1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu em nở rộ, gió mát sẽ đến - Thịnh Thế Ái

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 7: Que thử thai

      Edit: Lavender – Blue

      11.

      Tô Đỉnh sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ có người đàn ông vì lúc xuống xe chạy xuống mở cửa xe.

      Sửa sang lại đầu tóc đẹp rối tung của mình, đạp lên đôi giày khảm đinh tán Martin [giày đinh tán hiệu Martin], sải bước đến tiệm thuốc. Dùng kẹp tóc tốt bới tóc lên thay bộ đồng phục y tá, sắc mặt rạng rỡ đứng trước quầy hàng, chờ đợi khách hàng đến.

      Có câu cởi ngựa trắng nhất định là hoàng tử, như vậy mặc đồng phục y tá cũng nhất định là y tá, có thể là bán thuốc . Đúng, mơ ước lớn nhất đời này của Tô Đỉnh chính là được mặc vào đồng phục y tá cười thân thiết với bệnh nhân, sau đó dịu dàng chích kim cho người ta, vậy chết cũng hối tiếc. Nhưng từ thích học, bằng tốt nghiệp trung học, chỉ có thể bán vài thứ ở trong hiệu thuốc.

      "Tiểu thư, xin hỏi cần thuốc gì?" Giọng Tô Đỉnh rất tươi cười rạng rỡ với trước mặt.

      mang khẩu trang hình phim hoạt hình, phía khẩu trang là kính đen khổng lồ, kính đen là mũ lưỡi trai, phía mũ lưỡi trai phiêu tán nồng nặc mùi thần bí, đây là làm gì? Cướp bóc hay là SARS?

      "Tiểu thư?" Tô Đỉnh lại chần chừ sâu kín hỏi thần bí.

      "Tôi. . . Tôi muốn. . ." Hàn Mỹ Úy lấm la lấm lét nhìn chằm chằm quầy hàng, dám nhìn ánh mắt Tô Đỉnh chút, "Que thử thai" ba chữ nhưng làm thế nào cũng ra khỏi miệng.

      Con quan trọng là xông xáo hơn chút, đây là San San thường , nhưng Hàn Mỹ Úy chính là học được.

      Tô Đỉnh hiểu , tới tiệm thuốc vũ trang đầy đủ sợ đầu sợ đuôi thường là các học sinh nữ ăn vụng trái cấm, muốn cái gì đó đơn giản chỉ có hai thứ. Que thử thai và thuốc tránh thai. Tô Đỉnh chọn hai hộp thương đối nhiều que thử thai cùng thuốc tránh thai đặt ở trước mặt , sau đó ngầm hiểu lẫn nhau chau chau mày khều , quả nhiên mở hé kính mắt lên, đưa tay sờ lên que thử thai kia, hình như rất tò mò, khóe miệng Tô Đỉnh giật giật, thầm cảm thán đáng thương này sợ là có biến rồi.

      "Tôi muốn cái này. . ." chỉ chỉ que thử thai.

      "Được rồi!" Tô Đỉnh dễ chịu đồng ý, bởi vì thanh quá mức thô tục, Hàn Mỹ Úy sợ tới mức rục cổ lại, liền cầm que thử thai giữ trong lòng bàn tay, run rẩy lấy tiền từ trong túi quần áo ra, nhưng ngay khi ví tiền sắp lấy ra, Hàn Mỹ Úy lập tức ngây ngẩn cả người, ở cửa tiệm thuốc đột nhiên xuất người đàn ông cao lớn vào, toàn thân người đàn ông kia là bộ vest màu đen thẳng tắp, tóc màu nâu, lững thững chầm chậm đến, giày da bước đến giống như cơn gió mát thổi qua, lay động tâm hồn các trong tiệm thuốc, người kia phải. . . phải da heo sao. . .

      Hình như cũng nhận ra mình, trực tiếp hướng phía Tô Đỉnh tới, cười được gọi là tên nghiệt , trong miệng cũng là cắn răng nghiến lợi, : "Tô Đỉnh, điện thoại di động của tôi. . ."

      Tô Đỉnh dường như bừng tỉnh hiểu ra đập đập đầu của mình, "A đúng đúng đúng! Gia quên trả lại cậu rồi, làm hại Hàn tổng của chúng ta phải quay trở lại chuyến, là tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần."

      Hàn Mỹ Úy sợ tới mức dám thở mạnh, cầm que thử thai trong tay gần như sắp bị mồ hôi thấm ướt, cúi đầu, rón rén, nhân lúc hai người chuyện để ý ra cửa, cuối cùng khi ra tới cửa tiệm thuốc , Hàn Mỹ Úy hít sâu hơi, nhanh chân bỏ chạy , chỉ nghe sau lưng Tô Đỉnh hét to:

      "Khốn kiếp! Hàn Mạch mau giúp tớ bắt ta!"

      12.

      Hàn Mỹ Úy giống như con ruồi đầu làm sao còn nghĩ đến chuyện mình chưa có trả tiền, chỉ lo chạy thục mạng, xung quanh tiệm thuốc quá sầm uất, cho nên đường có nhiều người, trong lúc Hàn Mỹ Úy cảm giác mình chạy chạy thẳng lên trời, "Binh" tiếng đụng phải cơ thể rắn chắc.

      Mùi hơi thở kia rất quen thuộc, cho dù chỉ có buổi tối thân mật, khứu giác của Hàn Mỹ Úy vẫn còn hết sức nhạy cảm với mùi người ta.

      Hàn Mạch giương cánh tay mắt nhìn xuống bổ nhào vào người mình, sau đó đẩy ra, phủi phủi áo sơ mi của mình, vẻ mặt có chút chán ghét.

      "Tiểu thư, tính tiền." có chút thở gấp, tháo găng tay bằng da tay xuống, giống như cho con mồi có đừng để chạy.

      Hàn Mỹ Úy lấy tay vịn khẩu trang và kính mắt , cố hết sức che khuôn mặt nhắn của mình lại , đưa tay siết chặt cái gì đó giấu sau lưng, sau đó run rẩy cúi đầu lấy ra.

      Hàn Mạch chống tay thoải mái nhàn nhã nhìn móc ra 20 đồng tiền mặt , đưa cho , Hàn Mạch nhận, mà bật cười tiếng, lông mày xinh đẹp nhíu lại, : "Bạn của tôi , que thử thai kia, 35 đồng."

      Hàn Mỹ Úy cắn môi thở gấp tức thở được, trong lòng thầm mắng mình đánh giá quá thấp vật giá bây giờ, vì vậy thể làm gì khác hơn là cúi đầu xin lỗi, hai tay nắm chặt vạt áo lên tiếng.

      " có tiền?" Hàn Mạch cười nhìn chằm chằm, bởi vì trang bị hết sức kín đáo, cả khuôn mặt của Hàn Mỹ Úy chỉ lộ ra chóp mũi, cho nên cũng nhận ra .

      Hàn Mỹ Úy ngoan ngoãn gật đầu.

      Hàn Mạch nhíu mày run rẩy, : "Tiểu thư, có thể cũng làm mẹ, sau này con của trưởng thành cũng hi vọng nó chạy trốn người ta sao?"

      này kỳ quái chẳng lẽ là người câm? Hàn Mạch bắt đầu dò xét cẩn thận.

      Hàn Mỹ Úy vội vàng lắc đầu, vẫy vẫy tay, phải nghĩ như vậy, chỉ là hôm nay mang đủ tiền mà thôi.

      "Ưm ưm. . ." biết bây giờ mình có nên chuyện hay .

      " ra là câm. . ." Hàn Mạch xoa xoa cằm, tha thứ : "Nếu là người khiếm khuyết, giảm giá cho , ."

      Hàn Mỹ Úy lệ rơi đầy mặt, như nhận được đại xá, trong nháy mắt trong lòng cảm thấy da heo còn là miếng da heo, mà là miếng da heo kho chiếu lấp lánh [thịt kho tàu], tràn đầy , tràn đầy chính nghĩa và nghĩa hiệp! xoay người, nơm nớp lo sợ bước từng bước rời , hình như sợ con sói đứng phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào tới mình.

      "Đứng lại!"

      Từ sau lưng truyền đến tiếng con mười phần mạnh mẽ, Hàn Mỹ Úy bị dọa sợ tới mức cứng đờ tại chỗ, cũng dám động chút, giống như bị người ta dùng dao găm để ở sau lưng.

      Sau thời gian rất dài, ngay cả khi Hàn Mỹ Úy và Tô Đỉnh giống như hai chị em, cũng dám nhớ lại màn gặp gỡ này, sau đó thầm oán trách, Tô Đỉnh oai phong gào thét giống như ngàn quân, vì sau này mang đến bao nhiêu hỗn loạn.

      Tô Đỉnh khí thế hung hăng về phía , mạnh mẽ đè bả vai của lại, vặn tay Hàn Mỹ Úy qua đây, : "Câm cái gì! Mới vừa rồi ta còn chuyện kia mà! Gạt người lừa gạt đến đầu bà đây?"

      Dứt lời, ngang tàng kéo khẩu trang và kính đen của Hàn Mỹ Úy, trong nháy mắt, lộ ra khuôn mặt nhắn nhợt nhạt của tiếp xúc với khí , Tô Đỉnh hung dữ chỉa tay về phía dọa nạt : " còn dám chạy? Cướp cái gì tốt cướp que thử thai! Còn cướp cái mới nhập vào! Cứ như vậy lấy tháng hoa hồng của bà. . ."

      "Hàn Mỹ Úy?" Hàn Mạch ở bên rốt cuộc mở miệng gọi ra tên của .

      Lông mày của cau lại, cúi người, thể tin quan sát mặt của , cho đến khi cuối cùng xác nhận người trước mắt chính là Hàn Mỹ Úy, tiếp theo cả gương mặt đẹp trai cũng trầm xuống.

      Mũi , miệng như đầu viên thuốc, ánh mắt gắt gao nhắm chặt như muốn hy sinh, mồ hôi dưới trán chảy ra lớp mịn như dòng sông, đây phải là Hàn Mỹ Úy là ai ?

      Đầu óc Tô Đỉnh mơ hồ nhìn hai người giống như quen biết , loáng thoáng cảm thấy có chuyện ổn.
      Last edited by a moderator: 22/11/15
      Phong nguyet, Alirenpapyponggg thích bài này.

    2. papyponggg

      papyponggg New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      13
      :yoyo52:ôi đag hay

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 8 : Đùa vui chút mà thôi

      Edit: Lavender – Blue


      13.

      Trong quán cà phê mở ca khúc trong trẻo nhưng lạnh lùng thương cảm, là ca khúc nổi tiếng của nghệ sĩ qua đời Tiếu Y, giọng hát khéo léo du dương, rất thê lương. Cánh cửa kính trong quán mở đóng liên tục, người đến người , người đẹp ăn mặc giống thành phần tri thức dáng vẻ vội vàng xách theo túi cà phê giấy chạy qua cửa, vẻ mặt tinh tế khoan dung cùng với lạnh lùng.

      Hàn Mỹ Úy ngồi mình đối diện hai người, giống như người bị tình nghi bị tổ điều tra hình thẩm vấn, Tô Đỉnh nhìn Hàn Mỹ Úy chút, lát lại nhìn Hàn Mạch, lời ra mà làm cho người ta kinh ngạc chết cũng ngừng: "Hàn Mỹ Úy, Hàn Mạch, hai người là em?"

      Hàn Mạch trả lời, nháy mắt nhìn chằm chằm Hàn Mỹ Úy, tiện tay cầm ly thủy tinh bàn để trước mặt Tô Đỉnh, ý bảo uống nhiều nước bớt chuyện.

      Tô Đỉnh hiểu ý, vỗ tay cái phát ra tiếng gọi phục vụ tới, cầm thực đơn gọi lần ba món đồ uống.

      "Của người nào?" Hàn Mạch nhìn Hàn Mỹ Úy .

      "Cái gì. . . ?" ánh mắt Hàn Mỹ Úy né tránh, cúi đầu, giả bộ cầm que thử thai trong tay đọc hướng dẫn sử dụng.

      "Tôi đứa bé trong bụng của là của ai!" Hàn Mạch lạnh lùng dò hỏi.

      Dây thần kinh bát quái trong đầu Tô Đỉnh trong nháy mắt bị điện giật thức tỉnh, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Mỹ Úy, lại nhìn về phía Hàn Mạch.

      "Tôi có thể câu ?" Tô Đỉnh yếu ớt hỏi.

      "Uống nước!" Hàn Mạch quát lên.

      "Ừ. . ." Tô Đỉnh ngoan ngoãn uống ngụm nước. Trong lòng thầm mắng Hàn Mạch là kẻ biến thái vui buồn thất thường.

      " chuyện!" Hàn Mạch hơi giận nhìn Hàn Mỹ Úy giữ yên lặng.

      "Này này, bảo chuyện đấy !" Tô Đỉnh giọng dùng chân đá đá Hàn Mỹ Úy dưới gầm bàn.

      Hàn Mạch người này bình thường ở chung cực tốt, nhưng khi nóng giận lại hết sức dọa người, rất ít khi Tô Đỉnh thấy nổi giận, cho nên lúc này chân chó hướng về phía Hàn Mạch cười, giống như thái giám truyền lời của hoàng thượng.

      Khóe miệng Hàn Mỹ Úy giật giật, lâu mới ấp a ấp úng đáp: "Có lời . . . Đương nhiên là của chồng tôi ."

      Tô Đỉnh cẩn thận quan sát sắc mặt của Hàn Mạch thay đổi, cứ tưởng rằng Hàn Mạch nghe được đứa bé phải của đột nhiên giận dữ, nghĩ tới lại để lại dấu vết thở phào cái, ràng cảm giác thả lỏng rất nhiều.

      "Vậy tốt." Hàn Mạch cầm ly nước đưa lên miệng nhâm nhi chut.

      "Đương nhiên, " Hàn Mỹ Úy cố giả bộ bình tĩnh, "Chồng tôi biết nhất định rất vui mừng."

      Tô Đỉnh ở bên thầm sắp xếp đoạn đối thoại ngắn lẻ tẻ của hai người khâu thành kiện hoàn chỉnh , rốt cuộc nhìn ra chút đầu đuôi việc , sau đó vẻ mặt khinh bỉ thầm mắng : "Phi, đàn bà có chồng cũng dụ dỗ, hèn hạ!"

      Hàn Mạch hung hăng trợn mắt nhìn Tô Đỉnh cái, Tô Đỉnh bị dọa sợ đến vội vàng đứng dậy WC vệ sinh, chỉ để lại hai người Hàn Mỹ Úy cùng Hàn Mạch. Tô Đỉnh vừa , Hàn Mỹ Úy chợt cảm thấy nhõm rất nhiều, lúc mình đối mặt Hàn Mạch cũng hùng hồn chút.

      "Còn có việc gì ? có chuyện gì tôi trước." Hàn Mỹ Úy .

      Lúc này Hàn Mạch lại đổi vẻ mặt lười biếng, duỗi lưng dựa vào ghế, cười xấu xa, tập trung nhìn chằm chằm Hàn Mỹ Úy, giống như người đàn ông mới vừa rồi giận dữ như vậy phải . phải tự luyến, có lúc có ảo giác coi trọng Hàn Mạch của chính mình, động tác của vẻ mặt của ánh mắt của cũng thỉnh thoảng có chứa tính trêu ghẹo, làm cho phụ nữ nếm được ngon ngọt muốn đến gần, lúc đến gần rồi lại cảm giác mình chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi.

      "Vị rất ngon, giống như lần đầu tiên của là của tôi."

      Hàn Mạch lắc lư hộp sữa tươi trong tay, dùng cán muỗng sắc bén đâm vào "Bụp" tiếng, lớp nhựa mỏng vỏ hộp trong nháy mắt bị chọc phá, vài giọt sữa tươi lỏng chảy ra .

      Biến thái!

      Trong lòng Hàn Mỹ Úy thầm mắng, khuôn mặt nhắn phồng lên đến đỏ bừng, vội vàng nhìn xung quanh sợ bị người ta nghe thấy, giọng trách mắng: "Dầu gì tôi cũng xem là bạn, phải tốt nhất đừng nhắc lại kiện kia nữa sao?"

      " sợ cái gì? Tôi có qua làm bạn cùng sao? Phải làm cũng chỉ có thể làm người tình."

      " để. . ." Thúi lắm! Ai là người tình của ta!

      "Tiểu Mỹ Úy nên lời thô tục, cẩn thận cục cưng trong bụng học cái xấu!" Hàn Mạch đùa giỡn , điệu bộ tức chết người đền mạng.

      "Cút!"

      "Chỉ là , khẳng định, phải của tôi?"

      Hàn Mỹ Úy dứt khoát kiên quyết: "Dĩ nhiên! Tôi và A Hạo như keo như sơn !"

      "Cũng đúng." Hàn Mạch chau chau mày, xoa xoa cằm suy nghĩ: cho dù đêm đó hai người xảy ra quan hệ, cũng nhất định chính xác như vậy, huống chi hai người sắp kết hôn thể nào chưa từng xảy ra quan hệ, Hàn Mỹ Úy cũng , và Trần Hạo như keo như sơn , khó tránh khỏi trúng.

      Nghĩ tới đây, Hàn Mạch hoàn toàn yên tâm. Mà Hàn Mỹ Úy khắc cũng muốn nán lại rời , hận thể lập tức biến mất trước mặt da heo cả đời gặp lại. Cho nên lúc Tô Đỉnh từ WC trở lại, Hàn Mỹ Úy rồi, chỉ có Hàn Mạch ngồi ở ghế sa lon chuyện điện thoại, chân mày xinh đẹp nhíu lại, chắc là mắng cấp dưới.

      Hàn Mạch cúp điện thoại đứng dậy với Tô Đỉnh: "Tôi phải về công ty chuyến, ở đây gọi chút pizza các loại ..., buổi trưa nếu phải ăn cơm, trở về tính vào sổ cho tôi."

      Tô Đỉnh ghét càm ràm, nhịn được hướng vẫy vẫy tay bày tỏ ý tiễn, Hàn Mạch mặc áo khoác xong, chỉnh chỉnh cà vạt vừa muốn rời , nhưng nghĩ sau lưng Tô Đỉnh đột nhiên gọi mình lại, : "Này này, khoan hãy , cậu và tớ chuyện chút, vừa rồi có phải nữ chính tình đêm hôm nay Tịch phải , quan hệ của hai người là gì?"

      Hàn Mạch nhìn mắt Tô Đỉnh vụt sáng mắt kẻ viền to, rất nghiêm túc cúi xuống. Trong chốc lát thân thể hai người gấn như chóp mũi chỉa vào chóp mũi, nghe thấy hơi thở của nhau, bốn mắt nhìn nhau.

      Nếu phải Tô Đỉnh sớm nhìn chán gương mặt đẹp trai của Hàn Mạch, khẳng định giờ phút này tim đập rộn lên mặt đỏ tới mang tai, dáng vẻ đức hạnh như thế, dùng ở bất kỳ phụ nữ nào cũng đủ mất hồn, duy chỉ có đối với Tô Đỉnh có tác dụng.

      "Lão nương chính là tò mò thôi. . ." Tô Đỉnh vừa vừa cùng làm trò”Đối mắt trẻ con" vẻ mặt buồn cười.

      Hàn Mạch hết sức chán, vội vàng lùi ra là xa đứng ngay ngắn, : " có gì, vui đùa chút mà thôi."

      Vui đùa chút mà thôi.

      14.

      Tô Đỉnh mất hứng, bởi vì cùng Hàn Mạch là"Vui đùa chút mà thôi" con nhiều kể siết, có gì kỳ lạ. Lại bực bội hướng xua tay áo, ý bảo mau cút.

      Đưa cổ nhìn Hàn Mạch ra khỏi quán cà phê, Tô Đỉnh rất vội vàng bấm điện thoại di động. Điện thoại vang lên ba tiếng, Tịch nghe máy, nghe thanh hình như là tắm.

      "Vợ, mau tới đường Giang Đông, tôi mời cậu ăn ngon!"

      Tịch lộ vẻ tin, : "Đừng làm rộn, tôi tắm đấy."

      "Con bà nó chứ, cậu có tới ?"

      "..., chỗ kia có thể cà thẻ sao?"

      "Cà cái mốc cà thẻ! Lão nương tôi mời khách, chắc chắn để cho cậu trả tiền!"

      " để quần tứ giác chỗ nào?"

      "Tôi nghĩ. . . Hình như ở cạnh ghế sô pha bên cạnh bình hoa lớn, chính là cái bình hoa khổng lồ tôi đưa cho cậu đó. Tìm được chưa?"

      "Tìm được rồi. . ." Lúc nào cũng ném đồ đạc lung tung. . .

      Để điện thoại di động xuống Tô Đỉnh nhìn phục vụ từng lần từng lần, đưa thức ăn ngon tới bày ra bàn lớn, chán muốn chết lấy tay nâng má, trong lòng mong đợi Tịch mau mau tới . lúc lâu, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tắt máy xe, chiếc Cayenne màu đen dừng ở cửa, phục vụ cung kính mở cửa, Tịch mang đôi kính mắt dày thành thực mà đến.

      Tịch ngồi xuống đối diện Tô Đỉnh, nhìn bàn thức ăn lại cảm thấy có cái gì đúng, mặc dù trong lòng biết chắc phải Tô Đỉnh mời khách, nhưng vẫn rất phối hợp cho ánh mắt kinh ngạc, : "Nhiều đồ ăn ngon như vậy?"

      Tô Đỉnh giống như đại gia hào phóng bắt chéo chân, "Ăn tùy thích, đừng khách khí!"

      Nhân viên phục vụ lại tới, trong tay bưng đĩa to khổ qua xào ruốc khô xinh xắn tới đặt trước mặt Tô Đỉnh, Tô Đỉnh cầm nĩa lên ghăm miếng khổ qua, lại bị cái nĩa khác giữ gõ cái.

      "Tôi chỉ ăn chút xíu thôi . . ." Tô Đỉnh mặt tràn đầy van xin nhìn Tịch .

      " có thương lượng, ăn cái khác."

      Tật xấu của kỳ kinh nguyệt tới đau rất lợi hại, khổ qua tính hàn, tốt nhất nên ăn.
      [Lavender: có số người phụ nữ có tính hàn, tới kỳ đau bụng dữ dội, có khi ngất xỉu nữa, tốt nhất nên khám bác sĩ ...hihi]

      "Lần trước tôi bảo cho gửi tóm tắt lý lịch còn nhớ ?" Tịch ghăm miếng khổ qua bỏ vào trong miệng, vẻ mặt biểu lộ tình cảm.

      "Xin làm y tá ở bệnh viện thành phố kia? Tôi chưa từng ôm hy vọng gì, bao nhiêu người chen chúc xây dựng quan hệ muốn vào bệnh viện thành phố, tôi vừa tốt nghiệp chuyên khoa, mặc dù có giấy chứng nhận, nhưng khẳng định vào được!"

      " được trúng tuyển."

      " cái gì?"

      "Chúc mừng, y tá Tô."

      . . .

      sân thượng mái nhà của bệnh viện thành phố có loại thực vật lâu năm, gọi là cẩm (*), chính là loại dây leo bình thường, khi Hàn Mỹ Úy ra ngoài thực tập vừa đúng cuối mùa thu, bức tường sân thượng được bao phủ bởi cẩm màu đỏ, giống như con cua tập hợp ở nơi đó giương nanh múa vuốt nóng hừng hực, đẹp đến nỗi làm cho người ta ngạt thở.
      [*Tại Trung Quốc, Cẩm là dược liệu có vị đắng, tính bình, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu thũng, chỉ huyết, chữa viêm họng, thấp khớp, nhiễm trùng đường tiết niệu, kinh phong ở trẻ em, lao hạch, mụn nhọt. Dây leo màu tím, đỏ, vàng ,thường ra hoa vào tháng 10-11.]

      Nếu như áng mây làm cho bầu trời sinh động, con sóng làm cho biển rộng sống động, như vậy lúc này đây cẩm màu đỏ làm cho ban công tịch mịch người đến sống động. Nhưng hôm nay mùa thu qua, chỉ còn lại mảng cẩm màu đỏ khô, cành khô lá rách rơi lả tả, rất thê lương. Hàn Mỹ Úy đưa tay vào trong túi đồng phục, ở trong gió rụt cổ cái.

      sân thượng gió lúc nào cũng thổi hết sức cố ý, giống như cái tát dịu dàng. Hàn Mỹ Úy tình nguyện bị người ta tát, có lẽ trong lòng mới có thể thoải mái chút.

      "Có tâm ?" giọng từ tính dễ nghe truyền đến, Hàn Mỹ Úy quay đầu nhìn lại, nhận ra là bác sĩ Lương Thần chủ nhiệm khoa tâm lý, khóe miệng vội vàng kéo ra cười cười, gọi tiếng "Chủ nhiệm Lương" .

      ra chủ nhiệm Lương chưa tới ba mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp, phong độ tài giỏi, là bác sĩ chủ nhiệm khoa trẻ tuổi nhất trong cả bệnh viện thành phố, lúc Hàn Mỹ Úy mới vừa vào bệnh viện cũng từng vụng trộm thầm mến , chủ động qua mấy câu, tiếc rằng bác sĩ Lương khí thế quá mức khắc nghiệt, hình như vĩnh viễn thể khiến người ta đến gần, hôm nay ở sân thượng chủ động chuyện với , vẫn là lần đầu.

      "Bác sĩ Lương, cũng thường xuyên đến nơi này sao?" Hàn Mỹ Úy hỏi.

      "Ừ." nhìn nóc nhà của cao ốc đại đối diện, nhìn lại chút, hỏi: " có tâm ?"

      " làm sao thấy được." Hàn Mỹ Úy có chút quẫn bách.

      "Mũi chân của gần như chà xát mặt đất."

      Hàn Mỹ Úy cúi đầu xem xét, quả đúng như thế. Sau đó che giấu cười cười, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi xinh xắn , : "Đâu có, tôi có thể có tâm gì."

      " dối." Lương Thần rời mắt khỏi người .

      Khi người ta sờ lỗ mũi liền chứng tỏ người đó che giấu điều gì đó.

      "Được rồi, giáo sư tâm lý học, cái gì cũng thể gạt được ." Lương Thần luôn có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người, Hàn Mỹ Úy may mắn mình lúc trước thích , nếu như làm bạn Lương Thần, giở tay nhấc chân đều phải cực kỳ cẩn thận , hễ trong lòng có suy nghĩ cái gì, phải đều bị nhìn thấu hay sao? Vậy còn có cái gì bí mật.

      Lương Thần đẩy mắt kính gọng vàng sống mũi cái, đôi mắt sâu màu đen chăm chú nhìn , : "Có lẽ tôi có thể giúp chút, dù sao chúng ta cũng xem như là đồng nghiệp."

      "Sợ rằng, cũng giúp được tôi." Hàn Mỹ Úy nhắm mắt, lông mi ở dưới mắt chứa đầy vẻ đơn.

      Lương Thần đột nhiên đổi đề tài, giọng điệu rất nhàng: "Được rồi, rất thích cây cẩm này?"

      Hàn Mỹ Úy thở dài, có tâm tình cùng tán gẫu, liền nhàn nhạt : "Xem như là vậy !"

      " Cẩm phải dựa vào tường mới có thể lớn lên, có ngày vách tường sụp đổ, nó cũng nằm rải rác, nhưng con người, " nhìn về phía Hàn Mỹ Úy, giống như cư xử đối với bệnh nhân buồn bực vui bộ dạng dịu dàng: "Người yếu đuối phải là bởi vì tai họa, mà là thua ở tính chịu đựng khống chế trong người."

      Hàn Mỹ Úy dường như hiểu ràng gì, rồi lại giống như biết, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lương Thần rất sâu rất sâu, sâu đến nỗi có thể rơi vào, tạm thời quên mất cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

      Người yếu đuối phải là bởi vì tai họa, mà là thua ở tính chịu đựng khống chế trong người.

      yếu đuối, là chịu khống chế của người nào đây? Hàn Mạch? Trần Hạo? Hàn Mỹ Úy cũng biết, tâm của xấu hổ khi chia sẻ với người khác, bởi vì quá nặng nề quá xấu hổ, giống như đường đột nhiên từ trời rớt xuống chậu hoa lớn, đập sọ não của nhão nhoẹt, thất điên bát đảo. chưa từng giống như bây giờ quá bất lực.
      Last edited by a moderator: 22/11/15
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9 : Gạo nấu thành cơm


      Edit: Lavender - Blue


      15.

      Vô tri vô giác như thế tuần lễ, Hàn Mỹ Úy bị bệnh, chóng mặt, buồn nôn, tay chân còn chút sức lực nào, nhưng với bất cứ ai, cậy mạnh chống đỡ làm, mặc dù làm việc mỗi ngày trong bệnh viện, nhưng hôm nay sợ nhất là gặp bác sĩ.

      Lúc Trần Hạo tìm đến bổ sung hồ sơ bệnh án, nguyên nhân bởi vì thoải mái, tay nắm chặt cây bút run run, Trần Hạo từ phía sau che ánh mắt của lại, đầu ngón tay thon dài man mát lành lạnh , cười : "Đoán xem tôi là ai?"

      Hô hấp của Hàn Mỹ Úy hơi chậm lại, nhưng vẫn cười : "Tôi biết!"

      "Đồ ngốc, phối hợp với chút nào." Trần Hạo buông ra, ánh mắt mỉm cười, môi mỏng đỏ thắm sáng bóng lấp lánh.

      Người ta đàn ông môi mỏng đa số bạc tình, nhưng vì cái gì Trần Hạo lại đối với tốt như vậy? Trong lòng của Hàn Mỹ Úy giống như kim châm, cảm giác áy náy giống như hình với bóng.

      "Mấy ngày nay bận rộn lạnh nhạt với em phải ?"

      " có. . . rất tốt."

      "Sao vẻ mặt mất tự nhiên như vậy? Có phải trong lòng em trách ?" Giọng Trần Hạo cưng chiều, những y tá khác ở bên nhìn, đều ném tới ánh mắt ghen tị.

      " tức giận, , khi em viết hồ sơ bệnh án vẻ mặt đều khổ sở, ha ha!" chỉ sợ nhìn ra chút dấu vết thoải mái của bản thân mình, sau đó lôi kéo mình kiểm tra thân thể.

      "Vậy tốt, đợi công việc trong bệnh viện hết bận rộn, có kế hoạch tốt cho lễ đính hôn của chúng ta , có được hay ?" Trần Hạo muốn ôm lấy , nhưng bất đắc dĩ nhiều người sợ đồn đại tốt, chỉ có thể dùng bàn tay mở rộng sờ sờ tóc của .

      Nếu như người thông minh dịu dàng, nghĩ rằng Hàn Mỹ Úy có gì nhiều hơn là trái tim con cho . luôn ấm áp dịu dàng như vậy, làm nũng ầm ĩ, cực kỳ đáng .

      "Ừ tốt, nhanh mau lên bác sĩ Trần. Ha ha!" Hàn Mỹ Úy cười đẩy cái, Trần Hạo bắt được bàn tay bé của giữ lại trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy bàn tay trơn mềm mại nõn nà, ấm áp như ngọc, nhớ lại lần đầu gặp tại bữa tiệc rượu thân mật, xinh xắn lanh lợi, răng trắng như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên của đối với .

      "Em đừng đẩy , để nhìn em lâu chút."

      "Các đồng nghiệp nhìn đấy. . ."

      Trần Hạo buông tay ra, đôi tay giơ lên đầu làm bộ dạng vô tội: "Được rồi . Hết giờ làm đón em."

      Cuối cùng Trần Hạo cất bước , Hàn Mỹ Úy thở dài, cúi đầu nhìn lại hồ sơ bệnh án trong tay, bắt đầu ràng. Lờ mờ cảm thấy có người đem hộp thuốc bỏ trước mắt mình, Hàn Mỹ Úy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy toàn thân Tô Đỉnh mặc đồng phục màu hồng mắt nhìn xuống mình.

      Tô Đỉnh dùng kẹp tóc kẹp mái tóc rối tung rất gọn gàng, cả người đồng phục y tá chỉnh tề, làm cho Hàn Mỹ Úy thiếu chút nữa nhận ra được, trong miệng nhai kẹo cao su, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hàn Mỹ Úy , : "Tôi nhìn lâu, có phải là bị bệnh hay ."

      biết tại sao, hôm này thấy Tô Đỉnh lại có cảm giác như quen biết từ lâu, liền gượng cười hỏi: "Tại sao lại ở chỗ này?"

      "Chúng ta từng gặp nhau sao?" Tô Đỉnh buông tay.

      "Cám ơn." Hàn Mỹ Úy cảm kích nhìn ấy , cảm ơn ấy đề cập tới chuyện ngày đó.

      " nghĩ tới hai ta có thể trở thành đồng nghiệp, giống như còn nợ tôi 15 đồng nhỉ?" Tô Đỉnh nhấc chân lên bắt chéo chân, đột nhiên tiến tới bên tai Hàn Mỹ Úy , giọng hỏi " có. . .

      Hàn Mỹ Úy khổ sở khóe miệng giật giật, ánh mắt thất thần, biết nên chuyện này với người mới gặp mặt hai lần hay hơn nữa người ta còn là bạn của Hàn Mạch.

      "Tôi xin thề ánh đèn, tôi cho bất cứ ai, bao gồm cả người vừa rồi chồng chưa cưới của , cũng bao gồm Hàn Mạch, ! Nếu như có làm trái với lời thề chết được tử tế!"

      chỉ có cảm giác của Hàn Mỹ Úy đối với Tô Đỉnh giống như mới quen thân, Tô Đỉnh đối với Hàn Mỹ Úy cũng thế.

      "Ừ." Hàn Mỹ Úy nhàng gật đầu, sợ hãi nhìn Tô Đỉnh, sau đó lại nhìn bụng mình.

      Chậc chậc, là điềm đạm đáng , tâng bốc theo tư tưởng người phương Tây, bất cứ nào như Hàn Mỹ Úy khẽ cắn môi là có thể kích thích mong muốn bảo vệ của người ta, yếu đuối làm cho đau lòng người, Tô Đỉnh chưa bao giờ làm được vẻ mặt như thế , vì vậy vừa hâm mộ lại đau lòng nhìn , sau đó thở dài to.

      "A! Nhất định là tên súc sinh Hàn Mạch kia , có phải ?"

      ". . . Chớ đoán mò. . ."

      "Nếu là của chồng tại sao buồn thảm như vậy?"

      Hàn Mỹ Úy cúi đầu, xoay xoay cây bútt trong tay, : "Tôi cùng Trần Hạo, chưa từng có cái kia. . ."

      "Con mẹ nó. . . Hàn Mạch này cầm thú."

      " giọng chút. . . Bây giờ tôi cũng biết làm sao ."

      Hàn Mỹ Úy đem chuyện giấu ở trong lòng tuần lễ với Tô Đỉnh, trong lòng thoải mái hơn, dù sao ấy cũng biết chuyện và Hàn Mạch, nhiều người chia sẻ trong lòng dễ chịu hơn chút.

      "Cái gì làm sao, nếu tôi là ..., tôi và chồng gạo nấu thành cơm, chuyện sau này suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn bạc sau. cũng thể trước khi cưới bệnh viện phụ sản phá thai phải ?"

      16.

      Trong đầu Hàn Mỹ Úy lặp lặp lại lời của Tô Đỉnh trước khi , tâm nặng nề kéo thân thể bị bệnh trở về nhà. Cha ngồi ở ghế sa lon xem báo , mẹ ở trong phòng bếp vội vàng nấu bữa tối, thấy Mỹ Úy ở cửa ra vào thay dép, lập tức lấy tay lau vào tạp dề, : "Con ngoan, làm sao hôm nay làm về trễ như thế?"

      Hàn Mỹ Úy mệt mỏi rã rời sốt ruột, muốn cùng mẹ chuyện nhiều, lập tức mạnh mẽ nặn ra nụ cười tươi tắn;"Mẹ hôm nay con có chút việc. . ."

      "Là hẹn cùng với A Hạo sao?" Mẹ Hàn cười đến mặt đầy nếp nhăn, " có việc gì hơn mang A Hạo về nhà , dù sao cũng phải đính hôn, là người nhà!"

      Hàn Mỹ Úy mệt mỏi cười: "Mẹ hôm nay con hơi mệt mỏi, muốn ăn cơm tối. . ." Dứt lời lập tức vào phòng, chỉ để lại ba Hàn cùng mẹ Hàn đưa mắt nhìn nhau.

      Mỹ Úy nằm ngửa giường của mình, đờ đẫn nhìn trần nhà, trong lòng giống như nồi dầu mở ra, vừa thương lại vừa ầm ĩ.

      Hôm đó dùng xong que thử thai, cả người như bị sét đánh, bất luận như thế nào cũng muốn tin trong bụng mình có sinh mệnh được hình thành, sinh mệnh nho này giống như khách mời mà đến cũng giống như quả bom hẹn giờ, đe dọa cuộc sống vốn yên lặng hạnh phúc của , nhưng tại sao là bây giờ biết nên làm sao, rốt cuộc là gỡ bỏ quả bom này, hay cho Trần Hạo biết, bản thân mình phản bội, để cho nhanh chóng từ bỏ mình.

      Ngược lại thấy ánh mắt mong đợi của mẹ vừa rồi, làm cho trong lòng cực kỳ khó chịu, cha mẹ đều là công nhân nghỉ hưu, cả đời cần cù trong sạch chính trực, nếu để cho họ biết Trần Hạo hủy hôn bởi vì chuyện xấu của mình, danh tiếng cả đời cha mẹ gìn giữ cũng bị hủy trong tay .

      Nghĩ như vậy, Hàn Mỹ Úy cắn răng, từ giường ngồi dậy, lục tung quần áo mặc thử, cuối cùng chọn bộ đầm ren màu đen, bên ngoài khoác áo khoác mỏng, liền vội vàng hấp tấp ra ngoài, ngờ quay người lại, "Binh" tiếng đụng vào cửa tủ chưa kịp đóng lại, trong nháy mắt cái trán bị đụng lên dấu đỏ.

      Hàn Mỹ Úy bị đau, làm sao lo lắng cái trán, chỉ nhàng xoa mấy cái liền vội vội vàng vàng ra khỏi nhà. Mẹ Hàn nhìn bóng lưng con hiểu ra sao, lo lắng nhìn về phía ba Hàn , ba Hàn để tờ báo xuống ngồi ở trước bàn cơm, gật gù đắc ý : "Người tuổi trẻ bây giờ, nhau giống như điên, mặc kệ nó, ăn cơm."

      . . .

      Hàn Mỹ Úy xuống lầu bao xa, lại mưa , lúc này là hơn 7 giờ tối, dùng đồ che hết lên đỉnh đầu, chặn chiếc taxi ngồi lên.

      Trong nhà trọ của Trần Hạo thuê mới vừa tắm xong ra ngoài, điện thoại di động giường liền vang lên, vừa mở ra thấy tin nhắn, là Hàn Mỹ Úy gởi tới.

      "Hạo, tối nay trời mưa, làm gì đấy?"

      Khóe miệng Trần Hạo cong lên cười cười, trở về : "Bình thường hỏi ‘ làm gì đấy ’ ra người đó muốn ‘ em nhớ lắm ’."

      taxi Hàn Mỹ Úy mở hộp thư đến trong điện thoại ra , thấy Trần Hạo nhắn trở lại như vậy, cảm thấy buồn cười, nhìn ra ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, trong lòng bất an, tối nay muốn cùng Trần Hạo phát sinh cái gì? mở miệng như thế nào đây? Ở trong ấn tượng của Trần Hạo là người đàn ông đơn giản sạch , hơn nữa có chút theo chủ nghĩa hoàn mỹ, giới hạn chung đụng của hai người mới ở mức hôn môi tạm biệt như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, vẫn chưa phát sinh hành động vượt quá giới hạn, Trần Hạo cho là đêm đầu tiên của bọn họ nên xảy ra ở đêm động phòng hoa chúc sau khi kết hôn mới tốt đẹp, nếu như hôm nay chủ động đưa tới cửa, có vẻ cực kỳ đột ngột hay ?

      Nhưng. . . Chuyện mang thai như vậy là có quy luật ngày tháng, nếu như lại càng kéo dài, sợ rằng ngày có rất nhiều điều tồi tệ hơn, đến lúc đó, thể cứu vãn.

      Hàn Mỹ Úy mạnh mẽ kiên quyết, cầm điện thoại di động lên nhắn lại tin: "Hạo, em nhớ lắm, tối nay có thể đến chỗ của ?"

      Điện thoại của Trần Hạo rung cái, tới, vừa định cầm lên nhìn, lại cảm thấy đôi tay mềm mại ôm ngang eo của mình, mùi nước hoa quen thuộc truyền tới bên tai.

      quay đầu lại, dùng miệng chặn đôi môi đỏ mọng , hai người ôm nhau làm thành hình tròn, thẳng hướng tới giường phía bên kia.

      Bản lãnh mị hoặc của luôn lợi hại như vậy, quen thuộc từng điểm mẫn cảm cơ thể , có thể dễ dàng khơi dậy nơi ham muốn của .

      Ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, chợt tia chớp lướt qua, Trần Hạo đột nhiên mở mắt ra, theo bản năng dừng lại động tác hôn, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

      "Làm sao vậy?" phía dưới làm nũng hỏi, trong giọng có chút khó chịu chưa thỏa mãn dục vọng .

      Trần Hạo nhíu nhíu mày, nhìn phía dưới , trong đầu lại chợt lên khuôn mặt nhắn dịu dàng sạch của Hàn Mỹ Úy . . . cơ thể Trần Hạo giống như điện giật bật dậy ngồi ở mép giường, bàn tay vò tóc.

      sau lưng thầm trừng mắt liếc cái, cũng đứng dậy từ phía sau ôm lấy , quở trách: "Cũng nhiều lần như vậy rồi, vẫn còn cảm thấy áy náy mạnh mẽ như vậy . . ."

      "Lần trước lần cuối cùng, lại tới tìm tôi, " Trần Hạo nhìn , thanh đột nhiên như tiếng mưa ngoài cửa sổ lạnh lẽo vô tình: " , về sau, có sau này. . ."

      Dứt lời, ánh mắt liếc thấy màn hình di động của mình đột nhiên ra tin nhắn , Trần Hạo bình tĩnh nhìn lại, trong chốc lát ớn lạnh xương sống, lập tức ngồi dậy!

      "Làm sao vậy ạ! Tinh thần hôm này làm sao vậy!" bất mãn cầm điện thoại di động của lên, tin nhắn ở màn hình, là Hàn Mỹ Úy gởi tới.

      "Hạo, em đến dưới nhà trọ ."
      Last edited by a moderator: 22/11/15
      Phong nguyetAliren thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 10: Tôi là khó chịu


      Edit: Lavender - Blue


      17.

      Hàn Mỹ Úy có chút khẩn trương, chỉ mong thang máy chậm hơn chút, biết nên đối mặt Trần Hạo như thế nào, cùng ở chung phòng, hèn hạ dẫn dụ lợi dụng .

      Thang máy rất nhanh đến tầng 8 , Hàn Mỹ Úy ra khỏi thang máy, thẳng tới cửa nhà Trần Hạo.

      Lúc này Trần Hạo giống như kiến bò chảo nóng , nghe tiếng gõ cửa bên ngoài , lập tức khẩn trương đến xoay quanh tại chỗ, thân thể cao lớn trần truồng, chỉ mặc cái quần lót, kia ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, mặt tràn đầy khinh bỉ đề nghị: "Sao cho ta biết có ở nhà?"

      Trần Hạo nghe vậy, suy nghĩ chút rất có lý, vì vậy cầm điện thoại di động lên nhắn tin: "Mỹ Úy, ở bên ngoài với bạn rồi, trước khi em tới sao trước tiếng cho biết ."

      Hàn Mỹ Úy đứng ở cửa nhà Trần Hạo, nhìn tin nhắn trong tay, trong nháy mắt trong lòng cảm thấy cực kỳ nhõm, có ở đây, như vậy cũng tốt.

      xoay người, kéo thân thể mệt mỏi sốt cao về phía thang máy, bước có chút lơ mơ, cảm giác buồn nôn choáng váng đau đầu hình như gặp mưa còn nặng hơn rất nhiều.

      Hôm nay vẫn phát sốt, trong bụng lại có đứa bé dám uống thuốc, sau khi dầm mưa lại bộc phát nghiêm trọng hơn.

      Lúc này Trần Hạo căng thẳng nhận được trả lời của Hàn Mỹ Úy , lập tức thở phào nhõm.

      " ở nhà, vậy em về ." Hàn Mỹ Úy trả lời.

      giường đắc ý nhướng mày lên: "Như thế nào? Cách em có tác dụng ?"

      Trần Hạo ngồi co quắp ở giường, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời.

      quấn lên phía sau lưng của , nhàng thổi hơi vành tai : "Hạo. . . Chúng ta tiếp tục. . ."

      Trần Hạo lấy tay của ra, bắt đầu mặc quần áo.

      " làm gì thế?" lại có chút nóng nảy.

      Trần Hạo mặc xong quần áo , cầm lấy áo khoác vắt ghế sô pha, mặt chút thay đổi với người phía sau: "Với đầu óc ấy mang dù."

      Dứt lời tay đẩy cửa nhà ra, vô cùng tức giận hét to: "Trần Hạo! trở lại cho tôi!"

      "Rầm" tiếng, cửa bị đóng lại, chỉ còn lại mình đờ đẫn co quắp ở giường.

      . . .

      Tô Đỉnh lấy toàn bộ mỹ phẩm trong túi xách đánh lên mặt, soi gương trang điểm vô cùng xinh đẹp hài lòng mỉm cười, mưa bên ngoài cửa sổ rất nhiều, dưới lầu xa hoa truỵ lạc khôi phục lại tiếng động lớn ồn ào.

      Tịch mặc bộ quần áo ở nhà, vẫn mang đôi kính dày như cũ biến đôi mắt đẹp kia của thành mắt ếch đeo kính dày, ngồi trước máy vi tính làm bản vẽ kiến trúc. Đẩy con chuột ra, nhìn xung quanh phòng tắm , thấy Tô Đỉnh mặc áo đầm uốn éo cái mông soi gương trang điểm, mày rậm khỏi nhíu lại.

      Tối nay tới nhà ăn chực , sau đó lại nhận được cuộc điện thoại, ngữ điệu lúc trò chuyện mềm mại dịu dàng, giống phong cách tomboy như bình thường của chút nào, sau đó vẫn mân mê soi gương, này là thế nào? Vỡ hoóc-môn nữ rồi hả?

      "Như thế nào, nhìn có được ?" Tô Đỉnh bước qua trước mặt Tịch , xoay vòng trước mắt kính , cười dịu dàng.

      "Lôi thôi lếch thếch." Tịch quay đầu nhìn , chỉ lo sửa bản vẽ kiến trúc.

      "Tôi lôi thôi lếch thếch?" Tô Đỉnh trợn mắt nhìn Tịch , mắng trả lại: "Dù sao cũng hơn cái người con trai bốn mắt này nhiều ! Hừ! Lão nương hôm nay còn có cuộc hẹn quan trọng! cần ở nơi này đả kích kiêu ngạo của lão nương trong thời điểm quan trọng này có được !"

      Tịch mặc kệ , từ đến lớn đều an phận thủ thường, đàn ông cặn bã bên cạnh nhiều vô số kể, có thể chung đụng vượt qua tuần lễ , phải chịu nổi độc đoán của , cũng là chê quá thô tục , ở tình trường Tô Đỉnh cũng coi là lá át chủ bài bỏ rơi em .

      Tô Đỉnh thấy gương mặt khinh thường của Tịch , trong lòng căm ghét , tiến lên nắm con chuột trong máy tính của Tịch tháo ra, đợi Tịch nổi giận, vội vàng làm mặt quỷ chạy như bay! Tịch khẽ nguyền rủa tiếng! Đứng lên muốn đuổi theo, tiếc rằng dưới tình thế cấp bách dép dưới chân rớt chiếc liền quay trở lại nhặt, vừa ngẩng đầu lên, Tô Đỉnh sớm mất dạng!

      Tịch giận đến nỗi lồng ngực khẽ lên khẽ xuống, trợn mắt nhìn về phía cửa lâu! Cuối cùng chỉ có thể đẩy mắt kính, ngồi trở lại ghế xoay trước máy vi tính , cắm dây cáp con chuột trở lại.

      Điện thoại để máy vi tính đột nhiên lại ra tin nhắn , ảnh chân dung Tô Đỉnh làm mặt quỷ ra màn hình , nội dung trong tin nhắn viết: "Vợ, đồ lót tôi mới thay treo trong phòng tắm , giặt giúp tôi chút, vợ O(∩_∩)O"

      Tịch nổi cáu, tay cầm điện thoại di động quăng lên giường , ngồi trước máy vi tính tiếp tục vẽ .

      Nếu như người ta có Chuyển Thế Luân Hồi , như vậy kiếp trước Tô Đỉnh nhất định con ngựa ở nhà Tịch , cho nên tới kiếp này Tịch phải làm bò cho Tô Đỉnh cưỡi, nhẫn nhục chịu khó mặc cho chửi mắng đánh đập, hàm hồ chút nào.

      Ngón tay thon dài của Tịch di chuyển con chuột, đánh dấu chi tiết kích thước , nhưng dù sao vẫn cảm thấy cách nào tập trung toàn bộ tinh thần như bình thường, vì vậy thở dài, đứng dậy, tới phòng tắm, mở đèn, cái áo ngực thủy thủ màu xanh treo khăn lông trước gương, Tịch lấy nó xuống , thả vào trong thau nước, lẩm bẩm:

      "Mặc cái này làm sao có phẩm chất áo lót, trách được bị vứt!"

      lên vài giọt nước giặt, Tịch ngồi dậy vò cẩn thận .

      . . .

      Tô Đỉnh mới vừa ra cửa, mở dù ra, ở bên đường chờ xe trống. Điện thoại vang lên là số của Hàn Mỹ Úy.

      "Mỹ Úy, có việc gì thế?"

      "Tô. . . Tô Đỉnh. . . Tôi là khó chịu. . ."

      Trong điện thoại hơi thở của Hàn Mỹ Úy mong manh, nghe giống như là ở bên ngoài, đột nhiên Tô Đỉnh nhớ tới dáng vẻ phát sốt yếu ớt của trước khi tan làm , liền lo lắng hỏi: " ở đâu hả! xảy ra chuyện gì?"

      "Tôi ở . . . Tôi ở bên lề đường. . . đây là đường Ninh Khang . . . Hôm nay tôi tìm Trần Hạo, ấy có ở nhà, tôi mang theo dù, cũng lái xe đến, bây giờ cả người tôi có hơi sức, Tô Đỉnh. . . giúp tôi chút, chuyện của tôi chỉ có biết, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho . . . Nếu người nhà tôi tới đón đưa tôi bệnh viện. . ."

      " ở đó đừng động ! Ta lập tức qua!"

      Tô Đỉnh cúp điện thoại di động, gấp gáp vẫy tay đón xe, nhưng trời mưa có cách nào đón xe , xe trống ở đường rất ít, Tô Đỉnh chặn thế nào cũng đón xe được, đối tượng hẹn gặp lại gọi điện thoại thúc giục , trong lúc nhất thời Tô Đỉnh hoàn toàn có chủ ý.

      Gọi cho Hàn Mạch?

      Trong đầu đột nhiên thoáng qua ý tưởng như thế, Tô Đỉnh cảm thấy hoàn toàn có thể được. Dù sao đứa trong bụng Mỹ Úy là của Hàn Mạch.

      Nhưng bởi vì Tô Đỉnh hiểu rất Hàn Mạch, chưa chắc chịu tới , vì vậy lúc bấm số điện thoại của Hàn Mạch Tô Đỉnh khoa trương lớn kết hợp với tiếng sấm sét trong đêm mưa, Hàn Mạch chấn động lập tức từ giường ngồi dậy!

      "Hàn Mạch cậu mau tới xảy ra chuyện lớn xảy ra chuyện lớn!"

      "Làm sao vậy Tô Đỉnh từ từ !"

      "Chuyện tình đêm của cậu và Hàn Mỹ Úy bị bại lộ rồi! Hàn Mỹ Úy bị người trong nhà đánh cho trận bây giờ kéo thân thể mang thai lay lắt thoi thóp trong đêm mưa cậu mau cứu người!"

      " ấy ở đâu?"

      "Đường Ninh Khang!"
      Last edited by a moderator: 22/11/15
      Phong nguyetAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :