1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu em nở rộ, gió mát sẽ đến - Thịnh Thế Ái

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37: Dũng khí

      64.

      Hàn Mỹ Úy nằm giường xét nghiệm nước ối, nhân lúc bác sĩ xoay người len lén sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, trong lòng lặng lẽ chuyện với tiểu bảo bảo.

      phải sợ, tiểu bảo bảo, chỉ là kim tiêm số 22, mặc dù kim tiêm có thể còn dài hơn so với con, nhưng các bác sĩ kinh nghiệm rất giỏi, nhất định là chích cũng đụng đến con.

      lại nghĩ tiểu bảo bảo làm sao biết được kim tiêm số 22 là gì, Hàn Mỹ Úy giải thích trong lòng, à kim tiêm số 22 đó là kim tiêm dài hơn bàn tay của ba con.

      À. . . sao mà an ủi tiểu bảo bảo lại thành hù dọa chính mình. Hàn Mỹ Úy thừa nhận bắt đầu khẩn trương. Trước kia đều là chích cho người khác, hôm nay lại như cá nằm thớt nên trong lòng sợ hãi hơn bất cứ lúc nào khác.

      Bác sĩ sát trải khan vô khuẩn Hàn Mỹ Úy, bắt đầu chuẩn bị tiêm.

      theo cách đơn giản chọc ối là quá trình mà bác sĩ siêu xác định vị trí an toàn sau đó dùng kim tiêm dài đâm xuyên qua màng bụng thành tử cung, rút ra lượng nước ối. Việc xét nghiệm có chút nguy hiểm, nhưng mẹ Hàn bác sĩ ở bệnh viện này đều là bác sĩ đứng đầu cả nước, tỷ lệ nguy hiểm cực thấp.

      Thuốc mê bắt đầu có tác dụng, Hàn Mỹ Úy vừa mở mắt ra nhìn thầy thuốc xoay người lại, cầm kim tiêm vừa nhìn khiếp sợ lên, sờ sờ lên bụng .

      Trong nháy mắt, Hàn Mỹ Úy có chút hối hận, nghĩ nên mang tiểu bảo bảo rời khỏi chỗ này, nhưng vừa nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mẹ Hàn nghiêm túc đứng ở bên ngoài cửa gương nhìn mình, Hàn Mỹ Úy liền buông xuống ý định bỏ .

      Hàn Mạch, muốn danh chính ngôn thuận gả cho , có lựa chọn khác.

      Lúc kim tiêm đâm vào vẫn có chút đau, bác sĩ nghiêm mặt nhắc đừng khẩn trương, hãy thả lỏng, nhưng Hàn Mỹ Úy có cảm giác tốt, thậm chí nghĩ cũng dám nghĩ nếu như cây châm dài kia đâm tới tiểu bảo bảo nên làm cái gì.

      trán chảy lớp mồ hôi mịn, nhìn giống như là chết nhắm mắt.

      Kim tiêm từ từ như có như vào cơ thể của , cái cảm giác kinh khủng, thoải mái làm cho dám thở mạnh. Thậm chí cả đời nhớ lại cũng thể thoải mái ngay.

      Hàn Mỹ Úy cố gắng dời cảm xúc khẩn trương, bắt đầu nghĩ về Hàn Mạch. Nghĩ về Hàn Mạch chút gì đây?

      nhớ bộ dạng sáng sủa khi cười to của , nhớ mặt dày mày dạn nịnh hót, nhớ mặc tạp dề ở trong phòng bếp cắt thức ăn, nhớ dậy sớm vì hái dâu tây cho . Nghĩ nghĩ lại, cảm thấy cũng có đau đớn như vừa rồi nữa.

      Bác sĩ rút kim tiêm ra, giống như rút hết sức lực của Hàn Mỹ Úy.

      Chỗ kim chích được bác sĩ dán băng keo, Hàn Mỹ Úy nghe theo lời dặn của bác sĩ nghỉ ngơi 10 phút ở ngoài phòng xét nghiệm, nếu như có khó chịu xét nghiệm của xong.

      Vừa kiểm tra xong, mẹ Hàn chờ đón ngoài phòng, gương mặt lo lắng.

      "Con nhanh ngồi xuống." Mẹ Hàn thận trọng đỡ Hàn Mỹ Úy, hai người ngồi nghỉ ngơi ghế dài.

      Hàn Mỹ Úy hoang mang lo sợ, đôi tay được mẹ Hàn cầm trong tay khẽ phát run, đôi mắt vô hồn nhìn mẹ Hàn, hỏi như thăm dò ý kiến : "Vậy là được rồi có phải ạ?"

      Hàn mẹ nhìn rất sâu, ý vị sâu xa gật đầu cái: "Ừ, đứa trẻ ngoan"

      Bà còn tưởng rằng này đột nhiên rời bệnh viện là bởi vì dám chịu xét nghiệm, mẹ Hàn từng thầm bội phục mình thăm dò cách thông minh nhưng hôm nay lại rất ngoan ngoãn trở lại còn chủ động nhắc tới việc chọc ối, điều này làm cho mẹ Hàn cảm thấy kinh ngạc.

      cần biết đến kết quả xét nghiệm như thế nào, việc dám nhận trong bụng mang huyết mạch của n, chính là tám chín phần mười rồi. Mặc dù bác sĩ từng tiết lộ là nhưng mẹ Hàn cũng cảm thấy rất vui mừng.

      Rất tốt, như vậy là được rồi, bà nhìn ra được đứa này là khéo léo hiểu chuyện.

      "Mỹ Úy, chuyện làm kiểm tra,con định cho Hàn Mạch biết?" mẹ Hàn vuốt đầu , trìu mến hỏi.

      "Con chưa biết, ấy rất bận."

      "Đứa bé ngoan." Hàn thoả mãn mà gật gật đầu.

      Hàn mỹ úy dựa lưng vào ghế, làm gì có loại uất ức nào mà có cảm giác thoải mái chứ. Hàn Mạch, trước đây là em chạy trốn, hôm nay em cũng muốn vậy nhưng vì tình cảm của chúng ta em cố gắng lần, có thấy được tinh thần của em hay ?

      . . .

      tuần sau đó, Hàn Mỹ Úy cũng gặp được Hàn Mạch, thậm chí ngay cả cuộc điện thoại cũng có. Mẹ Hàn lại rất ân cần chạy tới chạy lui vào bệnh viện, chăm sóc Hàn Mỹ Úy rất chu đáo. Ba và mẹ của Hàn Mỹ Úy cũng thường xuyên đến thăm , trong lời luôn là thúc giục chuyện đăng ký kết hôn, Mỹ Úy luôn là thích chuyển đổi chủ đề, muốn thêm.

      Chiều nay Tô Đĩnh và Tịch đến thăm , Hàn Mỹ Úy ngạc nhiên vì trông hai người quấn quýt như hình với bóng. Mới chỉ qua tuần lễ mà cứ như cả thế giới đảo ngược.

      Tịch ra ngoài mua phần mì cay cho Tô Đĩnh, mua thêm cho Hàn Mỹ Úy phần sữa đậu nành , nhìn hai ăn uống rất sung sướng.

      "Cậu có biết kể từ khi tớ mang thai cũng chưa có ăn lại mì cay, lúc cậu ăn mì có thể phát ra tiếng động chút Tô Tô? Haizz! Lâu quá tớ được ăn mì cay, cảm giác, kiểu như. . . kiểu như cái gì tớ cũng biết diễn tả ra sao nhưng dù tớ cũng rất muốn ăn."

      Tô Đỉnh cười mờ ám đến gần bên tai Hàn Mỹ Úy, quay lưng lại với Tịch , gọt trái cây, giọng : "Tựa như quá lâu chưa nếm mùi vị đàn ông !"

      "Cậu cút ! Tô Đỉnh hư hỏng!"

      Tịch nhìn qua, nghi ngờ nhìn Tô Đỉnh, Tô Đỉnh nhìn thè lưỡi cái, còn tưởng rằng nghe thấy gì.

      "Hí hí, chờ Hàn Mạch công tác trở về, cậu lại có thể mà. . . !"

      "Hàn Mạch công tác ư?" vậy mà lại biết.

      "Cậu biết hả?" Tô Đỉnh cho rằng hai người sớm hòa thuận rồi.

      Cánh tay củaTịch từ sau vai vòng ra trước, nhét miếng táo vào miệng Tô Đỉnh

      Trước khi công tác Hàn Mạch có mời uống rượu, Tịch đối với chuyện của Hàn Mạch và Hàn Mỹ Úy có tốt hay biết .

      " làm gì vậy!" Tô Đỉnh đứng lên lấy miếng táo ra khỏi miệng, tức giận trừng Tịch .

      Tịch nhìn thấy vẻ mặt mày buồn rầu của Hàn Mỹ Úy liền liếc nhìn Tô Đỉnh vẻ trách móc, : " việc chính."

      "Việc chính. . . A, đúng rồi, việc chính."

      Tô Đỉnh nhanh chóng thay đổi sang vẻ mặt nịnh hót, thân mật lôi kéo tay Hàn Mỹ Úy làm nũng.

      "Mỹ Úy dễ thương, tớ có chuyện nhờ cậu!"

      " ."

      "Tớ muốn mượn cái này của cậu. À, đúng, là tớ và Tịch cùng mượn."

      "Gì?"

      Tô Đỉnh quay đầu nhìn Tịch cười hí hí, hai người rất thần bí nhìn Mỹ Úy, vừa nhìn làm rợn cả tóc gáy.
      65.

      Tô Đỉnh và Tịch ngồi trong phòng nhà họ Tô, vẻ mặt lấm la lấm lét nhìn vẻ mặt biến hóa mặt Vương Thục Chi như xem kịch vui.

      Mong cho mưa gió mãnh liệt qua ! Tô Đỉnh lo sợ nhắm mắt lại dám nhìn mẹ già, Tịch lặng lẽ cầm bàn tay lạnh lẽo của đặt ở lòng bàn tay của mình, cho thêm nghị lực.

      Tô Đỉnh trợn mắt nhìnTịch cái phát tín hiệu, hai người bắt đầu cách chơi trò chuyện lời: Tịch , tài nghệ photoshop của có được hay đó? Báo cáo khám thai của Hàn Mỹ Úy tác dụng sao? Tên của em photo lên có thể bị nhìn ra ?

      Tịch cho ánh mắt kiên định, tự tin: Photoshop là đàn ông kiên cường, bảo đảm cả Hàn Mỹ Úy mẹ em cũng nhìn ra được.

      Vương Thục Chi cầm tờ báo cáo khám thai giấy trắng mực đen có dấu, lại nhìn chằm chằm vào cái tên Tô Đĩnh nằm ấy, mặt ngoài vẻ u ám ra cũng nhìn ra chút sơ hở nào.
      Tốt lắm, học được cách tiền trảm hậu tấu rồi! Tốt, là phòng cháy, phòng trộm, phòng cướp bóc nhưng phòng được chính là Tô Đỉnh bước chân vào nhà họ Tịch phải hay ?

      Vương Thục Chi hung hăng đem báo cáo đập bàn, Tô Đỉnh bị dọa sợ đến run rẩy.

      "Hai người các ngươi giỏi lắm! Giỏi lắm!" Vương Thục Chi híp mắt kiềm chế cơn giận, lấy báo cáo khám thai nhét vào trong túi xách, sau đó sập cửa bỏ .

      Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Tịch sờ sờ lên đầu Tô Đỉnh, ngay sau đó đứng lên : "Để chuyện với mẹ em."

      " trở lại!" Tô Đỉnh tay nắm cổ tay , cắn môi dưới chịu đựng khóc, : " cái gì, có cái gì tốt mà , em nên theo ra sao, em chính là tiền trảm hậu tấu như vậy đấy, mẹ em dựa vào gì mà đồng ý nên em nhượng bộ!"

      "Tô Đỉnh, em đừng như vậy." Tịch nghĩ rằng dùng thái độ cứng đầu cứng cổ này đối với mẹ , phải biết rằng, sau ba Tô sau khi mất tới giờ, Vương Thục Chi chỉ hướng đông dám hướng tây .

      " cho ! Chính là cho ! Lúc này em muốn nghe lời! Người nào cản em ở chung với , em chiến đấu tới cùng!"

      Tô Đĩnh gạt nước mắt, bướng bỉnh quay đầu chỗ khác.

      Tịch bị lời của chọc cười, vuốt vuốt mái tóc ngắn mềm mại, đứng trước mặt nhìn .

      " cười cái gì!"

      "Cảm động chết mất."

      "Vậy chết lần cho em nhìn chút!"

      "Nếu để báo đáp cho em ?"

      "Báo đáp như thế nào?"

      "Giống như hôm nay em báo đáp với Hàn Mỹ Úy vậy, được ?"

      . . .

      Vương Thục Chi mang tập khám thai báo cáo vỗ lên bàn, lúc này Đoạn Băng hơi ngạc nhiên.

      "Chị, đây là cái gì vậy?"

      Thái độ của Đoạn Băng đối với Vương Thục Thi giống như chuột thấy mèo, cũng dám cười.

      " tự xem chút biết thôi!"

      " Báo cáo khám thai" Đoạn Băng lấy ra nhìn lên, phía giấy trắng mực đen viết Tô Đĩnh ấy. Miệng há hốc: "Chuyện này. . . Đây là báo cáo khám thai của Tô Đỉnh?"

      Mặt Vương Thục Chi đổi hừ tiếng.

      Đoạn Băng cũng kinh ngạc, lâu mới lưu loát được: " Hôm nay Chị em ra ngoài là vì chuyện này? Đứa bé này, là con của Tịch ?"

      Vương Thục Chi nghe vậy, đôi mắt trợn tròn

      Đoạn Băng ý thức được mình chuyện có chút được lịch , suy nghĩ, lập tức lại: "Đừng đừng, chị, là em . . . Hai đứa bé này thế nào lại như vậy. . ."

      "Như vậy cái gì?"

      "Là nhanh như vậy đó! Em đây còn chưa có chuẩn bị tinh thần làm bà nội đâu, giờ nhìn lại là theo ý muốn của em rồi !" Đoạn Băng nhanh chóng thay đổi dáng vẻ vui mừng, nhìn báo cáo khám thai như là bảo bối.

      Dĩ nhiên,Vương Thục Chi ngờ Đoạn Băng lại có thái độ như vậy, bà hiểu Đoạn Băng rất , Tô Đĩnh cũng phải con dâu mà Đoạn Băng mong muốn, vậy mà Đoạn Băng có chút phản đối nào ngược lại cười ngây ngô cái gì vậy chứ?

      Đoạn Băng vừa định mở miệng khen Tô Đỉnh vài câu: "Đứa Tô Đỉnh này nha. . ."

      Vương Thục Chi vội vàng tiếp: "Tô Đỉnh nhà chúng tôi có chút cẩu thả, tôi biết điều đó, cần . Tịch ngoại hình tốt, dáng người cao lại là thanh niên có tài, điều kiện cao hơn chúng ta Tô Đỉnh rất nhiều, nhưng. . ."

      "Chị, trước hết chị khoan hãy , chị hãy nghe em trước." Đoạn Băng cầm bình trà rót cho Vương Thục Chi.

      "Trước đây, đúng là em đối với điều kiện của Tô Đỉnh quá coi trọng, đây là lời lòng. Sau đó, trải qua việc Tịch người bạn cũng có, em mới nhận ra, ra con trai tìm vợ nên quá chú trọng đến ngoại hình, dáng người …. dĩ nhiên phải là em ngoại hình của Tô Đỉnh chúng ta tốt. . ."

      " chuyện với tôi đừng rào trước đón sau như vậy." Vương Thục Chi thấy phiền khi Đoạn Băng chuyện khách sáo như vậy.

      "Em chỉ muốn , em đem định nghĩa tiêu chuẩn tìm vợ xem lại lần nữa, tiêu chuẩn này đó là giống như Tô Đỉnh vậy. Cùng Tô Đỉnh trở thành người nhà thấy thoải mái. Cả đời em đều lục đục đấu đá, hy vọng già rồi mà còn đấu trí."

      loạt lời ra quá thuyết phục, nhưng nhìn thái độ thành khẩn chân , Vương Thục Chi trầm mặt lại quan sát ánh mắt của Đoạn Băng, lâu cũng thể nhìn ra lời dối trá trong đó vì vậy liền rút báo cáo khám thai từ trong tay Đoạn Băng, rất nghiêm túc cảnh cáo:

      "Tôi tin tưởng , nhưng tôi cho Đoạn Băng, con của tôi gả , nếu chịu chút uất ức, biết tay tôi"

      Nụ cười của Đoạn Băng trong nháy mắt cứng đờ, nhìn vào mắt Vương Thục Chi giống như nhìn thấy những chuyện trước kia, như bị người ta nhìn thấy hoảng hốt của mình.

      lúc sau, đoạn băng trầm mặt gật đầu: "Ừ."

      tuần sau đó, Hàn Mỹ Úy cũng gặp được Hàn Mạch, thậm chí ngay cả cuộc điện thoại cũng có. Mẹ Hàn lại rất ân cần chạy tới chạy lui vào bệnh viện, chăm sóc Hàn Mỹ Úy rất chu đáo. Ba và mẹ của Hàn Mỹ Úy cũng thường xuyên đến thăm , trong lời luôn là thúc giục chuyện đăng ký kết hôn, Mỹ Úy luôn là thích chuyển đổi chủ đề, muốn thêm.

      Chiều nay Tô Đỉnh và Tịch đến thăm , Hàn Mỹ Úy ngạc nhiên vì trông hai người quấn quýt như hình với bóng. Mới chỉ qua tuần lễ mà cứ như cả thế giới đảo ngược.

      Tịch ra ngoài mua phần mì cay cho Tô Đĩnh, mua thêm cho Hàn Mỹ Úy phần sữa đậu nành , nhìn hai ăn uống rất sung sướng.

      "Cậu có biết kể từ khi tớ mang thai cũng chưa có ăn lại mì cay, lúc cậu ăn mì có thể phát ra tiếng động chút Tô Tô? Haizz! Lâu quá tớ được ăn mì cay, cảm giác, kiểu như. . . kiểu như cái gì tớ cũng biết diễn tả ra sao nhưng dù tớ cũng rất muốn ăn."

      Tô Đĩnh cười mờ ám đến gần bên tai Hàn Mỹ Úy, quay lưng lại với Tịch , gọt trái cây, giọng : "Tựa như quá lâu chưa nếm mùi vị đàn ông !"

      "Cậu cút ! Tô Đỉnh hư hỏng!"

      Tịch nhìn qua, nghi ngờ nhìn Tô Đĩnh, Tô Đĩnh nhìn thè lưỡi cái, còn tưởng rằng nghe thấy gì.

      "Hí hí, chờ Hàn Mạch công tác trở về, cậu lại có thể mà. . . !"

      "Hàn Mạch công tác ư?" vậy mà lại biết.

      "Cậu biết hả?" Tô Đĩnh cho rằng hai người sớm hòa thuận rồi.

      Cánh tay củaTịch từ sau vai vòng ra trước, nhét miếng táo vào miệng Tô Đĩnh

      Trước khi công tác Hàn Mạch có mời uống rượu, Tịch đối với chuyện của Hàn Mạch và Hàn Mỹ Úy có tốt hay biết .

      " làm gì vậy!" Tô Đĩnh đứng lên lấy miếng táo ra khỏi miệng, tức giận trừng Tịch .

      Tịch nhìn thấy vẻ mặt mày buồn rầu của Hàn Mỹ Úy liền liếc nhìn Tô Đĩnh vẻ trách móc, : " việc chính."

      "Việc chính. . . A, đúng rồi, việc chính."

      Tô Đĩnh nhanh chóng thay đổi sang vẻ mặt nịnh hót, thân mật lôi kéo tay Hàn Mỹ Úy làm nũng.

      "Mỹ Úy dễ thương, tớ có chuyện nhờ cậu!"

      " ."

      "Tớ muốn mượn cái này của cậu. À, đúng, là tớ và Tịch cùng mượn."

      "Gì?"

      Tô Đỉnh quay đầu nhìn Tịch cười hí hí, hai người rất thần bí nhìn Mỹ Úy, vừa nhìn làm rợn cả tóc gáy.
      65.

      Tô Đĩnh và Tịch ngồi trong phòng nhà họ Tô, vẻ mặt lấm la mấm lét nhìn biểu tình biến hóa mặt Vương Thục Chi như xem kịch vui.

      Làm cho mưa gió tới mãnh liệt hơn chút ! Tô Đĩnh lo sợ nhắm mắt lại dám nhìn mẹ già, Tịch lặng lẽ cầm bàn tay lạnh lẽo của đặt ở lòng bàn tay của mình, cho thêm nghị lực.

      Tô Đĩnh trợn mắt nhìnTịch cái phát tín hiệu, hai người bắt đầu cách chơi trò chuyện lời: Tịch , tài nghệ photoshop của có được hay đó? Báo cáo khám thai của Hàn Mỹ Úy tác dụng sao? Tên của em photo lên có thể bị nhìn ra ?

      Tịch cho ánh mắt kiên định, tự tin: Photoshop là đàn ông kiên cường, bảo đảm cả Hàn Mỹ Úy mẹ em cũng nhìn ra được.

      Vương Thục Chi cầm tờ báo cáo khám thai giấy trắng mực đen có dấu, lại nhìn chằm chằm vào cái tên Tô Đĩnh nằm ấy, mặt trừ vẻ u ám ra cũng

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 2/10/17
      Phong nguyet thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38: trở về

      66.

      Về phần bí mật của Đoạn Băng, Vương Thục Chi chưa bao giờ với người khác. Vương Thục Chi từ rất thích việc nghiên cứu y thuật, mơ ước trở thành bác sĩ giỏi cứu người. Đáng tiếc số mệnh trắc trở thể thi đậu đúng chuyên ngành, cuối cùng mơ ước vẫn chưa thực được.

      Sau này được bạn tốt giúp đỡ, Vương Thục Chi mở phòng khám tư nhân, cũng tại phòng khám này Vương Thục Chi quen biết Đoạn Băng.

      Lúc ấy ba của Tịch ra nước ngoài học chuyên sâu, Đoạn Băng ở nhà lại mê luyến với mối tình đầu. Thấy ba của tịch sắp về nước, Đoạn Băng lại mang thai nên Vương Thục Chi giúp Đoạn Băng phẫu thuật nạo thai, hơn nữa đồng ý giúp Đoạn Băng giữ bí mật, Nhưng Đoạn Băng lại có tính đa nghi trời sinh, phẫu xong lại quay sang tố cáo phòng khám của Vương Thục Chi, kết quả phòng khám của Vương Thục Chi phải đóng cửa vì chưa đủ giấy tờ.

      Đoạn Băng nghĩ rằng về sau gặp lại Vương Thục Chi - người nắm giữ bí mật của mình, ngờ vài năm sau Vương Thục Chi lại được bạn bè giúp đỡ đến thành phố A làm y tá trong bệnh viện. Hai người tưởng chừng gặp nhau nữa lại gặp nhau hàng ngày, Đoạn Băng cảm thấy chột dạ nên cố hết sức lấy lòng Vương Thục Chi, hai nhà trở nên thân thiết. Vương Thục Chi cũng cất giữ bí mật này đến tận bây giờ

      Vương Thục Chi về đến nhà thấy phòng của Tô Đỉnh đóng cửa bà biết con giận lẩy, bà đứng ngoài nhìn vào khe cửa, : "Mẹ có thể vào hay ?"

      Tô Đỉnh ngẩng đầu, tiếp tục ở giường đọc sách, vẻ mặt Vương Thục Chi khinh bỉ nhìn vào hàng chữ to bìa sách《 Thế Giới Kiến Trúc Sư 》giễu cợt : “Mẹ có thể xem được ?"

      Tô Đỉnh để ý đến bà, làm bộ đọc say mê. Giờ đây, có bạn trai là kiến trúc sư, lo học tập chút, làm sao có tiếng chung với .

      Vương Thục Chi lấy quyển sách của ra vứt xuống giường, lấy hóa đơn từ trong túi ra đưa cho .

      "Đây là gì?" Tô Đỉnh giận hỏi.

      "Hôm nay con cho mẹ 1 tin tức tiền trảm hậu tấu, vậy mẹ cũng đối với con như vậy ."

      Tô Đỉnh vừa lấy ra vừa nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, ngẩng đầu nhìn Vương Thục Chi: "Nghẽn mạch máu não? Mẹ, người. . ."

      Vương Thục Chi cố làm ra vẻ thoải mái: "Ồ, mẹ vừa mới kiểm tra xong ."

      Nước mắt Tô Đĩnh lập tức lưng tròng, ngồi thẳng lên khẩn trương hỏi: "Làm sao lại như vậy! có nghiêm trọng mẹ?"

      Tại sao lại có thể như vậy, thân thể của mẹ tốt như vậy, tại sao có thể như vậy.

      Vương Thục Chi cười, bày ra bộ dạng bị tê liệt, miệng lệch mắt nghiên trêu chọc : “ sau này mẹ có thể trở thành như vậy, con có sợ hay ?"

      Tô Đỉnh lắc đầu ngừng, muốn tin, đầu óc trống rỗng, lúc sau nước mắt rơi tí tách.

      ra trước sau cũng ngày, ba mẹ của chúng ta cũng biến thành ông lão và bà lão, ngày nào đó bọn họ bị bệnh này bệnh kia, cái ngày đó đến rất đột ngột, rất tàn khốc.

      Vương Thục Chi nhìn dáng vẻ khổ sở của con , bà thở dài, ngồi ở lên giường dùng cùi chỏ đẩy cái: "Khóc cái gì?"

      "Tránh ra, đừng đụng con. . ."

      "Cũng phải là bệnh nan y, chết được, xem con có tiền đồ chưa kìa!"

      Vương Thục Chi lạc quan cười, bà thuộc tuýp người mạnh miệng, ngờ Tô Đỉnh nghe vậy đột nhiên ôm chầm lấy bà, giống như khỉ ôm cây đại thụ, lớn tiếng khóc.

      Vương Thục Chi thở dài, sờ sờ tóc con : "Mẹ sợ nhất là khi con như vậy đấy, mẹ chỉ muốn là nếu như ngày nào đó mẹ bị tê liệt, con bị người ngoài khi dễ."

      " đời này ngoài mẹ ra, còn ai dám khi dễ con òa òa!"

      "Đúng rồi, con của mẹ lợi hại nhất. Con yên tâm, hôm nay mẹ gặp Đoạn Băng chuyện, ấy rất thích con. Khen con rất tốt, đúng lòng mẹ, con của Vương Thục Chi ta dĩ nhiên là tốt rồi, đến lúc con vào nhà họ Tịch, nếu ấy dám khi dễ con, Tịch dám khi dễ con, con hãy mẹ biết, mẹ tha cho ta."

      "Mẹ đừng nữa òa òa!" Nghẽn mạch máu não, mặc dù phải là bệnh nan y nhưng vừa nghĩ tới về sau mẹ mình phải chịu nhiều đau đớn trong lòng giống như dao cắt.

      "Tô Đỉnh, con hãy nhớ, sau này làm dâu rồi thể giống như ở nhà rời giường mà xếp chăn, như vậy bị bố mẹ chồng chê cười, mẹ chồng nấu đồ ăn con phải rửa bát, phải học cách quan sát . Con. . ."

      "Mẹ " Tô Đỉnh ôm cánh tay của bà rúc vào, ngẩng đầu làm cái miệng lệch mắt lé, vô cùng xấu xí: "Nếu mẹ bị biến thành tê liệt như vậy, thể động đậy, con đây nhất định nhân cơ hội này đem những giận dỗi từ bé ra để trả lại cho người. . ."

      "Con, cái con sói này!" Vương Thục Chi bị vẻ mặt xấu xí của Tô Đỉnh chọc cười vui vẻ lộ ra nếp nhăn nơi đuôi mắt.

      Vương phu nhân, mẹ còn bảo vệ con, bây giờ con trưởng thành, con cố gắng khiến tất cả phiền não thế gian đều vượt qua, thậm chí nếu như mẹ tiếp nhận Tịch con vẫn lựa chọn bên mẹ, nhưng thực tế tàn khốc luôn để cho con cảm thấy lực bất tòng tâm, xin lỗi, vương phu nhân, con chăm sóc mẹ giống như chăm sóc trẻ cho nên có ta ở đây, mẹ phải sợ.

      . . .

      67.

      Hôm nay, Hàn Mỹ Úy ở bệnh viện gặp phải phụ nữ có thai hơn sáu tháng gọi là Trương Vân, rất nhiều, lôi kéo Hàn Mỹ Úy chuyện đông tây hết cả buổi chiều, hơn ba giờ cho trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, nằm ở giường nhìn nhìn trần nhà, mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Trương Vân luôn oán trách là giày vò lớn nhất của khi mang thai chính là ngủ ngon, nhưng Hàn Mỹ Úy lại may mắn hơn nhiều, mỗi sáng sớm cơ bản ngủ muốn dậy, gần giống như ngủ mê. Giật mình mở mắt trời tối, sau lưng đổ lớp mồ hôi mỏng, khiến thể từ giấc mộng mà tỉnh giấc, chuẩn bị đứng dậy vệ sinh, vừa ngồi dậy bị dọa sợ đến mức dám nhúc nhích, bởi vì chiếc ghế ở giường ghế đối diện có người ngồi.

      trở về.

      Mỹ Úy đỡ lưng thẳng đứng dậy, nhìn trong màn đêm dựa vào chút ánh sáng nhạt nhìn kỹ, điều chỉnh tầm mắt mới loáng thoáng nhìn được hình dáng quen thuộc, tay trái của chống đầu, trụ ở tay vịn, cặp mắt nhắm, mái tóc rủ xuống ấn đường, an tĩnh ngủ.

      Hàn Mỹ Úy chợt tỉnh hẳn, ngồi giường lưu luyến nhìn .

      là người thuận
      [​IMG]
      Phong nguyettrangtrongnuoc thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Mỹ Úy tỏ tình

      Editor: Lavender - Blue

      68.

      Nhắc tới duyên phận và tạo hóa, bà Hàn vẫn tin vào nơi Phật bạn tin vài chục người có thể cho bạn thiên thiên vạn vạn. Lúc bà cảm thấy mình như sắp có được cháu trai, trời cao lại đột nhiên mang đến cho bà tin mừng.

      Kết quả kiểm tra nước ối rất có giá trị, thậm chí bác sĩ Vương cũng là con trai, nhất định là con trai. Tuy xã hội nay nam nữ bình đẳng, nhưng ai hy vọng bác sĩ từ trong phòng sinh bước ra lấy khẩu trang xuống cậu nhóc mập mạp chứ?

      Bà Hàn xúc động vô cùng..

      Lại duyên phận này. Nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy Hàn Mỹ Úy này, được Hàn Mạch sắp xếp đến ở bệnh viện này. Trong nháy mắt bà Hàn đẩy cửa từ ngoài bước vào phòng, chỉ thấy gấp quần áo, từng chiếc áo sơ mi màu trắng được xếp chồng lên nhau rất gọn gàng, y tá muốn giúp , còn cười cười, giống người phụ nữ có thai yếu ớt.

      Lúc đó bà hàn cảm thấy, sai được này , nhất định là ngoan.

      Cho tới bây giờ sau khi kiểm tra nước ối, bà Hàn mới cảm thấy có hơi hối hận, may là khi kiểm tra tất cả đều thuận lợi, bằng cho dù có chút may xảy ra, đó chính là đại tội, tội lỗi lớn.

      Nghĩ như vậy, bà Hàn và Hàn Mạch liền gặp được bác sĩ Vương theo y tá Hiểu Tình vội vã chạy tới, trong tâm bà Hàn có chút hồi hộp, bị vẻ mặt nghiêm trang của bác sĩ Vương dọa sợ.

      "Bác sĩ Vương, thế nào đây là?"

      Bà Hàn đứng trước cửa phòng bệnh nắm cánh tay bác sĩ Vương. Hàn Mạch theo cũng nhíu mày.

      Bác sĩ Vương cơ bản để ý Hàn Mạch cũng ở đây, liền đẩy cửa ra vừa : "Hiểu Tình với tou6 là Hàn tiểu thư có tình trạng bị rò rỉ nước ối."

      "À?" bà Hàn là người từng trải, vừa nghe bốn chữ rò rỉ nước ối, bước chân liền lảo đảo lui về sau bước, Hàn Mạch lien vội vàng vịn bà : "Tại sao có thể như vậy!"

      Hai người theo bác sĩ Vương vào phòng bệnh, Hàn Mỹ Úy ngồi ở giường tâm trạng cũng hoảng sợ nhìn hai người họ, bác sĩ Vương hỏi thăm rất nhiều vấn đề, Hàn Mỹ Úy đều mực trả lời, sau khi kiểm tra xong sắc mặt bác sĩ Vương càng nặng nề hơn. Trong long của bà cũng thấp thỏm theo.

      "Tình huống của Hàn tiểu thư, là nước ối thường xuyên chảy tới chỗ lấy nước ối." Bác sĩ Vương .

      Bà Hàn thể tin: "Bác sĩ Vương, phải ông tình huống như vậy 200 người mới có khả năng có 1 người như thế? Tại sao có thể như vậy?"

      Bác sĩ Vương : "Bà phải phân biệt lúc này Hàn tiểu thư phải ‘ người ’"

      Bà Hàn hơi giận: "Nhưng buổi sáng bác sĩ vẫn với tôi, tình hình ccon bé rất tốt, tôi sắp có cháu!"

      "Hàn phu nhân, trước khi kiểm tra ràng tôi với bà, Hàn tiểu thư phải là người có nguy cơ cao nhất thiết phải kiểm tra nước ối, hơn nữa nhắc nhở qua với bà là có chút nguy hiểm, nhưng bà và Hàn tiểu thư đều nhất quyết kiên trì đòi phải làm kiểm tra. . ."

      "Mẹ! Mẹ dẫn ấy kiểm tra nước ối?" lâu Hàn Mạch mới phản ứng được, dường như là giận dữ mà rống lên!

      Bác sĩ Vương nhìn Hàn Mỹ Úy lát, cam đoan đề nghị: "Nước ối tan vỡ đưa đến tử cung co rúc lại và sanh non, Hàn tiểu thư, tôi tích cực điều trị cho , nhưng phòng ngừa thai nhi lây nhiễm cho , chúng ta dự tính xấu nhất là hãy từ bỏ. . . Mọi người phải chuẩn bị tâm lý."

      Hàn Mỹ Úy nghe được hai từ từ bỏ trừng mắt nhìn, vẫn có chút như trong mộng: "Bác sĩ, ông đùa đúng ?"

      Bác si Vương gì, hiển nhiên kết quả như vậy ông cũng muốn nhìn thấy. Trong phòng bệnh rất yên tình, tựa như ngay cả cây kim rớt cũng có thể nghe được ràng, Hàn Mạch nắm bả vai bác sĩ Vương, lực tay chợt hãm chặt lại, khiến cho bả vai bác sĩ Vương thiếu chút nữa gãy mất.

      "Ông ấy từ bỏ là có ý gì?" Hàn Mạch gằn từng chữ hỏi.

      Hàn Mỹ Úy vội vàng gọi lại: "Hàn Mạch! Hàn Mạch! tới đây."

      Cảm xúc của Hàn Mạch rất hồi hộp, đứng tại chỗ nhìn gương mặt nhắn y như mật đào của , vẫn nhúc nhích.

      "Hàn Mạch tới đây, ."

      tới, lo sợ cũng dám thở mạnh, da đầu tóc thẳng tê dại.

      "Hàn Mạch. đừng lo lắng, bác sĩ sai đúng, làm sao có thể chứ? Em cảm thấy rất khỏe? Tiểu bảo bảo của chúng ta cũng rất tốt, làm sao có thể vỡ nước ối chứ? " Hàn Mỹ Úy kéo ra cười , hoàn toàn chịu tiếp nhận phán đoán của bác sĩ.

      Làm sao có thể xui xẻo như vậy, 200 người trong chỉ có người xác suất cố tình chính là ? Bụng cũng đau đầu óc cũng tỉnh táo, tiểu bảo bảo trong bụng cũng rất ngon, làm sao có thể đề nghị bỏ chứ?

      "Đúng vậy bác sĩ Vương, chúng ta thể bỏ liền bỏ được? Cái này quá tàn khốc!" Bà Hàn .

      Bác sĩ : "Tôi có thể hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng theo Hàn tiểu thư , nước ối chảy ba ngày rồi, tôi đề nghị bỏ cũng chỉ là cho mọi người chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, chúng ta có thể quan sát them hai ngày nữa, trong thời gian này tôi theo dõi chặt chẽ vấn đề nhịp tim của thai nhi và tình huống lây nhiễm, cũng ít thuốc chông co giãn tử cung cho Hàn tiểu thư, nhưng bình thường tình huống như thế, khả năng sinh non khá cao, cứ hãy chuẩn bị sẵn sàng."

      Hàn Mạch, mẹ Hàn Mạch, hai người đều giống như bị kêu án tử hình sợ hãi đứng yên tại chỗ, chỉ có Hàn Mỹ Úy vẫn còn gượng cười , thế nào cũng chịu tiếp nhận bác sĩ "Chuẩn bị tình huống xấu nhất" .

      69.

      Trời mới biết Hàn Mỹ Úy có bao nhiêu lo lắng sợ hãi. Đây là lần đầu tiên mang thai. Cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác kỳ diệu kết nối cùng sinh mệnh. Tiểu da thịt càng lớn, cảm giác của càng mãnh liệt thêm, thậm chí còn có thể cảm nhận được hình dạng của nó, vẻ mặt của nó, ở trong từng giấc mộng.

      Nhưng thể lo lắng, cũng thể sợ, chỉ có thể
      [​IMG]
      Phong nguyettrangtrongnuoc thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40: Ngoại truyện sinh con

      70.

      Đôi khi, có những lúc cuộc sống ly kỳ, chỉ cần chúng ta kiên trì kỳ tích vẫn có thể xảy ra. Hàn Mỹ Úy tự nhủ, lặp lặp lại những lời này, như trong sách. biết có phải là tiểu bảo bảo biết ba mẹ muốn kết hôn, cho nên mới rất kiên cường. Lúc bác sĩ tuyên bố chuẩn bị sanh non thân thể Hàn Mỹ Úy lại khôi phục lại như bình thường.

      Tình trạng rỉ nước ối hết, bác sĩ chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa là có thể xuống giường lại.

      Mẹ Hàn niệm “nam mô a di đà phật” ngừng, như vừa được đại xá, Hàn Mạch chạy quanh bên hỏi thăm, bưng trà rót nước. Hàn Mỹ Úy nhanh chóng trở thành trung tâm của cả gia đình, cảm thấy ra hạnh phúc vất vả dành được so hạnh phúc dễ dàng có được ngọt ngào hơn.

      Từng ngày trôi qua, tiểu bảo bảo ở trong bụng mẹ khỏe mạnh lớn lên, ngày dự sinh sắp tới, điều này làm cho Mỹ Úy hơi hồi hộp.

      Các việc chuẩn bị trước khi sinh xong, tất cả là do mẹ Hàn chuẩn bị, mẹ Hàn mẹ chăm sóc gần như rời bước, Hàn Mạch vừa tan tầm cũng đến bệnh viện đúng giờ, đỡ thân thể tròn trịa của bà xã dạo trong vườn hoa bệnh viện. Mấy ngày nay Mỹ Úy rất lười biếng, là lười tản bộ, nhưng Hàn Mạch nghiêm mặt nên ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là lúc làm liền trốn ở giường, bước ra khỏi giường.
      Phụ nữ có thai lười biếng vận động đó chính là thời gian gần sinh, còn muốn ăn rất nhiều.

      Ngày tiểu bảo bảo sinh ra, khoảng 9 giờ tối Hàn Mạch ở công ty nhận được điện thoại ở bệnh viện, Hàn Mỹ Úy bắt đầu đau bụng.

      Trong mấy giờ này, Hàn Mỹ Úy nhận ra trong đời này đau nhất là đau bụng sinh. Loại đau này dai dẵng, có thể hình dung như thịt nát xương tan cũng phải khoa trương.

      Lúc chưa đẩy đến phòng sinh, Hàn Mỹ Úy bị ba mẹ, mẹ Hàn bao vây thành vòng, tất cả mọi người nhìn về bụng tạo áp lực làm đổ mồ hôi lạnh.

      Thiết bị đo lại tăng, Hàn Mỹ Úy lại càng đau, cuối cùng cơn đau lên cực điểm, Hàn Mỹ Úy bị đau đến tinh thần cũng .

      Hàn Mạch đẩy cửa phòng quan sát ra chạy vào, thấy Hàn Mỹ Úy đau bụng sinh đến mức bộ dáng giống như nửa sống nửa chết, đau lòng lại càng thêm . đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của , nhàng gọi "bà xã" .

      Hàn Mỹ Úy nghe giọng của Hàn Mạch bên tai, bao nhiêu nhẫn kiên cường trong chốc lát sụp đổ, nắm bàn tay của , móng tay cắm sâu vào tay .

      "Mỹ Úy, em cố chịu chút, lát nữa là có thể vào phòng sinh rồi."

      Mẹ Hàn dáng vẻ khổ sổ của cũng lo lắng theo, mẹ Hàn Mỹ Úy bắt đầu nằm vai ba rơi lệ.

      Cơn đau dần dần giảm xuống, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, Mỹ Úy phải lấy hơi thở dốc, gương mặt mệt mỏi cười.

      "Em làm đau phải ?" đưa tay sờ đôi môi mím chặt của Hàn Mạch.

      Hàn Mạch lắc đầu: "Có phải em rất đau phải ? Rất đau?" Giọng của hơi khàn khàn, bộ dạng đau khổ của vừa rồi làm lo lắng.

      "Đặc biệt đau." thành trả lời.

      ra sinh con ti vi diễn ra cũng chưa phải là hoàn toàn, phải kêu tiếng, khóc chút tới đây ống kính cắt, sau đó đơn giản ôm ra đứa bé. bị đau bụng sinh giằng co hai buổi tối, nhưng bác sĩ còn chưa tới lúc sinh.

      Tử cung lại bắt đầu co thắt, lần thứ nhất kéo dài 10 phút, sau đó 5 phút lần, bây giờ biến thành 2 phút bắt đầu đau bụng
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: ngoại truyện Tạo người

      72.

      tờ báo cáo khám thai PS, khiến cho Tô Đỉnh xui xẻo hồ đồ chưa chồng con trở thành người phụ nữ lập gia đình. Người lớn hai nhà đều đồng ý đăng ký kết hôn trước chưa cần tổ chức hôn lễ, chờ sinh con xong tổ chức cũng chưa muộn.

      Hàng ngày Tịch vẫn bận rộn với các bản vẽ, nuôi con mèo, nhàn nhã tự tại giống như ông lão về hưu. Mà Tô Đỉnh lại giống như ở địa ngục.

      Tại sao lại như vậy? Nhắc tới chuyện này Tô Đỉnh liền rơi lệ, ngửa mặt lên trời than thở.

      Mỗi ngày các loại trái cây dưa, lê, đào luôn đưa vào miệng, các loại thức uống dinh dưỡng, uống đến mức nghe chút liền muốn nôn. Điểm chết người nhất chính là hai mẹ già phục vụ giống như phục vụ lão phật gia, lúc nửa đêm Tô Đỉnh vệ sinh, mẹ cũng phải thức dậy nhìn, chỉ sợ trợt té gãy xương.

      Đoạn Băng nhiều lần cầu, là Tô Đỉnh và Tịch đăng ký kết hôn rồi, nên đến nhà họ Tịch ở, nhưng Tô Đỉnh kể từ kể từ khi đăng ký kết hôn liền bị mê hoặc, hoàn toàn nhận ra mình là phụ nữ có gia đình, đến nhà họ Tịch và Tịch ngủ chung giường, vừa là chuẩn bị cuộc chiến lại như chiến.

      Mang thai giả là chuyện của nửa tháng trước nhưng Tô Đỉnh lại tăng lên 10 cân, cũng mặc kệ.

      " nghĩ là em trốn , đừng có như vậy em cho biết, vô ích thôi." Tô Đỉnh đứng ở cầu thang, tức giận nhìn cái người được gọi là chồng kia đứng dựa vào tường hành lang, chơi trò chơi điện thoại di động.

      "Nếu như hôm nay em về với cũng đừng làm." Cái người được gọi là chồng kia khí thế hùng hồn cũng ngẩng đầu cất tiếng .

      "Tịch đừng có náo loạn, em làm trễ! Bị trừ tiền à!" Tô Đỉnh muốn la lớn cũng dám lớn tiếng, dù sao mẹ cũng ở lầu.

      "Trừ bao nhiêu trả cho em." Khóe miệng kéo lên khinh bỉ, coi chút tiền lẻ của ây như cặn bã.

      Tô Đỉnh giận kiềm chế được: "Tịch , đừng quá phận!"

      "Em cũng đừng quá phận."

      "Em sao lại quá đáng!"

      Tịch cất điện thoại di động nhìn bụng chút: "Em phải nhớ rằng, bây giờ trong bụng em tất cả là mỡ chứ phải là em bé."

      Tô Đỉnh hít hơi sâu, đem bụng mình co lại, có chút quẫn bách: "Còn phải là do ! Nếu em sao có thể biến thành như vầy, phải ?”

      Ánh mắt Tịch lưu luyến cái miệng hồng hồng của , ánh mắt sáng lên: "Cho nên trước khi chân tướng bại lộ, chúng ta có phải là nên tranh thủ hành động?"

      Em có gặp trường hợp nào mà đàn ông cưới vợ gần tháng mà còn ngủ chung giường?

      Tịch là giường, phải ghế sa lon.

      Tô Đỉnh : "nên chọn lựa hành động. . . Em từ đến giờ cũng chưa bao giờ lừa gạt mẹ em, mẹ cũng chăm sóc em như lão phật gia, em chịu nổi, em phải thành ."

      Tịch kéo , đè đầu áp vào trong ngực, ép thể động đậy chút nào.

      " cho ! Nếu em liền. . ."

      "Tiểu quỷ nhát gan! Cùng lắm chúng ta cá chết rách lưới thôi!"

      Tịch đẩy đầu của ra ép buộc nhìn mình: "Em với ai rách lưới? Rách lưới như thế nào?"

      Tô Đỉnh có động tĩnh, vô lực nằm sấp trong ngực , òa tiếng, đầu xám xịt.

      "Tô Đỉnh, em suy nghĩ chút, nếu thời gian trước em nghe lời , tới nhà ở, có phải là bây giờ có em bé rồi ? Chúng ta lừa thành công rồi."

      Nhiều kế hoạch hoàn mỹ, Tịch tốn ít tiền mời diễn viên phụ Trịnh Bách Hợp để thuyết phục Đoạn Băng, sau lại dùng đứa bé làm để thuyết phục mẹ Tô, muốn áp dụng bước cuối cùng là kế hoạch tạo người, tiếc là đồng bọn lại đình công.

      Náo loạn hoặc ốm?

      Ốm, Tịch nghĩ mọi trường hợp, nhưng hết cách rồi, này ngoài việc làm, tan việc đúng giờ về với mẹ, kiên quyết chịu về cùng Tịch về nhà.

      Tô Đỉnh nhìn đồng hồ đeo ta, đẩy ra mềm giọng ôn tồn: "Em phải làm rồi, nghe lời . . ."

      "Hôm nay em cho ta câu trả lời, em cũng đừng nghĩ tới việc , Tô Đỉnh, thời gian là vàng bạc đạo lý này phải em hiểu."

      Tròng mắt Tô Đỉnh hơi híp lai: " có để em hay ?"

      Tịch còn muốn chuyện, Vương Thục Chi từ lầu xuống, trong tay cầm túi thức ăn.

      "Hai người các con ầm ĩ cái gì đây? Cả hành lang đều bị hai người náo."

      Tịch lập tức thay đổi thành bộ dạng ngoan ngoãn, ngọt ngào kêu tiếng"Mẹ" , Tô Đỉnh cũng vội vàng xuống nấc thang đến gần trong ngực Tịch , dáng chim nép vào người: "Hai con thương lượng vài chuyện, có cãi nhau."

      "Đúng, có cãi nhau." Tịch phụ họa.

      Vương Thục Chi ghét bỏ nhìn hai người làm ra vẻ thương nhau, lại nhìn con : "Nghĩ tới việc về nhà nhìn thấy con là chán ngấy, lớn rồi còn ở nhà mẹ tính khi nào dọn ."

      Tịch nghe xong lập tức gật đầu liên tục: "Con tới là muốn đón Tô Đỉnh , con thấy mình mẹ chăm sóc ấy cũng rất mệt, mẹ con, ba con và con cũng thấy được, có phải Tô Đỉnh?"

      "Cái rắm. . ." Tô Đỉnh giọng .

      Vương Thục Chi nhìn Tịch ý vị thích thú: "Con đúng, hôm nay tan
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :