông đuổi theo, đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng , Cầu Cầu cũng chạy theo phía sau . bỗng nhận ra, hai năm nay hình như chỉ có Cầu Cầu bầu bạn với . Nỗi lần nhìn thấy về, ánh mắt lấp lánh vẻ mong chờ hạnh phúc. Nhưng tại trong ánh mắt đó chỉ có vẻ chán ghét và tránh né . chầm chậm mân mê chiếc nhẫn tay mình, chua xót.

      Khoảnh khắc vừa quay , nước mắt Long Nữ liền rơi xuống. chạy bạt mạng, cần biết trời trăng gì. lúc chạy trông khó coi nhất. Nhưng lúc này đâu cần giữ gìn hình ảnh tôt đẹp với làm gì. muốn gặp lại chút nào, tên ác ma. Tới cửa, lục túi xách tìm mãi vẫn thấy chìa khóa, nước mắt giàn giụa khắp mặt. dựa vào cửa từ từ ngồi xuống, vùi đầu vào cổ Cầu Cầu khóc tu tu thành tiếng. Đúng lúc cúi đầu, mặt sợi dây đeo cổ trôi ra khỏi ngoài áo. Đó là chiếc nhẫn nạm kim cương, tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa trong bóng tối lạnh lẽo.
      A fang, Hale205Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :