1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20: Động tình

      Edit: Nhisiêunhân

      Thứ Tiểu Bàn mang về có túi là lá cây, túi là cỏ dại, đều là thứ tốt.

      Lá này tên là tổ chim ngói, đương nhiên phải tổ chim mà là loại thực vật có hoa trong họ Cúc, còn gọi là Ainsliaea [1]. Nó có thể chế tác thành thứ cùng loại với đậu hủ mà trông giống giống bánh bột lọc, quá trình làm tương đối phức tạp. Tạm thời An Lai đem về bỏ vào tủ lạnh, rồi sau đó xử lý túi cỏ dại kia cùng An Phúc Nam.

      Cỏ này tên là nguyễn tước, tên dân gian là món ăn bông vải. Bên trong lá có rất nhiều sợi, vò nát giống hệt như bông vải. Các gọi của mỗi nơi mỗi khác, cũng có nơi gọi là thử khúc thảo [2].

      Rửa sạch rồi bỏ vào nồi chưng chín sau đó giã nát, hấp nóng lại, vo thành viên tròn với các loại bột mì, thường là dùng bột gạo nếp. Nhưng mà An Lai thích hoa màu hơn, bỏ thêm lượng bột ngô, bột lúa mạch và bội mì, vo tròn lần nữa, để lên men là có thể bỏ vào nồi hấp ngay. Cũng may lần trước An Lai muốn ăn bánh gạo ngọt nên Viên Thanh Cử cho người mua nồi hấp bằng trúc về. Viên nguyễn tước thành phẩm này cùng loại với thanh đoàn, dai hơn thanh đoàn, sau khi để nguội còn có thể nướng ăn. Cách gọi chính xác nhất là “bánh nguyễn tước”.

      Dưới trợ giúp của đầu bếp, nồi bánh nguyễn tước ra lò. An Phúc Nam nhìn mấy viên tròn tròn đáng trong nồi, thở dài: “Thứ này chẳng có gì lạ, lúc chị vừa kết hôn, cha thương mẹ , vì tiết kiệm lương thực nên mỗi ngày phải lên núi hái rau dại.” Nhắc lại quá khứ, chị cảm thán thôi: “Chồng em tuổi trẻ đầy đứa hẹn, em cẩm y ngọc thực sao cũng biết đến món dân dã này vậy?”

      Đúng thế, sao lại biết được. An Lai ngừng tay nghiêm túc suy nghĩ, là nhớ nổi sao biết thứ này được nữa, nó giống như luôn nằm trong đầu , biết nó xuất phát từ đâu nhưng cũng ngại tùy ý lấy dùng.

      Vừa khéo Viên Thanh Cử bước vào, nắm tay , đồng ý : “Nhớ nổi đừng nhớ, cẩn thận lại đau đầu.”

      Cũng chỉ có thể như vậy, An Lai tiếp tục bỏ những chiếc bánh hấp chín vào trong sọt, dọn chỗ ra rồi hấp nồi thứ hai.

      bảo người đưa ít qua nhà chính bên kia , em thử rồi, mùi vị cũng tệ, có làm hỏng. Những nguyên liệu này đều là Tiểu Bàn tìm mang về.”

      “Hôm nay trời sắp tối rồi, ngày mai chúng ta qua nhà chính ăn cơm rồi mang qua luôn cũng được… Ừm, cái này ăn ngon hơn thanh đoàn, nhưng mà có nhân bánh.” Viên Thanh Cử nếm xong rồi bình luận.

      Nhưng An Lai lại bị chuyện khác làm kinh sợ: “Nhà chính? Ăn cơm?”

      giống như con thỏ bị hoảng sợ, mở to hai mắt mờ mịt nhìn , Viên Thanh Cử trấn an : “Đừng sợ, con dâu xấu còn phải gặp cha mẹ chồng, với lại trước đây em cũng phải là chưa gặp họ ."

      An Lai đáng thương :" Có thể được , là chứng đau đầu của em lạiái phát ."

      Viên Thanh Cử rất kiên quyết :" thể ! Ngày mai là ngày mùng tháng Năm, chúng ta chỉ qua ăn bữa cơm đoàn tụ thôi. Ừm, nếu em quen, chúng ta qua đêm ở đó."

      " A ! Còn phải qua đêm nữa sao ?"

      An Phúc Nam bận rộn bên cạnh, nhìn thấy phản ứng của An Lai rất buồn cười :" Quam hệ của em và cha mẹ chồng tốt sao ?"

      An Lai liếc mắt nhìn Viên Thanh Cử, cúi đầu chột dạ :" Em nhớ nữa ."

      Viên Thanh Cử vỗ vỗ đầu :" Ba mẹ đều ở Kyoto, trưởng bối bên nhà chính chỉ có mình ông nội thôi ."

      Xem ra trốn được rồi, An Lai cố lấy dũng khí :" Em phải chuẩn bị cái gì ?"

      Viên Thanh Cử cười :" Bảo bối ngoan, cần chuẩn bị gì cả, ngày mai em chỉ cần trang điểm xinh xắn rồi theo là được ."

      Mặc dù cần chuẩn bị, nhưng An Lai vẫn xử lý gói là tổ chim ngói to này sau khi An Phúc Nam , cũng may thời điểm lao động phần lớn đều do mấy đầu bếp làm, chỉ đứng bên chỉ huy, cũng rắc rối gì .

      Lá rửa sạch, nấu với nước sôi đến chín nhừ, sau đó quấy tán lá trong nồi ra, dùng lưới lọc bỏ cặn. Nước còn thừa lại dùng để ngâm phân tro khô*. Thành phẩm rất giống với tàu hủ, chỉ khác là có màu xanh lá cây óng áy
      Đương nhiên cách ăn cũng giống như tàu hủ, An Lai trộn chén cho Viên Thanh Cử nếm thử :" Thấy thế nào ?"

      " Tất nhiên là ngon rồi ! Đây là do bà xã làm mà ."

      An Lai thèm để ý đến , vẫn là để đầu bếp kiêu ngạo đánh giá tốt hơn, dù sao người ta cũng là chuyên gia . Đầu bếp ăn muỗng, thưởng thức hơi lâu, cũng may kết luận coi như là khích lệ :" Bỏ vào miệng trơn mịn, thua gì đậu hũ nhưng lại thơm hơn ."

      An Lai yên tâm, tìm hai hộp thủy tinh bỏ hai món vào, chuẩn bị để ngày mai mang đến nhà chính .

      Buổi tối An Lai lăn qua lộn lại giường ngủ được, làm Viên Thanh Cử cũng phải thức theo, bất đắc dĩ :" Bảo bối, em lại làm sao vậy ?"

      An Lai xoay người tội nghiệp nhìn , níu chặt vạt áo trước ngực :" Em ... em hồi hộp !"

      Viên Thanh Cử vốn muốn nâng tay vỗ lưng nhưng lại dừng, ôm chặt vào lòng, nhếch miệng :" Bảo bối, có phải em bắt đầu chút rồi ?"

      An Lai im lặng, trong bóng đêm, nương theo ánh trăng nhạt ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của :" Nếu em thích , để ý sao sao có thể vừa nghe phải về nhà căng thẳng đến như vậy ."

      " Em ... em nhát gan được à ." An Lai vẫn được tự tin.

      " Bé thích dối ." Viên Thanh Cử cúi người hôn hôn khóe miệng của :" Aiz ... Thừa nhận em thích khó đến vậy sao ?"

      Sau đó lập tức cứng người, bởi vì lần đầu tiên chủ động hơn , tay chỉ lướt qua như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng làm như bị sét đánh. làm chuyện xấu nhanh chóng rụt về, rúc chặt vào lòng . Khoảng cách gần như thế, có thể cảm nhận thấy ràng tiếng tim đập như trống đánh của , từng tiếng, từng tiếng gõ vào lòng , hình thành hợp cộng hưởng .

      khẽ gọi tiếng :" Lai Lai ..."

      nhỉ động đậy, năng lộn xộn, thanh và khẩn trương mà có chút run run :" Em ... Em ngủ ."

      " Ha ha ... bé ngốc ." kìm lòng được xoay người áp xuống, cúi người tìm kiếm môi , nhàng ngậm chặt .

      Động tác của gấp gáp như muốn chứng minh cái gì, ngăn chặn mọi đường lui của , cho phép trốn, chỉ có thể lên trước, chỉ có thể ở cùng , nhảy cùng . An Lai nhắm mắt thử đáp lại chút, người đàn ông bên nhận được khích lệ lớn, hoãn cơm bão cuồng nhiệt lại, chậm rãi dẫn dắt , để đuổi kịp tốc độ của .

      Đây là đêm ái muội, bóng đêm khiến con người can đảm hơn. Gian phòng rộng rãi chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng kêu kiều như có như .

      An Lai luôn choáng váng tìm thấy phương hướng, cho đến khi áo ngực bị vội vàng lột ra vứt sang bên, da thịt trần bị gió thổi lạnh run mới khiến hơi thanh tỉnh lại . nức nở đẩy cái đầu áp ngực mình hưởng thụ thịnh yến ra .

      Viên Thanh Cử lưu luyến lát, thể dừng lại ôm lấy bé nhát gan của mình .

      An Lai bị nắm tay ấn vào hạ thân biến hóa, nghe trong tiếng hô hấp nặng nề :" Bảo bối, cứ tiếp tục như vậy thành thánh nhân mất ."

      An Lai đương nhiên biết đây là gì, cảm thấy ngay cả dâu tây buổi sáng cũng làm mặt đỏ như bây giờ . Cũng may Viên Thanh Cử tiến thêm bước, "Em ngủ trước ", rồi xoay người xuống giường chạy vào phòng tắm .
      Last edited: 19/11/15
      ly sắc, Dion, Mymy976 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Đàn em

      Edit: Nhisiêunhân

      An Lai ôm chăn lăn lộn giường, trời ạ, bọn họ vừa làm cái gì vậy!

      Trong chiếc kính mờ của phòng tắm là ánh đèn vàng nhạt, tiếng nước tí tách tí tách dứt bên tai. đưa mắt sang nhìn khung hình ở đầu giường, trong hình là An Lai và Viên Thanh Cử chụp khi du lịch trước kia. trong ảnh có vẻ mặt kiên nhẫn, mà Viên Thanh Cử ôm vẫn luôn dùng ánh mắt cưng chiều bao dung từ đầu đến cuối.

      Trong phòng vốn là có khung hình này, trước đó vài ngày cũng biết Viên Thanh Cử lấy ra từ đâu, là cố tình đặt ở đầu giường.

      An Lai nhìn ánh mắt triền miên của Viên Thanh Cử trong hình, lòng cảm thấy như bị kim đâm, tủi thân vô cùng, cạch tiếng úp khung hình lên mặt bàn.

      Phụ nữ đôi khi cũng rất khác thường như vậy.

      Vừa lúc Viên Thanh Cử mang thân đầy hơi nước đến cạnh giường, lôi ngã đến mép giường dậy, nghiêng người dựng đứng khung hình lên, với : “Ngày khác chúng ta dành thời gian bổ sung ảnh cưới.”

      An Lai chuyển người lại đưa lưng về phía khung hình, tâm tư căn bản đặt ở đó, đáp lấy lệ: “Trước kia có sao?”

      “Có, nhưng em rất tình nguyện, rất làm khó nhiếp ảnh gia lúc đó.” Giọng của vô cùng bình thản, nắm tay phải của , chỉ vào vết sẹo ngón giữa : “Sau này toàn bộ đều bị em ném , xé nát hết, vết sẹo này là bị thủy tinh cắt phải lúc đó.”

      An Lai nghe vậy, biết vì sao trong lòng lại nhảy nhót vui mừng. Lúc trước An Lai có tình cảm với Viên Thanh Cử, như vậy cảm giác tội lỗi của cũng quá nặng nề. Nhưng người Viên Thanh Cử vẫn luôn là “An Lai” chứ phải . Nhưng mà nghĩ lại, mấy ngày nay là người ở cạnh Viên Thanh Cử, thân mật khắng khít với cũng là , vậy có gì khác nhau đâu chứ?

      Đây là bài tính rất lộn xộn, thể tính ra ràng được.

      Viên Thanh Cử đẩy đẩy trầm tư, hỏi: “Chúng ta bổ sung ảnh cưới có được ?”

      An Lai nhắm mắt lại: “Em mệt rồi, sau .”

      Viên Thanh Cử nhìn đóa hoa đỏ xương quai xanh của , miễn cưỡng : “Được rồi, ngủ!” (có ai hiểu chỗ này , đó là dấu hôn ngân đó)

      An Lai bị kéo vào ngực, chọt chọt ngực : “Có phải vui rồi ?”

      “Hừ, rất vui đó, em muốn bồi thường thế nào?”

      An Lai khép năm ngón tay che ánh mắt bắt đầu lóe hung quang của lại: “ bằng qua phòng bên cạnh ngủ , hoặc là em qua đó ngủ.”

      Viên Thanh Cử kéo tay ấm mềm mặt mình xuống, đặt lên môi hôn cái, nhắm mắt lại chơi xấu: “ ngủ rồi, có nghe thấy gì hết.”

      An Lai bị chọc cười, tựa vào ngực nhắm mắt lại, đầu nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đều của người đàn ông.

      Người đời đều , rốt cục tình là gì?

      truyền bá bằng miệng, từ ngàn xưa tới nay, thứ được ngâm xướng luôn là chữ “tình”.

      Tình là kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân [1]; kết tóc phu thê là .

      Tình là sinh tử tương hứa [2]; giúp nhau lúc hoạn nạn là .

      Tình là Tư Mã Tương Như hát bài Phượng cầu hoàng [3]; Mạnh Quang cử án tề mi là [4].

      Tình là tâm động; là an ổn.

      Nhưng sau khi động tình, lại là gì đây?

      Bề ngoài? Đời này mỹ nhân nhiều như sao, dựa vào cái gì nhận định là em, mà đại đa số người tình chỉ có dung mạo trung bình, vậy sao họ vẫn như keo như sơn, lưỡng tình rời?

      Tính cách? Đời này người có tính cách tương tự nhau nhiều đếm hết. dựa vào cái gì mà nhận định là em?

      Trải nghiệm sống chung?

      An Lai nhích người kề sát lại Viên Thanh Cử hơn chút, người đàn ông ngủ mơ vô thức vỗ vỗ lưng , cứ như trấn an trẻ sơ sinh bị ác mộng quấy nhiễu vậy.

      Theo như Viên Thanh Cử , trước kia và An Lai cũng tốt đẹp gì mấy, những ngày nay người ở cùng , như vậy…

      Đây là vấn đề liên quan đến huyền học và triết học, An Lai suy nghĩ lung tung hồi rồi cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Trong bóng đêm, Viên Thanh Cử mở mắt ra, thương hôn lên thái dương của , vừa có chút thương tiếc vừa có chút bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành nụ cười nuông chiều: “ bé ngốc.”

      Ngày hôm sau, An Lai cần người gọi cũng tự giác tỉnh lại. Viên Thanh Cử tập thể dục buổi sáng về, chăn vo thành cục, giường cũng có người, trong phòng thay đồ có tiếng bước chân khe khẽ, cầm hai bộ quần áo ướm tới ướm lui trước gương. Nhìn thấy , cứ như chim non tìm được tổ chức vội ôm quần áo chạy đến trước mặt : “ xem em mặc bộ này đẹp hơn hay bộ này đẹp hơn?”

      Viên Thanh Cử còn chưa đáp bắt đầu ghét bỏ mùi mồ hôi người , đẩy đẩy ra xa, ra vẻ : “Đừng hun mùi hư quần áo của em.”

      buồn cười để đẩy mình ra cửa, đợi khi sửa soạn xong, nhàng khoan khoái ra khỏi cửa phòng tắm phát bé kia còn chưa ra. Viên Thanh Cử vừa lau tóc vừa vào phòng thay đồ, thấy bỏ qua hai bộ đồ lúc nãy mà cầm hai bộ khác tiếp tục ướm. lắc đầu, vắt khăn lông vai, đợi đến khi rốt cục phát ra, muốn chạy đến hỏi ý kiến quyết đoán ném hai bộ quần áo qua bên, thèm để ý tiếng la oai oái của .

      “A, làm gì vậy?”

      Viên Thanh Cử tìm trong tủ chút, lấy ra chiếc đầm dài màu trắng: “Mặc cái này .”

      Đây là đặt may ở tiệm may cao cấp lần ra ngoài chơi lúc trước, An Lai chưa mặc lần nào. Nửa phần là tơ lụa, theo kiểu sườm xám cổ, trước ngực là hoa văn được theo bằng chỉ đỏ. Từ ngực xuống là váy xòe, tầng tầng lớp lớp phủ đùi, dùng chất liệu vải chiffon. Vừa đoan trang phú quý vừa mất vẻ hoạt bát nhàng.

      biết có phải vì chiếc váy này là do Viên Thanh Cử chọn hay mà An Lai lại như được uống thuốc an thần, cảm thấy vô cùng vừa lòng. lại đuổi Viên Thanh Cử ra ngoài để thay quần áo, nhưng mà khóa kéo sau lưng với tới, sau khi thử vài lần cũng bỏ cuộc. có chút tình nguyện ra ngoài tìm Viên Thanh Cử giúp mình.

      cũng gì, chỉ trực tiếp đến xoay lưng về phía .

      Viên Thanh Cử vốn cầm sách đọc giết thời gian, thấy vậy là hiểu ý, khép sách kéo khóa lên giúp , còn quên trêu ghẹo: “Lai Lai, em đây là quyến rũ sao?”

      An Lai cúi đầu, vì để kéo khóa nên vén hết lên trước, để lộ cái cổ duyên dáng và tấm lưng mịn màng, nửa che nửa đậy khiến người ta hận thể tụt hết bộ váy phiền lòng này xuống mà thưởng thức cảnh đẹp bên trong.

      An Lai lòng đợi kéo giúp, hoàn toàn biết quang cảnh mê người sau lưng mình, còn ngây thơi : “Nếu em quyến rũ , vậy hôm nay có thể cần qua nhà chính hay ?”

      Tuy Viên Thanh Cử tim đập thình thịch nhưng cuối cùng vẫn làm ra hành vi gây rối nào, kéo khóa lên : “ được.”

      rất thất vọng, oán hận: “ có nguyên tắc, em thèm quyến rũ đâu!”

      theo kịp logic của : “ nguyên tắc?”

      nắm tay: “Đúng vậy, là đàn ông nên bị sắc đẹp trước mặt mê hoặc đến đầu óc choáng váng, sau đó để mặc người xâm lược mới đúng!” híp mắt, cứ như vô cùng khát khao cảnh tượng này.

      Viên Thanh Cử cảm thấy bị mê hoặc là rất có tội, vì phụ “tấm lòng” của , ho hai tiếng, che giấu ý cười mặt: “Khụ khụ… nếu , lần sau em thử lại xem, nhất định tùy ý để em xâm lược.”

      An Lai liếc cái, ngồi xuống trước bàn trang điểm chải đầu: “Em có ngốc vậy đâu, vô nguyên tắc như vậy, ngay cả bữa cơm này cũng đáp ứng em mà còn muốn bàn chuyện khác sao?”

      Viên Thanh Cử cảm thấy của là càng ngày càng đáng , cũng ngồi xuống cạnh , nhìn đeo đôi bông tai trân châu, cài chiếc trâm trân châu đồng bộ vừa mua lên đầu.

      “Lai Lai, rốt cục em căng thẳng cái gì? Sợ bọn họ thích em, sau đó ép em ly hôn sao?”

      “Ly hôn? khoa trương như vậy chứ?”

      “Chúng ta cũng ở cùng bọn họ, tồn tại vấn đề mẹ chồng nàng dâu, chỉ đơn giản đến ăn bữa cơm thôi mà.”

      sao đâu, cần an ủi em, cứ để em căng thẳng đến hỏng luôn .” An Lai vừa bới tóc vừa oán giận.

      Chỉ có tự biết mình khẩn trương cái gì. phải An Lai, phải vợ của Viên Thanh Cử, lại càng phải con dâu nhà họ Viên. Đây là loại sợ hãi, vào ngõ cụt tự mình tạo ra.

      Liếc sang hộp trang điểm chưa mở, hỏi Viên Thanh Cử: “Em có cần trang điểm ?”

      Viên Thanh Cử ôm mặt , nhìn nhìn, rồi hôn xuống. Nửa ngày sau mới rời môi, : “ cần, như vậy rất đẹp rồi.” Trang điểm rồi hôn vào dính son phấn.

      An Lai lo sợ bất an ôm hai hộp điểm tâm lên xa, hai nhà cách khá xa, qua phải mất giờ, trời lại đột nhiên mưa như trút nước, chỉ chốc lát sau mặt đất có vô số bọt nước mưa.

      Di động Viên Thanh Cử vang lên, An Lai ngồi gần, nghe thấy đầu bên kia : “Cậu ba, ông chủ mưa lớn, lái xe an toàn, bảo cậu và phu nhân khi nào mưa tạnh hãy qua.”

      “Ha ha, đến cửa rồi.”

      Bên kia rất vui mừng: “Vâng, tôi bảo người mang ô đến cho cậu và phu nhân.”

      cần, chúng tôi có mang theo ô.”

      Cúp điện thoại, Viên Thanh Cử lấy chiếc ô to màu đen ở hàng ghế sau ra, xuống xe trước mở ô rồi mới để An Lai xuống. Dọc đường ôm chặt , may mà ô lớn, bằng mưa to thế này có che kiểu nào cũng bị ướt.

      Vào đến cửa, An Lai ngay cả chân váy cũng dính giọt nước, nhưng đầu vai Viên Thanh Cử lại ướt hơn nửa. cho là ô lớn, nhưng hóa ra là do Viên Thanh Cử toàn tâm toàn ý lo cho , nhất thời lòng An Lai cảm thấy được lấp đầy, mũi hơi cay cay. Viên Thanh Cử nâng tay muốn xoa tóc , nhưng nghĩ đến tỉ mỉ búi tóc nửa ngày nên đổi thành vỗ vỗ đầu, cười với .

      bóng dáng xinh đẹp ra đón, thèm nhìn An Lai mà giòn tan gọi tiếng “Đàn ” với Viên Thanh Cử, còn đưa khăn lông trong tay ra.

      Viên Thanh Cử có chút bất ngờ, cười : “Lam Sinh cũng tới rồi à.” nhận khăn lông, nhưng lau cho mình mà lau nước tay An Lai trước.

      Lúc này Lam Sinh mới chuyển tầm mắt sang An Lai, nhìn chăm chú.

      Từ khi ta gọi tiếng “đàn ” là An Lai thầm đánh giá rồi. Cười duyên, mắt sáng ngời, cũng là mỹ nhân hiếm thấy. So với An Lai ta lại có vẻ thành thục, mềm mại đáng hơn.

      An Lai như chú ý đến nhìn mình mà chuyên tâm để Viên Thanh Cử lau tay giúp, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn phiền, quả là sắp vào mùa hạ, khí hôm nay khiến người ta vui nổi, còn xuất ý nghĩ, ra ngoài đúng là nên trang điểm.

      ~~~~

      [1] Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân: Trích trong bài Thù Mâu của Khổng Tử, có nghĩa “Đêm nay là đêm gì mà em lại gặp được chàng ở đây”.

      [2] Sinh tử tương hứa: Trích trong Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu, có nghĩa “sống chết hẹn thề bên nhau”.

      [3] Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh (179 TCN-117 TCN), người ở Thành Đô đời nhà Hán. Người rất đa tài, văn hay, đàn giỏi. Ca khúc Phượng Cầu Hoàng (chim phượng trống tìm chim phượng mái) được ông đàn để trêu ghẹo người đẹp Trác Văn Quân.

      [4] Mạnh Quan cử án tề mi: Trích trong điển tích cùng tên, Mạnh Quan là tiểu thư nhà giàu nhưng lại đồng ý lấy chàng thư sinh nghèo khó Lương Hồng làm chồng, tuy vậy, mỗi bữa cơm bà đều nâng mâm ngang mày để bày tỏ lòng kính trọng của mình với chồng. Sau này, “cử án tề mi” là thành ngữ để chỉ người vợ hiền đức.


      ___

      Tình địch xuất rồi, bắt đầu khảo nghiệm độ chung thủy của Cử nha ~~~
      Last edited by a moderator: 31/12/15
      ly sắc, Dion, hoadaoanh3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: em

      Edit: Nhisiêunhân

      Tiểu Bàn lủi lên từ sớm, An Lai vội cầm hai hộp điểm tâm Viên Thanh Cử mang theo đưa cho Tiểu Bàn: “Này, đây là dùng hai loại lá cây cậu biết làm ra đó.”

      phải chứ, chị ba?” Tiểu Bàn hoảng sợ, đợi đến khi nhìn thấy hai món tinh xảo trong hộp ngẩng đầu lên với An Lai, cảm khái mười phần: “Chị ba, chị quá giỏi.” rồi lại ôm hộp ồn ào chạy vào: “Ông nội, con thiếu đồ ăn nữa rồi, ông mau xem, chị ba dùng mấy thứ kia làm ra món rất ngon.”

      Viên Thanh Cử nhìn mà lắc đầu liên tục, lau xong cho An Lai lau lung tung cho mình lượt. Nãy giờ tên Lam Sinh vẫn luôn đứng đó. Người giúp việc lấy giầy ra cho hai người, An Lai vừa mới thay giầy chợt nghe thấy Lam Sinh hỏi: “Đây là An tiểu thư phải ?”

      Tuy là hỏi An Lai nhưng lại nhìn Viên Thanh Cử. An Lai thấy Viên Thanh Cử vẫn lau nước, biết có nghe hay , đành phải cười : “Chào , tôi là An Lai.”

      kia vươn tay phải: “Tôi là Ngọc Lam Sinh. sớm nghe đàn cưới được vợ vô cùng xinh đẹp, hôm nay mới chính thức gặp mặt.”

      An Lai bắt tay với ta: “Quá khen, Ngọc tiểu thư mới đúng là xinh đẹp.”

      Ngọc Lam Sinh nhìn sang Viên Thanh Cử, cười ngại ngùng.

      Viên Thanh Cử thay giầy, ghế bên cạnh ngồi mà lại vịn vai An Lai, có người ngoài ở đây, An Lai cũng chỉ có thể để mặc . Nhưng mà sau khi thay xong vẫn buông tay ra mà ôm An Lai, với Ngọc Lam Sinh: “Lam Sinh, An Lai còn là tiểu thư nhà họ An nữa. Sau này em có thể gọi chị ba giống bọn Tiểu Bàn, cũng có thể gọi là Tam phu nhân như người ngoài.” Lời thấm thía, khẩn thiết.

      Sắc mặt Ngọc Lam Sinh hơi biến đổi, Viên Thanh Cử hề phát kéo An Lai vào trong: “ đưa em gặp ông nội.”

      Ngọc Lam Sinh bước nhanh theo, điều chỉnh tốt nét mặt, “Đàn phải, là em lỡ lời.”

      An Lai thấy ấy lớn hơn mình rất nhiều, ít nhất cũng phải hai lăm hai sáu, để ấy gọi chị dâu mình có chút khó xử, An Lai : “Gọi tôi An Lai là được rồi.” Viên Thanh Cử im lặng siết tay cái.

      Ngọc Lam Sinh dịu dàng mỉm cười, cũng từ chối.

      An Lai thấy cứ thân thiết trước mặt trưởng bối như vậy tốt lắm nên muốn vùng ra khỏi tay Viên Thanh Cử, nào biết bàn tay vô lại kia còn nhanh hơn, trêu ghẹo: “Thẹn thùng rồi hả?”

      An Lai trừng . Ngọc Lam Sinh bên cạnh : “Hai người các ân ái.”

      Những lời này rất hợp tâm ý Viên Thanh Cử, “Mắt nhìn của Lam Sinh tệ.”

      Thấy Ngọc Lam Sinh nhìn sang, An Lai có chút ngượng ngùng.

      Ông nội Viên Trọng hơn tám mươi tuổi, thân mình vẫn rất khỏe mạnh, cũng có lẽ là vì xuất thân quân nhân nên tràn đầy sinh lực. Ông để Tiểu Bàn đỡ, nhìn thấy An Lai, Tiểu Bàn lủi tới tri thông tin tức: “Ông nội nghe thấy chị ba tới nên muốn xuống lầu.”

      Ông nội Viên giậm mạnh chân cái, trừng hai mắt: “Lắm miệng.” Tiểu Bàn khẽ run rẩy, bước lên lấy lòng dìu ông ngồi xuống.

      Viên Thanh Cử tiến lên: “Ông nội, cháu đưa cháu dâu tới gặp ông.”

      Nào biết ông nội Viên lại cáu kỉnh, cảm kích mà còn trừng mắt hổ: “Lão già ta còn chưa mù đâu.”

      An Lai hề dự liệu được tính tình ông nội lại kém như vậy, vẫn còn đứng yên ngơ ngác, Viên Thanh Cử kéo kéo , “Mau gọi ông nội.”

      An Lai hồi hồn, nhu thuận học theo: “Ông nội.”

      Lúc này ông cũng làm khó nữa, ngược lại còn mặt mày hớn hở: “Ngoan, mau tới chỗ ông nội.”

      “A?” An Lai có chút phản ứng kịp, Viên Thanh Cử đẩy lưng cái mới kiên trì bước lên.

      Chị dâu cả Triển Hoa ra từ phòng bếp: “Mấy em đến rồi à? Chị còn sợ mưa qua được chứ.”

      sớm, trời vừa mưa là tụi em đến cửa nhà rồi.”

      Triển Hoa nhìn nhìn Viên Thanh Cử: “Sao còn mặc quần áo ướt vậy, mau thay , đừng để cảm mạo.” lại hỏi An Lai: “Em có bị ướt ?”

      An Lai lắc đầu, có chút ngượng ngùng: “Mưa tạt lên người ấy hết rồi.”

      Triển Hoa trêu tức nhìn thoáng qua Viên Thanh Cử, lại giục thay quần áo.

      “Em ngồi với ông nội chút, rồi về ngay.” Viên Thanh Cử dặn dò An Lai, ông nội Viên nhìn vừa ý: “Ông còn có thể bắt nạt vợ của chú được sao.”

      Viên Thanh Cử bất đắc dĩ, đành phải vài bước, đến chỗ ông lão nhìn tới nháy mắt với An Lai mấy cái.

      Triển Hoa buồn cười nhìn đôi vợ chồng trẻ, còn : “Được rồi, mấy em ở với ông, chị vào bếp xem thức ăn xong chưa.”

      Ngọc Lam Sinh thấy Viên Thanh Cử rồi cũng : “Chị cả, em giúp chị.”

      Triển Hoa và Ngọc Lam Sinh cùng vào bếp, Tiểu Bàn cũng biết chạy đâu rồi. An Lai ở mình với ông nội Viên nên đứng ngồi yên. Đột nhiên nghe ông : “Nha đầu, con cũng làm chuyện xấu gì rồi hả?”

      “Sao cơ?” An Lai biết vì sao lại bị “hưng sư vấn tội”, còn hỏi cách khó hiểu như thế.

      Ông nội Viên chống hai tay lên quải trượng, làm như : “Tiểu Ngũ Tiểu Lục mỗi lần gặp rắc rối trở về, đứng trước mặt ta đều là bộ dáng như mông bị mọc đinh vậy đó.”

      An Lai biết ông trêu ghẹo mình, thân mình cũng thả lỏng hơn, có chút ngượng ngùng cười: “Ông nội!”

      “Thế này mới đúng, ta cũng phải bom, con sợ cái gì!” Ông chậm dần: “Vết thương đầu khỏi hẳn chưa?”

      Ông rất hòa ái dễ gần, An Lai cũng còn khẩn trương như vừa nãy nữa, ngoan ngoãn đáp: “ tốt rồi ông.”

      “Vẫn chưa nhớ được chuyện trước kia à?”

      An Lai lắc đầu. Ông nội Viên thở dài, vỗ vỗ tay An Lai: “Đều là tạo hóa!”

      “Con hiểu ý ông lắm.”

      Ông nội Viên nở nụ cười: “Con cháu đều có phúc của con cháu, lão già ông cũng sống được mấy năm nữa, can thiệp vào chuyện của mấy con.”

      “Ông nội vẫn cường tráng khỏe mạnh mà!”

      Ông nội Viên liếc mắt nhìn Viên Tiểu Bàn bên cạnh cái, “Vậy phải trông cậy vào mấy tiểu tử con làm ta tức giận mới được.”

      Tiểu Bàn làm bộ mất hứng, lại gần: “Ông nội oan con rồi, gần đây con gặp rắc rối gì cả.” Rồi lại lấy ra chiếc hộp thủy tinh của An Lai như hiến vật quý, “Ông nội xem, con sai mà, đây đều là do chị ba làm.”

      “A, phải là đậu hủ chim ngói sao?” Ông nội Viên vừa nhìn liền nhận ra, có chút cảm khái : “ nhiều năm chưa được ăn lại rồi.”

      An Lai vội : “Con trộn chén cho ông nội ăn ngay nhé?”

      Ông nội Viên gật đầu, vuốt râu : “Có cháu dâu đúng là tốt, nhưng hai đứa này đều kéo dài chịu kết hôn, định ở giá cả đời hả?” tới lại giận chó đánh mèo Viên Tiểu Bàn trước mắt, đánh gáy cậu ta cái.

      Tiểu Bàn oan ức ôm gáy: “Ông nội, con còn chưa đến hai mươi hai mà. Chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật đâu.”

      Phòng bếp nhà chính nhà họ Viên ngoài dự đoán của An Lai, vì cái gì khác mà khi vào, bên trong chỉ có chị dâu cả Triển Hoa, Ngọc Lam Sinh và phụ nữ trung niên xào rau mà thôi.

      Hỏi ra mới biết, người phụ nữ kia chính là thím Lâm chuyên nấu cơm cho gia đình, tuy rằng trong nhà nhiều người, nhưng bình thường cũng có Triển Hoa giúp đỡ nên thiếu người. An Lai xấu hổ, quả nhiên Viên Thanh Cử quá xa hoa lãng phí. Phòng bếp có đầu bếp chính, ba phụ bếp, còn có sư phụ làm điểm tâm Bạch Án nữa.

      Sắp đến giờ cơm, An Lai rốt cục gặp được hai nhân vật quan trọng khác trong nhà, cả Viên Hồng Uy và cháu Viên Ái. Lúc trước Viên Ái học đàn, cả vừa đón về nhà.

      Viên Hồng Uy là người đàn ông trung nhiên nho nhã, mang giầy Tây, ăn mặc tương đối chỉnh tề, đeo mắt kính. thấy An Lai cười chào tiếng rồi đưa Viên Ái rửa mặt, nóng lạnh. Nhưng An Lai cảm thấy như gặp ta ở đâu rồi. Về phần Viên Ái, có người lớn ở đây, tuy tình nguyện nhưng bé vẫn quy củ gọi tiếng thím ba.

      Triển Hoa gọi An Lai: “An Lai, sắp đến giờ cơm rồi, em gọi Tiểu Tam xuống đây .”

      “À, được.” An Lai còn nghĩ xem gặp Viên Hồng Uy ở đâu, có chút mơ màng lên lầu. An Lai mang đôi giầy vải mềm, bước sàn gỗ hề phát ra tiếng. Chưa đến chỗ rẽ nghe tiếng gõ cửa, An Lai quay đầu thấy là Lam Ngọc Sinh, hình như bên trong hỏi gì đó.

      ấy : “Đàn , là em. Cơm nấu xong rồi.”

      An Lai lui bước, im lặng xuống lầu. Triển Hoa hỏi: “Sao em lại xuống mình?”

      An Lai nhận lấy đũa của Triển Hoa, xếp ra bàn: “Em gọi rồi, ấy xuống liền thôi.”

      Quả nhiên đũa còn chưa xếp xong, Viên Thanh Cử và Ngọc Lam Sinh trước sau xuống đến nơi. Viên Thanh Cử lập tức đến cạnh An Lai, tự nhiên khoác tay lên vai , “Sao vậy, em xuống bếp à?”

      An Lai hạ thấp người tránh khỏi tay , “Có chị cả và Ngọc tiểu thư ở đây, em nào dám khoe khoang chứ.”

      Lúc ăn cơm, bàn rất yên tĩnh, nhưng ăn được nửa An Lai đột nhiên “ai da” tiếng. Viên Thanh Cử bên cạnh vội vàng buông đũa, lấy khăn giấy đưa đến miệng , “Lại cắn phải đầu lưỡi rồi, mau nhổ cơm ra.”

      Mấy người còn lại nhìn họ chằm chằm, An Lai nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lắc đầu với Viên Thanh Cử, bất chấp ngượng ngùng : “Vừa rồi cả vào em thấy nhìn rất quen mắt, em nghĩ mãi ra gặp ở đâu, giờ đột nhiên nhớ tới, phải là thị trưởng của Thanh Yển đó sao?”

      Cả bàn im lặng giây lát, sau đó trận cười to, phối hợp với ánh mắt… khinhh bỉ của bạn Viên Ái.

      Người nhà họ Viên đều biết chuyện An Lai mất trí nhớ, cũng dcảm thấy thất lễ. Viên Hồng Uy còn nửa đùa tự giễu: “Xem ra còn chưa đủ gần dân, em dâu lâu như vậy mới nhận ra.”

      An Lai cười gượng, cúi đầu gẩy cơm trong bát, lần đầu tiên đến nhà chính lại mất mặt như vậy. Ông nội Viên tự mình gắp măng sợi cho : “Nha đầu, ăn của con , mặc kệ bọn họ. Bọn họ ai dám cười ta phạt người đó rửa chén.” Còn thúc giục Viên Thanh Cử: “Cháu ba à, con còn chăm sóc vợ mình con bé ăn cơm trắng luôn đó.”

      Viên Thanh Cử đáp lời. An Lai ngẩng đầu nhìn Triển Hoa che miệng cười, biết thầm câu gì với Viên Hồng Uy mà ta cũng cười nhìn thoáng qua bên này, bộ dạng vui mừng.

      Tiểu Bàn chen vào đúng lúc: “Ông nội, cả cười kìa.”

      “Được, vậy phạt thằng cả rửa chén.” Ông nội Viên đánh nhịp.

      “Được ạ.” Viên Hồng Uy đáp. bàn cơm vui vẻ hòa thuận.

      An Lai vốn tưởng ông nội Viên pha trò để hóa giải xấu hổ cho thôi, kết quả lại… Sau khi ăn xong, Viên Hồng Uy mang tạp dề vào phòng bếp. Những người còn lại cũng thấy có gì đúng. An Lai cảm thấy cường độ thần kinh của được rèn luyện lần nữa.

      ___

      ra chức vị của Viên Hồng Uy tác giả để là **, Nhi thấy để vậy kì nên đoán đại thành thị trưởng
      Last edited by a moderator: 31/12/15
      ly sắc, Dion, Mymy974 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 23: Chuyện cũ

      Edit: Nhisiêunhân

      Mâm cơm bàn được dọn , mâm đựng trà và trái cây được bưng ra.

      Trà là chè xuân mới sao, khói mỏng lượn lờ thấm vào tận ruột gan. An Lai nghe mùi thấy vui mừng, nâng lên nhấp ngụm .

      Mọi người vừa ăn hoa quả vừa nghe ông nội Viên kể chuyện xưa.

      Chuyện của lão thái gia phát sinh trước giải phóng, là người lính dưới tay ông, chẳng qua khi chuyện xảy ra ta chưa gia nhập thủ hạ lão thái gia.

      Tiểu tử tên Thuyên Trụ, rất ngốc, nhà nghèo từ , làm thuê cho địa chủ, khỏe mạnh chăm chỉ, tính tình thành . Tài chủ đó có con hơn cậu ta ba tuổi, cũng là người hiền lành tri lễ. Do hồi bị bệnh đậu mùa, tuy cứu về được mạng nhưng gương mặt lại bị hủy, nếu nhìn vào ban đêm có chút đáng sợ, cho nên hôn nhân thành vấn đề . Trong nhà chẳng những có người tới cầu hôn mà khi lão cha mời bà mối mặt dày đến nhà người ta làm mai, bà mối còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà.

      Thấy con mình sắp thành lỡ , tuổi tác ông cũng cao nên muốn tuyển người đến ở rể. Chọn tới chọn lui lại chấm thằng đầy tớ Thuyên Trụ, nhìn trúng thành , chăm chỉ giỏi làm của nó.

      Thời kỳ rối loạn, chỉ cầu an ổn là được.

      Ông liền gọi Thuyên Trụ đến hỏi ý kiến, cậu ta sao có thể có ý kiến gì. Về nhà hỏi cha, nhà bọn họ chỉ có mình cậu, lo làm sao cưới dâu, nay nghe lão tài chủ có thể nhìn trúng Thuyên Trụ nhà họ mà kén rể, âu cũng là phúc phận.

      Thuyên Trụ liền chuyển sang ở nhà lão tài chủ, đãi ngộ con rể đương nhiên khác với lúc làm đầy tớ. Sáng sớm, tiểu thư sai người đun nước ấm cho cậu rửa mặt, còn cho miếng bánh xà phòng thơm khô. Chờ khi Thuyên Trụ xuống ruộng làm việc, tiểu thư thu chậu phát bánh xà phòng thơm kia thấy đâu nữa. Ngày hôm sau đưa nước đến lại bảo người đưa thêm miếng bánh xà phòng mới, nhưng lúc thu lại cũng biến mất. Qua vài ngày như thế, Thuyên Trụ lão tài chủ là cậu phải về nhà chuyến, ông ta đồng ý.

      Nhưng mà Thuyên Trụ chân trước vừa về nhà, sau lưng lão tài chủ cho người đến hủy bỏ hôn . Hành động của ông ta là tất nhiên, tưởng Thuyên Trụ thành , nào ngờ ngay cả khối bánh xà phòng nho cũng ăn trộm mang về, ruộng đất màu mỡ nhà ông ta tràn đầy lương thực, sao có thể giao vào tay loại người như thế được.

      Chờ người truyền tin rồi, cha cậu ta trực tiếp đè xuống đánh đòn, nhưng Thuyên Trụ lại thở phào nhõm hơi. Cha cậu hỏi vì sao, cậu ta làm mặt đau khổ : “Con sợ làm việc, nhưng làm rể nhà ông ta rất khổ. Chuyện khác , chỉ là tiểu thư nhà ông ta mỗi buổi sáng đều bắt con ăn hết miếng đậu phụ khô, đậu phụ khô đó rất khó ăn, con ăn xong cả ngày cũng nuốt trôi cơm. Con chịu nổi nữa mới trốn về nhà đó.”

      Mọi người ôm bụng cười lăn lộn, cười xong lại có mấy phần thổn thức. Trong thời kì cực khổ đó, cho dù là truyện cười cũng mang chút chua xót.

      Triển Hoa thấy An Lai chỉ lo uống trà, liền bỏ mấy trái dâu tây vào trong đĩa của : “Đây là người ta đưa đến hôm qua, nghe là giống mới, rất mọng nước, nhìn thôi thấy thích rồi, em nếm thử xem.”

      An Lai còn chưa kịp phản ứng Viên Thanh Cử cầm đĩa qua : “Loại này ấy ăn đâu.” Mày nhíu lại, tựa như cực kỳ buồn rầu đối với kiêng ăn này. rồi lấy thêm mấy trái thanh long với kiwi vào phòng bếp, đổ lớp sữa đặc dày rồi mới đặt trước mặt , xoa xoa tóc : “Ăn .”

      Làm vậy đương nhiên khiến mọi người trêu ghẹo, An Lai có phúc, Viên Thanh Cử thương vợ gì đó.

      An Lai vốn muốn gây động tĩnh lớn như vậy, ăn vài ngụm rồi cho qua, dù sao ở nhà người khác cũng tiện lắm. Nhưng Viên Thanh Cử hiển nhiên suy nghĩ như , cho rằng trước mặt người nhà mình, cho dù có phiền chút cũng cần phải nhịn thứ mình thích ăn.

      Đàn ông và phụ nữ có lối suy nghĩ khác nhau, tuy rằng An Lai chưa từng làm dâu nhà ai, nhưng bản năng cảm thấy như vậy được, khiến người ta nghĩ rằng được chiều chuộng quá nhiều. Nếu hôm nay gặp phải mẹ chồng keo kiệt bị ghi hận rồi.

      Vì thế vừa lòng lại trở thành tiêu điểm bàn lần nữa, tay trộm thò xuống khăn trải bàn, chính xác nhéo vào lưng Viên Thanh Cử, dùng sức xoắn vòng trăm tám mươi độ.

      Viên Thanh Cử ngồi lù lù bất động, chỉ chờ xả giận xong bắt lấy bàn tay quấy rối kia, nắm chặt buông. An Lai rút mấy lần được, cũng dám làm động tác quá lớn nên cũng mặc cho nắm. Vẻ mặt còn làm như có việc gì, tay cầm nĩa xiên trái cây ăn.

      Lúc mọi người trêu ghẹo An Lai, Ngọc Lam Sinh vẫn luôn mỉm cười nghe, cũng gì, đợi đến khi mọi người xong mới nhìn chén của An Lai, cảm khái : “Cái này cũng làm em nhớ đến hoa quả sữa chua của tiệm bánh ngọt ngoài cổng trường đại học, khi đó, vừa vào mùa hè là mỗi ngày đều phải ăn ly.”

      Lúc chú ý của Viên Thanh Cử bị hấp dẫn sang: “Đúng là rất ngon, nhưng mà dễ mua chút nào, còn nhớ bạn cùng phòng bỏ ngủ trưa cả học kì, xếp hàng lúc mặt trời lên cao mua về cho em mới theo đuổi được người ta về tay.”

      Nhắc đến cuộc sống khi đó, vẻ mặc Viên Thanh Cử hoài niệm: “Sau cổng trường có quán nướng trong hẻm làm rất ngon, biết em ăn hay chưa, từ sau khi tốt nghiệp ăn được món nướng nào hợp khẩu vị như vậy nữa.”

      Ngọc Lam Sinh nở nụ cười: “Sao có thể ăn chứ, đó là kỷ niệm thể quên được trong bốn năm đại học mà. Đàn , nếu ngày nào đó mình làm tiệc nướng, mời bạn bè ở Thanh Yển đến tụ họp , được ?”

      “Được, em thu xếp , thiếu gì cứ tiếng, đến lúc đó nhất định tới.”

      Hai người dù sao cũng là bạn học, cho dù khác giới tính cũng có ít kỷ niệm chung, đến cổ quái của giáo viên, đến bức tường hứa nguyện bị dỡ xuống để xây lại cách đáng tiếc…

      An Lai ngồi cạnh lẳng lặng , ngay cả khi rút tay ra khỏi tay Viên Thanh Cử cũng phát giác. bưng đĩa của mình đứng dậy, vào phòng bếp.

      Viên Hồng Uy vẫn còn rửa chén, quay đầu thấy An Lai vào, đưa tay đẩy mắt kính chút: “Thiếu sữa à?” rồi lục tủ tìm.

      cần đâu cả, em chỉ vào xem có giúp được gì thôi.” An Lai bỏ đĩa vào bồn, định rửa tiếp.

      Viên Hồng Uy vội vàng gạt ra: “Sao có thể để em làm được, đây là hình phạt của ông nội. Nếu để ông biết em giúp , bị phạt nữa đó.”

      phải lão thái gia chỉ đùa thôi sao, An Lai càng thêm ngượng ngùng. Viên Hồng Uy thấy được tự nhiên gợi chuyện : “Có phải em ngờ rửa chén ?”

      An Lai vội vàng gật đầu, lãnh đạo thường giầy Tây TV và người đàn ông mang tạp dề, bọt xà phòng đầy tay rửa chén cho gia đình này có tương phản quá lớn.

      còn biết nhiều thứ lắm!” biết có phải do An Lai quá mơ màng mà lại nghe được trong giọng có chút tự mãn.

      Viên Hồng Uy bồi thêm câu nữa: “Tiểu Tam cũng biết!”

      An Lai hơi lảo đảo. Viên Hồng Uy rất vừa lòng với phản ứng của : “Em biết sao?”

      Làm sao biết được chứ, ngoài buổi tối hôm bọn họ trộm của đầu bếp nồi canh xương để nấu mì thấy Viên Thanh Cử vào phòng bếp nữa.

      Viên Hồng Uy đổ nước trong bồn, đổi nước bắt đầu rửa lần hai, đề ý ý tốt lắm: “Về nhà cho nó làm thử xem.”

      “Kỳ thực, đàn ông lập gia đình nhà họ Viên bọn , ở ngoài có thể kiếm tiền, về biết làm việc nhà, còn thương vợ nữa.” Viên Hồng Uy khoe khang hề đỏ mặt. An Lai rất hoài nghi, cả như vậy làm sao tạo dựng được hình tượng thị trưởng cao lớn ở ngoài chứ. Tiện đà lại oán thầm, người đàn ông “ở ngoài có thể kiếm tiền, ở nhà biết làm việc nhà, thương vợ” nhà giờ tán gẫu vui vẻ với mỹ nữ ở ngoài kia kìa.

      Viên Hồng Uy thấy An Lai tức giận liền hỏi: “Tiểu Tam ăn hiếp em hả?”

      có.”

      “Tiểu Tam cũng tốt, chỉ là đôi khi có hơi bá đạo, em phải tha thứ cho nó nhiều chút.”

      An Lai : “ ấy rất tốt.” Trong lòng lại oán thầm phải hơi mà là cực kỳ bá đạo, vừa tới mùa hè cho ăn dưa hấu, làm giờ tới mùa dưa hấu nhưng trong nhà ngay cả bóng dưa cũng tìm ra.

      “Em cũng rất tốt.” Viên Hồng Uy : “Ông nội là thích em, bình thường ở nhà người làm người học, ông nội cũng rất quạnh. Nếu em rảnh đến đây chơi với ông nhiều chút.” Thấy An Lai đồng ý, tiếp: “Ông nội vừa nhìn thấy em ông nghĩ đến bà cố, nên ông rất vui mừng.”

      “Bà cố?” An Lai xòe ngón tay tính bối phận.

      Viên Hồng Uy thể bổ sung thêm: “Chính là mẹ của ông nội đó.”

      “Có liên hệ gì sao?”

      Viên Hồng Uy dọn dẹp xong, kéo ghế bắt đầu kể về chuyện xưa kiều diễm.

      “Ông cố và bà cố khi đó cũng là đôi vợ chồng trẻ giống em và Tiểu Tam.” Thấy An Lai đáp lại mới tiếp: “Lúc đó bà cố mang thân phận cách cách Mãn Châu tôn quý, trong nhà cũng là thế gia vọng tộc ba kỳ. Ông cố lúc đó học đồ thợ làm gạch ngói chưa xuất sư, có lần ông cố theo sư phụ đến vương phủ tu sửa vườn, đụng phải bà cố ngắm hoa, vì thế… nhất kiến chung tình (vừa gặp ).”

      “A? Nhưng mà bọn họ…” Thân phận này chênh lệch quá lớn, làm sao ở cùng nhau được.

      Viên Hồng Uy nâng tay ý bảo an tâm đừng vội nóng nảy, lấy chậu ngâm tỏi dưới bàn lên, bắt đầu lột vỏ bỏ tỏi vào trong chén . An Lai cũng tới gần giúp đỡ, vỏ tỏi ngâm nước mềm ra, rất dễ bóc.

      Viên Hồng Uy có tiềm chất đọc sách, gợi lên hứng thú của An Lai rồi mới tiếp: “Chuyện loạn thế ai có thể chính xác được. Thời thế tạo hùng, khi đó ông cố cũng thấy thân phận mình ti tiện xứng với bà cố, muốn làm mãi thợ gạch nên dấn thân vào loạn thế. Mấy năm trôi qua cũng lên đến chức quân phiệt lớn . Ông vô cùng vui mừng trở về định đón bà cố qua cửa, nhưng bà cố sao còn nhớ được tiểu tử thợ gạch là ông chứ. Khi đó, chính quyền Mãn Châu suy tàn, dòng họ Ái Tân Giác La bị đuổi ra khỏi Tử Cấm Thành, cũng cần thêm hoàng tộc nữa, chính phủ dân quốc thành lập, bọn họ còn bằng cả dân chúng.”

      “Lúc ông cố trở về, vương phủ thuộc về nhà khác, nhiều lần trăn trở mới nghe được nơi nhà bà cố ở. Khi ông tìm, bà cố chuẩn bị thành thân trong viện, đối phương cũng là hoàng tộc xuống dốc, định thân từ . Vì thế…”

      Viên Hồng Uy dừng lại đúng lúc, An Lai tiếp lời hỏi: “Vì thế ông cố đến cướp hôn?”

      sai, ông dẫn theo nhóm binh xông thẳng vào lễ đường, khiêng người . Ông còn mua lại vương phủ trước kia, sắp xếp cho bà cố ở đó.”

      Viên Hồng Uy dừng lại kể nữa, hết sức chuyên chú bóc tỏi. An Lai nhịn được hỏi: “Về sau thế nào?”

      “Sau này bọn họ đương nhiên là tương thân tương ái, sống hạnh phúc cùng nhau, bằng đám con cháu chúng từ đâu ra chứ.”

      khoa học!”

      khoa học chỗ nào?”

      “Bà cố là bị cướp , sao bà có thể cam tâm tình nguyện sống cùng ông cố chứ?”

      Viên Hồng Uy cuối cùng cũng dừng tay, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Em rất để ý chuyện ‘cướp’ này sao?”

      An Lai nghĩ chút: “Dưa ép hái ngọt… Nhưng mà cũng thể loại trừ khả năng ông cố có sức quyến rũ bức người, sau đó bà cố lâu ngày sinh tình.”

      sai, Lai Lai thông minh.”

      Là giọng của Viên Thanh Cử. An Lai quay đầu, Viên Thanh Cử đứng cách nửa bước sau lưng , cũng biết là đến từ khi nào. Ánh mắt sáng quắc, cười nhìn , có vẻ rất vui mừng, giọng nhàng như trút được gánh nặng: “Cho nên em thể vì chuyện cũ bắt đầu tốt mà võ đoán nó mang kết cục bi thương được.”
      Last edited: 31/12/15
      ly sắc, Dion, hoadaoanh5 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 24: Kỳ quái

      Edit: Nhisiêunhân

      Viên Thanh Cử và Ngọc Lam Sinh vừa tán gẫu xong, vừa nghiêng mắt nhìn bị dọa! vợ biết chuồn mất từ lúc nào, ngay cả đĩa trái cây cũng có. nghĩ có lẽ vào bếp nên xuống tìm. Vợ ngồi cùng cả bóc tỏi, cũng biết ấy gì mà rất tập trung tinh thần lắng nghe, tựa như thầy giáo giảng bài vậy. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy rất 囧.

      vào mới nghe cả kể chuyện của ông cố nhà họ Viên, nên thu bước chân lại, cũng đứng đó nghe mà gì. cả nhìn thấy nhưng thèm liếc mắt cái, chuyên chuyên tâm tâm lại càng , sao có thể phát ra được.

      biết là cả cố ý, chuyện của ông cố và bà cố đúng nhà như vậy, nhưng ấy trực tiếp bỏ qua quá trình kể thẳng đến kết cục, còn cố ý dẫn dắt đề tài. Sau khi nghe câu trả lời của , nhõm thở phào hơi.

      Tỏi ngâm trong chậu được bóc sạch hết, cái chén đủ chứa, Viên Hồng Uy thay bằng chén thủy tinh chuyên dụng của lò vi sóng, đựng tỏi chỉ hơi vun lên chút. Thấy em trai xuống tìm vợ, tiền tự giác dọn dẹp vỏ tỏi đất rồi ra ngoài, để lại gian cho hai vợ chồng trẻ.

      Lúc này An Lai có chút muốn để ý đến . Viên Thanh Cử hỏi: “Em sao vậy? vui à?”

      An Lai ỉu xìu: “Ăn no nên có chút buồn ngủ thôi.”

      Viên Thanh Cử kéo tay : “ thôi, ngủ lát.”

      “Như vậy tốt đâu.”

      Viên Thanh Cử dừng lại, đỡ vai : “Lai Lai, em cũng có thể coi như đây là nhà mình, cần phải câu nệ như vậy.”

      An Lai vẫn được tự nhiên, vừa nghe khỏi cửa, Ngọc Lam Sinh nhìn thấy bọn họ: “Đàn , mau tới đây, bọn em bàn xem có nên đánh bài đó.”

      An Lai vừa nghe lập tức cảm thấy phiền hơn, vung tay gỡ tay Viên Thanh Cử ra, thầm câu: “Người ta gọi đó, đánh bài .”

      Viên Thanh Cử nhất thời cũng cáu kỉnh cái gì, nghĩ có lẽ quen ở đây nên mềm giọng : “ đưa em ngủ trước.”

      “Bây giờ em muốn ngủ.”

      “…”

      “Em phải xem tivi trước.”

      Viên Thanh Cử thở dài, vỗ vỗ giận dỗi: “Được được, lát nữa mệt gọi , hoặc là tự em lên cũng được, quẹo trái căn phòng thứ ba đó.”

      Ngọc Lam Sinh bên kia lại : “Đàn , nhanh lên, ba thiếu .”

      An Lai quay đầu nhìn, a, cừ , bàn mạt chược mang lên rồi. Tiểu Bàn, Ngọc Lam Sinh, Viên Đông Hành, chỉ còn thiếu vị trí thôi. An Lai dùng giọng chỉ hai người nghe được : “Đàn còn mau , ba thiếu kìa!”

      xong, cũng quản Viên Thanh Cử có phản ứng gì liền nhanh chân bỏ chạy ra đại sảnh, ôm gối ngồi cạnh ông nội Viên xem thế giới động vật. có chút 囧 với sở thích của ông nội Viên.

      Nhưng mà lão thái gia lại xem rất vui, có An Lai xem cùng ông còn vui hơn, cả người cũng có tinh thần ít. Mỗi chủng động vật xuất ông đều có thể lải nhải với nửa ngày, cứ như ông từng gặp qua rồi vậy.

      “Cũng phải là gặp qua,” ông nội nhìn thoáng qua con hổ kiếm ăn màn hình: “Mà ngay cả lão hổ ông cũng đá từng đánh rồi.”

      An Lai nhìn nhìn lão hổ hùng tráng uy vũ TV, lại đưa mắt nhìn ông nội Viên, sau đó kiên định gật đầu, khí phách : “Ông nội lợi hại.” Còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

      Có thể là lão thái gia thấy phản ứng của An Lai đủ nhiệt liệt, chỉ khen có lệ nên ông tin. Lão gia tử rất hài lòng với việc An Lai chất vấn lý lịch của ông. An Lai đúng là tin , hổ đâu có dễ gặp phải như vậy chứ, càng đừng là đánh nó.

      Lúc ông nội Viên còn trẻ cũng là người cậy mạnh hiếu thắng, già rồi lại càng tích cực hơn. Ông rất vừa lòng với cháu dâu như An Lai, nhưng cháu dâu này lại tin tích huy hoàng của ông, như vậy làm sao được. Ông thèm xem thế giới động vật nữa, thúc giục An Lai theo ông lên lầu.

      Lão thái gia chống gậy lên cầu thang, An Lai vội vàng ném gối chạy lại đỡ. Nếu là bình thường, có người dìu như vậy ông rất vừa ý, nhưng đổi thành An Lai ông lại rất hưởng thụ.

      Phòng của ông vừa nhìn biết là phòng của võ tướng. Nó rất lớn nhưng cũng rất đơn giản, ngoài chiếc giường, bàn sách, tủ quần áo và tủ đứng còn gia cụ dư thừa nào nữa. Vậy mà có cảm giác trống trải, bởi vì những nơi trống đều bày đầy các vật khác, đều có liên quan đến quân . Như mô hình xe tăng, tường treo mấy chuôi súng, cũng biết là hay giả.

      Lão thái gia bĩu bĩu môi nhìn về phía bức tường, An Lai nhìn qua, cuối cùng cũng biết vì sao ông muốn lên đây. Trước tủ đứng có chiếc cửa sổ, dưới cửa sổ là cái giường trúc, giường là… Meo meo, da hổ!

      Đúng vậy.

      Da hổ.

      tấm da hổ hoàn chỉnh.

      tấm da hổ hoang dã hoàn chỉnh.

      An Lai đột nhiên xông đến lăn lên giường trúc, ôm tấm da hổ nghiên cứu. Lông rất mượt, đường vân ràng, bị mốc. Lật da lại còn có thể nhìn thấy da bị bong ra từng mảnh hoặc vết máu đỏ còn dính lại.

      Da luôn nha! An Lai kích động, ngờ đời này còn có thể nhìn thấy thứ trong truyền thuyết này.

      Ông nội Viên chống gậy, đứng bên cạnh liếc mắt nhìn : “Tin chưa?”

      Còn có thể tin sao? An Lai vội vàng gật đầu, ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn ông: “Ông nội, con hổ này ông đánh thế nào vậy?”

      Mới đầu ông nội Viên còn có chút tức giận, vẫn chịu , An Lai khen hết lời mới làm ông đắc ý kể lại chuyện lúc đó.

      “Khi đó mới vừa giải phóng lâu, có năm, ta mang binh đóng quân ở thôn làng cạnh núi vùng Tây Nam. Chợt ta nghe trong thôn dưới chân núi người ta thương có mèo lớn quậy phá ruộng nương, làm hỏng ít hoa màu. Khi đó chẳng có loại tốt gì, cây hoa màu có thể kết trái cũng rất khó khăn.”

      “Hổ chẳng lẽ cũng ăn chay? Nó vào ruộng làm gì?”

      phải ăn chay, mà là đến mùa thu hoạch, động vật núi rất tinh ranh. Khỉ, thỏ, hươu sao, heo rừng… đều xuống ruộng trộm hoa màu, trời vừa tối là tụi nó tụ tập đến, hổ phải săn. Nó săn quan trọng, nhưng nó vừa nhào lên cái, mảng hoa màu lớn liền bị nó đạp hư. Dân thôn rất hận, nhưng cũng có cách với con vật hung hãn như vậy. Ta nghe đến liền dẫn theo vài người đến đó thủ, ngồi vài đêm mới bắt được.” Lão thái gia vạch bộ lông đen đầu hổ ra cho An Lai xem, ngay chỗ mi tâm quả nhiên có lỗ súng.

      An Lai càng xem kỹ bộ da hổ, lão gia tử càng đắc ý, ông hừ hừ : “ cần tìm, có đâu, chỉ có lỗ thôi, phát mất mạng.” Lúc ông còn giơ tay làm động tác nhắm bắn.

      An Lai cuối cùng cũng hiểu vì sao Viên Thanh Cử lại thích tự mãn như vậy. Buổi sáng, luận bàn cùng Viên Hồng Uy, tuy nhiều lắm nhưng cũng rất mạnh mẽ! Chẳng qua chuyện này cũng thể ngăn cản nỗi sùng bái của dành cho . Dây dưa lúc lâu, An Lai mới cảm thấy mỹ mãn, đắc ý xuống lầu cùng lão thái gia.

      Vừa xuống nghe thấy tiếng Tiểu Bàn gào to: “Sao các người có thể tháng hết tiền được!”

      Vì thế An Lai bị bắt đến, Tiểu Bàn đá hai người “thắng hết tiền” Viên Thanh Cử và Ngọc Lam Sinh xuống bàn, lại kéo An Lai và Triển Hoa đến góp cho đủ số.

      An Lai bị đặt vào chỗ của Viên Thanh Cử, mờ mịt nhìn những con cờ mạt chược bằng gỗ bàn, loại quốc túy (tinh hoa văn hóa của đất nước) này thực thích được.

      “Tôi biết chơi.”

      Tiểu Bàn hề để ý là tay ngang, hiên ngang vỗ ngực: “Em dạy cho chị ba!”

      Triển Hoa cũng : “ sao đâu, cứ chơi , giết thời gian.”

      An Lai đành phải ngoan ngoãn ngồi đó. Cũng may tính là ngốc lắm, qua lại vòng liền hiểu quy tắc. Tiểu Bàn bắt đầu có lợi thế rồi. An Lai ngồi ngay chỗ lúc nãy Viên Thanh Cử ngồi, tiền vẫn để đó, có xấp , ước chừng hơn mười tờ, còn có chút tiền lẻ.

      Đều người mới học nghề có vận may tốt, nhưng An Lai lại thực được, mặc dù cũng có đôi khi thắng nhưng đa phần là thua.

      Viên Thanh Cử ngồi sau ghế , thỉnh thoảng chỉ điểm chút. Mới bắt đầu Tiểu Bàn chỉ liếc mắt cái, sau đó lại thẳng: “ ba, hai người chơi chung sao?”

      Viên Thanh Cử vui vẻ: “ đương nhiên là ủng hộ bà xã rồi.”

      Ngọc Lam Sinh cầm bài tpokerú lơ khơ : “Đàn , bằng chúng ta qua kia chơi bài .”

      Viên Thanh Cử nhìn về phía An Lai, An Lai có chút phiền, trước khi mở miệng , quay đầu lại: “ , em tự chơi được.” nghĩ thầm, Ngọc Lam Sinh này giỏi chơi, lúc mạt chược, lúc poker.

      Ba người bàn đều có thắng có thua, Tiểu Bàn thắng nhiều nhất, An Lai nhìn xấp tiền Viên Thanh Cử để lại đều thua hết rồi, quay đầu nhìn hai người đánh bài cách đó xa, chơi poker có thể vui đến vậy sao?

      “Chị ba còn chơi ?”

      “Chơi chứ, nhưng mà Tiểu Lục, cho tôi mượn tiền.”

      An Lai vẫn thua mãi, thua lại mượn của Tiểu Bàn, cứ như vậy chơi hết buổi chiều. Sau khi lại thua vòng, An Lai cũng chán, đứng lên duỗi người: “Tiểu Lục, cậu nhớ tìm ba của cậu đòi nợ đó.”

      Chủ nợ Tiểu Bàn vô cùng vừa lòng, nếu là bình thường, ba sao có thể thiếu tiền cậu được? Tuy nhiều nhưng bây giờ cũng là thiếu đó!

      An Lai cũng rất vừa lòng, thua tiền của người khác rất thích, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

      Tiểu Bàn ra dáng thong thả đến trước mặt Viên Thanh Cử đòi nợ: “ ba, hôm nay chị ba thua ít tiền.” Thấy Viên Thanh Cử phản ứng, cậu lại bổ sung câu: “Chị ấy đều mượn của em.”

      Viên Thanh Cử buông bài, bộ dạng này của cậu ta nhìn rất chướng mắt: “Bao nhiêu?”

      “Bảy nghìn bốn trăm hai mươi đồng.”

      có nhiều tiền mặt như vậy.”

      “Hì hì…” Tiểu Bàn lấy giấy nợ chuẩn bị sẵn ra vỗ lên bàn: “Ký !” Ngay cả bút cũng có luôn.

      “…”
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      ly sắc, Dion, Mymy974 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :