1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 41

      Sáng sớm hôm sau, Long Nữ còn chưa tỉnh, điện thoại kêu, bắt máy nghe thấy giọng thư thái của Đào Nhiên bên kia đầu điện thoại: “Trợ lý Long, em còn dậy là ngủ quá giờ cắt băng khánh thành luôn đấy.”

      “Dạ!” Long Nữ trong chăn lật điện thoại ra nhìn, sắp tám giờ rồi. được dặn chín giờ phải tới khu Thế giới Băng Tuyết cắt băng khánh thành mà.

      “Em mau dậy sửa soạn , chờ em ở dưới lầu, ăn sáng xong rồi cũng được.” Giọng của Đào Nhiên có vẻ rất tốt, chẳng lẽ vì lý do thời tiết? Hôm nay ánh mặt trời đúng là rất đẹp, tuy trời vẫn lạnh cóng như cũ.

      “Vâng, được ạ, em chuẩn bị nhanh thôi.” Long Nữ ngồi dậy túm mớ tóc rối bù lại, lâu lắm chưa làm tóc, lúc nào về phải cắt mới được, trông chẳng ra kiểu gì cả. Tối qua ngồi nhìn tấm hình rất lâu, Đào Nhiên quay về phòng từ lúc nào cũng biết. Lúc sau tặc lưỡi nghĩ, ta cũng chẳng phải là biết mối quan hệ giữa và Giang Đông. Nhưng nghĩ tới mấy chuyện cũ đó vẫn cảm thây buồn rầu. Vì thế tối qua khi Giang Đông gọi điện tới bắt máy, lại thể tắt máy, vì thế đành phải đổi sang chế độ im lặng rồi vứt trong chăn. Vậy mà vẫn thể ngủ được, nhìn điện thoại ngừng nhấp nháy lại nghĩ tới khuôn mặt giận dữ của Giang Đông. lăn qua lăn lại tới hơn hai giờ mới ngủ được, nếu làm sao lại có chuyện giờ này còn chưa tỉnh giấc chứ.

      Lại Giang Đông, cũng phải chịu đêm mất ngủ. Mẩu thuốc lá đầy trong gạt tàn và dưới sàn nhà, chiếc điện thoại bị quăng phía góc tường vỡ tan tành, mặt mũi nhăn hết cả lại thể tâm trạng xấu xí tới cực điểm. dám nghe điện thoại của , lần đầu tiên; dám phớt lờ như thế này, lần đầu tiên. phát lại để tâm tới đến thế, lo lắng cho đến thế, điên cuồng muốn kéo quay về nhà đến thế, cũng là lần đầu tiên. Vậy có phải nên làm điều gì đó ? Chẳng thà cứ chủ động xuất kích giành lại điều gì đó còn hơn ngồi xó bực muốn phát điên lên thế này.

      Lúc Long Nữ và Đào Nhiên vội vã tới nơi chỉ còn chứng mười phút nữa là tới giờ bắt đầu. May mà làm lỡ việc quan trọng, đúng là biết giấu mặt vào đâu. Đào Nhiên tiến lên phía trước bắt tay trò chuyện với mấy vị lãnh đạo, mỉm cười, gật đầu chào thầm tự hỏi tại sao lãnh đạo phải béo thế kia nhỉ, nghĩ tới vóc dáng của ba , may mà giống ba. Bà Long trước từng với , ba thời trẻ là người đẹp trai nhất trong cả nhóm bạn hồi đó, cao mét tám, nặng chín mươi kg, đạt tỷ lệ hoàn hảo. Thế nhưng than ôi, thực tình thể nào chạy theo thẩm mỹ của mẹ được.

      “Long tiểu thư tới đây lần đầu tiên phải , quen với cuộc sống ở đây chưa?” Long Nữ quay đầu lại, phát ra khuôn mặt to đùng béo tốt nở nụ cười xấu xí khiến phát hoảng. tính nặn ra nụ cười xã giao lại cả người bị Đào Nhiên chắn lại phía sau, thay lên tiếng trò chuyện với người kia. Tình huống bất ngờ, may mà mấy ngày nay đều có Đào Nhiên giúp đỡ. Người xứ này uống rượu khiếp quá, cho dù còn là người mới bỡ ngỡ bước vào đời cũng có nghĩa là uống được nhiều tới mức đó. Cái tên Đào Nhiên gian xảo, có ai tới mời rượu là chỉ cần qua lại hồi, lúc sau thấy người kia tự mình uống luôn. Cái này gọi là có thủ đoạn, cũng gọi là có tài ăn và có năng lực. giờ Long Nữ thực khâm phục cả hai chân hai tay, mực tự bảo mình phải học hỏi . Mỗi lần nghe vậy, Đào Nhiên đều cười cười rất quỷ dị, khiến nổi hết da gà.

      Suốt buổi sáng hết cắt băng khánh thành lại trả lời phỏng vấn, khiến bận rộn đến mức chân chạm mặt đất. Tới tận giờ ăn trưa rồi mà Đào Nhiên vẫn cho ăn, đây chẳng phải là ngược đãi nhân viên hay sao? Nhưng chẳng còn cách nào, ai bảo người ta là ông chủ chứ, chỉ có thể phụng phịu theo ta lên xe.

      “Mặt xị ra thế kia là sao?” Đào Nhiên nhìn cái miệng của Long Nữ dẩu lên cao. bé này đúng là cảm xúc gì cũng viết lên hết mặt.

      “Chán chứ sao ạ, vẫn chưa được ăn cơm.” Long Nữ trả lời ngắn gọn.

      “Ngồi ăn với cả đám người như thế có gì hay, đưa em chơi.” Hôm nay Đào Nhiên đặc biệt vui vẻ, lúc chuyện luôn nở nụ cười đẹp mắt. Long Nữ thấy vui vẻ như vậy vội vàng tranh thủ hỏi: “Mỹ nhân à, có phải chàng gì gì kia là cặp phải ? chàng gì mà rất đẹp trai ấy, em để ý thấy ta cứ nhìn trộm suốt.”

      Đào Nhiên cực kỳ hối hận, tại sao hồi đầu lại khiến hiểu lầm mình là dân giới tính thứ ba. Mấy hôm nay hai tròng mắt chạy chạy lại giữa và Tiểu Trương- người dưới công ty chi nhánh. Mà cậu Tiểu Trương này hình như cũng có vấn đề . Đúng là cậu ta rất hay nhìn trộm , thực phải cẩn thận hơn mới được. Ôi chao, người đẹp quá cũng đúng là tội ác.

      thích phụ nữ, phải là gay đâu.” Đào Nhiên vừa lái xe vừa , giọng điệu đặc biệt kiên định, cực kỳ chắc chắn, rất rất mạnh mẽ.

      “Mỹ nhân ơi, cần phải như thế, em thực bài xích người đồng tính đâu, em hiểu mà, đó, đó. Nhưng đừng thích Giang Đông, tên đó hợp với ta đâu, ta biết cách trân trọng .” Đào Nhiên nhìn bộ dạng thà của Long Nữ mà rất muốn chọc trận, nhưng cũng chẳng muốn giải thích, có là đàn ông hya sau này chứng minh cho thấy là được.

      phải quá, nhưng tại sao năng lực thể dục thể thao của Long Nữ lại kém cỏi đến thế này nhỉ? Lớn thế này rồi nhưng chưa từng vượt qua được điểm chuẩn thể dục. Giang Đông chạy trăm mét bằng chạy năm mươi mét, nhảy xa chỉ nhảy được mét ba, chưa từng qua được môn nhảy cao. Từ luôn được phụ trách cầm dây mỗi lần chơi nhảy dây, và Đào Nhiên dạy dỗ lâu như vậy rồi mà vẫn cứ ngã oạch oạch xuống đất liên tục. Tất cả phải là lỗi ở đâu, tại mẹ sinh ra thể chất yếu ớt đấy chứ. Đúng lúc lần nữa sắp âu yếm mặt đất Đào Nhiên kịp thời kéo về phía , nhưng đột nhiên cánh tay đưa ra kéo lại, tiếp đó giáng ngay cho Đào Nhiên chưởng khiến lùi về sau mấy bước. mặt băng, Đào Nhiên khó giữ thăng bằng nên bị ngồi sụp xuống mặt băng, đau quá!

      làm cái gì vậy? sao lại ở đây?” Long Nữ nhìn chằm chằm vào Giang Đông, người nổi xung trước mặt mình, kinh ngạc hỏi lớn. Sao ta lại có mặt ở Cáp Nhĩ Tân vậy?

      “Tôi làm gì ấy hả, tới bắt gian tình! Tôi thích ở đâu ở, cấm được chắc?” Giang Đông lúc này nhe thể bị điên đến nơi, ra sức năm lấy cánh tay Long Nữ mà quát lên với .

      “Giang Đông nhăng cuội gì thế, sao lại... lại linh tinh như thế?” Đầu mày Long Nữ cau sát sàn sạt, cả khuôn mặt nhắn cũng co rúm lại. tức muốn chết mất. Gian tình? Mồm miệng ta thể ra điều gì tử tế hơn sao?

      “Tôi linh tinh chỗ nào, cùng thằng đồng bóng này tới đây làm gì? công tác cơ mà? Giờ này làm cái gì? Cứ là đàn ông con trai phải dính chặt lấy đúng ? có biết mình là ai ? Tôi mà đến đây xem ra được đằng chân lân đằng đầu rồi!” Khuôn mặt Giang Đông nổi giận đùng đùng, năng đanh thép, giận dữ toả ra khắp người . Thế nhưng coi thường Long Nữ rồi. nếu sai nhận lỗi, còn nếu sai có bị đánh chết cũng thừa nhận.

      thôi ngay ! Giang Đông, là gì với tôi? Khoan tới tôi chẳng làm điều gì sai, mà dù tôi có làm sai chăng nữa, nếu tôi thích cấm được tôi chắc? Hai chúng ta có quan hệ thế nào? Chúng ta chẳng có chút quan hệ nào hết. Chúng ta ly hôn, ly hôn rồi, hiểu chứ?” Long Nữ ngần này tuổi đầu rồi, chắc đây là lần đầu tiên cái nhau với người khác, lại còn dám cái nhau tay đôi với người mà trước giờ mình vẫn nể sợ. xong mà khuôn mặt cũng phải đỏ hồng lên, thở phì phò, dôi mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Giang Đông, khí thế thua ai.

      Giang Đông bị quát lại như vậy, theo phản xạ tự nhiên giơ bàn tay còn lại lên, mới giơ lên liền bị Đào Nhiên nắm lấy. quay đầu nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên cũng nhìn chằm chằm vào . Hai người đàn ông tuấn tú, hai người đàn ông cao lớn, phong độ ngời ngời, nếu như ở tình huống bình thường chắc chắn là cảnh rất đẹp mắt. Nhưng tại hai người này lại phát ra luồng khí rất nguy hiểm, khiến người ta phải e dè.

      định làm gì?” Đào Nhiên lạnh lùng lên tiếng.

      “Tôi mới là người hỏi mới đúng, làm như thế này là có ý gì? biết ấy là người phụ nữ của ai sao?”

      “Tôi biết, nhưng tôi biết ấy phải của , những gì ấy là đúng. ấy ly hôn với rồi.”

      “Hừm, Đào Nhiên, chắc thể biết ở thành phố B, nếu Giang Đông tôi buông tay chẳng ai có thể làm gì được tôi.”

      “Vậy sao, vậy tôi muốn thử xem làm gì tôi?”

      “Đừng để rượu mời uống lại thích uống rượu phạt.”

      Đào Nhiên vẫn chịu buông tay, Giang Đông vung tay hất mạnh, tay nắm lại vung về phía mặt Đào Nhiên. Đào Nhiên là ai cơ chứ, là người coi trọng cái mặt của mình hơn tất thảy. còn lâu mới để người khác mặc sức xâu xé mình như thế, liền trả cho Giang Đông đòn. Hai tên đàn ông cứ thế dành nhau như thể mấy đứa trẻ con cấp ba. Long Nữ đứng bên lo lắng biết phải làm sao, gào thét thế nào cũng có tác dụng. lúc biết phải làm thế nào có chuông điện thoại, liếc là thấy Trác Lan gọi điện tới, vội vàng nhấc máy la lên: “Đản Đản, làm sao bây giờ, Giang Đông ở đây đánh sếp của tớ.”

      “Làm cái gì mà làm, cậu mau về đây ngay, ba cậu vừa phải vào bệnh viện rồi.” Trác Lan có thể nghe thấy thanh ồn ào từ phía Long Nữ, ra sức lớn trong điện thoại.

      “Cậu gì cơ?” Long Nữ sững sờ, đoái hoài gì tới hai tên đàn ông lăn lộn ẩu đả kia nữa.

      “Cậu bình tĩnh, cậu mau mau quay về ngay, ba cậu xem chương trình có cậu và Đào Đào, tăng huyết áp nên phải nhập viện. Mẹ cậu tìm được cậu, mà Giang Đông cũng biết chạy đâu mất tiêu nên mới tìm tớ. cậu mau lên .” Trác Lan rất gấp gáp.

      Lúc này hai người gầm ghe đánh đấm ở dưới đất kia mới nhận ra thấy người xem trận chiến đâu hết. Họ cùng trừng mắt nhìn nhau xong vội đứng lên chạy về phía Long Nữ, thấy nước mắt lã chã, vội cùng lên tiếng: “Em sao thế?”

      Long Nữ mếu máo, bật khóc nức nở: “ Đều tại hết, tại hết! nếu lăng nhăng tôi ly hôn, ly hôn sao xảy ra mấy chuyện này, xảy ra mấy chuyện này sao có chuyện ba tôi phải vào viện chứ! Oà oà oà...” Long Nữ vừa vừa khóc, hai bàn tay nắm lại đấm thùm thụp vào ngực Giang Đông.

      Giang Đông vừa nghe vậy lập tức lo lắng, vội vàng nắm lấy vai , nhìn hỏi: “ Sao thế?? Ba phải nhập viện? sao đâu em, bảo Lâm Mạt qua đó luôn, hai chúng ta cũng về luôn, nín em, nghe !”

      Đào Nhiên bỗng cảm thấy mình lúc này thừa thãi. muốn cười tự chế giễu chính mình. Nhưng nhìn những giọt nước mắt thương tâm của Long Nữ rơi xuống, thực thể cười nổi. Đào Nhiên tiến lên bước dịu dàng : “ Em cứ về trước , công chuyện ở đây để thu xếp, sao đâu!”

      Long Nữ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước tủi thân nhìn Đào Nhiên gật gật đầu. Nếu đổi là trước đây, Đào Nhiên quay lưng bước , nhưng nhìn thấy Giang Đông hôm nay, nhìn thấy Long Nữ hôm nay, hiểu tại sao lại muốn ly hôn với Giang Đông. Tại sao đơn giản, đáng như thế, mỗi khi nhắc tơi người đàn ông đó lại mang theo vẻ ưu tư, tại sao bình thương vui tươi hoạt bát, vậy mà khi nhìn thấy tấm hình của người đàn ông đó lại bất chợt buồn bã. Có lẽ mới sáng nay thôi còn do dự, thế nhưng giờ khắc này, quyết định, muốn có này, muốn giữ chặt nụ cười ấy của .
      A fangHale205 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 42

      Đặt vé, lên máy bay, vội vàng tới được bệnh viện tối muộn. Suốt đường Long Nữ lo lắng vô cùng nhưng khóc. Giang Đông thấy như vậy cũng biết nên gì, vốn chẳng biết những câu an ủi người khác, thêm nữa lại vừa mới ẩu đả với Đào Nhiên xong, quần áo xộc xệch hết cả, tình cảnh này thực hợp với tính tình của chút nào. Mà cũng biết mặt bị Đào Nhiên đánh trúng từ lúc nào, khóe miệng tím thâm lại. Long Nữ thấy vậy cảm thấy rất day dứt. Nhưng nghĩ tới việc chịu phân biệt phải trái mà như vậy,lại còn động thủ đánh người khác, thực muốn lo lắng cho ta, lúc nào cũng chỉ thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

      Tới bệnh viện lập tức tới khu phòng bệnh của cán bộ cao cấp. Khu này rất yên tĩnh, là buổi tối, đèn điện cũng quá sáng, Long Nữ chầm chậm tới bên ngoài gian phòng có tiếng Trác Lan vọng ra, nhìn vào trong qua ô cửa cánh cửa ra vào. Ông Long nằm giường truyền nước. Bà Long ngồi bên cạnh, biết bà gì cùng Trác Lan. Trông có vẻ như bà mới khóc xong, mắt vẫn đỏ hoe. Long Nữ rất hiểu mẹ mình, bình thường rất cứng cỏi, nhưng lúc nào cũng chỉ lo có chuyện xảy ra với ba và . nhớ có lần xuống cầu thang bước hụt, bị ngã trẹo chân, mẹ khóc suốt buổi sáng tới khi ba phát bực, phải nạt trận mẹ mới nín. Vì thế biết mẹ đau lòng lắm. bà mà biết chuyện và Giang Đông ly hôn chắc chắn vừa đau lòng vừa tức giận. là con độc nhất, mọi hy vọng của ba mẹ đều gửi gắm vào . Vốn mong được thành tài, mong được rạng danh, thế mà lại chẳng được như vậy. Bảo thi cao học, sống chết thế nào cũng chịu thi, sau cũng chẳng tìm được việc làm, cuối cùng chỉ còn nước lấy chồng. Khó khăn lắm mới giúp ổn định cuộc sống và có chút hạnh phúc, thế mà lại ly dị. làm sao đối mặt với ba mẹ được đây, chính đồng ý lấy người ta, chính vui vẻ sống hai năm trời, giờ nằng nặc đòi đường ai nấy bước?

      Giang Đông đứng phía sau Long Nữ, nhìn Long Nữ ngây ra nhìn vào trong phòng, chau mày, vậy là vẫn phải chấp nhận thực này. và mọi người trong nhà giấu ông Long chính là bởi vì lo cho bệnh tình của ông. Với tư cách là người bố vợ mà , ông Long đối xử với rất tốt. Hơn nữa còn đặt rất nhiều kỳ vọng vào , khiến thực có chút biết phải đối mặt như thế nào. Nhưng xét ở góc độ khác chuyện này có thể bước ngoặt then chốt để xoay chuyển cục diện.

      “Vào . sao đâu em, có rồi... Ngoan.” Giang Đông đẩy vai Long Nữ, khẩu khí rất dịu dàng, rất phù hợp với bầu khí trong hoàn cảnh này. Nhưng Long Nữ rũ vai muốn gạt ra, Giang Đông thấy phản ứng của như vậy nhưng vẫn buông tay. Long Nữ quay ngoắt đầu lại nhìn : “Giang Đông, chúng ta đừng đóng kịch nữa.”

      tại muốn chuyện này, giờ ba phải nằm viện, còn điều gì quan trọng hơn sức khỏe của ba chứ?” Giang Đông nhíu chặt lông mày, phát ra Long Nữ thay đổi rất nhiều, trước đây rất ít khi dám nhìn thẳng vào , chưa từng dám chống đối , tại, sâu trong mắt kiên định, dũng cảm, khiến có đôi chút bị chấn động.

      “Chuyện của ba em, em tự giải quyết.” Long Nữ rất kiên quyết. từ những lời Giang Đông ra hồi ban trưa là biết, vẫn là của ngày hôm qua, trong mắt vẫn chỉ như thế mà thôi. Hơn nữa, mọi việc đều xảy ra rồi, có trốn tránh cũng ích gì nữa, đối mặt mới là cách giải quyết tốt nhất.

      “Em có thể người lớn hơn chút được ? Đừng tùy ý như thế nữa. Em cũng trưởng thành rồi chứ có phải con nít nữa đâu, cứ phải khiến người khác lo lắng mới được hay sao?” Giang Đông thực có chút kích động, giọng cao vút hẳn lên. thực hiểu nổi tại sao lại đột nhiên bài xích đến vậy.

      Long Nữ còn chưa kịp phản ứng lại cửa phòng đột nhiên mở ra. Vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng , mở cửa ra liền thấy hai người họ đứng đó, Trác Lan đưa mắt nhìn Long Nữ ra hiệu bảo mau vào phòng, còn giọng khẽ vào tai : “ năng nhàng chút.” Long Nữ gật đầu, lấy hết dũng khí bước vào trong. Giang Đông cũng bước theo vào trước cái nhìn kinh ngạc của Trác Lan. Điều làm Trác Lan kinh ngạc phải việc Giang Đông tới đây, mà là bị người ta đánh. Con người vĩ đại này là ai mà có thẻ giúp quần chúng được hả hê thế? nhất định phải tìm người ta để gửi lời cảm ơn mới được.

      “Mẹ!” Long Nữ cúi đầu đứng trước mặt bà Long chờ bị thẩm vấn.

      “Mẹ, ba con sao chứ ạ? Mẹ sao chứ?” Xem Giang Đông kia kìa, đúng đẳng cấp hoàn toàn khác.

      “Hai đứa xem nào, rốt cuộc chuyện là thế nào?Con đó, con tham gia chương trình gì đấy hả?lại còn ăn mặc như thế nữa chứ, con muốn làm ba con tức chết luôn có phải ? Con bao nhiêu tuổi rồi hả, con xem xem mất tờ báo đó viết gì? Ba con bệnh thế này mà cũng tìm được con về, sao bây giờ con lại hiểu chuyện đến mức này? Còn nữa, Đông Tử, con cho mẹ nghe, rốt cuộc hai đứa có chuyện gì? Gọi điện về nhà hai đứa ai nghe máy, trước mẹ để ý, giờ càng nghĩ càng thấy ổn. Mà mặt con bị làm sao thế kia? Đừng có với mẹ là con bị ngã.” Đôi mắt bà Long vẫn đỏ hoe, nhưng bà cũng là người làm lãnh đạo lau, mỗi khi chuyện với người khác vẫn rất ràng mạch lạc.

      Giang Đông là người biết ăn , vừa định chống chế mấy câu nghe thấy Long Nữ cất tiếng, cả căn phòng trở nên im phăng phắc. : “Mẹ, hai chúng con ly hôn, cũng lâu rồi, con rất xin lỗi.”

      Bà Long thực thể tin vào này, đả kích quá lớn. Bà sững sờ lúc, đưa tay đỡ lấy trán, ngồi dựa vào sô pha, xua tay : “Giày vò , giày vò nữa , giày vò cho tôi chết luôn rồi mấy người sống cho khỏe!”

      “Tất cả ra ngoài hết, Long Nữ ở lại.” Chắc tại mọi người lớn tiếng quá, ông Long tỉnh lại, giọng rất bình tĩnh, nhưng vì ốm nên thiếu vẻ uy nghiêm thường ngày, thay vào đó là mệt mỏi, Long Nữ nghe mà đau nhói.

      Trác Lan tất bật cả ngày trời, giờ may có Long Nữ về kịp, thay cho để về nhà. Tình hình này có lẽ Long Nữ phải ở lại trông ba, về nhà sắp xếp ít đồ mang vào cho Long Nữ vậy. Hồi chiều vô cùng bận rộn, lúc họp với khách hàng nhận được điện thoại của bà Long ông Long bị ốm, lại liên lạc được với cả Long Nữ và Giang Đông. vội vàng chạy tới bệnh viện, cuống cuồng làm mọi thứ, vừa rảnh ra được chút bà Long bắt đầu hỏi tới chuyện của Long Nữ. né xiêu né vẹo sắp đỡ được nữa hai người họ kịp về tới.

      Ra tới bãi đỗ xe mới nhớ ra hôm nay lái xe tới, xe bị trục trặc nên bảo trợ lý mang sửa. Đúng lúc vội vội vàng vàng từ chỗ khách hàng ra để tới bệnh viện trông thấy Tiểu K đứng dưới lầu chặn đường . Lúc này thể nghĩ ngợi gì thêm, vội leo lên xe của ta, bảo ta chở ngay tới bệnh viện. Tiểu K thấy thực có việc cấp bách nên cũng tỏ ra rất nghiêm túc, gì nhiều liền chở . Nhưng vừa tới nơi, Trác Lan lập tức bước luôn, chẳng thèm nhắn lại lấy câu.

      lúc định bắt taxi về, khẽ quay đầu lập tức trông thấy chiếc xe quen thuộc. chầm chậm bước tới, thấy Tiểu K ngả nghiêng ở chỗ tay lái ngủ khò. hơn mười giờ, ta chờ ở đây ít nhất bảy tiếng đồng hồ. Nhìn bộ dạng say ngủ của ta, phần tóc mái che khuất đôi mắt, có vẻ như người đàn ông này những lúc yên lặng cũng đáng ghét cho lắm. định đưa tay gõ cửa kính xe có điện thoại gọi tới.

      Ngồi trong xe, Trác Lan và Tần Chi Dương ai với ai câu gì. Sau đó cũng đánh thức Tiểu K, kiểu đàn ông như ta hợp với , mà kiểu phụ nữ như cũng hợp với ta. Trò chơi tình cảm này cũng muốn chơi nữa, mệt người mệt mình.

      Hôm nay tan làm, Tần Chi Dương tới công ty của Trác Lan tìm , trợ lý buổi chiều phải vào bệnh viện. Kỳ thực lúc đó chỉ muốn lập tức tới gặp , ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho hỏi han tình hình, nhưng nghĩ tới những lời với ngày hôm đó, rằng hãy cứ là bạn thôi, trong tim lại thấy xót xa vô cùng. Nhưng sau cùng vẫn nhịn được bèn chạy tới đây, rồi mới biết ba Long Nữ bị ốm. Thấy thời gian còn sớm mới để hôm khác tới thăm ông, hai người vì thế mà cùng với nhau.
      f
      Về phần Trác Lan, Tần Chi Dương rất hiểu , hiểu rất . Vì từ chuyện của ba mẹ trở thành nỗi ám ảnh quá lớn đối với , thế nên có niềm tin vào tình , tin tưởng vào hôn nhân. Còn , từ trước tới giờ cũng chẳng kỳ vọng gì vào tình hay gia đình, nhưng đó chính là điều khiến hai người họ thu hút lẫn nhau. Quấn quít bên nhau, cùng nhau qua bao nhiêu năm tháng, cho dù là lúc chia tay cũng có gì quá đau đớn, vì biết lại tìm về bên , và còn niềm tin rất mãnh liệt, cảm thấy chắc chắn cũng xẽ chờ đợi .

      kia có lẽ là cố ngờ tới, vở kịch rượu say làm bừa, trò chơi khiến thể thoát ra được. tại thực có chút hoài nghi chính mình,tại sao lại phải cho biết, giấu cũng có sao đâu. Như vậy có lẽ hai người họ giờ có thể quay lại những ngày tháng như nhiều năm trước đây, có thể cùng nhau tiến đến hôn nhân hạnh phúc. Đối với , hôn nhân là chuyện tự nhiên đến, nhưng nhiều năm rồi, xảy ra qua nhiều đổi thay và quá nhiều bất trắc rồi.

      “Chú Long vẫn ổn chứ?” Tần Chi Dương lên tiếng trước.

      “Ừm,vẫn ổn.” Trác Lan cảm thấy hơi mệt.

      “Còn em, gần đây tốt chứ?”

      “Em? Tốt mà, sao vậy?”

      “Chẳng sao cả, hỏi thôi.”

      “Ừ.” Trác Lan biết gì thêm có điện thoại. cực kỳ cảm kích người gọi điện thoại cho lúc này. cần biết đó là ai, kết quả nhấc máy lên nghe thấy giọng Tiểu K gào lên từ đầu bên kia: “Lan Lan, sao em lại mình bỏ như thế, sao em gọi dậy?”

      “Ơ, em... có chút việc nên phải trước.” Là lúc khác chắc chắn cúp điện thoại luôn. Lan Lan? Vậy mà ta cũng dám gọi! Nhưng có mặt Tần Chi Dương, giữa lúc bế tắc thế này tốt nhất cứ chịu khó nghe tiếp.

      “Thế à, thế em về tới nhà chưa? Có an toàn ? Có sợ ? Em ăn cơm chưa? Lúc nào ngủ? Sáng mai ...” đợi ta hết, Trác Lan thực chịu nổi : “Vâng em biết rồi, chuyện ngày mai đẻ mai hằng . Chào .” xong liền cúp máy. Tần Chi Dương Tần Chi Dương nghe thấy giọng trong điện thoại, nghe tháy cả từ “Lan Lan” kia. rất hiếm khi gọi như vậy. Giờ phải nghe hai chữ này từ miệng gã đàn ông khác, trong lòng cảm thấy thực khó chịu, liền đưa tay mở CD. Giai điệu nhàng vang lên tựa như viết riêng cho bản thân .

      “Mười năm về trước

      Tôi quen em, em chẳng thuộc về tôi

      Chúng ta lướt qua nhau giữa dòng người xa lạ

      Cùng qua những con phố dần trở nên thân quen

      Mười năm về sau

      Chúng ta là bạn bè, có thể hỏi thăm nhau

      Thế nhưng chăng bao giờ có thể tìm lại lý do cho vòng ôm ấm áp

      Kết cục cuối cùng cho tình nhân

      khó để gọi bằng tình bạn.”
      Hale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 43

      Trong phòng bệnh im phăng phắc, Long Nữ giống như đứa trẻ vừa gây ra lỗi lầm, cúi gằm mặt ngồi bên giường bệnh. Ông Long cũng gì, hai người lặng im nghe thanh tích tắc tích tắc. Nếu như lựa chọn ra , vậy cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng chịu hậu quả, nhưng vào giây phút này vẫn cảm thấy sợ hãi. Hình ảnh ba trong tâm trí luôn luôn là vẻ uy nghiêm sừng sững. Lý do khiến luôn có thiện cảm với những người đàn ông lớn hơn mình có lẽ là để bù đắp cho phương diện này. Từ trước tới giờ được như các bé khác, có thể lăn tròn trong lòng ba mình nhõng nhẽo, có lẽ vì từ sống cùng bà nội, nên dù sống cùng ba mẹ lâu nhưng vẫn có đôi chút khoảng cách, dù mẹ vẫn luôn cố gắng cải thiện nhưng cảm thấy bản thân đôi lúc vẫn thuộc về gia đình này. cảm thấy suy nghĩ của mình kỳ cục, nhưng suy nghĩ này đôi khi cứ xuất như thế đấy.

      “Ly hôn bao lâu rồi?” Ông Long phá vỡ yên lặng.

      “Gần hai tháng rồi ạ!” Long Nữ vẫn cúi đầu thấp, giọng xíu.

      Ông Long nhíu mày, hai tháng, như thế chẳng phải là trước khi mọi người du lịch về ly hôn rồi hay sao?Vậy là mỗi lần hai đứa nó cùng xuất , tỏ ra thương quấn quýt đều là giả vờ đóng kịch. Ông biết phải sao với đứa con này của mình. Thời trẻ công việc bận bịu phải để còn nhờ bà nội trông nom, tới lúc nhận ra phải ở bên con biết tại sao, trong ánh mắt con dành cho mình óc thêm vẻ sợ sệt. Quả ông rất it cười, luôn nghiêm nghị nhưng dường như bao năm nay ông chưa từng mắng mỏ con, chưa từng nặng lời với con. Hoặc cùng có thẻ rằng con ông chưa từng cho ông cơ hội để làm điều đó. Con bé luôn rất xuất sắc, có chút khiếm khuyết nào. Nhìn từ bé con quấn tã dần dần lớn lên, trở thành duyên dáng kiều, trong thâm tâm ông thực rất vui mừng. Nhất là ở bên ngoài, ai ai cũng giám đốc Long có con vừa xinh xắn vừa thông minh, ông luôn cảm thấy rất tự hào.

      Khi thi đại học, ông kiên quyết muốn vào trường quân , nếu thi vào Học viện Công an. Cứ tưởng nghe lời, bởi bao năm nay chưa từng với mọi sắp xếp của ông. Vậy mà ngày đăng ký chọn trường dám tự mình ngấm ngầm chọn trường đại học ở tình khác. Mãi tới lúc nộp giấy chọn trường rồi mới thông báo cho ba mẹ biết. Ông hỏi vì sao muốn thi vào trường quân , muốn làm cảnh sát, kỳ thực trước đây ít nhiều ông vẫn rất để tâm, mong rằng con bé đứa con trai có thể kế thừa nghiệp của ông. Thế nhưng khi thấy con mình ngày trưởng thành, thành tích hề thua kém nam nhi chút nào ông thực biết tự hài lòng. Thế mà đứa con ông vẫn rất luôn an tâm ấy đột nhiên dám tự ý đưa ra quyết định lớn như thế. Ông nhớ khi đó câu khiến ông chấp nhận hành động của , : “ Con muốn sống cho chính con.”

      Dù ít dù nhiều vẫn còn đâu đó chút tính cách ngỗ ngược, nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của con khi đó, ông biết con của ông trưởng thảnh. đến lúc phải để được bay xa, vậy ông nên tôn trọng quyết định của . Bốn năm cứ thế an bình trôi qua. học xong đại học, học chuyên ngành mà ông rất hài lòng. Vài lần ông muốn chuyển sang học luật nhưng đều chịu. Ông nghĩ rằng con mình là người nhút nhát hay lo sợ, giờ học ngành marketing thực có chút tương lai nào, huống hồ trong thâm tâm ông cũng ít nhiều coi thường nghề này. Chẳng còn cách nào, con tự lựa chọn cho dù ông có bực mình hay thích cũng chỉ có thể thỉnh thoảng cằn nhằn đôi câu, nghe hay là việc của .

      Nam học năm thứ tư, ông muốn học tiếp cao học. , muốn làm, thích chuyên ngành học. Ông được, con tự tìm việc , tìm được ba xem con làm thế nào. Quả thực ông đúng, dù có nhiệt huyết với nghề này thế nào nữa, tính cách đơn giản của sao có thể phù hợp với nghề này được? Thế mà vẫn muốn nghe lời ba mẹ học cao học, trong lúc giận dữ ông liền với , lấy chồng hoặc thi cao học, con tự chọn .

      “Ba muốn hỏi tại sao con ly hôn, nhưng con chắc chắn suy nghĩ kỹ về việc này chưa? Con có thể gánh vác được tất cả mọi việc ? Con giờ còn là vừa mới tốt nghiệp đại học như trước, hơn nữa lại còn là phụ nữ ly hôn. Con có cảm thấy con của tại trưởng thành hơn con của lúc đó ? Có thể đối mặt với áp lực to lớn được ?” Mộ lúc sau, ông Long từ từ cất lời, trong khẩu khí vẫn là uy nghiêm thể xúc phạm.

      “Con nghĩ rất kỹ rồi, bất luận ly hôn vì lý do gì, tay vỗ thành hai tiếng, hai chúng con đều phải gánh phần trách nhiệm. Trước đây con quá trẻ con, khiến chính con và ba mẹ phải chịu nhiều phiền phức. Tính con tùy tiện, nhưng con hiểu thế nào là buồn phiền, thế nào là đau lòng. Vì thế, ba à, hãy cho con được thêm lần tùy tiện theo ý mình được ?” Long Nữ ngẩng đầu nhìn thẳng vào ba mình, còn lúc này muốn được lần dũng cảm cho chính mình.

      “Được ba ép con, con hãy tự mình suy xét cẩn thận. Chuyện ly hôn của con ba thể tán thành, nhưng nếu con lựa chọn như vậy ba tôn trọng con. , gọi mẹ con và Giang Đông vào đây.” Ông Long nhìn ánh mắt nghiêm trang của con , nhanh chóng trả lời. Kỳ thực tại chính ông suy nghĩ, liệu có phải chính mình đặt con vào bất hạnh này. Câu năm đó của ông chẳng qua cũng chỉ là phút giây tức giận. Ai ngờ con ngốc nghếch của ông lại phải lòng Giang Đông. Ông cũng thể lời rồi lại nuốt lời, đành gả con . Bao đêm ngủ an giấc ông đều nghĩ tới con, biết con có được hạnh phúc hay ? Thất dáng vẻ bẽn lẽn của sau khi cưới ông cũng nghĩ cỏ lẽ mình làm đúng. Dạo trước ông nghe Giang Đông gây ra chuyện, tuy giận lắm, muốn quát cho trận. Nhưng nghĩ tới con vẫn chưa trưởng thành của mình ông chỉ có thể nhắc nhở Giang Đông chút, ngờ đâu khi đó hai đứa nó ly hôn rồi. Giờ ông bỗng có chút khâm phục con dần trưởng thành của mình. Có lẽ trong mắt người khác đây chẳng qua chỉ là bồng bột của tuổi trẻ, nhưng ông lại thấy đó là trưởng thành dũng cảm của .

      Sau khi bà Long và Giang Đông Giang Đông bước vào, ông Long nhìn Giang Đông, trầm giọng : “Ly hôn cũng ly hôn rồi, có lẽ thế này lại tốt cho cả hai đứa. Hai đứa con vốn dĩ đều hiểu thế nào là hôn nhân, chuyện này thôi kết thúc ở đây .” Ngữ khí uy nghiêm cho phép phản kháng, bà Long cau mày định tiến lên phía trước cất lời, Giang Đông khẽ giật gấu áo của bà lắc lắc đầu. Vừa rồi ở bên ngoài Giang Đông thuyết phục xong bà Long, hiểu trong gia đình họ Long bà mẹ vợ này là người dễ thuyết phục nhất, bởi bà luôn mong mỏi cho con mình có được gia đình yên ấm, phụ nữ cả mà, hết giận cũng nguôi ngoai. Ban đầu Giang Đông nghĩ tính cách của Long Nữ giống mẹ. Nhưng sau khi ly hôn rồi mới nhận ra, tính khí của ấy chắc chắn giống ông Long hơn, vì thế chỉ còn cách thay đổi quyết sách, trường kỳ kháng chiến.

      Long Nữ đứng ở bên cạnh thêm gì. cảm ơn ba mình, lần đầu tiên cảm nhận được tình thương vô vàn và điều kiện của ông dành cho mình. Vậy hãy tốt con đường sau này của mình, đừng để bất kỳ có ai Long Nữ làm ba mình mất thể diện, hơn nữa cũng còn phải đề ý tới Giang Đông nữa, ta làm tổn thương quá nhiều rồi.

      Buổi sáng hôm sau, Trác Lan vừa xuống lầu liền trông thấy xe của Tiểu K đỗ trước nhà. cúi đầu muốn vờ như thấy ta, định lẩn ra phía sau chạy . Lần đầu tiên gặp phải tên đàn ông khiến phải bó tay như thế này, trước đây người theo đuổi cũng nhiều, nhưng ít nhất người ta cũng còn biết giữ thể diện, cho dù biết giữ thể diện cũng có ai chai mặt đến mức này. Nhưng làm sao có thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Tiểu K cơ chứ. Còn chưa kịp chạy tới bên kia đường chiếc Audi màu bạc dừng ngay bên cạnh . Người ở trong xe nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh ban mai buổi sớm với : “Lan Lan, đợi em lâu ghê rồi đấy.”

      Trác Lan khẽ liếm khóe môi, đây là biểu rằng sắp nổi cơn thịnh nộ đến nơi, quay đầu nhìn trừng trừng vào người đàn ông ngồi trong xe, : “ thích tôi ở điểm nào vậy? Tôi tốt ở chỗ nào? có biết thế nào là thể diện thế? có tự tôn thế? Chúng ta có thể đừng như thế này nữa có được ? Chúng ta thực hợp nhau.” Trác Lan cảm thấy lời của mình đủ độ gai sắc rồi, cái tên cao ngạo như con công trống này bị hết nước hết cái như thế chắc phải bỏ thôi chứ nhỉ? Thế nhưng thực đánh giá thấp lòng quyết tâm theo đuổi tình đích thực của Tiểu K.

      Tiểu K nghe Trác Lan mắng chửi mình mà hề bị chút ảnh hưởng nào, khuôn mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, thái độ cực kỳ tốt trả lời : “Lan Lan, mới sáng sớm thôi mà, em nổi nóng qua làm gì, thôi, đưa em ăn sáng nhé?”

      giai à, tôi cầu xin đó, làm ơn tha cho tôi !” Trác Lan bị ta đánh gục hoàn toàn, còn gì để .

      “Đừng mà, khó khăn lắm mới tìm thấy mối tình đầu của mình, muốn buông tay, muốn lấy em.” Tiểu K tiếp tục điệu cười hì hì, gương mặt rất chân thành.

      Trác Lan nghe tới đây đứng hình, cưới ? Lời này chưa từng có ai với . Tần Chi Dương biết điều cấm kỵ của , vì vậy hôn nhân là góc khuất mà họ bao giờ đề cập tới. Thế nhưng tận trong sâu thẳm trái tim của mỗi có lẽ luôn có hy vọng rằng mình được khoác lên bộ áo cưới tinh khôi. Dù rằng người đàn ông trước mặt đây hội tụ đủ mọi khiếm khuyết mà chán ghét nhất. Dù rằng người đàn ông trước mặt đây chỉ coi là nữ chính trong vở kịch, nhưng biết tại sao, khoảnh khắc này trái tim bỗng rung lên nhịp.

      Trác Lan vội mang đò tới cho Long Nữ nên bữa sáng còn chưa kịp ăn, rồi buổi sáng còn phải tới chỗ khách hàng hôm qua để họp tiếp. Xe vẫn chưa lấy về, mà Tiểu K cam tâm tình nguyện làm tài xế, vậy dùng thôi. Nhưng ta thực rất lắm điều, sao lại nhiều chuyện hơn cả đàn bà thế này cơ chứ.

      “Lan Lan em có biết , cảm thấy được gặp em mới biết cảm giác thích ai đó là như thế nào, tình là như thế nào. Giờ biết lần đầu, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mỗi ngày được đưa em làm, chờ em tan làm, có thể chuyện điện thoại với em trước khi em ngủ, nhìn em giận dữ với , cảm thấy em rất đáng . rất hạnh phúc, đấy.”

      “Mấy thằng nhóc em đều rằng, đối xử với phụ nữ phải thẳng, phải vào khách sạn, nhưng nghĩ thế, ít nhất là sau khi gặp em, thay dổi cách nhìn đối với phụ nữ, đối với tình , đối với cuộc sống. Là người đàn ông nên thủy chúng với người con mà thôi. Vì ta ấy, tình đó... sao mà thần thánh thế!”

      Trác Lan nghiêng đầu sang bên, tên này mồm mép tép nhảy, đúng là k phải loại lắm lời bình thường. giờ muốn đến nơi ngay lập tức, nếu xảy ra tai nạn ô tô mất, sao lại lên xe của ta cơ chứ? Cái giá phải trả quá lớn, may mà hồi sáng chưa kịp ăn gì, biết giờ nôn ọe kinh khủng đến mức nào rồi.

      Đúng lúc mong mỏi ai đó tới cứu mình điện thoại của Tiểu K vang len, sau đó nghe thấy ta : “Hừ, phải ngày mai mới về sao? Tôi cùng với nữ thần của tôi... Đợi đó, chút nữa tới đón cậu.”

      Bỏ tai nghe xuống, Tiểu K tự lẩm bẩm : “Cái thằng Đào Nhiên có khi nào cũng lại biết lần đầu rồi , sao chẳng thấy nó giống lúc bình thường, ngang nhiên quẳng việc công mà chạy về thế này.”

      Trác Lan nghe ta tới đây bỗng chột dạ, có lẽ nào...?
      A fangHale205 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 44

      Trác Lan tới bệnh viện đúng lúc gặp Giang Đông đưa bà Long tới. Tối hôm qua Long Nữ ở lại chăm sóc ba, Giang Đông đưa bà Long về nhà chuẩn bị đồ ăn sáng, tiện thể lấy thêm ít đồ mang tới. Trông thấy Giang Đông vẫn mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua , khuôn mặt lộ ra thần sắc mệt mỏi, trong lòng Trác Lan khẽ thở dài, sớm biết có ngày hôm nay lúc trước đừng có làm như vậy.

      Trác Lan gật đầu chào hỏi với Giang Đông rồi mấy người cùng vào trong. Long Nữ ngồi chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, trong có vẻ rất mệt< Vết quầng thâm quanh mắt cho thấy hôm qua ngủ, có khi lại còn khóc nữa, mắt hơi sưng lên. Hôm qua ông Long cũng , ai được phép làm khó Long Nữ. Bà Long & Giang Đông ai làm việc của người ấy nên năng gì, Trác Lan chạy tới hỏi thăm: “Cha nuôi sao chứ ạ?”

      Ông Long liếc Trác Lan,hừ tiếng : “Chỉ có máy đứa làm ba tức chết, chứ ba làm sao có chuyện gì được?” Sau khi Trác Lan tới thành phố B lâu, nhà họ Long nhận làm con nuôi, làm việc bên ngoài cũng thuận lợi hơn. Hơn nữa có thể nhìn ra đối xử với Long Nữ rất tốt, họ đều biết Long Nữ trước giờ luôn mong có chị em, con bé Trác Lan này cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn,vì thế thuyền thuận theo nước thôi. Ai ngờ lần này lại nối giáo cho giặc, lâu như thế rồi mà cũng cho họ biết chuyện tày đình này. Vậy nên ông cố tình tỏ ra bực mình với .

      “Ba à, ba nhìn ba kìa, ba đừng có câu đó mãi nữa, tốt đâu. Sức khỏe của ba lúc này có cùng mẹ sinh thêm em trai cho hai chúng con cũng chẳng hề gì!” Trác Lan vừa mắt vừa đảo qua đảo lại khắp phía, bà Long tới vỗ vào mông , cười cười mắng : “Con bé này, linh tinh gì thế?”

      Trong phòng như thế chỉ có ba người, Long Nữ vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi. Giang Đông đứng bên nhìn mấy người họ cười đùa. Bà Long định đưa mắt ra hiệu với Giang Đông bị ông Long hầm hầm trừng mắt, sau đó ông với Trác Lan: “Con đưa mẹ con và Long Nữ ăn sáng , ở đây có Đông Tử là được rồi.”

      Trác Lan bên trái khoác tay Long Nữ , bên phải khoác tay bà Long vội ra khỏi phòng bệnh.

      “Đông Tử, chúng ta chuyện.” Ông Long ngồi tựa vào đầu giường, nhận ra ông thực có lấy môt giây yên bình, việc trong sở nhiều, giờ ốm đau, việc trong nhà cũng nhiều.

      Giang Đông đứng trước giường, khẽ cười, gật gật đầu.

      “Kỳ thực năm đó khi hai đứa kết hôn, ba hoàn toàn tán thành, bà biết con ba như thế nào, nó qua dễ dàng dựa dẫm vào người khác, có lẽ đây là điều mà nhiều năm nay ba lưu tâm đến, vì thế khiến nó luôn thiếu cảm giác an toàn. Khi con bé nó muốn kết hôn với con, ba biết nó thích trưởng thanhfvaf khí chất đàn ông của con. Con bé cảm thấy người đàn ông như thế có thể bao dung nó, cưng chiều nó, còn chuyện người ta có thể mang tới hạnh phúc tới cho nó hay có lẽ nó chưa từng nghĩ tới. Còn về phần con, ba cảm thấy con láy nó, phần là vì nó ngoan ngoãn, người đàn ông như con cần người vợ như thế, biết nghe lời con, người vợ mà con ngoan ngoãn nghe cái gì đó. Nhưng có điều con quên ấy là con bé ấy vẫn còn là đứa trẻ, có quá nhiều thứ nó vẫn chưa từng hay biết, chưa từng làm, nếu lấy nó con phải gánh được trách nhiệm này, phải dìu dắt nó từ từ trưởng thành chứ phải mình hăm hở tiên sleen phía trước, mặc kệ con bé đứng yên chỗ, Nếu hai đứa cứ như thế, vậy chỉ có thể rằng ly hôn là chuyện tát nhiên xảy đến.

      “Tiếp đó, ba nghĩ có lẽ còn lý do nằm ở ba. Địa vị của ba chắc chắn là thứ con cần. Bo thé phải trách con thực dụng, những người thực dụng trong cuộc đời này thường sống thực hơn. Đây cũng là lý do tại sao ba luôn giúpđỡ con, vì con là chồng của con ba, và vì ba xem trọng con. Hôm qua khi chuyện với Long Nữ ba mới nhận ra, cả hai chúng ta đều em Long Nữ. Nó còn là bé ngốc nghếch trước đây, hoặc có lẽ ly hôn khiến nó trưởng thành, hoặc cũng có thể nguyên nhân khác giúp nó trưởng thành. Ba nhìn ra con muốn ly hôn, nhưng ba vẫn muốn hỏi con, tại sao con muốn ly hôn?” Sức khỏe của ông Long hồi phục trông thấy, giọng điệu ràng rành mạch chứ mệt mỏi nhiều như hôm qua, mà cũng có có thể là vì phải giao chiến với đối thủ mạnh như Giang Đông nên nếu tỏ ra yếu đuối tức là ông thua.

      “Ba, con xin lỗi, con biết con xứng đáng với hy vọng của ba, conko còn gì có thể bào chữa cho mình vì những điều ba là đều đúng. Long Nữ lựa chọn ly hôn với con, vậy con phải có trách nhiệm, con hành xử đúng đắn trong cuộc hôn nhân của chúng con, thâm chí còn thực cố gắng hiểu Long Nữ. Con biết ấy thích loài hoa nào, biết ấy thích ăn gì, bao lâu nay con đều chịu khó ở bên ấy. Nhưng sau khi ấy rời khỏi con rồi, con mới dần nhận ra những ngày tháng ấy, con thực biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là vui vẻ, vì thế con muốn rời bỏ ấy, con muốn tìm lại ấy về với mình, muốn được cùng ấy tiếp tục cuộc sống.” Giang Đông rất thành khẩn, hơn nữa ngày rồi chưa được chợp mắt, thần sắc lại càng thêm suy sụp, ông Long trông mà cũng xót xa.

      “Chẹp, hai đứa con đó, ba biết phải hai đứa thế nào nữa, dù gì cũng ly hôn rồi, có quay lại và tiếp hay phải xem con làm như thế nào, ba thể lại lần nữa can dự vào. Con hãy tự suy nghĩ xem làm thế nào để trở thành người chồng tốt, nghĩ xong rồi hãy tới chuyện làm lại từ đầu. Nếu hai đứa thể quay lại được với nhau đâu.”

      Hai người đàn ông chuyện, Long Nữ ở bên ngoài đều nghe thấy. Lúc mới tới lối rẽ hành lang phát mình bỏ quên điện thoại trong phòng, muốn quay lại lấy nghe được đoạn trò chuyện này. hiểu là bất luận có như thế nào Giang Đông cũng bao giờ những điều này với , nhưng nghe được những lời này của , trong lòng chợt có chút buồn bã. vốn là người đàn ông cố chấp tự cao, vậy mà... Thôi kệ , chuyện đều qua rồi, phải tận hưởng cuộc sống còn lại . ngẩng cao đầu nhàng rời .

      Dưới sảnh bệnh viện, bà Long trừng mắt mắng Trác Lan: “ Cái con bé đáng đánh này , bình thường mẹ đối xử với con tốt như thế, vậy mà Long Nữ ly hôn con cũng can ngăn gì cả. Con chịu can đành vậy mà cũng thèm để chúng ta ra tay, lại còn dám che giấu nữa chứ.”

      Trác Lan cười cười lắc cánh tay bà Long, nũng nịu : “Mẹ ơi, Long Nữ lớn như thế rồi, mẹ đừng lúc nào cũng muốn dắt tay ấy như thế nữa, hơn nữa Giang Đông có gì tốt đẹp đâu ạ?”

      “Mẹ thấy nó điểm gì cũng tốt hết, cứ đợi đấy rồi mẹ xử lý cả hai đứa. Dúng rồi lần trước giới thiệu cho con cậu thanh niên đó, sao con lại gặp? Người ta tới hỏi mẹ, con để người ta ở đó rồi bỏ chạy. mẹ tìm được mối khác cho con rồi, ngày mốt ở quán cafe Hyatt, con phải đến, còn đến mẹ đánh chết.” Bà Long hầm hầm , bà biết chuyện của Trác Lan, rất thương , vì thế luôn muốn giúp giải quyết sớm chuyện lớn cả đời. từ năm hai lăm tuổi, bà bắt đầu bảo xem mặt. từ chối thẳng mà chỉ toàn chơi trò chây ì, lần này nhất quyết phải bắt mới được.

      “Được rồi mà mẹ, mẹ lo con làm mẹ mất mặt à? Mẹ đừng mắng Long Nữ nữa, ly hồn cũng ly hôn rồi, hai người họ thích làm sao làm, hơn nữa mẹ còn biết đâu, Long Nữ giờ...” Trác Lan áp sát tai bà Long thầm gì đó giọng hô hoán cất lên khiến muốn chạy ngay lập tức.

      “Lan Lan, hóa ra em vẫn ở đây à? đây là... bác ạ?” Tiểu K vừa chạy tới, gập người cúi đầu chào bà Long khiến bà hiểu ra làm sao. Trác Lan càng cảm thấy kỳ quái hơn, sao ta lại có thể như hồn tan đến mức này cơ chứ? Nhưng vì có bà Long ở đây nên tiện nổi cơn tam bành, đành phải quay đầu nhìn ra hướng khác ra điều như thấy ta. Giờ bị tàu năng giày vòng khác của ta đè bẹp, cái trò bịt tai giả điếc này mà cũng học được.

      “ Cậu là...?” bà Long nhìn về phía chàng trai cao lớn, ngược ánh sáng nên bà phải hơi nheo mắt lại, phong cách gì thế này, được, mình thích, thể làm con rể mình được.

      “Bác phải ạ? Cháu là bạn của Lan Lan, săp trở thành bạn trai của Lan Lan, sau này trở thành con rể của bác. Cháu tên là Hà Nhất Tâm, bác gọi cháu là Nhất Tâm cũng được ạ.” Tên của Tiểu K là như thế, cái tên con , chả hiểu ba mẹ ta nghĩ gì mà đặt như vậy nên sau này khi lớn lên, từ khi bắt đầuhiểu chuyện liền tự mình đổi tên, mới đầu dùng cái tên tiếng là “King”, sau đó mọi người thấy cái đó được hợp với ta cho lắm nên đổi thành “K”. Hôm nay giới thiệu đầy đủ ra như vậy thực là muốn để bà Long thấy được chân thành của mình.

      “Nhà cháu có phải còn chị em nữa tên “Nhất Ý” phải ?” bà Long hỏi câu rát ăn nhập, nhưng bà thực lòng rất muốn biết, ngày trước cứ tưởng cái tên của Long Nữ sáng tạo lắm rồi, giờ nhìn cái “nhất tâm nhất ý” của người ta kia kìa.

      “Sao bác lại biết tài thế ạ, tên của em trai cháu đúng là Hà Nhất Ý đất ạ,bác quen ba mẹ cháu ạ?” Tiểu K thành kính bất tận, hòng lôi kéo quan hệ, Trác Lan trợn trừng mắt với ta: “ ra đây làm cái gì?”

      “Lan Lan, em cứ như thế này làm bị tổn thương đấy.”

      Trác Lan vừa định màng hình ảnh của mình để mở mồm quát mắng ta nhìn thấy mỹ nam bước tới trong ánh nắng sán lạn, dáng người dong dỏng cao,tiêu sái, tuấn tú. Đó chính là Đào Nhiên. Tiểu K vừa rồi tới đón , hiểu tại sao sau khi Long Nữ và Giang Đông rồi, Đào Nhiên rất muốn được gặp Long Nữ, nhưng lại tắt điện thoại. có chút lo lắng, lần đầu tiên biết cảm giác lo lắng cho người khác là như thế nào, vãn chưa thể gọi là như đứt từng khúc ruột, những tóm lại là làm gì trong đầu cũng xuất hình ảnh đau khổ.

      “Cháu chào bác .” Đào Nhiên bước tới trước mặt ba người, hơi cúi đầu chào hỏi với bà Long, lần trước tới dự tiệc mừng bé Nựu Nựu thấy bà Long nên có biết.

      Bà Long nhíu mày, bà cảm thấy trông rất quen nhưng vẫn chưa nhận ra , Trác Lan nhanh nhẹn mở lời giới thiệu: “Mẹ à, vị này là cấp của Long Nữ.”

      “À mẹ nhớ ra rồi,lần trước cùng dự tiệc rồi, sao bác thấy con và thằng bé Đào Đào giống nhau thế nhỉ?” Bà Long đánh giá Đào Nhiên ký lưỡng. Hôm đó ông Long chỉ vì nhìn thấy tiết mục biểu diễn của Long Nữ và Đào Đào mà sinh bệnh. Vì vạy bà có ấn tượng rất sâu sắc với khuôn mặt của Đào Đào.

      “À, bác tinh tường, đó là em trai của con.” Đào Nhiên vẫn chưa biết đầu cua tai nheo thế nào, dự là nếu biết chuyện việc “moi tim” của Đào Đào cũng dễ có lắm, đường tình vừa mới bắt đầu bị thằng em làm cho rối tung rối mù.

      “Thế đúng rồi, có nó ông Long nhà bác sao mà phải nhập viện cơ chứ?” Bà Long bình thường cũng năng dễ nghe, nhưng đu gs lúc người nhà mình gặp chuyện thế này bà xù lông hệt gà mái mẹ.

      Đào Nhiên hoàn toàn biết tình hình, vừa đúng lúc Long Nữ từ trong ra, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng chưa kịp thích ứng, nheo nheo mắt lại. nhìn lên trông thấy đoàn người đứng ở phía trước, nhìn lúc lâu mới nhận ra ai đó là Đào Nhiên. Vừa định qua hỏi xem sao ta lại tới đây, quả bóng da của bạn nào đó lăn đúng tới chân . mỉm cười cúi xuống nhặt bóng cho thằng bé, đứng lên liền thấy trời đất tối sầm chỉ nghe thấy mọi người vội vàng gọi ten , chuyện tiếp đó chẳng còn biết gì nữa.
      A fang thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 45

      Khi Long Nữ tỉnh lại, còn chưa mở mắt nghe thấy Trác Lan thầm với bà Long: “Hay là ấy có rồi?”

      Bà Long giọng đáp: “ Có rồi càng hay, để xem hai đứa nó còn giày vò nhau nữa hay ?”

      Tiểu K với Đào Nhiên: “Gì vậy,cậu dám dụ dỗ con nhà lành cơ à, người ta có chồng rồi đấy.”

      Khẩu khí của Đào Nhiên có phần nóng nảy, giống với thường ngày: “Thằng khốn này, ly hôn rồi.”

      Tiểu K sợ, tiếp tục : “Thế đứa trẻ kia là của cậu?”

      Lúc này tất cả mọi người cùng hét lên với cậu ta: “Im miệng!”

      Đứa trẻ? thể nào. Chắc chắn thể nào, sao lại có thề mang thai được, ly hôn rồi còn gì? thể nào có đứa trẻ này. Tuy mong có con lâu, nhưng đứa trẻ có mặt đúng lúc, cả đời này cũng thể thoát khỏi Giang Đông được. Nhưng Giang Đông sao, ta chắc hẳn cũng biết bị ngất xỉu, Long Nữ vẫn tiếp tục nhắm mắt, nghe thêm động tĩnh trong phòng, biết phải mở mắt ra rồi đối mặt với tất cả mọi người ra sao, chắc chắn thể có đứa bé nào.

      Lúc này cửa phòng bật mở, bác sĩ tiến vào, mọi người liền đứng hết lên vây xung quanh.

      “A Lưu, Long Nữ thế nào rồi?” Bà Long quen biết vị Viện trưởng này, là bạn cũ với bà, trước thường đến nhà chơi.

      “Mà Lưu ơi, Long Nữ có phải có bầu rồi ạ?” Mụ Trác Lan đáng chết này, sao lại hỏi thẳng thừng như thế, Long Nữ nằm giường, trong bụng hầm hầm mắng chửi.

      “Ôi chao, mọi người đừng lo lắng qua như thế, Long Nữ nghỉ ngơi đủ, lại thêm cơ thể vốn bị huyết áp thấp, vừa rồi đứng lên bất ngờ qua nên mới ngất thôi. Con bé sao, nghỉ ngơi bồi bổ thêm là được. Mà Long Nữ dạo này giảm béo hay sao vậy, tôi thấy nó gầy nhiều quá.” Viện trưởng Lưu biết Long Nữ từ tấm bé nên bà rất hiểu sức khỏe của , vì thế mới đam khẳng định như vậy. Sức khỏe của thời thực có vấn đề gì.

      phải có bầu tốt, làm con sợ quá.” Trác Lan vỗ vỗ ngực thở phào, cuối cùng cũng có thể an tâm. Nếu như Long Nữ thực có thai biết Giang Đông có chết cũng chịu buông tay, Long Nữ rồi bị ta đày đọa tới chết mất thôi. May mà ta vừa mới quay về nhà nghỉ ngơi, bà Long cũng chưa gì với ta.

      “Ừ con bé này cứ mình mập, cũng giảm cân được thời gian rồi.” Bà Long dối chút sơ hở, mà bà cũng thể toạc ra rằng con tôi đâu có giảm cân, tại nó mới ly hôn, suy nghĩ nhiều nên mới sụt cân.

      “Đúng rồi, mấy hôm trước thằng cháu tôi nó xem ti vi liền nhận ra Long Nữ nhà bà ngay. Ha giờ, bà thấy đấy, con bé nhà tôi là mẹ trẻ con rồi, còn Long Nữ nhà bà vẫn trẻ trung như thế. Mà cả thằng bé biểu diễn cùng nữa, xinh trai dấy, thằng chau tôi còn bắt tôi xin chữ ký cho nó kìa, là thằng nhóc đó sắp thành ngôi sao đến nơi rồi.” Viện trưởng Lưu gặp bạn cũ nổi hứng chuyện trò, cũng là vì bà sấy đâu tình, mà thằng cháu nhà bà ấy đúng là rất thích Đào Đào, cho rằng đó là họ hàng nhà Long Nữ, nếu Long Nữ cũng theo ta lên biểu diễn làm gì.

      “Ha ha thành vấn đề, đợi lát tôi bảo người mang qua cho bà nhé. Bà bận gi cứ làm , kẻo ở đây tiếp tôi lõ mất việc, lúc nào rảnh mình qua nhà chuyện nhé. Mà ông Long nhà tôi cũng nhờ bà để ý giúp,kẻo ông ấy lại lo thêm.” Bà Long kéo tay Viện trưởng Lưu tươi cười, trong bụng nghĩ, là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, phải mau thôi.

      “Được rồi, bà cứ yên tâm, tôi để ông ấy phải lo lắng gì đâu, hơn nữa bệnh của ông ấy sao có thể để tâm tình ổn định được, Thế tôi trước nhé, có việc gì bà cứ gọi y tá.” rồi Viện trưởng Lưu gật đầu chào tạm biệt moi người trong phòng. Lúc ra khỏi phòng rồi bà còn quay lại dặn dò y tá: “Chăm sóc cho tốt, hai phòng bệnh này đều phải là người bình thường đâu.” Kỳ thực lời này của bà cũng cần ra. Các y tá cũng biết có thể được ở tại khu phòng điều trị này phải người bình thường, phải người có tiền cũng là người có quyền.

      Long Nữ vẫn nằm giường nhắm mắt giả vờ ngủ. phải mang thai, mấy hôm trước vẫn thấy kinh nguyệt bình thường sao mà có thai được, nhưng hiểu sao trong lòng có chút cảm giác thất vọng. Như thế này chẳng phải là điều mong muốn rồi sao, có thể cắt đứt hoàn toàn với Giang Đông, nhưng mà đứa bé, tuy tính tình vẫn trẻ con lắm, nhưng thực muốn có đứa con của riêng mình, người thaanh thiết với mình nhất, người hoàn toàn thuộc về .

      “Con bé sao, mọi người cứ về trước . Tổng giám đốc Đào phải ? Tôi thay mặt Long Nữ xin phép được nghỉ làm vài hôm. Mấy hôm nữa chắc nó chưa thể làm, nếu cậu cảm thấy nó nghỉ làm bừa bãi cứ tìm người khác thay nó cũng được.” Bà Long quay sang với Đào Nhiên, hề khách khí, phản ứng của bà đối với Đào Nhiên là do ác cảm từ Đào Đào mà ra.

      “Vâng, giờ cháu cũng bận chút việc, cháu đồng ý để ấy xin nghỉ, có chuyện có người thay thế ấy cho tới lúc ấy quay lại đâu. Cháu xin phép cáo từ.” Đào Nhiên cũng dễ động vào, người ta ràng hoan nghênh , người cần gặp cũng gặp được, bác sĩ cũng Long Nữ sao, như thế cũng yên tâm phần nào, giờ giải quyết cho xong việc của .

      Đào Nhiên vừa Tiểu K nhận ra mình cũng thích hợp ở đây lúc này, quay lại với Trác Lan: “Lan Lan, chút nữa tới đón em nhé, đưa Đào Nhiên về . Nhớ chờ , đừng tự mình đấy.Con chào bác , chút nữa con quay lại ạ.” xong liền chạy ra ngoài đuổi theo Đào Nhiên.

      “Dậy , còn định giả vờ tới khi nào?” Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, bà Long ngồi ghế sô pha thong dong lên tiếng. Trác Lan bị câu này làm cho hoang mang, quay người lại thấy Long Nữ ngượng nghịu ngồi dậy, trề môi : “Con đâu có giả vờ.”

      “Hừ, trông mắt của con đưa qua đưa lại thế kia con còn tưởng mẹ nhìn thấy chắc. Giả vờ ngủ đừng có động đậy trong mắt như thế, người ta nhìn thấy lộ ngay.Vừa rồi Lưu ở đây nên mẹ mới tiện con đó.” bà Long khoanh tay ngồi đó. gần năm mươi tuổi mà vóc dáng vẫ rất đẹp, điểm này khiến Long Nữ rất ghen tỵ. luôn hỏi mẹ liệu có phải là con đẻ của bà hay , tại sao vóc dáng của bà đẹp như thế còn của chỉ được như thế này. Lúc và bà Long cùng nhau ra ngoài người ta đều bảo trông như hai chị em. Lúc đầu còn vui, ai lại so mình với bà già gần năm mươi chứ. Dù mẹ có trẻ trung cũng làm gì tới mức trẻ tới hơn hai mươi tuổi. dù có già sớm cũng làm gì già tới mức đó.

      “Mẹ à, mẹ quá đỉnh, quá đỉnh!” Trác Lan giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng rất khoa trương, thẻ khâm phục của mình dành cho bà Long, những người kinh qua “trận mạc” như bà Long sao có thể bị vải thưa che mắt thánh được. Bà trừng mắt nạt Trác Lan: “Con nhìn xem, con quen toàn thể loại gì thế hả, người như thế co thể tin tưởng được ? Rồi có thể tính chuyện kết hôn ?”

      nhắc tới thôi, bà vừa tới chuyện này làm Trác Lan như bừng tỉnh, biết Trác Lan nghĩ tới cái gì mà cười rất quỷ dị.

      “Còn con, hôm nay bắt đầu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng hòng đâu, xin nghỉ việc luôn cũng được.” Bà Long ngồi đó ra lệnh. Long Nữ vừa nghe mà xém chút nữa muốn ngã từ giường bệnh xuống.Vẫn là Trác Lan thông minh túc trí, đưa mắt với Long Nữ cái, cười cười với bà Long: “Mẹ à, chuyện này để sau hẵng , Long Nữ ốm đó.”

      “Hừ, đợi con khỏ lại, xem mẹ xử lý con thế nào.” rồi bà đứng lên ra ngoài, chắc là tới phòng của ông Long. Nhìn theo bóng lưng mẹ khuất dần, khuôn mặt xíu của Long Nữ co rúm lại. đau đầu quá, nhà tổng cộng ba người hai người cùng nhau đổ bệnh. Mẹ phải lo đủ đường, may mà vẫn có Trác Lan cùng hỗ trợ. ngẩng mặt lên mà nước mắt lã chã rơi xuống.

      “Ôi đừng, đừng... Đừng có khóc nàng ơi, xin nàng đấy... Đừng đày đọa tớ nữa mà. Suốt buổi chiều hôm qua mẹ cứ khóc suốt, sau đó lại bị tên Tiểu K đáng chết kia nhèo nhẽo bên cạnh, tớ xém chút nữa muốn nhảy xuống biển. Hôm nay tới lượt cậu cũng làm thế này sao? Đừng khóc mà, chúng ta cùng nhau chuyện là được rồi. Cậu giờ cũng phải lo sợ gì nữa, ba cũng trách cậu. Mẹ ngoài miệng quát mắng, nhưng trong lòng thương xót lắm đấy. Mẹ chỉ vậy thôi, xong là hết ngay. Cậu đừng giận mẹ, mẹ sao có thể giúp cho cậu cơ chứ? Mẹ ủng hộ Giang Đông là vị mẹ cảm thấy Giang Đông hợp với cậu, đối xử tốt với cậu. Vì chuyện của mạ và ba cũng y chang như thế, nhưng tại mẹ hiểu Giang Đông là Giang Đông, ba là ba. Tên Giang Đông láo toét dám kiếm đàn bà sau lưng cậu. Nhắc tới là nổi cáu, ly hôn rồi còn gì? Mà tớ thấy tên Đào Nhiên tuyệt sắc ấy hình như có ý với cậu phải ? Vết thương mặt ta là bị Giang Đông đánh à?” Trác Lan tới lui trước giường bệnh nhân phân tích từng ý cho Long Nữ. Hai người luôn luôn như vậy, khi bình tĩnh chắc chắn Trác Lan sáng suốt. Khi Trác Lan nổi cơn ma chắc chắn kéo Trác Lan quay lại với chính đạo.

      “Cậu thông minh, cậu qúa đúng. Nhưngười quan hệ giữa Đào Nhiên và mình chỉ là sếp và nhân viên thôi. Mà cậu và Tiểu K là thế nào vậy? Tại sao ta gọi cậu là Lan lan? Hai người mới quen nhau được vài ngày thôi mà?” Long Nữ đâu có ngốc , đầu óc mà phải dùng vào việc chính công suất hoạt động rất cao, ví dụ như khi về mấy chuyện tào lao này chẳng hạn.

      “Đừng đánh trống lảng, cậu thấy vẻ mặt căng thẳng của Đào mỹ nhân lúc cậu ngã xuống đâu.Dù Giang Đông có ở đó cũng thể nào căng thẳng hơn ta được.”

      “Đồ khốn này, đừng kéo chủ đề xa hơn, tớ hỏi cậu đó,thành được khoan dung.”

      “Ây, chuyện này ...” Trác Lan tháo giày trèo lên giường bệnh của Long Nữ. Hia người nằm đó bàn luận về đủ thứ chuyện mà Tiểu K làm cho Trác Lan trong mấy hôm nay, rồi cả quan điểm của Trác Lan đối với Tần Chi Dương. Lần này tạo hình của hai bạn ấy phải là chữ X nữa mà cong ra ngoài chuyển thành hình chữ O.

      “Đào Đào đâu?” xe Đào Nhiên lạnh lùng hỏi Tiểu K. vừa mới hiểu chuyện, ra đều là tai họa do thằng em quý hóa đó gây ra. Nó thích gây chuyện gì với cũng mặc kệ, bây giờ còn gieo rắc tai họa lên người Long Nữ, chuyện này thực quá lắm.

      , tớ vừa mới hỏi cậu, bị đứa nào đánh thế hả, dám bắt nạt em của tớ à, tưởng chúng ta có người à?” Vừa rồi lúc đón Đào Nhiên nhìn thấy ngay vết thương phía đuôi mắt của , hỏi thế nào cũng chịu , giờ đây thấy có vẻ kích động, nên Tiểu K vội vàng đổi chủ đề, nào ngờ Đào Nhiên vẫn hằm hằm nhìn mình.

      “Tớ hỏi cậu về Đào Đào, chẳng phải nó suốt ngày dính với thằng em cậu hay sao, mau gọi điện lôi ra cho tớ.”

      “Nó là em trai cậu chứ có phải chuột cống đâu, lôi là lôi ra được hả, là chẳng ra sao.”

      “Cậu có tìm nó hay ? tìm tôi tự tìm. Tôi cho cậu hay, chuyện này chắc chắn có phần của thằng em cậu. Tới lúc đó tôi giải quyết cả hai thằng,cậu đừng có trách tôi.”

      “Ối, đừng mà, tớ tìm, ông già nhà tớ mà biết thằng em trai bị ức hiếp ngay dưới mũi tớ tớ đây chỉ còn nước bị lột da.” xong K liền bắt đầu gọi điện thoại, quên mất cả luật lệ giao thông.
      A fangHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :