1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 66

      Ngày hôm sau, từ sáng sớm Long Nữ thức dậy, rón rén ra ngoài bị mẹ từ phía sau kéo áo quay lại. Mẹ con kiểu gì vậy trời! Long Nữ trợn mắt than trời tiếng rồi quay người lại cười trừ: “Mẹ à, mẹ vẫn chưa hết kỳ nghỉ phép ạ?” . Để chăm sóc , bà Long xin nghỉ ở nhà tuần nay, vốn và cũng muốn nghỉ hưu rồi, việc có gì quan trọng lắm, về cơ bản bàn giao hết những việc cần thiết cho người khác làm. Đặc biệt là bà cảm thấy đây là cơ hội rất lớn để Long Nữ và Giang Đông quay lại với nhau, bà sao có thể bỏ qua chứ.

      “Con lén lén lút lút muốn đâu đây? Bình thường chín, mười giờ con mới mở được mắt, giờ mới có bảy giờ, mẹ nhìn nhầm chứ?” Mẹ Long Nữ nghiêng đầu nhìn chằm chằm, đợi trả lời.

      “Con gặp Lan Lan, cậu ấy muốn con qua sớm, hôm nay dẫn con dạo phố mà.” Long Nữ giờ cũng biết mở to mắt nhăng cuội, nhưng là mở đôi mắt thâm đen như mắt gấu trúc.

      Mẹ con định thêm gì đó ba Long Nư từ gác xuống, vừa cài cúc vừa to: “ , về sớm nhé con”. Long Nữ cười đáp lời ba rồi quay vội luôn.

      Mẹ rất hài lòng, phàn nàn: “Con suốt ngày bêu mặt ngoài đường chẳng ra làm sao cả, hơn nữa tối nay còn có việc nữa đấy”.

      “Được rồi, nhốt nó trong nhà suốt bấy lâu rồi, nó lớn như vậy có việc gì nó chẳng lẽ còn biết tự giải quyết? Bà đừng làm mọi chuyện rối theo, có thể khiến nó quay lại được hay là việc của thằng Đông, bà đừng xen vào nữa.” Ba Long Nữ nghiêm mặt ý kiến với vợ. Gần đây nhìn Long Nữ béo lên như quả bóng, ông thấy cũng nên ra ngoài vận động nhiều hơn. Hơn nữa lớn như vậy rồi, công việc thể bỏ là bỏ, làm gì cũng phải có đầu có cuối mới được.

      Bà Long thấy chồng như vậy gì nữa, quay đầu vào bếp. Trong lòng bà lo lắng lắm chứ, mình chỉ có mỗi đứa con , trong khi đồng nghiệp bạn bè đều được bồng cháu cả rồi còn bà … Lúc trước bà rất an tâm về gia đình mình, con kết hôn chóng vánh, thế mà chẳng ngờ lúc sau ly hôn cũng chóng vánh nốt! Bà và bà Giang biết bao nhiêu lần hợp sức cùng nhau lập mưu tính kế nhưng ai cũng cứ để mặc con bé tự quyết định, ngay cả Giang Đông cũng thể ra mặt, chẳng chẳng rằng cứ thế mà theo đuổi lại. Nhưng con bé ngốc nhà bà cương quyết chịu tái hôn, phải làm sao đây?

      Long Nữ vừa bước vào phòng bệnh liền bước lùi lại ngước đầu nhìn số phòng, lại vào, sai, nhưng chuyện này là thế nào?

      Bên giường bệnh, Tiểu K ôm lấy chân Trác Lan mà ngủ, nước miếng muốn tong tong đến nơi, mặt vẫn còn cười, Trác Lan lườm , vẻ mặt bất lực.

      ra hôm qua Diệp Tử vừa tới Diệp Sắc liền nhắc tới chuyện Giang Đông ở Thành Nam, kể mạch từ A đến Z, nghe xong bạn Tiểu K lập tức bay tới bệnh viện. Trác Lan mải mê nghĩ ngợi làm sao mình nuôi đứa trẻ Tiểu K xuất ở cửa phòng bệnh, người đẫm mồ hôi. lao tới hỏi bị thường ở đâu, có làm sao , nhìn nhìn dưới, khiến Trác Lan phiền muốn chết. Đúng lúc y tá đến kiểm tra phòng, cho rằng Tiểu K là chồng của Trác Lan, nhìn thấy điệu bộ lo lắng của với Trác Lan liền cười trêu đùa: “ này, lo quá đấy, vợ con đều sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi”.

      ta còn tốt, vừa xong, Tiểu K liền giống như bị cái gì nhập vào, lập tức đứng dậy tóm lấy y tá, hỏi lấy hỏi để: “ ấy mang thai! vậy sao?”. y tá cười và gật đầu, rất hiểu cho hành động bình thường này của , có con nên vui mừng quá chứ sao.

      “Lan Lan, em thấy , chúng mình có con rồi, chúng mình…” Tiểu K ngồi bên giường bệnh, biết là do quá vui mừng hay quá lo lắng mà năng chữ này dính chữ kia luôn.

      Trác Lan cúi đầu gì, đúng ra bản thân vẫn chưa suy nghĩ được thấu đáo, đứa bé tới quá đột ngột, Tiểu K đến cũng đột ngột, căn bản cho có thời gian để tiêu hóa hết chuyện này. lại càng dám vội vàng quyết định, bởi vì chuyện này chỉ liên quan tới mình mà còn liên quan đến tới tương lai của đứa bé.

      “Trác Lan, có thể trước kia để lại cho em ấn tượng gì tốt đẹp, có thể em cảm thấy công việc của xoàng xĩnh, cảm thấy …nghiêm túc, nhưng thực chẳng có người phụ nữ nào, đấy, xin thề. giống Giang Đông đâu, tuyệt đối gây ra chuyện gì có lỗi với em, em là người con đầu tiên thích, là người phụ nữ đầu tiên , thực chỉ mình em thôi, muốn lấy em làm vợ, muốn bên em mãi mãi. Có thể thế này chưa đủ trang trọng, có thể chưa đem lại cảm giác an toàn cho em, nhưng cố gắng. Đứa bé cần gia đình hoàn chỉnh, cũng muốn có gia đình. Em xem nhiều tuổi như vậy rồi, chúng bạn chúng bè đều kết hôn sinh con đẻ cái, con chúng nó đều có thể theo ba mẹ đây đó. Mẹ sốt ruột, cũng sốt ruột, em xem, hay là chúng ta kết hôn , có được ?” Có lẽ cả đời Tiểu K cũng chẳng lần nào nhiều lời lẽ nghiêm túc chân tình như vậy, sau này còn tự nhận, đáng ra lúc đó nên ghi đoạn thoại này lại, sau này cho con trai học tập để cưa .

      Trác Lan nghĩ rất lâu, ngẩng cao đầu nhìn Tiểu K thành thực : “Em tin vào hôn nhân, tin vào tình , em chỉ tin bản thân em. Đặc biệt là , làm đảo lộn hết cuộc sống và suy nghĩ của em. Đứa bé này em giữ lại, còn … haizz, chúng ta thử xem sao”.

      Tiểu K nghe Trác Lan xong ngây người, mất rất lâu mới định hình được ý của , quá vui mừng, lập tức ôm lấy : “Lan Lan…Lan Lan, cuối cùng có được em rồi, có con rồi, sắp làm cha, ha ha, cũng sắp kết hôn nữa”.

      Trác Lan khó chịu đẩy ra, chỉ vào mũi cảnh cáo: “Ai sắp kết hôn chứ? Đứa bé này là con của em, của em, hiểu chưa hả? Em muốn kết hôn với , chỉ là thử xem chúng ta có ở bên nhau được hay , trong giai đoạn thử thách, em thấy được là có thể đá bất kỳ lúc nào”.

      “Ừ, ừ, hiểu… hiểu mà, con là của em, cũng là của em, cái gì cũng là của em hết, thể tốt, hì hì.”

      Sau đó là cảnh mà Long Nữ nhìn thấy. Long Nữ nghe Trác Lan xong, thở dài thườn thượt, liếc nhìn Tiểu K vẫn còn nằm ngủ mơ ở đó, câu: “Đứa bé này mà theo ta coi như xong”, sau đó quay ra ngồi sô pha bắt đầu gọt táo, rảnh rỗi luyện tay nghề vậy.

      Đêm hôm qua ngủ được, chập chờn mộng mị nào Đào Nhiên, nào Giang Đông, nội dung cụ thể như nào đều quên mất tiêu, nhưng cảm thấy cứ lung tung hết cả. thấy có lỗi với Đào Nhiên nhưng còn cách nào khác, rất nhiều chuyện thể cưỡng ép được…buông tay hẳn kết thúc tồi tệ cho quan hệ của họ. cảm giác khó tả đành cho Đào Nhiên, nhưng biết đó phải là tình . Với Giang Đông, dù chịu thừa nhận chăng nữa, biết thể quên được , người đàn ông ngang ngược độc đoán, lúc nào cũng muốn điều khiển , người đàn ông dần dần thay đổi cách gượng gạo, cũng biết nên đối xử như thế nào với nữa. biết có phải do căn phòng quá ấm áp, hay do bầu khí này quá thích hợp cho giấc ngủ, mơ mơ màng màng thiếp . Lần này ngủ rất ngon, mơ mộng gì, chắc là do Đào Nhiên quyết định thay , lần nữa giúp , để rơi vào hoàn cảnh khó xử. thế rồi, chập chờn tỉnh giấc vì thanh gì đó rất ồn ào, mở mắt ra thấy bao nhiêu người đứng quanh giường Trác Lan.

      , em đến rồi đây, lúc nữa mẹ tới, em thông báo tin này cho tất cả mọi người rồi, em sắp được làm chú rồi!” Tiểu Q đứng đó cười hì hì, thực ra thể trách nó giữ mồm giữ miệng, vì hôm qua sau khi y tá với Tiểu K, lập tức thông báo cho Tiểu Q, Đào Nhiên, Diệp Tử, tất cả những người có thể nghĩ tới, gào thét lên rằng sắp làm cha rồi! Thế nhưng sau giấc ngủ say chàng Tiểu K quên mất tiêu chuyện này.

      Tiểu K tròn mắt nhìn Tiểu Q, la hét cái gì hả, nhỡ Trác Lan tức giận hỏng hết! Quả nhiên, Trác Lan câu gì, sau đó thẳng thừng giơ chân đạp Tiểu K ngồi bên giường xuống đất, liền vịn lấy cái ghế đứng dậy, cười cười chữa thẹn: “Sớm muộn gì mọi người cũng biết mà em”.

      Lúc này mùi thơm bay tới, sau đó liền nghe thấy tiếng trách hờn của con : “Này… đợi em với, nhanh quá!”. Long Nữ nghe tiếng thấy quen quen, nhưng lại nhớ ra từng nghe thấy ở đâu, chỉ tích tắc sau chủ nhân của giọng đó đứng trước mặt , ngạc nhiên kêu lên: “Chị Tiểu Long Nữ? Chị cũng ở đây à ?”.

      “Tiểu Nguyệt? Em đến cùng Đào Đào sao?” Căn phòng bệnh nhân vốn rộng rãi là vậy, thoáng cái có thêm mấy người xuất lập tức trở nên hẹp. Long Nữ ngồi xích vào để Tử Nguyệt ngồi cùng, rất quý bé này, trẻ trung đầy sức sống, lại thân thiện dễ gần, hề giả tạo. Về sau có lần nghe Đào Nhiên kể chuyện của bé này và Đào Đào, càng cảm thấy Tử Nguyệt rất dũng cảm, giống như vậy, thích phải nắm giữ, như vậy mới hối hận.

      “Này, đứng dậy, cho ngồi.” Đào Đào đá đá chân Tử Nguyệt, cau mày ra điều rất bực mình. bé thực trở thành cái đuôi của Đào Đào, hằng ngày Đào Đào đâu đều theo đấy, mà nhất là biết thu phục được Tiểu Q bằng cách nào, hai kẻ đó giờ cùng chung chiến tuyến. Tuy tại Đào Đào đến mức nhìn thấy bé là thấy khó chịu, nhưng cậu vẫn thích bị soi chằm chặp như vậy.

      “Được, ngồi để em đứng!” Tử Nguyệt cười hì hì định đứng dậy nhường chỗ cho Đào Đào bị Long Nữ kéo lại, Long Nữ cau mày với Đào Đào: “Đàn ông ơi, chăm sóc con chút có được ?”.

      Đào Đào càng cau mày hơn, định cầm điếu thuốc nhớ đây là bệnh viện, quay người ra ngoài. Tử Nguyệt cứ nghĩ cậu tức giận nên muốn đuổi theo, Long Nữ liền kéo lại, : “ sao, đàn ông con trai thể nuông chiều được, nếu sau này chuỗi những ngày dài khổ cực của em đấy.” Đây chính là kinh nghiệm từ chính bản thân mà ra.

      Long Nữ và Tử Nguyệt ngồi đó chuyện với nhau, Long Nữ hơi ngạc nhiên vì dường như cặp đôi này tiến triển khác nhanh, tủm tỉm hỏi: “Tên nhóc đó mở to mắt rồi sao?”.

      Tử Nguyệt ngại ngùng cười, rằng: “Lần trước ấy làm em tức giận, em thèm đoái hoài tới ấy nữa. Sau đó ấy đến tìm em, tên này kì cục, hì hì, nhưng sao, tui em bây giờ vẫn rất ổn”.

      Hai người to chuyện trò với nhau lúc, Tử Nguyệt lôi những chuyện gần đây ra kể lượt với Long Nữ, lúc đó mới biết hóa ra hai đứa quen nhau từ hồi . Mặc dù Đào Đào vẫn nhớ ra bé này là ai, nhưng điều đó quan trọng, nhiều khi điều quan trọng chính là phải biết trân trọng. Được lúc bà Kha tới, người giúp việc cùng bà mang theo những mấy chiếc hộp giữ nhiệt, mùi canh gà thơm phức bay ra, Long Nữ nghĩ bụng nếu ngày nào cũng được tẩm bổ thế này chịu sao nổi đây. chào hỏi bà Kha, nhìn Trác Lan mỉm cười gượng gạo, Tiểu K cười vui vẻ, bà Kha cười cách hài lòng, lại có cảm giác có đơn kì cục, với Tử Nguyệt tiếng rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 67

      Hành lang rất im ắng, đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời trong xanh, nhắm mắt lại tận thưởng ánh nắng mặt trời bao trùm ấp áp, cảm giác dễ chịu. Tối nay là tiệc sinh nhật của mẹ Giang Đông, bà Long nhắc nhở về nhà sớm thay quần áo, biết vì lí do gì mà tính cách ngang bướng của lại rỗi dậy, có chút ý muốn chạy trốn. Sau đêm qua, nhìn thấy Giang Đông rất khác, Giang Đông bắt đầu học cách hiểu , vậy nhưng họ còn có thể quay lại với nhau ? con là ngốc nghếch nữa, thể đảm bảo rằng tình cảm của mình dành cho Giang Đông vẫn là tình mù quáng ngây ngô trước kia, nhưng những luyến lưu day dứt trong tim lúc này là gì đây? nỡ chăng? Dựa dẫm chăng? Bất giác nghĩ đến chuyện Giang Nam tới tìm vài ngày trước.

      Hôm đó nằm dài ở nhà, chán chán Giang Nam đưa Nựu Nựu tới chơi. Nựu Nựu ngồi trong lòng Giang Nam thò bàn tay bé xíu ra nghịch ngợm, ê a vô cùng đáng , khiến chỉ muốn đưa tay ôm lấy bé, nó nhìn thấy liền cười to, khiến càng vui thêm. Trẻ con, muốn có đứa trẻ thuộc về và Giang Đông, thích con trai, muốn dạy con trai của họ tài giỏi như ấy. Nhưng mỗi lần tới vấn đề này Giang Đông đều tỏ ra hờ hững, trả lời lấy lệ, hoặc cách hời hợt: “Đợt em lớn rồi tính, đâu có nhiều thời gian nuôi những hai đứa trẻ”. Lúc đó buồn, thực cảm thấy hạnh phúc, có thể đây là cảm giác kì quái nhưng thích cảm giác được coi như đứa con nít, cảm giác mình được cưng chiều hết mực. Nhưng cho đến khi đứng ở góc độ của để suy xét mới hiểu dễ dàng gì cho , ngày ngày phải ứng phó với vợ chịu lớn, bao nhiêu chuyện thể hiểu được, bao nhiêu buồn phiền đều phải tự gánh lấy. Những ngày tháng hai người rời xa nhau có lẽ lâu, nhưng hiểu ra rất nhiều điều, trưởng thành hơn rất nhiều.

      “Thích sinh đứa .” Giang Nam thấy cưng Nựu Nựu như vậy, nhân cơ hội tốt liền với .

      Nụ cười của Long Nữ bỗng cứng lại, nhưng vẫn cố cười tiếp cách gượng gạo. biết gì, sau thời gian kết hôn qua thực muốn làm gì nữa, muốn oán thán hay đợi chờ, muốn gì hết, chỉ muốn được yên tĩnh mình. Thế nhưng lựa chọn cách trốn tránh như thế này sớm muộn gì ngày ứng phó nổi với tình huống tiếp theo, bản thân cũng biết điều đó, nhưng vấn đề là có cách nào thuyết phục được bản thân mình.

      “Long Nữ à, chị biết nên sao, nhưng Giang Đông buồn phiền như thế nào chị thực lòng đều biết cả, em muốn nó thế này thế kia là chị biết em muốn bảo vệ nó. Bao năm nay cho dù nó đối xử với thế nào, em vẫn bảo vệ nó như vậy. Mọi người trong nhà đều trách nó, bây giờ ba còn chuyện với nó nữa, mẹ cũng giúp nó nữa, mọi người đều biết hai đứa ly hôn chắc chắn là do nó sai. Con người nó ngang bướng, chịu nhận lỗi, chị cũng mắng nó, khuyên bảo nó. Chị cũng biết nên làm thế nào nữa, nhưng chị thực nỡ phải nhìn nó khổ tâm như vậy. Lần trước chị tới chỗ làm việc của nó, vừa sáng sớm mà mùi thuốc lá ngập phòng, nền nhà đầy những đầu thuốc hút. Lâm Mạt nó thường xuyên ngủ, hút thuốc thâu đêm ở đó.” Giang Nam nhìn Long Nữ ngây người lắng nghe mình, tiếp được nữa, hai người ràng là nhau mà lại giày vò nhau như vậy. Giang Đông càng làm cho Giang Nam tức giận hơn, hôm đó bị trách mắng mà còn cự lại rằng chính mình cũng biết phải làm sao. người đàn ông kiêu ngạo ngoan cố là thế mà giờ phải mang bộ dạng tiều tụy suy sụp, Giang Nam thực chịu được, sau đó đành phải thở dài rồi rời .

      Đến tận khi Giang Nam về rồi, Long Nữ vẫn thể cười thêm lần nào nữa. về nhà ba mẹ cũng nhiều ngày, từ hôm Giang Đông đánh Đào Nhiên, ở nhà cho dù mẹ nhắc đến Giang Đông hết lần này tới lần khác đều tự động để cái tên này trôi từ tai này sang tai kia. Long Nữ bật cười, cười lớn, nhưng chỉ bản thân mới hiểu trong lòng có cảm giác gì khi nghe Giang Nam nhắc tới những chuyện đó.

      “Này, chị kia, bị đần rồi à?” biết Đào Đào đứng sau Long Nữ từ lúc nào, đột nhiên vỗ vai làm giật mình.

      “Hả?” Long Nữ quay đầu lại nhìn rất lâu mới nhận ra, vỗ vỗ ngực, cau mày lại : “Em muốn dọa chết chị đấy à?”

      “Bà chị à, đứng đực mặt ra ở đây phải đến mười phút rồi đó, tưởng chị bị cái gì nhập vào nữa chứ.” Đào Đào hút thuốc xong quay lại thấy cứ mình ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể hồn lìa khỏi xác.

      “Phỉ phui cái mồm? Mà chuyện Đản Đản có bầu, Tần Chi Dương có biết ?” Long Nữ nghĩ mình đúng là người phụ nữ vĩ đại, hoàn cảnh bản thân cũng rối như tơ vò thế mà vẫn nhớ bạn mình gặp chuyện tình suôn sẻ. Ai mà tốt tính dễ thương thế!

      biết đâu, em với ấy, ấy sắp quay lại Mỹ rồi, ở đây còn gì cho ấy lưu luyến nữa đâu, ra đối với ấy mà …chắc là lựa chọn tốt nhất rồi.” Đào Đào Nghiêng người nhìn ra ngoài, Long Nữ nhìn khuôn mặt nghiêng của Đào Đào, thằng nhóc vậy là trưởng thành rồi, có thể nhìn những chuyện người trong cuộc như bọn họ vẫn mơ hồ, còn là cậu nhóc huýt gió trêu ghẹo ngày mới gặp nữa…

      Đào Đào ngước nhìn bầu trời rộng lớn với những đám mây lơ lửng, khóe miệng khẽ cong lên. Cậu biết nên gọi tên cảm xúc dành cho Long Nữ là gì, là thích hay bị cuốn hút? Cậu chỉ có thể lặng lẽ dõi theo vì trong đôi mắt từ trước tới giờ chỉ có người đàn ông duy nhất. Có thể từ trước tới giờ chỉ có người đàn ông duy nhất. có thể lúc trước cậu bị bao phủ trong màn sường mù, nhưng những ngày gần đây cậu sang tỏ, tự hiểu rằng rất nhiều việc con người ta thể miễn cưỡng, cũng hiểu rằng rất nhiều thứ nếu trân trọng vụt biến mất ngay, và nỗi đau của hối hận khó có thể vượt qua. Đây có lẽ là giải thoát, có chút buồn bã u sầu trộn lẫn cùng nhõm. Hình ảnh khuôn mặt đáng tươi sáng của Từ Nguyệt bất giác ra trước mắt cậu, đôi khi, tình bắt đầu bằng trắc trở, gian nan, nhưng khi nhận ra cảm xúc của mình, cảm thấy tất cả đều giá trị. “À, Từ Nguyệt và em…” Long Nữ vừa rồi còn ưu tư, lập tức đổi sang bộ mặt hớn hở, người ta chịu nổi thay đổi suy nghĩ hơn cả chong chóng của , nhất là vẻ mờ ám trong cách . “Đừng linh tinh, tại ấy cứ bám riết lấy em đấy chứ.” Đào Đào lung túng giải thích, đàn ông con trai đều là động vật ưa sĩ diện, thằng ranh lung ta lung túng này là đại diện tiêu biểu. “Này, đừng biết coi trọng, đừng trách chị nhé, con người cả đời tìm được người mình thực lòng dễ dàng gì, có thể thấy bé đó toàn tâm toàn ý với em, lúc cần trân trọng nên trân trọng, đừng để mất rồi lại hối hận.” Long Nữ lúc này cứ như người từng trải lắm ấy, thực ra cũng đúng, lý thuyết kết hợp với thực tế là bằng chứng tốt nhất, nếu ngày đó Giang Đông đối xử tốt với đến nỗi như ngày hôm nay.

      Thế còn trai em, trong mắt chị, ấy là thế nào? Chị có trân trọng ?” Đào Đào đột nhiên hỏi Long Nữ, cậu thừa hiểu con người Đào Nhiên, người chưa từng chịu hi sinh tình cảm cho bất kì ai, người lúc nào cũng thờ ơ lạnh lùng, thế nhưng lại luôn luôn có nụ cười rất ấm áp mỗi khi gặp , cậu hy vọng của mình tiếp tục có nụ cười như vậy. Long Nữ nghe Đào Đào xong lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Đào Đào, nhìn vào khuôn mặt giống hệt Đào Nhiên, khẽ cười: “Tụi chị là những người bạn tốt nhất, nếu ấy đồng ý”. xong, nhàng cất bước rời , tuy cuộc trò chuyện chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng hai người đều cởi hết lòng mình và sáng tỏ rất nhiều chuyện. Con người là như vậy, rất nhiều điều phải ra mới được, nếu chỉ để trong lòng có nghĩ bao nhiêu cũng chẳng tác dụng gì. Lúc này, Đào Đào biết mình từ bỏ Long Nữ, còn Long Nữ cũng biết từ nay về sau đối mặt với Đào Nhiên như thế nào, đây là cách phóng thích, giải thoát cho nhau.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 68

      Bà Long gọi điện thoại kêu mau về nhà thay quần áo còn tới Quân Đế. Long Nữ chạy vào phòng bệnh tạm biệt Trác Lan, bà Kha và mọi người về cả rồi. Long Nữ nhân đó trêu Trác Lan trận, kết quả là bị Trác Lan cấu véo đau điếng. Ôi phải chịu thôi, bà bầu là số mà. Nhưng tên Tiểu K đáng ghét ngồi bên còn hùa vào, đánh là phải lắm. Thế là ta lập tức trở thành kẻ xui xẻo kế tiếp. Trác Lan nghiến răng : “Tôi mới được ăn hiếp ấy, ai cho lên tiếng ở đây? hỏi ngay bác sĩ cho tôi khi nào được ra viện? Nằm viện phát chán lên rồi đây này.”

      “Mẹ hỏi rồi, bảo là tốt nhất ở lại thêm hai hôm, rồi em về ở với , còn có người chăm sóc.” Trước mặt Trác Lan, Tiểu K lúc nào cũng giữ bộ dạng như đầy tớ nịnh chủ. Chậc, ai bảo người ta là thị tộc mẫu hệ kia chứ. chịu nổi!

      biến! Tôi tự về nhà tôi ở. với tôi có quan hệ gì với nhau chứ? Đừng có tìm cách lân la. Đó là vì mẹ ...” Khi Long Nữ rời vẫn còn nghe tiếng đôi co ồn ào của Tiểu K và Trác Lan. Như thế chẳng phải cũng tốt hay sao? Thứ mà Trác Lan có, ta đều có thể cho ấy. mong sao ấy có thế mãi mãi hạnh phúc như vậy.

      Về tới nhà, bà Long mặc bộ quần áo màu đen kiểu Trung Hoa ngồi ghế đợi . Thấy vội vội vàng vàng bước vào, bà lừ mắt nhìn : Mau lên gác , thay quần áo cho nhanh. Nam Nam gọi người trang điểm tới rồi.” Long Nữ vừa băn khoăn bước lên lầu, chỉ là bữa tiệc sinh nhật thôi, có nhất thiết phải lôi cả stylist tới , cầu kỳ vậy cơ à? Bước lên lầu, Long Nữ quả nhìn thấy con với gương mặt quen quen, chợt nhớ ra là con trong tiệm của Tiểu K, bèn tươi cười đón lấy quần áo từ tay ta, bước vào trong nhà vệ sinh. Thay quần áo, trang điểm, làm tóc, tất thảy chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ. Đúng là có nghề có khác! Nhìn mình trong gương, khó mà tin nổi. Hóa ra bản thân cũng có thể theo phong cách gợi cảm được đấy chứ. Kiểu hở lưng này hình như hơi quá đà, nhưng lại hợp với kiểu tóc và tông trang điểm, thoạt nhìn thấy toát lên vẻ cao quý. thiết kế đơn giản phóng khoáng với nền vải voan trắng được tô điểm thêm bởi những đường gân chỉ màu bạch kim lấp lánh, hoa lệ mà thoát tục. Mái tóc dài được vén cao, hai lọn tóc đen ôm sát lấy mặt, làn da trắng nõn nà, trông như nàng tiên kiêu sa giáng trần với vòng hào quang dịu dàng tỏa sáng khiến người ta e dè dám chạm vào.

      “Chậc, chậc... con ta đẹp quá! May mà con giống mẹ đấy.” Bà Long nhìn con chậm rãi bước xuống cười đến mở được mắt, khen con mình nức nở. Nghe xong Long Nữ cười cười, trong lòng nghĩ, dạ vâng, vất vả lắm mới có được lần khen, nhưng công lao cuối cùng vẫn phải thuộc về thôi chứ. Nhưng quả cũng phải công nhận, người mẹ kính của chính xác là mỹ nhân. Mặc dù năm mươi tuổi rồi mà vẫn giữ được vóc dáng. Ái chà còn vóc dáng của giờ có lẽ chỉ có thể dùng câu “châu tròn ngọc sáng” để mô tả.

      lạnh sao? Con bé này, sao mặc ít thế?” Ông Long trong bộ vest đen vô cùng uy phong, khẽ nhíu mày. Ông thích kiểu ăn mặc trang điểm này của con cho lắm. Nó có phần... hơi hở hang.

      “Lạnh gì mà lạnh, còn có áo khoác kia mà. thôi, thế này là đẹp lắm rồi.” Bà Long lườm ông Long cái tỏ vẻ bằng lòng, cầm tay Long Nữ định . Đúng lúc này Cầu Cầu chạy vào. Long Nữ vừa định ôm nó lên, bà Long liền kéo giật lại, nghiêng mặt : “Cầu Cầu cũng có người rồi nhé. Hôm nay chẳng biết có con chó cái giống Husky ở đâu tới, ở trong chuồng của nó ấy.”

      “A! Thuần chủng chứ ạ?” Long Nữ đặc biệt quan tâm hậu duệ của Cầu Cầu. Huyết thống vô cùng quan trọng.

      “Thuần chủng chứ sao , Đông...” Bà Long còn chưa dứt câu bị ông Long lôi . Long Nữ ngạc nhiên nhìn hai người vừa vừa thầm to trước mắt mình. Lạ , sao hôm nay toàn mùi mưu thế nhỉ?

      Khi tới Quân Đế, gặp Đào Nhiên vào. Hôm nay mặc bộ âu phục màu bạc, vẫn đẹp trai tuấn như mọi ngày. Bà Long vốn định kéo Long Nữ , nhưng ông Long nhìn Đào Nhiên rồi lại nhìn sang Long Nữ, sau đó kéo bà Long mang bộ mặt khó chịu vào trong trước.

      Đào Nhiên lùi về phía sau bước nhìn Long Nữ từ đầu tới chân. Ban nãy nhìn từ xa tới rất kinh ngạc. Nhớ hồi mới quen còn ngây ngô, giờ đằm thắm thế này. Có lẽ là người duy nhất chứng kiến quá trình khôn lớn của này. Như vậy là đủ rồi phải ? Ít ra cùng ấy trưởng thành, trái tim ấy mãi mãi vị trí dành riêng cho .

      Long Nữ bị nhìn đến phát ngượng. Chợt Đào Nhiên cúi xuống nắm tay cười : “Tiểu thư xinh đẹp, liệu tôi có vinh hạnh được cùng vào buổi tiệc ?”

      Long Nữ chẳng biết phải trả lời thế nào nữa, chỉ biết ngây ra gật đầu. Tiếp đó Đào Nhiên liền khoác tay vào, vừa vừa : “Em là kẻ đầu tiên dám từ chối đấy nhé. Để bù đắp cho em phải nghe theo lời . thể để tên Giang Đông kia qua được dễ dàng như vậy.” rồi khóe miệng lóe lên nụ cười gian xảo.

      Mọi người mải chúc mừng bà Giang, nhưng khi Đào Nhiên khoác tay Long Nữ bước vào, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. nhắn xinh đẹp, chàng trai khôi ngô tuấn tú. Bàn tay nhắn của khẽ đặt khuỷu tay của chàng trai. Mọi người đều xì xào vì tin đồn mối quan hệ giữa Tổng giám đốc Đào của Thiên Hạo và trợ lý của ta, đặc biệt những người biết nội tình càng tỏ vẻ nóng lòng muốn xem kịch hay. nhân vật chính nữa của vở kịch này tên gọi Giang Đông mãi vẫn chưa thấy lộ diện.

      “Mẹ! Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!” Long Nữ khoác tay Đào Nhiên bước tới trước mặt bà Giang chúc mừng. Tuy mặt bà Giang tươi cười, nhưng khi ánh mắt liếc sang Đào Nhiên lại có phần vui.

      Giang Nam lập tức đánh mắt ra hiệu cho Diệp Tử lôi Đào Nhiên , sau đó cười với Long Nữ: “Sao bây giờ mới tới? Mẹ chỉ đợi em tới là cho bắt đầu.”

      Ôi em tới hơi muộn chút. Mẹ, mẹ trách con chứ ạ.” Long Nữ buông tay Đào Nhiên, tiến lên phía trước ôm tay bà Giang, nũng nịu .

      “Con bé này chỉ biết đến mẹ chồng, cho mẹ đẻ ra rìa rồi hả?” biết từ khi nào, bà Long và ông Long bước tới đứng bên cạnh. Bà Long câu này hơi lớn tiếng khiến người xung quanh đều quay lại nhìn, bà Giang nắm tay Long Nữ càng chặt, ánh mắt nhìn đầy âu yếm. Đúng là gừng càng già càng cay.

      “Mẹ ! Mẹ gì thế?” Long Nữ đỏ mặt trách bà Long. Mẹ đúng là chỉ lo thiên hạ đủ loạn.

      “Có gì mà phải ngượng chứ, con là... Con là con dâu của nhà họ Giang chúng ta, luôn là như vậy.” Bà Giang ra câu này đúng lúc Dương Tử tiến về phía họ, vẻ mặt ta hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn tươi cười chúc bà Giang câu. Mặt bà Giang chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ khẽ gật gật đầu. Đào Nhiên nhìn cảnh này chỉ muốn bật cười, chỗ nào đông đàn bà liền rắc rối như vậy đó. Xung quanh Giang Đông tập trung nhiều phụ nữ, chẳng trách ta xử lý nổi. Nghĩ nghĩ lại vẫn còn sung sướng chán, mình nhõm, tự do lại. Nhưng Giang Đông ở đâu nhỉ? Định dắt tay Long Nữ vào để trêu tức , thế mà đợi nửa buổi chẳng thấy đâu, lạ !

      Lúc này, tất cả mọi người chợt yên lặng, ngước nhìn về phía chiếc đàn dương cầm màu đen đặt bên cửa sổ. Chiếc đàn bóng loáng, đắt giá và đẹp đẽ, ngồi trước chiếc đàn là chàng trai thu hút ánh mắt mọi người. Giang Đông trong bộ âu phục màu đen, ngồi ngay ngắn trước phím đàn đen trắng đan xen. Long Nữ thầm nghĩ, hôm nay toàn gặp những chuyện kỳ quặc. Và khi giai điệu êm ả vang lên từ những ngón tay của bỗng sững sờ.

      biết , bài này là bài ta đàn tặng cho vợ trong đám cưới của họ đấy! Lãng mạn quá!”

      “Lãng mạn ư? Khoe mẽ có.”

      “Này, sao lại thế? nào mà chẳng hy vọng chồng mình lãng mạn chút?”

      “Chịu! làm được. Hay là em tìm người khác .”

      ...! làm được thôi . đàn chưa chắc em muốn nghe đâu.”

      “Ờ, biết đàn cũng đàn cho em nghe đâu.”

      cứ đối xử với em như vậy, sợ em bỏ à?”

      “Ờ, em thử xem. cho em biết thế nào là sống bằng chết.”

      “Em bảo nhé, đến lúc đó em cho cơ hội cuối cùng, chỉ cần đàn bài này cho em nghe.”

      “Ừ, em cứ đợi cả đời .”

      lâu lắm rồi. Ngày đó, luôn cảm thấy lúc nào cũng trốn tránh, chịu làm những chuyện lãng mạn. thấy mấy thứ đó rất giả tạo, cho rằng đàn ông nên làm những chuyện này. bao lần bại trận trong những cuộc tranh cái như thế. ấy vẫn còn nhớ ư? Nhớ về quá khứ của họ, về cuộc hôn nhân của họ, về tình mà họ chưa kịp nâng niu.?

      Tiếng đàn dừng lại trong lúc Long Nữ Long Nữ còn chìm đắm trong hồi ức, giọng của Giang Đông kéo trở về với thực tại.

      “Tôi muốn mượn cơ hội này chuyển tới người phụ nữ tôi lời xin lỗi. Vì... vì lỗi lầm của tôi, vì tôi quan tâm tới ấy, tôi biết quý trọng gia đình mình. Tôi hy vọng ấy có thể cho tôi cơ hội.” Giang Đông vẫn vậy, rất kiệm lời, nhưng người đàn ông như lại có thẻ dám thừa nhận sai lầm của mình và xin lỗi người phụ nữ trước mặt bao người, những điều này, khiến mọi người thực kinh ngạc.

      Vẻ mặt hoan hỉ của ông bà Giang, vẻ mặt cẩm động của ông bà Long, vẻ mặt kinh ngạc của người người có mặt, nụ cười kỳ quặc của Đào Nhiên, vẻ mặt như hiểu ra mọi việc của Giang Nam, vẻ mặt thanh thản của Dương Tử, tất thảy đều khiến Giang Đông để tâm. nhìn chăm chú vào Long Nữ, quan sát gương mặt chút cảm xúc của . Ngay khi đứng dậy về phía , Long Nữ xoay người bỏ chạy, bỏ mặc sau lưng đám người ngơ ngác.

      Đào Nhiên bước tới bên cạnh Giang Đông nhíu chặt mày, thầm vào tai : “Đuổi theo , còn cơ hội nữa đâu.Tôi thể nhường hết lần này tới lần khác được.” Giang Đông nghe

      Đào Nhiên vậy liền ngoảnh mặt lừ mắt, ánh mắt như muốn tóe ra lửa, nhưng sau đó vẫn đuổi theo bóng Long Nữ chạy . Đào Nhiên đút tay trong túi quần, cười cười. Được, tên này cũng biết hối cải, còn bé kia cũng trưởng thành rồi. Hai kẻ ngốc này đúng là cặp trời sinh. Lúc này giọng dịu dàng uyển chuyển truyền vào tai : “ chàng đẹp trai, có rảnh ?”

      Đào Nhiên ngoảnh đầu lại nhìn con kiều, mỉm cười tình tứ, : “Có chứ.” Gian tình hỡi gian tình, đúng là có nơi nào có mặt!.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 69

      Trời đêm vừa lạnh vừa tối, bước chân hề chậm lại. người đàn ông cao ngạo, cố chấp, người đàn ông luôn coi trọng thể diện, xin lỗi trước mặt bao người, cầu xin cho thêm cơ hội. Đó là Giang Đông? Là Giang Đông mà biết sao? quả biết phải đối mặt với và với tất cả mọi người như thế nào nữa. Vì thế lại biến thành nhút nhát, chỉ biết chạy trốn.

      ta xi, Long Nữ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nước mắt kìm được cứ rơi xuống. lái xe vừa bị chặn lại trước cửa Quân Đế tưởng là quay phim, giữa trời đông lạnh cóng thế này làm gì có người nào mặc đồ dạ hội chạy lung tung đường như thế này đâu? ta nhìn quanh nhưng thấy có chiếc camera nào cả, rồi lại nhìn đồng hồ, bụng bảo dạ, còn chưa đến mười hai giờ đêm mà Lọ Lem sao chạy ra rồi.

      Đèn đường và cảnh vật hai bên ngừng lướt qua trước mắt, chuyện cũ như những thước phim ngừng ra trong đầu . độc đoán gia trưởng, lạnh lùng, cứng rắn của từ khi nào dần dần thay đổi. Mặc dù vẫn độc đoán đấy, nhưng ít ra cũng biết từ từ để thích ứng, có ngang ngược nhưng cũng biết để ý tới cảm xúc của . dịu dàng dần dần thay thế cho thái độ lạnh lùng cứng rắn.

      Đó chẳng phải là điều vẫn hằng mong muốn ư? Nhưng tại sao lại khó chịu thế này? Tại sao phải khóc? Tại sao phải bỏ chạy? Chẳng phải tự nhủ dũng cảm đối mặt với hay sao? Chẳng phải nhủ lòng thể cho coi thường thêm nữa hay sao? Nhưng làm gì thế này?

      Lúc còn dằn vặt bản thân, chiếc xe bỗng thắng gấp. Quán tính khiến bị xô về phía trước, đầu đập vào lưng ghế trước. May mà nó cũng mềm, đau phải biết. còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cửa xe bỗng nhiên bị mở ra. làn gió lạnh thổi vào, cánh tay lôi mạnh ra khỏi xe, rồi lại nhét vào chiếc xe khác.

      Khi bị kéo vào xe, Long Nữ vốn rất tức giận, nhưng đợi lúc thấy Giang Đông gì, hai đầu mày nhíu chặt lại với nhau, chẳng hiểu sao tức giận của biến đâu hết, thay vào đó là cảm giác lo lắng, thậm chí còn có chút sợ hãi, đến nỗi quên cả khóc. hồi sau đó, cũng biết là lái xe đâu, mãi tới khi nhìn thấy chiếc cổng quen thuộc mới biết đưa về ngôi nhà cũ của họ.

      Long Nữ muốn xuống xe, nhưng trước đôi mắt uy hiếp như toé ra lửa của Giang Đông, đành cúi gằm mặt mở cửa xe. Cửa vừa hé ra chút, cơn gió lạnh lùa vào, sau đó là cảm giác chiếc áo khoác của Giang Đông phủ vai . Tuy vẫn lạnh nhưng đỡ hơn nhiều so với ban nãy. Giang Đông ôm vào lòng, vội vã đưa vào nhà.

      mấy tháng về đây rồi, ngôi nhà vẫn như thế. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ngây ra nhìn bức tường trong phòng khách. nhắn, cao lớn, hạnh phúc, lạnh lùng, váy cưới trắng tinh khôi, bộ couple màu đen. Ảnh cưới của họ được được treo cao tại nơi bắt mắt nhất trong phòng khách. Trước đây chưa từng đồng ý, như vậy quá khoa trương, nhưng giờ tự tay treo nó lên, bởi vì muốn cho thấy thành ý của mình.

      Vốn định khiến cảm động tại Quân Đế rồi đưa về nhà cho bất ngờ. Kết quả là sao, bỏ chạy! Rốt cuộc chỉ còn mình diễn kịch, tức sao được? cúi đầu nhận sai trước mặt bao người, chuyện đó đâu có dễ dàng gì. ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên, chắc chắn cũng là lần duy nhất trong đời .

      “Sao em lại bỏ chạy?” Giang Đông chỉ muốn hỏi câu này. thấy vô cùng khó hiểu. nào có bắt nạt gì đâu?

      Long Nữ phồng má, cúi đầu vân vê ngón tay, rụt rè : “Em cũng biết.” Vậy lúc đó trong đầu em nghĩ gì?” Giang Đông sắp phát điên lên, sao người phụ nữ này lúc nào cũng khác thường thế.

      ... muốn nhìn thấy .” Giọng của Long Nữ cảng hơn. dám khẳng định phải vì sợ . chỉ muốn cãi nhau với . là người văn minh mà.

      “Em sao? Vậy những gì làm em đều nhìn thấy sao? Chẳng phải em thích lãng mạn, thích dịu dàng, thích ngày nào cũng treo ảnh ở nơi ai ai cũng nhìn thấy đó còn gì? Thôi được, với em những chuyện này nữa. Hôm nay làm những điều này là vì muốn em biết, biết trước đây sai, sửa đổi, sửa đổi rồi. Chúng ta cùng chuyện nhé, mình hãy làm hòa .” Giang Đông vốn rất phiền lòng nhưng vẫn quyết thể thiếu bước cuối cùng này. Hôm nay nhất định phải thành công, thành công cũng phải thành công. Cứ thế này mãi điên mất.

      “Nhưng bọn mình ly hôn rồi mà.” Long Nữ nghiêng đầu ngẩn ra nhìn Giang Đông. Người đàn ông này gì thế? Sao lại quay về điểm xuất phát rồi? Vậy mấy tháng nay đều công toi à?

      “Ly hôn cũng tái hôn được mà. Em nghĩ sao? cũng phải chịu dằn vặt nhiều lắm rồi. nhận được bài học rồi. hiểu là em quan trọng với , nhận ra hôn nhân hoàn toàn phải là trò chơi. Em xem xuống nước như thế này, bọn mình giảng hòa , được ?” Giang Đông chưa từng bao giờ với ai như vậy, cũng chưa từng có ai dỗ dành Long Nữ. Nhưng ra những lời này, hề thấy ngượng mồm, thậm chí, trong lòng còn thấy ngọt ngào. Lẽ nào đây chính là cảm giác mà người ta vẫn ?

      Long Nữ hoàn toàn thốt ra được lời nào, mở to mắt ngây dại nhìn . Mãi lâu sau mới thốt ra câu: “ là Giang Đông?”

      “Vâng, tôi đây! Tôi người là Giang Đông, mà còn là người đàn ông của em, là người đàn ông duy nhất của em, biết chưa?” xong Giang Đông ôm vào lòng. Vì giày cao gót, nên chênh lệch chiều cao giữa hai người còn nhiều như trước. Môi đặt môi , ấm áp và mềm mại, cảm nhận hương vị của từng chút . Cảm giác quen thuộc này cuối cùng trở lại rồi. thấy mình như được sống lại, nụ hôn cũng trở nên nồng nhiệt hơn.

      “Á đau!” Giang Đông nhíu mày nhìn trong lòng mình với khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mở to kiên cường.

      “Ai cho hôn em? Ai là người đàn ông của em?” Long Nữ thầm mắng bản thân vì luôn miễn dịch được với . Lúc nào cũng vậy, mới cho chút kẹo là bám theo ngay rồi. thể như thế này được. hiểu quá bản chất của người đàn ông này.

      thế đấy. Vậy em nghĩ sao?” Giang Đông nhìn với ánh mắt hài hước, trong bụng thầm nghĩ, nhóc con, muốn đấu với hả, còn non lắm! Vừa rồi có kẻ bị hôn cho quên cả đường về còn gì.

      “Em chẳng nghĩ thế nào hết. Em chỉ muốn sống cùng thôi. Em còn chưa ai phải lấy chồng, rồi lại ly hôn, sau đó lại tái hôn. Như thế em thua thiệt quá nhiều. Em muốn lần .” Long Nữ gân cổ, thái độ hết sức cương quyết.

      “Được thôi! Bắt theo đuổi hả? theo đuổi.”

      theo kịp.”

      “Thôi . Em chạy được năm mươi mét chạy được trăm mét từ lâu rồi còn đâu. Đúng là đuổi kịp, vì vượt qua mất rồi.”

      ... bắt nạt người ta! đểu cáng!”

      chỉ đểu cáng, còn vô lại nữa kia. Em quên rồi sao? Em mà đồng ý, có biện pháo mạnh mẽ đấy nhé.”

      dám?”

      “Hì hì, dám! Thôi mà Long Nữ. Thế là được lắm rồi, em đồng ý

      “Hứ!”

      “Ngoan nào.”

      .”

      Quả Giang Đông hết cách, thở dài. Bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm lấy hai vai Long Nữ, mím chặt môi đến nỗi nó trắng bệch ra, dường như quyết định vô cùng thống khổ. Long Nữ thấy thế chẳng hiểu có chuyện gì. Cuối cùng như cú đánh bất ngờ, : “Long Nữ, em!”

      “Oa...! là đồ khốn, phải là người, tên khốn kiếp! ... tôi làm gì? Lúc trước ở đâu? để tôi phải chịu bao uất ức. còn để mặc người ta ăn hiếp tôi. Nào là Tina, nào là Dương Tử, toàn là mấy mụ đàn bà tồi tệ! Tôi cho biết, kẻ tôi căm ghét nhất chính là . ỷ tôi thích , ỷ tôi nên mới ăn hiếp tôi như thế. Tôi cũng chẳng sao. Tôi hận chết được! Đáng ghét, đáng ghét...” Long Nữ khóc mãi thôi, hai tay đấm lên người Giang Đông. Mặc dù làm đau nhưng vẫn như đánh vào trong tim . vội vàng ôm chặt đầu vào ngực mình khẽ : “Long Nữ ngoan đừng khóc. dám bảo đảm về sau bắt nạt em nữa, dám bắt nạt em nữa. Mất em mới biết em quan trọng thế nào. Giờ biết mình sai rồi, mới biết em nhiều bao nhiêu. có em quả thể chịu nổi. Xin em quay về với . để em rời xa nữa, đấy!”

      chắc chắn? thề chứ? thề , nếu còn làm chuyện có lỗi với tôi ... làm chuyện đàn ông được nữa!” Long Nữ ngẩng khuôn mặt nhắn, ngước đôi mắt ngấn lệ, chề môi, nghiêm túc .

      “Em ác ! Thôi được thề. Còn bây giờ phải chứng minh trước cho em thấy vẫn còn là đàn ông.” rồi liền bế Long Nữ lên lầu. Đêm đó làm thay đổi người đàn ông, thay đổi cuộc hôn nhân và tác thành cho tình thực .

      Ánh ban mai chiếu vào phòng. Long Nữ dụi dụi đầu vào trong chăn, cảm giác mặt buồn buồn. Mở mắt ra liền phát Giang Đông ở trần, cúi đầu cầm lọn tóc cọ cọ vào mặt . vui giật lại lọn tóc của mình, bĩu môi : “Ghét!”

      “Em , bọn mình sinh đứa nhóc chơi !” Giang Đông rồi thò tay vào trong chăn.

      , em sinh con đâu, đau lắm.” Long Nữ cuốn chăn quanh mình chặt, co người vào trong, để đạt được mục đích.

      đau, đấy! Em xem Trác Lan cũng sắp sinh rồi, thời gian nữa Cầu Cầu cũng có Cầu Cầu con. À phải rồi, tìm thấy con Husky cái làm vợ Cầu Cầu rồi. Yên tâm là thuần chỉnh hoàn toàn. cho Lâm Mạt đón Cầu Cầu. Bọn mình chỉ sinh đứa thôi, đứa thôi.” Giang Đông dùng hết sức kéo cái chăn ra. Long Nữ co bên này, quắp bên kia chịu. Nhưng đâu phải là đối thủ của . Cuối cùng cũng bị chìm đắm vào trong mưu đó.

      “Phải rồi, sau này được ăn mặc kiểu này nữa. Thứ của nhà ta được cho người khác xem.” Giang Đông tay còn rất bận nhưng khẩu khí hết sức kiên định và cứng rắn.

      “Là chị Nam làm đấy. Em cũng chẳng thích. Long Nữ say đắm nhìn , dịu dàng tựa như làm nũng.

      “Ừ để rồi sau tính sổ với chị ấy. Giờ phải xử lý em trước . rồi áp môi vào môi Long Nữ. chống cự, e thẹn, oán hận của đều bị nụ hôn này nuốt trọn. sớm mùa đông, chàng trai dịu dàng với ấy:

      “Bảo bối của , em.”

      e thẹn đáp: “Ông xã em cũng .”

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 70

      Mùa hè đến. Phụ nữ đều thích mùa hè, vì họ có thể khoác những bộ cánh phô bày vẻ đẹp của mình. Còn đàn ông sao? Họ cũng thích mùa hè, vì có thể nhìn thấy rất nhiều đẹp. Nhưng mùa hè này, Trác Lan cảm thấy rất phiền muộn, bởi cục cưng của sắp bảy tháng rồi. Chẳng biết là trai hay , chỉ biết bụng của to quá thể. Nhưng là người phụ nữ mạnh mẽ, tuyệt đối thể vì mang bầu mà từ bỏ nghiệp. Vì vậy vẫn bận bịu như trước.

      Hôm nay hẹn Dương Tử đàm phán giá lô rượu mới, định vào thang máy bên cạnh chợt xuất người, cẩn thận tới dìu , dịu dàng : “Chậm thôi, chậm thôi! Sàn trơn đấy!”

      Người này ai khác, chính là kẻ đợi đứa bé sinh ra để cậy nhờ, vẫn còn trong giai đoạn thử thách, là ứng cử viên kết hôn với Trác Lan, đồng chí Kha Nhất Tâm.

      Lần trước tại bệnh viện, sau khi được Trác Lan lần đầu tiên chính thức cho phép theo đuổi Tiểu K trở nên ngày càng ân cần. Bởi Trác Lan nhất định chịu kết hôn, việc gì phải vội, hơn nữa ấy còn muốn thử thách thêm nữa, xem xem rốt cuộc có làm được những việc mà hay . Vì thế Tiểu K phải bước chân lên con đường cầu hôn dài miên man. Hơn nữa, Trác Lan chỉ lo cho công việc, dù bụng to như vậy rồi mà vẫn ngừng cống hiến cho xã hội. Vậy nên đồng chí Tiểu K liền đổi nghề, từ nhà thiết kế danh tiếng, nay trở thành bảo mẫu kiêm tài xế. Càng đau khổ hơn là, ta cố gắng, chai mặt đến mức đó rồi mà Trác Lan vẫn chẳng thèm để ý tới, thi thoảng lại gây chuyện để hành hạ ta. Cũng chẳng sao, nam tử hán phải biết nhịn nhục.

      Trác Lan chẳng khác gì Từ Hy Thái Hậu, bước nhàng, tay đặt tay Tiểu K chậm rãi : “Tối nay em hẹn Long Nữ ăn cơm, phải . về ăn với mẹ .” Long Nữ đương nhiên bị Giang Đông lừa về nhà từ lâu, vừa hay có chỗ cho Tiểu K ở. ta chẳng biết ngượng dọn đến ở luôn. Ban đầu là ở phòng khách, sau chuyển vào phòng dành cho khách, rồi sau đó... đương nhiên là phòng ngủ chính rồi.

      “Vậy đợi em ở bên ngoài nhé. Đưa em tới đó xong về.” Xuống tới lầu, Tiểu K vội mở cửa xe, nếu mặt trời phá huỷ vợ tương lai của mất.

      bảo cần là cần kia mà. muốn làm gì cứ . Gọi Tiểu Q chơi cùng. Xong việc em bảo Long Nữ đưa em về nhà là xong.” Trác Lan ngồi ghế phụ, tựa vào gối tựa lần trước Đào Đào mang từ Hongkong về, bộ dạng như lão phật gia.

      “Á, phải là tin ấy, vấn đề là trình lái xe của ấy... Chậc, thôi vậy, cũng chẳng hiểu Đào Nhiên nghĩ gì nữa. Cho dù tại Long Nữ là trợ lý của ta cũng làm gì đến mức phải tặng cho ấy chiếc xe chưa? Đúng là tai hoạ!” Tiểu K vừa nhắc tới chuyện này liền cảm thấy vô cùng bất lực. Quả là tin giật gân, Long Nữ cũng biết lái xe! Kỹ thuật lái xe quá tầm thường, tốc độ khác gì rùa bò cho nên muốn xảy ra chuyện cũng khó.

      Vấn đề là chiếc xe này là do Đào Nhiên tặng. Lúc ấy Giang Đông tức điên lên, sống chết cho Long Nữ nhận . Nhưng Long Nữ bây giờ phải là nhóc lúc trước, chỉ cần bị trợn mắt cái là run lên. Long Nữ nghiêng đầu cái, hùng hồn : “ sao? Đây là phần thưởng cho công việc của em có biết lần này em giúp ta đàm phán thành công vụ làm ăn lớn thế nào ?

      Giang Đông cũng phải là Giang Đông của ngày xưa, bị vụ ly hôn kia làm cho sợ chết khiếp, đành phải ngọt giọng dỗ dành. Ban đầu bảo nghỉ làm, chịu, bảo về Đông Nam, chịu, gào lên, cũng gào lên. lại gào nữa, liền đòi ly hôn. đành phải chịu. Nhìn vợ mình càng ngày càng xing đẹp đằm thắm nhưng lại cứ phải bám theo tên tám vía kia mà tức để đâu cho hết.

      Tới Đông Nam, Tiểu K vốn định đưa Trác Lan lên, nhưng bị đôi mày uy nghi của đánh bại, đành ngậm bồ hòn làm ngọt nhìn Trác Lan vào thang máy rồi mới rời . Làm đàn ông khó, làm đàn ông đợi lấy vợ còn khó hơn.

      Dương Tử vẫn luôn là người phụ nữ khôn khéo, giỏi giang. Ban đầu Giang Đông định cho ta nghỉ, nhưng cuối cùng Long Nữ , thôi, mật ngọt ruồi bâu, chỉ cần bản thân có vẫn đề gì cần phải tuyệt tình như vậy. Cùng là đàn bà với nhau, làm khó ta làm gì. Còn Dương Tử, có lẽ ta cũng hiểu ra, hoặc thực cảm thấy bản thân đủ sức tranh cướp với Long Nữ, nên dốc tâm làm việc cho Đông Nam, giờ là Giám đốc bộ phận Marketing rồi. Đúng là công việc béo bở.

      “Thế nào? Giá này là giá thấp nhất rồi, thể bớt thêm được nữa. nếu tôi lỗ chổng vó.” Hai người chuyện lâu mà vẫn giằng co nhau 1% đó. Lần nào cũng vậy, Dương Tử này đúng là có trách nhiệm với công việc. Trác Lan quả khô cả họng, cuối cùng gập tài liệu lại, lộ vẻ được được, được cũng phải được.

      “Thôi được, chốt giá này vậy. Nếu lại mách tôi còn mất nhiều hơn.”

      “Dương Tử, đôi lúc tôi cảm thấy quả hiểu nổi . và Giang Đông...”

      “Có gì mà hiểu, là người phải biết nhìn về phía trước. Tôi thể lãng phí thời gian vào người đàn ông tôi. Tôi thừa nhận tôi từng thích ấy , tôi cũng từng theo đuổi ấy, nhưng khi đó ấy độc thân. ấy ly hôn, tôi cho rằng mình theo đuổi tình là việc làm sai trái. Nhưng giờ khác, ấy là đàn ông có vợ. ấy cũng vợ của mình. Còn tôi sao, tôi cũng chỉ muốn tìm người đàn ông thương mình mà thôi. Vì thế, tôi vẫn cần phải tiến bước.” Dương Tử có cảm giác rất khác biệt về Trác Lan. Mỗi khi nhìn Trác Lan bảo vệ Long Nữ ta đều rất ngưỡng mộ.

      “Bái phục! Thôi được, hôm khác tôi mời ăn cơm để cảm ơn. Tối nay tôi có chút việc phải ngay.” Trác Lan biết phải sao với với ta, hoặc là cũng chẳng cần phải gì hết. Dù sao ta chắc chắn đau lòng. Những người mạnh mẽ rất khó chấp nhận thất bại, nhưng ta lại rất thản nhiên. Về điểm này, Trác Lan khá khâm phục, chừng sau này ta có thể làm bạn cũng nên.

      Tại phòng Kim Sắc của Quân Đế.

      Ái chà, cũng được nhỉ. Ở đây mọi người đều biết cậu là bà chủ rồi. Ai cũng cung kính thế kia.” Trác Lan nhấp ngụm nước ép trái cây, tay kẹp thuốc lá. Đừng hiểu lầm, chỉ là do thói quen. Mang thai được hút, nhưng vẫn cầm điếu vì quen tay.

      Long Nữ ngồi trước đối diện trong bộ quần áo voan hồng, tóc nhuộm màu hạt dẻ, từng lọn từng lọn uốn lượn như tảo biển trông rất hấp dẫn. Nghe Trác Lan vậy, Long Nữ nhếch miệng cười đắc ý, mân mê chiếc nhẫn ngón tay: “Cũng tạm. Cậu vẫn chạy thị trường à? Đến lúc nghỉ ngơi rồi, chỉ còn hơn hai tháng nữa.”

      phải vội, tớ ở nhà suốt bực mình sinh bệnh đấy. À phải rồi, cậu có gì mới chưa?” Việc Long Nữ vẫn chưa có bầu khiến Trác Lan rất khó hiểu. Nhất là Giang Đông, rất nóng lòng, cố gắng như vậy, lẽ nào chút hiệu quả cũng có sao? Hôm đó còn kể khổ với Trác Lan, cứ thế này mãi, phải nghi ngờ “năng lực” của bản thân mất.

      phải vội. Bên công ty giờ thể thiếu tớ được, vì thế tớ định hai năm nữa mới sinh.” Long Nữ rất thản nhiên. cũng biết mọi người trong nhà và Giang Đông đều nóng lòng chuyện con cái của hai người nhưng chưa muốn có con sớm như vậy. cũng có nghiệp của mình, nếu giờ mang thai, nhiều việc trở nên rắc rối.

      phải chứ? Cả việc này cũng do cậu quyết định? Lẽ nào cậu...” Trong đầu Trác Lan chợt lên dự cảm xấu, nhưng nén lòng ra, chợt Long Nữ cười cười đứng dậy.

      “Nhìn theo ánh mắt của Long Nữ, Trác Lan thấy Đào Nhiên lâu gặp bước tới, còn có cả Ngô Ưu, người bị đồn là ra sức tấn công Đào Nhiên. Chàng thanh niên đẹp trai tuấn, thon thả duyên dáng, cặp quá đẹp! Có vẻ như “kế hoạch kiếm chồng” của Ngô Ưu gần như sắp kết thúc mỹ mãn. Nhắc tới hai thanh niên xuất sắc của Đào gia, ai ai cũng phải thán phục. Đào Nhiên là “mỹ nhân” nổi tiếng. Đương nhiên danh hiệu này được truyền từ chính miệng trợ thủ đắc lực của là Long Nữ. Còn Đào Đào mới hai mươi tuổi “sát ”, vài năm nữa chắc thể tưởng tượng nổi. về năng lực, Đào Nhiên gần như hoàn toàn tiếp quản Thiên Hạo, giá trị bản thân lập tức tăng vọt. Đào Đào như cá gặp nước trong làng giải trí, sau này càng nổi tiếng. Cuối cùng lag vẫn đề tình cảm. Kể từ khi Đào Nhiên có tin đồn với trợ lý , hành động ngăn chặn triệt để của Giang Đông chặn đứng cho mối quan hệ của họ phát triển. Sau này theo những người biết chuyện tiết lộ, Long tiểu thư tuy bề ngoài chịu tha thứ cho Giang Đông, nhưng kỳ thực chưa từng phút quên , hơn nữa lại chịu đón nhận tình cảm của Đào mỹ nhân. Trong lúc Đào mỹ nhân bị cơn đau thất tình giằng xé, Ngô Ưu, có gia cảnh bình thường, ngoại hình tuyệt mỹ dần dần sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Đào mỹ nhân. Cuối cùng này đưa ra khỏi vực sâu đau khổ, dẫn bay về vùng tương lai tươi sáng.

      Còn Đào Đào, từ khi tham gia làng giải trí, cậu quả thự vướng tin đồn gì, vì bên cạnh cậu lúc nào cũng có nhắn tên Tử Nguyệt. Đừng coi thường ấy, bé hạt tiêu đấy, tính cách cực kỳ mạnh mẽ. Mỗi khi có nàng nào muốn lại gần Đào Đào, Tử Nguyệt chắc chắn xuất ngay để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, sau đó chỉ tay vào mặt kẻ đó mà rằng: “Đây là người đàn ông của tôi! Tránh ra xa!” Đối với hành động đó, Đào Đào hưởng ứng, cũng chẳng ngăn cấm, chỉ kệ cho Tử Nguyệt thích làm gì làm. Có điều lạ là, việc này chẳng hề ảnh hưởng tới hâm mộ của mọi người với cậu ta. Tử Nguyệt còn thường xuyên được kéo tới các chương trình truyền hình, lớn bé gì cũng coi như có chút tiếng tăm. Chuyện đời này, quả thể tư duy thông thường mà phân tích ràng được.

      “Mỹ nhân, sao rảnh mà tới đây? Chẳng phải tối nay có tiệc gia đình sao?” Sau lưng mọi người Long Nữ vẫn gọi như vậy, từ lâu nay giữa hai người còn khoảng cách, như từng , tình bạ có lẽ là khoảng cách thích hợp nhất cho họ. Hơn nữa câu này được chứng minh rất . Ngay lúc này đây, bất luận mọi người nghĩ thế nào, hai người bọn họ tự biết rằng, đay mới là cách tốt nhất. Trong công việc, họ là cặp phối hợp ăn ý. Ngoài đời thường, họ là đôi bạn thân thiết, như vậy là đủ rồi.

      Đào Nhiên cười lắc lắc đầu, giả bộ vui : “Ê, hôm nay bảo em ở lại làm thêm, sao lại trốn ra đây?”

      phải vậy chứ, quá đáng ! thế tiền ăn hôm nay bớt cho đồng nào nữa. Vốn định nể mặt Ngô Ưu giảm giá cho . Thôi vậy, thể đối tốt với quá, phải moi thêm tiền của mới được.” Long Nữ nghiêng đầu lý, nụ cười mặt tươi rói.

      “Long Nữ, chị được như thế. Hôm nay hứa giảm giá cho em rồi. Đừng thiếu nghĩa khí như thế chứ.” Ngô Ưu cao dong dỏng, vẻ hờn dỗi rất đáng . Với đẹp bất kể nam hay nữ cũng thể chống đỡ nổi, ấy luôn biết phát huy toàn diện ưu thế của mình.

      “Thôi được rồi. Hôm nay bà chủ đây vui, bữa ăn này miễn phí luôn đó.” Long Nữ hào phóng xua xua tay, giả bộ dạng của kẻ lắm tiền khiến mọi người đều phá lên cười.

      Hôm nay Đào Nhiên và Ngô Ưu hẹn bố mẹ hai bên gặp mặt, nên chỉ mấy câu liền vào trong. Lúc sắp rời , Đào Nhiên cố quay lại với Long Nữ: “Tuần sau gọi Giang Đông cùng đánh billiard. phải trả thù lần thua trước.”

      “Được. cứ thắng em trước rồi tính tiếp.” Long Nữ xong ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm với Trác Lan. nàng này kén ăn lắm. Cái này ăn, cái kia cũng ăn làm Long Nữ phải gọi bao nhiêu món. Biết làm sao được, bà bầu là số mà.

      “Xem ra, chuyện vui của Đào Nhiên còn xa nữa. Sao cậu còn chịu cưới luôn ?” Long Nữ ngả về phía trước hỏi Trác Lan. luôn thấy khó hiểu, vì sao Trác Lan còn bướng bỉnh chịu cưới Tiểu K? Ai cũng nhận thấy ấy quá thích Tiểu K rồi, thích nhiều lắm là đằng khác, chẳng qua là cái tên Tiểu K ngốc còn chưa biết mà thôi.

      Trác Lan ăn cọng cần tây, cầm đũa chọc chọc chỗ này, gảy gảy chỗ kia, thản nhiên : “ ních nổi vào váy cưới, đợi sinh xong .”

      Long Nữ á khẩu, đúng là biết gì hơn. Từ khi nào Trác Lan trở thành như thế này? ghét câu nệ tiểu tiết là thế, giờ lại vin vào lý do “hình thức” như vậy nhỉ? Nhưng cũng chẳng sai, ít ra còn đỡ hơn là thẳng muốn lấy chồng. Long Nữ thấy mình trưởng thành hơn nhiều. Trải qua hôn nhân, rồi ly hôn, tái hôn khiến còn là bé đơn giản khi xưa. biết suy nghĩ, lớn khôn, biết chia sẻ lo toan với Giang Đông. Nhìn Trác Lan giờ hạnh phúc như vậy, mừng thay cho ấy. Hạnh phúc của người phụ nữ rất đơn giản, có người đàn ông mình, có người đàn ông mình , cùng xây dựng tình vững chắc. Đó là tất cả những gì chính bản thân đúc kết được.

      Khi Long Nữ và Trác Lan ra khỏi Quân Đế gần tám giờ. định lấy xe thấy xe của Tiểu K đỗ xịch trước mặt. Long Nữ nhìn thò đầu ra khỏi xe, cười hì hì : “Long Nữ à, tiện đường qua đây đón Lan Lan luôn. phiền em làm ta xi nữa nhé.”

      Long Nữ nhìn Tiểu K lại nhìn nhìn cái bụng Trác Lan, lườm Tiểu K cái, sải những bước tao nhã bỏ , trong bụng nghĩ, yên tâm trình đọ lái xe của chứ gì. Gớm, người ta lái xe lâu thế rồi, có bao giờ xảy ra chuyện gì lớn đâu, có mỗi lần đâm rớt đèn xe của Giang Đông thôi mà.

      Đợi khi chậm rãi lái xe về tới nhà là chín giờ. Đoạn đường chỉ cần hai mươi phút lái xe mà phải dùng tới năm mươi phút. Nhưng thấy rất thoả mãn, thích thế đấy! Chẹp, chẹp... người mới học được thường tự phấn khích như thế.

      Đỗ xe xong, vừa mở cửa, chú Husky đen trắng liền lao ra, đằng sau còn có hai con Husky màu xám to tương đương, đây đều là bọn cún con của Cầu Cầu. Vợ Cầu Cầu đẻ xong, Long Nữ cho ai con nào hết. Cuối cùng nhà họ nuôi cả thảy năm con Husky. Hai con chó bố mẹ thi thoảng lại chạy lăng quăng xem lũ con chúng. Ba chú cún con rất nghịch ngợm, ngày nào cũng chạy lung tung.Đôi lúc lôi trong chắn ra hai chú chó con. Giang Đông dù có thích chó cũng thể chịu nổi, định ôm vợ, lại túm trong chăn ra con cún con với đôi mắt đáng thương. Vì thế kiên quyết cầu cho vài con. Long Nữ sống chết chịu, là chúng cũng khiến Giang Đông đành phải thỏa hiệp.

      Biết làm sao, những ngày đơn khổ, đành tạm gác chuyện đó vậy.

      Long Nữ hơi ngạc nhiên. Hôm nay yên tĩnh quá. Giờ này mọi ngày Giang Đông về rồi, sao hôm nay thấy ai? Trong đầu đầy những câu hỏi, bước lên tầng. Cảnh trong phòng ngủ khiến lập tức như trời trồng.

      Giang Đông ngồi ở bên giường, bộ mặt u ám, tay là lọ thuốc bình thường Long Nữ vẫn dùng đựng vitamin. Nghe tiếng bước chân của , ngẩng đầu nhìn , trong mắt đầy giận dữ: “Em uống thuốc tránh thai?”

      Long Nữ lo lắng cắn môi gì. sai rồi, nhưng chưa muốn có con sớm như vậy. sợ mình lại biến thành ngốc suốt ngày ở trong nhà như trước.

      , cho lý do.” Giọng của Giang Đông rất lạnh lùng. Từ sau khi tái hôn, dường như đây là lần đầu tiên tức giận như vậy.

      Long Nữ len lén nhìn cái rồi cúi thấp đầu, bộ dạng tội nghiệp lắm, dám câu gì. Vì biết bất kỳ lý do nào của cũng thể giải thích. Tóm lại, việc này là sai. Vấn đề lúc này là ở chỗ làm sao cho Giang Đông bớt giận, bằng kết cục của hết sức bi thảm. Nhưng phải làm sao đây?

      “Ừm... em xin lỗi. Ông xã à, em biết sai rồi. tha thứ cho em được ? Em bao giờ dám làm thế nữa. đấy. Em sợ có con rồi thích em nữa, người ta đều con là tình nhân kiếp trước của cha mà. Tới lúc đó ẹm nữa sao? Hu hu hu hu... Em muốn thế. thích em nữa sao...” Long Nữ còn chưa khóc xong, môi bị Giang Đông khóa lại. hôn nhàng, nhưng rồi dần dần trở nên nồng cháy. Hình như tức giận. Đương nhiên rồi, giận vì lén uống thuốc tránh thai, giận chịu gì với , giận lừa dối . Nhưng nghe khóc, nghe tức tưởi như vậy, lại thấy tất cả đều quan trọng, chỉ cần vui là được.

      “Ngoan, đừng khóc nữa! Sao có thể thích em được chứ? Em sắp thành bà đến nơi rồi, hôm nay phải dỗ dành, ngày mai phải dỗ dành. Theo thấy em cũng chẳng kém Trác Lan là bao. Nhưng sao em lại lén uống thuốc? Khoan hẵng chuyện con cái, là thuốc đều có tác dụng phụ, toits cho sức khỏe đâu...” Đôi tay Giang Đông nắm lấy vai , nhìn gương mặt xinh đẹp đầm đìa nước mắt, mắt đỏ hoe, môi miệng méo xệch vì khóc mà đau thắt ruột, cũng chẳng đành lòng mắng nhiếc. ôm vào lòng, dịu dàng : “Bọn mình cũng phải sinh đứa thôi. Con trai cũng được. khẳng định em sinh con trai. đảm bảo. Ngoan...”

      Long Nữ dụi đầu vào áo Giang Đông, nước mắt nước mũi lau hết vào đó. nghĩ thầm, tưởng dễ dàng lắm sao, tự nhiên phải giả khóc trận om sòm. Nước mắt đúng là thứ đáng giá . Nhưng cũng chẳng sao, may mà còn có nước mắt để đối phó với người đàn ông này. Hì Hì, ranh ma thành tinh mất thôi...

      Những câu chuyện đẹp đều bắt đầu từ những đêm thần tiên. đêm như vậy biết là khởi đầu cho câu chuyện như thế nào, chỉ biết rằng có thể khẳng định, nhóc con nhà họ Giang chẳng bao lâu nữa đến với thế giới xinh đẹp này. biết cậu/ nhóc này phải có phản ứng như thế nào với bà mẹ đáng và ông bố cứng rắn như vậy? Ha ha, biết nhóc con này giống ai hơn nhỉ?

      Bốn năm sau, trước cửa nhà trẻ. Bé Giang Mặc Hề ba tuổi đưa bàn tay trắng trẻo mũm mĩm nắm chặt tay của Kha Ái Gia lớn hơn cậu tám tháng. Hai bé chậm rãi bước từ nhà trẻ ra. Sau lưng của bé là chiếc ba lô hình SpongeBob SquarePnants, tay kia còn cầm theo chiếc ba lô hình Cừu Vui Vẻ. Xem kìa riêng điểm này hơn ông bố Giang Đông rồi. Tất cả đều là do công lao dạy dỗ của mẹ cậu. Từ khi còn trong bụng, Long Nữ suốt ngày dặn dò: “Con trai, con nhất định phải là người lịch , phải tôn trọng phụ nữm phải nghe lời mẹ, phải mẹ, phải hôn mẹ mỗi ngày”. Lúc đó, Giang Đông thường chỉ bụng : “Thách nó dám hôn vợ , thách”.

      Long Nữ liền ưỡn bụng, bĩu môi, giận dỗi : “ mà đánh con em, em sống chết với ”.

      “Đừng như là em có thể mình đẻ ra nó, nửa công lao là của đấy.” Giang Đông rất phiền muộn. ràng muốn có con , tìm người siêu , hỏi ra là tên nhóc. Ai cũng con trai giống mẹ. nhìn Long Nữ, lại nghĩ tới cậu con trai còn chưa ra đời, lo sợ quá dỗi. Nhỡ đâu con trai cũng thích khóc giống mẹ đau đầu lắm.

      Giang Mặc Hề khó khăn bước qua bậc cửa nhà trẻ. Đối với cậu nhóc bé tí như vậy, cái bậc đó quả là hơi cao. Cậu quay lại nhìn Kha Ái Gia, bi bô : “Gia Gia, chậm thôi!”

      “Mặc Hề, gọi chị là chị. Mẹ em bé hơn chị.”

      Kha Ái gia bốn tuổi, giống mẹ. Mới bé tí mà đôi mắt to trong veo khiến ai nhìn thấy cũng thích, tính tình cũng rất dễ chịu. Đúng là có phúc .

      Giang Mặc Hề bỗng bĩu môi, cúi đầu buồn bã, lí nhí : “Ba dặn, là con trai được gọi người khác là chị”.

      “Ba em đúng. Mẹ nuôi , ba nuôi phải là đứa trẻ ngoan.” Gia Gia nghiêm khắc giáo dục cậu em trước mặt. bé rất có ý thức làm người chị. Ở nhà trẻ, luôn bảo vệ cậu em Mặc Hề của mình. Nhưng Mặc Hề chẳng lấy đó làm vui.

      “Vậy , để tớ về nhà hỏi ba.” Dù cậu ta còn , nhưng chuyện tôn trọng đàn ông được Giang Đông nhồi vào đầu khá nhiều. Long Nữ rất lo dạy Mặc Hề thành đứa trẻ giống , nên ngày nào cũng phải chỉnh con. Nhưng có lẽ con trai bẩm sinh như vậy, Mặc Hề vẫn nghe lời Giang Đông hơn.

      “Ừ, mai chúng ta tới nhà chú Đào chơi, em có ?” Gia Gia nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to hỏi.

      Mặc Hề giống hệt Giang Đông hồi , chỉ có cái miệng xinh xắn là giống mẹ như đúc. Ai cũng ngạc nhiên, con trai mà lại có đôi môi như hoa đào thế kia, nhất là khi bĩu môi, vô cùng đáng , “ ! Em bé hay chảy dãi, thích”.

      “Nhưng giáo bảo, chúng mình phải chăm sóc cho các em mà.” Gia Gia thích Mặc Hề như vậy, cậu ấy luôn thích cậu em xinh xắn nhà chú Đào. Lạ đấy!

      thích là thích. Cậu còn chụt chụt nó. Bố , chỉ tớ mới được chụt chụt cậu thôi.” Mặc Hề nhăn mặt, vẻ rất kiên định, nhón chân “chụt” tiếng, hôn lên mặt Gia Gia, xong liền chạy tới bên cạnh Long Nữ đợi ngoài cổng.

      Long Nữ hạnh phúc nhìn con trai cưng chạy lại, quay đầu với Trác Lan: “Xem này, con trai tớ giỏi ? Gia Gia nhà cậu bọn tớ đặt trước rồi nhé”.

      “Thôi . Mặc Hề nhà cậu chính là bản copy của Giang Đông. Tớ thể để con tớ chịu khổ được.” Trác Lan giờ để tóc dài, cũng đầy đặn hơn trước, nét sắc sảo trước đây còn nữa, thay vào đó là nụ cười hạnh phúc.

      đâu, tớ phải dạy nó ra trò. Con trai tớ ga lăng lắm nhé, đấy.” Long Nữ hiểu ý của Trác Lan, khi ở nhà Mặc Hề luôn là đứa trẻ ngoan, luôn luôn nghe lời. Hơn nữa, thấy Mặc Hề chẳng có xu hướng giống Giang Đông chút nào.

      “Hứ, con trai cậu toàn hôn con tớ, thế là giống ai?”

      “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm rồi. Sao giờ mẹ mới tới?” Giang Mặc Hề lao vào lòng Long Nữ nũng nịu, vẻ nghịch ngợm ban nãy đều tan biến mất. Cậu nhóc luôn giống thiên sứ trước mặt Long Nữ.

      “Ái chà chà, con , hôm nay tới nhà bà nội chơi. Ba con đợi mẹ con mình đấy.” rồi nắm cánh tay mũm mĩm của cậu bé, tạm biệt Trác Lan.

      Mặc Hề tung tăng tới bên cạnh xe của Giang Đông, chui vào trong, trước tiên là cho cái hôn rất kêu, sau đó ghé lại : “Ba ơi, hôm nay con lại chụt chụt Gia Gia nữa”.

      Giang Đông hôn mạnh cậu bé cái, : “Con trai ba là phải giỏi như thế!” Long Nữ nhìn hai cha con vẻ khó hiểu, định mở miệng hỏi, kết quả cả hai đều quay đầu với : “Đàn ông chuyện, đàn bà đừng có xen vào!”

      The End
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :