1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu như anh yêu em - Hiểu Nguyệt (55c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 44
      Quả nhiên Tưởng Nhược Phàm cau mày lại, im lặng. Trước mặt Chu Chính tôi lại ngại giải thích, chỉ có thể cười : "Nhược Phàm, em rất khoẻ, rất khoẻ."

      "Là Tưởng tiên sinh sao, đúng là vinh hạnh!" ai giới thiệu, Chu Chính tự tới bên cạnh tôi, giơ tay về phía Nhược Phàm: "Tôi là Chu Chính!"

      "Nhược Phàm, đây là sếp của em, lần này em đến thành phố T công tác."

      Tưởng Nhược Phàm nhìn Chu Chính lượt, ấy luôn dịu dàng, trong mắt lộ vẻ hơi chút cảnh giác, song cuối cùng vẫn giơ tay ra bắt tay Chu Chính.

      "Hai người đâu? Tôi đưa nhé, chiếc xe này tôi phái người xử lý!"

      "Trước tiên chúng tôi về khách sạn thay đồ, sau đó tới chỗ khách hàng." Tôi tranh lời, thấy Chu Chính có ý từ chối, tôi tên khách sạn. Xe lao nhanh đường, Nhược Phàm hỏi tôi lúc xuống xe: "Đồng Đồng, buổi tối nếu có thời gian, chúng ta ăn cơm nhé?"

      "Vâng, được!"

      Nhược Phàm mỉm cười, rồi lên xe.

      Thấy xe xa rồi, Chu Chính cười trêu tôi: " Tưởng này có thể coi là nổi tiếng ở thành phố T đấy, chỉ kế thừa công ty của gia tộc, mà còn nhiều lần hợp tác nhiều hạng mục công ích với Chính phủ. ấy nếu chịu giúp chúng ta, chúng ta mở công ty ở thành phố T này, đoán là thành quả còn tốt hơn là ở Tổng công ty ấy chứ. ấy dường như thích tôi lắm, tôi chỉ có thể dựa vào thôi!" Trong ngữ khí Chu Chính lộ vẻ cam tâm.

      Tôi biết ấy là trêu tôi. Chu Chính là người rất kiêu ngạo, bản thân mình tay trắng lập nghiệp, tuy quy mô công ty lớn, song tôi biết từ trong thâm tâm ấy coi thường những người giàu sẵn như Tưởng Nhược Phàm.

      Buổi tối, Tưởng Nhược Phàm cho xe đến đón tôi, đến nơi mới thấy khu biệt thự sát biển trước mặt. Có người mở cổng sắt lớn khắc hoa ra, xe lao thẳng vào trong khu biệt thự.

      " Tiêu, mời vào trong, thiếu gia chờ rất lâu ở tầng 2."

      "Vâng, phiền bác đưa cháu ." Đứng ở đại sảnh tầng 1 khu biệt thự, tôi đúng là mở rộng tầm mắt trước hào hoa ở đây.

      Lên tầng 2, tôi nhìn thấy Nhược Phàm đứng trước cửa sổ phòng giữa, ấy mặc chiếc áo len chui đầu màu trắng, quần dài màu vàng nhạt, nhìn ra biển phía ngoài cửa sổ.

      Sau ấy, bày chiếc bàn ăn to, thức ăn bên phải là thịnh soạn, mà đều là các món ăn hàng ngày tôi thích ăn.

      "Nhược Phàm..." Giọng của tôi có chút khàn khàn, hơi khó nghe, song ấy vẫn nghe thấy.

      "Đồng Đồng, em tới rồi!" ấy tới kéo ghế cho tôi, đợi sau khi tôi ngồi xuống, ngồi cạnh tôi.

      "Có phải hôm nay tình cờ gặp em, em cho biết em đến thành phố T ?" Trong ngữ khí ấy có chút thất vọng hề giấu diếm.

      "Ừm, lần trước khi rời thành phố A cũng chẳng phải là cho em biết sao? Chưa từng nghe câu này sao, tình bằng hữu giữa những người quân tử trong sạch, tình cảm giữa chúng ta còn cần lấy việc gặp hay gặp để đo lường sao?" Tôi uống ngụm canh hải sản, cười và .

      "Lúc đó cho rằng em..." ấy , ánh mắt lại lướt nhìn vào bụng dưới của tôi. Mặt tôi rất nhanh lại đỏ lên.

      " nghe Mộng Hàn định tự ra mở công ty."

      Mộng Hàn muốn tự mở công ty sao? Sao em chưa từng nghe ta ?

      "Mộng Hàn bàn chuyện này với nhà đầu tư ở Hương Cảng, và người đó có quan hệ nhiều đời với nhà ."

      Tôi cúi đầu ăn thức ăn ấy gắp cho tôi: " ngầm điều tra ta?"

      " chỉ là muốn biết ấy có tốt với em thôi?"

      "Nhược Phàm, em rất tốt, đấy!" ngờ lại khiến ấy lo cho tôi như vậy, cũng hy vọng ấy quá quan tâm đến Mộng Hàn.

      Tưởng Nhược Phàm nhìn tôi, cuối cùng thở dài có cách nào, ấy dùng tay sờ đỉnh đầu, giọng : "Ban đầu chỉ là muốn biết, người đàn ông em như vậy, sao lại có thể quyết tâm ly hôn với em."

      ấy rốt cục ám chỉ điều gì?

      Tôi và Chu Chính ở thành phố T làm việc đền buổi sáng ngày 29 tháng Chạp, Chu Chính đưa tôi lên tàu hoả, lúc tôi mình về nhà, là buổi tối rồi.

      khí trong nhà có thể đoán ra, lẩm bẩm còn có thể chịu nổi, điều chịu nổi nhất là mẹ định cho tôi đối tượng kết thân vào mùng 6. Lần này, ngay cả bố và em trai tôi cũng đứng về phía mẹ tôi.

      Trong chớp mắt sang mùng 3 rồi, tôi mặc đồ ngủ, xoã tóc đọc sách giường, đột nhiên nghe thấy có tiếng chuông leng keng.

      "Xin hỏi, đây có phải là nhà Tiêu Đồng Đồng ?"

      "Phải."

      "Bác là bác trai sao, cháu là Chu Chính đồng nghiệp của Đồng Đồng, đưa bố mẹ vòng nhà họ hàng, qua huyện X, qua chúc tết nhà bác."

      Đầu óc tôi ầm tiếng.

      Vội dép vào, tóc xoã lao ra khỏi phòng, quả nhiên là Chu Chính xách túi đồ đứng ở cửa rồi.

      ấy sao có thể đến đột ngột vậy, sao lại biết địa chỉ nhà tôi?

      Còn chưa kịp đợi tôi gì, mẹ nhanh chân chạy từ trong bếp ra, mẹ nhanh tay tháo tạp dề, cầm trong tay, người chặn trước mặt tôi, liên tiếp : "Mau vào ... bên ngoài lạnh lắm..."

      Chu Chính cười xách túi đồ đưa cho bố, bố có vẻ nhận hay nhận , vội : "Từ xa tới, còn mua gì vậy..."

      "Sao tới được vậy?"

      "Con nha đầu đáng chết, sao lại chuyện như vậy?" Mẹ , rồi véo mạnh vào eo tôi cái, đau đến suýt rớt nước mắt.

      "Mẹ, đây là sếp ở công ty con, phải là người con ..." Mẹ ràng là hiểu lầm rồi.

      hiểu con bằng mẹ, nhìn tôi sốt ruột cứ giậm chân, thần thái của mẹ cũng ảm đạm chút. Nhưng lại ân cần với Chu Chính sau vài giây, khuôn mặt bà lại nở nụ cười, dẫn ấy vào ghế sofa ngồi, "Hôm nay mùng 3, tôi chuẩn bị làm bánh rán, lúc cháu mang vài cái mà ăn."

      "Cảm ơn bác , lúc mẹ cháu cũng làm bánh rán, cháu rất thích ăn. Bác cứ nướng ạ, khi cháu cháu mang nhiều chút ạ!" Nhìn khí phách đầy mình của Chu Chính, mẹ vừa nghe hứng thú lên càng cao rồi, gọi bố rót trà, rồi lao vào bếp. Bố bưng bình trà ra, cũng vào bếp giúp mẹ, trong phòng khách chỉ còn lại hai người, tôi và Chu Chính.

      "Có chuyện gì vậy?"

      " là em tôi, Tết đến thăm bố mẹ , sao vậy, hoan nghênh à?"

      " phải là hoan nghênh... chỉ là quá đột ngột thôi, hơn nữa, sao cũng gọi điện cho tôi? Mà sao lại biết tôi sống ở đây?"

      "Tôi tiễn bố mẹ rồi, chẳng phải về nhà có phiền phức sao, tôi giúp giải quyết, đảm bảo để bố mẹ hiểu lầm, họ lại ép lấy chồng. Còn địa chỉ của , bản photo chứng minh nhân dân của chẳng phải có đó sao?"

      "Ủa." Khả năng của Chu Chính tôi chưa từng hoài nghi, nhưng Tết ấy đến nhà tôi đúng là quá làm tôi bất ngờ rồi.

      " lát nữa tôi về thành phố A, còn có vài bữa tiếp khách chờ." ấy thở dài hơi. Nhưng tôi lại vì câu này mà thấy nhõm hơn nhiều.

      Mới 11 rưỡi, bánh rán của mẹ bày lên bàn rồi, bố mở bình rượu ngon mà hôm 30 Tết nỡ mở, muốn mời Chu Chính.

      "Bố, lát người ta còn phải lái xe!"

      Bố đột nhiên hiểu ra, "lái xe thể uống rượu." Nhưng Chu Chính lại giơ tay cầm lấy bình rượu trong tay bố tôi, "Bác trai, cháu uống rượu kính bác, để cháu rót cho bác."

      Mẹ đứng bên cạnh bố giúp chúng tôi bày đĩa, nhìn Chu Chính, lại nhếch mép cười. Điện thoại của tôi reo lên, đứng dậy vào phòng ngủ nghe điện. Đằng sau vọng đến tiếng cười của bố và Chu Chính lúc chuyện.

      Là điện thoại của Mộng Hàn.

      "A lô"

      " ở nhà ? đến huyện X rồi, lát đến cổng nhà em."

      " lát là tới sao?" Tim tôi đập thình thịch rất nhanh, các cảm xúc cũng trào lên, cuối cùng vẫn để hứng thú và kích động chiếm ưu thế.

      "Ừm, qua đèn đỏ, tạm dừng lại."

      Còn nhớ trước kia những năm mà chúng ta nhau cho đến khi kết hôn, cứ Tết lại đưa ấy về nhà cùng tôi lần, đơn giản giống như muốn lấy mạng ấy. Từ cái nhìn đầu tiên mẹ thích ấy, lúc đó chúng tôi lại có tiền mua quà gì cả, mỗi lần gặp nhau, khuôn mặt mẹ điều dài như cái bơm.

      Còn để Mộng Hàn chủ động nịnh nọt ai, lại càng là điều thể. Mộng Hàn đến nhà tôi số lần đếm đầu ngón tay, sau khi đến việc làm nhiều nhất chính là ngồi đọc báo sofa, chịu đựng từng giây từng phút, như bị hình phạt.

      ngờ có ngày như vậy, ấy có thể chủ động chạy đến vào dịp Tết, để chúc Tết bố mẹ tôi. Dù cho ấy có phải vì hổ thẹn với tôi hay , chỉ là vì để tôi tha thứ cho ấy ấy mới làm vậy, tóm lại ấy có thể có chuyển biến như vậy, tôi vô cùng vui mừng rồi. Người con như tôi đặc biệt rất thích dỗ dành, chỉ cần người tôi chịu lòng nghĩ cho tôi, ấy có thể biết điều tôi muốn cũng nhiều.

      Cầm điện thoại trong lòng bàn tay, trong phòng khách lúc này vui vẻ uống rượu, tiếng cười ngớt, khiến tôi cau mày hồi lâu.

      Mẹ tôi nhìn thấy ánh mắt đó của Chu Chính, cũng cười típ mắt. Nếu năm đó bà chịu cười như vậy với Mộng Hàn, chúng tôi có lẽ thể ly hôn.

      Tôi đóng cửa vào, thay đồ, chải tóc rồi buộc đuôi gà, cầm di động ra. Tôi vào bếp, nhìn thấy đĩa đặt 7, 8 cái bánh rán vàng ươm, long trọng đặt ở đó, cần nghĩ cũng biết, đó nhất định là dành cho Chu Chính, rút cái hộp cơm từ trong ngăn kéo ra, kẹp bánh rán vào trong, trực tiếp bưng ra.

      "Mẹ đừng lải nhải nữa, lát sếp còn có việc quan trọng, đây là bánh rán của sếp cầm về, tôi bưng ra. Sếp con công việc bận rộn ăn xong cơm là phải rồi, tôi đặt ở đây, chút lại quên mất."

      "Ăn xong cơm là rồi ư? Khó lắm mới đến nhà chơi chuyến, buổi chiều để Đồng Đồng đưa vài vòng quanh huyện, năm ngoái miếu Thành hoàng mới tu sửa xong, nghe được phong là trong vài điểm du lịch trong tỉnh." Mẹ đặt đũa xuống nhìn Chu Chính.

      Vẻ mặt Chu Chính dù chút cũng thay đổi, chỉ tiếp lời tôi cười và , "Bác à, buổi tối cháu thực có việc, lần sau nhất định cháu lại đến." Tiếp đó, ấy lại vài biểu của tôi trong công việc và hi vọng của ấy đối với tôi, rồi lại chuyển đến chuyện xem mặt mùng 6 của tôi. [ bạn đọc truyện tại alobooks.vn ]

      Mẹ liếc tôi, hừ tiếng, rồi với Chu Chính: "Con nha đầu này, công việc học tập xưa nay chưa từng làm bác lo lắng, chỉ có việc hôn nhân đại ít duyên, trước đây bị người ta lừa, bây giờ lo lắng, làm bố mẹ tức chết, nó cứ như là có việc gì vậy."

      "Đồng Đồng là độc lập lại rất có chủ kiến, về tình cảm thể miễn cưỡng, hôm nay cháu lòng, cháu cảm thấy bất luận sau này Đồng Đồng có quyết định thế nào đối với chuyện hôn nhân của ấy, bác và bác trai cũng nên ủng hộ ấy. Dù sao hạnh phúc hay chỉ có bản thân ấy mới cảm nhận được, người khác cho là hạnh phúc, đối với ấy mà chưa hẳn phù hợp."

      Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, tôi cảm kích nhìn Chu Chính.

      Bố luôn ít lời, vừa nâng ly: "Bà xã à, người ta đúng đấy, bọn trẻ lớn rồi, chúng ta quản nhiều nữa, con muốn xem mặt, chúng ta ép nó nữa..." Mẹ , nghĩa là đồng ý.

      Chu Chính đúng là nhân tài, ấy cười nhìn tôi, di động của tôi lúc này lại reo lên, nhìn số màn hình, trong lòng tôi căng thẳng. Mộng Hàn nhanh vậy đến rồi?

      "Điện thoại của con hôm nay sao mà nhiều vậy?" Mẹ vui hỏi. " người bạn!" rồi, tôi lại chạy vào phòng ngủ, đóng cửa lại, giọng hỏi: " đến rồi à?"

      "Ừ, đến cổng tiểu khu nhà em rồi." Tôi im lặng lát, : "Em xuống đây, em sợ trực tiếp lên làm bố mẹ em giật mình." Đúng là đến lúc này, tôi vẫn căng thẳng đến toát mồ hôi tay.

      "Ừ, thế cũng được!"

      "Mẹ, con xuống nhà lát, lên ngay đây ạ!"

      "Con điên đâu vậy, khách ở đây mà!" Mẹ tức đứng phắt dậy, giơ tay muốn tát vào đầu tôi. Nép về sau, tôi thực chột dạ, hồi lâu mới lấy lại dũng khí : " người bạn đến... con xuống đón ấy..."

      "Bạn?" Hai mắt mẹ lướt nhìn tôi, khuôn mặt nhìn ra là vui mừng hay tức giận. Tôi liếc mắt Chu Chính, nụ cười khuôn mặt ấy dần nhạt , cau mày nhìn tôi.

      Tôi nghĩ ấy nhất định cũng đoán ra là Mộng Hàn đến. Xuống lầu, chạy thẳng ra cổng tiểu khu, từ xa nhìn thấy xe Mộng Hàn dừng dưới gốc cây khô bên trái.

      Cửa xe mở ra, Mộng Hàn ra từ trong xe.

      Tôi đột nhiên dừng bước, đứng như trời trồng, uất ức trào dâng nơi sống mũi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 45
      ấy cau mày lại, mím chặt môi, nhìn tôi kỹ, từ từ giơ hai tay ra phía tôi. Vạt dưới áo gió của ấy bị gió thổi lên, nụ cười mặt dần dần lên được ánh nắng rát lên lớp màu vàng.

      uất ức của tôi càng lên, ra và hận đan xen trước đây tôi cũng đều chưa quên, ra cảnh tượng nát lòng đó vẫn còn ràng như vậy...

      Song hai chân lại chịu nghe lời, tôi lao nhanh về phía ấy, đầu lao vào lòng ấy, nước mắt cứ thế tuôn trào, vùi đầu vào ngực ấy, khóc thút thít.

      "Nha đầu ngốc, xin lỗi em..." Tôi cảm thấy tim ấy cũng đập nhanh như vậy, cánh tay ấy khép lại, ôm tôi vào trong lòng chặt. Mùi hương người ấy vẫn còn mùi thuốc lá nhè , tôi cứ tham lam mà hít lấy hít để, hai tay bất giác vòng qua eo ấy, "Mộng Hàn, ai bảo đến đây, ..."

      ấy dùng tay lau vết nước mắt mặt tôi.

      "Em chính là ngốc, cho nên mới bị lừa, em chính là ngốc mới có thể..."

      ấy ôm tôi, câu cũng gì.

      "Mẹ em nếu biết đến nhất định nổi trận lôi đình." Tôi khóc đủ rồi, đối mặt với thực, lại lo lắng.

      "Sớm muộn gì ngày này cũng phải đối mặt." Trong giọng của ấy, tôi nghe thấy, ấy cũng lo lắng. Tôi nghĩ nếu phải trước đây đột ngột xảy ra chuyện của Lâm Uyển Uyển, có lẽ ấy thể nhanh đến như vậy. Xưa nay ấy đều là người làm gì cũng có kế hoạch, việc có chuẩn bị như lúc này, ấy ít khi làm.

      " thực muốn lên sao?"

      "Ít nhất, nên để họ biết, có thành ý chủ động muốn tái hôn với em." Ngón tay ấy từ từ thư giãn đôi mày cau lại của tôi.

      " mua vài thứ ở sau xe, thôi!" ấy kéo tay tôi chặt, về phía đuôi xe.

      "Chu Chính cũng ở đây, ta đột nhiên tới, lát ngay!"

      Mộng Hàn bỗng dưng cứng đờ người, im lặng vài giây, trong ánh mắt lộ vẻ ớn lạnh.

      " ta ở đây sao..." Mộng Hàn mím chặt môi, mở cốp xe ra. Tôi xách chúng trong tay, trong lòng có chút có sức lực. Tôi biết tính cách ấy và tôi có lúc rất giống, nếu tôi cố ý để ấy tránh Chu Chính trong lòng ấy có lẽ càng vui.

      Qua hai tầng lầu, Mộng Hàn đột nhiên dừng chân. Tôi nhìn theo ánh mắt ấy, tâm trạng theo đó cũng bị lắng xuống. Bố và mẹ giống như nhân vật trung tâm tiễn Chu Chính cũng về hướng của chúng tôi. Còn Chu Chính hiển nhiên nhìn thấy chúng tôi.

      Tôi đoán Chu Chính cũng muốn để Mộng Hàn ngại, đợi tôi vội vã rồi, ai ngờ người tính bằng trời tính.

      Lúc này, mẹ và bố ràng cũng nhìn thấy tôi và Mộng Hàn. Cách đoạn, nhưng tôi cũng cảm thấy trong ánh mắt của mẹ như sắp phun lửa vậy.

      Lại là Chu Chính bước nhanh tới, cười với tôi và Mộng Hàn : "Hai người về rồi à, tôi có việc phải trước, có gì liên lạc điện thoại sau!" rồi ta quay người vẫy tay chào bố mẹ tôi, bước nhanh qua chúng tôi.

      "Đợi ." Mẹ lao theo, quan tâm gì tới tôi, chạy đến gần Chu Chính, đưa hộp cơm trong tay cho ta. "Đây là bánh rán Đồng Đồng đưa cho cháu, đừng quên chứ."

      Tôi cảm nhận thấy tay Mộng Hàn càng ngày càng lạnh...

      Tiếng xe hơi đằng sau dần dần nghe nữa. Tôi cảm thấy luồng ngoại lực đẩy đến, có ai đẩy tôi mạnh từ sau cái, tôi chốc lát đứng vững, cả người lao ngã xuống đất, cổ tay và đầu gối đều đau kinh khủng.

      "Tiêu Đồng Đồng, con đừng với mẹ, người đàn ông con muốn dẫn về dịp Tết chính là ta nhé! Con đừng có mà , nếu hôm nay mẹ đánh chết con!"

      Mẹ chỉ tay vào tôi, toàn thân run lập cập. Bố tới đỡ lấy bà ấy, "Bà xã, Tết nhất đánh con làm gì?"

      "Mẹ! Là con xin Đồng Đồng tái hôn với con, mẹ đừng trách ấy." Mẹ bị lời xưng hô của Mộng Hàn khiến kinh ngạc nên lời, nheo mắt nhìn ta, đột nhiên nghiến răng : "Ai là mẹ ? Đừng có gọi lung tung."

      Sắc mặt Mộng Hàn trong chốc lát tái mét còn giọt máu. Tôi giãy dụa đứng lên đến cạnh ấy, "Mẹ, trước tiên đừng tức giận, chúng ta vào nhà hãy được ?" Lúc này tôi thấy rất nhiều người ở lan can thò đầu ra, nhìn về phía chúng tôi. Mẹ luôn thích thể diện, tức đến mức mặt lạnh tanh, giậm chân về phía trước. Chúng tôi lặng lẽ theo sau.

      Chúng tôi vừa vào cửa nhà, mẹ đóng cửa ầm tiếng, lúc nhìn tôi nước mắt dàn dụa.

      "Mẹ..." Bao nhiêu năm rồi, mẹ hầu như chưa từng rơi lệ, ngoại trừ khi bố con sinh bệnh, vài lần đều là vì con và Mộng Hàn. Nhìn mái tóc hoa râm của mẹ, tôi gần như muốn cắn nát môi mình.

      "Tôi xin hãy bỏ qua cho đứa con này của tôi..." rồi, mẹ quỳ xuống trước Mộng Hàn.

      "Mẹ..." Tôi thét lên, Mộng Hàn cũng quỳ xuống.

      "Con , mau đỡ mẹ dậy." Bố vội tới kéo cánh tay mẹ. Mẹ vung tay ông ấy ra, ông ấy bất lực vỗ vào đùi mình, khuôn mặt khổ sở nhìn Mộng Hàn, "Tết nhất, lại tạo nghiệp gì đây!"

      "Sở Mộng Hàn, tôi nghe giờ có tiền rồi, muốn tìm như thế nào chẳng được. Đồng Đồng nó có mắt nhìn, bị hại lần, vẫn nhớ đau, song thể vì vậy, mà còn tiếp tục lừa gạt nó...Nó sắp 30 tuổi rồi, lại làm lỡ vài năm nữa của nó, cả đời nó bị hủy mất."

      "Mẹ, trước kia là con sai, chăm sóc tốt Đồng Đồng, khiến ấy chịu nhiều đau khổ, con dùng nửa đời còn lại bù đắp cho ấy. Đồng Đồng, ấy rất hiếu thuận, mẹ như vậy, Đồng Đồng chịu nổi, mẹ mau dậy . Sao đến câu trách con mẹ cũng có?" rồi Mộng Hàn chờ phân bua lao lên dìu mẹ dậy. Bố đỡ bà ấy ở mé khác.

      Chân của tôi mềm nhũn ra, hai tai ù ù, mẹ đúng là quá hận rồi.

      Cảm giác người bẫng, ngẩng đầu lên, ra Mộng Hàn đỡ tôi dậy. Mẹ được bố dìu dậy ngồi ghế đối diện, nhắm mắt im lặng rơi lệ.

      "Mẹ, Tết rồi, mẹ đừng khóc nữa." Tôi nghẹn ngào .

      "Con , mẹ sắp 60 tuổi rồi, sống đến 80 tuổi, cũng chỉ còn 20 năm thôi. Mẹ vì mẹ cậu ta từng mắng chửi mẹ, vì thể diện của mình mà phản đối hai đứa. Con và nó chung là thể sống tốt với nhau. Con còn nhớ , lúc đầu mẹ phản đối hai đứa kết hôn, con quỳ trước mẹ, đảm bảo ta nhất định tốt với con, đối tốt với nhà ta, song kết quả thế sao..."

      "Lúc đó, mẹ phải vì mềm lòng tin con, bây giờ con có thể có con biết chạy rồi. Nhìn lại con bây giờ xem, sắp 30 tuổi rồi, còn mình độc lại lại trước mặt mẹ, mỗi lần nhìn thấy em con dẫn cháu về nhà, mẹ lại nghĩ tới con, rồi chợp mắt được."

      "Bây giờ mẹ cần con phải tìm người có tiền, chỉ cần có người đàn ông tốt sống với con, mẹ cũng yên tâm rồi. Song người này, chỉ gia đình ta thôi, có thể dung nạp con ? Nếu mẹ ta đồng ý hai đứa ở cùng nhau, ta vì con mà nhận mẹ sao? người mà ngay cả mẹ cũng cần, còn có thể mong đợi gì ta tốt với con? Nếu theo bà ta, những ngày sau này của con sống thế nào đây? Những năm đó, con vì cậu ta, mà ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu? Bây giờ người ta có tiền rồi, con càng thể mất mặt. Con từ kiên cường, đánh bao nhiêu lần cũng thay đổi tính cách, nhưng lần này mẹ xin con, hãy cắt đứt với cậu ta ..."

      Giọng của mẹ còn cay nghiệt như vừa rồi, mà khóc lóc, lòng tôi đau giống như bị dao cắt vậy, "Mẹ... con cũng biết... nhưng con làm được, bỏ ấy được."

      Nếu thực có thể, những năm qua con sớm quên ấy rồi, sao còn có ngày hôm nay?

      "Mẹ, con sai ba năm, cuộc đời này của con con tuyệt đối thể bỏ rơi Đồng Đồng nữa, những điều mẹ lo lắng, con thể đảm bảo thể xảy ra, con cố gắng hết sức để giải quyết những vấn đề đó. Xin mẹ cho con thời gian, con mang lại hạnh phúc cho Đồng Đồng." Từng chữ từng câu Mộng Hàn , đều chắc như đinh đóng cột.

      "Tôi tin, cậu có thể đảm bảo mẹ cậu có thể đối tốt với nó ?"

      "Mẹ..."

      Mẹ lau khô nước mắt, hận nghiến răng, "Đàn ông trong thiên hạ này đều chết hết rồi sao? Sao cứ phải tìm cậu ta? Con muốn người đẹp có người đẹp, muốn học lực có học lực, con cảm thấy khó tìm thấy người hơn cậu ta sao? Người đàn ông giống như Chu Chính hôm nay đó, chẳng phải quá tốt sao?"

      "Mẹ, mẹ linh tinh cái gì, đó là đồng nghiệp của con!"

      Tính khí của mẹ luôn nóng, lúc này tranh luận với bà ấy chỉ có thể khiến bà ấy càng nóng. Tôi nhìn Mộng Hàn nỡ. Chỉ thấy ấy bước lên trước, lại gần mẹ, cung kính khom người 90o với bố mẹ, bố trừng mắt nên lời, mẹ cũng cau mày, nhìn ấy.

      Mộng Hàn đứng nghiêm chỉnh, vô cùng trịnh trọng : "Bố mẹ, con hi vọng bố mẹ đồng ý con ngay, trước đây đều là lỗi của con, nhưng xin bố mẹ tin con, con và Đồng Đồng tái hôn là muốn tốt cho ấy, cho ấy hạnh phúc, cố gắng hết sức để bảo vệ thương ấy. Sớm muộn có ngày, mẹ con cũng đồng ý ấy." Từ người đàn ông từng cao ngạo trước mặt mẹ tôi chịu câu nhún nhường giờ đây ra những điều này, chẳng trách bố mẹ đều vẻ khó tin như vậy.

      "Mẹ, cả đời con quyết định ở bên ấy rồi." Nước mắt lướt mướt, tôi lao về phía Mộng Hàn, đứng cùng ấy.

      "Hừ, oan nghiệt, đúng là oan nghiệt... năm nay đúng là tốt gì."

      "Bố, mẹ, con trước đây!" Mộng Hàn giơ tay muốn kéo tôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của mẹ, lại thu về.

      "Em tiễn ." Tôi túm lấy tay Mộng Hàn ra ngoài.

      "Con quay lại cho mẹ, cho !" Mẹ hét to.

      "Ui chao, bà xã à..." Bố đứng bên cạnh im lặng bỗng nhiên rên rỉ. "Ông à, ông sao vậy?" Mẹ lo lắng hỏi. Tôi cũng lo lắng, hỏng rồi! Bệnh tim của bố! Mới quay đầu, thấy bố lén đưa mắt ra hiệu rồi.

      " sao, trong lòng hoảng loạn, bà đỡ tôi vào phòng nằm cái, đừng có ồn nữa, im lặng chút." Mẹ sợ đến mức cứ gật đầu, rồi quan tâm chúng tôi nữa, dìu bố vào trong phòng ngủ.

      Lúc vào tới nhà, mẹ gọi mình tôi đến trước mặt, la hét mắng chửi như tôi tưởng tượng, mà giọng mẹ bình tĩnh, tôi nghe càng thấy lo lắng. "Chỉ cần mẹ còn sống, tuyệt đối thể đồng ý chuyện hôn giữa con và Mộng Hàn."

      Mùng 6, tôi cho Mộng Hàn đến đón tôi, mình tàu hỏa đến thành phố A. Lúc xếp hàng mua vé tàu, nhận được điện thoại của Hân Hân, "Đồng Đồng, cậu xem tôi nên làm thế nào đây?"

      "Sao vậy?" Nghe khẩu khí, ấy thực lo lắng.

      "Mẹ tôi cho tôi lên thành phố A làm việc nữa, giữ tôi ở nhà xem mặt, đợi kết hôn."

      Thực ra bình tâm mà , việc Hân Hân ở lại bên bố mẹ hẳn phải là lựa chọn tốt.

      "Hân Hân, cậu thấy thế nào? Cậu cảm thấy mình có nhất thiết ở lại thành phố A ?"

      "Ui dào, cậu biết đâu, bố mẹ Uông Tường gọi điện cho bố mẹ tớ chỉ nhận tớ là con dâu thôi, tên khốn đó là nhất thời bị mê hoặc, họ tuyệt đối thể đồng ý con hồ ly tinh đó, còn ngày 30 Tết Uông Tường dắt con hồ ly tinh đó về, bị họ đuổi rồi. Mùng 1, Uông Tường lại về mình, mùng 3 rồi. Bố tôi kịch liệt phản đối, còn mẹ dường như lại mềm lòng."

      "Vậy cậu nghĩ thế nào?" Lúc tôi Hân Hân đối với Uông Tường vẫn còn lưu luyến lắm, bây giờ qua nửa tháng rồi, giờ biết ấy định thế nào.

      "Trong lòng tôi rối bời, phút cũng muốn ở nhà nghe mẹ lẩm bẩm nữa."

      "Trở về ." Trong tình huống này Hân Hân nên vị là tốt nhất, "cậu với mẹ cậu dù cho thôi việc cũng cần làm thủ tục, cứ giữ cậu vậy, đến lúc bị khai trừ, hồ sơ theo cả đời." Người già rất xem trọng những thứ đó.

      "Ha ha, Đồng Đồng, đúng là cậu thông minh nhất" Hân Hân với tôi trong điện thoại.

      Vé tàu đúng là khó mua giống như tôi dự đoán, nhưng may mà phải lâu lắm, sau vài tiếng, tôi lên tàu trước rồi mua vé sau, lên tàu đến phương Nam. Lúc xuống tàu, trời tối rồi.

      Sau khi vẫy chiếc taxi tôi gọi cho Mộng Hàn, ấy tôi đến rồi. Trong điện thoại ấy rất tức giận: "Muộn vậy rồi, em mình chen chúc tàu, bến tàu lộn xộn biết bao em biết ?" Tôi cầm điện thoại lè lưỡi, trước đó tôi bảo ấy ngày mai mới tới.

      " cứ về trước , em còn bận chuyện tí, lát gọi cùng ăn cơm." Tôi cũng nghĩ như vậy, tuy bụng cũng phản đối.

      Hân Hân buổi tối đến tìm tôi, nhưng gọi mấy cuộc, điện thoại ấy vẫn liên lạc được. Đợi đến cổng tiểu khu, tôi vừa định gọi lần nữa. Bỗng nhiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. trong đó phải Hân Hân là ai? Người bên cạnh ấy tôi nhìn nhìn lại vài lần mới dám xác nhận là Thôi Duy em họ của Chu Chính. Hai người lưng quay mặt về tôi.

      "Tôi tính rồi, hôm nay chắc về, vừa gọi điện thoại ngờ lại đến cổng tiểu khu rồi." Thôi Duy .

      "Tôi đến tìm Đồng Đồng."

      "Trong túi là cái gì vậy, căng phồng ra!"

      "Mẹ tôi đưa cho tôi thịt cá ê hề, ở nhà ăn phát ngấy rồi, còn bắt tôi mang theo."

      " hạnh phúc, bố mẹ tôi đều ở nước ngoài về, mình tôi đón Tết đơn mình."

      "Chi bằng tới chỗ Đồng Đồng, ba người chúng ta hôm nay cùng ăn cơm!"

      Tôi khỏi bối rối chàng Thôi Duy này quen thân với bạn học Hân Hân của tôi từ lúc nào vậy?

      "Được thôi, được cùng hai người đẹp, hôm nay tôi mới gọi là đón Tết." Thôi Duy cười và hỏi, " ấy lúc nào về?"

      "Tôi về rồi." Tôi đột nhiên xuất , khiến họ cả hai cùng lúc giật mình.

      Hân Hân chạy ra vỗ vai tôi mạnh cái: "Cậu sao lại ở đây?" Tôi vừa nghe nhạc, hỏi lại: "Cậu sao lại ở đây?" Hân Hân vẫn chưa kịp trả lời, Thôi Duy tới giải thích : "Vì cảm ơn Hân Hân lần trước đưa tôi về lúc tôi uống say, tôi mời ấy ăn cơm, nhưng này thà, là đồng ý thấy hổ thẹn, ngược lại lại mời tôi, lần này nên đến lượt tôi mời..."

      ra là vậy, tôi nhìn cái ba lô to của Hân Hân, : "Hôm nay tôi thể cùng ăn với hai người rồi, buổi tối còn có việc." Tôi phải rồi, để Hân Hân ở nhà mình ăn cơm cùng Thôi Duy, ấy đồng ý chứ?

      Quả nhiên Hân Hân im lặng, dáng vẻ rất khó xử.

      Chính lúc này, tôi nhìn thấy ánh mắt Hân Hân đột nhiên nhìn thẳng vào đằng sau tôi. Tôi nhìn theo ánh mắt ấy, cái tên Uông Tường đáng chết chết kia từ từ cúi đầu về chỗ chúng tôi.

      Hân Hân nhìn tháy dáng vẻ Uông Tường cúi đầu thất thần, hận tới mức ngứa mồm. Nhìn Uông Tường càng càng gần, cố ý cao giọng, với Thôi Duy: "Thôi Duy, nếu có việc gấp, đêm nay cùng ăn cơm với tôi nhé!"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 46
      Uông Tường giật thót mình, ta ngẩng đầu nhìn Hân Hân, nhìn tôi, còn nhìn thấy người đàn ông.

      Thôi Duy vừa thấy vẻ mặt Hân Hân đoán ra người đàn ông này chính là tên Trần Thế Mỹ hại Hân Hân thất tình, cũng là kẻ cùng cảnh, nỗi đau bị bỏ rơi, ai hiểu sâu sắc hơn ấy. ấy trượng nghĩa kéo Hân Hân về bên cạnh mình, cũng cao giọng lên: "Được thôi!" Hân Hân cảm kích nhìn Thôi Duy, mặc cho ấy kéo mình quay người .

      Uông Tường trừng mắt nhìn từng cử chỉ của hai người họ: "Hân Hân..." biết ấy sao mà mở miệng, nhấc chân về cạnh ấy.

      Hân Hân muốn , song chân lại như bị cắm rễ, nước mắt cứ thế rơi xuống.

      "Có chuyện gì sao?" Thôi Duy quay đầu lại, nhìn Uông Tường mặt mày đỏ bừng.

      "Tôi gọi cậu, tôi tìm Hân Hân." Ngữ khí Uông Tường có vài phần ngạo mạn.

      " tìm bạn tôi, đương nhiên phải hỏi tôi." Thôi Duy từ tốn. Hân Hân căng thẳng đến mức toát mồ hôi trán, Thôi Duy cầm tay ấy ngầm ra sức. Hân Hân hơi trấn tĩnh lại chút.

      "Cậu dựa vào cái gì mà bảo là bạn trai của ấy, hai người mới quen nhau vài ngày?" Uông Tường cảm thấy thần kinh mình bình thường.

      Thôi Duy buông tay Hân Hân, vài bước đến trước mặt Uông Tường, chỉ ngón tay vào mũi ta: "Tôi còn nghe thêm lời bậy bạ nào của đánh !"

      Uông Tường nheo mắt lạnh lùng : "Cậu hiểu ấy ?"

      Thôi Duy giơ nắm đấm đấm vào mặt ta, ấy đúng là đánh ...

      Uông Tường ngã xuống đất.

      Thôi Duy câu thô thiển, nắm đấm này biết là đánh thay cho Hân Hân, hay là đánh để bõ tức. Nếu Uông Tường ngã xuống trước mặt ấy, chừng có khi ấy còn dùng dao phanh ta ra.

      "Uông Tường..." Thẩm Hân Hân chút suy nghĩ, phản ứng đầu tiên, là lao đến chỗ Uông Tường ngã. Uông Tường nhắm mắt, ấy nghe thấy khóe miệng liền nhếch lên cười.

      "." Thôi Duy lao đến tay kéo ấy, Hân Hân do dự bị ấy kéo xa rồi. Uông Tường tức giận bò dậy, chỉ thấy bóng hai người họ tay trong tay.

      "Tết nhất, sao tại đơn hình bóng chiếc vậy, phải bị người đẹp Lâm đó đuổi chứ, nơi để về à? Lúc lên lầu đừng có gõ nhầm cửa nhé, Hân Hân đêm nay có hẹn, nếu đến, người đẹp Lâm lại tưởng là còn chưa hết tình cũ, lại khóc đổ cả trường thành ý chứ." Tôi cho bõ tức.

      Khuôn mặt Uông Tường cứng đờ, miệng môi run rẩy : "Đồng Đồng, cũng đừng chỉ có bất bình thay Hân Hân, chúng tôi mới chia tay vài ngày, ấy chẳng phải cũng nhanh chóng tìm bạn trai khác rồi sao? Tình của ấy cũng đáng gì..."

      Tôi bị chọc tức, "Uông Tường, chẳng phải là mỗi ngày đều ôm người đẹp Lâm mà vẫn còn tình cũ chưa dứt chứ? Tôi phải muốn chửi , tôi thực thấy buồn nôn. cảm thấy vì và Hân Hân nhau mười mấy năm, mà ấy giống như người phụ nữ bị bỏ rơi trong xã hội cũ à, mỗi ngày đều khóc lóc sao, cứ ôm lấy xuân chờ đợi sao? Hay là vì ngày nào đó ban phát sẻ chia chút tình thương cho ấy từ chỗ người đàn bà khác, ấy phải cảm kích cả đời thủ tiết vì ? Hay là đợi khi phát các việc xấu của người tình, lại quay lại giơ tay đón chào , Hân Hân cứ phải ấp ủ chờ đợi chắc? Giờ là thế kỷ 21 rồi, tỉnh lại ." Tôi muốn dùng lời lẽ ác độc với ta. Chỉ là thôi.

      Uông Tường đứng như trời trồng, giống như bị hút hết sinh khí vậy thể nhúc nhích.

      Xe của Mộng Hàn chờ ở bên đường, tôi lao nhanh tới, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.

      Còn chưa gì người ấy cúi xuống, ôm chặt lấy tôi, môi hôn chặt môi tôi, cứ hôn vậy. Mãi mới thôi hôn môi, lại hôn lên tai, lên cổ tôi dường như chỉ có lúc ôm tôi chặt vào lòng và tiếp xúc thân mật vậy, ấy mới có thể cảm nhận được tồn tại của tôi vậy.

      Tôi giơ tay ra, nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của ấy. Trong chốc lát cảm giác người đàn ông to lớn cứng rắn này chưa từng yếu đuối vậy.

      Ăn xong cơm, đường về nhà, tôi gọi điện cho Hân Hân, này vẫn chịu nghe máy.

      Tới dưới lầu, chỗ cửa sổ tối om om, chỉ có đèn phòng Uyển Uyển sáng.

      Mở cửa ra thấy, trong phòng khách thu dọn rất ngăn nắp, giống như cảnh Hân Hân vừa dùng cơm xong ở đây.

      Tôi lại gọi mấy cuộc điện thoại, vẫn ai nhấc máy. đêm nay ở lại chỗ tôi, vậy mà chuyện gì vậy? Trong lòng tôi thấp thoáng thấy lo lắng.

      Mộng Hàn cởi áo ngoài và áo vest, tôi dựa đầu vào vai ấy, cầm điện thoại cứ ấn gọi mãi. Lại nghe ấy : "Tết Nguyên Tiêu mẹ muốn đến thành phố A, muốn với mẹ chuyện chúng ta ở cùng nhau, em thấy thế nào?" Mộng Hàn rất cẩn trọng, mỗi câu đều như hỏi ý kiến tôi.

      Tôi lo lắng, cuối cùng cũng gật đầu.

      Sau khi làm, tôi gọi điện đến văn phòng Chu Chính, lúc vào, nhìn thấy trước mặt ấy đầy đống giấy tờ, ấy tập trung cao độ cúi đầu xem. Hồi lâu cũng có ý để ý đến tôi.

      "Những ngày này tôi nghĩ kỹ rồi, cảm thấy tôi vẫn cần thành phố T làm việc nữa, với hoàn cảnh tôi trước mắt ở lại thành phố A vẫn thích hợp hơn." Cùng với những lời đó, ấy cuối cùng mới buông bút trong tay xuống, đẩy giấy tờ sang bên: "Tôi biết rồi!"

      "Cảm ơn sếp, cứ làm việc , tôi ra ngoài." Tuy còn có chuyện khác muốn với ấy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ, tâm trạng tốt của ấy, tôi cảm thấy nên trước .

      Chính vào lúc tôi sắp đẩy cửa ra, nghe thấy tiếng thở dài nhè của ấy vọng từ đằng sau: "Đợi ."

      Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ấy chỉ vào ghế bảo tôi ngồi xuống, cau mày nữa, dáng vẻ như nghiêm túc.

      " và Mộng Hàn hòa thuận rồi sao?"

      ấy ngờ tôi lại có thể tha thứ cho Mộng Hàn nhanh như vậy. Thực ra tôi cũng chỉ lần nhìn lại bản thân, có thể quên sao? Quên rằng ấy từng có người phụ nữ khác sao, quên chuyện ấy cùng người phụ nữ khác diễn kịch lừa gạt tôi sao? Có lẽ trong mỗi ngày mỗi chuyện sau này, tôi vẫn thể né tránh vì chuyện này mà liên tưởng, mà nghi ngờ, lúc này đây,tôi lại thể vì sai lầm từng có của ấy, mà chặt đứt tình hồi sinh giữa chúng tôi. Tôi làm được, cũng thể ngốc như vậy, giống như vài năm trước ép mình, khiến mình uất ức, lần này tôi muốn trung thực với lòng mình.

      "Ừm, qua rồi, chuyện đó tôi muốn nhắc lại nữa." Tôi thẳng thắn với Chu Chính.

      Chu Chính cười: "Xem ra, dịp Tết tôi đúng là làm thừa rồi, nếu biết Mộng Hàn đến nhà , tôi nhất định qua." Lúc ấy chuyện này, khuôn mặt có vẻ ngượng ngùng mà tôi chưa từng thấy. Tôi cho rằng người giống như Chu Chính, chuyện gì cũng xử lý thoáng, ra hoàn toàn vậy.

      "Đồng Đồng, biết , tôi sống bao nhiêu năm rồi, những ngày này cảm thấy sống thấy bất lực nhất."

      Tôi bị những lời của ấy khiến giật mình, cẩn thận hỏi: "Chu Chính, sao vậy?" ấy cau mày nhìn tôi, run run môi, lại bực mình nuốt lời vào, im lặng lúc lâu sau đó mới lại : "Tôi từ đến lớn đều háo thắng, gia cảnh bình thường, vì là con duy nhất, cũng coi là được cưng chiều. Sau khi lớn lên, vì tính cách này, trong cuộc sống, tình cảm, hay công việc đều dựa vào trí tuệ và tính dẻo dai của bản thân, những thứ muốn có đều đạt được. Gần đây, tôi gặp phải chuyện, tôi biết mình phải vì háo thắng, song tôi..." Chu Chính, con người mà luôn có lời lẽ chí lý trước mặt tôi, luôn về triết lý nhân sinh đột nhiên lại có chút gì đó khó tiếp.

      "Chu Chính..."

      ấy giơ tay với tư thế bảo tôi đừng gì để ấy tiếp tục , giống như cái máy dừng lại được vậy, "Đồng Đồng, tôi hy vọng có thể có được hạnh phúc, lúc ở thành phố T những lời tôi với đều là những lời lòng. Duyên phận giữa người và người có rất nhiều loại, tôi chị em, chỉ cần bằng lòng cuộc đời này tôi đều đối đãi với như em ruột vậy, bố mẹ tôi cũng là người thân của , người nhà tôi cũng là người thân của , nếu sau này lại gặp phải khó khăn hay uất ức gì nhất định phải coi tôi như người thực vậy nhé." ấy hoàn toàn mạch lạc gì.

      Từ lúc chúng tôi quen nhau, quan tâm của Chu Chính với tôi còn hơn cả thầy tốt bạn hiền, từng mấy lần vào lúc tôi đau khổ nhất đều ở bên cạnh tôi, nhưng tôi lại chưa từng thực quan tâm tới ấy.

      "Ban đầu lúc đưa tôi đến bệnh viện gặp Lâm Uyển Uyển, Mộng Hàn lúc đó rất tức giận, ấy muốn để người khác can thiệp vào chuyện của chúng tôi, nhưng đối với tôi mà , giúp tôi như vậy, tôi rất cảm kích. Nếu lúc đó tôi phát ra chuyện này, vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, sau khi chúng tôi tái hôn rồi mới biết, có lẽ tôi thể tha thứ cho ấy. việc qua rồi, và Mộng Hàn vẫn có thể là bạn bè, chỉ cần bằng lòng. Trong lòng tôi mãi mãi là trai tôi, ai có thể thay thế."

      "Đồng Đồng, mấy ngày tới tôi phải công tác rồi."

      Tôi ngồi ghế sofa nhà Hân Hân, nhìn mặt mũi bạn Thẩm sầu não, " công tác? Vẫn chưa qua ngày 15 mà, ai sắp xếp cho cậu ?" Hiệu suất của Tập đoàn Hiểu Thiên xuống dốc phanh, cắt giảm nhiều người rồi, chức vị bây giờ đều là người kiêm vài nhiệm vụ.

      "Tôi tự xin ." Hân Hân cúi đầu thất vọng.

      "Cậu sao vậy? Hôm qua gọi điện cho cậu bao nhiêu cậu đều nhấc, hôm nay tôi vội đến, cậu lại cậu sắp công tác, cậu thần kinh à? tên Trần Thế Mỹ mà đáng để cậu ngày ngày thần kinh hoảng loạn vậy sao? Cậu quên là cậu khó thích ứng, tới chỗ lạ hay mọc nốt li ti người sao? Nếu biết như vậy chi bằng để cậu về thành phố A nữa."

      "Tôi phải vì Uông Tường... Tôi là vì thấy chán trong lòng!" Cuối cùng ấy ngẩng đầu, mặt đỏ như quả cà chua vậy.

      "Cậu rốt cục sao vậy?" Trực giác mách bảo tôi hôm qua ấy nhấc máy nhất định là xảy ra chuyện.

      thể là giữa ấy và Thôi Duy xảy ra chuyện gì chứ, ví dụ cùng cảnh, giải sầu uống rượu, cuối cùng say rồi bị thất tiết hay gì đó...

      "Ui chao, hôm qua tôi và Thôi Duy uống rượu... ấy lái xe đưa tôi về nhà...sau đó..." Hân Hân dùng tay che mặt, được nửa.

      Đúng là bị tôi đoán trúng rồi?

      "Tôi khó chịu, thực ra năm 2011 rồi, tình đêm đâu đâu chẳng có, chẳng qua chỉ là nụ hôn?" Hân Hân tự an ủi bản thân, khuôn mặt càng nhìn càng giống trái mướp đắng.

      A, tim tôi hết bồn chồn, ra việc nghiêm trọng như tôi tưởng tượng.

      Tiếp đó nghe Hân Hân hết với tôi, tôi mới hiểu ra, ra hôm qua hai người họ có ở nhà, mà lái xe ra ngoài ăn cơm.

      Lúc hai người ăn cơm uống rượu, khi Hân Hân uống rượu lời ra càng nhiều, thao thao bất tuyệt về chuyện lãng mạn giữa ấy và Uông Tường trong mười mấy năm cho Thôi Duy nghe. Ban đầu Thôi Duy còn phối hợp vỗ về ấy, nhưng lúc đến cổng nhà ấy, ấy còn giống như chị của Uông Tường thao thao bất tuyệt về Uông Tường.

      Cuối cùng Thôi Duy chịu nổi hôn ấy, để chặn lời ấy lại còn Hân Hân tát lại cho Thôi Duy cái. Tôi nghe cả quá trình, có chút buồn cười.

      "Cậu xem làm thế nào đây, tôi lớn như vậy rồi chưa từng bị người đàn ông nào khác hôn, thực ra tôi cũng phải muốn đánh cậu ta, chỉ là phản xạ có điều kiện. Sau này hai chúng tôi cũng thể gặp mặt nữa."

      " ta say rượu nên lợi dụng cậu, dù cho ta đúng, cũng đến mức ta thu dọn mà tháo chạy đâu? Chẳng lẽ cậu khó chịu phải vì ta lợi dụng cậu, mà là cậu hối hận vì đánh ta?"

      "Ui chao, cậu cũng biết rồi, rồi sau!" Tay Hân Hân cuối cùng cũng che mặt nữa, lao vào phòng thu dọn hành lý.

      Lúc này tôi nghe thấy di động ấy đặt bàn reo lên, là chuông tin nhắn. "Tin nhắn của cậu, là Thôi Duy." Tôi cố ý chọc ấy.

      Hân Hân chạy ra, tay cướp lấy điện thoại trong tay tôi, sau khi xem xong, mặt tái mét.

      "Là Thôi Duy phải ?"

      " phải, là Uông Tường..." Thẩm Hân Hân khó khăn ra hai từ này, sau đó đau khổ nhắm mắt lại, " ta ... xin lỗi..."
      Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 47
      Uông Tường sao lại đột nhiên nhắn tin cho Hân Hân nhỉ, lẽ nào ta và Lâm kia xảy ra chuyện rồi? Đại khái loại đàn ông "đứng núi này trông núi nọ" chính là Uông Tường. Có lẽ Hân Hân rời xa thời gian cũng chưa hẳn phải là việc tốt.

      Ngày mai mẹ của Mộng Hàn đến, buổi tối cùng mua quà cho mẹ ấy, song tôi đợi Mộng Hàn mãi mà vẫn thấy ấy đến, di động của ấy cũng liên lạc được.

      Thời gian chỉ đồng hồ treo tường sắp là 10 rưỡi đêm rồi. mình tôi trong căn phòng rộng thênh thang, nhìn đồ ăn bàn, dường như trong chốc lát lại trở về với những ngày tháng mình trước đây. Trái tim tôi lại phút nào có thể bình thản.

      Chì là trong vài ngày ngắn ngủi, trái tim tôi hoàn toàn khác.

      Buổi sáng ràng tối cùng ăn cơm, tại sao ngay cả điện thoại cũng liên lạc được, mà còn tắt máy chứ?

      Tôi rất lo lắng cho ấy, sợ ấy lái xe gặp phải chuyện gì, càng sợ ấy gặp phải phiền phức trong công việc.

      Đứng trước cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn xuống lầu. Xe con riêng gia đình càng ngày càng nhiều, ngay ở cổng tòa nhà bị tắc rồi. Mộng Hàn nếu về, nhất định ngay cả chỗ đỗ xe cũng tìm thấy nổi.

      Nghĩ như vậy, tôi cầm chìa khóa và di động chạy xuống lầu, thần trí cứ lan man ở dưới lầu. Mỗi chiếc xe tải vào cổng tiểu khu, là thần trí tôi lại hồi hộp theo đó, nhưng mỗi lần đều thất vọng.

      Đêm có chút lạnh. Tôi nản lòng cứ bộ đường ngoài tiểu khu. Dưới tiếng ồn của xe hơi, tâm trạng dường như có ít nhiều bình tĩnh lại. Nhìn kìa, bao nhiêu người như vậy chẳng phải cũng đều bận rộn sao.

      "Tiêu Đồng Đồng!" Nghe thấy có người gọi tôi, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông thò đầu từ trong xe ra, là Chu Chính.

      "Đứng ngơ ngẩn đó làm gì vậy?" Lúc ấy hỏi tôi, chiếc xe đằng sau ấn còi inh ỏi, vẻ rất khó chịu.

      Tôi thấy ấy dừng xe ở chỗ rẽ sát vườn hoa, rồi xuống xe, đến trước mặt tôi.

      Chu Chính cùng tôi trong tiểu khu.

      " lần đầu gặp Mộng Hàn là lúc nào?" Những ngôi sao trời rất sáng, tôi nhìn lên bầu trời đêm, biết sao lại hỏi câu này. Trong tiểu khu lúc đó còn ai, dưới lầu tôi ở, có chiếc ghế băng dài ngồi nghỉ, e là Mộng Hàn về tìm thấy tôi, tôi liền dẫn ấy tới ngồi ở đó.

      "Tôi quen Mộng Hàn ba năm trước, lúc đó ấy vẫn chưa làm ở TPC, mà ở công ty con của Tập đoàn Hoàng Phố ở Hương Cảng. Còn tôi cũng làm việc trong công ty quy mô phải là . Tôi và ấy đều vì công ty mà tranh thầu. Lúc đó tôi quen ấy, ấy có tài ăn , việc gì cũng có tư duy ràng, tôi luôn cho rằng, tôi luôn cho rằng, ấy nếu làm luật sư thích hợp hơn."

      Nghĩ tới Mộng Hàn luôn có dáng vẻ nghiêm túc, tôi bất giác cũng nhếch mép cười.

      Chu Chính liếc nhìn tôi cái, rồi thở dài, sau đó ngữ khi cố ý trở nên có chút kiêu ngạo: " ngờ Mộng Hàn ở vài phương diện lại ấu trĩ vậy, tuy phải là đối thủ của tôi, cuối cùng chẳng phải là vẫn thất bại thảm hại sao?"

      " như thế nào nhỉ?" Thực ra tôi cảm thấy người thua nên là Chu Chính, ít nhất trong lòng tôi là nghĩ như vậy.

      "Đầu thập niên 90 toàn quốc rầm rộ kiện công nhân bỏ việc, có biết ?"

      "Đương nhiên là biết, tôi chẳng phải là người nước ngoài."

      "Ừm, bố mẹ tôi đều làm cùng xưởng, mẹ là trưởng phòng nhân , bố là chủ nhiệm xưởng, lúc đó trong xưởng vốn định sau nửa năm đề bạt bố tôi là trưởng xưởng kỹ thuật. Nhà tôi vốn điều kiện rất tốt, nhưng chỉ trong đêm, bố mẹ tôi đều mất việc, trở thành thất nghiệp."

      Tôi có chút ngạc nhiên, ra bố mẹ sếp Chu đều là công nhân bị thôi việc.

      "Thế hệ họ, tốt nghiệp xong vào xưởng làm, là nghĩ gì đến việc đổi đơn vị, đa số đều chịu nổi. và chồng ấy từ chứng kiến tôi lớn lên, sau khi bị thôi việc biết sau này sống thế nào, liền dắt tay nhau nhảy lầu, đứa trẻ để lại cho ông bà nội."

      Tôi há hốc miệng, điều này trước kia cũng từng nghe qua, song ngờ lại đều là .

      "Bố mẹ tôi nghĩ thoáng hơn, đương nhiên, trong nhà cũng có chút tích lũy, có thể chống đỡ được trong thời gian ngắn, họ lúc đó hơn 40 tuổi rồi, tìm việc là rất khó. Họ muốn làm buôn bán , xem xét rất lâu rồi quyết định mở cửa hàng tạp hóa. Lúc đó nhà nhà mua đồ, đều mua ở cửa hàng tạp hóa, nên cửa hàng tạp hóa nhà tôi làm ăn rất tốt, bao lâu mở chi nhánh. Ba , nếu biết như vậy, chi bằng từ đầu nghỉ việc, chừng phát tài rồi. xem, cái gọi là "ác mộng" lại trở thành cơ hội làm giàu cho gia đình tôi. Cho nên tôi so với những người cùng tuổi sớm tiếp xúc với việc kinh doanh. Lúc học trung học tôi từng bày sạp hàng, đơn thuần là vì kiếm tiền, mà cũng vì để giải khuây, làm thử. Cho nên rất nhiều chuyện trong xã hội, tôi sớm thạo hơn người bình thường. Tôi đoán là lúc đó Mộng Hàn vẫn còn là con mọt sách."

      đến đây, ấy có vẻ đắc ý chút giấu diếm. Nhưng trong lòng tôi lại chút cũng công nhận, nhịn nổi "hứ" tiếng nhè .

      Chu Chính để ý, vẫn mặt mày hớn hở, tiếp: "Lần thứ hai chúng tôi gặp nhau ở hộp đêm."

      Hộp đêm? Trong lòng tôi kinh ngạc, những chỗ đó luôn là danh từ chỉ những nơi ăn chơi xa đọa của xã hội, Mộng Hàn lúc đó đến đó sao?

      "Bạn tôi là khách hàng mà Mộng Hàn tranh giành, đêm đó tôi bị kéo cùng, cho nên lại gặp ta. Bạn tôi là người giàu có, ngày thường chơi bời lêu lổng, thói trăng hoa, đóng cửa làm hoàng đế trong công ty của bố , chẳng có việc gì tìm nhà cung ứng để ăn chơi nhảy múa. Nhưng tôi lại ngờ rằng, đó là lần đầu Mộng Hàn hộp đêm." ấy có ý quan sát biểu của tôi, tôi mím chặt môi, đợi ấy tiếp tục tiếp.

      Nếu như em

      "Đêm đó mặt Mộng Hàn rất khó coi, ta vốn là mời bạn tôi ăn, ngờ bị bạn tôi kéo thẳng đến hộp đêm, mà vừa đến gọi . Tôi thấy lúc những đó ngồi bên cạnh Mộng Hàn, tay ấy cứ run lên, trán toát mồ hôi lạnh, vẻ thẹn thùng giống như học sinh vừa tốt nghiệp vậy, đâu giống chơi, mà trông như bị giày vò. Ha ha! Vốn chẳng qua là gặp dịp chơi, bạn tôi thấy khuôn mặt Mộng Hàn vui, có ý muốn chỉnh lý ta."

      "Sau này bạn tôi càng ngày càng quá đáng, bất cứ đâu cũng để mấy đó trêu chọc Mộng Hàn, cuối cùng chọc tức ta. Mộng Hàn đứng dậy có việc phải , bạn tôi có tính khí thiếu gia sao có thể đồng ý chứ, với Mộng Hàn rằng: Hôm nay nếu cậu , sau này công ty cậu đừng có hòng lấy đồng từ trong túi tôi, tôi trực tiếp với công ty cậu, là Sở Mộng Hàn cậu cố ý coi thường khách hàng."

      "Mộng Hàn đúng là có chí khí, gọi ba chai rượu Tây, mình uống hai chai, sau đó nghiến răng xin lỗi bạn tôi, cuối cùng quên thanh toán, rồi mới rời hộp đêm. Ngay cả bạn tôi cũng ngờ, ấy ngay cả gặp dịp mua vui thôi cũng thể tiếp tục..." Nghe Chu Chính , tôi khỏi nghĩ đến Mộng Hàn thời học đại học, lúc đó ấy hầu như là uống giọt rượu, sao mình uống tới hai chai rượu Tây? Trong lòng tôi khỏi chua xót, và còn rất đau đớn.

      "Vậy cứ xem trò bên cạnh sao?" Con người Chu Chính này, uổng phí tôi sùng bái ta lâu nay, ra cũng là doanh nhân gian xảo ham vui hàng đêm.

      ấy nhìn tôi coi thường: "Người bạn đó của tôi quen cái vẻ mặt lạnh lùng của Mộng Hàn, cảm thấy ta là giám đốc tiêu thụ có gì đáng lôi kéo chứ, cho nên cố ý chỉnh lý ta. Mà lúc đó, tôi và Mộng Hàn mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt, ngay cả quen cũng chưa thể coi là quen, chứ đừng gì đến giao tình gì. Chỉ hai lần gặp mặt, nhưng mỗi lần ấn tượng lại sâu sắc hơn."

      "Sau này sao?" Tôi nhịn nổi hỏi.

      "Sau này lúc chúng tôi rời đó, thấy Mộng Hàn đứng ở đại sảnh của hộp đêm, mép ta đều là máu, may mà tôi hảo tâm đưa ta đến viện, như tôi nghĩ, quả nhiên là uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày. Lúc đó tôi nghĩ, chàng này, đúng là có chút bản lĩnh thà chết chứ chịu khuất phục. Có lẽ là từ sau lần đó, chúng tôi coi như quen nhau. Sau này vài lần trong công việc làm ăn, phát ấy có đầu óc, rất chăm chỉ, càng có khả năng chịu khổ, lại có lựa chọn đối với khách hàng. làm tiêu thụ nên biết rằng, để có được hạng mục dễ dàng gì, chỉ cần khách hàng có nhu cầu, tự nhiên đều phải toàn tâm toàn lực giành giật. Mộng Hàn lại với tôi, ấy chỉ kiếm tiền mà bản thân ấy có bản lĩnh kiếm, còn khả năng đạt tới thà kiếm. Cho nên tôi từng với , người tôi khâm phục nhiều, nhưng Mộng Hàn có thể coi là trong số đó. ta tuổi còn trẻ mà có thể là Chủ tịch Điều hành của TPC, tuyệt đối phải chỉ dựa vào cơ hội trời rơi xuống. Tôi nhớ ấy từng với tôi, ấy luôn coi câu là lời răn: Bước vững mới có thể bước xa, vững vàng mới có thể phát triển, phát triển song quên vững vàng."

      " ấy ấy dù có nghèo, cũng vì tiền mà miễn cưỡng bản thân làm việc mà mình thể tiếp nhận; dù hấp dẫn lớn đến mấy trước mặt, cũng vì lợi ích mà phạm pháp. Xã hội thực có thể làm được điều này, dễ gì, đặc biệt là người nghèo như ấy, có thể kiên trì như vậy rất khó, cho nên tôi phục ta."

      Nghe Chu Chính như vậy trong lòng tôi rất vui, tuy phải là khen ngợi tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy tự hào, Sở trong lòng tôi đúng là phải như vậy chứ.

      Thời gian càng lúc càng muộn, hai chúng tôi im lặng ngồi ghế băng dài. Thứ tình cảm giữa những người quân tử trong sạch như Chu Chính và Sở Mộng Hàn, số lần gặp nhau cũng phải là tần suất lớn, ấy cũng chỉ có số di động của Mộng Hàn mà thôi.

      là 12 giờ đêm rồi, Chu Chính vẫn ở bên cạnh tôi, nhìn dáng vẻ đơn của tôi, ấy lại kể về câu chuyện trước khi ấy lập nghiệp.

      ra lúc ấy sắp tốt nghiệp đại học, ba cửa hàng tạp hóa của nhà ấy, xảy ra số vấn đề, bị sập tiệm phải đóng cửa. Tuy cuối cùng biến nguy thành an, lúc đó tất cả mọi người trong nhà đều thấp thỏm lo âu, và lúc đó, bạn cơ hội ra nước ngoài, ấy chỉ có thể với ấy, trong nhà có khả năng cung cấp cho nước ngoài, nhưng cố gắng phấn đấu đợi chờ em ở trong nước. bạn đó lúc sắp lại chỉ với ấy bốn chữ: Liên hệ sau nhé! đó chính là mà tôi nhìn thấy ở "quán phở bò Gia Châu" lúc quen ấy.

      đó rất nhanh kết bạn mới, đề nghị chia tay với ấy. Sau ba năm, ấy quay lại tìm ấy, ấy phải là có chút tình cảm nào với đấy, chỉ là thực chứng minh, ấy rốt cục phải là con người vốn dĩ trong trái tim ấy, cho nên ấy chỉ có thể quyết định quay . "Tình cảm thay đổi, chi bằng hãy quên sạch . Đương nhiên, nếu có phần tình cảm trải qua gian lao, vẫn luôn ở đó chờ đợi ấy quay lại như ngày hôm qua, cơ hội này thông thường có thể có song thể cầu được, chưa nắm bắt, mất rồi. Cho nên nếu có thể, nhất định phải trân trọng... Nếu ấy , ai có thể ngăn cản ấy đến gần; nếu ấy vong tình, cũng có sức mạnh nào có thể cản trở ấy ra ." Những lời này là những lời cuối cùng Chu Chính với tôi trước lúc ấy .

      Buổi sáng ngày hôm sau vừa mới làm, tôi gọi điện đến lễ tân của TPC, vì di động của Mộng Hàn mở máy, vẫn tắt máy.

      Lễ tân nghe thấy tôi muốn gặp Mộng Hàn, lập tức hỏi thăm thân phận tôi, cuối cùng mới chuyển máy cho tôi, lúc điện thoại thông rồi, lại phải giọng của Mộng Hàn. Đầu bên kia chỉ với tôi: "Sếp Sở bây giờ có ở đây, nếu có chuyện gấp, có thể để lại số điện thoại, ấy gọi lại cho."

      Câu trả lời như vậy khiến tôi có chút yên tâm, song lại khó chịu. Bây giờ ở đó, chẳng phải là trước đó ở đó? ấy xảy ra chuyện gì, nhưng lại quan tâm đến tôi, tại sao vừa lúc trước còn nhắc chuyện tái hôn với tôi, mà ngoảnh lại lại mất tăm mất tích vậy?

      Chính vào lúc đầu tôi trăm mối tơ vò tình cờ nhận được điện thoại của mẹ Mộng Hàn. Bà ấy hỏi Mộng Hàn của tôi đâu rồi, tại sao liên lạc được.

      Trong tình huống có cách nào, cuối cùng bà ấy cho tôi số điện thoại và địa chỉ khách sạn bà ấy ở cho tôi, bảo tôi nếu có tin tức gì nhất định phải báo bà ấy ngay.

      căm ghét trước đây trong khẩu khí của bà ấy được thay thế bằng lo lắng, tôi biết Mộng Hàn là người con hiếu thảo nhất, nếu trong tình huống thông thường ấy lại thể liên lạc với bà ấy, cho nên bà ấy mới lo lắng vậy, thậm chí quên cả cãi vã với tôi.

      Ngày thứ năm mất liên lạc với Mộng Hàn, tôi ở văn phòng, nghe thấy giọng hét lớn của Kiều Lỗi trong điện thoại bên cạnh: "Đùa cái gì vậy? Hạng mục này, tôi đồng hoa hồng vẫn chưa lấy được, dựa vào cái gì mà bắt tôi làm cái việc ăn ốc đổ vỏ này, ai lấy được tiền, bảo người đó phụ trách!"

      Mí mắt trái của tôi mấp máy, giác quan thứ sáu mách bảo, đây là điềm báo xấu.

      Quả nhiên Kiều Lỗi ra, điện thoại bàn tôi reo lên: "Tiểu Tiêu, hạng mục của Công ty Thanh Hoa xảy ra số vấn đề, Tiểu Dương ở bộ phận kỹ thuật, họ lần lữa đồng ý, cứ kéo dài thời gian như vậy, chỉ coi như là chúng ta hoàn thành đúng thời hạn, là có rủi ro bị bồi hoàn, cả công ty đều bị liên lụy. Hạng mục này số tiền hoa hồng đầu tiên là do được, phương án trước đây cũng là làm, việc này nên giải quyết ." Khẩu khí của Lý Phong rất lo lắng.

      Lúc cúp máy của Lý Phong, tôi im lặng ngồi nghĩ rất nhiều trước bàn làm việc, việc này tuyệt đối chỉ đơn giản ở bản thân hạng mục.

      Tôi biết Mộng Hàn hôm đó gì với Vệ Tư Bình, nhưng ông ấy ràng đồng ý sau này gây phiền phức cho tôi nữa, bây giờ sao lại xảy ra chuyện vậy?

      thân mình kiếm sống như tôi, vì bị quấy nhiễu, bỏ khoản hoa hồng 9 vạn tệ, 9 vạn tệ liền, ông ấy còn chịu buông tay sao?

      Những người có tiền như họ lẽ nào thực nhàn rỗi đến mức có việc gì làm, chuyên thích trò mèo vờn chuột? như vậy, tôi lại phải trả lại thứ tôi nên được, nhượng bộ cũng phải cách, vậy tôi đành thỏa hiệp nữa.

      Việc tôi đến, khiến Vệ Tư Bình ngạc nhiên, ngược lại còn cười nhạt với tôi: " Tiêu, ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau."

      "Mong ngày hôm nay là lần cuối cùng, sau ngày hôm nay, chúng ta mãi mãi đừng gặp nhau nữa." Bản nương tôi luôn ghét ràng, nếu phải vì công việc, tôi sớm cầm ly trà hắt vào mặt ông rồi, chứ nhịn đến bây giờ.

      " thể nào, tôi rất có lòng nhẫn nại, cho đến khi có ngày Tiêu quen mong xuất của tôi." Nụ cười của ông ta vẫn rất nhã nhặn, nhưng trong lòng tôi lại buồn nôn như là bị nuốt phải ruồi vậy, lại thể kiềm chế mà với ông ta: "Lời của sếp Vệ, tôi chút cũng hiểu ra!"

      "Tiêu Đồng Đồng, rất tùy hứng!" ngờ ông ta lại thình lình đánh giá tôi như vậy.

      Điểm này tôi phủ nhận, nhưng từ miệng ông ta ra hiển nhiên là trở thành ý khác.

      Ông ta lại : "Người có bản lĩnh tùy hứng, phải có bản lĩnh kiên cường." Ông ta uy hiếp tôi?

      " Tiêu, rất nhiều năm rồi, tôi hầu như phát ra thứ tôi muốn mà lại có được. tùy hứng của khiến cuộc sống của tôi đột nhiên thêm nhiều hứng thú. Tôi thích người phụ nữ vừa tùy hứng vừa quật cường. Tôi thong thả chờ đợi thay đổi cách nghĩ, cam tâm tình nguyện là người phụ nữ của tôi! Điều kiện hôm đó tôi đưa ra, nếu cảm thấy hài lòng, có thể với tôi. Đến lúc biết rằng, là người phụ nữ của tôi, thứ được, chỉ là những thứ bây giờ có thể tưởng tượng ra."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 48
      Từ đáy lòng tôi sợ hãi ông ta sớm muộn điều tra ra : nông thôn, ly dị, sống mình nơi thành phố A nơi nương tựa, cho nên ông ta chắc chắn rằng tôi chỉ có thể mặc cho ông ta ức hiếp.

      Ông ta đúng là nhầm rồi.

      "Sếp Vệ, tên của ông rất có ý nghĩa!" Ông ấy ngờ tôi lại đột nhiên như vậy, cười rất thú vị nhìn tôi.

      "Tư Bình, Tư Bình, bố mẹ ông lúc đặt tên cho ông, nhất định là muốn ông cả đời sống bình yên, để tài sản cả đời họ tích lũy phát triển trong tay ông, cứ hết đời này sang đời nọ như vậy, được công nhận và tôn trọng của xã hội. Nhưng ngờ, ông lại phụ kỳ vọng của họ! Ông nên để số tiền định cung cấp cho tình nhân đó cho người khác , với tôi những điều này là ông nhằm sai đối tượng rồi."

      Vệ Tư Bình nghe tôi như vậy những buồn phiền gì, ngược lại dường như càng hứng thú.

      Tôi quan tâm ông ta gì tiếp: "Hạng mục mà Công ty Vĩnh Chính và Công ty Thanh Hoa hợp tác, xin sếp Vệ đừng có lạm dụng chức quyền, cố ý gây khó dễ. Dù sao ông chủ lớn có địa vị xã hội, vì tình nhân mà lại làm chuyện đáng mặt này, được vinh quang cho lắm." xong tôi quay đầu ra khỏi văn phòng Vệ Tư Bình buồn quay đầu lại.

      Đằng sau vang đến giọng cười nhè của ông ta: " Tiêu, tôi đảm bảo, chúng ta rất nhanh lại gặp nhau!"

      Thực ra tôi có dũng cảm như bản thân mình nghĩ, đến cột điện thoại công cộng bên đường, liền ấn số danh thiếp, tôi cảm thấy hai chân của tôi đều run lên.

      Lúc nghe thấy đầu bên kia kết nối, trước mắt tôi là khoảng trống rỗng, môi lạnh toát, tai cũng ù ù lên.

      "Xin hỏi ai vậy?" Đầu bên kia truyền đến giọng của Vệ Tư Bình.

      Tôi hít sâu hơi, ép mình trấn tĩnh lại, với ông ta: "Sếp Vệ, vừa rồi cuộc chuyện giữa chúng ta, tôi dùng di động ghi lại, nếu tôi gửi nó cho vợ hoặc con ông, biết có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ông nữa. Hoặc ông có thể dùng quyền lực và tài sản của ông để khiến cuộc sống của tôi trở nên càng thảm hại, hoặc phái người giết tôi bịt miệng cũng được, trong nhiều bộ phim chẳng phải đều diễn như vậy sao? Ông cảm thấy vì trò chơi thợ săn săn thú mà làm vậy, có đáng ? Tôi chỉ là người phụ nữ mình thân kiếm sống, vì sao thể buông tha cho tôi?" đến đây, nước mắt của tôi cầm nổi cứ thế trào ra.

      Phản ứng của Vệ Tư Bình tức giận như tôi tưởng tượng, chỉ là hồi lâu gì, im lặng lúc lâu, ông ta thở dài tiếng nhè , gì, tiếp đó là tiếng máy bận do điện thoại bị cúp máy.

      Lúc trở về công ty, gần lúc tan ca rồi, Lý Phong đích thân đến trước mặt tôi : "Tiểu Tiêu, vẫn là có cách, vừa rồi bộ phận kỹ thuật với tôi bên Thanh Hoa xác nhận thiết kế rồi, lập tức vào lưu trình kế tiếp."

      Tôi có chút dám tin, trong lòng lại càng thấp thỏm hơn.

      Vệ Tư Bình lẽ nào sợ rồi, hay lại nghĩ ra cách gì càng xấu hơn để đối phó với tôi? Ông ta là người dễ dàng chấp nhận thất bại vậy sao?

      Về tới nhà, rất muộn rồi, hôm nay có buổi học, tôi , chút muốn ăn cũng có, bữa tối cũng muốn ăn.

      Tôi nghĩ cuộc đời của mình rốt cục xảy ra chuyện gì ở đâu, tại sao lại trở nên lộn xộn như vậy?

      Trước đây tôi từng cổ vũ bản thân: Tiêu Đồng Đồng, hãy kiên trì tiếp . Nhưng bây giờ...

      Đột nhiên nghe thấy có tiếng người gõ cửa, tim tôi đập thình thịch cả lên.

      Tôi đến trước cửa, giọng hỏi: "Ai đó?"

      Bên ngoài yên tĩnh vài giây, rồi có giọng khàn khàn trầm thấp vọng tới: "Đồng Đồng, là ."

      Tay tôi giật lại, cả người kiềm nổi như run lên, còn sợ hãi phải chịu ngày hôm nay, tôi cầm nổi hét to lên với ấy: "Sở Mộng Hàn, ! Tôi muốn nhìn thấy nữa! rốt cục coi tôi là gì? Là con vật cưng gọi là đến, mà xua là sao? Tôi quan tâm nữa, mau , mau ..."

      Ngoài cửa vang đến giọng lo lắng của ấy: "Em mở cửa , nghe giải thích có được ?"

      "Tôi muốn nghe, mau !" Tôi lại dùng tay bịt tai, muốn nghe giọng của ấy.

      "Đồng Đồng, nghe lời , mở cửa trước ..." Trong khẩu khí của ta đều là giọng cầu xin tha thiết.

      Tôi nghĩ lát, cuối cùng vẫn mở cửa, nhưng còn chưa kịp đóng cửa vào, bị ấy ôm chặt vào lòng. ta cúi đầu hôn tôi, tôi cố gắng giãy dụa, muốn đẩy ấy ra, nhưng lại bị ấy ôm chặt hơn. Khó khăn lắm mới tránh được môi ấy, giây phút ngẩng đầu nhìn ấy, tôi bất chợt sững sờ...

      Sắc mặt Mộng Hàn tái mét, tròng mắt thâm sâu. Cằm vốn nhẵn thín, bây giờ lâm râm râu mọc, cả người rất tiều tụy, trong mắt vẫn lên ánh sáng của tự tin.

      ấy xưa nay đều rất chú ý bề ngoài. Trước đây ấy mặc người phải là hàng hiệu quý giá, nhất định cũng sạch , chỉnh tề. Dáng vẻ này của ấy, ràng là mấy ngày nghỉ ngơi.

      "..." Tôi rất tức giận, nhìn thấy dáng vẻ đó của ta, vẫn cố nuốt những lời lẽ tuyệt tình vào trong.

      Trong ánh mắt đỏ au lên nụ cười, ấy giơ tay ra véo lên má tôi: "Giận rồi à?" Đúng là coi tôi như con cún vậy? Lúc vui đùa, lúc vui mất tích.

      Tiêu Đồng Đồng, mày trước mặt người khác đều che giấu giỏi vậy, sao trước mặt người đàn ông này lại hết lần này đến lần khác mất kiểm soát vậy? Khí chất của dân văn phòng tu luyện bao năm, đối đãi với người khác luôn bao dung và nhún nhường vậy mà sao cứ dính đến người đàn ông này là lại trở nên dễ tâm thần vậy?

      " muốn nhanh lên, nếu muốn nhanh ." Tôi nhìn vào ánh đèn cửa sổ đối diện cách lạnh lùng, khẩu khí bỗng dưng lại dịu hơn lúc vừa rồi.

      Dáng vẻ này của ấy, khiến trong lòng tôi co thắt lại, lẽ nào mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, cho nên ấy mới liên lạc với tôi?

      ấy im lặng rất lâu mới từ từ ra vẻ tự nguyện lắm: "Đột nhiên nhận được điện thoại của Chủ tịch Hội đồng Quản trị, có việc gấp tìm , bảo ngay lập tức về Tổng Công ty, mấy ngày nay ở thành phố A."

      Tôi ngẩn ra lát, đây có thể coi là lý do sao? Tôi muốn khóc song có nước mắt: " Sở, lẽ nào quên thế giới này còn có phát minh vĩ đại gọi là điện thoại sao?" Dù cho là ta có bận nữa, lẽ nào ngay cả cuộc điện thoại vài phút cũng thể có? Hay ấy cảm thấy công việc trước mắt ấy là quan trọng, tôi đáng lãng phí vài phút đó? Hay ấy có gì lừa tôi?

      Tôi nhìn thấy sắc mặt tái mét của mình trong mắt ấy.

      Khẩu khí của ấy nghiêm túc lại dịu dàng: "Đồng Đồng, việc có chút đột ngột, cho nên kịp gọi điện cho em, đừng giận nữa. bây giờ rất mệt, chúng ta có thể để hôm khác được ?"

      bẫng cứ như là tôi vô cớ gây chuyện vậy. Lẽ nào ấy nghĩ, trước đó tôi lo lắng cho ấy thế nào sao?

      Thậm chí tôi từng nghĩ ấy bị xảy ra tai nạn hoặc bị ai đó bắt cóc, còn nghĩ liệu có phải báo cảnh sát.

      câu thản nhiên như vậy của ấy: Hôm khác chuyện tiếp?

      Tôi thở dài hơi, ngước mắt với ấy: "Được, em cũng mệt rồi, !"

      "Đồng Đồng, mệt rồi."

      Cứ cảm thấy sống mũi cay cay, việc từ miệng ấy trong chốc lát thành khác , lại trở thành tôi vô cớ gây chuyện muốn cãi nhau.

      ấy cau mày nhìn tôi, dáng vẻ muốn lại thôi. Lúc này, điện thoại ấy lại reo lên.

      Sau khi nhận máy, ấy cầm di động, ra xa tôi, đến trước cửa sổ góc tận cùng của phòng khách, dường như có ý để tôi nghe thấy nội dung cuộc điện thoại.

      Nhưng thi thoảng vẫn có vài chữ lọt vào tai tôi, tôi lại thể liên kết ràng được câu chuyện qua điện thoại đó.

      Mộng Hàn cất điện thoại , quay người về chỗ tôi: " trước đây, sắc mặt em tốt, nghỉ ngơi sớm ."

      Đợi lúc tôi định thần lại, ấy mất rồi.

      Ngẩn ra vài giây, bước chân kiểm soát đuổi theo ra, trong hành lang ngay cả bóng dáng của ấy cũng còn nữa.

      Sau khi Mộng Hàn , lại còn lại lo lắng và oán hận cứ bám riết tôi cả đêm.

      ***

      Tôn Lan mới đến ở quầy lễ tân cầm quyển tạp chí đưa cho tôi, giọng bất bình : "Chị Đồng Đồng, chị xem sao tờ tạp chí này lại có sếp Chu của chúng ta chứ?" chút giấu diếm sùng bái của mình đối với sếp Chu.

      "Chị Đồng Đồng, tạp chí này em lật rồi, chỗ hấp dẫn em nhất là Chủ tịch Điều hành Sở Mộng Hàn của TPC tại khu vực châu Á này, chưa đến 30 tuổi, trông đẹp trai, còn có dáng hơn diễn viên điện ảnh. Chỉ tiếc là..."

      Tôi nhìn vào trang giới thiệu nghiệp vụ của TPC tại châu Á, bỗng dưng nghe thấy ấy vài từ này, ngẩng đầu sững sờ nhìn ấy: "Sao cơ?"

      ấy chớp chớp đôi mắt to, đôi mày cao có vẽ phấn nhấp nháy, trong ánh mắt đều vẻ luyến tiếc.

      ấy tiện tay đưa cho tôi tờ "Báo mới hằng ngày", chỉ vào bài thông tin kinh tế bên dưới : "Vị Chủ tịch Sở này tuân thủ quy tắc thương nghiệp, e là bị TPC xa thải. Cho nên em vẫn kiên trì ủng hộ sếp Chu."

      Câu phía sau của ấy tôi hầu như nghe nữa, hai tai chỉ thấy ong ong, lòng bàn tay toát mồ hôi.

      Tôi nhìn kỹ mấy hàng chữ trêm tiêu đề tờ báo, nhìn hẳn 10 phút, cuối cùng hiểu ra bên viết gì. Trong phút chốc tôi chỉ cảm giác máu toàn thân trào lên.

      "Chị Đồng Đồng, chị sao vậy?"

      "Chị Đồng Đồng..."

      Rất lâu sau đó, tất cả trước mắt tôi mới dần dần lên, mắt Tôn Lan mở to vô cùng bất ngờ trước mặt tôi.

      Tôi lắc lắc đầu, ép mình được rơi nước mắt, giọng phát ra dường như phải là của mình vậy: " sao!"

      mình tôi chạy ra giữa cầu thang, móc di động ra run rẩy gọi cho Mộng Hàn.

      Vẫn tắt máy.

      Điện thoại công ty lại vang đến giọng dịu dàng của : "Xin lỗi, chỗ sếp Sở có ai nhấc máy."

      Tôi mơ màng cúp máy.

      Nếu hôm qua, tôi có thể giữ ấy lại lát.

      Nếu hôm qua lúc ấy ôm tôi, tôi có thể ôm ấy chặt.

      Nếu hôm qua lúc ấy hôn tôi, tôi đẩy ấy ra.

      Dù cho là chút tôi có thể làm, ấy có phải cũng có thể cảm thấy tốt hơn ? Nhưng đằng này tôi lại đẩy ấy ra cách giận dữ, dùng những lời lạnh lùng nhất đuổi ấy .

      Nghĩ đến đây, tôi quỳ xuống, dùng tay che mặt, cảm thấy chưa từng bao giờ mệt mỏi vậy.

      "Tiêu Đồng Đồng." giọng quen thuộc lại nghiêm khắc vọng đến từ sau tôi. Tôi hoang mang lau nước mắt, đứng dậy.

      " làm gì ở đây vậy?" Chu Chính vài bước đến trước mặt tôi, "Bây giờ là thời gian làm việc, đừng có mà để chuyện tình cảm trong cuộc sống ảnh hưởng đến công việc."

      "Tôi tìm thấy Mộng Hàn..." Tôi hít hơi sâu, cố khóc.

      Chu Chính nhịn tức áp sát tôi: " sợ ta mất rồi sao? ấy đến tìm , tự nhiên có lý của nó. Theo tôi được biết, ta phải là ba năm liên lạc với rồi sao?"

      Chu Chính xưa nay phải là người lạnh lùng, nhưng lúc này lại che giấu nổi tức giận.

      Tôi hết sức lắc đầu: " giống nhau, lần này giống..."

      "Cái gì giống chứ?"

      Tôi khóc càng dữ hơn: "Hôm nay tôi nhìn thấy bài báo, có tin Sở Mộng Hàn – Chủ tịch Điều hành của TPC khu vực châu Á vì liên quan đến việc tiết lộ bí mật doanh nghiệp TPC cho Công ty Thương mại Thanh Hoa, nên chức vụ của ấy tạm thời do thành viên trong Hội đồng Quản trị thay thế..." tôi nghĩ tất cả chuyện này đều là do tôi.

      Chu Chính cũng ngạc nhiên.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :