1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như có một ngày - Phong Lai Đích Tây Lâm (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 31

      Sáng sớm hôm sau, Long Nữ cựa quậy cái mông xoay người liền nghe uỵch cái, lăn vèo từ ghế sô pha nhà Đào Nhiên xuống thẳng dưới đất.Xoa xoa cái mông đau điếng, nheo nheo mắt hồi lâu, ngẩn người, ơ đúng, chỗ này phải là nhà của Trác Lan. Nhà Trác Lan thể sạch đến nhường này. Toàn bộ đều là ba màu đen - trắng - ghi đơn giản, trắng cực kỳ trắng, đen cực kỳ đen.

      Long Nữ định đứng dậy thám thính địa hình chút lập tức được thưởng thức bức tranh mỹ nhân ra khỏi phòng tắm, quá đẹp.

      Đào Nhiên vừa mới tắm xong, có bệnh sợ bẩn, hôm qua bị Long Nữ nôn lên đầy người, thiếu chút nữa phải ngâm mình cả đêm trong bồn tắm. Mái tóc đen còn chưa khô, vài lọn tóc mái vương trán, nước vẫn xuống. Bộ khăn tắm màu trắng ôm sát lây phần cơ bụng rắn chắc. Chết , sao lại biết nó rắn chắc? Ặc... Lúc nằm mơ thấy mình có sờ mó gì đó, chẳng lẽ phải mơ? thực sờ vào cơ thể của tiểu thụ rồi à, làm sao bây giờ? trong sáng, thế mà dám sờ vào cơ thể người đàn ông khác! Nhưng tại sao chân ta lại dài thế nhỉ, còn trắng nữa, chả trách ta là tiểu thụ. Hormone nam tính hề thể ra ngoài, chân cẳng nõn nà bóng mịn hệt như chân của , có lông chân, cực phẩm là đây.

      “Em nhìn chân làm gì vậy, em có sở thích này à?” Đào Nhiên vừa rồi tắm bỗng nghe thấy có tiếng động trong phòng khách, vội vàng chạy ra bị nàng này dùng mắt sàm sỡ. Tối qua lòng tốt của trỗi dậy định bế vào giường ngủ cho ngon, nhưng cứ ôm chặt lấy cái sô pha chịu buông, lại chổng mông ngược lên lắc la lắc lư, chỉ còn nước tránh cho xa. người đàn ông hoàn toàn bình thường, tiếp tục như vậy sợ làm gì có lỗi với , vì phát ra mình thực có phản ứng, rầu rĩ cả đêm dài.

      “Hôm qua em làm gì phải ?” Long Nữ ngồi dưới đất chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ rất vô tội hỏi .

      Đào Nhiên trợn mắt nhìn , đây có phải là đàn bà con ? Cho dù có chuyện gì câu này cũng phải là với mới đúng chứ. Chẳng lẽ trong mắt , thực ra dáng nam nhi?

      “Trong mắt em, thực phải là đàn ông sao? Em cho rằng em có khả năng làm gì hả?” Lúc Đào Nhiên câu này, nở nụ cười rất đẹp. Nhưng Long Nữ lại cảm thấy như có trận gió lạnh gào rít qua tai.

      phải đâu, em chỉ hỏi thôi mà, hôm qua em uống say quá, sợ mình đúng đắn.” Long Nữ chu miệng giải thích, chỉ muốn làm tình hình thôi, lỡ như uống rượu vào làm loạn sao?

      gì, em chỉ nôn ọe đầy người , sờ mó , rồi da đẹp, sau đó sai làm cái này cái nọ. Mà muốn hỏi em, em đặt nickname cho đấy à? ‘Mỹ nhân’ ?” Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn Long Nữ, chầm chậm liệt kê hành vi tội trạng của . Và cứ câu, nụ cười của Long Nữ lại cứng đơ mất vài phần, đến câu cuối cùng mặt Long Nữ hoàn toàn hóa đá, bởi vì nhớ ra hunhf như mình đúng là có làm như thế...

      “Chuyện đó, chuyện đó...” Long Nữ dài miệng ra muốn lên lời, vì chẳng biết phải gì đây.

      “Được rồi, chuyện này để sau, em tắm , bẩn chết được.” Đào Nhiên nhíu nhíu mày, quay đầu vào bếp. Long Nữ cúi đầu nhìn lại mình, từ từ đưa mũi xuống ngửi ngửi, mặt lập tức nhăn lại. Đúng là bẩn , vội vàng đứng lên chạy khắp nơi để tìm nhà tắm. Đào Nhiên cứ như mọc mắt sau gáy, vừa đun sữa tươi vừa : “Trong phòng ngủ ấy, bàn chải đánh răng và khăn tắm ở trê giường, đều mới cả đấy, em mặc tạm quần áo của , lát nữa có người mang đồ đến cho.”

      Long Nữ nuốt nước bọt, cái tên đàn ông này, à , cái tên bóng bay này cũng tồi. chân đất chạy vào phòng ngủ của Đào Nhiên. Vẫn là ba màu đen- trắng- ghi như cũ, tuy màu sắc có hơi đơn điệu nhưng khiếu thẩm mỹ của tên này cũng tệ. giường có để sẵn chiếc áo sơ mi trắng to đùng, chiếc quần thụng đen. Nguyên cây này cần mặc vào cũng biết taojnhieeuj ứng “đẹp” đến mức nào. Vóc dáng của Đào Nhiên và Giang Đông tương đương nhau. mặc áo của Giang Đông là có thể thành cái váy luôn rồi. Chiều cao đáng thương ơi, nỗi đau muôn thủa của !

      Lúc tắm nghe thấy tiếng chuông cửa, hình như có người tới. Lúc ra ngoài, tay cầm chiếc khăn bông lau tóc, đuôi áo phải buộc túm lại, ống tay áo xắn lên, cạp quần hơi rộng, nhưng mà cái eo thon thả của Đào Nhiên đúng quá ổn. Nhớ lại vụ tối qua “sàm sỡ” người ta, mặt Long Nữ kiền chế được mà nóng hết cả lên. Tay túm quần chạy vọt ra ngoài, định bảo tìm cho cái thắt lưng, nhưng vừa thò đầu ra tới nơi thấy ngay người đàn ông ngồi ghế sô pha. Sau đó nghe thấy người đó hét ầm lên: “A... Nhiên, cậu có phụ nữ.”

      Long Nữ bị người đó làm cho biết phải phản ứng thế nào, túm cái quần đứng chôn chân trước cửa phòng, vẻ mặt ngại để đâu cho hết.

      Đào Nhiên mang sữa tươi từ trong bếp ra, bàn bày đủ hai miếng bánh sandwich, ngón tay thon dài, đồ sứ trắng muốt, kết hợp thanh nhã hoàn hảo, tên này thế mà cũng biết nấu nướng?

      phải phụ nữ tôi có thể để cậu mang quần áo của phụ nữ tới à?” Sau đó quay người quăng bộ đồ đặt sô pha cho Long Nữ, : “ mau, thay ra . ràng là chà đạp quần áo của tôi mà!”

      Đào Nhiên và người đàn ông kỳ quái kia ngồi ở phía bàn ăn, Long Nữ ngồi đối diện hai người họ. Ánh mắt tên đó cứ như cái đèn do thám, ngừng quét lên quét xuống khắp mặt Long Nữ.

      “Em tên là Long Nữ à? Cái tên nghe dũng mãnh nhỉ?” Người này phải loại rất đẹp trai, nhưng lại có vẻ gì đó rất riêng, ăn mặc chải chuốt khác với bình thường, hơi hơi như ...à, nghệ sĩ. Mà cái câu kia sao nghe quen thế, dũng mãnh?

      Chương 31 (tiếp theo)

      “Em là trợ lý của Đào Nhiên à? Đúng rồi, giới thiệu nhé, là Tiểu K, gọi K là được, hơn em vài tuổi nên gọi vậy thiệt cho em đâu. làm về thời trang, đây, danh thiếp của em đây, em đến giảm giá cho em.” K thấy bộ dạng nhắn ngại ngùng của Long Nữ rất đáng . Đây là lần đầu tiên thấy trong nhà Đào Nhiên xuất phụ nữ, tên này mắc bệnh sợ bẩn, rất ít khi để người khác tới nhà mình. Đối với nữa giới cậu ta lại càng kén cá chọn canh, thế mà hôm nay lại bị bắt quả tang. Nhưng bé này chỉ luôn miệng mình là trợ lý của cậu ta. Đào Nhiên cũng gì thêm mà cứ ngồi uống sữa thôi, hừ, có gian tình.

      Long Nữ cẩn thận nhận lấy danh thiếp, năng gì nữa, giả vờ làm thục nữ, sau đó nghe thấy K với Đào Nhiên: “Đào bảo bối nhà cậu bị chặn đánh, cản trở việc lớn rồi.”

      Mặt Đào Nhiên chút biểu cảm hỏi lại: “ Hừ, có người có thể xử lý nó cơ à? Tốt đấy, đáng đánh!”

      K tán đồng kiểu ăn của Đào Nhiên: “ nó cũng là em trai cậu. Nó vốn tính tham gia cuộc thi gì đó, nhưng vì bị đánh nên phải hoãn lại kia kìa. Cậu nhìn cái mặt thằng em cậu , sưng tím lên rồi đấy.”

      “Nó sợ bị ba đánh què giò cứ thi xem nào.” Đào Nhiên dùng khăn ăn lau khóe miệng, chậm rãi .

      “Hừm, trai kiểu gì vậy, là... Tiểu Long Nữ em xem, có phải cậu ta quá đáng lắm ?” K đột nhiên chuyển sang Long Nữ, mở to mắt hỏi .

      Long Nữ ngây người ra, gì, tiếp tục gặm cái sandwich. K nguýt cái. Đúng là Tiểu Long Nữ hay sao mà năng gì vậy, ở trong Cổ Mộ lâu quá thành ra thế này luôn. nhạt nhẽo, kiểu con thế này hợp nhất với thể loại trong nóng ngoài lạnh như Đào Nhiên rồi.

      Bận rộn cả ngày trời cuối cùng cũng xong được hai cái bảng biểu, lúc nộp lên cho Đào Nhiên, ánh mắt chẳng có gì khác biệt, nhưng ít nhất còn là đồ đầu đất nữa. Thế mới , con người phải từ từ tiến bộ, tuy có hơi chậm hơn những người khác chút nhưng cũng đâu thể lập tức bay lượn ngay được đâu. Nhìn giờ tới lúc tan làm, nhớ ra cuộc hẹn với bà Giang, vội thu dọn đồ đạc chạy luôn. Lúc Đào Nhiên ngang qua bàn làm việc của Long Nữ nhìn thấy chú gấu Teddy nho đặt bên cạnh cái máy tính, bất giác nhớ tới lần trước tặng gấu bông cho . cười hồn nhiên như vậy, hạnh phúc hệt như đứa trẻ. thuận tay cầm chú gấu Teddy lên xoa xoa đầu nó, với vẻ rất gian: “Em cứ chờ đấy, còn non lắm thỏ ạ.”

      Long Nữ ngồi đối diện với bà Giang, chăm chú nhìn em nhân viên xinh đẹp biểu diễn trà đạo, lật chén, rửa chén, đun nước, làm nguội, cứ như vậy cho tới lúc nước được rót vào trà theo đúng kiểu” Phượng hoàng tam điểm đầu”, sau đó hay dâng trà cho bà Giang và Long Nữ. Long Nữ cười nhã nhặn cảm ơn. Bà Giang là người am hiểu cuộc sống, thưởng trà đương nhiên là sở thích lớn của bà, mà trong bao nhiêu loại trà nổi tiếng, bà chỉ thích duy nhất trà Bích Loa Xuân ở Động Đình. Bà , từ trong loại trà này, bà có thể cảm nhận được ý xuân dạt dào, tâm tình tự nhiên tốt hơn nhiều. Trước đây bà thường đưa Long Nữ tới đây uống trà, tính cách nóng vội của Long Nữ nhờ đó cũng dần dần được thay đổi rất nhiều. Có thể bà Giang dạy bảo cho nhiều thứ, và thực quý mẹ chồng.

      “Long Nữ, mẹ nghĩ con chắc chắn biết mẹ tìm gặp con để làm gì. Mẹ biết Đông Tử sai, cũng muốn kiếm cớ gì bao che cho nó. Nhưng hai con sống cùng nhau mấy năm rồi, thể chia tay là chia tay luôn được. Con biết mẹ luôn mong ngóng con sinh cho mẹ đứa cháu đích tôn. Nhưng Đông Tử ra làm sao, dám gây ra chuyện tày đình thế này. Mẹ cũng muốn khuyên con tái hôn với nó, mẹ chỉ muốn nghe xem suy nghĩ của con thế nào.” Lời của bà Giang rất chân thành, trong lời xen lẫn lo lắng và sốt ruột.


      Long Nữ ngửi hương thơm của trà, hình như vừa bước vào đây lập tức có thể tĩnh tâm lại, khoảnh khắc này mới hiểu tại sao bà Giang lại thích nơi này.

      “Mẹ ạ, con thực muốn tái hôn với ấy, từ tới lớn con luôn được bao bọc quá kỹ, còn chưa kịp rời khỏi vòng tay của ba mẹ tới bên cạnh Giang Đông, tới khi con rời xa ấy con mới nhận ra mình vẫn luôn là đứa trẻ. Có lúc con nghĩ về chuyện hôn nhân của chúng con, người khác nhìn vào ngưỡng mộ lắm, đặc biệt là ngưỡng mộ con. thẳng ra là con cũng từng oán trách, con thích ngày nào cũng ru rú trong nhà, muốn ngày nào cũng chỉ có mỗi Cầu Cầu làm bạn, muốn ngày ngày phải chờ đợi ấy về nhà, việc gì cũng là người bị động, chẳng khác gì hoàng phi tử chờ đợi hoàng đế sủng hạnh. Cho tới ngày con bước ra ngoài, con nhận ra cuộc sống hề giống như con tưởng tượng, con con có thể tự sống cuộc sống của con, có thể tự làm những việc con muốn làm, cần lo lắng việc này việc kia khiến ấy tức giận, cần lo lắng hình ảnh của con trong lòng ấy ra sao, Bầu khí tự do, con rất thích cảm giác này, kỳ thực việc chia tay tốt với cả hai chúng con. Ba mẹ đừng trách ấy nữa, con cũng có điểm sai của con. Con luôn dựa dẫm vào ấy như đứa trẻ, chút trưởng thành cũng có, nhưng vẫn muốn lớn lên. Nếu đổi là người khác có lẽ người ta chịu nổi lâu như vậy. ấy ngày bay cao bay xa, còn con vẫn cứ ngồi trong đáy giếng ngưỡng vọng ấy. tại, con cũng muốn bay, bất luận bay được cao tới đâu, con vẫn muốn thử sức để được nhìn cuộc sống giống như của ấy, được trải nghiệm cảm giác giống như của ấy. Mẹ, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, điều này thay đổi, cho dù sau này Giang Đông có lấy ai, mẹ vẫn là mẹ của con.”

      Bà Giang cảm thấy mang tên Long Nữ ở trước mắt mình dường như xa lạ. hiền lành nhu mì trước đây còn nữa. tại dần dần trưởng thành, như điều vừa tự đó, học cách lớn lên từng chút , học cách trải nghiệm thế giới này. Bà biết nên như thế nào, bởi Long Nữ có thể phân tích được nguyên nhân khiến cuộc hôn nhân của mình thất bại. Có thể đối mặt với tất cả chuyện này các lý trí, thực trưởng thành.

      “Ừm, mẹ biết, con luôn là con của mẹ, nếu cái thằng Giang Đông đó dám lấy người khác mẹ đuổi nó ra khỏi nhà, mẹ chỉ nhận người con dâu là con.” Bà Giang nắm chặt tay Long Nữ chân thành . Long Nữ thêm gì, chỉ cười, vì biết khi Giang Đông quyết định chuyện gì ai có thể thay đổi được.

      Bà Giang đưa Long Nữ về tới khu nhà của Trác Lan, lúc định vào đột nhiên có luồng sáng chiếu tới. quay đầu dùng tay che bớt ánh sáng, nghe thấy tiếng bước chân từ xa tiến lại, sau đó tay bị bàn tay dùng sức nắm chặt. Ngước mắt lên, thấy mình lại rơi vào đôi mắt ấy.
      A fang, Hale205Tôm Thỏ thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Long Nữ nhìn thấy vết thương trán Giang Đông nhờ ánh đèn đường. phải thương . cuối thu, tối muộn càng lạnh hơn, thoáng nhìn thấy những làn khói trắng mỏng manh xuất . Ánh mắt của Giang Đông rất sáng, hôm nay trong đôi mắt có vẻ giận dữ, nó rất bình tĩnh, rất...mệt mỏi.

      “Còn đau ?” Long Nữ khẽ hỏi, tại muốn chống đối , tất cả mọi chuyện đều ràng cả rồi. chính là , bọn họ trở thành những người - xa lạ - quen - nhau.

      Giang Đông vẫn đứng chờ tại đây, cũng biết tại sao, chỉ là bỗng nhiên muốn được gặp . Ly hôn sắp được hai tháng, những ngày này mới thực cảm nhận được thế nào là ly hôn. Trước đây chỉ có hai người họ biết chuyện, có thể với bản thân rằng, chẳng qua là gây mà thôi, lại trở về. Nhưng khi đứng trước mặt ba mẹ thừa nhận tất cả mọi chuyện, khi mím chặt môi trả lời câu hỏi của , khi trong mắt thoáng vẻ kiên định, khi ngồi bên cạnh Đào Nhiê, khi uống cạn ly rượu đó, thực trải nghiệm được thế nào là ly hôn. , đột nhiên cảm thấy thiếu rất nhiều thứ, còn gia đình, còn ấm cúng. Dù khi vẫn sống bên nhau quan tâm nhiều tới , nhưng tại lại luôn nghĩ đến mỗi khi chỉ có mình. Nghĩ tới cuộc hôn nhân cùng trải qua với , nghĩ tới những ấm ức từng phải chịu đựng, nghĩ tới những oán thán của .Lúc đứng từ xa nhìn thấy bắt đầu có chút xa lạ này tới, mới nhận ra chưa từng đối xử với cách chân thành, mất rồi mới thực ý thức được mất mát.

      đau.” Giang Đông cúi đầu nhìn bé từng được mình ôm ấp trong lòng, thay đổi rồi, chỉ là thay đổi ở vẻ bề ngoài mà còn thay đổi trong tâm ý của nữa. có thể nhìn thấy bình tĩnh của , nhìn thấy dần trưởng thành. Còn sao? vẫn là như thế, biết nếu mình vẫn y như trước vĩnh viễn bao giờ có thể giành lại được , phải cứ thế chịu khuất phục sao?

      “Đúng rồi, tới đưa chìa khóa cho em, cứ ở đây như thế này cũng hay cho lắm, em vẫn nên về nhà hơn.” Giang Đông lấy từ trong túi ra chùm chìa khóa có treo chú heo đưa cho Long Nữ. Long Nữ nhìn chìa khóa trong tay , lại nhìn , ánh mắt có chút mơ hồ. Hồi trước mua cặp móc khóa hình heo con, cái màu hồng, cái màu xanh, lén treo chiếc màu xanh vào chùm chìa khóa của Giang Đông, còn của mình treo chiếc màu hồng. Dù gì hồi đó vẫn là đứa trẻ con,lại còn là đứa trẻ thích mấy kiểu tình mơ mộng viển vông hão huyền, có làm mấy chuyện langc mạn xíu này thấy cũng có gì quá đáng. Nhưng ngày hôm sau phát chú lợn chùm chìa khóa của Giang Đông cánh mà bay, hỏi còn vứt rồi, khiến buồn tả nổi, nhưng chùm chìa khóa tại ràng vẫn còn có chú heo xanh đó.

      “Yên tâm, về đâu.” Giang Đông cho rằng lo chuyện này nên vội vã thêm vào.

      Long Nữ lắc đầu : “ cần đâu, em ở đây rất ổn, mà thời gian nữa chứng em cũng chuyển . Thôi cứ về , dù gì đó cũng còn là nhà của em nữa.”

      Giang Đông nghe Long Nữ vậy, đôi chân mày vốn thư thái tức khắc nhíu lại, thở ra hơi khẽ, nhẫn nại với : “Em cầm lấy , vốn dĩ phải thuộc về em, hơn nữa em sống ở ngoài thế này an toàn, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm thế nào?”

      Long Nữ vẫn muốn nhận, mím chặt đôi môi nhìn , rất kiên định. Giang Đông nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra còn là như vừa rồi nữa. Long Nữ hoài nghi liệu có phải biết thuật biến hình? Trong mắt là vẻ tức giận rành rành. Tên này sao mà dễ nổi nóng thế nhỉ, hiểu nổi. Nhưng còn chưa đợi cất tiếng Long Nữ có điện thoại gọi tới, liếc nhìn là điện thoại của Tần Chi Dương. vội nghe máy hỏi có việc gì.

      Tần Chi Dương gọi điện thoại tới Đào Đào (Đào Thao) đánh nhau với người khác, bị bắt vào đồn công an, mà tại lại công tác. Việc này mà để Đào Chấn Nguyên biết được lại càng thêm lớn chuyện, vì vậy chỉ còn cách nhờ Long Nữ, tới đồn công an giải quyết chức tiện hơn. cúp máy rồi với Giang Đông có việc phải . Giang Đônghỏi đầu đuôi câu chuyện, nghe xong, do dự chút rồi : “ thôi, đưa em .”

      Tới đồn công an, Long Nữ vừa xuống xe liền chạy ngay vào trong. Ở đây quá quen thuộc, từ suốt ngày lượn lờ, rẽ ngang rẽ dọc lúc tới được phòng làm việc của đội cảnh sát hình , mắt nhìn tứ phía cuối cùng cũng thấy ở góc tít trong cùng, Đào Đào trưng ra bộ mặt bất cần, xiêu vẹo ngồi dựa vào ghế. Hôm nay màu tóc đổi thành màu cỏ khô, chải thành bím dùng kẹp cột lên. vết bầm tím ngay khóe miệng, nhưng mồm vẫn trệu trạo nhai kẹo cao su. Đồng chí công an ngồi đối diện vừa bực mình vừa ngao ngán.

      “Này cậu lại gây chuyện gì vậy hả?” Long Nữ tức giận bước tới, lớn tiếng quát Đào Đào.

      Đào Đào bị tiếng quát của làm giật bắn mình, Đào Đào quay đầu dùng ánh mắt gườm gườm với : “Sao chị biết tôi gây chuyện? tôi đâu?”

      cậu công tác rồi, rốt cuộc chuyện là thế nào?” Long Nữ cau mày, giọng còn gay gắt như ban nãy.

      là người thân của cậu ta à? Cậu ta gây chuyện ở nơi công cộng. Mới tid tuổi đầu mà chịu học hành tử tế, sau này cậu dịnh thế nào hả?” Viên công an ngồi trước mặt chắc mới vào ngành chưa được bao lâu, thế mà cứ tỏ ra ta đây sõi đời lắm, làm Đào Đào rất bực mình. Định mở miệng bật lại ta máy người kia từ phòng trong ra.

      Lúc ngang qua Đào Đào và Long Nữ, tên đầu hậm hực trừng mắt với Đào Đào : “ Thằng nhãi, mày cứ liệu hồn đấy.” Long Nữ bị tên đấy làm cho sợ phát khiếp. Đào Đào vừa nghe xong liện định xông lên đánh đấm tiếp. Long Nữ gắng hết sức kéo cánh tay cậu ta, xem ra Đào Đào cũng khá lợi hại, mặt của cả ba tên vừa ra đều quấn băng. Đúng vào lúc ra sức kéo cái tên Đào Đào nổi đóa như con sư tử chợt trông thấy người từ trong phòng của đội trưởng ra, bắt tay chào tạm biệt đội trưởng. tức khắc chau mày, nhìn chăm chăm về phía đó.

      Người này phải ai xa lạ mà chính là trợ thủ đắc lực của Giang Đông, Lâm Mạt. Vì ta quay lưng lại với Long Nữ nên nhìn thấy , còn đội trưởng Vương vừa nhìn lên là thấy luôn Long Nữ dang đứng cách đó xa, cười : “Long Nữ, sao lại đến đây thế?”
      Hale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 31 (tiếp theo)

      Lâm Mạt quay lại nhìn thấy Long Nữ chau mày, trong lòng thầm than hay rồi, nhưng vẫn mặt dày quay lại chào câu: “Chào chị.”

      Long Nữ gật gật đầu, mỉm cười với đội trưởng Vương: “Chú Vương, lâu lắm chú tới nhà cùng ba cháu uống rượu rồi, gần đây bận lắm phải chú?”

      “Hà hà, cũng tàm tạm, gần đây trong đội cũng có nhiều việc. Sao thế? Thằng nhóc này là bạn cháu à?” Vương Chí hôm nay phải làm thêm, lại có người báo có kẻ ẩu đả phá hoại trật tự khu phố, vừa bắt về được lát Lâm Mạt xuất nhận người. Ông biết Lâm Mạt có quan hệ với Giang Đông nghĩ ngay ra đầu cua tai nheo việc là thế nào, nhưng Long Nữ đột ngột có mặt thế này làm tình có phần rối rắm hơn. Chuyện này là thế nào, hai vợ chồng nhà này mỗi người bảo lãnh phe?

      “Vâng, đây là em trai của bạn cháu, làm phiền chú Vương quá.” Long Nữ mỉm cười ngọt ngào,từ rất được lòng các bậc trưởng bối, ngoan ngoãn đáng .

      “Được rồi, mau , lần sau đừng kích động như thế này nữa là được.” Vương Chí đương nhiên nể mặt Long Nữ, khoát tay cái là việc được giải quyết ổn thỏa. Long Nữ cảm ơn rồi kéo Đào Đào cùng Lâm Mạt ra khỏi đồn công an. Vừa ra khỏi cửa thấy Giang Đông hút thuốc trong xe. có ngốc cũng hiểu chuyện là như thế nào. Lâm Mạt cũng phải là người tầm thường, người có thể khiến ta đích thân ra mặt bảo lãnh chắc chắn là người thực mấy việc Giang Đông giao phó. Con người này tại sao chỉ biết mỗi dùng nắm đấm để giải quyết mọi việc vậy?

      “Cậu về trước , ngày mai chắc cậu về.” Long Nữ quay lại với Đào Đào.

      , tôi phải với chị.” Từ xa thế này mà Đào Đào cảm nhận được cái rét buốt từ ánh mắt của Giang Đông chiếu tới, cậu thể để cho con cừu non Long Nữ này gặp nguy hiểm,

      “Bảo cậu , sao lắm chuyện thế nhỉ? Mau , tôi còn có việc nữa.” Long Nữ trừng mắt với cậu ta, tỏ ý bản thân cực kỳ khóa chịu rồi đấy, vừa vừa ra sức đẩy cậu ta theo hướng ngược lại. Đào Đào thấy vẻ mặt bực mình của Long Nữ, cũng thấy bực mình lây. Thế này có khác nào ôm rơm rặm bụng , vô duyên lo chuyện bao đồng! , cậu liếc nhìn Giang Đông thêm cái rồi quay đầu bắt xe luôn.

      Long Nữ đợi Lâm Mạt và Đào Đào đều hết, từ tốn tới trước xe của Giang Đông, gì cả, cứ thế ngồi lên xe. Giang Đông dập tắt điếu thuốc, cũng gì, cứ thế đưa về nhà Trác Lan. Đến nơi, hai người vẫn năng gì, ngồi lặng thinh xe. Trong gian chật hẹp, màn đêm thanh vắng, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, khuôn mặt Long Nữ có chút biểu cảm, nhưng Giang Đông cảm thấy có áp lực vô hình. bé này vậy mà cũng có thể gây ảnh hưởng lớn tới đến vậy.Nghĩ tới đây liền thấy căng thẳng, bất giác đưa tay với bao thuốc.

      “Là làm phải ?” Giọng Long Nữ rất thấp, như cố ý tỏ vẻ mình đây rất thâm trầm.

      “Hả?” Giang Đông ngậm điếu thuốc còn chưa kịp châm lửa quay đầu qua nhìn .

      thể dùng phương pháp văn minh hơn chút để giải quyết mâu thuẫn à? Hơn nữa việc này căn bản liên quan gì tới cậu ta.” Long Nữ quay đầu đối mắt với , vẻ bất mãn .

      Giang Đông nhìn vợ cũ bé bỏng của mình, thay đổi, ánh mắt nhìn còn vẻ đương say mê và dựa dẫm, thay vào đó là kiên định và dũng cảm trước nay chưa từng có. Nhưng sao có thể bị dọa nạt như thế? Cúi đầu cham thuốc, “Tích” tiếng, ngọn lửa xanh lấp lánh. nhàng thở ra vòng khói thuốc, tựa mình vào ghế lười biếng : “Như thế là còn , vẫn nể mặt Tần Chi Dương mà chưa xử lý nó đến nơi đến chốn đấy.”

      là đồ ... ác ma! Nó vẫn chỉ là đứa con nít.” Long Nữ tức giận, lớn tiếng hẳn lên.

      “Em gào cái gì, con nít mà biết chơi đùa đàn bà sao? Còn chưa biết nó già đời hơn em bao nhiêu lần. Sau này em tránh xa nó ra chút, còn cả thằng sếp bóng bảy kia của em nữa, em có biết trợ lý phải làm những gì ? Em tháy ta cho em vào vị trí này là để chọc ghẹo em thôi sao?” Giang Đông tiếp tục phun mây nhả khói, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn vẻ mặt tức giận của Long Nữ. còn hiểu con người hay sao mà định chơi trò thâm trầm với .

      “Đương nhiên em biết trợ lý phải làm những gì, hơn nữa em rất có humwgs thú với công việc này. Em cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm được công việc mà mình muốn làm. Em ghét số má tính toán, nhưng giờ em thích, em có thể làm báo cáo phân tích tài chính. Đúng là ban đầu em biết gi hết, nhưng ít nhất em biết em phải học hỏi, em cần cố gắng, em muốn bị coi thường. Còn nữa em cho hay, hành vi của cực kỳ ấu trĩ, cho rằng đánh người ta xong, trút giận được xong mọi việc ổn? Chúng ta ly hôn rồi, hơn nữa đừng tưởng rẳng em sợ . Đúng em rất lo ba em biết việc tình hình của em tồi tệ. Nhưng trước đây em cũng sợ gia đình biết chuyện, kết quả như thực tế chứng minh, binh tới có tướng, nước lên có đất, câu này thực rất chính xác. Dù sao giờ em như thế này rồi, chẳng còn gì để sợ nữa. Em phải với lần nữa, nếu còn muốn làm bạn với em chúng ta cần có thời gian để bình tĩnh lại, nếu có suy nghĩ khác, vậy cần thiết nữa. Được rồi, em xong, tạm biệt.” Long Nữ bình tĩnh biểu đạt hết suy nghĩ của mình, mở cửa xe rời . Tuy trời khá lạnh, nhưng vẫn thẳng người cao đầu, bước từng bước thanh nhã, dần mất hút khỏi tầm mắt Giang Đông.

      Giang Đông ném điếu thuốc trong tay, bật cười. Nếu Long Nữ trước đây là đứa trẻ luôn dựa vào mọi lúc mọi nơi, vậy lúc này đây, Long Nữ là đứa trẻ dần trưởng thành, dần dần rời khỏi , vậy sau này như thế nào? hề cảm thấy chán ghét của trước đây, thích của tại, vậy của sau này thế nào? bắt đầu có phần mong chờ xem sau này biến đổi ra sao, dù cho có bươc sxa đến đâu, sau cùng cũng chỉ có mình mới chính là bến đậu của cuộc đời .
      A fangHale205 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 33

      Mấy ngày bình yên trôi qua, gần đây Đào Nhiên rất bận, khiến cho Long tiểu thư, trợ lỹ của ta cũng bận lây. “Tinh phẩm phong lâm” được phân cho Tần Chi Dương phụ trách thực . Thiên Hạo hợp tác với chính quyền địa phương tại Cáp Nhĩ Tân để phát triển dự án du lịch, tại bước vào giai đoạn cuối cùng, vì vậy gần đây Đào Nhiên đều bận bịu những việc này. Long Nữ cũng dần dần quen công việc. Tuy chưa thể gọi là trợ thủ đắc lực, nhưng ít nhất cũng có thể làm được ít nhiều rồi. Nhân viên và cấp phải thường xuyên trao đổi với nhau, nhưng Long Nữ cảm thấy có chút thoải mái. Trước đây Đào Nhiên ta thích Giang Đông, có thể phủ nhận hoàn toàn chuyện này, vì khi Tần Chi Dương nhắc tới Giang Đông, tận sâu trong ánh mắt của Đào Nhiên lập tức có luồng khí lạnh xuất . Đây thể nào là biểu của tình . Nhưng vẫn cảm thấy ta là gay, bởi vì lâu như vậy mà chưa từng thấy có phụ nữ xuất bên cạnh ta. Việc này được bình thường cho lắm. nhưng mà ở vào vị trí của người trợ lý chăm chỉ, có tính thần trách nhiệm, tận tụy với công việc, cứ làm tốt việc của mình là được, những chuyện khác cần lo tới.

      Ngày nào cũng bận rộn tới mức chân chạm đất, thực khiến cảm nhận được mình là có chút thành tựu, những than mệt, mà còn cảm thấy rất thích. Hôm nay Long Nữ vùi đầu vào máy tính làm việc, Trác Lan tay cầm ly cà phê, tựa người vào thành cửa, đưa mắt liếc xéo Long Nữ : “Ông chủ mỹ nhân của cậu trả cho cậu bao nhiêu tiền vậy, ngày ngày đến công ty làm việc chưa đủ hay sao mà còn ôm về nhà làm tiếp? Hai đứa mình chuyện trò ít hẳn , cậu thấy ngán à?”

      “Cậu hiểu gì, đây gọi là nhiệt tình làm việc, với lại lúc cậu lao vào làm việc còn điên khùng hơn tớ nhiều. Mà này, ngày mốt tớ mời cậu ăn, tớ có lương rồi.” Mắt Long Nữ vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình, miệng lảm bẩm, Trác Lan “ừ “ tiếng, thấy Long Nữ chăm chỉ như vậy cũng làm phiền nữa, quay người ra phòng khách xem ti vi.

      Long Nữ bận rộn xong cũng hơn mười giờ, ra phòng khách thấy Trác Lan mặt mũi chán chường ôm điều khiển ti vi vận nội công chuyển kênh xoành xoạch. Nhận ra mình gần đây có phần hơi bỏ lơ nàng nên Long Nữ vội chạy vào tủ lạnh lấy ra mấy gói đồ ăn vặt quăng lên bàn, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh Trác Lan đến đẩy mông bạn hỏi: “Ờ phải rồi, cậu và Tần Chi Dương thế nào rồi.

      Trác Lan bóc cái thạch cho vào miệng hút lúc lâu, Long Nữ thấy trả lời dùng sức mạnh đánh vào mông . Trác Lan trợn mắt : “Cuối cùng trở về với trần thế rồi hả, còn biết hỏi chuyện người ta cơ đấy?”

      “Đản Đản, Đản Đản ngoan,tới vừa mới tìm thấy mục tiêu cuộc đời mình mà, đừng giận tớ nữa , vài hôm nữa dắt cậu di ăn bữa ngon nhé? Mau kể ...” Long Nữ ôm cánh tay của Trác Lan lắc lắc nịnh nọt. Mấy nàng mạnh mẽ kiểu như Trác Lan vốn ưa mềm, ưa rắn, đặc biệt là khi đối diện với Long Nữ đáng nhường này, lại càng có sức đề kháng.

      “Haiz, lời khó được hết, vẫn vậy thôi,làm bạn bè vậy, gặp được hai lần, ăn bữa cơm chuyện phiếm. Trác Lan như , nhưng Long Nữ có thể nhìn thấy những bế tăc sở bên trong đôi mắt của bạn. nhau lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, kỳ thực chỉ vài ba câu làm sao có thể ràng được đây? Kỳ rất khâm phục kiên cường của Trác Lan, nhưng cũng chính bởi ấy quá kiên cường, nên xảy ra chuyện gì cũng luôn mình chịu đựng, Long Nữ rất lo.

      “Phải rồi dạo này thấy Giang đại thiếu gia tới tìm cậu nhỉ. Nghe ta đầu tư ít vào khu nhà cao cấp đó.” Trác Lan thấy Long Nữ vẫn có ý định khuyên giải, vội vàng đổi chủ đề.

      “Sao tớ biết được, hơn nữa ta còn tìm tớ làm gì, ly hôn rồi mà.” Long Nữ có chút bực bội. Trác Lan hừ tiếng tỏ ý khinh thường , cái đồ miệng đằng, bụng nghĩ nẻo. thừa hiểu Long Nữ, cứng đầu như trâu, lần bị thương này hề , trưởng thành hơn chút cũng tốt, tránh sau này lỡ có gặp chuyện gì lớn hơn lại chịu nổi.

      “Cậu có quen Dương Tử ? Giám đốc truyền thông của Đông Nam, là nữ đấy, hà hà, cùng đẳng cấp với tớ, rất đáo để. Hạ giá rượu của tớ tới mức suýt làm tớ bốc khói.” Trác Lan lại bóc thêm gói khoai tây ngồi ăn nhồm nhoàm, cho thấy nàng bực bội vô cùng.

      “Chưa từng nghe, mấy người trước đây tớ còn biết nữa làng mới, hơn nữa cậu khen ta hay khen bản thân cậu vậy? Da mặt dày ” Long Nữ thấy Trác Lan lại nhắc tới Giang Đông, có chút vui, đưa tay cướp gói khoai tây bắt đầu nhai nhồm nhoàm theo.

      “Hơ, con bé này, chẳng lẽ chị đây còn chưa đủ ghê gớm sao?” Trác Lan nhìn bộ dạng non nớt của Long Nữ, mắt trợn lên gào với , tung cước đá ngã lăn.

      Sáng sớm đúng là lạnh . Hôm nay Trác Lan cần tới công ty, sống chết thế nào cũng chịu dậy đưa làm. Long Nữ chỉ còn cách mình dậy bắt xe . Ra đường thấy vẫn còn sớm, trời tuy lạnh nhưng vẫn có nắng, liền thong dong bộ ra bến xe buýt chờ xe, hôm nào cũng taxi tốn tiền lắm. mình phải độc lập, phải có tiền, vì thế tại trong giai đoạn tiết kiệm, nhưng tiết kiệm được mười ngày tiêu hết chỗ đấy trong đúng giờ, tiêu tiền thành thói quen của mất rồi, sớm chiều khó mà thay đổi được. Có hôm siêu thị quên mang theo tiền mặt,lấy luôn thẻ ra quẹt, đột nhiên nhớ ra đây là thẻ Giang Đông đưa, chẳng suy nghĩ gi nhiều liền nhét luôn về chỗ cũ, về tới nhà mang thẻ cất kỹ. tại người gần như là cắc, cũng thể cứ hỏi mượn Trác Lan mãi, mất mặt chết được, tiết kiệm được cái gì cố mà tiết kiệm vậy.

      ít khi xe buýt, quá đông nên quen, rất nhiều người ồn ào xếp hàng. Vào lúc nghieng ngả tìm số xe chiếc xe đua màu đen dừng lại trước trạm xe buýt, lập tức thu hút ánh mắt của quần chúng. Long Nữ quay đầu nhìn , ôi, Đào mỹ nhân, lật đật chạy qua. Đào Nhiên mở cửa xe, Long Nữ nghĩ chút rồi vẫn leo lên, sau lưng vang lên loạt tiếng huýt sáo. Chiếc xe mất hút như bay trong rừng ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tị đó.

      Vì trời lạnh nên mặc chiếc áp khoác dài, mặt bị lạnh cóng đỏ ửng lên, ngồi trong xe lập tức thấy ấm áp, hai bàn tay đưa lên trước miệng hà hơi, cười với Đào Nhiên: “Cảm ơn sếp.”

      Đào Nhiên vừa lái xe tới nhìn thấy đứng trước biển chờ xe buýt lại lại, khi vô tình quay đầu qua nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cùng bộ dạng thảm thương của , nhịn được cười.

      “Tiện đường thôi mà, em phải xe buýt làm à, đến nỗi đó chứ?” Đào Nhiên cảm thấy hơi bất ngờ về .

      xe buýt có sao, em phải tiết kiệm, em định tích cóp ít tiền để mua xe, chứng minh cho tất cả mọi người thấy em cũng biết lái xe.” Long Nữ cảm thấy lời chẳng ra làm sao, thế là cong môi lên phản đối lại.

      “Em đâu biết lái xe, thế mua xe làm gì?”

      “Em học chứ sao, em thông minh thế này cơ mà, máy bản báo cáo loạn xì ngầu của mà em còn có thể làm ngon ơ, còn cái gì em làm được cơ chứ?” Long Nữ vênh mặt vì hiểu được ngọn ngành những vấn đề trong công việc, cảm thấy mình tuyệt đối là nhân tài, chẳng qua là trước đây bị che lấp mà thôi, vàng thau ắt có ngày tỏa sáng.

      “Cũng đúng, dự án Cáp Nhĩ Tân em làm cũng tồi. Đũng rồi, vài hôm nữa cùng tới đó chuyến, tham gia lễ khai mạc.” Đào Nhiên hiếm có lúc công kích , lại còn khen nữa chứ. Long Nữ chớp mắt, cứ như bay lên trung.

      “Cáp Nhĩ Tân? Em chưa từng , phải bao lâu ạ?” Tin tức này làm có chút giật mình, mới chưa bao lâu mà sắp được công tác rồi?”

      “Ừ mấy hôm nữa báo em, phải ở đó khoảng năm ngày, tiện thể ở đó còn số công việc phải xử lý.” tới toà nhà Thiên Hạo, Đào Nhiên giảm bớt tốc độ xe chuẩn bị rẽ vào.

      “Dừng xe, cho em xuống ở đây, bị người khác trông thấy hay.” Long Nữ vừa thấy toà nhà Thiên Hạo lập tức la lên, muốn tiếp tục bị người khác lấy làm chủ đề buôn dưa bán cà, gần đây tình cảnh của đủ nước sôi lửa bỏng rồi.

      Đào Nhiên thấy có phản ứng dữ như vậy cũng gì, để xuống ở ngã tư đường, gió thổi khiến co rụt cổ lại, dựng cổ áo khoác lên rồi vội vã chạy nhanh vào trong tòa nhà, trong lòng nghĩ, nàng này sao lại có cái tướng chạy khó coi vậy nhỉ.

      ngày an bình chầm chậm trôi qua, mai là tới ngày lĩnh lương rồi, thực rất hồi hộp, công việc đầu tiên trong đời. Đào Nhiên dắt Ada tiếp khách rồi, trông bạn thư ký người đẹp ăn mặc hoa lá cành uốn éo qua mà thầm bội phục nàng ta. Phải là con kiểu này mới giành được thế bàn tiệc, ít nhất sếp cần uống rượu thay ấy đúng ?

      Lúc tan làm trời hơi tối, đúng vào lúc thong thả đường, chiếc xe đột nhiên dừng lại chắn lối .

      Đào Thao bước xuống xe, hất tóc rất ngầu rồi bắn ra câu: “Giúp chút việc.”

      Long Nữ lườm cậu ta. Nhưng tháy về nhà cũng chẳng có việc gì, hơn nữa thằng nhóc này vì mà bị người ta đánh, giờ giúp nó chút việc cũng hề gì, vậy là liền theo lên xe. Nếu biết chuyện này sau đó kéo theo rắc rối lớn như thế chắc chắn nhất quyết để cho lòng tốt trỗi dậy. Sau này tự rút ra kết luận, làm người thể quá lương thiện.
      Hale205 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 34

      Lại chuyện Đào Đào bắt cóc Long Nữ đâu đó. Sau hành trình chạy như ma đuổi của cậu ta tới nơi rồi Long Nữ mới biết, hóa ra là karaoke. Long Nữ bị làm cho hiểu mô tê gì, Đào Đào cho thời gian, vừa tới nơi liền kéo thẳng vào trong. Trong phòng có ít nhất hai người ngồi, thằng nhóc nhảy chân sáo tới cười với : “Tiểu Long Nữ, có nhớ tôi ?” Khuôn mặt tươi cười của thằng bé trông cũng rạng rỡ, khiến Long Nữ tiện mình nhớ.

      “Biến, qua đó chờ , việc của mày chắc?” Đào Đào vung tay đẩy cái mặt của thằng bé kia , trợn trừng lên với nó.

      “Đào bảo bối, đừng như thế mà, tao vài câu với Tiểu Long Nữ sao, mày quá là tôn trọng stylist của mày!” Tên nhóc ôm lấy vai, nghieeng đầu tỏ vẻ bất mãn của mình. Long Nữ chợt nhớ ra, đây chẳng phải là Tiểu Q đó sao, có điều diện mạo của mấy thằng nhóc này cứ thay đổi luôn xoành xoạch, tóc tai lúc nhuộm lúc ép ngừng mà cũng chịu được sao?

      “Tiểu Q, là stylist à?” Long Nữ cười cười hỏi thăm. Trước đây thường ngại ngùng nấp sau người khác, nhưng giờ cảm thấy được trò chuyện với người lạ thực là điều rất thú vị. Vì vậy dần dần làm co mình thích ứng, hòa nhập với xã hội này.

      “Ừ, ừ, là stylist của Đào bảo bối.” Tiểu Q tỏ ra rất vui vì Long Nữ vẫn còn nhớ mình.

      “Có biết hát ?” Đào Đào chen vào giữa hai người họ, cúi đàu hỏi Long Nữ.

      “Biết chút, sao vậy?” Long Nữ ngẩng đầu chớp chớp mắt, phân vân hỏi lại, kéo tới là để hát hò? Thằng ranh này sao quái lạ thế nhỉ?

      “Hát bài xem nào, biết hát bài gì?” Đào Đào kéo qua chỗ máy tính để chọn bài.

      Long Nữ tuy cảm thấy kỳ quặc nhưng cũng tiện gì, cũng tiện thôi hát đâu. “Because of you”, Long Nữ nghĩ lát rồi , nhưng hiểu tại sao vừa xong Đào Đào đột ngột quay đầu nhìn , trong mắt có chút nghi hoặc, nghĩ bụng, chắc là tin thực lực của chứ gì.

      Đoạn nhạc dạo du dương cất lên, Long Nữ cầm micro đứng trước màn hình, ánh đèn từ màn hình hắt lên khuôn mặt của giúp mọi người nhìn được biểu cảm của .

      “I will not makethe same mistakes that you did

      I will not lets my saelf cause my heart somuch misery

      I will not break the wway yuo did

      You fell so hard

      I’ve learned the hard way to never let it get that far

      Becau se op you

      I nenver stray too far from the side walk

      Becau se op you

      I learned to playon the safe side so Idon’t get hurt

      Becau se op you

      I find it hard to trust not only me but every one around me

      Becau se op you

      I am afraid

      (Con gây ra những lỗi lầm như cha từng làm

      Con cho phép bản thân gây ra cho trái tim con quá nhiều đớn đau

      Con phá hỏng mọi thứ như cách cha từng làm

      Cha vấp ngã qua đau đớn

      Con học được bài học xót xa để khiến mọi việc quá xa.

      Bởi vì cha

      Con bao giờ dám vượt qua lối vỉa hè

      Bởi vì cha

      Con học được cách chỉ đứng tại nơi mà con đau đớn

      Bởi vì cha
      Con thấy khó khăn để tin tưởng chỉ riêng con mà cả những người xung quanh con

      Bởi vì cha

      Nên con sợ...)

      Giọng của Long Nữ có phần hơi khác với chất giọng dày và có sức hút của bản gốc, nhưng hát theo phong cách nhàng này lại mang tới cảm giác khác, giống như kể câu chuyện của ấy, khiến người nghe bất giác chìm đắm vào câu chuyện đó, cảm nhận được trái tim dịu dàng của . Giai điệu vừa dứt, Long Nữ quay đầu nhìn ba chàng ngồi ở ghế sô pha, có phản ứng gì? Đây là bài tủ của đấy, đến nỗi nào chứ?

      “Sợ quá à?” che mặt giọng hỏi.

      “Haha, Đào bảo bối, chân mệnh thiên nữ của mày xuất rồi kìa.” Tiểu Q vỗ vai Đào Đào la lớn. Đào Đào thèm để ý tới cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Long Nữ làm nổi cả da gà, mãi sau mới được câu “cũng tàm tạm.”

      người khác ngồi ở bên, từ đầu tới giờ chưa thấy câu nào, lúc này mới lên tiếng: “Em này .” Long Nữ bị bọn họ làm cho hiểu trăng trời gì, hát xong bài Đào Đào đưa về. Tên này còn biết có phải uống nhầm thuốc gì , bình thường nhí nhố lăng xăng lắm cơ mà, hôm nay lại cực kỳ yên lặng, mà lúc yên lặng thực là rất giống Đào Nhiên. Tới nơi, cuối cùng cậu ta cũng chịu mở miệng: “Tối ngày mốt có bận gì ? Giúp tôi việc.”

      “Việc này của cậu còn chưa xong à, vừa rồi chẳng phải giúp rồi đấy thôi?”

      “Hả? Cái bà chị này, tôi vì chị nên mới bị đánh, đừng quên nhanh thế chứ, chị có biết cái mặt này đối với tôi quan trọng thế nào ?”

      “Cậu có phải dựa vào nhan sắc để kiếm miếng cơm đâu?”

      “Chị có ý gì? Hơn nữa chị cũng phải nể tình họ tôi và chị dâu họ tương lai của tôi mà giúp tôi chứ!”

      “Thôi được rồi, cậu cũng biết lèo nhèo đấy nhỉ? Tối ngày mốt chứ gì, tới lúc dó hẵng hay. Tôi sao biết được hôm đó tôi có việc gì hay .”

      “Đồ xấu xa! có lấy chút dáng vẻ đàn bà con nào hết, cẩn thận lấy được chồng.”

      “Dạ xin lỗi, câu trù ẻo này có tác dụng đâu, vì tôi những lấy được chồng mà còn sắp láy chồng lần nữa đấy.”

      Hai người tranh cãi đề tài nhạt nhẽo này hồi lâu, thấy cũng còn sớm, Long Nữ vội về nhà. phải bù đắp cho Trác Lan tốt mới được. nàng đó ngày ngày trách phớt lờ nàng ta, tình cảm cách mạng sắp bị lung lay mất rồi.

      Về tới nhà mới thấy Trác Lan còn chưa về, cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa, con bé này lại chạy đâu mất rồi. để đồ xuống thay đồ tắm rửa, lúc vừa xong, ra ngoài nghe tiếng mở ổ khóa. Trác Lan về tới, Long Nữ cầm điện thoại vừa hỏii: “ đâu thế?”

      “Tần Chi Dương tìm tớ.” Trác Lan nhàng .

      “Ố ồ, có gian tình.” Đầu óc Long Nữ lập tức nghĩ xiên nghĩ xẹo, mắt nheo lại thành đường chỉ đứng nhìn Trác Lan thay giầy.

      “Gian cái của khỉ, lần trước khi ta công tác, có đồ tặng tớ nên bảo tớ tới lấy.” Trác Lan chân , quăng chiếc hộp vừa đặt kệ cho Long Nữ.

      “Wow... Swarovki cơ à? Ơ đây chẳng phải là mẫu cậu thích dạo trước sao? Hai người là có thần giao cách cảm.”

      Long Nữ mở chiếc hộp màu xanh, la lên rất khoa trương.

      “Có thôi ngay , Tần Chi Dương cậu phím ta mua cái này, còn giả vờ giả vịt.” Trác Lan nể nang trừng mắt nạt lại . Trác Lan thực tình biết người đó tốt đẹp cái nỗi gì nữa. ta đẩy gói quà tới trước mặt rồi Long Nữ bảo mua cái này cho , nhất định rất vui. thể bịa ra lời dối chân tình sao?

      “Hừ lần sau tớ thèm giúp ta nữa, đầu ta có phải bị ẩm IC vậy?” Long Nữ nhét chiếc hộp trở lại tay Trác Lan, nhớ ra điện thoại của vừa có chuông báo tin nhắn, vội vàng mở ra đọc, lập tức mặt mũi chau lại. Tin nhắn là do Đào Nhiên gửi tới, trong đó viết: “ Ngày mai chờ ở đó.” Thế này là có ý gì, đón làm thôi mà cũng gây nghiện à? cần giúp tiết kiệm tiền đâu.gần đây rất khác thường.

      “Mệnh lệnh?” Long Nữ nhắn lại đơn giản. lúc lâu thấy động tĩnh gì, lại tưởng ta bực mình, biết nên làm thế nào điện thoại lại kêu tút tút. “Ừ.” Câu trả lời mới ngắn gọn làm sao, mới có uy lực làm sao, thế này rát tốt, nếu là mệnh lệnh còn dễ làm.

      Sáng sớm hôm sau, Long Nữ nghĩ nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định nên tới chỗ hôm qua rồi chờ Đào Nhiên hơn. Tuy ngồi ké xe của sếp tổng làm được tiện cho lắm, nhưng người ta bảo đấy cũng là mệnh lệnh còn gì. Hơn nữa người ta thích đàn ông cơ mà, bản thân mình cũng cần tưởng bở.

      Hôm qua Đào Nhiên bị tin nhắn của Long Nữ làm cho giật mình biết trả lời sao, mệnh lệnh? Đây là có ý gì? cũng biết tại sao uống rượu xomg quay về nhà lại nhớ tới , nhớ tới khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh của sáng nay, nhớ lại dáng vẻ nhàng tự hà hơi của . Gửi tin nhắn đó cũng sợ từ chối. Nhưng này thực tình ra làm sao, ngang nhiên nhắn lại hai chữ cụt lủn, làm mất hồi lâu mới nặn ra được chữ “ừ”.

      Từ xa nhìn thấy Long Nữ mặc áo khoác màu đen đứmg tại chô hôm qua nhìn ngó tứ phía. Mái tóc dài được kẹp gọn sau gáy, tóc mái cũng chải hết lên, khiến thay đổi nhiều so với lầm đầu gặp . dễ thương chu miêng tức giận ngày nào vô hình chung dần mang hình dáng của người con trưởng thành. Nhưng cảm thấy có gò đó hơi kỳ cục, giống như bé mặc bộ đồ của người lớn. Tuy rất xinh đẹp nhưng ràng trông chỉ như vừa mới hai mươi tuổi cứ giống như sắp hai mươi năm.Hôm đó khách đến còn tưởng tuyển dụng lao động chưa tốt nghiệp.

      Long Nữ thấy Đào Nhiên tới, chạy lon ton tới mở cửa xe rồi chui tọt vào trong, thể nhận ra vẻ vui lúc nhận được tin nhắn tối hôm qua.

      “Lạnh chết mất, em thực phải tích góp tiền mua xe thôi.” Long Nữ ra sức chà xát hai tay vào nhau, nhăn mặt bất mãn .

      “Vậy lúc nào thời gian rảnh dạy em lái xe. Đào Nhiên thuận miệng trả lời.

      , ? Người ta tướng mạo do tâm sinh, bảo sao trông đẹp giai thế. Đó là bởi vì có trái tim lương thiện, thực là ân nhân của em.” Long Nữ vui mừng tới muốn nhảy cẫng lên. Học lái xe là mơ ước của , bực nỗi ai cũng chê nốc nên thèm dạy. khó khăn lắm mới tóm được được người, đương nhiên phải năm cho chặt.

      Đào Nhiên thấy đọt nhiên như vậy chợt thấy hơi hối hận. Vừa xong có phải cái gì sai rồi , có cần phải kích động đến thế ?

      Quay lại chuyện nở nhà họ Giang, Giang Đông và Long Nữ ly hôn khiến mọi việc trong nhà rối tung rối mù cả lên. Nhưng ông bà Giang cũng rồi, ai được phép tớ để làm phiền Long Nữ, cho thêm thời gian tự mình suy nghĩ ràng , có thể họ cũng cảm thấy hai năm nay, quả thực Giang Đông có lỗi với . Nhưng thái độ của họ đối với Giang Đông hoàn toàn khác, xém chút nữa còn đuổi luôn. tại còn có nhiều người chưa biết chuyện này, ít nhiều phía bên nhà họ Long vẫn chưa biết, nhưng cũng ki thể giấu giếm mãi. Vậy nên chỉ còn cách kéo dài thời gian, hy vọng Long Nữ có thể sớm tha thứ cho Giang Đông. Trong mắt nhà họ Giang ít nhiều cũng có chung cách nhìn với Giang Đông, vẫn đều coi Long Nữ như đứa trẻ, tính khí nôn nóng, bộp chộp. Nhưng tình của dành cho Giang Đông ai ai cũng hiểu, vì vậy lại càng chắc chắn hai người họ thể kết thúc. Để bên nhà họ Long biết chuyện tình bị làm lớn tới mức nào. Năm đó ha người kết hôn cũng có thể kết hợp bị cưỡng ép. Về chuyện này, những người nhà họ Giang tạo áp lực cho Giang Đông, thậm chí Giang Nam còn phái cả Diệp Tử tới giảng giải cho Giang Đông, cho hay thế nào là người đàn ông có trách nhiệm. Giang Đông thực tình khiến họ phải lao đao mệt mỏi. tại hối hạn lắm rồi. Sơm biết chuyện thế này dù có phải lôi kéo cũng giữ lại bằng được, tránh bị ông rể này giày vò. Thế nhưng, việc luôn như mong muốn của bất cứ ai.

      Chương 34

      Hôm nay là ngày Long Nữ được phát lương, niềm vui sướng và phấn khích đó lời nào có thể diễn tả được. sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên được trải nghiệm thế nào là thu hoạch, hơn thế là còn dùng sức lao động của chính mình để đổi lại. là công nhận khả năng của . Nhìn chiếc thẻ ngân hàng cảm thấy cuối cùng mình là người có ích, lập tức thổi phồng bản thân. Cảm thấy mình sắp trở thành vô địch đến nơi. Vì vậy khi Đào Nhiên gọi điện bảo vào phòng , trả lời bằng giọng rất vui vẻ khiến cho Đào Nhiênkhông hiểu ra làm sao.

      “Tổng giám đốc Đào, có gì dặn dò ạ?” Long Nữ tươi cười rgr, giọng cũng rất hoạt bát.

      Khóe miệng Đào Nhiên nhếch lên, lấy từ trg ngăn kéo ra chiếc phong bì rồi đẩy tới trước mặt Long Nữ. Long Nữ nghi hoặc nhìn , Đào Nhiên gật đầu bảo mở ra xem.

      “Tiền? Sao lại đưa tiền cho em?” Long Nữ mở ra, trong đó có khoảng năm ngàn tệ, vừa phát lương rồi mà.

      “Tiền thưởng, em cầm . Nhỡ chuẩn bị đấy, bay chuyến sáng sớm ngày mốt.” Đào Nhiên gác chân lên nhau người tựa vào ghế nhìn .

      phải chứ, tiền thưởng còn nhiều hơn tiền lương à?” Long Nữ thực bị làm cho hồ đồ luôn rồi.

      “Đưa em cứ cầm , gì mà lắm thế. Thế nào, được nhận lương tối mời bữa cơm nhỉ?” Đào Nhiên cười rất đẹp, đôi mắt phương lấp lánh sáng ngời.

      “Dạ? Hôm nay được rồi, em hẹn Đản Đản, ngày mai , à, ngày mai cũng được, để sau em se bù lại được ạ?” sực nhớ Đào Đào ngày mai tới tìm có việc nhờ vả, tuy khi đó vẫn chưa đồng ý nhưng cũng nên đẩy mạnh tinh thần sẵn sàng giúp đỡ người khác.

      “Ừ, được, sau rồi tính tiếp vậy.” Đào Nhiên gật gật đầu, tiếp tục xem chỗ tài liệu dang dở, cho tới lúc nghe thấy tiếng Long Nữ đóng cửa mới vứt tập tài liệu xuống bàn hơi chau mày. Tại sao lại tâm ý nhiếu loạn thế nhỉ, chẳng phải trước đây luôn thích tình nơi công sở hay sao? Cảm xúc gần đây của đối với Long Nữ rốt cuộc là thế nào? Điều này ngay cả bản thân cũng thể hiểu nổi.

      Tan làm, Long Nữ xinh tươi xách túi chạy ra ngoài, thấy xe của Trác Lan đợi sẵn, lon ton chạy tới chui tọt vào xe.

      thôi, ăn uống shopping, tớ bao hết.” Long Nữ đưa tay vung vẩy, vui sướng vô hạn. quăng cái câu “ phải tiết kiệm tiền mua xe” ra sau gáy từ lâu rồi. Trác Lan nhìn bộ dạng vui mừng hớn hở của , trong lòng cũng thấy vui lây, đây là bước đầu tiên để Long Nữ lấy lại được tự tin của mình.

      Ăn cơm xong, hai người tới phố hàng hiệu mua sắm. Long Nữ chợt nhớ tới danh thiếp mà K đưa cho ngày hôm đó, hình như ở gần khu này thôi. Hai người nhìn địa chỉ danh thiếp, tìm lát thấy cửa hàng chuyên đồ thiết kế được bài trí rất xa hoa, lộng lẫy rực rỡ, vào trong thực có cảm giác mình được làm công chúa. Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp hỏi cần thứ gì, Long Nữ cười cười : “Để tôi tự xem chút.”

      “”Đúng rồi, bộ đồ hôm trước cậu mặc chính là nhãn hiệu này, mình cứ bảo sao chưa từng thấy ở đâu, hóa ra là hàng tự thiết kế, nhà thiết kế này cũng tệ.” Trác Lan lật lật quần áo giá, quay đầu qua với Long Nữ xem đồ trang sức.

      “Đâu chỉ có tệ, phải là thứ nào cũng đẹp cả đẹp.” Long Nữ còn chưa kịp giọng nam giới xen vào, ngữ khi vô cùng tự tin, thậm chí còn có phần tự kiêu.

      Long Nữ quay lại thấy K từ phía trong ra. Quả nghệ sĩ, phong cách hôm nay lại thay đổi rồi, áo sơ mi màu đen làm từ vải gấm, quần baggy đen, đôi bốt kiểu quân đội cùng màu, thực là hoàn toàn khác với cái tên nữ tính gặp hôm trước.

      “Ấy đây chẳng phải là Tiểu Long Nữ đó sao, cuối cùng em cũng tới ủng hộ rồi, em cứ mua nhiều vào, tìm Đào Nhiên để tính tiền.” K gặp được Long Nữ lại bắt đầu trêu chọc . này thú vị , chẳng có chuyện gì cũng đỏ mặt, có làm sao đâu mà ngại ngùng cơ chứ, ở cùng cũng ở cùng rồi còn gì?

      “À, đây là bạn em, Trác Lan.” Long Nữ ngại ngùng, tên này thể mang dáng vẻ bình thường chút được à?

      “Hân hạnh, là Tiểu K, những trang phục này đều doa nhưng thiết kế, chính là nhà thiết kế mà em vừa khen đó, có thể được người đẹp khen chính là niềm vinh dự của .” Long Nữ còn chưa kịp giới thiệu Tiểu K chủ động tiến lên tự giới thiệu luôn, ánh mắt đánh giá Trác Lan từ xuống dưới.

      Trác Lan chắc chắn là mỹ nữ, mỹ nữ ai có thể phủ nhận. khác với vẻ tiểu thư cành vàng lá ngọc của Long Nữ, vẻ đẹp của rất nổi bật, cho phép người khác bỏ qua. Trong khi nam giới như Tiểu K đây Trác Lan từng gặp vô số, lại thêm cái vẻ phong lưu thời thượng của ta, chỉ “ừm” tiếng coi như trả lời, rồi tiếp tục quay qua chọn đồ của mình.

      Long Nữ cảm thấy Trác Lan có phần nể mặt Tiểu K vừa mới mở miệng cười cười cho đỡ ngại, chưa kịp tiếng nào từ phía trong rất xinh đẹp ra, người cao dáng chuẩn, nhìn rất đoan trang quý phái.

      “K, lấy bộ này .” Mỹ nữ bước tới, với K

      “Ừ được, vóc dáng người mẫu của em thực mặc gì cũng đều đẹp hết.” K khen đẹp trước mặt hề giấu giếm, ánh mắt kinh ngạc chứng tỏ lời của ta. Người đẹp kia tươi cười hề ngại ngùng, rất tự nhiên, cứ như cảm thấy tất cả những lời khen tặng đều là đương nhiên. Lúc này Trác Lan quay đầu lại, kêu lên tiếng: “Dương Tử.”

      “Ồ, Trác, ngờ lại gặp ở đây, ra cũng thích thiết kế của K à?” Mỹ nữ có tên gọi là Dương Tử tươi cười, nhiệt tình chào hỏi như thể rất thân quen với Trác Lan vậy.

      “Cũng được.” Trác Lan trả lời lạnh nhạt. Long Nữ và K đều hiểu chuyện này là thế nào, đứng ở giữa nhìn hai người họ.

      Dương Tử dường như chỉ mới nhận ra trong shop còn có thêm Long Nữ, có chút kinh ngạc hỏi: “ xinh xắn này là ai thế?”

      “A, xin chào, tôi là Long Nữ.” Long Nữ mỉm cười chào hỏi, làm trợ lý thời gian rồi, nhưng vẫn gặp chút khó khăn trong việc giao tiếp xã giao với người khác.

      Dương Tử nghe thấy tên sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt ngừng đánh giá Long Nữ. Long Nữ bị ta nhìn mà cảm thấy có phần bối rối. Trác Lan lập tức kéo Long Nữ : “ thôi, đồ ở đây chẳng ra sao cả, tớ thích.”

      “Hả?” Long Nữ há hốc miệng nhìn Trác Lan, lại trộm liếc K mặt biến thành màu đen sì đứng đối diện! Nhưng Trác Lan cho có cơ hội thêm, trực tiếp kéo tay luôn, để lại bạn K mặt mũi giận dữ và bạn Dương Tử vẫn mỉm cười.

      đường trở về, Long Nữ rát vui, chu miệng ngồi đó cằn nhằn ngớt: “Sao cậu lại thế, nể mặt tớ gì cả, đó là bạn của sếp tớ đấy, cậu chẳng ra làm sao. Mà đó cắn cậu hay sao mà lại khinh khỉnh với người ta như vậy?” Trác Lan tự động lọc hết lời của Long Nữ, làm như có chuyện gì xảy ra, tiếp tục việc lái xe của mình.

      “Này sao cậu coi thường tớ thế hả, cẩn thận tớ giận đấy nhé,” Long Nữ hậm hực .

      “Giận , tức , chúng mình về nhà ngồi xem hoạt hình còn thích hơn. Quần áo chúng ta đầy ra rồi, cậu là.” Trác Lan cuối cùng cũng quay sang phía Long Nữ nhìn cái năng thoải mái cách dị thường. Long Nữ hừ cái rồi quay , thèm để ý tới Trác Lan.

      Trác Lan từ trong gương xe nhìn thấy bộ mặt nổi giận của Long Nữ, trong lòng bất lực nghĩ, con bé đó thích Giang Đông đấy. Gần đây đâu Giang Đông cũng dẫn theo ta, tuy ta là giám đốc truyền thông, đưa ta cùng là đúng rồi, nhưng có thể dễ dàng nhận ra vẻ quyến luyến và tình ý cá nhân trong ánh mắt ta nhìn Giang Đông. Vừa rồi ta nhìn Long Nữ có vẻ hài lòng và coi thường. Trác Lan cho ta trận là may lắm rồi, con bé Long Nữ này lại còn ở đó mà bảo vệ ta. Rồi có ngày cạu phải khóc ròng cho mà xem, ràng Giang Đông lại còn chối. Ôi chao, tiền đồ gập ghềnh lắm em ơi!

      Về tới nhà, Trác Lan cất xe. Long Nữ đứng dưới lầu chờ ấy. Buổi tối trời lạnh vô cùng, chân muốn đông cứng. đứng ôm vai nhảy lò cò tại chỗ trông như con khỉ, bụng thầm mắng Đản Đản đáng chết, làm gì mà lề mề thế, mình sắp đông cứng như cương thi mất.

      nóng lòng điện thoại kêu, cứ tưởng Trác Lan lục mãi mới moi được điện thoại ra, vừa đưa máy lên hét toáng: “Đản Đản đáng chết, cậu muốn tớ chết cóng đấy hả, tớ sắp trở thành cương thi rồi đây này.”

      Bên kia thấy gì, Long Nữ ngẩn ra, sao thế này, định bỏ điện thoại xuống nhìn đầu bên kia truyền tới giọng mà cả đời này muốn quên cũng quên được, “ đây!”

      Lần này tới phiên Long Nữ mất điện. Giang Đông để ý, tiếp tục : “Lạnh lắm phải , ở trước mặt em, qua đây .”

      Tiểu Long Nữ ngẩng đầu thực nhìn thấy xe của Giang Đông dừng cách đó xa, điện thoại của sáng nháp nháy trong xe, cho dù trời có tối nữa vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt , đôi mắt có ánh nhìn gắn chặt vào .

      Long Nữ cúp điện thoại, từng bước bước qua, Giang Đông ngồi đó nhìn từng bước tiến về phía mình. Quá khứ của họ có nhiều kỷ niệm, phần lớn thời gian đều là mình Long Nữ ở trong nhà, mình trông nhà với Cầu Cầu. Vì thế sau khi rồi mới nhận ra hiểu nhiều lắm về người vợ chung sống hai năm qua của mình. Nhìn theo như thế này, cảm giác từng bước từng bươc vào trái tim .

      Trong gian chật hẹp, Long Nữ hơi căng thẳng, phải vì sợ mà là vì biết phải gì. Giang Đông cũng im lặng, cứ hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. mở cửa kính xe, gió từ bên ngoài lùa vào, Long Nữ lạnh tới run người. Giang Đông thấy như vậy vội dập tắt điêu thuốc, đóng cửa kính lại, mở điều hòa lên.

      “Sao bây giờ mới về?” Có lẽ tại hút hơi nhiều thuốc, giọng Giang Đông hơi khàn khàn.

      “Em ra ngoài với Đản Đản.” Long Nữ giọng trả lời, biết tại sao nghe giọng của như vậy lại cảm thấy có chút buồn.

      “Ừ, trời lạnh rồi em phải chú ý chút, đừng để bị cảm.” Giang Đông đến đây, giọng có gì đó rất bình thường, như là phải khó khăn lắm mới cất lên được. là như vậy, những lời quan tâm kiểu này bình thường thực nổi.

      “Vâng em biết. cũng uống rượu ít thôi, dạ dày của được tốt.” Giọng Long Nữ mềm mại, khí trong xe ấm áp, khiến Giang Đôngcó cảm xúc bất chợt xuất , muốn nắm lấy tay , hôn lên môi . “ tìm em có việc gì ?” Long Nữ đột ngột cắt đứt suy nghĩ lung tung của .

      “Hả? có gì, chỉ tới gặp em thôi.” Giang Đông bị hỏi đột ngột. Đúng vậy, bất giác lái xe tới đây, sau đó thấy đèn trong nhà sáng cứ đợi như vậy, thậm chí vốn cũng định để biết tới, nhưng thấy đứng bên ngoài lạnh cóng lại đành lòng.

      “Thế em phải về đây, em cầm chìa khóa của Đản Đản.” Long Nữ ngẩng đầu nhìn , ánh mắt sáng ngời, rất trong, dường như có thể nhìn vào sâu thẳm trái tim .

      “Ừ ngày mốt mình cùng ăn cơm nhé. Quân Đế mới có đầu bếp điểm tâm mới.” Giang Đông hiếm có dịp nhanh chóng đồng ý với , làm khó . Long Nữ thực có chút quaen.

      “Ồ, được rồi, ngày mốt em phải Cáp Nhĩ Tân công tác.” Long Nữ hơi có vẻ khó xử.

      “Công tác? Sao lại...” Giang Đông nhíu mày, lời tới môi lại nữa, trong lòng nghĩ chẳng phải là đồng ý rồi đấy sao,phải để được thoải mái, phải khiến còn sợ nữa, như vậy mới có thể tiến đến gần từng chút từng chút , hệt như con sói xám lớn tiếp cận thỏ trắng bé, được phép lại để sợ mà chạy mất.

      Long Nữ nhìn bộ dạng định lại thôi của , thầm cười cười, nhanh nhảu : “Trở về em mời , hôm nay em được lĩnh lương rồi.” xong mở cửa xe chạy về phía tòa nhà.

      Khóe miệng Giang Đông nhếch lên, bước đầu tiên cứ bắt đầu như vậy , nhất định được tới ngày thắng lợi.
      A fang, Hale205Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :