1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 57

      Giáng sinh này Đào Đào ra album, gần đây cậu bận túi bụi. Thực ra cậu rất muốn đến thăm Long Nữ, nhưng dường như chẳng tìm ra được cái cớ nào, hơn nữa có việc khiến cậu thấy lạ hơn, đó là mẹ cậu lại goi điện thoại bảo cậu xem mặt. Lúc đó cậu suýt ngất luôn, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ? Qua Tết này mới có hai mươi mốt tuổi thôi, hình như vẫn hơi trẻ quá phải? Nhưng nghe giọng điệu của mẹ thấy đây là ý của ba, cậu càng muốn . cậu còn có người lớn tuổi hơn mà, sao bắt ta ? Vừa đúng hôm nay Tần Tử Lan đến phòng thu tìm cậu để về chuyện này làm cho cậu suýt nữa phát điên.

      “Đào Đào, con nghe lời mẹ , mẹ chỉ có mỗi đứa con trai là con. Con chơi gì mẹ quản lý, nhưng ít nhất con cũng phải biết nghe lời chút chứ. này thực rất tốt. Hơn nữa nhà con bé so nhà mình cũng môn đăng hộ đối. Mẹ thấy tâm trí con cũng đặt ở Thiên Hạo, đưa họ con về rồi con cũng cần làm gì cả. Nhưng ít nhất mẹ cũng muốn tìm cho con chỗ dựa vững chắc, như thế sau này con mới bị ức hiếp.” Tần Tử Lan hết lời khuyên bảo. Bà đặc biệt thương đưa con trai này, từ rất yếu ớt. Bà biết tính tình thằng bé bồng bột lại hiểu chuyện, nhưng dù thế nào bà cũng tin con trai mình là người ưu tú nhất. Trước thái độ của Đào Nhiên đối với bà, bà hết sức lo lắng cho cuộc sống tương lai của Đào Đào.

      “Mẹ à, ai ức hiếp con chứ, ai lại có thể ức hiếp con được? Mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. Hơn nữa con mới bao nhiêu tuổi chứ?” Đào Đào rút điếu thuốc ra châm lửa, cậu hiểu ý của mẹ. Nhưng nay quan hệ giữa cậu và Đào Nhiên dần dần trở nên thân thiết hơn. Hơn nữa dù cho có Đào Nhiên cậu vẫn tự lo được.

      “Con trai, con trai ngoan à, mẹ xin con đấy! Con xem dạo này con làm ba con tức giận thế nào kìa. Gần đây Thiên Hạo cần khoản tiền đó, con hãy xem như là giúp mẹ được ?” Tần Tử Lan hai mắt đẫm lệ. Bà quá hiểu con trai của mình, dù có ngang ngược thế nào, người cậu thương nhất cũng vẫn là mẹ, cậu nỡ để bà phải khổ sở lo lắng.

      “Thiên Hạo vay được tiền là việc của trai con, mẹ lo làm gì chứ?” Đào Đào chịu nổi nữa, quay đầu nhìn mẹ.

      trai? Đây là lần đầu tiên mẹ nghe con gọi nó như thế đấy. Nếu nó thực lòng xem con như em trai tốt rồi.” Lúc Tần Tử Lan câu này, giọng có chút thất vọng. Kỳ thực lúc đầu bà đối với Đào Nhiên cũng đến nỗi nào, nhưng thằng nhóc bánh bao đó lại bài xích bà, khiến bà có cảm giác mình thuộc về ngôi nhà đó, mà chỉ là người ngoài, khoảng cách cũng vì thế mà nảy sinh.

      “Thôi được rồi, . Nếu có hỏng việc cũng đừng trách con.” Đào Đào hút liền hai hơi thuốc, trong lòng cảm thấy rất mâu thuẫn. Nếu Đào Nhiên thực gặp vấn đề, việc này cũng coi như là giúp ta tay. Nhưng có lẽ ta chấp nhận kiểu giúp đỡ này đâu nhỉ? Ha ha, kệ , việc gì nên làm làm thôi, có hàm ơn hay là việc của người khác.

      Nhức đến phiền não, Đào Đào gần đây lại có chuyện khác. nhóc mà hôm đó cậu suýt đâm phải ngày nào cũng chạy đến tìm cậu, ta cũng vào trong nhà mà chỉ ngồi chầu chực ở cửa, đợi cậu ra. Mấy hôm trước còn mừng rỡ hồ hởi chào hỏi cậu, sau đó nhìn theo cho tới khi bóng cậu khuất, từ gương chiếu hậu có thể thấy được gương mặt xinh nhăn lại. Nhưng sau lần gặp , chắc chắn vẫn là cái điệu bộ hưng phấn khó tả ấy. Sau chuối ngày liên tục hào hứng, cụt hứng ấy, cuối cùng rốt cuộc cũng thấy run run tới hỏi cậu: “ thực nhớ em là ai sao?”

      Câu này khiến Đào Đào cứ nghĩ ngợi mãi. Trong trí nhớ của cậu thực có ai như vậy cả. Sau đó vì quá bận rộn nên cậu cũng quên khuấy luôn chuyện này. Với kiểu người như cậu, việc chơi bời với các em đúng là như cơm bữa, Nhưng kiểu con nhà lành thế này cậu tuyệt đối động vào, tính người của cậu vẫn còn.

      Long Nữ ngây ngất ngồi nhìn bó hoa hồng xanh bàn. Phải đến gần tuần rồi, ngày nào cũng là loại hoa này. Giang Đông thực biết thích loại hoa này sao? Lấy lòng kẻ này mếch lòng kẻ khác chính là đây. Dưới ánh mắt ghen tị à lời châm chọc hàng ngày của Ada mà những bông hoa này vẫn có thể nở rực rỡ như vậy, thực là rất hiếm có. thế Giang Đông còn vô cùng chai mặt, ngày nào cũng tự tay viết tấm thiệp cho . vốn quen với nét chữ cứng cỏi cương nghị đó , nên dù ký tên cũng biết là ai tặng.

      “Long Nữ, thực ra em trang điểm trông lại xinh hơn, đấy!”

      “Long Nữ, thực ra em cần giảm cân đâu, mập chút cũng ổn mà.”

      “Long Nữ, em có thích hoa hôm nay ?”

      “Long Nữ, em thấy hoa hôm nay có đẹp ?”

      Long Nữ chả biết sao với mấy lời nhắn kiểu này nữa. Nếu thực thể lãng mạn được đừng học đòi người ta mà lãng mạn, chả ra làm sao cả. Có những câu rồi cũng như , có những câu thà còn hơn, nhất là cái lời nhắn báo rằng béo ấy, đọc xong suýt gọi điện mắng ta trận, nhưng phải nhịn . cảm thấy dường như bây giờ mình còn sợ Giang Đông như trước nữa, ít nhất cũng dám ngẩng cao đầu đối mặt với ta rồi. Thế cho nên, phụ nữ phải độc lập , nhất định phải khiến cho đàn ông nhận thức được rằng, phụ nữ phải là vật sở hữu của họ.

      Trong công ty mọi người đều thào to , vốn dĩ ban đầu nhày dù vào đây, sau đó lại được thăng chức làm trợ lý Tổng giám đốc, khiến nhiều người rất phật ý. Cũng may đủ bản lĩnh, giờ các vấn đề về nghiệp vụ đều làm đâu ra đấy, đến Giám đốc các bộ phận khác cũng phải nể mặt . Bởi ai cũng có thể nhận ra ưu ái mà Đào Nhiên dành cho .

      Chuyện giữa đàn ông và đàn bà chính là như vậy đấy. Đàn ông bao giờ vô duyên cớ giúp đỡ người phụ nữ, phụ nữ cũng bao giờ vô duyên cớ thu hút chú ý của người đàn ông. Tin đồn cứ thế lan ra, mọi người đều nhìn Long Nữ với ánh mắt đầy dò xét. thể phủ nhận rằng khá xinh đẹp, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy này chưa đủ lanh lợi, có chút ngốc nghếch, lại thêm gia cảnh bình thường, thế nên giờ đây trong công ty , cánh chị em phụ nữ đều ghen tị với , cánh đàn ông con trai dò xét , khiến dễ chịu chút nào.

      đăm chiêu suy nghĩ điện thoại kêu, Đào Nhiên gọi vào. vỗ vỗ má, kéo miệng làm mặt cười cái rồi gõ cửa, bước đến trước mặt Đào Nhiên, mỉm cười : “Tổng giám đốc Đào, gọi em có việc gì ạ?”

      “Hôm nay mặc đẹp quá, nhưng lại lo hợp với bó hoa màu đỏ.” Đào Nhiên vắt chéo chân ngồi ghế, ánh mắt cười trêu chọc . Đương nhiên biết là Giang Đông bắt đầu hành động rồi, nhưng cũng đâu có khoanh tay đứng nhìn. Ngày nào cũng di qua lại trước mắt , có việc gì cũng kiếm cớ kêu làm, trêu chọc . phát ra gần đây tâm trạng mình rất vui vẻ, hơn nữa lợi dụng thành công sức mạnh của dư luận. Bây giờ chuyện của hai người được đồn đại khắp trong ngoài công ty. Ngày nào Long Nữ cũng chịu phiền toái. ấm ức mà gì được. Cừu non à. Xem em trốn đâu?

      “Tổng giám đốc Đào, có phải ghen tỵ ? đâu thiếu người tặng hoa, những người tấn công ai tặng hoa sao?” Long Nữ nghiêng đầu cười tinh nghịch. thừa biết chuyện phải như vậy, nhưng vẫn thường xuyên lấy việc này ra để trêu . Hơn nữa cảm thấy chuyện như thế này là bình thường nhất, thoải mái nhất.Ý đồ tiếp cận của Đào Nhiên gần đây thực khiến khó thích ứng, nhưng dần dần cũng quen rồi, quen với những ám hiệu vô tình hoặc hữu ý của , quen với cách mỉa mai châm chích mối quan hệ giữa và Giang Đông. Cảm giác lúc đó là, ra thần tiên cũng có phần của người phàm.

      “Ha ha, cần hoa họ tặng, nhưng nếu là do trợ lý xinh đẹp của tặng, chắc chắn rất vui.” Lúc Đào Nhiên cười, nét quyến rũ trong đôi mắt khiến Long Nữ cũng phải ghen tỵ, người đàn ông như , với vẻ ngoài bảnh bao này, nụ cười này, nhưng tại sao cứ luôn công kích như vậy?

      “Ha ha, vậy cứ đợi , em có sở thích tặng hoa cho đàn ông.Ôi lẽ nào là hoa cúc ư?” Long Nữ che miệng hỏi lớn, đôi mắt sáng ngời tràn ngập ý cười.

      Đào Nhiên thất vọng lắc đầu, tháo kính để sang bên, : “Hãy đặt bàn ở Quân Đế, tối nay phải mời Giám đốc Trương của ngân hàng Bắc Hoa ăn cơm.”

      Long Nữ cau mày, lại là Quân Đế. phát gần đây Đào Nhiên rất thích ăn ở Quân Đế, mà lần nào cũng lôi theo. mấy lần đụng phải Lâm Mạt, có lẽ Giang Đông cũng biết rồi. Chẳng phải sợ điều gì, chỉ là cảm thấy rất thoải mái. Có lần còn gặp Dương Tử, ánh mắt ta nhìn Long Nữ đầy kinh ngạc, cố làm ra vẻ ngạc nhiên. Long Nữ hài lòng với hành vi trẻ con này của , nhưng chẳng còn cách nào khác, là sếp của , phải nghe theo.

      Buổi tối Long Nữ và Đào Nhiên đến Quân Đế trước. Lần này gặp Giám đốc Trương là vì khoản vay của họ, cũng liên quan đến khoản đầu tư lớn vào Thiên Hạo sau này, vì tiền bị om rất nhiều ở khu “Tinh phẩm phong lâm” nên còn cách nào khác, đành phải cầu cứu ông ta.

      Giám đốc Trương là người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, người hơi phát tướng, mặt mũi trông cũng có vẻ hiền từ, nhưng theo sau ông ta còn có trẻ, đôi mắt to tròn, khuôn miệng nhắn, trông rất xinh xắn đáng . Vừa ngồi xuống, Đào Nhiên vừa cười vừa giới thiệu: “Đây là trợ lý Long”. Long Nữ cũng mỉm cười chào hỏi Giám đốc Trương.

      “Ha ha, gần đây tôi nghe bên cạnh Tổng giám đốc Đào của Thiên Hạo có giai nhân, quả đúng là trăm nghe bằng thấy. Giám đốc Trương cười lớn, đôi mắt vốn được to lắm híp lại thành đường chỉ.

      “Ngài khách sáo rồi. Còn vị này là...?” Long Nữ vừa cười vừa hỏi ngồi đối diện.

      “Em là Trương Tử Nguyệt, là con của ba em, xin chào chị!” bé cười rất ngọt ngào, lúm đồng tiền bên má trái khiến người ta phải xiêu lòng, chiếc răng khểnh bé xíu lại càng làm tôn thêm vẻ đáng , đôi mắt to đen láy lấp lánh ánh nhìn dịu hiền.

      “Ha ha, Tử Nguyệt vừa mới ở nước ngoài về, hôm nay chạy đến chỗ tôi, cứ nằng nặc đòi theo tôi đến đây, là muốn xem trai Đào Đào bây giờ trông như thế nào.” Giám đốc Trương nhìn con với ánh mắt chiều, bất giác Long Nữ chợt nhớ đến ba mình. khá lâu rồi về thăm nhà, mấy hôm trước ba còn gọi điện hỏi dạo này thế nào. Dường như sau khi ly hôn trưởng thành hơn. Ba cũng bắt đầu từ từ nới lỏng vòng tay để cho con tự do bay nhảy. Vậy nên quan hệ giữa hai cha con cũng thoải mái hơn nhiều.Dần dần cảm thấy tình của ba rất thầm lặng, phải ông thương , chỉ là ông ra mà thôi.

      “Tử Nguyệt lớn thế này rồi, còn nhớ hồi khi bé theo bác sang nhà cháu, vẫn còn là nhóc mới sáu bảy tuổi, quả là càng lớn càng xinh đẹp.” Đào Nhiên vừa cười vừa khen bé trước mặt. bé cười rất sung sướng, chẳng hề ngượng nghịu như những con khác. Trong lòng Long Nữ cho bé điểm rất cao. ngờ Đào Nhiên lại biết khen người khác, đúng là hiếm có.

      “Hi hi, Nhiên, đây chính là trợ lý của đấy ạ? Em nghe ba thích trợ lý này lắm?” bé này ngây thơ đến mức khiến người ta bối rối, hay là đáng đến mức khiến người ta đúng là khờ quá? Tóm lại sau câu đó của bé, Long Nữ biết nên cười hay nên khóc nữa.

      Điều càng khiến sụp đổ hơn, đó là, ngay sau đó, Đào Nhiên vừa cười vừa nắm lấy tay : “Đúng thế đấy!”
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      @Thampham Nhớ in đậm tên chương nhé nàng :yoyo66:

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 58

      Long Nữ hiểu sao mỗi lần ăn cùng Đào Nhiên là hệt như ngồi đống lửa. Bữa cơm hôm nay thực ra chẳng gì nhiều về khoản vay cả, mà chủ yếu là Trương Tử Nguyệt cứ tới tấp hỏi Long Nữ chuyện nọ chuyện kia. Nào là hãng mỹ phẩm nào tốt, hàng nào mới ra sản phẩm mới. Tuy thấy hơi phiền, nhưng Long Nữ thấy bé này rất chân đáng , nghĩ gì đấy. Thí dụ như: “Chị Long, dạo này chị nổi tiếng lắm đấy, mọi người đều Nhiên thích Tiểu Long Nữ, em lại cứ tưởng biệt danh, ngờ chị lại tên là Long Nữ , hi hi, vui quá mất.”

      Long Nữ chẳng biết gì, chỉ cười cười. Tất cả biết, thế là tiêu rồi. Nhà họ Giang biết, nhà họ Long biết, thậm chí đến cả nhà họ Đào cũng biết. Nhìn gương mặt cười đầy quyến rũ của Đào Nhiên, hiểu sao càng nhìn càng thấy gian.

      “Phải rồi, trông Long tiểu thư rất giống Giám đốc Long ở Sở Công an, biết hai người có phải là ruột thịt gì ?” Giám đốc Trương nhìn Long Nữ cả buổi, cứ thấy rất quen, nhưng nghĩ mãi ra.

      “A, ông ấy là ba cháu.” Long Nữ mỉm cười nhàng .

      ra là thiên kim của Giám đốc Long, vậy chẳng phải là Giang...” Giám đốc Trương được nửa câu chợt thấy ổn, liền vội vàng rút lại.

      “Giang gì ạ? Ba gì thế ạ?” Tử Nguyệt nằng nặc đòi ba hết, nhưng câu đó làm sao được. Thảo nào mà ông thấy Long Nữ quen thế, phải vì giống cha, mà là vì năm đó ông có tham gia lễ cưới của Long Nữ và Giang Đông. Gần đây có tin đồn Đào Nhiên thích Long Nữ, vậy Giang Đông ở đâu rồi? Người trẻ bây giờ là, loạn quá!

      “Đừng lộn xộn nữa, con trật tự xem nào.” Giám đốc Trương rất hiếm khi với Tử Nguyệt nghiêm nghị như vậy, khiến Tử Nguyệt tiu nghỉu bĩu môi, đôi mắt to đen láy đảo qua đảo lại.

      Đào Nhiên thấy thế liền vội vàng chữa cháy, vừa cười vừa hỏi Tử Nguyệt: “Sao thấy em tìm Đào Đào vậy? Hai đứa nhiều năm rồi gặp nhỉ? còn nhớ lúc ngày nào em cũng lẽo đẽo theo sau đòi lấy nó.” Bị nhắc đến chuyện thú vị ngày , Tử Nguyệt lại lập tức tươi cười vui vẻ. Rốt cuộc bé vẫn cứ là trẻ con, dễ hờn cũng lại dễ vui.

      ấy ấy hả, em muốn cho ấy bất ngờ. Mọi người ai được với ấy là em về đâu đấy.” Tử Nguyệt vừa vừa cười hi hi, cứ như đứa trẻ ngây thơ vậy. Long Nữ nhìn bé đơn giản, vô tư trước mặt, cứ như nhìn thấy chính mình năm xưa, ngây thơ, suy nghĩ đáng . Nếu như của ngày đó mà có những suy nghĩ chững chạc như bây giờ, có phải tất cả xảy ra, rất nhiều rất nhiều việc đổi khác rồi ?

      Sau khi cùng ăn bữa cơm, Tử Nguyệt và Long Nữ trở thành abj tốt của nhau. Lúc chia tay Tử Nguyệt còn cầm tay Long Nữ , sau này thường xuyên đến chơi với . Long Nữ vừa cười vừa : “Được.” từ trong tâm can thực rất thích bé này. bé cứ như là Long Nữ năm nào vậy. Đúng lúc vừa quay người bị giọng thân quen gọi giật lại.

      Long Nữ biết là bụng dạ Đào Nhiên có ý tốt gì, tại sao lại phải tới Quân Đế chứ. Địa bàn của người nhà họ Giang, vừa rồi còn mừng thầm vì gặp Giang Đông, thé mà vừa bước ra khỏi cửa bị Giang Nam bắt quả tang, sau đó lại bị lôi đến quán cà phê chuyện.

      hơn tháng rồi gặp Giang Nam. Chị vẫn cứ xinh đẹp như thế, dù ba mươi lăm tuổi rồi nhưng vẫn hề lộ dấu hiệu của tuổi tác. Người ta vẫn phụ nữ đẹp nhất khi làm mẹ, từng cử chỉ hành động đều đằm thắm vô cùng.

      “Con bé này, lâu thế rồi sao đến tìm chị vậy?” Giang Nam là người phụ nữ phóng khoáng, trước đây chị coi Long Nữ như em ruột, lúc nào cũng bênh vực , sợ bị Giang Đông ức hiếp.

      “Dạo này em hơi bận. Nựu Nựu thế nào ạ?” Long Nữ nhìn cốc cà phê bàn, bụng nhủ thầm, muộn thế này rồi còn uống cà phê, đêm nay chắc chắn mất ngủ rồi, đúng là thất sách, thất sách.

      “Con bé này học được cái thói thành rồi. bận gì chứ? Em và Đông Tử chia tay là chuyện riêng của hai đứa, nhưng em thể lơ cả chị đây được.” Hình như Giang Nam có vẻ thích capuchino, lần nào cũng phải uống cốc to, ở nhà chị cũng hay tự pha lấy, Long Nữ thường xuyên được thơm lây. Nhìn người chị luôn coi mình như em ruột, chớp mắt cười.

      “Em biết rồi, sau này em thế nữa đâu. Phải rồi, sức khoẻ của ba mẹ thế nào ạ?” Trong tiếng cười của Long Nữ có cảm giác thoải mái nhõm, cũng giống như tâm trạng của lúc này vậy. Dù thế nào nhà họ Giang cũng đối xử rất tốt với , giống như Giang Nam , tuy chia tay Giang Đông, nhưng có nghĩa rời bỏ tất cả mọi người trong nhà họ Giang.

      “Tốt , khi lại nhớ đến em, sợ em thấy nặng nề nên lại dám đến gặp em. Em ấy à, chẳng để người ta yên lòng được. Phải rồi, tuần sau là sinh nhật mẹ, em nhớ đến nhé. Còn nữa, đừng là chị nhắc em, em muốn ở bên Đông Tử nữa sao? Cứ cân nhắc kỹ , kẻo ngày nào đó muốn quay về lại quay về được.” Lời của Giang Nam còn có thâm ý khác. Chị hỏi chuyện của Đào Nhiên và Long Nữ. bà Giang cũng , ai được làm khó cho Long Nữ hết, hai năm sống ở nhà họ Giang dễ dàng gì, cứ để tự suy nghĩ cho kỹ, nhưng chị vẫn phải nhắc nhở con bé mấy chuyện rất có thể tồn tại.

      Đến tận bây giờ Long Nữ mới nhận ra rằng mình quá ích kỷ. Vì muốn trốn chạy khỏi Giang Đông, muốn trốn tránh việc tái hôn, mà lạnh nhạt với cả gia đình từng đối xử rất tốt với . biết có rất nhiều việc bản thân mình nghĩ sai, làm sai, nhưng ít nhất bây giờ vẫn còn kịp. Riêng về Giang Đông, giờ đây thực còn hơi sức đâu mà suy nghĩ về tương lai của họ nữa.

      góc khác, Diệp Tử và Đào Nhiên ngồi uống rượu trong quán bar. Hai mỹ nam , đều có đôi mắt thu hút người đối diện. từ họ rất thân thiết, nhưng từ khi Diệp Tử kết hôn gần như ra ngoài chơi nữa, chỉ còn lại Đào Nhiên và Tiểu K bầu bạn với nhau. Trước đây Tiểu K thường : “Lấy gì mà lấy, ngày nào cũng tự nhốt mình trong lồng, buồn chán chết được!” Nhưng giờ đây có lẽ người muốn lấy vợ nhất chính là cậu ta, người muốn bị nhốt trong lồng nhất chính là cậu ta. Thế mới biết chuyện gì cũng nên khẳng định tuyệt đối, kẻo có ngày lại phải tự vả vào miệng mình.

      “Chuyện gì cơ? Cậu và Long Nữ... thể nào?” Diệp Tử khẽ nhíu mày, đàn ông kết hôn khác vậy đấy, họ có trưởng thành và điềm tĩnh rất khó diễn tả bằng lời.

      Đào Nhiên đảo mắt nhìn , thành : “Có gì mà thể chứ, ấy là phụ nữ, mình là đàn ông, ấy có chồng còn mình cũng chưa có vợ, sao lại thể?” Đào Nhiên ngờ người em của mình lại có thể thốt ra câu như vậy. Đúng, Giang Đông là em rể Diệp Tử, nhưng cũng đến mức này chứ, chẳng còn chút tình nghĩa gì hết.

      “Cậu kích động cái khỉ gì, cậu có hiểu Long Nữ ? Cậu mới biết con bé được bao lâu? Chưa gì tới mức người ta đồn đại khắp trong ngoài, hay chút nào đâu.” Thực ra Diệp Tử cũng vì muốn tốt cho Đào Nhiên, nên chẳng thể ra rằng bản thân thấy Long Nữ Giang Đông nhiều thế nào, cũng thể Đào Nhiên chắc chắn thể thắng được Giang Đông, nhưng ít nhất khi còn có thể ngăn chặn được phải ngăn chặn.

      “Haizz, cái cậu này, có ai công kích bạn bè như cậu ? Hơn nữa mình mình thích ấy sao? Cậu lo mấy cái trò của tên Giang Đông đấy chứ gì? ta có thể làm gì được mình? Cậu lấy vợ xong lá gan cũng teo luôn rồi à?” Đào Nhiên trừng mắt đầy khinh bỉ với Diệp Tử, cầm cốc rượu lên uống, trong lòng chán chường. Giờ thấy hơi lo lắng về Long Nữ, biết Giang Nam gì với , tuy biết chẳng dễ gì bị thuyết phục quay trở lại, nhưng sợ lại động lòng, thế mọi cố gắng của đều đổ xuống sông xuống bể hết.

      “Sao cậu lại... lại cứng đầu cứng cổ thế hả? Cậu có biết con bé Giang Đông đến mức nào ? Nếu bảo con bé chết vì ta nó cũng vui vẻ bằng lòng đấy. cậu xem, cậu chen vào làm gì chứ?” Diệp Tử cũng hơi nóng, cáu lên là chẳng màng gì nữa, nghĩ thế nào luôn thế ấy.

      “Mình chỉ cứng đầu lần này thôi, cậu đừng lo cho mình, ông em rể của cậu cũng chẳng tốt đẹp gì. Hơn nữa, chính vì ấy sâu đậm , nên ta mới làm tổn thương ấy nặng nề. Mà đúng rồi, năm đó cậu theo đuổi Giang Nam mình ủng hộ cậu thế nào, nhớ chứ? Bây giờ cậu thành người nhà với Giang Đông rồi, liền trở mặt giúp ta đối phó mình đấy à? Có bạn bè nào như cậu ?” Đào Nhiên bực tức ra sức gào lên với Diệp Tử, vẻ hoà nhã dịu dàng mọi khi đều bay đâu hết, Long Nữ cũng chẳng đứng trước mặt, cần phải đóng kịch.

      “Mình và Giang Nam giống chuyện của cậu. Nhưng mình vẫn thấy chuyện này có gì đó rất ổn.” Lần đầu tiên Diệp Tử khiến Đào Nhiên hết , cứ cảm thấy hoàn cảnh của hai người giống nhau, nhưng giống ở điểm nào sao ra được, cảm giác rất khó giải thích.

      Lúc Đào Nhiên đưa Long Nữ về, hai người đều lặng im, trong xe tràn ngập bầu khí khác thường. Trong lòng Long Nữ nghĩ đến lời Giang Nam , thấy mình nên quay lại xem sao. Đào Nhiên trong lòng vẫn bực bội vì câu của Diệp Tử. Lẽ nào trong mắt mọi người tình trạng giờ của họ là như vậy sao? Long Nữ chỉ có thể là của Giang Đông thôi ư? phục. Long Nữ cũng cảm thấy tâm trạng Đào Nhiên được tốt, nhưng cũng biết nên gì, cuối cùng chọn cách im lặng.

      Có lẽ vì uống hơi nhiều cà phê, Long Nữ muốn vẹ sinh, Đào Nhiên lại chạy xe từ từ, khiến ấm ách vô cùng. Nhà ra trước mắt rồi, xe vừa dừng, liền vội vàng định chạy vào trong, kết quả lại bị Đào Nhiên giữ lại. Thế rồi thấy gương mặt điển trai đó từ từ ghé sát lại, mở to mắt ngây ra đó. Thôi rồi, cảm giác mềm mại, man mát môi, mùi hương Cologne nhàn nhạt, gương mặt trắng ngần, sống mũi cao, hàng mi dài... Bỗng nhiên có cảm giác hơi đau môi, mới phát ra mình làm gì, hai tay cố gắng đẩy bờ vai của Đào Nhiên, ra sức né tránh. Nhưng Đào Nhiên hề cho cơ hội né tránh, từ từ dùng lưỡi thăm dò đôi môi . Long Nữ giật mình, từng làm vợ người ta, biết điều này có ý nghĩa gì, đó là dục vọng của người đàn ông. Có thể trước đây coi là bạn, là cấp , nhưng qua lần này, thể nào bình tĩnh đối diện với được nữa.

      Nụ hôn của Đào Nhiên dịu dàng ấm áp như con người , mà mãnh liệt dữ dội khiến Long Nữ chịu nổi, khẽ ra hiệu thể phản kháng. Khi Đào Nhiên rốt cuộc cũng chịu buông ra, thấy đôi mắt to tròn của Long Nữ ngân ngấn lệ, có lẽ quá thô bạo, đôi môi xinh xắn sưng lên. Nhưng Long Nữ mang vẻ mặt đáng thương, nhìn Đào Nhiên : “Em phải vệ sinh!” sau đó quay người chạy ra khỏi xe. Đào Nhiên nhìn theo bóng khuất dần vào bóng tối, khoé miệng cứ thế mà nhướn lên cao dừng được.
      A fangMàn Thầu thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 59

      Giang Đông nhìn bức ảnh trong tay, gương mặt thất thần của Long Nữ, tấm lưng của Đào Nhiên, hai người môi gắn chặt môi. vẫn cảm thấy Long Nữ luôn nằm trong tầm kiểm soát của mình, dịu dàng, nhẫn nhịn, bao dung, rất cố gắng, thế mà đổi lại được kết quả này đây. thể từ bỏ Long Nữ được, bởi ngày cưới về làm vợ , ảnh hưởng quyết định phải sống bên cả đời.Dù có những lúc lầm lạc, có lúc lạnh nhạt với , nhưng chưa bao giờ nghĩ hai người chia tay. Gần đây người ta đồn đại Đào Nhiên của Thiên Hạo cuối cùng cũng thích , chính là trợ lý của ta. Mọi người về Long Nữ, họ biết chính là vợ cũ của Giang Đông. Nếu sau khi họ biết , người chịu tổn thương nhất trong chuyện này là ai chứ? phải , cũng phải Đào Nhiên, mà là Long Nữ. Tối hôm qua ngay từ lúc hai người họ bước vào Quân Đế, có người báo cho rồi, nhưng biết thể việc gì cũng theo dõi sát sao được. Gần đây Long Nữ cũng dần dần tiếp nhận , thể hấp tấp. Vì thế cho người theo sau họ, kết quả là chụp được những bức ảnh này.

      Giang Đông đứng bật dậy, gạt phăng đồ đạc bàn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn những tấm ảnh nằm la liệt sàn. thể tha cho Đào Nhiên như thế được, tuyệt đối thể được.

      Long Nữ vừa về đến nhà là xông ngay vào nhà vệ sinh luôn. Trác Lan ngả ngớn ghế sô pha nhai đồ ăn vặt. Hôm nay Long Nữ về nhà ăn cơm, mình cũng lười ăn, thế mấy ngày qua lại bị Tiểu K làm cho phát phiền, rất sợ mình dính bầu . Thêm nữa Tiểu K lại bắt đầu ngày nào cũng chạy theo , thực thể chịu nổi. Có thể khiến thành ra thế này có lẽ cũng chỉ có người đó mà thôi. Lúc nãy Tần Chi Dương gọi điện rủ ngày mai cùng ăn cơm, Trác Lan ta có ý gì, bởi Tần Chi Dương vốn phải là kiểu người chủ động. Trong chuyện tình cảm của hai người, luôn là người chủ động trước, thế nên lần này rất ngạc nhiên.

      Thấy Long Nữ vội vàng chạy vào, lúc sau lại lờ đờ bước ra, Trác Lan cằn nhằn: “Cậu chú ý chút, thay giày có được ?”

      Cầu Cầu ở cạnh ghế sô pha cũng chạy đến quấn lấy chân Long Nữ. Tính theo độ tuổi nhưng vẫn cứ đáng như cún con vậy. Mà có lẽ chỉ ở bên người như Long Nữ mới trở nên như vậy.

      Chẳng mấy khi Long Nữ cự lại, ngoan ngoãn tháo giày, cởi áo khoác, ủ rũ bậm môi vào phòng thay quần áo. Trác Lan thấy lạ, đúng, sao con bé này lại chẳng có chút tinh thần nào vậy? Mấy hôm nay cũng có chuyện gì, nghe Giang Đông vẫn lấy lòng ấy, công việc chắc chắn cũng có vấn đề gì, ở nhà bà Long vừa mới gọi điện thoại bảo muốn xuống bếp làm bữa to chiêu đãi hai đứa, gỏi tối mai hai đứa về nhà ăn cơm. Câu này nghe chả hấp dẫn gì cả, vì ngày nào bà chẳng vào bếp, ngày nào cũng thiếu món ngon, nếu chắc ông Long cũng buồn ăn cho, xem ra có ý đồ gì đây.

      Long Nữ loẹt quẹt đôi dép hoạt hình ngồi phịch mông xuống ghế sô pha, Cầu Cầu vội vàng đến bên ,hai chân trước ghé lên đùi Quân Đế, đầu cũng gối lên đó, ngoan ngoãn như đứa trẻ. Long Nữ nhàng vuốt lông Cầu Cầu, chậm rãi: “Chỉ có Cầu Cầu nha mình là tốt nhất!”

      “Sao thế? Sao mà bơ phờ vậy? Bị ai bắt nạt à?” Trác Lan dùng chân vào mông Long Nữ, tò mò hỏi.

      “Đản Đản, tớ buồn quá.” Long Nữ ôm Cầu Cầu, vểnh môi nhìn Trác Lan, đôi môi đỏ hồng, hai mắt long lanh, trông mới tội nghiệp làm sao!

      “Làm sao? . Ai ức hiếp cậu?” Trác Lan vừa thấy Long Nữ như vậy, lập tức ngồi dậy, vồn vã lắc người hỏi. Con người là vậy, ngày nào cũng thích bắt nạt Long Nữ, nhưng bắt nạt được chứ người khác cho phép.Theo cách của hằng ngày để Long Nữ nằm nhà, bắt nạt ấy cũng rất vui, thảo nào mà Giang Đông thích ức hiếp ấy như vậy.

      “Đản Đản, có phải tớ hết trong sáng rồi ? Vừa rồi Đào Nhiên hôn tớ, nhưng tớ ngốc quá, quên cả cự tuyệt.” Long Nữ ỉu xìu, ấm ức .

      “Hả? Sao lại thế? Tình hình là thế nào vậy? Hai người là sao? Cậu cần Giang Đông nữa sao? À phải. Ý của tớ là cậu thực nghĩ thông rồi sao? Đào Nhiên thích cậu ?” Trác Lan hỏi dồn dập như phang vào gương mặt chán chường của Long Nữ.

      giả cái gì chứ, tớ thừa nhận mình có cảm tình với Đào Nhiên. Nhưng người đàn ông như ấy phụ nữ nào mà chẳng rung động. Còn tớ cảm thấy mình đối với ấy phải là tình , đấy. Khi ở bên ấy tớ phải căng thẳng, rất thoải mái, rất tự do, rất vui vẻ. Nhưng hề có cảm giác tim đập nhanh hơn như khi ở bên Giang Đông. Thêm nữa là việc Giang Đông có buông tay hay tớ quan tâm nữa. Bây giờ ấy làm gì được tớ nữa rồi.” Long Nữ bình thản phân tích vấn đề tình cảm của chính mình. Nhưng khi còn chưa kịp hết, Trác Lan vỗ cái bốp vào đầu .

      Long Nữ xoa chỗ bị đánh, nhíu mày hiểu: “Sao cậu lại đánh tớ?”

      “Sao lại đánh cậu ấy hả? Thế là còn đấy. Gì mà còn tim đập nhanh ơn chứ, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Ngày nào tim cũng đập nhanh như vậy mà sợ mắc bệnh đau tim nhỉ? Mà cậu cũng đong đưa cơ. Nếu cậu muốn tiến tới với Đào Nhiên phải tránh xa ta ra chứ. Tớ thấy ta cũng phải là loại thiện nam tín nữ gì.Với cả cậu mới chỉ nhìn thấy chút xíu con người của Giang Đông thôi, cậu biết ở bên ngoài Giang Đông như thế nào ? Đến lúc đó mà ta bực lên thôi xong. Thế nên giữa hai người đó cậu bắt buộc phải chọn người , được chần chừ nữa.” Trác Lan năng thâm trầm, điều hoàn toàn là , nếu thực mọi việc trở nên như vậy tuyệt đối được tiếp tục chần chừ nữa. Nếu sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện chẳng lành Kiểu người như Giang Đông chuyện gì cũng có thể làm được hết.

      tim tớ đập nhanh đấy. Tớ mới bao nhiêu tuổi đâu, vẫn còn trẻ mà. Đào Nhiên là sếp của tớ, ngày nào tớ cũng phải cùng với ấy. Cậu bở tớ cách xa ấy ra, làm sao mà cách xa được? Giang Đông thế nào tớ chẳng quan tâm. Nếu ta uy hiếp tớ, tớ... tớ về nhà tìm ba tớ. Thôi nữa, nẫu hết cả ruột.” Long Nữ chép miệng đứng dậy, bước vào phòng ngủ, Cầu Cầu cũng cong mông theo sát. Trác Lan nằm lại sô pha, mình suy nghĩ về chuyện của Long Nữ. Long Nữ Giang Đông, điều này Trác Lan là người nhất. Nhưng tại ngay cả Long Nữ cũng hoài nghi tình của mình đối với Giang Đông. ấy cũng sợ đó vốn phải là tình . Thế nhưng những điều mà chính Long Nữ vừa mới , ấy cần cảm giác trái tim đập nhanh hơn, ràng là tình mà, nhưng thực lại tàn nhẫn thế đấy. Đào Nhiên áy thích, người ấy thích là Giang Đông, vẫn xấu tính như thế.

      Lại nghĩ đến mình còn rối rắm hơn. Mẹ kiếp, sao lúc đó mình lại quên uống thuốc tránh thai nhỉ? Ngoài đường nhan nhản mấy cái quảng cáo nhắc nhở “chú ý an toàn”, “chú ý an toàn”, haizz, đúng là khôn ba năm dại giờ. được, nghĩ mình thể nào xui xẻo như thế được.. chỉ lần thôi, tuyệt đối đừng dính!

      Long Nữ trèo lên giường, trở mình liên tục Long Nữ mà vẫn sao ngủ nổi. cứ nghĩ mãi về nụ hôn ban nãy của Đào Nhiên. thừa nhận ghét, điều này có chứng tỏ nhỉ? Nhưng khi sực tỉnh lại, trong đầu lập tức ra gương mặt phẫn nộ của Giang Đông. Đúng lúc buồn chán điện thoại kêu, tên của Đào Nhiên ngừng sáng lên màn. Long Nữ tay nắm chặt điện thoại, nhưng khi nghe vẫn giọng : “A lô?”

      “Em ngủ chưa?” Chỗ Đào Nhiên hơi ồn, hình như bên cạnh có người chuyện, nhưng giọng của vẫn hoàn toàn độc lập với môi trường ấy, trầm ấm, dịu dàng.

      “Vẫn chưa.” Tâm trạng Long Nữ hơi nặng nề, vì cũng biết phải gì nữa.

      làm em sợ à?” Đào Nhiên đột ngột hỏi, giọng đầy lo lắng.

      “Hả? À, chút.” Thoạt đầu Long Nữ còn chưa kịp hiểu lời . phát tư duy của Đào Nhiên rất hay biến đổi, trước giờ lúc nào cũng vậy. Giờ đây thích nghi được rồi, trước kia đều phải nghĩ mãi mới biết gì.

      “Ha ha, em hãy học cách quen dần , đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Đào Nhiên cười rất vui vẻ. Bộ dạng ngốc nghếch của tối nay khiến thấy ngộ nghĩnh vô cùng. biết mình thể chờ thích ứng dần được, có rất nhiều thứ khi chú ý bay mất, thế nên lúc nào cần ra tay phải ra tay ngay.

      Đêm hôm đó Long Nữ gặp ác mộng, mơ thấy Giang Đông đứng trước mặt , lăm lăm chỉ vào mặt : “Đồ tiện nhân, dám cắm sừng tôi.” Lại còn bà Giang, ông Giang, Giang Nam, Diệp Tử, bà Long, ông Long, tất cả đều chỉ vào mặt “mày là đồ hư hỏng”. Lúc tỉnh dậy, tám rưỡi, muộn giờ làm đến nơi rồi. vội vàng sửa soạn rồi chạy xuống dưới, nhưng có lẽ mấy ngày nay vận xui định sẵn cho , vừa bước xuống đường đôi giày cao gót trẹo cái, gãy “răc” tiếng, ngồi bệt xuống đất luôn.

      Trong bệnh viện.

      Long Nữ chán muốn chết, Khi đen đủi uống nước cũng giắt răng. bị sái chân rồi, tuy nghiêm trọng lắm nhưng nó vẫn sưng tướng lên, vừa đúng lúc Tiểu K đến đón Trác Lan , nhìn thấy ngồi bệt ở đó, hai người liền đưa vào bệnh viện. Bác sĩ sao, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi tuần là khỏi.

      “Tuyệt đối được với mẹ đâu đấy, tuyệt đối được . Cứ bảo là tớ bận việc về nhà được, bị mắng chịu vậy thôi.” Long Nữ khổ sở bước từng bước khập khiễng, rất đau ấy. Bác sĩ trông nghiêm trọng thế thôi, thực ra sao cả. tuyệt đối thể để người nhà biết việc này, nếu chắc chắn bị áp giải về nhà, thể quay lại cảnh ngày nào cũng bị mẹ càu nhàu được.

      “Biết rồi. Phải rồi, lúc cậu vừa vào viện, sếp của cậu gọi điện. Mình với ấy là cậu bị sái chân, chắc ấy sắp đến rồi đấy.” Trác Lan dìu Long Nữ, nhích từng chút . Tiểu K ở bên cạnh cũng giúp được gì, bèn xách túi của hai nàng theo phía sau. Haizz, càng ngày càng mất giá, giờ chỉ là thằng xách túi thôi.

      “Cậu xin nghỉ phép cho tớ là được rồi, chuyện này với ấy làm gì?” Long Nữ trách Trác Lan, muốn tiến gần hơn với Đào Nhiên. Tình hình bây giờ vẫn còn rối ren, cứ im lặng vẫn hơn.

      “Hơ, Tiểu Long Nữ, em thế là được đâu nhé. Em xảy ra chuyện cậu ta đương nhiên phải đến, cũng giống như việc ngày nào cũng trông nom Lan Lan vậy đó.” Rốt cuộc Tiểu K cũng tìm được cơ hội để chen lời, vội vàng bước lên phía trước trình bày quan điểm.

      “Trật tự ngay, ở đây đợi Đào Nhiên cùng Long Nữ. Trưa nay tớ có việc, tớ phải trước đây.” Trác Lan nhìn đồng hồ, tất bật suốt sáng, sắp đến giờ hẹn với Tần Chi Dương rồi. liền giao Long Nữ cho Tiểu K rồi mất. Tiểu K gọi với theo mấy tiếng cũng thèm để ý, chỉ còn biết ủ rũ dìu Long Nữ ra ngoài.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 60

      Lúc Đào Nhiên đến nơi liền nhìn thấy Tiểu K dìu Long Nữ với bộ dạng cực kỳ tình nguyện. Long Nữ tập tà tập tễnh. Đào Nhiên tiến tới lôi Tiểu K sang bên, sừng sộ với ta: “Cậu dìu người ta kiểu gì vậy hả?” Sau đó lập tức quay đầu lại dịu dàng hỏi Long Nữ: “ sao chứ em? Còn đau lắm ?”

      Long Nữ lúng túng vừa cười vừa đáp: “ sao, chỉ là do em cẩn thận.” Long Nữ cảm thấy Đào Nhiên khang khác, nếu như trước đây có thể coi Đào Nhiên như người bạn thân thiết qua đêm hôm qua thể coi như trước đây được nữa. Bao nhiêu điều theo cái hôn đó bay mất, rồi cũng bao nhiêu thứ lại xuất cùng cái hôn đó, chỉ biết thứ mất là tốt hay xấu, thứ có được là ngọt hay đắng.

      “Này cái đồ tham sắc bỏ bạn, em ở đây chăm sóc bạn giúp cậu lâu như thế mà cậu đối xử như vậy đấy hả?” Tiểu K nhìn kiểu cách của hai người bọn họ rất vui, lại còn chưa quên vụ Trác lan vừa mới bỏ rơi mình, nên thấy điệu bộ nhàng tình tứ của Đào Nhiên lại càng khó chịu.

      “Dược, thế tối nay mời người em bữa, cảm ơn bạn vì chăm sóc Tiểu Long Nữ.” Đào Nhiên chẳng những tức giận lại còn rất nhàng, làm cho Tiểu K rất ngạc nhiên, há hốc mồm ra nhìn. Đào Nhiên cũng chẳng thèm để ý tới Tiểu K, dìu Long Nữ ra ngoài. Long Nữ từ đầu đến cuối đều im lặng, cũng chửng biết phải gì, việc tối qua vẫn còn lẩn quẩn trong đầu đầy mâu thuẫn. biết phải làm sao bây giờ, mặt muốn làm Đào Nhiên tổn thương, mặt muốn làm phản bội chính mình, nên từ lúc ra khỏi viện, hề để ý xem Đào Nhiên đưa mình đâu, cho đến khi đến dưới tòa nhà Đào Nhiên ở mới nhận ra.

      “Em có được ? Có cần bế ?” Gương mặt Đào Nhiên mỉm cười ngay trước mặt . Quả là người đàn ông rất đẹp, nhưng lúc này chẳng hiểu sao chẳng biết gì.

      cần, cần đâu, em tự được.” Long Nữ vội vàng xua tay. nghĩ kỹ rồi, dù gì cũng phải ràng, cứ như thế này đúng. Nhưng vừa mới định cố đứng lên chân đau buốt như kim châm vậy. “ái!” tiếng rồi ngồi thụp xuống. Đào Nhiên Đào Nhiên vội vàng lo lắng hỏi han, nhưng Long Nữ mặt mũi vẫn nhăn nhó vì đau vội lắc đầu. ra từ bé đến lớn chưa từng bị thương hay xây xước gì, nên rất yếu ớt, lại còn rất sợ đau nữa.

      Đào Nhiên cúi người xuống, hai tay nhàng vòng qua người Long Nữ, từ từ nhấc bổng lên. Gương mặt Long Nữ đỏ bừng, ngoài Giang Đông ra đây là lần đầu tiên có người đàn ông khác ôm vào trong lòng. Mà đúng, hình như Giang Đông cũng chưa từng ôm như vậy. Chỉ có lúc giường Giang Đông mới ôm , mà ôm để làm gì mọi người tự nghĩ .

      người Đào Nhiên tỏa ra mùi nước hoa rất nhàng như chính con người vậy. ràng ấy ở bên cạnh nhưng tuyệt nhiên có chút áp lực nào, rất thoải mái và dễ chịu. Vậy mà sau nụ hôn của tối qua chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy đầy áp lực. Thực ra chẳng phải Đào Nhiên tạo áp lực gì, chỉ là tự gây áp lực cho bản thân thôi. cũng cảm thấy như thế này là đúng, nên cứ tự trách mình.

      “Em nặng bao nhiêu cân thế?” Đào Nhiên vừa bế vào thanh máy vừa hỏi. đường thu hút bao nhiêu chú ý. Mà tất nhiên là toàn ánh mắt đỏ lừ vì ghen tức của phụ nữ. Hu hu.phụ nữ đáng sợ đấy. Long Nữ còn sợ nhỡ đột nhiên có bà nào lao vào đánh mình ấy chứ.

      “Hả?” Long Nữ hình dung ra viễn cảnh bị mấy người phụ nữ xông vào đánh hội đồng nên chú ý gì đến lời của Đào Nhiên, bị hỏi bất chợt mà ngơ ngác.

      “À, sao, mà đúng rồi, xem ra máy ngày tới chắc em làm được đâu, nên xin phép nghỉ .” Đào Nhiên nhìn đèn thang máy nhảy từng tầng, Long Nữ nhìn lên Đào Nhiên, khuôn mặt trắng, lông mi dài. Đôi môi hơi khô, phải rồi, chính đôi môi này , lành lạnh , ẩm ướt... Thang máy kêu “tinh” tiếng, lên đến nơi. Long Nữ đột nhiên phát ra mình toàn nghĩ linh tinh, đến lúc nào rồi mà còn háo sắc thế chứ! Người ta thường phụ nữ ba mươi như hổ, bốn mươi giống sói, nhưng vẫn còn trẻ như thế này. chắc đến mức đó chứ?

      để em xuống, em tự .” Đến cửa căn hộ chợt nhận ra Đào Nhiên bế mình nên thể mở được cửa nên chủ động . Đào Nhiên nhàng : “Đừng cử động.” Long Nữ quả nhiên cứng đơ bất động. Thực ra rất xấu hổ khi đến cân nặng của mình, quả thực , mà Đào Nhiên lại thuộc kiểu đàn ông vóc dáng thư sinh, chẳng biết là mình có làm cho ấy mệt hết hơi nữa. Mà nhắc đến cân nặng của chị em phụ nữ ấy à, tiện chút nào.

      Chẳng biết sao mà Đào Nhiên mở được cửa trong khi Long Nữ vẫn ở tay . Đào Nhiên nhàng đặt lên sô pha rồi quay lưng vào phòng thay bộ quần áo bình thường, cũng thay cặp kính gọng đen, cảm giác thân mật hơn mấy phần. Đào Nhiên là người như vậy đấy. luôn biết đâu là ưu điểm của mình, cũng luôn biết làm sao để đạt được thứ mà mình muốn. Nếu như Giang Đông có được ba phần của Đào Nhiên chức có chuyện như ngày hôm nay. Lúc ra, Đào Nhiên cầm theo đôi dép trong nhà.

      “Đáng quá.” Long Nữ vừa nhìn thấy đôi dép trong nhà có hình Totoro khỏi ngạc nhiên. Mấy lần trước tới đây đều dép của Đào Nhiên, nếu chân đất. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật dành cho con ở trong nhà .

      “Là mua riêng cho em đấy.” Đào Nhiên ngần ngại , sau đó ngồi bên cạnh đọc hướng dẫn sử dụng của máy loại thuốc bệnh viện kê. đọc cẩn thận và kỹ lưỡng đến nỗi chẳng để ý đến khuôn mặt đầy bối rối của Long Nữ, khuôn mặt dỏ lựng có chút gì đó vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.

      “Thuốc này là uống sau khi ăn, may là cần kiêng gì cả, thế cứ ăn móng giò heo , ăn gì bổ nấy mà, ừm... Cái này để bôi ngoài da, cần phải bôi thường xuyên. Được rồi, để bôi cho em.” Đào Nhiên tay cầm túi thuốc, vừa nhìn vừa đọc lẩm bẩm. Long Nữ thấy vậy chợt cảm thấy ấm áp, giữa mùa đông lạnh giá, gặp người đàn ông như vậy chẳng khác gì ánh mặt trời sưởi ấm tận đáy lòng mình. Nhưng biết, có những thứ được quá tham lam, chỉ vì muốn được tận hưởng nhàng ấm áp ấy của mà cứ nấn ná rì hoãn công bằng.

      “Có việc này...Em có việc này cần phải với .” Lời của Long Nữ khô khốc, cũng cảm thấy rất khó khăn khi phải ra. Đào Nhiên đối xử với quá tốt, nếu so sánh tốt hơn Giang Đông nhiều, mà đúng, Giang Đông chẳng thể bì được với Đào Nhiên . Nhưng đối với , hãy còn quá sớm để bắt đầu mối quan hệ tình cảm mới, bản thân cũng chưa tự ổn định được chính mình.

      Đào Nhiên ngẩng lên nhìn Long Nữ rồi lại cúi xuống đọc tiếp hướng dẫn sử dụng thuốc. Long Nữ ấp a ấp úng giọng : “À... à... em... ờ... em...”

      “Em muốn gì cứ .” Đào Nhiên chịu nổi kiểu ấp úng ấy của , cũng đoán được phần nào những gì muốn , nhưng miễn là ấy chưa ra vẫn có thể tự huyễn hoặc bản thân, cho rằng đấy phải là . dùng tay nâng cái chân bị thương của lên rồi lấy dầu nhàng xoa bóp mắt cá chân cho , làm Long Nữ cảm thấy nhột nhột.

      “Chúng ta hợp nhau đâu.” Long Nữ lấy hết can đảm để thẳng ra với , lưng thẳng lên, mắt mở to cứ như là chuẩn bị đánh nhau vậy. “Ai da, làm gì thế? Đau muốn chết được.” Đào Nhiên vừa hơi mạnh tay cái, Long Nữ đau quá liền kêu lên.

      “Em cũng thấy đau à, thế em nghĩ xem bây giờ có đau ?” Đào Nhiên nhướn mày lên nhìn Long Nữ, nhìn ra trong đôi mắt đó có tâm trạng gì, nhưng vẫn ngừng tay, nhè xoa bóp chỗ chân bị thương cho Long Nữ.

      “Con người hẹp hòi thế, thêm chút nữa là làm gãy chân em còn gì.” Long Nữ nhăn nhó vì đau, vừa đau vừa bực mình nữa.

      “Con người của hẹp hòi thế đấy sao. cho em biết, em cũng được, biết chưa hử? Em cho rằng chỉ có Giang Đông là tài giỏi à? Em có đồng ý hay vẫn cứ theo đuổi em, em có quyền từ chối nhưng có quyền bắt ngừng thích em, em hiểu ?” Đào Nhiên vừa thấy Long Nữ làm căng lên lập tức chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu, mở to mắt nhìn chằm chằm. Lúc nào cũng cho rằng dễ bắt nạt, nhìn cái bộ dạng vừa mới nhìn thấy Giang Đông liền giống như con cừu non của bực mình lắm rồi, lúc đó biết bao nhiêu chí khí bình thường hay thể với đâu cả rồi. coi thường phải .

      “Em bảo , bây giờ mớ được chút tự do, vẫn chưa đủ.” Long Nữ quả quyết .

      “Được rồi, việc ra sao trong lòng em hiểu nhất, chỉ muốn với câu, ai thích cản cản, nhưng theo đuổi em đến cùng.” xong, Đào Nhiên nhàng đặt chân lên ghế sô pha, đóng nắp lọ dầu lại rồi quay rửa tay. Long Nữ mang vẻ mặt nhăn nhó chán nả, tự nhủ, mình ngốc , việc gì làm cũng xong.

      Lúc này Trác Lan ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê ngắm cảnh phố phường. Ánh nắng mặt trời ấm áp lan tỏa. giờ tan học, đôi học sinh nam nữ mặc đồng phục cười ngang qua. Gương mặt cậu bé đầy sức sống, còn tràn đầy hạnh phúc, trông nổi bật, đáng ngưỡng mộ. Ngày trước hai người bọn họ cũng như vậy, người đàn ông ngồi trước mặt , bao dung suốt mười năm qua. thể nào quên được , thể tự lừa dối bản thân rằng bao giờ nhớ đến nữa, bao giờ nhớ đến những kỷ niệm qua. Thời gian mười năm đâu phải là khắc ngắn ngủi, nó thể bị xóa sạch sành sanh chỉ vì cau . Ở nơi đó có bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu chờ đợi. Vậy mà sau mười năm, khi gặp lại, giữa ngày mùa đông lạnh lẽo này, họ phải về đâu về đâu, chẳng ai dự liệu được. Bởi giờ đây họ đều trưởng thành, bao nhiêu thứ dần dần thay đổi, bao nhiêu việc cũng từ từ trôi mất.

      Tần Chi Dương nhìn Trác Lan dưới ánh mặt trời. Thời gian mười năm bóc những ngây thơ của người con đáng non nớt ngày xưa. trước mặt lúc này đây khiến có đôi chút xa lạ. vẫn luôn biết người cực kỳ xuất sắc và xinh đẹp. lần trở về này biết tình cảm dành cho vẫn vẹn nguyên như thế, nhìn thấy và Tiểu K như vậy, thực thể tiếp tục đè nén trái tim mình được nữa. Tần Chi Dương đưa tay phủ lên bàn tay đặt cạnh chiếc ly, dịu dàng : “Lan Lan, đồng ý lấy nhé!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :