1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu chỉ còn một ngày để sống - Nicola Yoon

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      Cuộc sống ngắn ngủi

      BÌNH LUẬN CÓ TIẾT LỘ NỘI DUNG CỦA MADELINE
      Hoa mộ Algernon - TÁC GIẢ: DANIEL KEYES
      Chú ý, có tiết lộ nội dung: Algernon là con chuột. Con chuột chết

      Người ngoài hành tinh xâm lược

      đọc đến đoạn Charlie(1) nhận ra rằng rất có thể phải chịu chung số phận với con chuột, tôi bỗng nghe thấy tiếng RIT chói tai ở bên ngoài. Tâm trí tôi tức thi vọt ra ngoài vũ trụ. Tôi tưởng tượng có cái đĩa bay khổng lồ trôi bồng bềnh bầu trời.

      (1).Tên nhân vật nam chính trong cuốn Hoa mộ Algernon.

      Căn nhà rung lên, mấy cuốn sách rung bần bật giá. tiếng còi lanh lảnh vang lên giữa tràng thanh gầm rú, và tôi biết đó là gì. chiếc xe tải. Chắc là, tôi tự nhủ cho vơi thất vọng, chiếc xe lạc. Có lẽ họ đường tới nơi khác và chẳng may rẻ nhầm đường.

      Nhưng rồi tiếng động cơ tắt ngấm. Có tiếng cửa đóng mở. thoáng im lặng trôi qua, tiếng người phụ nữ cất lên lảnh lót."Chào mừng tới ngôi nhà mới của chúng ta!"

      Carla chòng chọc nhìn tôi phải đến mấy giây. Tôi biết nghĩ gì.

      Lại thế nữa rồi.

      Nhật ký của Madeline

      5 tháng 8

      Nhà hàng xóm kế bên dọn . Thằng nhóc khóc um. Nó trốn trong vườn và bỏ đất vào mồm cho tới khi mẹ nó tìm thấy nó nhưng bà ấy la nó vì tội ăn bẩn như mọi khi. Bây giờ ngoài đó yên ắng.

      Tối qua mình mơ hoá ra họ dọn hẳn. Họ bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Người ngoài hành tinh tha cho mình vì mình ốm oặt ẹo còn họ chỉ muốn người khỏe mạnh. Họ bắt mẹ và Carla và cả nhà hàng xóm, thế là chỉ còn lại mỗi mình mình.

      Mình tỉnh dậy, khóc toáng lên và mẹ chạy tới, trèo lên giường với mình. Mình kể cho mẹ về giấc mơ vì nó làm mẹ buồn, nhưng mình kể cho Carla nghe, và ôm mình.

      Hội đồng chào đón

      " Carla," tôi , " giống lần trước nữa đâu." Tôi có còn là con nhóc tám tuổi vắt mũi chưa sạch nữa đâu cơ chứ.

      " muốn cháu hứa..." ấy lại bắt đầu giải giảng, nhưng tôi lượn ra cửa sổ và kéo rèm bên.

      Ánh mặt trời California chói chang khiến tôi choáng váng. Tôi chuẩn bị tâm ký trước vầng dương nóng bỏng và chói loá bầu trời trắng mờ ấy. Tôi như bị mù. Nhưng rồi lớp sương mù chắn ngang tầm mắt dần dần tan biến. Vạn vật bừng sáng.

      Tôi nhìn cái xe tải và bóng người phụ nữ đứng tuổi loay hoay - bà mẹ. Tôi thấy người đàn ông trung niên ở phía sau xe - ông bố. Tôi ngắm có lẻ trẻ hơn tôi chút đỉnh - con .

      Rồi tôi thấy cậu ta. Cậu ta cao, đen sì từ đầu đến chân: áo phông đen, quần jeans đen, giày thể thao đen, đầu sùm sụp chiếc mũ lưỡi trai đen ôm trọn mái tóc. Da cậu ta trắng, hơi rám màu mật ong, khuôn mặt góc cạnh. Cậu ta nhảy phóc từ thùng xe xuống, chân lướt thoăn thoát đường như thể trọng lực tác động lên cậu ta theo cách hoàn toàn khác với những người còn lại. Cậu ta dừng lại, hất đầu sang bên rồi nhìn chằm chặp ngôi nhà mới như nhìn câu đó hiểm hóc.

      lúc sau, chân cậu ta bắt đầu khẽ nhún nhảy. Rồi bất thình lình, cậu ta lấy đà và chạy vọt hơi lên thẳng bức tường trước mặt, phải đến 6 feet(1) chứ chẳng chơi. Cậu ta bấu vào bậu cửa, đu đưa ở đó tí xíu rồi buông người vào cái sô pha.

      (1).Khoảng hơn 1,8 mét (1 foot bằng 30,48cm).

      "Được đấy, Olly." Bà mẹ .

      "Tao bảo mày đừng làm cái trò ấy nữa cơ mà!" Ông bố gầm lên.

      Phớt lờ cả hai bọn họ, cậu ta vẫn yên vị sô pha.

      Áp bàn tay vào cửa kính, tôi hụt hơi như chỉnh thể chính tôi chứ ai khác vừa thực hành động điên rồ đó. Tôi nhìn cậu ta rồi nhìn bức tường, sau đó là bậu cửa sổ, rồi quay lại nhìn cậu ta. Cậu ta còn cúi xuống nữa mà nhìn thẳng về phía tôi. Mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi bỗng thấy băn khoăn: biết cậu ta thấy gì trong khung cửa nhà tôi - lạ lùng mặc bộ đồ trắng toát trợn tròn mắt chăng. Cậu ta nhe răng với tôi, những góc cạnh rắn đanh biến mất khỏi khuôn mặt. Tôi thử mỉm cười đáp lại, nhưng bối rối tới mức thay vì cười tôi lại cau hết mày lại.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :