1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.1

      Long Nữ nằm ì ở nhà Trác Lan tuần, quyết định ra ngoài lại, thể cứ tụt dốc thế này được, nên để người đó côi thường. Hơn nữa Trác Lan , phải ra ngoài để mở mang chút, cứ suốt ngày ru rú trong nhà theo kịp với xã hội vì vậy hôm nay Trác Lan muốn đưa xin việc. Kiểu người linh hoạt như Trác Lan chắc chắn có rất nhưng bạn bè, vậy nên kiếm cho dăm ba công việc nho vốn thành vấn đề.

      Mới sáng sớm, Trác Lan gọi dậy. Nhà có rất nhiều phòng nhưng Trác Lan lôi kéo Long Nữ ngủ cùng giường với mình cho bằng được. Trác Lan muốn ngủ cùng Long Nữ, thực ra là sợ khóc thầm mình. Dáng ngủ của hai người giống hệt nhau, đều quen cong người, nhìn từ trần nhà xuống có khi ghép thành chữ “X” luôn. Trước đây Giang Đông từng , em còn cong thêm nữa là đẩy xuống đất luôn đấy, rồi sau đó chẳng còn cách nào, họ đành phải đổi chiếc giường khác lớn hơn. Hai nàng nằm ngủ kiểu đó, càng thêm tốn diện tích hơn.

      Long Nữ mang theo nhiều quần áo , rất cứng cỏi với Giang Đông rằng: “Tiền của , em cần đồng nào hết, đồ bằng tiền của , em cũng cần.” Thế nhưng lúc ra xách theo mấy va li , và quên mất, mấy va li hiệu LV đó cũng là tiền của Giang Đông mua. Thôi vậy, đâu thể so đo thái quá. Tình hình trước mắt là có quần áo thích hợp, Trác Lan cao hơn , quần áo của ấy tất nhiên Long Nữ thể mặc vừa, chỉ có thể mua thôi. Vừa Trác Lan vừa càu nhàu: “Đầu cậu bị cửa kẹp rồi phải , sao lại đòi chia tài sản, phí cả công ngủ với ta lâu như thế.”

      thế mà được à, tự dưng tớ lại thành ra hầu ngủ, hơn nữa, tớ cần, tớ muốn liên quan gì tới ta nữa...A...” Long Nữ khinh thường , đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hét to tiếng.

      “Sao vậy?” Trác Lan chịu nổi tính cách gây giật mình thon thót của , lúc nào cũng hệt trẻ con chưa lớn, may mà kỹ thuật của Trác Lan tốt, tông xe luôn rồi.

      “ Cầu Cầu vẫn ở trong biệt thự.” Long Nữ giọng, trong giọng đầy những lưu luyến và đau lòng.

      được, chó rụng lông.”Trác Lan lập tức tỏ lập trường của mình,đúng là cũng rất thích con chó đó, nhưng để cho khắp nhà toàn lông chó điên lên mất.

      “Đản Đản, Đản Đản tốt à, hôm nào tớ cũng tắm cho nó, tớ để cho nó vào phòng cậu. Nó theo tớ hai năm rồi, tớ nhớ nó lắm, tại hôm đó giúp việc dắt nó dạo, nếu tớ chắc chắn mang nó theo.” Cầu Cầu là con Husky thuần chủng, từ theo Long Nữ. Khi đó ngày nào cũng buồn chán ngồi nhà, Giang Đông liền mang về cho chú chó, phụ nữ thường thích nuôi những con chó loại , ngờ lại thích Husky. bảo người kiếm cho chú chó cưng thuần chủng, từ đó ngày nào cũng chăm ăn chăm uống cho nó, và nó cùng nhau lớn, cùng nhau béo. Con chó đó rất dữ, chỉ cho và Giang Đông động vào, giúp việc phải cố gắng mãi nó mới cho lại gần, là gặp người nào cắn người đó, như lời Trác Lan giống y hệt “con sói kia” của nhà , đúng chủ nào tớ nấy.

      “Được rồi, thế cậu quản nó cho tốt, con chó nhà cậu toàn thích tè lên chăn.” Trác Lan bất đắc dĩ phải đồng ý, thực chịu nổi bộ dang tủi thân của Long Nữ, nhưng vẫn phải cảnh báo trước.

      đâu, nó chỉ tè vào chăn của tớ thôi, chỉ lúc nào tớ quan tâm đến nó, nó mới làm vậy, bình thường ngoan lắm.” Long Nữ rất tự tin đảm bảo. Con chó đó rất kỳ quái, toàn thích tè bậy lên chăn của khiến phát rầu. Sau đó phát ra, khi Giang Đông về nhà, để ý gì tới nó nữa, nó ghen nên trả đũa. Nhưng trong lòng vui lắm, Trác Lan đồng ý, ngày mai đón nó về, thể để chú chó của tiếp tục ở lại nơi đó. Giang Đông chắc chắn tắm cho nó, đồ ăn nó thích chắc chắn Giang Đông cũng biết, nó rất kén ăn, lỡ bị ốm sao, càng nghĩ càng lo, đều tại tốt, lúc phải dắt nó cùng chứ.

      Chẳng mấy chốc Trác Lan đưa Long Nữ tới trung tâm thương mại Hữu Nghị, bảo Long Nữ đứng chờ trước cửa rồi đỗ xe. Long Nữ có việc gì làm, mình tha thẩn trước cửa, bỗng cảm thấy môi khô khô, lúc sáng quên bôi son dưỡng rồi. Lục lọi mãi mới nhận ra mình quên mang gương. Ngó đông ngó tây lát, sau cùng chọn chiếc xe thể thao màu đen ở trước mặt mà tới. khom người cẩn thận nhìn bóng mình mặt kính cửa sổ xe, hơi hé môi, thoa lớp son, còn hôn “chụt’ cái, cười cười, rồi đứng dậy rời .

      Cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, khóe mắt xếch cao nhìn có vẻ rất quyến rũ, đôi mắt phượng màu nâu dài dõi theo bóng lưng Long Nữ, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy ý.

      Lượn lờ trong khu mua sắm cả buổi sáng, Long Nữ mệt muốn chết. Hai năm nay làm gì, tieu tiền là nội dung giải trí to lớn nhất trong cuộc sống hàng ngày của , mấy nhân viên cửa hàng đồ hiệu đều biết mặt , vì thế cứ ngừng thử đồ, ngừng mua đồ. Trác Lan rồi, để chúc mừng Long Nữ hồi sinh, chi tiêu hôm nay ấy lo hết, biểu cảm đó cực kỳ hào sảng, những Long Nữ lại trừng mắt, chẳng vui vẻ gì mà rằng: “ được nhắc tới chuyện này.” Trong lòng rất vướng mắc, cần thời gian mới có thể bình phục cơ mà, mới được có ngày, dù có là tiểu hùng, công lực cũng đâu có mạnh được tới mức đó.
      A fang, Hale205cô gái bạch dương thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.2 (tiếp theo)

      Trác Lan vừa trông thấy Chanel bước nổi nữa, cứ ở đó thử hét bộ này sang bộ khác, Long Nữ đành ngồi đó nhìn ấy ra vào. Mấy kiểu trang phục chín chắn này mặc quen, theo lời Trác Lan Mickey và Betty hợp với hơn, ừ , trước đây cũng thích mấy cái đó.

      Đúng lúc Long Nữ buồn chán muốn điên lên, cửa hàng có thêm vị khách, hai nhân viên ra chào hỏi : “Xin chào Tina!”

      “Đồ tôi đặt có chưa?” được gọi là Tina cao ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước mà .

      Long Nữ cảm thấy giọng này như nghe thấy ở đâu, nhưng nghĩ ra. quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ mặt trang điểm đậm, bộ mặt căm ghét, bộ mặt muốn cào xé. sai, kẻ này chính là người tới tìm gặp hôm đó, cả đời này thể quên.

      Long Nữ cứ nhìn ta như thế, trong ánh mắt có căm hận, có ghét bỏ. Lúc này Tina cũng nhìn thấy , hơi kinh ngạc, có lẽ cũng ngờ gặp ở đây, nhưng ta vẫn đong đưa cái eo thon thả đủ vòng ôm mà tới trước mặt .

      “Chẳng phải đây là Giang sao?Sao lại có thời gian tới đây thế? cũng thích đồ ở đây à?” Tina đúng là rất đẹp, đẹp chói mắt, đẹp lả lơi, môi đỏ kiều diễm, cặp mắt lúng liếng. Long Nữ cảm thấy mình đúng là thua hẳn bậc, người ta là người đẹp trưởng thành, còn hệt như tiểu nha đầu chíp hôi, chả có gì mà so được.

      “Tôi cùng bạn.” Long Nữ nghe ta vậy nhận ra rằng ta vẫn chưa biết họ ly hôn, cũng đúng, Giang Đông cầu với người khác, bản thân cũng tuyên truyền khắp chốn, dù gì việc này cũng ảnh hưởng tới hình tượng, hơn nữa nếu đến tai trưởng bối rất khó giải quyết.

      “Ra vậy, lần trước xin lỗi, Đông Tử với tôi rồi, ôi chao, chúng tôi vô duyên vô phận, chỉ có thể chúc phúc cho hai người vậy, Giang hạnh phúc quá.” Tina thay đổi đề tài, khiến Long Nữ có chút hiểu. người đàn bà này chẳng lẽ mắc bệnh thàn kinh bất thình lình? Sao lúc thế này, lúc thế khác. Nhưng ta gọi là “Đông Tử”, chỉ có người cực kỳ thân thiết mới gọi như vậy. Vì lớn hơn , nên cho gọi. Hai năm qua chỉ có kiểu xưng hô với , đó chính là “ông xã”, người nhà và bạn bè rất thân mới gọi là Đông Tử. Còn ta, gọi mới thuận mồm làm sao, khiến nổi nóng, tên kia sao có thể giữ đạo làm chồng đến mức này?

      “Nhưng dù có tôi, chắc cũng có người khác thôi, biết Đông Tử ấy...” ta chắc chắn mắc bệnh thần kinh, chọc tức dễ lắm mà, cần gì phải vòng vo tam quốc thế.

      “Nếu mấy đứa sau này ấy lại tìm đến cũng giống như , thế chắc chắn chẳng có chút khả năng cạnh tranh nào hết.” Long Nữ ưỡn thẳng hông chờ ta, dễ bắt nạt đâu. có thể yếu đuối, có thể ngốc nghếch trước mặt Giang Đông, nhưng có nghĩa đó là con người của . tin mà hỏi xem, có ai dám chọc vào , bạn bè cùng lớn lên với hồi đó đều là sói xám đội lốt cừu non.

      Tina vừa định gì, Trác Lan xuất , kéo Long Nữ ra sau mình bảo vệ, ngẩng đầu hỏi: “Gì đây, gây à?” Trác Lan và Tina nhìn dáng vẻ chín mười, Long Nữ lại biến thành cừu non, ngoan ngoãn đứng sau Trác Lan, bộ dạng núp bóng quan lớn.

      “Ồ, đây phải là Trác sao? Xem ra sau này muốn làm ăn cùng nhà chúng tôi nữa rồi.” Nhà Tina cũng làm mảng khách sạn, tuy lớn như Giang thị nhưng cũng tệ. Rượu vang cũng là do Tác Lan cung cấp, nhưng ta thực tình xem thường Trác Lan rồi, tý tiền đó bõ bèn gì.

      cần, tiền vô lại cầm vào bẩn tay, ai biết được hầu rượu ai mà có chứ.” Trác Lan khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng rợn người .

      “Ha ha, được , trong tiền đó có cả tiền của chồng bạn thân , cần cũng phí.” Tina biết liêm sỉ, vẫn huênh hoang như cũ. Trác Lan năng gì, trong mắt như tóe lửa, giơ tay lên lập tức tát ta cái, vẫn còn muốn xông lên đánh tiếp. Long Nữ kéo , khẽ câu: “Đủ rồi.” Hai người quay lưng bước , để lại Tina tức tím cả mặt mày và mấy nhân viên mắt miệng trợn tròn. Nghĩ thôi là biết, ngày mai khắp trong giới truyền tin tức về cuộc đại chiến giữa phu nhân cùng nhân tình của Giang thiếu gia.

      Trác Lan thấy Long Nữ năng gì, biết buồn. Thực ra Long Nữ yếu đuối lắm, ngày nào cũng bảo Giang Đông, Giang Đông, chỉ thiếu nước lên phố diễu hành nữa thôi, thế mà tên kia bị làm cho cảm động, lại còn đối xử với như thế, tất nhiên rấtt đau đớn. Nỗi đau này chắc chắn rất nặng, Trác Lan vỗ lên vai , cúi đầu nhìn : “Bỏ , tên tiếp theo tốt hơn. , phỏng vấn.!
      A fang, Hale205cô gái bạch dương thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4

      Ăn trưa xong, thay quần áo, Trác Lan dẫn Long Nữ tới tòa nhà Thiên Hạo ở trung tâm thành phố, Long Nữ đứng trước cửa ngẩng cổ lên nhìn, Trác Lan hiểu gì, hỏi: “Làm gì vậy?”

      “Đếm coi có bao nhiêu tầng, cao thế này.” Long Nữ tuy miệng trả lời, nhưng mắt vẫn dán vào tòa nhà, trông có vẻ rất chăm chú đếm, làm Trác Lan bực tới mức mắt trợn cả lên, bất đắc dĩ : “Hình như Đông Nam của Giang thị còn cao hơn tòa nhà này cơ.”

      Tòa nhà Đông Nam của Giang thị là tòa nhà cao nhất khu vực này, bên trong gần như bao gồm hầu hết các khu vui chơi. Thiên Hạo là tập đoàn bất động sản có tiếng ở thành phố B, mới thay Tổng giám đốc, vì vậy từ ngoài vào trong đều toát lên cảm giác mới mẻ. Vừa rồi Long Nữ bị câu của Trác Lan đánh gục, lập tức dừng ngay bài tập của lớp mẫu giáo lớn cực kỳ ấu trĩ kia, theo Trác Lan vào trong Thiên Hạo.

      Phụ trách phòng Nhân người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tướng tá bình thường, trông cũng tàm tạm, nhưng vừa thấy Trác Lan lập tức đon đả, Long Nữ nhìn biết chuyện là thế nào. Haizz, Đản Đản vì mà làm bất cứ việc gì, phải gắng sức làm việc báo đáp hi sinh của ấy. Kết quả là đúng vào lúc muốn mở rộng tiền đồ, người đàn ông kia liền với , công việc của là văn thư cho bộ phận Kế hoạch. Nghe thế, trong lòng ngổn ngang câu hỏi học Marketing, sao lại thành văn thư? Văn thư kiêm chân lon ton à? Phát triển kiểu gì đây? Trời ạ! Thế nhưng nhanh chóng tự trấn an mình thôi vậy, thôi vậy. Văn thư có cái hay của văn thư, ít nhất cũng phải dầm mưa dãi nắng, xót làn da của lắm. tiểu hùng dũng mãnh, khả năng tự an ủi cực cao, Giang Đông rèn luyện mà thành.

      Sau đó gặp người phụ trách phòng Kế hoạch, chị hơn ba mươi tuổi, tướng tá bình thường, nhưng lại có sức hút của của kẻ mạnh cực lớn. Chị ta đánh giá dưới Long Nữ chút, sau đó lại cúi đầu đọc tài liệu, buông ra câu: “Ngày mai tới làm việc!” Trong lòng Long Nữ hiểu ngay, chắc chắn là ghen tỵ xinh xắn, trẻ trung.

      Có lẽ người sống tới 24 tuổi đầu, tốt nghiệp đại học hai năm rồi, lại học chuyên ngành Marketing, nhưng lại chút kinh nghiệm làm việc nào hết làm người khác cảm thấy rất kỳ cục. Điều này do từ Long Nữ được bao bọc quá tốt, ngày ngày ngoài việc học ra chẳng biết gì hết, gì tới sớm. Hồ đó cảm thấy việc này rất mất thời gian, mỗi ngày đều thấy các chàng trai xung quanh mình bị tình giày vò giằng xé, phát rầu thay cho họ. Hơn nữa mấy nam sinh kia cũng chẳng vừa mắt, ấu trĩ, kém cỏi, thích ra vẻ. Hoàng tử của phải chín chắn, tuấn tú có khí khái nam nhi, chung là rất vĩ đại, đây chính là nguyên nhân mãi chẳng ai. luôn tin rằng trong vận mệnh luôn có người như thế chờ , chắc chắn gặp được . Khi gặp Giang Đông, cảm thấy chính là người đó, giờ thực tiễn chứng minh sai rồi. Nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi vòng xoáy đó, vì từng với chính mình, cho dù Giang Đông có phải là người đó hay , chỉ biết , muốn được sống cùng , chứng minh lên câu khác: “Cho dù có như thế nào, người em chỉ có mình .”
      Hale205cô gái bạch dương thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4 (tiếp theo)

      Lại hồi đại học, chuyên ngành của là do tự chọn. chống đối lại ba mẹ, thi tốt nghiệp phổ thông cũng làm tốt, cả nhà bắt ôn tập, chết cũng chịu. cảm thấy mất mặt, cảm thấy áp lực lớn, hơn nữa thực bỏ nhà tự mình sống thời gian. Từ tới lớn được bao bọc, khiến có cảm giác sắp ngạt thở, chỉ muốn có tự do, muốn thách thức bản thân, vì vậy mới chọn chuyên ngành đó. ra muốn học Trung văn, nhưng nghĩ ngành học này dễ kiếm việc, hơn nữa chỗ học lại xa, cả nhà đành phải đồng ý để học Marketting. Năm nhất lên giảng đường, người ta làm thêm.

      Lúc ra khỏi Thiên Hạo, chăm chú nghe Trác Lan dạy bảo: “Nhớ này, phải chăm chỉ nhưng được chăm chỉ quá, được đắc tội với ai, mà có đắc tội với người ta cũng được để bắt nạt, được ra ngoài hẹn hò, được để người ta lợi dụng, được ...” Long Nữ tự động phớt lờ, đâu phải là trẻ con, tuy đây là công việc đầu tiên nhưng ngốc, Trác Lan cẩn thận thái quá rồi. cúi đầu tiến về phía trước, nghe tiếp, đột nhiên đụng vào vật thể ràng, chỉ trông thấy phía trước chiếc sơ mi đen, chất lượng rất tốt. Nhìn lên thấy chiếc cổ rất trắng, nhìn lên nữa, chiếc cằm rất nhọn, tiếp tục nhìn lên , cái miệng rất mềm mại, tiếp tục, cái mũi rất thẳng, tiếp tục, ôi trời mắt phượng kìa!

      “Tiểu thư à, nhìn xong chưa?” Giọng rất có sức hút vang lên phía đầu .

      Mặt của Long Nữ vụt đỏ lựng, lùi sau hai bước cúi đầu ” “Xin lỗi.” Sau đó vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Trác Lan.

      Khóe miệng Đào Nhiên nhếch lên, cười cười nhìn theo bóng Long Nữ, sải bước nhanh chóng vào thang máy riêng.

      Có những lúc, duyên phận giữa người với người khó mà chính xác được, ngày gặp những hai lần. Ban đầu Đào Nhiên còn cười tiểu nha đầu ngốc đó, giờ lại nhận ra này ngờ còn biết đỏ mặt, khiến ta kinh ngạc. Con như thế giờ chẳng có nhiều, biết tại sao ấy lại tới đây.

      vừa rồi là...?” Đào Nhiên mỉm cười hỏi trợ lý phía sau mình.

      “Tôi điều tra chút rồi báo cáo lại.” Trợ lý trả lời rất cẩn thận, nghiêm túc.

      “Được, cảm ơn.” Đào Nhiên vẫn cười, người hiểu ta đều biết biệt hiệu của ta là “hổ mặt cười”, tuy ngày nào cũng mạng vẻ hòa nhã, nhưng thương trường cực kỳ tàn nhẫn, khiến ai dám coi thường người đàn ông có bộ mặt tuấn tú này.

      Long Nữ tạm biệt Trác Lan ở trước cửa Thiên Hạo, Trác Lan phải làm. muốn tranh thủ buổi chiều dắt Cầu Cầu về, nếu lại gặp phải người kia càng bức bối. Thực ra hề muốn quay về nơi từng là nhà đó. Từng chút trong đó đều do tự thiết kế, đồ đạc đều do tự chọn lựa, nhưng bây giờ, nơi đó phải là nhà của nữa. biết sau này ai sống trong đó, nhưng chúc mừng bọn họ, phải trù ẻo bọn họ, dám sống trong căn nhà mà bài trí, cẩn thận ra đường bị xe tông, bị chó cắn, bị chậu hoa rơi trúng. Long Nữ cứ thế ngừng phát huy trí tưởng tượng siêu cấp của mình, hoàn toàn để ý mình tới cửa nhà rồi.

      trả chìa khóa cho Giang Đông, vì thế tại phải đứng đó ấn chuông cửa. Chắc giúp việc vẫn ở trong nhà, đừng có trong nhà đấy, chỗ này khó bắt xe lắm, chiếc taxi vừa đưa tới chẳng thấy bóng dáng từ lâu rồi. Mà bộ về đâu, mệt chết mất, chân đau, trời lạnh thế này, bị chết cóng phải làm sao. Sau khi ấn chuông cửa thêm mười phút, xác định đúng là người, bất đắc dĩ cầm điện thoại bấm dãy số thuộc như cháo chảy kia. cứ thích dối mình gạt người như thế đấy, ly hôn rồi, xóa số của Giang Đông rồi, nhưng trong đầu xóa làm sao? Trước đây nổi giận hay tắt máy, sau đó lại sợ Giang Đông tìm được , sợ lỡ mất lời xin lỗi của , lại mở máy, mở máy rồi lại tắt máy. Sau cùng phát ra cách thông minh hơn, cài chế độ im lặng cho điện thoại, nhưng lần nào cũng đều phải thất vọng, bởi vì Giang Đông trước giờ biết xin lỗi, đối với vấn đề này của , chẳng còn hy vọng nữa rồi.

      Điện thoại được kết nối, là trợ lý của , bận họp, hỏi là ai. Chuyện này thể trách tên trợ lý tận tụy này được, vì trong điện thoại của Giang Đông, lưu tên là “Cầu Cầu”, biết ai là ai được chứ.
      A fang, Hale205cô gái bạch dương thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4 (tiếp theo)

      “Họp à, còn bao lâu nữa nhỉ?” Hôm nay mặc nhiều, lạnh lát thế này có chút cảm giác như bị cảm rồi, nhưng mà vốn dĩ gọi điện thoại cho có phần hơi quá rồi, làm phiền họp lại càng đúng. hề nhận ra là chỉ cần đứng trước Giang Đông, lập tức chuyện gì cũng ưu tiên đặt lên trước, còn tự động lùi về phía sau.

      Đúng lúc chờ trả lời, nghe thấy giọng Giang Đông ở đầu bên kia lạnh lùng hỏi là ai, sau đó nghe thấy giọng của Giang Đông: “Chuyện gì vậy?” Giọng còn lạnh lùng như cũ, nhưng khiến Long Nữ nghe mà muốn nổi xung. Bất luận lúc nào gọi cho , nếu bị ấn ngắt cuộc gọi cũng là nghe đầu bên kia hỏi “chuyện gì vậy?”, ngay từ xưng hô cũng có, bỏ , chấp kẻ tiểu nhân, huống hồ tại người chịu khổ .

      Long Nữ sụt sịt mũi, giọng: “Khi nào về?”

      Giang Đông sững người, trước đây cũng thường hỏi như thế, luôn nhanh thôi nhanh thôi, nhưng chưa từng nhanh bao giờ. Khi định theo thói quen “nhanh thôi”, đột nhiện nhớ ra họ ly hôn, chẳng lẽ quay về rồi?

      “Em ở nhà?” Giọng của Giang Đông mềm mỏng mấy phần, biểu cảm cũng rất dịu dàng. Vừa xong còn quát mắng giám đốc bộ phận buồng phòng, vì vậy lúc này tất cả đều rất kinh ngạc, bình thường lạnh lùng mạnh mẽ, hóa ra cũng có vẻ dịu dàng thế này cơ đấy.

      “Em về dắt Cầu Cầu , nhưng có ai ở nhà.” Giọng của Long Nữ có chút tủi thân, nhốt chịu cóng ở bên ngoài, bị ốm làm thế nào, ngày mai còn phải làm nữa.

      “Tìm chỗ nào chờ chút, có người mang chìa khóa về.” xong cúp luôn điện thoại. Long Nữ nhìn điện thoại bị cúp cái rụp, nổi giận đùng đùng. Lần nào cũng thế, toàn là cúp máy trước, là con mà, quyền lợi của sao lại bị cướp hết sạch vậy, tức chết mất, đổi là trước đây dồn hết sức quăng cái điện thoại xuống đất. Đây cũng là lý do vì sao thường xuyên phải thay điện thoại, Giang Đông từng , chẳng lẽ em ăn điện thoại à, hỏng gì mà nhanh vậy, đâu biết đây là công cụ trút giận của . Nhưng hôm nay quăng, mấy ngàn tệ đấy, sắp thành giai cấp vô sản, nhất định phải học cách tiết kiệm, còn nữa, chẳng lẽ bị ngớ ngẩn sao, ở đây tìm ra được chỗ nào mà chờ chứ.

      Khoảng mười lăm phút sau, Long Nữ nghe thấy có tiếng xe tới. Đấm đấm vào đôi chân tê rần, vịn vào tường đứng lên, nhìn thấy xe của Giang Đông phóng vèo qua, sau đó dừng xe. Đôi chân dài, ống quần được là phẳng, đôi giày da bóng loáng, và cả khuôn mặt mãi mãi đẹp như thế nữa. Long Nữ cảm thấy có chút thất bại, rời khỏi vẫn sống tốt như thế, còn , giờ cúi đầu nhìn lại mình, cứ như con chó đầu đường xó chợ, càng nghĩ càng rầu. bĩu môi gì.

      đường , Giang Đông cứ như bay, buổi họp mới được nửa, vốn định bảo người mang chìa khóa về, nhưng hiểu tại sao lại rất muốn gặp. biết nhất định ngồi ở trước cửa nhà chờ , muốn người khác nhìn thấy trong bộ dạng đó. hiểu tại sao, bắt đầu từ ngày kết hôn nghĩ như vậy, muốn đặt ở trong nhà, ngày ngày ngắm mình. Giờ khuôn mặt của bị lạnh đỏ ửng cả lên, mặc mỗi chiếc áo khoác đỏ, bên dưới chỉ có quần tất mỏng. Đúng là điên rồi, vừa ly hôn xong liền ăn mặc thế kia. Trước đây, loại đồ hở hang thế này quyết cho động tới, gan to lắm rồi. Vì bực mình, thèm để ý tới , tự mở cửa vào.

      Long Nữ hiểu chuyện gì xảy ra, người này về để nổi nóng với sao? Nhưng vì Cầu Cầu thân thương của , nhịn vậy, nhưng tìm vòng thấy Cầu Cầu đâu, hỏi: “Cầu Cầu đâu rồi?”

      “Chết đói rồi.” Giang Đông vứt chìa khóa lên bàn, tiện tay nới lỏng cà vạt, thả ra câu.

      linh tinh, trả nó cho em.” Long Nữ ngẩng đầu, vẻ mặt tủi thân nhìn .

      “Chết đói rồi. Hơn nữa còn bị ăn rồi.” Giang Đông thích nhìn Long Nữ tức giận, rất ngộ, khuôn mặt phồng lên, giận mà dám , lần nào cũng tự mình nén lại,

      Long Nữ năng gì, hầm hầm trừng mắt nhìn . Chết rồi sao? Cầu Cầu của , Cầu Cầu cùng trải qua chuỗi ngày đơn nhất, thế mà bị ta để mặc cho chết đói mất rồi. biết dũng khí ở đâu ra, Long Nữ đột nhiên lao lên liên tục đánh lên ngực , vừa khóc vừa gào: “ là đồ xấu xa, bỉ ổi, thối tha! Sao lại đối xử với nó như thế? Đó là chó của tôi! Cầu Cầu của tôi! trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi! Nhưng quá đáng lắm! Tôi cần gì hết, tôi chỉ cần Cầu Cầu! Oa...” Mọi tủi thân của Long Nữ nhân dịp này bộc phát ra hết, hình như chưa từng ầm ĩ thế này trước mặt . Hôm ly hôn là lần đầu tiên nhìn thấy khóc lóc, luôn tưởng rằng ghét phụ nữ ầm ĩ, nhưng hôm đó hiểu tại sao lại đau lòng đến thế, còn hôm nay, chỉ muốn ôm vào lòng và an ủi .

      “Được rồi, được rồi đừng khóc nữa, chết rồi khóc còn tác dụng gì nữa. mua cho em con khác.” Giang Đông còn đỡ, thế Long Nữ càng khóc thậm tệ, mà có khi bị cảm rồi cũng nên, nước mắt nước mũi dính tèm lem lên áo sơ mi của .

      Giang Đông dần dần hết kiên nhẫn, chau mày : “Thôi được rồi, đừng được đằng chân lân đằng đầu, để nó ở chỗ mẹ rồi, nếu để nuôi đảm bảo nó bị chết đói.”

      Long Nữ bị cái miệng độc địa của làm cho tỉnh lại “được đằng chân lân đằng đầu” là lời nhận xét của dành cho , luôn là thế. Trước đây muốn làm nũng, muốn dựa dẫm, ràng là rất có tình ý, nhưng với đều trở thành được đằng chân lân đằng đầu hết. đẩy ra, đưa tay quệt quệt mặt, nghiêng đầu nghẹn ngào : “Vậy em qua chỗ mẹ lấy.”

      được.” Giang Đông lập tức .

      “Ngoài câu được, còn được câu gì khác với em ? Lúc nào cũng thế, trong mắt em có lúc nào được ?” Nước mắt Long Nữ lại rơi xuống, cái này được, cái kia được, lời của hoàn toàn là khí, hoàn toàn có bất cứ tác dụng nào với . Trước đây có thể nhẫn nhịn, giờ cần. ly hôn, tự do rồi, cần chịu đựng nữa.

      “Được, được, được, những phải chờ cuối tuần, hôm đó chúng ta cùng ra sân bay đón ba mẹ, lúc đó mang nó về.” Giang Đông nhìn thấy vẻ tủi thân của , thực có chút nỡ. chỉ phủ nhận theo thói quen, cho rằng biết gì hết, cho rằng lúc nào cũng cần có bảo ban, chỉ là bé ngốc, vậy nên mới như vậy, ngờ lại chống đối như thế.

      Long Nữ gật đầu, bốn vị phụ huynh cùng Maldives du lịch, họ mà biết hai người ly hôn chắc người chịu trận vẫn , vì thế ngoan ngoãn đồng ý cùng đón, tiếp tục vờ làm con dâu ngoan. Nhưng lúc này muốn nhìn thấy chút nào hết. qua thất vọng, đừng mấy tháng, dù là mấy năm, mấy chục năm nữa cũng thể thay đổi, càng nghĩ càng bực, trợn mắt lườm cái rồi quay người .

      “Em bộ về được à?” Giang Đông trông giận dỗi, bèn hỏi vẻ rất buồn cười.

      sao, cần lo.” Long Nữ thấy mình có ý chí, cuối cùng cũng có thể ăn kiểu này với . Tự do là tốt, có thể ngẩng cao đầu sải bước dài mà . đâu có ngốc, vừa rồi nhắn tin cho Trác Lan, giờ ấy chờ ở ngoài rồi, thông minh lắm chứ bộ.

      Giang Đông đương nhiên nhìn thấy trò nhắn tin lúc nãy của , vẫn luôn cho rằng được nuông chiều phụ nữ, nếu giống như chị , muốn làm gì làm, vô pháp vô thiên. phải làm cho người phụ nữ của nhận thức được sâu sắc rằng, chồng chính là trời.
      A fang, Hale205cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :