1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 36

      Tuy Đào Đào có việc cần nhờ Long Nữ giúp nhưng lại sợ chạy mất, vì thế phải lái xe tới cửa Thiên Hạo chờ rất sớm, đúng vào lúc giờ tan làm, người từ trong ùa ra, ngớt đánh giá Đào Đào. Bình thường cậu ta tới đây, vì vậy người biết cậu ta nhiều, hôm nay cậu ta ăn mặc bình thường hơn nhiều. Bộ vest đen, kẹp cà vạt phát sáng lấp lánh, sơ mi trắng cổ đứng, chiếc quần bó màu đen, đôi bốt đen, điều khiến người ta cảm thấy khó tin là mái tóc của cậu ta cuối cùng quay trở về màu tóc của người Trung Quốc, lại còn cắt ngắn , phần tóc mái dài vuốt lệch sang che khuất bên mặt, bên mắt lộ ra càng thêm sáng ngời cuốn hút. Thanh niên đẹp trai này đứng wtaj vào chiếc xe đua, thu hút chú ý của người khác là điều khỏi bàn cãi.

      Long Nữ ra, tất nhiên cũng thể phớt lờ vật thể tỏa sáng mạnh mẽ này. chầm chậm bước qua, ánh mắt lấp lánh vẻ hồ nghi, đứng trước mặt Đào Đào đưa tay kéo kéo tóc mái của cậu : “Style mới à?”

      “Đẹp trai ?” Đào Đào cười rất đáng , lại để lộ lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh dễ thương, vẻ rất đắc ý.

      “Đẹp, đẹp trai khỏi .” Long Nữ mở to mắt liên tục gật đầu.

      “Hừ, tôi là ai chứ? Lên xe thôi.” Đào Đào hất tóc rất ngầu, tóc mái bay lên làm lộ nốt mắt bên kia. Long Nữ cuối cùng hiểu tại sao lại có tạo hình này rồi. Mắt bên kia có vết thâm tím vãn chưa hoàn toàn tan hết. Vừa nghĩ tới điều này liền cảm thấy có lỗi với cậu, đứa trẻ yên lành lại bị làm liên lụy.

      “Mà cậu lạnh à? Tôi mặc nhiều áo thế này mà vẫn lạnh đấy.” Long Nữ đưa tay kéo kéo quần áo của cậu ta, chỉ có duy nhất lớp mỏng manh, đúng là thời trang phang thời tiết.

      “Hỏi thừa, đương nhiên là lạnh, mau lên xe.” Đào Đào cuối cùng thể tiếp tục làm dáng nữa, đứng đây chịu cóng cả nửa buổi, sắp thành tượng băng đến nơi rồi.

      Long Nữ định lên xe xe của Đào Nhiên tới, dừng bên cạnh hai người họ. thò đầu ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Đào Đào nhìn thấy Đào Nhiên thi cứng ngắc lại, cúi đầu đá chân năng gì. Long Nữ thấy họ như vậy đành phải ra mặt, cười hì hì : “Đào Đào nhờ em giúp chút việc ấy mà.”

      Đào Nhiên nhìn Đào Đào, đánh giá cậu ta từ xuống dưới xong quay đầu qua với Long Nữ: “Sáng sớm ngày mai qua nhà đón em, đừng để muộn đấy!” sau đó liền lái xe vút mất.

      Dọc đường , sức sống ngùn ngụt của Đào Đào như thể bị mất hết sau giây phút đụng độ Đào Nhiên. Long Nữ thấy vẻ mặt cậu ta được vui , liền trêu đùa cậu ta, hỏi: “ vui đấy à?”

      “Đâu có, con mắt nào của chị thấy tôi vui vậy?” Đào Đào chau mày, đẩy tốc độ lên cao.

      “Hừ trẻ ranh chíp hôi, sao lại thoải mái với chính trai mình vậy?” Long Nữ bị vẻ đáng của cậu làm cho buồn cười. là người nhất nhà, vì vậy thường là người khác coi như trẻ con. Lần đầu tiên gặp đứa nhóc còn bé hơn , lại còn ngại ngùng mắc cỡ như thế, nên Long Nữ cảm thấy rất thú vị, muốn biết xem cảm giác làm chị là như thế nào.

      “Chị mới là trẻ ranh chíp hôi ấy. Hai chúng ta mà cùng đường chắc chắn ai cũng chúng ta ngang tuổi nhau. Chị đừng tò mò chuyện của em tôi làm gì, tự lo cho chị là được rồi,” Đào Đào rất thích gọi cậu là đứa trẻ, hơn cậu có bốn tuổi, hơn được bao nhiêu mà tính cơ chứ!

      “Rồi, rồi, rồi, tôi thèm vào mà lo, hai người khác gì hai con trâu đâu, ai cũng cứng đầu phải biết.” Long Nữ hừm tiếng, thèm đoái hoài tới cậu ta nữa . Đào Đào nhìn trộm qua tấm gương, tưởng vui , bĩu môi : “Thôi được rồi, đừng nhen như vậy chứ, tôi và tôi có mâu thuẫn lắm.hai câu thể ràng được.”

      “ Hai người biết trân trọng, tôi muốn có trai mà cũng được.” Lúc câu này, Long Nữ khẽ thở dài buồn bã, vẫn luôn muốn có trai, vì thế thường dễ nảy sinh thiện cảm với những người đàn ông hơn tuổi mình. Đây cũng là trong những lý do quan trọng lý giải tại sao hồi đó lại nhìn trúng Giang Đông.

      “Thế cho chị đấy, ngày mai chị bảo ta làm trai chị .” Đào Đào thuận thế theo. Long Nữ trừng mắt với cậu ta rồi hai người chuyện trò gì nữa.

      Đào Đào hôm nay tới đài truyền hình ghi hình, cậu tham gia chương trình truyền hình, trong đó có vòng thi cần người cùng phối hợp. Đó có thể là bạn bè hoặc người thân để cùng hát với người ta, vậy nên cậu mới kéo Long Nữ tới đây. Đợi khi Long Nữ hiểu ra đầu cua tai nheo là thế nào và hối hận muộn. bị Tiểu Q cưỡng chế bắt ngồi chỗ cho ta trang điểm, nhìn mà muốn khóc.

      Long Nữ nhìn mình trong tấm gương, đây có vậy? dã hai tư tuổi, sắp hai lăm đến nơi. Thế mà nhìn cái mặt trong gương, thêm bộ quần áo này nữa, trông khác gì học sinh cấp ba. Giờ còn lên sóng truyền hình, thể tin nổi. Mà nếu lỡ bị người quen nhìn thấy thôi chết chắc. để cho có thời gian suy nghĩ, Đào Đào kéo tay cùng bước lên sân khấu, vừa rồi phải hát bài “Start of sommething new”, công an khúc hát đôi kinh điển, hơn nữa giai điệu tươi trẻ rất phù hợp với phong cách của hai người họ hôm nay. Lúc Long Nữ vừa bước lên sân khấu, cả trường quay lập tức vỗ tay.

      nhắn đứng sân khấu mặc chiếc sơ mi trắng có đính ren, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, đầu cài chiếc kẹp tóc hình quả dâu, đôi mắt to tròn nhanh nhẹn hoạt bát, dường như có chút lo lắng, đôi môi mím chặt, phía dưới mặc chiếc váy xếp tầng màu đen, cũng gắn đầy đăng ten. Đôi bốt màu đen, vừa dễ thương vừa làm mất vẻ nữ tính, rất hợp với cây đen từ áo tới quần của Đào Đào đứng bên cạnh, xét về phong cách là thắng đậm luôn rồi. Đoạn nhạc vừa dạo cất lên, Long Nữ hơi căng thẳng, Đào Đào nắm lấy tay , thâm tình nhìn vào mắt rồi nhàng cất giọng. Giọng hát của cậu ta rất hay, nhận được khích lệ của Đào Đào, Long Nữ cầm micro lên, du dương hát theo. hợp tác hoàn hảo của hai người có thể là giúp cho vị trí quán quân của Đào Đào gần như nắm chắc trong tay. Nhưng Long Nữ chỉ mong người quan của đừng xem chương trình này, đừng nhận ra là tốt lắm rồi.

      Quả Đào Đào giành được vị trí quán quân của đêm biểu diễn đó. Hơn thế điểm số còn vượt xa đối thủ đứng sau. đường về nhà, Long Nữ vui mừng chút nào hết, thấy lo lắng vô cùng, ra sức vặn hỏi cậu ta khi nào chương trình phát sóng. Đây phải là chương trình của ca sĩ chuyên nghiệp nên phương pháp ghi hình vẫn như thông thường, phải kiểu phát trực tiếp. Điều này làm an tâm hơn chút. Đào Đào vài hôm nữa mới lên sóng, lúc đó ở Cáp Nhĩ Tân rồi, chắc vấn đề gì đâu. Biết vậy mới yên lòng hơn chút, nhưng vẫn đanh mặt lại với Đào Đào. Nếu còn dám lừa lần nữa cậu ta biết tay , hiển nhiên uy hiếp của chẳng có tác dụng gì hết. Đào Đào chỉ cười hề hề cho xong chuyện.

      Lúc sắp về tới nhà, điện thoại của đổ chuông, là Giang Đông gọi tới.

      “A lô?” Long Nữ giọng nghe máy.

      “Long Nữ, em ở nhà à, ở dưới nhà Đản Đản chờ em.” Giang Đông hình như vẫn còn hơi khản tiếng, nhưng năng vẫn rất thoải mái, có thể nghe ra tâm trạng tệ.

      “Vâng, em sắp về tới nơi rồi đây.” Long Nữ đưa mắt nhìn đường, chắc khoảng năm phút nữa là về tới nơi.

      “Được , chờ em, có thứ cần đưa cho em.” Giang Đông cúp điện thoại, quay đầu nhìn hai túi đồ lớn đặt ghế sau cười tủm tỉm.

      Lúc sắp tới nơi, Long Nữ với Đào Đào: “Cậu về , tôi tự vào trong là được rồi.”

      “Sao vậy, vẫn giận à? Đừng mọn như vậy chứ.” Đào Đào tưởng vẫn còn khó chịu vì chuyện vừa rồi, biết phải làm sao.

      phải, Giang Đông chờ ở dưới lầu, tôi sợ ta bắt nạt cậu.”

      Long Nữ rất hiểu tính khí của Giang Đông, mà nhìn thấy Đào Đào lần nữa chắc chắn nổi trận lôi đình. Tuy sợ , nhưng Đào Đào chỉ là đứa trẻ con, thể bắt cậu chịu liên lụy mãi như thế. chàng rồng bá đạo Giang Đông bất luận thời gian, gian như thế nào, hỏa khí bốc lên là động thủ, thân thể bé của Đào Đào sao chịu nổi bị ta giẫm đạp chứ.

      “Chị đừng khinh thường tôi, hơn nữa ta có thể làm được gì tôi? Chị sợ ta như vậy làm gì, ly hôn rồi, ta quản lý được chị à?” Đào Đào thấy như vậy rất vui, Giang Đông đúng rất có thế lực, mãi sau này cậu mới biết Giang Đông chính là nhân vật tầm cỡ như thế.

      phải tôi sợ ta, nhưng mâu thuẫn nào có thể tránh nên tránh, đúng ? Tôi thực thích cãi vã với ta, mệt lắm.” Long Nữ tới đây vẻ mặt rất chán chường, Đào Đào nhìn , có chút mềm lòng, dừng xe để Long Nữ xuống, còn mình quay xe rời .

      Long Nữ nhìn theo bóng xe Đào Đào rời . Bất giác lắc đầu, dù gì cũng vẫn là đứa trẻ thôi, sau đó quay đầu bước nhanh vào phía trong. Thời tiết thực ngày lạnh hơn biết Cáp Nhĩ Tân thế nào, chết cóng mất thôi, đến chết vẫn sợ lạnh.

      Từ xa nhìn thấy xe của Giang Đông đỗ ở chỗ ngày hôm qua, Long Nữ nhận ra bọn họ toàn chuyện với nhau ở trong xe ô tô, chẳng lãng mạn gì cả. Đúng là báo trước lời cuối cho cuộc tình của họ đây mà, vừa nghĩ vửa chạy tới xe của Giang Đông.

      “Sao muộn thế này mới về?” Giang Đông quay đầu qua hỏi .

      “Vâng, giúp bạn em chút chuyện, tìm em có việc gì thế?” Long Nữ mỉm cười , vội vàng chuyển đề tài.

      Bạn? Bạn của ngoài Trác Lan còn có ai nữa? tại thực thể nắm bắt được hoạt động của . Nghe hỏi, lập tức quay người ra ghế phía sau với hai túi đồ to lớn, đặt vào lòng , : “ Đây, cho em.”

      Long Nữ nhìn hai túi lớn trong lòng mình, bĩu môi, đưa tay mở túi ra trước, sau đó sững người, hồi lâu mới giọng hỏi: “ mua cho em à?” Trong túi là chiếc mũ len đỏ đan sợi to rất dễ thương, đôi găng tay và chiếc khăn cùng bộ. Trong túi kia là chiếc áo phao lông vũ dáng dài màu trắng, mũ còn đính lông.

      Giang Đông trợn mắt nhìn Long Nữ. Đổi là ngày trước chắc chắn sớm ngốc nghếch, vậy mà cũng hỏi. Nhưng hôm nay lại nhẫn nại với “Ừ.” Kỳ thực lúc này rát bối rối, chưa từng làm những chuyện... những chuyện xấu hổ thế này.

      “Cảm ơn ”. Long Nữ mím môi cười, trong lòng vui lắm. là bao năn nay Giang Đông chưa từng tặng quà cho . Nhưng nghĩ nghĩ lại, ly hôn rồi đâu cân thiết phải làm những việc này. Khuôn mặt biến sắc, có chút suy tư. cảm thấy chẳng còn tinh thần gì nữa, : “Vậy em lên lầu đây, Đản Đản chờ em.” “Em sao vậy, vừa rồi vẫn bình thường mà?” Giang Đông chau mày nhìn . bé này đầu óc có làm sao , tâm tình thoắt vui thoắt buồn, vừa nắng chuyển sang nhiều mây ngay lập tức.

      sao cả, chỉ là muốn về thôi. Những đồ này em thể nhận, mang về .” Long Nữ khẽ cong môi, trả đống đồ lại cho Giang Đông.

      “Em có ý gì vậy, chai mặt ở đây chờ em lâu như thế, chạy tới trung tâm thương mại mua mấy thứ đồ mất mặt này, em lại nhận?” Giang Đông nổi nóng, bao giờ dành nhiều tâm tư cho phụ nữ thế này đâu, vừa rồi còn tưởng hai người bắt đầu có tiến triển... Kết quả là thế này đây, thực khiến bực mình.

      “Chúng ta ly hôn rồi, sao còn tặng đồ cho em làm gì, em cần.” Long Nữ vãn kiên quyết, rất dễ mềm lòng với Giang Đông. Còn tiếp tục như thế này, lại bị lừa như trước. muốn như vậy, vừa mới bắt đầu cuộc sống mới phải cố gắng hết sức chứ.

      “Em lo là quên mất chúng ta ly hôn rồi chứ gì? Nên lúc nào cũng phải nhắc nhớ mới được? Cho dù chúng ta ly hôn, cho dù chúng ta chỉ là bạn bè, tặng chút quà cho em có hề gì? cho em hay, hôm nay em nhận nhận, nhận cũng phải nhận, Nếu lập tức tới nhà em chuyện với ba em. con ngoan của ba dám bỏ chồng rồi đấy, còn việc gì ấy dám nữa đây? Em được đằng chân lân đằng đầu có phải ?” Giang Đông lập tức quay trở về bộ dạng rồng bá đạo, hai mắt trợn tròn hết cả lên, trừng trừng bắn tràng vào Long Nữ.

      la ó cại, muốn chứng tỏ cổ họng lớn đấy à? biết thừa là em sợ ba, tại sao lại phải ức hiếp người ta thế này chứ? Có việc gì chuyện tử tế được sao? quá đáng lắm! Em nhận là được chứ gì, lớn đầu rồi mà vẫn phải dùng tới chiêu này, biết xấu hổ!” Long Nữ vênh mặt hét lên với .

      Giang Đông suýt bật cười thành tiếng. biết ngay, bất luận có giả bờ thế nào vẫn sợ . Mà chơi với trẻ con phải dùng chiêu của trẻ con. Kê thuốc đúng bệnh chính là như vậy. Cho tới lúc Long Nữ ôm hai túi đồ lớn liêu xiêu vào trong tòa nhà, Giang Đông mới bật cười, bé này lúc nào mới lớn được đây?
      A fangHale205 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 36

      Trác Lan nhìn theo bóng Tần Chi Dương khuất dần, mình ngồi trong xe hút thuốc, tâm tư cứ theo đó trôi rất xa.

      vốn là ồn ào, hướng ngoại điển hình, từ tới lớn luốn rất hoạt bát vui tươi, ba mẹ ly dị từ khi còn , sau đó mẹ lấy người nước ngoài, tay ông bà ngoại nuôi khôn lớn. Ở thành phố phương Bắc ấy, nụ cười của có thể lan tỏa tới từng người xung quanh. cố gắng hết sức để ông bà ngoại cảm thấy rằng dù có cha mẹ ở bên vẫn sống rất vui vẻ . có khao khát gì cho cuộc sống của mình, chỉ mong sau này có thể chăm sóc cho ông bà tốt, mong mẹ của sống hạnh phúc nơi đất khách quê người. cũng từng oán trách mẹ, nhưng dần khôn lớn cũng hiểu được rằng hạnh phúc của người phụ nữ quan trọng biết nhường nào. trưởng thành hơn các bạn cùng tuổi, ương ngạnh như cậu con trai, thậm chí còn nghịch ngợm hơn cả con trai. Nhưng năm mười sáu tuổi, có người con trai bước vào cuộc sống của , khiến tất cả mọi thứ liên quan tới đều phải thay đổi.

      Đó là ngày mùa đông, mùa đông ở thành phố này rất lạnh, chỉ cần thở hơi là làn hơi đó lập tức trở thành màn sương trắng mờ. bé Trác Lan mười sáu tuổi trở thành xinh đẹp, nhưng mái tóc ngắn ngủn và tính cách bướng bỉnh khiến như cậu con trai choai choai. Bà ngoại thường Lan Lan thế này gả đâu được. Khi đó thường ôm lấy cánh tay bà nũng nịu rằng: “Lan Lan lấy chồng, Lan Lan ở với ngoại cả đời luôn.” Kỳ thực cuộc hôn nhân của ba mẹ trở thành nỗi ám ảnh rất lớn đối với Trác Lan. Trong ấn tượng của , ba chỉ suốt ngày rượu chè, đánh đập mẹ, có lúc còn đánh cả . Vì thế khi ba mẹ ly hôn, có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ cảm thấy điều này chính là giải thoát cho mẹ và cho chính . Vì thế rất có thái độ chống đối hôn nhân, chống đối nam giới.

      Trác Lan hào hứng cầm xiên kẹo hồ lô chạy về nhà. Trời vừa đổ tuyết, Trác Lan cẩn thận trượt chân ngã. Đúng lúc này đôi tay ôm lấy thân người săp tiếp xúc với mặt đất của . nhìn thấy khuôn mặt của cậu con trai cũng trạc tuổi như , cái nhìn này quyết định mười năm ràng buộc giữa bọn họ. Nếu biết lần ngã này, ánh mắt này mang đến quá nhiều thay đổi cho , biết còn chạy mua kẹo hồ lô vào ngày đông năm ấy nữa ? biết sau đó cậu con trai đó hay ?

      Cậu trai đeo chiếc máy ảnh trước ngực, Trác Lan ngượng ngùng đứng thẳng lên, kẹo hồ lô rơi hết xuống đất. rất buồn, phồng miệng đứng đó nhìn cậu ta. Khi đó Tần Chi Dương cũng chỉ mới là chàng trai vừa tròn mười tám, gặp như thế này, rơi vào tình huống như thế này, cũng biết phải hành xử ra sao, lúc lâu mới hỏi được câu: “ sao chứ?”

      Trác Lan ngước mắt nhìn chàng trai được bao phủ bởi ánh nắng, vóc dáng thanh mảnh hơi có vẻ yếu đuối, khuôn mặt trắng trẻo tì vết, bị nổi mụn khắp mặt nhưng những đứ trẻ khác ở đây. hỏi han , rất lịch và nhã nhặn. chợt nhớ tới câu mà thầy giáo từng , “ đấng quân tử”, câu này chức là để tả người như thế này.

      Sau đó Trác Lan dẫn đến địa chỉ mà tìm mới nhận ra đó là nhà bà Tần, cách nhà xa lắm. chính là cháu của bà Tần, được nghỉ đông nên tới thăm bà. biết tại sao lúc đó trong lòng Trác Lan rất vui, hơn nữa còn thấy hình như tim mình đập nhanh hơn. Nghe thấy mấy bạn khi thích người con trai có cảm giác như thế. Chẳng lẽ mới chỉ vài phút mà thích người con trai vừa từ nơi khác tới sao?

      Người con trai nho nhã này tên là Tần Chi Dương. Cái tên rất hợp với , bởi vì mang đến cho người khác cảm giác giống như những tia nắng ấm áp, khiến họ cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái. Sau đó dần dần phát ra biết rất nhiều thứ. biết chụp ảnh, có tấm ảnh chụp hôm đó tay cầm xiên kẹo hồ lô chạy tuyết, nụ cười rạng rỡ nhưng hoa buổi sớm. Tuyết trắng, kẹo hồ lô đỏ mọng, nụ cười ngây thơ của trẻ, tất cả nhưng bức tranh thuần tĩnh trong cuộc sống này. Rồi còn kể cho nghe rất nhiều chuyện biế, kể về thành phố lớn, về cuộc sống mà chưa từng nghe tới. Và chính vào lúc ấy, suy nghĩ của dân dần thay đổi. muốn nỗ lực để thay đổi cuộc sống của mình. cũng muốn tới to phồn hoa kia, muốn được tự mình trải nghiệm những màu sắc rực rỡ trong lời . Ánh mắt hướng vào luôn có sùng bái ngưỡng mộ, Cứ thế mọi người đều cuối cùng Trác Lan được khai sáng, bạn bè đồng trang lứa bắt đầu lấy chuyện này ra trêu đùa. Điều này khiến bắt đầu thoải mái, bắt đầu xa cách Tần Chi Dương.Thế nhưng nhìn thấy lại thầm nhớ nhung , lúc này biết, mình thích cậu con trai thành thị này. Điều này làm khổ não, bản thân kiên quyết thích ai hết. Vốn tin vào tình , tin vào hôn nhân tại sao lại dễ dàng bị ta đảo lộn hết thảy thế này? Hơn nữa ta đối xử với ai cũng tốt như vậy, có khi nào tự mình đa tình rồi ?

      Sau bữa trưa, Tần Chi Dương tới nhà Trác Lan tạm biệt, bởi vì sắp phải rồi, phải trở về nơi phồn hoa đô hội của . mấy ngày chưa gặp ấy, trong tim biết tại sao lại cảm thấy như thiếu vắng điều gì đó. Trước đây chưa từng có cảm giác này. luôn chăm sóc như người em của mình. giống như những người con khác ở xung quanh . luôn đối xử tận tâm với mỗi người con đến với , nhưng đến cuối cùng ai cũng rằng chính dám đưa ra trái tim của mình, họ vĩnh viễn cảm nhận được tình của . thậm chí nghĩ rằng lẽ nào mình thực kẻ lạnh lùng đến thế. Nhưng sau khi gặp được Trác Lan, nụ cười của có thể chạm được vào tận cùng trái tim , thế nhưng chưa từng dám suy nghĩ quá nhiều, bởi Trác Lan tựa như mảnh đất hoàn toàn tựn nhiên cần được bảo vệ cẩn thận.

      sắp phải rồi.” Tần Chi Dương vẫn mỉm cười, nụ cười của ấm áp tựa ánh mặt trời, sười ấm trái tim của Trác Lan.

      về rồi sao? Sao nhanh vậy?” Trác Lan rất kinh ngạc, ban đầu qua tết mới , mới chỉ ở được có vài ngày thôi mà?

      “Ừ, sắp thi đại học rồi phải về để cố gắng chăm chỉ.” Tần Chi Dương có chút bất đắc dĩ, nhìn vẻ kinh ngạc của Trác Lan mà trong lòng như nhói lên.

      “Ồ, vậy khi nào quay lại?” Trác Lan cúi đầu tiếng hỏi.

      “Cũng chưa biết,bà cũng cùng cho nên... biết có quay lại nữa ?” Lúc Tần Chi Dương câu này, giọng cũng trở nên rất , dường như chợt trở nên rất buồn bã.

      Trác Lan gì thêm, cho tới lúc khỏi khu vườn của nhà , nhìn theo hình bóng dần khuất, bật khóc. biết tại sao mình khóc. Chỉ là cảm thấy trong lòng trống rỗng lắm, buồn lắm. Sau lần đó cũng tìm gặp , cho tới mấy hôm sau, khi bà ngoại bà Tần cũng cùng Tần Chi Dương trở về thành phố B, chắc quay lại đây nữa, Trác Lan bỏ dở bữa cơm, chạy vội ra ngoài.

      Tại góc đường, đâm sầm vào lòng , ra vẫn luôn ở đây, cũng dám tới lời tạm biệt với . bất lực với nhút nhát của chính mình, cũng biết tại sao chỉ cần nghĩ tới việc tạm biệt cảm thấy khó chịu vô cùng. Đúng lúc đanh định quay về Trác Lan từ góc đường đột ngột đâm sầm vào người . Hương thơm tự nhiên tỏa ra từ cơ thể khiến muốn buông tay. Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau. Buổi tối giá lạnh nhưng hai trái tim nóng bỏng, hai trái tim của hai người trẻ tuổi quấn quít bên nhau, với : “Em tìm .”

      trả lời : “ chờ em.”

      Sau đó ba năm liền hai người gặp lại, cũng liên lạc qua điện thoại, nhưng dường như chuyện đó hề ảnh hưởng gì tới tình cảm của họ. thi đỗ vào đại học D, cố gắng theo kịp , bọn họ ngừng cố gắng. Cho tới ba năm sau cũng đỗ vào đại học D, chạy ùa vào vòng tay của , giây phút đó mới biết mình thực được hạnh phúc.

      Hai người gần như trở thành cặp tình nhân hoàn hảo nhất trong mắt tất cả mọi người ở trong trường. Sau khi học xong nghiên cứu sinh, gia đình muốn ra nước ngoài, định đưa cùng nhưng thể bỏ mặc ông bà của mình. Hơn nữa nhất quyết muốn bỏ tiền ra để đưa . Chuyện đó bắt đầu khiến hai người họ bắt đầu tranh cãi và mâu thuẫn , sau cùng chỉ còn cách bước hai con đường khác nhau. Chia tay có lẽ là người ra. Hôm đó Tần Chi Dương chỉ cười mà rằng, chưa từng nghĩ rằng bọn họ cũng chia tay nhau, sau đó quay người bước .

      Đầu thuốc lá làm bỏng tay . giật mình tỉnh lại khỏi những hồi ức xưa. Chắc hôm nay Tần Chi Dương bị chọc giận rồi. lại cự tuyệt , tình mong mỏi qua thuần khiết, quá lý tưởng. nên hiểu rằng người đàn ông như sao có thể có người con nào ở bên cạnh trong suốt thời gian dài như thế? Nhưng khi đối mặt với vấn đề này, tự vẫn thể nào chịu đựng nổi. Vì vậy mới : “ chạm vào người khác đừng vẫn tôi,”

      Dập tắt điếu thuốc, quay đầu xe dời . Mấy năm nay có thể còn nhiều điều chưa học được, nhưng riêng tinh thần AQ của Long Nữ tiếp thu được rất tốt,lúc nào cần là có ngay. Về nhà trêu chọc Long Nữ cho vui, chắc tâm tình khá hơn. tăng tốc lái xe hướng về nhà.

      Về tới nhà, đập vào mắt Trác Lan là hai túi hành lý to đùng quăng dưới đất. Có người vào vai chăm chỉ? Long Nữ cong mông nhồi nhét đồ đạc vào chiếc va ly . Trác Lan tới giơ chân vào mông Long Nữ cái hoie: “ Làm cái gì đây, định bỏ trốn hả?”

      “Bậy nào. Tớ chưa với cậu à, mai tớ Cáp Nhĩ Tân công tác. Đúng rồi mấy hôm tớ có ở nhà cậu giúp tớ cho Cầu Cầu ăn nhé, nhớ tắm cho nó, đừng bắt nạt nó đấy.” Long Nữ quay đầu lại nghiêm túc , đúng lúc Cầu Cầu ngoe nguẩy đuổi vào. Trác Lan cảm thấy ổn con chó này bình thường đâu dám gây trực tiếp với nhỉ, quay người chạy vội vào phòng khác. Long Nữ ôm Cầu cầu hôn hít nghe thấy giọng gào thét của Trác Lan: “Long Nữ đáng chết! Con chó của nợ của nhà cậu lại tè lên giường rồi!”
      A fangHale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 38

      Vì chuyến bay buổi sáng nên Long Nữ dậy từ rất sớm, cho dù có thích muốn nhưng sau cùng vẫn lấy chiếc áo lông vũ Giang Đông mua cho để mặc, nhưng mũ và găng tay dùng, có vẻ trẻ con quá,vứt đại vào trong va ly vậy. Thấy Trác Lan vẫn say giấc nên đánh thức nữa. Trước lúc còn ôm Cầu Cầu hôn mấy cái, giọng : “Bảo bối ngoan, ở nhà phải nghe lời Trác Lan, được tè lên giường, phải ăn uống đầy đủ, được kén ăn, mami về mua đồ ngon cho ăn nhé.” Cầu Cầu dường như hiểu lời , ra sức vẫy vẫy đuôi, tới lúc đến cửa rồi mới dừng lại, ưỡn ngực cao đầu nhìn côbước , xem cún nhà người ta kìa, phong độc chưa.

      Lâu rồi chưa mặc quần áo đại hàn, đặc biệt là kiểu dáng đai như thế này, Giang Đông có phải làm quá rồi , sao lại mua cái áo dài loằng ngoằng thế này, làm trông như cái bánh tét. Lúc Đào Nhiên lái xe tới đón, nhướng mày ra vẻ kỳ quặc nhìn Long Nữ, đợi ngồi vào xe rồi mới : “Bảo vệ toàn diện nhỉ?”

      Long Nữ nhìn , vẫn là bộ comple may thủ công như bình thường. Hình như rất thích màu bạc phải. Chẳng lẽ cũng nhận ra màu này làm nổi bật vẻ đẹp của mình?

      sợ lạnh à?” Long Nữ thấy lạ, hỏi.

      “Tới đó mua là được, cần gì phải mặc từ bây giờ. Hôm nay ở đây đâu có lạnh lắm, em thấy cả đường chỉ có em ăn mặc như thế này thôi à?” Đào Nhiên thực nỡ phải nhìn vừa mới ngồi được lát mà trán dã bắt đầu toát mồ hôi, thuận tay tắt máy sưởi trong xe .

      “Ừ nhỉ.” Long Nữ cười trừ, trong bụng nghĩ, đây lại chẳng phải đồ tôi mua.

      Tới phải đợi trong sân bay, Đào Nhiên Đào Nhiên vắt chân nhàn nhã ngồi đọc tạp chí, Long Nữ ở đó nhìn đông nhìn tây, hiểu tại sao lại cảm thấy có chút hoang mang.

      “Toilet ở phía kia , .” Đào Nhiên thực tình chịu nổi nữa, mãi tới lúc máy bay sắp cất cánh, mới biết tại sao trông lại hoảng hốt như vậy, là bởi vì sợ máy bay.

      Long Nữ nhắm mắt, bấu chặt vào thành ghế, hơi thở dần trở nên nặng nề. Đào Nhiên thấy như vậy bắt đầu lo lắng, nắm chặt lấy tay , nhàng : “ sao đâu , lát ổn thôi.”

      Long Nữ năng gì, bộ dạng vẫn đau khổ như cũ, cực kỳ khó chịu, nhưng cũng thể để mất mặt như thế này, từ từ mở miệng : “Em ... sao, lát ... ổn, đấy.”

      “Chúng ta chuyện , để em bị căng thẳng, em thấy sao?” Đào Nhiên bỏ tay ra khỏi tay của Long Nữ, khóe miệng đẹp đẽ nhướn lên.

      “Được, được mà. chuyện gì à?” Long Nữ cố gắng nặn ra nụ cười, biết Đào Nhiên giúp đỡ .

      chủ đề đương được rồi, em thích người con trai như thế nào, con bọn em vẫn thích chuyện này mà, phải ?” Nụ cười của Đào Nhiên rất đẹp khiến Long Nữ cảm thấy rất gần gũi, nhưng trong lòng ngấm ngầm rằng, bảo phải là gay ai ma ftin cho nổi. Có đàn ông con trai nào lại muốn bàn luận chủ đề này với chị em phụ nữ chứ?

      “Em à? Em thích người lớn hơn em, vì em trai. Lúc em rất ngưỡng mộ ai có trai, có trai tốt, lo bị người khác bắt nạt, chuyện gì cũng có người gánh vác giúp cho. Hơn nữa trong nhà em chỉ có mình em, nhiều lúc cảm thấy đơn lắm. Lúc ba mẹ em bận rộn, để em ở nhà với bà nội, vì thế em rất sợ ba.” Lúc Long Nữ nhắc tới hai chữ “ trai”, ánh mắt của lập tức hướng tới mộng cảnh đẹp đẽ vô bờ bến. Nhưng nhắc tới ba giọng liền hẳn , còn mang theo chút buồn rầu. thực rất sợ ba mình.

      “Hết rồi à? Chỉ có cầu như thế thôi à?” Đào Nhiên có phần hơi ngạc nhiên, Long Nữ hoạt bát nhanh nhẹn như thế vậy mà trong tình cảm gia đình cũng có trống trải và đắn đo riêng, điều này có lẽ là điểm chung giữa bọn họ.

      “Có chứ, em thích người đàn ông cao lớn, như thế có cảm giác được dựa dẫm, thích người đàn ông đẹp trai, vì em mê trai đẹp, và tính cách phải dễ chịu chút vì em nhát gan lắm, phải khoan dung, vì em rất bồng bột, phải hiểu em, vì so với bạn bè cùng lứa có lẽ em hơi ngô nghê. Nhưng em nỗ lự tiến bộ rồi đây. Đúng rồi, còn thích... Ờ phải chuyện đó...Tại sao quan hệ của với Đào Đào lại tốt như vậy?” Long Nữ theo phản xạ định hỏi ngược lại ta thích mẫu con như thế nào, đột nhiên nhớ ra ta là gay, vội vàng đổi đề tài. Dù gì giữa nơi công cộng lắm người thế này mà hỏi ta thích mẫu người đàn ông thế nào cũng hay.

      “Ha ha... Đào Đào à, trong ấn tượng của nó là đứa trẻ chịu lớn, thái độ luôn rất thù địch với , hoặc có lẽ vì mẹ của nó, hoặc có lẽ vì coi trọng của ba đối với , từ trước tới giờ thấy nó luôn thoải mái với mình. Còn lại là người giỏi chuyện tâm tình với người khác, nên cứ như vậy thôi.” Đào Nhiên Đào Nhiên nhìn ra điều định hỏi lúc đầu, nhịn được bật cười, Còn với câu hỏi lúc sau, thực nghĩ mình lại có thể ra hết với . Những lời này giữ sâu trong lòng nhiều năm rồi, trước giờ chưa từng với ai, hiểu tại sao khi đối diện với Long Nữ cảm thấy rất an toàn, rất thoải mái, vì thế muốn cho nghe những điều trong lòng mình.

      “Em cảm thấy đâu có trở ngại gì trong giao tiếp đâu. Tóm lại là cả hai em đều có vấn đề gì hết. Chẹp, hai người đó, đều biết trân trọng những gì mình có, có chị em ruột tốt biết bao, đâu có như em phải đơn vò võ mình.” Long Nữ thở dài, hồi từng thầm với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ xem có khi nào ba có thêm gia đình khác ở bên ngoài rồi ? Rồi hôm nào đó trai của con xuất .” Hậu quả thế nào khỏi phải nghĩ, bị mẹ dần cho trận, sau này dám nhắc lại nữa.

      cảm thấy em và Trác đó có quan hệ rất tốt, hai người quen nhau lâu chưa?” Đào Nhiên lẳng lặng thăm dò tin tức của Long Nữ. đâu nghĩ có thâm ý gì sâu xa nên cứ thế khai tuốt.

      “Đản Đản ấy à, bọn em quen nhau từ hồi đại học, chơi với nhau đến tận bây giờ, hệt như chị em ruột vậy. Đúng rồi hôm đó tới cửa hàng của K, có lẽ Đản Đản đắc tội với ấy mất rồi, giúp em xin lỗi ấy với.” Long Nữ là người rất dễ thân, mới lúc chẳng còn phân biệt cấp cấp dưới gì nữa, dám nhờ sếp mình xin lỗi người ta. Khóe miệng Đào Nhiên giật giật mấy cái, Long Nữ lại hề ý thức ra mình sai ở đâu.

      Khoảng giờ sau, khi Đào Nhiên thăm dò được gần đủ thông tin về mọi mặt của Long Nữ máy bay cũng sắp hạ cánh. Long Nữ lại bắt đầu trở nên căng thẳng. Lần này Đào Nhiên có kinh nghiệm, nắm tay : “ sao, nhanh thôi.”

      Xuống máy bay, Long Nữ lập tức biết rằng Giang Đông quả thực là thiên tài, Cáp Nhĩ Tân lạnh hơn thành phố B rất nhiều. trận gió lạnh thổi qua, cóng tới mức run lẩy bẩy, vội vàng đội chiếc mũ áp phao lên, ngẩng đầu nhìn Đào Nhiên chỉ có mỗi chiếc áo gió, nhưng vẫn đứng thẳng người, tựa như gió chỉ vờn xung quanh mà thôi. Long Nữ thầm nghĩ, ra vẻ gì chứ, để xem dính cảm lạnh rồi thế nào.

      Đào Nhiên cũng lạnh lắm, nhưng dù sao thân là đàn ông con trai, hình tượng và phong độ rát quan trọng. Vì thế bước nhanh về phía trước, quên mất bạn Long Nữ chân hơi ngắn chạy lon ton phía sau. Tới lúc nhớ ra vấn đề này, quay đầu lại nhìn thấy Long Nữ trong bộ áo phao lông vũ trắng muốt , chiếc mũ có từng vòng lông dài cuộn lại. Khuôn mặt đỏ ửng lên, cổ rụt hết lại, ràng là chạy, Nhưng nhìn kiểu gì cũng như nhảy lò cò, bỗng khiến nghĩ tới con thỏ.

      Long Nữ nhảy tới trước mặt Đào Nhiên, run lập cập : “ Mau thôi, thêm lúc nữa là bị đóng băng đấy.” sau đó lại hệt chú thỏ nhảy lấy hành lý. Đào Nhiên chậm rãi bước ở phía sau, tự mình: “Có phải ấy chuyển kiếp từ thỏ nhỉ?”

      Vừa đẩy hành lý ra thấy người của chi nhánh ở đây tới đón. Trời ơi chàng cực kỳ đẹp trai! Long Nữ hoài nghi quay lại nhìn Đào Nhiên, lẽ nào trong số thuộc hạ dưới trướng của ta , số mỹ nam còn nhiều hơn mỹ nữ? Đào Nhiên đoái hoài tới ánh mắt của , vẻ rất ngầu quang hành lý cho mấy người đó, đưa Long Nữ rời .

      Đào Nhiên phía trước tựa như vương ổ uy phong, Long Nữ đằng sau trông như chuột mượn oai hùm, cái khoảng cách này ôi chao là xa!
      Hale205 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 39

      Giang Đông thứ dậy liền bắt đầu gọi điện cho Long Nữ, nhưng chỉ toàn nghe thấy giọng nữ dịu dàng : “ Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Chau mày, tiếp tục gọi lại, giờ hiểu tâm trạng của Long Nữ trước đây là như thế nào mỗi khi liên lạc được với . Tuy biết có thể vẫn máy bay, nhưng vẫn an tâm, cứ ra sức gọi gọi lại. Tới khi thấy sắp hai tiếng đồng hồ trôi qua mà mình mặt vẫn chưa rửa, tóc chưa chải, vẫn nằm dài giường ôm điện thoại gọi hết lần này tới lần khác, nổi xung lên gọi thẳng tới cho Trác Lan.

      “Alo, Tổng giám đốc Giang, có chuyện gì?” Trác Lan thù rất dai, lần trước Dương Tử chèn ép xém lỗ cả vốn, thù này nhất định phải tính vào sổ thù vặt với Giang Đông.

      “Long Nữ đâu rồi?” Giang Đông vẫn luôn chỉ đủ ý.

      “Em đâu phải là người trông giữ Long Nữ cho . tưởng ấy là Cầu Cầu, cứ vứt trong nhà khóa cửa lại là xong à?” Mồm miệng Trác Lan tha ai, ai bảo gọi tới đúng lúc bực mình chứ, coi như xui xẻo .

      “Mới sáng sớm em ăn phải thuốc súng hay sao vậy, ghê gớm thế làm g?” Giang Đông cào cào tóc, nhìn đồng hồ sắp mười giờ, dù sao hôm nay cũng có việc gì, chiều rồi tới công ty vậy, hơn nữa chưa tìm được Long Nữ chưa an tâm.

      muốn tìm Long Nữ chứ gì, em tìm giúp . Lô hàng lần trước đàm phán lấy giá cao hơn hai phần trăm cho em, được chứ?” Trác Lan cầm bút gõ gõ xuống mặt bàn, đợi Giang Đông trả lời.

      lấy cao hơn ba phần trăm, trong vòng mười phút em phải tìm ra ấy cho .” xong cúp máy cái rụp. Đắt đỏ thêm bao nhiêu cũng thành vấn đề, cũng biết lần trước đúng là Dương Tử ép giá quá. Trác Lan và Long Nữ có quan hệ rất thân thiết nên bao lâu nay vẫn hỗ trợ Trác Lan, hơn nữa rượu của ấy đúng là rất tốt, moi móc được lỗi lầm gì, chả trách lần này ấy giận dữ như vậy, vẫn phải nhắc nhở Dương Tử chút.

      Dương Tử là bạn học từ hồi cấp hai với . Hai người cũng thời gian khá thân thiết, nhưng chưa từng có gì phát triển hơn, chẳng qua cũng chỉ là trẻ con chơi với nhau. Lên cấp ba, Dương Tử thích cậu khóa , chàng trai rất nho nhã, phong thái có phần giống với Tần Chi Dương. Rồi vì theo đuổi ta nên thi đại học mà ra nước ngoài du học luôn. Sau đó nghe hai người họ kết hôn, rồi với Dương Tử cũng còn liên hệ gì nữa, gần đây mới gặp lại. ấy đột nhiên xuất trong văn phòng của , là muốn tìm cho công việc. Khi đó rất kinh ngạc. tuy tính cách mạnh mẽ thẳng thừng của Dương Tử bao năm nay vẫn thay đổi, nhưng đột ngột nhảy ra thế này đúng là vẫn làm cho người ta phải giật mình. Nể tình bạn cũ với nhau, cũng thể để ấy làm vị trí quá thấp, xinh đẹp lại mạnh mẽ, vậy nên để ấy lãnh đạo nhóm toàn người đẹp. Vì thế ấy trở thành giám đốc bộ phận truyền thông của Đông Nam.

      Chưa đến tháng, dưới lãnh đạo của thành tích của bộ phận truyền thông thực vượt trội. Hơn nữa công việc của bộ phận tiêu thụ ấy cũng có ít nhiều tham gia, thành ra là có liên quan đến Trác Lan là vì thế. Khi đó Trác Lan gọi điện tới kêu gào với , nhưng là ai cơ chứ, muốn kêu là kêu được sao? Trác Lan kêu còn đỡ, kêu rồi lại chẳng có hiệu quả, Giang Đông lại quay ra ủng hộ Dương Tử. Vì thế hôm nay Trác Lan mới tỏ thái độ như vậy với , vốn định chỉ tăng thêm nhiều nhất là phần trăm. Nhưng thôi, chấp nhận thế nào cũng được, mau mau tìm cho ra Long Nữ mới là việc quan trọng.

      Quả nhiên vừa mới được tám phút điện thoại của đổ chuông, đầu bên kia Trác Lan ung dung : “Báo với , ấy mở máy rồi, đợi .”

      “Em làm thế nào tìm được vậy?” Giang Đông có chút lơ mơ, chẳng lẽ Long Nữ có hai số điện thoại, giấu số? Chắc đâu, lấy đâu ra trí thông minh đấy.

      “Em tìm được ấy, nhưng em tìm được Đào Nhiên. Hai người với nhau mà, biết à?” Trác Lan gian tà câu này, cúp may rồi mà vẫn còn ngồi đó ha ha sung sướng, cho ta tức chết . vừa gọi cho Đào Đào hỏi số điện thoại của Đào Nhiên, tên tiểu tử đó còn định cho, quát cho hai câu là xong, thằng nhóc đó ngày càng khó bảo.

      Giang Đông nắm chặt điện thoại trong tay. Long Nữ chưa với cùng Đào Nhiên công tác, cũng quá lơ là, là trợ lý của Đào Nhiên, công tác tất nhiên phải cùng ta. Nhưng vừa nghĩ tới việc hai người đó cùng nhau mấy hôm liền ở bên ngoài, tuy biết Long Nữ hiền lành xảy ra chuyện gì, nhưng Đào Nhiên kia là tên cực kỳ thâm hiểm, cứ nhìn vào vụ “Tinh phẩm phong lâm” là biết. Chỉ vì có tham gia vào mà Đào Nhiên định vứt bỏ luôn cả dự án. Để có người phụ nữ ngốc nghếch như thế cùng gã đàn ông nham hiểm như thế, bảo an tâm sao được?

      Long Nữ vừa xuống máy bay liền theo Đào Nhiên tới khách sạn Shangri-la. Phòng của họ ở cạnh nhau. vừa cởi áo khoác ra nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa, Đào Nhiên tay cầm điện thoại di động với : “Trác Lan bảo em gọi điện thoại lại cho ấy.”

      Lúc này Long Nữ mới nhớ ra mình vẫn chưa mở máy, ngượng ngùng cười cười, vội chạy tới chỗ túi xách đặt bên giường lục tìm điện thoại. Nhưng túi xách quá to, lại còn đựng quá nhiều đồ, lục mãi mà vẫn chưa tìm thấy, cuối cùng bực quá cầm túi dốc ngược xuống, đổ hết sạch đồ trong túi ra ngoài. Đồ rơi ra lộp bộp,kéo cao su, chìa khóa, móc chìa khóa là gấu Windy to vật, son môi, phấn má, máy chơi game PS3000... trong đống đồ lộn xộn ấy tìm được chiếc điện thoại, mở máy ra gọi cho Trác Lan, sau đó mới biết Giang Đông tìm , nghĩ lát quyết định thôi cứ gọi lại vẫn hơn. Dù thế nào người ta cũng là quyết tâm tới mình, mình nên hiểu phép lịch .

      Số của Giang Đông trong máy được cài phím tắt số “1”, đây là do Giang Đông cài cho , ngốc như thế lỡ như có chuyện gì có thể cầu cứu nhanh hơn. Lúc đó trong tim Long Nữ thấy vô cùng ấm áp. Nhưng sau đó dù có chuyện ta cũng chẳng đoái hoài, chỉ toàn bận này bận kia. hối hận lắm, chẳng thà cài thành số của 110 còn hơn (số 110 là số khẩn cấp của cảnh sát Trung Quốc tương đương với số 113 của Việt Nam)

      “Này sao giờ em mới mở máy vậy?” Giọng của Giang Đông đột ngột xuất làm giật cả mình, vì tốc độ nhấc máy của quá nhanh, gần như còn chưa thấy tín hiệu gọi bị nhấc máy lên luôn rồi.

      “À, tại em quên. Có chuyện gì thế?” Giọng của Long Nữ rất bình tĩnh như trước đây, vừa nghe thấy như vậy liên vội vàng xin lỗi.

      có chuyện gì được gọi cho em sao? À mà em công tác cùng Đào Nhiên à? Giọng của Giang Đông dịu vài phần, còn nghiêm nghị như trước . Đột nhiên nhớ tới lời Diệp Tử với , phụ nữ là phải dỗ dành, cậu này có tác dụng đối với phụ nữ ở mọi độ tuổi.

      “Vâng, có vấn đế gì ạ?”

      sao, thế em phải chú ý tránh xa tên nhân đó ra chút, làm xong việc phải mau mau về ngay”.

      “Giang đại thiếu gia, chuyện này đâu phải em quyết định là được, em chẳng qua chỉ theo người ta công tác thôi mà. Mà có phải mấy hôm nay nhàn rỗi quá vậy?” Long Nữ rất nể nang lôi ngay giọng điệu vẫn dùng với Trác Lan ra để , xong liền hối hận. Giang Đông lúc đó nghe xong, đứng hình mất vài giây.

      “Em chuyện với ai đấy, ai dạy em ăn kiểu đấy vậy, em xem có con ngoan ngoãn nhà ai năng như thế ?” Lúc này Giang Đông hoàn toàn quên sạch mấy lời Diệp Tử chỉ bảo, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời chính là để miêu tả .

      “Được rồi, với nữa, em còn có việc phải làm.” xong lập tức dập máy, thở phì phò, quay đầu thấy Đào Nhiên đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn , dáng vẻ như mải suy tư. trừng mắt nhìn : “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy xinh à?”

      Câu này làm Đào Nhiên choáng váng, sau đó cười ha hả, tiến lại phía : “Rồi, thấy tâm trạng của em được vui, mấy hôm tới em cứ việc quên chúng ta là cấp cấp dưới , làm xong việc đưa em chơi.”

      Long Nữ mang tính cách điển hình của mấy nàng trẻ tuổi, vừa nghe thấy được chơi lập tức tười cười hớn hở, vỗ vỗ vai của Đào Nhiên ra vẻ chị em thâm tình với : “Được rất có nghĩa khí.”

      Về phía Trác Lan, vẫn bận rộn với việc nhập hàng, trợ lý gọi điện thoại tới K nào đó muốn gặp , nghĩ ngợi gì liền ngay với trợ lý: “ Chị đâu có đặt KFC.” Khi trợ lý lại lời này với Tiểu K, bản mặt vốn hào hoa phong nhã kia xém chút nữa biến thành xanh lè.

      Lại , bạn Tiểu K lần trước bị Trác Lan làm cho tổn thương trầm trọng, có nào chê quần áo của đẹp? Có phụ nữ nào chê phong độ ngời ngời? Thế mà Trác Lan đó lại dám phỉ báng như thế. Trải qua suốt đêm ròng rã trằn trọc, cuối cùng quyết định, theo đuổi . Đừng hiểu lầm, chỉ định theo đuổi được , sau đó đá , khiến nêm trải cảm giác đau khổ. Nhưng mà đánh giá sai Trác Lanrồi, sao có thể là kiểu con bình thường như thế được? Khi liên tiêp ba ngày liền tặng hoa cho , nhưng vẫn có bất cứ phản hồi nào, đành phải đích thân tới công ty của để tìm gặp, thế mà lại bị hiểu thành “KFC”? Làm ơn, tôi phải chứ “K” trong “KFC” ạ! Là chữ K trong “King” ấy!

      Lúc Trác Lan lấy xe nhìn thấy chàng cực kỳ nổi bật đứng bên cạnh xe của , nhìn kỹ nhận ra là Tiểu K kia. Đương nhiên Trác Lan biết hoa mấy ngày hôm nay là do ta tặng, người tới tìm hôm nay cũng là ta. Nhưng mà cái tên này thực nhạt nhẽo quá thể, lại còn tới tận đây tìm .

      “Có chuyện gì?” Trác Lan vốn cao, hôm nay lại mang giày cao gót, chiều cao hề thua kém người đàn ông trước mặt.

      Tiểu K nhìn thẳng vào Trác Lan, đàn bà con gặp ít, người xinh đẹp hơn cũng ít, nhưng đáo để hơn đúng là chẳng có mấy người. Những tên con trai bị chị em phụ nữ nuông chiều thành quen như đều có chung căn bệnh, đó chính là càng bị nga khác phớt lờ càng bị thu hút. Đây cũng chính là điều mà rất lâu sau, khi K cùng chuyện với Trác Lan về việc hai người mới quen nhau, dùng đúng từ để khái quát bản thân mình, “hèn”.
      Hale205 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 40

      Bên quầy bar của Diệp Sắc Khuynh Thành, người đàn ông, hai cậu choai choai ngồi đó khiến bao nhiêu người phải chú ý. Gần đây Đào Đào rất được thích trong show truyền hình thi tài năng đó, tới đâu cũng được các trẻ trộm nhìn. Ở mấy hộp đêm thế này các trẻ lại càng mạnh dạn liếc mắt đưa tình với cậu. Đào Đào mải mê chém gió với em trẻ, Tiểu Q mặt mũi nhăn nhó nhìn ông ngồi cạnh mình. sai, tại sao Long Nữ lại cảm thấy trông Tiểu K quen thế, hóa ra bởi vì ta là trai của Tiểu Q, Nhà thiết kế nổi tiếng này ngồi tu rượu, hết ly này tới ly khác, vẻ như cực kỳ buồn khổ, ngay cả người đẹp ngồi bên cạnh cũng đủ sức hút chú ý của ta. là kỳ lạ, trước giờ ta bao giờ từ chối cơ mà?

      làm sao vậy?” Tiểu Q to gan hỏi, ông mình sao lại chút hứng thú với mỹ nữ kiều thế kia, thế này xong rồi, cả nhà chờ sinh cháu đích tôn kia mà.

      “Haiz, sầu quá...” Đào Đào thở dài tiếng, lại uống ly.

      mau xem là chuyện gì, đừng làm em lo thế.” Tiểu Q ngồi ghế cao nhảy phắt xuống, rất to mồm. Đào Đào ngồi bên này phải trừng mắt với cậu ta cái, rồi lại quay ra tiếp tục màn à ơi với em xinh tươi kia. Thời gian gần đây cậu thấy mình rất bình thường, lúc nào cũng nhớ tới cái bà ngốc nghếch Long Nữ kia, và để chứng minh ta đây vẫn bình thường, cậu ta điên cuồng đổi người cặp kè, nhưng kết quả là trong lòng vẫn cảm thấy rất trống trải.

      “Em xem, nếu có nào đấy để ý tới em em làm như thế nào?” Tiểu K quay đầu thà hỏi Tiểu Q, biểu cảm thực rất hoàn hảo, khác gì mấy chàng si tình trong phim truyền hình của Quỳnh Dao, khiến người ta phải xúc động.

      “Hả? Thích nhích, xông lên thôi, mấy cái này chẳng phải dạy em đấy sao?” Tiểu K khiến cậu em đơ luôn, trai cậu ta sao lại hành động như mấy thằng choai choai mới biết lần đầu thế? Ngay sau đó Tiểu K câu làm cậu ta & Đào Đào xém chút nữa ngã từ ghế xuống.

      : “Có lẽ đây là mối tình đầu của .”

      K, làm gì đến mức này, tình đầu của chắc mạnh nha từ thủa mầm non rồi ấy chứ, làm gì có chuyện để đến tận bây giờ?” Đào Đào thực tình chịu nổi, đuổi em kia sang chỗ khác ngồi đợi, còn cậu ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái mặt ủ dột kia.

      “Lúc đó hiểu là gì, nhưng bây giờ cảm thấy ấy mất rồi, trong mắt ấy hệt như nữ thần.” Lúc Tiểu K câu này làm người ta thể nào chịu nổi, cứ như ấy đứng ở trước mặt ta, bắt ta quỳ lạy bằng.

      “Xông lên , em đây làm hậu thuẫn cho , tặng hoa, tặng quà, mời ăn, mời vào khách sạn, sau đó thế là xong rồi.” Tiểu Q thấy mình cực kỳ chí lý, xòe ngón tay vừa đếm vừa , cậu ta còn chưa xong đầu bị đánh bốp cái.

      “Hư đốn! Đừng có sỉ nhục nữ thần của đây.” Tiểu K trợn mắt với cậu em, tiếp tục bộ dạng rầu rĩ. Ba ngày vửa ta đứng chờ dưới tòa nhà Trác Lan ở, nhưng chưa từng nhìn thẳng vào lấy cái, càng như vậy càng thích . Mấy ngày nay, trong mắt ta Trác Lan sắp biến thành nữ thần Athena luôn rồi. Nhưng thực tàn khốc, nữ thần đâu thèm để ý đến người phàm như ta, thế nên phải kéo theo Tiểu Q và Đào Đào tới đây uống rượu, Tiểu K đột ngột quay ra nhìn Đào Đào như nhớ ra chuyện gì, bỗng cười quỷ dị thấy mà gớm.

      Hôm nay là ngày thứ ba Long Nữ công tác, ngày nào cũng có mấy cuộc điện thoại của bạn Giang Đông kèm, bảo dừng làm cái này, đừng làm cái kia. thực cảm thấy rất phiền phức, muốn phản bác nhưng lại dám cự tuyệt ý tốt của người at. Hơn nữa ta hở chút là lôi ba ra chuyện, thôi đành phải nghe, nghe thôi chứ có mất tiền đâu. Ơ mà phải, cũng mất tiền, cước chuyển vùng đắt ghê ấy, nhưng cuộc điện thoại tối nay phải của Giang Đông gọi, là Trác Lan gọi.

      “Khi nào cậu mới về, chơi tóe khói rồi ấy nhỉ?” Trác Lan nằm dài sô pha, tay xoa xoa tai của Cầu Cầu, vắt chân nằm chuyện với Long Nữ.

      “Chơi cái nỗi gì, mấy hôm nay bận chết được, ở đây tớ vẫn còn nhiều việc lắm. Mới đầu cứ tưởng chỉ tới cắt băng khánh thành là xong, tới rồi mới biết ở đây còn rất nhiều việc chưa làm. Tên Đào mỹ nhân kia sửng cồ cả lên, sợ lắm. Mấy ngày hôm nay ở đây áp lực ghê, may mà xử lý xong hết rồi. Sếp tớ quả đúng là rất giỏi, chắc ngày mốt là về được rồi. Cậu thế nào rôi? ngược đãi Cầu Cầu đấy chứ?” Long Nữ liền tù tì lèo, mấy hôm nay Đào Nhiên bận rộn chuyện dự án, cũng phải chạy theo khắp nơi, lại còn phải nghe Giang Đông lèo nhèo, được dịp vội vàng tố khổ với Trác Lan ngừng nghỉ.

      “Ờ, Cầu Cầu vẫn ổn cả, ít nhất mấy hôm nay tè bậy lên giường, còn tớ vẫn thế. Mà sao cậu có vẻ sùng bái sếp cậu thế, có khi nào thích ta rồi ? Tớ cho cậu hay, khứu giác nhạy bén của tớ ngửi thấy mùi gian tình ở đây rồi nhé.” Trác Lan cứ như thực có chuyện đó bằng.

      “Cậu biến mau, sao tớ lại thích ta hả? Tần Chi Dương gần đây có tìm gặp cậu ?” Long Nữ rất lo cho con đường tình duyên của Trác Lan. ấy và Tần Chi Dương nhau lâu như vậy, có thể tiếp tục được hay , thực câu hỏi lớn. Nhưng trong chuyện tình Trác Lan lại có cố chấp và kiên định như những người bình thường, có thể coi như kiểu bệnh sạch thái quá, Long Nữ luôn rất lo cho ấy.

      “Có, nhưng hai bọn tớ thể đâu, rất nhiều việc thay đổi, ta thay đổi, tớ cũng thay đổi, thế đấy, làm bạn bè thôi.” Trác Lan rất nhàng, nhưng Long Nữ nghe lại thấy vô cùng day dứt, lẽ nào tình thể giữ gìn trọn đời ư?

      “Đản Đản, thực ra bọn cậu...”

      “Được rồi mà, tớ phải tắm cho Cầu Cầu đây, cậu về rồi tiếp.” Trác Lan chờ cho Long Nữ hết câu cúp máy, mình ngồi ngây ngốc ở sô pha. biết Long Nữ định gì. Chẳng qua là lại muốn khuyên làm lành với Tần Chi Dương. Nhưng mọi chuyện nới dễ, giống như trước đây bảo Long Nữ ly hôn với Giang Đông. Cuối cùng sau khi ly hôn rồi, đắng hay ngọt chỉ có mình Long Nữ hiểu nhất. cũng hiểu tính khí của mình, quá cố chấp, hoặc có lẽ là quá ích kỷ.

      Hôm đó Tần Chi Dương với rất ràng, trong mấy năm này cũng từng có người con khác. Thực ra ở tuổi này, việc như thế là chuyện rất thường tình, hoặc cách khác, trong suy nghĩ của mọi người cũng nên nhìn nhận việc này thoáng chút. Nhưng Tần Chi Dương hiểu , vì vậy mới với , mà cũng biết Tần Chi Dương , , nhưng thể bước qua rãnh sâu đó trong tim . Tình mong đợi qua tinh khiết, tình của thể dung nạp chút tạp chất nào. Vì vậy với , chúng ta cứ là bạn bè . Hôm đó Tần Chi Dương chỉ cười cười, xoa đầu , được.

      Trong ấn tượng của , Tần Chi Dương luôn luôn mang dáng vẻ ôn tồn như thế, ngay cả khi chia tay, cũng mỉm cười bước . luôn luôn bao dung với , hiểu mọi thứ của , biết rất để tâm. ai là thánh nhân cả, cho dù có là thánh nhân, cũng có cách nào đòi hỏi người khác cũng phải như mình. Lúc này rất trăn trở bản thân cũng biết phải làm như thế nào.

      Long Nữ vừa mới tắm xong, chuẩn bị ngủ nghe thấy có người gõ cửa, mở cửa thấy Đào Nhiên mặc áo sơ mi trắng đứng đó.

      Dạo này Long Nữ cảm thấy rất kỳ quặc, bất luận trời có lạnh đến đâu Đào Nhiên cũng chỉ mặc độc chiếc áo khoác, còn vẫn mặc chiếc áo phao lông vũ kia nhảy tới nhảy lui. Nhớ hôm cùng Đào Nhiên tới cơ quan chính quyền làm việc, người ta liếc trước liếc sau nhìn rồi hỏi tốt nghiệp đại học chưa? Đào Nhiên trưng ra bộ dạng muốn cười mà dám cười khiến lại càng thêm bực mình, chẳng qua chỉ trông có vẻ ít tuổi thôi chứ làm gì tới mức đó? Đây gọi là trẻ trung xinh xắn đấy.

      “Ngày mốt về, sáng mai là cắt băng khánh thành, buổi chiều có việc gì nữa, ra ngoài chơi chút .” Đào Nhiên ngồi sô pha nhìn Long Nữ mặc bộ đồ ngủ in hình hoạt hình, chân đứng dưới đất lau tóc, hiểu sao trong lòng cảm thấy ấm áp.

      “Được thôi, nhưng ở đây có gì hay ho , em phải mua quà về cho Đản Đản.” Long Nữ trả lời, chưa từng tới đây, lượn lờ gì mà về phí quá.

      “Đúng rồi, Tiểu K gọi điện tới lúc nào về mở tiệc đãi chúng ta, gọi cả Trác Lan cùng .” Đào Nhiên tới là để chuyện này. Vừa rồi bị Tiểu K gọi điện tới lèo nhèo cả buổi, kêu rằng là mà gặp được tình của đời mình, bắt phải giúp đỡ ta nhiệt tình. chưa gặp Trác Lan bao giờ, nhưng ít nhiều cũng biết về ấy. Thấy cũng phải là hình tượng thần tiên gì, biết làm sao lại có thể khiến tên bạn tốt của mê mẩn đến thế.

      “Vâng, được thôi.”

      “Em rất thích gấu Teddy à?” Đào Nhiên nghi hoặc hỏi.

      Long Nữ nhìn , lại nhìn bộ đồ ngủ của mình, cười hì hì : “Em thích mọi loại gấu, chúng rất đáng , lông mềm mại nữa.”

      “Vậy em tới vườn thú , nhìn thấy gấu chó chưa?”

      “Vớ vẩn, gấu chó xấu ỉn, em thích các nhân vật hoạt hình thôi. Ngoài gấu ra con gì em cũng sợ, gà, vịt, mèo em sợ hết. Em thấy bọn nó xinh, chỉ có chó là đẹp. Đúng rồi, còn chưa được nhìn thấy Cầu Cầu của em, đẹp lắm, đẹp cực kỳ, để em lấy ảnh cho xem.” rồi lấy điện thoại tìm ảnh của Cầu Cầu rồi đắc ý giơ ra cho Đào Nhiên xem.

      Trong ảnh mặc chiếc áo phông trắng, quần bò ngố màu xanh, mái tóc cột cao, quỳ gối bên chú chó Husky oai vệ, mặt áp sát mặt, nụ cười rạng rỡ tươi sáng như ánh ban mai.

      “Có đẹp ?” Long Nữ đột ngột láy lại điện thoại rồi ngồi đó hào hứng xem mình.

      “Đẹp lắm.” Đào Nhiên gật đầu. ra khen chứ phải khen chú chó. Mà tưởng rằng khen Cầu Cầu, lại càng thêm đắc ý, tìm tấm khác cho xem, nhưng lần này chỉ nhìn chăm chăm vào điện thoại. Đào Nhiên đứng lên nhìn sang, trong ảnh là mộ người đàn ông đứng bên chiếc xe, tay ôm chú chó Husky ở trong lòng. Người đàn ông đó mỉm cười nhìn chú chó trong lòng mình. Long Nữ sững sờ, cứ tưởng tấm hình này mình xóa từ lâu rồi. Đây là ngày đầu tiên Giang Đông Giang Đông mang Cầu Cầu về nhà, hôm đó vui lắm, nhất định đòi để chụp tấm cho và Cầu Cầu. Trong máy của có rất nhiều ảnh của , nhưng có tấm nào nhìn vào máy, bởi vì đều là chụp trộm lúc chú ý. rất ghét chụp ảnh, vì vậy ngoài ảnh cưới ra hai người chẳng có tấm ảnh chung nào. Mong muốn lớn nhất trong lòng là có thể cùng lần chụp ảnh chân dung, nhưng đều bị bảo là trò trẻ con, rồi chịu chụp cùng.

      Đào Nhiên nhìn bộ dạng của Long Nữ, thêm gì, quay người rồi luôn. Trở về phòng, châm điều thuốc, nhớ tới câu Tiểu K vừa : “Tớ thích ấy mất rồi, chẳng có lý do nào cả, chỉ là thích thôi. Cậu xem làm thế nào đây?” Tình cảm giữa đàn ông và phụ nữ thực thể dùng lý trí để phân tích rạch ròi. Và cũng sắp rơi vào vòng xoáy đó rồi phải ?
      Hale205Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :