1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hình như bị đăng trùng rồi bạn

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 17: Chuyện trong bếp

      Edit: Nhisiêunhân

      “Ai động đến nồi canh xương của tôi!”

      Đối với những người phòng bếp mà , bất luận kẻ nào khác động đến dù chỉ là cọng hành của ta đều thành tội nghiệt thể tha thứ, trừ phi đó là người ta thừa nhận có tay nghề bếp núc cao hơn mình.

      phải vì tiếc cọng hành đó, mà là ta cho rằng họ phát huy được giá trị lớn hơn nữa của cọng hành, là giày xéo nguyên liệu nấu ăn, mỗi người quý phòng bếp đều thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này.

      Có thể tưởng tượng được, sáng sớm đầu bếp nhìn thấy nồi canh xương ông tỉ mỉ làm ra chỉ còn lại nửa có tâm tình muốn lấy dao chém người thế nào. Cảm xúc phẫn nộ này lan đến đầu bếp thứ hai, thứ ba. Ba người giúp việc, ngay cả người làm vườn Trần Ngôn cũng thể may mắn thoát khỏi, nhưng ai muốn gánh nỗi oan uổng này, ai dám nhận làm bay nửa nồi canh xương đó. Sau khi lần lượt từng người bị giáo huấn, đầu bếp đến phòng giám sát, nhưng tiếc là camera của phòng bếp bình thường đều được mở lên.

      Cuối cùng việc này kinh động đến bác Hách và nam chủ nhân. Khi đầu bếp ủy ủy khuất khuất tự thuật mọi chuyện với bác Hách, muốn điều tra ra ràng để thanh lý tên trộm trong nhà, bị nam chủ nhân với sắc mặt quái dị ngăn lại, là chuyện bé đừng xé ra to. Từ đó, kiện náo loạn nồi canh xương sáng sớm kết thúc. Đầu bếp cam lòng, mãnh liệt đề nghị phòng giám sát mở thiết bị camera trong phòng bếp lên.

      Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình và cơn đói của nam chủ nhân, cho nên chưa dùng bữa sáng luôn rồi.

      Những điều đó là do bác Hách thuật lại với An Lai.

      Cái này phải vì vui, mà là… ba giờ sáng nay mới ăn tô mì lớn như vậy, bữa sáng nuốt trôi mới là lạ đó!

      Cuối cùng vẫn mím cái miệng khẽ nhếch lại, quyết định giải thích nửa nồi canh xương đó về đâu.

      bàn đặt đĩa ngân ti cuốn, đĩa bánh gạo ngọt, hai đĩa rau trộn, chén cháo gà.

      An Lai thích ăn cháo trắng nên Viên Thanh Cử bảo phòng bếp thêm vài thứ vào cháo cho , mấy ngày nay rất thích ăn cháo xương, mỗi bữa sáng đều phải có món này. Hôm nay rốt cục đầu bếp cũng dám dùng lại nửa nồi canh xương còn thừa, chỉ có thể tạm làm cháo gà.

      Bác Hách sợ thích còn thêm câu: “Phòng bếp còn làm cháo trứng gà trân châu phu nhân thích, phu nhân có muốn đổi hay ?”

      An Lai lắc đầu, cháo này kỳ thực cũng rất thơm, tối qua bọn họ ăn mì xong liền im lặng meo meo trở về phòng, sợ khó tiêu nên ngồi thêm lát, ngủ khi bốn giờ sáng. Hiếm khi Viên Thanh Cử thông cảm cho gọi dậy chung với . thoải mái ngủ nướng giấc, lúc này ăn cái gì cũng thấy thơm ngọt.

      Gắp miếng bánh gạo, mùi sữa xông vào mũi.

      “Bác Hách, bánh gạo ngọt này là mới làm sáng nay sao?”

      “Đúng vậy, cậu ba thấy phu nhân thích ăn nên bảo phòng bếp làm thử, còn bỏ thêm sữa tươi phu nhân thích nữa, thử xem mùi vị thế nào.”

      An Lai cắn ngụm, cũng ôm hi vọng gì nhiều, dù sao bánh gạo ngọt hảo hạng đều phải dùng đá đen cũ mài gạo tẻ ngâm thành bột nhuyễn mịn, sau đó thêm men đặc chế rồi ngâm tiếp trong thùng gỗ, đặt ở nơi râm mát ba ngày, cuối cùng chờ sau khi bột gạo hoàn toàn nổi lên trong quá trình lên men bỏ vào lồng trúc hấp chín ở nhiệt độ cao. đến tay nghề của đầu bếp, mà là trong nhà này ngay cả chum vại còn sao trông cậy đầu bếp chuẩn bị được thùng đá đen và lồng hấp bằng trúc chứ.

      Cho nên có thể làm thành thế này tốt lắm rồi, máy móc mài bột gạo mịn hơn đá đen nhiều, sữa tươi cũng ngon tuyệt.

      “Cũng được.” lại ăn thêm mấy miếng nữa.

      Buổi tối Viên Thanh Cử trở về hỏi mùi vị thế nào, với .

      “Mấy thứ nhặt này, ngày mai bảo người đặt mua về cho em.” Viên Thanh Cử dựa vào ghế sofa, nhẫn nại nhìn cuộn người bên cạnh đếm đếm ngón tay, kể tội ăn có của để đòi này nọ.

      An Lai quỳ dậy sofa: “ dễ lắm, cái khác tính, nhưng chỉ riêng đá đen kia là rất nặng rồi, đá vừa đục đều mài đồ ra toàn cát, muốn dùng phải mài nhiều năm mới có thể dùng được.”

      vô cùng vừa lòng với nan đề đưa cho mình, bằng làm sao thể ra giá trị của được. Viên Thanh Cử xoa xoa tóc , : “Được, bảo người xuống nông thôn tìm xem.”

      có thể tìm được hay , chỉ phần cưng chiều này của khiến lòng An Lai ngọt ngào rồi, vì có thể hưng sư động chúng chỉ vì muốn ăn bánh gạo ngọt chính tông. cũng thấy có chút chua xót, cảm thấy những thứ này đều là do chiếm của người khác.

      An Lai cứ ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt như vậy, Viên Thanh Cử biết thần trí bay đến đâu, kéo lại cạnh mình: “Lai Lai của giỏi, ngay cả mấy thứ tỉ mỉ này cũng biết làm!”

      An Lai nghĩ, bánh đó tính là gì đâu, chỉ món điểm tâm thôi, mãn hán toàn tịch cũng làm được mấy món kìa. Cậu của đầu bếp nổi tiếng, sau này vì thích môi trường làm việc ở khách sạn mà từ chức, tự mình mở quán riêng. ngày chỉ làm ba bàn, buôn bán thịnh vượng vô cùng, cho dù là ai cũng đừng hòng đến lượt trong vòng tháng.

      Hai nhà bọn họ cách gần nhau, cũng thường xuyên qua phụ việc. Cậu cũng giấu riêng với cháu nên học được ít tay nghề.

      Chỉ là… An Lai lắc đầu, phát lại nhớ nổi dáng vẻ của cậu nữa. cả kinh, cố gắng nhớ lại những người mình biết trước đây nhưng đều nhớ ra, ngoại trừ chính , ngay cả cha mẹ cũng tài nào nhớ nổi.

      Viên Thanh Cử thấy sắc mặt càng lúc càng trắng, cũng bị dọa sợ, “Lai Lai?”

      An Lai đỡ đầu mình, đẩy Viên Thanh Cử ra có lệ: “Em sao, chắc là bị lạnh, em về phòng ngủ lát là được.” Rồi nghiêng ngả chao đảo bỏ về phòng.

      Trạng thái đó sao Viên Thanh Cử có thể nhìn ra, sợ phát sinh chuyện gì nên vội đuổi theo, nhưng An Lai lại sống chết muốn đến bệnh viện, chỉ có thể ở cùng . Cũng may An Lai ngoài sắc mặt trắng bệch ra còn chuyện gì khác.

      An Lai lúc này rất loạn, cũng quản được .

      Ngày hôm sau Viên Thanh Cử làm, cứ luôn ở nhà cùng . An Lai tuy rằng khủng hoảng bất an nhưng vẫn bình thường như mọi ngày, cũng muốn Viên Thanh Cử ở mãi cạnh , vì thế sau ngày, Viên Thanh Cử bị thúc giục phải ra ngoài.

      An Lai nghi ngờ đây là do tác dụng của thuốc, nhưng Viên Thanh Cử thấy bộ dạng mất hồn mất vía của nên càng lo lắng, ngày nào cũng đôn đốc uống thuốc, muốn quăng cũng quăng được. Cũng may tình hình tệ hơn, vẫn nhớ được rất nhiều chuyện trước đây, tỷ như hồi trộm bưởi của hàng xóm bị chó đuổi cắn, tỷ như chuyện thầm mến học trưởng khi trung học, tỷ như đồ ăn ở căn tin trường đại học. Chỉ là nếu muốn nhớ chi tiết nhớ ra, nếu quá dùng sức rất đau đầu.

      bị mất quá nhiều trí nhớ nên An Lai thở phào nhõm, tự an ủi mình tình hình tệ hơn, ít nhất vẫn biết , tuy cũng tên là An Lai nhưng phải An Lai mà Viên Thanh Cử thương bảo vệ. Ý niệm này vô cùng mãnh liệt, mạnh liệt đến mức cho dù quên hết tất cả ký ức của mình cũng quên mình phải là vợ của Viên Thanh Cử.

      Ngày cứ trôi qua trong sợ hãi như vậy, cũng may còn có rất nhiều việc vặt quấy nhiễu , giúp quá chú ý đến chuyện mình bị mất trí nhớ.

      Phía sau núi có mấy cây thầu dầu có thể hái quả, phải làm phiền Trần Ngôn trèo lên hái cho . Đợi ngâm quả non đầu tiên cũng rất tốt, An Lai suy nghĩ rồi tìm bác Hách hỏi số điện thoại gọi về nhà chính của nhà họ Viên. nghe thấy giọng nữ trung niên trong điện thoại: “Xin chào, đây là nhà họ Viên.”

      thanh này cũng giống với chị cả Triển Hoa lắm, nghĩ hẳn là người làm, “Ách… Chào , tôi là An Lai.”

      ba.” Giọng đầu bên kia có chút run run.

      An Lai nhíu mày: “Xin hỏi Viên Tử Mộ có ở đó ?”

      “Có, có, cậu Lục nghỉ ngơi trong phòng, tôi gọi ngay.” Người nọ vội vàng , sau đó là tiếng bước chân chạy vội vàng.

      An Lai cầm điện thoại nghĩ, vẫn là bác Hách nhà bọn họ ổn trọng hơn.

      Đầu kia nhanh chóng truyền đến giọng kèm hơi thở gấp: “Chị ba, chị tìm em hả?”

      An Lai có chút vui sướng khi nghe thấy giọng này, “Ừ, bên này lại hái về ít quả thầu dầu nữa, nếu cậu bận qua lấy .”

      “Chị ba chị là tốt với em quá, chuyện này cũng nhớ đến em, chiều nay em qua liền.”

      “Vậy mấy giờ cậu đến…”

      Còn chưa xong hình như điện thoại bên kia bị giật mất, mơ hồ nghe thấy tiếng Viên Tiểu Bàn rống: “Con bé này làm gì vậy?”

      Sau đó là giọng trẻ con: “ phải chỉ là quả dại thôi sao, tùy ý gọi người mang qua được rồi còn làm phiền chú Lục chi nữa? giở trò kiểu đó, bọn họ dám nhưng tôi sợ đâu…”

      Lượng tin tức có chút lớn, An Lai mơ hồ hồi, lại nghe tiếng Viên Tiểu Bàn quát: “Con nhóc thối, con bậy bạ coi chừng chú Ba đánh con, mau đưa điện thoại cho chú.”

      Đứa bé kia rất khinh thường: “Chú quả thực nên giảm béo rồi, ngay cả chân ngắn của con chú cũng đuổi kịp nữa.”

      Điện thoại chuyển đến tay Viên Tiểu Bàn, cậu ta gấp gáp : “Chị ba, chị đừng để ý, trẻ con hiểu chuyện, nó chỉ đùa thôi.”

      An Lai nghi hoặc, chầm chậm : “Là tôi nghĩ chu đáo, để tôi cho người mang đến đó vậy.”

      Viên Tiểu Bàn lại liên tiếp xin lỗi, An Lai lại cậu ta: “Vậy lúc cậu tới, thuận tiện mang theo cái chum đến đây.”

      “Được, chị ba muốn dùng làm gì?”

      “Quả thầu dầu lần trước tôi đều lấy ra ướp hết rồi, nếu cậu thích cứ tới mang về ăn.”

      Viên Thanh Cử tới rất nhanh, Viên Thanh Cử còn chưa về cậu ta và Viên Đông Hành đến, mỗi người cầm cái chum trong tay, sau đó lại để mấy người sau lưng bưng vài cái chum đưa lên nữa.

      An Lai dở khóc dở cười: “Cậu muốn mở cửa hàng luôn sao?”

      Viên Tiểu Bàn xoa xoa cái bụng bị chum đè nặng: “Chỗ này của hai chị hơi bất tiện, ngay cả chuyển phát cũng lên được, em phải sợ lần sau chị muốn ướp cái gì lại có đồ dùng đó sao. Mang lên nhiều chút, sau này chị có gì ăn ngon nhớ gọi em.”
      Last edited: 19/11/15
      ly sắc, Dion, hoadaoanh2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18.1: Tiền duyên

      Edit: Nhisiêunhân

      Đầu bếp tuy là rất bài xích loại đồ ăn ướp muối này, nhưng khi chế biến tuyệt đối là tay nghề cao siêu. Ông băm kỹ ức gà và lột da đùi gà, xé thịt thành sợi mỏng. Sau khi quả thầu dầu lấy ra khỏi vại cắt thành nhiều phần chung với ớt. Xào hành gừng tỏi qua lửa lớn, khi bỏ vào nồi chỉ cho thêm chút muối và nấm hương ngâm tương tự làm. Thơm cay ngon miệng, rất kích thích mùi vị. Tiểu Bàn tất nhiên là khen dứt lời, ngay cả Viên Đông Hành cũng còn ghét bỏ nó là quả dại nữa. Hai người lòng nhào vào mâm đồ cơm, ồn ào muốn ăn trước đợi Viên Thanh Cử, An Lai chỉ thành phải theo bọn họ, quên dặn phòng bếp giữ mỗi món ít lại trong nồi hâm nóng.

      Lúc bọn họ ăn được nửa, Viên Thanh Cử về tới: “Sao hai em lại đến nữa?”

      Viên Đông Hành liếc cái, thèm để ý, Viên Tiểu Bàn bớt chút thời gian ra trả lời: “Chị ba hào phóng, gọi tụi em đến đây ăn ngon.”

      An Lai đứng dậy định kêu phòng bếp mang mấy món được hâm nóng lên.

      “Gần đây chị ba của mấy chú đau đầu, đừng đến làm ồn với ấy.” Viên Thanh Cử ấn ngồi lại xuống ghế, “Mọi người ăn tiếp , tắm trước .”

      “Chị ba khỏe ư?”

      có gì đâu, hai người ăn .” An Lai muốn nhiều lời.

      Cơm xong, dọn chén đũa bàn xuống, An Lai bảo người mang mấy món để dành cho Viên Thanh Cử và ít hoa quả với điểm tâm ngọt lên. Mấy người lại ăn thêm lúc.

      An Lai rửa sạch cái bình bụng to cao nửa thước cho Tiểu Bàn đựng thầu dầu ướp, Tiểu Bàn tha thiết trông mong nhìn cái bình trong tay : “Lần trước mang về, ông nội là ăn ngon, lâu được nếm lại hương vị này rồi.”

      “Ông nội?”

      “Đúng vậy, em quên mất chị ba nhớ được. Sau khi rời khỏi thương trường, ông nội chuyển đến Thanh Yển sống cùng tụi em.”

      “Ừm… Nhà chính bên kia còn có ai nữa?”

      Tiểu Bàn đếm đếm: “Ba mẹ và Tư đều ở Kyoto, ngoài ông nội cũng chỉ có gia đình cả với mấy em tụi em thôi.”

      “Nhưng mà hai có phòng bên ngoài, hàng năm chẳng về nhà được mấy lần. Em cũng rất bận, thường ở nhà. Tiểu Thất ở lại trường. Nhà chính cũng còn bao nhiêu người.” Viên Đông Hành ở cạnh bổ sung thêm.

      “Gần đây cậu bận sao?” An Lai thấy gần đây Tiểu Bàn đều cùng cậu ta.

      “Thanh Yển là trạm cuối cùng của lần diễn lưu động cả nước, giờ em có hai tháng nghỉ ngơi.”

      “Vậy à, vừa rồi đứa bé nghe điện thoại là ai?”

      “Là con của cả, Viên Ái. Chị ba à, con bé còn , trước khi tụi em đến đây chị cả răn dạy
      [​IMG]
      ly sắc, Dion, hoadaoanh3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18.2: Tiền duyên

      Edit: Nhisiêunhân

      Viên Thanh Cử còn chuyện câu được câu với : “Hôm nay Viên Ái bắt nạt em à?”

      có gì, trẻ con bướng bỉnh thôi mà.” An Lai mất chút thời gian mới nhớ ra Viên Ái chính là đứa trẻ nghe điện thoại hôm nay, vì thế kể lại chuyện này với lượt.

      “Ha ha, tốt.” Viên Thanh Cử hôn cái lên mặt : “Đừng để trong lòng, con bé nhắm vào em, nó cũng chỉ là…” dừng lát, có chút hết cách: “Ừm, là tranh thủ tình cảm.”

      “A?” An Lai cũng để ý chuyện này, nhưng Viên Thanh Cử lại vậy là sao?

      Viên Thanh Cử kéo chuột kiểm tra lại nội dung lần cuối cùng, lưu lại rồi tắt máy tính. nâng tay thả laptop lên bàn: “Aiz, cũng biết ai dạy tư tưởng này cho con bé, nó vẫn luôn cảm thấy nó và Tiểu Thất là hai trẻ duy nhất trong nhà, cho nên tình thương của người lớn chia đều cho cả hai, nên nó luôn rất căm thù những khác bước vào nhà này.” rồi chỉ chỉ vào mũi : “Ví dụ như bảo bối em đó.”

      An Lai thấy đầu muốn to ra, yên lặng châm chọc trong lòng, nhà các nuôi bé như vậy có chuyện gì sao?

      Viên Thanh Cử tiếp: “Nhưng mà nha đầu Tiểu Thất kia đúng là được nuông chiều quá rồi, còn trẻ nên biết việc đời phức tạp, lòng muốn vứt bỏ bối cảnh nhà họ Viên mà tự tách ra, tranh thủ tình cảm chung với Viên Ái. Viên Ái tìm được đồng minh, trở thành độc đại ở trong nhà.”

      An Lai khỏi thở dài: “ kiêu ngạo mà!”

      “Ha ha, còn phải sao. Mấy em tụi ngoài cả và kết hôn ra, trong đám tiểu bối cũng chỉ có trai lớn hơn con bé sáu tuổi. Nó có cách với mẹ nó, cho nên mục đích công kích duy nhất cũng chỉ có em.”

      An Lai nghĩ đến cảnh tượng bị hiểu đạo lý nhắm vào khắp nơi, nhịn được rùng mình cái.

      Viên Thanh Cử buồn cười: “Sợ rồi sao?”

      “Ừ, đáng sợ.”

      “Khụ khụ… ra , bà xã, cũng phải đáng sợ lắm đâu. Ít nhất còn biết biện pháp rút củi dưới đáy nồi.”

      “Cái gì?”

      “Em nghĩ xem, đứa bé này lên mặt phải chỉ vì có mình nó là bé sao. Nếu nhà họ Viên có thêm mấy bé nữa, ví dụ như nó có em , vậy phải nó còn kiêu ngạo được nữa sao?” Viên Thanh Cử làm mặt nghiêm phân tích.

      “Nhưng mà chị cả hơn ba mươi rồi, sản phụ lớn tuổi mà còn sinh nữa tốt lắm. Với lại, người ta có sinh hay , phải cứ là được.”

      “Ai nhất định phải chị cả sinh?” Viên Thanh Cử nhìn An Lai, rất sốt ruột vì EQ chậm hiểu của .

      “Chẳng lẽ cả ngoại tình?”

      Viên Thanh Cử vỗ trán, bắt đầu nóng nảy vì chỉ số thông minh của rồi.

      phải ư? mấy em còn chưa kết hôn mà.”

      Viên Thanh Cử huơ huơ tay trước mặt : “Khụ khụ… Lai Lai, cái này cũng đúng
      [​IMG]
      ly sắc, Dion, Chocopie1072 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 19: Tiền duyên (tiếp)

      Edit: Nhisiêunhân

      Khi An Lai tỉnh lại nằm giường lớn trong phòng, Viên Thanh Cử nằm ôm , nhìn chằm chằm trần nhà biết nghĩ gì, ngay cả tỉnh lại cũng phát giác. An Lai giật vạt áo của , Viên Thanh Cử bị kinh động, nhanh chóng cúi đầu: “Em tỉnh? Có đói bụng , em ngủ qua cả bữa tối luôn rồi.”

      “Có hơi đói, sao em lại ngủ vậy?” Ánh mắt An Lai có chút buồn bực.

      “Có lẽ là giọng của tên thần kinh Đồng Lê kia quá dễ gây ngủ.”

      nhớ lúc trước Đồng Lê vẫn còn ở đây, ngủ trước mặt khách là thất lễ: “ cũng đánh thức em.”

      Viên Thanh Cử cưng chiều sờ sờ tóc , cười : “Hiếm khi em ngủ ngon như vậy, Đồng Lê cũng để ý đâu.”

      Sắc trời bên ngoài tối hoàn toàn, An Lai leo đến đầu giường mở đèn. xoay người lại nhìn Viên Thanh Cử, có chút kinh sợ. Hình tượng lúc này của Viên Thanh Cử có thể là cực kỳ hỏng bét, tóc bù xù, áo nhăn nhúm, hơi khom lưng ngồi ở đầu giường.

      … Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Viên Thanh Cử, lúc trước ở bệnh viện cũng rất luộm thuộm nhưng tuyệt đối giống lần này, đó là kiểu mỏi mệt từ trong mà ra.

      “Nha đầu ngốc, suy đoán lung tung cái gì vậy, làm sao có chuyện gì được chứ.” chỉ vào bộ đồ của mình: “Cái này còn phải em làm ra lúc ngủ sao.”

      An Lai tin, nhích đến gần người ngửi tới ngửi lui, cuối cùng ra kết luận: “ hút thuốc.”

      “Sao mà làm như con cún vậy.” Viên Thanh Cử thuận thế ôm vào ngực, la to oan uổng: “Bà xã, em mở rộng chính sách cho , vừa rồi và Đồng Lê ôn lại kỷ niệm lý thú thời đại học, nhất thời phấn chấn nên hút nửa điếu. thề, chỉ có nửa thôi, nhớ tới lời dặn của bà xã nên tắt liền, còn bị Đồng Lê chê cười nữa.”

      “Thực có chuyện gì?”

      Viên Thanh Cử trầm ngâm chút, : “Có.”

      “Rốt cục là sao.” An Lai ngồi thẳng lại, chăm chú lắng nghe.

      Viên Thanh Cử ra vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn : “Bà xã.”

      “Hả? , làm sao vậy?”

      Viên Thanh Cử ôm càng chặt hơn, đầu nhích tới nhích lui sau gáy , tay còn an phận dời xuống trước ngực: “Rốt cục em muốn thích ứng đến khi nào, ông xã phải nghẹn cả ngày làm sao có chuyện gì được!”

      An Lai vỗ mặt cái, nghe lời thả ra, cười khanh khách nhìn chạy ra khỏi phòng. chỉ biết bất kể lúc trước An Lai nghĩ cái gì, chỉ cần nhắc đến chuyện này đều quên hết. Nghe thấy tiếng xuống lầu, ý cười khóe môi dần biến mất. lấy di động ở đầu giường ra, chần chờ nhấn dãy số, lúc sau lại xóa hết, lại nhấn thêm lần nữa. Ngón cái đặt ở nút gọi hồi lâu, chậm chạp nhấn xuống được.

      An Lai vòng về, dựa vào cửa nhìn : “Cơm dọn xong rồi.”

      đứng dậy vào phòng tắm: “Em xuống trước , rửa mặt xong rồi xuống.”

      “Vậy nhanh .”

      dở khóc dở cười, cười mắng: “ bỏ đói em đâu.”

      Viên Thanh Cử vào phòng tắm, lại chậm chạp cử động, chỉ cầm điện thoại ngồi bồn cầu. Hồi lâu mới nhấn nút gọi, bên kia chỉ vang tiếng có người nhận. Viên Thanh Cử : “Tra cho tôi người…”

      Chuyện này cứ bị trêu đùa qua với như vậy, An Lai cũng nhắc lại nữa.

      Từng ngày trôi qua, An Lai mơ hồ cảm thấy Viên Thanh Cử có chút biến hóa. Cũng biết là có mẫn cảm quá mức hay , cụ thể thay đổi thế nào được, chỉ cảm thấy trở nên có chút… Ừm… Thần hồn nát thần tính.

      lần, nửa đêm An Lai dậy uống nước, sợ làm thức nên bật đèn. Nhưng chỉ bao lâu, lầu vang lên tiếng lách ca lách cách, Viên Thanh Cử đứng ở cửa phòng hô to: “Lai Lai, Lai Lai…”

      An Lai vội bưng ly nước chạy lên lầu: “Em đây, làm sao vậy?”

      Ngữ khí có chút tốt: “Hơn nửa đêm rồi, em ngoan ngoãn ngủ mà chạy đâu vậy?”

      “Em… uống nước thôi mà…” An Lai yếu ớt giải thích.

      Có lẽ cũng thấy giọng mình hơi nặng nề, dịu lát, cúi đầu đối mặt với : “Lần sau, nửa đêm mà có chuyện gì phải gọi dậy, em xem em chịu bật đèn, lỡ bị ngã làm sao bây giờ? Hoặc là trực tiếp nhấn chuông gọi người, bọn họ có người trực đêm.”

      “À…” An Lai cho là đúng, phải chỉ uống nước thôi sao.

      “Ai da!”

      Viên Thanh Cử chút lưu tình gõ lên trán , thấy đau mới vừa lòng :" Đừng bỏ ngoài tai, em chạy loạn như vậy lo lắng ."

      Lúc này An Lai mới phát ngay cả dép cũng mang chạy ra rồi, cánh tay kéo tay còn run nhè .

      Từ đó về sau, mỗi đêm trước khi ngủ An Lai đều đặt ly nước ở đầu giường, giấc ngủ cũng ngày càng ngắn hơn, chỉ cần An Lai hơi động mạnh chút là tỉnh.

      Đối với chuyện này, An Lai cũng chỉ có thể tận lực khắc chế tư thế ngủ của mình cho nề nếp hơn.

      Hai chum quả thầu dầu ướp muối ngâm rất tốt. An Lai lại gọi cho Tiểu Bàn đến đây mang về, thuận tiện tặng chút cho An Phúc Nam ở đỉnh núi bên cạnh .

      An Phúc Nam cũng có chuyện gì làm, ban ngày chồng chị ta làm, con của hai người cũng học nội trú nên chị ta chỉ ở nhà mình. Từ khi phát ra An Lai, chị liền bắt đầu ba ngày hai bữa chạy sang chơi. Chị là người hảo sàng thẳng thắn, rất dễ ở chung, cũng coi như hợp với An Lai. Chỉ là có đôi khi lời của chị khiến người ta lúng túng, chẳng qua An Lai tiếp xúc nhiều với chị lâu ngày thần kinh cũng thô to, hình thành công năng tự miễn dịch .

      Hai người ở cùng nhau, có đôi khi thảo luận về món ăn, trao đổi kỹ thuật nấu nướng. Tuy rằng kết quả trao đổi thường bị đầu bếp khinh thường, đừng hỏi An Lai tại sao lại biết cảm xúc của đầu bếp, vì mỗi khi An Lai đột phát ý tưởng muốn làm món ăn mới đều bị ông cho loạt ý kiến.

      An Phúc Nam nghe An Lai từng bị thương ở đầu dẫn đến mất trí nhớ, chị ta tự phát lý giải thành đầu óc An Lai tốt, nên vô cùng nhiệt tình tự mình xuống bếp biến đổi phương pháp làm đủ món ăn có óc heo là nguyên liệu chủ yếu cho An Lai . Tiếc rằng An Lai chịu được món ăn nhìn ghê ghê này, lại tiện từ chối ý tốt của chị, cho nên mấy món ăn đó mỗi lần đều vào bụng Viên Thanh Cử hết .

      Đồng Lê cũng thường xuyên đến đây, mỗi lần đều quên khoe khoang tài hoa đọc diễn cảm của , nhất định phải đọc đoạn văn cho An Lai mới được, đọc lát là làm ngủ luôn, sau khi ta cũng ngủ an ổn hơn chút. Sau thời gian, An Lai cũng thấy có điều đúng, hỏi Viên Thanh Cử :" Đồng Lê này có phải người mời đến để chữa vấn đề giấc ngủ cho em ?"

      Viên Thanh Cử khép sách tay, hơi bất đắc dĩ đáp :" bé ngốc, em xem bao lâu rồi ? Tới giờ mới phản ứng ra ."

      Đúng vậy, phản ứng của rất chậm chạp, nhưng mà cũng có thể do mất cảnh giác với Viên Thanh Cử rồi .

      " Cũng may là em gặp ," Viên Thanh Cử nhéo cằm , nhìn , híp mắt :" Nếu là gặp người khác, chỉ bằng khuôn mặt này em sớm bị lừa đến mẩu vụn cũng còn rồi ."

      " Cám ơn khích lệ !" An Lai nghiêng đầu tránh khỏi tay , tức giận :" phải ai em cũng tin tưởng vậy đâu ."

      Viên Thanh Cử bật cười :" đúng là cảm tạ Viên phu nhân cất nhắc, tại hạ vinh hạnh vạn phần." vòng tay qua eo , sờ soạng vòng .

      " làm gì vậy, ngứa quá !"

      Viên Thanh Cử đặt cằm lên vai , ôm , khe khẽ thở dài :" Aiz ! Chút thịt vất vả nuôi ra giờ lại biến mất hết rồi ."

      An Lai bóp bóp thịt bụng :" Như vậy mới tốt, cần phải giảm béo nữa ."

      " Cũng phải ." Viên Thanh Cử nghiêng đầu, lướt mắt vào cổ áo hơi xếch của , dừng mắt ở nơi đầy đặn kia :" Nơi nên thiếu vẫn khồn thiếu chút nào ."

      An Lai nhìn theo tầm mắt , vội vàng che ngực :" lại đứng đắn !"

      Viên Thanh Cử cọ cọ cằm lên mặt , ủy khuất :" phải do cứ luôn bị bỏ đói sao, bà xã ~~" điệu biến đổi bất ngờ khiến tim người nghe phải run lên .

      An Lai vội vàng đẩy cái mặt cọ loạn của ra, xoay người sang chuyện khác :" Đúng rồi, Đồng Lê đến chữa bệnh cho em, có phát tiền lương cho ta vậy ?"

      " Rất đắt ! Tên kia toàn tính bằng phút !"

      " Khó trách đoạn văn ta chọn càng ngày càng dài . Lần sau ấy đến nữa nhớ giữ người lại ăn cơm đó ."

      " Ha ha ~ Được, nghe bà xã hết ." Viên Thạch Cử vuốt tóc :" Em cũng đừng mỗi ngày chỉ ở nhà, lúv có nhà chắc em cũng rất buồn chán . Em có thể dạo phố, làm tóc gì đó, tóc em chẻ ngọn hết rồi này . Hoặc là có thể tìm Tiểu Bàn chơi, cậu ta biết nhiều nơi chơi được lắm, tuy rằng là loại tương đối thấp nhưng chắc là em thích ..."

      An Lai trừng :" bớt xấu em câu được sao ?"

      Viên Thanh Cử vui vẻ đồng ý :" Được mà, chẳng qua ... Phải cho hôn trước chút ."

      Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn, An Lai có cách nào tìm Tiểu Bàn chơi loại trò chơi cấp thấp gì đó. Hai chum thầu dầu cậu ta ăn còn chưa miệng, thường xuyên ra sau núi u buồn nhìn mấy cây thầu dầu rậm rạp, có lần bị An Phúc Nam gặp được . Chị ta đề nghị phần lớn những nơi khác qua mùa thầu dầu rồi, nhưng có thể đến mấy thị trấn cao hơn tìm xem .

      Tiểu Bàn lập tức thu dọn hành lý, chấn hưng tinh thần rời , vừa là bốn năm ngày, lúc trở về có thu hoạch rất phong phú . Cậu ta còn hào phóng chi cho An Lai và An Phúc Nam mỗi người túi nữa .

      Tiểu Bàn lấy từ chiếc xe việt dã ra chiếc túi da rắn vô cùng cân xứng, cậu ta mở cho An Lai và An Phúc Nam xem :" Em cũng biết là gì, nhưng mà người địa phương đây là hai thứ tốt, nên em liền bảo họ hái giúp hai bọc to . Giờ nghĩ lại mới thấy có lẽ em bị gạt rồi, cái này nhìn giống như cỏ cho heo ăn trong chuồng heo vậy. bọc lá cây, bọc cỏ ." Tiểu Bàn ra vẻ chán nản .

      An Lai và An Phúc Nam thấy thứ bên trong hai mắt cùng tỏa sáng, liếc nhau trao đổi ý tưởng : Đúng là thứ tốt !
      Last edited: 19/11/15
      ly sắc, Dion, hoadaoanh3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :