1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 46.1

      Khi Đào Nhiên và Tiểu K tới khu nhà của Tiểu Q, Đào Đào và Tiểu Q vẫn cuộn trong chăn. Tối qua chắc hai đứa lại ra ngoài ăn chơi phè phỡn. Tiểu Q vừa mở cửa vừa dụi mắt. Nhận ra là Đào Nhiên và trai mình tới tìm, cậu ta thấy rất lạ. trai mình giờ này rảnh rang thường rồi, còn Đào Nhiên làm à? ta là dân cuồng công việc cơ mà?

      “Đào Đào đâu?” Đào Nhiên liếc nhìn Tiểu Q cái, lạnh giọng hỏi.

      “Mau vào nhà rồi tiếp, thấy em tớ nó mặc mỗi cái quần bé tí à, cảm lạnh sao? Tiểu K lôi Đào Nhiên vào trong nhà, xem , người ta làm trai phải thế chứ, em trai người ta được nhận chế độ tốt thế kia cơ mà. Dù cho phải cùng mẹ đẻ ra ít nhất vẫn có chung ông bố, đâu có phải nhặt ở đầu đường mang về chẳng có chút quan hệ nào? Bao nhiêu năm rồi mà ngày nào cũng như thù địch ấy.

      Đào Nhiên nhấc chân bước thẳng vào nhà, mảy may để ý tới tiếng hò hét của Tiểu Q ở phía sau: “ Nhiên, bỏ giày ra, cái thảm của em!”

      “Thôi thôi, để mua cái khác cho chú, hôm nay khó ở, đừng chọc vào .” Tiểu K thay dép trong nhà, đủng đỉnh ra chỗ sô pha rồi ngồi xuống, mở ti vi. sắp trưa rồi, phải ăn cơm thôi. K cầm điện thoại lên gọi cửa hàng giao đồ ăn tận nơi. Tiểu Q lon ton chạy vào phòng mặc vào bộ đồ ngủ, rồi lại lon ton chạy tới sô pha ngồi cùng xem ti vi, hoàn toàn đoái hoài tới Đào Nhiên và Đào Đào.

      Đào Nhiên tới phòng ngủ phụ thấy Đào Đào nằm ngủ khò khò ở đó. Nghĩ tới việc nó làm ra chuyện liên lụy tới Long Nữ mà đầu lại muốn bốc hỏa. dùng sức kéo mạnh tấm rèm cửa dày, ánh nắng chói chang lập tức ùa vào phòng.

      “Muốn chết hả? Cút ra ngoài mau lên!” Đào Đào tưởng đó là Tiểu Q kéo chăn trùm kín đầu tiếp tục ngủ.

      Đào Nhiên gì, tới giành lại cái chăn, đứng bên nhìn Đào Đào bật dậy cái rầm, quạu mày nhìn cả nửa ngày mới giật mình tỉnh táo, nổi cáu hỏi câu: “Sao lại ở đây?”

      “Sao tao lại thể ở đây? Tao hỏi mày, có phải chính mày lôi kéo Long Nữ tham gia cái cuộc thi rác rưởi kia hay ?” Đáy mắt Đào Nhiên bao trùm u ám, giọng lạnh lùng chút che đậy.

      “Cái gì mà thi thố rác rưởi? có ý gì ?” Đào Đào tức giận đùng đùng, tuyệt đối thua kém ai, bộ dạng của hai người quá giống nhau!

      “Tao hỏi mày, đúng- hay- ?” Đào Nhiên gằn từng tiếng , thái độ cực kỳ đanh thép, nhưng Đào Đào là người theo chủ nghĩa thích mềm thích rắn, nếu sao cậu ta rơi vào cảnh bỏ nhà ra cơ chứ?

      “Đúng, làm sao?” Khóe mắt Đào Đào nhếch lên cực kỳ khiêu khích, nghĩ bụng, có thể làm gì được tôi, liên quan gì tới !

      Hai em nhà này ở đây giương cung múa kiếm, còn hai em nhà kia ngồi trong phòng khách cực kỳ vui vẻ ung dung, vừa xem ti vi vừa ăn vặt, sảng khoái hết cỡ. Tiểu Q chợt nhớ ra hôm đó Tiểu K nhắc tới câu chuyện mối tình đầu của mình, quay sang hỏi: “, mối tình đầu của chốt được chưa?”

      Tiểu K leo qua Tiểu Q vơ gói khoai tây Lay’giây lườm cậu ta cái rồi : “Mày đừng có dùng tính từ thô thiển như vậy để về tình của có được ? Mày biết quái gì về tình ? Tình rất thần thánh, nó là lưỡng tình tương duyệt, là tiếng sét ái tình,là... là gặp gỡ của hai tâm hồn”

      “Gần đây đọc nhiều sách phết nhỉ, em phát ra ngày càng có văn hóa. Tiểu Q quỳ sô pha, bộ dạng sùng bái ông mình, tựa như mới được tắm trong ánh hào quang thân thánh.

      “Chẹp, đợi mày có tình đầu rồi mày biết cảm giác của nó như thế nào ngay, như đứt từng khúc ruột ấy. nhìn thấy nàng ta nhớ mong, nhìn thấy nàng rồi ta cực kỳ vui sướng. Niềm vui sướng ấy thực thể dùng từ ngữ nào biểu đạt được, chỉ muốn lao tới hôn nàng cái.” Tiểu K vừa nhồm nhoàm khoai tây vừa nghiêng đầu diễn thuyết những lĩnh hội tình của ta.

      “Thích hôn , mà ra em cảm thấy, hiệu quả của hành động luôn luôn vượt xa những gì làm bây giờ, đấy.”

      Nghe thằng em trai vậy, Tiểu K trề môi dài thườn thượt, thở dài : “ đây dám.”

      “Hả?” Tiểu Q xém chút nữa ngã lăn từ sô pha xuống đất. Cậu ta còn chưa kịp rớt xuống mặt sàn nghe thấy thanh lớn từ phòng ngủ phụ, hai em vội chạy vào nghe ngóng. Đào Đào mặc mỗi cái quần be bé đứng sàn nhà, hùng hùng hổ hổ nhìn chằm chằm vào Đào Nhiên. Đào Nhiên dáng vẻ rất thong dong, đúng, sao mặt Đào Đào lại có thêm vệt bầm tím ? Ối ối, người ta phải dùng nhan sắc để kiếm cơm đấy biết hay sao, ai lại xuống tay quá đáng thế?

      “Sau này mày còn dám gấy thêm phiền hà cho ấy nữa ?” Cái vẻ hằn học đó của Đào Nhiên trông thấy mà sợ, đối xử với thằng em ruột mà nhàng tí nào.

      chứ, sao lại ? Tôi thích tôi muốn thế đấy! Sao nào, tôi làm thích à? Thế tôi nhất định phải chứ.” Đào Đào trông Đào Nhiên gân guốc như thế cũng nổi cơn lên luôn.

      Hai em nhà kia đứng trước cửa phòng hoàn toàn hiểu tình hình ra làm sao. Tiểu Q thầm hỏi ông ” “ Nhiên làm sao thế, bình thường có phải là người hay nóng giận đâu?”

      “Khồn biết, chắc tại mới biết .” Tiểu K khoanh tay cẩn thận nghiên cứu tình hình của hai người đứng trước mặt mình. Tiểu Q hết nhìn mình lại quay qua nhìn Đào Nhiên, bụng bảo dạ, đương là cái gì mà khiến người người trở nên bất bình thường, tốt nhất là mình nên tránh cho xa.

      “Mày xem lời tao ra cái gì phải ?” Đào Nhiên nhếch mắt nhìn , nét mặt chút biểu cảm, nhưng khiến người ta có thể cảm thấy từng đợt gió lạnh căm căm thổi tới!

      “Còn coi tôi ra cái gì chắc?” biết tại sao lời thốt ra có chút nghẹn ngào, có chút bị ...tổn thương.

      Đào Nhiên liếc nhìn cậu ta, biểu cảm có chút ngập ngừng, đúng vậy, có lúc nào từng đối xử tử tế với người em trai này? Tiểu K đối xử với Tiểu Q như thế nào đều trông thấy, nhưng đối với cậu em cùng cha khác mẹ này của luôn có cảm giác đề phòng. Nhớ lại hồi còn nó thường chạy theo , muốn dắt nó chơi nhưng luôn cho thằng bé ra rìa. Tiểu Q là thằng nhóc con luôn nhằng nhẵng thep sau trai nó, còn Đào Nhiên luôn luôn đứng ở bên nhìn hai em nhà đó cười đùa, gây gổ. Khi đó Đào Nhiên cảm thấy chính mẹ của Đào Đào cướp mất vị trí của mẹ , nên nó phải là kẻ thù của . Thế nhưng trưởng thành dần giúp hiểu được những điều mà trước đây thể nào hiểu nổi, vid như tình cảm nam nữ, ví như tình thân gia đình. Nhưng lại phải là loại người có thể chịu cúi đầu để bù đắp. Vì vậy và Đào Đào vẫn ở vào thế đối đầu chiến tranh lạnh như thế. Giống như hôm nay, chỉ vì Long Nữ mà tới đây để chỉ trích em trai mình, chắc chắn làm vậy là thỏa đáng, bản thân làm nên ra tray đánh em trai mình. Cũng có vẻ cách nào đối diện được với câu của Đào Đào, sau cùng Đào Nhiên chỉ buông câu: “Tránh xa ấy ra.” Rồi đùng đùng bỏ .
      A fang, Hale205Tôm Thỏ thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tiểu Q vội vã chạy tới hỏi: “Sao thế? Sao thế? cậu lại nổi cơn tam bành gì vậy, cậu mới biết đấy à?”

      ? Hừ, ta muốn được chắc?” Đào Đào quay người vào nhà vệ sinh, để lại Tiểu Q với cái mặt thộn ra, Tiểu Q quay đầu hỏi Tiểu K: “, sao theo ông bạn vàng của ?”

      “Đuổi theo làm gì , còn phải tới bệnh viện đón Trác Lan của .” Vừa K vừa huơ huơ chùm chìa khóa ô tô rồi quay luôn.

      “Đúng rồi nữ thần Athena của tên gì nhỉ?” Tiểu Q nghển cổ hỏi với theo.

      “Trác Lan” Tiểu K xong câu này người cũng ra khỏi cửa. Trác Lan? Cái tên này nghe sao quen vậy, nghe ai nhắc tới ấy nhỉ? Tiểu Q trầm ngâm suy nghĩ Đào Đào rửa mặt xong bước ra ngoài. Đúng khoảnh khắc đó nhớ ra luôn, gào lên thất thanh: “Trời ơi! tớ và họ cậu là tình địch rồi!”

      Ông Long xuất thân là quân nhân nên cơ thể vốn rất khỏe mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khỏe hoàn toàn. Long Nữ cũng ở lại chăm ba suốt mấy ngày, bệnh nho của cũng chỉ cần bồi bổ vài ngày là ổn. Long Nữ gầy chậm, chứ mập lên nhanh lắm. Trác Lan hỏi sao lại giống quả bóng bay như vậy, béo ú ù lên trông thấy luôn.

      Ông Long dường như hiền hòa với con hơn rất nhiều. Giang Đông hôm nào cũng chạy qua thăm, thuốc bổ này thuốc bổ nọ mang tới chất đầy gần xe, lại thêm đồ người khác biếu tặng nữa. Trước lúc ông xuất viện, Long Nữ phải đem cho hết, dù gì mang về cũng ai dùng. Giang Đông tới thăm cũng chủ động chuyện với , chỉ thấy bận tay bận chân liền tới giúp , khiến có chút quen. Chỉ vì giúp mà bình hoa trong phòng bệnh bị làm vỡ hai cái. Lần nào Long Nữ cũng chỉ muốn nổi cơn đanh đá cho trận, nhưng nhìn vẻ nhẫn nhịn mà chưa từng được thấy của , lại nỡ. thực lòng muốn bật cười. ra là vậy đấy, cũng phải có lúc như thế này.

      Người nhà họ Giang cũng tới, tất nhiên là xin lỗi, mắng Giang Đông xối xả trước mặt tất cả mọi người, thể nhìn nhận và chấp thuận đối với nàng dâu Long Nữ. Long Nữ gì, cảm thấy việc tiến triển như thế là điều tất nhiên. Còn về sau thế nào chẳng biết được, ít nhất tại được sống cuộc sống mà mình thích. Còn ông Long can dự vào chuyện này nữa, cũng với Giang Đông như vậy. Nên nhà họ Giang cũng hiểu rằng việc này sau cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân Giang Đông mà thôi. Bà Long cũng phải nghe theo ông Long. Nút thắt mềm yếu nhất chính là Long Nữ.

      Phải rồi cháu của Viện trưởng Lưu muốn ảnh có chữ ký, Long Nữ bảo Đào Đào đưa cho vài tấm. Thằng nhóc đó lúc gặp có vẻ được tự nhiên lắm vì hôm trước bị Đào Nhiên cho biết mình làm liên lụy tới Long Nữ. Dựa vào tính cách của cậu ta chẳng bao giờ để ý tới mấy việc như thế, nhưng lại sực nhớ ra lần trước mình vô tình ra chuyện Long Nữ và Giang Đông ly hôn với nhà họ Giang. Dáng vẻ buồn khổ, bối rối và khó xử hôm đó của Long Nữ làm cậu thực thấy mình sao quá lỗ mãng, thiếu suy nghĩ, chịu xem xét thi cẩn thận mà kéo vào. Sau chuyện đó cũng muốn gặp , nhưng cậu sợ mất thể diện, nào ngờ Long Nữ lại gọi điện tới cho cậu, còn bảo cậu mang tới mấy tấm ảnh có ký tên tới cho .

      Hôm đó hai người hẹn gặp tại quán Starbucks cách bệnh viện xa, chương trình biểu diễn Đào Đào tham gia mang tới ít tiếng tăm cho cậu. Cậu đeo chiếc kính râm to, trong tay cầm chiếc ly sứ. Đẹp trai. Thanh niên trai tráng lại còn đẹp trai ngời ngời nữa biết phải làm sao? Long Nữ vào quán ngồi đối diện với cậu ta, lập tức khiến bao ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ hướng tới, ho khù khụ.

      “Mỗi lần ra ngoàilà cậu phải vào ăn ngủ trong tiệm spa trước phải ? Style chất đấy. Nhìn xem các em teen kia bị cậu hớp mất hồn rồi kìa.” Long Nữ gọi ly Capuccino, ánh mắt quét vòng rồi quay lại với Đào Đào.

      thế đấy, gần đây ông già nhà tôi cấm vận kinh tế, đành phải thế này sống qua ngày thôi.” Đào Đào àm như . Đúng là thế . Đào Chấn Nguyên cắt đứt mọi nguồn tài chính của cậu, hơn nữa còn cho phép Tần Tử Lan lén lút giúp, muốn quăng cậu ra ngoài tự mà rèn luyện lấy mình. Kết quả lại hóa hay, cậu lại thành ngôi sao.

      “Phải rồi, ảnh đâu, ảnh đâu? ký tên chưa?” Long Nữ thực tình muốn bị ánh mắt của mấy em kia tiêm chết, làm cho xong nhiệm vụ rồi chạy mau.

      “Chị muốn làm gì? Chị muốn gặp lúc nào cũng có thể gặp tôi mà, tôi biết cử động, biết chuyện, tốt thế này cơ mà.”

      “Xin cậu... Đừng tự kiêu như thế có được ? Là cháu của bạn mẹ tôi muốn có thôi.” Long Nữ nguýt cậu ta cái, ngán ngẩm uống ngụm cà phê.

      “Mà...tôi lại làm liên lụy tới chị, rất xin lỗi.” Đào Đào câu này có phần gượng gạo. Xin lỗi người khác phải là sở trường của cậu thến nên rất thoải mái.

      Chương 46.2

      sao, “Tái ông thất mã” sao biết họa phúc chứ. Mà hôm nào có thời gian gọi cả cạu, à phải, họ cậu, rồi cùng ăn uống bữa. Tôi được lĩnh lương rồi, tôi mời.” Long Nữ có thể nhận ra Đào Đào cảm thấy rất có lỗi vì chuyện này. Thôi bỏ , chuyện qua cho qua luôn, thằng nhóc thôi mà cũng chẳng phải nó cố tình cố ý.

      Đào Đào ngắm nhìn nụ cười đáng của Long Nữ, thêm gì, nhớ tới lời của Đào Nhiên với mình hôm trước: “Mày động được vào ấy đâu, tránh xa ấy chút.” Khi đó cậu muốn cười trận. Đúng là ruột có khác, trong lòng mình nghĩ gì cũng biết. Trong lòng mình sợ gì ta chỉ cần liếc mắt là cũng đọc vị được ngay. được động vào, như thế này phù hợp với người như cạu. Nhưng cậu muốn được gặp , được nghe thấy giọng của , lẽ nào đây chính là cảm giác lần đầu tiên biết tình mà Tiểu K ?
      A fangHale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 47

      Cuộc sống lại quay trở về với quỹ đạo bình thường, ngoài việc có thêm bà Long ngày ngày luôn miệng cằn nhằn và bà Giang thỉnh thoảng gọi điện ra, còn Đào Nhiên hàng ngày vẫn tới đợi ở chỗ cũ. làm được vài ngày, mãi cho tới khi Tiểu K đột nhiên ở đâu chui ra đòi mời mọi người ăn, mới nhớ ra trước khi công tác mình đồng ý mời Đào Nhiên ăn uống. Mà Tiểu K tấn công Trác Lan đúng là rất mạnh mẽ, sáng sớm nào cũng đợi dưới lầu, tối đến chắn cửa công ty, dự là gần đây Trác Lan có bao nhiêu khách hàng ta đều đếm được hết. Trác Lan cũng chán đôi co với ta, thích chờ thích đợi chứ gì, được thôi, ngồi xe cũng phí, coi như tôi đây tiết kiệm tiền xăng xe.

      Sáng sớm hôm nay, Long Nữ từ tầng xuống thấy Tiểu K ngồi trong xe nghe nhạc, đầu lắc la lắc lư. Long Nữ bật cười, cũng biết nên có thái độ như thế nào với tình hình này. Trước đây rất ủng hộ Tần Chi Dương, hy vọng hai người họ có thể gương vỡ lại lành, nhưng giờ hiểu nhiều chuyện hơn. Hơn thế nữa rất hiểu Trác Lan nên biết Tần Chi Dương trong trái tim Trác Lan được thần thánh hóa, ấy cho phép vị thần của mình phạm lỗi lầm. ấy vẫn luôn nhớ tới, vẫn luôn chờ đợi Tần Chi Dương, nhưng lúc ta xuất trước mặt mình rồi mới nhận ra rằng vị thần trong trái tim hóa ra cũng chỉ là kẻ phàm tục có thất tình lục dục. Trớ trêu là tất cả hy vọng và tất cả những gì tốt đẹp nhất Trác Lan đều đặt vào nơi Tần Chi Dương mất rồi. Vậy nên đôi khi nghĩ tới Tần Chi Dương, Long Nữ biết ấy cũng nhõm gì. ấy Trác Lan, rất , tình thuần khiết nhất . Trác Lan mười sáu tuổi, tin vào tình , tin vào hôn nhân. Trác Lan hai mươi sáu tuổi lại đem tất cả tình và hôn nhân đánh cược lên mình Tần Chi Dương. ấy mâu thuẫn như thế đấy. Vì vậy khi ấy nhận ra vị thần trong tim mình còn là chàng trai tinh khiết thuở nào, bản thân ấy cũng biết nên xử trí ra sao, thế nên ấy mình là bạn thôi. Và giờ ấy dám đối diện với Tần Chi Dương.

      “Tiểu Long Nữ làm à?” Tiểu K qua gương chiếu hậu nhìn thấy Long Nữ từ cầu thang ra, mở cửa xe ra chạy tới.

      “Vâng, nhưng mà làm còn đúng giờ hơn em nhiều.” Long Nữ cười hi hi đáp lời. Kỳ thực khá thích Tiểu K, tuy đàn ông con trai mà mồm mép có hơi quá đà, có phần nghiêm túc cho lắm. Hình như đây toàn là những điểm mà Trác Lan ghét phải, nhưng mà ở bên ta rất thoải mái, có áp lực. Có lẽ Trác Lan cũng nhận ra điều này.

      “Đấy em thấy , khó khăn lắm mới được người. chừng cả đời chỉ có lần này, phải nắm chắc cơ hội. Em thấy ngày ngày vất vả, thế mà chẳng giúp câu nào.” Tiểu K chau mày, vừa tay vừa rút từ trong túi áo ra bao thuốc lá, nghĩ thế nào lại nhét vào, cười cười: “Lan Lan thích.” Chỉ động tác như vậy thôi, nhưng khiến Long Nữ bỗng cảm khái. Ít nhất người đàn ông như người phụ nữ mà thay đổi. Cho dù kết quả sau cùng có ra sao, hy vọng Trác Lan để bản thân cứ rơi mãi trong vòng luẩn quẩn.

      “Tối nay em mời, chúng ta ra ngoài ăn .” Long Nữ cười, tay vỗ vỗ vai Tiểu K, ra dáng hào sảng.

      Tiểu K định nhìn thấy Trác Lan từ trong ra, vội vàng chạy tới trước cười hi hi : “Lan Lan, hôm qua em ngủ có ngon ? Có nhớ ? Em ăn sáng chưa? mua cháo ngô mà em thích nhất cho em rồi này.” Nghe tới đây Long Nữ liền ngây ra. Con bé Trác Lan này rất kỳ lạ, chỉ thích ăn cháo ngô ở tiệm phía đông thành phố, rằng cháo có hương vị của bà ngoại. Trước đây ấy thường kéo Long Nữ cùng, từ chỗ đó tới đây cũng phải hơn tiếng đồng hồ lái xe. biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm giác lúc này của , là ghen tỵ hay ngưỡng mộ người ta đây.

      “Long Nữ, thôi, để ta đưa cậu đoạn.” Trác Lan mặc chiếc áo cánh dơi lông chồn màu đỏ đen, chân váy ngắn màu đen, tất chân đen, đôi bốt ngắn cũng màu đen, lại thêm mái tóc vừa được tạo kiểu, hình mẫu của người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ, thành công. Long Nữ lườm Trác Lan cái : “ cần, tôi có việc cần đường khác.” xong quay đầu luôn.

      “Uống nhầm thuốc à, đồ ngốc xít, sợ chết cóng hay sao mà ăn mặc mỏng manh thế kia? Trác Lan nhìn theo bóng lưng vội vã của Long Nữ tự cho mình nghe. Tiểu K đóng cửa xong lại lật đật chạy tới ghế bên cười hi hi, lấy chiếc hộp giữ nóng từ ghế sau lên đưa cho Trác Lan, : “ Em mau ăn , để lâu nguội mất.” Trác Lan nhìn cái gì, nhận lấy chiếc hộp nhàng mở ra. Hương thơm từ trong hộp tràn ra khắp khoang xe. Giữa ngày đông tháng lạnh như thế này được cầm trong tay hộp cháo nóng hổi, trong lòng bỗng như ấm lên được chút.

      Long Nữ nắm chặt cổ áo vội vàng ra phía trạm xe buýt. Lúc nãy thực cảm thấy buồn, bảo sao Trác Lan luôn ai chưa từng thất tình thể coi là từng . Ly hôn cũng từng phải trải qua, vậy mà chưa từng được người ta chăm sóc tỉ mỉ đến nhường đó. Chết tiệt! Trời đất kiểu gì mà lạnh thế này! Lạnh tới mức muốn chảy nước mắt! Gió thổi vù vù lùa vào trong áo. Tên Giang Đông đáng chết! Tôi căm ghét . Mắt tôi đúng là mù nên mới thích , tôi vơ bừa người cũng hơn đứt ! Đẹp trai ghê lắm à? Có tiền giỏi lắm à? Tôi trù ẻo cả đời này lấy được vợ nữa, tôi trù , tôi trù ! Long Nữ vừa đợi Đào Nhiên vừa thầm chửi rủa Giang Đông. lúc hăng hái say sưa nghe thấy giọng đàn ông phía sau mình cất lên: “Baby à, để ủ ấm tay cho, em lạnh rồi phải ?”

      “”Đừng mà, đông người thế này ngại lắm .” Giọng nũng nịu ngọt ngào, trong từ chối là vô vàn những e thẹn!

      Long Nữ bĩu môi, bụng thầm nghĩ, lắm trò, tên đó mà đòi ủ tay cho mình mình rụt cả hai tay về luôn ấy chứ, xấu hổ chết được...

      Đúng lúc này xe của Đào Nhiên xuất , chưa từng chờ mong chiếc xe này như hôm nay, cứ như Tiểu K mong nhìn thấy Trác Lan vậy. lật đật chạy tới chỗ xe dừng, mặt mày hớn hở cho tới tận khi ngồi vào trong xe, khiến cho Đào Nhiên chẳng hiểu mô tê gì.

      “Hôm nay em làm sao vậy?” Đào Nhiên mắt vẫn nhìn thẳng chuyên tâm lái xe, cất giọng rất thoải mái.

      “Bị đả kích. Sao em toàn gặp phải hạng đàn ông chẳng ra gì như vậy chứ?” Long Nữ câu này mà thấy bực bội vô cùng.

      “Hạng nào cơ?” Đào Nhiên từ tốn hỏi.

      “Tự cao, kiêu ngạo, ích kỷ, áp đặt, có nhân tính, được lòng người khác, lộn xộn, thần kinh có vấn đề.” Long Nữ kể lể từng mục , giọng điệu chán ghét vô cùng.

      “Em có chắc mấy lời đó là miêu tả người vậy? Hơn nữa phải đàn ông à? cũng như vậy sao?” Đào Nhiên có chút vui, sao lại gặp phải toàn người ra gì? Vậy thế nào ?

      ? Ở công ty là sếp của em, ra khỏi công ty là chị em tốt của em, chẳng lẽ cũng muốn gia nhập cái hội xấu đó? Mà cũng phải , cũng được tính sao?” Long Nữ vừa mắt vừa đưa lên đưa xuống đánh giá Đào Nhiên, khẩu khí sặc mùi ngờ vực. Dạo này tiếp xúc nhiều với Đào Nhiên nên thành quaen. Con người khi thân với người khác rồi thường trở nên rất suồng sã. Kỳ thực đôi lúc nhận xét của Giang Đông đối với cũng khá chuẩn xác, ví dụ được đằng chân lân đằng đầu.

      “Được, có cơ hội cho em tháy có được tính hay .” Đào Nhiên câu này mà tỏ ra rất giận dữ khiến Long Nữ ú ớ luôn. Nhưng mà khả năng tự mình an ủi của giỏi lắm, sao sao, ấy thích đàn ông mà.

      cuối năm, việc ở công ty rất bận, Đào Nhiên cũng bận, khiến vị trợ lý Long vừa mới nhậm chưa được bao lâu, nghiệp vụ vừa mới thuần thục cũng phải bận túi bụi theo. muốn nổ tung đầu óc vì đủ loại báo cáo, định pha ly cà phê, tới phòng trà liền nghe thấy tập đoàn chị em rôm rả chuyện trò. Tới công ty lâu vậy mà quan hệ giữa với Ada vẫn thân thiết nổi, nhất là tại có thể thực những vấn đề nghiệp vụ. Cũng vì thế mà Đào Nhiên càng xem trọng hơn. Ada chỉ cần làm công việc trực điện thoại, thỉnh thoảng cùng Đào Nhiên ra ngoài tham dự mấy kiện công khai. Được như thế là may lắm rồi, mà mấy dịp như thế chẳng qua là vì Long Nữ thích , thế nên ta rất ưa Long Nữ.

      “Các biết đâu nhỉ, hôm trước mấy chị sếp với tôi, trợ lý Long của chúng ta có dây dưa với Tổng giám đốc Giang của Đông Nam đấy.” Giọng cá tính như thế này chẳng cần nghe kỹ cũng biết là Ada. Long Nữ bật cười, có dây dưa à, chúng tôi thành mớ bòng bong rồi ấy chứ.

      “Nhưng mà chị có để ý , hình như Tổng giám đốc Đào cũng khá là có ý với ta.” khác .

      “Có ý gì? Tổng giám đốc Đào thể nào thích con nha đầu đó được. Nhìn cái tướng mập ú của ta gần đây, tôi nghi biết có phải ta có bầu rồi .” Ada ác mồm , gần đây Long Nữ vì chuyện này mà rầu rĩ quá. Dạo trước bị ốm, thế là bà Long mực ép phải ăn uống tẩm bổ. Khó khăn lắm mới loại được ít thịt mỡ dư thừa kia giờ lại bị đắp vào đầy đủ. Lúc mới ly hôn 55 kg, sau đó tụt xuống còn 52 kg, giờ tẩm bổ thành 57kg. thấy mình như quả bóng đến nơi.

      “Vậy theo đứa bé là của ai? Giang hay Đào?” Lý do cái chết của Nguyễn Linh Ngọc (*) cũng là như thế này chứ đâu! có bầu lúc nào vậy?

      (*) Nguyễn Linh Ngọc: nữ diễn viên Trung Quốc nổi tiếng những năm 1930, vì kẹt giữa mối tình với hai người đàn ông, lại chịu đựng búa rìu của dư luận, Nguyễn Linh Ngọc luôn ở trong trạng thái căng thẳng lo ấu, cuối cùng tự sát ở tuổi 24.

      “Sao à, theo tôi chừng là của giám đốc Tần. Tôi thấy ta rất hay đong đưa với Giám đốc Tần.” Long Nữ muốn xỉu luôn. Nhưng chắc đây là khen có sức hấp dẫn ? Thôi cứ coi đây là giải thích cho lòng đố kỵ của đàn bà , đúng là như thế.

      chẳng muốn nghe tiếp, cũng rất hay buôn chuyện, nhưng phải kiểu bôi gio trát trấu người khác như thế này, vừa định bước vào điện thoại kêu. Bên trong cũng im lặng luôn. Chắc phát ra có người ở bên ngoài, sau đó thấy đầu của Ada thò ra, nhìn thấy Long Nữ liền bĩu môi, ra vẻ ta đây lắm. Long Nữ thém chấp ta, quay người luôn.

      “Tần Chi Dương, tìm em có việc gì ?” Long Nữ ấn nút ngắt điện thoại, lúc quay trở về mới mở ra xem thấy là Tần Chi Dương gọi.

      “Có rảnh , tới văn phòng của lát.”

      , em muốn gây scandal với .”

      “Hả?”

      “Chẹp, chẹp, thôi bỏ , đợi chút nữa em qua, em có chút việc cần làm cho xong .”

      “Được, chờ em.” Long Nữ quay lại bàn làm việc mà cơn giận dữ vẫn còn chưa nguôi, vứt mạnh tập giấy tờ xuống mặt bàn, đúng lúc Đào Nhiên từ trong phòng làm việc nhìn thấy, gọi điện thoại bảo vào hỏi: “Sao thế, có người chọc em à?”

      phải, có gì cần dặn dò ạ? Long Nữ biết công tư phải phân minh.

      “Ừ sắp đến Tết rồi, mấy hôm tới em sắp xếp thời gian chọn quà tặng cho khách hàng. Còn nữa, hằng năm công ty đều tổ chức tiệc tất niên, rồi còn có cả tiệc thết đãi khách hàng lớn, em cũng chuẩn bị .” Lúc làm việc Đào Nhiên rất nghiêm túc , thường đàn ông lúc nghiêm túc rất đẹp trai. Long Nữ cảm thấy câu này chí lý. Bình thường là đại mỹ nhân, lúc nghiêm túc sáng chói lòa, sáng chói mắt, làm người ta chịu nổi.

      “Vâng, em biết rồi, em sắp xếp. Đúng rồi, tối nay em mời cơm, có cả Tiểu K và Đản Đản nữa. cùng nhé?” Long Nữ nhớ ra chuyện của mình, vội vàng đưa ra lời mời.

      biết tối nay Đào Nhiên có lịch gì.

      “Được thôi, buổi tối cùng .” Đào Nhiên cười . Long Nữ vội bước ra ngoài, chói mắt quá, đẹp quá!Thượng đế ơi, sao ngài lại bất công như vậy?
      A fang, Hale205Tôm Thỏ thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tần Chi Dương nhìn Long Nữ ngồi đối diện cau mày chằm chằm nhắm vào . Sắp được mười phút rồi, vẫn ngồi nhìn như vậy, năng gì, cảm xúc gì, hệt như nhà khảo cổ nghiên cứu tượng binh mã dũng, bị nhìn tới mức nổi da gà rồi.

      “Trợ lý Long à, em theo Đào Nhiên mà chẳng học hỏi được cái gì, thế mà ánh mắt này lại học được giống ghê. Hiếm có dịp Tần Chi Dương trêu người khác, Long Nữ muốn bật cười.

      sao?Em mà có được ánh mắt đẹp như thế phải ngồi ở đây rồi, tìm em có việc gì ?” Long Nữ bật cười, tựa vào ghế nhàn nhã nhìn .

      “Chuyện của Trác Lan. Em nhìn chằm chằm lâu như vậy là ý làm sao?” Tần Chi Dương thẳng mục đích của mình.

      “Chuyện của Đản Đản à, trước .” Long Nữ khoanh tay, dáng vẻ rất hiểu câu chuyện, thực tế hiểu gì, chuyện của bản thân còn loạn cào cào.

      cũng biết phải thế nào, cho rằng bọn có thể ở bên nhau, cho rằng đó là chuyện đương nhiên, cho rằng bọn vẫn thay đổi, nhưng nhận ra hai đứa đều thay đổi. ấy cho rằng phản bội tình của hai người. thừa nhận sai, nhưng biết phải làm thế nào. Tóm lại là cảm thấy có gì đó đúng, em xem phải làm sao đây?” tay Tần Chi Dương bóp trán, giọng mang đầy nỗi bất lực, còn là chàng trai ấm áp như vầng ánh dương nữa. giờ chẳng qua chỉ như người đánh mất người mình thương, vừa bất lực vừa có ai giúp đỡ.

      ràng rất hiểu tâm bệnh của ấy. Lúc ở bên người con khác có từng nghĩ tới ấy ? Em cũng thể tin thể khống chế được bản thân trước người phụ nữ đó. có biết Đản Đản như thế nào lúc nhắc tới ? ấy cơ bản là dám nhắc tới , ấy sợ mình kích động mà chạy tìm . Đúng vậy, ấy mâu thuẫn như thế đấy. Có qua nhiều sư việc phải chỉ cần chúng ta làm thế này được là ấy có thể thay đổi, ai cũng có cố chấp riêng của mình. Chỉ là ấy bị tổn thương quá lớn, bóng đen đó quá lớn, vậy tại sao làm tổn thương ấy? biết làm tổn thương ấy còn thành như thế làm gì? Chỉ có là vĩ đại sao? Chỉ có là người tốt sao? hỏi em làm thế nào, em làm sao mà biết được phải làm thế nào? Em lại chẳng phải là ấy.” Long Nữ tới đây nổi giận đùng đùng.

      “Những điều này đều hiểu, nhưng thực thể níu kéo được sao?” Tần Chi Dương hiểu Trác Lan hơn cả Long Nữ. Từ buổi sáng mùa đông của mười năm trước, hai người tương ngộ, rồi cùng nhau tới hôm nay. Câu chuyện rất lãng mạn, rất gian nan, chỉ mong muốn kết thúc viên mãn, thực khó đến thế sao?

      nên gặp ấy, cho ấy nghe suy nghĩ của chứ phải ở đây với em. là người hiểu chuyện như vậy, sao giờ lại hồ đồ như thế? Lúc này phải gọi là tử tế mà là trốn chạy. dám đối diện với những tổn thương mà sai lầm của gây ra cho ấy, như thế công bằng với , nhưng đâu còn cách nào khác, em muốn làm cho ấy buồn.”

      Long Nữ rồi, Tần Chi Dương giam mình cả buổi chiều trong văn phòng. Long Nữ đúng, vẫn luôn luôn trốn chạy, trốn chạy cuộc chia tay của và Trác Lan, trốn chạy sai lầm của chính , thậm chí trốn chạy thực. Nhưng cũng chính vì hiểu Trác Lan, biết ấy tha thứ cho . làm sao có thể buông tay đây? Nếu vậy mười năm qua là gì? Thực phải trở thành những người xa lạ thân thuộc sao?

      Buổi tối Long Nữ mời cơm, tới mấy nơi như Quân Đế, đồ ăn vừa đắt lại vừa ngon, người quen nhiều, mà Long Nữ và Trác Lan đều thích ăn cay. Vì thế mọi người hẹn nhau cùng tới quán ăn Tứ Xuyên. Lúc tới nơi, phục vụ hết phòng riêng, Tiểu K phất tay: “Gọi chủ quán tới đây!” Trác Lan có ở đây, ta phải thể cho tốt khí khái nam tử hán, thể làm mất hình tượng được.

      Tới lúc chủ quán thần kỳ xuất , vừa nhìn thấy Đào Nhiên và Tiểu K lập tức chào hỏi, tươi cười rạng rỡ : “Hà thiếu gia, Tổng giám đốc Đào, sao hôm nay hai người lại có thời gian ghé thăm tệ quán chúng tôi thế này?”

      Long Nữ nghe xong lập tức ngẩng đầu đánh giá nơi này. Đây mà là tệ quán sao, những ba tầng lầu, hơi bị khiêm tốn quá phải?

      “Nghe còn phòng riêng nữa, vậy chúng tôi phải ngồi ở đâu nhỉ?” Tiểu K quay ngang quay dọc, lúc lắc cái đầu, ngừng đung đưa chùm chìa khóa xe, ánh mắt rất thờ ơ. Tạo dáng công tử bột này với ta dễ như trở bàn tay.

      “Có chứ, sao lại có? Bàn ở phòng là để cho hai người đấy. Phục vụ vừa rồi là người mới nên biết, cùng mấy người vậy?” Long Nữ cuối cùng cũng hiểu mình sai ở đâu rồi, ngốc nghếch, ngày ngày đều tưởng rằng ta đây ghê gớm lắm, phải nhìn người ta kia kìa, khom lưng cúi gối khiêm nhường mới làm ăn phát đạt được đến thế này.

      Tầng ba rất yên tĩnh, mỗi phòng riêng đều rất rộng, được bố trí theo phong cách xưa, hoàn toàn cách biệt với khí ồn ào bên dưới, dự là mấy món ăn được bưng lên đây cũng phải đắt gấp đôi rồi. Thày dạy môn kinh doanh phục vụ trước đây gì nhỉ, môi trường phục vụ và chất lượng phục vụ tỉ lệ thuận với giá thành. Nghĩ xong sờ sờ túi xách, trong bụng nghĩ bữa ăn này chắc tiêu tán toàn bộ số tiền lương tháng này của đâu nhỉ? sao, sao còn khoản tiền thưởng nữa.

      Ngồi chiếc ghế bằng gỗ hơi cứng, đau mông quá. Đào Nhiên nhìn ra luôn cái tật này của . Ở công ty luôn đặt lên ghế ngồi của mình tấm đệm nhung mềm rất dày. Vì vậy ngẩng đầu vơi phục vụ rót trà: “Mang thêm vài tấm đệm ngồi.”

      “Gì vậy, mông to tới cỡ nào mà đòi?” Tiểu K xem thực đơn ngẩng lên nhìn Đào Nhiên hỏi, trong lòng nghĩ tên này sớm có thói yểu điệu từ khi nào thế?

      Đào Nhiên lườm Tiểu K cái, có Long Nữ ở đây nên cũng được thể tính cách quá tệ, như thế làm hỏng hình tượng tốt đẹp của trong lòng Long Nữ.

      “Ờ được, mang thêm mấy cái tới đây.” Tiểu K chỉ huy nhân viên phục vụ xong, quay đầu sang với Trác Lan: “Lan Lan, em còn muốn gọi thêm gì nữa ?”

      “Lắm chuyện thế, cần.” tại Trác Lan quen với kiểu xưng hô của Tiểu K, thực lười tranh cãi với kẻ ngoan cố này.

      Ăn đồ Tứ Xuyên thường kèm với uống rượu, đều là người quen cả nên chẳng ai khách khí, vui vẻ là quan trọng nhất. Thấy sức khỏe của Long Nữ tốt lên, cuộc sống dần vào quỹ đạo, Trác Lan cũng rất vui, hào hứng gọi hẳn chai Ngũ lương Dịch. Nghe tới đây bụng Long Nữ sôi lên ùng ục, Đản Đản à, mình chủ chi đấy, có cần phải mạnh tay thế , tim chảy máu đây này, máu tong tong xuống đất đây này.

      Lúc thực đơn được chuyển tới cho Long Nữ, nhìn giá ghi đó mà choáng! đưa cuốn thực đơn lại cho nhân viên : “Như thế này trước , lát nữa gọi sau.”

      Ngồi chuyện phiếm lúc thấy nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đợi đồ ăn được mang lên đủ cả, bụng Long Nữ quát mắng Tiểu K. Hồi sáng còn cảm thấy tệ, giờ nhìn đạo hạnh của , sau này đừng hòng tôi giúp ! Chỉ bốn người mà gọi tới tám món, có cần thiết hử? Châu Phi có bao nhiêu người đói ăn có biết ? lợi dụng tiền của tôi mà lãng phí thế này, có bản lĩnh tiêu tiền của mình ! chịu nổi! Tức quá mất! Vốn dĩ mình định giảm cân, thôi vậy, để mai rồi bắt đầu, hôm nay phải ăn cho hồi vốn .

      Bàn ăn ngoài món tiết canh vịt kiểu Tứ Xuyên, phần còn lại toàn thịt là thịt, gà, vịt, cá đủ cả, các lọa chim bay thú chạy thiếu, lúc Long Nữ định đưa đũa lên gắp điện thoại kêu.

      “Ý, giờ này con ai gọi nhỉ?” Long Nữ vừa lấy điện thoại ra vừa lầm bầm mình.

      “Tiểu tử kia, gọi gì chị?... được, tôi có thời gian, các cậu qua đây , ở Nhất Phẩm lầu, tôi được lĩnh lương nên mời ăn, bọn cậu tới đây nhé, thế nhé, tôi chờ cậu.” xong nhét lại điện thoại vào túi xách, tiếp tục tấn công miếng thịt vừa rồi.

      “Ai đấy?” Trác Lan chọc chọc Long Nữ hỏi.

      Long Nữ nhìn Đào Nhiên cái, nhàng : “Đào Đào gọi tớ ăn cùng, tớ vừa với nó và Tiểu Q tới đây. xong lại trộm nhìn Đào Nhiên cái nữa. biết chuyện Đào Nhiên đánh Đào Đào, chỉ biết quan hệ của hai người tốt, muốn giúp hai người họ cải thiện thêm chút.

      “Tiểu Q cũng cùng à? Cũng được, nó vẫn chưa được gặp chị dâu.” Tiểu K vừa ăn miếng thịt gà,vừa đá lông nheo với Trác Lan. Trác Lan hoàn toàn coi ta như khí, có bất kỳ phản ứng nào. Tiểu K cảm thấy mình lẽo đẽo theo Trác Lan tới mức biến thành người máy luôn rồi, chỉ cần là chuyện liên quan tới , liền tự động né tránh. Đây có phải là hình thức khác của cái gọi là “để ý” nhỉ? Chắc chắn là đúng thế rồi.

      bàn ăn, mình Tiểu K cười ngớt, hết trêu chọc Trác Lan rồi quay qua trêu chọc Long Nữ. Đào Nhiên chẳng ăn mấy, chỉ ngồi nhìn mọi người cười . Long Nữ và Trác Lan Trác Lan tuyệt đối phải cùng đẳng cấp. Mấy câu đố mẹo mà Tiểu K đố vốn dĩ ở trình độ tiểu học, Trác Lan Đào Nhiên thèm hưởng ứng, chỉ mình Long Nữ ở đó nghiêm túc ngồi đoán. Vò dầu bứt tai, sau rồi lại phải nhơ mọi người giúp đỡ, lại còn cười thích thú. Ây da, người ngốc có phúc của người ngốc, câu này được nàng ta chứng minh rồi.

      “Em đoán xem con vật nào có thể dán lên tường?” Tiểu K vừa uống thêm ly rượu trắng, khuôn mặt hơi đỏ, cầm đũa huơ huơ.

      “Con vật? Thạch sùng phải ?” Long Nữ cảm thấy cuối cùng cũng có câu mình biết, vì thế vội vàng tranh trả lời. Mà ra cần tranh, vì hai người còn lại có thèm để ý đâu, chỉ mình hào hứng đối đáp, sắp hai mươi phút rồi mà chưa trả lời được câu nào đúng.

      “Bà chị à, động não cái , đây là câu đố mẹo đấy.” Tiểu K trưng ra bản mặt hận sắt thể rèn thành thép.

      “Rồi, rồi... đừng đấy, ai được đâu đấy, để em tự nghĩ.” Long Nữ ngồi đó cắn đũa, hai đầu lông mày nhíu chặt lại, hai phút sau, Tiểu K thực tình nhẫn nại được nữa, thở dài : “Hải cẩu” (*)

      (*) Trong tiếng Trung, từ “hải cẩu” phát gần giống với từ poster (dán)

      “Hải cẩu? Sao nó lại dán... À, à đúng, sao em lại nghĩ ra nhỉ? Long Nữ thở dài cái thượt. Từ giỏi trò này, tư duy logic chẳng có là bao, chán quá ...

      “Thêm câu nữa , câu này em nhất định đoán ra!” Đây gọi là cái càng chơi càng hăng.

      “Được, câu cuối cùng đấy nhé, em dở tệ.” Tiểu K bó tay với , ai lại tệ đến mức chẳng đoán trúng câu nào thế này.

      “Nghe Tiểu Hắc, Tiều Bạch, Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng cùng máy bay, hỏi ai bị say máy bay?”

      “Tiều Bạch.”

      “Ồ tại sao?”

      “Em thích Tiều Bạch, Tiều Bạch ở trong Shin, cậu bé bút chì ấy, tóm lại là em biết, đoán bừa đấy.”

      “Chúc mừng em đoán đúng!”

      “Á? sao? Tại sao vậy?”

      “Vì là ‘thỏ trắng”* (trong tiếng Trung từ “thỏ” phát gần giống với từ “nôn”)

      “Ha ha ha, cuối cùng em cũng đoán trúng được câu rồi”.
      Đúng vào lúc Long Nữ dương dương đắc ý cửa phòng bật mở, người vào phải là Đào Đào và Tiểu Q mà họ chờ, mà là Giang Đông, theo sau là người phụ nữ, người phụ nữ rất xinh đẹp. thấy Tiểu K gọi ta: “Dương Tử!”
      A fangHale205 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 49

      Long Nữ há hốc miệng, nụ cười đóng băng luôn mặt. Thế nào gọi là ngượng ngập khó xử? Ý nghĩ của từ này hôm nay được trải nghiệm cách sâu sắc. Hai mắt của Giang Đông nhìn chằm chằm vào , ánh mắt của cũng nhìn thẳng vào , như thể bị ấn nút dừng hình.

      “Hoá ra Tổng giám đốc Đào ở đây à, vừa rồi tôi còn nghĩ mình nhầm nữa cơ đấy. Xe của đúng là rất đẹp”. Dương Tử là kiểu người như thế nào Long Nữ biết, nhưng chỉ câu này của ta thôi, tuy chẳng có gì nhưng quả có thể chuyển đổi chủ đề, giải quyết tình huống bế tắc trước mắt, nhưng cũng phải xem có ai hưởng ứng .

      “Vừa rồi ở ngoài nghe thấy giọng rất giống em, ngờ là em , tới ăn đồ Tứ Xuyên à?” Giang Đông chớp mắt thay đổi sắc mặt, vừa rồi còn mây đen vần vũ, giờ lại trời quang mây tạnh. Kỳ thực vừa rồi trông thấy xe của Đào Nhiên ở dưới, tiện thể hỏi quản lý của nhà hàng, đúng Đào Nhiên tới đây cùng hai người phụ nữ. Lên tới lầu ba nghe thấy tiếng cười của Long Nữ, cũng ngờ mình lại tới mở cửa. Cửa vừa bật mở liền hối hận mình quá kích động rồi! Tiếp thấy vẻ mặt Long Nữ lộ ra vẻ hiểu mình làm sai cái gì, phải tự nhắc nhở mình phải nhẫn nại, phải dịu dàng.

      “Hả, à vâng!” Long Nữ vội vàng gật đầu, tượng uống nhầm thuốc mang tính định kỳ của người này lại xuất nữa rồi, phải cẩn thận mới được, vì mỗi lần như vậy đều trở nên kịch liệt hơn vào phút cuối.

      “Đông Tử, hay lát nữa mình quay lại được ? Phía dưới Cục trưởng Trương chắc tới cả rồi đấy.” Dương Tử bất chợt xen vào, còn đưa tay khẽ kéo áo Giang Đông, Long Nữ hề bỏ qua động tác này.

      Tiểu K cảm thấy tình hình có vấn đề, định vài câu Trác Lan cầm cốc trà lên, hằm hằm lườm . lập tức ngồi im thin thít, lại còn cười ngây ngốc với Trác Lan, chắc lại tự suy diễn đó là liếc mắt đưa tình cho mà xem.

      “Nếu Tổng giám đốc Giang và Dương tiểu thư có việc cứ trước , đều là người quen nhau cả, khồn sao đâu.” Trác Lan tươi cười, đáy mắt lạnh tanh. Kiểu phụ nữ như Dương Tử cần phải có kẻ tính tình như Trác Lan mới đấu lại được. ta ràng là cố tình chọc tức Long Nữ, thế mà con bé ngốc ngốc này vẫn ở đó ngốc nghếch giương mắt ếch lên nhìn. Mà , Trác Lan này người khác hay lắm, đổi lại là chẳng phải cũng y như thế này hay sao?

      Giang Đông khẽ nhích cánh tay tránh né, cố gắng để mọi người thấy vẻ dịu dàng của mình, mỉm cười : “Vậy chúng tôi qua bên đó, lát nữa quay lại sau. Long Nữ, em ăn nhiều vào nhé”, sau đó liền quay người ra ngoài, bỏ lại mình Dương Tử. Dương Tử hề có chút biểu ngượng ngùng nào, cười rất lịch rồi cũng theo Giang Đông.

      “Cái đó chẳng phải là Giám đốc truyền thông mới của Đông Nam sao?” Đào Nhiên đột nhiên mở lời hỏi Tiểu K.

      “Ừ, ta ghê gớm ra phết, nghe mới từ Mỹ trở về chưa được bao lâu, nhưng phòng truyền thông của Đông Nam đều bị ta thay máu sạch , giờ cậu nhìn mà xem, hờ hờ... Đó gọi bằng từ ‘đẹp’.” Tiểu K nhắc tới là mắt sáng như đèn pha, mãi tới khi Trác Lan hỏi Long Nữ tại sao Đào Đào còn chưa tới Tiểu K mới sực nhớ ra! Trước mặt chị em phụ nữ tuyệt đối được phép khen phụ nữ khác xinh đẹp!

      “Hê hê, có đẹp cũng thể đẹp bằng Lan Lan nhà mình.” Tiểu K vội vàng lấp liếm sai sót, nhưng hiển nhiên Trác Lan thèm để ý chiêu trò đó, ngẩng đầu nhìn : “ ta ở bộ phận truyền thông nhỉ, thế mà trông cứ như... nếu ngày xưa gọi ta là... Gọi là gì nhỉ? Tóm lại tại chính là mama của mấy cái hộp đêm.”

      “Tú bà.” Long Nữ bĩu môi dè bỉu, tiếp lời Trác Lan, biết tại sao vừa rồi nhìn thấy hai người đó cảm thấy sao mà bực mình, rất bực mình, bàn đầy thức ăn mà giờ hào hứng gì nữa.

      Khi mọi người đều cảm giác được tâm tình của Long Nữ thay đổi cửa phòng lại mở ra. Bạn Đào Đào theo phong cách quốc lịch lãm và bạn Tiểu Q theo phong cách Punk bụi bặm cuối cùng có mặt. Đào Nhiên nhìn cách ăn mặc của hai thằng nhóc mà chau mày lại, cầm cốc trà lên uốn hơi năng gì. Long Nữ kêu phục vụ mang thêm bát đũa tới.

      Tiểu Q ngồi bên cạnh Tiểu K, ngay đối diện với Long Nữ và Trác Lan. Mắt Đào Đào đảo vòng xong liền ngồi ngay bên cạnh Long Nữ. Quả nhiên vừa ngồi xuống mắt Đào Nhiên trừng trừng bắn qua, hệt như tên bắn vù vù nhắm ngay vào cậu ta, hề gì, mình đây sợ.

      “Hai đứa gọi thêm đồ gì !” Giờ Long Nữ muốn đau lòng nữa. gọi phục vụ tới cho Đào Đào và Tiểu Q gọi món. Đào Đào nhìn thực đơn, gọi liền hai món nổi tiếng của quán, xem ra là khách quen rồi, Long Nữ tự nghĩ thầm, mấy đứa này đúng là phá gia chi tử.

      Có mặt đàn ông khắc phải uống rượu, có thêm trai trẻ cũng phải uống rượu. Chẳng mấy chốc chai Ngũ Lương Dịch hết bay, người nào người nấy mặt mũi đỏ gay, chỉ mình Đào Nhiên làm sao, hình như cũng uống nhiều.

      “Nào, Tiểu Q, đây là chị dâu của chú, gọi chị dâu .” Tiểu K vội vã giới thiệu, chỉ sợ Trác Lan chạy mất.

      “Em chào chị!” Tiểu Q tuyệt đối làm theo, cậu biết ông mình chẳng dễ gì mà gặp được mối tình đầu. Cứ phối hợp diễn trò , chừng sau này có thể xin được nhiều tiền.

      “Thôi xin, tôi đâu có liên quan gì với ta, ta uống nhiều rồi đấy.” Trác Lan đưa tay chặn Tiểu Q lại cho . thích ứng được với vô lại của Tiểu K, có nghĩa là cũng thích ứng được với vô lại của người nhà ta.

      “Đúng, đừng có gọi linh tinh, chừng chị ấy là chị dâu của tớ đấy.” Đào Đào trợn mắt với Tiểu Q. Long Nữ mở to mắt nhìn xung quanh. Mấy người ở bàn này chẳng làm việc gì ngoài việc trợn trừng với nhau.

      “Chị dâu cậu á? Chị dâu cậu phải là Tiểu Long Nữ đây à?” Tiểu Q vừa vào liền nhận thấy ánh mắt của Đào Nhiên chưa lúc nào rời khỏi Long Nữ.

      “Tiều Long Nữ là vợ hiền của tớ, được chưa?” Đào Đào vừa cười vừa vừa khoác tay lên vai Long Nữ, bộ dạng mượn rượu làm càn. Đổi lại là bình thường, cậu ta kiểu gì cũng phải nghĩ lên nghĩ xuống, hôm nay lại dám so găng với Đào Nhiên.

      “Cậu biến , tôi có hứng thú với trẻ ranh.” Long Nữ vẫn buồn bực, hất mạnh Đào Đào ra, quay đầu : “Tôi vào nhà vệ sinh chút, chịu được nữa rồi, uống hơi nhiều,” sau đó đẩy ghế ra ngoài.

      “Giận rồi à? Gì mà chẳng biết đùa.” Tiểu Q vừa cười hi hi vừa .

      “Hôm nay đừng ai trêu chọc ấy, chút nữa ấy tức quá phát khóc ai chịu tách nhiệm hả?” Trác Lan cảnh cáo mấy người họ. biết Long Nữ cầm cự được, chuyện gì mà cứ liên quan đến Giang Đông là bụng dạ con bé đó lại hẹp hòi như lỗ cây kim ấy.

      Long Nữ nhìn hình ảnh mình trong gương, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, ra sức vốc nước lên mặt, ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy Dương Tử đứng ngay sau lưng mình. May mà thần kinh của cũng đến nỗi nào, nếu chắc chắn bị giật mình hoảng hốt.

      “Chào Long tiểu thư.” Dương Tử thực là người phụ nữa rất đẹp, là kiểu đẹp như của Trác Lan,nhưng khác với vẻ mạnh mẽ ngang ngược của Trác Lan, Dương Tử có vẻ nhã nhặn đúng mực.

      “Chào !”

      “Có lẽ biết tôi, tôi là bạn học cũng với Giang Đông, sau đó ra nước ngoài nên lỡ mất hôn lễ của hai người. Còn chưa kịp chúc mừng, hai người ... Ôi chao, chuyện này cũng có sao đâu, tôi cũng chỉ là người ngang qua, gặp lại vẫn chỉ là bè bạn thôi. Đông Tử vẫn thường xuyên nhắc tới . Ha ha, có thời gian rảnh cùng nhau ăn uống nhé.”

      “Ồ, ra hai người là bạn cũ à?”

      “Ừ, thế đấy, là bạn học bao năm nay. Mọi người còn là nếu tôi ra nước ngoài chắc chắn sé lấy Đông tử, ha ha, chỉ là đùa thôi, đừng để tâm nhé.”

      “Ồ sao, bạn tôi vẫn chờ, tôi vào trước đây.”

      “Được, hẹn gặp sau.”

      Nhìn theo bước chân có phần vội vàng của Long Nữ, Dương Tử quya đàu nhìn mình trong tấm gương. Người như thế này thực thích hợp với Giang Đông, phải tôi muốn cướp mà là người đó vốn dĩ thuộc về , thê thôi.

      Quay trở lại chỗ ngồi, Long Nữ vãn nghĩ tới những lời Dương Tử . thừa nhận nhìn thấy những người đàn bà như vậy cảm thấy rất tự ti, cực kỳ tự ti. thấy xấu hổ thay cho chính mình. ràng là thất thế bỏ chạy, đáng lẽ phải thẳng người cao đầu mà với ta rằng, là bạn học cùng ta là việc của , đừng có giương oai dieeuc võ với tôi! Nhưng mà nên lời.

      Đúng lúc Long Nữ còn day dứt, mấy người kia còn chén tạc chén thù nhân viên phục vụ gõ cửa mang đồ ăn lên. Nhưng đồ ăn mang lên đủ rồi mà? định hỏi xem có nhầm lẫn gì mùi thơm từ món ăn ngào ngạt toả ra, là món bánh trứng sốt caramel.

      phải chứ, món này là sao?” Trác Lan há hốc miệng nhìn Long Nữ. v cũng nghệt mặt ra hiểu gì.

      “Đây là món mà Tổng giám đốc Giang ở phòng bên tặng Long tiểu thư.” Nhân viên phục vụ giải thích cho mọi người. nhà hàng lớn thế này mà lại chịu làm món đơn giản thế này, có phần hơi... lãng phí nhân tài. Nhưng mà Long Nữ thích ăn đồ ngọt, đặc biệt thích ăn loại đồ đơn giản thế này, người khác chẳng thấy ra làm sao. Nhưng mà hình như Giang Đông biết sở thích của mà nhỉ.

      Đĩa thức ăn đó sau cùng cũng chẳng có ai động đũa vào. Long Nữ chỉ nhìn chằm chằm vào đó tưởng chừng nhìn sắp thủng cái đĩa luôn. Tàn cuộc nhưng Giang Đông cũng quay lại lần nào, có lẽ khoogn dét ra được việc ở bên đó. Tiểu K mực đòi đưa Trác Lan về. Hôm nay Trác Lan uống cũng hơi nhiều, lái xe an toàn. Vì thế Đào Nhiên đưa Long Nữ, Tiểu K đưa Trác Lan, Tiểu Q cũng kéo Đào Đào mặt ất vui vẻ về.

      Tiểu K đưa Trác Lan về tới toà nhà ở. Có lẽ vì hôm nay có rượu vào, là gan cũng lớn hơn bình thường, ngẩng đầu lên. Mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào Trác Lan, bàn tay lớn cẩn thận nắm chặt lấy tay , ấp úng hồi lâu mới bật ra câu: “Lan Lan, em!”

      tôi? dựa vào cái gì mà tôi?” Trác Lan nghiêng đầu nhìn , ánh mắt mông lung. Hôm nay cũng uống ít. Bảo sao người ta rượu là thứ chẳng tốt đẹp gì, nếu bình thường sớm tung ra cái bạt tai rồi ấy chứ.

      “Dựa vào cái gì? Dựa vào việc em thôi còn chưa đủ sao? Lấy đâu ra lắm lý do thế?” xong K liền vội vã hôn lên môi . ra sức đẩy ra, cố gắng phản kháng, mím chặt môi lại. Nhưng Tiểu K cũng chịu lui bước, lúc ban đầu ta tựa như tranh đoạt cướp bóc, nhưng rồi dàn dần trở nên dịu dàng hơn. cũng còn chống đối nữa.

      Trác Lan khẽ nhắm mắt lại, quên mất nụ hôn có hương vị gì từ lâu lắm rồi, và người đàn ông như thế này... Có lẽ chính cung biết mình hôn ai, giây phút này chỉ cảm thấy ngập tràn trong độc, muốn có ai đó để dựa vào.

      Ở phía này, Đào Nhiên hôm nay bị làm cho ức chế đầy mình, ban đầu là do Giang Đông, tiếp sau là Đào Đào. ý thức cách sâu sắc rằng số chiến lược của mình phát huy được chút công dụng nào với cái người ngây thơ kia. Đối với kiểu phụ nữ này cách tốt nhất chính là thẳng. Nhìn vẻ mặt dăm chiêu của Long Nữ, Đào Nhiên nhướn mày hỏi: “ Hai chúng ta thử hẹn hò xem sao nhé?”

      Long Nữ quay sang nhìn , mặt múi chút biểu cảm đáp: “Em có thời gian đùa với .”

      phải đùa. Là đấy.”

      là cong mà, giờ bảo em phải uốn thẳng kiểu gì?” Long Nữ hét lên với .

      “Giờ cho em xem là cong hay thẳng?”

      xem.”

      Chỉ vấn đề cong hay thẳng mà hai người đàm đạo rất lâu rất lâu. Sau cùng Đào Nhiên phải nhận thua, lần sau phải chứng minh trực tiếp hơn nữa. Có vậy mới biết đây thực là cong hay thẳng.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :