1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như anh yêu em - Hiểu Nguyệt (55c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9
      Chớp mắt tôi được đào tạo ba ngày ở Vĩnh Chính rồi. Hôm đó tuy chưa cùng Sở Mộng Hàn đến Sở Dân Chính, nhưng ta đồng ý chuyện tôi xin thôi việc rồi. là hài hước, tôi muốn xin thôi việc, cuối cùng lại phải cần đến đồng ý của "chồng cũ".

      Cuối cùng cũng rời khỏi Hiếu Thiên, nhưng cũng giây khắc đó, xã hội cho tôi thấy thế nào là tình người ấm lạnh, thói đời thất thường, tờ giấy thôi việc bé, bên có chữ ký của lãnh đạo, nhưng còn phải đến các phòng tài vụ phòng thông tin để chờ các bộ phận ký tên, để tránh những điều đáng xảy ra. Những giám đốc của các bộ phận đó khuôn mặt mỗi người biểu cảm, có người vẫn còn nhiệt tình như ngày trước, có người lập tức thay bằng sắc mặt khác, chẳng có việc gì cũng bắt tôi chờ cả tiếng đồng hồ.

      May là tôi chẳng vui chẳng buồn, chỉ khi cầm tờ giấy bé, rời khỏi công ty, trong lòng tôi lại có lạnh lẽo đến khó mà kìm nén được. Buổi tối, tôi cùng ăn cơm với các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế, ngày hôm sau tôi đến Vĩnh Chính làm việc, bắt đầu bến bờ hoàn toàn mới.

      Người mới làm việc trong cương vị mới cần có tuần để đào tạo, thời gian buổi trưa, tôi chỉ cùng với vài người đồng nghiệp lên nhà ăn đỉnh tòa nhà để ăn trưa. Rất nhiều người, những nhân viên văn phòng trong tòa nhà này, đều có thể đến để ăn cơm. Chỉ là tôi ngờ ngày ngày đều nhìn thấy Chu Chính ở đó.

      Ngày trước khi còn ở Hiếu Thiên, ngoài Tưởng sư phụ ra, dường như nhìn thấy vị lãnh đạo cao cấp của công ty tập trung ở thang máy để lên ăn ở phòng ăn chung. Còn Chu Chính lại cầm khay cơm, mỗi hôm ngồi ăn chuyện trò với nhân viên khác nhau trong phòng ăn.

      Ngày xưa khi xem "Truyền kỳ Lý Gia Thành"[1], trong sách , Lý Gia Thành sau khi có thành tích cũng hàng ngày vẫn dùng cơm cùng nhân viên. Chu Chính tuy khác rất nhiều so với Lý Gia Thành, nhưng tôi vẫn nén được so sánh của mình dành cho ông chủ mới.

      [1] Lý Gia Thành sinh ra trong gia đình nghèo khổ, bố mất sớm, là con trai trưởng trong nhà, năm 14 tuổi cậu bé Lý Gia Thành sớm phải từ bỏ nghiệp học để lao vào kiếm sống, tuy nhiên với tố chất thiên bẩm của người làm nên nghiệp lớn, Lý Gia Thành luôn chứng tỏ được bản lĩnh và ý chí cầu tiến mạnh mẽ của mình và trở thành người sáng lập Tập đoàn Hòa Ký Hoàng Phố (Hutchison Whampoa Limited) và Trường Giang Thực Nghiệp (Cheung Kong Holdings) tại Hồng Kông, nơi người ta gọi ông là "siêu nhân". Lý Gia Thành, tỷ phú Hồng Kông, là trong những người giàu nhất thế giới và chỉ được truyền tụng như huyền thoại kinh doanh kiệt xuất, ông còn được ca ngợi bởi lòng nhân từ, đức độ và nghệ thuật dạy con trở thành người tài đức vẹn toàn, giữ gìn trong sáng của doanh nhân. Dù rất giàu có nhưng Lý Gia Thành vẫn nổi tiếng về phong cách sống giản dị, thường những đôi giày đen đơn giản và mang đồng hồ Seiko quá đắt tiền...

      Hôm nay ông chủ vẫn ngồi đối diện trước mặt tôi. Người đồng nghiệp nữ thường ăn cùng cơm trưa với tôi hôm nay lại bận việc, vội vàng ăn mấy miếng rồi , trước bàn ăn chỉ còn tôi và Chu Chính.

      "Chu Tổng!" Trong khi làm việc, người đàn ông này thậm chí trong môi trường liên quan đến công việc cũng luôn thể phong thái của ông chủ rất nho nhã lịch , khiến cho người khác có cách nào có thể liên tưởng đến cái dáng vẻ trêu đùa hôm trước được của ta.

      "Mấy ngày đào tạo có thấy phù hợp ?" ta vừa xúc cơm, vừa nhìn tôi và hỏi.

      Tôi vội vàng gật đầu, "Cảm ơn Chu Tổng quan tâm, thầy giáo giảng rất hay, tôi rất thích văn hóa doanh nghiệp của công ty chúng ta, hơn nữa các đồng nghiệp đều rất trẻ, rất dễ giao lưu với nhau." Nghĩ lại hôm trước tôi ngừng kêu ta là "thần kinh", tôi tự nhiên cảm thấy mình trả lời uyển chuyển.

      ta nhai miếng cơm, đột nhiên mỉm cười. Cái biểu cảm này, lại khiến tôi như trở lại hình ảnh ta tươi cười ngang ngạnh trong hai lần tôi gặp ta ở ngoài công ty. Sau giây phút đó, ta vẫn lại ngăn cản tôi trở lại với dáng vẻ bình thường vốn có, phản bác lại tôi: "Làm nhân viên kinh doanh đúng nghĩa chỉ giỏi giao lưu với những người trẻ tuổi, mà với bất kỳ những người dù ở độ tuổi nào cũng có thể trò chuyện, những người có thể có được quyết định chính xác cho hạng mục nào đó, thường phải là những người còn trẻ trung."

      Tôi gật đầu liên tục, tự hiểu ràng bất kể cấp nào, bất luận là cấp dưới có đúng thế nào, để thể uy tín của mình, cũng chịu nổi câu phản bác nào của họ, huống hồ, giữa tôi và ta còn cách nhau rất nhiều cấp bậc.

      Điện thoại của tôi vang lên, cầm lên nghe thấy tiếng mẹ tôi vang lên: "Alo, Đồng Đồng, mẹ và bố con lên đến bệnh viện trung tâm rồi, Tiểu Tưởng ở đây mình, khi nào con đến vậy?"

      Tôi giật bắn người như nhảy ghế. Bà mẹ của tôi, lại tìm đến Tưởng sư phụ trước, sau đó mới thèm gọi điện báo cho tôi. Nhưng câu sau đó của bà, càng khiến tôi kinh hoàng hơn: "Đồng Đồng, con đoán xem ở bệnh viện mẹ gặp ai?"

      "Là ai ạ?" Tôi hỏi cách khó hiểu. Cảm thấy mẹ tôi cười rất đắc ý, "Mẹ gặp mẹ của Sở Mộng Hàn đó, bà ấy cũng khám bệnh ở đây, con đến đây nhé!"

      " sao thế?" Chu Chính nhìn sắc mặt thảm hại của tôi, chau mày hỏi.

      " có việc gì, trong nhà có người viện, tôi phải đến bệnh viện lát." Tâm trí tôi như để đâu vậy, tôi nghĩ: Chết rồi, hai bà già ở cạnh nhau, nhất định chuyện tôi chưa ly hôn bị phơi bày hết.

      "Tôi cũng vừa hay có chuyện phải , để tôi đưa ?"

      "Ừm." Tôi chẳng kịp suy nghĩ gì vội gật đầu, vài giây sau mới ý thức được ta vừa cái gì, vội vàng , " cần đâu, Chu Tổng!"

      Để ông chủ đưa tôi , điều này thể chấp nhận được.

      "Cũng vừa may tôi về phía đó, người có thể trở thành nhân viên kinh doanh xuất sắc, nên có dáng vẻ loay hoay hoảng hốt như được."

      rồi Chu Chính trộn cả cơm và thức ăn lại, và liền mấy miếng xong xuôi, dùng khăn ăn lau miệng sạch , kết thúc bữa ăn trưa. Sau đó ta đứng dậy, ra phía cửa phòng ăn, tôi do dự biết có nên theo ta , ta khá xa rồi, quay lại chau mày nhìn tôi.

      Ăn cơm nhanh, cũng nhanh, hai là hai, đó chính là ông chủ mới quen nhất của tôi.

      Ô tô vào trung tâm bắt đầu bị tắc đường liên tục, khi đến được bệnh viện là 1 rưỡi chiều.

      Tôi có chút lo lắng yên, Chu Chính lại : "Bố mẹ nằm viện là chuyện lớn, ngày mai đến phòng nhân làm giấy nghỉ phép, hôm nay cần phải về công ty nữa." Tôi cảm ơn ta cách cảm động, ông chủ thấu tình như vậy, tin chắc rằng có rất nhiều nhân viên đều muốn hy sinh cuộc đời cho công ty.

      Tôi gọi điện cho mẹ tôi, định bước lên tầng 5 nơi phòng bệnh, vô tình quay đầu lại, qua tấm kính trong suốt của bệnh viện, tôi nhìn thấy ông chủ của tôi Chu Chính và người đàn ông cao ráo đẹp trai chuyện rất thân mật. Đúng là năm đen đủi, tuyệt đối là vận hạn đen đủi, cái dáng người đó nếu có chìm trong biển người nhộn nhạo tôi cũng có thể nhận ra ta ngay lập tức.

      Chẳng phải Sở Mộng Hàn kia đứng đó sao?

      ta, ta, ta và Chu Chính quen nhau sao? Cái dáng vẻ quen thuộc đó, giống như lạnh lùng khách sáo xa cách với Chủ tịch Hiếu Thiên – Trần Mạc Nhiên, hai bọn họ càng giống như những người em lâu ngày gặp, chỉ còn thiếu nước ôm chầm lấy nhau thôi.

      Nhưng phút sau tôi lại phát ra, có "bi kịch" cực độ, mà chỉ là càng "bi kịch" hơn. Chu Chính cất xe xong cùng với Sở Mộng Hàn vào trong đại sảnh của bệnh viện.

      Tôi cố tình thang máy, mình leo đường bộ lên tầng. Đến tầng 5, tim tôi vẫn thình thịch đập liên hồi.

      Hỏi y tá trực ở bàn tư vấn thông tin, tôi tìm đến phòng thứ tư bên cánh tay phải, đẩy cửa bước vào, Tưởng sư phụ chuyện rất tiếng với mẹ tôi, bố tôi nằm giường và ngủ rồi.

      Đây là phòng đơn, điều kiện rất tốt, tôi biết bệnh viện này là nơi to nhất, quyền uy nhất trong thành phố, dù là ngày lễ gì trong năm, hàng ngày đều đông nghịt người đến khám bệnh. Nếu muốn đặt phòng đơn như thế này chắc chắn chẳng phải là chuyện đơn giản. Xem ra Tưởng sư phụ nhất định quen người có địa vị trong bệnh viện.

      "Đồng Đồng, sao con đến cùng với Tiểu Tưởng? Con có vẻ còn bận hơn cả lãnh đạo?" Tiểu Tưởng sao? Lần đầu gặp mặt vẫn còn gọi người ta là lãnh đạo Tưởng, bây giờ gọi thẳng là Tiểu Tưởng rồi?

      Tôi mím môi, đặt túi xách xuống, giận dỗi trả lời: "Mẹ, Tưởng sư phụ rất bận, sao mẹ gọi trực tiếp cho con?"

      "Tại điện thoại của con gọi mãi được, mẹ đương nhiên chỉ còn biết gọi cho Tiểu Tưởng thôi. Hôm qua, Tiểu Tưởng đặt xong phòng cho bố con, sao cậu ấy gì với con à?"

      Tôi ngượng ngùng nhìn Tưởng sư phụ, thế này là thế nào nữa, mẹ tôi và ấy đơn phương liên lạc với nhau, xong xuôi rồi biến tôi thành như người ngoài cuộc vậy.

      Tôi bặm môi lại, chẳng để ý đến mẹ tôi nữa, chỉ chuyện với Tưởng sư phụ: "Tưởng sư phụ, cảm ơn !"

      "Đồng Đồng, uống chút nước !" ấy vừa , vừa nhìn tôi cười cười.

      Vì trong lúc học đào tạo, điện thoại của tôi luôn tắt máy. Tôi vẫn chưa với mẹ chuyện tôi xin thôi việc, nếu để bà biết tôi bỏ công việc có thu nhập ổn định, làm công việc kinh doanh dù có trăm cái miệng cũng thể giải thích nổi cho bà hiểu.

      Tưởng sư phụ biết tôi vẫn chưa với gia đình chuyện mình nghỉ việc, cho nên cũng tự tiện thông báo với họ. chung Tưởng sư phụ là người rất thấu đáo.

      Tôi nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy có người : "Căn phòng này thực đến nỗi nào." Cái giọng này sau ba năm mới lại lần nữa vang lên bên tai tôi, vẫn cái sức tổn thương mạnh mẽ như ngày xưa.

      Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình tê dại, lông tơ khắp người như đều dựng đứng hết lên. Tiếng đó đúng là tiếng của mẹ Sở Mộng Hàn, mẹ chồng tôi. Mái tóc của bà vẫn búi cao sợi nào rối, quần áo mặc người nếp nhăn, khi chuyện lúc nào cũng dùng tay để đỡ lấy cặp kính sống mũi.

      Tôi có cảm giác như làm sai điều gì đó nên lòng phấp phỏng, bất giác lùi vài bước về phía sau. Mẹ tôi đứng bên tiếp lời, "Đúng vậy, đây là bạn trai của Đồng Đồng nhờ người đặt giúp, rất nhiều cán bộ cao cấp đều xếp hàng phía sau vào ở được đâu! Khuôn mặt mẹ tôi kiêu ngạo, mỗi từ chữ dùng đều lên giọng.

      chịu nổi hai con người hễ gặp nhau là khí như nặng mùi đao kiếm chém nhau, tôi căng da đầu to: "Bác !"

      Bà ấy nhìn tôi cái rất khinh thường, mí mắt hề hạ thấp xuống, ánh mắt lại trực tiếp chiếu thẳng lên người Tưởng sư phụ. Mẹ tôi thấy dáng vẻ chau mày của bà ấy rất đắc ý, tiếp tục huyên thuyên cách đầy ngạo nghễ: "Con tôi bây giờ làm thiết kế cho tập đoàn lớn, mỗi tháng đều kiếm mấy nghìn tệ, bạn trai của nó còn lợi hại hơn, là làm cái gì nhỉ?" Mẹ tôi vắt óc suy nghĩ, rồi chỉ tay đầy sức mạnh: "Đúng rồi, làm Tổng Giám sát, chính là Tổng Giám sát!"

      Mặt tôi nóng bừng bừng. Ánh mắt của mẹ Sở Mộng Hàn giống như đèn pha chiếu thẳng vào tôi. Như tôi hiểu về bà, bà bao giờ chịu để mình ở dưới người khác. Chỉ e là dùng những lời lẽ còn ác độc hơn để công kích người khác, chỉ cần trong lòng bà cảm thấy thoải mái, bà tuyệt đối quan tâm đến cảm nhận của ai hết, đặc biệt là với người bà căm ghét vô cùng ngay từ đầu như tôi.

      "Gặp nhiều người có liêm sỉ rồi, nhưng thực chưa gặp qua gia đình nào lại mặt dày như các người, chẳng trách lại có đứa con biết thể diện như thế."

      Những lời độc ác như thế, mà bà ấy vẫn có thể dùng những ngữ khí rất văn hoa để ra được, tôi thực khâm phục.

      muốn phản bác lại, mẹ tôi thể nhịn được tức giận, đứng vụt dậy định xông tới, Tưởng sư phụ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội kéo mẹ tôi lại, "Bác , nên kinh động đến bác trai". rồi ta nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, dường như muốn tôi làm lai lịch của người đàn bà này vậy.

      "Bác ra , ở đây hoan nghênh bác. Bác có thể sỉ nhục cháu, nhưng được sỉ nhục người nhà cháu, có chuyện gì cháu và bác ra ngoài chuyện." Ngày trước vì tình , bà đối xử với tôi thế nào tôi cũng nhẫn nhịn, nhưng bây giờ sao tôi phải chịu đựng bực tức của bà chứ? để cho bà ấy có cơ hội chuyện, tôi lôi bà ra phía ngoài.

      Có lẽ bà chưa bao giờ thấy điệu bộ phẫn nộ của tôi đối với bà, giật mạnh tay tôi ra, cười lạnh lùng: "Sao thế, sợ à? Vừa ảo tưởng muốn quay lại tình cũ với con trai tôi, vừa mồi chài cấp trong công ty, quen thấy chân hai thuyền như vậy, tự cho mình là người thông minh. Con dù sao cũng nên có chút giới hạn, ai lại có cái kiểu như , vẫn chưa tốt nghiệp đại học sống thử rồi, tốt nghiệp rồi còn ép con trai tôi kết hôn nữa?"

      "Tôi chỉ có đứa con trai, còn chỉ mong nó tốt nghiệp đại học xong vinh quy bái tổ. U mê lú lẫn lại lấy phải , chỉ nhà nghèo kiết xác, mà còn có ngôi sao chổi, lôi kéo con trai tôi chạy đến cái nơi này, ngay cả công việc chính thức cũng có. thấy đấy sau khi rời khỏi , con trai tôi lập tức thăng tiến như diều gặp gió. cho rằng cố tình kéo dài ba năm ly hôn, con trai tôi đổi ý sao? Khuyên đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Lập tức ly hôn với con trai tôi, nếu tôi cho biết tay!"

      Giọng của bà ấy giống như tiếng sét đánh tung căn phòng bệnh. Tưởng sư phụ bất thần buông lỏng tay mẹ tôi, đứng ở đó như hóa thạch vậy.

      Tôi dám nhìn mẹ tôi, bà là người luôn kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng nổi đả kích này chứ?

      Vì sao ba năm nay tôi ly hôn? Vì sao lại để mẹ tôi chịu sỉ nhục như vậy chứ? Tôi muốn phản bác lại, muốn giải thích, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Sở Mộng Hàn và Chu Chính đứng ở ngoài phòng, biết đứng bao lâu rồi.

      "Mẹ!" Sở Mộng Hàn nhìn tôi cái sâu thăm thẳm, kéo tay mẹ ta ra ngoài. Nhìn thấy người đàn ông bỉ ổi, vô liêm sỉ, hạ lưu đó, bao nhiêu uất ức của tôi như trào dâng.

      Khi nước mắt như chực tuôn ra ở khóe mắt, tiếng tát mạnh vụt qua khuôn mặt tôi.

      Mẹ đánh tôi. Mắt bà đỏ ngầu, dường như muốn tóe ra lửa, toàn thân tức giận đến nổ tung, ngón tay chỉ vào tôi nên lời. Tôi cảm thấy mình là đứa con bất hiếu nhất thế gian này, đúng chỉ là đứa đốn mạt.

      Tôi ôm lấy mặt bên phải bị tát muốn giải thích, nhưng làm thế nào để giải thích chứ? Kẻ đầu óc mê muội như tôi, sao lại hồ đồ đến như vậy? Lúc này tôi thực nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, ba năm nay, tôi nhất định sợ phiền phức gọi điện cho Sở Mộng Hàn, bắt ta phải ly hôn.

      Ly hôn, kết hôn, đều có thể chọn lựa, nhưng mẹ tôi chỉ có . Mẹ tôi sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, ăn dè hà tiện nuôi tôi học lên đại học, là để khiến bà được mở mày mở mặt, khiến bà có thể kiêu ngạo, nhưng tôi lại để bà bị mẹ của người khác châm biếm, phỉ báng ngay trước mặt bao nhiêu người đến nỗi thể ngẩng mặt lên được. Nước mắt tuôn chảy như chuỗi hạt ngọc, trong hoàn cảnh này, chỉ mẹ tôi chịu nổi, mà đến tôi cũng muốn tìm khe đất để chui xuống thôi.

      Tôi hề nghĩ lừa dối Tưởng sư phụ, tôi nghĩ đợi tôi và Sở Mộng Hàn sau khi hoàn toàn cắt đứt quan hệ, mọi chuyện với ta. Nếu ta vẫn còn chọn tôi, chúng tôi chính thức bắt đầu; nếu ta bỏ qua tôi, coi như chuyện tình cảm này kết thúc trước khi bắt đầu.

      Nếu có ý muốn che dấu, cũng là vì đến bây giờ tôi vẫn chưa ta mãnh liệt, cho nên mới hề lo lắng chút nào đến việc giải quyết chuyện này.

      Nhưng tình cảnh xảy ra như thế này, tôi cũng làm tổn thương sâu sắc. Rốt cuộc, lòng tự tôn của người đàn ông quan trọng hơn tất cả mọi thứ, huống hồ lại là người đàn ông xuất sắc như vậy.

      Càng xúi quẩy hơn, ông chủ mới của tôi là Chu Chính cũng lại có mặt ở đây lúc này. Tôi nghĩ bất luận là ông chủ như thế nào, đều muốn nhân viên của mình có đời sống cá nhân hỗn loạn như vậy?

      ta và Sở Mộng Hàn nhất định là rất thân thiết, nếu cũng thể đến thăm mẹ của Sở Mộng Hàn. Mối quan hệ như thế này, tôi liệu còn có thể tiếp tục ở lại Vĩnh Chính để làm việc sao?

      Câu đó của Thẩm Hân Hân đột nhiên vang lên trong tai tôi: "Sở Mộng Hàn ba năm trước khiến cậu còn gì cả, bây giờ sau ba năm ta trở lại, cậu nên vì ta mà lại mất hết tất cả."

      Cuối cùng tôi nuốt nước mắt, chiếu ánh nhìn về phía người mà tôi từng , từng hận, người từng khiến tôi hạnh phúc, lại cũng luôn mang đến cho tôi tổn thương vô hạn.

      "Sở Mộng Hàn, nếu là đàn ông, hãy lập tức ly hôn với tôi !" Tôi cắn chặt môi, vừa khóc vừa . Vai của Sở Mộng Hàn run run, đón nhận ánh mắt hiểu nhầm của mẹ ta trước câu của tôi, thở hơi dài, cách khó khăn: "Mẹ, là con mãi đồng ý ly hôn, mẹ hiểu lầm Đồng Đồng rồi."

      khí trong phòng trở nên ngưng đọng.

      "Đến bây giờ con vẫn bênh vực ta, con..." rồi bà hằm hằm tức giận bỏ .

      "Cút! Tao có đứa con mất mặt như mày..." Mẹ tôi đau đớn xông đến hét câu vào mặt tôi, trừng mắt nhìn xuống bố tôi nằm giường bệnh, rơi nước mắt mà hơn: "Sao tôi lại có đứa con kém cỏi như vậy chứ..."

      Tôi lau khô nước mắt mặt, xoay người ra ngoài, chạy mạch xuống vườn hoa dưới lầu, hít sâu khí bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, nghĩ đến tương lai của tôi, dường như chỉ còn lại ngượng ngùng và mịt mù.

      Đột nhiên tôi cảm thấy sau lưng mình có người giữ chặt vai tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền vào người tôi, tôi quay đầu lại nhìn, Tưởng sư phụ nhìn tôi cười ấm áp.

      "Tưởng sư phụ, xin lỗi !" Tôi cách rất chân thành.

      "Đồng Đồng, cần phải xin lỗi , mỗi người đều có những bí mật của riêng mình. rất may mắn, Sở Mộng Hàn biết mà trân trọng em, nên mới có cơ hội theo đuổi em. Em luôn khép kín mình, khi em vẫn còn chưa thực , sao lại có thể bắt em hé mở vết thương trong lòng mình cho thấy được chứ?" Lúc này biểu lộ của Tưởng sư phụ vô cùng vui vẻ. Dưới ánh mặt trời khuôn mặt phản chiếu ánh hồng hào rực rỡ, phẫn nộ, ràng là biểu cảm rất nhàng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10
      Sao Tưởng sư phụ lại có thể đối xử tốt với tôi như vậy chứ?

      để tôi phải thêm điều gì, để tôi ngả vào lòng mình, giống như tôi là người của mấy năm nay rồi vậy, làm chỗ dựa cho tôi, an ủi tôi. Có thể tôi thực rất mệt mỏi, nên lần đầu tiên tôi dùng tay ôm lấy eo lưng .

      Khi tôi từ từ ngẩng đầu lên khỏi vai ta, lại nhìn thấy Sở Mộng Hàn từng bước từng bước hướng về phía tôi.

      "Tôi có chuyện muốn với !" Giọng của ta có chút run rẩy.

      Tưởng sư phụ buông tôi ra, vỗ lên vai tôi, "Đồng Đồng, chờ em ở đằng trước nhé!"

      Sở Mộng Hàn tiến gần đến chỗ tôi, do dự rất lâu, thở dài với tôi: "Mẹ tôi tim được tốt, nên kích động bà. cũng biết, bà là người thân duy nhất của tôi."

      ngọn lửa tên thiêu đốt trong đầu tôi, xem ra ta hề nghe thấy toàn bộ nội dung mà chúng tôi chuyện trước đó, nhất định là người mẹ ác độc của ta cáo tội tôi. Nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Người đàn ông này xưa nay luôn hiếu thuận, bất kỳ ai trước mặt mẹ ta đều được nhượng bộ hết.

      "Ngày mai chúng ta làm thủ tục!" ta lấy ra điếu thuốc, đặt vào trong miệng, dùng bật lửa châm, hít hơi dài.

      Tôi đột nhiên ngẩn người hồi.

      "Ngày mai chúng ta lấy giấy kết hôn nhé!" Mơ hồ nhớ lại khi ta cầu hôn tôi, cũng vẫn cái khẩu khí nhàng như vậy, dường như tất cả đều rất thuận theo tự nhiên vậy. Hóa ra từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, chỉ là khác nhau có mấy chữ vậy thôi, nhưng trong đó bao hàm tuổi thanh xuân, tình của tôi, thậm chí là tất cả những gì mà tôi từng tin tưởng.

      "Được!" Tôi gật gật đầu, hề do dự ra từ đó, trong lòng như trở nên trống rỗng rất nhiều. Còn trong mắt ta tôi cũng thấy bi thương nào vương vấn.

      Duyên đến duyên , tất cả đều kết thúc.

      Ngày hôm sau, cuối cùng tôi cũng trở thành người độc thân. ôm ấp, có nụ hôn tạm biệt, từ trong Sở Dân chính ra, chúng tôi thậm chí với nhau thêm từ nào.

      Dưới ánh nắng mặt trời cao cao, hai bóng người độc, người về bên trái, người bên phải, cuối cùng thành người xa lạ.

      cần chịu thêm tổn thương nào nữa

      Sau khi ly hôn, tôi cũng rời khỏi Công ty Vĩnh Chính. Mẹ tôi vẫn chưa hết tức giận, nhìn thấy tôi là hằm hằm, bệnh tình của bố tôi cũng rất ổn định, nhưng vẫn còn phải nằm viện điều dưỡng thêm thời gian nữa. Theo đề nghị của Tưởng sư phụ, tôi để em tôi từ quê lên, hàng ngày ở trong căn nhà thôi thuê nấu cơm cho mẹ tôi. Còn tôi ngày thứ ba sau khi ly hôn, Tưởng sư phụ xin nghỉ và đưa tôi Hải Nam.

      Tôi biết, muốn mang đến cho tôi khởi đầu hoàn toàn mới.

      Đáng tiếc là ra khỏi nhà thuận lợi, chúng tôi đến Hải Nam hai ngày mà trời cứ mưa mãi. Cuối cùng hôm nay mới may mắn nhìn thấy bầu trời xanh trong, mặt trời vàng tươi.

      Tôi mặc bộ áo tắm hoa mang phong cách miền Nam. Bộ áo tắm này là bộ liền quần, phải là bikini hai mảnh, nhưng ở giữa lại để lộ ra cái bụng và cái rốn phẳng phiu của tôi, bên dưới nhìn lên giống như là chiếc quần siêu ngắn, chung quá lộ liễu.

      "Đồng Đồng, em đẹp đấy." Phía sau Tưởng sư phụ, nước biển xanh biếc vươn đến tận chân trời, trời và biển cùng màu, mặt trời màu vàng chiếu từng tia nắng lên bãi biển giống như là những sợi vàng vụn vậy.

      cổ ta đeo chiếc máy ảnh, cơ thể hoàn mỹ dưới ánh mặt trời, trông giống hư là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp vậy.

      Khi tôi nhìn , chạy đến kéo lấy tôi, từ phía sau cầm vòng hoa đội lên đầu tôi.

      Khi vừa mới đến bờ biển, có nhiều người đeo cánh tay rất nhiều vòng hoa tự làm để bán cho khách du lịch, tôi cũng bị thu hút nên nhìn ngắm khá lâu, ngờ chút biểu như vậy mà cũng bị Tưởng sư phụ chú ý.

      Tưởng sư phụ thực đối với tôi quá tốt, ba năm nay, từng chút từng chút , tích lũy lại, để đến hôm nay tôi mới thực hiểu được, phải là cái gì khác, mà là đầy tình thương. Vị thần vận mệnh đối với tôi có lẽ cũng có chút thiên vị, nếu , tôi có khả năng gì, có đức hạnh gì, lại có thể được người đàn ông ưu tú như vậy thầm tôi suốt ba năm qua.

      Hai ngày trời mưa trốn ở trong phòng, tôi cũng thấy buồn chán, gửi rất nhiều thư xin việc, nhân tiện cũng tìm thấy nhiều thông tin thuê nhà ở mạng nữa.

      Căn phòng tôi ở suốt mấy năm nay, tuy vẫn còn chút nuối tiếc, nhưng tôi quyết định tiếp tục ở đó nữa. Tưởng sư phụ mình ở trong căn hộ chung cư gồm ba phòng, ấy , trong đó có phòng luôn luôn trống, có thể cho tôi mượn để ở, nhưng bị tôi cự tuyệt. biết có phải là vì câu châm chọc của mẹ Sở Mộng Hàn tôi là "Sống thử hồi đại học" , tôi nghĩ tôi cũng có cách nào sống cùng với bất kỳ người đàn ông nào trước khi kết hôn nữa.

      nghĩ như vậy, nghe thấy Tưởng sư phụ : "Đồng Đồng, đến chụp ảnh cho em nhé!" Nụ cười của ta tươi tắn, tiếng máy ảnh vang lên rất nhanh, khi lấy ảnh đưa cho tôi, tôi nhìn thấy "thiếu nữ" trong tấm ảnh, tóc dài bay bay, đôi mắt to nhìn về phía trước, cách ăn mặc như vậy có chút phong vị của tinh tế thanh lịch.

      "Thiếu nữ" đó là tôi ư? Sao nhìn giống phụ nữ ly hôn vậy nhỉ. Đưa cho tôi xem ảnh, Tưởng sư phụ cười rất tươi, cầm máy ảnh chạy về phía trước.

      theo cách của mẹ tôi, tuổi thanh xuân quý giá nhất của tôi qua rồi, nhưng tôi lại chưa bao giờ nhận thấy điều đó, cái tính cách cứng đầu chịu thua ai của tôi, hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ tôi. Tôi luôn luôn cảm thấy cuộc sống của tôi chẳng bao giờ trôi cách vô vị như vậy, dựa vào cứng rắn của bản thân, nhất định có thể đem lại cho gia đình tôi cuộc sống tốt hơn.

      Lúc này, Tưởng sư phụ đến gần bám vào vai tôi, giây sau, tôi lại nghe thấy tiếng máy ảnh kêu lên, lúc đó mới biết hóa ra ta nhờ cậu thanh niên, chụp cho chúng tôi bức ảnh chung.

      Ôi trời, bức ảnh của đôi nam nữ thân mật ra.

      Tâm trạng của Tưởng sư phụ vui mừng đặc biệt, kéo lấy tay tôi chạy ra bờ biển, kiêu ngạo như thanh niên mới lần đầu vậy. "Sau này được gọi là Tưởng sư phụ nữa, gọi là Nhược Phàm!" Trong mắt đầy ắp hy vọng.

      Tôi cười rồi gật gật đầu, cùng ngồi xuống bãi cát. Gió của biển, mềm mại, sóng biển xanh như ốc đảo khiến lòng tôi như mở rộng hơn.

      Tất cả mọi thất vọng trong cuộc đời khi đứng trước biển đều trở thành bé và vô nghĩa.

      "Đồng Đồng, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy em thực vui vẻ như vậy!" ấy nhìn tôi cười ấm áp, khuôn mặt như viết hai chữ chân thành và nghiêm túc .

      Tưởng sư phụ lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng trong tình cảm lại đa cảm như cậu thanh niên vậy, ba năm nay, trong công việc chúng tôi có rất nhiều cơ hội để ở riêng với nhau, nhưng ngay cả việc cầm tay tôi ấy cũng chưa bao giờ cố ý lấy lần, càng đến chuyện những lời ngọt ngào như vậy. Tuy tôi cũng từng nghi ngờ, nhưng ấy che dấu tình cảm của mình quá sâu kín, khiến cho suy nghĩ lo lắng hoài nghi của tôi hoàn toàn tan biến.

      "Nhược Phàm, em chưa bao giờ biết lại thích em." Tôi cách chân thành.

      Mặt ấy hơi đỏ hồng, sau đó lại nhìn tôi trìu mến: "Đồng Đồng, em biết được trước đây em khép bản thân mình thực kín, cũng tận mắt chứng kiến em cự tuyệt cách do dự vài người đồng nghiệp nam rồi, sau đó, cho dù người ta có ý muốn sống chung với em, em luôn luôn từ chối. Cho nên, sợ để em nhìn ra, cũng có thể phải nhận đối xử giống như những đồng nghiệp kia."

      "Em có như vậy sao?" Lại đến lượt tôi đỏ mặt. Có điều nghĩ kỹ lại, ấy cũng có sai, nếu ba năm trước, ấy biểu lộ với tôi, tôi nghĩ cũng gặp phải cự tuyệt giống như vậy của tôi mà thôi.

      phải ấy tốt, mà là tôi khi đó chưa nghĩ đến việc bắt đầu tình cảm mới. Nhưng bây giờ, tôi quyết tâm làm lại từ đầu, tuy tôi còn có thể ai đó giống như năm xưa tôi nữa, nhưng tôi nghĩ rồi ngày tôi bước ra từ trong giai đoạn tăm tối này, đem tất cả tình trong trái tim mình trao cho người đàn ông thực thương tôi.

      "Nhược Phàm, có thể với em về hoàn cảnh gia đình ?" Tình cũng có thể bắt đầu từ việc tìm hiểu người nào đó.

      Nghe thấy tôi câu này, hơi sững người, ánh mắt nhìn tận cuối chân trời, đồng thời như tắt hết tất cả những nụ cười.

      Đây là lần đầu tiên, tôi nghe thấy chính miệng về gia đình mình. Hóa ra bố mẹ là quan chức cao cấp trong tỉnh, mẹ là hiệu trưởng trường đại học. Bố lúc nào cũng bận rộn, trưởng thành từ bên cạnh ông nội . Sau khi tốt nghiệp đại học, làm được hai năm, ông chết, liền mình du học chuyên sâu ở nước ngoài. Sau khi về nước, trở về nhà, mà mình đến làm việc ở thành phố A.

      "Đồng Đồng, em biết , chẳng có ước vọng hay hoài bão gì to tát, chỉ muốn tìm người phụ nữ mà thích, sống cuộc sống yên ổn qua ngày. Tình cảm giữa bố mẹ đều tốt, bề ngoài họ biểu tôn trọng nhau như khách, nhưng đằng sau lại là cuộc hôn nhân lạnh lùng xa cách, lúc nào cũng là ác mộng đối với . Còn em chính là người con luôn thương, hy vọng có thể chăm sóc cho em, có thể cùng em sống đến bạc đầu."

      Tôi quay lại nhìn , nhìn vào mắt : "Nhược Phàm, em từ chối người khác, phải vì em lạnh lùng thanh cao, mà vì trong lòng em vẫn chưa thể khiến em có thể tiếp nhận người đàn ông khác. Em chỉ là tuân theo trái tim mình, muốn lừa dối người khác. Hoặc cách khác, người phụ nữ thất bại trong hôn nhân, đối với chuyện tình cảm luôn nhạy cảm và yếu đuối. Nếu , mãi mãi bao giờ chịu thêm tổn thương nào cả. Có thể em vẫn tiếp tục đóng kín trái tim mình lại."

      "Nhưng bây giờ, em tình nguyện mở rộng lòng mình thêm lần nữa, thêm lần nữa. Có thể tại tình cảm giữa hai chúng ta chưa thực cân bằng, đó là bởi vì người con giống như em mãi mãi thể giống như đàn ông thoải mái đối diện với tình cảm, dễ dàng tiếp nhận tình , mà cũng dễ dàng từ bỏ. Như vậy có trách em ?"

      Tưởng sư phụ nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời lên rồi lại trào dâng đáng và buồn thương. "Đồng Đồng, biết mà, để vừa bảo thủ vừa chung tình như em, bước ra từ trong bóng tối cùa tình , bắt đầu tiếp nhận tình mới, cần phải có dũng khí mạnh mẽ. Em có thể tiếp nhận , cảm thấy rất mãn nguyện rồi, sao lại có thể trách em được chứ?"

      Khi ấy , tôi cảm nhận rất , trái tim mình co thắt lại cái. Vòng xoáy của cuộc đời, khiến cho người đàn ông tốt như vậy đến trước mặt tôi. "Tiêu Đồng Đồng, hãy thử thêm lần nữa !"

      Đợt nghỉ phép ngắn ngày kết thúc, đoán chừng bực tức của mẹ tôi cũng tiêu tan, hai ngày sau, tôi lên máy bay quay về thành phố A.

      Ra khỏi sân bay, tôi bật điện thoại lên, chưa đến năm phút, có tin nhắn thông báo, có tới hai mươi mấy cuộc điện thoại bị nhỡ, có điện thoại của Thẩm Hân Hân, của em tôi, nhưng nhiều nhất lại là số máy lạ.

      Tôi bấm nút gọi lại, rất nhanh chóng tiếng người đàn ông vang lên, "Là Tiêu Đồng Đồng hả?" Tiếng trầm trầm mơ hồ khiến người nghe có cảm giác áp lực, giống như có tâm trạng day dứt vừa ý vậy. Tôi chau mày hỏi lại: "Tôi là Tiêu Đồng Đồng, xin hỏi ai đầu dây đấy ạ?"

      "Tiêu Đồng Đồng, tôi cứ nghĩ nhân viên tốt nỗ lực phấn đấu, ngờ lại là người có phong cách làm việc tự do, vô tổ chức, vô kỷ luật." Những lời ràng rất cay độc như thế, nhưng khi ta ra ngữ điệu lại rất bình tĩnh, mà hiệu quả vẫn kích động người nghe như vậy.

      Cái người này là Chu Chính! "Chu Tổng, tôi xin lỗi ! Tôi có xin nghỉ việc với , nhưng tôi cũng gọi điện cho giám đốc bộ phận về chuyện xin nghỉ của tôi rồi..." Tôi vẫn còn chưa hết câu, bị Chu Chính cắt ngang, "Tôi còn nhớ, khi phỏng vấn, có thái độ như vậy. Tất cả những nhân viên mới vào công ty này, chỉ có lả từ mà biệt, mà còn là người duy nhất tôi giới thiệu. Công ty Vĩnh Chính xưa nay luôn dựa vào năng lực để cạnh tranh để có được vị trí làm việc, ngờ lại là người đưa ra tiền lệ cho công ty này. Mời hai giờ chiều nay đến văn phòng tôi!" xong ta bèn cúp máy.

      Nghĩ lại chuyện này tôi thực thấy mình xử lý có phần hơi thất lễ. Lẽ nào mọi người lại nghĩ tôi cửa sau nên mới có thể tùy tiện ra vào công ty như vậy?

      "Đồng Đồng, điện thoại của ai vậy?" Tưởng Nhược Phàm đến bãi gửi xe lái xe quay lại.

      "Công ty mới của em, mấy hôm nay em đều tắt máy, bọn họ liên lạc được với em, có lẽ chiều nay em phải đến công ty mới chuyến để giải quyết số thủ tục."

      "Ừm, chiều cũng phải về công ty, bây giờ chúng ta ăn cơm ." Tưởng Nhược Phàm mở cửa xe cho tôi, tôi ngồi vào ghế phụ.

      "Hay là cứ về nhà , em làm qua thứ gì đó cho chúng ta cùng ăn." Mấy hôm nay hôm nào cũng ăn ở ngoài, tôi thực có chút quen, theo tôi thấy, rất lãng phí. ấy bật nút đĩa CD, tiếng nhạc nhanh rộn ràng vang lên, đúng là tâm trạng của ấy giờ.

      "À, Đồng Đồng, mấy ngày này phải quay về tỉnh T chuyến, đợi sau khi trở lại, sắp xếp thời gian em cùng gặp bố mẹ được ?"

      Gặp bố mẹ ư? Trong lòng tôi có chút sợ hãi, gia cảnh nhà ta như vậy, liệu có chấp nhận người con kết hôn như tôi ? Nhưng nhìn thấy biểu cảm rất kiên định của , tôi vẫn chỉ biết cười và gật đầu.

      *

      Đến căn nhà mà tôi thuê, mở của ra, lại nhìn thấy mẹ tôi nấu thức ăn trong căn bếp . Mẹ hơi nghiêng người liếc tôi cái, xem ra có vẻ vẫn còn giận.

      "Bác !"

      "Tiểu Tưởng, ăn cơm chưa?"

      "Đồng Đồng vội về nhà, nên chúng cháu vẫn chưa ăn cơm trưa ạ!" Tưởng sư phụ ôn tồn cười .

      "Vừa may bác làm chút mỳ xào, mấy đứa cùng ngồi vào ăn chút luôn."

      "Mỳ xào à, lâu lắm được ăn rồi ạ!" Tôi thấy vậy liền xông xáo bắt tay vào định phụ giúp.

      "Con ra, lát nữa mẹ có chuyện với con!" Mẹ tôi vẫn giữ nét mặt "đấu trang giai cấp" như cũ, hầu như hề có ý tha thứ cho tôi.

      Tôi bĩu môi, bị đẩy ra ngoài.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11
      bàn ăn, Tưởng Nhược Phàm lại quay về chủ để cũ, "Bác , Đồng Đồng ở chỗ này quá, bác trai cũng còn thời gian nữa mới xuất viện, chỗ cháu ở cách bệnh viện xa, mà cháu lại ở có mình, chi bằng chuyển đến chỗ cháu ở, như thế tiện hơn chút."

      "Nhược Phàm..." Tôi vừa mở miệng, bị mẹ tôi cắt ngang. Bà bỏ bát đũa xuống, nhìn vào Tưởng Nhược Phàm, cách rất nghiêm túc "Tiểu Tưởng, cậu lòng với con tôi ?"

      Tôi sững người, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi, biết tiếp theo bà định gì, kìm được tôi chau mày : "Mẹ..."

      Tưởng Nhược Phàm gật đầu rất nghiêm túc, "Bác , bác yên tâm, cháu lòng thương Đồng Đồng."

      Mẹ tôi chẳng thèm để ý đến tôi, chì nhìn chăm chú vào Tưởng Nhược Phàm và tiếp: " đời này tất cả các bậc làm bố mẹ luôn mong muốn con cái mình sống sung sướng, tôi càng như vậy. Đồng Đồng nhà tôi từ rất mạnh mẽ, cũng rất hiểu chuyện. Tôi và bố nó chẳng có khả năng gì, cả đời cứ sống như vậy thôi. Hoàn cảnh gia đình cũng tốt, ăn uống tằng tiện nuôi dạy cho đứa học xong đại học như nó, đương nhiên kỳ vọng của chúng tôi vào nó cao hơn là hai đứa con còn lại. Mấy năm nay mình đứa con này sống ở thành phố, hàng năm đều mang rất nhiều tiền về bù đắp cho gia đình, tôi cũng biết nó chẳng dễ dàng gì. Nhưng có cách nào, tại nó được sinh ra trong gia đình như thế. Ba đứa con giống như ba đầu ngón tay, cắt vào cái nào cũng đau đớn cả, nếu bát nước đổ đều là khó. Thành tích học tập của em nó cũng thua kém là mấy, nhưng chúng tôi nuôi nổi, chưa tốt nghiệp cấp ba phải làm thuê. Em trai nó học hành tốt, lại là người thà, chẳng khác gì bố nó, cũng làm nên thành tích gì xuất sắc."

      "Từ khi Đồng Đồng tốt nghiệp tôi mua căn nhà ở huyện, chủ yếu là nghĩ khi em trai nó cưới vợ người ta coi trọng mình hơn. Chúng tôi chính là gia đình như thế, sau này trong nhà chuyện lớn chuyện , cũng chỉ trông chờ vào mình Đồng Đồng. Nếu cậu tiếp nhận nó, cũng phải chấp nhận cả gia đình chúng tôi."

      " giấu cậu, ngay từ đầu tôi hy vọng Đồng Đồng có thể tìm được gia đình có điều kiện chút. riêng tư, bà mẹ nào mà muốn con mình lấy người có tiền có bản lĩnh chứ, nó sống tốt, mẹ nó cũng được mát mặt. Cho nên mới đầu khi nó cưới Sở Mộng Hàn, tôi đồng ý, có câu : Cá ăn muối cá ươn". vậy mà khóe mắt mẹ tôi ướt đẫm. Bà thở hơi dài, rồi nhìn Tưởng Nhược Phàm tiếp: "Tôi là người mẹ ích kỷ, cũng chẳng học hành gì, tôi chỉ muốn mấy đứa con của mình, đều có thể được tốt đẹp, nếu tôi và bố chúng nó tự hưởng thụ, cũng thực cần quá nhiều. gia đình, có tiền tiêu tiền, có lực bỏ lực, có bản lĩnh nâng đỡ kẻ có thành tích, nâng đỡ cho họ phát triển, bị người khác bỏ lại sau lưng, như vậy là tốt rồi. Nhưng Tiểu Tưởng à, có câu tôi thể trước với cậu..."

      Tưởng Nhược Phàm nghe rất chăm chú, với mẹ tôi: "Bác , bác cứ ạ!"

      "Gia đình tôi dù có nghèo, nhưng tôi cũng bao giờ bán con . Đó là điều đầu tiên, nó thực thích cậu, cậu cũng thực lòng tốt với nó, bao gồm cả gia đình cậu nữa. Nếu các người bắt nạt nó, cho dù có cả núi vàng, tôi cũng bao giờ gả con cho cậu. Nó là phụ nữ ly hôn lần, về với bố mẹ cậu, nếu mọi người trong nhà đồng ý, hoặc có ý coi thường chúng tôi, vậy nhanh chóng cắt đứt phiền phức, ai làm phiền ai! Con tôi xấu xí, bị người ta lằng nhằng tới ba năm liền, cũng chẳng còn được mấy năm để mà nhở nhàng nữa!"

      Sống mũi tôi cay cay, từ đến lớn tôi ít khi chuyện trò với bố mẹ, đây cũng là lần đầu tiên mẹ tôi những suy nghĩ tận đáy lòng mình trước mặt tôi như vậy. Trong lòng tôi vừa chua xót, vừa ấm áp.

      Biểu lộ của Tưởng Nhược Phàm trở nên rất phức tạp, ta im lặng hồi lâu rồi mới : "Bác , bác là người mẹ tốt. Cháu đối xử tốt với Đồng Đồng."

      Mẹ tôi lại coi như có chuyện gì, "Tiểu Tưởng, ấn tượng ban đầu của tôi về cậu rất tốt đẹp, nhưng thời buổi bây giờ, thể nhìn người chỉ qua biểu bên ngoài, con nhà nghèo càng chịu thua kém. Lời tôi cậu nhớ kỹ lấy. Còn nữa, nhà của cậu có to đến mấy, cậu và Đồng Đồng chưa kết hôn, chúng tôi thể đến ở được. Nếu cậu có lòng, đợi sau khi hai đứa kết hôn, cậu thay căn nhà khác to hơn, tôi mới thực vui mừng, nhưng bây giờ được". Mẹ tôi từng lời dứt khoát như dao chém sắt, chưa bao giờ tôi thấy mẹ tôi như vậy, cũng chưa bao giờ thực hiểu về mẹ tôi.

      Chu Chính chờ tôi ở trong quán cà phê nóc tòa nhà. Ở đó cửa sổ mở rất bé, hơn nữa lại còn buông tấm rèm mỏng phong cách Bohemia, ánh mặt trời bị chặn lại phía ngoài. Trong gian u của quán cà phê vang vang lên tiếng nhạc thánh thót của Vương Phi:

      Whenever sang my songs

      On the stage, on my own

      Whenever said my words

      Wishing they would be heard

      I saw you smiling at me

      Was it real or just my fantasy

      You'd always be there in the corner

      Of this tiny little bar.

      Trong giờ làm việc nên quán cà phê vắng người, gian trống rỗng khiến tâm trạng con người bất chợt như cảm thấy tạm thời lắng đọng lại trong thế giới hối hả. Tôi nhìn thấy Chú Chính ngồi trong góc khá kín đáo phía xa xa, mặt hướng về phía tôi. Trước mặt ta cuồn cuộn những làn khói thuốc, giống như thước phim sinh động tờ áp phích quảng cáo vậy.

      Tôi nhanh chân bước lại gần, kéo chiếc ghế đối diện chỗ ta và ngồi xuống, "Chu Tổng". ta nhìn thấy tôi đến, vội vàng dập điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn. Lập tức có nhân viên phục vụ mang đến cho tôi ly cà phê. Mắt ta lim dim, thẳng luôn với tôi: "Sao lại nghỉ việc?"

      Tôi nhìn ta, sắc mặt của người đàn ông này biểu lộ gì, nhưng lại khiến người khác cảm thấy áp lực đến khó thở.

      Tôi hé miệng, định , ta lại tranh trước, "Vì phát tôi và chồng cũ của có quen biết nhau, bây giờ muốn bắt đầu lại từ đầu, muốn chồng cũ của hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của , cho nên giống như con đà điểu, chọn cách che đậy, tách rời tất cả khỏi ta?"

      Tôi gật gật đầu, cách rất thành thực: "Chu Tổng, rất đúng, tôi thực muốn làm lại từ đầu, khi nhìn thấy và chồng cũ của tôi xuất trước mặt tôi, tôi có dự định phải thôi việc rồi. Đặc biệt là sau khi chứng kiến tất cả những việc xảy ra ngày hôm đó, tôi cảm thấy nếu tôi tiếp tục làm việc ở Vĩnh Chính, tôi chẳng có cách nào quên được những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Nhưng bất luận là thế nào, cũng rất cảm ơn cho tôi cơ hội, tôi chỉ muốn xin lỗi từ mà biệt. Công ty cần thủ tục nào, tôi bổ sung ngay."

      " vẫn chưa tìm được công việc đúng ?" ta hỏi tôi cách rất nghiêm túc.

      "Vâng, có điều, ngay hôm tôi xin nghỉ việc gửi hồ sơ xin việc lên số trang web rồi..."

      ta cười cười lắc đầu : " còn nhớ lần trước, vì công việc mà phải vất vả van nài lễ tân thế nào ?"

      Tôi cười nhăn nhó, đương nhiên là tôi nhớ chứ. Nếu bây giờ có cơ hội như vậy ở ngay trước mặt tôi, tôi tin là tôi vẫn làm như vậy.

      Tôi cúi thấp đầu, uống ngụm cà phê đường, chỉ thấy vị đắng ngắt, mà chẳng có bất kỳ chút hương nào.

      "Vì người đàn ông có đáng ?"

      Tôi ngẩng đầu lên, câu của ta bất ngờ chạm đúng vào nỗi đau của tôi, ngụm cà phê đắng trong miệng tôi khiến tôi chau mày lại.

      Chu Chính thấy biểu của tôi rất thỏa mãn, dùng chiếc thìa cà phê trong tay nhàng khuấy đều cà phê trong chiếc ly, nửa như cười nửa như : "Có thể là tôi đoán sai, nhưng giờ chắc cần công việc nào cả, chuẩn bị lấy chồng làm phu nhân được rồi?"

      Hiểu lầm của ta càng khiến tôi thấy đau lòng, "Chu Tổng, lần này sai rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi lại cần công việc như lúc này. Với người có thân phận và địa vị như , có thể bao giờ cảm nhận được, đối với tôi mà , công việc có ý nghĩa như thế nào!"

      Lúc này biểu của Chu Chính lại hoàn toàn thay đổi thành biểu khác, vô cùng chân thanh, ta tiếp: " cơ hội có thể thay đổi cuộc đời mình, nhưng cơ hội trong cuộc đời mỗi con người đều rất có hạn, rất nhiều người biết nắm bắt lấy nó, chỉ vì cơ hội luôn luôn có biểu bên ngoài rất xấu xí, khiến cho mọi người để ý đến mà bỏ qua nó."

      " giữ chân tôi à?" Tôi cảm thấy có chút khó tin.

      ta hề do dự gật đầu, "Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy nên từ bỏ công việc này nhanh như vậy. Nếu thực muốn bắt đầu lại từ đầu, phải từ trong tâm tưởng của mình, phải nhìn nhận đơn giản số vấn đề, cố gắng trốn chạy chẳng có nghĩa lý gì hết. Huống hồ, cứ cho là tìm được công việc mới, liệu có đảm bảo là có người mà cậu ấy quen biết ? Công việc của nhân viên kinh doanh hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của bản thân để đạt được thu nhập, thay tôi kiếm tiền, chứ phải tôi trả lương cho . Nếu thể vượt qua được kỳ sát hạch, tự khắc bị công ty đào thải. Còn nữa, khi người bị mất nguồn thu nhập, cũng có thể có rất nhiều phán đoán sai lầm. Tôi cảm thấy nên ở lại!" xong, trong mắt ta chỉ còn lại những biểu cảm mời mọc rất chân thành.

      ta đúng là cao thủ trong đàm phán, giờ đây tôi thực là rất cần công việc. Đặc biệt là trong câu của mẹ tôi hôm nay, tôi chưa bao giờ nghĩ mình nhiều tiền, để thay đổi cuộc sống của mình, khiến nó trở nên tốt hơn.

      Tôi im lặng rất lâu, cũng cố cự tuyệt níu kéo của Chu Chính nữa, chính thức trở thành nhân viên của Công ty Vĩnh Chính.

      *

      Buổi tối, Tưởng Nhược Phàm lái xe đến đón tôi, sau khi lên xe, đưa cho tôi cuốn album ảnh. Tôi mở ra xem, đương nhiên là ảnh chúng tôi chụp cùng nhau ở Hải Nam.

      " rửa xong nhanh vậy à?" Tôi lật xem từng tấm hình , bên trong là ảnh chúng tôi chụp chung tại các điểm du lịch, cũng có mấy bức tôi chụp mình.

      " muốn để vào trong album để mọi người trong nhà có thể xem!"

      Tôi gập cuốn album lại, có thể đoán đc suy nghĩ trong đầu ấy. "Nhược Phàm, có phải lo lắng bố mẹ chấp nhận em ?" Vì lái xe, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, im lặng khiến cho khí trong xe có phần ngột ngạt.

      ấy dừng xe lại, gọi tên tôi, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng cần với tôi, nhưng lại biết như thế nào vậy.

      "Nhược Phàm, sao vậy?" Tôi chau mày hỏi.

      Rất lâu sau ấy mới hít hơi sâu, hỏi tôi: "Đồng Đồng, nếu thái độ ban đầu của bố mẹ được thân thiện như em tưởng tượng, em được từ bỏ nhé?"

      Khi câu này, tôi nhìn thấy cẩn thận xưa nay chưa từng có, dường như tình cảm giữa chúng tôi mong manh đến nổi như bong bóng xà phòng vậy, có thể dễ dàng bị vỡ bất kỳ lúc nào.

      Biểu cảm của chỉ khiến tôi cảm thấy đau lòng, người đàn ông xuất sắc như vậy, chỉ vì thích tôi, mà giờ đây trở thành thận trọng như vậy. Tôi biết, thực thương tôi, muốn mang lại cho tôi cuộc sống hạnh phúc. Nhưng càng như vậy, tôi càng muốn lừa dối hơn.

      "Nhược Phàm, em biết, gia đình giống như gia đình nếu chấp nhận người phụ nữ ly hôn như em là điều rất khó khăn. Hơn nữa, lại thực muốn em được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc có đôi khi phải chỉ là chuyện của hai người, bố mẹ là người cho chúng ta sinh mạng này, hôn nhân có thể chọn lựa, nhưng bố mẹ thể chọn lựa được. Nếu hôn nhân của hai chúng ta có được chúc phúc của bố mẹ sinh thành, hạnh phúc này, chắc chắn có khiếm khuyết, thậm chí còn thể bền lâu được. Cuộc hôn nhân lần trước của em chính là minh chứng... Em muốn vì em mà bị kẹt giữa khó dễ của bố mẹ, em chỉ muốn mình bước vào cuộc sống mới bình lặng".

      Nếu là trước kia, tôi nhất định vì tình mà kháng cự lại tất cả, thay đổi tất cả, nhưng bây giờ tôi còn sức lực dư thừa nữa. nhìn biểu cảm của tôi dần dần rơi vào đơn độc, lập tức ngắt lời tôi, "Đồng Đồng, chỉ là nếu như thôi, em đừng lo lắng, xử lý ổn thỏa!"

      Chớp mắt, tôi làm việc ở Vĩnh Chính nửa tháng. Tôi lại tiếp tục tiếp nhận công việc của nhân viên phòng kinh doanh của công ty. Giám đốc bộ phận Lý Phong đưa cho tôi danh sách khách hàng, đồng thời giải thích phân tích tỉ mỉ chi li cho tôi.

      Những khách hàng này đều là khách hàng có quan hệ kinh doanh với Vĩnh Chính. Có công tu hàng năm mang lại lợi nhuận cho Vĩnh Chính tới vài triệu, thậm chí vài trăm triệu, có những công ty lại chỉ có vài chục nghìn. Nhưng doanh nghiệp càng có hạn ngạch tiêu thụ , càng có tiềm lực khai thác lớn. Lý Phong đưa tôi gặp gỡ những người phụ trách hạng mục của các công ty này, giới thiệu tôi với họ.

      Phần lớn thời gian còn lại, tôi độc lập mở mang nghiệp vụ. Tôi là người dễ quên đường, nếu có xe công ty, đương nhiên phải là vấn đề, nhưng gặp khi tôi mình, thường xuyên phải mất tới cả nửa buổi để tìm đường. Hiệu quả thường rất thấp, lại còn mệt đứt hơi.

      Ban ngày thị trường, nên có hạng mục và văn bản kế hoạch, đành phải để tối về mới xem được, có những khi vừa viết xong báo cáo, trời sáng trắng rồi. Chưa có kinh nghiệm đàm phán, làm phương án chậm, cả ngày tròn có thể hình dung giống như bù đầu rối óc vậy. Tôi biết trong thành phố A này có bao nhiêu người vì ôm mộng ước, hàng ngày bận bịu, đến cả ngủ cũng đủ giống như tôi. Nhưng tôi biết, bất luận thế nào, đều được từ bỏ, vì tất cả những gì tôi có chỉ là mộng tưởng và kiên trì, nếu ngay cả những thứ đó mà tôi cũng làm được, tôi thực trở thành kẻ trắng tay rồi.

      Nhưng mộng tưởng bao giờ cũng tươi đẹp, thực bao giờ cũng tàn khốc. Mộng tưởng của tôi là có ngày bằng chính sức lực của mình, có thể giúp tôi có cuộc sống tốt hơn. Nhưng tại lại là, nếu cuối tháng mà tôi hoàn thành được mức tiêu thụ thấp nhất, mức lương mà tôi nhận được chỉ đủ để tôi trả tiền nhà mà thôi, những chi tiêu còn lại phải dùng đến thẻ tín dụng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12
      Nếu đến tháng thứ ba mà tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn biết trả nợ bằng tiền mặt. Nhưng nghĩ theo phương hướng tốt đẹp, những khách hàng hạng vừa trong danh sách của tôi chỉ cần đạt người có hợp đồng, thu nhập của tôi cao gấp 1,5 lần mức lương cũ trước đây. Nếu là hai người, thu nhập cao lên gấp 2.

      có thời gian chợp mắt, tôi tắm qua cái, chấn chỉnh lại bản thân, hình ảnh tôi trong gương còn nhìn thấy nét mệt mỏi nào nữa. ngày mới lại bắt đầu.

      Vài ngày trước bố tôi xuất viện, rời khỏi thành phố A về nhà. Tưởng Nhược Phàm mười ngày trước cũng trở về thành phố T, sáng tối mỗi ngày đều gọi điện cho tôi, đồng thời với tôi, bố mẹ xem ảnh tôi, và họ cũng rất thích tôi.

      Hàng ngày tôi bận bịu suốt từ sáng đến đêm, nghe thấy điện thoại của , trong lòng cảm thấy vui nhiều lắm. Tôi nghĩ tôi thực bước vào cuộc sống hoàn toàn mới. Vừa định ra khỏi nhà, có người bấm chuông cửa nhà trước.

      "Đồng Đồng có nhà ?". Hóa ra là bà Lý chủ nhà, sớm như vậy bà ta đến làm gì chứ?

      Bà Lý chừng hơn 40 tuổi, ngày trước dùng khoản tiền mua được vài căn hộ cũ, bây giờ chỗ nào cũng tăng giá trị lên vài lần, thu nhập cũng vì thế mà tăng lên vài triệu.

      Bà ta cười khách sáo với tôi, sau đó soi xét khắp căn phòng lượt và : "Con ở đúng là có suy chuyển chút nào, căn phòng này cũng thuê tới bốn năm rồi mà bao giờ tôi phải lo nghĩ gì cả... Nhưng chồng tôi tiền cho thuê rẻ quá, căn khác của tôi, số năm cũng giống căn này, thay người thuê mới, lập tức trả them 500 tệ tiền thuê, trả tiền nửa năm mỗi đợt. Căn này của , tháng sau cũng đến hạn rồi, tôi cũng tăng nhiều của đâu, lấy số làm tròn mỗi tháng 2.000 tệ, cũng trả nửa năm mỗi lần. Coi như tôi chiếu cố đến rồi đó!"

      Tôi nghe như vậy cảm thấy rất lo lắng, "Bà Lý à, chẳng phải hồi mùa xuân mới tăng từ 1.500 tệ lên 1.800 tệ đấy sao? Như vậy có phải là tăng nhanh quá ?"

      Bà ấy vừa nghe thấy tôi chuyển mặt vui, hừm tiếng : "Gía thuê phòng còn cách xa giá mua nhà, ai cũng biết mua nhà phù hợp, nhưng có mấy người mua được nhà đâu? Tôi cũng là thông cảm cho nên mới tăng thành 2.000 tệ, vài ngày trước có đôi vợ chồng ngoại tỉnh mới cưới, muốn ký hợp đồng với tôi hai năm, còn tu sửa lại nhà, tiền phòng 2.500 tệ, trả tiền năm luôn. biết đấy, người ta sửa sang lại, tôi cho người khác thuê, nhất định còn giá như thế nữa. Tôi chẳng qua thấy thà, đời sống cũng giản dị, ràng là chiếu cố đến rồi, nhiều khi tôi còn bị chồng tôi mắng mỏ vui ấy chứ, như vậy mà còn hiểu!"

      Tôi nhìn đồng hồ, cứ đôi co với bà ấy tiếp, chắc chắn tôi bị muộn giờ, "Bà Lý à, tôi phải làm gấp, tối tôi gọi điện cho bà nhé, bất luận tôi có thuê hay , đều báo trước cho bà."

      Dù sao tôi sớm nghĩ thể tiếp tục sống ở đây được nữa, nghĩa là, nếu thuê căn hộ xa hơn chút, chừng có thể còn được phòng tốt hơn, tiền phòng cũng quá đắt.

      Tiễn bà chủ nhà rồi, tôi xách túi, ra đón tàu điện ngầm. Nhìn thành phố mà tôi ở suốt bốn năm qua, giây phút này bỗng thấy xa lạ thế. Hàng ngày có biết bao nhiêu sinh viên mới tốt nghiệp, vô số những người ngoại tỉnh đổ về đây, thậm chí có nhiều người nước ngoài cũng đến đây để tìm cơ hội kiếm tiền.

      Nếu như tôi trở về dưới huyện, làm người giáo viên tiểu học, hoặc mở cửa hàng hoa, nhất định kiếm được nhiều tiền, nhưng trạng thái cuộc sống nó như thế nào nhỉ?

      nghĩ ngợi, điện thoại của tôi reo lên. số điện thoại lạ, tôi bắt đầu phấn chấn hơn, biết đâu lại là điện thoại của khách hàng?

      "A lô, xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?"

      Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến tiếng người phụ nữ lạ: "Xin chào, có phải Tiêu Đồng Đồng đó ?"

      "Vâng, tôi là Tiêu Đồng Đồng, bà là...?"

      "Tôi là mẹ của Tưởng Nhược Phàm, trưa nay có thời gian ? Nếu có tôi ngồi ở quán cà phê tầng 1 của nhà hàng Khởi Thuyết chờ nhé."

      Thăm khách hàng xong, muốn mình xuất quá bụi bặm, tôi cố ý xe buýt hay tàu điện, mà gọi chiếc taxi, thẳng đến nhà hàng Khởi Thuyết.

      vào đại sảnh, tôi vào nhà vệ sinh rửa qua mặt mũi. Lôi túi trang điểm ra, thoa chút son, dung lược chải gọn gàng lại mái tóc. Nhìn vào trong gương chút thấy mình nghiêm chỉnh, phát thấy có luộm thuộm nào, tôi mới rời khỏi phòng vệ sinh ra.

      Vào quán cà phê, khách hàng khá ít, vài người khách nước ngoài mắt xanh tóc vàng ngồi quanh chiếc bàn cạnh cửa sổ, người phụ nữ đoan trang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, quay lưng ra cửa.

      đến gần bên bà, tôi hơi gật đầu, tiếng hỏi tiếng chắc chắn: "Chào bác? Cháu là Tiêu Đồng Đồng."

      Bà ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi vài giây, rất hòa nhã đưa tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế đối diện.

      "Chào cháu, bác là mẹ của Nhược Phàm." Khuôn mặt bà cười rất tươi giải thích với tôi: "Nhược Phàm lần này về nhà, cũng với bác chuyện của hai đứa. Bác đến thành phố A lần này, Nhược Phàm cũng biết, là do bác muốn gặp cháu ngay, hy vọng cháu hiểu cho nỗi lòng của bà mẹ này." Thái độ của bà thân thiện, nhưng lại khiến tôi cảm thấy áp lực vô hình.

      Nhân viên phục vụ mang đến cốc nước cam ép, đặt trước mặt tôi. "Phụ nữ uống cà phê tốt cho da, bác gọi giúp cháu ly nước nước ép hoa quả."

      "Cảm ơn bác ạ!" Tôi dùng ánh mắt nhu mì nhìn qua người phụ nữ ngồi trước mặt mình. Nhược Phàm có đôi lông mày rất giống bà, vừa nhìn là biết ngày trẻ nhất định bà là người phụ nữ rất xinh đẹp, chỉ có xung quanh mắt là lộ ra những nếp nhăn của tuổi tác.

      Nhưng cho dù là như thế, bà vẫn thực còn rất trẻ. Nếu đứng cùng mẹ tôi, chắc chắn là trông giống như hai người thuộc hai thế hệ.

      người phụ nữ được chiều chuộng sống trong nhung lụa, giàu có thành đạt; người phụ nữ quê mùa bới đất kiếm cái ăn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cùng là những người phụ nữ, cùng độ tuổi, lại có hai cuộc sống vật chất khác nhau.

      Tôi từ tốn dùng ống hút hút ngụm nước ép, chờ đợi câu hỏi của bà.

      Quả nhiên, ngoài dự liệu, bà hỏi thẳng luôn vấn đề mà bà khá quan tâm, "Bố mẹ Tiêu làm nghề gì?" Ánh mắt vừa kỳ vọng căng thẳng.

      Tôi trả lời hết sức thành thực: "Bố mẹ cháu đều làm nghề nông, bây giờ nhiều tuổi rồi, ruộng của gia đình đều để cho chú ruột làm. Mẹ cháu ở nhà, bố cháu làm bảo vệ cho xưởng dệt may".

      "Ồ". Nghe có vẻ bà rất thất vọng, tôi cũng hề cúi đầu xuống, ngước mắt nhìn bà, xem phản ứng của bà. Bà dường như hít hơi thở lạnh lùng, đầu mày dần dần chau lại.

      "Cháu và Nhược Phàm là đồng nghiệp à?"

      Tôi lắc lắc đầu: "Trước kia từng là đồng nghiệp thôi ạ, bây giờ cháu xin nghỉ việc rồi, làm ở công ty khác ạ."

      Tôi vừa xong câu này, khuôn mặt bà thể thái độ rất nhõm, cuộc chuyện sau đó ràng còn được thân mật như ban đầu nữa.

      Bà ấy dường như đưa ra quyết định rất quan trọng vậy, rồi với tôi: "Bố của Nhược Phàm cũng rất muốn gặp cháu, cháu có thể xin nghỉ nửa ngày, cùng bác về thành phố T chuyến ?"

      Ngồi xe của mẹ Nhược Phàm, người lái xe đưa tôi trở về mạch thành phố T. đường cao tốc mà cũng mất tới năm tiếng đồng hồ, khi đến thành phố T, trời cũng tối đen.

      Xe ô tô chạy đến trước buổi tiệc hội. Khi tôi theo mẹ Nhược Phàm vào trong cánh cửa lớn, mới nhìn thấy bên trong ánh sáng chiếu chói lòa, đủ các loại đèn thủy tinh, đèn sân khấu, ánh đèn flash từ máy ảnh của các ký giả, và cả ánh sáng lấp lánh từ những thứ trang sức vàng bạc của các quý bà cao quý, đua nhau phát sáng, long lánh chói lọi khiến tôi sao mở được mắt ra.

      Mẹ Nhược Phàm nhắc tôi được gọi điện thoại cho Nhược Phàm biết, tôi ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.

      Tôi có kinh nghiệm trải qua lần hôn nhân, biết rất nếu vì mình mà khiến cho hai mẹ con nảy sinh hiểu lầm quan hệ sau này nhất định càng thêm nhiều khó khăn.

      Lặng lẽ đến ngồi ở góc khuất, trong lòng tôi thầm cảm thấy bất an.

      Ban nãy khi ở xe, mẹ gặng hỏi tôi trước đây có bạn trai bao giờ chưa, tôi có cách nào khác, càng muốn để bà sau này biết chân tướng lại càng thêm coi thường tôi, vì thế tôi thẳng thắn ra chuyện mình cuộc hôn nhân đổ vỡ. Từ sau giây phút đó, mẹ Nhược Phàm dường như còn chuyện với tôi nữa. Bà ràng hài lòng về hoàn cảnh gia đình tôi, cũng hài lòng về bản thân tôi, nhưng vì sao còn muốn đưa tôi đến gặp bố Nhược Phàm chứ?

      Dù sao cũng đến rồi, họ đều là những người có địa vị xã hội, có lẽ cũng chẳng muốn gây khó dễ cho tôi. Sau khi tiếp xúc qua với mẹ Nhược Phàm tôi nhận thấy, bất luận thế nào, bà cũng là người phụ nữ có giáo dục, chí ít cũng ác khẩu với tôi giống như mẹ của Sở Mộng Hàn.

      Còn tôi đối với bà cũng có chỗ nào thất lễ, nếu hỏi gia đình tôi, tôi càng cảm thấy có điểm nào đáng hổ thẹn, bố mẹ luôn bố mẹ, chẳng có liên quan gì đến việc có tiền hay có tiền, địa vị cao hay thấp.

      Còn việc tôi ly hôn lần, đó rồi, có cách nào thay đổi được.

      Trái tim tôi vừa thản nhiên vừa lo lắng thấp thỏm, tôi cứ ngồi im phăng phắc ở góc. Nhìn những xúng xính trong trang sức lại lại trước mặt tôi, tôi mới nhận ra cách thức trang điểm của mình kệch cỡm so với nơi này.

      Im lìm ngồi lúc, vì mấy hôm nay ban ngày đều phải lại vất vả, bây giờ vừa đói vừa mệt, tôi thực suýt chút ngủ mất khi nhìn những người cười cười trước mặt mình.

      Thoáng cái, nghe thấy tiếng chuyện trò của vài người nam nữ ở rất gần tôi, hóa ra đây là yến tiệc sinh nhật của doanh nghiệp rất lớn của thành phố T. Những người có thân phận trong thành phố này, hầu hết đều được mời đến tham dự yến tiệc, càng có nhiều người giàu có cũng từ nơi khác vội vàng đến đây.

      Tôi nháo nhác khắp nơi tìm kiếm hình bóng của Nhược Phàm. Tôi trang điểm như vậy, ngồi ở góc này, mẹ Nhược Phàm chắc chắn để tôi lấy thân phận bạn của Nhược Phàm để xuất trước mọi người. Vậy bà ấy rốt cuộc muốn làm gì đây?

      Đúng lúc này, tôi nhìn thấy trẻ trang điểm rất xinh đẹp cao quý từng bước tiến lại chỗ tôi.

      ấy mặc bộ lễ phục màu hơi đỏ tím, thiết kế ôm sát người, khiến cho thân hình đáng ngưỡng mộ của ấy càng tinh tế sâu sắc hiển trước mặt mọi người. Khuôn mặt ấy mang nụ cười rạng rỡ, nhưng lại có xa cách nghìn dặm với những người xung quanh. Tôi bất chợt nhìn ngó sang hai bên chỗ mình đứng.

      Đúng vậy, ấy tiến về phía tôi.

      "Chào , có phải là Tiêu Đồng Đồng ?" ấy đến trước mặt tôi, lúc này mùi hương nhàng thoảng qua.

      Tôi gật gật đầu, suy đoán thân phận của người con này. Ở đây chắc chắn thể có người tôi quen biết, sao ấy lại bất ngờ gọi tên tôi? ấy hơi nhếch khóe miệng, với tôi: "Chúng ta ra ngoài chuyện chút được ?"

      Tôi hơi mím môi vài giây: "Xin hỏi, là..."

      Tôi ở đây chờ người, nếu có lý do thích hợp, tôi nghĩ tôi nên rời .

      "Tôi là Hách Phi, muốn với chút về Nhược Phàm".

      theo đó ra ngoài ban công rộng lớn, bên dưới ban công là hồ nước. Ánh đèn nhiều màu sắc rực rỡ dưới làn nước xanh biếc, khiến cho những viên đá cuội phản chiếu vô số sắc màu. Người phụ nữ bên cạnh tôi, dưới ánh sáng đèn chiếu nổi bật, ngũ quan càng trở nên tinh tế, khiến người khác bị mê hoặc.

      "Chắc biết, hôm nay là tiệc đại thọ chúc mừng ông Tống, những người có thân phận trong thành phố này đều được mời đến đây. Tôi cũng là người trong số đó." Giọng của Hách Phi dịu dàng mềm mại, rất dễ nghe, tôi vẫn gật gật đầu, thể muốn ấy tiếp.

      "Ông Tống là chủ doanh nghiệp lớn nhất thành phố T này, công ty của ông ấy luôn là doanh nghiệp đứng đầu trong toàn tỉnh". Nhìn thấy tôi có biểu hiểu gì, HáchPhi tiếp tục , "Ông Tống chỉ có người con , giờ đây tuổi tác ông cao, muốn được lui về nghỉ ngơi, giao lại nghiệp cho cháu ngoại quản lý. Nhưng cháu ngoại của ông ấy lại chọn mô hình quản lý mời người làm Gíam đốc Điều hành, trực tiếp chịu trách nhiệm đối với Chủ tịch Hội đồng Quản trị, từ chối tiếp nhận công ty của ông ngoại." Nhìn ánh mắt cười mà như cười của , tôi đại khái hiểu được những hàm ý sâu xa trong câu chuyện của .

      " , Tưởng Nhược Phàm là cháu ngoại của ông Tống sao?"

      ta gật đầu, "Đúng vậy, còn thông minh hơn tôi tưởng đấy!"

      Tôi chỉ cảm thấy đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. thể ngờ được rằng người đàn ông Tưởng Nhược Phàm tính tình khép kín, hành khiêm nhường, siêu thị mua đồ ăn cho tôi lại có thân phận hiển hách khác xa với những gì ấy với tôi vậy.

      "Nhược Phàm từ ở cùng ông nội, là người rất khiêm tốn, lại cộng thêm ba năm du học nước ngoài, ngoài những người thân thiết, căn bản ai biết thân phận của ấy."

      "Vậy là..."

      Sau khi tôi nghe xong câu trả lời của Hách Phi, suýt chút nữa đứng nổi mà ngã xuống bên hồ nước phía ngoài.

      "Tôi thực có hôn ước với Nhược Phàm, ý nghĩa nhất định nào đó, tôi có thể coi là vợ chưa cưới của ấy".

      ấy là vợ sắp cưới của , vậy tôi là gì? Trò đùa này có vẻ hơi thái quá chăng, có lẽ tôi có thể nhẫn nhịn tất cả, nhưng thể chịu nổi ai đó lừa dối mình. Kể cả những lời dối có thiện ý, tôi cũng thể chấp nhận được.

      Trong thế giới của tôi, đen và trắng luôn phân biệt ràng, có màu sắc trung gian giữa chúng.

      Vì sao Tưởng Nhược Phàm lại che giấu tôi thực lớn lao như vậy? Nghĩ lại những biểu của ta trong suốt ba năm qua, cái gọi là sợ tôi cự tuyệt, thực ra là vì có tình khó ra.

      thứ cảm giác sao diễn tả nổi từ từ tăng dần trong máu tôi. khó chịu, rất khó chịu, dường như giọng của tôi cũng trở nên run rẩy.

      "Tôi biết rồi!" Hít hơi sâu, chỉnh đốn lại trang phục, tôi nghĩ lần này về thành phố T uổng phí, nhưng bây giờ chẳng có lý do gì để tôi phải tiếp tục ở đây nữa.

      "Đồng Đồng, em ở đây à?"Đúng lúc trong đầu tôi ầng ậc những thanh, giọng của Tưởng Nhược Phàm vang lên bên tai tôi. chỉ thế, tay ôm chặt lấy thắt lưng tôi.

      Tôi thừa nhận, tuy đến mức bị coi là chịu đả kích chí mạng, nhưng lúc này tôi thực cảm thấy rất buồn, rất đau đớn, chỉ muốn đẩy ra ngay lập tức.

      Nhìn thấy biểu thất thường của tôi, vẫn buông tôi ra, quay đầu sang với Hách Phi có phần phẫn nộ: "Hách Phi, chuyện gì với Đồng Đồng vậy?"

      "Em chỉ mà thôi!" ta bào chữa vô can của mình.

      "Nhược Phàm, bây giờ cũng rất muộn rồi, sáng mai em còn phải làm, có chuyện gì, sau khi về đến thành phố A rồi sau?" Lúc này, tôi hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Nhìn thấy ngày càng nhiều ánh mắt của những người xung quanh nhìn về chỗ chúng tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

      " Tiêu, xin chờ chút!" Mẹ của Nhược Phàm và người đàn ông chừng ngoài ngũ tuần xuất trước mặt tôi.

      Nhìn thấy nụ cười nhã nhặn, phong thái sang trọng của bà, tôi ý thức được, trong hoàn cảnh này chỉ có trấn tĩnh mới khiến tôi trở nên quá khó coi. Tôi chọn cách đứng im tại chỗ, bình tĩnh và có chút lạnh lùng nhìn cánh tay ôm lấy eo lưng tôi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 13
      dường như bị ánh mắt của tôi làm cho thiêu đốt, do dự chút, rồi cuối cùng cũng buông tay ra, gọi tên tôi cách bất lực: "Đồng Đồng..."

      Tôi nhìn nữa, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về bố mẹ . Rèn luyện cho đến ngày hôm nay, tôi mới phát ra trái tim mình kiên cường như vậy, còn nhớ năm xưa khi Sở Mộng Hàn bỏ , mẹ của ta còn đến căn phòng của tôi để tìm tôi, sau khi với tôi vài câu xong, tôi dường như còn chút ý chí nào và òa khóc, sau đó còn khóc suốt vài ngày liền.

      Nhưng bây giờ, tôi lại có thể bình tĩnh như vậy. Con người tôi, ước vọng rất cao, nhưng bao giờ nghĩ đạt được điều gì mà phải bỏ sức lực ra; hàng ngày tự mình luôn cổ vũ mình, nhưng cũng bao giờ nằm mơ hão huyền.

      Cho dù hoàn cảnh gia đình của Tưởng Nhược Phàm và tôi khác nhau trời vực, nhưng nếu họ có thể tiếp nhận tôi, tôi cũng vì điều kiện của mình thấp kém mà cảm thấy tủi hổ, tôi cố gắng hết sức để làm thành viên hợp cách với gia đình họ. Nhưng nếu họ suy xét đến việc tiếp nhận tôi, tôi cũng tuyệt đối muốn với tay quá cao. Trong từ điển cuộc đời tôi, xưa nay chưa từng nghĩ đến việc lấy người nhà danh giá, bay lên làm phượng hoàng.

      Tôi bình tĩnh, dường như biết được những suy nghĩ của mẹ Nhược Phàm. Trong mắt bà vừa có dò xét, vừa có vài phần như công nhận: " Tiêu, ban nãy lời của Phi Phi đều là , ấy dối đâu."

      "Mẹ, mẹ nhất định phải làm như vậy sao? Nếu con đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân này, con kéo dài đến bây giờ. Giờ là thời đại nào rồi, lẽ nào chuyện hôn nhân của con vẫn phải tùy theo mệnh bố mẹ sao, vẫn phải theo lời hứa hôn ước sao? Đồng Đồng là người phụ nữ duy nhất con muốn lấy làm vợ suốt gần 30 năm nay." Khẩu khí của rất kiên định, ngừng lát, khóe miệng khẽ nhếch lên cười cay đắng, tiếp tục , "Cho dù con biết mọi người để ý đến con, nhưng cũng ngờ được, ngay cả hạnh phúc của con, trong mắt mọi người cũng chẳng bao giờ đáng để được nhắc đến."

      "Nhược Phàm, con cái gì thế?" Tôi nghĩ người đàn ông đó có lẽ là bố ấy, Nhược Phàm và ông có vài nét khá giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Người đàn ông này tiếng trầm lắng, cả người toát ra vẻ uy nghiêm rất khó hình dung, vừa nhìn cảm thấy rất giống với hình ảnh nhà lãnh đạo lớn thường thấy phim ảnh. Chỉ có điều khi ra câu đó, tôi vẫn cảm nhận được đau lòng của ông. Ông chắc cũng rất thường người con trai mình.

      "Nhược Phàm, con biết Hách Phi là người vợ tương lai mà ông nội chọn giúp con, chúng ta ..." Câu của bà Tưởng, khiến Nhược Phàm bỗng cứng đờ.

      "Nhược Phàm, khi coi mặt Hách Phi, mẹ cũng rất thẳng thắn với con, kiên trì của con bao năm nay, mẹ phải động lòng. Hôm nay, con muốn lấy người con khác, chúng ta cũng phải hoàn toàn phản đối, nếu sao xa xôi như vậy mẹ vẫn ngồi xe gặp ấy. Cho dù gia cảnh kém chút, nhưng cũng có thể suy xét. Chỉ có điều Tiêu này được". Khi bà chuyện, trong mắt nhìn thấu tôi có vẻ ghét bỏ, nhưng khi nhìn con trai bà lại trở thành biểu rất kiên định, " ấy là người ly hôn, mẹ phải đeo kính màu để nhìn người, nhưng ấy tuyệt đối thể trở thành con dâu nhà họ Tưởng được. Cứ cho là thay bằng người mẹ nông dân có ai muốn con trai ưu tú của mình lấy người phụ nữ ly hôn lần ?"

      "Hả, ấy ly hôn sao?" Hách Phi lần đầu tiên thốt lên kinh ngạc.

      Khuôn mặt tôi đỏ lên. Có thể khi tôi còn chưa ly hôn quen với chăm sóc của Nhược Phàm, cho nên mãi vẫn quen với vị trí xã hội của phụ nữ ly hôn. Cho nên giây phút này mới cảm thấy ngượng nghịu và khó chịu đến vậy. Nhưng người phụ nữ ly hôn sao nào, người phụ nữ ly hôn phải chết sao?

      Tôi quay mặt sang bên, để họ nhìn thấy mềm yếu của tôi. Vừa muốn tránh ánh mắt coi thường, vừa muốn cự tuyệt đồng tình và thương hại của họ. Nhưng vô tình ở góc đối diện, tôi lại bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm.

      Ầm...

      Cả nhà Tưởng Nhược Phàm khiến tôi bị kích, nhưng giây phút này, máu trong cơ thể tôi như ngưng đọng lại, tôi chỉ muốn tháo chạy...

      Làm thế nào? Làm thế nào đây? Nước mắt mờ mờ che khuất tầm nhìn của tôi.

      về vị hôn thê tương lai của Tưởng Nhược Phàm khiến tôi phải bật khóc, những câu thẳng thắn của mẹ ấy cũng khiến tôi phải khóc, lạnh lùng của Hách Phi cũng làm tôi phải rơi lệ.

      Nhưng khi tôi nhìn thấy Sở Mộng Hàn, nước mắt của tôi chịu nghe theo chỉ đạo của bộ não nữa, giống như chuỗi ngọc bị đứt vậy, lã chã rơi khuôn mặt tôi.

      Vừa rồi tôi vẫn còn gắng sức để duy trì phong thái nho nhã của mình, trong phút thoáng qua, tất cả mọi uất ức như tuôn trào trong não tôi. Cho dù là ngẩng đầu lên nước mắt vẫn ngừng rơi xuống đất.

      Ông trời sao lại trêu đùa tôi như thế chứ?

      Ba năm nay tôi luôn khép kín mình, giờ đây, tôi chẳng qua chỉ là muốn bắt đầu tình cảm mới, bắt đầu cuộc sống mới. Tôi hé mở cánh cửa lòng mình cách rất thận trọng, thử tiếp nhận người đàn ông khác. Nhưng cuối cùng, lại bị đóng dấu chặt vào vết bám "phụ nữ ly hôn" sao tách ra được.

      sao, may là lần này, tôi vẫn chưa thực thể hết lòng mình. như vậy tôi cũng dùng hết lý trí cuối cùng của mình, rời khỏi đây cách lịch nhất.

      Nhưng vì sao, vì sao... vì sao lại để người đàn ông vốn hoàn toàn đoạn tuyệt với cuộc sống của tôi xuất tại đây trong thời điểm này, để ta nhìn thấy hình ảnh tôi thảm hại sao tả nổi.

      Lẽ nào kiếp trước tôi nợ ta, cho nên kiếp này bị ta bỏ rơi, châm biếm, chế giễu, coi thường?

      "Tôi trước đây!" Miễn cưỡng ra câu, tôi xoay người định bỏ , chân tôi giống như giẫm phải mớ bòng bong, hai tai ong ong những thứ thanh hỗn loạn.

      Phía sau tôi vang lên tiếng gọi của Tưởng Nhược Phàm, "Đồng Đồng, Đồng Đồng..."

      Càng như vậy, tôi càng nhanh hơn.

      Nhưng ra từ cánh cửa trong hành lang tôi mới phát , trước mặt tôi là vườn hoa rất lớn, bóng cây sắc sỡ, bóng người, làm thế nào để ra khỏi đây?

      " Tiêu, xin chờ chút!" Là tiếng của mẹ Nhược Phàm, tôi muốn chuyện thêm với người nào nữa rồi. Lại vẫn bị bà đuổi theo.

      có cách nào khác, tôi quay đầu lại, nhìn vào mắt bà, cũng nhìn thấy được Tưởng Nhược Phàm ở phía sau.

      "Mẹ, mẹ còn muốn làm gì nữa? Lẽ nào mẹ làm tổn thương Đồng Đồng vẫn chưa đủ sao?" xông lên trước mặt tôi, chắn tôi sau lưng.

      "Nhược Phàm, mẹ chỉ đứng ở góc độ bà mẹ thẳng ra suy nghĩ của mình, Tiêu cũng là người con tốt, nhưng có những thể thay đổi được. Mẹ chưa bao giờ có ý muốn tổn thương ấy, ngược lại, mẹ rất cảm kích thành của ấy đối với chúng ta. Mẹ chỉ muốn câu cuối cùng với Tiêu, con cứ tránh ra." rồi bà bước đến đứng bên cạnh tôi.

      Bà ung dung rút từ trong túi ra tờ giấy đưa cho tôi. Tôi sững người, tỉ mỉ nhìn nó, cuối cùng cũng nhìn tờ giấy trong tay bà là "Tờ chi phiếu rút tiền mặt".

      Tôi chợt hiểu ra hàm ý của bà. Ha ha, tôi khóc mà chỉ cười trong nước mắt.

      Nhìn xem, bối rối quan trọng, chỉ sợ có những lúc còn khó chịu hơn cả bối rối thôi.

      Khuôn mặt bà Tưởng đầy vẻ chân thành, giáo huấn tôi bằng những lời lẽ ngữ khí rất trọng tâm: " Tiêu à, tốt, ngoài việc chúng ta có duyên phận làm mẹ chồng con dâu, tôi thực rất vui vì được quen biết . Trong xã hội tôi cũng biết vài người bạn, bất luận là trong công việc hay chuyện gia đình, lúc nào cũng có thể tìm tôi, tôi nhất định giúp đỡ. Đây là chút tâm ý, có ý gì, chỉ là muốn thể chút áy náy của tôi. Mong là nhận cho, để tôi thấy thoải mái."

      "Mẹ!" Nhược Phàm hầu như hề nghĩ tới việc bà hành động như vậy, bất chợt lo lắng ra mặt.

      Người có tiền, đây chính là cách thức làm việc của người có tiền.

      Được thôi, tôi thừa nhận tôi chưa thấy qua cảnh đời, chưa trải qua những trận đại chiến, tôi có phong độ, nhưng tôi bây giờ thực muốn quát mắng ai đó, chỉ muốn cầm tờ giấy đó xé vụn ra, ném vào mặt bọn họ...

      Trong thời khắc lý trí và tình cảm giằng xé nhau, ngọn lửa từ từ xóa tan băng tuyết như trực tuôn ra, tiếng vang lên bên tai tôi, "Giữ tiền của các người ! có ai thèm nhận đâu!"

      Tôi cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống đất, tâm trạng sao mà hỗn tạp thế? Liếc mắt nhìn thấy bóng dáng rực sáng của Sở Mộng Hàn tiến nhanh về phía chúng tôi, trái tim tôi đau cuộn từng cơn .

      "Chúng ta !"

      rồi tay ta nắm chặt cổ tay tôi, lòng bàn tay nóng như lửa đốt, chạm vào làn da lạnh ngắt của tôi, khiến tôi run lập cập. Chưa kịp phản ứng, tôi bị lôi ra hướng cửa phía bên phải. nhanh như vậy, gấp như vậy, khiến tôi theo kịp. ta hít thở cũng vội vàng, ta bực tức, tôi nhìn thấy những vệt gân xanh trán đều nổi lên.

      Tôi cố gắng muốn tuột tay ra, nhưng ta bóp rất chặt, tôi ngờ là ta muốn bẻ gãy cả xương khớp của tôi mất.

      "Sở Mộng Hàn, bỏ Đồng Đồng ra, đưa ấy đâu?" Tưởng Nhược Phàm để ý đến tiếng gọi của mẹ , chạy đuổi theo tôi. Bước chân của Sở Mộng Hàn càng nhanh hơn.

      Tưởng Nhược Phàm chạy đến bắt được eo lưng của Sở Mộng Hàn, quát tôi, "Chuyện của chúng tôi, cần lo, bỏ ấy ra!"

      Sở Mộng Hàn đột nhiên thả lỏng tôi, xoay người cái, đấm ba quyền lên mặt, ngực, bụng của Nhược Phàm. Dùng toàn tâm toàn sức chuẩn xác mạnh mẽ.

      Tưởng Nhược Phàm bị đánh ngã xuống đất.

      "Cút !" Cuối cùng Sở Mộng Hàn buột miệng ra hai từ đó, lạnh lùng đến nỗi thấy chút tình nghĩa nào cả, giây sau lại kéo tay tôi, kéo tôi ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.

      Ra khỏi nhà khách, đầu sao sáng lấp lánh, trăng treo giữa trời. có ai đuổi theo tôi. Đây là thành phố xa lạ, đến những ngôi sao cũng trở nên xa lạ.

      Tôi dừng bước chân. ta vẫn còn giữ chặt cổ tay tôi, biết làm thế nào đành dừng lại, quay đầu nhìn tôi.

      Đúng giây phút này, tôi chuyển chú ý vào khuôn mặt , biểu cảm rất phức tạp, có chút đáng thương, có chút sầu não, có chút...

      "Đồng Đồng..." ta cúi đầu thấp nhìn tôi, sao mà dịu dàng đến vậy. Tôi bật cười, sau đó dang tay tát mạnh cái vào mặt ta.

      ta bất ngờ sững người, cả cơ thể đứng ngây ra ở đó. Mà nước mắt tôi cũng vẫn cứ chảy dài.

      ta nghĩ ta là ai chứ? Sao lại biến mất ? Sao lại xuất ở đây? ta nghĩ rằng những đau đớn tổn thương mà hôm nay tôi nhận phải là vì ai chứ?

      Đều là vì ta, chính là ta, phải là ai khác, đều là vì ta... Tôi òa khóc nức nở, xoay đầu lại, chạy ngược hướng với ta...

      Thành phố T là thành phố ven biển, tôi chạy ngừng về phía trước men theo đường cao tốc, người và xe trước mắt tôi càng ngày càng nhiều hơn. Thành phố xa lạ, cảnh sắc cũng xa lạ, mọi thứ đều xa lạ, chỉ cần người đàn ông đó bây giờ biến mất khỏi tầm mắt tôi, cách xa tôi, tất cả dường như có gì đau khổ hơn vậy.

      biết chạy bao xa, chân của tôi còn bước được nữa. làn gió mát thoảng qua mặt tôi, khiến cho những vệt nước mắt má tôi dần khô hết, ngẩng đầu lên, lại cảm thấy khuôn mặt bị kéo căng đến phát đau.

      Kỳ tích sao? Chân tôi đôi giày cao 5 cm, người mặc chiếc váy công sở màu tro nhạt. Cứ chạy cứ chạy mãi, những người hành lang đường đều nhìn vào tôi.

      Còn nhớ khi học trung học, chạy 800m, có lần tôi kịp ăn sáng, cộng thêm ngày hôm trước ngủ muộn quá. Cố gắng đến phút cuối cùng, tôi ngã nhào đất.

      Nhưng hôm nay, cả ngày ăn cơm, chạy lâu như vậy, ràng là còn chút khí lực nào nữa, vậy mà vẫn còn đứng rất vững ở đây.

      Xem ra, tiềm lực của con người là vô tận.

      Trước mặt tôi là biển, gió biển táp vào cơ thể tôi, cảm giác dễ chịu. Con đường bên cạnh, đều là những quầy rượu sặc sỡ ánh đèn sáng đỏ.

      Dưới ánh đèn sáng, những khuôn mặt nam thanh nữ tú cười tươi, thầm bộc lộ vẻ xa hoa trụy lạc. Tôi dùng hết sức mình về phía trước. bờ biển lác đác vài bóng người ngồi hóng gió. Bỏ đôi giầy cao gót ra khỏi chân, tôi đứng chân trần bờ cát.

      Tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên ngừng, chắc là Tưởng Nhược Phàm gọi đến. Tôi hít thở sâu hơi, lấy điện thoại ra nghe: "Alô".

      Quả nhiên, đầu dây bên kia là tiếng của Tưởng Nhược Phàm có phần hoảng hốt, "Đồng Đồng, em ở đâu vậy? Đừng với Sở Mộng Hàn, cho biết, em ở đâu, đến tìm em được ? xin lỗi, ngờ mẹ lại tìm em, ngờ là em lại đột nhiên xuất ở thành phố T này. chỉ muốn nhanh chóng giải quyết hết tất cả mọi việc. Ông của Hách Phi là chiến hữu năm xưa của ông nội , cái gọi là hôn ước này, chỉ là những giao ước miệng của những bậc tiền bối, trong lòng , xưa nay chưa từng chấp nhận ấy. phải muốn lừa dối em, chỉ sợ em chịu theo ..."

      Giọng của ấy càng ngày càng kích động, tôi có chút nhịn được đành ngắt lời , "Nhược Phàm, phải tự trách mình, phải tại ! Vừa rồi em biết chuyện hôn thê tương lai của , cũng rất bực bội; khi nhìn thấy mẹ đưa tờ chi phiếu cho em, thực rất khó chấp nhận. Có điều, em hề trách . Ba năm nay, đối xử tốt với em em biết đều là chân thành. Nhìn từ góc độ người mẹ như mẹ , bà có gì là sai cả. Nếu sau này em có con trai, e rằng em cũng muốn con mình ly hôn. Vì nghĩ như vậy, nên đối với tất cả những gì bà làm, em đều có gì phẫn uất cả. Nhưng Nhược Phàm, trải qua chuyện ngày hôm nay, em đột nhiên nhìn nhận ràng hơn tương lai của chúng ta. Nếu đồng ý, chúng ta sau này vẫn là bạn, nhưng chắc chắn thể là người của nhau được. Gia đình , vị hôn thê của , thực là trở ngại mà chúng ta có cách nào vượt qua được.

      Nhưng điều quan trọng là, em vẫn còn chưa . Nếu em , có thể em nỗ lực thay đổi, cùng chống lại số mệnh. Nhưng em bây giờ, có được ý chí đó, cũng muốn chịu thêm tổn thương như vậy nữa. người đàn ông xuất sắc, em thực cầu chúc cho được hạnh phúc. Bây giờ em rất ổn, cần phải quá lo lắng!" xong, tôi tắt nguồn điện thoại bỏ luôn vào trong túi. muốn để hiểu lầm là tôi tức giận, thẳng những điều đó, có thể là phương pháp giải quyết tốt nhất đối với hai chúng tôi. Sau khi hết, tôi dường như được giải thoát vậy, trước mặt là tấm màn màu vàng kim, cả người như trơn tuột xuống.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :