1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu em nở rộ, gió mát sẽ đến - Thịnh Thế Ái

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42 Ngoại truyện Hai đứa trẻ vô tư

      74.

      Sauk hi tiểu bảo bảo ra đời, vì còn nên da mịn thịt mềm, mọi người liền quên cái đại danh lạnh như băng, biệt danh này đến từ ba của bé.

      "Tiểu bảo bảo! Bò theo hướng này!" chừng bốn tuổi ngồi sàn nhà, dùng trái ớt dụ dỗ tiểu bảo bảo.

      Tiểu bảo bảo trông thấy quả màu đỏ này lắc lư ngay trước mắt, chảy nước miếng thân thể dùng hết tốc độ tiến về phía trước.

      bé so ra chỉ lớn hơn tiểu bảo bảo 1 tuổi nhưng xem ra thông minh và cao hơn đoạn, quay đầu lại nhìn Hàn mỹ úy cười ngọt ngào : "Dì ơi, tiểu bảo bảo được con huấn luyện càng lúc càng nhanh!"

      Hàn Mỹ Úy từ phòng bếp ta, căn bản chú ý tới trái ớt trong tay bé, híp mắt cười, nụ cười bày với nụ cười của tiểu bảo bảo giống nhau như đúc: "Tốt tốt, tiểu Diên của chúng ta là tuyệt nhất rồi. Giúp dì trông coi tiểu bảo bảo, dì làm bánh bao thịt cho con ăn."

      "Dạ! Nhưng dì ơi, " Ninh Diên tiếc nuối : "Mẹ con cho con ăn ngọt đồ."

      Hàn Mỹ Úy nhìn đồng hồ đeo tay rồi : " sao, từ chỗ ba mẹ của con đến đây còn có mất nửa tiếng, con len lén ăn, dì cho ba mẹ con biết ."

      Ninh Diên như được đại xá, để xuống trái ớt xuống đứng lên ôm lấy chân Hàn Mỹ Úy, làm nũng: "Dì Hàn ơi, dì tốt, dì làm mẹ của con , mẹ con luôn hung dữ với con."

      Tiểu bảo bảo nhìn thấy Ninh Diên thả trái ớt xuống, liền bò càng nhanh thêm, đưa trái ớt vào miệng làm chảy ra chuỗi nước miếng, trong ánh mắt lóng lánh ánh sáng thắng lợi.

      Hàn Mạch ô-tô về nhà, đeo tai nghe bluetooth để nghe điện thoại của Ninh Tùng Phong và Thẩm Tây Kha.

      ", đến đâu rồi?"

      Ninh Tùng Phong : "Hai chị trở về nhà chuyến, lấy ít đồ cắm trại, các vật dùng, cũng sắp tới nhà em rồi."

      "Được, Mỹ Úy đem tiểu Diên trở về rồi, ở nhà em chơi !"

      Thẩm Tây Kha vừa nghe, có chút bận tâm hỏi: "Tiểu Diên ở nhà em gây chuyện chứ?"

      Tiểu Diên giống hệt năm đó y như Tiểu Ma Đầu, gần đây càng bộc phát, quả khiến vợ chồng họ Ninh lao tâm.

      Hàn Mạch bình tĩnh đáp: " có việc gì, tiểu Diên ở nhà chơi với tiểu bảo bảo rất tốt!"

      . . .

      Tiểu bảo bảo cầm trái ớt đỏ lên, hưng phấn chảy nước miếng chảy đầy đất, dùng răng cắn trái ớt nhọn cái, miệng nhai.

      "?" Hình như có chỗ nào đúng!

      Vị cay do đầu lưỡi truyền đến vị giác, cuối cùng truyền khắp cả thần kinh! Tiểu bảo bảo từ cổ đến mặt trong nháy mắt giống như là sắt thép bị thiêu đỏ, lỗ mũi bắt đầu bốc lên khí nóng.

      "Oa!" tiếng, tiểu bảo bảo vừa phun miếng ớt ra ngoài, vừa lớn tiếng khóc!

      Hàn Mỹ Úy và Ninh Diên bên này thích thú trình diễn
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: Ngoại truyện về Tịch ( )
      Edit: Lavender - Blue

      Ngoại truyện : Xa cách

      75.

      Lúc Mỹ Úy vừa mới sinh xong, lần đầu Tô Đỉnh đến, tay cầm theo camera tới lui.

      "Mỹ Úy, nhìn đây." Tô Đỉnh quay camera về phía Mỹ Úy giường bệnh.

      Mỹ Úy rất tốt, giống như người chết sống lại hôm qua là người khác, nằm giường khoa tay múa chân nhìn ống kính.

      "Tô Tô. . ."

      "Thế nào?"

      Cậu có thể giúp tớ ?"

      "Cậu muốn tớ quay tiểu da thịt ở phòng sơ sinh cho cậu xem đúng ?" Tô Đỉnh cười đểu như là tri kỷ ta rất hiểu ngươi nha.


      "Ừ! Tớ muốn nhìn nó chút, cậu quay giúp về cho tớ xem được ?"

      "Dạ! Lão phật gia ngài xin ở giường chờ, nô tài làm cái này cho ngài. "

      "Tiểu Tô Tô, lui ra!"

      Tô Đình cầm camera cúi đầu khom lưng lui ra cửa, tới phòng tiểu da thịt trong lồng kính, quay bên ngoài tấm kính.

      Làn da trắng nõn nà có nhiều nếp nhăn của trẻ , nằm trong lồng kình nhàng động đậy, ống kính vừa zoom gần hơn, ánh mắt của nhóc đúng lúc nhìn về hướng này, mặc dù trong mắt còn chưa mở to, thế nhưng quả đấm nho khua khua, khiến cho Tô Đỉnh xúc động.

      đáng .

      ra sinh mạng mới tác động đến con người lớn như thế, đẹp như vậy.

      Nhìn tiểu da thịt màn hình, ánh mắt Tô Đỉnh đột nhiên mờ .

      Nếu như cũng có thể có tiểu bảo bối như vậy tốt biết bao?

      hơn mấy tháng rồi, kế hoạch tạo người cùng Tịch vẩn có kết quả, cha mẹ bên sớm bộc lộ , Vương Thục Chi bên này ngược lại có kỳ, chỉ tức giận thôi, nhưng Đoạn Băng bên đó đơn giản như vậy.

      Mặc kệ như thế nào, và Tịch đăng ký kết hôn rồi. Mặc dù ngoài mặt Đoạn Băng thương , chuyện mang thai giả đối với bà chỉ là vui mà thôi, bà luôn vô tình cố ý nhắc nhở Tô Đỉnh, đứa trẻ có tầm quan trọng thế nào đối với hôn nhân, nhất định phải cố gắng. Tận lực hơn nữa càng ngày càng cố gắng trở thành con dâu tốt khéo léo hiểu chuyện, đền bù sai lầm mang thai giả lần trước.

      Nhưng đảo mắt mấy tháng qua, mỗi đêm Tịch đều giống như lang sói ra sức, nhưng bụng Tô Đĩnh vẫn có động tĩnh.

      Nhưng áp lực từ mẹ chồng liên quan, vì chính Tô Đỉnh lòng muốn đứa bé.

      Để camera xuống, Tô Đỉnh ngẩn người nhìn đứa bé qua cửa thủy tinh, bàn tay tự chủ sờ lên cửa, giống như muốn sờ cậu nhóc non nớt kia.

      bàn tay ấm áp đặt lên vai , Tô Đỉnh quay đầu lại, thấy Tịch đứng phía sau mình, ánh mắt nhìn mình phức tạp.

      Tô Đỉnh vội vàng thu hồi khát vọng mặt, thay bộ mặt cười cách tự nhiên: "Em phụng mệnh quay hình con trai Mỹ Úy cho nó, thế nhưng nhóc con nhăn nhăn nhúm nhúm, ăn ảnh."

      Tịch cũng bước lên trước sát cửa thủy tinh: "Tô Đỉnh, chúng ta có con, em đừng quá lo lắng."

      "Em lo lắng, em nào có lo lắng. . ." Tô Đỉnh che giấu cười cười, : "Nếu , em kiểm tra thử?"

      Tịch vỗ vỗ đầu của , cười nhìn : "Em ngu ngốc à? Việc này và thân thể có liên quan, vẫn là em cần lo lắng, cần áp lực.”

      "Nhưng. . ."

      "Rốt cuộc em gấp cái gì?" hiểu hỏi.

      ra vợ chồng son nhất định phải muốn con sớm như vậy, mặc dù cha mẹ trong nhà thúc giục, nhưng Tịch cho là, loại chuyện như vậy thể gấp được. Nhưng hình như rất vội, thậm chí còn muốn hơn so với Đoạn Băng.

      "Bởi vì em thích trẻ con!"

      "Chỉ là?" thích đứa trẻ, giỡn, Tịch sao lại biết.

      Nhớ có lần dì cả của Tịch dẫn cháu tới nhà chơi, lúc đó Tô Đỉnh mười chín tuổi, cũng tới nhà Tịch chơi, dì cả muốn nhờ Tô Đỉnh trông giúp đứa bé, kết quả bởi vì cậu bé
      [​IMG]
      Phong nguyettrangtrongnuoc thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44 Ngoại truyện: Tịch (2)

      77.

      Lúc Tịch học ở nước ngoài, Tô Đỉnh chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại video cho ..., nhiều khi rất lâu cũng gọi điện thoại cho , nhịn được gọi điện thoại quốc tế đường dài, giọng hờn giận hỏi " làm gì?" "Hôm nay như thế nào?" ... Toàn là những câu hỏi nhàm chán, hỏi vài câu rồi cúp điện thoại, mỗi lần Tô Đỉnh để điện thoại xuống lại len lén cười, bởi vì biết đây là Tịch của .

      Hôm nay là ngoại lệ, Tô Đỉnh chưa bao giờ nhớ như bây giờ, có câu chuyện hấp dẫn muốn kể cho nghe liền, thế là đợi nữa.

      "Mẹ, sao có mạng nhỉ?"

      Tô Đỉnh hỏi Đoạn Băng.

      Đoạn Băng xem phim truyền hình 《 Vương Bảo Xuyến cùng Tiết Bình Quý》, quay đầu lại nhìn con dâu: "Ba con hai ngày tuyết rơi nhiều, sửa đường dây, internet các vùng gần đó cũng tốt."

      Tô Đỉnh nhìn TV thấy Vương Bảo Xuyến khóc, lầm bầm câu"bộ phim truyền hình này rắc rối."

      Đoạn Băng nhìn mặt chuyện, biết trong lòng Tô Đỉnh thoải mái, vội vàng đổi kênh TV, ca sĩ Phàm Chính hát đài bài hát 《 đợi được 》. . .

      Sắc mặt Đoạn Băng liền tối lại, quay mặt nhìn lại Tô Đỉnh, Tô Đỉnh cũng xấu hổ khóe miệng rụt rụt, quay đầu rời .

      Đoạn Băng vội tắt TV, cầm hộp điều khiển ti vi theo vào trong phòng, dỗ dành Tô Đỉnh cười: "Tô Đỉnh, con nghĩ cái gì? Cho ngươi hộp điều khiển ti vi luôn nè."

      "Mẹ,con thích xem TV." Tô Đỉnh tìm áo khoác trong tủ quần áo để mặc thêm.

      "Tô Đỉnh, hay mẹ gọi Đồng Đồng về, để nó đưa con dạo phố nhé?"

      Đồng Đồng là bên ngoại của Đoặn Băng, tại ở nhà họ Tịch.

      Tô Đỉnh cười khổ lắc đầu, dựa lên vai Đoạn Băng, làm nũng : "Mẹ, mẹ xem xem, mẹ đừng nghĩ rằng con luôn yếu ớt, phải chỉ là bộ phim truyền hình thôi sao? phải chỉ là bài hát thôi sao? Con đến nỗi như vậy."

      Đoạn Băng thở dài: "Mẹ là lo cho con."

      "Con hiểu mà, nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, con cũng quen rồi."

      Trong nhà ít người đàn ông, cũng quen rồi. Những ngày này còn phải trải qua, phải sao ?

      Đoạn Băng nhìn Tô Đỉnh cưới thoải mái, bà gật đầu, trở lại phòng khách, còn lại mìn Tô Đỉnh trong phòng, xoay người đóng cửa lại, nhìn đứa trẻ trắng noãn đangnằm giường .

      Tịch Vân.

      Đó là bé trai hơn tuổi, nho , mập mạp, ngủ ngoan giường còn cắn đầu ngón tay, Tô Đỉnh rút đầu ngón tay của con trai ra khỏi miệng, hờn giận nhìn con.

      "Tiểu Kim Kim." gọi tên cậu bé.

      . . .

      Khi Tô Đỉnh phát là mang thai Tịch Vân Tịch ngồi máy bay tới Pháp.

      Con trai ra đời, Tô Đỉnh gọi video cho Tịch hỏi, nên đặt tên cho con trai là gì hay, Tịch như là sớm chuẩn bị, dùng bút máy ghi tờ giấy trắng hai chữ "Vút Vút"
      Tịch鋆.

      "Chữ này . . . đọc là gì?" Tô Đỉnh nhìn vào camera, lúng túng gãi đầu, sống hai mươi mấy năm, học vài chục năm sách, cũng chưa từng thấy qua cái chữ này.

      "Vân, hai tiếng." Tịch phát .

      "Mẹ ơi. . . Em đồng ý, vài bữa con trai nhà trẻ viết tên oán trách em."

      Tịch vui nhíu mày: "Được, vậy em tên gì?"

      "Nếu gọi là Tịch Kim nhé! Hấp dẫn vàng, tương lai con chúng ta chính là phát tài! Đại phát tài!"

      Tịch cài bút lên nút áo, nghĩa chánh : "Tô Đỉnh, em nghỉ ngơi !"

      "Vậy xem có thể gọi là, Tịch Kim, Tiểu Kim Kim, Tiểu Kim Kim của em, " Tô Đỉnh đùa với con trai vừa sinh ra, gọi gọi lại, giận : "Em cứ kiu con là Tiểu Kim Kim, đợi đến về, cứ gọi con là Tịch Vân, để xem có có chịu trả lời hay là hai việc khác nhau."

      Mắt Tịch trầm xuống, nhìn đứa bé màng hình, có chút phiền lên mặt.

      "Cũng đúng, khi trở về, đại khái là con nhận ra . . ."

      . . .

      Tô Đỉnh thoát ra khỏi ký ức, nhàng vỗ vỗ con trai, nhớ tới hôm nay đột nhiên con trai mở miệng gọi"Ba" trong lòng rất kích động, phải là rất khôi hài? Tô Đỉnh xem phim 《 Trái Tim Mùa Thu 》 cũng khóc chút nào, mạnh mẽ như nam tử hán, vậy mà lúc nghe con trai đột nhiên kêu tiếng “ba”, lại bị cảm động khóc.

      Vui sướng trong lòng bộc phát ra như thế nào, rất rất nhớ giọng của Tịch , muốn cho biết Tiểu Kim Kim kêu ba được rồi, nhưng lại bị mất mạng. . .

      QQ của Tịch vẫn sáng nhưng điện thoại di động nhưng gọi được, Tô Đỉnh đứng trước máy vi tính cắn ngón tay hồi lâu, liền quyết định ra tiệm internet gần đây để chia tin vui này với .

      Mặc áo khoác, Tô Đỉnh ra khỏi phòng ngủ. Đoạn Băng vừa thấy muốn ra ngoài, vội vàng đứng lên hỏi: "Con đâu vậy? Bên ngoài có bão tuyết !"

      "Con ra tiệm internet gần đây chút. Con quay về nhanh thôi ạ.

      "Đứa này, ngoài trời
      [​IMG]
      Phong nguyettrangtrongnuoc thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :