1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 52

      Giữa đông, thời tiết ngày lạnh hơn. Tối qua Long Nữ tiến hành buổi “hẹn hò” đầu tiên với Giang Đông từ sau khi hai người ly hôn. Tuy quá trình diễn ra quá gian nan, nhưng thôi cũng có ít kết quả. Khó mà được là phản đối hay tiếp nhận, chỉ là khi chứng kiến nhiệt tình của Tiểu K dành cho Trác Lan, thực cảm thấy đơn, rất muốn tìm bờ vai có thể dựa dẫm. Và những thay đổi tuy gượng gạo nhưng rất ràng ở Giang Đông, hoàn toàn có thể cảm nhận được. Vì vậy tuy trời hôm nay vẫn rét căm căm nhưng tâm trạng lại rất tốt.

      tới nơi thường ngày vẫn đứng chờ Đào Nhiên, thế nhưng lần đầu tiên thấy xuất , hại xém chút nữa làm muộn. Cho tới lúc hằm hằm tìm tính sổ nhìn thấy bàn làm việc của Đào Nhiên có hộp quà. thấy hơi lạ, giống phong cách của ta lắm, qua ngó thấy đó viết: Tổng Giám đốc Đào, chúc sinh nhật vui vẻ!

      Khi đó có cảm giác vạn vật được giác ngộ. ra là vậy! Lập tức nhớ tới nụ cười sủng ái của Đào Nhiên ngày hôm qua, có chút bối rối. Làm sao bây giờ nhỉ, mình sai rồi, chẳng trách hôm nay ta tới đón mình, chắc chắn ta thấy mình chẳng ra làm sao nên mới tức giận.

      lúc đứng trước bàn làm việc của Đào Nhiên đắm chìm trong dằn vặt, bóng hình cao cao ra sau lưng làm giật nảy mình. Đào Nhiên đứng ở ngoài trông thấy đứng ở trong này ngừng cắn móng tay, lại gần hơn chút thấy vẻ mặt có vẻ rất khổ sở. Vốn định giải thích với hôm nay dậy muộn quá, hôm qua bị Tiểu K lôi kéo tới khuya lắc khuya lơ mới về tới nhà, còn nhất định đòi phải cùng về nhà để đàm đạo chuyện tình . Hai thằng đực rựa ngồi phệt dưới đất uống rượu. Lần đầu tiên Đào Nhiên để cho nhà cửa loạn xị ngậu cả lên. Hôm nay thức dậy thấy quá giờ, chắc chắn kịp đón Long nữ nên vội vàng đến thẳng công ty.

      “Tối qua...”

      “Sáng nay...”

      Hai người cùng mở lời, cùng về hai khoảng thời gian nhịp nhàng đó chứ. Đào Nhiên bật cười : “ Em trước .”

      đó, tối qua nhà em có việc đột xuất nên em phải vội về gấp, rất xin lỗi .” Ánh mắt Long Nữ tỏ vẻ rất áy náy, hai bàn tay nắm chặt lại. thực có ý dối, thực . chẳng thể là mình bị Giang Đông lừa rằng xảy ra chuyện, sau đó lại xem phim cùng với ta, vì thế nên thể cùng Đào Nhiên mừng sinh nhật được. như thế phải là giả thích, mà là trêu tức người ta.

      sao, hôm nay dậy muộn quá, em bị lạnh chứ?” Đào Nhiên hỏi han rất dịu dàng, khoé miệng vẫn là nụ cười nhè như thường lệ. Hôm nay mặc quần thụng màu trắng, áo vest màu xám nhạt. Kỳ thực Long Nữ thường nghĩ, chỉ có người đàn ông tinh khiết như ngọc mới có thể mặc màu trắng đẹp đến nhường này. bất cẩn nhìn đến thất thần.

      sao. Mà đúng rồi, tối nay qua nhà ăn cơm nhé, hôm qua mua bao nhiêu đồ như vậy rồi, lãng phí lắm.” Đôi mắt Long Nữ cong như vầng trăng khuyết, nụ cười ngọt ngào trong sáng, mặc cho ngoài trời gió rét căm căm, nhưng chỉ cần được nhìn thấy nụ cười này, trái tim tựa như được gió ấm thoảng tới.

      “Được thôi, hôm qua còn nghĩ chỗ đồ đó vậy là bị bỏ uổng rồi.” Đào Nhiên quả là có gan dối chớp mắt. Đống đồ đó hôm qua bị vứt sạch rồi còn đâu. Miệng vậy nhưng trong bụng mải nghĩ xem phải chọn giờ nào để mua đồ đây.

      Long Nữ gật đầu, ra ngoài. Nhìn nhàng đóng cửa, Đào Nhiên tới ghế ngồi cười cười đầy vẻ nguy hiểm, quay người vứt hộp quà và tờ giấy nhắn vào thùng rác. đoán trong đầu Long Nữ tại nghĩ phải làm thế nào để bù đắp cho sinh nhật của đây. Ừ đấy, quà là kêu người khác chuẩn bị, giấy nhắn cũng do người khác viết luôn. Dù cho hôm nay và Long Nữ có cùng tới lúc cũng để cho nhìn thấy lời nhắn đó. Hôm qua sau khi khỏi ngộ ra đạo lý, có những thứ khi cần phải đưa tay ra giành giật tuyệt đối được dè sẻn sức lực. Đối với đơn giản như Long Nữ chỉ cần dùng chút xíu mưu như thế này là đủ rồi. thực muốn dùng thủ đoạn cần với . Thế nhưng bé này ngốc nghếch để đâu cho hết, chuyện này chẳng qua là do ép quá mà thôi.

      Cả ngày trời đầu óc của Long Nữ nghĩ được chuyện khác, quanh quẩn lại chỉ có việc tặng quà gì cho Đào Nhiên. Hôm qua bị lỡ mất rồi, hôm nay phải bù lại bằng món quà lớn. Tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy sang trung tâm mua sắm ở bên kia đường, nhưng tặng gì bây giờ? Trước đây từng mua rất nhiều đồ cho Giang Đông, đều là những món quà nho mà mấy trẻ thường thích, bảo sao lúc đó Giang Đông chẳng thích. Vì vậy món quà lần này phải tặng cho ra tặng, thể hối lỗ của mình, thể lời chúc của mình.

      Tới gian hàng của Zippo, cẩn thận nhìn từng cái qua tủ kính bày sản phẩm. hình thành thói quen này đối với những món đồ Giang Đông thích, mỗi khi dạo phố mua sắm đều phải xem xem có sản phẩm nào mới ra . Lúc đó thường mua các mẫu mới nhất về tặng , nhưng đều chỉ nhìn rồi quăng vào ngăn kéo tủ. Chắc vì mua nhiều quá, có lần phát trong ngăn kéo có tới hơn hai mươi chiếc bật lửa rồi. Nhưng vẫn chỉ sử dụng chiếc bật lửa trước đây của mình, khiến thực chẳng vui vẻ gì. Tuy Đào Nhiên cũng hút thuốc, nhưng hút nhiều như Giang Đông. Trước đây thường nắm lấy tay Giang Đông hít hà mùi thuốc còn đượm lại tay , rất nồng, rất thơm. thích mùi thuốc lá, nhưng vì Giang Đông, thích mùi hương nhàn nhạt đó.

      qua lại, nhìn thấy trong tủ bày cặp khuy măng sét rất đẹp, là loại Givenchy đấy, đắt quá. Do dự mãi cuối cùng vẫn vào, ai kêu mình có lỗi với người ta làm gì, hỏi mới biết loại này làm bằng bạc. Chết tiệt, khuy bằng bạc tiêu của ba ngàn tệ! Thôi kệ , mua, nhắm mắt mà mua.

      Lúc tính tiền nghe thấy giọng quen thuộc cất lên: “Xin hỏi loại cúc áo nào tặng người thích hợp hơn?”

      Quay lại thấy Dương Tử cúi người chăm chú xem bên phía bày cúc áo bằng bạch kim. Vừa rồi Long Nữ liếc thấy giá của loại bạch kim đó đều xấp xỉ hai mươi ngàn tệ, biết tiêu tiền đấy. Long Nữ có nỗi ác cảm lên lời đối với Dương Tử. Hoặc vì ta quá xuất sắc, quá giỏi giang, vô tình khiến Long Nữ cảm thấy tự ti, hoặc cũng có thể vì ta gọi Giang Đông là Đông tử, hoặc cũng có thể chẳng vì nguyên do nào cả, chỉ là ghét mà thôi. Tóm lại Long Nữ cảm thấy cứ tránh hơn, đau với loại người này vẫn non lắm.

      “Long tiểu thư?” Hành động tránh của Long Nữ hiển nhiên là chậm bước. Dương Tử nhìn thấy , hơn nữa còn đeo nụ cười tiêu chuẩn Monalisa ra để tới.

      “Chào .” Long Nữ hơi mỉm cười, giả vờ thục nữ là mặt mạnh của .

      mua đồ à?” Dương Tử cao hơn 1m70, lại thêm giày cao gót, vậy là cao hơn Long Nữ nửa cái đầu, vóc dáng thanh mảnh, vẻ đẹp chín muồi, đàn ông chắc chắn phải rung động.

      “Vâng, xem chút.” Long Nữ ràng muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, mà Dương Tử cũng cảm nhận được có ác cảm với mình, cười : “Vậy cứ nhé, tôi cũng có chút việc phải trước,”

      Long Nữ gật đầu, nhìn Dương Tử quay người, trả tiền rồi rời . Trước đây thường nghĩ mình phải có phong cách riêng, cái đó gọi là cá tính. ràng mình thuộc kiểu đáng , nếu giả bộ thành kiểu phụ nữ trưởng thành như Dương Tử chẳng ra sao. Nhưng sau khi tiếp xúc với Dương Tử vài lần cảm thấy kiểu phụ nữ như thế ràng có sức hấp dẫn hơn kiểu trẻ ranh của nhiều.

      biết buổi trưa Đào Nhiên đâu, ràng có lịch trình gì mà. Long Nữ cầm hộp quà tặng ra ngắm nghía mấy lần. Có khi nào hơi rẻ quá rồi ? Rẻ quá? Nhưng món quà này đối với là rất đắt rồi. chỉ là con bé làm nhân viên văn phòng, lại mới chỉ được lĩnh tháng lương đầu tiên mà thôi. Bỏ , Đào Nhiên phải cảm thấy vinh dự mới đúng. Đây là món quà đầu tiên mà mua bằng tiền do chính mình kiếm được. Ừ, nghĩ như vậy, liền cảm thấy mọi việc đều ổn. cứ đường đường chính chính thôi, hà hà, can đảm!

      là buổi trưa Đào Nhiên phải lao ra ngoài siêu thị, rồi về nhà dọn dẹp cho giống như hôm qua lúc Long Nữ rời . Hơn nữa hôm nay còn đưa ra quyết định, quyết định rất lớn. Vì thế lúc tới đón Long Nữ sau giờ làm, Long Nữ cảm thấy rất lạ, bởi vì hôm nay tâm trạng của có vẻ rất tốt. đường ngừng chuyện cùng , còn nhiều hơn bình thường rất nhiều.

      Thế nhưng hai người nhìn thấy nơi góc phố, khuôn mặt xám xịt của Giang Đông trong chiếc BMW dừng ở đó.

      Tới nhà của Đào Nhiên, Long Nữ giành việc nhưng sau khi làm vỡ hai chiếc đĩa thuỷ tinh chính thức bị tống ra khỏi gian bếp. ngoan ngoãn ngồi sô pha xem ti vi, vẫn là bộ phim “ Chuyện tình biển xanh”, đến đoạn hai nam chính đứng hai bên kéo tay nữ chính, Cái cảnh ba người giằng co này trước đây thường tưởng tượng, mình cũng có tệ đâu, sao lại thể hấp dẫn nhiều giai hơn được nhỉ. Nếu mình cũng rơi vào hoàn cảnh này phải làm thế nào nhỉ?

      Đào Nhiên bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn bạn Long Nữ hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim chiếu. Trong tim bống xuất hai chữ “gia đình”. Có lẽ là vì hồi từng được sống trong ấm áp của gia đình, sau đó mẹ qua đời, ba lấy Tần Tử Lan, người phụ nữ khiến cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Từ đó bao giờ còn nhắc tới hai chữ gia đình này nữa. Thế nhưng hôm nay, tại căn nhà vẫn thường chỉ có mình , có thêm người phụ nữ như , người con có thể xâm nhập vào nơi sâu thẳm trái tim , lại nhớ tới những ấm áp của mái ấm thủa thiếu thời. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến muốn tiếp cận Long Nữ. Cho dù thông minh, cũng chẳng đặc biệt xinh đẹp, nhưng có thể toả ra hương vị gia đình.

      Hai con người chìm trong suy tư của riêng mình. Còn Giang Đông lúc này vẫn chờ đợi ở bên dưới toà nhà Đào Nhiên ở. Dù tức giận đùng đùng, nhưng biết mình phải nhẫn nhịn. vẫn luôn nhìn thấy tâm tư Đào Nhiên dành cho Long Nữ. có thể nhận ra tình cảm dịu dàng và lưu luyến trong ánh mắt của Đào Nhiên. Có điều đay là chuyện thể chấp nhận, vì trong suy nghĩ của , Long Nữ chỉ giống như du lịch mà thôi. Cuối cùng vẫn quay trở lại ngôi nhà của họ, quay trở về vòng tay . cũng biết mình ở đây chờ đợi điều gì. Nếu là trước đây xông lên từ lâu rồi. Trải qua ngày hôm qua hiểu mình cần phải chầm chậm để Long Nữ cảm nhận được những thay đổi của mình. thể vừa mới có được chút tiến triển vứt bỏ hết bao nhiêu công sức. Và quan trọng hơn nữa là tin tưởng ở Long Nữ, niềm tin rất mơ hồ.

      Giang Đông ở dưới lầu khổ sở chờ đợi. Đào Nhiên và Long Nữ ở lầu ăn uống no say vui vẻ. Đào Nhiên nấu ăn thực rất ngon. Long Nữ vừa ăn vừa than thở, mình phải giảm cân, phải giảm cân, mấy béo ú hay bị chê cười. Đúng vào lúc Long Nữ lấy món quà ra đặt trước mặt Đào Nhiên, đột ngột đưa tay nắm lấy bàn tay đặt bàn : “ thích em!”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 53

      Tối qua khi Đào Nhiên ra câu đó, Long Nữ còn cười trêu là gay như mọi lần nữa, bởi vì cũng ngốc.Mỗi lần thổ lộ, có thể cảm nhận được có tình cảm với , vờ như ngốc nghếch biết có còn là cách tốt nhất mà lựa chọn? thực biết mình có thể cho câu trả lời như thế nào ? Tiếp nhận ư? thể được. Khoan tới việc trái tim , tâm hồn vẫn chưa thể nào hoàn toàn xóa bỏ hình bóng của Giang Đông. Cho dù người độc thân 100% cả trong lẫn ngoài, vẫn muốn thưởng thức hương vị tình lần nữa. Còn cự tuyệt? Cũng thể được. luôn thể thốt ra chữ “”. sợ làm tổn thương người khác, sợ mình chịu nổi những day dứt về những việc mình có thể gây ra cho người ta. Chính vì thế, hôm qua chỉ có thể giữ im lặng cho tới khi Đào Nhiên tiễn về tới nhà. Trước lúc xuống xe, : “Em đừng phiền não, cứ nghĩ cho kỹ nhé.”

      Lúc đó muốn chửi , kêu tôi nghĩ cho kỹ, nghĩ cho kỹ mà có thể phiền não được sao? Phiền chết mất! Làm bạn bè với nhau yên lành, tại sao phải thành ra thế này ? Tại sao phải phức tạp như thế?

      Lại về Giang Đông. Sau khi chờ đợi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng trông thấy Long Nữ vội vàng từ nhà Đào Nhiên ra, sắc mặt có vẻ được tốt. Đào Nhiên sau , ánh mắt lúc nào rời khỏi . Cảm giác này phải miêu tả như thế nào nhỉ? Trong lòng tựa như có bó đuốc cháy, ràng là thứ của mình mà lại bị người khác nhìn chằm chằm vào. cực kỳ bực mình, nhưng vẫn phải liên tục tự nhắc nhở bản thân phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, được cả giận mất khôn. Khổ sở quá, cuối cùng thấy Đào Nhiên đưa Long Nữ về nhà. Long Nữ thẳng vào trong hề quay đầu lại. Điểm này hài lòng. Nhưng thấy Đào Nhiên hút hết hai điếu thuốc rồi mới lái xe lại thấy bực bội, vợ của tao, mày lo lắng cái chết tiệt gì?

      Mới sáng sớm, Trác Lan xuống dưới tầng, ánh mắt liền đưa tới vị trí quen thuộc, nhưng còn chiếc xe quen thuộc ở đó, biết tại sao, tim như có chút trống rỗng. Từ sau hôm đó hai người ai liên lạc với ai nữa. Sau đó thấy mình quá nhẫn tâm, có thể ra câu tuyệt tình đến vậy. Thế nhưng nếu làm vậy phải thế nào mới được ? nào có gan góc gì đâu, muốn trốn chạy, trốn chạy Tần Chi Dương, trốn chạy Tiểu K. dám để lộ trái tim mình ra lần nữa, thể chịu đựng tổn thương thêm lần nữa.

      Long Nữ thừa nhận mình nhát gan. Khi giải quyết những vấn đề bối rối khó xử thế này thực biết nên làm như thế nào. Hôm qua còn đứng xem chuyện tình tay ba ồn ào của Trác Lan, hôm nay tới phiên mình làm nữ chính. vậy tới tận bây giờ mới biết cảm giác này hề dễ chịu.

      Hôm nay làm rất sớm, dám tiếp tục đợi Đào Nhiên. làm sao dám đối xử với như trước đây chứ.Rất nhiều thứ bị phá vỡ có thể giả ngốc, vờ coi như biết, mặc kệ tất cả mà sống trong suy nghĩ của chính mình. Thế nhưng tối qua thể chợp mắt, suy nghĩ rất nhiều xem nên câu gì đầu tiên với Đào Nhiên, làm sao để hai người cảm thấy khó xử. Nghĩ rất nhiều, rất nhiều, chính vì thế hôm nay xuất tại văn phòng làm việc với hai quầng thâm to đùng quanh mắt.

      chín giờ mà chưa thấy Đào Nhiên tới. Có tập tài liệu cần ký duyệt. Long Nữ dài cổ ngóng ra phía ngoài cửa. Ada ngồi bên đó cầm chiếc gương dặm lại phấn trang điểm, thong dong với : “ Trợ lý Long này, tại cũng được đấy nhỉ? Giờ ai cũng biết bên cạnh Tổng giám đốc Đào có Tiểu Long Nữ, ha ha, kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc.”

      Long Nữ phản ứng lại, đối với những lời vô vị của mấy kẻ nhàm chán như thế này tại có thể tự động phớt lờ. Nếu ngày nào cũng bị làm cho tức mà chết mất. trưởng thành hơn rồi, trước đây có thể rơi nước mắt vì bị người khác này nọ, rồi đau lòng, ủ rũ. tại tiến hóa được tới giai đoạn này chính là lột xác của người phụ nữ.

      Lúc Đào Nhiên vào, Ada vội vàng cất gương , mỉm cười chào hỏi . chỉ khẽ gật đầu, qua trước bàn của Long Nữ, nghiêng mặt với : “Mang tập tài liệu hôm qua vào đây.”

      Long Nữ ngây ngốc gật đầu, cầm tập tài liệu theo vào phòng. Ada hầm hừ, bắt đầu gõ chữ lách cách,chắc dùng bàn phím làm công cụ phát tiết.

      Mỹ nam trong ánh nắng cẩn thận xem xét tập tài liệu, đôi lúc khẽ nhíu mày, đôi lúc gõ nhè chiếc bút ký lên mặt bàn. Tinh thần của Long Nữ rất căng thẳng, nhiều khi mở lời được tốt hơn, càng như thế này càng khó xử lý. Đúng lúc đầu óc quay mòng mòng, Đào Nhiên cuối cùng phá vỡ yên lặng.

      “Em thích nhìn ngắm như vậy cứ nhận lời là được rồi.” Đào Nhiên vẫn cúi đầu. Nếu phải có thanh từ hành động lật giấy của Long Nữ còn tưởng mình nằm mơ, sao lại đột ngột bật ra câu này vậy? Chẳng lẽ có mắt đầu sao?

      “Dạ, ha ha...” Long Nữ cười cười, che giấu bối rối của mình, cảm giác bị bắt ngay tại trận ra làm sao.

      “Sao hôm nay lại tự làm mình vậy?” Đào Nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ cười nhìn Long Nữ, ánh mắt có đôi chút trêu đùa .

      “Đâu có, Đản Đản tiện đường đưa em .” Đến lượt cúi đầu, biết tại sao giờ còn dám nhìn thẳng vào mắt Đào Nhiên nữa. Dường như đó là vòng xoáy khổng lồ, bất cẩn là bị hút sâu vào.

      “À, Trác Lan và Tiểu K gần đây hình như xảy ra vấn đề gì đó, ấy có gì với em ?” Đào Nhiên hôm nay rất lạ, bình thường tuyệt đối mấy chuyện này trong giờ làm việc, nhưng hôm nay chờ Long Nữ nửa tiếng ở chỗ cũ bị kích động rồi.

      “Sơ sơ thôi, em cũng , nhưng Đản Đản ngày mai xem mặt.” Long Nữ thấy như vậy nên cũng cảm thấy nhóm hơn, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to, hàng mi dài khẽ đưa rất đáng .

      “Còn em?” Đào Nhiên đưa ra câu hỏi đầu cuối hệt như cao thủ, ra tay hạ địch đúng lúc bất ngờ nhất.

      “Em? Em vẫn ổn cả.”

      Long Nữ bị câu hỏi của làm cho bất ngờ quá sức.

      “Được là giờ làm việc, chuyện này nữa. Ngày mai là ngày cuối tuần mình hãy cùng nhau ăn, hai chúng ta cùng nhau chuyện.” Đào Nhiên đột ngột thu lại ý cười, gấp tài liệu đưa cho Long Nữ

      Long Nữ bị xoay mòng mòng, gì thế này biết, thay đổi xoành xoạch. cầm tập tài liệu quay người ra ngoài. Đào Nhiên nhìn theo bóng Long Nữ, nhận ra hình như mình chỉ toàn nhìn theo bóng lưng của . Bất chợt có cảm giác lo sợ, liệu có khi nào cuối cùng cũng chỉ để lại cho bóng hình mà thôi? Vậy phải gia tăng tốc độ cách hợp lý, bất luận kết quả có ra sao ít nhất cũng phải cố gắng nắm lấy.

      Về phần Trác Lan vẫn rối bời, tính tình cực kỳ khó chịu, biết bản thân mình ngày ngày suy nghĩ cái gì mà chỉ toàn gặp chuyện suôn sẻ. Vừa rồi trợ lý lần này Dương Tử của Đông Nam lại ép giá bọn họ, khiến bực mình tả nổi. Giang Đông như vậy là có ý gì, ngày nào cũng cho cái đứa đáng chết đó tới làm khó . còn cách nào khác, đành đích thân tới tìm Giang Đông chuyện.

      “Giang Đông, làm vậy là có ý gì?” Hai tay Trác Lan chống xuống mặt bàn, giận dữ chất vấn Giang Đông.

      “Lại làm sao thế?” Giang Đông bị hỏi mà hiểu gì cả. Gần đây thể rất tốt mà, định bước tiếp theo tiếp tục sử dụng chiến lược dịu dàng tình cảm, rồi còn định nhờ Trác Lan giúp thổi gió bên tai, sao lại thành ra thế này nhỉ?

      “Giả vờ giả vịt, có nhất thiết phải ép giá của em thấp đến thế ? làm ăn với nữa em cũng chết đói. Tiền đúng là quan trọng, nhưng cũng đến mức đó. Hơn nữa Giang Đông, thiếu chỗ tiền đó hay sao? Nếu để lần này em ém hàng luôn! đục nước béo cò, dậu đổ bìm leo phải ? Quá lắm rồi đấy!” Ánh mắt Trác Lan sắc lẹm chờ trả lời, khẩu khí rất có thiện chí, giọng điệu gai góc mồn . Kiểu ăn này đúng chẳng mấy ai dám dùng để với Giang Đông.

      Thực ra Giang Đông cũng rất khâm phục Trác Lan. có thể tạo dựng được nghiệp được như hôm nay dễ dàng gì, lại thêm việc ấy có liên quan tới Long Nữ nữa, nên cũng luôn luôn ủng hộ . Tuy tính khí khó chịu của khiến cho bọn họ cứ đụng mặt là cãi cọ, nhưng thực tình mà , nếu có việc cần hỗ trợ nhau vẫn có thể coi là bạn bè được. Hôm nay xảy ra chuyện gì thực biết. Những chuyện này đều do Dương Tử phụ trách cả.

      “Em chờ chút.” Giang Đông quay sang kêu Lâm Mạt gọi Dương Tử tới.

      Trác Lan thấy thái độ hợp tác của , khoanh tay ngồi ở bên sô pha thản nhiên : “Gần đây tỉnh ngộ rồi đấy à? Biết cả món bánh trứng sốt caramel cơ đấy.”

      “Sao nào, thương hại phải ? Long Nữ gần đây thế nào?” Giang Đông tuyệt đối bỏ lỡ cơ hội tốt này để thám thính tình hình.

      “Vẫn thế thôi, nhưng mà này, đừng em báo trước với nhé, Đào Nhiên gần đây có gì đó với Long Nữ rồi. Ánh mắt đó ấy à, hà hà, em nhìn nhìn lại sao mà thấy giống ánh mắt của Long Nữ nhìn thế biết. Tất nhiên, tại Long Nữ thèm nhìn nữa rồi.” Cái miệng của Trác Lan độc địa! Thế mới Tiểu K thảm hại, ngày ngày vui vẻ cho Trác Lan trù ẻo, bị trù ẻo ta thoải mái.

      “Hừ, cái thằng đồng bóng đấy biết điều giữ ý giữ tứ chút, đừng để lúc nào đó phải ra tay xử lý nó. Lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào vợ của , còn sợ bị ăn chém.” Giang Đông nghe nhắc tới Đào Nhiên lập tức khó chịu. cảm thấy tên đàn ông con trai mà tướng mạo như vậy, hừ, đúng là thảm hoạ.

      đừng vội như vậy, em thấy Long Nữ chừng ngày nào đó lại thực mở lòng ấy chứ.”

      Giang Đông định phản pháo lại Dương Tử gõ cửa vào. Nhìn thấy Trác Lan ngồi ghế sô pha, sững người trong giây lát, nhưng rất nhanh chóng có thể bày ra nụ cười hoàn hảo cất lời chào hỏi: “ Trác đến à?”

      “Đúng vậy, tôi tới thăm Dương tiểu thư và Tổng Giám đốc Giang.” Trác Lan vắt chéo chân ngồi đó, hai tay khoanh lại, trông cứ như dân chị, điệu bộ đó có thể làm em của Giang Đông được.

      “Đông Tử, tìm em có việc gì thế?” Dương Tử mỉm cười lịch , quay sang hỏi Giang Đông. Trác Lan hừ tiếng, Đông Tử, gọi sao mà thân thiết vậy, hai đứa thối tha!

      “Trác Lan đợt hàng này giá cả có vấn đề, chuyện là thế nào?” Giang Đông nhàn nhạt hỏi. Gần đây bị Dương Tử bám riết lấy, tuyên bố rằng phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ như trở bàn tay, thấy sợ ta luôn. Dương Tử cười cái là ta muốn phát hoảng.

      “Ồ có lẽ là nhân viên nhầm lẫn giá cả rồi, để em kiểm tra lại xem sao.” Dương Tử tỏ ra rất lo lắng, cứ như nghĩ cho Trác Lan bằng. xong còn quay qua tỏ ý với Trác Lan, khiến Trác Lan thất phát gớm lên được.

      đúng, tôi gọi điện thoại hỏi rồi, thấy là chỉ thị của Giám đốc Dương.” Trác Lan nghiêng đầu thách thức, trong lòng nghĩ, sao nào, định giả dạng người tốt à, có cửa đâu.”

      “Vậy sao, vậy có thể hai chúng ta trao đổi được thống nhất. Tôi cảm thấy tại giá chúng tôi đưa ra chấp nhận được rồi. Cao hơn nữa chúng tôi thấy thích hợp.” Dương Tử cứ như ngày nào cúng mang theo vài cái mặt nạ đeo mặt, đổi là đổi được ngay. Lần trước giá cả cuối cùng bị Giang Đông đẩy cao lên khiến ta rất bực mình. Giang Đông dung túng Trác Lan, chẳng phải là vẫn còn tình ý với Long Nữ hay sao? Kỳ thực lòng dạ phụ nữ kỳ lạ thế đấy. Người ta chẳng định làm gì mình nhưng dục vọng chiếm hữu trong bản chất khiến cho họ trở nên xấu xí cực độ.

      “Thế nào gọi là thích hợp? Tôi hợp tác với Giang Đông lâu như thế vẫn luôn là giá này, dựa vào cái gì mà đổi đổi luôn?” Trác Lan đứng bật dậy. Sao nào, nhìn tôi dễ bắt nạt lắm phải ? Trong lòng như gương, còn chẳng phải là vì Long Nữ hay sao? Nếu để ta bắt nạt tức là để cho ta bắt nạt Long Nữ, mẹ kiếp, quên !
      A fang thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 54

      Trác Lan làm náo loạn ở chỗ Giang Đông cả buổi chiều, cuối cùng Giang Đông chịu đựng nổi nữa, ràng với Dương Tử, sau này tất cả giá cả giữ nguyên như trước đây. Quyết định thế này thể rằng Giang Đông hoàn toàn đứng về phía Trác Lan. Dương Tử tức giận lắm nhưng vẫn phải nhẫn nhịn vâng dạ, điệu bộ đắc thắng của Trác Lan nhìn chỉ muốn đánh. Giang Đông vốn định buổi tối mời Long Nữ ăn, bị chuyện ầm ĩ của hai người này làm cho quên khuấy. Trác Lan sắp rời , vừa mở cửa liền đụng phải người khiến muốn cũng được.

      Tần Chi Dương cũng lâu chưa gặp Trác Lan, từ sau hôm chuyện với Long Nữ đó, bản thân hiểu được vấn đề của mình nằm ở đâu, cũng hiểu vấn đề của Trác Lan là ở đâu. suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn thể nào buông tay. Chỉ cần nghĩ tới chuyện người con lưu luyến suốt mười năm nay sắp trở thành người xa lạ, đau đớn đó thực chịu nổi, có cảm giác như muốn nghẹt thở, Nếu trải qua những điều này từ sớm hơn, có phải hôm nay chuyện của họ phải như thế này?

      Trác Lan cảm thấy hối hận cho hành động xốc nổi của mình, dù lấy lại được giá cả nhưng giờ phải ngồi ăn tối cùng với Giang Đông, Tần Chi Dương và cái con bé Dương Tử thấy gớm kia. Ăn mà biết mùi vị chính là tình cảnh này đây. Nếu trước đây luôn bị ám ảnh vì Tần Chi Dương từng có người phụ nữ khác, con người cố chấp của luôn đòi hỏi tình thuần khiết, thân thể vẹn nguyên, vậy sau “cuộc tình đêm” của và Tiểu K, phải đối mặt với Tần Chi Dương như thế nào đây?Kẻ như giờ cũng phạm vào lỗi lầm như Tần Chi Dương, phải làm sao đây? Nếu Tiểu K biết rằng giờ ta còn là “tình đêm”, mà bị trở thành “lỗi lầm” chắc chắn ta muốn tự vẫn.

      “Hóa ra Trác và Giám đốc Tần có quen biết à?” Ánh mắt của Dương Tử di chuyển qua lại giữa Trác Lan và Tần Chi Dương. nhạy cảm của phụ nữ giúp Dương Tử cảm nhận được bất an của Trác Lan lúc này, cũng có thể nhìn ra tình cảm nồng cháy trong đáy mắt của Tần Chi Dương dành cho Trác Lan. Cảm giác của về Tần Chi Dương luôn là hòa nhã đúng mực, nhưng hôm nay vẻ thân thiết vô hình của với Trác Lan, ai cũng có thể nhận thấy.

      “Ừm, Giám đốc Tần là khóa của tôi.” Trác Lan gãi đầu, giọng đậm nhạt. Vẻ mặt Giang Đông cũng hề có chút gợn sóng, như là vốn dĩ hề biết giữa hai người kia có chuyện gì. Khóe môi Tần Chi Dương giật giật, coi như mặc nhận. Khóa ? Sau mười năm trở thành bạn bè mà trở thành người học khó , tim có thể đau sao?

      “Ha ha, tôi và Đông Tử cũng là bạn học cũ. Thường nơi trường học là nơi tốt nhất để nuôi dưỡng tình , hồi đó tôi và Đông Tử thực cũng dang dở.” Dương Tử che miệng cười rất đẹp mắt, câu má thắm môi đào dùng để chỉ người con có vẻ đẹp như thế này, nụ cười duyên dáng nhàng, cánh tay trắng muốt, ngón tay thon dài.

      “Vậy tại sao hai người lại bỏ lỡ vậy? Dương tiểu thư xinh đẹp nhường này, Tổng giám đốc Giang biết trân trọng, đúng là phí hoài mà.” Trác Lan nghe ta xong lập tức xù lông nhím, đợi ta tiến bước chọc ta bước. ta mình mình còn nhịn chứ động tới Long Nữ tôi cho biết tay.

      “Chúng tôi ư? Hồi đó đúng là lỡ mất chút, ai cũng hai chúng tôi hợp nhau. Nhưng mà, chao ôi, tôi biết quý trọng, lỡ mất rồi, bây giờ nghĩ lại mới thực thấy tiếc nuối đấy. Vì vậy Trác à, đừng khiến bản thân mình phải ân hận điều gì. Dư vị của tiếc nuối ấy, khó chịu lắm”. Khi Dương Tử ra những lời này thực rất có cảm xúc,hoặc có thể diễn xuất của ta quá đạt khiến cho người ta cảm thấy những lời của ta đều rất ,rất day dứt.

      “Tổng giám đốc Giang à, phải bù đắp điều tiếc nuối đó cho Dương . Dù gì tại cả hai người đều độc thân mà.” Trác Lan chẳng buồn đấu đá với Dương Tử nữa, con đàn bà giả tạo, chuyển mũi nhọn sang bắn tỉa Giang Đông.

      “Hả? Sao lại lôi vào đây, mình Long Nữ làm mệt muốn chết rồi. Đừng nghe Dương Tử bậy, hồi ấy ấy người khác đến nỗi bỏ học theo người ta chạy sang tận bên Mỹ, đúng chứ?” Giang Đông trêu đùa lại, chuyện này cũng muốn nhiều lời làm gì, lằng nhằng mệt người. Nếu là trước đây chẳng ngại mà chơi đùa với kiểu đàn bà này. Nhưng tại thực lành hơn, biết an phận rồi.

      Cả bữa cơm Tần Chi Dương và Giang Đông chỉ vài câu liên quan tới công việc, sau đó mở miệng thêm câu nào nữa. Nghe Trác Lan và Dương Tử tôi câu câu minh ám tranh đấu, nhìn Giang Đông ngồi đó say sưa xem hai nàng ngấm ngầm đấu đá, Tần Chi Dương thấy mình hợp ở chỗ này chút nào. Ở đây là người thừa, giống như lúc này, thế nào bước vào cuộc sống của Trác Lan.

      Lúc tan cuộc, Tần Chi Dương với Trác Lan cùng kiếm chỗ nào ngồi uống vài ly. Trác Lan nghĩ chút rồi đáp “ thôi!”

      Bên bàn bar của Diệp Sắc, Trác Lan nhè vuốt lên ly rượu vang, trong suốt, lóng lánh, như mong mỏi của đối với tình , được phép nhiễm dù chỉ chút tạp chất. Dưới ánh đèn, nhìn thấy vệt xước nho , biết là vốn dĩ bị như vậy hay sau này mới có. Tình cũng như vậy, rất nhiều thứ cứ thế xảy đến mà chẳng thể thay đổi.

      “Gần đây em ổn chứ?” Tần Chi Dương mỗi lần hình như chỉ có thể dùng câu này để mở lời, câu hỏi thăm xa gần.

      “Trong suy nghĩ của , thế nào là ổn, thế nào là ổn?” Trác Lan nghiêng đầu nhìn , giọng như cơn gió thoảng qua, ánh mắt trong vắt, tĩnh lặng, như sớm mai của mười năm trước.

      cũng biết, chỉ hy vọng em có thể được vui vẻ.” Tần Chi Dương nhìn vào mắt , nhàng .

      “Ha ha, vui chứ, em vui mà. về , gần đây thế nào?” Vừa rồi hình như Trác Lan rơi vào trạng thái mơ màng, bây giờ đột nhiên như tỉnh lại, cười rất rạng rỡ, chói sáng. mong có thể mạnh mẽ hơn chút, mong có thể đừng chuyện gì cũng lo nghĩ giùm . mong tất cả có thể quay trở lại như trước đây, thế nhưng biết , tất cả quá muộn, bằng cách nào nữa cũng thể quay lại.

      ...” Tần Chi Dương còn chưa kịp liền nghe thấy sau lưng mình có người gọi: “Chị Lan Lan cũng đến đây ạ?”

      Quay lại nhìn thấy Tiểu Q và Đào Đào tới, sau lưng là Tiểu K rất nhiều ngày rồi chưa gặp.

      Tình huống gì thế này, tình địch, người thân, người , người tình,phức tạp quá! Tiểu Q biết Tần Chi Dương là họ của Đào Đào, nhưng cậu ta tuyệt đối phải ủng hộ trai mình, đặc biệt sau khi chứng kiến bộ dạng hồn xiêu phách tán của ông mây ngày nay. Cậu ta biết chắc chắn đường tình duyên của ông gặp phải ổ voi, nhưng căn vặn thế nào Tiểu K cũng chịu khai ra. Hôm nay tình cờ gặp Tần Chi Dương và Trác Lan, tưởng bọn họ nối lại tình xưa nên Trác Lan mới bỏ rơi Tiểu K, cậu đương nhiên phải tìm lại công lý cho trai mình.

      Hai, ngày nào cũng ra rả chị dâu của em thế này thế kia, sao giờ lại năng gì thế?” Tiểu Q dùng khuỷu tay huých huých Tiểu K đứng đó hút thuốc, xem ra hai chị xích mích rồi. Cơ mà đừng để cho người khác có cơ hội đục nước béo cò thế chứ.

      Tiểu K nhìn thấy Tần Chi Dương và Trác Lan ngay từ lúc mới bước vào. Mấy hôm nay giam mình trong nhà, cửa tiệm cũng thèm ghé tới, cũng chơi, triệt để lĩnh hội cảm giác thất tình. Nhưng vẫn nhớ Trác Lan, ngồi trong nhà ngây ngốc ôm chiếc gối từng nằm, nằm ở giường nhớ lại hơi ấm của ... rồi mà, , nhưng bọn kí chẳng thằng nào chịu tin,giờ có thể chứng minh rồi nhé. Nhưng bản thân tại cũng biết chuyện là thế nào, muốn gặp Trác Lan, sợ gặp Trác Lan, nhất là vừa rồi trông thấy tươi cười rạng rỡ như vậy, tươi cười với Tần Chi Dương, tim thắt lại như sắp rỉ máu.

      “Qua bên kia ngồi mau, phiền quá!” Tiểu K trợn mắt quát Tiểu Q xong quay uống rượu. Tiểu Q thấy vậy cũng thèm đoái hoài nữa, kéo em xinh tươi uống với mình.

      “Chị Lan, Tiểu Long Nữ gần đây có bận lắm ?” Đào Đào gần đây rất được các em tuổi teen thích. Ba cậu cũng khó khăn với cậu như trước, mẹ cậu luôn phàn nàn cậu có chí hướng, lúc nào cũng chơi bời như thế này làm sao mà có tiền đồ được. Sau này Thiên Hạo chắc chắn rơi vào tay Đào Nhiên. Nhưng ra sau việc lần trước, quan hệ giữa cậu và Đào Nhiên được xoa dịu đáng kể, ít nhất còn giống kẻ thù của nhau nữa, vì thế vẫn phải cám ơn Long Nữ.

      “Long Nữ ấy hả, vẫn vậy, ấy có thể làm được gì?”

      “Ồ ngày mai chị có bận gì , mình ăn nhé! Em cũng kiếm được tiền rồi, à, mình cùng nhé!” Đào Đào biết chuyện tình cảm lâu năm của Tần Chi Dương và Trác Lan, vì vậy lập trường của cậu ta và Tiểu Q trong chuyện này được phân định rất ràng.

      “Ngày mai à, được rồi, tôi phải xem mặt.” Trác Lan ỉu xìu, thực phải xem mặt lần này, thể trốn được nữa. Mẹ của Long Nữ thất bại trong việc của Long Nữ nên mang hỏa lực trong người chuyển hết sang cho . Thêm vụ lần trước chịu nên bà giận lắm, tối qua còn tới tận nhà trấn áp .

      “Hả?Chị xem mặt trai em phải làm thế nào?” Đúng lúc Tiểu Q cũng tới, nghe được câu này liền vội vàng la hoảng lên, người xung quanh ai cũng nghe thấy. Tiểu K quay đầu lại để nhìn, trong bụng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết phải năng gì với Trác Lan. Bị người ta dùng xong vứt , chỉ là thằng đàn ông bị vứt bỏ, lại còn là tình đầu nữa chứ. Ôi nỗi đau quá lớn!

      Ngồi ở Diệp Sắc lúc, Trác Lan thực thể chịu nổi khí quỷ dị đó nữa nên muốn về trước. Tần Chi Dương theo ra ngoài, hai người đứng trước xe tạm biệt nhau. Trác Lan rất muốn cười, rất muốn hỏi Tần Chi Dương: “Em sắp xem mặt rồi mà còn như thế này, vậy là quá em hay là em?” Nhưng gì cả, vẫy tay rồi lên xe của mình. Tần Chi Dương cũng lên xe của . Tại ngã rẽ, hai người rẽ sang hai hướng khác nhau, giống như trái tim của họ lúc này.

      Suốt dọc đường , Trác Lan liên tục nhìn vào gương chiếu hậu. Xe của Tiểu K theo sau xe xa. thực cảm thấy có lỗi với Tiểu K, chàng trai dễ thương nhưng dành cho , vậy nên số trời định hai người phải xa cách. Sau cùng lúc bước lên lầu, bước rất kiên quyết, khoảnh khắc đó, có cuộc sống mới, Tần Chi Dương ư, Tiểu K ư, đều chỉ như cơn gió thoảng qua.

      “Đông Tử, sắp đến sinh nhật của bác phải ?” Giang Đông đưa Dương Tử về, lúc ra về hiểu sao xe của có vấn đề, lần này tránh cũng được.

      “Ừ.” tại đối với Dương Tử, Giang Đông Giang Đông thực là kính nhi viễn chi, thể hành động bộp chộp. Dù sao cũng nên tôn trọng cảm xúc của ta, nhưng mạnh tay ta được đà lấn tới, làm thực khó xử.

      “Gần đây rất nhiều việc, sinh nhật của bác , lễ Giáng sinh, năm mới... Hì hì, may ! Hôm nay có thể được cùng . Lúc ở Mỹ buồn muốn chết. Nhớ đêm Giáng sinh hồi năm hai của bọn mình, mọi người đều đòi hôn em. biết , đó là nụ hôn đầu của em đấy.” Lời của Dương Tử càng càng thêm ngọt ngào. Vừa đúng lúc tới nhà ta, ta nghiêng người về phía trước, thâm tình nhìn thẳng vào Giang Đông.

      “Em uống say rồi, mau về nghỉ ngơi !” rồi nghiêng đầu hút thuốc. Dương Tử nhìn Giang Đông hút thuốc, khẽ cười, sao buồn thế này, phải chủ động đến vậy rồi mà vẫn bị cự tuyệt. ta quay người lấy từ trong túi xách ra chiếc hộp rất tinh xảo đặt trước mặt Giang Đông, dịu giọng : “Tặng !”

      Giang Đông tựa như nghe thấy lời ta , vẫn vừa nhìn ra ngoài cửa xe, vừa hút thuốc. Dương Tử mở chiếc hộp, trong hộp là bộ khuy măng set bạch kim, tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong bóng tối.

      “Em cầm về , thể nhận được. Ngoài đồ Long Nữ mua ra, dùng đồ do người phụ nữ khác tặng.” Sau cùng Giang Đông cũng quay sang nhìn ta. biết mình sai, dù cho thể bù đắp lại được nữa it nhất cũng tiếp tục tái phạm.
      A fang thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 55

      Cuối tuần, nắng vàng rực rỡ, bầu trời gợn mây, nhưng lại cực kỳ lạnh. Long Nữ và Trác Lan thức dậy mười rưỡi rồi, mà lại còn do điện thoại của bà Long gọi dậy. Trác Lan hứa mười rưỡi xem mặt ở quán cà phê Hyatt. Sợ lần này lại chạy mất nên bà Long phải sốt sắng gọi điện thoại đánh thức.

      Trác Lan mắt nhắm mắt mở dậy đánh răng rửa mặt. trang điểm nhận ra Long Nữ vẫn còn nằm ngủ say ở đó, thế Cầu Cầu lại còn nhân lúc xuống giường lại trèo lên. người chó nằm ôm nhau ngủ mới thân thiết làm sao! Ghen tỵ quá, ghen tỵ quá! ngày cuối tuần tươi đẹp thế này đáng lẽ phải đắm chìm trong giấc ngủ mới đúng, đằng này lại phải di xem mặt. Hơn nữa còn chưa biết cái người đến xem mặt đó tính tình thế nào chứ. Nếu mà là con khủng long có thể tha về cho Long Nữ chơi. Mấy ngày trước ấy xem chương trình Discovery liền nảy sinh cảm hứng đặc biệt với khủng long, đến mức còn lớn tiếng rằng muốn nuôi khủng long. Mấy hôm đó tình cảm của ấy với Cầu Cầu giảm sút, để Cầu Cầu bậy mấy bãi giường. Giờ độ nhiệt tình vẫn còn cao lắm, ngày nào cũng lên mạng đọc những thứ có liên quan đến khủng long, đến nỗi tối hôm qua khi nằm ngủ, còn sờ vào người , sau này những thứ này đều biến thành hóa thạch làm sợ hết hồn. Người ta sống sờ sờ thế này mà bảo là hóa thạch.

      “Dậy thôi, dậy ! Long Nữ chết giẫm kia nau dậy , Giang Đông đến rồi kìa!” Trác Lan rất xấu tính, ngủ cũng thể để Long Nữ bình yên được. Kết quả hô hoán mà Long Nữ vẫn có phản ứng gì, chỉ có Cầu Cầu là mở to mắt. Xem ra con chó này bị Giang Đông làm hại ít,thành phản xạ có điều kiện luôn rồi. “Long Nữ ơi, Long Nữ ngoan à, dậy cùng chị nào!” Trác Lan ra sức đẩy mông Long Nữ, nhưng Long Nữ vẫn thèm nhúc nhích, bám chặt chăn ngủ tiếp.

      “Long Nữ ơi, Long Nữ ngoan à, chị cho em quần áo, mua đồ ăn ngon cho em đưa em ăn KFC, em muốn gì chị cũng cho, được chưa nào?” Trác Lan tiếp tục dụ dỗ, giọng ngọt như mía lùi, nhưng chiêu này vẫn vô hiệu.

      “Đồ chết giẫm kia, cậu dậy ngay cho tớ, dậy ngay ”. Vừa dứt lời, Trác Lan liền giật phăng chăn ra, khiến Long Nữ nằm tơ hơ giữa giường. “Bố khỉ, còn muốn ngủ nữa, sở thích của Giang Đông là...hờ hờ”.

      Trác Lan vừa đứng nhìn Long Nữ nằm đó với độc chiếc quần lót, vừa lắc đầu phê phán Giang Đông. Long Nữ từng bảo Giang Đông cho mặc quần áo khi ngủ, về sau thành thói quen, mà mặc quần áo ngủ được... ặc, ặc... đàn ông là, biến thái quá mất!

      Long Nữ ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở giật lại chăn : “Làm gì chứ, có phải tớ xem mặt đâu, tớ đến để làm gì?

      “Sao cậu lại thế chứ? Tớ chỉ cầu xin cậu lần này thôi.Xem lại đức hạn của cậu , tình cảm chị em bao năm qua của chúng ta chẳng còn gì nữa rồi, tớ thất vọng quá quá mất.Nếu phải tớ làm phân tán chú ý của mẹ cậu thi bây giờ cậu đâu thể sống ung dung tự tại thế này được? Lòng tốt của cậu bị Cầu Cầu ăn mất rồi sao?” Trác Lan thao thao vạch tội Long Nữ, biểu cảm lại rất sinh động, giọng như sắp khóc đến nơi.

      Long Nữ gối đầu lên bụng Cầu Cầu, nghiêng đầu xem Trác Lan diễn kịch, cuối cùng thốt lên câu: “ thôi, em hy sinh thân mình đưa chị , những thứ chị khi nãy xem mặt xong chị phải mua cho em đấy.” Đôi mắt xanh to tròn của Cầu Cầu cũng nhìn chằm chằm vào Trác Lan, cái đôi này đúng là quá lắm rồi, ngày nào Cầu Cầu cũng bám theo Long Nữ khắp nhà, Long Nữ ngồi Cầu Cầu chắc chắn cũng đứng. Thế nên con chó này ấy à, càng ngày càng béo, có lẽ nó chẳng biết mình là chó Husky, chẳng biết dòng máu cao quý của mình, bố mẹ vô địch của nó chắc là đau lòng chết mất khi biết đường đường là chú chó đua nay bị Long Nữ nuôi như heo cưng. Vì thế Trác Lan dự đoán rằng nếu có con khủng long , Long Nữ cũng nuôi nó như nuôi con heo, việc đó biết có phạm pháp nữa?

      Con đúng là tốc độ, hôm nay Long Nữ toàn thân diện bộ đồ thể thao Nike màu hồng, túm tóc đuôi ngựa, phía sau đung đưa đung đưa. Trác Lan diện cây công sở, gần đây lại mới cắt tóc ngắn, gọn gàng tươm tất, vừa nhìn ra dáng nữ nhân đầy sức mạnh. Phong cách này là gợi ý của Long Nữ, là đàn ông thích kiểu phụ nữ như vậy, đến chắc chắn bị người ta đuổi về. Nhưng khi ra đến cửa, đứng trước gương, Trác Lan quay đầu hỏi Long Nữ: “Thế này sao trông giống bà dẫn cháu chơi vậy?”

      “Hừ, thế cậu lời to rồi, cậu mà có đứa cháu lớn như tớ cứ chờ mà hưởng phúc !” đoạn Long Nữ chạy tót ra xe.

      Dạo này Đào Đào rất bận. Nghe ký hợp đồng với công ty giải trí chuẩn bị ra album, khó khăn lắm mới về nhà được chuyến, lại còn bị Đào Chấn Nguyên bắt được, mắng cho trận tối tăm mặt mũi, gì mà hèn nhát này, mất mặt này, có con cái nhà ai đâm đầu vào đấy chứ. Sau cùng vẫn là ai chịu ai. Đào Đào rất hối hận vì quay về, trong nhà có cậu rất yên ổn, mà đúng là có cậu mới yên ổn được. Có lẽ cậu chính là dây dẫn của trái bom nổ chậm, ba vừa nhìn thấy cậu là phát nổ. Nếu phải vì cậu và Đào Nhiên giống nhau đến thế cậu nghi ngờ mình phải là con đẻ của ông.

      chạy xe vòng vòng đường lớn, đột nhiên có bóng người vụt qua, rồi cứ thế nằm thẳng cẳng trước xe của Đào Đào. Cậu xuống xe xem tình hình, ra là vô cùng xinh đẹp, da trắng nõn nà, gương mặt tròn hơi mũm mĩm, đôi môi hồng xinh xắn. Cậu còn suy nghĩ xem phải xử lý ta thế nào đột nhiên mở to mắt, nhìn cậu cười: “lêu lêu lêu!”

      Đào Đào bị làm cho hết hồn, bất giác buông tay ra, ngồi bệt xuống đường, đau quá kêu oang oang.

      “Sao chẳng có phong độ gì cả, làm em ngã đau quá!” đứng dậy xoa mông, đôi mắt to tròn, khuôn miệng nhắn, khiến Đào Đào chợt nhớ đến người khác.

      cho em xin chữ ký được ?” thấy Đào Đào trấn tĩnh lại, giơ tay huơ huơ trước mặt .

      “Hả? Làm gì cơ?” Đào Đào lại bị làm cho giật mình, lui bước. chống hai tay vào mạng sườn vẻ phật ý: “Ý gì chứ, ai cũng bảo em đáng ,sao vừa nhìn thấy em lại như nhìn thấy quỷ vậy hả?”

      “Tôi đâu có đáng chứ? tìm tôi để xin chữ lý hả? Thế nên mới đột nhiên xuất ? có biết làm như vậy nguy hiểm lắm ? có biết nếu tôi phanh xe kịp thời có thể xảy ra chuyện rồi ?” Đào Đào cau mày nghiến răng với trước mặt. Nghĩ nghĩ lại thấy cũng có đôi chút hối hận,ngộ nhỡ đâm vào ta làm thế nào, hiểu sao bất giác cậu lại có cảm giác rất thân thuộc với này.

      “Em tin mà, làm sao mà đâm vào em được chứ!” cười trông rất xinh, má trái lên chiếc lúm đồng tiền, gương mặt tròn trịa khiến người khác chỉ muốn véo cái, chiếc áo phao trắng vừa bị chạm đất nên hơi bẩn, nhưng càng làm cho thêm phần dễ thương xinh xắn.

      “Nhạt nhẽo!” Đào Đào quay người định lên xe, liền vội vàng hô to: “Này vẫn chưa ký cho em mà.” Đào Đào thèm đếm xỉa đến tiếng gọi của , ngồi vào xe liền mở máy, vèo cái phóng . Từ gương chiếu hậu vãn nhìn thấy bóng bĩu môi, nhảy lên rất cao, hai tay để trước miệng, hình như hét gì đó nhưng nghe thấy. Câu bị gió cuốn đó là: “Em là Từ Nguyệt đây, nhớ sao?”

      Đến Hyatt, Trác Lan trước, toàn thân toát lên khí chất của mạnh mẽ, Long Nữ Long Nữ hai tay đút túi, nhìn dáo dác khắp nơi. thích bữa sáng ở đây, còn bữa trưa ấy à, chẳng ra sao cả, đồ ăn ở Quân Đế làm vẫn ngon hơn.

      thôi, làm sao thế?” Long Nữ đâm sầm vào người Trác Lan, ngẩng đầu ngán ngẩm hỏi. Theo hướng nhìn của Trác Lan, người ngồi ở vị trí hẹn, phải ai khác, chính là Tiểu K, thế ta còn mặc âu phục chỉnh tề. ngờ ta ăn vận tử tế vào trông lại ra dáng như vậy.

      Long Nữ chạy đến vòng quanh chàng vòng, rồi hỏi câu kỳ quặc: “Tiểu K, đúng là đấy?”

      “Là Kha Nhất Tâm.” Tiểu K ngồi thẳng nghiêm túc đáp.

      “Tiểu K, mẹ em người ngòi đấy là tiến sĩ mới về nước, học lực của cao thế sao? đúng là thể trông mặt mà bắt hình dong được.” Long Nữ ngồi xuống trước mặt Tiểu K, đoạn quay lại vẫy tay gọi Trác Lan đến.

      “Người đó bị đuổi rồi. ta tự nhận thấy bản thân ưu tú bằng , thấy khó nên tự rút lui.” Lúc Tiểu K câu này lập tức lộ vẻ trêu ngươi thường thấy, là giả vờ đứng đắn cũng làm được. “Lan Lan,em thể nào lại xem mặt loại đàn ông khủng long đó được, là xấu xí lắm.” Tiểu K đấu tranh suốt cả đêm, cuối cùng quyết định phải đến giành lại mối tình đầu của mình. Dù sao cũng là kẻ vô lại, vô lại với ấy rồi, giờ sợ gì chứ?

      “Si yo fuera un chico, solo por una vez, yo me vestiria como quiero, con lo que vea, primero y me voy, saldria a buscar, chicas por mon ton...” (Nếu tôi là chàng tải,dù chỉ trong ngày thôi, tôi mặc bất kỳ cái gì tôi muốn và ra đường theo đuổi những ngoài kia...) Giọng hát đầy mê hoặc của nữ ca sĩ cất lên, Long Nữ mãi mới sực nhớ ra đó là nhạc chuông mới đổi của mình. Dạo này rất thích Beyonce, bài “Si yo fuera un chico” này gần đây ngày nào cũng nghe. Vừa rồi còn nghĩ, ai mà có gu nhạc chất thế nhỉ, ra là chính mình, haha, ngại qua mất.

      “A lô! Ở...được đến Hyatt đón em, được, em ra ngoài.” Long Nữ tắt điện thoại, chớp chớp mắt với Tiểu K: “Em làm kỳ đà cản mũi nữa, có việc phải rồi. Bạn Kha Nhất Tâm, lên!” Vừa xong liền chạy ngay, Trác Lan lườm theo, nhưng chẳng còn cách nào khác, đanh mình đối diện với gã đàn ông mời mà đến này.

      “Vậy ta đâu?” Trác Lan lạnh lùng hỏi.

      “Hả? Chẳng phải vừa rồi sao, bị đuổi rồi.” Tiểu K gọi phục vụ mang đến hai cốc latte, biết Trác Lan thích uống loại này.

      “Sao lại đuổi ?”

      Tối qua Trác Lan cũng nhận ra ta có phần tự nhiên, nhưng ngờ hôm nay ta lại xuất .

      với ta rằng, em là người phụ nữ của , hai chúng ta có chút mâu thuẫn . Hơn nữa ta cũng tự thấy điều kiện của mình tốt bằng .” Tiểu K rất đắc ý, tiện tay nới lỏng cà vạt. bị cái cà vạt này thắt chặt đến nỗi sắp chết ngạt đến nơi, trong khi lại là người tự do đến nhường nào!

      Trác Lan nghĩ thầm trong bụng, tiêu rồi, lần này biết bà Long mắng thế nào đây. Thế nên nhìn Tiểu K lại càng nóng mặt, uất khí bừng bừng : “ làm sao thế hả, sao lại nhúng tay vào việc của tôi nhiều như vậy? Hơn nữa chẳng phải tôi rồi sao, hai chúng ta chỉ là tình đêm thôi!” Có lẽ do Trác Lan hơi to, lúc đó trong quán lại đông khách, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ.

      Tiểu K Tiểu K thấy như vậy liền cười đáp: “Lan Lan, em làm lên giường cùng em, em thể chịu trách nhiệm, với cả đàn con của trao cho em rồi, biết đâu lại có đứa được thành người sao, có phải ?”

      ta chẳng còn đỡ, đằng này ta vừa xong, Trác Lan liền nhớ ra hôm đó tại sao cứ có cảm giác có gì đó ổn, ra là quên dùng biện pháp an toàn. chợt thấy chột dạ. Nhìn gương mặt cười của Tiểu K, thầm nghĩ, chắc thể chuẩn như vậy được chứ?
      @Màn Thầu
      A fangMàn Thầu thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 56

      Lúc Đào Nhiên đến, từ xa trông thấy Long Nữ đứng trước cửa quán cà phê. Ánh nắng sau buổi trưa rất ấm áp. Long Nữ mặc bộ đồ thể thao màu hồng, gương mặt nhắn ngời sắc xuân, tóc đuôi ngựa túm cao, ăn vận như này là biến thành hai mươi tuổi ngay. lại nghĩ đến dáng vẻ chuẩn mực ở văn phòng của ngày hôm qua, nhịn được cười. Là đàn ông, thấy ngưỡng mộ Giang Đông vì có người vợ tốt như vậy. Nhưng cũng cho rằng việc Giang Đông biết trân trọng hành động đáng khinh bỉ, đồng thời cũng phải cảm ơn ta, vì nếu lấy đâu ra cơ hội.Thực ra tối qua cũng chưa biết hẹn để làm gì, nhưng kiếm cớ để gặp cũng đâu có sao.

      Long Nữ vừa nhìn thấy xe của Đào Nhiên đến gần liền chạy đến, chui vào trong xe hỏi luôn: “Có chuyện gì vậy?”

      ăn, cứ theo là được rồi.” Đào Nhiên quay đầu xe phóng theo hướng ngược lại.

      Mười hai rưỡi, đúng lúc tiệm KFC đông khách, nhưng trong đám đông xếp hàng có nam nhân cao lớn tuấn đứng ở giữa hàng trông rất nổi bật. Vừa rồi lúc Đào Nhiên lôi Long Nữ bước vào, Long Nữ cũng ngẩn người ra. Hình như lần trước thích ăn KFC mà? Nhưng biết làm sao được, sếp mà, phải nghe lời thôi. Nhưng ấy mặc bộ vest màu bạc này đứng trong tiệm KFC quả là rất hút mắt. Vừa rồi Long Nữ còn để ý thấy cặp khuy cài cổ tay áo, là hợp với ấy. Nhưng nghĩ nghĩ lại, Tổng giám đốc của Thiên Hạo lại dùng cặp khuy bạc như vậy, tuy là thương hiệu lớn, nhưng hình như cũng phải tốt lắm. Long Nữ liền thầm thề, mỹ nhân à, cứ yên tâm, tầm này sang năm em tự tay tặng cho đôi khuy bạch kim.

      Lại đến vấn đề tiền lương của Long Nữ, vừa nhận lương chưa đầy nửa tháng mà sắp hết rồi. thế mấy hôm nay lại suy nghĩ về việc mua quà sinh nhật cho bà Giang. Phải tặng gì đây? Trước đây năm nào cũng tặng bà món quà lớn. Năm nay thôi rồi, gia quả nhân kiếm tiền chẳng dễ chút nào, thế còn hết tiền mất rồi, lúc nào rảnh phải tới khu mua sắm dạo vài vòng xem sao.

      “Sao người ở đây còn đông hơn cả lần trước thế này?” Đào Nhiên bưng đĩa thức ăn, trí nhớ quả tồi, khoai tây chiên, cánh gà tẩm mật ong, kèm siro dâu tây, kem siro chocolate, gà viên chiên, bánh trứng, Cocacola, Mirinda, bên cạnh còn xếp đống. Long Nữ chớp mắt nhìn Đào Nhiên : “Đào mỹ nhân, có chắc là chỉ hai chúng ta ăn ? Thế này hơi nhiều phải?”

      “Cứ ăn , thấy em ăn rất tốt đấy.” Câu của Đào Nhiên khiến Long Nữ xanh mặt. Quả đúng thế, mấy ngày nay lại béo lên rồi. Ngày nào cũng loay hoay với cái thảm tập nhảy nhưng chẳng có tác dụng gì.Xem ra phải làm cái thẻ tập thể dục thôi.

      thấy em báo sao?” Long Nữ quay đầu lại nhìn Đào Nhiên, ánh mắt tóe lên tia lửa điện, ý tứ có vẻ như là: “ mà dám như thế chết chắc!”

      “Đau có, chỉ cảm thấy đầy đặn chút rất tốt. Chứ mà giống như Ada chẳng có gì hấp dẫn cả.” Đào Nhiên vẫn thích mấy món này, cầm miếng khoai tây chiên cắn từng miếng bâng quơ.

      “Ha, đàn ông mà như cũng chẳng có gi hấp dẫn cả.” Long Nữ là như vậy, đặc biệt chịu được đả kích, nhất định phải trả treo mới hả.

      “Thế sao?” Em lúc nào cũng đàn ông, có phải em muốn chứng minh cho em thấy ?” Đào Nhiên ném cho cái nháy mắt. Long Nữ hành động rất cường điệu, ngửa đầu về phía sau, nghiêm túc : “May mà bị cú nháy mắt của đánh trúng, mấy ngày cũng tỉnh dậy nổi.”

      “Ha ha ha, cái con bé này!” Đào Nhiên cười rất sảng khoái, Long Nữ cũng cười hì hì. ra như thế này rất tốt, chẳng phải sao? Việc gì trở thành người , việc gì phải nhau, là bạn hay biết bao, đơn giản, vui vẻ, rắc rối.

      “Mà đấy, em vẫn nhất quyết cho cơ hội à?” Đào Nhiên chuyển đề tài đột ngột quá, câu làm Long Nữ giật cả mình, sặc cả Mirinda.

      “Hà, hà... việc này...” Hễ nhắc đến vấn đề này là Long Nữ lập tức như biến thành con người khác . bỗng trở nên bối rối, căng thẳng, e dè, miệng lại ngậm chặt ống hút, dám ngẩng đầu nhìn Đào Nhiên.

      “Si yo fuera un chicosolo por una vez, yo me vestiria como quiero, con lo que vea, primero y me voy, saldria abuscar,...” Long Nữ vô cùng cảm ơn người gọi cuộc điện thoại này, vội vàng nghe máy: “A lô, tìm em có việc gì vậy?”

      Giang Đông nghe thấy giọng mau lẹ của , tâm trạng rát tốt, vừa cười vừa : “Tâm trạng vui vẻ thế nhỉ. Em ở đâu, dẫn mua mấy thứ .”

      “Hả? Em ở khu mua sắm, muốn mua gì?” Giang Đông tự nhiên cười như thế khiến Long Nữ thực hơi khó chịu, nhưng vẫn dám ngẩng lên nhìn Đào Nhiên. Tuy sống đơn thân rồi, nhưng lời tỏ tình đường đột thế này vẫn quá sức chịu đựng với trái tim bé yếu đuối của .

      “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật mẹ rồi, em quên đấy chứ?” Giang Đông nghiêm túc trở lại ngay, là kiểu người liền sẹo là quên đau ngay, mấy qua mấy ngày lại thế rồi.

      “Ờ đúng rồi, vậy đến đây .”

      “Được, em đợi nhé. Mà phải rồi, em ở đó làm gì vậy?” Giang Đông đột nhiên nhớ ra. Theo tính cách của Long Nữ giờ này mới bò ra khỏi chăn, sao lại chạy đến khu mua sắm được.

      “À, ha ha, em ăn với sếp.” Long Nữ cười khô khốc vài tiếng, thế mặt dày dối được, như thế tốt.

      “Lại chạy với rồi, được, đợi !” Giang Đông vội vàng gác máy, tay cầm chìa khóa xe ra ngoài, lúc qua bàn trợ lý, có thể cảm thấy luồng khí lạnh toát ra từ .

      “Giang Đông à?” Đào Nhiên đảo đôi mắt phượng chậm rãi hỏi.

      Long Nữ mở to mắt gật đầu, “Sắp đến sinh nhật mẹ ấy, ấy gọi em mua quà cho bà.” Giọng Long Nữ yếu ớt, vì ngắt điện thoại rồi mới nghĩ ra, ràng hôm nay đồng ý chơi với Đào Nhiên, thế mà giữa đường lại bỏ cùng Giang Đông còn ra gì nữa.

      “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?” Hôm nay tâm trạng Đào Nhiên khá tốt, hề giận vì điều này, vì biết kiểu người mạnh mẽ như Giang Đông chỉ có thể khiến Long Nữ càng chạy càng xa. Còn người như lại rất giỏi việc đoán ý người khác. Vì vậy tính tình của Long Nữ nắm trong lòng bàn tay.

      “Cũng ba năm rồi ấy nhỉ, nhau nửa năm, kết hôn được hơn hai năm, hỏi để làm gì?” Long Nữ là rất ngoan, nhất là khi làm gì có lỗi với người khác, thù càng phải hỏi cho ra nhẽ.

      “Thế mà Giang Đông vẫn hiểu chút gì về em, ta quả thực thất bại rồi, chả trách hai người lại ly hôn.” Đào Nhiên uống ngum coca, thích loại đồ uống có ga thế này, khẽ cau mày.

      “Sao lại thẳng như thế chứ, là... Bọn em ly hôn rồi, còn những điều đó làm gì?” Vốn dĩ Long Nữ vẫn muốn bênh Giang Đông, trong tâm trí Giang Đông tuy có lỗi , nhưng mọi chuyện qua cả rồi, cũng chưa từng nghĩ đến việc quay lại với , vậy nên khoan dung chút, đừng xấu ấy nữa.

      “Ồ, em vẫn tốt với ta quá nhỉ?”

      vô vị!” Long Nữ lườm cái, ngẩng đầu lên nhìn thấy xe của Giang Đông đỗ ngoài cửa, liền vội vàng với Đào Nhiên: “Lần sau em mời !” rồi chạy mất. Đào Nhiên nhìn đống đồ ăn bàn, nhíu mày, đến khi nào ấy nghĩ cho giống như với Giang Đông mới hả lòng. Để cho ngày đó đến sớm, tuyệt đối được lơ là.

      Giang Đông vừa dừng xe thấy Long Nữ chạy ra, khẽ cau mày, là phụ nữ có chông rồi, tuy ly hôn, nhưng sao phải ăn mặc con nít thế kia, có khác gì thích gây chú ý ? Nhưng vẫn nhịn gì hết. Dù sao bây giờ cũng là giai đoạn đáng sửa chữa sai lầm, nếu biểu tốt có khi còn bị ghét thêm.

      Trong trí nhớ của Long Nữ, số lần và Giang Đông cùng nhau mua sắm có thể đếm đầu ngón tay. kêu việc này phiền phức, lần nào cũng đổi đổi lại, chọn chọn lại. Thế nên toàn là mình hoặc kéo Trác Lan thơ thẩn ở mấy chỗ thế này, thế nên cũng mấy ai hay là vợ của Giang Đông. Hôm nay là cuối tuần, gặp ít người quen, ánh mắt của mọi người đều ngừng đổ dồn về . Tâm trạng Giang Đông khá tốt, lần đầu tiên đứng giữa đường giữa chợ mà thấy cau mày, cũng kêu chán.

      bảo nên mua gì đây?” Gương mặt nhắn của Long Nữ ngẩng lên nhìn Giang Đông. Người gì àm cao thế , hôm nay giày thể thao lại càng lộ dáng vẻ nhắn, đứng bên cạnh Giang Đông cao lớn, trông càng dễ thương vô cùng.

      “Sao mà biết được, đây chẳng phải là trách nhiệm của em sao?” Lang thang hơn nửa tiếng đồng hồ, còn chưa hết tầng, Giang Đông thấy chán chường, nhưng vẫn tự nhắc mình, phải cố gắng chịu đựng, cố gắng chịu đựng.

      ‘Đây là mua cho mẹ mà. làm sao em biết được?” Long Nữ cong môi vẻ phật ý. Vừa rồi di xem đồ thấy rất ổn, nhưng Giang Đông bước mỗi lúc nhanh, cứ như cưỡi ngựa xem hoa vậy, thế mua được gì chứ.

      “Ơ, em kiểu gì thế, mẹ sao, mẹ cũng là mẹ em mà, cả đời này vẫn là mẹ em đó, biết hả?” Giang Đông vừa nghe Long Nữ như vậy, hai hàng lông mày như dựng đứng cả lên, vừa rồi còn khen tiến bộ, chán!

      gào cái gì mà gào? Em sợ đâu!” Long Nữ ngẩng đầu trừng mắt, bực bội làm hai gò má phồng lên. Giang Đông nhịn được nữa, cười phá lên tiếng, kéo : “ thôi, xem đồ trang sắc xem sao, cái vòng tay của mẹ mấy hôm trước bị Nựu Nựu làm vỡ rồi, mẹ xót lắm.”

      “À, chắc Nựu Nựu lớn lắm rồi nhỉ?” Long Nữ chậm rãi bước theo , chợt phát , ra kỳ thực họ cũng có thể hoà bình bên nhau.

      “Ừ, nếu phải em đòi ly hôn con chúng ta sắp chào đời rồi.” Lúc Giang Đông câu này, giọng như có chút đơn.

      “Nếu phải do ngoại tình chúng ta đâu có ly hôn.” Long Nữ cúi đầu thầm trong miệng. Lần này Giang Đông nổi nóng nữa, nhìn rồi bước đến quầy trang sức trước. Long Nữ đảo mắt vòng, chỉ còn biết vội vã bước theo . Chọn lựa mãi cuối cùng cũng chọn được chiếc vòng tay, ha ha, giá cả ấy à, hơn sáu mươi ngàn tệ.

      Bên này Trác Lan yên nổi, Tiểu K chỉ thiếu nước lăn ra ăn vạ thắt cổ tự tử nữa thôi. ta chẳng thèm để ý xung quanh, bắt Trác Lan phải chịu trách nhiệm, lại còn với gia đình mình rất tốt, muốn cưới ấy. Trác Lan bị Tiểu K lải nhải tới mức xém chút nữa đập cho ta trận. Gã này là phiền phức! Người khác mà nhìn họ, ta liền quay đầu mắng người ta. Ở chỗ sang trọng như thế này, trong số những người qua lại có rất nhiều người quen. Trác Lan thấy mất mặt chết được, phải lôi cổ tên Tiểu K vô lại ấy ra ngoài. Trong lòng Tiểu K cười thầm. có lẽ ngày chiến thắng còn xa nữa, chiêu này đúng là hiệu quả!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :