1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Chứng nhận kết hôn

      Edit: Nhisiêunhân

      Trong phòng tắm, An Lai biết lời dối của mình bị vạch trần, đứng trước gương hít sâu, tự bơm hơi cho mình, chậm rãi lấy tấm khăn phủ trước gương xuống. quyết định đối mặt, trước hết thể tiếp tục từ chối khuôn mặt này nữa. có thể che tất cả gương trong phòng nhưng lại thể che gương toàn thế giới, nhất định phải bước ra.

      Trong gương là gương mặt trắng nõn tinh xảo, còn trẻ hơn tưởng tượng. Nếu mặc đồng phục giả làm học sinh tuyệt đối có người hoài nghi.

      An Lai viền theo đường nét tấm gương, xúc cảm lạnh lẽo ở đầu ngón tay khiến run rẩy. chớp mắt, người trong gương cũng chớp mắt. Xem , có gì đáng sợ cả, tự an ủi mình như vậy.

      Chải tóc xong rồi ra ngoài, vừa liếc mắt liền thấy lớp đất bị gạt ra, Viên Thanh Cử mặt biểu cảm ngồi sofa cạnh bồn hoa hỏi : “ nghĩ em cần phải giải thích chút, đây là có chuyện gì?”

      Viên Thanh Cử vẫn luôn ôn hòa với , cẩn thận quan tâm, đôi khi còn có chút vô lại, nhưng gương mặt trầm tức giận này lại nằm ngoài phạm vi lý giải của An Lai. quen với cưng chiều và kiêu ngạo của khiến cho rằng đó là toàn bộ con người , giờ nhìn giận mà phát, có chút chột dạ, cũng có chút sợ hãi.

      “Sao ?”

      An Lai im lặng, tuy là đứng, Viên Thanh Cử ngồi, nhưng lại có chút khí thế nào.

      “Lại đây.”

      An Lai chậm chạp bước qua, Viên Thanh Cử kéo ngồi lên đùi mình, tựa cằm vào vai . gạt tóc ra, vết thương ở gáy lên lên da non hồng hồng, nhưng hề có dấu hiệu mọc ra tóc mới.

      Viên Thanh Cử đỡ vai làm ngẩng đầu: “Sao uống thuốc?”

      An Lai cúi đầu xoắn góc áo : “Thuốc này quá khó uống, với lại em cũng tốt hơn nhiều rồi.”

      Viên Thanh Cử nghe giọng ủy khuất của , dở khóc dở cười, cơn giận chậm rãi tiêu tán, nhưng vẫn nghiêm mặt giải cứu góc áo bị vò nhăn ra: “ chuyện đàng hoàng, được làm nũng.”

      An Lai len lén ngẩng đầu liếc cái, định đứng dậy nhưng thắt lưng lại bị giữ chặt, quay đầu : “Ai làm nũng với chứ!”

      Viên Thanh Cử ôm an phận vào lòng, giải thích: “Em bị thương ở đầu, tuy tại chỉ mất trí nhớ nhưng thời gian dài có di chứng, trí nhớ hỗn loạn, nặng có thể mất trí nhớ trong thời gian ngắn, sợ là lúc đó em nhớ nổi hai tiếng trước xảy ra chuyện gì nữa.”

      An Lai cho là đúng, nghĩ dù sao cũng phải mất trí nhớ .

      Nhưng Viên Thanh Cử vẫn gọi người mang thuốc lên cho lần nữa, tận mắt nhìn mặt nhăn mày nhó đau khổ uống hết. nhận cốc nước trong tay đặt lên bàn, thở dài ngồi xuống cạnh : “Lai Lai, khi nào em mới chịu lớn lên đây? Uống thuốc cũng phải có người canh chừng, chút cũng làm bớt lo.”

      Nghe vậy, lập tức nghĩ đến vấn đề: “Năm nay tôi bao nhiêu tuổi?”

      Viên Thanh Cử bật cười: “Đúng là quên hoàn toàn rồi, mùa thu năm nay em vừa tròn hai mươi tuổi.”

      An Lai sợ hãi kêu: “Hai mươi?” Ban nãy soi gương tưởng mình có gương mặt búp bê, ngờ như vậy.

      “Có gì ổn sao?”

      “Rất ổn!” lập tức hỏi: “Vậy bao nhiêu tuổi?”

      Viên Thanh Cử biết vì sao đột nhiên phản ứng lớn như vậy, : “Em đoán xem?”

      An Lai săm soi lát: “Ít nhất cũng ba mươi.”

      “Sắp ba mươi hai rồi.”

      An Lai im lặng, qua hồi lâu mới nghiêm túc với người đàn ông đối diện: “ đây là trâu già gặm cỏ non.”

      “Phụt…” Viên Thanh Cử nhịn được, còn tưởng cái gì chứ, hại có chút yên. của là rất đáng , hôn lên khuôn mặt trắng nõn kia cái: “Nếu Lai Lai chịu làm cỏ non , cũng ngại làm trâu già đâu.”

      vẫn nghiêm túc lấy tay lau lau má: “ được giở trò lưu manh, giờ tôi rất nghi ngờ biết có phải là chồng hợp pháp của tôi hay .”

      “Cái này chỉ sợ là em nghi được.” Viên Thanh Cử đưa tay mở tủ tường bên giường ra.

      An Lai nhìn sang: “Cái gì?”

      “Tủ bảo hiểm.”

      An Lai chưa từng thấy tủ bảo hiểm bao giờ, chăm chú nhìn ngừng.

      Lúc Viên Thanh Cử muốn chỉnh mật mã, quay đầu lại thấy An Lai vẫn còn nhìn chằm chằm, cười ôm vào ngực: “ được xem!”

      An Lai lầu bầu: “Đồ keo kiệt!”

      Viên Thanh Cử cười khẽ: “Những thứ bên trong rất quý trọng, sợ em ăn trộm rồi bỏ trốn mất.” lấy ra rồi ôm An Lai ngồi lại bên giường.

      An Lai xếp bằng hai chân nhìn mấy thứ trước mặt: “Hộ khẩu? Giấy chứng nhận của tỉnh? Còn có hôn thú?” ngẩng đầu khó tin nhìn Viên Thanh Cử: “ bỏ mấy thứ này trong tủ bảo hiểm? Đừng biệt thự này có trộm, mà cho dù có cũng lấy cái này mà.”

      Viên Thanh Cử nửa nửa giả : “Sợ em chạy.”

      An Lai nghiên cứu hôn thú này là hay giả, thuận miệng : “Sợ vợ chạy như vậy, giờ tôi lại nghi ngờ biết tôi bị cướp về làm áp trại phu nhân hay .”

      Người vô tâm, người nghe cố ý.

      Viên Thanh Cử rút tờ hôn thú trong tay ra, dời lực chú ý của lên người mình, làm bộ lơ đãng hỏi: “Nếu em bị cướp về, vậy em định làm sao bây giờ?”

      “Vậy còn phải xem ý định cướp người của là như thế nào nữa.” nâng cằm phân tích: “Thông thường cướp vợ có hai nguyên nhân, vì sắc chính là vì tình. Đương nhiên, vì sắc chiếm đa số.” Vẻ nghiêm cẩn này cứ như là họ thảo luận học thuật chuyên nghiệp vậy.

      “Em cho rằng thuộc loại nào?”

      “Vì tình.” An Lai đoạt lại tờ hôn thú trong tay , vẫn nghi ngờ đây là chứng nhận giả.

      Cơ bắp căng cứng người chậm rãi thả lỏng, Viên Thanh Cử sáp lại gần An Lai thêm chút, giật lại tờ hôn thú, vô cùng sung sướng nâng cằm lên : “Vậy à? Sao em khẳng định được? Khuôn mặt này cũng rất xinh đẹp mà.”

      An Lai bị cướp tới cướp lui có chút kiên nhẫn, hất tay ra, chỉ vào phòng : “Nếu tôi là đàn ông, tôi cướp phụ nữ vì sắc về mà còn cho ta ở phòng lớn như vậy sao, còn kết hôn với ta, mỗi ngày ở cùng nhau nữa. Nếu nhất định phải ở phòng lớn như vậy tôi nhét thêm mấy người nữa, vì cho dù có đẹp nhìn mãi cũng thấy chán thôi. Với lại…”

      Viên Thanh Cử khó hiểu nhìn : “Với lại cái gì?”

      Với lại cũng ép tôi lên giường, những lời này ra được, “ có gì.” Cuối cùng bất đắc dĩ phát chưa từng nhìn thấy hôn thú, nên biết tờ chứng nhận này là hay giả.

      An Lai ỉu xìu được Viên Thanh Cử ôm vào lòng, chôn mặt trong cổ , cười : “ bé ngốc, kỳ thực chỉ có con mới phân sắc và tình ràng như vậy.”

      có ý gì?”

      “Ý của ta, ra chút làm giống loại vì sắc kia đâu.”

      An Lai đỏ mặt, nhận thấy muốn chạy trốn, Viên Thanh Cử ôm càng chặt hơn: “Lai Lai, chừng nào em mới để ôm cái được đây?”

      phải ôm sao?” An Lai nghĩ, ta bị choáng đầu à? Chẳng lẽ giờ bị bế hả?

      Viên Thanh Cử biết giả ngốc hay là bị mất trí nhớ nên biến thành thuần khiết: “, ôm em, ôm toàn bộ con người em.”

      Nghe tiếng hô hấp hơi dồn dập bên tai, An Lai rốt cuộc hiểu ra ý là gì. đẩy mặt lảng sang chuyện khác: “Râu đâm tôi đau quá, cạo râu !”

      Viên Thanh Cử sao có thể mắc mưu được, thuận thế đè lên giường mềm, ánh mắt sáng quắc: “Cạo râu rồi có thể ôm em sao?” cuối lên , mang chút tà mị.

      An Lai quay mặt: “ vô lại, đây là hai chuyện khác nhau, có quan hệ nhân quả gì hết.”

      “Vậy à.” Viên Thanh Cử xoay mặt lại: “ thế nào cũng phải có chút an ủi đúng ?”

      An Lai tránh thể tránh, hơi thở nam tính từ bốn phương tám hướng phủ khắp người khiến hơi choáng váng, sợ hãi. Lúc môi lưỡi bị xâm nhập, lại bài xích như tưởng tượng, chỉ cảm thấy ươn ướt. An Lai phân tâm nghĩ: Đây là tương cứu lúc hoạn nạn trong truyền thuyết sao? Nhưng vẫn nghĩ ra được kết quả, cái lưỡi mềm đảo qua khoang miệng mẫn cảm đánh tan ý thức của thành công.

      An Lai biết cảnh thân mật này kết thúc khi nào, đợi đến khi tỉnh táo lại Viên Thanh Cử nằm nghiêng bên cạnh đùa nghịch tóc . Thấy xoay qua, nghiêng mình mổ lên khóe miệng cái: “ biết em thấy chán ghét. Ngoan, ngủ , phải cạo râu.”

      Tuy Viên Thanh Cử rồi nhưng di chứng mang đến vẫn còn. An Lai đè lên trái tim nhảy loạn bang bang ngừng, phiền não vùi đầu vào gối. Cuối cùng giựt giựt tóc vào phòng tắm vỗ nước lạnh lên mặt, vừa ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt trong gương đỏ bừng, môi sưng, sáng bóng oánh nhuận.

      giường còn bày đống giấy chứng nhận, lúc An Lai thu dọn lại phát ngày giấy hôn thú giống với ngày sinh nhật chứng minh thư của . ôm hai thứ đến phòng kế bên tìm Viên Thanh Cử: “Vì sao ngày kết hôn lại giống ngày sinh nhật?”

      Viên Thanh Cử cạo râu, rửa sạch mặt, vừa dùng khăn lau vừa : “Chúng ta lĩnh chứng vào ngày sinh nhật của em.”

      An Lai hoàn toàn im lặng, “ lại sốt ruột như vậy, khí tiết của đâu?”

      “Ha ha, khí tiết thể làm cưới được em.” Viên Thanh Cử để ý đến lời lên án của , dắt An Lai qua phòng bỏ giấy chứng nhận vào tủ bảo hiểm: “Hơn nữa, thích cái gì phải sớm giữ lấy bên cạnh mới tương đối yên tâm.”
      thư hồ, ly sắc, Dion5 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Ràng buộc

      Edit: Nhisiêunhân

      An Lai cuối cùng vẫn ngủ được, Viên Thanh Cử thấy có tinh thần nên trực tiếp xách ra ngoài. mang tài xế mà tự mình lái xe. qua đường núi vòng vèo, nhìn cây cối xanh um tươi tốt ngoài cửa sổ, An Lai thầm cảm thấy mình có nhà. Hơn nửa tháng chỉ qua lại thư phòng và phòng ngủ, ngay cả sau viện còn chưa đặt chân tới, lần này được ra ngoài, cảm thấy mọi lỗ chân lông da như đều cùng hít thở khí trời.

      “A… núi đối diện có gì vậy?” An Lai nằm sấp cạnh cửa kính xe, giữa màu xanh rậm rạp của cây cối vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy những màu sắc khác nhau xen kẽ.

      “Coi chừng bị nhánh cây quật trúng.” Viên Thanh Cử chậm rãi dừng xe lại, nghiêng người ta túm An Lai thò đầu ra ngoài về, khóa cửa sổ rồi mới tiếp tục lái: “Biệt thự, năm kia vừa bắt đầu xây, tại chắc cũng xong rồi.”

      An Lai thấy sắc mặt tốt khi đến biệt thự, hỏi: “ với người nhà họ có thù oán gì sao?”

      Viên Thanh Cử khinh thường hừ tiếng: “Cũng biết là loại người gì, lúc xây biệt thự ngay cả buổi tối cũng làm việc, để cho ai ngủ. Sau đó bác Hách còn phải chạy qua đó lý luận trận.”

      An Lai nghĩ đến dáng vẻ bác Hách chửi đổng như người đàn bà đanh đá, nhịn được mỉm cười.

      “Nếu em mệt ngủ lát , đến nơi gọi em.”

      An Lai lắc đầu: “ ngủ, mình lái xe rất buồn chán.”

      Nghe vậy Viên Thanh Cử sửng sốt chút, sau đó lập tức cầm bàn tay bé mềm mại của lên khẽ hôn: “Em tốt.”

      An Lai rút tay lại, có chút buồn bực: “Chuyên tâm lái xe, mạng của tôi rất quý giá đó.”

      Khuôn mặt Viên Thanh Cử đầy ý cười: “Cẩn tuân mệnh lệnh của bà xã đại nhân.”

      Đến nội thành, bọn họ trước tiên vào bệnh viện tái khám cho An Lai. Tuy rằng chịu uống thuốc nhưng kết quả vẫn còn tạm được. Bác sĩ cũng đổi loại thuốc mới cho , nghe là vừa được nghiên cứu và giới thiệu ra ngoài thị trường thời gian gần đây. Thuốc cỡ viên hạnh nhân, màu xanh lá, còn hơi trong suốt. Đừng là thuốc, An Lai cảm thấy giống trái cây nhiều hơn. Mỗi viên đều được đựng trong bình thủy tinh nho , nhìn có vẻ vừa tinh xảo vừa trân quý.

      An Lai muốn mua thêm quần áo nên đến khu mua sắm. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Viên Thanh Cử đưa đến hiệu may cao cấp, tiêu tốn hai giờ trong đó để chọn chất liệu và kiểu dáng. Kích cỡ của được cửa hàng lưu trữ nên cần phải đo lại nữa.

      Quần áo làm theo cầu ít nhất phải nửa tháng mới có thể lấy được, bọn họ lại càn quét vòng các cửa hàng gần đó, đương nhiên, người càn quét là Viên Thanh Cử. Lúc dạo đến cửa hàng đá quý, Viên Thanh Cử nhớ đến khoảng thời gian này đeo trang sức gì: “Có phải em thích trang sức ?”

      “Rất phiền.”

      Hiển nhiên Viên Thanh Cử cho rằng có và thích là hai việc khác nhau, nửa tha nửa kéo vào trong tiệm, lúc ra, tay có thêm bộ trang sức trân châu màu hồng.

      Nhưng tâm tư An Lai lại chuyện khác, vừa rồi nhìn thấy nhẫn kim cương trong tiệm mới nhớ tới, từ sau khi tỉnh lại chưa từng thấy thứ đó tay mình, phát tay Viên Thanh Cử cũng có.

      Tâm tư của An Lai thể giấu được, lúc Viên Thanh Cử hỏi giơ ngón áp út trống đến trước mặt : “Tôi vẫn còn nghi ngờ chúng ta phải là vợ chồng , tôi là vợ nhưng tôi lại chưa từng nhìn thấy nhẫn cưới.”

      An Lai tuyệt đối chỉ là tò mò thôi, nghĩ, nếu phải vợ chồng có thể cần quan tâm chuyện ly hôn hay ly hôn nữa, trực tiếp chạy trốn là được.

      Nhưng Viên Thanh Cử lại thấy khác, nhìn ánh mắt u oán của bà xã như oán người chồng là biết phụ trách, ngay cả nhẫn cũng chịu mua, nhiệt huyết trong người sôi trào.

      Bất kể hai người bọn họ nghĩ gì, kết quả vẫn là Viên Thanh Cử hưng phấn ôm An Lai vào hôn trộm cái: “Bà xã, em yên tâm , tuyệt đối là chồng em hàng giá .”

      có được đáp án mình muốn, An Lai hóa bi phẫn thành đồ ăn, dùng xong cơm trưa vẫn còn muốn ăn thêm ly kem. Mùa xuân, tiết trời tuy ấm lại nhưng vẫn còn khá lạnh, Viên Thanh Cử đương nhiên cho ăn thứ đó, nhưng nhìn bộ dạng tội nghiệp của nên miễn cưỡng cho ăn nửa ly.

      Được rồi, An Lai thừa nhận bất tri bất giác thân thể này nghe lời . bao lâu, An Lai cảm thấy có chút đau bụng, nghĩ là bị lạnh bụng, cũng đau lắm nên với Viên Thanh Cử muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Vừa khéo bên cạnh là sông Thanh Hà, bên bờ sông có quảng trường rất lớn. Thời tiết tốt, quảng trường có khá nhiều những người già phơi nắng và trẻ em chơi diều.

      An Lai kéo Viên Thanh Cử ngồi xuống băng ghế trống, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, ngửa đầu nhìn đường chân trời, cơn buồn ngủ chập chờn ập tới. Viên Thanh Cử để dựa vào vai mình ngủ lúc, sức nặng vai khiến cảm thấy an tâm và kiên định. Xa xa, đôi vợ chồng trẻ chơi đùa cùng con của họ, người bố đặt đứa con lên vai, hai tay giữ thắt lưng bé chạy quanh quanh, đứa bé ngồi vai bố ngừng hô: “Giá giá giá…” Cười đến mức nước miếng ướt tóc bố mình. (*Giá: tiếng giục ngựa thường hay thấy trong phim cổ trang đó)

      Viên Thanh Cử cười nghĩ, như vậy cũng ngốc, bất luận là người bố hay đứa con, nếu là con của tự ngắt suy nghĩ của mình, thở dài hơi, cúi đầu hôn đỉnh đầu An Lai. An Lai có thể sống cùng , rất thỏa mãn rồi. Nếu cầu quá xa vời thứ thuộc về mình, vậy mất hết tất cả.

      Đột nhiên trong lòng run lên cái, rồi lại cứng ngắc bất động, vội cúi đầu hỏi: “Lạnh sao?” lấy áo khoác tay vịn đắp lên người , lại phát mặt đỏ ửng, ràng tỉnh nhưng mắt lại nhắm tịt. Chẳng lẽ phát sốt rồi? đặt tay lên trán nhưng thấy nóng, có chút hốt hoảng, mặc hỏi thế nào cũng chỉ đỏ mặt chuyện.

      quýnh lên trực tiếp bế đứng dậy chạy đến bệnh viện, nhưng lúc lướt tay qua mông lại thấy ẩm ướt sền sệt. thất thần, nghĩ đến vừa nãy đỏ mặt sống chết chịu ngẩng đầu, lập tức hiểu ra. Thở phào hơi, nhưng nhớ lại nửa ly kem vừa nãy ăn, lại nhịn được bắt đầu giáo huấn.

      An Lai nghe giọng điệu dong dài của Viên Thanh Cử, cảm thấy còn mặt mũi gặp người nữa.

      Viên Thanh Cử đặt vào băng ghế sau xe: “Ngồi đây đợi lát, lập tức quay lại.”

      An Lai gật đầu lung tung, giờ chỉ ước gì có thể biến mất vĩnh viễn khỏi mắt mình.

      Nhưng người muốn biến mất lại rất nhanh chóng xuất , đưa cho cái quần đen dài và áo sơ mi tay dài màu cam, còn có bao băng vệ sinh, “Em đổi trong xe , yên tâm, bên ngoài thể nhìn thấy bên trong được.”

      xong liền đóng cửa xe giúp rồi đứng bên ngoài canh chừng.

      An Lai nhìn băng vệ sinh là hiệu gì nhanh chóng hành động. Làm xong, ra ngoài xe, Viên Thanh Cử : “Hôm nay chúng ta về trước , ngày khác lại mang em đến đây dạo.”

      đương nhiên đồng ý, đường về ai gì, vừa tới nhà là An Lai liền vào phòng ngủ tắm rửa. Viên Thanh Cử đến thư phòng, đợi An Lai tắm xong rồi mới qua tìm .

      An Lai thấy bước vào, mặt bắt đầu đỏ lên như bị sung huyết, lắp bắp : “Tôi… tôi muốn… muốn… nghỉ ngơi trước.”

      Viên Thanh Cử kéo ngồi xuống giường, cười : “ lát nữa.”

      rồi đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út cho , hoảng sợ cong ngón tay lại, nhưng Viên Thanh Cử vẫn đeo vào thành công, “Lai Lai, lần này bao giờ được tháo xuống nữa.”

      Cảm giác khiếp sợ của vượt xa ngượng ngùng vừa rồi, “ phải là… có sao?”

      Viên Thanh Cử ôm , đặt chiếc nhẫn nam vào tay , vươn ngón áp út của mình ra: “Sao lại có được, chỉ là đôi này được đặt làm theo cầu lần nữa.”

      An Lai mẫn cảm bắt được trọng điểm trong câu : “Vậy đôi trước đâu?”

      Giọng Viên Thanh Cử nghe ra cảm xúc nhưng vẫn có thể nhận thấy tận lực tỏ vẻ bâng quơ: “Bị em ném trong lần cãi nhau, chẳng những của em, ngay cả của em cũng ném mất.”

      An Lai biết nên tiếp thế nào, ấp úng: “ ra trước kia tôi bạo ngược như vậy!”

      “Cũng may là ông trời cho cơ hội đeo nó lên tay em lần nữa. Còn thất thần làm gì, em cũng phải đeo cho .” Lời tuy có vẻ nhàng trêu đùa, nhưng An Lai vẫn nhận ra khẩn trương trong đó.

      Chần chờ nửa ngày, An Lai rốt cục bất đắc dĩ đeo nhẫn vào tay . Viên Thanh Cử kìm được vui mừng, nhất thời động tình cúi đầu hôn vợ của sâu.

      Thiếu dưỡng khí nên đầu óc An Lai choáng váng mơ hồ, loáng thoáng nghe : “Cho dù phải kết thúc sinh mệnh, vẫn em, cưng chiều em, bảo vệ em.”

      An Lai, em.
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      thư hồ, ly sắc, Dion6 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 13: Suối nước nóng

      Edit: Nhisiêunhân

      tay An Lai mơ hồ có thêm cái nhẫn như vậy, lại có thường xuyên bị người theo dõi nữa. Buổi tối lúc rửa mặt, An Lai tháo xuống đặt bồn rửa rồi quên đeo lại, sau đó Viên Thanh Cử bước vào, liếc mắt cái liền phát ra ngón tay trống . Đôi mắt sắc bén, vẻ mặt u, An Lai đành phải chột dạ đeo vào mới khiến hài lòng.

      Hai người cùng nhau xem TV lát, lúc chín giờ Viên Thanh Cử trực tiếp tắt TV kéo An Lai ngủ. Kỳ thực vẫn chưa buồn ngủ, nhưng xem TV cũng có gì hay nên ngoan ngoãn vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra phát Viên Thanh Cử nằm giường rồi.

      “Sao vẫn còn ở đây?” An Lai vừa ý hỏi.

      ở đây ở đâu?” Bộ dạng nghiêm trang cứ như An Lai phạm sai cái gì mà còn tự biết.

      An Lai xốc chăn muốn kéo đứng dậy: “ được, về phòng ngủ .”

      Nhưng sao thân thể bé của lay động được chứ, ngược lại còn làm nhăn nhúm cả drap giường.

      Viên Thanh Cử nằm lù lù bất động, mặc lôi lôi kéo kéo bên cạnh: “Lai Lai, em phải biết rằng đây thực ra là phòng của . Năm năm nay kể từ khi căn phòng này xây lên, vẫn luôn ngủ ở chỗ này.”

      An Lai kéo dậy được, dứt khoát buông tay, lùi lại dựa vào tủ tường: “ cho tôi thời gian để thích ứng.”

      Viên Thanh Cử muốn với là, có đôi khi lời của đàn ông thể tin, nhưng đến miệng lại : “Hai ngày trước phải vẫn ngủ ở đây sao?”

      “Đó là ngoài ý muốn!”

      Viên Thanh Cử vốn cũng nghĩ là thành công, mặc dù vạn phần tình nguyện nhưng nếu đồng ý, vẫn qua phòng kế bên. Dù sao ngủ cùng giường với thể làm gì, đối với chính là loại dày vò. Nhưng mà bộ dạng xù lông lúc này của cũng rất thuận mắt, đáng , muốn trêu chọc nhiều thêm. Vì thế ra vẻ nghiêm trang, đạo lý: “Lai Lai, em xem, hôm qua mới qua đây, hôm nay lại quay về phòng đó, nhiều người làm thấy như vậy như thế nào. Em cũng phải giữ chút mặt mũi cho ông xã em chứ đúng ?”

      Thấy An Lai có vài phần dao động, tiếp tục ngừng cố gắng: “ cam đoan làm gì hết, với lại, tình hình giờ của em có muốn làm cũng được.”

      Nửa câu sau rất , nhưng An Lai vẫn nghe thấy được, căm giận : “Vậy cứ ở lại đây .”

      xong liền ra cửa, chờ Viên Thanh Cử đuổi theo vào căn phòng bên cạnh, còn khóa trái cửa.

      gõ gõ mấy cái, ai đáp, cũng dám đùa thêm. Lúc quay lại phòng ngủ, thấy bác Hách tươi cười rạng rỡ đứng ở hàng hiên: “Gần đây phu nhân có vẻ hoạt bát hơn rồi.”

      Đúng vậy, là rất hoạt bát, so với suốt ngày trốn trong thư phòng ồn ào với như vậy vẫn tốt hơn. sờ sờ mũi, thèm nhìn bác Hách lập tức về phòng.

      Lại An Lai, đến khi nằm lên chiếc giường màu xanh ngọc đó mới tỉnh ra mình quyết định sai lầm cỡ nào, Viên Thanh Cử luôn ngủ ở căn phòng này, giường tràn ngập mùi hương của , ngủ ở đây so với ngủ cùng còn hỏng bét hơn nữa.

      Trong bóng đêm, thị giác hoạt động, khướu giác nhạy bén hơn bình thường. Hơi thở thuộc về Viên Thanh Cử từng chút từng chút lấp đầy mũi , quấy nhiễu suy nghĩ của . Trong đầu toàn là hình ảnh của Viên Thanh Cử, dịu dàng của , nụ cười của , nụ hôn của , vòng ôm của

      Thế là, An Lai mất ngủ thành công.

      Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Viên Thanh Cử lôi từ trong chăn ra, hai mắt An Lai thâm quầng. Viên Thanh Cử đau lòng vuốt ve mí mắt : “Sao vậy? quen giường hay là…” dừng chút, thành công làm An Lai ngước mắt lên nhìn mình, lúc này mới trêu tức : “Hay là bảo bối nhớ quá nên ngủ được?”

      Về mặt nào đó cũng xem như là chân tướng, vì thế An Lai cáu kỉnh túm gối đầu đập lên người . Tên đàn ông bị công kích đương nhiên ôm đầu xin tha thứ, đến khi An Lai đánh mệt, ôm gối đầu ngồi giường thở, lúc này mới dám phất cờ phản kháng, đánh gục thiếu nữ bạo lực thành công: “Làm sao vậy, mới sáng sớm tức giận như thế, hay em vẫn còn giận chuyện tối hôm qua?”

      như vậy An Lai mới nhớ đến hôm qua ngủ ở phòng ngủ chính, mà khóa cửa, lúc này cửa vẫn còn khóa: “ vào bằng cách nào?”

      Viên Thanh Cử chỉ cười .

      “Chẳng lẽ nhảy cửa sổ?”

      Vừa xong bị đánh vào gáy: “Nghĩ cái gì vậy? có cách của ?”

      đánh người!”

      “Hừ… Vừa rồi cũng biết là ai đánh như đánh gà. Thế nào, thả gối ra được chưa… Ai da, lại đánh nữa… Được được, , mặc cho em vân vê nhào nặn được chưa.”

      Ồn ào ầm ĩ như vậy, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn.

      Ăn xong điểm tâm, Viên Thanh Cử có việc phải ra ngoài. An Lai cũng muốn đến thư phòng nữa, vừa hay bác Hách mỗi ngày sau khi ăn sáng xong đều ra ngoài tản bộ tiêu thực, thuận tiện làm người dẫn đường cho An Lai. Sân trước An Lai rồi, lần này bọn họ thẳng đến vườn sau.

      Vườn rất lớn, trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối mà An Lai biết và biết, nhưng khiến ngạc nhiên nhất là hồ nước. Nước trong hồ rất trong, có thể nhìn thấy cá bơi bên dưới. Cạnh bờ hồ là những hòn đá kỳ lạ lởm chởm đều, liễu rủ phất đê, mà nước trong hồ lại còn chảy.

      Bác Hách : “ núi có con suối nước nóng, bốn mùa như , nước dùng hằng ngày trong nhà đều từ nơi đó đưa tới. Lượng nước rất lớn, dùng hết nên hình thành cái hồ này, ven hồ có đường thông, nước là theo đường thông đó chảy ra ngoài, qua vách đá lại thành thác nước. Phu nhân nếu thấy hứng thú lúc cậu ba quay về có thể cậu ấy đưa xem.”

      “Như vậy sợ cá trong hồ bị nước cuốn sao?”

      “Đường nước chảy ra có đặt tấm lưới, mắt lưới ngay cả trứng cá cũng lọt qua được, đừng là cá lớn.” Bác Hách vui vẻ lấy dưới ghế trong chòi nghỉ mát bên hồ ra bao thức ăn cá ném vào hồ, bầy cá nhanh chóng tụ lại tranh ăn.

      “Trung tâm của suối nước nóng là ở đâu?” Lúc trước An Lai nghĩ núi Nghiệp này cách nội thành xa như vậy, muốn thông hệ thống cấp nước cũng là công trình lớn, giờ mới biết hóa ra là tự cấp tự túc, giờ rất tò mò về trung tâm suối nước nóng này.

      “Phải lên núi đoạn nữa.” Bác Hách đưa , chỉ lát sau nghe thấy tiếng vang ầm ầm, còn chưa đến gần, khí lạnh ập thẳng vào mặt.

      Bác Hách giải thích: “Suối này là suối nước lạnh, nước vừa ra nên lạnh lắm.”

      An Lai đến gần chút, thấy nước chảy ra từ hang thấp nhất, nước đổ xuống ao lượn lờ đầy sương, giữa tường và ao có ống dẫn nước ra ngoài, bờ ao có chỗ hổng, mực nước chỉ cần tràn ra chỗ hổng là chảy vào thông đạo dẫn đến hồ.

      Nước vừa trào ra, nghĩ nhất định là rất tinh thuần lành lạnh, An Lai muốn đưa lên miệng uống nhưng bác Hách lại đồng ý: “Nước này rất lạnh, lúc cậu ba dặn là được để chạm vào thứ gì lạnh. Nếu khát, trong phòng bếp có nấu trà gừng đường đỏ, lúc này hẳn là xong rồi, chúng ta trở về uống cái đó .”

      An Lai tiện từ chối ý tốt của ông, đành phải lưu luyến rời xuống cùng bác Hách. Đến vườn, An Lai : “Bác Hách, bác trước , đợi mặt trời lên rồi tôi tiếp.”

      Bác Hách nghi ngờ nhìn : “ phải muốn để lão già này rồi quay lại đó uống nước suối chứ?”

      An Lai dở khóc dở cười: “Bác cứ yên tâm, tôi chỉ loanh quanh trong vườn chút thôi.”

      Tiểu Dương chạy nhanh tới như bay, trong tay còn cầm kéo tỉa lá lớn, lúc vào An Lai mới phát đó là chàng trai rất hoạt bát, cậu ta nhìn thấy An Lai cung kính gọi tiếng phu nhân, rồi chuyển hướng sang bác Hách: “Bác Hách, bác tìm con?”

      “Phu nhân muốn dạo trong vườn, tôi phải lát, có chuyện gì lanh lợi lên chút.”

      Chàng trai kia há miệng nhe răng trắng, cười hắc hắc: “Bác cứ yên tâm.”

      An Lai nghĩ rằng ông ấy tìm người để giám thị mình.

      “Phu nhân, …”

      cần để ý đến tôi, cứ làm việc của .”

      Cậu ta hề ngại ngùng: “Được rồi, phu nhân có việc gì cứ gọi tôi nha.” rồi ôm kéo của mình rời .

      An Lai dạo vòng rồi quay lại, Tiểu Dương còn leo cái cây thấp tỉa lá cắt cành.

      An Lai ngửa đầu nhìn cậu ta: “Cây này là cây hồng phải ?”

      Lúc này Tiểu Dương mới phát ra , cậu hơi kinh ngạc, nhánh cây vừa cắt xuống sắp rơi xuống đầu An Lai. An Lai lùi lại tránh , tuy nhánh cây lớn nhưng nếu nện lên mặt bị đỏ.

      Tiểu Dương nhảy xuống khỏi cây, sắc mặt kinh hãi: “Phu nhân, sao chứ? Tôi… tôi thấy .” Còn bị dọa sợ hơn cả An Lai.

      sao đâu, cũng trúng mà. liên quan gì đến , là do tôi lên tiếng.”

      Cậu ta vẫn còn sợ hãi, An Lai đành phải chuyện khác dời lực chú ý của cậu: “Cây này là cây hồng sao?”

      “Phải đó, phu nhân cũng nhận ra sao?”

      An Lai chỉ nhánh cây vẫn còn trái đó : “ tốt thế này lại cắt , cái cây sắp trụi lủi luôn rồi.”

      Tiểu Dương nhặt lại cái kéo bị cậu ta quăng xa lúc nãy: “Cái cây này vốn là cây dại, lúc xây vườn có chặt mà vẫn giữ lại. Hàng năm nó đều nở hoa nhưng kết quả. Tôi chăm sóc nó hai năm, đến năm trước rốt cuộc kết vài trái nhưng lại rất chát. sắp đến lúc nó nở hoa rồi, tôi cắt bớt mấy chạc cây dư thừa, bằng đủ dinh dưỡng để ra quả đâu.” rồi cậu ta chỉ vào nhánh cây : “Phu nhân xem , đó là năm nhánh tôi chiết lên cây, có phải nhìn rất khỏe mạnh hay ? Nếu năm nay cây mẹ kết quả quả của cành con này cũng có thể để phu nhân và tiên sinh nếm thử chút.”

      An Lai cười : “Vậy công lao của là rất lớn rồi.”

      Chàng trai gãi gãi đầu cười, nhìn cành cây phát triển hướng về mặt trời, xem như thấy được màu vàng của mùa thu rồi.

      An Lai lẳng lặng nhìn cậu ta, thở ra, có cuộc sống như vậy là khiến người ta hâm mộ, vừa phong phú vừa tốt đẹp.




      Chương 14: Quả thầu dầu


      Edit: Nhisiêunhân

      Tiểu Dương vốn phải người hay , nhưng nhắc đến hoa hoa cỏ cỏ lại hào hứng vô cùng. An Lai ngồi xuống tảng đá cạnh cây hồng bị cắt trụi tán gẫu với cậu ta. Giờ mới biết tên đầy đủ của cậu là Dương Ngôn, tốt nghiệp đại học chính quy ngành làm vườn chuyên nghiệp.

      “Vậy ra cũng có bằng đại học, cần gì chạy đến đây làm việc chứ? Tìm công việc ở ngoài chẳng phải tốt hơn nơi này sao?” An Lai ngờ chàng trai da đen này lại là cử nhân đại học.

      Dương Ngôn sửng sốt nhìn : “Sao phu nhân có thể nghĩ như vậy chứ, ở đây rất tốt, tiên sinh rất hào phóng, tiền lương của tôi so với những bạn học vừa tốt nghiệp coi như là mức trung bình rồi. Hơn nữa còn bao ăn bao ở, có chỗ nào cần xài tiền, tiền lương mỗi tháng để đó vẫn chưa động đến. Công việc cũng ổn định, hàng năm đều có dịp tăng lương, chỉ cần mắc phải sai lầm lớn gì là được.”

      “Nhưng mà…” Nhưng mà dù sao cũng là làm người giúp việc cho người ta, lời này An Lai biết phải thế nào mới động đến tự tôn của cậu ta.

      Dương Ngôn hình như hiểu ra An Lai muốn gì, “Loại trai nghèo đến từ vùng quê , lại có bối cảnh như tôi đến đâu chẳng phải là làm công cho người ta. Ở đây, chẳng những kiếm được nhiều, được làm công việc chuyên nghiệp hợp khẩu vị tôi rất thỏa mãn rồi. Với lại mình tôi hoàn toàn có thể coi sóc cả khu vườn này, có rất nhiều người thèm muốn đó. Công việc này rất ổn định, bác Hách chỉ cần phạm lỗi lớn có thể làm về lâu về dài, được học tập nhiều kiến thức nữa. Phu nhân phú quý từ , có lẽ hiểu chuyện bên ngoài, ở ngoài phải ai ai cũng có thể kiếm tiền như tiên sinh đâu, có người ngay cả cơm cũng ăn đủ no đó.”

      An Lai sao lại biết tiền phải là dễ kiếm, vì hiểu rất nên mới tưởng như rơi vào trong mộng với cuộc sống tại.

      đứng lên phủi mông, chỉ vào tường vây đằng xa hỏi: “Tôi có thể ra ngoài bức tường này ?”

      “Phu nhân muốn ra ngoài? Được cũng được, tường có cánh cửa , nhưng mà bên ngoài chỉ có rừng, có gì hay để xem hết, mùa này chừng còn có rắn nữa.”

      “Cửa đó ở đâu vậy?”

      Dương Ngôn dẫn đến cửa, cửa khóa, ổ khóa còn bị rỉ sét, An Lai : “ có chìa khóa ?”

      có, cánh cửa này chưa từng mở ra, chìa khóa ở chỗ bác Hách.”

      “Vậy tìm bác Hách lấy chìa khóa .”

      Dương Ngôn quay lại rất nhanh, chẳng những mang chìa khóa đến mà còn có cả bác Hách, lão nhân gia tận tình khuyên bảo : “Phu nhân à, bên ngoài có gì vui đâu, chỉ có đá với bùn thôi, còn có cả dây mây dai nữa.”

      An Lai nghĩ, chắc trong lòng ông chính là đứa bé ham chơi thích đòi hỏi đây.

      “Bác Hách, tôi cũng phải là chơi, tôi muốn hái cái đó.” An Lai chỉ vào mấy quả non thân cây trụi lủi ngoài tường.

      Hai mắt Dương Ngôn sáng lên: “A… Đây phải là thầu dầu sao, phu nhân vậy mà cũng biết, tôi còn tưởng người thành phố ăn cái này chứ.”

      Bác Hách bất đắc dĩ mở cửa cho An Lai, còn thêm: “Phu nhân, đừng nghe tên nhóc ngốc nghếch này , thứ đó dễ ăn chút nào hết.”

      Ba người ra mới phát cái cây này cao hơn bức tường ít.

      “Xem ra phải lấy thang đến rồi.” An Lai bất đắc dĩ nhìn thân cây thẳng đứng.

      cần!” Người là Dương Ngôn, cậu ta leo lên cây nhanh nhẹn như khỉ, chỉ lát đến ngọn, cậu giẫm lên mấy chạc cây, vọng xuống dưới: “Phu nhân muốn bao nhiêu?”

      “Quả nào non mềm đều lấy hết , thứ nay rất nhanh chín, chừng hôm nay còn non, ngày mai chín già ăn được nữa rồi.”

      này rất nhiều, sợ là phải dùng sọt mới đựng đủ.”

      Bác Hách thở dài, ông từng trải qua những năm mất mùa, khi đó ông còn , chưa vào bộ đội, cũng chưa đến nhà họ Viên làm nhân viên bảo vệ, mấy thứ rau dại ít dinh dưỡng gì sườn núi này ông từng ăn ít. Khi đó hái về cũng chẳng gia công nấu nướng, tốt chút dùng nước nấu lên liền cho vào miệng, thậm chí còn có thịt sống, vì sợ bị người cướp mất. Hương vị chua lè này phải là ký ức tốt đẹp gì, sau này điều kiện tốt lên ông cũng nhớ đến nó nữa. Lúc này ông rất cảm khái nhìn hai người trẻ tuổi hưng trí bừng bừng, quả là thế hệ mới chưa phải chịu cực khổ bao giờ.

      “Phu nhân, tìm chỗ nào bằng phẳng đứng , cẩn thận đá lăn làm trượt chân . Tôi phải lấy sọt đến.”

      An Lai sao có thể để lão nhân gia chạy tới chạy lui được: “Bác Hách cứ ở đây là được rồi, tôi trẻ khỏe nên chạy nhanh hơn, tôi lấy.” xong cũng để ý người sau lưng kêu to, tung tăng chạy về.

      Viên Thanh Cử quay về vào giờ cơm, còn dẫn theo Tiểu Bàn Viên Tử Mộ và Tiểu Ngũ Viên Đông Hành. nghĩ lúc này quay lại có thể ăn cơm trưa cùng vợ , nếu ở đây, nhất định chịu ăn nhiều. Nhưng đến nhà ăn, nhìn các món ăn để đầy bàn, vợ lại có ở đây, ngay cả bác Hách cũng biết tung tích. hỏi nữ giúp việc trong nhà bếp, sao ấy có thể biết được, vẫn luôn ở trong đây mà. Viên Thanh Cử định phát giận nghe tiếng bước chân giẫm lên nền đá, quay lại đại sảnh, mặt mũi đỏ bừng chạy ào vào.

      Đại khái là trước đó ngờ tới lại có khách, nên lúc đứng lại có chút xấu hổ chào hỏi bọn họ. Viên Thanh Cử gỡ mảnh lá tóc xuống, nhíu mày vui: “Chạy đâu chơi vậy?”

      An Lai vẫn thương nhớ cây thầu dầu của mình, vội gọi người mang sọt đến, nhân lúc người ta lấy sọt, Viên Thanh Cử bưng ly trà gừng đường đỏ đưa cho An Lai: “Sọt? Em muốn cái đó làm gì?”

      An Lai uồng chút, thỏa mãn cười tủm tỉm: “Có việc dùng mà, tôi phát thứ tốt ở sau núi.”

      “Sau núi có thể có cái gì tốt chứ?”

      “Dù sao cũng biết đâu!”

      Viên Thanh Cử nhíu mày, lời này cực kỳ khiêu chiến quyền uy đàn ông của .

      An Lai rảnh để ý đến , khó khăn nhìn cái sọt có thể xếp cả hai người như vào, tuy rằng đan bằng trúc nhưng vẫn rất nặng. Viên Thanh Cử nhìn ra vẻ khó xử của , nhàng nhấc nó lên, kéo bé còn ngẩn người ra sau núi: “ thôi, cũng muốn xem cái gì mà biết còn phải dùng đến sọt để đựng.”

      Kết quả đến nơi, thứ đó biết, nghĩ chỉ là quả của cây dại mà thôi, mang về làm gì, nhưng lại tiện mở miệng hỏi . Cũng may Viên Tiểu Bàn theo đuôi đến lại rất hiểu lòng người mà hỏi thay . Cậu ta cũng ngồi xổm xuống, giúp An Lai nhặt quả non bỏ vào sọt, hỏi: “Chị ba, quả dại này lấy về làm gì vậy?”

      “Đây là thứ tốt, rất thơm đó.”

      “Ăn?”

      An Lai gật đầu, vì thế Viên Tiểu Bàn tham ăn lập tức ra sức lao động. Cuối cùng cái sọt kia lại đựng đủ, mỗi người còn ôm tá trong ngực quay trở về.

      Vì những món khác lên bàn, An Lai chỉ để phòng bếp làm đĩa quả thầu dầu non xào trứng đơn giản. Món ăn vừa lên, An Lai múc muỗng cho vào chén Viên Thanh Cử trước: “ thử .”

      Viên Thanh Cử ăn miếng, cau mày : “Mùi hơi nồng.”

      Viên Đông Hành bên cạnh cũng phụ họa gật đầu: “Đúng đó, rốt cuộc cũng chỉ là quả dại thôi.”

      Vốn là thần tượng ở cao nay lại thân thiết gọi là chị dâu, còn ngồi cùng bàn ăn cơm với , An Lai vẫn có chút xấu hổ khi đối mặt với Viên Đông Hành. Vừa thể xem là thần tượng, cũng thể trực tiếp đối đãi với như với Viên Tiểu Bàn.

      An Lai vội xúc muỗng lớn, thỏa mãn nâng bát cơm: “Kỳ thực nó rất thơm, ăn quen là được rồi.”

      Viên Tiểu Bàn vội vàng gật đầu: “Em chị ba có phẩm vị rồi mà, món ngon như vậy cũng có thể làm ra được.”

      Viên Đông Hành nhìn cậu ta múc từng muỗng từng muỗng thầu dầu xào trứng vào bát, cảm thấy mùi hương nồng xông thẳng vào mũi khiến có chút buồn nôn.

      “Bàn Bàn, em thấy cái này ngon lắm sao?”

      Viên Tiểu Bàn vội ăn, chỉ ném cho ta cái nhìn khinh bỉ: “Tiếc là hai người biết thưởng thức, em chưa từng thấy món nào thơm như vậy đó, thơm đến vào tận xương cốt luôn.”

      Được rồi, tham ăn có lực thích ứng cũng có gì là sai.

      Vì thế, Viên Thanh Cử và Viên Đông Hành ngồi ăn trong mùi hương kỳ dị vây quanh, nhìn Viên Tiểu Bàn và An Lai chia nhau nhóm thầu dầu xào trứng, thậm chí cả nước xào cuối cùng cũng để Viên Tiểu Bàn trộn vào cơm.

      đĩa này làm tăng độ hảo cảm của Viên Tiểu Bàn đối với An Lai, chẳng những cậu ta ở lại để ăn cơm tối mà lúc còn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn .

      An Lai hiểu ý, hào phóng đưa cho cậu ta bịch xốp quả thầu dầu mang về. Đương nhiên Viên Đông Hành phải rống giận: “Bàn Bàn chết bầm, chú có thể đừng hành hạ vị giác của nữa được !”

      Viên Tiểu Bàn chỉ tỏ vẻ thầu dầu trong tay, có cả thiên hạ, thèm so đo với mấy người có phẩm vị này nữa. Cậu ta tươi cười rạng rỡ chào tạm biệt với An Lai: “Chị ba, về sau chị có gì ăn ngon nhất định phải nhớ tới em đó.”

      Hai bữa này Viên Thanh Cử chưa ăn được bao nhiêu, An Lai đương nhiên là nhìn ra, người thích mùi vị này đúng là thể chịu được, cũng thể ích kỷ để ý đến cảm thụ của , đành phải vào bếp làm cho bữa khuya. An Lai phát sầu nhìn giỏ lớn thầu dầu trong bếp, cuối cùng quyết định ướp hết toàn bộ, ướp rồi sơ chế lại nấu lên còn mùi nữa, bằng cũng để được bao lâu.

      Ướp thầu dầu trước tiên phải rửa sạch bằng nước, nếu bị mốc trong quá trình ướp. Việc này cũng hơi phiền toái, nhưng cần An Lai tự mình động tay, vài người làm giải quyết cho rồi. Tuy rằng đầu bếp đồng ý, ông cho rằng thầu dầu ướp rồi chẳng những còn dinh dưỡng mà còn chứa mấy chất gây ung thư.

      Vấn đề này bị An Lai quăng ra sau đầu, sầu là căn nhà này lại tìm ra cái chum nào. Rất vất vả mới tìm được người bán chum, nhưng người ta nghe xong tỏ vẻ thể vận chuyển đến được. Cuối cùng vẫn là đầu bếp giải quyết vấn đề này, ông gọi điện thoại để ngày mai người ta mua chum và nguyên liệu nấu ăn rồi cùng đưa lên núi.

      An Lai mỹ mãn ôm ly trà gừng đường đỏ Viên Thanh Cử đưa cho ngồi sofa trong phòng khách xem TV. Trước kia còn có bệnh đau bụng kinh, nghe kết hôn xong đau nữa, nhưng thân thể này kết hôn rồi mà vẫn còn bị đau.

      nghĩ gì mà nhíu mày lại vậy?” Viên Thanh Cử vừa tới thấy của cau mày ngẩn người.

      An Lai phiền não cũng ý thức được, buột miệng ra điều mình vừa nghĩ. Im ắng nửa ngày có ai đáp lại, lúc này mới phản ứng kịp mình vừa gì, quẫn bách đến dám ngẩng đầu.

      Viên Thanh Cử ho khụ khụ hai tiếng, vòng tay qua người đỏ lên như con tôm luộc, bên tai : “Ừm, làm chồng em mà lại để ý giúp em việc này.”

      Viên Thanh Cử vừa tắm xong, mùi sữa tắm hòa với hơi thở nam tính đặc hữu khiến An Lai có chút choáng váng: “Tôi… tôi bừa thôi.”

      “Nhưng rất nghiêm túc.” Người đàn ông tiếp tục khiêu khích.

      An Lai đành phải rụt cổ chuyện, mở to mắt xem TV, cứ như đó phải tin tức buổi chiều mà là phim bom tấn Hollywood vậy.

      Viên Thanh Cử biết bé của biết đùa, nếu quá chừng lại nổi bão, ngay lập tức chuyển đề tài, áp tay vào bụng hỏi: “Còn đau lắm sao?”

      Xúc cảm ấm áp ở bụng khiến An Lai cứng ngắc gật đầu.

      “Vậy mà lúc sáng em còn chạy loạn khắp núi.” Viên Thanh Cử đương nhiên chú ý tới thân thể cứng đờ của , thả lỏng tay để cảm giác phải phần tử nguy hiểm mới có thể khiến chậm rãi bình tĩnh lại, vuốt tóc như khen ngợi: “Ngày mai phải đến công ty, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng có qua lại, chờ mấy ngày nữa lại mang em trời. Trà gừng đường đỏ phòng bếp lúc nào cũng có, nhớ tự giác uống, lúc ở nhà cũng phải ăn nhiều cơm chút… Thôi, vẫn nên trở về sớm hơn.”

      khí đè nén khiến An Lai có chút muốn khóc, người đàn ông này nếu là chồng tốt biết bao. Viên Thanh Cử lại tiếp: “Em có nghe ?” vội vàng gật đầu.

      Hai người ôm nhau ngồi sofa xem TV, An Lai chỉ xem lát mệt mỏi ngáp cái.

      “Buồn ngủ rồi? Vậy về phòng ngủ.”

      An Lai lắc đầu: “ ngủ trước , tôi muốn xem thêm lát.”

      Qua buổi tối hôm qua, muốn trở về căn phòng kia ngủ nữa, dù phòng ngủ chính hay phòng ngủ khách vẫn giống như “mời mọc” Viên Thanh Cử vậy, đành phải để ngủ trước rồi chọn căn phòng khác.

      Nhưng Viên Thanh Cử sao có thể để ở lại đây mình mà ngủ được. biết nghĩ cái gì, nhìn mí mắt đánh nhau, im lặng điều chỉnh tư thế để dựa vào thoải mái hơn, chỉ chốc lát nghe hô hấp đều đều của trong ngực. thở dài, cúi đầu vén tóc trán ra, nhàng in nụ hôn khắc chế lên đó: “Em làm sao có thể buông em ra được đây?”
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      thư hồ, ly sắc, Dion5 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 15: Hàng xóm

      Edit: Nhisiêunhân

      An Lai ngủ đến nửa đêm cảm thấy bị cái gì đó giữ chặt, rất khó chịu, tỉnh lại mới phát có người nằm cạnh mình. giật thót hô tiếng, lúc này mới nhớ ra là Viên Thanh Cử.

      Viên Thanh Cử bị đánh thức, ngồi dậy mở đèn ngủ, ánh mắt vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng, hơi híp hỏi: “Sao vậy, lại thấy ác mộng à?”

      “Sao lại ở đây?” An Lai nghĩ thế nào cũng nhớ được sau khi mình xem phim xong xảy ra chuyện gì.

      “Bé con, em ngủ đến hồ đồ rồi, ở đây ở đâu?” Nhìn An Lai ngây ngốc, vươn tay ôm rồi lại tắt đèn nằm xuống, vừa xoa bụng vừa nhắm mắt lại.

      An Lai vặn vẹo người, lập tức bị vỗ vỗ trấn an, ý thức Viên Thanh Cử dần mơ hồ: “Ngoan, đừng nháo, sáng sớm mai còn phải làm nữa.”

      đành phải ngoan ngoãn nằm im, chậm rãi ngủ trong tiếng hít thở của .

      An Lai thích ngủ nướng, nhưng Viên Thanh Cử lại cho cơ hội này, bất luận thế nào cũng phải lôi dậy ăn sáng, ăn xong rồi muốn ngủ hay tùy , hôm nay cũng là như vậy.

      Viên Thanh Cử rồi, An Lai nhìn quả thầu dầu được hong khô dưới mái hiên, những chiếc chum màu nâu cũng được xe tải chuyển lên núi lúc sáng sớm cùng với nguyên liệu nấu ăn, giờ được rửa sạch phơi nắng. mở nước tự mình ướp quả thầu dầu, vì đầu bếp bài xích với thực phẩm ướp nên cũng yên tâm để ông ra tay.

      An Lai đeo bao tay, đổ quả thầu dầu vào trong bồn lớn rồi rắc muối lên, tỉ mỉ xoa nắn, đến khi quả mềm ra mới đổ vào chum, xếp từng chồng từng chồng chỉnh tề, đồng thời đổ rượu và ít dấm chua, đường đỏ nghiền thành bột phấn lên, chúng chẳng những có thể chống phân hủy biến chất mà còn có thể giữ nguyên vị tươi.

      Bác Hách bước vào: “Phu nhân, có khách đến thăm.”

      “Sao? Là ai vậy?” Viên Thanh Cử ở nhà, vậy phải ra tiếp khách sao? Nhưng lại biết ai hết.

      “Ừm,” bác Hách cúi xuống, cân nhắc tìm từ : “Đại khái có thể tính là hàng xóm.”

      “Hàng xóm?” kỳ quái, núi Nghiệp phải chỉ có căn biệt thự này sao?

      So với An Lai, bác Hách lạnh nhạt hơn nhiều: “Là căn nhà ngọn núi bên cạnh, nghe mấy ngày trước vừa dọn đến, hôm nay đặc biệt sang thăm chúng ta, tôi đưa người vào đại sảnh rồi.”

      Như vậy cũng có thể tính là hàng xóm sao?

      An Lai ép quả thầu dầu vào chum, lấy ni lon bọc thức ăn bao kín lại, đặt lên túi gạo rồi gọi người đưa ra chỗ thoáng mát, sau đó mới rửa tay gặp khách.

      Người đến là phụ nữ béo, mặc váy xếp lớn rộng rãi, dưới bốn mươi tuổi, làn da hồng hào nhẵn mịn, mười ngón tay trắng nón mượt mà, khó nhìn ra cuộc sống an nhàn sung sướng nhiều năm của chị ta.

      Nghe bọn họ chuyển đến từ Nam Thành, chồng chị ta họ Dương. Nhưng mà là khéo, vị phu nhân đó cũng họ An, chỉ là tên có hơi kỳ quái - Phúc Nam.

      Sau khi An Phúc Nam biết An Lai cũng họ An càng thêm thân thiết, mở miệng là gọi em , cũng muốn An Lai gọi mình là chị cả.

      “Kỳ thực chị nên sớm đến đây mới phải, chỉ là cứ luôn được. Người làm hiểu chuyện, hai năm trước vì muốn đẩy nhanh tốc độ mà buổi tối thi công quấy nhiễu thanh tĩnh ở đây. Chị cả đây chịu tội với em, em rộng lượng chớ trách.”

      “Chị là chu đáo, quá khách khí rồi. Mỗi lần em xuống núi đều có thể nhìn thấy biệt thự của chị,” kỳ thực chỉ mới xuống có hai lần, “Nhưng mà em… chồng em là bên kia vẫn xây, em lại luôn ở trong nhà, biết bên đó xây xong, thể chúc mừng tân gia tiếng được, là em thất lễ mới phải.” Nho nhã xong câu, An Lai nhân lúc uống trà mà khẽ thở hắt ra, chiêu đãi quý phu nhân thế này đơn giản.

      Chỉ là… tình thế có chút ngoài tưởng tượng của , vừa khách sao xong, quý phu nhân ở tiệc trà xã giao lại lập tức chuyển thành phố phường hàng xóm người làm việc nhà.

      “Ai dà, quên mất cái này chứ,” An Phúc Nam mang chiếc hộp thủy tinh đến mở ra trước mặt An Lai: “Đây là bánh gạo ngọt chị tự làm ở nhà, vẫn còn nóng đó, em nếm thử .”

      An Lai lấy tay thử, quả thực vẫn còn ấm, bên kia bác Hách vội mang đĩa và nĩa tới đựng cho An Lai khối . Vì lễ phép, An Lai cũng phải ăn chút, dù sao loại bánh gạo ngọt này quá đẹp đẽ sang trọng, cũng ôm hi vọng gì với người phụ nữ luôn sống sung sướng an nhàn.

      Nhưng mà… An Lai ăn miếng, nhẵn mịn mềm mại, có hơi dính răng: “Chị cả, gạo sữa của chị là dùng đá thạch mài ra phải ?”

      “Ồ, em thường hay làm nó sao?”

      “Nếu dùng máy mài thể rắn chắc ngon miệng như vậy được.”

      “Chị cũng chỉ vì món này mà để người trong nhà dời cối đá qua đây đấy. Cối đá đó dùng hai mươi mấy năm, là đồ cưới nhà mẹ cho lúc kết hôn.” An Phúc Nam cười hì hì, còn vô cùng hào phóng : “Nếu sau này em có gì muốn mài, cứ việc qua tìm chị là được.”

      “Vậy em cũng khách khí.” Tuy là thế, nhưng hai nhà bọn họ cách nhau đến ngọn núi lận đó.

      “Khách khí cái gì, mười dặm Phương Viên này cũng chỉ hai núi nhà chúng ta là có người, về sau chị chính là lĩnh cư*, em rãnh rỗi cứ qua núi chị dạo, ở mãi ngọn núi cũng thú vị lắm đâu.” (*lĩnh cư: lĩnh trong chiếm lĩnh, cư trong cư trú, mình biết giải thích từ này thế nào, đại khái ý chị ta là thường xuyên qua đây í)

      “À… Em cũng nghĩ như vậy, láng giềng nên qua lại với nhau nhiều mới tốt.” An Lai dùng khí lực rất lớn mới để thất lễ trước mặt mọi người, nhưng mà chị cả à, lời như sơn phỉ ở lần đầu gặp mặt thế này thành vấn đề sao? (*Sơn phỉ: kẻ cướp núi)

      còn sớm nữa, chị phải về rồi.” An Phúc Nam vừa vừa vừa giục bác Hách dọn chiếc hộp lại cho mình.

      “Cũng đến giờ cơm rồi, chị ở lại ăn trưa rồi .” An Lai lễ phép giữ lại.

      Ai ngờ An Phúc Nam vốn đứng lên lại ngồi trở về: “Vậy quấy rầy em chút vậy, chồng chị rất bận, đa số thời điểm chị đều chỉ dùng cơm mình.”

      An Lai xấu hổ, miễn cưỡng cười cười. Đợi đến khi rốt cục ăn cơm xong, tiễn An Phúc Nam ra đến cửa, bác Hách còn đưa chiếc hộp thủy tinh qua: “Dương phu nhân, đây là ít điểm tâm trong nhà.”

      Trước khi lên xa, An Phúc Nam còn thân thiết dặn dò An Lai: “Em à, có rảnh qua núi chị chơi chút nhé.”

      An Lai đổ mồ hôi: “Bác Hách, mấy quý phu nhân đều giống thế này… Ừm… câu nệ tiểu tiết vậy sao?”

      Bác Hách giật khóe miệng: “Có lẽ vị phu nhân này là khác biệt.”

      Buổi tối Viên Thanh Cử trở về, An Lai bảo phòng bếp dọn bánh gạo ngọt An Phúc Nam mang đến ra, gắp miếng cho Viên Thanh Cử ăn. Viên Thanh Cử cầm cổ tay cắn ngụm, An Lai trừng mắt nhìn : “ sợ nóng sao.” Rồi bỏ vào chén .

      “Bàn Bàn đưa tới?”

      An Lai vui vẻ ác độc : “Là quà gặp mặt của ngọn núi bên cạnh đó.” Rồi kể lại chuyện giữa trưa lần cho nghe.

      Viên Thanh Cử nghe xong, cười ha hả nửa ngày.

      “Buồn cười như vậy sao!” An Lai đá cước.

      “Khụ khụ…” Viên Thanh Cử ngưng cười, bảo người giúp việc: “ bác Hách gọi Hoành Ca và Hoàng Thuyền tới đây.”

      “Ai vậy?”

      “Là tiểu lâu la của sơn đại vương đó, về sau lúc đến núi khác cũng có thể tăng thêm uy phong cho sơn đại vương.” Viên Thanh Cử múc chén canh cho , đẩy bánh gạo ngọt trước mặt sang chỗ khác, “Đừng chỉ ăn cái này, ăn thêm món khác nữa, còn dư để lại ngày mai ăn.”

      An Lai nâng chén uống chút lại ăn ngụm bánh gạo ngọt, Viên Thanh Cử dứt khoát cho người dọn xuống luôn, thèm nhìn nhe răng nhếch miệng, rất đồng ý : “Em ăn bốn miếng rồi.”

      An Lai khinh bỉ loại đàn ông bạo quyền này, giọng lầu bầu: “Em mà tính là sơn đại vương gì chứ, nhiều nhất cũng chỉ là áp trại phu nhân thôi.”

      An Lai có thể cảm giác được ràng khí thoải mái bàn cơm chậm rãi tan , biết lời đó có gì đúng, chỉ đành phải im lặng.

      “Nhìn làm gì, còn mau ăn cơm.” Ý cười mặt Viên Thanh Cử có chút miễn cưỡng, lâu sau mới xoa tóc , chậm rãi : “Nếu em thích bánh gạo ngọt có thể để đầu bếp thử làm xem, nếu đúng vị, lại tìm những người khác đến làm.”
      Last edited by a moderator: 13/11/15
      thư hồ, ly sắc, Dion6 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 16: Bữa ăn khuya

      Edit: Nhisiêunhân

      An Lai nghĩ ra vì sao Viên Thanh Cử lại đột nhiên vui, ngay cả bác Hách dẫn Hoàng Thuyền và Hoành Ca đến nhưng vẫn có chút yên lòng.

      Hoàng Thuyền và Hoành Ca là hai em, Hoàng Thuyền lớn hơn, họ đều có biết chút võ, thoạt nhìn cũng trầm ổn. Viên Thanh Cử với sau này bất kể đâu, chỉ cần thể cùng nhất định phải mang theo bọn họ. An Lai cảm thấy rất khoa trương, nhưng có người ngoài ở đây cũng tiện làm mất mặt, chỉ có thể thuận theo gật đầu đáp ứng.

      An Lai cấp tốc giải quyết đồ ăn trong chén mình, “Tôi xong rồi, tôi về phòng trước.”

      Viên Thanh Cử và thêm hai ngụm cơm vào miệng: “Cùng nhau .”

      An Lai nhíu mày, đêm nay Viên Thanh Cử rất kỳ lạ, đến đồ ăn, mà ngay cả cơm cũng ăn thêm, bát cơm như vậy, lúc đói còn có thể ăn thêm chén. Nhưng mà cũng gì, lẹt xẹt lê dép chạy lên lầu mở TV, đêm nay có tiết mục giải trí thích.

      Viên Thanh Cử im lặng đuổi theo lên lầu xem TV cùng , lát sau lại xuống lầu cầm ly nước lên: “Uống thuốc.”

      Từ sau khi phát bỏ thuốc, mỗi lần đều giám sát cẩn thận, nếu ở nhà tới phiên bác Hách làm giúp, chung còn cơ hội nào bỏ thuốc nữa.

      An Lai ôm con thỏ bông lớn, ngồi mép giường xem TV, nhưng lại phát thể nào an tĩnh được, xem vô. bất chợt quay đầu nhìn Viên Thanh Cử dựa vào đầu giường ngồi sau lưng mình, kết quả phát lần nào cũng đều nhìn mình chằm chằm, thấy quay lại mỉm cười dịu dàng với . Điều này khiến càng thêm an tâm, dứt khoát tắt TV, qua bên người ngồi xuống.

      “Tâm tình tốt sao?”

      Viên Thanh Cử có chút kinh ngạc với hành động của , nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, rút con thỏ bông trong người ra ném tới cuối giường, rồi kéo qua : “ có.”

      “Nhưng cứ nhìn tôi!”

      “Khụ khụ… Lai Lai, em là thần logic, nhìn em và tâm tình tốt có quan hệ nhân quả gì sao? Với lại nhìn vợ mình còn cần có lý do nữa sao?”

      Nghe qua rất có lý, nhưng An Lai cảm thấy có chỗ nào đúng.

      bé ngốc, đoán linh tinh còn bằng nghĩ xem ngày mai em muốn ăn cái gì.”

      An Lai chu chu mỏ đáp, Viên Thanh Cử lại : “Gọi .”

      “A?” Chủ đề đổi cũng nhanh quá rồi.

      em gọi tiếng.”

      “Ừm…” Được rồi, cái này An Lai có chút khó xử. Mấy ngày nay đúng là gọi ta, dù sao mở miệng cũng biết là chuyện với .

      Viên Thanh Cử chọt chọt ngực : “Hé miệng.”

      An Lai ôm ngực trừng : “ chọt chỗ nào đó?”

      Viên Thanh Cử mỉm cười ưỡn ngực: “Em có thể chọt lại mà.”

      Bộ dạng vô lại lâu thấy này khiến An Lai chán nản, đưa lưng về phía , Viên Thanh Cử vẫn bám riết tha: “Em vẫn chưa gọi đâu.”

      An Lai biết phải gọi là cái gì, gọi thẳng tên họ luôn sao, hai người mỗi ngày chung giường chung gối mà gọi thế hơi xa lạ. Gọi Thanh Cử? Vậy rất kỳ quái, chỉ nghĩ thôi thấy da gà rơi đầy đất.

      “Lúc trước tôi gọi thế nào?”

      Viên Thanh Cử vén tóc cổ sang, mút lên đó cái: “Em quan tâm trước kia làm gì, cứ gọi như hôm nay em gọi là được. rất thích.”

      Làn da mẫn cảm bị kích thích khiến phát run, túm con thỏ qua ngăn cách giữa hai người: “Sao hôm nay lại đứng đắn thế chứ.”

      Viên Thanh Cử tốn tí sức nào ném con thỏ sang bên, giam chặt An Lai trong vòng tay mình: “Hừ… hôn vợ cần đứng đắn làm gì?”

      An Lai quay đầu tránh khỏi nụ hôn rơi xuống của , chút để ý thưởng thức bên má và vành tai , mặc kệ dưới thân vô lực chống đẩy. đường hôn xuống dọc theo xương quai xanh, tay kéo cổ áo , tay chui vào vạt áo bên hông, chậm rãi vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn, dần dần dời lên phía trước…

      An Lai cảm thấy trước ngực bỗng buông lỏng, Viên Thanh Cử cởi nút áo ngực của , bàn tay lưu luyến sau lưng bắt đầu phấn khởi muốn tiến lên trước. An Lai sợ hãi, giọng bắt đầu nức nở: “Đừng…” Hai tay nắm tóc Viên Thanh Cử muốn làm tỉnh táo lại.

      Tay và miệng Viên Thanh Cử vẫn hoạt động ngừng, trong lúc cấp bách mới đứt quãng : “Gọi nháo em nữa.”

      “Viên Thanh Cử.”

      phải!”

      “Thanh… Thanh Cử.”

      Viên Thanh Cử dừng chút nhưng vẫn : “Cũng phải.”

      An Lai đạp cước lên đùi : “ với tôi phải gọi thế nào.”

      Viên Thanh Cử kêu đau tiếng, cái chân an phận của An Lai nhanh chóng bị trấn áp: “Em tốt nhất đừng đá loạn… Gọi như hôm nay em gọi đó.”

      An Lai nhớ nổi gọi lúc nào. Viên Thanh Cử cảm thấy phải nhắc nhở mờ mịt này chút, thầm bên tai : “Mỗi lần xuống núi đều có thể nhìn thấy biệt thự của chị, chỉ là chồng em bên đó vẫn còn xây, em luôn ở trong nhà nên biết hoàn công lúc nào, thể chúc mừng tân gia được…”

      An Lai càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, đây phải lời với An Phúc Nam sáng nay sao.

      “Em nhớ chưa? Em gọi là chồng đó.”

      “Bác Hách lại…” Lúc đó chỉ có ba người bọn họ, nhất định là bác Hách lén báo cáo.

      “Ông ấy cũng chỉ có ý tốt thôi, bằng làm sao biết em gọi như vậy, tuy là với người khác, nhưng cũng rất vui.”

      An Lai hơi há miệng, nhưng vẫn thể ra được.

      Tay Viên Thanh Cử vẫn chưa ngừng, nhéo lên làn da mềm mại cái: “Gọi .”

      An Lai gọi như muỗi kêu tiếng.

      Hai mắt Viên Thanh Cử sáng rực, nhưng vẫn cọ cọ da : “Bà xã, nghe .”

      An Lai nhắm mắt lại, bất chấp tất cả: “Ông xã.”

      “Ôi…” cảm thán rất vang dội: “Bà xã, gọi thêm lần nữa.”

      An Lai xoay người thèm để ý đến , ai ngờ Viên Thanh Cử túm lại hung hăng hôn liên tục.

      …”

      Hai mắt Viên Thanh Cử sáng lòe lòe: “Đây là phần thưởng.”

      “Lưu manh!”

      Viên Thanh Cử ngồi dậy vào phòng tắm, quên nháy mắt với : “ chỉ lưu manh với bà xã của mình thôi!”

      An Lai thừa dịp mà nhanh chóng mang dép lê, ôm con thỏ chui qua phòng kế bên.

      Đêm nay vẫn ngủ an ổn, nằm mơ đứt quãng, sau khi tỉnh nhớ mình mơ gì, nhưng nỗi buồn trong mộng vẫn còn nguyên đó thể tan .

      Nửa đêm tỉnh lại, phát bên cạnh có thêm người còn gì ngạc nhiên, tuy rằng khóa cửa rồi. Rèm cửa kéo, nương theo ánh trăng có thể nhìn người đàn ông bên cạnh mình, ngủ cũng ổn lắm, mày cau, biết mơ thấy cái gì.

      thể , đây là người đàn ông tốt nhất mà từng gặp. Tuấn tú giàu có, thành thục ổn trọng, dịu dàng cẩn thận, săn sóc tỉ mỉ, xem như châu như bảo. Nếu đổi lại là lúc khác, đổi lại là cảnh tượng khác, gặp được người như vậy nhất định giữ chặt thả. Nhưng hôm nay chỉ có xót xa, sợ hãi, sợ bảo vệ được tim của mình.

      Cứ nghiêng người nhìn như vậy, lúc mơ màng sắp ngủ chuyển người lại, mở mắt ra, vươn tay cầm di động ở đầu giường nhìn nhìn, thả dài rồi lại bỏ xuống.

      An Lai tỉnh táo lại: “ ngủ được?”

      Viên Thanh Cử áy náy cười cười: “Đánh thức em hả?”

      có, tôi tỉnh từ trước rồi.”

      “Vậy ngủ .”

      “Ừm.”

      Chỉ là cả hai đều nhìn nhau mà ngủ. lát sau, Viên Thanh Cử bất đắc dĩ : “Bà xã.”

      “Ừ.”

      đói bụng…”

      “Phì…” An Lai phúc hậu mỉm cười, cơm chiều chỉ ăn chút có thể đói sao, “Ừm, mấy giờ rồi?”

      “Hơn hai giờ.”

      mở đèn .”

      Viên Thanh Cử nghe lời bật đèn, An Lai ngồi dậy khoác thêm áo rồi xuống giường.

      “Em đâu vậy?”

      An Lai kiềm chế để mình cười ra tiếng: “ thôi, chúng ta xem phòng bếp còn gì ăn .”

      Viên Thanh Cử hơi chần chờ, cuối cùng vẫn theo . Hai người sợ đánh thức người làm nên mở đèn hành lang, chỉ lặng lẽ vào phòng bếp. An Lai tìm được nồi hầm canh xương, có lẽ là đầu bếp chuẩn bị cho món cháo loãng sáng mai, có bánh ngọt thừa tối hôm qua nữa, còn lại có gì ăn được.

      Bánh gạo ngọt rất ngọt, Viên Thanh Cử thích ăn, vì thế : “Em nấu cho bát mì.”

      Viên Thanh Cử nghi ngờ nhìn , tìm gói Oreo còn thừa trong tủ lạnh: “ ăn bánh bích quy được rồi, em phải chịu khổ làm gì.”

      “Ngừng, đừng khinh thường em, phải chỉ bát mì thôi sao.” rồi qua bưng nồi canh xương, kết quả giây sau im bặt, nồi quá nặng!

      Viên Thanh Cử cười buông bánh quy xuống: “Khụ khụ… Em muốn làm gì?”

      An Lai đặt nồi lên bếp, chỉ huy Viên Thanh Cử bưng nồi đun nước múc canh ra. Viên Thanh Cử múc đến khi chỉ còn lại chút canh và xương trong nồi mới hỏi: “Kế tiếp làm gì?”

      An Lai thấy chịu khó như vậy, chủ động muốn làm việc nên ném cây cải trắng cho rửa, còn mình lấy ra cái tô, lột hai tép tỏi, giã tỏi chung với gừng, tiện tay để Viên Thanh Cử rửa sạch hành lá. Nước canh trong nồi sôi lên, An Lai nếm thử rồi bỏ thêm chút muối. lấy mì sợi bỏ vào nồi, Viên Thanh Cử đặt những thứ rửa xong bên cạnh: “Bà xã, đủ ăn.”

      An Lai liếc cái, lại bỏ thêm mì sợi vào nồi.

      Viên Thanh Cử cầm đũa đảo hai lần, “Bà xã, vẫn chưa đủ.”

      An Lai để ý đến , đậy nắp lại: “Chín rồi nở ra nhiều hơn.”

      “Được, nghe em.”

      An Lai bắt đầu mở nồi nước lúc nãy, xé thịt xương bỏ ra đĩa, lại đặt cải trắng và thịt nóng vào cái tô, cuối cùng múc nước canh vào, rải hành thái và dầu vừng lên mặt.

      “Cẩn thận nóng.” Viên Thanh Cử giúp bưng tô lên bàn, nhận đũa rồi vội ăn ngụm, cười : “Ngon lắm.”

      An Lai đen mặt: “ vẫn chưa trộn lên.” cầm đũa của , trộn xong rồi trả lại cho .

      Viên Thanh Cử nhìn động tác của mà cười ngây ngô, gắp đũa mì lên đút ăn: “ rất ngon, em thử .”

      An Lai ăn ngụm, cũng có gì đặc biệt, nhưng mà nước canh xương nấu rất có vị nên ăn ngon hơn bình thường. An Lai cảm thấy có lẽ bệnh ngốc biết truyền nhiễm, vì thế mà lại cảm thấy ấm áp, thỏa mãn khi nhìn Viên Thanh Cử ăn bát mì mình làm.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      thư hồ, ly sắc, Dion5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :